• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Truyện không tên số 38 (3 Viewers)

  • Chương 321

44321
Nghe xong những lời này, Trầm Lượng đỏ mặt, cười gượng một cái, nói: “Tiểu thư nói đùa rồi, nếu không có tiểu thư cất nhắn, cho Lão Trần này một cơ hội, lão Trần cũng sẽ không có ngày hôm nay”.
Trong nụ cười của Vu Thức Vy có một chút dịu dàng, nói: “Ta chỉ là đưa ra điều kiện mà thôi, còn các ngươi mới thực sự làm nên kỳ tích, có được thành công như ngày hôm nay, đều là bản thân các ngươi là những người có năng lực
Thái độ của Trần Lượng càng thêm phần kính cẩn, lời ngay nói thật: “Thiên lý mã thường thấy, còn những người có mắt nhìn thì lại hiếm thấy, tiểu thư chính là Bá Lạc của chúng tôi”.
Hai người nói chuyện vài ba câu, Vu Thức Vy đột nhiên nghiêm túc nói: “Vài ngày trước, quân lương của Mạc Bắc bị cướp, đã xác nhận là do Hoàng thất Nhu nhiên gây ra, các nước khác cũng có thể sẽ bắt chước theo, lương thực dự trữ trong tay ngươi nhanh chóng cho chuyển tới Phong Thủy Lãnh cách đây hai trăm dặm, ở đó có năm mươi vạn đại quân của ta, lương thực dữ trữ tới đó rồi, chắc chắn sẽ không bị cướp, sau khi ngươi trở về, tranh thủ ban đêm trời tối thì lập tức tiến hành.”
Trần Lượng nghe xong sắc mặt thay đổi một lúc, sau đó cung kính nói: “Vâng, Lão Trần bây giờ đi ….…..”.
Chữ “làm” còn chưa nói ra khỏi miệng, một bóng đen đột nhiên xuất hiện, đứng trước mặt của Vu Thức Vy, vội vàng nói: “Tiểu thư, xảy ra chuyện rồi, kho lương Lô Ấp ở Mạc Bắc bị cướp rồi ạ”.
“Cái gì?” mặt của Vu Thức Vy liền biến sắc: “Bị cướp đi bao nhiêu?”.
“Khởi bẩm tiểu thư, mười vạn đấu lương!”.
Vu Thức Vy chỉ cảm thấy trong lòng giận run, sắc mặt đột nhiên trầm xuống, nghiến răng nói: “Kho lương Lô Âp trước giờ luôn được canh giữ nghiêm ngặt, đội nhiên bị cướp, tuyệt đối không phải ngẫu nhiên. Xung quanh Lô Ấp mấy ngày gần đây có gì bất thường hay không?”.
Lạc Thanh Phong lấy bức thư từ trong tay mình ra đưa cho Vu Thức Vy nói: “Đây là thư của Ngô Dũng gửi tới, thuộc hạ đã xem qua, trong thư có nhắc tới việc mấy ngày trước đội quân lương bị cướp đã tới Lô Ấp, nhưng lại không tụ hợp với người của kho lương Lô Ấp, Ngô Dũng có hai suy đoán, một là có người tiết lộ cơ mật, hai là trong đội quân lương có gian tế!”.
Vu Thức Vy nghe xong sắc mặt càng thêm u ám, nói: “Cả hai suy đoán này đều có thể xảy ra, ngươi viết thư lại cho Ngô Dũng, tạm thời đề phòng tất cả người của kho lương Lô Ấp, tất cả chuyện làm ăn phải tránh xa nơi này trước, nếu thật sự có gian tế, không có được thông tin của chúng ta, cũng sẽ không có làm được gì cả”.
“vâng, thuộc hạ tuân lệnh, nhưng, thuộc hạ còn một việc khác muốn bẩm báo, Nhu Nhiên đã liên tiếp tấn công mười mấy thành, hiện giờ chỉ còn lại mười năm thành nữa là có thể công hạ hoàn toàn Đột Quyết, hoàng cung Đột Quyết truyền tin tới, Hoàng thất Hách Liên đã tính tới việc đầu hàng xưng thần rồi”.
Ấn đường của Vu Thức Vy khẽ nhăn lại: “Sao lại như vậy? Kích động bách tính giương cao ngọn cờ khởi nghĩa đều không làm gì sao?”
Lạc Thanh Phong trả lời: “Tiểu thư, Nhu Nhiên mỗi lần tới một thành, chiến lược bọn họ dùng đều là chỉ vây mà không đánh, sau đó lại thực hiện chiến lược hòa bình, ai đầu hàng sẽ được phát gạo trắng, Đột Quyết lương thực vốn đã ít, toàn bộ đều dựa vào việc trao đổi gia súc, chúng ta lại đem lương thực bán với giá cao, khiến Đột Quyết bị rơi vào tình trạng đói rét, cho nên…. Về cơ bản là không đánh mà hàng”.
Lời của Lạc Thanh Phong trong lòng của Vu Thức Vy càng thêm nặng trĩu: “với tốc độ như vậy, không tới ba ngày Đột Quyết sẽ bị mất nước, trở thành vật trong tay của Thượng Quan Cửu U, hắn trong chốc lát sao lại có thể có nhiều lương thực tới vậy, trong khi chúng ta vừa mất đi số lương thực như thế, nhất định là hắn cướp của chúng ta, việc này cũng không cần điều tra nữa, ngươi đi bảo kho lương Lô Ấp tạm gác mọi thứ lại, ta lại ở xa không có cách nào, căn bản chúng ta không ngăn cản nổi việc hắn muốn nuốt trọn Đột Quyết, chờ ngày nào đó, sẽ so tài cao thấp trên chiến trường”.
“Thuộc hạ đã rõ, thuộc hạ xin cáo từ”.
Trần Lượng từ đầu tới cuối đều không nói gì cùng nặng nề nói: “Lão Trần ta cũng nhanh chóng quay trở về, đêm nay sẽ tiến hành vận chuyển lương thực tới Phong Thủy Lãnh”.
“Ừ, ngươi đi đi”.
Về tới Quân doanh, Vu Thức Vy tập trung viết một bức thư cho Lý thẩm ở Nam Cương, bảo Lý thẩm coi chừng bọn cướp. Sau khi truyền thư đi, nàng cũng không nghỉ ngơi, mà đi tới bên ngoài quân trướng của Cố Ngọc.
“Nguyên soái, Tướng quân tiên phong cầu kiến”.
Cố Ngọc đang định thay y phục đi nghỉ, nghe thấy những lời này, liền cài lại đai lưng, nói: “Mời tướng quân vào”.
Vu Thức Vy vừa mới bước vào, Thái tử liền bước vào sau “tướng quân tiên phong có việc gì?”.
Vu Thức Vy sắc mặt nghiêm nghị nói: “Hôm nay chúng ta vừa giành chiến thắng trận đầu tiên, tướng quân của quân địch bị trọng thương, chính là lúc lòng quân của quân địch đang hoảng loạn, thời cơ tốt nhất để đại phá Trầm Minh quan đang ở trước mặt, thời cơ đến không thể để tuột mất, mất đi rồi khó mà có lại lần nữa, do đó chúng ta chi bằng nhân cơ hội này quyết chiến một trận, giành lại Trầm Minh quan!”.
Cố Ngọc chân mày khẽ nhăn lại, ánh mắt do dự nhìn Vu Thức Vy: “Đây quả thật là cơ hội nghìn năm có một, chỉ là Trầm Minh quan ba mặt đều bị núi bao quanh, chỉ có một nơi là Thiên Hiểm, chỉ có vài người có thể đi qua, quân ta tấn công vô số lần rồi đều thất bại…”
Vu Thức Vy đánh gãy lời của Cố Ngọc: “Nguyên soái, tình hình bây giờ không giống trước đây, bây giờ tinh thần binh sĩ của chúng ta đang lên cao, còn tinh thần binh sĩ của kẻ địch đang chán nản, chỉ cần chúng ta có một kế hoạch hoàn mỹ, tấn công bất ngờ khiến cho quân địch không kịp phòng bị, chắc chắn sẽ đại thắng!”.
Ánh mắt sáng quắc của Thái tử nhìn Vu Thức Vy, cảm giác thất bại khi bị bại trận mấy ngày trước bị quét sạch hoàn toàn, cả người sục sôi nhiệt huyết: “Nguyên soái, Vu tướng quân đã nói như vậy, trong lòng ắt hẳn đã có kế hoạch, chi bằng chúng ta nghe tướng quân nói hết đã rồi đưa ra quyết định cũng chưa muộn”.
Vu Thức Vy có chút bất ngờ nhìn Thái tử một cái, sự tín nhiệm của Thái tử đối với nàng, vẫn giống như lần đầu tiên, không một chút thay đổi!
Chỉ là vừa nghĩ tới thân thế của Thái tử, nàng liền có cảm giác đau lòng, Thái tử cho tới bây giờ vẫn chưa hề biết, mẫu hậu mà mình gọi mười tám năm nay, lại không phải mẫu thân của mình.
Mà mẫu thân của hắn lại là Đường Thục Phi, người đã bị nàng giết, chết một cách vô cùng thê thảm.
Nếu có một ngày, hắn biết được tất cả chân tướng, liệu hắn còn tin tưởng nàng như vậy nữa hay không?
Trong lúc mải suy nghĩ, bên tai truyền tới giọng nói của Cố Ngọc: “Cũng được, Vu tướng quân, ngươi nói trước kế hoạch của ngươi cho ta nghe xem”.
Vu Thức Vy gật đầu, dừng mạch suy nghĩ lại, nghiêm túc nói: “Là như vậy, chúng ta trước tiên sẽ phái một vài cao thủ trà trộn vào quân doanh của địch, tìm vị trí nơi đặt kho quân hỏa, sau đó, đợi tới lúc nửa đêm, khi quân địch lỏng lẻo nhất, chúng ta sẽ phái hai tiểu đội, dựng diều gỗ, tấn công binh sĩ mai phục ở trên đỉnh núi, phát động cuộc tấn công bất ngờ. Sau đó, lại phái thêm một tiểu đội nhỏ đi trước bày trận. Vào lúc quân địch hoảng loạn, nhất định sẽ đi tới kho quân hỏa lấy hỏa dược tới đối phó quân ta, khi đó các cao thủ của chúng ta trên đường chúng đi vận chuyển hỏa dược, sẽ truyền tin tới cho chúng ta để chúng ta sớm bố trí binh mã mai phục, nhân cơ hội đó cướp đi quân hỏa của chúng!”.
Cố Ngọc vừa gật đầu, vừa nói ra thắc mắc của mình: “Ngộ nhỡ quân địch đã tính tới việc chúng ta thừa thắng xông lên, sớm đã có chuẩn bị, vậy trận chiến này không phải….”
Vu Thức Vy lại một lần nữa cắt ngang lời của Cố Ngọc: “Nguyên soái, trên chiến trường biến hóa khôn lường, bọn chúng có lẽ đã đoán được chúng ta sẽ thừa thắng xông lên, nhưng tuyệt đối sẽ không đoán được kế hoạch của chúng ta như nào, nếu nguyên soái vẫn còn băn khoăn, vậy chi bằng phái năm vạn binh mã, lén lút đi vòng qua núi, đi tới phía sau quân doanh của quân địch, chúng ta trước sau cùng tấn công, tuyệt đối sẽ không xảy ra sai sót!”.
Ánh mắt Cố Ngọc sáng lên, vén chiến bào ngồi xuống, cầm quân lệnh lên, trầm giọng nói: “Tướng quân tiên phong Vu Thức Vy nghe lệnh”.
“Có mạt tướng!”
Bổn soái lệnh cho ngươi dẫn theo năm vạn đại quân, tấn công phía trước Trầm Minh quan!”. Nói xong ném quân lệnh xuống đất, sau đó lại rút một tấm quân lệnh khác, nhìn sang Thái tử trầm giọng nói: “Thiếu tướng quân nghe lệnh”.
Thái tử đứng lên phía trước chắp tay lại nói: “Có mạt tướng!”
“ Bổn soái lệnh cho ngươi dẫn theo năm vạn đại quân, đi vòng qua Trầm Minh quan, đi tới phía sau quân địch, cùng với tướng quân tiên phong trước sau đồng loạt tấn công, anh dũng phá Trầm Minh quan!”
“Mạt tướng tuân lệnh”.
Thái tử và Vu Thức Vy cùng ra khởi quân trướng, hai mắt nhìn nhau, Thái tử đột nhiên giơ tay ra, cười nói: “Chúc ngươi và ta trận này đại thắng!”
Vu Thức Vy giơ tay ra bắt lấy tay của Thái tử, nắm chặt lấy, lúc này, hắn không phải Thái tử, nàng không phải Vương Phi, bọn họ chỉ là những chiến hữu kề vai sát cánh cũng nhau chiến đấu mà thôi!
“Thái tử mời!”
“Vu tướng quân mời!”
Hai người mỗi người dẫn theo năm vạn binh mã, từ quân doanh xuất phát đi Trầm Minh quan.
Trầm Minh quan cách quân doanh hai mươi dặm. lúc đại quân tới, vừa hay trời sắp sáng, nhưng cũng chưa sáng hẳn, vừa đúng lúc quân địch nới lỏng phòng bị sau một đêm.
Vu Thức Vy nhìn hai tiểu đội sau lưng đang giơ diều gỗ lên, vẫy vẫy lá cờ trong tay, đưa ra mệnh lệnh tấn công.
Hai tiểu đội lập tức đeo diều gỗ lên, mượn chỗ cao để cất cánh, đồng thời mượn sức gió, trượt xuống đỉnh núi ở hai bên.
Sau khoảng một nén hương, đỉnh núi đột nhiên vang lên tiếng “Âm ~ Ầm ~” cực lớn, sau đó chỉ nhìn thấy hai đỉnh núi lửa cháy rừng rực. Bây giờ đang là mùa đông, vạn vật khô héo, hơn nữa nhiều ngày rồi không có mưa tuyết, đúng là lúc khô hanh, mà ngọn núi này gió to như vậy, chỉ một lúc sau, ánh sửa ngút trời, một loạt âm thanh náo động truyền tới.
Vu Thức Vy nhìn thời cơ đã tới, liền nhìn sang Lưu Phó tướng ở bên cạnh một cái, nói: “Lưu Phó tướng, ngươi dẫn theo một đội binh mã, đi lên phía trước gọi trận, Thẩm Phó tướng, ngươi dẫn theo một đội binh mã đi tiếp ứng Lộc Nguyệt đợi người, chỉ cần một khi tín hiệu được phát ra, liền cướp hỏa dược của đối phương!”
“Rõ, tướng quân!”.
Không lâu sau, Trầm Minh quan truyền tới một loạt âm thanh đấu đánh chém giết lẫn nhau, kinh thiên động địa, khói lửa ngút trời.
Vu Thức Vy nhìn lên bầu trời phía đông, đường chân trời đã bắt đầu xuất hiện vầng trắng nhàn nhạt, hình như sắp bình mình, khóe miệng nở nụ cười, Lộc Nguyệt bọn họ có lẽ sắp làm xong việc rồi!
Suy nghĩ này vừa mới xuất hiện, liền nhìn thấy bầu trời phía tây đột nhiên xuất hiện một chùm pháo hoa, giống như bông hoa rực rỡ, vừa mới nở liền tàn trên nửa bầu trời, sau đó biến mất, trả sự yên tĩnh lại
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Truyện không tên số 41
  • Đang cập nhật..
Chương 157
Truyện không tên số 40
  • Đang cập nhật..
Chương 331
Truyện không tên số 39
  • Đang cập nhật..
Chương 318
Truyện không tên số 37
  • Đang cập nhật..
Chương 30
Truyện không tên số 36
  • Đang cập nhật..
Chương 764
Truyện không tên số 35
  • Đang cập nhật..
Chương 149

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom