• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Truyện Lưu manh thần thám (4 Viewers)

  • Chương 20 - Chương 20THỜI GIAN KHẨN CẤP

14:19



Bọn họ vừa ra phòng máy tầng ba thì phòng giám sát tầng trên có phát hiện mới. Tiểu Lưu đã tìm được một người vô cùng ăn khớp với tội phạm mà Thẩm Diễn miêu tả trong máy giám sát. Người này mặc áo khoác mũ trùm màu đậm, khuôn mặt bị che toàn bộ, không hề lộ mảy may. Hắn đi ra từ thang máy tầng bốn, sau khi ra cửa bên phòng studio thì đã không thấy bóng dáng. Từ đầu đến cuối hắn luôn ôm chặt một hộp cơm, dường như không hề dịch chuyển khỏi vị trí trước ngực.



Bây giờ Tiểu Triệu đã phục Thẩm Diễn sát đất: “Anh Thẩm, Thẩm đại thần, anh quả thật là thần tiên. Màn hình giám sát ghi lại rất nhiều ngày, sao anh lại biết tội phạm sẽ xuất hiện từ sáu giờ đến bảy giờ ngày hôm qua chứ?



“Lần này tội phạm chỉ rõ muốn cảnh sát đến mở thư, chứng minh làm nhục cảnh sát cũng là một phần trong kế hoạch của hắn, như vậy bom cũng không thể bị nổ bất ngờ quá sớm, cho nên đến đặt bom vào tối hôm trước là an toàn nhất. Cửa bên ở tầng dưới chỉ mở từ 10 giờ đến 11 giờ sáng và 5 giờ 30 đến 7 giờ 30 chiều, trong tiềm thức cho rằng buổi tối dễ dàng ẩn nấp hơn buổi sáng, vì vậy sẽ ưu tiên cân nhắc đến buổi tối. Tội phạm mang theo bom nhất định không thể đi làm, mà tuyến đường từ khu chung cư Y Lan đến đây vừa vặn giới hạn từ 4 giờ 30 đến 5 giờ 30, mặc kệ hắn sử dụng loại hình giao thông nào, lúc đến nơi ắt sẽ hơn 6 giờ, nên tỷ lệ hắn lộ diện trong khoảng thời gian này sẽ cao nhất.”



Ánh mắt Thẩm Diễn vẫn dõi theo bóng người trong video, khi nhìn đến đoạn hắn đi ra phòng studio thì hô dừng, nhíu mày hỏi nhân viên đài truyền hình đến trợ giúp điều tra: “Từ phòng studio đi ra có thể thông đến nơi nào?”



Người kia đang ngẩn người thì lại nghe thấy giọng nói trầm mà nghiêm nghị của Triển Phong đáp lại: “Có thể đến phòng phát sóng trực tiếp tầng năm, hoặc phòng nghỉ tầng hai.”



“Ơ... Đúng thế.” Nhân viên đài truyền hình không ngờ Triển Phong phản ứng nhanh hơn cả mình, giật mình vội trả lời: “Phòng phát sóng trực tiếp tầng năm và phòng nghỉ tầng hai nối liền với nhau, bình thường mỗi phòng phát sóng trực tiếp sẽ có một phòng nghỉ tương ứng, bởi vì phòng phát sóng trực tiếp quá nhỏ, môi trường cũng không được tốt, vì vậy khi MC và khách mời đến quay chương trình, có thể đi cầu thang thông thẳng đến phòng nghỉ tầng hai để trang điểm lại và nghỉ ngơi.”



“Danh sách chương trình đều sắp xếp xong vào hai ngày trước đúng không? Có phải trước đó cũng công bố tin tức về MC và khách mời đúng không?”



“Đúng vậy, cả số phòng quay và thời gian ghi hình, chắc chắn những chuyện này đều phải sắp xếp xong từ trước rồi, chẳng qua sẽ không công khai danh sách chương trình ra bên ngoài, chỉ đặt tại phòng studio của đài truyền hình chúng tôi.”



Thẩm Diễn nghe xong, trong lòng nặng nề, ngước mắt nhìn Triển Phong, sắc mặt anh ta cũng lạnh lẽo.



Triển Phong nhìn chằm chằm người kia tra hỏi: “Bản danh sách MC tôi bảo các anh đưa đâu rồi? Vì sao vẫn chưa lấy ra?”



Anh ta cao hơn nhân viên này một cái đầu, giọng điệu nói chuyện ngang tàng, cộng thêm cái nhìn sắc lẹm, mặc dù biết Triển Phong là cảnh sát, nhưng vẫn khiến đối phương run rẩy nói: “Lâu… lâu quá, thời gian eo hẹp... Không tra nhanh được...”



Triển Phong nhíu mày, vừa muốn mở miệng lại nghe Thẩm Diễn hỏi: “Trong các chương trình hiện đang quay, chương trình nào có nghỉ giữa giờ trước 3 giờ?”



So với Triển Phong gây áp lực gay gắt, Thẩm Diễn dễ nói chuyện hơn rất nhiều, nhân viên công tác vội vàng nhìn anh, thở phào nói: “Có một chương trình phát sóng trực tiếp nghỉ lúc 2 giờ 50, là ‘Bách gia tân ngữ’ của Loan Bình, chương trình này thời gian ghi hình dài, thường sẽ đan xen phim tài liệu chừng mười lăm phút vào, lúc đó vừa vặn cho MC và khách mời đến tầng hai nghỉ ngơi...”



Vừa nghe bốn chữ “Bách gia tân ngữ”, Thẩm Diễn bỗng siết chặt nắm tay, hầu kết giật giật, khàn giọng hỏi: “Người dẫn chương trình này công tác bao lâu rồi?”



“Là một người lão làng, bắt đầu từ phóng viên đi lên, hai mươi năm trước đã làm trong đài rồi.” Nhân viên công tác cảm thấy kỳ lạ: “Sao thế? Có liên quan đến Loan Bình sao?”



Thẩm Diễn liếc nhìn Triển Phong, trong mắt chắc chắn trăm phần trăm: “Đi đến tầng hai trước! Bảo chuyên gia phá bom đi thẳng đến tầng hai!”



14:38



Trong phòng nghỉ tầng hai.



Một hộp sắt kích cỡ bằng chiếc điện thoại di động, trên dưới đều có ốc vít cố định, được gắn chặt trên cửa chính của phòng nghỉ.



Mà ống nước góc phải phía trên của gian phòng bị rỉ một lỗ nhỏ, giọt nước vẫn đang chảy tí tách.



Cả căn phòng không có cửa sổ, hình ảnh hộp sắt được lấy thông qua camera ở trong phòng. Bởi vì bình thường phòng nghỉ không được sử dụng nhiều, cho nên thường xuyên tắt camera, nên cũng không quay được hình ảnh tội phạm đặt bom.



Chỉ cần có người bên ngoài đẩy cánh cửa này ra, tất nhiên bom trong hộp sẽ nổ ngay. Ngoài ra, mặt thảm trong phòng còn đặt một chậu chứa lượng bụi phấn nhỏ màu xám trắng. Thẩm Diễn thoáng nhìn qua liền biết đó là bột magiê.



Thẩm Diễn hít sâu: “Bột magiê bị ẩm đến mức độ nhất định sẽ tự cháy, dù không cho ai vào phòng nghỉ, lại không phá bom kịp thì cũng sẽ phát nổ.”



Triển Phong liếc nhìn thời gian, quát vào trong bộ đàm: “Chuyện gì xảy ra, sao người phá bom vẫn chưa đến!”



Bên kia bộ đàm, Đại Lý cũng đang lo lắng: “Lão đại, vừa rồi trên đường xảy ra tai nạn liên hoàn, xe cộ đã bị tắc nghẽn, bọn họ đang chạy bộ đến đây!”



Triển Phong nóng nảy quăng bộ đàm xuống đất, mắng một tiếng.



Nhân viên công tác bị dọa run rẩy: “Vậy... Vậy làm gì bây giờ? Chúng ta có thể chạy trốn không? Nhưng nếu chạy trốn rồi, hắn có muốn giết chúng ta nữa không?”



“Không cần chạy, có thể tháo bom.” Bỗng nhiên Triển Phong đứng dậy, nhặt bộ đàm vừa quăng đeo vào bên hông, cũng không ngẩng đầu nói với Thẩm Diễn: “Không được gọi điện thoại đến phòng phát sóng trực tiếp, cậu đợi ở chỗ này, lát nữa thấy thầy cậu thì nói tình hình ở đây với ông ấy, nhất định không cho ai chạm vào cánh cửa này.”



Thẩm Diễn khẽ gật đầu, cổ họng khô rát: “Vậy còn anh? Anh muốn tháo bom à?”



Triển Phong kéo bao tay quân dụng đang đeo ừ một tiếng: “Trước đây tôi từng có kinh nghiệm tháo bom, hai năm không luyện, có thể hơi gượng tay.”



Tiểu Lưu và Tiểu Triệu liếc nhau, muốn ngăn cản anh ta: “Lão đại, chờ một chút đi, chỉ cần không chạm cánh cửa này thì sẽ không có việc gì đúng không? Cái thứ bột magiê kia chắc cũng không nhạy đâu, chờ lát nữa chuyên gia tháo bom đến ngay. Hơn nữa, hơn nữa anh cũng không vào được.”



“Vừa rồi tôi và Thẩm Diễn đứng tại hội trường tầng một phát hiện khán đài lửng của tầng hai, ở ngay phía dưới phòng nghỉ. Chắc chắn trên trần nhà có khe hở xuyên qua căn phòng này.” Triển Phong nhếch môi, gò má cương nghị vô cùng anh tuấn, giọng nói bất cần đời: “Chờ bộ đội phá bom đến, chỗ này bị nổ thành tổ ong vò vẽ từ lâu rồi.”



Tiểu Triệu tiến lên: “Lão đại, để tôi đi, lúc đi học tôi cũng từng học chút ít về tháo bom, điểm thi cũng không tệ lắm...”



“Tất cả đợi ở chỗ này, vì tính mạng của mọi người chúng ta.” Triển Phong hững hờ liếc nhìn mọi người một lượt, cuối cùng dừng lại ở Thẩm Diễn, cười như không cười nói: “Ngại quá nhóc à, lần này mạng cậu nằm trong tay tôi, chờ thành công rồi phải mời tôi ăn tối đấy.”



Thẩm Diễn giật giật khóe miệng, hơi thở nặng nề: “Nhất định rồi, anh cẩn thận đấy.”



Triển Phong phất tay, quay người chạy mấy bước, nhảy xuống, rơi xuống đoạn ngoặt của cầu thang, chỉ chớp mắt đã không thấy bóng người. Vietwriter.vn để tham gia các event hấp dẫn.



Thẩm Diễn cúi đầu liếc nhìn đồng hồ đeo tay.



14:43
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom