Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 29 - Chương 29CÓ TIỀN THÌ TÙY HỨNG
Lúc gần tối, trời chiều dần ngả về tây, Tần Sở Sở xách hai túi đồ ăn vặt đi trong hành lang Cục Cảnh sát thành phố, vừa đi vừa nhìn ngó: “Gian này… không phải, gian này cũng…”
Hai tay cô xách đầy đồ vốn dĩ cũng đã khiến người ta chú ý, lại là gái xinh tóc dài bồng bềnh, đi dọc đường ai cũng chú ý. Có người nhiệt tình chủ động hỏi: “Người đẹp, tìm ai thế? Tôi tìm giúp cô?”
Tần Sở Sở cười ngọt ngào: “Tôi tìm Thẩm Diễn, là văn phòng nào vậy? Ồ, nếu như anh không biết anh ấy, vậy tìm Triển Phong cũng được.”
“Hai người họ ở cùng một phòng, qua ngã rẽ kia, gian thứ hai là phòng của họ, trước cổng còn treo tấm biển, dễ tìm mà.”
“Cám ơn.” Tần Sở Sở cười chớp chớp mắt: “Anh đúng là người tốt.”
Anh cảnh sát chỉ đường nhìn Tần Sở Sở vui vẻ hân hoan đi khuất, liền chua chát nói với đồng nghiệp bên cạnh: “Ôi, cái thế giới chú trọng ngoại hình này, lẽ nào không có ai quan tâm đến tên của người tốt hay sao?”
Đồng nghiệp vỗ vai anh ta đồng tình, hai người họ lại thở ngắn thở dài cảm khái một lúc. Mà Tần Sở Sở đã đi xa, đương nhiên cũng không cảm nhận được sự vi diệu trong lòng hai “người tốt” nữa rồi.
Cô đi dọc theo hành lang rẽ vào bên phải, vừa bước tới cửa văn phòng tổ chuyên án, liền thấy ngay bóng dáng Thẩm Diễn, cười và gọi anh: “Sư huynh!”
Thẩm Diễn và Triển Phong đang xem dữ liệu máy quay copy từ đài truyền hình về. Anh nghe thấy giọng Tần Sở Sở thì giật mình, ngẩng đầu nhìn cô, ngạc nhiên: “Sao em lại đến đây?”
“Em đem ấm áp đến cho các anh. Vụ quả bom ở đài truyền hình may mà có các anh tháo dỡ kịp thời, nếu không bố em đã gặp nguy hiểm rồi, về công hay tư em đều nên cám ơn các anh.” Hôm nay Tần Sở Sở cố ý trang điểm. Chiếc váy dài màu xanh nước biển tôn lên dáng vẻ xinh đẹp của cô, ánh mắt lanh lợi lướt nhìn mọi người, cuối cùng dừng lại ở Triển Phong.
Triển Phong mặc áo sơ mi màu xanh đậm, quần dài màu đen, nửa ngồi nửa tựa trên mép bàn, thân hình cao lớn săn chắc, đường nét như được điêu khắc. Tay anh ta kẹp một điếu thuốc, lơ đễnh chống tay, vẻ mặt lạnh nhạt lại càng tôn lên khuôn mặt anh tuấn. Tần Sở Sở nhìn anh ta mà con tim xốn xang.
Cô ngơ ngác nhìn Triển Phong. Còn bọn Tiểu Triệu thì nhìn cô không chớp mắt, vội vàng bước tới đỡ lấy đồ trong tay cô: “Sao lại để người đẹp xách đồ nặng được chứ, để tôi để tôi, này anh… Thẩm đại thần, đây là sư muội của anh à?”
Thẩm Diễn gật đầu, lúc này mới nhớ ra nên giới thiệu: “Đây là Tần Sở Sở, là con gái của thầy tôi.”
“Người đẹp khách sáo quá, mua nhiều đồ như thế này làm gì chứ?” Tiểu Lưu không khách sáo đẩy Tiểu Triệu qua một bên, mặt cười cười lấy lòng: “Người đẹp không chỉ xinh đẹp, tên cũng hay, mà giọng nói còn ngọt ngào nữa.”
Tần Sở Sở bật cười, vui vẻ thoải mái nói: “Cám ơn lời khen của anh, những thứ này chỉ là chút thành ý. Các anh vất vả như vậy, thẳm hỏi một chút cũng là điều nên làm mà. Buổi tối có thời gian không, em mời các anh ăn cơm.”
Cô nói xong, liếc mắt mong chờ nhìn về Triển Phong vài lần. Mấy người Tiểu Lưu, Tiểu Triệu vội vàng nhận lời, Triển Phong lạnh nhạt nói: “Mấy người đi đi, tôi trực ban.”
“Trực ban… vậy cũng phải ăn cơm chứ, nếu không cơ thể sẽ không chịu nổi.” Tần Sở Sở không từ bỏ, nhẹ nhàng cắn môi, đôi mắt long lanh như nước: “Hay là, chúng ta tìm một chỗ gần đây, ăn xong thì nhanh chóng trở về.”
Thang Vĩ thương hoa tiếc ngọc, cũng nhiệt tình khuyên nhủ: “Đúng vậy, sếp, người đẹp đã mời, nếu không đi thì thất lễ quá, không hợp lý.”
“Không có thời gian, các cậu cứ đi đi!” Triển Phong kẹp điếu thuốc bước ra ngoài, như không nhìn thấy ánh mắt tha thiết của Tần Sở Sở, bỗng chốc chẳng thấy bóng dáng đâu.
Tần Sở Sở nhìn cửa trống không, bỗng dưng tủi thân, đáy mắt đầy thất vọng, chẳng qua bọn Tiểu Triệu vẫn chưa nhận ra, mà hồ hởi nói: “Thôi thôi, lão đại là như vậy đấy, người đẹp Sở Sở, hay để bọn anh mời em, anh biết rõ mấy quán ăn ngon gần đây nhất, em thích ăn gì? Em gọi?”
“… Em gì cũng được, các anh chọn là được rồi.” Bữa cơm này không có Triển Phong, Tần Sở Sở chưa ăn đã thấy mất ngon. Cô miễn cưỡng đáp lại vài câu rồi nhìn Thẩm Diễn nói: “Sư huynh, cùng đi thôi.”
Thẩm Diễn bảo: “Anh cũng không đi, muốn xem vài đoạn video camera, mọi người đi ăn ngon miệng.”
Tần Sở Sở ngẩn người, không ngờ đến Thẩm Diễn cũng không chịu đi. Thế này chẳng phải chỉ còn cô và vài anh cảnh sát hay sao. Vậy bữa cơm này còn gì ngon nữa!
Nhưng lời đã nói ra, cô lại không có mặt mũi nào rút lại. Mặc dù trong lòng rất khó chịu, nhưng trên mặt vẫn miễn cưỡng cười nhẹ.
Triển Phong và Thẩm Diễn đều không đi. Bọn Tiểu Triệu lại càng vui mừng. Dù gì hiếm khi được gặp người đẹp, hai người kia quả thực quá gai mắt, không có hai đại thần này, bọn họ không cần làm nền nữa. Thế là bọn họ vui mừng đẩy Tần Sở Sở đi, hồ hởi vui vẻ bước ra ngoài.
Trong phòng yên tĩnh lại, Thẩm Diễn tiếp tục xem video camera của đài truyền hình. Anh nhớ lại đặc điểm hình dáng của Tôn Hồng Nhị, nhằm tìm ra điểm liên hệ giữa hai người này.
Nhưng bóng người này mờ quá, cho dù bọn họ đã khóa mục tiêu vào Tôn Hồng Nhị, cũng không thể quả quyết rằng cô ta chính là người trong đoạn video này.
Vietwriter.vn
Thẩm Diễn đã xem đi xem lại không dưới chục lần, giờ đã hơi hoa mắt, ấn nút tạm dừng rồi ngửa người ra sau. Anh giơ tay lên xoa bóp Thái Dương đang căng, nhắm mắt thở thật dài.
Bên ngoài cửa có tiếng bước chân. Thẩm Diễn không mở mắt, vẫn giữ nguyên tư thế, im lặng tựa vào ghế.
“Mệt rồi à?” Là tiếng Triển Phong.
Thẩm Diễn ừ đáp lại, lười nói chuyện.
Triển Phong khoác tay lên vai anh, vỗ hai phát, nói: “Dậy thôi dậy thôi, đi ăn cơm.”
Thẩm Diễn mở mắt ra, liếc nhìn anh ta: “Anh không trực ban à?”
“Sáng mai phải theo dõi Tôn Hồng Nhị. Đội phó Vương đặc biệt chuyển hai người tới đây, tối nay có người trực ban rồi.” Giọng Triển Phong hơi lười biếng: “Đi thôi, cái video chết giẫm này xem đi xem lại cũng chỉ có thế thôi, hiếm khi tối nay được nghỉ ngơi, dẫn cậu đi ăn đồ ngon.”
Thẩm Diễn từ từ ngồi thẳng người, lắc đầu bất lực: “Có người mời ăn cơm thì không đi, cứ tự mình tiêu tiền mới được, không hiểu anh nghĩ gì.”
“Cậu không nghe câu ‘có tiền thì tùy hứng’ à?” Triển Phong nhếch môi lên cười, vừa đểu vừa đẹp trai: “Có người làm tài xế lại còn mời cậu ăn cơm, mà còn ngồi lì ra ghế không đứng dậy, tôi mới là người không hiểu cậu nghĩ thế nào đấy.”
Thẩm Diễn không ngờ lại bị anh ta nói không biết đối đáp ra sao, cố lì thêm chốc lát. Cuối cùng anh cũng đứng dậy, chỉnh lại sơ mi trên người, cười nói: “Đi thôi.”
Hai tay cô xách đầy đồ vốn dĩ cũng đã khiến người ta chú ý, lại là gái xinh tóc dài bồng bềnh, đi dọc đường ai cũng chú ý. Có người nhiệt tình chủ động hỏi: “Người đẹp, tìm ai thế? Tôi tìm giúp cô?”
Tần Sở Sở cười ngọt ngào: “Tôi tìm Thẩm Diễn, là văn phòng nào vậy? Ồ, nếu như anh không biết anh ấy, vậy tìm Triển Phong cũng được.”
“Hai người họ ở cùng một phòng, qua ngã rẽ kia, gian thứ hai là phòng của họ, trước cổng còn treo tấm biển, dễ tìm mà.”
“Cám ơn.” Tần Sở Sở cười chớp chớp mắt: “Anh đúng là người tốt.”
Anh cảnh sát chỉ đường nhìn Tần Sở Sở vui vẻ hân hoan đi khuất, liền chua chát nói với đồng nghiệp bên cạnh: “Ôi, cái thế giới chú trọng ngoại hình này, lẽ nào không có ai quan tâm đến tên của người tốt hay sao?”
Đồng nghiệp vỗ vai anh ta đồng tình, hai người họ lại thở ngắn thở dài cảm khái một lúc. Mà Tần Sở Sở đã đi xa, đương nhiên cũng không cảm nhận được sự vi diệu trong lòng hai “người tốt” nữa rồi.
Cô đi dọc theo hành lang rẽ vào bên phải, vừa bước tới cửa văn phòng tổ chuyên án, liền thấy ngay bóng dáng Thẩm Diễn, cười và gọi anh: “Sư huynh!”
Thẩm Diễn và Triển Phong đang xem dữ liệu máy quay copy từ đài truyền hình về. Anh nghe thấy giọng Tần Sở Sở thì giật mình, ngẩng đầu nhìn cô, ngạc nhiên: “Sao em lại đến đây?”
“Em đem ấm áp đến cho các anh. Vụ quả bom ở đài truyền hình may mà có các anh tháo dỡ kịp thời, nếu không bố em đã gặp nguy hiểm rồi, về công hay tư em đều nên cám ơn các anh.” Hôm nay Tần Sở Sở cố ý trang điểm. Chiếc váy dài màu xanh nước biển tôn lên dáng vẻ xinh đẹp của cô, ánh mắt lanh lợi lướt nhìn mọi người, cuối cùng dừng lại ở Triển Phong.
Triển Phong mặc áo sơ mi màu xanh đậm, quần dài màu đen, nửa ngồi nửa tựa trên mép bàn, thân hình cao lớn săn chắc, đường nét như được điêu khắc. Tay anh ta kẹp một điếu thuốc, lơ đễnh chống tay, vẻ mặt lạnh nhạt lại càng tôn lên khuôn mặt anh tuấn. Tần Sở Sở nhìn anh ta mà con tim xốn xang.
Cô ngơ ngác nhìn Triển Phong. Còn bọn Tiểu Triệu thì nhìn cô không chớp mắt, vội vàng bước tới đỡ lấy đồ trong tay cô: “Sao lại để người đẹp xách đồ nặng được chứ, để tôi để tôi, này anh… Thẩm đại thần, đây là sư muội của anh à?”
Thẩm Diễn gật đầu, lúc này mới nhớ ra nên giới thiệu: “Đây là Tần Sở Sở, là con gái của thầy tôi.”
“Người đẹp khách sáo quá, mua nhiều đồ như thế này làm gì chứ?” Tiểu Lưu không khách sáo đẩy Tiểu Triệu qua một bên, mặt cười cười lấy lòng: “Người đẹp không chỉ xinh đẹp, tên cũng hay, mà giọng nói còn ngọt ngào nữa.”
Tần Sở Sở bật cười, vui vẻ thoải mái nói: “Cám ơn lời khen của anh, những thứ này chỉ là chút thành ý. Các anh vất vả như vậy, thẳm hỏi một chút cũng là điều nên làm mà. Buổi tối có thời gian không, em mời các anh ăn cơm.”
Cô nói xong, liếc mắt mong chờ nhìn về Triển Phong vài lần. Mấy người Tiểu Lưu, Tiểu Triệu vội vàng nhận lời, Triển Phong lạnh nhạt nói: “Mấy người đi đi, tôi trực ban.”
“Trực ban… vậy cũng phải ăn cơm chứ, nếu không cơ thể sẽ không chịu nổi.” Tần Sở Sở không từ bỏ, nhẹ nhàng cắn môi, đôi mắt long lanh như nước: “Hay là, chúng ta tìm một chỗ gần đây, ăn xong thì nhanh chóng trở về.”
Thang Vĩ thương hoa tiếc ngọc, cũng nhiệt tình khuyên nhủ: “Đúng vậy, sếp, người đẹp đã mời, nếu không đi thì thất lễ quá, không hợp lý.”
“Không có thời gian, các cậu cứ đi đi!” Triển Phong kẹp điếu thuốc bước ra ngoài, như không nhìn thấy ánh mắt tha thiết của Tần Sở Sở, bỗng chốc chẳng thấy bóng dáng đâu.
Tần Sở Sở nhìn cửa trống không, bỗng dưng tủi thân, đáy mắt đầy thất vọng, chẳng qua bọn Tiểu Triệu vẫn chưa nhận ra, mà hồ hởi nói: “Thôi thôi, lão đại là như vậy đấy, người đẹp Sở Sở, hay để bọn anh mời em, anh biết rõ mấy quán ăn ngon gần đây nhất, em thích ăn gì? Em gọi?”
“… Em gì cũng được, các anh chọn là được rồi.” Bữa cơm này không có Triển Phong, Tần Sở Sở chưa ăn đã thấy mất ngon. Cô miễn cưỡng đáp lại vài câu rồi nhìn Thẩm Diễn nói: “Sư huynh, cùng đi thôi.”
Thẩm Diễn bảo: “Anh cũng không đi, muốn xem vài đoạn video camera, mọi người đi ăn ngon miệng.”
Tần Sở Sở ngẩn người, không ngờ đến Thẩm Diễn cũng không chịu đi. Thế này chẳng phải chỉ còn cô và vài anh cảnh sát hay sao. Vậy bữa cơm này còn gì ngon nữa!
Nhưng lời đã nói ra, cô lại không có mặt mũi nào rút lại. Mặc dù trong lòng rất khó chịu, nhưng trên mặt vẫn miễn cưỡng cười nhẹ.
Triển Phong và Thẩm Diễn đều không đi. Bọn Tiểu Triệu lại càng vui mừng. Dù gì hiếm khi được gặp người đẹp, hai người kia quả thực quá gai mắt, không có hai đại thần này, bọn họ không cần làm nền nữa. Thế là bọn họ vui mừng đẩy Tần Sở Sở đi, hồ hởi vui vẻ bước ra ngoài.
Trong phòng yên tĩnh lại, Thẩm Diễn tiếp tục xem video camera của đài truyền hình. Anh nhớ lại đặc điểm hình dáng của Tôn Hồng Nhị, nhằm tìm ra điểm liên hệ giữa hai người này.
Nhưng bóng người này mờ quá, cho dù bọn họ đã khóa mục tiêu vào Tôn Hồng Nhị, cũng không thể quả quyết rằng cô ta chính là người trong đoạn video này.
Vietwriter.vn
Thẩm Diễn đã xem đi xem lại không dưới chục lần, giờ đã hơi hoa mắt, ấn nút tạm dừng rồi ngửa người ra sau. Anh giơ tay lên xoa bóp Thái Dương đang căng, nhắm mắt thở thật dài.
Bên ngoài cửa có tiếng bước chân. Thẩm Diễn không mở mắt, vẫn giữ nguyên tư thế, im lặng tựa vào ghế.
“Mệt rồi à?” Là tiếng Triển Phong.
Thẩm Diễn ừ đáp lại, lười nói chuyện.
Triển Phong khoác tay lên vai anh, vỗ hai phát, nói: “Dậy thôi dậy thôi, đi ăn cơm.”
Thẩm Diễn mở mắt ra, liếc nhìn anh ta: “Anh không trực ban à?”
“Sáng mai phải theo dõi Tôn Hồng Nhị. Đội phó Vương đặc biệt chuyển hai người tới đây, tối nay có người trực ban rồi.” Giọng Triển Phong hơi lười biếng: “Đi thôi, cái video chết giẫm này xem đi xem lại cũng chỉ có thế thôi, hiếm khi tối nay được nghỉ ngơi, dẫn cậu đi ăn đồ ngon.”
Thẩm Diễn từ từ ngồi thẳng người, lắc đầu bất lực: “Có người mời ăn cơm thì không đi, cứ tự mình tiêu tiền mới được, không hiểu anh nghĩ gì.”
“Cậu không nghe câu ‘có tiền thì tùy hứng’ à?” Triển Phong nhếch môi lên cười, vừa đểu vừa đẹp trai: “Có người làm tài xế lại còn mời cậu ăn cơm, mà còn ngồi lì ra ghế không đứng dậy, tôi mới là người không hiểu cậu nghĩ thế nào đấy.”
Thẩm Diễn không ngờ lại bị anh ta nói không biết đối đáp ra sao, cố lì thêm chốc lát. Cuối cùng anh cũng đứng dậy, chỉnh lại sơ mi trên người, cười nói: “Đi thôi.”
Bình luận facebook