• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Truyện Lưu manh thần thám (1 Viewer)

  • Chương 19 - Chương 19BOM GIẢ

14:07



Tầng một của đài truyền hình là hội trường, sức chứa lên đến hơn nghìn người, hơn nữa còn có cả khán đài lửng ở tầng hai. Thẩm Diễn chạy vội xuống dưới dọc theo hàng lang, bước vào hội trường liền bắt đầu thở hổn hển. Ánh mắt anh nhanh chóng lướt qua từng hàng ghế ngồi, bước chân không do dự, chạy thẳng tới sân khấu phía trước.



Bề mặt thảm nhung đỏ cũ kỹ có lông tơ lơ lửng, lớp bụi mỏng phủ phía trên, lộ vẻ cổ xưa vắng vẻ. Ánh đèn trong hội trường tối tăm, chỉ có dãy đèn chùm hai bên thắp sáng. Thẩm Diễn chợt dừng bước, ngẩng đầu nhìn màn sân khấu và màn rũ hai bên, ánh mắt dần trở nên thâm trầm.



“Quá tối, trước tiên phải tìm áp tổng bật đèn…” Thẩm Diễn nhíu mày lẩm bẩm.



Chợt anh nghe thấy một tiếng vang ở phía sân khấu truyền tới. Anh ngẩng đầu nhìn thì thấy Triển Phong đứng trên sân khấu, chìa tay ra: “Lên rồi nói.”



Thẩm Diễn phất tay, xắn tay áo sơ mi, đôi chân dài mặc quần tây phẳng phiu nhảy bật lên trước, cánh tay thì nắm rìa sân khấu, dùng lực mạnh chống người lên, khẽ xoay nhẹ thì người đã đứng vững bên trên sâu khấu. Quần anh chỉ dính chút bụi, còn áo sơ mi thì vẫn sạch trắng, ngay ngắn phẳng phiu.



Triển Phong nhìn anh bằng ánh mắt hoàn toàn khác trước, khẽ cười nói: “Ồ, nhóc cũng được phết.”



Thẩm Diễn liếc anh ta, phủi bụi trên tay, sau đó đi ra sau sân khấu, vừa mở tấm màn ra là một tầng bụi, cả hai bị sặc ho khù khụ. Chờ bụi vơi bớt, Thẩm Diễn dựa vào cảm giác sờ soạng mấy cái, là mở áp tổng đèn điện.



Trong phút chốc, ánh sáng trắng phủ khắp trên sâu khấu, chói cả mắt.



Chùm sáng mạnh bên cạnh áp tổng cũng sáng lên, cách Thẩm Diễn rất gần, nhưng anh chưa kịp cảm nhận cảm giác chói mắt thì một bàn tay đã che tầm mắt anh. Giọng Triển Phong trầm khàn: “Nhắm mắt lại, 3 giây sau rồi mở ra.”



Thẩm Diễn nhắm mắt lại theo bản năng, lẳng lặng đếm đủ ba giây, sau đó mở mắt, Triển Phong đã thu tay về, chỉ còn mùi thuốc lá thoang thoảng trên tay anh ta vẫn trôi nổi trong không trung.



Hai người chia nhau đi hai bên sâu khấu, ngước mắt nhìn phía trên đều chi chít thiết bị và cần trục. Triển Phong giơ tay giật dây thừng nhỏ bên cạnh, chỉ thấy màn sân khấu nhích tới nhích lui, vẫn khó phân biệt được đồ vật phía trên.



“Không được, bật đèn rồi cũng không thấy rõ, phải nghĩ cách lên trên đó xem thử.” Triển Phong ngước mắt nhìn khán đài lửng ở tầng hai, giơ tay chỉ: “Đi lên đó xem thử, chắc chắn có đường qua đó.”



Thẩm Diễn gật đầu, vừa cùng Triển Phong đi được vài bước lên bậc thang, bỗng nghe thấy trong giọng phấn khởi dồn dập của Đại Lý trong bộ đàm: “Lão đại! Hình như chúng tôi tìm được bom ở phòng máy tầng ba rồi, các anh nhanh chóng qua đây xem!”



Thẩm Diễn quay phắt người đi, mà tốc độ của Triển Phong còn nhanh hơn cả anh, giống hệt con báo tuyết cường tráng, khi Đại Lý vừa dứt lời đã lao ngay ra ngoài trong chớp mắt.



14:15



Hai người chạy nhanh. Họ không chờ thang máy mà leo cầu thang bộ. Lúc chạy tới cửa cầu thang tầng ba, Triển Phong không hề có ý dừng chân, chạy thẳng sang bên phải, nói: “Bên này!”



Tốc độ nhanh như chớp, chứng tỏ vừa nãy anh ta đã nhớ kĩ bản đồ tòa nhà trong đầu. Thẩm Diễn đi theo không chút do dự. Hai người chạy đến một chỗ ngoặt liền thấy Thang Vĩ đang đứng ở cửa ra vào vẫy tay với mình.



“Lão đại, hai người xem thứ này.” Thang Vĩ và Đại Lý dẫn họ đi tới một góc bên trái phòng máy, chỉ cái hộp cũ đen sì trên mặt đất, nói: “Chúng tôi phát hiện ra nó, nhưng vẫn chưa động tới, vẫn để nguyên chỗ cũ. Chuyên gia phá bom đang trên đường tới đây, nhiều nhất khoảng mười phút nữa sẽ đến.”



Triển Phong “ừ” một tiếng, ngồi xổm xem xét cái hộp trước mặt, bề ngoài làm bằng gang rất loang lổ. Trên tấm thảm, chỗ đặt cái hộp bị chèn ép xuất hiện mấy đường nhăn nheo, chứng tỏ khối lượng bên trong không nhẹ, hơn nữa tuy bề ngoài cũ nát nhưng không bị phủ bụi, trông không hề phù hợp với hoàn cảnh xung quanh, rõ ràng mới được đặt vào.



“Má nó, dám khiêu khích cảnh sát. Tôi tưởng rằng hắn có bản lĩnh lớn lắm, thế mà chúng ta tìm ra dễ dàng thế.” Đại Lý có cảm giác vui sướng khi báo được thù, vô cùng đắc ý: “Cũng chỉ có thế, tôi thấy, hắn sẽ sa lưới nhanh thôi.”



Thang Vĩ cũng cười theo, dường như vụ án này tới đây đã kết thúc, tiếp theo chỉ cần đợi lính phá bom tới là có thể kết thúc công việc rồi.



Thẩm Diễn thấy Triển Phong im lặng không lên tiếng, liền khom lưng xuống hỏi: “Nhìn ra vấn đề gì sao?”



Triển Phong hỏi lại: “Hiểu về bom không?”



“Hiểu sơ sơ, biết đôi chút về phương diện vật lý, còn về phần tháo gỡ thì dốt đặc cán mai.” Thẩm Diễn hỏi: “Sao vậy?”



Triển Phong nhìn chăm chú cái hộp sắt trên mặt đất, lông mày anh ta đen nhánh, lông mi dày, sống mũi cao và đôi môi mím thành đường thẳng, góc nghiêng này vô cùng đẹp trai. Ngón tay anh ta đặt lên mặt thảm cạnh hộp sắt, dường như hững hờ hỏi một câu: “Trong thư thông báo hắn nhắc nhở chúng ta một câu, là câu gì?”



“Quan trọng nhất là thăng bằng.” Thẩm Diễn bỗng nhiên có dự cảm xấu, nhìn Triển Phong bằng ánh mắt cảnh giác: “Anh muốn làm gì…”



Chữ “gì” còn chưa dứt âm đã thấy Triển Phong nhanh tay kéo thảm một cái. Ba người có mặt lập tức giật mình, thời gian như bị bấm nút tạm dừng – bạn nhìn thấy thời gian vút qua nhưng không có cách nào ngăn cản nó xảy ra.



Trong giây phút tấm thảm bị kéo ra, cái hộp sắt cũng nảy lên theo, lập tức bay vào giữa không trung.



Đại Lý: “Á á á…”



Thang Vĩ: “Á, á, á…”



Thẩm Diễn: “…”



Sau đó, bọn họ liền trơ mắt nhìn hộp sắt lộn một vòng trong không khí, cuối cùng rơi xuống mặt đất, phát ra âm thanh “binh binh bang bang”, bén nhọn chói tai. Bạn đang đọc truyện tại WebTru yen Onlinez . com



Thang Vĩ và Đại Lý sợ chảy mồ hôi lạnh, hộp sắt đã rơi xuống đất rồi, mà hai người vẫn sững sờ trong chốc lát không thốt lên lời, tiếp đó Đại Lý thở hổn hển mấy hơi, giọng buồn bực: “Lão đại… Anh anh anh, anh dọa người quá rồi đấy! Nếu thứ đồ chơi này nhúc nhích một cái là nổ ngay, vậy thì hôm nay chúng ta phải chôn xác ở đây rồi.”



Triển Phong liếc anh ta, nhấc chân đạp một phát vào cái hộp sắt. Khóa treo hờ trên hộp rơi leng keng xuống đất. Nắp hộp bật tung, một bức tượng vẻ mặt hài hước quái dị từ bên trong văng ra, trong tay còn giơ tấm thẻ nhỏ có chữ “BOOM”.



“Thuật che mắt.” Triển Phong lạnh lùng nói một câu: “Nếu cứ ở đây chờ lính phá bom tới, chúng ta mới thật sự phải chôn xác ở nơi này.”



Đại Lý không ngờ mình lại phạm sai lầm quá lớn, đột nhiên lúng túng cực kỳ, cúi đầu không nói được gì. Thang Vĩ cũng trợn mắt há mồm, khó hiểu hỏi: “Lão đại, sao anh biết thứ này là giả.”



“Hắn bảo chúng ta phải chú ý thăng bằng, nền nhà của phòng máy đều lỏng lẻo, thảm cũng nhăn nheo. Nếu thật sự đặt bom ở đây thì sẽ không giữ được thăng bằng, mọi người không cần tìm thì nó đã nổ từ lâu rồi.” Triển Phong sải bước đi ra ngoài, bóng lưng thẳng tắp lạnh lùng, chỉ ném lại một câu cho Đại Lý và Thang Vĩ: “Còn hai mươi phút nữa, tiếp tục tìm!”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom