• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Truyện Lưu manh thần thám (1 Viewer)

  • Chương 32 - Chương 32BƯỚC NGOẶT

Triển Phong quyết định rất nhanh, dẫn người đến khám xét nhà Tôn Hồng Nhị. Kết quả điều tra nằm trong dự đoán của mọi người. Tại ban công trong phòng, tìm được lượng lớn vật phẩm cần thiết để chế tạo thuốc nổ, trong đó có nguyên liệu đã được dùng hơn phân nửa. Trừ những thứ này, bọn họ còn tìm được trang nhật ký trong máy tính của Tôn Hồng Nhị, bên trong ghi lại nỗi hận cùng với quyết định trả thù xã hội của cô ta.



Thoạt nhìn qua, tất cả chứng cứ đã đầy đủ, Tôn Hồng Nhị không có cơ hội nào để chống chế.



Có thể thu gom bằng chứng khởi tố thuận lợi kiểu này, mọi người hết sức phấn chấn. Triển Phong dựa vào tường ngoài cửa hút thuốc, thấy tất cả mọi người bắt đầu lục tục đi ra, duy chỉ không thấy Thẩm Diễn đâu.



Anh ta dập tắt thuốc, quay vào nhà, quả nhiên thấy Thẩm Diễn đang thất thần trong phòng sách.



“Sao thế?” Triển Phong hỏi.



Thẩm Diễn: “Không có gì, chỉ thấy quá thuận lợi, cảm giác hơi lạ.”



“Lúc trước Tôn Hồng Nhị bị chúng ta mang đi thẩm vấn. Hẳn cô ta nên tiêu hủy loại nhật ký này từ sớm mới đúng, sao vẫn để trong máy tính?” Thẩm Diễn đặt tay lên bàn máy tính, ánh mắt lạnh lùng nhìn Triển Phong: “Anh không cảm thấy, cô ta quá bất cẩn hay sao.”



Triển Phong nói: “Tôi cũng vừa nghĩ đến chuyện này. Còn một việc nữa, cậu có chú ý không, Tôn Hồng Nhị là người thuận tay trái.”



Thẩm Diễn ngẫm nghĩ, cau mày lắc đầu: “Tôi không nhớ rõ, trí nhớ của tôi có đôi khi không tốt lắm, chờ tôi lật lại bản ghi chép đã.”



“Không cần lật đâu, lúc cô ta rót nước cho chúng ta, là dùng tay trái cầm bình trà, lúc gãi đầu cũng dùng tay trái.” Tròng mắt Triển Phong đen như mực, giọng trầm ổn: “Ngay cả lúc cô ta mở cửa, cũng dùng tay trái cầm chìa khóa, những chi tiết nhỏ nhiều như vậy, dưới góc nhìn của một nhà tâm lý học tội phạm trình độ cao như cậu, có khả năng là ngụy trang không?”



Khóe miệng Thẩm Diễn giật giật, thầm nghĩ, cái tên này...



Nhưng anh vẫn bội phục năng lực quan sát tỉ mỉ của Triển Phong, tạm thời không so đo với anh ta: “Nếu như chỉ nhìn riêng việc này, thì có khả năng, nhưng liên kết tất cả những đầu mối lại, tuyệt đối không có khả năng là ngụy trang.”



Triển Phong “Ừm”, nói: “Vậy thì đúng rồi, cậu nhìn cái này đi.”



Anh ta đi lên phía trước, gõ hai cái trên bàn máy tính. Thẩm Diễn vừa quay đầu, thì thấy con chuột máy tính được đặt phía bên phải bàn phím.



Thẩm Diễn nhìn con chuột, cười nói: “Vậy thì đúng rồi, thời gian chỉnh sửa văn bản là sáng hôm nay, có thể sáng hôm nay cô ta đã mở văn bản này ra chỉnh sửa. Nhưng cũng có thể sáng hôm nay có người copy phần văn bản này vào máy tính, rồi cố ý đặt ở trên bàn.”



Giọng Triển Phong trầm mang vài phần từ tính, mấy phần lười biếng: “Đúng thế.”



“Có người đoán chắc chúng ta sẽ đến lục soát nhà Tôn Hồng Nhị, cố ý đem tất cả những chứng cứ bày hết ra ngoài, làm chúng ta tin chắc Tôn Hồng Nhị chính là hung thủ. Nhưng người này đi quá vội vàng, quên sửa lại vị trí con chuột, ngược lại còn để lại sơ hở lớn hơn.” Anh ta cúi đầu nhìn Thẩm Diễn, chậm rãi nói: “Thế cậu nghĩ người này là ai?”



Đầu ngón tay Thẩm Diễn khẽ gõ hai cái trên bàn phím, ánh mắt tối đi, ngưng cười: “Hung thủ thật sự.”



16:49



Về tới đội cảnh sát, trước tiên Thẩm Diễn và Triển Phong đến phòng thẩm vấn gặp Tôn Hồng Nhị. Trạng thái của cô ta đã ổn định hơn trưa nay đôi chút. Lúc nghe Thẩm Diễn nhắc đến văn bản trong máy tính của mình, Tôn Hồng Nhị sợ hãi, thề thốt phủ nhận.



“Không thể nào! Tôi chưa bao giờ viết những thứ đó, bình thường tôi dùng máy tính chơi game, xem phim mà thôi, sao có thể viết nhật ký gì chứ!”



Triển Phong bưng ly nước đặt trước mặt Tôn Hồng Nhị, trầm giọng nói: “Uống ngụm nước trước.”



Cho dù Tôn Hồng Nhị phiền não bất an cực kỳ, nhưng đối mặt với ly nước mà Triển Phong đưa đến, cô ta vẫn không từ chối, đưa tay cầm lấy, nói: “Cảm ơn.”



Mà lúc cô ta bưng ly nước, đúng là dùng tay trái. Vietwriter.vn để tham gia các event hấp dẫn.



Thẩm Diễn đang xoay bút máy trong tay, nhàn nhạt nói: “Bằng chứng hiện tại vô cùng bất lợi với cô, thành tích môn hóa của cô rất xuất sắc. Mà chúng tôi còn tìm được lượng lớn thuốc nổ còn thừa trong nhà cô. Còn có nhật ký trong máy tính, cũng là bằng chứng rất mạnh. Nếu cô muốn chứng minh mình trong sạch, vậy thì mời cô phối hợp với chúng tôi. Bắt đầu từ bây giờ, cô chỉ có thể trả lời thật tất cả những câu hỏi.”



Trên gương mặt thấp thỏm bất an của Tôn Hồng Nhị rốt cục cũng lộ ra vài tia sáng: “Được được được, các anh muốn hỏi tôi cái gì tôi đều nói, nhất định sẽ nói thật cho các anh biết. Thật sự tôi không hề chế tạo lựu đạn gì cả. Thời còn đi học, lúc tôi thi môn hóa đều chép bài của Tiểu Lâm, thoạt nhìn điểm số có vẻ cao, thật ra tôi căn bản không hề hiểu gì hết!”



“Tiểu Lâm?” Thẩm Diễn nghiền ngẫm lần nữa: “Là đồng nghiệp của cô à, hai người lại còn là bạn học?”



Tôn Hồng Nhị gật đầu nói: “Đúng vậy, chúng tôi biết nhau từ nhỏ, lúc khoảng ba, bốn tuổi.”



Thẩm Diễn khẽ gật đầu, giọng điệu hiền hoà: “Xem ra, môn hóa của cô ta cũng không tệ? Lúc học đại học hai người vẫn ở chung với nhau à?”



“Đúng vậy, lúc học đại học vẫn ở chung với nhau. Hồi học cấp ba Tiểu Lâm còn đạt giải Vàng môn hóa học tại cuộc thi Olympic. Trước kia tôi vẫn nghĩ cô ấy sẽ học ngành hóa chất, không ngờ lại học cơ giới. Cô ấy nói ngành hóa chất khó tìm việc, hơn nữa muốn ở chung với tôi, hai người có thể chăm sóc lẫn nhau.” Tôn Hồng Nhị nói xong thì hơi lúng túng ngẩng đầu: “Tiểu Lâm cô ấy… có chuyện gì sao?”



Thẩm Diễn: “Không có gì, chỉ hỏi bừa thôi. Cô ta cũng sống tại khu chung cư Y Lan à?”



Tôn Hồng Nhị: “Vâng, chúng tôi ở cách không xa. Trước kia cũng từng định ở chung. Nhưng sau đó cô ấy có bạn trai nên không tiện, nên ai ở nhà nấy, có khi sẽ qua đêm tại nhà của người kia.”



Sau khi nói xong, cô ta lại khẩn trương nói: “Tôi thật sự không hề lừa các anh. Tối ngày 16 tôi qua đêm tại khách sạn, hơn nữa đêm ngày 22, tôi thật sự đã ở tại nhà Tiểu Lâm. Đúng rồi! Đêm hôm đó cô ấy còn giúp tôi mở thẻ tín dụng, trên mạng có ghi lại, cái này có thể chứng minh được gì không?”



Ánh mắt Triển Phong đột nhiên thâm trầm, đứng lên nhìn cô ta hỏi: “Lúc đó cô có đưa thẻ căn cước cho cô ta không?”



Tôn Hồng Nhị bị khí thế bất thình lình của anh ta làm sợ hết hồn, theo bản năng gật đầu lia lịa: “Đưa... Đưa chứ, làm thẻ tín dụng dĩ nhiên cần phải đưa.”



“Đưa lúc mấy giờ?”



“Đại khái là tầm 10 giờ tối. Lúc ấy tôi rất mệt, đưa thẻ căn cước cho cô ấy xong liền đi ngủ.”



Thẩm Diễn hít thật sâu, cũng đứng dậy theo: “Thế Chu Lâm, hôm nay có ở đơn vị không? Có phải mỗi ngày cô ta đều ngồi xe đưa đón tan làm?”



“Đúng vậy, hôm nay cô ấy làm ca ngày, khoảng sáu giờ tan làm.” Tôn Hồng Nhị càng lo sợ bất an, móng tay bất giác cào tới cào lui trên bàn: “Rốt cuộc là chuyện gì? Chuyện này có liên quan tới Tiểu Lâm hả?”



Triển Phong và Thẩm Diễn liếc mắt nhìn nhau, cơ hồ không hẹn mà cùng phóng ra cửa.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom