Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 323
44323
Thái tử nhìn thấy quân địch thu binh, cũng quay lại dặn dò phó tướng phía sau: “Thừa thắng truy kích”.
Cẩm Thư dáng vẻ tự tại chấn định phẩy quạt nói: “Thái tử điện hạ, giặc cùng đường rồi không cần phải đuổi theo làm gì, Hỏa Long quan phía trước còn có hai mươi vạn đại quâm của địch, ngộ nhỡ bọn chúng tụ họp lại, chúng ta e là có đi mà không có về đâu?”.
Sắc mặt Thái tử trầm xuống, nói ra suy nghĩ của mình: “Hỏa Long quan cách chỗ này ba mươi dặm, ta một đường đuổi theo, có thể giết được bao nhiêu thì sẽ giết bấy nhiêu…”
“Haizz……cần gì phải để ý một hai cái đó, quân doanh này ở tiền phương, chúng ta lần này tấn công bất ngờ, bọn chúng không kịp trở tay, ắt hẳn còn rất nhiều lương thực dự trữ, các tướng sĩ đêm nay đều đã chiến đấu rất vất vả rồi, chi bằng để mọi người ăn một bữa thật no đi”.
Thái tử nhìn binh sĩ ở sau một cái, nhìn trên mặt họ từng người từng người một đều mang theo sự mong đợi, bỗng nhiên tỉnh ngộ, là tính háo thắng của hắn quá mạnh rồi, quên mất binh sĩ cũng là con người, cũng có nhân tính, cả đêm gấp rút hành quân diệt giặc, bọn họ đều đã kiệt sức rồi.
Nghĩ tới đây, Thái tử giơ kiếm lên trời, cao giọng nói: “Toàn quân nghe lệnh, chúng ta sẽ lấy quân trướng của Tây Lương để nghỉ ngơi một lát, Hỏa Đầu Quân ở đâu?”
“Có mạt tướng!”
“Khao thưởng toàn quân!”.
“Vâng, Thiếu tướng quân!”
Ở bên khác, Vu Nhậm Hoằng nhìn thấy sắp đi tới khe núi hiểm yếu trước mặt, đối đầu với đại quân của Vu Thức Vy, nhưng không ngờ tiểu binh phía sau hớt ha hớt hải lao tới, sau khi hấp tấp xuống ngựa liền bị ngã nhào một cái rồi mới quỳ xuống, vội vàng bẩm báo: “Tướng quân, quân doanh của chúng ta bị đại quân Đại Vân tập kích bất ngờ, Lý Phó tướng nói rừng xanh còn đó sợ gì không có củi đốt nên đã ra lệnh thu binh, lui về Hỏa Long quan rồi ạ!”.
Ánh mắt của Vu Nhậm Hoằng trở lên đáng sợ, sắc mặt hung ác, nói: “Đồ tiện nhân đáng chết, dám lợi dụng lúc ta gặp nguy mà tấn công!”
Phó tướng bên cạnh thấy tình thế không thể cứu vãn được nữa, mở miệng nói: “Tướng quân, đúng như Lý Phó tướng đã nói, rừng xanh còn đó sợ gì không có củi đun, ngài bây giờ thân thể đang bị trọng thương, tinh thần binh sĩ của quân ta lại đang hoang mang, chi bằng chúng ta rút lui trước đi rồi tính tiếp”.
Vu Nhậm Hoằng nhìn về phía Trầm Minh quan khói lửa ngút trời, chém giết điên cuồng, chỉ cảm thấy trong lòng mình không khỏi đau lòng, sau khi do dự một lúc, nói: “Truyền lệnh xuống dưới, rút quân, lui về Hỏa Long quan!”.
Lúc này, vệt trắng bạc ở phía đông đã bắt đầu hiện lên màu đỏ rực, ánh sáng trong nháy mắt trở lên sáng rực, mặt trời đỏ xuyên qua các tầng mây, dần dần nhô lên, những đám mây ngũ sắc giống như đang bốc cháy, phát sáng trên không trung, giống như phượng hoàng tung cánh bay lượn trên chín tầng mây, rực rỡ vô cùng.
Vu Nhậm Hoằng cuối cùng cũng nhìn những đám mây trên khắp bầu trời, đáy mắt hiện lên sự không can tâm và sự hận thù sâu sắc, nói: “Vu Thức Vy, trận chiến sau, ta sẽ khiến người chết không có chỗ chôn thân!”.
Ngày hôm sau, trên triều, bách quan văn võ đang cúi đầu hành lễ, Tây Cương nghìn dặm vội vàng truyền tin báo về: “Hoàng thượng, tiền phương nghìn dặm cấp báo!”
Hoàng thượng trong lòng khẽ chấn động, có chút thất vọng, lẽ nào Vu Thức Vy bại trận rồi?
“Mau truyền!”
Tiểu binh bước nhanh lên điện, sau lưng còn mang cờ đỏ và hộp gấm, một gối quỳ xuống, lấy hộp gấm trên người giơ lên đỉnh đầu, bẩm báo: “Khởi bẩm hoàng thượng, Trầm Minh quan đại thắng!
Lục An vội vàng cầm hòm gấm trình lên trước mặt hoàng thượng, sắc mặt mang theo sự vui mừng, cung kính nói: “Hoàng thượng người xem”.
Hoàng thượng gỡ nút buộc ra xem, vẻ mặt vui mừng khôn xiết, kích động vô cùng, đứng dậy, giọng nói vang vọng khắp điện: “Tướng quân tiên phong và thiếu tướng quân đại phá Trầm Minh quan, thật là đáng mừng!”.
Văn võ bá quan lập tức đồng loạt chúc mừng: “Chúc mừng bệ hạ, chúc mừng bệ hạ, tướng quân tiên phong uy vũ, thiếu tướng quân uy vũ”.
Hoàng thượng cười sảng khái: “Ha…ha…ha…, không hổ là con cháu anh hùng của Đại Vân triều ta, mỗi người đều rất dũng mãnh thiện chiến, tốt… tốt lắm…”.
Hoàng thượng sớm đã nhìn ta Vu Thức Vy là một kỳ tài xuất chúng, nàng quả nhiên không làm hoàng thượng thất vọng, trận này thắng rất hay, thắng rất hay!
“Truyền ý chỉ của trầm, Tướng quân tiên phong và thiếu tướng quân lập được đại công, ghi danh sổ sách để người đời sau đều biết tới!”.
“Vâng, hoàng thượng!”.
Hoàng cung Nhu Nhiên
Thượng Quan Cửu U vừa nhận được tin thắng trận từ Đột quyết, rồi lại nhận được mật báo từ Tây Cương: “Đại Hãn, Vu Thức Vy đại phá Trầm Minh quan, lập được kì công!”.
Thượng Quan Cửu U không lấy gì làm lạ, sắc mặt lạnh lùng: “Cá chép dẫu gì cũng là cá trong ao, vừa gặp thế sự thay đổi liền hóa thành rồng, nàng ta ngay từ lúc bắt đầu thì đã không phải người bình thường rồi…..”
Đáy mắt A mông hiện lên sự nghiêm nghị, nói: “Đại Hãn, nữ tử này sớm muộn gì cũng sẽ trở thành trở ngại của chúng ta trong việc nhất thống thiên hạ, chi bằng nhân lúc vây cánh còn chưa cứng cáp, liền hạ thủ….”
Thượng Quan Cửu U giơ tay lên, ra hiệu cho hắn không nói nữa: “Nàng luôn căm ghét thủ đoạn của ta bỉ ổi, không tôn trọng nàng, lần này, sẽ không có lừa gạt, cũng không có âm mưu nữa, chỉ có thắng làm vua thua làm giặc, ngày nào đó, trên chiến trường, ta và nàng sẽ cùng so tài cao thấp!”.
A Mông ngập ngừng, nhưng không dám nói gì thêm: “Thuộc hạ hiểu, chỉ là Đại Hãn…. Người ở Lô Ấp báo tin tới, bọn họ đã đợic ở Lô Ấp ba ngày rồi, nhưng đều không nghe được bất cứ tin tức gì về lương thực được chuyển từ nơi khác tới, thuộc hạ đoán, chúng ta có thể đã bị đối phương phát giác rồi”.
Ánh mắt của Thượng Quan Cửu U lóe lên: “Bảo những người đó mau rút lui đi, bọn họ có thể đã tiến hành điều tra, chắc chắn đã phát hiện ra mục đích của chúng ta, cách này cũng không phải là cách lâu dài, đi nói với người đó, sớm ngày tìm ra tung tích của Cẩm Gia.
“Vâng, Đại Hãn!”
Hoàng Cung Tây Lương
Hoàng đế tuổi ngoài năm mươi ngày hôm qua từ sau khi nhận được tin Trầm Minh quan bị phá, vẫn luôn trong trạng thái phẫn nộ, lúc này, chỉ vì một tiểu thái giám không cẩn thận làm rơi tách trà, lửa giận trong người lại một lần nữa bùng phát.
“Đồ nô tài chân tay vụng về, lôi xuống cho trẫm, đánh chết mới thôi!”
Tiểu thái giám bị dọa mặt mày trắng bệch như tờ giấy, cả người không khống chế được mà run rẩy: “Hoàng thượng tha mạng, hoàng thượng tha mạng, nô tài đáng chết, cầu xin hoàng thượng tha cho cái mạng này của nô tài….”
“Người đâu, còn đứng ngây ra đó làm cái gì, còn không mau lôi xuống đánh chết cho ta, trầm nhìn là thấy phiền rồi!”.
Hai thị vệ đi vào, dẫn tiểu thái giám đi ra ngoài, tiểu thái dám kêu gào thảm thiết không thôi: “Hoàng thượng tha mạng, hoàng thượng tha mạng, nô tài thật sự không dám nữa, hoàng thượng…..”
Đang lôi lôi kéo kéo, bước chân của thị về dừng lại, nhìn về nữ nhân cao quý xinh đẹp đang từ ngoài cửa bước vào, trên người mặc cẩm y màu gụ, trang điểm nhàn nhạt, tóc vấn cao, trên đầu cài đủ các loại trang sức, ung dung cao quý.
Bên cạnh nàng ta, cung nữ khom lưng uốn gối đỡ lấy cánh tay của nàng ta, thái độ cung kính, phía sau có rất nhiều cung nữ đi theo, phô trương vô cùng.
Bây giờ, trên dưới hợp cung này, ngoài Liều quý phi được hoàng thượng sủng ái nhất ra thì còn ai có thể phô phương như vậy được chứ?
Thị vệ vội vàng cúi lạy: “Tham kiến quý phi nương nương”.
Liễu quý phi nhìn tiểu thái giám bị lôi đi, ấn đường khẽ nhăn lại: “Chuyện gì mà ồn ào thế hả?”.
Tiểu thái giám ánh mắt sáng lên, cố gắng thoát khỏi sự kìm cặp của hai thị vệ, quỳ rạp xuống dưới chân của Liễu quý phi, cầu xin: “Quý phi nương nương, tiểu nhân không cẩn thận làm vỡ tách trà, chọc giận hoàng thượng, tiểu nhân đáng chết, xin nương nương thương xót, tha cho cái mạng này của tiểu nhân”.
Liễu quý phi nâng nâng mái tóc, môi nhếch lên: “Bổn cung còn tưởng là có chuyện gì chứ? Không phải chỉ là đánh vỡ một cái tách hay sao, đánh hắn hai mươi gậy là được rồi, bổn cung sẽ tự mình bẩm báo lại với hoàng thượng”.
Tiểu thái giám vừa nghe thấy thế, hết khóc lại cười: “Tạ ân đức của nương nương, tạ ân đức của nương nương…”
Thị vệ biết hoàng thượng vẫn luôn nghe lời vị quý phi này, nàng ta đã mở miệng nói như vậy, bọn họ cũng không dám chống lại: “Thuộc hạ tuân lệnh, quý phi nương nương”.
“ừ, các ngươi lui đi”.
Liễu quý phi nói xong, tiếp tục vước vào trong cung điện, vừa mới vào tới cửa, liền thấy trước mặt một tách trà đang bay tới, trực tiếp hướng về cái bụng đang nhô lên của Liễu quý phi mà nện xuống.
Cung nữ nhanh tay nhanh mắt, liền chắn trước người của Liễu quý phi, kinh ngạc hô lên một tiếng, “Nương nương, cẩn thận”.
“Bụp” một tiếng, tách trà đập vào lưng của cung nữ, một tiếng hô đau vang lên: “Á~”
Liễu quý phi sớm đã bị dọa sợ, mặt trắng bệch, bây giờ chỉ còn kinh ngạc mà không có chút nguy hiểm nào nữa, tim đập “thình thịch” không ngừng, trong lòng nghĩ lại vẫn còn rùng mình “Dạo chết bổn cung rồi”.
Hoàng thượng nghe thấy giọng nói của Liễu quý phi ở bên ngoài, vôi vàng đi ra, nhìn thấy sắc mặt của nàng ta trắng bệch, đồng tử co lại, “Ái phi, nàng có làm sao không? Có bị thương ở đâu không?
Liễu quý phi sắc mặt trầm xuống, đánh lên vai hoàng thượng một cái: “Bệ hạ, người làm cái gì vậy? Suýt chút nữa làm bị thương hài nhi của chúng ta rồi, nếu không phải do Đào Hoa chặn lại, thì thật là nguy hiểm đó”.
Hoàng thượng nghe xong, trên mặt khuôn mặt bóng loáng hiện lên sự lo lắng, léo Liễu quý phi, nhìn trên nhìn dưới, hỏi: “Nàng không sao chứ?”.
Liễu Quý Phi vừa rồi quả thật có chút hoảng sợ, bây giờ mới coi như là trở lại bình thường, hờn dỗi nói: “Thiếp không sao, chỉ là hoàng thượng sao người lại tức giận vậy, lại còn muốn cái mạng này, lại muốn cái mạng kia? Có chuyện gì không thể giải quyết được sao?”.
Hoàng thượng nghe xong những lời này, sắc mặt liền sầm lại, tức giận nhìn Liễu quý phi một cái, nói: “Còn không phải là tên biểu ca kia của nàng sao, ngay cả một nữ nhi đánh cũng không lại, trẫm thật tức chết mà”.
Liễu Quý phí lại một tay đánh lên vai của hoàng thượng, bĩu môi, tức giận nói: “Hoàng thượng người nói xem, thần thiếp cũng nói qua rồi, biểu ca vẫn chưa hiểu hết được nhị thập bát tinh tú trận đó, bây giờ không phải là lúc thích hợp để xuất binh, là hoàng thượng hạ chỉ sai biểu ca của ta xuất binh, hơn nữa…. Hoàng thượng người có biết nữ tướng quân của đối phương là ai không?”.
Đáy mắt của hoàng đế hiện lên một sự hoài nghi, nói: “Là ai?”.
Thái tử nhìn thấy quân địch thu binh, cũng quay lại dặn dò phó tướng phía sau: “Thừa thắng truy kích”.
Cẩm Thư dáng vẻ tự tại chấn định phẩy quạt nói: “Thái tử điện hạ, giặc cùng đường rồi không cần phải đuổi theo làm gì, Hỏa Long quan phía trước còn có hai mươi vạn đại quâm của địch, ngộ nhỡ bọn chúng tụ họp lại, chúng ta e là có đi mà không có về đâu?”.
Sắc mặt Thái tử trầm xuống, nói ra suy nghĩ của mình: “Hỏa Long quan cách chỗ này ba mươi dặm, ta một đường đuổi theo, có thể giết được bao nhiêu thì sẽ giết bấy nhiêu…”
“Haizz……cần gì phải để ý một hai cái đó, quân doanh này ở tiền phương, chúng ta lần này tấn công bất ngờ, bọn chúng không kịp trở tay, ắt hẳn còn rất nhiều lương thực dự trữ, các tướng sĩ đêm nay đều đã chiến đấu rất vất vả rồi, chi bằng để mọi người ăn một bữa thật no đi”.
Thái tử nhìn binh sĩ ở sau một cái, nhìn trên mặt họ từng người từng người một đều mang theo sự mong đợi, bỗng nhiên tỉnh ngộ, là tính háo thắng của hắn quá mạnh rồi, quên mất binh sĩ cũng là con người, cũng có nhân tính, cả đêm gấp rút hành quân diệt giặc, bọn họ đều đã kiệt sức rồi.
Nghĩ tới đây, Thái tử giơ kiếm lên trời, cao giọng nói: “Toàn quân nghe lệnh, chúng ta sẽ lấy quân trướng của Tây Lương để nghỉ ngơi một lát, Hỏa Đầu Quân ở đâu?”
“Có mạt tướng!”
“Khao thưởng toàn quân!”.
“Vâng, Thiếu tướng quân!”
Ở bên khác, Vu Nhậm Hoằng nhìn thấy sắp đi tới khe núi hiểm yếu trước mặt, đối đầu với đại quân của Vu Thức Vy, nhưng không ngờ tiểu binh phía sau hớt ha hớt hải lao tới, sau khi hấp tấp xuống ngựa liền bị ngã nhào một cái rồi mới quỳ xuống, vội vàng bẩm báo: “Tướng quân, quân doanh của chúng ta bị đại quân Đại Vân tập kích bất ngờ, Lý Phó tướng nói rừng xanh còn đó sợ gì không có củi đốt nên đã ra lệnh thu binh, lui về Hỏa Long quan rồi ạ!”.
Ánh mắt của Vu Nhậm Hoằng trở lên đáng sợ, sắc mặt hung ác, nói: “Đồ tiện nhân đáng chết, dám lợi dụng lúc ta gặp nguy mà tấn công!”
Phó tướng bên cạnh thấy tình thế không thể cứu vãn được nữa, mở miệng nói: “Tướng quân, đúng như Lý Phó tướng đã nói, rừng xanh còn đó sợ gì không có củi đun, ngài bây giờ thân thể đang bị trọng thương, tinh thần binh sĩ của quân ta lại đang hoang mang, chi bằng chúng ta rút lui trước đi rồi tính tiếp”.
Vu Nhậm Hoằng nhìn về phía Trầm Minh quan khói lửa ngút trời, chém giết điên cuồng, chỉ cảm thấy trong lòng mình không khỏi đau lòng, sau khi do dự một lúc, nói: “Truyền lệnh xuống dưới, rút quân, lui về Hỏa Long quan!”.
Lúc này, vệt trắng bạc ở phía đông đã bắt đầu hiện lên màu đỏ rực, ánh sáng trong nháy mắt trở lên sáng rực, mặt trời đỏ xuyên qua các tầng mây, dần dần nhô lên, những đám mây ngũ sắc giống như đang bốc cháy, phát sáng trên không trung, giống như phượng hoàng tung cánh bay lượn trên chín tầng mây, rực rỡ vô cùng.
Vu Nhậm Hoằng cuối cùng cũng nhìn những đám mây trên khắp bầu trời, đáy mắt hiện lên sự không can tâm và sự hận thù sâu sắc, nói: “Vu Thức Vy, trận chiến sau, ta sẽ khiến người chết không có chỗ chôn thân!”.
Ngày hôm sau, trên triều, bách quan văn võ đang cúi đầu hành lễ, Tây Cương nghìn dặm vội vàng truyền tin báo về: “Hoàng thượng, tiền phương nghìn dặm cấp báo!”
Hoàng thượng trong lòng khẽ chấn động, có chút thất vọng, lẽ nào Vu Thức Vy bại trận rồi?
“Mau truyền!”
Tiểu binh bước nhanh lên điện, sau lưng còn mang cờ đỏ và hộp gấm, một gối quỳ xuống, lấy hộp gấm trên người giơ lên đỉnh đầu, bẩm báo: “Khởi bẩm hoàng thượng, Trầm Minh quan đại thắng!
Lục An vội vàng cầm hòm gấm trình lên trước mặt hoàng thượng, sắc mặt mang theo sự vui mừng, cung kính nói: “Hoàng thượng người xem”.
Hoàng thượng gỡ nút buộc ra xem, vẻ mặt vui mừng khôn xiết, kích động vô cùng, đứng dậy, giọng nói vang vọng khắp điện: “Tướng quân tiên phong và thiếu tướng quân đại phá Trầm Minh quan, thật là đáng mừng!”.
Văn võ bá quan lập tức đồng loạt chúc mừng: “Chúc mừng bệ hạ, chúc mừng bệ hạ, tướng quân tiên phong uy vũ, thiếu tướng quân uy vũ”.
Hoàng thượng cười sảng khái: “Ha…ha…ha…, không hổ là con cháu anh hùng của Đại Vân triều ta, mỗi người đều rất dũng mãnh thiện chiến, tốt… tốt lắm…”.
Hoàng thượng sớm đã nhìn ta Vu Thức Vy là một kỳ tài xuất chúng, nàng quả nhiên không làm hoàng thượng thất vọng, trận này thắng rất hay, thắng rất hay!
“Truyền ý chỉ của trầm, Tướng quân tiên phong và thiếu tướng quân lập được đại công, ghi danh sổ sách để người đời sau đều biết tới!”.
“Vâng, hoàng thượng!”.
Hoàng cung Nhu Nhiên
Thượng Quan Cửu U vừa nhận được tin thắng trận từ Đột quyết, rồi lại nhận được mật báo từ Tây Cương: “Đại Hãn, Vu Thức Vy đại phá Trầm Minh quan, lập được kì công!”.
Thượng Quan Cửu U không lấy gì làm lạ, sắc mặt lạnh lùng: “Cá chép dẫu gì cũng là cá trong ao, vừa gặp thế sự thay đổi liền hóa thành rồng, nàng ta ngay từ lúc bắt đầu thì đã không phải người bình thường rồi…..”
Đáy mắt A mông hiện lên sự nghiêm nghị, nói: “Đại Hãn, nữ tử này sớm muộn gì cũng sẽ trở thành trở ngại của chúng ta trong việc nhất thống thiên hạ, chi bằng nhân lúc vây cánh còn chưa cứng cáp, liền hạ thủ….”
Thượng Quan Cửu U giơ tay lên, ra hiệu cho hắn không nói nữa: “Nàng luôn căm ghét thủ đoạn của ta bỉ ổi, không tôn trọng nàng, lần này, sẽ không có lừa gạt, cũng không có âm mưu nữa, chỉ có thắng làm vua thua làm giặc, ngày nào đó, trên chiến trường, ta và nàng sẽ cùng so tài cao thấp!”.
A Mông ngập ngừng, nhưng không dám nói gì thêm: “Thuộc hạ hiểu, chỉ là Đại Hãn…. Người ở Lô Ấp báo tin tới, bọn họ đã đợic ở Lô Ấp ba ngày rồi, nhưng đều không nghe được bất cứ tin tức gì về lương thực được chuyển từ nơi khác tới, thuộc hạ đoán, chúng ta có thể đã bị đối phương phát giác rồi”.
Ánh mắt của Thượng Quan Cửu U lóe lên: “Bảo những người đó mau rút lui đi, bọn họ có thể đã tiến hành điều tra, chắc chắn đã phát hiện ra mục đích của chúng ta, cách này cũng không phải là cách lâu dài, đi nói với người đó, sớm ngày tìm ra tung tích của Cẩm Gia.
“Vâng, Đại Hãn!”
Hoàng Cung Tây Lương
Hoàng đế tuổi ngoài năm mươi ngày hôm qua từ sau khi nhận được tin Trầm Minh quan bị phá, vẫn luôn trong trạng thái phẫn nộ, lúc này, chỉ vì một tiểu thái giám không cẩn thận làm rơi tách trà, lửa giận trong người lại một lần nữa bùng phát.
“Đồ nô tài chân tay vụng về, lôi xuống cho trẫm, đánh chết mới thôi!”
Tiểu thái giám bị dọa mặt mày trắng bệch như tờ giấy, cả người không khống chế được mà run rẩy: “Hoàng thượng tha mạng, hoàng thượng tha mạng, nô tài đáng chết, cầu xin hoàng thượng tha cho cái mạng này của nô tài….”
“Người đâu, còn đứng ngây ra đó làm cái gì, còn không mau lôi xuống đánh chết cho ta, trầm nhìn là thấy phiền rồi!”.
Hai thị vệ đi vào, dẫn tiểu thái giám đi ra ngoài, tiểu thái dám kêu gào thảm thiết không thôi: “Hoàng thượng tha mạng, hoàng thượng tha mạng, nô tài thật sự không dám nữa, hoàng thượng…..”
Đang lôi lôi kéo kéo, bước chân của thị về dừng lại, nhìn về nữ nhân cao quý xinh đẹp đang từ ngoài cửa bước vào, trên người mặc cẩm y màu gụ, trang điểm nhàn nhạt, tóc vấn cao, trên đầu cài đủ các loại trang sức, ung dung cao quý.
Bên cạnh nàng ta, cung nữ khom lưng uốn gối đỡ lấy cánh tay của nàng ta, thái độ cung kính, phía sau có rất nhiều cung nữ đi theo, phô trương vô cùng.
Bây giờ, trên dưới hợp cung này, ngoài Liều quý phi được hoàng thượng sủng ái nhất ra thì còn ai có thể phô phương như vậy được chứ?
Thị vệ vội vàng cúi lạy: “Tham kiến quý phi nương nương”.
Liễu quý phi nhìn tiểu thái giám bị lôi đi, ấn đường khẽ nhăn lại: “Chuyện gì mà ồn ào thế hả?”.
Tiểu thái giám ánh mắt sáng lên, cố gắng thoát khỏi sự kìm cặp của hai thị vệ, quỳ rạp xuống dưới chân của Liễu quý phi, cầu xin: “Quý phi nương nương, tiểu nhân không cẩn thận làm vỡ tách trà, chọc giận hoàng thượng, tiểu nhân đáng chết, xin nương nương thương xót, tha cho cái mạng này của tiểu nhân”.
Liễu quý phi nâng nâng mái tóc, môi nhếch lên: “Bổn cung còn tưởng là có chuyện gì chứ? Không phải chỉ là đánh vỡ một cái tách hay sao, đánh hắn hai mươi gậy là được rồi, bổn cung sẽ tự mình bẩm báo lại với hoàng thượng”.
Tiểu thái giám vừa nghe thấy thế, hết khóc lại cười: “Tạ ân đức của nương nương, tạ ân đức của nương nương…”
Thị vệ biết hoàng thượng vẫn luôn nghe lời vị quý phi này, nàng ta đã mở miệng nói như vậy, bọn họ cũng không dám chống lại: “Thuộc hạ tuân lệnh, quý phi nương nương”.
“ừ, các ngươi lui đi”.
Liễu quý phi nói xong, tiếp tục vước vào trong cung điện, vừa mới vào tới cửa, liền thấy trước mặt một tách trà đang bay tới, trực tiếp hướng về cái bụng đang nhô lên của Liễu quý phi mà nện xuống.
Cung nữ nhanh tay nhanh mắt, liền chắn trước người của Liễu quý phi, kinh ngạc hô lên một tiếng, “Nương nương, cẩn thận”.
“Bụp” một tiếng, tách trà đập vào lưng của cung nữ, một tiếng hô đau vang lên: “Á~”
Liễu quý phi sớm đã bị dọa sợ, mặt trắng bệch, bây giờ chỉ còn kinh ngạc mà không có chút nguy hiểm nào nữa, tim đập “thình thịch” không ngừng, trong lòng nghĩ lại vẫn còn rùng mình “Dạo chết bổn cung rồi”.
Hoàng thượng nghe thấy giọng nói của Liễu quý phi ở bên ngoài, vôi vàng đi ra, nhìn thấy sắc mặt của nàng ta trắng bệch, đồng tử co lại, “Ái phi, nàng có làm sao không? Có bị thương ở đâu không?
Liễu quý phi sắc mặt trầm xuống, đánh lên vai hoàng thượng một cái: “Bệ hạ, người làm cái gì vậy? Suýt chút nữa làm bị thương hài nhi của chúng ta rồi, nếu không phải do Đào Hoa chặn lại, thì thật là nguy hiểm đó”.
Hoàng thượng nghe xong, trên mặt khuôn mặt bóng loáng hiện lên sự lo lắng, léo Liễu quý phi, nhìn trên nhìn dưới, hỏi: “Nàng không sao chứ?”.
Liễu Quý Phi vừa rồi quả thật có chút hoảng sợ, bây giờ mới coi như là trở lại bình thường, hờn dỗi nói: “Thiếp không sao, chỉ là hoàng thượng sao người lại tức giận vậy, lại còn muốn cái mạng này, lại muốn cái mạng kia? Có chuyện gì không thể giải quyết được sao?”.
Hoàng thượng nghe xong những lời này, sắc mặt liền sầm lại, tức giận nhìn Liễu quý phi một cái, nói: “Còn không phải là tên biểu ca kia của nàng sao, ngay cả một nữ nhi đánh cũng không lại, trẫm thật tức chết mà”.
Liễu Quý phí lại một tay đánh lên vai của hoàng thượng, bĩu môi, tức giận nói: “Hoàng thượng người nói xem, thần thiếp cũng nói qua rồi, biểu ca vẫn chưa hiểu hết được nhị thập bát tinh tú trận đó, bây giờ không phải là lúc thích hợp để xuất binh, là hoàng thượng hạ chỉ sai biểu ca của ta xuất binh, hơn nữa…. Hoàng thượng người có biết nữ tướng quân của đối phương là ai không?”.
Đáy mắt của hoàng đế hiện lên một sự hoài nghi, nói: “Là ai?”.
Bình luận facebook