-
Chương 196 "Làm tốt lắm!"
Khi vấn đề xuất hiện thì phải giải quyết ngay.
Bị hỏi tiếp, sắc mặt của Trần Hương trở nên hơi khó coi. Cô ta ấp úng cất lời, “Tổng giám đốc Tôn, thật ra chuyện này có liên quan đến tôi…”
Advertisement
“Nói cụ thể hơn!”
“Vâng…”
Nghe Trần Hương thuật lại, Tôn Hàn cũng hiểu được đại khái.
Vốn dĩ chuyện đơn hàng mùa đông không cần Tôn Hàn xử lý, trợ lý tổng giám đốc như Trần Hương cũng có thể bàn bạc việc ký kết.
Nhưng vấn đề là, tổng giám đốc của trung tâm mua sắm Tô Hàng lại yêu cầu Trần Hương đến phòng khách sạn cùng ông ta để ký hợp đồng.
Advertisement
Ý định là gì, người đàn ông nào cũng hiểu rõ.
Trần Hương không đồng ý, tổng giám đốc của trung tâm mua sắm Tô Hàng bèn ầm ĩ đòi Tôn Hàn đến bàn chuyện, giọng điệu cũng chẳng tốt lành gì.
Rõ ràng là muốn gây áp lực cho Trần Hương!
Báo cáo xong, Trần Hương dè dặt quan sát thái độ của Tôn Hàn. Nhỡ Tôn Hàn kiên quyết muốn Trần Hương đi bàn bạc đơn hàng mùa đông này thì cô ta biết làm sao đây?
Từ chức? Hay là đồng ý với yêu cầu quá quắt của Lục Hữu Đạo - tổng giám đốc của trung tâm mua sắm Tô Hàng?
Tôn Hàn châm một điếu thuốc, “Lục Hữu Đạo yêu cầu cô phải đi cùng nhỉ?”
“Vâng ạ!”, Trần Hương thấp thỏm đáp.
“Vậy thì đi thôi! Tôi muốn xem thử, tổng giám đốc của một trung tâm mua sắm có tư cách gì nhòm ngó nhân viên của công ty Sâm Uy chúng ta!”
Trần Hương cảm thấy nhẹ nhõm ngay lập tức, “Vâng, tổng giám đốc Tôn!”
Nghe giọng tổng giám đốc Tôn rất giống như có ý che chở.
“Ừm, đi làm việc của cô đi. Tối nay tôi đi cùng cô”.
“Vâng ạ!”
Sau khi Trần Hương rời đi không lâu, điện thoại của Tôn Hàn chợt reo lên, là Từ Khang Niên gọi.
“Thưa cậu, đám người Đường Quân Ngạo đã bị cảnh sát thủ đô bí mật khống chế. Toàn bộ thuộc hạ của ông ta đã bị bắt. Nếu vụ án đã được xử lý, Đường Quân Ngạo xem như thua rồi!”
Tôn Hàn gật đầu, "Làm tốt lắm!"
Anh không rõ tám người mà Đường Quân Ngạo dẫn đến có từng phạm tội gì không. Nhưng nhìn cách thức ra tay và ánh mắt hung tợn kia thì chắc chắn bọn chúng từng giết người.
Đã rơi vào tay cảnh sát thì chắc chắn sẽ không ai thoát tội.
Điều làm anh rất bất ngờ chính là việc phía cảnh sát thủ đô đến đây xử lý.
Điều này chứng tỏ tội của bọn chúng không hề tầm thường!
Ở một mức độ nào đó, thì Tôn Hàn còn làm được chuyện trừ hại cho dân.
Về phần Đường Quân Ngạo, chỉ biết trách ông ta quá tự phụ, không biết mình là ai, tự cho bản thân là người ghê gớm lắm.
“Tô Vấn Long dùng Đường Quân Ngạo để kiểm tra mình, không biết kết quả này có làm ông ta hài lòng không”, Tôn Hàn lẩm bẩm.
Bị hỏi tiếp, sắc mặt của Trần Hương trở nên hơi khó coi. Cô ta ấp úng cất lời, “Tổng giám đốc Tôn, thật ra chuyện này có liên quan đến tôi…”
Advertisement
“Nói cụ thể hơn!”
“Vâng…”
Nghe Trần Hương thuật lại, Tôn Hàn cũng hiểu được đại khái.
Vốn dĩ chuyện đơn hàng mùa đông không cần Tôn Hàn xử lý, trợ lý tổng giám đốc như Trần Hương cũng có thể bàn bạc việc ký kết.
Nhưng vấn đề là, tổng giám đốc của trung tâm mua sắm Tô Hàng lại yêu cầu Trần Hương đến phòng khách sạn cùng ông ta để ký hợp đồng.
Advertisement
Ý định là gì, người đàn ông nào cũng hiểu rõ.
Trần Hương không đồng ý, tổng giám đốc của trung tâm mua sắm Tô Hàng bèn ầm ĩ đòi Tôn Hàn đến bàn chuyện, giọng điệu cũng chẳng tốt lành gì.
Rõ ràng là muốn gây áp lực cho Trần Hương!
Báo cáo xong, Trần Hương dè dặt quan sát thái độ của Tôn Hàn. Nhỡ Tôn Hàn kiên quyết muốn Trần Hương đi bàn bạc đơn hàng mùa đông này thì cô ta biết làm sao đây?
Từ chức? Hay là đồng ý với yêu cầu quá quắt của Lục Hữu Đạo - tổng giám đốc của trung tâm mua sắm Tô Hàng?
Tôn Hàn châm một điếu thuốc, “Lục Hữu Đạo yêu cầu cô phải đi cùng nhỉ?”
“Vâng ạ!”, Trần Hương thấp thỏm đáp.
“Vậy thì đi thôi! Tôi muốn xem thử, tổng giám đốc của một trung tâm mua sắm có tư cách gì nhòm ngó nhân viên của công ty Sâm Uy chúng ta!”
Trần Hương cảm thấy nhẹ nhõm ngay lập tức, “Vâng, tổng giám đốc Tôn!”
Nghe giọng tổng giám đốc Tôn rất giống như có ý che chở.
“Ừm, đi làm việc của cô đi. Tối nay tôi đi cùng cô”.
“Vâng ạ!”
Sau khi Trần Hương rời đi không lâu, điện thoại của Tôn Hàn chợt reo lên, là Từ Khang Niên gọi.
“Thưa cậu, đám người Đường Quân Ngạo đã bị cảnh sát thủ đô bí mật khống chế. Toàn bộ thuộc hạ của ông ta đã bị bắt. Nếu vụ án đã được xử lý, Đường Quân Ngạo xem như thua rồi!”
Tôn Hàn gật đầu, "Làm tốt lắm!"
Anh không rõ tám người mà Đường Quân Ngạo dẫn đến có từng phạm tội gì không. Nhưng nhìn cách thức ra tay và ánh mắt hung tợn kia thì chắc chắn bọn chúng từng giết người.
Đã rơi vào tay cảnh sát thì chắc chắn sẽ không ai thoát tội.
Điều làm anh rất bất ngờ chính là việc phía cảnh sát thủ đô đến đây xử lý.
Điều này chứng tỏ tội của bọn chúng không hề tầm thường!
Ở một mức độ nào đó, thì Tôn Hàn còn làm được chuyện trừ hại cho dân.
Về phần Đường Quân Ngạo, chỉ biết trách ông ta quá tự phụ, không biết mình là ai, tự cho bản thân là người ghê gớm lắm.
“Tô Vấn Long dùng Đường Quân Ngạo để kiểm tra mình, không biết kết quả này có làm ông ta hài lòng không”, Tôn Hàn lẩm bẩm.
Bình luận facebook