Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 26 - Chương 26THẾ HỆ SAU CỦA “HẮN”
Xác định được tội phạm là nữ giới, hoàn toàn mang tới một bước thúc đẩy lớn đối với việc điều tra phá án, nhưng mọi người vẫn chưa kịp phấn khởi, bởi vì cảm xúc xuất hiện đầu tiên chính là hoang mang.
“Lão đại, sao tội phạm lại là nữ? Hôm trước, qua camera có thể nhìn ra hắn ta hơi gầy, nhưng rất khó để phân biệt là nam hay nữ.” Tiểu Lưu lập tức hỏi.
“Không liên quan tới camera, người nói cho chúng ta biết chân tướng chính là bản thân tội phạm.” Triển Phong liếc Thẩm Diễn, ra hiệu anh đưa điện thoại cho mọi người truyền nhau xem: “Dấu giày mới được lưu lại trên tường, dựa vào hình dáng và góc độ của nó, chắc hẳn là dấu vết để lại do mũi giày chạm vào tường. Muốn khiến mặt trong mũi giày tiếp xúc với mặt tường, có thể khẳng định tội phạm dạng chân ngồi trên khung cửa sổ. Muốn tháo camera xuống ít nhất cũng cần tới 5 đến 10 phút, chắc chắn đàn ông sẽ không làm được.”
Mấy người truyền nhau nhìn hình ảnh xong, Đại Lý ngây ngốc hỏi một câu đúng kiểu không sợ chết: “Lão đại, sao anh biết đàn ông lại không ngồi kiểu đó được? Anh thử rồi à?”
Thẩm Diễn cười khẽ trong họng, nhưng nhanh chóng nuốt xuống.
Triển Phong đen mặt trừng mắt liếc anh, sau đó híp mắt hất cằm ra hiệu cho Đại Lý: “Đang lo không có ví dụ thực tế để tham chiếu, cậu lên bệ cửa sổ thử.”
Đại Lý ơ một tiếng, không chút nghi ngờ, nhanh chóng đi đến cửa sổ, ấn tay vào khung cửa rồi sải chân qua.
Sau đó…
“Đậu má, má, má, má…” Đại Lý gào rú thảm thiết, cả người cong lại sau đó nhảy xuống bệ cửa sổ.
Mấy người Tiểu Lưu cố nén cười, nhưng cuối cùng không nhịn được nữa, đồng loạt cười ra tiếng.
“Được rồi, tiếp tục.” Đáy mắt Triển Phong cũng có ý cười, rồi nghiêm mặt: “Tội phạm là nữ, hoàn toàn trùng khớp với tất cả những đặc điểm mà chúng ta đã phân tích được trước đó. Lần này cô ta ra tay với bãi đỗ xe bệnh viện, có hai khả năng lớn nhất. Thứ nhất là khiêu khích cảnh sát, bởi vì chúng ta đã gỡ quả bom được lắp ở đài truyền hình. Tội phạm xem tivi, sẽ biết chúng ta đã nhìn thấy hình ảnh qua camera, cho nên lần này cố ý tháo camera. Thứ hai, tiếp tục phỏng đoán dựa theo logic phạm tội trước đó của cô ta, cho thấy bệnh viện chính là một trong những đối tượng báo thù của cô ta, nhưng không biết vì nguyên nhân gì mà cô ta lại nương tay.”
Tiểu Triệu cắn đầu bút bi, nhíu mày phân tích: “Quả bom được cài là loại hẹn giờ, chắc hẳn cô ta phải biết khoảng thời gian đó rất khó có nhân viên thương vong, cho nên lần này cô ta vốn dĩ không muốn thương hại đến mạng người? Vậy thì cô ta báo thù ai, xe cứu thương ư?”
Cậu ta vừa nói xong, mấy người Tiểu Lưu đều bật cười, nhưng Thẩm Diễn lạnh nhạt, chậm rãi mở miệng: “Không loại trừ khả năng này, có rất nhiều người trong lòng luôn ôm mối hận với một loại đồ vật. Ám ảnh tâm lý lưu lại từ thời thơ ấu, sau khi trưởng thành thường thường sẽ mở rộng thêm mấy chục lần. Thử nghĩ xem, nếu hồi đi học các cậu bị ném giẻ lau bảng vào đầu, liệu lúc trưởng thành nhìn thấy giẻ lau bảng thì có muốn đốt nó không?”
Tiếng cười của mấy người lập tức im bặt, đưa mắt nhìn nhau. Tiểu Lưu do dự nói: “Vậy chúng ta phải tìm ra người còn sống có bóng ma tâm lý với xe cứu thương trong vụ nổ bom năm đó sao? Phạm vi này có phải hơi rộng quá không?”
“Không cần phiền phức thế, hiện giờ manh mối trong tay chúng ta đã đủ nhiều rồi.” Triển Phong xoay người viết mấy dòng chữ như rồng bay phượng múa lên bảng trắng: “Hôm nay bắt đầu triển khai điều tra đối với nhân viên công ty Hồng Vận, tập trung chú ý lên nhân viên nữ có chiều cao dưới 170 centimet, dáng người hơi gầy sinh sống trong khu chung cư Y Lan, gia đình từng có người gặp nạn trong vụ nổ bom năm xưa, trong vòng ba ngày, tôi muốn nhìn thấy danh sách mục tiêu trọng điểm.”
Bầu không khí trong phòng hơi khẩn trương. Mọi người bận bịu chạy vào chạy ra, chỉ còn lại Thẩm Diễn ngơ ngơ ngồi trên ghế họp. Triển Phong đi tới trước mặt anh, gõ anh rồi hỏi: “Đang nghĩ gì thế?”
Thẩm Diễn nhíu mày lắc đầu: “Không có gì, chỉ cảm thấy hơi là lạ.”
Triển Phong ngồi xuống ghế bên cạnh Thẩm Diễn. Cánh tay vắt trên lưng ghế của anh, hơi nhướn người lên trước: “Lạ chỗ nào?”
“Tố chất tâm lý của tội phạm rất tốt, bắt đầu từ vụ án đầu tiên vẫn luôn tiến hành đâu vào đấy theo đúng kế hoạch của cô ta. Thế nhưng sự kiện bệnh viện lần này lại hơi vội vàng qua loa. Dấu chân trên tường quá rõ ràng thế mà cô ta cũng quên lau đi. Thư thông báo chỉ dán bừa dưới đáy thùng xe, cũng không phù hợp với tác phong phách lối từ trước tới giờ của cô ta.” Thẩm Diễn nói xong, liền im lặng, sau đó mới bồi thêm một câu: “Nếu như vì khẩn trương, tôi cảm thấy quá gượng ép, càng nhìn càng thấy giống như cô ta cố ý làm thế.”
Triển Phong lấy hai điếu thuốc trong túi ra, đưa một điếu cho Thẩm Diễn, nghiêng đầu tự châm lửa cho mình, rồi đẩy bật lửa đến trước mặt Thẩm Diễn: “Cô ta cố ý làm vậy là có mục đích gì, giúp chúng ta bắt được cô ta sao?”
Thẩm Diễn chống cùi chỏ lên thành ghế, hơi nghiêng người hút một hơi thuốc. Làn khói trắng nhanh chóng lan tỏa trong không khí, làm mờ đi sự ngờ vực và suy nghĩ trong mắt anh: “Không biết nữa, nếu giải thích như vậy thì lại càng không hợp lý, có thể do tôi suy nghĩ nhiều rồi. Để tôi chỉnh sửa mạch suy nghĩ đã, có đầu mối sẽ tính sau.”
Lại một ngày trôi qua, đã tròn một tuần kể từ ngày 17 tháng 8.
Triển Phong vừa bước vào văn phòng liền nhìn thấy Thẩm Diễn viết chi chít chữ trên bảng trắng trước mặt. Anh ta đưa mắt nhìn đồng hồ, kim đồng hồ vừa mới qua tám giờ.
“Viết lại tất cả manh mối lên đấy à?” Triển Phong đi tới, tựa người bên cạnh, đưa cốc cà phê trong tay cho Thẩm Diễn: “Vừa mua, vẫn chưa động tới.”
Thẩm Diễn cũng không khách sáo, nhận lấy sau đó uống một ngụm, không nhíu mày mà còn khen ngợi: “Cafenoir, buổi sáng cần thứ này nhất, cảm ơn.”
Triển Phong phất tay: “Đừng khách sáo, nói tiếng Pháp trôi chảy đấy nhỉ, từng đến Paris rồi?”
Thẩm Diễn nói: “Chưa từng tới Pháp, bạn cùng phòng trước kia là người Pháp, học mấy từ vặt vãnh ở cậu ta thôi.”
Vietwriter.vn
“Tôi cũng chưa từng tới, sau này có cơ hội cùng đi đi.” Triển Phong cười khẽ, gõ bảng trắng, nói: “Có mạch suy nghĩ nào mới không?”
“Vừa mới nghĩ tới một chuyện, không biết có được tính là mạch suy nghĩ mới không, anh nghe thử xem.” Thẩm Diễn xoay bút dạ, cầm cốc cà phê giấy, đặt lên môi uống thêm một ngụm: “Trong ba vụ giết người đầu tiên đều có người thương vong, xe cứu thương xuất hiện là chuyện chắc chắn. Nhưng trong vụ án thứ tư, tuy hiện trường không có thương vong, nhưng có khi nào có một người nào đó bị vụ án liên lụy, chết vì vụ nổ bom hay không?”
Mắt Triển Phong sáng lên, kéo ghế ra ngồi xuống, ra hiệu cho anh nói tiếp.
“Dựa vào logic hành vi của tội phạm, cô ta là người phân biệt ân oán rất rõ ràng. Giống như trong đài truyền hình, lượng bom cô ta chuẩn bị chỉ làm phòng nghỉ của Loan Bình nổ tung, chứng tỏ mục tiêu của cô ta là Loan Bình, mà không phải những người khác của đài truyền hình. Còn ở bệnh viện, cô ta vốn dĩ có thể giết rất nhiều người, ít nhất là tài xế xe cứu thương nhưng cô ta lại không hề làm vậy. Điều này cho thấy tài xế không hề liên quan tới vụ án năm đó, nhưng xe cứu thương lại là một cái gai trong lòng cô ta.
Nếu như năm đó có một người bị dính vào vụ án nổ bom thứ tư, vì một vài nguyên nhân mà lúc người kia sắp chết xe cứu thương không tới kịp, cuối cùng người đó mất mạng. Vậy thì người muốn báo thù cho người đó sẽ coi xe cứu thương thành một trong những đối tượng báo thù. Chẳng phải chuyện này dễ hiểu hơn rồi sao?”
“Ngoài ý muốn.” Triển Phong bỗng nhiên lên tiếng, nhìn Thẩm Diễn nói: “Vụ nổ không phải nguyên nhân trực tiếp dẫn tới cái chết của người đó, mà là ngòi nổ căn bản khiến người đó qua đời, có thể là ngoài ý muốn.”
Thẩm Diễn đặt cốc cà phê lên bàn, dứt khoát gật đầu: “Đúng thế, rất có thể!”
Vẻ mặt hai người dần dần sáng sủa. Triển Phong đứng dậy, lưu loát nói: “Tôi đi thông báo cho họ, mục tiêu điều tra phải tăng thêm một điểm, tìm cả những người liên quan tới vụ án năm đó cuối cùng chết ngoài ý muốn, người nhà, bạn bè, hoặc thế hệ sau của ‘hắn’ rất có thể chính là hung thủ thực sự của vụ án lần này!”
“Lão đại, sao tội phạm lại là nữ? Hôm trước, qua camera có thể nhìn ra hắn ta hơi gầy, nhưng rất khó để phân biệt là nam hay nữ.” Tiểu Lưu lập tức hỏi.
“Không liên quan tới camera, người nói cho chúng ta biết chân tướng chính là bản thân tội phạm.” Triển Phong liếc Thẩm Diễn, ra hiệu anh đưa điện thoại cho mọi người truyền nhau xem: “Dấu giày mới được lưu lại trên tường, dựa vào hình dáng và góc độ của nó, chắc hẳn là dấu vết để lại do mũi giày chạm vào tường. Muốn khiến mặt trong mũi giày tiếp xúc với mặt tường, có thể khẳng định tội phạm dạng chân ngồi trên khung cửa sổ. Muốn tháo camera xuống ít nhất cũng cần tới 5 đến 10 phút, chắc chắn đàn ông sẽ không làm được.”
Mấy người truyền nhau nhìn hình ảnh xong, Đại Lý ngây ngốc hỏi một câu đúng kiểu không sợ chết: “Lão đại, sao anh biết đàn ông lại không ngồi kiểu đó được? Anh thử rồi à?”
Thẩm Diễn cười khẽ trong họng, nhưng nhanh chóng nuốt xuống.
Triển Phong đen mặt trừng mắt liếc anh, sau đó híp mắt hất cằm ra hiệu cho Đại Lý: “Đang lo không có ví dụ thực tế để tham chiếu, cậu lên bệ cửa sổ thử.”
Đại Lý ơ một tiếng, không chút nghi ngờ, nhanh chóng đi đến cửa sổ, ấn tay vào khung cửa rồi sải chân qua.
Sau đó…
“Đậu má, má, má, má…” Đại Lý gào rú thảm thiết, cả người cong lại sau đó nhảy xuống bệ cửa sổ.
Mấy người Tiểu Lưu cố nén cười, nhưng cuối cùng không nhịn được nữa, đồng loạt cười ra tiếng.
“Được rồi, tiếp tục.” Đáy mắt Triển Phong cũng có ý cười, rồi nghiêm mặt: “Tội phạm là nữ, hoàn toàn trùng khớp với tất cả những đặc điểm mà chúng ta đã phân tích được trước đó. Lần này cô ta ra tay với bãi đỗ xe bệnh viện, có hai khả năng lớn nhất. Thứ nhất là khiêu khích cảnh sát, bởi vì chúng ta đã gỡ quả bom được lắp ở đài truyền hình. Tội phạm xem tivi, sẽ biết chúng ta đã nhìn thấy hình ảnh qua camera, cho nên lần này cố ý tháo camera. Thứ hai, tiếp tục phỏng đoán dựa theo logic phạm tội trước đó của cô ta, cho thấy bệnh viện chính là một trong những đối tượng báo thù của cô ta, nhưng không biết vì nguyên nhân gì mà cô ta lại nương tay.”
Tiểu Triệu cắn đầu bút bi, nhíu mày phân tích: “Quả bom được cài là loại hẹn giờ, chắc hẳn cô ta phải biết khoảng thời gian đó rất khó có nhân viên thương vong, cho nên lần này cô ta vốn dĩ không muốn thương hại đến mạng người? Vậy thì cô ta báo thù ai, xe cứu thương ư?”
Cậu ta vừa nói xong, mấy người Tiểu Lưu đều bật cười, nhưng Thẩm Diễn lạnh nhạt, chậm rãi mở miệng: “Không loại trừ khả năng này, có rất nhiều người trong lòng luôn ôm mối hận với một loại đồ vật. Ám ảnh tâm lý lưu lại từ thời thơ ấu, sau khi trưởng thành thường thường sẽ mở rộng thêm mấy chục lần. Thử nghĩ xem, nếu hồi đi học các cậu bị ném giẻ lau bảng vào đầu, liệu lúc trưởng thành nhìn thấy giẻ lau bảng thì có muốn đốt nó không?”
Tiếng cười của mấy người lập tức im bặt, đưa mắt nhìn nhau. Tiểu Lưu do dự nói: “Vậy chúng ta phải tìm ra người còn sống có bóng ma tâm lý với xe cứu thương trong vụ nổ bom năm đó sao? Phạm vi này có phải hơi rộng quá không?”
“Không cần phiền phức thế, hiện giờ manh mối trong tay chúng ta đã đủ nhiều rồi.” Triển Phong xoay người viết mấy dòng chữ như rồng bay phượng múa lên bảng trắng: “Hôm nay bắt đầu triển khai điều tra đối với nhân viên công ty Hồng Vận, tập trung chú ý lên nhân viên nữ có chiều cao dưới 170 centimet, dáng người hơi gầy sinh sống trong khu chung cư Y Lan, gia đình từng có người gặp nạn trong vụ nổ bom năm xưa, trong vòng ba ngày, tôi muốn nhìn thấy danh sách mục tiêu trọng điểm.”
Bầu không khí trong phòng hơi khẩn trương. Mọi người bận bịu chạy vào chạy ra, chỉ còn lại Thẩm Diễn ngơ ngơ ngồi trên ghế họp. Triển Phong đi tới trước mặt anh, gõ anh rồi hỏi: “Đang nghĩ gì thế?”
Thẩm Diễn nhíu mày lắc đầu: “Không có gì, chỉ cảm thấy hơi là lạ.”
Triển Phong ngồi xuống ghế bên cạnh Thẩm Diễn. Cánh tay vắt trên lưng ghế của anh, hơi nhướn người lên trước: “Lạ chỗ nào?”
“Tố chất tâm lý của tội phạm rất tốt, bắt đầu từ vụ án đầu tiên vẫn luôn tiến hành đâu vào đấy theo đúng kế hoạch của cô ta. Thế nhưng sự kiện bệnh viện lần này lại hơi vội vàng qua loa. Dấu chân trên tường quá rõ ràng thế mà cô ta cũng quên lau đi. Thư thông báo chỉ dán bừa dưới đáy thùng xe, cũng không phù hợp với tác phong phách lối từ trước tới giờ của cô ta.” Thẩm Diễn nói xong, liền im lặng, sau đó mới bồi thêm một câu: “Nếu như vì khẩn trương, tôi cảm thấy quá gượng ép, càng nhìn càng thấy giống như cô ta cố ý làm thế.”
Triển Phong lấy hai điếu thuốc trong túi ra, đưa một điếu cho Thẩm Diễn, nghiêng đầu tự châm lửa cho mình, rồi đẩy bật lửa đến trước mặt Thẩm Diễn: “Cô ta cố ý làm vậy là có mục đích gì, giúp chúng ta bắt được cô ta sao?”
Thẩm Diễn chống cùi chỏ lên thành ghế, hơi nghiêng người hút một hơi thuốc. Làn khói trắng nhanh chóng lan tỏa trong không khí, làm mờ đi sự ngờ vực và suy nghĩ trong mắt anh: “Không biết nữa, nếu giải thích như vậy thì lại càng không hợp lý, có thể do tôi suy nghĩ nhiều rồi. Để tôi chỉnh sửa mạch suy nghĩ đã, có đầu mối sẽ tính sau.”
Lại một ngày trôi qua, đã tròn một tuần kể từ ngày 17 tháng 8.
Triển Phong vừa bước vào văn phòng liền nhìn thấy Thẩm Diễn viết chi chít chữ trên bảng trắng trước mặt. Anh ta đưa mắt nhìn đồng hồ, kim đồng hồ vừa mới qua tám giờ.
“Viết lại tất cả manh mối lên đấy à?” Triển Phong đi tới, tựa người bên cạnh, đưa cốc cà phê trong tay cho Thẩm Diễn: “Vừa mua, vẫn chưa động tới.”
Thẩm Diễn cũng không khách sáo, nhận lấy sau đó uống một ngụm, không nhíu mày mà còn khen ngợi: “Cafenoir, buổi sáng cần thứ này nhất, cảm ơn.”
Triển Phong phất tay: “Đừng khách sáo, nói tiếng Pháp trôi chảy đấy nhỉ, từng đến Paris rồi?”
Thẩm Diễn nói: “Chưa từng tới Pháp, bạn cùng phòng trước kia là người Pháp, học mấy từ vặt vãnh ở cậu ta thôi.”
Vietwriter.vn
“Tôi cũng chưa từng tới, sau này có cơ hội cùng đi đi.” Triển Phong cười khẽ, gõ bảng trắng, nói: “Có mạch suy nghĩ nào mới không?”
“Vừa mới nghĩ tới một chuyện, không biết có được tính là mạch suy nghĩ mới không, anh nghe thử xem.” Thẩm Diễn xoay bút dạ, cầm cốc cà phê giấy, đặt lên môi uống thêm một ngụm: “Trong ba vụ giết người đầu tiên đều có người thương vong, xe cứu thương xuất hiện là chuyện chắc chắn. Nhưng trong vụ án thứ tư, tuy hiện trường không có thương vong, nhưng có khi nào có một người nào đó bị vụ án liên lụy, chết vì vụ nổ bom hay không?”
Mắt Triển Phong sáng lên, kéo ghế ra ngồi xuống, ra hiệu cho anh nói tiếp.
“Dựa vào logic hành vi của tội phạm, cô ta là người phân biệt ân oán rất rõ ràng. Giống như trong đài truyền hình, lượng bom cô ta chuẩn bị chỉ làm phòng nghỉ của Loan Bình nổ tung, chứng tỏ mục tiêu của cô ta là Loan Bình, mà không phải những người khác của đài truyền hình. Còn ở bệnh viện, cô ta vốn dĩ có thể giết rất nhiều người, ít nhất là tài xế xe cứu thương nhưng cô ta lại không hề làm vậy. Điều này cho thấy tài xế không hề liên quan tới vụ án năm đó, nhưng xe cứu thương lại là một cái gai trong lòng cô ta.
Nếu như năm đó có một người bị dính vào vụ án nổ bom thứ tư, vì một vài nguyên nhân mà lúc người kia sắp chết xe cứu thương không tới kịp, cuối cùng người đó mất mạng. Vậy thì người muốn báo thù cho người đó sẽ coi xe cứu thương thành một trong những đối tượng báo thù. Chẳng phải chuyện này dễ hiểu hơn rồi sao?”
“Ngoài ý muốn.” Triển Phong bỗng nhiên lên tiếng, nhìn Thẩm Diễn nói: “Vụ nổ không phải nguyên nhân trực tiếp dẫn tới cái chết của người đó, mà là ngòi nổ căn bản khiến người đó qua đời, có thể là ngoài ý muốn.”
Thẩm Diễn đặt cốc cà phê lên bàn, dứt khoát gật đầu: “Đúng thế, rất có thể!”
Vẻ mặt hai người dần dần sáng sủa. Triển Phong đứng dậy, lưu loát nói: “Tôi đi thông báo cho họ, mục tiêu điều tra phải tăng thêm một điểm, tìm cả những người liên quan tới vụ án năm đó cuối cùng chết ngoài ý muốn, người nhà, bạn bè, hoặc thế hệ sau của ‘hắn’ rất có thể chính là hung thủ thực sự của vụ án lần này!”
Bình luận facebook