• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Truyện Lưu manh thần thám (1 Viewer)

  • Chương 24 - Chương 24LƯƠNG THỰC DỰ TRỮ

Từ cửa chính Cục Cảnh sát thành phố rẽ phải không xa, có một con hẻm vô cùng náo nhiệt. Hai bên con đường dài hẹp đều là cửa hàng buôn bán các món ăn vặt. Triển Phong chọn một quán, Thẩm Diễn cũng không có ý kiến gì, hai người gọi một ít thịt nướng, lại gọi một nồi cháo nóng hổi, lấy nước thay rượu, ăn khá no.



Sau khi ăn xong Triển Phong giật hóa đơn giành thanh toán trước. Thẩm Diễn cũng không nói gì, có điều lúc ra khỏi quán, anh vòng qua siêu thị bên cạnh mua mấy chai soda, lại đặt vào trong một chiếc túi đựng đồ ăn vặt, đưa cho Triển Phong nói: “Đi thôi, không chừng buổi tối trực ban lại đói, giữ lại làm lương thực dự trữ.”



Triển Phong nhận cái túi nhìn thử rồi cười, đủ loại thức ăn đóng gói xanh xanh đỏ đỏ, cánh vịt mề vịt, mứt kẹo hoa quả khô, đựng đầy một túi to. Anh ta tay thì đút vào túi quần, tay kia xách chiếc túi, vừa đi vừa nói chuyện phiếm với Thẩm Diễn: “Đây đều là những thứ bình thường cậu thích ăn à? Tôi tưởng cậu không thích đồ ăn vặt.”



“Quả thật không thích, cô bé trong siêu thị chọn giúp tôi.” Thẩm Diễn thản nhiên nói: “Thích ăn thì giữ lại mà ăn, không thích thì cho đám người Đại Lý.”



“Cậu nghĩ thật giống tôi.” Triển Phong nửa đùa nửa thật nói: “Tôi đang suy nghĩ khóa kĩ mấy thứ này vào trong ngăn tủ, quyết không để rơi vào móng vuốt của đám sài lang hổ báo kia, nếu không đến một mẩu xương cũng không còn.”



Anh ta nói xong, hai người cùng bật cười, ánh đèn đường vàng vọt kéo dài hình bóng hai người. Khi đi đến cửa Cục Cảnh sát thành phố, Triển Phong hỏi Thẩm Diễn: “Cậu vẫn không về à? Thật sự tính ở lại cùng tôi như giữ trẻ nhỏ à?”



Thẩm Diễn đi thẳng về trước, giọng lạnh nhạt: “Về thì cũng có một mình, đi thôi, con nít lớn tuổi.”



Triển Phong ở đằng sau nhìn thấy bóng lưng cậu ta in trên bậc thang, khóe môi không nhịn được hiện ra một chút ý cười, cũng sải bước đi theo.



Đêm khuya sương càng thêm dày, Triển Phong tựa lưng vào ghế, bên tay đặt hồ sơ vụ án vừa xem xong, gói khoai tây chiên đã vơi đi một nửa. Điều hòa trong phòng kêu ong ong, âm thanh liên miên theo quy luật khiến người nghe cảm thấy mệt mỏi buồn ngủ. Anh ta duỗi lưng, nói với Thẩm Diễn: “Ghế sofa và giường muốn cái nào? Chọn một rồi đi chợp mắt một lát đi.”



Tiếng nói kết thúc, trong phòng vẫn im lặng. Triển Phong đợi vài giây đứng lên nhìn sang chỗ Thẩm Diễn thì phát hiện anh đã ngủ rồi.



Anh nằm bò ra bàn, lộ nửa bên mặt, những sợi tóc đen nhánh mềm mại dán trên trán. Anh chỉ gối lên một cánh tay, tay còn lại thì cầm bút máy, mà ngòi bút đã vạch ra một vết mực nhỏ trên cuốn sổ.



Triển Phong nhìn anh, phát hiện anh ngủ cũng không yên ổn, mi mắt khẽ run, lông mày nhíu lại, giống như đang nằm mơ.



Chỗ này cách ghế sofa một khoảng, Triển Phong nhớ Thẩm Diễn nói mình ngủ rất nông, liền dẹp suy nghĩ chuyển anh đến ghế sofa. Anh ta xoay người đến chỗ ngồi của mình tìm áo khoác, chậm chạp nhẹ nhàng đắp lên người anh.



Cánh tay Thẩm Diễn khẽ nhúc nhích, nhíu mày, sau đó cau chặt hơn, môi mấp máy giống như đang nói gì đó.



Điều hòa trong phòng hơi ồn ào. Triển Phong không nghe rõ. Anh ta đắp áo cho Thẩm Diễn xong, thì xoay người đi ra.



Vừa đi được hai bước, chợt nghe Thẩm Diễn hít sâu một hơi, giọng rõ ràng: “Tôi không đồng ý.”



Triển Phong ngừng bước, ngoái đầu nhìn, Thẩm Diễn vẫn nằm trên bàn, câu vừa rồi là nói mớ. Nhưng dường như anh vừa nhúc nhích, áo khoác hơi trượt khỏi bờ vai, hơn phân nửa rơi lên lưng ghế.



“Rốt cuộc ai mới là con nít lớn tuổi, ngủ cũng không ngoan.” Triển Phong tự lẩm bẩm rồi bật cười, cúi người nhặt áo khoác lên, khoác lại cho anh.



Bỗng nhiên, anh ta nghe thấy Thẩm Diễn lại nói một chữ.



Lần này, giọng Thẩm Diễn rất khẽ. Vì đúng lúc anh ta cúi người, cách Thẩm Diễn cực gần, mới có thể nghe thấy âm thanh mơ màng run rẩy phát ra giữa môi răng.



“Cắt...”



Triển Phong sững sờ, bất giác hỏi lại: “Cái gì?”



Nhưng đáp lại anh ta là sự im lặng. Lông mày Thẩm Diễn giãn ra, nhịp thở đều đặn, dường như đã thoát khỏi giấc mơ vừa rồi.



Triển Phong im lặng hồi lâu, đứng bên cạnh không lên tiếng, nhìn Thẩm Diễn như có điều suy nghĩ. Chữ vừa rồi, anh ta cũng không nghe rõ ràng. Giọng Thẩm Diễn vốn rất nhỏ, lại mơ hồ, nghe vào tai là từ gì cũng đều có khả năng.



Anh ta đi đến cửa sổ châm một điếu thuốc, nhìn về phương xa đen kịt, nặng nề thở dài.



Nghĩ đến vừa rồi lúc đứng trước khung cửa sổ này, giọng Thẩm Diễn bình thản mà trầm khàn nói mình không có người thân, lại nghĩ đến chữ vừa rồi anh nói mớ trong mơ, thật ra phát âm cũng rất giống từ ‘Anh*’.



* 割 (gē) - cắt và 哥 (gē) - anh. Hai từ này có cách đọc giống nhau.



Trên thế giới này, nếu không tìm được người hiểu rõ mình, người có thể chia sẻ vui sướng đau buồn, trong lòng cô đơn và hoang vắng, nhất định mang đến sự đau đớn mà người ngoài không cách nào tưởng tượng được.



Nhưng khát vọng càng sâu, thất vọng càng đau. Những lúc thế này, một hy vọng xa vời không hề có căn cứ, cho còn không bằng đừng cho.



Triển Phong gõ tàn thuốc trong tay, ngoái nhìn Thẩm Diễn, sau đó dụi tàn thuốc, đi đến ghế sofa nằm xuống.



Thân hình anh ta cao lớn, nằm trên sofa phải co lại, trên người cũng không đắp gì, chỉ mặc một chiếc T-shirt rồi ngủ thiếp đi. Mà lời nói mớ trong mơ của Thẩm Diễn cũng đi theo đêm dài như mực, bị ánh sáng ban mai của ngày mới cuốn đi.



Sáng sớm Thẩm Diễn tỉnh giấc, vai và cổ đau nhức, trên người phủ áo jacket. Anh thoáng nhìn kích thước áo, lại nhìn chất liệu chế tác liền kết luận đây là áo của Triển Phong.

Vietwriter.vn

Anh ngẩng đầu tìm lại không có ai, phút chốc nghe thấy tiếng bước chân ở chỗ cửa.



“Chào buổi sáng, ngủ thế nào?” Triển Phong cầm hai phần bánh quẩy và sữa đậu nành nóng hổi, chỉ với màu sắc vàng ươm của bánh quẩy đã làm tăng cảm giác thèm ăn.



“Tạm được, lúc đầu muốn nằm chợp mắt một lúc, không ngờ lại ngủ quên luôn, cám ơn áo khoác của anh.” Anh đưa áo qua, cầm cốc sữa đậu nành uống một ngụm, cất tiếng khen: “Vẫn là những đồ ăn sáng trong nước bán ngon hơn, ở nước ngoài trừ bánh mì thịt xông khói thì cũng là sandwich trứng gà, mùi vị kém xa.”



Triển Phong uống một hớp sữa đậu nành, cười chế nhạo: “Nhìn bộ dạng nhã nhặn ăn thịt nướng tối qua của cậu, thế mà cũng yêu thích đồ ăn dầu mỡ ven đường à, thật sự thất kính thất kính.”



Thẩm Diễn ăn đồ ăn anh ta mua, cũng không quên chế giễu lại: “Chê cười chê cười rồi. Tôi không phải con nhà giàu, không có khí thế đao to búa lớn khi ăn giống anh được.”



Triển Phong nhướng mày, vừa muốn mở miệng, bỗng nhiên điện thoại trên bàn vang lên. Anh ta ra hiệu đợi mình nghe điện thoại trước, nhưng sau khi kết nối chỉ nghe đối phương nói hai câu, sắc mặt Triển Phong đã u ám.



“Lại xảy ra chuyện rồi.” Anh ta cúp máy, nói thật nhanh, vứt nửa cốc sữa đậu nành trong tay vào thẳng thùng rác: “Bãi đỗ xe bệnh viện thành phố xảy ra vụ nổ, trước mắt không rõ thương vong, đi, đến hiện trường!”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom