• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Truyện Lưu manh thần thám (1 Viewer)

  • Chương 22 - Chương 22BA CHỌN MỘT

Thẩm Diễn thừ ra, không kịp phản ứng: “Gì?”



Triển Phong trong máy theo dõi khẽ nghiêng người, ngước mắt nhìn camera, hếch cằm ngoắc tay, ra hiệu xê dịch ống kính lên trước.



Tiểu Triệu vội vàng đẩy ống kính lại gần, cự ly được rút ngắn. Bọn họ có thể thấy lờ mờ trên màn hình, Triển Phong đã tháo nắp tầng thứ hai trong hộp ra, ba sợi dây có màu sắc khác nhau lộ ra ngoài.



Thẩm Diễn sầm mặt, bàn tay đột nhiên nắm chặt.



“Đệch, chơi chúng ta hả!” Tiểu Triệu vừa nhìn là hiểu ngay, tức giận văng tục: “Đù, rõ ràng là bom hẹn giờ, hắn cố ra vẻ huyền bí bảo chú ý thăng bằng! Sớm biết thế, vừa rồi trực tiếp tháo cửa xuống là xong!”



“Đã bị lừa rồi, oán giận cũng vô ích. Chi bằng động não nghĩ, nếu cậu là thủ phạm thì sẽ chọn màu gì để nối bom?” Giọng Triển Phong nghiền ngẫm, dường như không hề căng thẳng.



Nhưng bầu không khí ngoài cửa lại lặng ngắt như từ. Ba người luôn nhìn chằm chằm vào màn hình, không biết mồ hôi của ai trượt theo mu bàn tay rơi xuống mặt đất tạo ra tiếng vang yếu ớt, ngược lại càng ép mọi người căng thẳng thần kinh hơn.



Thẩm Diễn điều chỉnh nhịp thở, lên tiếng phá vỡ sự im lặng: “Màn hình quá mờ, không nhìn rõ, có những màu gì?”



Triển Phong quay đầu nhìn thoáng qua: “Có màu vàng, màu xám, cái còn lại màu đỏ, rất cá tính, không dùng màu xanh lam.”



“Độ thô ba dây khác nhau không? Nói cụ thể hơn đi.” Thẩm Diễn hỏi.



Anh lại cúi đầu nhìn thời gian.



14:56



Chỉ có bốn phút.



“Ba dây có kích cỡ đồng đều, ở góc độ này không nhìn thấy mạch điện, nhưng cái hộp này quá nhỏ, tôi không cách nào mở ra thêm nữa.” Đôi mắt đen láy của Triển Phong sâu thẳm trầm ổn, nhìn chằm chằm ống kính nửa đùa nửa thật nói: “Đoán bằng tâm lý học tội phạm của cậu thử nào, đoán đúng có thưởng nha, hoặc là cậu thích màu nào, tôi sẽ cắt màu đó.”



Tiểu Lưu khẩn trương kêu gào: “Lão đại, anh đừng làm loạn! Ngộ nhỡ thẩm mỹ của tội phạm khác với anh Thẩm thì sao!”



“Ba sợi dây điện, kích cỡ đồng đều...” Tiểu Triệu thử phân tích: “Có phải là ngẫu nhiên không?”



Thẩm Diễn nhíu mày lắc đầu: “Không thể, tội phạm đều hành động theo logic vô cùng hoàn chỉnh, hắn có thể thiết kế phương pháp gây án tinh vi kiểu này, không thể tùy tiện hành động ở bước mấu chốt. Nhất định có quy luật... Triển Phong, vừa rồi anh thấy băng keo màu gì?”



“Gấu Rilakkuma đương nhiên là màu vàng, sao cậu xa rời cuộc sống thế.” Cho dù sống chết đang ở trước mắt, Triển Phong cũng không quên trêu chọc anh.



Thẩm Diễn nhíu mày im lặng, không thèm đếm xỉa lời đến trêu chọc của anh ta, ba sợi dây... ba sợi dây... rốt cuộc tội phạm sẽ đánh cược cơ hội sinh tồn lên sợi dây nào?



Tiểu Triệu vội vàng nhắc nhở: “Chỉ còn ba phút thôi!”



Tiểu Lưu ôm đầu kêu to: “A a a, làm sao bây giờ, lão đại, hay anh cắt bừa một màu đi, tội phạm thích gấu Rilakkuma, vậy cắt màu vàng đi!”



“Đợi đã!” Thẩm Diễn đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt tinh tường, vớ lấy bộ đàm quát lên: “Triển Phong, hắn nói chú ý thăng bằng, chúng ta hiểu lầm rồi! Thăng bằng không phải chỉ bom, mà chỉ ba sợi dây này!”



Triển Phong nói: “Đồng ý, vậy cắt bỏ sợi nào mới không phá vỡ thăng bằng? Ở giữa?”



“Vừa rồi màu vàng đã xuất hiện một lần, chính là băng keo hình gấu Rilakkuma, mà màu xám... màu xám...” Thẩm Diễn gõ xuống mặt bàn liên tục, giọng điệu hưng phấn: “Là bột magiê, màu xám trắng là bột magiê!”



Anh kề sát bộ đàm bên miệng, giọng vội vã mà lưu loát: “Triển Phong, cắt sợi màu đỏ.”



14:58



Cách thời gian phát nổ còn hai phút đồng hồ.



Triển Phong bật con dao quân dụng ra, miết trên đầu ngón tay lóe ánh bạc: “Cậu thích màu đỏ à?”



Thẩm Diễn mất hai giây mới hiểu anh ta đang hỏi mình, mặt lạnh lùng nói: “Tôi không thích màu đỏ, nhưng trong đồ vật hắn mang vào, duy nhất không có thứ gì phù hợp với màu đỏ, chứng tỏ, chỉ có màu đỏ là dư thừa.”



“Nhưng... ngộ nhỡ hắn quên? Hoặc ‘duy trì thăng bằng’ là hắn cố ý nói để lừa chúng ta?” Bỗng nhiên Tiểu Triệu do dự, lòng bàn tay cậu xuất hiện lớp mồ hôi dinh dính, thời gian càng ngắn, nhịp tim cậu càng đập như sấm: “Màu sắc có dư thừa hay không căn bản không thể nào trở thành vấn đề mang tính quyết định được.”



Thẩm Diễn nói: “Tôi đã phân tích rồi, mục tiêu của tội phạm chính là muốn giết chết những người bị cuốn vào chuyện năm đó nhưng lại may mắn sống sót, trong mắt hắn những người này cũng là dư thừa! Phù hợp với nhắc nhở ‘thăng bằng’ kia, chỉ có màu đỏ là màu duy nhất phù hợp, là thứ duy nhất phá vỡ thăng bằng.”



Anh ngẩng đầu nhìn chăm chú Tiểu Triệu, giọng rất bình tĩnh: “Thăng bằng là đầu mối duy nhất, nếu manh mối là giả, chúng ta chỉ có thể tự nhận không may. Chúng ta không có lựa chọn, chỉ có thể lựa chọn tin tưởng hắn.”



Tiểu Triệu thở dồn dập, lồng ngực phập phồng kịch liệt vài lần, từ từ cụp mắt, siết chặt nắm tay nói: “Mặc dù thời gian gấp rút, nhưng phao cứu trợ đều đã bày xong ở xung quanh, miễn cưỡng có thể phòng dư chấn. Bây giờ tầng này không có ai, chỉ có mấy anh em chúng ta, nếu thật sự xảy ra chuyện, coi như hy sinh vì nhiệm vụ, quang vinh!”



Thẩm Diễn đứng dậy, đứng song song với hai người họ, ánh mắt lẳng lặng nhìn chăm chú vào màn hình: “Triển Phong, còn một phút thôi.”



Triển Phong ừ một tiếng, dao nhỏ lóe lên, bàn tay đặt trên hộp sắt, tay phải cầm dao, luồn đến gần sợi dây màu đỏ.

Vietwriter.vn để tham gia các event hấp dẫn.

30 giây.



Thẩm Diễn nhìn vào màn hình không chớp mắt.



Lưỡi dao của Triển Phong đã dán cạnh sợi dây đỏ, cứa vào từng chút một.



15 giây.



Vỏ cách điện của dây đỏ bị cắt đứt, dây đồng vàng sậm trần trụi lộ ra. Triển Phong ngắm chuẩn, dao nhỏ dán vào sợi đồng, khẽ nói: “Cắt.”



Tiểu Lưu và Tiểu Triệu không dám nhìn.



Thẩm Diễn lại liếc nhìn đồng hồ, ghi nhớ lần cuối cùng.



8 giây.



Lưỡi dao và dây đồng phát ra tiếng ma sát yếu ớt, sau đó, sợi dây đồng tách ra hai bên để lộ góc độ kỳ lạ.



Triển Phong đứng lên, cất dao quân dụng vào túi quần, lui ra hai bước, cùng nhìn cái hộp sắt nhỏ.



Hộp sắt dường như không có gì thay đổi so với vừa rồi, khác biệt duy nhất chính là tại vị trí chí mạng nhất của nó có thêm một lỗ thủng.



“4, 3, 2, 1...”



Kim đồng hồ vững vàng nhích đến vị trí số mười hai, xung quanh tất cả đều yên tĩnh, trong màn hình không hề có thay đổi, chỉ có sóng âm thanh rẹt rẹt từ trong bộ đàm phát ra, sau đó, sóng âm thanh cũng biến mất.



Tất cả lặng ngắt như tờ.



Cửa chính phía sau được đẩy ra. Triển Phong đi ra, ủng quân đội và quần dài rằn ri bám đầy bụi. Áo T-shirt màu đen thấm khí ẩm dính chặt cơ thể, phác họa thân hình như tượng tạc, khóe miệng là ý cười bất cần đời, mang theo vẻ phóng khoáng đượm mùi khói lửa.



Anh ta liếc nhìn ba người, cuối cùng đưa mắt nhìn Thẩm Diễn, nheo mắt châm lửa, rít một hơi thuốc rồi nói: “Đã nói ăn khuya trước rồi đấy, tôi chọn hay cậu chọn địa điểm?”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom