• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Truyện Lưu manh thần thám (1 Viewer)

  • Chương 25 - Chương 25PHỤ NỮ

Hai người lao như điên xuống bãi để xe. Triển Phong lái xe, trên đường đi Thẩm Diễn bắt đầu gọi điện cho những người khác trong tổ, phần lớn mọi người đều mang giọng ngái ngủ.



“Bãi đỗ xe của bệnh viện… Bãi đỗ xe có liên quan gì tới vụ án năm đó?” Triển Phong nhíu mày, vuốt tóc ra sau, liếc xéo Thẩm Diễn hỏi: “Có suy nghĩ gì không?”



Thẩm Diễn thở dài, lắc đầu nói: “Tạm thời vẫn chưa nghĩ ra có liên hệ gì, xem ra lúc trước tôi phân tích vẫn còn sơ sót, đến giờ vẫn chưa từng nghĩ chuyện này liên quan tới bệnh viện.”



“Chưa biết chừng hắn thấy bom đặt ở đài truyền hình không bị nổ nên cố ý lắp thêm một quả khác ở bệnh viện để khiêu khích chúng ta.” Đôi mắt đen láy của Triển Phong càng lạnh lẽo, anh ta đạp mạnh chân ga: “Khốn kiếp!”



Động cơ phát ra một loạt tiếng rung trầm, con số trên đồng hồ vận tốc tăng lên, khói bụi tung bay, lao vút trên đường.



Thẩm Diễn im lặng không lên tiếng, bất luận thế nào anh cũng biết mình đã sơ sót về mặt suy luận. Nhưng đột nhiên lại liên quan tới bệnh viện, quả thật cũng làm anh bất ngờ. Vụ án thứ tư của năm đó vốn không có nhân viên thương vong, đáng lý không cần phái xe cứu thương, hẳn bệnh viện không hề liên quan tới vụ án kia mới đúng.



Vì sao đây?



Thẩm Diễn trầm tư cả dọc đường, trong đầu suy nghĩ lộn xộn, tới tận lúc xe dừng trước cửa bệnh viện cũng chưa nghĩ ra được đầu mối. Lúc nghe Triển Phong nói “xuống xe”, anh mới đột nhiên hồi hồn, giơ tay đẩy cửa xe, chạy ra ngoài theo Triển Phong.



Trong bãi đỗ xe của bệnh viện thành phố, thế lửa của vụ nổ đã được xe cứu hỏa dập tắt. Nhân viên cứu hỏa tại hiện trường nói, bởi vì có ba bốn chiếc xe cùng đỗ một chỗ, lúc một chiếc xe phát nổ, mấy chiếc bên cạnh cũng bốc cháy theo. Cũng may nổ vào sáng sớm, trong bãi đỗ xe không có người, cho nên không có thương vong.



“Phán đoán sơ bộ là bom hẹn giờ được lắp đặt trong xe cứu thương, chúng tôi tìm tài xế chiếc xe này tới hỏi, nhưng anh ta nói hôm qua là ngày nghỉ của mình, nên không sử dụng xe này.” Nhân viên hiện trường giao bản khẩu cung tạm thời của tài xế xe cứu thương cho Triển Phong, cảm khái: “Tổ trưởng Triển, chuyện này hơi khó giải quyết, gần bãi đỗ xe chỉ có một camera nhưng đã bị người phá hủy. Vừa nãy lúc chúng tôi điều tra mặt cỏ quanh đây đã phát hiện camera vỡ nát. Lần này tội phạm làm rất quyết tuyệt, không lưu lại chút manh mối nào.”



Triển Phong nói một câu vất vả rồi nhận lấy khẩu cung, nhíu mày lật xem, sau đó ném cho Thang Vĩ: “Trong này không có thứ gì có giá trị, các cậu tìm thử ở hiện trường, tôi lên trên tầng.”



Trên tầng mà anh ta nói chính là tầng ba tòa nhà phía Nam bệnh viện nơi camera bị phá. Anh ta vừa lên đến nơi thì thấy Thẩm Diễn đang đứng bên cửa sổ, lẳng lặng nhìn chằm chằm vào một chỗ dấu vết.



“Nhìn ra cái gì?” Câu nói ngắn gọn, đi thẳng vào vấn đề.



“Có vài chỗ không đúng, tôi không phải chuyên gia dấu vết, sợ nghĩ sai, anh thử xem cái này đi.” Thẩm Diễn chỉ vào phần tường bên dưới bệ cửa sổ, cho dù chỗ kia đã bị bong ra từng mảng, xen lẫn nhiều vết cắt vết bẩn nhưng nếu xem xét cẩn thận, vẫn có thể thấy rõ được hai vết đen hình nửa vòng cung. Hai vết này cách nhau rất gần, dấu tích lại mới, rất có thể vừa mới được tạo không lâu.”



Triển Phong ngồi xổm xuống xem xét, nhanh chóng kết luận: “Là dấu giày, nói đúng hơn là dấu mũi giày, chính là vị trí này.”



Triển Phong chỉ vào trong giày của mình: “Có hai cung tròn, chứng tỏ phần trước và sau giày nhô ra, ở giữa hơi lõm, mũi giày chơi bóng là đường thẳng, chắc hẳn lúc đó tội phạm đi giày da. Nhưng những dấu vết khác đều không lưu lại, tại sao hắn lại quên xóa thứ này?”



Thẩm Diễn nói: “Lúc tôi vừa tới, phát hiện trong hành lang có rất nhiều ghế có thể xê dịch, có lẽ hắn ta đã đứng trên ghế. Lúc đó hắn nghĩ, xóa dấu vết trên ghế là được, nhưng lại quên trên mũi giày cũng sẽ dính bụi đất. Anh chắc chắn đây là dấu mũi giày thì dễ rồi, anh xem, camera ở vị trí này, nếu như anh muốn phá camera thì anh làm thế nào?”



Triển Phong hơi liếc khoảng cách, vỗ khung cửa sổ nói: “Chiều dài này, người bình thường chỉ cần ngồi trên khung cửa sổ là làm được. Nếu là tôi, có lẽ sẽ giẫm lên khung cửa trước, sau đó ngồi xuống, duỗi tay ra…”



Anh ta đang thực hiện động tác duỗi tay để mô phỏng, bất chợt ngưng giọng, đôi mắt phát sáng: “Đợi chút, ngồi trên khung cửa sổ, ngồi thế nào mới là vấn đề.”



Thẩm Diễn gật đầu đồng ý: “Đúng vậy, vừa rồi tôi cũng nghĩ tới điểm này, nhưng chưa kịp nghiệm chứng thì anh đến rồi.”



Triển Phong chẳng nói chẳng rằng, cởi giày đặt sang bên, một tay nắm khung cửa, chân dài đạp vách tường, thuận thế đưa một chân khác lên, dạng chân ngồi trên khung cửa sổ.



“Đệch, cái tư thế này thật tởm.” Triển Phong ghét bỏ mắng một câu, giọng điệu cực kỳ khó chịu: “Kẹt chết ông… Khó trách vừa nãy cậu không lên thử!” Nguồn : Vietwriter.vn



Thẩm Diễn nín cười, tỏ ra thờ ơ chỉ huy anh ta: “Đừng oán thán nữa, mau nhìn xem bên kia có dấu chân không.”



Triển Phong rướn người nhìn qua, sau đó nhanh nhẹn nhảy xuống cửa sổ, như không muốn nán lại lâu. Anh ta phủi bụi trên người, nói: “Có, cơ bản đối xứng với trong tường, được rồi, lại xuất hiện thêm một đầu mối rõ ràng. Đi xuống, đi xuống thôi, đừng để tôi nhìn thấy cái cửa sổ này thêm nữa.”



Thẩm Diễn: “Vẫn phải chụp lại một bức ảnh đã. Hay là anh lên thêm lần nữa, có vật thật so sánh sẽ càng rõ ràng hơn.”



Triển Phong đã xuống nửa cầu thang, nghe thấy liền tức giận quát: “Chuyện đồi bại thuần phong bại tục này mà cậu cũng nghĩ ra, đừng có mơ, xuống đây cho tôi!”



Thẩm Diễn bật cười, lấy điện thoại di động chụp hai bức ảnh dấu vết trên bức tường, sau đó mới theo chân Triển Phong xuống lầu.



Sau khi xuống lầu mới phát hiện nhóm Thang Vĩ đã tìm được mảnh vụn của thư thông báo. Theo phán đoán sơ bộ, có lẽ nó được dán dưới đáy thùng xe cứu thương.



“Dán ở nơi bí mật, hắn vốn không định cho người khác nhìn thấy bức thư này, chỉ đơn thuần muốn đùa cợt người khác.” Đại Lý hùng hổ nói, nhưng lại có mấy điểm nghĩ mãi không ra: “Lão đại, anh thử nói xem, lần này hắn ta chỉ đơn thuần muốn khiêu khích chúng ta thôi đúng không? Ăn no rửng mỡ?”



“Trước tiên không cần để ý có phải hắn ta khiêu khích chúng ta hay không. Chúng ta còn phải cảm ơn hắn vì hắn đã ăn quá no.” Sắc mặt Triển Phong lạnh nhạt, châm điếu thuốc rồi đi ra ngoài: “Thu đội, về họp!”



Trong văn phòng của tổ chuyên án vụ nổ bom khu chung cư Y Lan 817.



Triển Phong chống hai tay lên bàn, nhìn mọi người trong tổ, chậm rãi lên tiếng: “Hiện giờ, chúng ta cùng sắp xếp lại tất cả manh mối một lần nữa, tội phạm cao dưới 170 centimet, không giỏi vận động, nổi trội trên phương diện hóa học, tướng mạo bình thường, dáng người hơi gầy, đã có ám ảnh tâm lý vô cùng lớn trong vụ án nổ bom của Trần Chí Siêu, đây là…”



Anh ta hơi ngừng lại, quay người viết hai chữ rất to trên bảng trắng, giọng nói chậm và thấp nhưng vô cùng rõ ràng: “Phụ nữ.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom