• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Truyện Lưu manh thần thám (4 Viewers)

  • Chương 27 - Chương 27NGUYÊN TẮC

Sau khi thu hẹp phạm vi, hiềm nghi trọng điểm nhanh chóng chốt lại ở mấy nhân viên nữ của công ty Hồng Vận. Triển Phong lật bản danh sách và tư liệu trong tay, lúc nhìn thấy cái tên nào đó, ánh mắt bỗng dừng lại, cười như không cười ném bản danh sách cho Thẩm Diễn: “Có người quen.”



Thẩm Diễn giật mình, nhận lấy rồi nhìn qua, cũng cười: “Trùng hợp vậy sao, vậy lát nữa thẩm vấn cô ta trước?”



“Không, xếp cô ta xuống cuối, đưa người về, trước hết cứ cho vào phòng thẩm vấn cách vách.” Triển Phong hút xong điếu thuốc trong tay, nhìn Tiểu Lưu đang chào hỏi ở cửa, vỗ vai Thẩm Diễn, nói: “Đi, đi làm việc thôi.”



Tiểu Lưu và Đại Lý dẫn ba người tình nghi từ công ty Hồng Vận về, còn hai người hôm nay nghỉ làm, nhưng đối chiếu điều kiện thì ba người này trùng khớp với chân dung tội phạm hơn. Triển Phong bảo Thang Vĩ tìm ba căn phòng thẩm vấn trống, nói với ba người phụ nữ rằng tới đây để giúp đỡ điều tra. Trên màn hình camera giám sát, có thể thấy ba người đó phản ứng gần như giống nhau.



Hoang mang, bực bội, bàng hoàng, khó hiểu, có cả căng thẳng.



Đột nhiên bị cảnh sát dẫn về tra hỏi, cho dù là người không thẹn với lương tâm thì cũng sẽ xuất hiện tâm lý căng thẳng.



Thẩm Diễn im lặng ngồi trong phòng quan sát, tay cầm ly cà phê, chuyên chú đọc tư liệu của kẻ tình nghi đầu tiên.



Người này tên Tào Mộng Quyên, ba mươi tuổi, chưa lập gia đình, có bạn trai đang làm việc trong công ty khoa học kỹ thuật, thuê một căn phòng nhỏ trong khu chung cư Y Lan. Năm xưa bố cô ta là bảo vệ của khu chung cư, sau khi vụ án nổ bom xảy ra, khu chung cư Y Lan liền lôi danh nghĩa lơ là nhiệm vụ để đuổi việc bố cô ta. Nhưng lúc đó, bố cô ta đã mắc ung thư giai đoạn cuối, sau khi bị đuổi việc không lâu thì chết trong nhà.



Trên màn hình, Tào Mộng Quyên hơi hoang mang, lúc nói chuyện thì lý lẽ hùng hồn.



“Tôi không biết các anh đưa tôi về đây là muốn làm gì, ngày xảy ra vụ nổ, tôi đã đi làm rồi.” Tào Mộng Quyên nhíu mày, giọng nói không lớn nhưng vẫn cố gắng tranh luận: “Đồng chí cảnh sát, tôi sống tại khu chung cư Y Lan là vì nơi đó tập trung nhân viên, công ty sắp xếp tuyến xe cho nhân viên, vậy cũng không được sao?”



Thang Vĩ đẩy cốc nước đến trước mặt cô ta: “Cô đừng kích động, chúng tôi chỉ mời cô tới để giúp đỡ điều tra, không hề có ý gì khác. Cô vào công ty Hồng Vận mấy năm rồi?”



Tào Mộng Quyên nhìn cốc nước trên bàn, ngẫm nghĩ rồi đáp: “Năm năm rồi, nhà máy trước kia đóng cửa, đúng lúc bên này đang nhận người, nên tôi vào thôi.”



“Ngành học đại học của cô là công nghiệp hóa chất, sao lại vào một xưởng máy móc như công ty Hồng Vận vậy?”



Tào Mộng Quyên thở dài, di qua di lại cốc nước trong nay: “Đồng chí cảnh sát, anh cũng biết đó, mấy năm nay tìm việc rất khó. Tốt nghiệp xong, bất kể là ngành nghề gì, có thể tìm được công việc là may rồi. Dân chúng nhỏ bé như chúng tôi nào có tư cách kén cá chọn canh.”



“Năm đó bố cô bị khu chung cư Y Lan đuổi việc, sau khi qua đời, khu chung cư có trợ cấp hay đền bù tổn thất gì cho hai người không?”



Tào Mộng Quyên đáp: “Không, chúng tôi cũng không có mặt mũi tới đòi, liên quan gì tới khu chung cư đâu. Ông ấy cũng không phải người tốt lành gì, mắc bệnh ung thư là do ông ấy nghiện rượu quá đà, chết trong tay mình đó là chuyện sớm hay muộn mà thôi.”



Lúc cô ta nhắc tới bố mình, biểu cảm đờ đẫn, đáy mắt lạnh lùng, tựa như đang nói về một người xa lạ.



Một cảnh sát hình sự khác ngồi cạnh Thang Vĩ hỏi: “Tối ngày 22 tháng 8, cô ở đâu?”



Lần này Tào Mộng Quyên trả lời rất dứt khoát: “Ngày 23 em gái tôi muốn đi chụp ảnh cưới, đêm hôm đó tôi ở nhà cô ấy. Em gái tôi có thể làm chứng cho tôi.”



Trong màn hình, Thang Vĩ và một cảnh sát hình sự khác tiếp tục hỏi Tào Mộng Quyên, Thẩm Diễn lắc đầu, đứng dậy trầm giọng nói: “Không đúng.”



“Lúc cô ta nói chuyện, trên tay liên tục có các động tác nhỏ, trông có vẻ rất bình tĩnh nhưng thực chất trong lòng đang rất lo lắng, không trùng khớp với tố chất tâm lý của tội phạm. Hơn nữa cô ta mặc đồ thể thao, thoạt nhìn có thể thấy được đây là thói quen ăn mặc thường ngày, giày thể thao cũng có lợi trong khi chạy hơn giày da. Nếu cô ta thật sự là tội phạm thì buổi tối ở bệnh viện không cần cố ý đổi thành giày da, tự thêm phiền phức cho mình.” Thẩm Diễn không chờ người khác đưa ra nghi vấn, anh đã nói ra phân tích của mình: “Không phải cô ta.”



Triển Phong im lặng một lát, gõ mép bàn, nói: “Triệu Nhi, cậu đi điều tra em gái của Tào Mộng Quyên, xác nhận lại khẩu cung với cô ta. Cũng gọi Thang Vĩ ra ngoài, tiếp tục thẩm tra người tiếp theo.”



Người tình nghi thứ hai tên Đặng Bảo Bình, ba mươi lăm tuổi, lý lịch trùng khớp với chân dung tội phạm tới 80%. Nhưng khác biệt rất lớn với Tào Mộng Quyên chính là, tính tình Đặng Bảo Bình vội vàng hấp tấp, vừa trả lời mấy vấn đề của Thang Vĩ xong đã bắt đầu vỗ bàn, la hét muốn kêu oan, nói bọn họ tạm giam mình là phi pháp.



Lần này không chỉ có mỗi Thẩm Diễn mà tất cả mọi người trong phòng quan sát đều nhìn ra, Đặng Bảo Bình với tính cách xúc động dễ nổi giận, nếu muốn trả thù thì đã ra tay từ lâu rồi, căn bản không thể đợi mười tám năm lâu như vậy được.



Vậy thì, cũng chỉ còn lại mỗi người thứ ba – con gái của Tôn Quế Vinh, tài xế tuyến xe năm xưa của công ty Hồng Vận – Tôn Hồng Nhị.



Thẩm Diễn và Triển Phong ra khỏi phòng quan sát, đi dọc theo hành lang đến phòng thẩm vấn. Lúc đi ngang khu vực ngồi chờ liền thấy một cô gái đang lo lắng nói gì đó với cảnh sát hình sự, Thẩm Diễn lơ đễnh nhìn sang, bỗng nhiên ngẩn người.



Triển Phong nhận ra anh ngập ngừng, bèn thuận miệng hỏi: “Sao vậy?”



Thẩm Diễn lấy lại tinh thần, lắc đầu nói: “Không có gì, cô gái kia là ai?”



“Là đồng nghiệp của người tình nghi Tôn Hồng Nhị, hình như là bạn tốt, nhất quyết muốn đi cùng cô ta tới đây.” Tiểu Lưu tiếp lời, cười hê hê: “Sao thế anh Thẩm, anh chấm người ta rồi đấy à?”



Triển Phong đi phía trước, nghe thế liền liếc mắt nhìn anh.

Vietwriter.vn để tham gia các event hấp dẫn.

Thẩm Diễn bật cười, nói: “Đừng nói bừa, vừa nãy tôi nhìn nhầm thôi, tưởng cô ta là Tôn Hồng Nhị.”



Tiểu Lưu cũng nhìn sang phía đó, nhún vai nói: “Giống hả? Không giống mà, nhưng bạn thân sống chung với nhau lâu ngày, chưa biết chừng sẽ mang lại cho người ta cảm giác hơi tương tự chăng.”



“Thời gian chém gió kết thúc rồi, chuyên tâm chút đi.” Triển Phong dừng bước ngoài cửa phòng thẩm vấn, dưới ánh đèn mờ, khuôn mặt lạnh lùng góc cạnh càng rõ ràng, ánh mắt đen sâu hun hút liếc nhìn hai người.



Tiểu Lưu lập tức im bặt, nghiêm túc đi mở cửa.



Trong phòng chỉ có một mình Tôn Hồng Nhị, từ đầu tới cuối cô ta luôn cúi đầu, nghe thấy tiếng động liền ngẩng đầu lên theo phản xạ có điều kiện. Lúc nhìn thấy rõ người bước vào, cô ta lập tức ngẩn người, sau đó đột ngột đứng bật dậy.



“Anh… Các anh…”



“Chào cô, tôi là tổ trưởng Triển Phong của tổ chuyên án nổ bom 817, mời cô về đây là để hiểu rõ thêm một số vấn đề có liên quan. Hy vọng cô phối hợp điều tra với chúng tôi.” Triển Phong kéo ghế ra, ngồi xuống bắt chéo chân, đôi mắt đen như mực nhìn chăm chú Tôn Hồng Nhị, khóe môi xuất hiện nụ cười như có như không: “Mời ngồi.”



Thẩm Diễn ở bên cạnh cho anh ta một ánh mắt tán thưởng, dường như đang nói: Nguyên tắc.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom