-
Chương 195 “Tổng giám đốc Tôn biết rồi ạ?”
Phòng làm việc tổng giám đốc công ty thời trang Sâm Uy.
Cốc cốc!
Có tiếng gõ cửa vang lên.
Advertisement
“Vào đi!”
Tôn Hàn lấy lại vẻ bình thản, quay về vị trí của mình.
Người bước vào là Trần Hương. Cô ta đi đến trước bàn làm việc và cất tiếng gọi, “Tổng giám đốc Tôn!”
Advertisement
Tôn Hàn ngẩng đầu lên, gương mặt không chút cảm xúc, “Có chuyện gì?”
Thấy sắc mặt Tôn Hàn không tốt lắm, Trần Hương cũng không dám vòng vo, bèn vào thẳng vấn đề, “Là thế này, ông chủ của trung tâm mua sắm Tô Hàng muốn hẹn anh dùng cơm tối nay, để bàn bạc về đơn hàng mùa đông ạ!”
Trung tâm mua sắm Tô Hàng là một chuỗi trung tâm mua sắm quy mô lớn của Giang Châu. Họ đã hợp tác lâu năm với thời trang Sâm Uy, ở trung tâm nào cũng có quầy riêng.
Sắp đến mùa đông rồi.
Công ty nào trong ngành may mặc cũng đang chuẩn bị về vấn đề trang phục mùa đông.
Việc trang phục của thời trang Sâm Uy đặt ở Tô Hàng cũng rất có lợi đối với Tô Hàng.
Chuyện thay đổi trang phục bốn mùa hằng năm đều rất thuận lợi, hoàn toàn không cần phải bàn bạc lại.
Tôn Hàn nhíu mày hỏi, “Có vấn đề gì à?”
Nghe giọng Trần Hương như vậy chắc chắn là có vấn đề. Việc hẹn dùng cơm tối nay sẽ không đơn giản như thế.
Trần Hương gật đầu với vẻ khó xử, “Tôi từng bàn chuyện với tổng giám đốc của trung tâm mua sắm Tô Hàng, ông ta có… có ý kiến về việc hợp tác ạ”.
“Ha ha, tôi vừa lên chức tổng giám đốc thì đâu đâu cũng có ý kiến. Không chừng lại là Vương Bách Xuyên giở trò”.
Tôn Hàn bật cười mỉa mai, đúng là thứ quỷ quái gì cũng có thể nhảy ra mà.
Nhưng Trần Hương lại lắc đầu, “Chuyện này không liên quan đến phó giám đốc Vương ạ. Trong khoảng thời gian này, trọng tâm của phó giám đốc Vương đều đang chờ, chờ…”
Nói đến đây, Trần Hương lại ngập ngừng.
Tôn Hàn hiểu ý cô ta, bèn hờ hững tiếp lời, “Chờ quốc tế Phong Hỏa đến Giang Châu để tìm cơ hội hợp tác nhỉ!”
Trần Hương lập tức sửng sốt, “Tổng giám đốc Tôn biết rồi ạ?”
Việc này được Lý Tông Đạo và Vương Bách Xuyên che giấu rất kĩ, dù người trong công ty có biết cũng phải giữ kín miệng, để tránh tổng giám đốc Tôn biết chuyện.
Làm thế nào mà Tổng giám đốc Tôn lại thần thông quảng đại, biết được tin được này chứ?
“Cũng đâu phải bí mật gì, tôi không được biết à? Thôi được rồi, tiếp tục nói chuyện trung tâm mua sắm Tô Hàng!”, Tôn Hàn vẫn dửng dưng hỏi chuyện tiếp.
Làm sư ngày nào, gõ mõ ngày ấy. Tôn Hàn đã ngồi ở vị trí tổng giám đốc chi nhánh Giang Châu của thời trang Sâm Uy rồi, chưa bàn đến chuyện tạo ra được bao nhiêu lợi ích cho công ty, thì cũng không thể chểnh mảng công việc trên cương vị này.
Cốc cốc!
Có tiếng gõ cửa vang lên.
Advertisement
“Vào đi!”
Tôn Hàn lấy lại vẻ bình thản, quay về vị trí của mình.
Người bước vào là Trần Hương. Cô ta đi đến trước bàn làm việc và cất tiếng gọi, “Tổng giám đốc Tôn!”
Advertisement
Tôn Hàn ngẩng đầu lên, gương mặt không chút cảm xúc, “Có chuyện gì?”
Thấy sắc mặt Tôn Hàn không tốt lắm, Trần Hương cũng không dám vòng vo, bèn vào thẳng vấn đề, “Là thế này, ông chủ của trung tâm mua sắm Tô Hàng muốn hẹn anh dùng cơm tối nay, để bàn bạc về đơn hàng mùa đông ạ!”
Trung tâm mua sắm Tô Hàng là một chuỗi trung tâm mua sắm quy mô lớn của Giang Châu. Họ đã hợp tác lâu năm với thời trang Sâm Uy, ở trung tâm nào cũng có quầy riêng.
Sắp đến mùa đông rồi.
Công ty nào trong ngành may mặc cũng đang chuẩn bị về vấn đề trang phục mùa đông.
Việc trang phục của thời trang Sâm Uy đặt ở Tô Hàng cũng rất có lợi đối với Tô Hàng.
Chuyện thay đổi trang phục bốn mùa hằng năm đều rất thuận lợi, hoàn toàn không cần phải bàn bạc lại.
Tôn Hàn nhíu mày hỏi, “Có vấn đề gì à?”
Nghe giọng Trần Hương như vậy chắc chắn là có vấn đề. Việc hẹn dùng cơm tối nay sẽ không đơn giản như thế.
Trần Hương gật đầu với vẻ khó xử, “Tôi từng bàn chuyện với tổng giám đốc của trung tâm mua sắm Tô Hàng, ông ta có… có ý kiến về việc hợp tác ạ”.
“Ha ha, tôi vừa lên chức tổng giám đốc thì đâu đâu cũng có ý kiến. Không chừng lại là Vương Bách Xuyên giở trò”.
Tôn Hàn bật cười mỉa mai, đúng là thứ quỷ quái gì cũng có thể nhảy ra mà.
Nhưng Trần Hương lại lắc đầu, “Chuyện này không liên quan đến phó giám đốc Vương ạ. Trong khoảng thời gian này, trọng tâm của phó giám đốc Vương đều đang chờ, chờ…”
Nói đến đây, Trần Hương lại ngập ngừng.
Tôn Hàn hiểu ý cô ta, bèn hờ hững tiếp lời, “Chờ quốc tế Phong Hỏa đến Giang Châu để tìm cơ hội hợp tác nhỉ!”
Trần Hương lập tức sửng sốt, “Tổng giám đốc Tôn biết rồi ạ?”
Việc này được Lý Tông Đạo và Vương Bách Xuyên che giấu rất kĩ, dù người trong công ty có biết cũng phải giữ kín miệng, để tránh tổng giám đốc Tôn biết chuyện.
Làm thế nào mà Tổng giám đốc Tôn lại thần thông quảng đại, biết được tin được này chứ?
“Cũng đâu phải bí mật gì, tôi không được biết à? Thôi được rồi, tiếp tục nói chuyện trung tâm mua sắm Tô Hàng!”, Tôn Hàn vẫn dửng dưng hỏi chuyện tiếp.
Làm sư ngày nào, gõ mõ ngày ấy. Tôn Hàn đã ngồi ở vị trí tổng giám đốc chi nhánh Giang Châu của thời trang Sâm Uy rồi, chưa bàn đến chuyện tạo ra được bao nhiêu lợi ích cho công ty, thì cũng không thể chểnh mảng công việc trên cương vị này.
Bình luận facebook