• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Truyện Lưu manh thần thám (3 Viewers)

  • Chương 21 - Chương 21ĐÁNH CƯỢC VẬN MAY CỦA CẬU

14:46



Cửa thang máy từ từ mở ra.



Loan Bình và Giáo sư Tần đang trò chuyện vui vẻ, mỉm cười nhàn nhạt, bà vừa muốn bước ra cửa thang máy, bỗng nhiên một bóng người nhanh chóng lao vào, sau đó ấn thang máy đi lên với tốc độ cực nhanh.



“A!” Loan Bình nhìn chàng trai xa lạ trước mặt, giật mình lùi ra sau: “Cậu cậu cậu… Cậu muốn làm gì!”



“Thật xin lỗi, tôi không có ác ý, chỉ là thời gian cấp bách, không kịp giải thích.” Thẩm Diễn nhìn bà, cố gắng dùng giọng nói dịu dàng giải thích vài câu, sau đó nhìn Giáo sư Tần hô: “Thầy.”



Giáo sư Tần phản ứng tốt hơn Loan Bình đôi chút. Mặc dù trong lòng rất thắc mắc, nhưng hành động đầu tiên là khẽ nâng kính nói: “Tiểu Loan, đừng căng thẳng, đây là học trò của tôi, Thẩm Diễn. Tôi có thể cam đoan với cô, cậu ấy không phải người xấu.”



Loan Bình nghe Giáo sư Tần nói vậy mới thả lỏng, nhưng khó hiểu: “Dù cậu tìm Giáo sư Tần thì chờ ra thang máy rồi nói. Chúng tôi sắp đến phòng nghỉ. Giờ lại muốn đưa chúng tôi đi đâu?”



Bà xuất thân là phóng viên, sau khi làm MC thì ngôn ngữ vẫn sắc bén như xưa. Hiện tại bà hơi bực bội, nói hơi to tiếng, giọng điệu cũng không nhã nhặn.



Thẩm Diễn chẳng quan tâm. Bây giờ, anh vốn không có lòng dạ so đo với Loan Bình. Anh ấn nút tầng năm, nói với Giáo sư Tần: “Thầy, phòng nghỉ tầng hai có tình huống bất ngờ phải xử lý, thầy đến phòng phát sóng trực tiếp ở tầng năm nghỉ ngơi trước. Bây giờ em không có cách nào nói rõ tình hình cụ thể, nhưng trừ phi em gọi điện cho thầy, nếu không thầy đừng đi đâu cả, nhất định phải ở trong phòng hội nghị.”



Anh nói xong thì nhìn Loan Bình: “Cô cũng thế.”



Loan Bình nhíu mày chất vấn: “Cậu chỉ là học sinh của Giáo sư Tần, có tư cách gì sắp xếp tôi?”



“Tiểu Thẩm.” Thái độ của Giáo sư Tần hoàn toàn khác biệt với Loan Bình, kinh nghiệm giao thiệp nhiều năm với cảnh sát đã mang lại cho ông cảm giác nhạy bén với các vụ án: “Có phải em đến đây với đám Triển Phong? Dưới tầng, có phải giống khu chung cư Y Lan không?”



Thẩm Diễn mấp máy môi, khẽ liếc nhìn Loan Bình, nói khẽ: “Em không cách nào giải thích nhiều hơn. Thầy, cho dù như thế nào đi nữa, mong thầy và cô Loan đừng rời khỏi phòng phát sóng trực tiếp.”



Tinh, thang máy dừng ở tầng năm. Loan Bình chưa kịp mở miệng nói thêm câu nào đã bị Thẩm Diễn thẳng tay đẩy ra ngoài. Sau khi đứng vững, thang máy bắt đầu đi xuống, Loan Bình tức giận mắng một câu không lễ phép, định nhấn thang máy nhưng Giáo sư Tần ngăn lại.



“Tiểu Loan, học sinh này của tôi tuyệt đối không phải người vô cớ gây chuyện. Bây giờ cậu ấy không cho chúng ta xuống tầng, nhất định dưới tầng có tình huống khó giải quyết.” Giáo sư Tần nhìn thật lâu vào số hai dừng trên thang máy, nói với ý tứ sâu xa: “Cô cho rằng cậu ấy đang gây phiền phức, nhưng có thể, cậu ấy đang chịu trách nhiệm tính mạng của chúng ta.”



14:48



Thẩm Diễn quay lại tầng hai, đi thẳng đến trước máy theo dõi, trầm giọng hỏi: “Sao rồi?”



Tiểu Triệu chỉ một vị trí trên màn hình: “Vừa rồi nhìn thấy chỗ này hơi lỏng, chắc lão đại muốn đi vào từ chỗ này, nhưng nhìn rất kiên cố, có lẽ không dễ tháo.”



Cậu ta vừa dứt lời, bỗng nhiên sàn nhà trên màn hình xuất hiện một lỗ hổng, một giây sau, Triển Phong làm động tác móc người trở mình, lưu loát nhảy ra lỗ hổng, đứng vững vàng.



Tiểu Triệu bất giác bắt đầu vỗ tay.



Thẩm Diễn không để ý đến cậu ta mà cầm bộ đàm nói: “Triển Phong, nghe thấy không? Anh nghe tôi nói, trước tiên ném bột magiê đi, cẩn thận một chút.”



Triển Phong trong màn hình hơi ngồi xổm, di chuyển đến gần bột magiê, nhìn thoáng qua rồi nhíu mày trả lời: “Không được, trên đĩa có kíp nổ, nối liền với hộp sắt, đụng vào bột magiê thì bom sẽ nổ ngay lập tức.”



Anh ta nói xong, quan sát quanh phòng một lần, trước tiên kéo khăn trải bàn trên bàn trà xuống, sau đó nhảy lên ghế sofa, lại nhảy lên ngăn tủ. Động tác thoăn thoắt mạnh mẽ, bỗng nhiên chân đạp lên tường một cái, ngay lúc thân thể nghiêng về phía trước, cánh tay vừa vặn với đến chỗ ống nước bị rò rỉ.



“Được rồi, ít nhất đã khống chế được độ ẩm.” Triển Phong chặn ống nước đang rỉ giọt xong, thả lỏng tay nhảy xuống. Người vừa đứng vững, thì đi tới quả bom.



Mấy người bên ngoài gần như ngừng thở nhìn máy theo dõi. Tay Thẩm Diễn nắm bộ đàm, khớp xương hiện rõ ràng, lộ gân xanh mờ mờ.



Anh nhìn Triển Phong cẩn thận đến gần quả bom, quan sát vài giây rồi đưa tay đụng vào hộp sắt, sau đó liền nghe thấy trong bộ đàm truyền một tiếng: “Mẹ nó!”



Trong lòng Thẩm Diễn trầm xuống, lập tức hô: “Triển Phong! Sao rồi?”



“Thứ hộp phế phẩm gì thế! Hẳn là dùng phế liệu, tính cách nhiệt kém quá!” Triển Phong giận dữ hét vào bộ đàm: “Bỏng chết ông!”



Thẩm Diễn nhẹ nhàng thở ra, cau mày châm chọc nói: “Ai bảo anh tỏ ngầu đòi đeo bao tay hở ngón, có bao tay phòng hộ không đeo, giờ trách ai? Thứ đó có thể tháo không?”



Trong máy theo dõi, bóng lưng anh ta hoàn toàn ngăn cản tầm nhìn hộp sắt, chỉ có thể nghe thấy giọng trầm lạnh lẽo trong bộ đàm: “Tôi thử một chút, chắc có thể, dùng ốc vít vặn thôi, ừ...”



Triển Phong đầu bên kia bỗng nhiên im lặng, bên này cũng yên tĩnh không ai nói gì, tiếng hít thở vô cùng rõ ràng, dường như bầu không khí đang đông lại.



Trái tim họ đều nhảy lên tận cổ rồi.



“Lạch cạch”, là tiếng nắp hộp rơi xuống đất. Triển Phong huýt sáo, giọng khinh thường: “Giải quyết xong vỏ ngoài, bên trong còn một tầng, quấn bằng băng keo cách điện, ồ, còn dán băng keo hình gấu Rilakkuma lên trên, thủ phạm thật thú vị...” Bạn đang đọc truyện tại Vietwriter.vn



Bầu không khí vốn rất căng thẳng. Thẩm Diễn còn phải nghe Triển Phong lầm bầm ồn ào không ngừng, anh bực mình: “Anh có thể nói trọng điểm không, băng keo là mèo hay chó thì quan trọng gì, xé ra là xong.”



Triển Phong bất mãn: “Thì sợ các cậu căng thẳng quá đó, điều tiết không khí thôi, cậu tưởng tôi thích nói chuyện hả.”



Thẩm Diễn: “Mở ra chưa? Bên trong có gì?”



Triển Phong: “Bom.”



“... Được rồi, tôi không nên bắt bẻ ý tốt điều tiết không khí của anh, bây giờ có thể nghiêm túc miêu tả được chưa?” Thẩm Diễn day day ấn đường, nhức đầu nhìn đồng hồ: “Còn sáu phút nữa là đến 3 giờ, vẫn chưa tháo được thì tất cả mọi người đều biến thành tổ ong vò vẽ mất.”



Đợi hồi lâu cũng không thấy Triển Phong đầu bên kia lên tiếng, Tiểu Lưu và Tiểu Triệu nhìn nhau, bất an suy đoán: “Lão đại tức giận rồi hả? Có phải vừa rồi chúng ta nên phối hợp trả lời câu hỏi về băng keo của anh ấy không nhỉ?”



Thẩm Diễn giật khóe môi, vừa định lên tiếng thì bộ đàm vang lên.



Lần này giọng Triển Phong rất trầm, đồng thời hỏi vấn đề rất kỳ quái: “Thẩm Diễn, cậu thích màu gì nhất?”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom