• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Truyện Lưu manh thần thám (4 Viewers)

  • Chương 31 - Chương 31ĐI THEO TÔI

Sáng hôm sau tại phòng làm việc của tổ chuyên án, Thẩm Diễn đi vào, liền cảm thấy trong phòng có mấy ánh mắt đồng loạt nhìn anh, hơn nữa còn mang theo vài phần ưu sầu cùng... ai oán?



Thẩm Diễn giật mình, sau đó lại hơi buồn cười: “Làm sao vậy? Chưa ăn cơm à?”



“Thẩm đại thần... Đừng nhắc đến chuyện ăn cơm nữa, anh cũng biết nội tình đúng không? Thế sao không nói sớm!” Tiểu Triệu với vẻ mặt ‘Người anh em, anh thật bội bạc’, thở dài: “Còn tưởng rằng tổ trưởng Triển không đi ăn cơm, rốt cục tôi cũng có thể thoát được kiếp dự bị rồi, đúng là không nghĩ tới, người ta sớm đã nhắm trúng mục tiêu rồi!”



Thẩm Diễn nghe chẳng hiểu gì cả: “Cái gì mà mục tiêu dự bị, chuyện gì xảy ra vậy?”



Thang Vĩ đi qua nói: “Tối hôm qua cậu ấy và Tiểu Lưu khổ không nói nổi, Sở Sở sư muội trên bàn ăn luôn hỏi thăm tin tức của lão đại từ chúng tôi, cuối cùng cô ấy còn nói ngưỡng mộ lão đại từ lâu, hy vọng lần sau có cơ hội có thể cùng nhau ra ngoài.”



Tiểu Lưu thở dài nói: “Không nghĩ tới nhanh như vậy đã bị từ chối. Anh Thẩm, có thể nói tốt giúp em vài lời không, lão đại đương nhiên tốt, nhưng em cũng không tồi mà...”



Tiểu Triệu: “Tôi lại càng không tồi!”



Thẩm Diễn dở khóc dở cười, vừa định nói mình cùng Tần Sở Sở chẳng qua chỉ gặp nhau có hai ba lần mà thôi, thật sự không quen biết, thì thấy bóng dáng Triển Phong xuất hiện ở ngoài cửa.



“Đại Lý đã tìm được bản ghi chép tại khoa cấp cứu của bệnh viện, tối ngày 22 Tôn Hồng Nhị có mặt tại bệnh viện! Hơn nữa còn có người nhìn thấy tại khu chung cư Y Lan, vào đêm ngày 16 tháng 8, nhà cô ta vẫn luôn sáng đèn.” Ánh mắt anh ta nghiêm túc, giọng nói trầm mạnh mẽ, một câu nói dư thừa cũng không có: “Lập tức đi kiểm tra hành tung của Tôn Hồng Nhị vào ngày 16 tháng 8, đã tiếp xúc qua những người nào, đi những nơi đâu, hành động!”



Bốn giờ chiều, trong phòng thẩm vấn.



Người tra hỏi Tôn Hồng Nhị vẫn như cũ là Thẩm Diễn và Triển Phong. Sau khi vào phòng, Triển Phong liền kéo ghế ngồi xuống, khoanh hai tay, lạnh lùng nhìn Tôn Hồng Nhị.



Trông cô ta hoang mang và bối rối hơn lần trước, ánh mắt chuyển lia qua lia lại giữa Thẩm Diễn và Triển Phong. Hình như cô ta bị ánh mắt lạnh lùng của Triển Phong ảnh hưởng nên tâm trạng rõ ràng hơi sốt ruột.



“Các anh rốt cuộc muốn làm gì, tự nhiên lại đưa tôi đến đây, những gì tôi biết lần trước cũng đã nói hết cho các anh rồi, sao còn làm phiền tôi nữa!”



Cảnh sát hình sự đang ghi chép cạnh đó mở miệng nói: “Cô Tôn, chúng tôi có lý do để hoài nghi cô có liên quan đến vụ nổ tại khu chung cư Y Lan vào ngày 17 tháng 8. Lần này dẫn cô đến đây, không còn là hỗ trợ điều tra nữa, mời cô phối hợp.”



Tôn Hồng Nhị hơi ngẩn ra, sau đó sắc mặt thay đổi hẳn: “Anh nói bậy gì đấy! Sao tôi có liên quan đến vụ nổ, tôi rõ ràng đã nói với các anh, đêm ngày đầu tiên tôi đi tham gia tập huấn phát triển của công ty, căn bản không có mặt tại khu chung cư!”



“Nhưng đồng nghiệp đi cùng cô lại nói, xe của các cô đi được nửa đường thì bị hỏng, vốn không đến buổi tập huấn phát triển, tất cả mọi người đều nửa đường xuống xe.” Thẩm Diễn nói: “Khi đó, đại khái là tầm khoảng hai giờ chiều, trong khoảng thời gian từ lúc ấy cho đến sáng ngày hôm sau, cô đã đi đâu và làm gì?”



Ánh mắt Tôn Hồng Nhị hoảng hốt, ở trên bàn chần chừ một hồi lâu, ấp úng nói: “Tôi... Tôi đi làm chút chuyện riêng, không cần thiết cái gì cũng phải nói.”



“Hành tung của cô trong khoảng thời gian trên có liên hệ rất lớn đến vụ án. Cô Tôn, tôi cũng không muốn xâm phạm đến đời tư cá nhân của cô, nhưng thật đáng tiếc, cô bắt buộc phải nói ra.” Thẩm Diễn đổi tư thế, hai tay đan lại đặt lên bàn, trọng tâm thân thể nghiêng về phía trước, ánh mắt nhìn chăm chú gương mặt Tôn Hồng Nhị, dung mạo trắng nõn tuấn tú, giờ phút này lại tản ra một cảm giác uy hiếp khó nói lên lời. “Cho dù cô không nói, chúng tôi vẫn có thể điều tra ra, năng lực này, hy vọng cô tin tưởng.”



Tôn Hồng Nhị cúi đầu, đầu ngón tay run rẩy vén tóc, càng vén càng loạn: “Tôi không hiểu ý anh...”



Triển Phong uống một ngụm nước, quăng một tấm ảnh trong túi hồ sơ ra: “Nhận ra người này không?”



Tôn Hồng Nhị cầm tấm hình, vừa nhìn rõ người trên đó thì càng bối rối, liên tục lắc đầu: “Không... Không nhận ra.”



Triển Phong nói thẳng vào vấn đề: “Nhưng hắn lại nói biết cô, còn nói chiều hôm ấy, sau khi cô từ nơi tập huấn phát triển trở về vẫn luôn ở cùng với hắn, cho đến tám giờ tối mới rời đi.”

Vietwriter.vn để tham gia các event hấp dẫn.

Lúc anh ta chưa nói, sắc mặt Tôn Hồng Nhị hơi khó coi, chờ anh ta nói xong, sắc mặt cô ta đã trắng bệch.



“Đừng nói nữa, đừng nói nữa...” Cô ta bàng hoàng luống cuống che mặt khẽ kêu lên, giọng suy yếu run rẩy: “Van cầu các anh, ngàn vạn lần đừng nói cho Tiểu Lâm, đừng cho Tiểu Lâm biết chuyện này...”



Mặt Triển Phong lạnh tanh hỏi tiếp: “Cô cùng người này là quan hệ gì? Còn nữa, ngày đó sau khi hai người tách nhau ra, cô đã đi đâu?”



“Anh ấy... Vĩ Hàng là đồng nghiệp trong công ty chúng tôi. Chúng tôi biết nhau đã hai ba năm, ngày 16 hôm đó, quả thật tôi cùng anh ấy đã ở bên nhau, chúng tôi đã đi khách sạn...” Sắc mặt Tôn Hồng Nhị tái mét, lúc này bỗng nhiên lại đỏ ửng một cách mất tự nhiên: “Anh ấy là bạn trai của Tiểu Lâm, tôi biết làm như vậy rất không đúng, nhưng mà, anh ấy nói anh ấy thích tôi... Chưa từng có người đàn ông nào nói thích tôi cả...”



Thẩm Diễn chậm rãi gõ mép bàn: “Hai người ở khách sạn đến mấy giờ? Sau đó cô đã đi đâu?”



Tôn Hồng Nhị vặn ngón tay, giọng thều thào: “Hôm đó ở khách sạn, tám giờ anh ấy đã đi. Tôi nghĩ, dù sao tiền phòng cũng đã trả rồi, về nhà có khi gặp phải những tên khốn bắt tôi trả tiền, không bằng ở đây ngủ một giấc. Tôi liền ở khách sạn ngủ một đêm, đến sáng ngày hôm sau, mới đi thẳng đến công ty.”



“Nói cách khác, đêm đó trong khoảng thời gian từ tám giờ tối đến bảy giờ sáng hôm sau, không ai có thể chứng minh cô đã ở đâu, đúng không?”



Tôn Hồng Nhị đột nhiên kinh hoàng, luôn miệng giải thích: “Nhưng mà, nhưng mà tôi thật sự đã ở khách sạn, tôi chẳng đi nơi nào cả!”



“Thế vào tối ngày 22, tại sao tên cô lại xuất hiện trong danh sách của khoa cấp cứu tại bệnh viện?” Triển Phong ném ra chứng cứ, giọng nói trầm thấp, nhưng từng chữ lại rõ ràng mạnh mẽ: “Trong lời khai trước của cô, cô ở trong nhà đồng nghiệp cả đêm, nhưng hệ thống của bệnh viện lại ghi nhận thông tin thẻ căn cước của cô, cô giải thích thế nào?”



Tôn Hồng Nhị bị chất vấn liên tiếp, gần như thở không ra hơi: “Tôi... Tôi không biết, thẻ căn cước của tôi vẫn luôn đặt trong ví, rõ ràng tôi chưa từng đến bệnh viện!”



“Từng đến hay chưa, không phải do cô định đoạt.”



Triển Phong vừa dứt lời, điện thoại di động của anh ta bỗng nhiên vang lên, anh ta hờ hững liếc Tôn Hồng Nhị, xoay người ra ngoài nghe điện thoại.



Chưa đến nửa phút, anh ta lại gọi Thẩm Diễn ra, nói dứt khoát: “Đã có lệnh khám xét nhà Tôn Hồng Nhị, giờ sẽ qua đó, cậu đi theo tôi.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom