• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Truyện Lưu manh thần thám (1 Viewer)

  • Chương 49 - Chương 49CẢM GIÁC

Triển Phong nói muốn điều tra Thẩm Diễn đương nhiên là nói đùa, nhưng Thẩm Diễn lại không nghĩ thế. Hiện trường vụ án phát hiện dụng cụ thí nghiệm của phòng thí nghiệm tâm lý, đương nhiên mình cũng bị hiềm nghi. Thế là, sau khi trở về Cục Cảnh sát, anh chủ động yêu cầu làm một bản ghi chép, do Thang Vĩ làm.



Vương Mẫn biết thì cảm khái: “Tiểu Thẩm, cậu cũng nghiêm túc quá rồi, tất cả chúng tôi đều hiểu rõ, sao cậu có thể là hung thủ chứ.”



Thẩm Diễn cười trả lời: “Vẫn nên làm theo trình tự, tuy nhiên hai ngày nay tôi vẫn luôn ở cùng Triển Phong, cũng coi như có nhân chứng rồi.”



“Cho dù không có cũng thế, nếu thật sự có chứng cứ ám chỉ cậu, chính là có người cố ý hại cậu.” Vương Mẫn xua tay không xem trọng lắm, sau đó nghiêm mặt nói với anh: “Lần này cũng đã đụng phải rồi, Giáo sư Tần lại không ở trong nước, vậy tôi cũng không khách sáo với cậu nữa. Bên phía trường học cậu có bận không? Có thể mời cậu đến giúp đỡ Triển Phong không?”



Thái độ trong lời nói của Vương Mẫn rõ ràng, Thẩm Diễn nhớ tới tình trạng bên trường học, không do dự gì mà đồng ý ngay: “Đội phó Vương, ông khách sáo quá, tôi sẽ cố hết sức.”



“Quá tốt rồi, về phần trường học các cậu, tôi sẽ đến đó nói.” Nét mặt Vương Mẫn giãn ra, vỗ mạnh tay anh, nói to: “Có hai cậu, bộ đôi cộng sự vàng, tôi có thể chờ tin tốt của các cậu rồi!”



Khi Thẩm Diễn nghe thấy danh xưng “cộng sự vàng”, khóe miệng bất giác giần giật, hình như sau khi anh hợp tác với Triển Phong phá vụ án nổ bom kia, hai người đã có chút danh tiếng ở Cục Cảnh sát thành phố, thậm chí cả văn phòng tỉnh; những đồng nghiệp “nhiệt tình” khác liền thân thiện tặng cho danh xưng này.



Thật sự là đơn giản lỗ mãng, không giống cảm giác một nhóm “sơn trại” chút nào.



Tổ viên vẫn là những người lúc trước, đều là người quen. Thẩm Diễn đi vào văn phòng tổ chuyên án, đối diện với ánh mắt ngầm hiểu của mọi người, thậm chí khi nhìn thoáng Tiểu Lưu và Tiểu Triệu còn thấy họ âm thầm giơ ngón cái.



Mà Triển Phong vẫn ngồi tại vị trí của mình, trong tay cầm một cốc cà phê vừa pha, hơi nóng tỏa ra khắp nơi, lượn lờ xung quanh, phía sau là khuôn mặt nghiêm túc anh tuấn của anh ta.



Thẩm Diễn đi đến ghế ngồi, nhìn thấy những thứ trước kia mình đặt đó vẫn còn nguyên vẹn, mặt bàn sạch sẽ gọn gàng, không giống như chỗ trống hơn nửa tháng không ai động vào.



Anh vừa thất thần, Tiểu Lưu lại gần nói: “Anh Thẩm, mỗi ngày chiếc bàn này đều được lau chùi, trước đó khi nghe lão đại bắt chúng tôi làm thế, mấy người chúng tôi còn cảm thấy kỳ lạ. Không ngờ thật sự, lão đại suy đoán như thần, biết trước nhất định anh sẽ quay lại!”



Tiểu Triệu cũng gật đầu phụ họa: “Đúng đó, cộng sự vàng sao có thể bị giải tán. Anh Thẩm, hôm nay ở hiện trường anh suy luận quá đặc sắc, người như anh ở trường học đúng là nhân tài không được trọng dụng, hay bảo lão đại nói với đội phó Vương một tiếng, tuyển thẳng anh vào biên chế là được rồi.”



“Ôn chuyện vui quá nhỉ, có phải đã phá xong án rồi không?” Giọng nói hờ hững của Triển Phong vang lên, ánh mắt đen sâu thẳm lia đến, nhìn không ra cảm xúc: “Có muốn tôi đi pha thêm vài ly cà phê nữa không?”



Tiểu Lưu và Tiểu Triệu liếc nhìn nhau, vội vàng gượng cười trở về vị trí làm việc. Thẩm Diễn không quan tâm, coi như không có chuyện gì xảy ra, ngồi xuống mở sổ tay ra, liệt kê từng manh mối vừa thu thập được ở hiện trường.



Buổi chiều nắng ấm chiếu vào, trong văn phòng ngưng tụ một bầu không khí hỗn loạn mà yên lặng kỳ lạ.



Không có ai nói chuyện, nhưng tiếng giở tài liệu, tiếng chuột máy tính lại không dứt bên tai. Đám người Tiểu Triệu thôi đùa cợt, cũng làm việc chăm chỉ nghiêm túc.



Thẩm Diễn đặt bút xuống vuốt cổ tay, nhắm mắt dựa ra sau, có thể nghe thấy âm thanh Triển Phong đi ra ngoài nghe điện thoại. Tâm trạng anh thoáng trầm xuống, sau khi thả lỏng, trước mắt xuất hiện một bức tranh...



Trong một tầng hầm, hoặc là một nhà kho nào đó, cửa sổ khóa chặt, tối tăm không có ánh mặt trời.



“Hắn” cầm cây côn sắt dài nhỏ, lẳng lặng đứng trong bóng tối, màn đêm giấu đi khuôn mặt và hình dáng của “hắn”, nhưng tiếng cười dữ tợn lại vang rõ ràng.



Một phát, hai phát, đánh mạnh vào lưng cô bé yếu ớt. Cô bé mới năm tuổi, xương cốt vẫn chưa phát triển hoàn thiện, bị từng côn đánh xuống, nhất định bị gãy xương, sợ là nội tạng cũng bị tổn thương.



Cô bé khóc nấc lên từng tiếng cũng không đổi được một chút lý trí của “hắn”, ngược lại càng khiến “hắn” kích thích hơn. Gậy điện cũng đã được chuẩn bị từ lâu đặt trên chiếc ghế bên cạnh, “hắn” đứng ở sau lưng cô bé, cách cái ghế, khẽ khàng lên tiếng nói những câu lừa dối.



“Đừng sợ, mặc dù bây giờ hơi đau, nhưng nhanh thôi sẽ không còn đau nữa...”



Giọng nói lạnh lẽo âm u đáng sợ, dọa cô bé thút thí. Cô bé bị tra tấn cả thân thể và tâm lý, khiến “hắn” nhận được khoái cảm to lớn.



Nhưng chưa đủ, như vậy còn lâu mới đủ, muốn để “hắn” đạt được thỏa mãn, chút tiếng la khóc đó của cô bé chỉ là đồ nhắm khai vị mà thôi.



Cuối cùng “hắn” cầm gậy điện lên, cơ hồ dùng động tác nhẹ nhàng nhất từ từ đụng vào tay phải cô bé. Khi gậy điện đụng vào da thịt non nớt của cô bé, thân thể nhỏ bé lập tức phát ra tiếng kêu thảm thiết làm người ta kinh hãi, trong nháy mắt cô bé ngất đi.



“Không sao, chúng ta còn rất nhiều thời gian, có thể chơi rất nhiều trò chơi thú vị, bé không thể ngủ lén được đâu.”



“Hắn” dùng tiếng nói trầm thấp mà lúc trước đã dùng để lừa gạt cô bé đi theo “hắn”, giống như đang nói lời dí dỏm, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc của cô bé. Nhưng đột nhiên vẻ mặt của “hắn” thay đổi...



“Thứ ghê tởm nhất trên thế giới này chính là những người phụ nữ tóc dài như mày, để tóc dài, mày lại muốn quyến rũ ai? Mê hoặc người nào?” Vietwriter.vn để tham gia các event hấp dẫn.



Thì thào nói nhỏ, “hắn” dần dần mất khống chế, trên mặt tràn ngập căm phẫn và thù hận, dường như đã quyết tâm giơ con dao trong tay lên, cắt mạnh bên cổ cô bé: “Ghê tởm! Ghê tởm! Đồ đĩ chúng mày, đồ đĩ không biết xấu hổ!”



Những sợi tóc đen loạt xoạt rơi xuống mặt đất, kích thích tiếng cười đắc ý mà bệnh hoạn của “hắn”, cả căn phòng càng thêm âm u dọa người. Gậy điện phát ra âm thanh xẹt xẹt trầm thấp của dòng điện, da đầu bị kích thích bắt đầu ngứa ran, “hắn” nở nụ cười khi cảm thấy hơi thở yếu ớt của cô bé, lại đưa gậy điện đến gần thân thể của cô bé...



“... Thẩm Diễn, Thẩm Diễn!”



Bả vai bị lắc mạnh, kéo Thẩm Diễn đang trong suy nghĩ mơ màng trở về, lúc mở mắt vẻ mặt của anh vẫn còn hoảng hốt, đối diện với đôi mắt đen kịt và đôi mày rậm đang nhíu chặt của Triển Phong.



“Không sao chứ, hay là ngủ quên mất?”



Thẩm Diễn vuốt mi tâm, trên trán còn rịn ra một tầng mồ hôi, tần số nhịp tim cũng nhanh không giống bình thường.



Anh lắc đầu nói: “Không sao, thử mô phỏng đặc trưng của hung thủ trong đầu, quá nhập tâm thôi. Sao vậy? Tra được thân phận của cô bé rồi sao?”



Triển Phong không hỏi đến cùng, buồn phiền châm một điếu thuốc, hút một hơi thật sâu nói: “Tra được rồi, cảm giác của cậu đúng rồi, cha mẹ cô bé đã đến nhận thi thể, phỏng chừng... đúng tám chín phần.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom