• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Truyện Lưu manh thần thám (2 Viewers)

  • Chương 131 - Chương 131MUỘN RỒI

Chương 131MUỘN RỒI

Người thứ hai sau Giả Mộng Lệ là một giáo viên dạy tiếng Anh tên là Triệu Lập Quân. Theo lời anh ta thì tối hôm đó anh ta đi dạy kèm cho học sinh, do phụ huynh nhiệt tình giữ anh ta ở lại uống vài ly, nên mới về muộn.



“Thật quá sức đáng sợ, đúng là đạo đức suy đồi các đồng chí cảnh sát ạ, đây chính là cướp trắng trợn đấy, trắng trợn luôn!” Triệu Lập Quân kích động cực kỳ, căm phẫn nói, “May mà trên người tôi không có gì đáng giá, ôi trời ơi, chẳng dám nhớ lại nữa!”



Viên cảnh sát hình sự nói: “Anh đừng kích động, mời anh kể lại tình hình lúc đó một lần nữa.”



Triệu Lập Quân đẩy gọng kính trên sống mũi, cơ thể không cường tráng như run lẩy bẩy, giọng nói sôi sục: “Đó là một đêm trăng thanh gió mát, cả đời này tôi cũng không thể quên nổi, đám người đó có khoảng chừng… năm, sáu cái xe gì đó? Lao vun vút về phía tôi, lúc đó tôi đã nhận ra chúng nhắm vào tôi rồi! Đương nhiên ban đầu tôi cũng suy nghĩ không biết có nên liều mình chiến với chúng một phen không. Nhưng chưa gì tôi đã dẹp ngay cái suy nghĩ thiếu chín chắn ấy rồi, tôi là giáo viên nhân dân cơ mà, đồng chí cảnh sát, giáo viên chúng tôi sao làm cái chuyện như thế được. Nhỡ tôi có xảy ra chuyện gì thì làm sao dạy dỗ học sinh nên người được nữa? Làm sao vun trồng mầm non tương lai cho đất nước chứ? Anh nói đúng không?”



Thẩm Diễn bị anh ta nói sa sả vào mặt, nên hơi choáng váng, trong đầu tự nhiên nhớ tới Phương Thượng, nghĩ thầm hay là gọi anh ta tới xem thử ai lắm lời hơn.



Nhưng Triển Phong hoàn toàn không khách sáo, giơ tay cắt ngang mấy lời nhảm nhí của Triệu Lập Quân, cau mày hỏi: “Có thấy rõ đặc điểm ngoại hình của chúng không?”



Triệu Lập Quân hùng hồn gật đầu nói: “Thấy rất rõ!”



“Thấy rõ?” Viên cảnh sát hình sự nghi ngờ hỏi: “Nhưng trong khẩu cung lần trước, rõ ràng anh bảo không thấy.”



Triệu Lập Quân nghiêm túc nói: “Đồng chí cảnh sát, anh ngẫm lại xem lần trước hỏi tôi là tình huống như thế nào? Khi đó tôi vừa bị sốc, tinh thần chưa hồi phục, không có cách nào bình tĩnh trả lời cẩn thận mấy câu hỏi của các anh được. Nhưng giờ thì sao? Giờ đã không giống lúc trước nữa, tôi đã chỉnh sửa và lắng đọng lại suy nghĩ rồi, đã rất rõ ràng, đương nhiên phải phản cung.”



Viên cảnh sát hình sự bị anh ta chọc cười: “Được rồi được rồi, anh biết phản cung là cái gì không? Đừng dùng từ linh tinh. Vậy anh nói thử xem tối hôm đó bọn cướp trông như thế nào?”



“Không thấy rõ.” Triệu Lập Quân nói.



Triển Phong: “…”



Thẩm Diễn: “…”



Triệu Lập Quân nhìn họ rồi vội vội vàng vàng giải thích: “Không phải không phải, tôi không có ý đùa giỡn các anh mà tại các anh hỏi cụ thể quá. Lúc đó bọn chúng bật đèn pha rọi thẳng vào mắt tôi nên đương nhiên tôi không thấy rõ rồi. Nếu tôi nói là thấy được thì mới là nói dối, thân là một nhà giáo nhân dân tôi không thể nói dối được.”



“Anh ta nói cũng có lý phết.” Thẩm Diễn lẩm bẩm một câu, nhịn cười hỏi: “Thế anh nói nhìn rất rõ là nhìn thấy cái gì?”



Triệu Lập Quân phấn chấn tinh thần, bày ra tư thế giảng bài, hắng giọng rồi nói: “Đúng thật là tôi không thấy mặt bọn chúng, nhưng nhìn mấy thứ khác thì không ảnh hưởng gì cả. Bọn chúng nó còn ít tuổi lắm, chắc toàn mấy đứa trẻ con mười mấy tuổi thôi.”



Triển Phong nghe xong liếc Thẩm Diễn, Thẩm Diễn ngầm hiểu, tiếp lời: “Sao lại nói vậy?”



“Lúc ấy dù tôi không nhìn thấy nhưng vẫn nghe thấy mà, đồng chí cảnh sát, anh đừng quên tôi là nhà giáo nhân dân đấy.” Triển Lập Quân nở nụ cười vừa đắc ý vừa ngại ngùng, lại còn giả vờ chớp chớp mắt.



Thẩm Diễn nói một cách rất chân thành: “Cho dù chúng tôi muốn quên cũng không dễ, anh đừng quá lo lắng.”



Triệu Lập Quân lẩm nhẩm lời Thẩm Diên mấy lần trong đầu, ngẫm nghĩ một hồi cuối cùng vẫn không hiểu được, phất tay nói: “Dù sao thì tôi suốt ngày tiếp xúc với học sinh và đối tượng dạy cũng là học sinh ở lứa tuổi này. Ngày nào mà chẳng nghe tụi nhỏ hết đọc thuộc lòng đến đọc diễn cảm, cái âm điệu của học sinh tôi vừa nghe đã biết rồi. Đồng chí cảnh sát, người lớn và trẻ con có âm điệu không giống nhau đâu, kể cả đứa trẻ đó có muốn tỏ ra chín chắn thì dây thanh quản của nó cũng không cho phép.”



Thẩm Diễn cũng thấy Triệu Lập Quân nói có lý, nghe không giống như nói bừa.



Hơn nữa càng lúc càng gần với phỏng đoán lúc trước của họ.



Tìm những người này trở lại lấy lời khai lần nữa quả là một hành động sáng suốt.



“Trong số chúng đều là con trai à? Có con gái không?”



Triệu Lập Quân tròn mắt gật đầu lia lịa: “Đồng chí cảnh sát, anh đúng là Địch Nhân Kiệt*, thế mà cũng đoán được! Tôi đang định nói đây, trong đó có cả con gái nữa. Mà nè, anh nói xem thời đại này, cả con gái cũng làm những chuyện này nữa đó, lại còn là trẻ vị thành niên. Xã hội của chúng ta sao lại thành ra thế này! Có điều cô bé đó cũng chưa mất hết lương tri. Nếu có cơ hội, tôi thật sự muốn khuyên nhủ cô bé một câu, cứ tiếp tục thế này không phải là cách lâu dài đâu.”



*Địch Nhân Kiệt (630-700) là vị quan thời Võ Tắc Thiên, được mệnh danh là “Sherlock Holmes phương Đông” với khả năng phá án tài tình.



“Cô bé có nói chuyện à? Họ nói gì?” Thẩm Diễn hỏi anh ta.



Triệu Lập Quân đáp: “Lúc đầu thì cô bé không nói. Khi bọn chúng giật cặp sách của tôi, tôi vốn định chạy rồi, nào ngờ bị chúng bao vây. Sau đó có đứa nói trong cặp tôi không có tiền, không dễ bàn giao, phải thấy ít sắc đỏ mới được. Lúc đấy tôi nghe là biết thôi toang rồi ông giáo ạ, chúng nó định chém người! Thế thì to chuyện mất thôi đồng chí cảnh sát ơi! Lúc đó tôi đương định cái khó ló cái khôn, nhưng ngẫm lại thì bọn chúng đông người hơn hẳn, tôi có nhiều kế đến mấy thì cũng không phát huy được, lúc đó phải gọi là nguy cơ ngập đầu, phải gọi là mất hồn mất vía…”



Triển Phong nhịn không nổi nữa, vỗ bàn: “Vào ý chính!”



“À à, ý chính ý chính, đây ý chính đây. Lúc đó cô bé bảo trông tôi không giống người có tiền, có đâm tôi cũng lãng phí thời gian, không bằng đi tìm mục tiêu kế tiếp. Chúng tranh chấp một hồi, cuối cùng tha cho tôi, thế mới bảo lúc đó cô bé thật sự cứu tôi đấy.” Triệu Lập Quân nói đến đây, vẫn thấy sờ sợ liên tục vỗ ngực: “Tôi thấy cô bé đó không cùng một giuộc với bọn kia, chưa biết chừng có uẩn khúc gì ấy. Chậc, đồng chí cảnh sát, nếu các anh bắt được bọn người kia thì tôi có thể ra tòa làm chứng giảm nhẹ tội cho cô bé đó được không?”



Thẩm Diễn và Triển Phong liếc nhìn nhau, nở nụ cười khổ, trầm ngâm lắc đầu: “E là không cần đâu, cũng không còn cơ hội ấy nữa.”



Triệu Lập Quân: “Gì cơ?” Nguồn : Vietwriter.vn



Triệu Lập Quân là người ngoài cuộc đương nhiên không biết. Vào đêm ấy, cô bé từng vì động lòng trắc ẩn và chưa hoàn toàn đánh mất lương tri, mà cứu anh ta một mạng ấy, rất có thể chính là người đã hoàn toàn mất đi cơ hội được nói, vĩnh viễn nhắm mắt rồi.



Tất cả đều đã muộn.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom