Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 191-195
Chương 191: Cậu chủ chính là anh trai tôi!
Cậu chủ.
Cậu chủ nào vậy?
Không ít người tưởng mình nghe nhầm.
Đâu ra một cậu chủ vậy?
Lẽ nào Từ Khang Niên còn chưa phải nhân vật lớn nhất đến chúc mừng hôn lễ hôm nay. Chẳng lẽ ngay từ đầu họ đã hiểu lầm?
Không thể nào.
Sao có thể có nhân vật lớn hơn cả Từ Khang Niên đến đây được cơ chứ?
Đúng lúc này, hai vệ sĩ đứng ở cuối bước ra khỏi hàng, hai tay cầm một hộp quà làm bằng ngọc trắng quý giá bước tới.
Trước ánh mắt của tất cả mọi người, vệ sĩ kia giao chiếc hộp ngọc cho La Thông, La Thông đưa chiếc hộp đến trước mặt Từ Hạ lúc này đang không thể tin nổi.
"Cô Từ, đây là quà cậu chủ của chúng tôi tặng cô, nó gọi là Ngôi Sao Mộng Ảo. Cậu ấy hy vọng cô sẽ đeo nó lên".
Vừa nói, La Thông vừa mở chiếc hộp ra.
Cho dù là ban ngày nhưng Ngôi Sao Mộng Ảo vẫn tỏa ra ánh sáng khiến người ta say mê.
"Trời ơi! Là Ngôi Sao Mộng Ảo, giá của nó là ba mươi hai triệu tệ!"
"Nghe nói là do nghệ nhân giỏi nhất cả nước mất hai năm để chế tác thủ công. Cái giá hơn ba mươi triệu tệ quả thực là đắt nhưng giá trị thực của nó nằm ở chỗ có tiền cũng không mua được!"
"Cậu chủ đó... rốt cuộc là ai?"
Ngôi Sao Mộng Ảo xuất hiện, Hoàng Tài ngay lập tức đã không còn là nhân vật được quan tâm nhất bữa tiệc.
Có điều giờ ông ta cũng không quan tâm đến vấn đề này, mà điều quan trọng là nhân vật "cậu chủ" bí ẩn kia là ai?
Tại sao người đó lại tặng Từ Hạ món quà quý giá đến vậy?
Từ Khang Niên không thèm đếm xỉa đến Hoàng Tài.
Thái độ của La Thông đối với ông ta cũng có gì đó không đúng lắm.
Lúc này Hoàng Tài dù không hiểu được đầu đuôi nhưng cũng đã nhận ra, bất luận là La Thông hay Từ Khang Niên đều không đến đây vì ông ta.
Mà là vì một nhân vật thần bí được gọi là "cậu chủ".
Mà "cậu chủ" này lại tới đây vì Từ Hạ.
Chứ chẳng liên quan quái gì đến Hoàng Tài cả.
Hoàng Tài cũng chẳng có máu mặt đến mức đó.
Lúc này Từ Hạ cũng đang vô cùng nghi hoặc.
Cô run run hỏi lại: "Cậu chủ mà ông nói là ai? Tôi quen người đó sao?"
"Cô Từ, cô đừng nói đùa. Cô đã quen cậu ấy hơn hai mươi năm rồi, sao có thể hỏi như vậy được?", Từ Khang Niên khẽ đùa.
Nhưng Từ Hạ vẫn sững sờ: "Tôi đã quen người đó hơn hai mươi năm sao?"
"Cậu ấy đang ngồi trên xe, cô có muốn gặp cậu ấy không?"
Ở trên xe?
Trong nháy mắt, tất cả mọi ánh mắt đổ dồn về hàng ghế sau của chiếc xe Maybach đầu tiên.
Chỉ có cửa xe ở chỗ đó là chưa từng được mở ra.
Cậu chủ đó rốt cuộc là thần thánh phương nào?
"Trước khi cô gặp cậu ấy, cậu chủ muốn chúng tôi hỏi cô. Việc gả cho Hoàng Tài là do cô cam tâm tình nguyện sao?"
"Cậu ấy nói, chỉ cần cô nói không muốn thì trên đời này sẽ không có ai ép được cô".
Đoàng!
Câu nói của Từ Khang Niên khiến cả đám đông chấn động.
Lẽ nào là đến cướp dâu?
Quan trọng là câu nói này quá nặng ký.
Nếu Từ Hạ thực sự nói không muốn thì Hoàng Tài kia dám ngăn cản sao?
"La Thông, đây rốt cuộc là chuyện gì?"
Hoàng Tài vốn còn đang nghĩ dù cậu chủ này thích Từ Hạ rồi cắm sừng ông ta thì ông ta cũng có thể nhịn được.
Biết đâu sau này còn có cơ hội tiếp xúc với cậu chủ đó.
Chỉ cần tạo được quan hệ thì những việc khác thì đâu còn quan trọng gì.
Bao gồm cả cái gọi là lòng tự tôn của đàn ông.
Một người phụ nữ đổi lấy một tiền đồ xán lạn, chẳng lẽ không đáng sao?
Có điều hủy hôn ư? Việc này sao có thể?
Một khi Từ Hạ hủy hôn thì việc Hoàng Tài mất mặt không nói, nhưng khi đó ông ta cũng chẳng tạo dựng được quan hệ gì với cậu chủ kia hết.
Chỉ tiếc là, La Thông lúc này đã cười với vẻ âm hiểm nói: "Tốt nhất là ngậm miệng lại!"
La Thông không hề nói ra câu nào uy hiếp nhưng trong lời nói lại đầy tính đe dọa.
Từ Hạ cũng vô cùng kinh ngạc, không thể ngờ rằng Từ Khang Niên lại nói ra lời như vậy.
Cô vốn đã chấp nhận số phận rồi.
Nhưng thật không ngờ, đến đây lại có một bước ngoặt lớn như vậy.
Não bộ của Từ Hạ không ngừng hoạt động để đoán xem cậu chủ kia là ai?
"Tôi, tôi..."
Từ Hạ không kịp nảy số, chỉ cảm thấy đầu mình như sắp nổ tung đến nơi.
"Mẹ, Từ Hạ không thể hủy hôn!", Từ Tiểu Bân bất giác thốt lên.
Nếu Từ Hạ hủy hôn thì một triệu tệ kia cậu ta đi đâu kiếm ra được?
"Mày có bị đần không con, không nghe người bên cạnh nói hay sao. Chỉ riêng cái gì mà Ngôi Sao Mộng Ảo cậu chủ kia tặng đã có giá hơn ba mươi triệu tệ, giờ mà mày vẫn còn luyến tiếc một triệu tệ kia à con?"
Một câu nói của Dương Dung khiến Từ Tiểu Bân bừng tỉnh ngộ.
Còn không phải sao?
Chỉ riêng sợi dây chuyền này, chưa tính đến quà của La Thông và Từ Khang Niên thì đã là một khoản tiền khổng lồ đối với gia đình cậu ta rồi.
Đã có một trái dưa to đùng trước mặt mà còn quan tâm gì vài ba cái hạt dưa.
Từ Tiểu Bân nghĩ mà vui như mở cờ trong bụng.
Đến nước này thì Từ Hạ có lấy Hoàng Tài hay không đã không còn quan trọng nữa rồi.
"Tôi muốn gặp cậu chủ của các ông!", đột nhiên Từ Hạ cắn môi rồi trịnh trọng nói.
Lẽ nào cô đã đoán ra cậu chủ kia là ai rồi?
Mặc dù khả năng này có ít đến thảm hại đi chăng nữa.
Nhưng ngoại trừ người đó ra thì làm gì còn ai có thể tốt với Từ Hạ như vậy?
Chỉ có thể là người đó!
Anh, là anh sao?
"Cậu chủ nói đồng ý cho cô gặp mặt nhưng với điều kiện cô phải trả lời câu hỏi kia trước, nếu không cậu ấy sẽ không xuất hiện đâu", Từ Khang Niên nói.
Những giọt nước mắt long lanh chảy xuống từ đôi mắt Từ Hạ.
Cuối cùng cô đã khẳng định được.
Thực sự chính là người đó!
Bởi chỉ có người đó mới đồng ý đến hôn lễ của cô, đồng ý sẽ tặng cô một món quà cưới khiến tất cả mọi người phải ngưỡng mộ.
Người đó không nuốt lời, người đó quả thực đã tới.
Lại còn tới một cách trịnh trọng và hoành tráng như thế này.
"Tôi, tôi không muốn lấy Hoàng Tài. Là ông ta, ông ta ép tôi... Anh, em không muốn gả cho hắn!"
Lúc này, Từ Hạ như sụp đổ hoàn toàn, òa lên khóc nức nở.
Như thể trút ra hết nỗi tủi hờn và chua xót mà cô ấy phải chịu bấy lâu nay.
Tất cả đám đông xôn xao.
Cô dâu không đồng ý gả đi nữa?
Anh!
Dương Dung đứng ngồi không yên, Từ Tiểu Bân cũng trợn tròn mắt.
Lẽ nào người đang ngồi trong xe, người được gọi là cậu chủ có máu mặt kia chính là...
Cạch!
Cửa xe phía sau mở ra, một đôi giày da sạch đến mức không dính một hạt bụi xuất hiện.
Tiếp theo đó, cậu chủ thần bí kia cuối cùng cũng lộ diện.
Hoàng Tài đứng như trời trồng, mắt đầy hoảng loạn, không dám tin mà lẩm bẩm: "Sao có thể là người đó được chứ?"
"Là Tôn Hàn!", Dương Dung cũng không tin nổi.
Người được hộ tống bằng dàn xe Maybach, giống như cậu chủ của một băng đảng xã hội đen, người tặng Từ Hạ sợi dây chuyền hơn ba mươi triệu tệ lại là con trai nuôi của bà ta - Tôn Hàn.
Tôn Hàn mắt nhìn thẳng, từng bước đi tới trước mặt Từ Hạ. Anh rút ra chiếc khăn tay khẽ lau nước mắt cho cô, sau đó nói bằng giọng vô cùng bình tĩnh: "Khóc như con mèo nhỏ vậy không đẹp đâu".
"Em, hu hu... em muốn khóc. Anh, em cứ tưởng mình bị ảo giác, anh không hề thực sự tới đây phải không? Em cứ như đang nằm mơ vậy!"
Từ Hạ thực sự cảm thấy như đang ở trong một giấc mơ.
Nếu quả thực là mơ thì cô mong mình đừng tỉnh giấc.
"Không phải mơ đâu, là thật đó. Anh đã từng nói với em, không ai được phép bắt nạt em gái anh".
Đột nhiên, nét mặt của Tôn Hàn dần thay đổi, giọng nói cũng trầm xuống mà đầu uy lực: "Hoàng Tài, ông nói xem có phải không?"
Chương 192: Chuẩn bị đi ăn xin đi!
Hoàng Tài cảm thấy mình như sắp phát điên.
Sao lại là người này được!
Người đàn ông có quyền lực hơn La Thông gấp trăm lần.
Người khiến Từ Khang Niên cũng phải phục tùng.
Lại còn là anh trai của Từ Hạ, người đó chẳng ai khác ngoài tên tội phạm cưỡng d*m kia.
Trước kia Hoàng Tài còn nghĩ mối thù kia không báo thì quyết không làm người!
Nhưng hiện giờ, trong lòng ông ta chỉ có sự sợ hãi tột độ.
Một nhân vật như thế này, e là một cái búng tay cũng đủ để hủy diệt ông ta!
"Tôi, tôi, đều là hiểu lầm, đều là hiểu lầm! Cậu chủ, không, không, là anh vợ mới đúng, em là thực lòng thích Từ Hạ, nguyện chăm sóc cô ấy suốt đời suốt kiếp! Tối qua là do đám bạn bè xấu rủ em đi uống rượu chứ đó không phải ý của em!"
"Anh vợ, anh đập hai bình rượu đó là đúng lắm, thế mới khiến em tỉnh ra! Em đảm bảo sau này sẽ không tái phạm nữa!", Hoàng Tài mồm năm miệng mười cật lực giải thích.
Nghe được những lời này, đa số mọi người đều đã vỡ lẽ tại sao Hoàng Tài lại cuốn băng gạc trên đầu.
Chắc chắn là trước hôm kết hôn đã ra ngoài lêu lổng phóng đãng, bị anh trai người ta bắt được rồi cho một trận nên thân.
Chỉ có thể nói là đáng đời, nhà cô dâu không có ô dù thì thôi.
Nhưng cô dâu này lại có một người anh trai quyền năng đến vậy thì là do số Hoàng Tài quá đen thôi.
Chỉ e là sự đen đủi nhất vẫn còn chờ ở phía sau.
"Anh vợ à? Đừng có gọi lung tung. Em gái tôi đã nói là ông ép nó kết hôn với ông, tốt nhất là ông giải thích việc này rõ ràng cho tôi", Tôn Hàn lạnh lùng đáp.
Sự lạnh lẽo trong đôi mắt anh khiến người khác phải run sợ.
"Em, em không ép cô ấy, là Dương Dung đồng ý! Bà ta nói chỉ cần em chuẩn bị đủ sính lễ giá một triệu tệ thì sẽ gả Từ Hạ cho! Thật đó, những lời em nói đều là thật!"
Điều này đương nhiên Tôn Hàn đã biết, nụ cười tự giễu trên khóe miệng anh càng hiện ra rõ hơn.
Một người mẹ có thể vì một triệu tệ mà đem con gái ruột mình gả cho một lão già chỉ nhỏ hơn bà ta vài tuổi.
Đây chẳng phải câu chuyện vỉa hè mà lại là thực tế đang phơi bày trước mặt.
Người đó lại còn là mẹ nuôi của anh.
"Ông nói láo, nếu không phải do ông uy hiếp thì sao tôi có thể đồng ý gả Từ Hạ cho ông! Tôn Hàn, không phải do mẹ ép nó đâu, mà là do Hoàng Tài có thế lực quá lớn, uy hiếp bắt mẹ phải gả Từ Hạ cho lão ta!"
Dương Dung mắt láo liên, vội vã chạy ra thanh minh.
"Có cái *** ấy, ông đây ép bao giờ! Vốn tôi đâu có muốn ép, nhưng ai ngờ nhà bà nghe nói sính lễ của tôi giá một triệu tệ thì đã vội vã cong đuôi lên đồng ý!", trong lúc rối ren, Hoàng Tài lời nào cũng phun ra được mà không kịp suy nghĩ gì cả.
"Rõ ràng là ông ép nhà tôi. Tôn Hàn, con tin mẹ hay là lão ta?"
Dương Dung biết cậu con nuôi của mình đã đổi đời rồi nên đương nhiên phải tận dụng hết mức mối quan hệ này.
Lý do thực sự bà ta gả Từ Hạ cho Hoàng Tài vì một triệu tiền sính lễ có đánh chết bà ta cũng không chịu thừa nhận.
"Đủ rồi".
Lúc này, Tôn Hàn lạnh lùng ngắt lời, ánh mắt vô cùng bình thản nhìn mẹ nuôi đang đứng cách đó không xa nói: "Con chẳng tin ai cả. Nếu em gái đã không muốn lấy chồng thì hôn lễ hôm nay hủy đi".
"Tiểu Hạ, theo anh lên xe, anh đưa em rời khỏi đây".
"Vâng", Từ Hạ yếu ớt trả lời.
Hôn lễ này cứ thế là toang.
Hoàng Tài dù biết hôm nay mất hết thể diện nhưng cũng không dám ngăn cản.
"Anh à, bọn em..."
Từ Tiểu Bân muốn lao ra khỏi đám đông để theo lên xe nhưng bị vệ sĩ ngăn lại.
Tôn Hàn lúc này đã sắp bước lên xe, anh quay lại nhìn Từ Tiểu Bân một cái rồi chẳng thèm nhìn lại thêm lần nào mà lên xe đóng cửa lại.
Ngay lập tức, đám vệ sĩ cũng nhanh chóng lên xe, từng chiếc Maybach lướt đi trước con mắt chứng kiến của vô số người.
Mẹ con Dương Dung và Từ Tiểu Bân chỉ có thể đứng nhìn.
Hoàng Tài mặt như mất sổ gạo.
Việc ông ta mất hết thể diện ở Mục Thành là chuyện nhỏ, việc khiến ông ta thấy thất vọng nhất là mất cơ hội kết giao với một nhân vật lừng lẫy có thể khiến cuộc đời ông ta một bước lên tiên như vậy.
Nếu kết hôn được với Từ Hạ, tạo được quan hệ với Tôn Hàn thì sau này dù là La Thông gặp ông ta cũng phải cúi đầu.
Đáng tiếc!
La Thông vẫn chưa rời khỏi đó, ông ta châm một điếu thuốc, rít một hơi dài nói: "Hoàng Tài, chuyện này vẫn chưa xong đâu".
"Anh La, anh có ý gì vậy?", Hoàng Tài kinh hãi hỏi.
Người đi cũng đi rồi, còn gì mà chưa xong?
"Từ hôm nay trở đi, La Thông tôi tuyên bố, chỉ cần là những công ty hợp tác với Hoàng Tài đều sẽ bị tôi liệt vào danh sách đen! À không, không phải chỉ bị mình tôi liệt vào danh sách đen mà là bị giới bất động sản và ngân hàng của toàn bộ Tây Nam này liệt vào danh sách đen".
"Cũng có nghĩa là, Hoàng Tài cậu từ giờ phút này trở đi sẽ không còn đối tác nào hết".
"Từ ngày mai trở đi, sẽ có nhân viên ngân hàng đến đòi nợ. Không có đối tác, không có ngân hàng giúp xoay vòng vốn thì nhiều nhất là một tháng, ông sẽ ngập trong nợ nần!"
"Hoàng Tài, cậu chuẩn bị tinh thần phá sản, ăn xin sống qua ngày đi".
Trong mắt La Thông không hề có sự đồng cảm mà chỉ có sự khinh thường.
Đầu óc Hoàng Tài quay cuồng, vốn của công ty ông ta trước nay đều phụ thuộc vào khoản vay ngân hàng.
Nếu làm như vậy thì chẳng khác nào ép ông ta vào chỗ chết!
"La Thông, em không phục! Hôn sự của em và Từ Hạ là do Dương Dung đồng ý, không phải do em ép. Cho dù là..."
"Vậy còn những uất ức cô Từ phải chịu ở cửa hàng Kim Phu Nhân thì cậu tính thế nào?"
Một câu của La Thông khiến Hoàng Tài im bặt.
La Thông tiếp tục cười mỉa mai nói: "Cho dù không có những chuyện này thì cậu chủ muốn cậu chết thì cậu phải chết, không cần lý do".
"Hẹn gặp lại!"
Việc cần nói đã nói xong, La Thông cũng chẳng ở lại đó thêm mà đi thẳng.
Khách khứa hay tin Hoàng Tài sắp phá sản thì người cười mỉa mai, kẻ khóc thút thít rời khỏi đó.
Nhưng có một điều chắc chắn là sau hôm nay, tất cả bọn họ đều sẽ đoạn tuyệt quan hệ với Hoàng Tài.
Hoàng Tài đứng cũng không vững nữa, trời đất như vừa sụp xuống vậy.
Ông ta sắp mất tất cả rồi.
"Con trai, rốt cuộc là có chuyện gì vậy, có chuyện gì vậy hả?", Tiết Lan Anh mặt cũng trắng bệch ra, lẩm bẩm.
"Con, chết chắc rồi!", Hoàng Tài nhìn mẹ mình với vẻ vừa giận dữ vừa tuyệt vọng.
Nếu Tiết Lan Anh không quá đáng với Từ Hạ như vậy thì biết đâu kết quả đã khác đi.
Có điều, làm gì có "nếu".
...
Dàn xe Maybach vẫn đang đi trên đường.
Từ Hạ quan sát người anh trai vừa thân thuộc lại vừa xa lạ này rồi nói với vẻ không dám tin: "Anh, anh hiện giờ..."
"Giống như em đang thấy đấy, anh không thiếu tiền, cũng chẳng thiếu quyền. Sau này chỉ cần là thứ mà em gái anh muốn thì dù có là sao trên trời anh cũng hái xuống cho em", Tôn Hàn khẽ mỉm cười đáp.
Đột nhiên, như thể nhớ ra chuyện gì, mặt anh sầm lại hỏi: "Rốt cuộc mẹ và Hoàng Tài đã ép em như thế nào?"
"Cái này..."
Từ Hạ thoáng do dự một lát, nhưng rồi cũng kể lại sự thật.
Hoàng Tài vừa gặp đã thích cô, sau khi nghe ngóng liền tìm đến nhà họ Từ xin cưới.
Sính lễ một triệu tệ khiến mẹ cô Dương Dung lập tức đồng ý, bà ta dùng mọi cách để uy hiếp, ép buộc rồi lại dụ dỗ.
Sau đó khi Tôn Hàn trở về, Dương Dung còn nói anh được ra tù sớm là nhờ Hoàng Tài giúp đỡ.
Còn nói Hoàng Tài có thể thả anh ra thì cũng có thể nhốt anh lại được.
Bắt cô phải lấy ông ta!
Nghe xong, đôi mắt Tôn Hàn trở nên vô cùng lạnh lẽo, anh nói: "Quả là một người mẹ tốt!"
Chương 193: Tôi vừa ly hôn không lâu
Những lời nói dối của Dương Dung để ép Từ Hạ phải lấy Hoàng Tài dần dần đều bị bóc trần.
Tôn Hàn nghe xong mà trong lòng cũng không thể bình tĩnh được.
"Phải làm thế nào với mẹ đây?"
Người ta nói thanh quan cũng không dứt được việc nhà, anh trai Tôn Hàn dù ở ngoài vẻ vang như thế nào thì đến lúc về nhà, anh cũng phải đau đầu ứng phó với Dương Dung và Từ Tiểu Bân.
Nhắc đến mẹ, Từ Hạ có chút lo lắng.
"Yên tâm, việc nhà anh sẽ giải quyết ổn thỏa. Tạm thời em tắt máy đi, anh đã chuẩn bị điện thoại mới cho em, cứ ở lại khách sạn hai ngày đợi anh về nhà nói chuyện", Tôn Hàn nghĩ ngợi rồi nói.
Xử lý Hoàng Tài thì dễ nhưng xử lý việc nhà lại rắc rối hơn nhiều. Anh cũng không thể xử lý Dương Dung và Từ Tiểu Bân như cách anh xử lý Hoàng Tài được.
Nhưng dù có khó thế nào thì anh cũng phải giải quyết ổn thỏa.
"Vâng, em nghe lời anh".
Từ Hạ cũng bó tay trước vấn đề này.
Sau khi đưa Từ Hạ đến khách sạn, Tôn Hàn chuẩn bị cho cô một phòng tổng thống, bên trong quần áo mới và mọi thứ đều đã sẵn sàng.
Tôn Hàn nói chuyện với Từ Hạ thêm một lát rồi chẳng mấy chốc Từ Hạ đã lăn ra giường ngủ ngon lành.
Có lẽ đã rất nhiều ngày rồi cô không được ngủ ngon giấc.
Đều là do bị người nhà cưỡng ép!
Tôn Hàn khẽ mỉm cười, nhẹ nhàng đóng cửa lại rồi rời khỏi đó.
Lúc này Từ Khang Niên đang đứng ngoài cửa.
"Chúng ta đến phòng trà nói chuyện", Tôn Hàn bình thản nói.
"Vâng".
Hai người đi tới phòng trà, gọi hai ly trà.
Tôn Hàn mở điện thoại ra, tiếng thông báo vang lên dồn dập, đều là điện thoại của mẹ nuôi và em trai nuôi, mỗi người gọi tới mười cuộc mà anh không bắt máy.
Tôn Hàn cười với vẻ giễu cợt, vội vã đi tìm anh rồi sao?
Nhưng Tôn Hàn mà bọn họ muốn tìm là Tôn Hàn có tiền có quyền kia.
Chỉ một lát sau, Tôn Hàn lại chuyển điện thoại về chế độ máy bay, như vậy mới được yên tĩnh một lát.
"Ngày kia tôi định tham dự buổi tiệc từ thiện của trường tôi, sau đó chúng ta có thể xuất phát đi Giang Châu", Tôn Hàn châm một điếu thuốc, bình thản nói.
"Tất cả đều nghe theo cậu chủ sắp xếp", Từ Khang Niên đương nhiên không ý kiến gì.
Tôn Hàn khẽ cau mày nói tiếp: "Đúng rồi, lấy danh nghĩa của bất động sản Thịnh Hạ quyên góp cho trường Nhất Trung của Mục Thành mười triệu tệ. Ngoài ra, cứ đề tên tôi vào, tôi muốn làm đại biểu!"
Anh đã đồng ý với Tần Chính sẽ tham dự buổi tiệc nên đương nhiên không thể để thầy anh mất mặt.
"Việc này đơn giản, tôi lập tức đi làm", Từ Khang Niên không cần suy nghĩ mà đáp ngay.
"Ừm".
Tôn Hàn cũng không mấy để ý, chỉ khẽ gật đầu. Những việc anh giao là việc nhỏ, đương nhiên Từ Khang Niên sẽ giải quyết ổn thỏa.
Việc khiến anh thực sự không yên tâm vốn không phải chuyện này.
Đột nhiên, Tôn Hàn ngước mắt lên, khẽ bật cười hỏi: "Từ Khang Niên, ông thấy việc nhà tôi nên xử lý thế nào?"
Từ Khang Niên không ngờ cậu chủ sẽ hỏi mình câu hỏi đó. Nhưng Tôn Hàn đã hỏi tới thì chắc chắn ông ấy phải giải đáp.
Lần này đến Mục Thành, Từ Khang Niên cũng biết được chuyện nhà Tôn Hàn.
Từ Khang Niên nghĩ ngợi một lát rồi đáp: "Cậu chủ, cái gì cần dứt thì phải dứt, để lại sẽ càng thêm loạn!"
Lời này có phần hơi quá, nhưng là điều Từ Khang Niên thực sự nghĩ.
Tôn Hàn khẽ cười rồi thư thái nói: "Quả đúng vậy, tôi biết nên giải quyết thế nào rồi. Trước lúc đi tôi về nhà một lần là được".
...
Cách một ngày sau, trời nắng đẹp. Còn chưa đến trưa mà cả Mục Thành đã được ánh nắng ấm áp bao bọc lấy.
Tôn Hàn cuối cùng cũng quyết tâm mở điện thoại ra liên lạc với mẹ nuôi Dương Dung.
Trong điện thoại, giọng Dương Dung vô cùng dịu dàng, ân cần hỏi han con trai nuôi đang ở đâu, khi nào thì về nhà?
Người một nhà phải ăn cùng nhau bữa cơm đoàn viên mới phải.
Tất cả đều là những lời dỗ ngọt.
Mẹ nuôi là người như thế nào, Tôn Hàn trong lòng thừa biết nên anh cũng chẳng mấy để tâm. Anh chỉ nói ngày mai sẽ về nhà một chuyến rồi cúp điện thoại.
Sau khi dặn dò Từ Hạ vài câu, Tôn Hàn ra khỏi khách sạn. Anh đã hẹn Triệu Thiên Giang gặp mặt ở quán trà ven bờ sông.
Thời tiết hôm nay thực sự rất đẹp, thích hợp đi uống trà, sưởi nắng.
"Tôn Hàn?"
Khoảng một rưỡi chiều, một giọng nói trầm trầm mạnh mẽ vang lên.
Tôn Hàn lúc này đang ngồi trước chiếc bàn trà mộc mạc, anh theo hướng âm thanh nhìn về phía người đàn ông mặc áo khoác da màu xám tro.
Tôn Hàn mỉm cười đáp: "Triệu Thiên Giang!"
Triệu Thiên Giang râu ria lún phún, tóc tai dù không quá rối nhưng cũng chẳng bóng mượt gì cho cam.
Nhìn Triệu Thiên Giang như một người đàn ông đã ngoài ba mươi tuổi, khiến người ta có cảm giác hơi lếch thếch.
Có thể thấy, những năm gần đây anh ta sống không tốt lắm.
"Ái chà, trông cậu vẫn bảnh đấy! Chẳng thô kệch như tôi!"
Triệu Thiên Giang chẳng khách sáo mà đặt mông xuống, lấy từ trong túi ra một bao thuốc lá Ngọc Khê định mời Tôn Hàn, nhưng khi nhìn thấy bao thuốc Diệp Trúc mà Tôn Hàn để trên bàn thì lại có chút chần chừ.
Anh ta biết loại thuốc này, trong thành phố không có bán, phải mấy trăm tệ một bao.
Còn bao thuốc Ngọc Khê chưa cả bóc của Triệu Thiên Giang là anh ta đặc biệt mua để tới gặp Tôn Hàn. Ngày thường, anh ta đều hút loại này.
Có điều Triệu Thiên Giang cũng không ngờ rằng bao thuốc hai mươi ba tệ này cũng không cứu vãn được thể diện của mình.
Nhiều khi, chỉ là hai loại thuốc lá khác nhau cũng có thể kéo giãn khoảng cách giữa những người bạn.
Tôn Hàn cũng đã chú ý tới tiểu tiết này, anh vươn tay cầm lấy bao thuốc Ngọc Khê kia, tự châm cho mình một điếu rồi ném trả lại bao thuốc trước mặt Triệu Thiên Giang.
Sau đó anh cười nói: "Thế nào, thấy tôi thay đổi nhiều quá à?"
Triệu Thiên Giang thành thật gật đầu đáp: "Quả thực là thay đổi rất nhiều".
Việc bỏ đi bao thuốc Trúc Diệp kia không nói, nhưng với hiểu biết của Triệu Thiên Giang, dù không nhận ra trên người Tôn Hàn có phải toàn hàng hiệu hay không nhưng có thể nói Tôn Hàn ăn mặc rất có gu.
So với loại người thô kệch tạm bợ như Triệu Thiên Giang quả thực là khác xa.
Triệu Thiên Giang vốn cho rằng Tôn Hàn mới ra tù thì cuộc sống sẽ không đâu vào đâu, thậm chí có khi còn nhếch nhác hơn cả anh ta.
Nhưng thật không ngờ, người ta lại chỉn chu thế này.
"Cậu cũng thay đổi nhiều lắm, không còn ngang ngược như trước nữa. Xem ra cậu kết hôn rồi nhỉ?", Tôn Hàn hỏi.
"Ừm, năm trước tôi mới kết hôn. Con trai tôi được một tuổi rồi!"
Nhắc đến con trai, trong mắt Triệu Thiên Giang ánh lên niềm hạnh phúc khó tin.
Tôn Hàn nghĩ cũng phải, nếu không phải do kết hôn rồi thì cái sự bạo ngược đặc trưng của con người này sao có thể biến mất sạch sẽ như vậy.
"Vậy chúc mừng cậu nhé! Đúng rồi, vợ cậu có phải cô bạn ngày trước không?"
"Không phải! Sau khi ra tù tôi không đi tìm cô ấy, năm đó tuổi trẻ ngông cuồng, nhầm lẫn giữa thích và yêu rồi làm ra việc hồ đồ. Tôi đâu ngây thơ đến mức nghĩ cô ấy sẽ đợi mình?", Triệu Thiên Giang châm một điếu thuốc, tự giễu cợt.
Năm đó Triệu Thiên Giang phải ngồi tù cũng là vì một cô bạn học cấp ba, một nàng hoa khôi cũng chính là bạn gái anh ta.
Có điều tình cảm khi đó, có lẽ không nhất định là tình yêu.
Đối với cô gái đó, Tôn Hàn cũng có chút ấn tượng. Nghe nói gia cảnh không tệ, sau khi Triệu Thiên Giang đánh người vì mình, cô gái đó chuyển trường khác.
Triệu Thiên Giang sau khi ra tù lại có khoảng cách càng lớn với cô gái kia.
Nếu còn đi tìm cô gái kia thì cũng chẳng khác nào tự làm mình buồn thêm.
Cầm lên được bỏ xuống được có lẽ cũng là một lựa chọn tốt.
"Còn cậu? Cậu còn kết hôn sớm hơn tôi mà?", Triệu Thiên Giang không muốn nhắc nhiều về quá khứ của mình nên chuyển chủ đề sang Tôn Hàn.
"Tôi à?", Tôn Hàn tự giễu: "Tôi thì ngược với cậu, tôi vừa ly hôn cách đây không lâu".
Chương 194: Buổi tiệc bắt đầu
“Ly hôn rồi?”
Triệu Thiên Giang sững ra mất mấy giây rồi lập tức xin lỗi, “Ngại quá, tôi không biết…”
Tôn Hàn cười cười, vẻ hững hờ, “Ly hôn cũng không phải là chuyện gì nghiêm trọng, có gì đâu mà xin lỗi”.
Thấy Tôn Hàn không để bụng, Triệu Thiên Giang cũng yên tâm hơn. Song anh ta cũng chỉ mấp máy môi, không nói gì nữa.
Có lẽ vì không biết nên nói tiếp về chủ đề gì.
Nhiều năm trôi qua đã khiến tình bạn vốn đã không quá sâu sắc của cả hai trở nên xa lạ.
Nhất là đàn ông ở tuổi cần chăm sóc cho gia đình, luôn thích giữ kín mọi chuyện trong lòng mình.
Thứ còn thể hiện bên ngoài chỉ còn vẻ hiền lành ít nói.
Nhìn dòng sông ở phía bên phải một lúc, Tôn Hàn bưng tách trà lên rồi nhấp một ngụm, sau đó đổi chủ đề, “À phải, cậu có định tham gia tiệc quyên góp của trường không?”
“Tôi đi làm gì. Cậu nhìn tôi bây giờ đi, vừa đần vừa nghèo, tự nuôi bản thân còn chưa xong, quyên góp cho trường kiểu gì chứ?”
Triệu Thiên Giang chìa hai tay ra rồi tự giễu cợt mình. Như sực nhớ đến gì đó, anh ta vừa nhìn Tôn Hàn vừa nói, “Nhưng còn cậu đấy, ba hoa quá làm gì? Chi phí sửa chữa trường cao lắm, cậu lấy đâu ra tiền để quyên góp đây?”
Có thể Tôn Hàn có gia cảnh tốt, nên anh ra tù rồi vẫn sống khá ổn.
Nhưng Triệu Thiên Giang không nghĩ đối phương có nhiều tiền.
Kinh phí tu sửa Nhất Trung cần ít nhất vài triệu tệ.
Là cần quyên được vài triệu, chứ không phải có vài triệu.
Cũng giống như các bạn học khác, Triệu Thiên Giang cho rằng tin nhắn mà Lý Tình đã gửi vào nhóm chat, chỉ là những lời khoác lác của Tôn Hàn khi anh uống quá chén.
“Ừm”.
Tôn Hàn chỉ khẽ ậm ừ, không nói gì nữa.
Triệu Thiên Giang bèn sinh nghi, nhìn bộ dạng của Tôn Hàn đâu có giống người khó xử khi bị vạch trần nhỉ?
Mà giống như, anh thực sự sẽ quyên mấy triệu tệ vậy.
Anh ta vội tốt bụng nhắc nhở, “Tôn Hàn à, bây giờ cậu không có tiền như ngày trước, tuyệt đối đừng bốc đồng! Vài triệu tệ không phải là một con số nhỏ, cậu đừng vì một lúc nóng đầu mà đi quyên tặng”.
“Cậu nên biết, tiền đã quyên đi thì không còn là tiền của cậu nữa!”
Trong mắt Triệu Thiên Giang, vài triệu là một con số trên trời.
Triệu Thiên Giang biết Tôn Hàn ngày trước từng kiếm được tiền nhờ làm công trình, có thể anh vẫn còn một khoản khi ra tù, nhưng Tôn Hàn của bây giờ không giống như ngày xưa nữa!
Quyên góp mấy triệu thì dễ, nhưng muốn kiếm lại thực sự rất khó.
“Chị nhà có bận không, nếu không bận thì cậu gọi cô ấy ra đi, tôi mời hai người dùng bữa trưa”, Tôn Hàn không nhắc chuyện đó nữa, bèn hỏi.
“Cô ấy… Được!”
Triệu Thiên Giang do dự một lúc rồi gật đầu, gọi điện cho vợ mình.
Khoảng hai mươi phút sau.
Một người phụ nữ mặc chiếc áo len màu xanh lam khá bình thường, trang điểm cũng giản dị, vẻ ngoài không quá xinh đẹp đang bước đến.
“Xin chào, tôi là Tôn Hàn”.
“Chào cậu, tôi tên Hạ Uyển”.
“Ừm, nếu chị nhà đã đến, vậy chúng ta chọn quán khác đi”.
Sau khi làm quen với nhau, Tôn Hàn đứng dậy.
Dùng bữa, thực sự chỉ là ăn một bữa cơm đơn giản vậy thôi.
Dù sao thì sau lần về Mục Thành này, anh và Triệu Thiên Giang có gặp lại hay không, khi nào sẽ gặp lại, đều là chuyện của tương lai.
Ăn một bữa cơm, trò chuyện cùng nhau, ghi lại dấu ấn cho đối phương.
Bạn bè lâu năm chẳng phải đều giữ gìn mối quan hệ như vậy sao?
Tuy chỉ tuỳ tiện chọn quán thôi, nhưng Tôn Hàn cũng chọn quán có bài trí cao cấp một chút, rõ ràng là một địa điểm cần chi ra rất nhiều tiền.
Chuyện này khiến Triệu Thiên Giang và Hạ Uyển đều khá cẩn trọng, cảm thấy Tôn Hàn tốn kém quá.
Khách thì phải thuận theo sự sắp xếp của chủ mà, chẳng lẽ họ lại bảo người ta chọn quán rẻ hơn sao?
“Chị nhà thích ăn gì? Còn cậu, Triệu Thiên Giang?”
“Đang trưa mà, chọn món gì cũng được!”
“Uống rượu nhé?”
“Vậy, một chút thôi”, Triệu Thiên Giang liếc nhìn Hạ Uyển một cái rồi gật đầu.
“Ừ…”
Một bữa cơm trưa, hai người uống một chai rượu trắng, tốn hơn một nghìn tệ.
Tôn Hàn vẫn vui vẻ trả tiền, nhưng vợ chồng Triệu Thiên Giang đều cảm thấy quá phung phí.
Sau đó, Tôn Hàn dặn Triệu Thiên Giang rằng sau này có chuyện gì có thể gọi điện cho anh. Rồi đôi bên mỗi người một ngả.
Vội vàng gặp gỡ, rồi vội vàng viết một dấu chấm câu.
“Thiên Giang, người bạn này của anh giàu lắm à?”
Người ta có giàu hay không, nhìn phong thái là biết.
Hạ Uyển cũng cảm nhận được, người bạn học này của Triệu Thiên Giang còn giàu hơn tất cả bạn bè ở bên cạnh anh ta.
Không phải là kiểu người cố tình ra vẻ hào phóng.
Mà là người thực sự rất giàu.
Triệu Thiên Giang cũng không biết nói sao, đành bảo, “Trước đây cậu ấy từng là ông chủ, bây giờ thì không rõ thế nào”.
Anh ta cảm thấy Tôn Hàn bây giờ hoàn toàn không còn vẻ non nớt như ngày xưa.
Lại càng không cần Triệu Thiên Giang khoác lác vỗ ngực cam đoan “tôi sẽ bảo vệ đứa em trai như cậu” nữa.
Anh mang đến cảm giác thực sự rất quyền lực.
“Hay anh hỏi xem cậu ấy có cách gì nâng đỡ anh không?”, Hạ Uyển không nghĩ nhiều, chỉ ướm hỏi thế.
Chẳng qua Hạ Uyển cảm thấy nếu Triệu Thiên Giang được một người bạn như vậy dìu dắt thì tương lai sẽ sáng sủa hơn một chút.
“Chuyện này…”
Triệu Thiên Giang do dự.
Bảo Tôn Hàn mời anh ta một bữa cơm thì được, nhưng bảo anh mở miệng nhờ Tôn Hàn giúp đỡ thì anh ta không nói được.
Anh ta cảm thấy nếu như nhờ vả chuyện này, thì mối quan hệ bạn học của cả hai sẽ không còn như xưa nữa.
“Anh ngại cái gì? Người ta muốn thì đồng ý, không muốn thì từ chối. Chỉ nói một câu thôi mà, có bảo anh quỳ xuống xin xỏ đâu!”
“Thiên Giang, con người anh điểm gì cũng tốt, nhưng lại hay lo nghĩ quá”.
Triệu Thiên Giang vò đầu bứt tai một hồi mới miễn cưỡng đáp, “Để anh thử xem”.
…
Trường Nhất Trung đang trong kỳ nghỉ.
Nhưng hôm nay, cổng trường rộng mở.
Có một băng biểu ngữ dài treo trước cổng trường.
Tiệc quyên góp của Nhất Trung Mục Thành.
“Trường này làm tiệc quyên góp gì vậy? Ăn no rửng mỡ hả?”
“Thì đấy. Chỗ này cũng quyên, chỗ kia cũng góp, bây giờ trường nào cũng không biết xấu hổ như thế à?”
“Nghe nói các toà nhà và cơ sở vật chất của Nhất Trung cần thay mới, phía trên dự định chi tiền xây mới. Nhưng việc xây dựng hiện giờ không được tốt, nên nhà trường định kêu gọi quyên góp tiền từ bên ngoại làm kinh phí sửa chữa!”
“Nếu là vậy thì còn được. Tôi thấy trình độ giáo viên của Nhất Trung là cao nhất, nhưng cơ sở vật chất còn chẳng bằng Nhị Trung và Tam Trung! Nên sửa chữa từ lâu rồi”.
Những người đi qua đường xôn xao bàn luận, mỗi người một ý.
Vào lúc này, trong phòng hiệu trường.
Vị hiệu trưởng họ La đã bốn mươi tuổi đang nhiệt tình tiếp đón một thanh niên đến từ tỉnh lỵ.
“Thì ra là là anh Trương của đài phát thanh tỉnh, đúng là tuổi trẻ tài cao”.
“Quá lời rồi, hiệu trưởng La mới là hình mẫu để hậu bối chúng tôi noi theo học hỏi!”
Thanh niên kia là Trương Hằng, người lập kế hoạch chương trình của đài phát thanh tỉnh Tây. Và chương trình phát thanh mà hắn đang lên kế hoạch chính là chương trình Lý Tình phụ trách.
Lần này đến đây, thật ra là vì Lý Tình nộp đơn xin cấp trên quyên góp cho Nhất Trung, Trương Hằng đã xung phong tham dự.
“Xin phép được đi thẳng vào vấn đề, lần này tôi đến đây vì buổi tiệc quyên góp của Nhất Trung. Góp một phần sức lực cho nơi giáo dục trẻ như trường học là trách nhiệm của người dân trong xã hội”.
“Về Lý Tình, việc nộp đơn xin quyên góp đã được duyệt. Đài phát thanh chúng tôi dự tính quyên góp năm trăm nghìn tiền mặt!”
Trương Hằng nói ra một con số khiến hiệu trưởng La và Tần Chính vừa mới đến đều mừng khôn xiết.
Buổi tiệc còn chưa bắt đầu mà đã có năm trăm nghìn tiền quyên góp rồi, đúng là một sự khởi đầu tốt mà!
Hơn nữa, nghe nói còn có một công ty bất động sản lớn chuẩn bị quyên góp nữa.
Bây giờ, rốt cuộc hai người cũng yên tâm rồi.
Xem ra buổi tiệc quyên góp sẽ không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
Hiệu trưởng La và Tần Chính đều rất vui.
Lý Tình thì cảm thấy hãnh diện.
Mà Lý Tình hãnh diện thì trong lòng Trương Hằng cũng thoải mái hơn.
Hắn tình nguyện đi là vì muốn dỗ ngọt Lý Tình.
Trương Hằng tiếp tục cười nói, “Nhất Trung chỉ là một ngôi trường nhỏ bé, đài phát thanh chúng tôi vốn không định quyên tiền. Nói thật lòng, tôi cũng vì nể mặt Lý Tình nên mới xin cấp trên quyên góp năm trăm nghìn! Nếu không thì tôi cũng chẳng lên tiếng đâu”.
“Dù thế nào đi nữa thì chuyện này cũng đã được quyết định rồi. Tối nay, tôi sẽ thay mặt đài phát thanh, là người phát biểu áp chót, sau đó buổi tiệc quyên góp sẽ kết thúc một cách hoàn hảo”.
Soạt!
Trong lúc Trương Hằng đang tự tâng bốc mình, khuôn mặt của hiệu trưởng La bỗng cứng đờ.
Người phát biểu áp chót …
Đã được chọn từ trước rồi!
Chương 195: Người của đài phát thanh tỉnh
Đang “mèo khen mèo dài đuôi”, Trương Hằng chợt nhận ra vẻ khác thường của hiệu trưởng La, bèn khó hiểu hỏi, “Chẳng lẽ tôi nói gì không đúng à?”
Hiệu trưởng La cười khổ. Chỉ cần có tiền, dù Trương Hằng còn gọi trường Nhất Trung của họ là một ngôi trường nhỏ bé thì cũng đành mặc kệ.
Dù sao người ta cũng đến từ tỉnh lỵ, xem thường Nhất Trung ở Mục Thành cũng đúng thôi. Vấn đề là…
“Anh Trương à, chuyện gì tôi cũng có thể đồng ý với anh! Nhưng về việc phát biểu áp chót ở tiệc quyên góp thì xin thứ lỗi, tôi đã đồng ý với người khác rồi”.
“Đồng ý với người khác rồi? Đùa tôi à? Tôi còn định thực hiện một bài phỏng vấn đặc biêt, rồi phát trên đài phát thanh của chúng tôi đấy. Thế mà ông lại đồng ý với người khác?”
Điều tồi tệ ở đây chính là Trương Hằng có thể nhẫn nhịn những vấn đề khác, chỉ có chuyện phát biểu áp chót này, hắn sẽ không nhượng bộ.
Vậy nên, vẻ khách sáo trên mặt Trương Hằng đã biến mất.
Trương Hằng không nói dối, khoản tiền năm trăm nghìn này đúng là nhờ hắn nên mới có.
Một phần vì hắn muốn theo đuổi Lý Tình, đây chính là một cơ hội.
Còn nguyên nhân lớn hơn là Trương Hằng muốn tích luỹ danh tiếng cho bản thân mình.
Việc quyên góp cho trường học chính là cách xây dựng danh tiếng tốt nhất.
Hắn đã nghĩ cả rồi. Tối nay hắn sẽ đại diện đài phát thanh phát biểu, làm một bài phỏng vấn gì đó, rồi tuyên truyền thông qua báo chí của đài.
Điều này chắc chắn sẽ được bổ sung vào lý lịch của hắn.
Khoản tiền quyên góp năm trăm nghìn không được tính là nhiều. Nhưng có thể đại diện cho đài phát thanh phát biểu, tiện thể chụp vài tấm ảnh hùng hồn nói mấy chuyện đóng góp xây dựng cho nước nhà, chỉ vậy thôi cũng rất có giá trị rồi.
Nếu không thì hắn đâu rỗi hơi nộp đơn xin đài phát thanh quyên tiền cho cái trường cũ nát này chứ.
“Trương Hằng, những điều hiệu trưởng La nói đều là thật. Một ngày trước, chủ tịch của công ty bất động sản Thịnh Hạ ở Giang Châu đã đồng ý quyên góp cho trường chúng tôi một khoản tiền, để người của bất động sản Thịnh Hạ phát biểu áp chót!”
“Hay là, chúng tôi sắp xếp cho anh phát biểu cuối nhé?”, Tần Chính cũng đứng ra giải thích.
“Thế không được!”
Trương Hằng từ chối ngay mà không cần suy nghĩ.
Vị trí áp chót sáng giá ấy làm sao giống vị trí cuối cùng được?
“Nếu anh Trương thực sự không thể chấp nhận, vậy chuyện quyên góp của đài phát thanh đành dừng ở đây vậy”.
Hiệu trưởng La cũng hy vọng nhận được năm trăm nghìn tệ do đài phát thanh tỉnh Tây quyên góp. Mặc kệ số tiền bao nhiêu, dù sao đó cũng là tiền quyên góp của đài phát thanh tỉnh, đây cũng là một niềm vinh hạnh cho Nhất Trung của Mục Thành.
Nhưng người ta không chấp nhận thì cũng hết cách.
“Ha ha ha, hiệu trưởng La, tôi đi một quãng đường xa đến đây, mà ông lại đùa với tôi như thế à? Bảo không quyên góp thì không quyên nữa, ông nghĩ đài phát thanh tỉnh chúng tôi cũng giống trò đùa như trường Nhất Trung của các ông à?”, song Trương Hằng vẫn kiên quyết không buông.
Lý Tình nhận ra ý định của Trương Hằng, muốn làm đẹp lý lịch của mình thông qua buổi tiệc này, nên không thuyết phục giúp nhà trường.
Sau khi chia tay Cổ Ngọc Phong, cô ta đã chuyển mục tiêu sang Trương Hằng, cảm thấy hắn tuy không quá giàu có nhưng lại có quyền có thế.
Nếu Trương Hằng có cơ hội làm đẹp lý lịch, tất nhiên cô ta sẽ ủng hộ.
“Vậy anh Trương muốn thế nào?”
Hiệu trưởng La cũng đang hơi cáu giận, đã bảo không cần quyên tiền nữa mà cũng không được ư?
“Đẩy công ty bất động sản Thịnh Hạ kia ra, vị trí áp chót đưa cho tôi!”, Trương Hằng lập tức đưa ra yêu cầu.
“Đẩy thế nào đây? Mong anh Trương đừng ép người quá đáng!”
Hiệu trưởng La vô cùng căm phẫn, thực sự không ngờ một người ban nãy còn lịch sự nho nhã, giờ lại không biết lý lẽ như vậy.
“Việc đài phát thanh tỉnh chúng tôi quyên góp cho cái trường cũ nát này là đang coi trọng trường ông đấy. Do các ông không biết điều!”
“Ha ha, nghĩ thử đi, đài phát thanh tỉnh chúng tôi là đơn vị thuộc biên chế, có nhà nước chống lưng. Một công ty bất động sản nhỏ bé dựa vào cái gì mà dám so với chúng tôi? Nhờ tiền quyên góp nhiều à?”
“Để tôi phát biểu áp chót chính là sự lựa chọn tốt nhất cho trường các ông. Lại còn chọn công ty bất động sản gì đấy, đúng là thần kinh!”
Trương Hằng thẳng thừng nói một tràng dài, sau đó bực bội bảo, “Chuyện tôi phát biểu áp chót ở tiệc đã được tôi báo cáo với lãnh đạo của đài phát thanh tỉnh rồi. Tối nay đài phát thanh tỉnh chúng tôi sẽ phát sóng đoạn đó rồi. Không có chỗ để thương lượng đâu!”
Về chuyện này, Trương Hằng cũng không hề nói dối.
Hắn cần danh tiếng để lý lịch đẹp hơn, đơn vị nhà nước cũng cần danh tiếng để duy trì hình ảnh.
Nếu đài phát thanh tỉnh đã quyên góp thì chắc chắn muốn thu được lợi ích từ chuyện này.
Điều mà đài phát thanh tỉnh cần chính là tiếng thơm quyên tiền cho trường học.
Tối nay, đến đúng thời điểm đó, họ dự định sẽ phát sóng chen đoạn Trương Hằng đại diện đài phát thanh phát biểu về khoản quyên góp năm trăm nghìn.
“Đó là chuyện của các anh, không liên quan gì đến tôi!”, hiệu trưởng La không chịu trách nhiệm, từ chối với khuôn mặt đỏ phừng.
Đài phát thanh tỉnh đúng là một đơn vị lớn, phát biểu áp chót chưa chắc đã quan trọng như vậy.
Vấn đề là đài phát thanh tỉnh còn chưa bàn bạc với ông ấy mà đã tự định đoạt chuyện này. Hiệu trưởng La là người không thích luồn cúi nịnh bợ, nên cảm thấy rất khó chịu.
Tần Chính cũng không thoải mái, bèn nhìn sang cô học trò Lý Tình, “Lý Tình à, thầy thay mặt nhà trường cảm ơn em đã xin đài phát thanh quyên góp cho trường, còn về chuyện này thì thôi đi vậy”.
Tổ chức tiệc quyên góp là vì muốn gây quỹ đóng góp kinh phí sửa chữa trường.
Nhưng người của đài phát thanh tỉnh xuất hiện, đã biến nó thành nơi dùng tiền đổi chác danh vọng.
Làm như vậy là một sự sỉ nhục đối với Nhất Trung.
“Thầy Tần à, Trương Hằng nói không sai, đài phát thanh tỉnh cũng cần danh tiếng. Nếu đài phát thanh tỉnh đã ra mặt đóng góp, vậy chắc chắn phải phát biểu áp chót rồi. Nếu không thì mặt mũi của đài phát thanh tỉnh biết để ở đâu? Còn về công ty bất động sản kia, các thầy cứ nói tên của đài phát thanh tỉnh ra, từ chối là xong thôi”.
Lý Tình lại nói giúp Trương Hằng, không hề bận tâm đến công ty bất động sản nọ.
Thậm chí cô ta còn chẳng nhớ công ty bất động sản tên gì.
Về việc này, Lý Tình và Trương Hằng có cùng quan điểm.
Công ty bất động sản chỉ là doanh nghiệp dân doanh, dù giàu đến mấy cũng không thể so sánh với đài phát thanh có chỗ dựa là nhà nước!
Tần Chính vừa liếc thấy hiệu trưởng La đang tức giận thì đã biết được kết quả.
Chỉ khẽ lắc đầu thờ ơ.
“Gọi điện cho ông chủ của công ty bất động sản, bảo là đài phát thanh tỉnh chúng tôi muốn phát biểu áp chót ở tiệc, nói họ chủ động rút lui là được”, Trương Hằng lại lên tiếng.
Hắn tin chắc rằng, bất kỳ doanh nghiệp nào ở tỉnh Tây biết đài phát thanh tỉnh muốn vị trí áp chót, đều sẽ phải rút lui.
Dân không thể đấu với quan, ai cũng hiểu đạo lý này.
“Để tôi thử xem”.
Cuối cùng hiệu trưởng La cũng thoả hiệp một chút, nhưng cũng chỉ định thử thôi.
“A lô, chủ tịch Từ, là thế này…”
Sau khi hiệu trưởng La đã trình bày hai năm rõ mười, giọng nói lạnh lùng của Từ Khang Niên vang lên từ bên kia đầu dây, “Hiệu trưởng La, chúng tôi nhất định phải phát biểu áp chót. Còn nếu người của đài phát thanh tỉnh muốn giành thì bảo Ngô Tân Cương đến tìm tôi! Tút tút tút…”
Rồi cứ thế cúp máy.
Trương Hằng sững cả người.
Không phải là vì hắn sợ.
Mà là do hắn chưa từng gặp ông chủ công ty bất động sản nào ngang tàng đến thế.
Ngay cả họ tên của trưởng đài phát thanh tỉnh mà cũng dám nói ra bằng giọng điệu khinh miệt.
“Giỏi lắm. Tôi cũng muốn xem xem, thần thánh phương nào lại xem thường đài phát thanh chúng tôi như vậy!”
Cậu chủ.
Cậu chủ nào vậy?
Không ít người tưởng mình nghe nhầm.
Đâu ra một cậu chủ vậy?
Lẽ nào Từ Khang Niên còn chưa phải nhân vật lớn nhất đến chúc mừng hôn lễ hôm nay. Chẳng lẽ ngay từ đầu họ đã hiểu lầm?
Không thể nào.
Sao có thể có nhân vật lớn hơn cả Từ Khang Niên đến đây được cơ chứ?
Đúng lúc này, hai vệ sĩ đứng ở cuối bước ra khỏi hàng, hai tay cầm một hộp quà làm bằng ngọc trắng quý giá bước tới.
Trước ánh mắt của tất cả mọi người, vệ sĩ kia giao chiếc hộp ngọc cho La Thông, La Thông đưa chiếc hộp đến trước mặt Từ Hạ lúc này đang không thể tin nổi.
"Cô Từ, đây là quà cậu chủ của chúng tôi tặng cô, nó gọi là Ngôi Sao Mộng Ảo. Cậu ấy hy vọng cô sẽ đeo nó lên".
Vừa nói, La Thông vừa mở chiếc hộp ra.
Cho dù là ban ngày nhưng Ngôi Sao Mộng Ảo vẫn tỏa ra ánh sáng khiến người ta say mê.
"Trời ơi! Là Ngôi Sao Mộng Ảo, giá của nó là ba mươi hai triệu tệ!"
"Nghe nói là do nghệ nhân giỏi nhất cả nước mất hai năm để chế tác thủ công. Cái giá hơn ba mươi triệu tệ quả thực là đắt nhưng giá trị thực của nó nằm ở chỗ có tiền cũng không mua được!"
"Cậu chủ đó... rốt cuộc là ai?"
Ngôi Sao Mộng Ảo xuất hiện, Hoàng Tài ngay lập tức đã không còn là nhân vật được quan tâm nhất bữa tiệc.
Có điều giờ ông ta cũng không quan tâm đến vấn đề này, mà điều quan trọng là nhân vật "cậu chủ" bí ẩn kia là ai?
Tại sao người đó lại tặng Từ Hạ món quà quý giá đến vậy?
Từ Khang Niên không thèm đếm xỉa đến Hoàng Tài.
Thái độ của La Thông đối với ông ta cũng có gì đó không đúng lắm.
Lúc này Hoàng Tài dù không hiểu được đầu đuôi nhưng cũng đã nhận ra, bất luận là La Thông hay Từ Khang Niên đều không đến đây vì ông ta.
Mà là vì một nhân vật thần bí được gọi là "cậu chủ".
Mà "cậu chủ" này lại tới đây vì Từ Hạ.
Chứ chẳng liên quan quái gì đến Hoàng Tài cả.
Hoàng Tài cũng chẳng có máu mặt đến mức đó.
Lúc này Từ Hạ cũng đang vô cùng nghi hoặc.
Cô run run hỏi lại: "Cậu chủ mà ông nói là ai? Tôi quen người đó sao?"
"Cô Từ, cô đừng nói đùa. Cô đã quen cậu ấy hơn hai mươi năm rồi, sao có thể hỏi như vậy được?", Từ Khang Niên khẽ đùa.
Nhưng Từ Hạ vẫn sững sờ: "Tôi đã quen người đó hơn hai mươi năm sao?"
"Cậu ấy đang ngồi trên xe, cô có muốn gặp cậu ấy không?"
Ở trên xe?
Trong nháy mắt, tất cả mọi ánh mắt đổ dồn về hàng ghế sau của chiếc xe Maybach đầu tiên.
Chỉ có cửa xe ở chỗ đó là chưa từng được mở ra.
Cậu chủ đó rốt cuộc là thần thánh phương nào?
"Trước khi cô gặp cậu ấy, cậu chủ muốn chúng tôi hỏi cô. Việc gả cho Hoàng Tài là do cô cam tâm tình nguyện sao?"
"Cậu ấy nói, chỉ cần cô nói không muốn thì trên đời này sẽ không có ai ép được cô".
Đoàng!
Câu nói của Từ Khang Niên khiến cả đám đông chấn động.
Lẽ nào là đến cướp dâu?
Quan trọng là câu nói này quá nặng ký.
Nếu Từ Hạ thực sự nói không muốn thì Hoàng Tài kia dám ngăn cản sao?
"La Thông, đây rốt cuộc là chuyện gì?"
Hoàng Tài vốn còn đang nghĩ dù cậu chủ này thích Từ Hạ rồi cắm sừng ông ta thì ông ta cũng có thể nhịn được.
Biết đâu sau này còn có cơ hội tiếp xúc với cậu chủ đó.
Chỉ cần tạo được quan hệ thì những việc khác thì đâu còn quan trọng gì.
Bao gồm cả cái gọi là lòng tự tôn của đàn ông.
Một người phụ nữ đổi lấy một tiền đồ xán lạn, chẳng lẽ không đáng sao?
Có điều hủy hôn ư? Việc này sao có thể?
Một khi Từ Hạ hủy hôn thì việc Hoàng Tài mất mặt không nói, nhưng khi đó ông ta cũng chẳng tạo dựng được quan hệ gì với cậu chủ kia hết.
Chỉ tiếc là, La Thông lúc này đã cười với vẻ âm hiểm nói: "Tốt nhất là ngậm miệng lại!"
La Thông không hề nói ra câu nào uy hiếp nhưng trong lời nói lại đầy tính đe dọa.
Từ Hạ cũng vô cùng kinh ngạc, không thể ngờ rằng Từ Khang Niên lại nói ra lời như vậy.
Cô vốn đã chấp nhận số phận rồi.
Nhưng thật không ngờ, đến đây lại có một bước ngoặt lớn như vậy.
Não bộ của Từ Hạ không ngừng hoạt động để đoán xem cậu chủ kia là ai?
"Tôi, tôi..."
Từ Hạ không kịp nảy số, chỉ cảm thấy đầu mình như sắp nổ tung đến nơi.
"Mẹ, Từ Hạ không thể hủy hôn!", Từ Tiểu Bân bất giác thốt lên.
Nếu Từ Hạ hủy hôn thì một triệu tệ kia cậu ta đi đâu kiếm ra được?
"Mày có bị đần không con, không nghe người bên cạnh nói hay sao. Chỉ riêng cái gì mà Ngôi Sao Mộng Ảo cậu chủ kia tặng đã có giá hơn ba mươi triệu tệ, giờ mà mày vẫn còn luyến tiếc một triệu tệ kia à con?"
Một câu nói của Dương Dung khiến Từ Tiểu Bân bừng tỉnh ngộ.
Còn không phải sao?
Chỉ riêng sợi dây chuyền này, chưa tính đến quà của La Thông và Từ Khang Niên thì đã là một khoản tiền khổng lồ đối với gia đình cậu ta rồi.
Đã có một trái dưa to đùng trước mặt mà còn quan tâm gì vài ba cái hạt dưa.
Từ Tiểu Bân nghĩ mà vui như mở cờ trong bụng.
Đến nước này thì Từ Hạ có lấy Hoàng Tài hay không đã không còn quan trọng nữa rồi.
"Tôi muốn gặp cậu chủ của các ông!", đột nhiên Từ Hạ cắn môi rồi trịnh trọng nói.
Lẽ nào cô đã đoán ra cậu chủ kia là ai rồi?
Mặc dù khả năng này có ít đến thảm hại đi chăng nữa.
Nhưng ngoại trừ người đó ra thì làm gì còn ai có thể tốt với Từ Hạ như vậy?
Chỉ có thể là người đó!
Anh, là anh sao?
"Cậu chủ nói đồng ý cho cô gặp mặt nhưng với điều kiện cô phải trả lời câu hỏi kia trước, nếu không cậu ấy sẽ không xuất hiện đâu", Từ Khang Niên nói.
Những giọt nước mắt long lanh chảy xuống từ đôi mắt Từ Hạ.
Cuối cùng cô đã khẳng định được.
Thực sự chính là người đó!
Bởi chỉ có người đó mới đồng ý đến hôn lễ của cô, đồng ý sẽ tặng cô một món quà cưới khiến tất cả mọi người phải ngưỡng mộ.
Người đó không nuốt lời, người đó quả thực đã tới.
Lại còn tới một cách trịnh trọng và hoành tráng như thế này.
"Tôi, tôi không muốn lấy Hoàng Tài. Là ông ta, ông ta ép tôi... Anh, em không muốn gả cho hắn!"
Lúc này, Từ Hạ như sụp đổ hoàn toàn, òa lên khóc nức nở.
Như thể trút ra hết nỗi tủi hờn và chua xót mà cô ấy phải chịu bấy lâu nay.
Tất cả đám đông xôn xao.
Cô dâu không đồng ý gả đi nữa?
Anh!
Dương Dung đứng ngồi không yên, Từ Tiểu Bân cũng trợn tròn mắt.
Lẽ nào người đang ngồi trong xe, người được gọi là cậu chủ có máu mặt kia chính là...
Cạch!
Cửa xe phía sau mở ra, một đôi giày da sạch đến mức không dính một hạt bụi xuất hiện.
Tiếp theo đó, cậu chủ thần bí kia cuối cùng cũng lộ diện.
Hoàng Tài đứng như trời trồng, mắt đầy hoảng loạn, không dám tin mà lẩm bẩm: "Sao có thể là người đó được chứ?"
"Là Tôn Hàn!", Dương Dung cũng không tin nổi.
Người được hộ tống bằng dàn xe Maybach, giống như cậu chủ của một băng đảng xã hội đen, người tặng Từ Hạ sợi dây chuyền hơn ba mươi triệu tệ lại là con trai nuôi của bà ta - Tôn Hàn.
Tôn Hàn mắt nhìn thẳng, từng bước đi tới trước mặt Từ Hạ. Anh rút ra chiếc khăn tay khẽ lau nước mắt cho cô, sau đó nói bằng giọng vô cùng bình tĩnh: "Khóc như con mèo nhỏ vậy không đẹp đâu".
"Em, hu hu... em muốn khóc. Anh, em cứ tưởng mình bị ảo giác, anh không hề thực sự tới đây phải không? Em cứ như đang nằm mơ vậy!"
Từ Hạ thực sự cảm thấy như đang ở trong một giấc mơ.
Nếu quả thực là mơ thì cô mong mình đừng tỉnh giấc.
"Không phải mơ đâu, là thật đó. Anh đã từng nói với em, không ai được phép bắt nạt em gái anh".
Đột nhiên, nét mặt của Tôn Hàn dần thay đổi, giọng nói cũng trầm xuống mà đầu uy lực: "Hoàng Tài, ông nói xem có phải không?"
Chương 192: Chuẩn bị đi ăn xin đi!
Hoàng Tài cảm thấy mình như sắp phát điên.
Sao lại là người này được!
Người đàn ông có quyền lực hơn La Thông gấp trăm lần.
Người khiến Từ Khang Niên cũng phải phục tùng.
Lại còn là anh trai của Từ Hạ, người đó chẳng ai khác ngoài tên tội phạm cưỡng d*m kia.
Trước kia Hoàng Tài còn nghĩ mối thù kia không báo thì quyết không làm người!
Nhưng hiện giờ, trong lòng ông ta chỉ có sự sợ hãi tột độ.
Một nhân vật như thế này, e là một cái búng tay cũng đủ để hủy diệt ông ta!
"Tôi, tôi, đều là hiểu lầm, đều là hiểu lầm! Cậu chủ, không, không, là anh vợ mới đúng, em là thực lòng thích Từ Hạ, nguyện chăm sóc cô ấy suốt đời suốt kiếp! Tối qua là do đám bạn bè xấu rủ em đi uống rượu chứ đó không phải ý của em!"
"Anh vợ, anh đập hai bình rượu đó là đúng lắm, thế mới khiến em tỉnh ra! Em đảm bảo sau này sẽ không tái phạm nữa!", Hoàng Tài mồm năm miệng mười cật lực giải thích.
Nghe được những lời này, đa số mọi người đều đã vỡ lẽ tại sao Hoàng Tài lại cuốn băng gạc trên đầu.
Chắc chắn là trước hôm kết hôn đã ra ngoài lêu lổng phóng đãng, bị anh trai người ta bắt được rồi cho một trận nên thân.
Chỉ có thể nói là đáng đời, nhà cô dâu không có ô dù thì thôi.
Nhưng cô dâu này lại có một người anh trai quyền năng đến vậy thì là do số Hoàng Tài quá đen thôi.
Chỉ e là sự đen đủi nhất vẫn còn chờ ở phía sau.
"Anh vợ à? Đừng có gọi lung tung. Em gái tôi đã nói là ông ép nó kết hôn với ông, tốt nhất là ông giải thích việc này rõ ràng cho tôi", Tôn Hàn lạnh lùng đáp.
Sự lạnh lẽo trong đôi mắt anh khiến người khác phải run sợ.
"Em, em không ép cô ấy, là Dương Dung đồng ý! Bà ta nói chỉ cần em chuẩn bị đủ sính lễ giá một triệu tệ thì sẽ gả Từ Hạ cho! Thật đó, những lời em nói đều là thật!"
Điều này đương nhiên Tôn Hàn đã biết, nụ cười tự giễu trên khóe miệng anh càng hiện ra rõ hơn.
Một người mẹ có thể vì một triệu tệ mà đem con gái ruột mình gả cho một lão già chỉ nhỏ hơn bà ta vài tuổi.
Đây chẳng phải câu chuyện vỉa hè mà lại là thực tế đang phơi bày trước mặt.
Người đó lại còn là mẹ nuôi của anh.
"Ông nói láo, nếu không phải do ông uy hiếp thì sao tôi có thể đồng ý gả Từ Hạ cho ông! Tôn Hàn, không phải do mẹ ép nó đâu, mà là do Hoàng Tài có thế lực quá lớn, uy hiếp bắt mẹ phải gả Từ Hạ cho lão ta!"
Dương Dung mắt láo liên, vội vã chạy ra thanh minh.
"Có cái *** ấy, ông đây ép bao giờ! Vốn tôi đâu có muốn ép, nhưng ai ngờ nhà bà nghe nói sính lễ của tôi giá một triệu tệ thì đã vội vã cong đuôi lên đồng ý!", trong lúc rối ren, Hoàng Tài lời nào cũng phun ra được mà không kịp suy nghĩ gì cả.
"Rõ ràng là ông ép nhà tôi. Tôn Hàn, con tin mẹ hay là lão ta?"
Dương Dung biết cậu con nuôi của mình đã đổi đời rồi nên đương nhiên phải tận dụng hết mức mối quan hệ này.
Lý do thực sự bà ta gả Từ Hạ cho Hoàng Tài vì một triệu tiền sính lễ có đánh chết bà ta cũng không chịu thừa nhận.
"Đủ rồi".
Lúc này, Tôn Hàn lạnh lùng ngắt lời, ánh mắt vô cùng bình thản nhìn mẹ nuôi đang đứng cách đó không xa nói: "Con chẳng tin ai cả. Nếu em gái đã không muốn lấy chồng thì hôn lễ hôm nay hủy đi".
"Tiểu Hạ, theo anh lên xe, anh đưa em rời khỏi đây".
"Vâng", Từ Hạ yếu ớt trả lời.
Hôn lễ này cứ thế là toang.
Hoàng Tài dù biết hôm nay mất hết thể diện nhưng cũng không dám ngăn cản.
"Anh à, bọn em..."
Từ Tiểu Bân muốn lao ra khỏi đám đông để theo lên xe nhưng bị vệ sĩ ngăn lại.
Tôn Hàn lúc này đã sắp bước lên xe, anh quay lại nhìn Từ Tiểu Bân một cái rồi chẳng thèm nhìn lại thêm lần nào mà lên xe đóng cửa lại.
Ngay lập tức, đám vệ sĩ cũng nhanh chóng lên xe, từng chiếc Maybach lướt đi trước con mắt chứng kiến của vô số người.
Mẹ con Dương Dung và Từ Tiểu Bân chỉ có thể đứng nhìn.
Hoàng Tài mặt như mất sổ gạo.
Việc ông ta mất hết thể diện ở Mục Thành là chuyện nhỏ, việc khiến ông ta thấy thất vọng nhất là mất cơ hội kết giao với một nhân vật lừng lẫy có thể khiến cuộc đời ông ta một bước lên tiên như vậy.
Nếu kết hôn được với Từ Hạ, tạo được quan hệ với Tôn Hàn thì sau này dù là La Thông gặp ông ta cũng phải cúi đầu.
Đáng tiếc!
La Thông vẫn chưa rời khỏi đó, ông ta châm một điếu thuốc, rít một hơi dài nói: "Hoàng Tài, chuyện này vẫn chưa xong đâu".
"Anh La, anh có ý gì vậy?", Hoàng Tài kinh hãi hỏi.
Người đi cũng đi rồi, còn gì mà chưa xong?
"Từ hôm nay trở đi, La Thông tôi tuyên bố, chỉ cần là những công ty hợp tác với Hoàng Tài đều sẽ bị tôi liệt vào danh sách đen! À không, không phải chỉ bị mình tôi liệt vào danh sách đen mà là bị giới bất động sản và ngân hàng của toàn bộ Tây Nam này liệt vào danh sách đen".
"Cũng có nghĩa là, Hoàng Tài cậu từ giờ phút này trở đi sẽ không còn đối tác nào hết".
"Từ ngày mai trở đi, sẽ có nhân viên ngân hàng đến đòi nợ. Không có đối tác, không có ngân hàng giúp xoay vòng vốn thì nhiều nhất là một tháng, ông sẽ ngập trong nợ nần!"
"Hoàng Tài, cậu chuẩn bị tinh thần phá sản, ăn xin sống qua ngày đi".
Trong mắt La Thông không hề có sự đồng cảm mà chỉ có sự khinh thường.
Đầu óc Hoàng Tài quay cuồng, vốn của công ty ông ta trước nay đều phụ thuộc vào khoản vay ngân hàng.
Nếu làm như vậy thì chẳng khác nào ép ông ta vào chỗ chết!
"La Thông, em không phục! Hôn sự của em và Từ Hạ là do Dương Dung đồng ý, không phải do em ép. Cho dù là..."
"Vậy còn những uất ức cô Từ phải chịu ở cửa hàng Kim Phu Nhân thì cậu tính thế nào?"
Một câu của La Thông khiến Hoàng Tài im bặt.
La Thông tiếp tục cười mỉa mai nói: "Cho dù không có những chuyện này thì cậu chủ muốn cậu chết thì cậu phải chết, không cần lý do".
"Hẹn gặp lại!"
Việc cần nói đã nói xong, La Thông cũng chẳng ở lại đó thêm mà đi thẳng.
Khách khứa hay tin Hoàng Tài sắp phá sản thì người cười mỉa mai, kẻ khóc thút thít rời khỏi đó.
Nhưng có một điều chắc chắn là sau hôm nay, tất cả bọn họ đều sẽ đoạn tuyệt quan hệ với Hoàng Tài.
Hoàng Tài đứng cũng không vững nữa, trời đất như vừa sụp xuống vậy.
Ông ta sắp mất tất cả rồi.
"Con trai, rốt cuộc là có chuyện gì vậy, có chuyện gì vậy hả?", Tiết Lan Anh mặt cũng trắng bệch ra, lẩm bẩm.
"Con, chết chắc rồi!", Hoàng Tài nhìn mẹ mình với vẻ vừa giận dữ vừa tuyệt vọng.
Nếu Tiết Lan Anh không quá đáng với Từ Hạ như vậy thì biết đâu kết quả đã khác đi.
Có điều, làm gì có "nếu".
...
Dàn xe Maybach vẫn đang đi trên đường.
Từ Hạ quan sát người anh trai vừa thân thuộc lại vừa xa lạ này rồi nói với vẻ không dám tin: "Anh, anh hiện giờ..."
"Giống như em đang thấy đấy, anh không thiếu tiền, cũng chẳng thiếu quyền. Sau này chỉ cần là thứ mà em gái anh muốn thì dù có là sao trên trời anh cũng hái xuống cho em", Tôn Hàn khẽ mỉm cười đáp.
Đột nhiên, như thể nhớ ra chuyện gì, mặt anh sầm lại hỏi: "Rốt cuộc mẹ và Hoàng Tài đã ép em như thế nào?"
"Cái này..."
Từ Hạ thoáng do dự một lát, nhưng rồi cũng kể lại sự thật.
Hoàng Tài vừa gặp đã thích cô, sau khi nghe ngóng liền tìm đến nhà họ Từ xin cưới.
Sính lễ một triệu tệ khiến mẹ cô Dương Dung lập tức đồng ý, bà ta dùng mọi cách để uy hiếp, ép buộc rồi lại dụ dỗ.
Sau đó khi Tôn Hàn trở về, Dương Dung còn nói anh được ra tù sớm là nhờ Hoàng Tài giúp đỡ.
Còn nói Hoàng Tài có thể thả anh ra thì cũng có thể nhốt anh lại được.
Bắt cô phải lấy ông ta!
Nghe xong, đôi mắt Tôn Hàn trở nên vô cùng lạnh lẽo, anh nói: "Quả là một người mẹ tốt!"
Chương 193: Tôi vừa ly hôn không lâu
Những lời nói dối của Dương Dung để ép Từ Hạ phải lấy Hoàng Tài dần dần đều bị bóc trần.
Tôn Hàn nghe xong mà trong lòng cũng không thể bình tĩnh được.
"Phải làm thế nào với mẹ đây?"
Người ta nói thanh quan cũng không dứt được việc nhà, anh trai Tôn Hàn dù ở ngoài vẻ vang như thế nào thì đến lúc về nhà, anh cũng phải đau đầu ứng phó với Dương Dung và Từ Tiểu Bân.
Nhắc đến mẹ, Từ Hạ có chút lo lắng.
"Yên tâm, việc nhà anh sẽ giải quyết ổn thỏa. Tạm thời em tắt máy đi, anh đã chuẩn bị điện thoại mới cho em, cứ ở lại khách sạn hai ngày đợi anh về nhà nói chuyện", Tôn Hàn nghĩ ngợi rồi nói.
Xử lý Hoàng Tài thì dễ nhưng xử lý việc nhà lại rắc rối hơn nhiều. Anh cũng không thể xử lý Dương Dung và Từ Tiểu Bân như cách anh xử lý Hoàng Tài được.
Nhưng dù có khó thế nào thì anh cũng phải giải quyết ổn thỏa.
"Vâng, em nghe lời anh".
Từ Hạ cũng bó tay trước vấn đề này.
Sau khi đưa Từ Hạ đến khách sạn, Tôn Hàn chuẩn bị cho cô một phòng tổng thống, bên trong quần áo mới và mọi thứ đều đã sẵn sàng.
Tôn Hàn nói chuyện với Từ Hạ thêm một lát rồi chẳng mấy chốc Từ Hạ đã lăn ra giường ngủ ngon lành.
Có lẽ đã rất nhiều ngày rồi cô không được ngủ ngon giấc.
Đều là do bị người nhà cưỡng ép!
Tôn Hàn khẽ mỉm cười, nhẹ nhàng đóng cửa lại rồi rời khỏi đó.
Lúc này Từ Khang Niên đang đứng ngoài cửa.
"Chúng ta đến phòng trà nói chuyện", Tôn Hàn bình thản nói.
"Vâng".
Hai người đi tới phòng trà, gọi hai ly trà.
Tôn Hàn mở điện thoại ra, tiếng thông báo vang lên dồn dập, đều là điện thoại của mẹ nuôi và em trai nuôi, mỗi người gọi tới mười cuộc mà anh không bắt máy.
Tôn Hàn cười với vẻ giễu cợt, vội vã đi tìm anh rồi sao?
Nhưng Tôn Hàn mà bọn họ muốn tìm là Tôn Hàn có tiền có quyền kia.
Chỉ một lát sau, Tôn Hàn lại chuyển điện thoại về chế độ máy bay, như vậy mới được yên tĩnh một lát.
"Ngày kia tôi định tham dự buổi tiệc từ thiện của trường tôi, sau đó chúng ta có thể xuất phát đi Giang Châu", Tôn Hàn châm một điếu thuốc, bình thản nói.
"Tất cả đều nghe theo cậu chủ sắp xếp", Từ Khang Niên đương nhiên không ý kiến gì.
Tôn Hàn khẽ cau mày nói tiếp: "Đúng rồi, lấy danh nghĩa của bất động sản Thịnh Hạ quyên góp cho trường Nhất Trung của Mục Thành mười triệu tệ. Ngoài ra, cứ đề tên tôi vào, tôi muốn làm đại biểu!"
Anh đã đồng ý với Tần Chính sẽ tham dự buổi tiệc nên đương nhiên không thể để thầy anh mất mặt.
"Việc này đơn giản, tôi lập tức đi làm", Từ Khang Niên không cần suy nghĩ mà đáp ngay.
"Ừm".
Tôn Hàn cũng không mấy để ý, chỉ khẽ gật đầu. Những việc anh giao là việc nhỏ, đương nhiên Từ Khang Niên sẽ giải quyết ổn thỏa.
Việc khiến anh thực sự không yên tâm vốn không phải chuyện này.
Đột nhiên, Tôn Hàn ngước mắt lên, khẽ bật cười hỏi: "Từ Khang Niên, ông thấy việc nhà tôi nên xử lý thế nào?"
Từ Khang Niên không ngờ cậu chủ sẽ hỏi mình câu hỏi đó. Nhưng Tôn Hàn đã hỏi tới thì chắc chắn ông ấy phải giải đáp.
Lần này đến Mục Thành, Từ Khang Niên cũng biết được chuyện nhà Tôn Hàn.
Từ Khang Niên nghĩ ngợi một lát rồi đáp: "Cậu chủ, cái gì cần dứt thì phải dứt, để lại sẽ càng thêm loạn!"
Lời này có phần hơi quá, nhưng là điều Từ Khang Niên thực sự nghĩ.
Tôn Hàn khẽ cười rồi thư thái nói: "Quả đúng vậy, tôi biết nên giải quyết thế nào rồi. Trước lúc đi tôi về nhà một lần là được".
...
Cách một ngày sau, trời nắng đẹp. Còn chưa đến trưa mà cả Mục Thành đã được ánh nắng ấm áp bao bọc lấy.
Tôn Hàn cuối cùng cũng quyết tâm mở điện thoại ra liên lạc với mẹ nuôi Dương Dung.
Trong điện thoại, giọng Dương Dung vô cùng dịu dàng, ân cần hỏi han con trai nuôi đang ở đâu, khi nào thì về nhà?
Người một nhà phải ăn cùng nhau bữa cơm đoàn viên mới phải.
Tất cả đều là những lời dỗ ngọt.
Mẹ nuôi là người như thế nào, Tôn Hàn trong lòng thừa biết nên anh cũng chẳng mấy để tâm. Anh chỉ nói ngày mai sẽ về nhà một chuyến rồi cúp điện thoại.
Sau khi dặn dò Từ Hạ vài câu, Tôn Hàn ra khỏi khách sạn. Anh đã hẹn Triệu Thiên Giang gặp mặt ở quán trà ven bờ sông.
Thời tiết hôm nay thực sự rất đẹp, thích hợp đi uống trà, sưởi nắng.
"Tôn Hàn?"
Khoảng một rưỡi chiều, một giọng nói trầm trầm mạnh mẽ vang lên.
Tôn Hàn lúc này đang ngồi trước chiếc bàn trà mộc mạc, anh theo hướng âm thanh nhìn về phía người đàn ông mặc áo khoác da màu xám tro.
Tôn Hàn mỉm cười đáp: "Triệu Thiên Giang!"
Triệu Thiên Giang râu ria lún phún, tóc tai dù không quá rối nhưng cũng chẳng bóng mượt gì cho cam.
Nhìn Triệu Thiên Giang như một người đàn ông đã ngoài ba mươi tuổi, khiến người ta có cảm giác hơi lếch thếch.
Có thể thấy, những năm gần đây anh ta sống không tốt lắm.
"Ái chà, trông cậu vẫn bảnh đấy! Chẳng thô kệch như tôi!"
Triệu Thiên Giang chẳng khách sáo mà đặt mông xuống, lấy từ trong túi ra một bao thuốc lá Ngọc Khê định mời Tôn Hàn, nhưng khi nhìn thấy bao thuốc Diệp Trúc mà Tôn Hàn để trên bàn thì lại có chút chần chừ.
Anh ta biết loại thuốc này, trong thành phố không có bán, phải mấy trăm tệ một bao.
Còn bao thuốc Ngọc Khê chưa cả bóc của Triệu Thiên Giang là anh ta đặc biệt mua để tới gặp Tôn Hàn. Ngày thường, anh ta đều hút loại này.
Có điều Triệu Thiên Giang cũng không ngờ rằng bao thuốc hai mươi ba tệ này cũng không cứu vãn được thể diện của mình.
Nhiều khi, chỉ là hai loại thuốc lá khác nhau cũng có thể kéo giãn khoảng cách giữa những người bạn.
Tôn Hàn cũng đã chú ý tới tiểu tiết này, anh vươn tay cầm lấy bao thuốc Ngọc Khê kia, tự châm cho mình một điếu rồi ném trả lại bao thuốc trước mặt Triệu Thiên Giang.
Sau đó anh cười nói: "Thế nào, thấy tôi thay đổi nhiều quá à?"
Triệu Thiên Giang thành thật gật đầu đáp: "Quả thực là thay đổi rất nhiều".
Việc bỏ đi bao thuốc Trúc Diệp kia không nói, nhưng với hiểu biết của Triệu Thiên Giang, dù không nhận ra trên người Tôn Hàn có phải toàn hàng hiệu hay không nhưng có thể nói Tôn Hàn ăn mặc rất có gu.
So với loại người thô kệch tạm bợ như Triệu Thiên Giang quả thực là khác xa.
Triệu Thiên Giang vốn cho rằng Tôn Hàn mới ra tù thì cuộc sống sẽ không đâu vào đâu, thậm chí có khi còn nhếch nhác hơn cả anh ta.
Nhưng thật không ngờ, người ta lại chỉn chu thế này.
"Cậu cũng thay đổi nhiều lắm, không còn ngang ngược như trước nữa. Xem ra cậu kết hôn rồi nhỉ?", Tôn Hàn hỏi.
"Ừm, năm trước tôi mới kết hôn. Con trai tôi được một tuổi rồi!"
Nhắc đến con trai, trong mắt Triệu Thiên Giang ánh lên niềm hạnh phúc khó tin.
Tôn Hàn nghĩ cũng phải, nếu không phải do kết hôn rồi thì cái sự bạo ngược đặc trưng của con người này sao có thể biến mất sạch sẽ như vậy.
"Vậy chúc mừng cậu nhé! Đúng rồi, vợ cậu có phải cô bạn ngày trước không?"
"Không phải! Sau khi ra tù tôi không đi tìm cô ấy, năm đó tuổi trẻ ngông cuồng, nhầm lẫn giữa thích và yêu rồi làm ra việc hồ đồ. Tôi đâu ngây thơ đến mức nghĩ cô ấy sẽ đợi mình?", Triệu Thiên Giang châm một điếu thuốc, tự giễu cợt.
Năm đó Triệu Thiên Giang phải ngồi tù cũng là vì một cô bạn học cấp ba, một nàng hoa khôi cũng chính là bạn gái anh ta.
Có điều tình cảm khi đó, có lẽ không nhất định là tình yêu.
Đối với cô gái đó, Tôn Hàn cũng có chút ấn tượng. Nghe nói gia cảnh không tệ, sau khi Triệu Thiên Giang đánh người vì mình, cô gái đó chuyển trường khác.
Triệu Thiên Giang sau khi ra tù lại có khoảng cách càng lớn với cô gái kia.
Nếu còn đi tìm cô gái kia thì cũng chẳng khác nào tự làm mình buồn thêm.
Cầm lên được bỏ xuống được có lẽ cũng là một lựa chọn tốt.
"Còn cậu? Cậu còn kết hôn sớm hơn tôi mà?", Triệu Thiên Giang không muốn nhắc nhiều về quá khứ của mình nên chuyển chủ đề sang Tôn Hàn.
"Tôi à?", Tôn Hàn tự giễu: "Tôi thì ngược với cậu, tôi vừa ly hôn cách đây không lâu".
Chương 194: Buổi tiệc bắt đầu
“Ly hôn rồi?”
Triệu Thiên Giang sững ra mất mấy giây rồi lập tức xin lỗi, “Ngại quá, tôi không biết…”
Tôn Hàn cười cười, vẻ hững hờ, “Ly hôn cũng không phải là chuyện gì nghiêm trọng, có gì đâu mà xin lỗi”.
Thấy Tôn Hàn không để bụng, Triệu Thiên Giang cũng yên tâm hơn. Song anh ta cũng chỉ mấp máy môi, không nói gì nữa.
Có lẽ vì không biết nên nói tiếp về chủ đề gì.
Nhiều năm trôi qua đã khiến tình bạn vốn đã không quá sâu sắc của cả hai trở nên xa lạ.
Nhất là đàn ông ở tuổi cần chăm sóc cho gia đình, luôn thích giữ kín mọi chuyện trong lòng mình.
Thứ còn thể hiện bên ngoài chỉ còn vẻ hiền lành ít nói.
Nhìn dòng sông ở phía bên phải một lúc, Tôn Hàn bưng tách trà lên rồi nhấp một ngụm, sau đó đổi chủ đề, “À phải, cậu có định tham gia tiệc quyên góp của trường không?”
“Tôi đi làm gì. Cậu nhìn tôi bây giờ đi, vừa đần vừa nghèo, tự nuôi bản thân còn chưa xong, quyên góp cho trường kiểu gì chứ?”
Triệu Thiên Giang chìa hai tay ra rồi tự giễu cợt mình. Như sực nhớ đến gì đó, anh ta vừa nhìn Tôn Hàn vừa nói, “Nhưng còn cậu đấy, ba hoa quá làm gì? Chi phí sửa chữa trường cao lắm, cậu lấy đâu ra tiền để quyên góp đây?”
Có thể Tôn Hàn có gia cảnh tốt, nên anh ra tù rồi vẫn sống khá ổn.
Nhưng Triệu Thiên Giang không nghĩ đối phương có nhiều tiền.
Kinh phí tu sửa Nhất Trung cần ít nhất vài triệu tệ.
Là cần quyên được vài triệu, chứ không phải có vài triệu.
Cũng giống như các bạn học khác, Triệu Thiên Giang cho rằng tin nhắn mà Lý Tình đã gửi vào nhóm chat, chỉ là những lời khoác lác của Tôn Hàn khi anh uống quá chén.
“Ừm”.
Tôn Hàn chỉ khẽ ậm ừ, không nói gì nữa.
Triệu Thiên Giang bèn sinh nghi, nhìn bộ dạng của Tôn Hàn đâu có giống người khó xử khi bị vạch trần nhỉ?
Mà giống như, anh thực sự sẽ quyên mấy triệu tệ vậy.
Anh ta vội tốt bụng nhắc nhở, “Tôn Hàn à, bây giờ cậu không có tiền như ngày trước, tuyệt đối đừng bốc đồng! Vài triệu tệ không phải là một con số nhỏ, cậu đừng vì một lúc nóng đầu mà đi quyên tặng”.
“Cậu nên biết, tiền đã quyên đi thì không còn là tiền của cậu nữa!”
Trong mắt Triệu Thiên Giang, vài triệu là một con số trên trời.
Triệu Thiên Giang biết Tôn Hàn ngày trước từng kiếm được tiền nhờ làm công trình, có thể anh vẫn còn một khoản khi ra tù, nhưng Tôn Hàn của bây giờ không giống như ngày xưa nữa!
Quyên góp mấy triệu thì dễ, nhưng muốn kiếm lại thực sự rất khó.
“Chị nhà có bận không, nếu không bận thì cậu gọi cô ấy ra đi, tôi mời hai người dùng bữa trưa”, Tôn Hàn không nhắc chuyện đó nữa, bèn hỏi.
“Cô ấy… Được!”
Triệu Thiên Giang do dự một lúc rồi gật đầu, gọi điện cho vợ mình.
Khoảng hai mươi phút sau.
Một người phụ nữ mặc chiếc áo len màu xanh lam khá bình thường, trang điểm cũng giản dị, vẻ ngoài không quá xinh đẹp đang bước đến.
“Xin chào, tôi là Tôn Hàn”.
“Chào cậu, tôi tên Hạ Uyển”.
“Ừm, nếu chị nhà đã đến, vậy chúng ta chọn quán khác đi”.
Sau khi làm quen với nhau, Tôn Hàn đứng dậy.
Dùng bữa, thực sự chỉ là ăn một bữa cơm đơn giản vậy thôi.
Dù sao thì sau lần về Mục Thành này, anh và Triệu Thiên Giang có gặp lại hay không, khi nào sẽ gặp lại, đều là chuyện của tương lai.
Ăn một bữa cơm, trò chuyện cùng nhau, ghi lại dấu ấn cho đối phương.
Bạn bè lâu năm chẳng phải đều giữ gìn mối quan hệ như vậy sao?
Tuy chỉ tuỳ tiện chọn quán thôi, nhưng Tôn Hàn cũng chọn quán có bài trí cao cấp một chút, rõ ràng là một địa điểm cần chi ra rất nhiều tiền.
Chuyện này khiến Triệu Thiên Giang và Hạ Uyển đều khá cẩn trọng, cảm thấy Tôn Hàn tốn kém quá.
Khách thì phải thuận theo sự sắp xếp của chủ mà, chẳng lẽ họ lại bảo người ta chọn quán rẻ hơn sao?
“Chị nhà thích ăn gì? Còn cậu, Triệu Thiên Giang?”
“Đang trưa mà, chọn món gì cũng được!”
“Uống rượu nhé?”
“Vậy, một chút thôi”, Triệu Thiên Giang liếc nhìn Hạ Uyển một cái rồi gật đầu.
“Ừ…”
Một bữa cơm trưa, hai người uống một chai rượu trắng, tốn hơn một nghìn tệ.
Tôn Hàn vẫn vui vẻ trả tiền, nhưng vợ chồng Triệu Thiên Giang đều cảm thấy quá phung phí.
Sau đó, Tôn Hàn dặn Triệu Thiên Giang rằng sau này có chuyện gì có thể gọi điện cho anh. Rồi đôi bên mỗi người một ngả.
Vội vàng gặp gỡ, rồi vội vàng viết một dấu chấm câu.
“Thiên Giang, người bạn này của anh giàu lắm à?”
Người ta có giàu hay không, nhìn phong thái là biết.
Hạ Uyển cũng cảm nhận được, người bạn học này của Triệu Thiên Giang còn giàu hơn tất cả bạn bè ở bên cạnh anh ta.
Không phải là kiểu người cố tình ra vẻ hào phóng.
Mà là người thực sự rất giàu.
Triệu Thiên Giang cũng không biết nói sao, đành bảo, “Trước đây cậu ấy từng là ông chủ, bây giờ thì không rõ thế nào”.
Anh ta cảm thấy Tôn Hàn bây giờ hoàn toàn không còn vẻ non nớt như ngày xưa.
Lại càng không cần Triệu Thiên Giang khoác lác vỗ ngực cam đoan “tôi sẽ bảo vệ đứa em trai như cậu” nữa.
Anh mang đến cảm giác thực sự rất quyền lực.
“Hay anh hỏi xem cậu ấy có cách gì nâng đỡ anh không?”, Hạ Uyển không nghĩ nhiều, chỉ ướm hỏi thế.
Chẳng qua Hạ Uyển cảm thấy nếu Triệu Thiên Giang được một người bạn như vậy dìu dắt thì tương lai sẽ sáng sủa hơn một chút.
“Chuyện này…”
Triệu Thiên Giang do dự.
Bảo Tôn Hàn mời anh ta một bữa cơm thì được, nhưng bảo anh mở miệng nhờ Tôn Hàn giúp đỡ thì anh ta không nói được.
Anh ta cảm thấy nếu như nhờ vả chuyện này, thì mối quan hệ bạn học của cả hai sẽ không còn như xưa nữa.
“Anh ngại cái gì? Người ta muốn thì đồng ý, không muốn thì từ chối. Chỉ nói một câu thôi mà, có bảo anh quỳ xuống xin xỏ đâu!”
“Thiên Giang, con người anh điểm gì cũng tốt, nhưng lại hay lo nghĩ quá”.
Triệu Thiên Giang vò đầu bứt tai một hồi mới miễn cưỡng đáp, “Để anh thử xem”.
…
Trường Nhất Trung đang trong kỳ nghỉ.
Nhưng hôm nay, cổng trường rộng mở.
Có một băng biểu ngữ dài treo trước cổng trường.
Tiệc quyên góp của Nhất Trung Mục Thành.
“Trường này làm tiệc quyên góp gì vậy? Ăn no rửng mỡ hả?”
“Thì đấy. Chỗ này cũng quyên, chỗ kia cũng góp, bây giờ trường nào cũng không biết xấu hổ như thế à?”
“Nghe nói các toà nhà và cơ sở vật chất của Nhất Trung cần thay mới, phía trên dự định chi tiền xây mới. Nhưng việc xây dựng hiện giờ không được tốt, nên nhà trường định kêu gọi quyên góp tiền từ bên ngoại làm kinh phí sửa chữa!”
“Nếu là vậy thì còn được. Tôi thấy trình độ giáo viên của Nhất Trung là cao nhất, nhưng cơ sở vật chất còn chẳng bằng Nhị Trung và Tam Trung! Nên sửa chữa từ lâu rồi”.
Những người đi qua đường xôn xao bàn luận, mỗi người một ý.
Vào lúc này, trong phòng hiệu trường.
Vị hiệu trưởng họ La đã bốn mươi tuổi đang nhiệt tình tiếp đón một thanh niên đến từ tỉnh lỵ.
“Thì ra là là anh Trương của đài phát thanh tỉnh, đúng là tuổi trẻ tài cao”.
“Quá lời rồi, hiệu trưởng La mới là hình mẫu để hậu bối chúng tôi noi theo học hỏi!”
Thanh niên kia là Trương Hằng, người lập kế hoạch chương trình của đài phát thanh tỉnh Tây. Và chương trình phát thanh mà hắn đang lên kế hoạch chính là chương trình Lý Tình phụ trách.
Lần này đến đây, thật ra là vì Lý Tình nộp đơn xin cấp trên quyên góp cho Nhất Trung, Trương Hằng đã xung phong tham dự.
“Xin phép được đi thẳng vào vấn đề, lần này tôi đến đây vì buổi tiệc quyên góp của Nhất Trung. Góp một phần sức lực cho nơi giáo dục trẻ như trường học là trách nhiệm của người dân trong xã hội”.
“Về Lý Tình, việc nộp đơn xin quyên góp đã được duyệt. Đài phát thanh chúng tôi dự tính quyên góp năm trăm nghìn tiền mặt!”
Trương Hằng nói ra một con số khiến hiệu trưởng La và Tần Chính vừa mới đến đều mừng khôn xiết.
Buổi tiệc còn chưa bắt đầu mà đã có năm trăm nghìn tiền quyên góp rồi, đúng là một sự khởi đầu tốt mà!
Hơn nữa, nghe nói còn có một công ty bất động sản lớn chuẩn bị quyên góp nữa.
Bây giờ, rốt cuộc hai người cũng yên tâm rồi.
Xem ra buổi tiệc quyên góp sẽ không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
Hiệu trưởng La và Tần Chính đều rất vui.
Lý Tình thì cảm thấy hãnh diện.
Mà Lý Tình hãnh diện thì trong lòng Trương Hằng cũng thoải mái hơn.
Hắn tình nguyện đi là vì muốn dỗ ngọt Lý Tình.
Trương Hằng tiếp tục cười nói, “Nhất Trung chỉ là một ngôi trường nhỏ bé, đài phát thanh chúng tôi vốn không định quyên tiền. Nói thật lòng, tôi cũng vì nể mặt Lý Tình nên mới xin cấp trên quyên góp năm trăm nghìn! Nếu không thì tôi cũng chẳng lên tiếng đâu”.
“Dù thế nào đi nữa thì chuyện này cũng đã được quyết định rồi. Tối nay, tôi sẽ thay mặt đài phát thanh, là người phát biểu áp chót, sau đó buổi tiệc quyên góp sẽ kết thúc một cách hoàn hảo”.
Soạt!
Trong lúc Trương Hằng đang tự tâng bốc mình, khuôn mặt của hiệu trưởng La bỗng cứng đờ.
Người phát biểu áp chót …
Đã được chọn từ trước rồi!
Chương 195: Người của đài phát thanh tỉnh
Đang “mèo khen mèo dài đuôi”, Trương Hằng chợt nhận ra vẻ khác thường của hiệu trưởng La, bèn khó hiểu hỏi, “Chẳng lẽ tôi nói gì không đúng à?”
Hiệu trưởng La cười khổ. Chỉ cần có tiền, dù Trương Hằng còn gọi trường Nhất Trung của họ là một ngôi trường nhỏ bé thì cũng đành mặc kệ.
Dù sao người ta cũng đến từ tỉnh lỵ, xem thường Nhất Trung ở Mục Thành cũng đúng thôi. Vấn đề là…
“Anh Trương à, chuyện gì tôi cũng có thể đồng ý với anh! Nhưng về việc phát biểu áp chót ở tiệc quyên góp thì xin thứ lỗi, tôi đã đồng ý với người khác rồi”.
“Đồng ý với người khác rồi? Đùa tôi à? Tôi còn định thực hiện một bài phỏng vấn đặc biêt, rồi phát trên đài phát thanh của chúng tôi đấy. Thế mà ông lại đồng ý với người khác?”
Điều tồi tệ ở đây chính là Trương Hằng có thể nhẫn nhịn những vấn đề khác, chỉ có chuyện phát biểu áp chót này, hắn sẽ không nhượng bộ.
Vậy nên, vẻ khách sáo trên mặt Trương Hằng đã biến mất.
Trương Hằng không nói dối, khoản tiền năm trăm nghìn này đúng là nhờ hắn nên mới có.
Một phần vì hắn muốn theo đuổi Lý Tình, đây chính là một cơ hội.
Còn nguyên nhân lớn hơn là Trương Hằng muốn tích luỹ danh tiếng cho bản thân mình.
Việc quyên góp cho trường học chính là cách xây dựng danh tiếng tốt nhất.
Hắn đã nghĩ cả rồi. Tối nay hắn sẽ đại diện đài phát thanh phát biểu, làm một bài phỏng vấn gì đó, rồi tuyên truyền thông qua báo chí của đài.
Điều này chắc chắn sẽ được bổ sung vào lý lịch của hắn.
Khoản tiền quyên góp năm trăm nghìn không được tính là nhiều. Nhưng có thể đại diện cho đài phát thanh phát biểu, tiện thể chụp vài tấm ảnh hùng hồn nói mấy chuyện đóng góp xây dựng cho nước nhà, chỉ vậy thôi cũng rất có giá trị rồi.
Nếu không thì hắn đâu rỗi hơi nộp đơn xin đài phát thanh quyên tiền cho cái trường cũ nát này chứ.
“Trương Hằng, những điều hiệu trưởng La nói đều là thật. Một ngày trước, chủ tịch của công ty bất động sản Thịnh Hạ ở Giang Châu đã đồng ý quyên góp cho trường chúng tôi một khoản tiền, để người của bất động sản Thịnh Hạ phát biểu áp chót!”
“Hay là, chúng tôi sắp xếp cho anh phát biểu cuối nhé?”, Tần Chính cũng đứng ra giải thích.
“Thế không được!”
Trương Hằng từ chối ngay mà không cần suy nghĩ.
Vị trí áp chót sáng giá ấy làm sao giống vị trí cuối cùng được?
“Nếu anh Trương thực sự không thể chấp nhận, vậy chuyện quyên góp của đài phát thanh đành dừng ở đây vậy”.
Hiệu trưởng La cũng hy vọng nhận được năm trăm nghìn tệ do đài phát thanh tỉnh Tây quyên góp. Mặc kệ số tiền bao nhiêu, dù sao đó cũng là tiền quyên góp của đài phát thanh tỉnh, đây cũng là một niềm vinh hạnh cho Nhất Trung của Mục Thành.
Nhưng người ta không chấp nhận thì cũng hết cách.
“Ha ha ha, hiệu trưởng La, tôi đi một quãng đường xa đến đây, mà ông lại đùa với tôi như thế à? Bảo không quyên góp thì không quyên nữa, ông nghĩ đài phát thanh tỉnh chúng tôi cũng giống trò đùa như trường Nhất Trung của các ông à?”, song Trương Hằng vẫn kiên quyết không buông.
Lý Tình nhận ra ý định của Trương Hằng, muốn làm đẹp lý lịch của mình thông qua buổi tiệc này, nên không thuyết phục giúp nhà trường.
Sau khi chia tay Cổ Ngọc Phong, cô ta đã chuyển mục tiêu sang Trương Hằng, cảm thấy hắn tuy không quá giàu có nhưng lại có quyền có thế.
Nếu Trương Hằng có cơ hội làm đẹp lý lịch, tất nhiên cô ta sẽ ủng hộ.
“Vậy anh Trương muốn thế nào?”
Hiệu trưởng La cũng đang hơi cáu giận, đã bảo không cần quyên tiền nữa mà cũng không được ư?
“Đẩy công ty bất động sản Thịnh Hạ kia ra, vị trí áp chót đưa cho tôi!”, Trương Hằng lập tức đưa ra yêu cầu.
“Đẩy thế nào đây? Mong anh Trương đừng ép người quá đáng!”
Hiệu trưởng La vô cùng căm phẫn, thực sự không ngờ một người ban nãy còn lịch sự nho nhã, giờ lại không biết lý lẽ như vậy.
“Việc đài phát thanh tỉnh chúng tôi quyên góp cho cái trường cũ nát này là đang coi trọng trường ông đấy. Do các ông không biết điều!”
“Ha ha, nghĩ thử đi, đài phát thanh tỉnh chúng tôi là đơn vị thuộc biên chế, có nhà nước chống lưng. Một công ty bất động sản nhỏ bé dựa vào cái gì mà dám so với chúng tôi? Nhờ tiền quyên góp nhiều à?”
“Để tôi phát biểu áp chót chính là sự lựa chọn tốt nhất cho trường các ông. Lại còn chọn công ty bất động sản gì đấy, đúng là thần kinh!”
Trương Hằng thẳng thừng nói một tràng dài, sau đó bực bội bảo, “Chuyện tôi phát biểu áp chót ở tiệc đã được tôi báo cáo với lãnh đạo của đài phát thanh tỉnh rồi. Tối nay đài phát thanh tỉnh chúng tôi sẽ phát sóng đoạn đó rồi. Không có chỗ để thương lượng đâu!”
Về chuyện này, Trương Hằng cũng không hề nói dối.
Hắn cần danh tiếng để lý lịch đẹp hơn, đơn vị nhà nước cũng cần danh tiếng để duy trì hình ảnh.
Nếu đài phát thanh tỉnh đã quyên góp thì chắc chắn muốn thu được lợi ích từ chuyện này.
Điều mà đài phát thanh tỉnh cần chính là tiếng thơm quyên tiền cho trường học.
Tối nay, đến đúng thời điểm đó, họ dự định sẽ phát sóng chen đoạn Trương Hằng đại diện đài phát thanh phát biểu về khoản quyên góp năm trăm nghìn.
“Đó là chuyện của các anh, không liên quan gì đến tôi!”, hiệu trưởng La không chịu trách nhiệm, từ chối với khuôn mặt đỏ phừng.
Đài phát thanh tỉnh đúng là một đơn vị lớn, phát biểu áp chót chưa chắc đã quan trọng như vậy.
Vấn đề là đài phát thanh tỉnh còn chưa bàn bạc với ông ấy mà đã tự định đoạt chuyện này. Hiệu trưởng La là người không thích luồn cúi nịnh bợ, nên cảm thấy rất khó chịu.
Tần Chính cũng không thoải mái, bèn nhìn sang cô học trò Lý Tình, “Lý Tình à, thầy thay mặt nhà trường cảm ơn em đã xin đài phát thanh quyên góp cho trường, còn về chuyện này thì thôi đi vậy”.
Tổ chức tiệc quyên góp là vì muốn gây quỹ đóng góp kinh phí sửa chữa trường.
Nhưng người của đài phát thanh tỉnh xuất hiện, đã biến nó thành nơi dùng tiền đổi chác danh vọng.
Làm như vậy là một sự sỉ nhục đối với Nhất Trung.
“Thầy Tần à, Trương Hằng nói không sai, đài phát thanh tỉnh cũng cần danh tiếng. Nếu đài phát thanh tỉnh đã ra mặt đóng góp, vậy chắc chắn phải phát biểu áp chót rồi. Nếu không thì mặt mũi của đài phát thanh tỉnh biết để ở đâu? Còn về công ty bất động sản kia, các thầy cứ nói tên của đài phát thanh tỉnh ra, từ chối là xong thôi”.
Lý Tình lại nói giúp Trương Hằng, không hề bận tâm đến công ty bất động sản nọ.
Thậm chí cô ta còn chẳng nhớ công ty bất động sản tên gì.
Về việc này, Lý Tình và Trương Hằng có cùng quan điểm.
Công ty bất động sản chỉ là doanh nghiệp dân doanh, dù giàu đến mấy cũng không thể so sánh với đài phát thanh có chỗ dựa là nhà nước!
Tần Chính vừa liếc thấy hiệu trưởng La đang tức giận thì đã biết được kết quả.
Chỉ khẽ lắc đầu thờ ơ.
“Gọi điện cho ông chủ của công ty bất động sản, bảo là đài phát thanh tỉnh chúng tôi muốn phát biểu áp chót ở tiệc, nói họ chủ động rút lui là được”, Trương Hằng lại lên tiếng.
Hắn tin chắc rằng, bất kỳ doanh nghiệp nào ở tỉnh Tây biết đài phát thanh tỉnh muốn vị trí áp chót, đều sẽ phải rút lui.
Dân không thể đấu với quan, ai cũng hiểu đạo lý này.
“Để tôi thử xem”.
Cuối cùng hiệu trưởng La cũng thoả hiệp một chút, nhưng cũng chỉ định thử thôi.
“A lô, chủ tịch Từ, là thế này…”
Sau khi hiệu trưởng La đã trình bày hai năm rõ mười, giọng nói lạnh lùng của Từ Khang Niên vang lên từ bên kia đầu dây, “Hiệu trưởng La, chúng tôi nhất định phải phát biểu áp chót. Còn nếu người của đài phát thanh tỉnh muốn giành thì bảo Ngô Tân Cương đến tìm tôi! Tút tút tút…”
Rồi cứ thế cúp máy.
Trương Hằng sững cả người.
Không phải là vì hắn sợ.
Mà là do hắn chưa từng gặp ông chủ công ty bất động sản nào ngang tàng đến thế.
Ngay cả họ tên của trưởng đài phát thanh tỉnh mà cũng dám nói ra bằng giọng điệu khinh miệt.
“Giỏi lắm. Tôi cũng muốn xem xem, thần thánh phương nào lại xem thường đài phát thanh chúng tôi như vậy!”
Bình luận facebook