Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 322
44322
Đây là….. pháo tín hiệu của Lộc Nguyệt!
Con ngươi Vu Thức Vy bỗng vui mừng, sự nhạy bén chợt lóe lên rồi biến mất, bỗng nhấc cây thương dài lên, lời nói hùng hồn nói với đại quân ở sau lưng: “Các tướng sĩ, cơ hội tấn công Trầm Minh quan đã tới rồi, thành hay bại chính là hành động lúc này, chúng ta giết!”.
“Giết ~”
Đại quân chưa tới, nhưng tiếng hô vang trời kia đã truyền tới tai của đại quân Tây Lương, âm thanh vang như sấm, cuồn cuộn như nước! Giống như trên biển gió yên sóng lặng đột nhiên nổi lên những cơn sóng dữ, khí thế hào hùng, uy lực vô cùng.
Lưu Phó tướng nhìn Vu Thức Vy cuối cùng cũng xuất kích, giơ cờ lên, cao giọng hô: “Các huynh đệ, viện quân của chúng ta tới rồi, tướng quân tiên phong dẫn theo năm vạn đại quân tới giúp chúng ta rồi”.
Giọng nói vang vọng trong hang, dư âm kéo dài, khiến toàn bộ binh sĩ đều bị chấn động.
Tướng sĩ Đại Vân lập tức reo hò: “Năm mươi vạn đại quân, năm mươi vạn đại quân!”
Tướng sĩ Tây Lương mặt liền biến sắc, trong lòng cảm thấy hoang mang, kinh ngạc vô cùng, quân địch lại có năm mươi vạn quân tiếp viện sao?
Trời ạ, năm mươi vạn, mỗi người một chân liền có thể giẫm nát bọn họ thành một đống thịt!
Phó tướng Tây Lương Mộc Phó tướng quát lên: “Người đâu, đại pháo, mang đại pháo lên đây!”
Một tiểu tướng đột nhiên chân nọ đã chân kia chạy tới, báo cáo: “Lưu Phó tướng, không xong rồi, hỏa dược của chúng ta bị người ta cướp đi rồi”.
Cái gì? Bị cướp đi? Mẹ nó, còn đứng đó làm gì? Đi bẩm báo tướng quân, mau đi”.
“Vâng vâng vâng” tiểu tướng thất tha thất thểu chạy đi.
Lúc này, người và ngựa của Vu Thức Vy đã tới trước mặt, do bây giờ sắc trời vẫn còn rất tối, chưa sáng hẳn, cho nên quân địch chỉ có thể nhìn thấy một dải người ngựa đông nghìn nghịt, chỉ nghe được hô đinh tai nhức óc, nhưng không nhìn rõ đối phương có bao nhiêu người ngựa, tóm lại rất nhiều là được rồi.
Chỉ nghe thấy quân đội Đại Vân ồ ạt hô to: “Công phá Trầm Minh quan, công phá Trầm Minh quan”
Khí thế uy phong lẫm liệt đó còn chưa động tay đã khiến lá gan của đội quân Tây lương bị dọa cho sợ, bởi vì ban ngày bọn họ vừa mới bại dưới tay tướng quân tiên phong của Đại Vân, nghe nói vị tướng quân tiên phong này chỉ mất có vài trăm binh lính tinh nhuệ liền giành chiến thắng trận đầu tiên, như vậy còn không khiến người khác sợ hãi hay sao?
Tuy tướng quân của bọn họ đã trở về rồi, nhưng một vài tin khác lại nói tướng quân bị trọng thương, suýt chút nữa bị ám vệ của Đại Vân giết chết!
Một tiểu binh của Tây Lương run lấy bẩy nói: “Mộc phó tướng, không còn hỏa dược, chúng ta nên làm thế nào?”.
Mộc phó tướng tát lên mặt tên tiểu tướng đó một cái bạt tai: “Làm thế sao sao? Cái này còn cần phải hỏi sao, dù có chết cũng phải giữ bằng được Trầm Minh quan! Tất cả lên cho ta!”.
“Vâng, các huynh đệ, cùng quân đội Đại Vân quyết chiến tới cùng!”.
“Quyết chiến tới cùng!”
Hai bên lúc này đang giao tranh với nhau.
Một lúc sau, đao quang kiếm ảnh (ý là cảnh tượng tàn khốc), người chết khắp nơi.
Những gì thấy được chỉ là dao trắng va vào đao đỏ một cách tuyệt tình, những gì thấy được chỉ là trận chiến quyết tử một đao liền mất mạng mà không có chút mánh khóe nào, những gì có thể nhìn thấy được chính là ý chí kiên cường, lòng quả cảm sẵn sàng hy sinh của mỗi một người khi đối diện với cái chết.
Chiến trường chính là như vậy, không có sự nham hiểm nghi kị lẫn nhau, không có việc già mồm cãi nhau, hai quân luôn ở thế giằng co, có cũng chỉ là sự liều mạng chém giết ngươi chết ta chết, máu đỏ nhuộm cát vàng, máu chảy thành sông, thi thể ở khắp mọi nơi.
Lúc này, quân doanh Tây Lương.
Vu Nhậm Hoằng vì để ổn định long quân, quả thực là cố lết cơ thể đầy thương tích của mình, liều chết trở về quân doanh, miệng vết thương trên người đau tới mức khiến hắn mất ngủ cả một đêm, mắt nhìn thấy trời sắp sáng, quân địch cũng không có suy nghĩ thừa thắng xông lên, liền thở phào một cái, tính đi nghỉ một lúc.
Nhưng không ngờ, vừa mới vào giấc ngủ, liền nghe thấy binh sĩ bên ngoài vội vội vàng vàng chạy vào, thở hổn hển nói: “Tướng quân, quân địch tập kích bất ngờ Trầm Minh quan, bây giờ phải làm thế nào?”
Vu Nhậm Hoằng kinh ngạc một lúc rồi ngồi dậy, nhưng vì miệng vết thương bị rách ra, nên phải hít một hơi, ra lệnh nói: “Sai người đem hỏa dược qua đó”.
“Vâng!”.
Tiểu tướng vội vội vàng vàng rời đi, Vu Nhậm Hoằng cũng không ngủ nổi nữa, đứng dậy mặc chiến bào, ra khỏi quân trướng, nói: “Người đâu, dắt chiến mã của bổn tướng quân tới đây”.
“Vâng”.
Vu Nhậm Hoằng vừa mới cưỡi lên ngựa, còn chưa kịp điều binh khiển tướng, liền nhìn thấy tiểu tướng vừa nãy dáng vẻ hoảng hốt lo sợ chạy tới báo: “Tướng quân, chuyện lớn không thành rồi, hỏa dược của chúng ta bị người ta cướp đi mất rồi”.
“Bị cướp đi?”.
Vu Nhậm Hoằng trước mặt tối sầm lại, suýt chút nữa từ trên ngựa cắm đầu xuống, nghiến răng nói: “Vu Thức Vy đáng chế, lại bỉ ổi như vậy”.
“Tướng quân, bây giờ phải làm thế nào?”
“Tập kết mười vạn binh mã, bốn vạn binh mã chia làm hai quân, lần lượt đi tới đỉnh núi phía Nam và phía Bắc của Trầm Minh quan, thả đá đánh địch, sáu vạn đại quân còn lại theo bản tướng quân mai phục ở khu vực Thiên Hiểm, vào một tên giết một tên, vào hai tên giết cả hai tên, quyết không được tha cho bất cứ một tên Đại Vân nào”.
“Vâng, tướng quân”.
Không lâu sau, mười vạn đại quân tập kết lị, dưới sự chỉ huy của Vu Nhậm Hoằng, nhanh chóng đi về hướng Trầm Minh quan.
Ai ngờ…..
Ai ngờ hắn vừa đi chưa bao lâu, tiếng đánh giết vang lên từ phía sau quân doanh, đại quân Tây Lương còn lại vội vàng tập kết tại một điểm, lúc này mới phát hiện thiên quân vạn mã của thái tử đã bao vây phía trước, khí thế ngút trời!
Tướng sĩ Tây Lương bị khí thế tựa chớ giật sấm rền của quân địch làm cho kinh ngạc tới mức mặt biến sắc, kẻ địch lại có thể tấn công bất ngờ từ phía sau bọn họ, thật đáng ghét!
Lý Phó tướng được giữ lại giữ doanh nhìn đại quân của thái tử giẫm bên bụi mà tới, vội vàng giơ cờ của Tây Lương lên, lớn giọng nói: “Các tướng sĩ nghe lệnh, bày nhị bát long dương trận”.
Đại quân Tây Lương một lúc sau tìm được người đáng tin cậy, nhanh chóng chia ra, ai cầm binh khí thì cầm binh khí, ai chuẩn bị cung tên thì chuẩn bị cung tên, một lát sau, liền bắt đầu bày nhị bát long dương trận đã luyện tập mấy ngày nay ra.
Thái tử nhìn nhị bát long dương trận của đối phương, trong lòng ghì chặt xuống, nghiêm túc nhìn bố trí trận pháp của đối phương một cái, sau đó lại nhìn Cẩm Thư do Vu Thức Vy bảo hắn mang theo bên cạnh, nói: “Cẩm tiên sinh, ngài xem nhị bát long dương trận này, làm sao để phá?”.
Cẩm Thư vẫn phẩy nhẹ quạt giấy, cho dù bây giờ đang là mùa đông lạnh lẽo của tháng mười, cũng không thể cản được bước chân của hắn, hắn cười rất phóng đãng, nói: “Thái tử điện hạ, người gọi ta một tiếng tiểu ca ca, ta sẽ nói cho người biết nên làm thế nào?”
Ách?
Gọi hắn một tiếng tiểu ca ca?
Là ý gì?
Hắn cũng không phải tiểu muội muội, tại sao lại phải gọi hắn là tiểu ca ca, thật là lạ lùng!
“Cẩm tiên sinh, hay là mau chóng phá trận đi” Thái tử có chút ngại ngùng nói.
Cẩm Thư không chịu bỏ qua, nói: “Thái tử điện hạ, có ai nói với người chưa, người lớn lên trông thật tuấn mỹ, rất giống tiểu muội muội mà ta quen!”.
Thái tử đỏ mặt, càng thêm ngại ngùng, Cẩm tiên sinh này nói chuyện sao lại…không ý tứ như vậy?
“Cẩm tiên sinh, đừng đùa nữa được chứ”.
Cẩm Thư nhìn dáng vẻ của Thái tử, bỗng tâm tình rất tốt, “Ha…ha…ha…. Thái tử điện hạ, mặt người sao lại đỏ như vậy?”
“Cái này…..Cẩm tiên sinh….ta…..”
Cẩm Thư không chờ Thái tử nói xong, đã thu quạt giấy lại, đồng thời cũng thu vẻ đuà giỡn lại, sắc mắc trở nên nghiêm túc nói: “Thái tử điện hạ người xem, nhị bát long dương trận này đều có đủ mười sáu phương hướng, hai là càn khôn lưỡng nghi, chính là tay hỏa tiễn và tên ám tiễn ở giữa, tại sao hai đội này lại ở giữa? Bởi vì bọn chúng chỉ tấn công chứ không phòng thủ, cho nên chỉ có thể ở giữa”.
“Bát, chính là bát quái, vốn dĩ là thượng càn hạ khôn, nhưng trận pháp này lại trái ngược hoàn toàn, thượng khôn hạ càn, âm dương đảo lộn, vì thế mới được gọi là nhị bát long dương!”
Thái tử nghe tới đây khóe miệng nhếch lên, nở nụ cười, cách giải thích này quá gượng ép rồi, hắn tuyệt đối không tin Võ Mộc tướng quân làm ra trận pháp nhị bát long dương này, là bởi vì trận pháp này long dương chi hảo cả thái cực bát quái trận!
“sao nào? Thái tử chẳng lẽ không tin?” Cẩm Thư cười nói.
Thái tử vội vàng thu suy nghĩ của mình lại, nói: “Ta tin, cho nên trận pháp này nên phá giải như nào?”
Cẩm Thư ra vẻ bí hiểm, thì thầm nói: “thái cực bát quái trận, càn là trời, khôn là đất, chấn là sấm, tốn là gió, khảm là nước, li là lửa, đoài là núi, đoài là sông, càn chấn khảm đoài là bốn quẻ dương, khôn tốn li đoài là bốn quẻ âm, bổ sung cho nhau….”
Thái tử càng nghe càng không hiểu, cho nên cắt lời hắn, nghiêm túc nói: “Cẩm tiên sinh, bát quái trận ta biết không nhiều, ngươi chỉ cần nói cho ta, từ đâu để phá trận pháp này là được”.
Cẩm Thư thở dài: “người trẻ tuổi chính là không kìm được sự nóng vội, phá cảnh môn, cảnh môn là chỗ yếu nhất”.
Thái tử khẽ thở phào, lúc này mới quay lại nói với phó tướng phía sau: “Phá Cảnh Môn!”
Bỗng, một đội binh sĩ mang theo khiên, đi về phía cảnh môn, Cẩm Thư lại nói: “hỏa dược, nổ tay ám tiễn ở giữa lưỡng nghị”.
Thái tử lại dặn dò: “còn không mau nổ đi” nhìn tay ám tiễn Lưỡng Nghị bị nổ làm cho tán loạn, Cẩm Thư lại nói: “Một đội tiến vào sinh môn, tay ám tiễn yểm trợ”.
Thái tử không chút do dự, tất cả đều làm theo những gì Cẩm Thư nói, đợi tới khi đại phá Cảnh Môn, Sinh Môn yếu đi, tướng sĩ phá cảnh môn lại tiến lên, phá tan cửa Sinh Môn.
Lý phó tướng nhìn quân sư của đối phương lợi hại như vậy, ba chiêu hai chiêu liền phá được nhị bát long dương trận của bọn họ, cũng không còn giữ được sự chấn tĩnh ban đầu, vội vàng phân phó với tiểu binh bên cạnh, nói: “Ngươi đi báo với tướng quân, quân địch có phòng bị mà đến, rừng xanh còn đó sợ gì không có củi đốt (ý là: phải biết nhẫn nhịn và chờ đợi vì sẽ còn nhiều cơ hội phản kháng lại), bản tướng dẫn đại quân tới Hỏa Long quan!”
“Vâng, Lý phó tướng!”.
Lý Phó tướng vẫy tay, sau đó nói với một tiểu binh khác: “phát tín hiệu thu binh”.
Đây là….. pháo tín hiệu của Lộc Nguyệt!
Con ngươi Vu Thức Vy bỗng vui mừng, sự nhạy bén chợt lóe lên rồi biến mất, bỗng nhấc cây thương dài lên, lời nói hùng hồn nói với đại quân ở sau lưng: “Các tướng sĩ, cơ hội tấn công Trầm Minh quan đã tới rồi, thành hay bại chính là hành động lúc này, chúng ta giết!”.
“Giết ~”
Đại quân chưa tới, nhưng tiếng hô vang trời kia đã truyền tới tai của đại quân Tây Lương, âm thanh vang như sấm, cuồn cuộn như nước! Giống như trên biển gió yên sóng lặng đột nhiên nổi lên những cơn sóng dữ, khí thế hào hùng, uy lực vô cùng.
Lưu Phó tướng nhìn Vu Thức Vy cuối cùng cũng xuất kích, giơ cờ lên, cao giọng hô: “Các huynh đệ, viện quân của chúng ta tới rồi, tướng quân tiên phong dẫn theo năm vạn đại quân tới giúp chúng ta rồi”.
Giọng nói vang vọng trong hang, dư âm kéo dài, khiến toàn bộ binh sĩ đều bị chấn động.
Tướng sĩ Đại Vân lập tức reo hò: “Năm mươi vạn đại quân, năm mươi vạn đại quân!”
Tướng sĩ Tây Lương mặt liền biến sắc, trong lòng cảm thấy hoang mang, kinh ngạc vô cùng, quân địch lại có năm mươi vạn quân tiếp viện sao?
Trời ạ, năm mươi vạn, mỗi người một chân liền có thể giẫm nát bọn họ thành một đống thịt!
Phó tướng Tây Lương Mộc Phó tướng quát lên: “Người đâu, đại pháo, mang đại pháo lên đây!”
Một tiểu tướng đột nhiên chân nọ đã chân kia chạy tới, báo cáo: “Lưu Phó tướng, không xong rồi, hỏa dược của chúng ta bị người ta cướp đi rồi”.
Cái gì? Bị cướp đi? Mẹ nó, còn đứng đó làm gì? Đi bẩm báo tướng quân, mau đi”.
“Vâng vâng vâng” tiểu tướng thất tha thất thểu chạy đi.
Lúc này, người và ngựa của Vu Thức Vy đã tới trước mặt, do bây giờ sắc trời vẫn còn rất tối, chưa sáng hẳn, cho nên quân địch chỉ có thể nhìn thấy một dải người ngựa đông nghìn nghịt, chỉ nghe được hô đinh tai nhức óc, nhưng không nhìn rõ đối phương có bao nhiêu người ngựa, tóm lại rất nhiều là được rồi.
Chỉ nghe thấy quân đội Đại Vân ồ ạt hô to: “Công phá Trầm Minh quan, công phá Trầm Minh quan”
Khí thế uy phong lẫm liệt đó còn chưa động tay đã khiến lá gan của đội quân Tây lương bị dọa cho sợ, bởi vì ban ngày bọn họ vừa mới bại dưới tay tướng quân tiên phong của Đại Vân, nghe nói vị tướng quân tiên phong này chỉ mất có vài trăm binh lính tinh nhuệ liền giành chiến thắng trận đầu tiên, như vậy còn không khiến người khác sợ hãi hay sao?
Tuy tướng quân của bọn họ đã trở về rồi, nhưng một vài tin khác lại nói tướng quân bị trọng thương, suýt chút nữa bị ám vệ của Đại Vân giết chết!
Một tiểu binh của Tây Lương run lấy bẩy nói: “Mộc phó tướng, không còn hỏa dược, chúng ta nên làm thế nào?”.
Mộc phó tướng tát lên mặt tên tiểu tướng đó một cái bạt tai: “Làm thế sao sao? Cái này còn cần phải hỏi sao, dù có chết cũng phải giữ bằng được Trầm Minh quan! Tất cả lên cho ta!”.
“Vâng, các huynh đệ, cùng quân đội Đại Vân quyết chiến tới cùng!”.
“Quyết chiến tới cùng!”
Hai bên lúc này đang giao tranh với nhau.
Một lúc sau, đao quang kiếm ảnh (ý là cảnh tượng tàn khốc), người chết khắp nơi.
Những gì thấy được chỉ là dao trắng va vào đao đỏ một cách tuyệt tình, những gì thấy được chỉ là trận chiến quyết tử một đao liền mất mạng mà không có chút mánh khóe nào, những gì có thể nhìn thấy được chính là ý chí kiên cường, lòng quả cảm sẵn sàng hy sinh của mỗi một người khi đối diện với cái chết.
Chiến trường chính là như vậy, không có sự nham hiểm nghi kị lẫn nhau, không có việc già mồm cãi nhau, hai quân luôn ở thế giằng co, có cũng chỉ là sự liều mạng chém giết ngươi chết ta chết, máu đỏ nhuộm cát vàng, máu chảy thành sông, thi thể ở khắp mọi nơi.
Lúc này, quân doanh Tây Lương.
Vu Nhậm Hoằng vì để ổn định long quân, quả thực là cố lết cơ thể đầy thương tích của mình, liều chết trở về quân doanh, miệng vết thương trên người đau tới mức khiến hắn mất ngủ cả một đêm, mắt nhìn thấy trời sắp sáng, quân địch cũng không có suy nghĩ thừa thắng xông lên, liền thở phào một cái, tính đi nghỉ một lúc.
Nhưng không ngờ, vừa mới vào giấc ngủ, liền nghe thấy binh sĩ bên ngoài vội vội vàng vàng chạy vào, thở hổn hển nói: “Tướng quân, quân địch tập kích bất ngờ Trầm Minh quan, bây giờ phải làm thế nào?”
Vu Nhậm Hoằng kinh ngạc một lúc rồi ngồi dậy, nhưng vì miệng vết thương bị rách ra, nên phải hít một hơi, ra lệnh nói: “Sai người đem hỏa dược qua đó”.
“Vâng!”.
Tiểu tướng vội vội vàng vàng rời đi, Vu Nhậm Hoằng cũng không ngủ nổi nữa, đứng dậy mặc chiến bào, ra khỏi quân trướng, nói: “Người đâu, dắt chiến mã của bổn tướng quân tới đây”.
“Vâng”.
Vu Nhậm Hoằng vừa mới cưỡi lên ngựa, còn chưa kịp điều binh khiển tướng, liền nhìn thấy tiểu tướng vừa nãy dáng vẻ hoảng hốt lo sợ chạy tới báo: “Tướng quân, chuyện lớn không thành rồi, hỏa dược của chúng ta bị người ta cướp đi mất rồi”.
“Bị cướp đi?”.
Vu Nhậm Hoằng trước mặt tối sầm lại, suýt chút nữa từ trên ngựa cắm đầu xuống, nghiến răng nói: “Vu Thức Vy đáng chế, lại bỉ ổi như vậy”.
“Tướng quân, bây giờ phải làm thế nào?”
“Tập kết mười vạn binh mã, bốn vạn binh mã chia làm hai quân, lần lượt đi tới đỉnh núi phía Nam và phía Bắc của Trầm Minh quan, thả đá đánh địch, sáu vạn đại quân còn lại theo bản tướng quân mai phục ở khu vực Thiên Hiểm, vào một tên giết một tên, vào hai tên giết cả hai tên, quyết không được tha cho bất cứ một tên Đại Vân nào”.
“Vâng, tướng quân”.
Không lâu sau, mười vạn đại quân tập kết lị, dưới sự chỉ huy của Vu Nhậm Hoằng, nhanh chóng đi về hướng Trầm Minh quan.
Ai ngờ…..
Ai ngờ hắn vừa đi chưa bao lâu, tiếng đánh giết vang lên từ phía sau quân doanh, đại quân Tây Lương còn lại vội vàng tập kết tại một điểm, lúc này mới phát hiện thiên quân vạn mã của thái tử đã bao vây phía trước, khí thế ngút trời!
Tướng sĩ Tây Lương bị khí thế tựa chớ giật sấm rền của quân địch làm cho kinh ngạc tới mức mặt biến sắc, kẻ địch lại có thể tấn công bất ngờ từ phía sau bọn họ, thật đáng ghét!
Lý Phó tướng được giữ lại giữ doanh nhìn đại quân của thái tử giẫm bên bụi mà tới, vội vàng giơ cờ của Tây Lương lên, lớn giọng nói: “Các tướng sĩ nghe lệnh, bày nhị bát long dương trận”.
Đại quân Tây Lương một lúc sau tìm được người đáng tin cậy, nhanh chóng chia ra, ai cầm binh khí thì cầm binh khí, ai chuẩn bị cung tên thì chuẩn bị cung tên, một lát sau, liền bắt đầu bày nhị bát long dương trận đã luyện tập mấy ngày nay ra.
Thái tử nhìn nhị bát long dương trận của đối phương, trong lòng ghì chặt xuống, nghiêm túc nhìn bố trí trận pháp của đối phương một cái, sau đó lại nhìn Cẩm Thư do Vu Thức Vy bảo hắn mang theo bên cạnh, nói: “Cẩm tiên sinh, ngài xem nhị bát long dương trận này, làm sao để phá?”.
Cẩm Thư vẫn phẩy nhẹ quạt giấy, cho dù bây giờ đang là mùa đông lạnh lẽo của tháng mười, cũng không thể cản được bước chân của hắn, hắn cười rất phóng đãng, nói: “Thái tử điện hạ, người gọi ta một tiếng tiểu ca ca, ta sẽ nói cho người biết nên làm thế nào?”
Ách?
Gọi hắn một tiếng tiểu ca ca?
Là ý gì?
Hắn cũng không phải tiểu muội muội, tại sao lại phải gọi hắn là tiểu ca ca, thật là lạ lùng!
“Cẩm tiên sinh, hay là mau chóng phá trận đi” Thái tử có chút ngại ngùng nói.
Cẩm Thư không chịu bỏ qua, nói: “Thái tử điện hạ, có ai nói với người chưa, người lớn lên trông thật tuấn mỹ, rất giống tiểu muội muội mà ta quen!”.
Thái tử đỏ mặt, càng thêm ngại ngùng, Cẩm tiên sinh này nói chuyện sao lại…không ý tứ như vậy?
“Cẩm tiên sinh, đừng đùa nữa được chứ”.
Cẩm Thư nhìn dáng vẻ của Thái tử, bỗng tâm tình rất tốt, “Ha…ha…ha…. Thái tử điện hạ, mặt người sao lại đỏ như vậy?”
“Cái này…..Cẩm tiên sinh….ta…..”
Cẩm Thư không chờ Thái tử nói xong, đã thu quạt giấy lại, đồng thời cũng thu vẻ đuà giỡn lại, sắc mắc trở nên nghiêm túc nói: “Thái tử điện hạ người xem, nhị bát long dương trận này đều có đủ mười sáu phương hướng, hai là càn khôn lưỡng nghi, chính là tay hỏa tiễn và tên ám tiễn ở giữa, tại sao hai đội này lại ở giữa? Bởi vì bọn chúng chỉ tấn công chứ không phòng thủ, cho nên chỉ có thể ở giữa”.
“Bát, chính là bát quái, vốn dĩ là thượng càn hạ khôn, nhưng trận pháp này lại trái ngược hoàn toàn, thượng khôn hạ càn, âm dương đảo lộn, vì thế mới được gọi là nhị bát long dương!”
Thái tử nghe tới đây khóe miệng nhếch lên, nở nụ cười, cách giải thích này quá gượng ép rồi, hắn tuyệt đối không tin Võ Mộc tướng quân làm ra trận pháp nhị bát long dương này, là bởi vì trận pháp này long dương chi hảo cả thái cực bát quái trận!
“sao nào? Thái tử chẳng lẽ không tin?” Cẩm Thư cười nói.
Thái tử vội vàng thu suy nghĩ của mình lại, nói: “Ta tin, cho nên trận pháp này nên phá giải như nào?”
Cẩm Thư ra vẻ bí hiểm, thì thầm nói: “thái cực bát quái trận, càn là trời, khôn là đất, chấn là sấm, tốn là gió, khảm là nước, li là lửa, đoài là núi, đoài là sông, càn chấn khảm đoài là bốn quẻ dương, khôn tốn li đoài là bốn quẻ âm, bổ sung cho nhau….”
Thái tử càng nghe càng không hiểu, cho nên cắt lời hắn, nghiêm túc nói: “Cẩm tiên sinh, bát quái trận ta biết không nhiều, ngươi chỉ cần nói cho ta, từ đâu để phá trận pháp này là được”.
Cẩm Thư thở dài: “người trẻ tuổi chính là không kìm được sự nóng vội, phá cảnh môn, cảnh môn là chỗ yếu nhất”.
Thái tử khẽ thở phào, lúc này mới quay lại nói với phó tướng phía sau: “Phá Cảnh Môn!”
Bỗng, một đội binh sĩ mang theo khiên, đi về phía cảnh môn, Cẩm Thư lại nói: “hỏa dược, nổ tay ám tiễn ở giữa lưỡng nghị”.
Thái tử lại dặn dò: “còn không mau nổ đi” nhìn tay ám tiễn Lưỡng Nghị bị nổ làm cho tán loạn, Cẩm Thư lại nói: “Một đội tiến vào sinh môn, tay ám tiễn yểm trợ”.
Thái tử không chút do dự, tất cả đều làm theo những gì Cẩm Thư nói, đợi tới khi đại phá Cảnh Môn, Sinh Môn yếu đi, tướng sĩ phá cảnh môn lại tiến lên, phá tan cửa Sinh Môn.
Lý phó tướng nhìn quân sư của đối phương lợi hại như vậy, ba chiêu hai chiêu liền phá được nhị bát long dương trận của bọn họ, cũng không còn giữ được sự chấn tĩnh ban đầu, vội vàng phân phó với tiểu binh bên cạnh, nói: “Ngươi đi báo với tướng quân, quân địch có phòng bị mà đến, rừng xanh còn đó sợ gì không có củi đốt (ý là: phải biết nhẫn nhịn và chờ đợi vì sẽ còn nhiều cơ hội phản kháng lại), bản tướng dẫn đại quân tới Hỏa Long quan!”
“Vâng, Lý phó tướng!”.
Lý Phó tướng vẫy tay, sau đó nói với một tiểu binh khác: “phát tín hiệu thu binh”.
Bình luận facebook