• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Truyện Lưu manh thần thám (1 Viewer)

  • Chương 72 - Chương 72TỪ BỎ?!

Lúc họ về tới đội cảnh sát thì tin tức vụ gài bom gần như đã truyền khắp toàn đội. Nhóm Đại Lý đều căng thẳng, vừa nghe thấy không có việc gì, đều thở phào nhẹ nhõm, sau đó mở miệng chửi: “Kẻ nào làm ra chuyện này! Điên rồi đúng không! Đệch bà, phải bắt hắn lại ngay!”



Triển Phong nói: “Bình tĩnh đi, tôi nghe nói đã chuyển vụ án này cho tổ năm rồi, để bọn họ đi điều tra đi.”



Đại Lý tức giận bất bình: “Sao lại chuyển cho tổ năm điều tra. Xe của anh giá trị mấy triệu lận đó, tróc một mẩu sơn là tốn một đống tiền, thế mà dám gài bom bừa bãi, hơn nữa còn khiêu khích cảnh sát… Kiểu gì em cũng phải tự tay giết chết thằng đó!”



Tiểu Triệu ở bên cạnh chen lời: “Lão đại, giành lại vụ án này đi, tự chúng ta điều tra, chắc chắn sẽ nhanh nhẹn trôi chảy hơn bọn họ. Mặc dù anh là người trong cuộc, nhưng mấy người bọn em không gây ảnh hưởng gì khi tra án đâu, né tránh một chút là được rồi?”



“Vụ án của Dương Tây điều tra xong rồi hử? Cậu rảnh quá nên ngứa ngáy phải không?” Triển Phong trừng mắt liếc cậu ta, phất tay: “Đừng lưu luyến nữa, đã giao cho tổ năm rồi.”



Thang Vĩ cầm hai cốc nước tới, nói: “Lão đại, em nghe nói hai người đã phát hiện bom ở dưới khu nhà của anh Thẩm, anh Thẩm sống trong ký túc xá trường học mà? Chỗ đó không có hệ thống soát cửa à?”



Thật ra Thang Vĩ lớn hơn Thẩm Diễn hai tuổi, nhưng lâu ngày bị nhiễm cách gọi anh Thẩm anh Thẩm của Tiểu Lưu nên cũng gọi theo. Thẩm Diễn từ chối cho ý kiến về chuyện này, tùy bọn họ thích gọi sao thì gọi, bây giờ nghe riết nên mặt mày tỉnh bơ nhận lấy cốc nước, gật đầu đáp: “Đúng là có hệ thống này, nhưng không ghi tên lại, trên cơ bản chẳng có tác dụng gì.”



Tiểu Lưu phỏng đoán: “Kẻ có thể dễ dàng lấy được thẻ ký túc xá của trường học, mà hiện giờ chúng ta lại đang nắm trong tay vụ án của nhà trường, liệu có phải kẻ tình nghi trả thù không?”



Thẩm Diễn nói: “Khả năng rất lớn, nhưng cũng chưa chắc. Anh ta thích lôi kéo thù hận, có lẽ là trùng hợp thôi.”



Triển Phong khẽ nhíu mày, giọng bất mãn: “Gì mà tôi thích lôi kéo thù hận hả, rốt cuộc cậu đang về phe nào đấy?”



“Về phe sự thật.” Thẩm Diễn đặt cốc nước xuống, quay sang nhìn Tiểu Lưu, hỏi: “Tối hôm qua người nhà Tống Dương làm loạn đến mấy giờ? Cuối cùng giải quyết ra sao?”



Tiểu Lưu bất đắc dĩ đáp: “Anh đừng nhắc nữa, làm ầm ĩ đến khoảng bốn giờ sáng gì đó, sau đó bọn em không mở nổi mắt nữa, em thấy bọn họ cũng sắp không mở nổi mắt, nên hỏi rốt cuộc họ muốn làm gì? Họ đòi tổ trưởng Triển xin lỗi con họ, nếu không sẽ khiếu nại. Em tự chủ trương, nói ông thích thì đi mà khiếu nại, chúng ta cứ làm đúng theo luật, tại sao phải xin lỗi? Nực cười.”



“Xử lý không tồi, được rồi, giờ bắt đầu thôi, đừng phân tâm chuyện đặt bom nữa, có lẽ chuyện này có liên quan rất lớn tới vụ án của Chu Nhạc Đồng, kẻ kia muốn làm nhiễu loạn suy nghĩ của chúng ta.” Triển Phong trầm giọng ho khan hai tiếng, chống hai tay lên bàn, nhìn mọi người bằng ánh mắt lạnh lùng trầm tĩnh tựa như đêm đen: “Tính cả hôm nay, tổng cộng còn sáu ngày nữa, mỗi người tình nghi một ngày, đủ rồi, làm việc thôi!”



Sáng sớm, coi như họp đầu giờ, mọi người đều được cổ vũ tinh thần, bắt đầu khua chiêng gõ mõ làm việc. Vẫn chưa tới giờ ăn sáng, nhưng Triển Phong không để người nhà mình bị đói, liền gọi điện đặt đồ ăn mang tới. Không ngờ tốc độ của cửa hàng kia cực chậm, bụng của họ đều réo ùng ục, chờ khoảng chừng một tiếng, cuối cùng cũng nghe thấy ngoài cửa có động tĩnh.



Đại Lý và Tiểu Triệu nhanh chóng lao ra cửa, nhưng vừa ngẩng đầu lên lại nhìn thấy một người khác.



Dương Tây đứng ở cửa, bị hành động lao đến đột ngột của họ dọa sợ lùi lại một bước.



Người trong phòng vừa nhìn thấy chị ta tới, ai nấy đều ngơ ngác, vẫn là Thẩm Diễn hồi thần đầu tiên, đứng dậy cất tiếng chào hỏi: “Chị Dương, sao chị…”



Trông Dương Tây vẫn tiều tụy như trước, quầng thâm mắt đen sì, chỉ mới hai ngày mà đã gầy sụp hẳn đi. Chị ta mặc một bộ đồ màu trắng, người xanh xao yếu ớt, thoạt nhìn như lung lay chực ngã. Mọi người đều lo lắng chị ta sẽ ngất xỉu bất cứ lúc nào.



Chị ta ngẩng đầu nhìn người trong phòng, giọng rất nhỏ: “Tôi… nhớ ra vài manh mối, muốn nói với các anh.”



Triển Phong đứng dậy, nét mặt điềm đạm trầm ổn: “Vậy chúng ta tới phòng thẩm vấn để ghi chép, Tiểu Lưu, cậu đi chuẩn bị đi…”



“Chuyện đó, nếu như có thể, tôi muốn nói riêng với hai người.” Dương Tây nhẹ giọng ngắt lời, dường như thở cũng run rẩy: “Cậu và Thẩm Diễn, là hai người.”



Thẩm Diễn hơi bất ngờ, anh không nghĩ được nguyên nhân tại sao Dương Tây lại đưa ra yêu cầu này, nhưng dù kinh ngạc cũng không khiến anh do dự, lập tức gật đầu nói: “Được, đi thôi tổ trưởng Triển.”



Triển Phong gật đầu, cùng Thẩm Diễn một trước một sau đi ra ngoài, mở cửa phòng thẩm vấn ra rồi đóng lại, bật đèn lên, rót nước xong, ba người liền ngồi xuống đối diện. Triển Phong tùy ý gác tay lên thành ghế, bầu không khí cũng không căng thẳng, chỉ có điều nét mặt Dương Tây vẫn không hề thả lỏng.



Chị ta đan ngón tay vào nhau, bất an nhìn tấm kính phía sau: “Có người đang đứng sau nhìn chúng ta nói chuyện, đúng không?”



Thẩm Diễn hơi giật mình, khẽ liếc Triển Phong, sau đó giải thích: “Nội dung cuộc nói chuyện không thể nào được giữ bí mật hoàn toàn, nhưng chúng tôi sẽ giữ bí mật với nhân viên không liên quan tới vụ án, chị có thể yên tâm nói rồi.”



Dương Tây cúi đầu, che giấu nét mặt: “Vừa nãy tôi nghe nói, xe của cậu… sáng nay suýt nổ tung, đúng không?”



Triển Phong nói: “Đúng vậy, chuyện này thì liên quan gì tới chuyện chị muốn nói?”



“Không liên quan… Nhưng, chắc có một chút.” Dương Tây hít sâu một hơi, ngẩng đầu nhìn họ, nói: “Tôi nghe nói, hai cậu đã đi tìm Cẩm Huy rồi, cậu ấy vô tội, các cậu đừng điều tra cậu ấy nữa.”



Lời Dương Tây nói vế trước vế sau va nhau đôm đốp, nhưng tình trạng tinh thần của chị ta hiện giờ cũng không ổn định lắm, nên Thẩm Diễn vẫn cố gắng nói chuyện bằng giọng điệu thoải mái nhất: “Chị Dương, tổ trưởng Triển sẽ quyết định tùy theo chứng cứ. Hiện giờ Chu Cẩm Huy không có chứng cứ ngoại phạm, quả thật anh ta khó thoát khỏi hiềm nghi.”



“Cậu ấy có chứng cứ ngoại phạm, buổi chiều hôm đó, bắt đầu từ khoảng thời gian Đồng Đồng mất tích, cậu ấy vẫn đợi cùng với tôi trong trường học.” Giọng Dương Tây càng lúc càng nhỏ, hơi yếu ớt khó mở lời: “Tôi không ngờ Cẩm Bằng sẽ làm ầm ĩ đến mức này, vốn dĩ tôi tưởng anh ta sẽ coi đây là việc xấu trong nhà…”



Trước đó Thẩm Diễn không quá nghi ngờ Chu Cẩm Huy, nghe xong lời làm chứng của Dương Tây, anh cũng không có ý định hỏi thêm nhiều, mà chỉ nói như có điều suy nghĩ: “Vì thế hôm nay chị tới là đến để làm chứng giúp Chu Cẩm Huy?”



Nào ngờ Dương Tây lại lắc đầu: “Không phải, hôm nay tôi tới là vì muốn nhờ các cậu một chuyện, tôi muốn từ bỏ điều tra vụ án này, có được không?”



Từ bỏ điều tra?



Ánh mắt Triển Phong trầm xuống, hàng mi dài tỏa ra khí thế lạnh lùng tàn nhẫn, giọng nói cũng băng lạnh: “Chị nói cái gì?”



Dương Tây ngơ ngác trước khí thế đột nhiên xuất hiện của anh ta, sau đó chị ta lấy lại bình tĩnh, có vẻ như đã đưa ra quyết định: “Tôi nói, tôi không muốn điều tra tiếp nữa, mong các anh cũng từ bỏ điều tra chuyện này, chúng ta cứ coi như tử vong ngoài ý muốn, như vậy được không?” Nguồn : Vietwriter.vn
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom