Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 30 - Chương 30BỜ BIỂN
Nơi mà Triển Phong chọn ăn tối là một nhà hàng ngoài trời bên bờ biển, trông rất tinh tế nho nhã, nhưng lại không quá mức sang trọng xa xỉ, nhìn là biết đây không phải nơi giá rẻ rồi.
Chỗ của bọn họ là ở tầng hai, view nhìn rộng rãi, nhìn ra nơi đẹp nhất của đoạn bờ biển này. Ánh nắng chiều cùng mặt trời lặn chiếu đan xen, nhìn ra phía chân trời xa xa, dường như hòa vào làm một với đường bờ biển.
Thẩm Diễn nhìn thực đơn, món chủ đạo của nhà hàng này là món ăn kiểu Pháp. Anh chợt nhớ tới người bạn cùng phòng người Paris, bất giác bật cười.
Triển Phong hỏi: “Gọi món đi, có kiêng kỵ món gì hoặc có thói quen gì không?”
“Không, tôi chưa ăn nhiều món Pháp, anh gọi giúp tôi đi.” Thẩm Diễn tựa lưng vào ghế, ánh mắt tùy ý nhìn quanh, sau đó nhìn nhánh cây lan ý cắm nghiêng trong bình hoa trên bàn.
Gió biển dịu dàng, không gian trên khu vực này khoáng đạt yên tĩnh, không khí mang theo vị nước biển nhàn nhạt hòa lẫn với mùi hương thơm ngát thanh thoát của lan ý, khiến người ta thả lỏng mình.
Triển Phong đã gọi xong món. Nhân viên phục vụ đọc lại một lượt. Thẩm Diễn nghe đều là những từ như gan ngỗng, hàu, salad tôm hùm, v.v… trong lòng nghĩ tới câu anh ta nói “có tiền thì tùy hứng”.
Sau khi nhân viên phục vụ rời đi, Triển Phong chống hờ tay lên tay vịn, phóng khoáng thoải mái: “Cậu đi Mỹ lúc nào vậy?”
Thẩm Diễn nghĩ một lát: “Khi mà tôi có ấn tượng, là sáu năm trước.”
Triển Phong chau mày: “Có ấn tượng là sao?”
“Thời đại học tôi có tham gia thí nghiệm thôi miên, nhưng trong quá trình đó phát sinh một số chuyện, khi tỉnh lại thì không nhớ những chuyện trước đó nữa.” Thẩm Diễn nhấp một ngụm cà phê, ánh mắt bình tĩnh, lãnh đạm nói: “Đến cả việc tham gia thí nghiệm, cũng là do bác sĩ nói với tôi.”
Triển Phong lặng yên một lát, lúc sau mới ồ một tiếng, đôi mắt hơi ngạc nhiên, lại giống như đã hiểu rõ.
“Thế nên cậu căn bản không nhớ rõ, rốt cuộc mình có người nhà hay không.” Triển Phong cầm ly lắc nhẹ, nước soda tỏa ánh sáng u trầm: “Thế nên cậu mới không cam tâm, muốn thử đi tìm?”
Thẩm Diễn gật đầu: “Có lẽ vậy, nó thiên về cảm giác nhiều hơn. Tôi luôn cảm thấy không thể nào không có một người nào. Nếu như tôi đã sống ở đây đến mười mấy năm, chắc phải để lại dấu vết gì chứ.”
Triển Phong hỏi: “Hàng xóm láng giềng của cậu trước kia, còn người nào quen cậu không?”
“Trước khi tôi ra nước ngoài, có lẽ đã bán nhà, không tìm thấy hợp đồng nữa, nhưng vẫn có khoản tiền gửi trong tài khoản.” Thẩm Diễn giễu cười chính mình: “Có cảm giác như chết không đối chứng ý nhỉ?”
“Còn manh mối gì nữa không?” Triển Phong hơi chau mày, uống ngụm nước.
Thẩm Diễn nhìn về phía đường bờ biển, gió biển phiêu diêu, thổi lay cổ áo anh, tóc mái đen nhẹ nhàng che đôi mắt nên không thể nhìn ra vẻ mặt anh lúc này: “Hầu như không có, chỉ có một tấm ảnh chụp chung không thể nhận diện được khuôn mặt.”
“Đợi về rồi lấy ra xem thử.” Triển Phong khàn giọng nói: “Tôi có quen người ở văn phòng tỉnh, anh ta có khả năng khôi phục ảnh, đến lúc đó kêu anh ta giúp.”
Thẩm Diễn cúi đầu uống ngụm trà, ngẩng đầu thì vẻ mặt bình tĩnh thong dong: “Cảm ơn nhé.”
Triển Phong xua tay: “Khách sáo gì chứ, đã nói giúp cậu thì chắc chắn giúp tới cùng. Đợi vụ án này kết thúc, sẽ giúp cậu chuyện tìm người.”
Lúc này nhân viên phục vụ bưng món khai vị tới. Thẩm Diễn thấy thế liền không nói tiếp chủ đề vụ án nữa. Món khai vị là món trứng cá muối và món hàu, phối màu đặc sắc, hương vị thơm ngon, vừa nhìn là biết món của đầu bếp nổi tiếng.
Thẩm Diễn thử một miếng, gật đầu khen ngợi: “Ngon thật, đúng là biết gọi món.”
Triển Phong kẹp điếu thuốc hút một hơi, khói trắng lượn lờ, khóe môi khẽ nhếch lên: “Sao, không định châm chọc tôi là con nhà giàu nữa à?”
“Tôi có nói thế bao giờ đâu, đừng có vu oan người ta.” Thẩm Diễn nhìn anh ta xua tay: “Đưa điếu thuốc đây.”
“Giờ cậu sai bảo tôi hơi bị giỏi rồi đấy.” Miệng thì oán trách nhưng vẫn ném bao thuốc và bật lửa sang: “Đúng rồi, bình thường có uống rượu không?”
Thẩm Diễn hỏi: “Làm gì?”
Triển Phong: “Trông cậu hút thuốc giỏi thế kia, có cơ hội thi uống rượu, dám không?”
Thẩm Diễn nhìn anh ta một hồi không nói gì, đột nhiên cười, rồi giơ ba ngón tay ra.
“Có thể uống ba chai?” Triển Phong híp mắt: “Màu gì?”
“Là ba mươi phút.” Thẩm Diễn liếc anh ta, lạnh lùng nói: “Trong 30 phút, có thể khiến anh gục.”
Triển Phong: “…”
“Được thôi! Đánh cược không?” Triển Phong hưng phấn, vỗ bàn nói: “Ngày kết thúc vụ án, cho cậu nửa tiếng đồng hồ.”
Thẩm Diễn: “Không cược, năm nay anh bao nhiêu xuân rồi, còn chơi trò ấu trĩ này?”
Triển Phong ngông nghênh nói: “Sợ thua thì nói thẳng ra, còn vòng vo gì?”
“Không phải sợ thua, mà là tôi có dự cảm trước, không cược là muốn tốt cho anh.” Thẩm Diễn chậm rãi cắt miếng gan ngỗng trong đĩa, thế tay dứt khoát lại nho nhã, rồi ngước mắt nhìn Triển Phong: “Tôi sợ anh thua đến bán cả quần đấy.”
“Cảm ơn cậu quan tâm, đến lúc đó không biết ai sẽ thua đến quần cũng không còn.” Triển Phong híp mắt hút mạnh hơi thuốc, trong lòng thì nghĩ, nhất định phải làm Thẩm Diễn uống đến biến sắc!
Hai người nói qua lại, không ngờ bữa cơm kiểu Pháp kiểu cách cực cao này lại ăn trong không khí không hề yên tĩnh, cũng may họ ngồi ở chỗ độc lập, mới không bị người xung quanh lườm nguýt.
Mà bữa cơm này, ăn cũng khá thích ý và sảng khoái.
Cơm xong, Triển Phong hỏi anh định đi đâu. Thẩm Diễn nói muốn đi tản bộ ở bãi cát. Triển Phong liền cất chìa khóa, tay đút túi quần, rõ ràng là định đi cùng anh.
Bãi cát vào đêm chỉ treo vài ngọn đèn pha cao cao, ánh sáng mờ mờ, nước biển đen tuyền. Thẩm Diễn bước chân trên chỗ thủy triều rút, cát sỏi dưới chân anh mềm mại nhẹ nhàng, tiếng sóng dịu dàng vỗ vào bờ, thỉnh thoảng lại thấy mấy con cua bò tới bò lui.
“Trước kia khi tôi còn vẽ chân dung, nếu bế tắc ý tưởng, liền đến bờ biển thánh Monica ngồi một lúc.” Thẩm Diễn vừa đi vừa nhìn xuống chân, để tránh giẫm phải những con cua: “Nghe tiếng hiệu quân đội, nhìn thủy triều dần xuống, nước lên nước rút, mọi thứ đều trở nên bình lặng, vấn đề nan giải có lúc sẽ tự mình giải quyết được.”
Triển Phong ừ một tiếng, nghiêng đầu đốt điếu thuốc, ậm ờ hỏi anh: “Khi cậu ở nước ngoài đã bắt đầu cùng đội cảnh sát chạy khắp nơi rồi sao?”
Thẩm Diễn nói: “Không, vụ án lần này là vụ án đầu tiên mà tôi chính thức theo cùng. Trước kia tôi chủ yếu làm ở văn phòng, cũng là ‘đánh trận trên giấy’ mà các anh nói.”
“Vì sao? Chế độ không giống nhau ư?” Vietwriter.vn
“Không phải, vì một chút vấn đề cá nhân của tôi.” Thẩm Diễn dừng bước, ngồi trên cọc gỗ tròn, giọng trầm ấm: “Chỉ là một số vấn đề nhỏ nhoi không đáng nhắc đến.”
Triển Phong rít một hơi thuốc, cũng không gặng hỏi nữa, anh ta tìm một chỗ trên cọc gỗ rồi ngồi xuống. Cả hai người đều ngồi im lặng.
Sắc trời phương xa đã tối đen, chẳng nhìn thấy phương hướng.
Gió đêm dần ngừng nghỉ, sóng biển lẳng lặng dâng lên, cuốn đi vết tích mỏng manh trên mặt cát trở về với bóng tối.
Chỗ của bọn họ là ở tầng hai, view nhìn rộng rãi, nhìn ra nơi đẹp nhất của đoạn bờ biển này. Ánh nắng chiều cùng mặt trời lặn chiếu đan xen, nhìn ra phía chân trời xa xa, dường như hòa vào làm một với đường bờ biển.
Thẩm Diễn nhìn thực đơn, món chủ đạo của nhà hàng này là món ăn kiểu Pháp. Anh chợt nhớ tới người bạn cùng phòng người Paris, bất giác bật cười.
Triển Phong hỏi: “Gọi món đi, có kiêng kỵ món gì hoặc có thói quen gì không?”
“Không, tôi chưa ăn nhiều món Pháp, anh gọi giúp tôi đi.” Thẩm Diễn tựa lưng vào ghế, ánh mắt tùy ý nhìn quanh, sau đó nhìn nhánh cây lan ý cắm nghiêng trong bình hoa trên bàn.
Gió biển dịu dàng, không gian trên khu vực này khoáng đạt yên tĩnh, không khí mang theo vị nước biển nhàn nhạt hòa lẫn với mùi hương thơm ngát thanh thoát của lan ý, khiến người ta thả lỏng mình.
Triển Phong đã gọi xong món. Nhân viên phục vụ đọc lại một lượt. Thẩm Diễn nghe đều là những từ như gan ngỗng, hàu, salad tôm hùm, v.v… trong lòng nghĩ tới câu anh ta nói “có tiền thì tùy hứng”.
Sau khi nhân viên phục vụ rời đi, Triển Phong chống hờ tay lên tay vịn, phóng khoáng thoải mái: “Cậu đi Mỹ lúc nào vậy?”
Thẩm Diễn nghĩ một lát: “Khi mà tôi có ấn tượng, là sáu năm trước.”
Triển Phong chau mày: “Có ấn tượng là sao?”
“Thời đại học tôi có tham gia thí nghiệm thôi miên, nhưng trong quá trình đó phát sinh một số chuyện, khi tỉnh lại thì không nhớ những chuyện trước đó nữa.” Thẩm Diễn nhấp một ngụm cà phê, ánh mắt bình tĩnh, lãnh đạm nói: “Đến cả việc tham gia thí nghiệm, cũng là do bác sĩ nói với tôi.”
Triển Phong lặng yên một lát, lúc sau mới ồ một tiếng, đôi mắt hơi ngạc nhiên, lại giống như đã hiểu rõ.
“Thế nên cậu căn bản không nhớ rõ, rốt cuộc mình có người nhà hay không.” Triển Phong cầm ly lắc nhẹ, nước soda tỏa ánh sáng u trầm: “Thế nên cậu mới không cam tâm, muốn thử đi tìm?”
Thẩm Diễn gật đầu: “Có lẽ vậy, nó thiên về cảm giác nhiều hơn. Tôi luôn cảm thấy không thể nào không có một người nào. Nếu như tôi đã sống ở đây đến mười mấy năm, chắc phải để lại dấu vết gì chứ.”
Triển Phong hỏi: “Hàng xóm láng giềng của cậu trước kia, còn người nào quen cậu không?”
“Trước khi tôi ra nước ngoài, có lẽ đã bán nhà, không tìm thấy hợp đồng nữa, nhưng vẫn có khoản tiền gửi trong tài khoản.” Thẩm Diễn giễu cười chính mình: “Có cảm giác như chết không đối chứng ý nhỉ?”
“Còn manh mối gì nữa không?” Triển Phong hơi chau mày, uống ngụm nước.
Thẩm Diễn nhìn về phía đường bờ biển, gió biển phiêu diêu, thổi lay cổ áo anh, tóc mái đen nhẹ nhàng che đôi mắt nên không thể nhìn ra vẻ mặt anh lúc này: “Hầu như không có, chỉ có một tấm ảnh chụp chung không thể nhận diện được khuôn mặt.”
“Đợi về rồi lấy ra xem thử.” Triển Phong khàn giọng nói: “Tôi có quen người ở văn phòng tỉnh, anh ta có khả năng khôi phục ảnh, đến lúc đó kêu anh ta giúp.”
Thẩm Diễn cúi đầu uống ngụm trà, ngẩng đầu thì vẻ mặt bình tĩnh thong dong: “Cảm ơn nhé.”
Triển Phong xua tay: “Khách sáo gì chứ, đã nói giúp cậu thì chắc chắn giúp tới cùng. Đợi vụ án này kết thúc, sẽ giúp cậu chuyện tìm người.”
Lúc này nhân viên phục vụ bưng món khai vị tới. Thẩm Diễn thấy thế liền không nói tiếp chủ đề vụ án nữa. Món khai vị là món trứng cá muối và món hàu, phối màu đặc sắc, hương vị thơm ngon, vừa nhìn là biết món của đầu bếp nổi tiếng.
Thẩm Diễn thử một miếng, gật đầu khen ngợi: “Ngon thật, đúng là biết gọi món.”
Triển Phong kẹp điếu thuốc hút một hơi, khói trắng lượn lờ, khóe môi khẽ nhếch lên: “Sao, không định châm chọc tôi là con nhà giàu nữa à?”
“Tôi có nói thế bao giờ đâu, đừng có vu oan người ta.” Thẩm Diễn nhìn anh ta xua tay: “Đưa điếu thuốc đây.”
“Giờ cậu sai bảo tôi hơi bị giỏi rồi đấy.” Miệng thì oán trách nhưng vẫn ném bao thuốc và bật lửa sang: “Đúng rồi, bình thường có uống rượu không?”
Thẩm Diễn hỏi: “Làm gì?”
Triển Phong: “Trông cậu hút thuốc giỏi thế kia, có cơ hội thi uống rượu, dám không?”
Thẩm Diễn nhìn anh ta một hồi không nói gì, đột nhiên cười, rồi giơ ba ngón tay ra.
“Có thể uống ba chai?” Triển Phong híp mắt: “Màu gì?”
“Là ba mươi phút.” Thẩm Diễn liếc anh ta, lạnh lùng nói: “Trong 30 phút, có thể khiến anh gục.”
Triển Phong: “…”
“Được thôi! Đánh cược không?” Triển Phong hưng phấn, vỗ bàn nói: “Ngày kết thúc vụ án, cho cậu nửa tiếng đồng hồ.”
Thẩm Diễn: “Không cược, năm nay anh bao nhiêu xuân rồi, còn chơi trò ấu trĩ này?”
Triển Phong ngông nghênh nói: “Sợ thua thì nói thẳng ra, còn vòng vo gì?”
“Không phải sợ thua, mà là tôi có dự cảm trước, không cược là muốn tốt cho anh.” Thẩm Diễn chậm rãi cắt miếng gan ngỗng trong đĩa, thế tay dứt khoát lại nho nhã, rồi ngước mắt nhìn Triển Phong: “Tôi sợ anh thua đến bán cả quần đấy.”
“Cảm ơn cậu quan tâm, đến lúc đó không biết ai sẽ thua đến quần cũng không còn.” Triển Phong híp mắt hút mạnh hơi thuốc, trong lòng thì nghĩ, nhất định phải làm Thẩm Diễn uống đến biến sắc!
Hai người nói qua lại, không ngờ bữa cơm kiểu Pháp kiểu cách cực cao này lại ăn trong không khí không hề yên tĩnh, cũng may họ ngồi ở chỗ độc lập, mới không bị người xung quanh lườm nguýt.
Mà bữa cơm này, ăn cũng khá thích ý và sảng khoái.
Cơm xong, Triển Phong hỏi anh định đi đâu. Thẩm Diễn nói muốn đi tản bộ ở bãi cát. Triển Phong liền cất chìa khóa, tay đút túi quần, rõ ràng là định đi cùng anh.
Bãi cát vào đêm chỉ treo vài ngọn đèn pha cao cao, ánh sáng mờ mờ, nước biển đen tuyền. Thẩm Diễn bước chân trên chỗ thủy triều rút, cát sỏi dưới chân anh mềm mại nhẹ nhàng, tiếng sóng dịu dàng vỗ vào bờ, thỉnh thoảng lại thấy mấy con cua bò tới bò lui.
“Trước kia khi tôi còn vẽ chân dung, nếu bế tắc ý tưởng, liền đến bờ biển thánh Monica ngồi một lúc.” Thẩm Diễn vừa đi vừa nhìn xuống chân, để tránh giẫm phải những con cua: “Nghe tiếng hiệu quân đội, nhìn thủy triều dần xuống, nước lên nước rút, mọi thứ đều trở nên bình lặng, vấn đề nan giải có lúc sẽ tự mình giải quyết được.”
Triển Phong ừ một tiếng, nghiêng đầu đốt điếu thuốc, ậm ờ hỏi anh: “Khi cậu ở nước ngoài đã bắt đầu cùng đội cảnh sát chạy khắp nơi rồi sao?”
Thẩm Diễn nói: “Không, vụ án lần này là vụ án đầu tiên mà tôi chính thức theo cùng. Trước kia tôi chủ yếu làm ở văn phòng, cũng là ‘đánh trận trên giấy’ mà các anh nói.”
“Vì sao? Chế độ không giống nhau ư?” Vietwriter.vn
“Không phải, vì một chút vấn đề cá nhân của tôi.” Thẩm Diễn dừng bước, ngồi trên cọc gỗ tròn, giọng trầm ấm: “Chỉ là một số vấn đề nhỏ nhoi không đáng nhắc đến.”
Triển Phong rít một hơi thuốc, cũng không gặng hỏi nữa, anh ta tìm một chỗ trên cọc gỗ rồi ngồi xuống. Cả hai người đều ngồi im lặng.
Sắc trời phương xa đã tối đen, chẳng nhìn thấy phương hướng.
Gió đêm dần ngừng nghỉ, sóng biển lẳng lặng dâng lên, cuốn đi vết tích mỏng manh trên mặt cát trở về với bóng tối.
Bình luận facebook