Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 201: Một vụ làm ăn rất hời
“Chị nhà cũng ngồi đi”.
Tôn Hàn cười nhẹ rồi cũng ngồi xuống.
Nói thật lòng, thái độ khách sáo của vợ Triệu Thiên Giang khiến anh không thoải mái lắm.
Tất nhiên anh đã nhìn thấu nguyên nhân của sự khách sáo ấy.
“Nào, Tôn Hàn, gọi món đi!”
Lúc này, Hạ Uyển đưa thực đơn cho Tôn Hàn, điệu bộ niềm nở vô cùng.
“Cứ để Triệu Thiên Giang gọi đi, tôi thì sao cũng được”, Tôn Hàn từ chối khéo.
“Như vậy sao mà được? Cậu cứ đặt món đi!”
Nhưng Hạ Uyển lại kiên quyết một cách lạ thường.
Tôn Hàn liếc mắt nhìn Triệu Thiên Giang, thấy vẻ mặt đối phương cũng rất bất lực. Thế nên anh cũng không chậm trễ nữa, bèn nhận thực đơn rồi đặt vài món nướng.
Gần như ngay lập tức, Hạ Uyển khui bia ra, “Nào, Tôn Hàn, cậu và anh nhà tôi đã lâu rồi không gặp nhau, uống một chút đi!”
“Không cần phải như vậy đâu mà. Quan hệ của tôi và Triệu Thiên Giang không cần phải nói mấy cái này”.
“Cứ gọi Thiên Giang là được rồi, thân thiết một chút”.
“Khụ, khụ!”
Thấy Triệu Thiên Giang ho sặc sụa, Hạ Uyển mới cười ngượng ngùng, nhận ra mình nhiệt tình hơi quá.
Tôn Hàn rót bia đầy ly rồi nâng ly lên, “Hồi trưa chúng ta uống chẳng bao nhiêu, chờ lát nữa có Trần Thanh Sương và Ngô Tuyết Phong đến đây, chúng ta không say không về!”
“Được!”
Cả hai uống một hơi cạn ly.
“À đúng rồi, Tôn Hàn này, bây giờ cậu là ông chủ lớn nhỉ. Bất động sản Thịnh Hạ ấy à, tôi biết đấy, chỉ không ngờ ông chủ lại là bạn của anh nhà tôi. Cậu thấy đấy, cậu còn trẻ mà đã có thành tựu như vậy, đúng là ưu tú! So ra, ông xã nhà tôi…”
Trong lúc nói chuyện, ánh mắt của Hạ Uyển ngập tràn vẻ ngưỡng mộ.
Nói thật lòng, cô ấy không ngờ cuộc đời mình lại có ngày được ngồi cùng bàn với một người giàu có đến thế.
Triệu Thiên Giang đỏ bừng mặt, bị vợ đem ra so sánh, nên sắc mặt không được tự nhiên.
Mà còn chẳng có cửa để so sánh.
Tôn Hàn là cổ đông, còn là tổng giám đốc của một công ty bất động sản có giá trị thị trường hàng chục tỷ. Anh ta còn chẳng được xem là nhà thầu nữa kia.
Tôn Hàn nhíu mày nói, “Thật ra cũng không có gì. Nhưng Triệu Thiên Giang à, tối nay cậu mời tôi dùng cơm, chắc không chỉ để ăn cơm thôi nhỉ”.
Vốn dĩ cũng chỉ là chuyện giúp đỡ thôi mà, anh đã chủ động nhắc, tất nhiên sẽ không chối từ.
Nhưng việc vợ Triệu Thiên Giang cứ dài dòng vòng vo như thế, lại khiến trong lòng anh thấy không thoải mái.
Anh không phải là người thích được nịnh nọt, bên cạnh cũng chẳng thiếu kẻ a dua bợ đỡ.
Giọng nói của Tôn Hàn khá lạnh lùng, đến cả Hạ Uyển cũng cảm giác được, bụng nghĩ không biết có phải mình đã nói sai gì không.
Hay do những nhân vật tầm cỡ thế này vui buồn thất thường nhỉ?
Nhưng cô ấy không dám lải nhải nữa.
“Tôi, tôi, tôi…”
Nói đến mục đích mời Tôn Hàn dùng cơm, Triệu Thiên Giang ấp úng, liên tục lặp lại mấy từ ‘tôi’, cuối cùng cũng không thể mở lời.
“Tôn Hàn à, bây giờ cậu giàu như vậy, có thể nể mặt cậu và anh ấy là bạn học mà giúp đỡ anh ấy một chút không!”
Thấy Triệu Thiên Giang chần chừ không nói, Hạ Uyển cũng sốt ruột, bèn dứt khoát lên tiếng thay đối phương.
Sau đó, cô ấy tha thiết nhìn Tôn Hàn.
Giúp đỡ là tình cảm, không giúp cũng là bổn phận.
Vấn đề là người ta chỉ cần một cái chớp mắt thôi, đã có thể thay đổi số mệnh của cả nhà họ rồi.
Triệu Thiên Giang chỉ cúi gằm mặt, không nói gì, cảm thấy lòng tự trọng của mình không còn tồn tại nữa.
Hay nói cách khác, trong mối quan hệ giữa Triệu Thiên Giang và Tôn Hàn, anh ta phải ở cấp bậc thấp hơn Tôn Hàn rồi.
Tôn Hàn chợt cười khẽ, lấy thuốc lá từ trong túi ra, đưa cho Triệu Thiên Giang một điếu, đoạn tự châm thuốc cho mình rồi rít một hơi.
Anh nói, “So với nhiều bạn học khác, đúng là tôi rất giàu, chuyện này là sự thật. Nhưng về việc chị nhà nhờ giúp đỡ…”
Tâm trạng của Hạ Uyển lập tức trở nên ảm đạm. Đây rõ ràng là mấy câu mở đầu của lời từ chối!
Triệu Thiên Giang cũng cảm thấy vậy, nhưng không thất vọng nhiều. Có thể vì anh ta vốn không muốn cầu cạnh Tôn Hàn.
Tình trạng bây giờ của anh ta khá cực khổ và mệt mỏi, so với nhiều bạn học khác, dân lao động như anh ta rõ ràng chẳng vẻ vang gì mấy.
Nhưng điều đó không có nghĩa là anh ta không sống tiếp được.
Vợ anh ta định nhờ Tôn Hàn giúp đỡ, thật ra là vì muốn phát tài!
“Nếu cậu muốn có một tương lai xán lạn hơn, tôi có thể giới thiệu cậu vào bất động sản Thịnh Hạ để làm một số công trình nhỏ. Đương nhiên cậu phải có nhân lực, mà các dự án của bất động sản Thịnh Hạ sẽ khá khắt khe so với bên ngoài”.
“Tôi có thể giúp cậu, chỉ cần cậu muốn làm những công trình nhỏ này, chất lượng đạt tiêu chuẩn, cậu sẽ nhận được tiền công trình”.
“Về việc có thể làm đến mức độ nào, tôi không thể đảm bảo”.
Dứt lời, Tôn Hàn chờ đợi câu trả lời của Triệu Thiên Giang.
Anh không phải là ai của Triệu Thiên Giang cả, không thể nói mình sẽ đưa bao nhiêu tiền cho Triệu Thiên Giang.
Đàn ông muốn kiếm được tiền phải dựa vào năng lực của chính mình.
Tôn Hàn muốn giúp Triệu Thiên Giang, nhưng cũng chỉ có thể cho anh ta một cơ hội.
Về việc anh ta có nắm được cơ hội ấy hay không, không nằm trong phạm vi suy nghĩ của anh.
“Cậu yên tâm. Tuy tôi không có bằng cấp xây dựng nhưng tay nghề rất được. Còn về nhân lực, chỉ cần có đủ tiền công trình, tôi có thể dẫn theo mười mấy anh em cùng làm!”
Với Triệu Thiên Giang, sự giúp đỡ này của Tôn Hàn đã là quá đủ rồi.
Anh không dám cầu mong điều gì khác.
Song Tôn Hàn lại bật cười.
“Mười mấy người không làm được gì cả”.
Bình thường, dự án của bất động sản Thịnh Hạ đều cần ít nhất một nghìn người. Dù chỉ làm nhà thầu nhỏ thì cũng phải điều khiển cả trăm người.
“Vậy cần bao nhiêu người?”
“Ít nhất một trăm người, cụ thể thì tôi phải hỏi lại. Nói thật thì tôi cũng không rõ nghiệp vụ của bất động sản Thịnh Hạ”.
Cần ít nhất hơn một trăm người?
Ngay lập tức, Triệu Thiên Giang sững sờ, vẻ khó xử, “Nếu không có tiền, tôi sợ là không kéo được nhiều người như vậy!”
Có mười mấy người quen tin tưởng bạn, dù chưa nhận được tiền cũng sẽ giúp bạn.
Nhưng nếu bạn cần hơn một trăm lao động, mà lại không đưa tiền cho họ thấy, thì họ không thể nào giúp bạn được.
Hạ Uyển cũng cảm thấy khá khó khăn.
Cô ấy biết Tôn Hàn có ý giúp Triệu Thiên Giang, vấn đề là dự án của người ta, Triệu Thiên Giang lại không đủ sức nhận.
Cứ như có một miếng thịt mỡ ngay trước mắt mà lại không ăn được vậy.
“Để tôi suy nghĩ…”
Tôn Hàn im lặng giây lát, đột nhiên nhớ ra Lục Hạo. Bây giờ Lục Hạo là cấp dưới của Từ Khang Niên, làm việc cũng được lắm.
“Hay là thế này nhé. Tôi có một người anh em đang làm giám sát ở bất động sản Thịnh Hạ, sắp lên chức quản lý rồi. Nếu cậu thấy ổn thì cứ đến làm vài công trình với cậu ấy trước xem sao. Chờ đến khi cậu quen với hình thức của bất động sản Thịnh Hạ rồi thì hẵng cân nhắc đến chuyện dẫn người đi nhận công trình, thế này sẽ tránh được rủi ro”.
“Đến lúc ấy, nếu cậu cảm thấy mình tự nhận công trình được, vậy thì công ty có thể thanh toán trước tiền công trình cho cậu để cậu đưa người vào làm!”
Triệu Thiên Giang sững sờ, “Như vậy được sao?”
Chế độ làm việc này được Tôn Hàn đặt ra chính vì anh ta là người quen.
Đặc biệt hơn là còn có thể rèn luyện trước, đảm bảo anh ta đã quen với quy trình và phương pháp xây dựng của bất động sản Thịnh Hạ rồi mới bắt tay vào làm.
Gần như giảm thiểu rủi ro đến mức thấp nhất.
Một vụ làm ăn rất hời!
Tôn Hàn cười nhẹ rồi cũng ngồi xuống.
Nói thật lòng, thái độ khách sáo của vợ Triệu Thiên Giang khiến anh không thoải mái lắm.
Tất nhiên anh đã nhìn thấu nguyên nhân của sự khách sáo ấy.
“Nào, Tôn Hàn, gọi món đi!”
Lúc này, Hạ Uyển đưa thực đơn cho Tôn Hàn, điệu bộ niềm nở vô cùng.
“Cứ để Triệu Thiên Giang gọi đi, tôi thì sao cũng được”, Tôn Hàn từ chối khéo.
“Như vậy sao mà được? Cậu cứ đặt món đi!”
Nhưng Hạ Uyển lại kiên quyết một cách lạ thường.
Tôn Hàn liếc mắt nhìn Triệu Thiên Giang, thấy vẻ mặt đối phương cũng rất bất lực. Thế nên anh cũng không chậm trễ nữa, bèn nhận thực đơn rồi đặt vài món nướng.
Gần như ngay lập tức, Hạ Uyển khui bia ra, “Nào, Tôn Hàn, cậu và anh nhà tôi đã lâu rồi không gặp nhau, uống một chút đi!”
“Không cần phải như vậy đâu mà. Quan hệ của tôi và Triệu Thiên Giang không cần phải nói mấy cái này”.
“Cứ gọi Thiên Giang là được rồi, thân thiết một chút”.
“Khụ, khụ!”
Thấy Triệu Thiên Giang ho sặc sụa, Hạ Uyển mới cười ngượng ngùng, nhận ra mình nhiệt tình hơi quá.
Tôn Hàn rót bia đầy ly rồi nâng ly lên, “Hồi trưa chúng ta uống chẳng bao nhiêu, chờ lát nữa có Trần Thanh Sương và Ngô Tuyết Phong đến đây, chúng ta không say không về!”
“Được!”
Cả hai uống một hơi cạn ly.
“À đúng rồi, Tôn Hàn này, bây giờ cậu là ông chủ lớn nhỉ. Bất động sản Thịnh Hạ ấy à, tôi biết đấy, chỉ không ngờ ông chủ lại là bạn của anh nhà tôi. Cậu thấy đấy, cậu còn trẻ mà đã có thành tựu như vậy, đúng là ưu tú! So ra, ông xã nhà tôi…”
Trong lúc nói chuyện, ánh mắt của Hạ Uyển ngập tràn vẻ ngưỡng mộ.
Nói thật lòng, cô ấy không ngờ cuộc đời mình lại có ngày được ngồi cùng bàn với một người giàu có đến thế.
Triệu Thiên Giang đỏ bừng mặt, bị vợ đem ra so sánh, nên sắc mặt không được tự nhiên.
Mà còn chẳng có cửa để so sánh.
Tôn Hàn là cổ đông, còn là tổng giám đốc của một công ty bất động sản có giá trị thị trường hàng chục tỷ. Anh ta còn chẳng được xem là nhà thầu nữa kia.
Tôn Hàn nhíu mày nói, “Thật ra cũng không có gì. Nhưng Triệu Thiên Giang à, tối nay cậu mời tôi dùng cơm, chắc không chỉ để ăn cơm thôi nhỉ”.
Vốn dĩ cũng chỉ là chuyện giúp đỡ thôi mà, anh đã chủ động nhắc, tất nhiên sẽ không chối từ.
Nhưng việc vợ Triệu Thiên Giang cứ dài dòng vòng vo như thế, lại khiến trong lòng anh thấy không thoải mái.
Anh không phải là người thích được nịnh nọt, bên cạnh cũng chẳng thiếu kẻ a dua bợ đỡ.
Giọng nói của Tôn Hàn khá lạnh lùng, đến cả Hạ Uyển cũng cảm giác được, bụng nghĩ không biết có phải mình đã nói sai gì không.
Hay do những nhân vật tầm cỡ thế này vui buồn thất thường nhỉ?
Nhưng cô ấy không dám lải nhải nữa.
“Tôi, tôi, tôi…”
Nói đến mục đích mời Tôn Hàn dùng cơm, Triệu Thiên Giang ấp úng, liên tục lặp lại mấy từ ‘tôi’, cuối cùng cũng không thể mở lời.
“Tôn Hàn à, bây giờ cậu giàu như vậy, có thể nể mặt cậu và anh ấy là bạn học mà giúp đỡ anh ấy một chút không!”
Thấy Triệu Thiên Giang chần chừ không nói, Hạ Uyển cũng sốt ruột, bèn dứt khoát lên tiếng thay đối phương.
Sau đó, cô ấy tha thiết nhìn Tôn Hàn.
Giúp đỡ là tình cảm, không giúp cũng là bổn phận.
Vấn đề là người ta chỉ cần một cái chớp mắt thôi, đã có thể thay đổi số mệnh của cả nhà họ rồi.
Triệu Thiên Giang chỉ cúi gằm mặt, không nói gì, cảm thấy lòng tự trọng của mình không còn tồn tại nữa.
Hay nói cách khác, trong mối quan hệ giữa Triệu Thiên Giang và Tôn Hàn, anh ta phải ở cấp bậc thấp hơn Tôn Hàn rồi.
Tôn Hàn chợt cười khẽ, lấy thuốc lá từ trong túi ra, đưa cho Triệu Thiên Giang một điếu, đoạn tự châm thuốc cho mình rồi rít một hơi.
Anh nói, “So với nhiều bạn học khác, đúng là tôi rất giàu, chuyện này là sự thật. Nhưng về việc chị nhà nhờ giúp đỡ…”
Tâm trạng của Hạ Uyển lập tức trở nên ảm đạm. Đây rõ ràng là mấy câu mở đầu của lời từ chối!
Triệu Thiên Giang cũng cảm thấy vậy, nhưng không thất vọng nhiều. Có thể vì anh ta vốn không muốn cầu cạnh Tôn Hàn.
Tình trạng bây giờ của anh ta khá cực khổ và mệt mỏi, so với nhiều bạn học khác, dân lao động như anh ta rõ ràng chẳng vẻ vang gì mấy.
Nhưng điều đó không có nghĩa là anh ta không sống tiếp được.
Vợ anh ta định nhờ Tôn Hàn giúp đỡ, thật ra là vì muốn phát tài!
“Nếu cậu muốn có một tương lai xán lạn hơn, tôi có thể giới thiệu cậu vào bất động sản Thịnh Hạ để làm một số công trình nhỏ. Đương nhiên cậu phải có nhân lực, mà các dự án của bất động sản Thịnh Hạ sẽ khá khắt khe so với bên ngoài”.
“Tôi có thể giúp cậu, chỉ cần cậu muốn làm những công trình nhỏ này, chất lượng đạt tiêu chuẩn, cậu sẽ nhận được tiền công trình”.
“Về việc có thể làm đến mức độ nào, tôi không thể đảm bảo”.
Dứt lời, Tôn Hàn chờ đợi câu trả lời của Triệu Thiên Giang.
Anh không phải là ai của Triệu Thiên Giang cả, không thể nói mình sẽ đưa bao nhiêu tiền cho Triệu Thiên Giang.
Đàn ông muốn kiếm được tiền phải dựa vào năng lực của chính mình.
Tôn Hàn muốn giúp Triệu Thiên Giang, nhưng cũng chỉ có thể cho anh ta một cơ hội.
Về việc anh ta có nắm được cơ hội ấy hay không, không nằm trong phạm vi suy nghĩ của anh.
“Cậu yên tâm. Tuy tôi không có bằng cấp xây dựng nhưng tay nghề rất được. Còn về nhân lực, chỉ cần có đủ tiền công trình, tôi có thể dẫn theo mười mấy anh em cùng làm!”
Với Triệu Thiên Giang, sự giúp đỡ này của Tôn Hàn đã là quá đủ rồi.
Anh không dám cầu mong điều gì khác.
Song Tôn Hàn lại bật cười.
“Mười mấy người không làm được gì cả”.
Bình thường, dự án của bất động sản Thịnh Hạ đều cần ít nhất một nghìn người. Dù chỉ làm nhà thầu nhỏ thì cũng phải điều khiển cả trăm người.
“Vậy cần bao nhiêu người?”
“Ít nhất một trăm người, cụ thể thì tôi phải hỏi lại. Nói thật thì tôi cũng không rõ nghiệp vụ của bất động sản Thịnh Hạ”.
Cần ít nhất hơn một trăm người?
Ngay lập tức, Triệu Thiên Giang sững sờ, vẻ khó xử, “Nếu không có tiền, tôi sợ là không kéo được nhiều người như vậy!”
Có mười mấy người quen tin tưởng bạn, dù chưa nhận được tiền cũng sẽ giúp bạn.
Nhưng nếu bạn cần hơn một trăm lao động, mà lại không đưa tiền cho họ thấy, thì họ không thể nào giúp bạn được.
Hạ Uyển cũng cảm thấy khá khó khăn.
Cô ấy biết Tôn Hàn có ý giúp Triệu Thiên Giang, vấn đề là dự án của người ta, Triệu Thiên Giang lại không đủ sức nhận.
Cứ như có một miếng thịt mỡ ngay trước mắt mà lại không ăn được vậy.
“Để tôi suy nghĩ…”
Tôn Hàn im lặng giây lát, đột nhiên nhớ ra Lục Hạo. Bây giờ Lục Hạo là cấp dưới của Từ Khang Niên, làm việc cũng được lắm.
“Hay là thế này nhé. Tôi có một người anh em đang làm giám sát ở bất động sản Thịnh Hạ, sắp lên chức quản lý rồi. Nếu cậu thấy ổn thì cứ đến làm vài công trình với cậu ấy trước xem sao. Chờ đến khi cậu quen với hình thức của bất động sản Thịnh Hạ rồi thì hẵng cân nhắc đến chuyện dẫn người đi nhận công trình, thế này sẽ tránh được rủi ro”.
“Đến lúc ấy, nếu cậu cảm thấy mình tự nhận công trình được, vậy thì công ty có thể thanh toán trước tiền công trình cho cậu để cậu đưa người vào làm!”
Triệu Thiên Giang sững sờ, “Như vậy được sao?”
Chế độ làm việc này được Tôn Hàn đặt ra chính vì anh ta là người quen.
Đặc biệt hơn là còn có thể rèn luyện trước, đảm bảo anh ta đã quen với quy trình và phương pháp xây dựng của bất động sản Thịnh Hạ rồi mới bắt tay vào làm.
Gần như giảm thiểu rủi ro đến mức thấp nhất.
Một vụ làm ăn rất hời!
Bình luận facebook