Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 209-212
Chương 209: Tôn Hàn về rồi hả?
Liễu Y Y hoàn toàn hoảng loạn.
Đồng Đồng chính là đứa con mà nhiều năm trước người ta đã bắt cóc của cô.
Đột nhiên nghe thấy tin này, cô như bị sét đánh.
Nhưng Tôn Hàn dám nói một cách nghiêm túc như vậy thì chắc chắn là thật rồi.
“Tạm thời đừng cho Đồng Đồng biết vội, không phải em không tin anh, mà em cần làm giám định DNA đã”.
Sau khi ngẩn ngơ một lúc lâu, Liễu Y Y mới định thần lại rồi nói.
Không phải cô cứng nhắc, mà chỉ có bản giám định ấy mới có thể khiến cô tin tưởng hoàn toàn.
Còn vì sao chưa nói cho Đồng Đồng biết vội, vì tin này quá mức chấn động, đến người trưởng thành còn khó chấp nhận, nói chi một đứa trẻ như con bé.
Đột nhiên để Đồng Đồng biết người mẹ hiện giờ không phải mẹ ruột của con bé, đây sẽ là một chuyện rất khó khăn.
Trái tim bé nhỏ của con bé không thể chịu được đả kích lớn đến vậy.
Bọn họ phải hết sức thận trọng.
Tôn Hàn gật đầu đáp: “Được”.
Vốn anh đã có bản giám định DNA của Liễu Y Y và Đồng Đồng rồi, nhưng không định mang ra, để Liễu Y Y tự đi làm một bản sẽ thiết thực hơn.
“Em ra ngoài trước đi, chuẩn bị dọn cơm rồi”.
Liễu Y Y liếc nhìn Tôn Hàn với vẻ phức tạp, cuối cùng nói: “Vâng”.
Chẳng mấy chốc, thức ăn đã lên mâm.
“Dì Y Y, dì ăn đi”.
Thấy Liễu Y Y cứ thẫn thờ không ăn uống gì, Đồng Đồng thấy sốt ruột, còn tưởng bố mình nấu cơm không ngon.
Liễu Y Y nhìn Đồng Đồng rồi chợt thấy yêu thương và đau lòng, thậm chí còn xúc động tới mức muốn nhận con ngay, nhưng cuối cùng cô vẫn kiềm chế được cảm xúc rồi gật đầu nói: “Ừ, dì ăn, dì ăn đây”.
Lúc nói lời này, nước mắt cô đã lưng tròng.
Cô bé đáng yêu này chính là cô con gái mà cô đã thất lạc bao năm qua.
“Dì Y Y, dì sao thế ạ?”
Thấy Liễu Y Y khóc, Đồng Đồng liếc nhìn.
Từ Hạ thì trợn tròn mắt rồi nghi hoặc nhìn Tôn Hàn, ban nãy cô Liễu Y Y này vẫn bình thường, nhưng sau khi vào trong bếp với anh trai thì lại có vẻ tâm trạng.
Lẽ nào anh cô ấy đã đắc tội với người ta?
“Không, dì không sao. Dì Y Y đang vui, Đồng Đồng, ăn nhiều thịt vào, như thế mới…”
Liễu Y Y lau nước mắt, định gắp thịt cho Đồng Đồng, nhưng khi đưa miếng thịt đến gần bát của cô bé thì cô lại dừng lại.
Bây giờ, Đồng Đồng đã đủ tròn trịa rồi.
Vì ở nhà họ Thẩm một năm nên Đồng Đồng rất mập mạp, cân nặng cũng vượt qua chi tiêu ở độ tuổi của cô bé.
Dù bây giờ, cô bé đã gầy đi khá nhiều, nhưng vẫn là khá mập.
Vì vậy không nên ăn nhiều thịt cá nữa.
“Dì Y Y, sao dì không bỏ vào bát con?”, Đồng Đồng đang thèm lắm rồi.
“Đây, con ăn nhiều vào, mai lại ăn uống khoa học nhé, tối nay Đồng Đồng cứ ăn thoải mái đi”.
Liễu Y Y nhanh chóng bỏ thịt vào bát của Đồng Đồng, sau đó lại đưa đũa về phía nồi thịt.
Trong mắt Tôn Hàn, đây chính là tình mẹ.
Hơn chín giờ tối, chờ Đồng Đồng ngủ xong, Tôn Hàn mới lái xe đưa Liễu Y Y về nhà.
“Hu hu…”
Hai người cùng lên xe.
Vừa lên xe một cái, Liễu Y Y đã khóc oà lên vì không kiềm nén cảm xúc được nữa.
Tôn Hàn không ngăn cản, chỉ chuyên tâm lái xe.
Cô con gái thất lạc nhiều năm giờ đã ở ngay trước mắt nên Liễu Y Y muốn khóc lớn một trận cũng là chuyện bình thường.
Cứ để cho cô khóc vậy.
Vì sau tối nay, sẽ chỉ còn tiếng cười thôi.
Khi sắp đến nhà của Liễu Y Y, cô mới ngừng khóc rồi lấy giấy khô lau nước mắt, song đôi mắt đã sưng húp.
Cô nhìn Tôn Hàn rồi nói: “Giờ anh định thế nào?”
Đương nhiên Liễu Y Y hỏi về Đồng Đồng.
“Để con bé ở với em”, Tôn Hàn không chần chừ mà nói ngay.
Thật ra, anh có thể đưa Đồng Đồng đến tỉnh Tây.
Nói gở miệng dù anh có thể bại dưới tay Giang Lệ trong trận chiến vào năm sau, nhưng với tính cách của ông ta, chắc hẳn sẽ không làm khó một cô bé mấy tuổi.
Cùng lắm thì Thiên Cửu Môn sẽ khuất phục dưới chân của Giang Lệ, chứ không đến mức bị tiêu diệt.
Bất kể sang năm có kết quả thế nào, Đồng Đồng vẫn sẽ được an toàn.
Nhưng một là sau khi đến tỉnh Tây, Tôn Hàn sẽ rất bận.
Hai là như anh đã nói, anh không nên cướp mất quyền để hai mẹ con Liễu Y Y ở gần nhau.
Vì thế, anh đành chọn cách buông tay con gái vào lúc này.
Nếu anh có thể sống qua năm sau, chắc chắn sẽ tổ chức một hôn lễ cho Liễu Y Y.
Ngược lại thì tất cả chấm hết.
Anh sẽ trở thành đống xương tàn dưới đất, không cần phải suy nghĩ gì nữa.
Thật ra, Tôn Hàn cũng đã tự vấn mình.
Với bản lĩnh mà anh đã học được trong trại giam, dù không phải chủ nhân của Thiên Cửu Môn thì anh cũng có thể lo cho hai mẹ con Liễu Y Y một cuộc sống đủ đầy.
Bây giờ, Tôn Hàn thật lòng thấy hối hận khi đã đồng ý với Phó Văn Húc làm chủ nhân mới của Thiên Cửu Môn.
Thân phận công tử này có nghĩa là anh phải từ bỏ rất nhiều thứ.
Liễu Y Y không biết những điều này nên đương nhiên không hiểu được nỗi khổ của Tôn Hàn.
“Em sẽ chăm sóc Đồng Đồng với tư cách là mẹ ruột”.
Liễu Y Y nhấn mạnh vào từ “mẹ ruột” với vẻ trách móc.
Tôn Hàn đang lái xe đã hiểu được ý của Liễu Y Y, cô đã hoàn toàn vứt bỏ được chuyện cũ năm xưa, bây giờ chỉ chờ anh chủ động là sẽ chấp nhận anh.
Song dù biết là vậy, nhưng Tôn Hàn chỉ có thể giả ngây.
Anh sợ Liễu Y Y vừa thử tiếp nhận mối tình thì lại phải đau khổ vì mất đi.
Vì thế, anh không nói gì cả.
Sau đó tiễn Liễu Y Y về nhà.
Lúc mở cửa xuống xe, Liễu Y Y chợp cụp mắt rồi nói: “Nếu khi nào anh bận thì cứ gọi cho em, em sẽ đi đón Đồng Đồng”.
“Với cả, anh đừng lo em bận việc rồi không chăm lo tử tế cho con bé, em sẽ tìm một bảo mẫu. Bao năm qua, con bé chịu thiệt thòi rồi, giờ em sẽ cố bù đắp”.
“Em sẽ không thiếu trách nhiệm như ai đó đâu”.
“Ừ”.
Nghe câu nói trách móc này của Liễu Y Y, Tôn Hàn chỉ đáp lại một câu rồi lái xe đi ngay chứ không giải thích gì.
Liễu Y Y đứng yên tại chỗ mà mắt như sắp bốc cháy.
Cô đã ra ám hiệu rõ ràng như vậy rồi mà tên này vẫn giả ngây giả ngô.
Chẳng lẽ anh muốn cô phải nói thẳng ra là để con có một gia đình hoàn chỉnh, chúng ta hãy lấy nhau đi chắc?
Nhưng Liễu Y Y lại cảm thấy Tôn Hàn đang trốn tránh mình.
Trên đường về nhà, Tôn Hàn châm một điếu thuốc sau đó và hút vừa lái xe.
Đột nhiên, miệng anh nhoẻn cười.
Liễu Y Y không phát hiện ra, nhưng Tôn Hàn lại biết bây giờ Liễu Y Y đã có phong thái của một chủ doanh nghiệp rồi.
Từ lời nói đến hành động đều ung dung tự tại như một bà hoàng.
Ước nguyện của anh đạt được rồi.
Dù sau này không có Tôn Hàn thì cuộc sống của Liễu Y Y cũng sẽ sáng lạng.
Nhưng tại sao ông trời lại bắt anh thích cô gái này?
Để giờ muốn buông cũng không được.
…
Trong một câu lạc bộ.
Đường Triều Bính nhắm mắt hưởng thụ màn xoa bóp của một cô phục vụ, còn Đường Minh Phong thì khoanh tay trước mặt khom người chờ ông mình ra chỉ thị.
“Nghe nói Tôn Hàn về rồi hả?”
“Vâng thưa ông”.
Chương 210: Chỉ thấy chán ghét
“Về thì hay rồi, thế thì mới tính toán nợ nần được chứ! Không kẻ nào thiếu nợ nhà họ Đường ta được đâu”.
Đường Triều Bính mở mắt ra, loé lên tia sát ý.
Đường Minh Phong chỉ chờ câu nói này của ông mình, bởi một mình anh ta thì không thể làm gì Tôn Hàn được.
Anh ta thử hỏi dò: “Ông ơi, người mà Tôn Hàn quan tâm chính là Liễu Y Y, hay chúng ta bắt nó…”
Đường Minh Phong nở một nụ cười dâm tà.
Thật lòng mà nói, anh ta mới gặp Liễu Y Y vài lần nhưng lần nào cũng thấy ngứa ngáy hết cả người.
Không cần nghĩ Đường Triều Bính cũng biết cháu trai mình đang nghĩ gì, ông ta tức giận nói: “Tốt xấu gì cháu cũng là cháu thứ hai của nhà họ Đường, mà chỉ biết tới thủ đoạn bẩn thỉu này thôi à? Phụ nữ chính là chướng ngại vật của đàn ông, nếu cháu cứ mê đắm trong sắc dục thì ông sẽ chọn một đứa cháu ở chi phụ khác để bồi dưỡng làm người thừa kế đấy”.
Câu nói này doạ cho Đường Minh Phong sợ mất mật.
Nếu không được làm người thừa kế của nhà họ Đường, thì Đường Minh Phong còn gì nữa chứ?
Anh ta vội thề thốt nói: “Ông yên tâm, cháu sẽ không vì chuyện nam nữ mà làm hỏng đại sự đâu ạ! Không đúng, từ nay, cháu sẽ không cần phụ nữ nữa”.
“Nói linh tinh cái gì thế, không cần phụ nữ nữa thì cháu sinh người nối dõi cho nhà họ Đường bằng cách nào? Ý của ông là đừng quá mải mê chuyện nam nữ. Cứ ông bây giờ đây này, thi thoảng gặp dịp thì chơi, chứ việc gì phải nhì nhằng với ai”.
“Cháu có quyền có thế thì chỉ cần ngoắc tay một cái, bất kể người phụ nữ nào cũng phải quỳ rạp dưới chân thôi”.
Lúc nói ra câu này, Đường Triều Bính còn thò tay ra bóp mạnh vào ngực của cô gái bao.
“Cháu biết rồi ạ”.
Đường Triều Bính nói những lời này vào lúc trào dâng nhiệt huyết, điều này khiến Đường Minh Phong hiểu rõ hơn về con người của ông mình.
Ngay sau đó, Đường Triều Bính đã chuyển đề tài: “Cháu đã thu hết cổ phần của bất động sản Phong Quyên về tay chưa? Nhớ kỹ, nhà họ Đường bỏ ra một khoản tiền lớn như vậy giúp công ty của cháu lên thị trường, chứ không phải làm quà cưới cho một người phụ nữ ăn không ngồi rồi đâu”.
Nếu đúng như lời hứa trước kia thì sau khi Phong Quyên chính thức đi vào hoạt động, Đường Minh Phong phải chia cho Lâm Mỹ Quyên không ít cổ phần.
Nhưng nhà họ Đường sẽ không đồng ý.
“Thưa ông, cháu đã nắm giữ hết rồi ạ. Cháu đã thượng lượng rất lâu với Mỹ Quyên, cô ấy đã đồng ý ký tên lên thoả thuận chuyển nhượng cổ phần. Bây giờ, tất cả cổ phần của bất động sản Phong Quyên đều đứng tên cháu”, Đường Minh Phong đắc ý nói.
Tiếc cho Lâm Mỹ Quyên suốt ngày tính toán, giờ lại bị mấy lời nói của anh ta lừa gạt. Đường Minh Phong nói nếu Lâm Mỹ Quyên không chịu chuyển nhượng cổ phần sang cho mình thì nhà họ Đường sẽ không chịu rót vốn cho bất động sản Phong Quyên ra thị trường nữa.
Vì thế sau khi nghe những lời thề non hẹn biển của Đường Minh Phong, Lâm Mỹ Quyên đã đồng ý.
Cho nên tất cả cổ phần của bất động sản Phong Quyên hiện giờ đều thuộc về nhà họ Đường và Đường Minh Phong.
Lâm Mỹ Quyên không còn dính dáng tẹo nào.
“Làm tốt lắm! Chờ công ty chính thức hoạt động xong, cháu cứ cho cô ta ít tiền rồi đuổi đi, sau đó giao công ty cho người khác phụ trách là cháu có thể về Thượng Hải với ông được rồi”, Đường Triều Bính gật gù khen ngợi.
“Vâng, thế ông định xử lý Tôn Hàn thế nào ạ?”
Chuyện về Thượng Hải làm người thừa kế sáng giá của nhà họ Đường đã nắm chắc trong tay rồi, nhưng Đường Minh Phong vẫn tiếc nuối một điều, đó là chưa xử lý được Tôn Hàn.
Nếu không giải quyết xong chuyện này thì có về Thượng Hải rồi, anh ta vẫn thấy bứt dứt.
“Nó ấy à!”
“Không cần chúng ta đối phó nó đâu, kiểu gì nó cũng mò tới phá đám vào ngày Phong Quyên ra mắt thị trường. Hình như Tôn Hàn có thế lực không nhỏ ở tỉnh Tây, đúng là nhà họ Đường chúng ta là mãnh hổ, nhưng người ta cũng là rắn độc đấy, không dễ đối phó đâu”.
“Nhưng rắn độc có ghê đến mấy thì cũng phải chào thua mãnh hổ thôi, cứ yên tâm, ông đã tìm người đối phó nó rồi”.
“Dù Tô Vấn Long đứng về phe nó cũng không sao”.
Đường Triều Bính bấm đầu ngón tay già nua rồi nói một cách sâu xa.
Trên đời này không thiếu những anh hùng rơm có tí quyền thế đã hống hách ngang tàng như Tôn Hàn.
Nhưng trong mắt các lão hồ ly như ông ta thì đó chỉ là trò trẻ thôi, ông ta chỉ cần dí ngón tay một cái là họ nát bét ngay.
Tưởng có chút quan hệ ở tỉnh Tây là có thể coi thường nhà họ Đường ở Thượng Hải sao!
Nhầm to rồi!
Thấy ông mình tự tin như vậy, Đường Minh Phong cũng không nhiều lời nữa.
Với anh ta mà nói thì ông nội chính là một người toàn năng.
Đường Minh Phong rời khỏi câu lạc bộ rồi về biệt thự của mình.
Đèn điện trong nhà đã mở sáng choang.
Vừa bước vào phòng khách, Đường Minh Phong đã thấy Lâm Mỹ Quyên mặc váy ngủ đứng khoanh tay trước ngực rồi lạnh lùng ngồi ở đó.
“Hôm nay mặt trời mọc đằng Tây à mà anh về sớm thế?”, Lâm Mỹ Quyên nham hiểm hỏi.
Càng gần ngày Phong Quyên ra mắt thị trường thì Đường Minh Phong càng phải đi xã giao nhiều, cơ hội ăn chơi đàn điếm cũng nhiều lên trông thấy.
Anh ta đã không còn thân mật gần gũi với Lâm Mỹ Quyên như trước nữa.
“Hôm nay anh đi gặp ông, em ngủ sớm đi”.
Đường Minh Phong mất kiên nhẫn, cởi vest chuẩn bị đi tắm rồi ngủ.
Dù Lâm Mỹ Quyên đang mặc chiếc váy ngủ màu hồng xuyên thấu thì anh ta cũng chẳng thấy hứng thú chút nào.
Cái gì nhìn nhiều rồi cũng chán.
“Gặp ông ư? Thế ông nói sao?”, nghe thấy vậy, Lâm Mỹ Quyên lên tinh thần ngay.
Đường Minh Phong có vẻ khó chịu, ai cho cô ta gọi như thế?
Nhưng ngoài mặt Đường Minh Phong vẫn không tỏ thái độ gì, chỉ nói: “Giờ chuyện công ty là quan trọng nhất, những chuyện khác để sau tính”.
“Thế chuyện kết hôn anh đã hứa với em thì sao?”, đây là vấn đề mà Lâm Mỹ Quyên quan tâm nhất.
“Bây giờ là lúc nào chứ? Em không chờ được đến khi công ty hoạt động vào guồng à?”
Vừa nghe thấy chuyện cưới xin, Đường Minh Phong nổi khủng lên ngay.
Lâm Mỹ Quyên lập tức không vui rồi lạnh lùng hỏi: “Đường Minh Phong, anh đã lấy hết cổ phần của em ở Phong Quyên rồi, đừng nói anh định đánh trống bỏ dùi đấy nhé?”
Lâm Mỹ Quyên đã hối hận về chuyện cổ phần khi thấy Đường Minh Phong quay ngoắt thái độ.
Nhưng lúc ấy, cô ta không nghĩ quá nhiều.
Từ đầu đến cuối đều là nhà họ Đường lo liệu hết mọi việc cho bất động sản Phong Quyên.
Nên nếu một người ngoài như cô ta nắm nhiều cổ phần thì nhà họ Đường sẽ không trợ giúp nữa.
Chỉ cần cô ta gả cho người thừa kế của gia tộc họ là Đường Minh Phong thì có cho hết cổ phần cũng được, hơn nữa Đường Minh Phong bảo là vay chứ không xin.
Sau khi công ty ổn định, anh ta sẽ trả lại cho Lâm Mỹ Quyên.
Vì thế bất động sản Phong Quyên ra mắt thị trường là chuyện quan trọng nhất.
Nào ngờ, sau khi trở thành người thừa kế chính thức của nhà họ Đường, Đường Minh Phong đã thay đổi hoàn toàn, không còn nồng nhiệt với cô ta nữa.
Đã thế còn thường xuyên ăn chơi trác táng bên ngoài.
Điều này khiến Lâm Mỹ Quyên thấy rất nguy hiểm.
Nhỡ Đường Minh Phong trở mặt thì cô ta sẽ không còn gì nữa.
Thậm chí cô ta còn không dám cho bố và em trai mình biết chuyện đã chuyển hết cổ phần sang cho Đường Minh Phong.
“Em nghĩ nhiều rồi, chờ công ty ra mắt thuận lợi, anh sẽ tuyên bố chuyện hôn sự của bọn mình ngay, được chưa?”
Đường Minh Phong không quên lời dặn của ông mình, tạm thời vẫn giữ quan hệ với Lâm Mỹ Quyên nên đành nói vậy.
“Thật không?”, Lâm Mỹ Quyên nghi ngờ.
“Anh đã lừa em bao giờ chưa?”
“Được rồi Minh Phong, em chỉ yêu một mình anh thôi”.
Nghe thấy Lâm Mỹ Quyên nói lời “yêu”, Đường Minh Phong chỉ thấy chán ghét.
Chương 211: Lưỡi không xương
Sáng hôm sau.
Tôn Hàn thay đồ và sửa soạn cho Đồng Đồng như một công chúa nhỏ để chuẩn bị đi chơi.
Anh ở lại Mục Thành khá lâu nên không có nhiều thời gian ở bên cạnh cô bé, vì thế hôm nay anh định dành nguyên một ngày chơi với con.
Lần đầu tiên nhìn thấy cháu gái, Từ Hạ thích thú vô cùng, vừa hay hôm nay cũng rảnh nên đương nhiên cũng đi cùng luôn.
“Anh này, cô Liễu Y Y hôm qua là chị dâu em đấy à?”, lúc chuẩn bị ra ngoài, Từ Hạ chợt hiếu kỳ hỏi.
Tôn Hàn cười đáp: “Sao em biết?”
“Còn sao nữa? Nếu không phải chị dâu em thì sao chị ấy đối xử với con gái anh tốt như vậy được!”, Từ Hạ nói như đúng rồi.
Tôn Hàn ngẫm nghĩ rồi gật đầu, con người Liễu Y Y là vậy, dù trước kia chưa biết Đồng Đồng là con gái mình, cô ấy vẫn chăm sóc con bé tận tình.
Rất ít người có bản tính lương thiện thế này.
Chỉ có điều…
“Quan hệ của bọn anh hơi phức tạp, nhưng chưa chính thức yêu đương. Lát đi chơi với Đồng Đồng, em để ý lời nói một chút nhé!”
Tôn Hàn vẫn lên tiếng giải thích vì sợ Từ Hạ lỡ lời rồi gây lúng túng cho cả hai.
Từ Hạ khó hiểu hỏi: “Anh, em thấy cô Liễu là người tốt, đã thế còn xinh đẹp nữa, sao anh không chốt luôn đi? Người như cô ấy bây giờ là hiếm lắm đấy!”
“Rồi đến lúc người ta bị cướp đi rồi thì anh ngồi đấy mà khóc nhé”.
“Haizz, thôi em đừng hỏi nữa”.
Tôn Hàn hiểu ý của Từ Hạ, nhưng chuyện của anh đâu có đơn giản như vậy.
“Tuỳ anh thôi, miễn sao đến lúc ấy đừng hối hận là được”.
Từ Hạ có vẻ không thích thái độ nửa vời của anh trai, nhưng cô ấy cũng không muốn can thiệp quá sâu vào chuyện riêng của anh mình.
Không lâu sau, ba người họ đã chuẩn bị xong để đi chơi.
Tôn Hàn lái xe đến gần nhà Liễu Y Y chờ, vài phút sau đã thấy Liễu Y Y mặc một chiếc áo khoác gió màu lam đi tới rồi lên xe.
“Dì Y Y!”, nhìn thấy Liễu Y Y một cái là Đồng Đồng vui vẻ reo lên ngay.
“Đồng Đồng hôm nay xinh quá!”
Liễu Y Y khen ngợi cô bé, sau khi biết Đồng Đồng là con gái của mình, ánh mắt Liễu Y Y nhìn cô bé đã hoàn toàn khác trước.
Nhưng Đồng Đồng còn nhỏ nên đương nhiên chưa cảm nhận được.
“Hôm nay, chúng ta làm gì đây?”, Liễu Y Y bình thản hỏi Tôn Hàn.
“Đi thuỷ cung, công viên trò chơi, nếu còn thời gian thì đến công viên đi dạo tiếp! Dẫu sao hôm nay anh cũng không bận gì, nên có thể đi chơi nguyên ngày luôn”, Tôn Hàn đáp.
“Ừ, thế đi thôi, xong cố về sớm”.
Tôn Hàn vừa lái xe vừa hỏi: “Cô Tiết không biết em đi với bọn anh à?”
Nghe thấy câu hỏi này, Liễu Y Y liếc Tôn Hàn một cái, biết rồi còn hỏi.
Nếu để mẹ cô biết thì còn lâu cô mới đi được.
“Em bảo với mẹ là đến công ty!”
“Ừ”.
Im lặng.
Đầu tiên, bọn họ đến thuỷ cung, chơi khoảng hai tiếng đồng hồ rồi mới đến công viên trò chơi.
Đến trưa, Đồng Đồng kêu đói, Tôn Hàn dẫn bọn họ đến một quán ăn gần đó để giải quyết bữa trưa.
Còn buổi chiều tiếp tục ở lại công viên trò chơi hay đến công viên tản bộ là tuỳ thuộc vào Đồng Đồng.
Chỉ cần cô bé thấy mệt thì sẽ đi về.
Buổi đi chơi hôm nay là do cô bé quyết định.
Bọn họ cùng nhau ngồi xuống một chiếc bàn cạnh cửa sổ.
Có lẽ vì cả Từ Hạ và Liễu Y Y đều có nhan sắc cỡ khủng nên có rất nhiều ánh mắt tập trung về phía này.
Đang ở chỗ công cộng, Tôn Hàn cũng chẳng thế cấm cản người ta nhìn được.
Vì thế, anh đành mặc kệ.
Tôn Hàn gọi mấy món, hầu hết đều theo sở thích của Đồng Đồng, Liễu Y Y và Từ Hạ.
Bốn người cùng dùng bữa, điều này khiến Tôn Hàn cảm thấy rất ấm áp.
Nếu sau này ngày nào cũng như thế này, chắc chắn sẽ rất tuyệt.
Nhưng ngày hôm nay sắp trôi qua rồi.
Nghĩ đến đây, khẩu vị và tâm trạng của Tôn Hàn đều giảm sút.
“Cô Liễu đấy à”.
Đột nhiên có một giọng nói kém hoà nhã, hay có thể coi là ngả ngớn vang lên.
Tôn Hàn ngước lên nhìn thì thấy một người đàn ông trung niên dù mặc một bộ vest đắt tiền nhưng vẫn không che đi được vẻ hèn hạ, gương mặt phệ của ông ta khiến người ta cảm thấy không có ý tốt đẹp gì.
Từ Hạ không quen ai ở Giang Châu cả nên người đàn ông mập mạp này cũng vậy.
Trông thấy người đó, Liễu Y Y bất giác cau mày, có thể thấy cô biết người này, nhưng không muốn gặp.
Cô chỉ giơ tay ra chứ không tươi cười.
Liễu Y Y chào hỏi lại: “Tổng giám đốc Chư, trùng hợp quá!”
“Đúng vậy, không ngờ lại được gặp cô Liễu ở đây, đúng là duyên phận! Để tôi mời bữa này”.
“À, hai vị này là bạn của cô à? Tôi xin tự giới thiệu, tôi là Chư Vinh - chủ của một công ty vải, ngoài ra tôi còn có hai xưởng nhuộm nữa”.
Chư Vinh không cần mời mà tự ngồi xuống luôn, nhưng ông ta không để ý một điều.
Đó là Tôn Hàn sầm mặt không nói một câu.
Nhưng anh đã nắm được đại khái thông tin về Chư Vinh này rồi.
Ngành nghề của ông ta là cung cấp thiết bị dệt may.
Mà công ty thời trang Sâm Uy sẽ quen biết nhiều nhất với những công ty thế này.
Liễu Y Y liếc nhìn Chư Vinh rồi nói: “Tổng giám đốc Chư, hôm nay tôi đi chơi với bạn nên không muốn bàn chuyện công việc”.
“Nếu không có việc gì thì tôi không ngồi với tổng giám đốc Chư được rồi”.
Một lời đuổi khéo.
Nhưng Chư Vinh lại như không nghe thấy gì, cố ý kéo dài giọng nói rồi sâu xa nói: “Cô Liễu, giờ cô là người phụ trách của Sâm Uy rồi nên hạng mục lớn hợp tác với Phong Hoả cũng do cô quyết định luôn, những người làm về vải vóc như chúng tôi phải sống dựa vào cô đấy”.
“Đúng ra thì công ty của tôi cũng tham gia đấu thầu, cô có thể tiết lộ kết quả cho tôi biết với được không?”
Nhãn hiệu Y Minh Nguyệt.
Đây là kế hoạch hợp tác của Sâm Uy và Phong Hoả sẽ ra mắt vào đầu năm sau.
Các bước chuẩn bị đều đã hoàn tất.
Còn bên cung cấp vật liệu đương nhiên cũng là một đối tác.
Điểm khác biệt là nhãn hiệu này do hai công ty lớn hợp tác nên đương nhiên không thiếu tiền và nhân lực.
Thế nên thương hiệu sẽ chọn đối tác, chứ không phải đối tác được chọn thương hiệu.
Chư Vinh đang muốn trở thành nhà cung ứng cho thương hiệu này, ăn đứt miếng bánh ngon là Y Minh Nguyệt.
“Tôi đã nói hôm nay không bàn công việc, còn công ty chúng tôi chọn bên nào làm nhà cung ứng thì đến ngày công bố sẽ biết thôi, việc gì tổng giám đốc Chư phải gấp gáp thế!”, Liễu Y Y chỉ tiết lộ đôi ba điều.
Nhưng Chư Vinh không nhanh chân thì công ty ông ta hết phần ngay.
Ông ta không cười nữa: “Cô Liễu, cô nói vậy là không được. Biết sớm hay muộn thì vẫn là biết mà, hay cô nói cho tôi biết luôn đi, công ty tôi có được chọn không?”
“Được thì sao mà không được thì sao?”, Liễu Y Y có vẻ bực mình, ngữ điệu cũng không khách sáo nữa.
Nhưng Chư Vinh vẫn mặc kệ rồi nói: “Được thì là chuyện vui, tôi sẽ tặng cô Liễu một món quà”.
“Còn nếu không được thì mong cô nghĩ cách giúp công ty chúng tôi”.
Thái độ này của Chư Vinh thật đúng với câu lưỡi không xương trăm đường lắt léo.
Chương 212: Thà đắc tội quân tử, chớ đắc tội tiểu nhân
Rõ ràng Chư Vinh đang muốn Liễu Y Y lợi dụng quyền hành để vụ lợi cá nhân, hơn nữa giọng điệu của Chư Vinh còn có vẻ như không cho Liễu Y Y được phép từ chối.
Mặt Liễu Y Y sa sầm như ăn phải một con ruồi.
Dù đã biết trước rằng khi phụ trách hạng mục Y Minh Nguyệt, cô sẽ bị nhiều người làm phiền.
Nhưng không ngờ lại có loại người như Chư Vinh, cứ sấn tới mà không cần biết thể diện là gì.
Liễu Y Y lập tức nổi giận, sau đó nghiêm mặt nhìn Chư Vinh đang cười rồi nói: “Nếu tổng giám đốc Chư muốn biết như vậy thì tôi sẽ nói cho ông biết. Công ty của ông không đạt yêu cầu của chúng tôi, vì thế các ông bị loại rồi”.
“Nếu ngay bây giờ, ông có thể cải tiến chất lượng sản phẩm của mình, có lẽ sau này chúng ta vẫn còn cơ hội hợp tác”.
Y Minh Nguyệt là sản phẩm tiêu dùng nội địa nên chắc chắn sản phẩm phải đạt tiêu chuẩn trong nước.
Còn sản phẩm dệt may và thuốc nhuộm của công ty Chư Vinh đều kém xa yêu cầu về chất lượng của Y Minh Nguyệt.
“Cô Liễu, cô nói vậy là không được. Vải vóc của ai chẳng như nhau, sao cô cứ bắt bẻ thế làm gì? Theo tôi thấy chắc tại cô chưa thấy được thành ý của tôi nên tưởng tôi keo kiệt hơn các công ty khác chứ gì?”
“Thế này đi, hai vị này đều là bạn của cô nên tôi nghĩ chắc họ sẽ không đi kể lung tung đâu. Chỉ cần sự án Y Minh Nguyệt dùng hết vật liệu may bên tôi, tôi sẽ chia hoa hồng cho cô”.
Chư Vinh giơ năm ngón tay lên.
Điều này có nghĩa là nếu công ty của Chư Vinh bán được hai mươi đồng vật liệu may cho Y Minh Nguyệt thì Liễu Y Y sẽ được chia hoa hồng một đồng.
Nếu vậy thì Liễu Y Y sẽ trở nên giàu có ngay chỉ sau một năm.
Chư Vinh tin chắn rằng số phần trăm hoa hồng này đủ khiến bất kỳ ai động lòng, đương nhiên Liễu Y Y cũng không ngoại lệ.
Nói rồi, Chư Vinh liếm môi.
Liễu Y Y rất đẹp, đến mức người đàn ông nào nhìn thấy cũng muốn xâm phạm nhiều lần.
Nhưng giờ ông ta đang phải cầu xin người ta.
Chờ mai này ông ta bắt được thóp của Liễu Y Y rồi, đến lúc ấy mọi thứ sẽ đảo ngược.
Đừng nói đến chuyện lợi ích, dù ông ta muốn chơi Liễu Y Y cũng được nữa là.
Nhưng Chư Vinh đã nghĩ hơi xa rồi.
Liễu Y Y lạnh mặt nói: “Tổng giám đốc Chư, ông nghĩ lầm rồi, tôi chẳng có hứng thú gì với hoa hồng cả. Điều khiến tôi cùng đội ngũ công ty hứng khởi nhất chính là chất lượng của sản phẩm cung ứng”.
“Chúng tôi không ưng ý sản phẩm của bên ông nên không thể sử dụng được”.
“Xin lỗi, tôi đang dùng bữa, mời ông ra chỗ khác”.
Hiện giờ, Liễu Y Y không còn chút nhẫn nại nào nữa, cô đã quá khách sáo với ông ta rồi.
Lúc này, Đồng Đồng cũng thì thầm nói: “Bố ơi, Đồng Đồng không thích bác này đâu”.
Mặt Chư Vinh lập tức trở nên khó coi, sau đó còn lườm Đồng Đồng.
Mà trẻ con thì rất dễ bị doạ.
Sau cái lườm dữ tợn của Chư Vinh, lập tức có tiếng trẻ con khóc toáng lên.
Nhưng Chư Vinh lại không nghĩ là mình khiến cô bé khóc, nên vẫn cười nói: “Cô Liễu, cô làm thế này là rượu mừng không uống thích uống rượu phạt đúng không? Sản phẩm của công ty tôi đã có chỗ đứng trên thị trường rồi, nhưng vị trí của cô thì chưa chắc chắn ở cái đất Giang Châu này đâu”.
“Một khi tôi đã tham gia đấu thầu thì kiểu gì cũng phải trúng! Nếu cô cứ cứng đầu thế này, tôi e sẽ khiến tất cả đều mất vui đấy”.
“Ông đúng là cái đồ vô lại”.
Thấy Đồng Đồng khóc nức nở, Liễu Y Y càng thêm giận dữ nên không màng gì nữa, cứ thế mắng chửi Chư Vinh.
“Thế thì sao? Nhưng tôi dám chắc với cô, nếu cô không đồng ý dùng sản phẩm bên tôi, xưởng của cô cứ coi chừng đấy. Đương nhiên cô cũng có thể không tin, nhưng tôi khuyên cô tốt nhất nên đi nghe ngóng thông tin về tôi đi”.
Sau khi uy hiếp xong, Chư Vinh đứng dậy chuẩn bị rời đi, nhưng vẫn cố bồi thêm một câu: “Bữa này tôi mời”.
“Khoan đã!”
Tôn Hàn im lặng nãy giờ đột nhiên lên tiếng.
Đây là việc làm ăn, lẽ ra tự Liễu Y Y nên giải quyết mới đúng.
Nhưng gặp phải loại người như Chư Vinh, anh không xen vào không được.
Điều quan trọng nhất là ông ta đã doạ cho Đồng Đồng sợ phát khóc.
Điều này khiến một người luôn thích giải quyết mọi chuyện một cách lặng lẽ không muốn cho ông ta bỏ đi nữa.
“Sao, có gì chỉ giáo à? Cậu là bạn trai của cô Liễu hả? Trông cũng không đến nỗi nào, nhưng không biết có phải bình hoa không đây?”
“Tiểu Hạ, em đưa Đồng Đồng đi chơi đi, lát anh sẽ đi tìm hai cô cháu”, Tôn Hàn căn dặn.
Bây giờ, Đồng Đồng cũng ăn được kha khá rồi, không nhất thiết phải ngồi lại nhà hàng này nữa.
Có nhiều tình huống, trẻ nhỏ chứng kiến sớm quá cũng không tốt.
“Á à, định làm to chuyện đây mà. Được thôi, tôi cũng muốn xem bạn trai của cô Liễu là cao nhân phương nào”.
“Tiện thể tôi cũng cho cô Liễu thấy bản lĩnh của mình luôn, không cô ấy lại tưởng tôi khách sáo như vậy là thiện nam tín nữ!”
Chư Vinh tỏ ra rất ngông nghênh, như thể thật sự không có ai ở Giang Châu làm được gì ông ta.
“Anh”, Từ Hạ cất tiếng gọi.
“Em đưa Đồng Đồng ra ngoài đi”, Tôn Hàn cau mày.
“Vâng”.
Biết anh mình đã nổi giận, Từ hạ không cố thuyết phục nữa mà dỗ Đồng Đồng ra ngoài chơi.
Cô bé cũng không thích ông chú béo tròn này nên lập tức ngoan ngoãn đi theo Từ Hạ ra ngoài luôn.
Đã có không ít người chú ý về phía bọn họ.
Chư Vinh mặc cả cây hàng hiệu, đã thế bên ngoài còn có một chiếc xe sang BMW đỗ ở một vị trí bắt mắt cùng hai tên lưu manh đứng canh phòng, thoạt nhìn đã biết không phải nhân vật dễ chọc vào rồi.
Có lẽ chủ nhà hàng cũng biết Chư Vinh, sợ có đánh nhau nên ông ấy cũng không dám ló mặt ra.
“Theo ý của ông thì ông nhất nhất muốn làm nhà cung ứng cho nhãn hiệu mới mà Sâm Uy hợp tác với Phong Hoả đúng không?”
“Tôi thấy hay thật đấy! Sâm Uy là một công ty thời trang trong nước, còn danh tiếng của Phong Hoả đã nổi ở nước ngoài, Chư Vinh ông là cái thá gì mà nghĩ mình xứng đáng hợp tác với họ?”
Nghe thấy lời nói khinh thường này, Chư Vinh nhăn mặt như bị sỉ nhục.
Ông ta trầm giọng nói: “Chư Vinh tôi là cái thá gì ư? Nhưng ở cái đất Giang Châu này, tôi có nhiều bạn bè là các nhân vật lớn lắm đấy”.
“Nếu tôi không đồng ý, đừng ai hòng làm ăn được ở đây! Có lẽ cả Sâm Uy và Phong Hoả cũng không ngoại lệ đâu”.
Câu nói này có vẻ khoác lác.
Nhưng Chư Vinh biết ưu thế của mình, vì ông ta là người gốc Giang Châu.
Dù Phong Hoả và Sâm Uy có nhiều tiền đến mấy thì cũng là từ nơi khác đến, nên không thể doạ ông ta được.
Còn ông ta lại có thể liên tục gây phiền phức cho hai công ty này.
Có câu thà đắc tội quân tử, chớ đắc tội tiểu nhân.
Chư Vinh chính là tên tiểu nhân bản địa.
“Nổ ghê thật! Ý của ông là ai muốn mở công ty ở Giang Châu cũng phải được sự đồng ý của ông ư?”
Tôn Hàn bật cười, anh đã gặp nhiều loại người, nhưng kiểu nói khoác không biết ngượng mồm này thì là lần đầu.
Điều này khiến anh cảm thấy như thể cả thành phố Giang Châu đều mag họ Chư vậy.
Liễu Y Y hoàn toàn hoảng loạn.
Đồng Đồng chính là đứa con mà nhiều năm trước người ta đã bắt cóc của cô.
Đột nhiên nghe thấy tin này, cô như bị sét đánh.
Nhưng Tôn Hàn dám nói một cách nghiêm túc như vậy thì chắc chắn là thật rồi.
“Tạm thời đừng cho Đồng Đồng biết vội, không phải em không tin anh, mà em cần làm giám định DNA đã”.
Sau khi ngẩn ngơ một lúc lâu, Liễu Y Y mới định thần lại rồi nói.
Không phải cô cứng nhắc, mà chỉ có bản giám định ấy mới có thể khiến cô tin tưởng hoàn toàn.
Còn vì sao chưa nói cho Đồng Đồng biết vội, vì tin này quá mức chấn động, đến người trưởng thành còn khó chấp nhận, nói chi một đứa trẻ như con bé.
Đột nhiên để Đồng Đồng biết người mẹ hiện giờ không phải mẹ ruột của con bé, đây sẽ là một chuyện rất khó khăn.
Trái tim bé nhỏ của con bé không thể chịu được đả kích lớn đến vậy.
Bọn họ phải hết sức thận trọng.
Tôn Hàn gật đầu đáp: “Được”.
Vốn anh đã có bản giám định DNA của Liễu Y Y và Đồng Đồng rồi, nhưng không định mang ra, để Liễu Y Y tự đi làm một bản sẽ thiết thực hơn.
“Em ra ngoài trước đi, chuẩn bị dọn cơm rồi”.
Liễu Y Y liếc nhìn Tôn Hàn với vẻ phức tạp, cuối cùng nói: “Vâng”.
Chẳng mấy chốc, thức ăn đã lên mâm.
“Dì Y Y, dì ăn đi”.
Thấy Liễu Y Y cứ thẫn thờ không ăn uống gì, Đồng Đồng thấy sốt ruột, còn tưởng bố mình nấu cơm không ngon.
Liễu Y Y nhìn Đồng Đồng rồi chợt thấy yêu thương và đau lòng, thậm chí còn xúc động tới mức muốn nhận con ngay, nhưng cuối cùng cô vẫn kiềm chế được cảm xúc rồi gật đầu nói: “Ừ, dì ăn, dì ăn đây”.
Lúc nói lời này, nước mắt cô đã lưng tròng.
Cô bé đáng yêu này chính là cô con gái mà cô đã thất lạc bao năm qua.
“Dì Y Y, dì sao thế ạ?”
Thấy Liễu Y Y khóc, Đồng Đồng liếc nhìn.
Từ Hạ thì trợn tròn mắt rồi nghi hoặc nhìn Tôn Hàn, ban nãy cô Liễu Y Y này vẫn bình thường, nhưng sau khi vào trong bếp với anh trai thì lại có vẻ tâm trạng.
Lẽ nào anh cô ấy đã đắc tội với người ta?
“Không, dì không sao. Dì Y Y đang vui, Đồng Đồng, ăn nhiều thịt vào, như thế mới…”
Liễu Y Y lau nước mắt, định gắp thịt cho Đồng Đồng, nhưng khi đưa miếng thịt đến gần bát của cô bé thì cô lại dừng lại.
Bây giờ, Đồng Đồng đã đủ tròn trịa rồi.
Vì ở nhà họ Thẩm một năm nên Đồng Đồng rất mập mạp, cân nặng cũng vượt qua chi tiêu ở độ tuổi của cô bé.
Dù bây giờ, cô bé đã gầy đi khá nhiều, nhưng vẫn là khá mập.
Vì vậy không nên ăn nhiều thịt cá nữa.
“Dì Y Y, sao dì không bỏ vào bát con?”, Đồng Đồng đang thèm lắm rồi.
“Đây, con ăn nhiều vào, mai lại ăn uống khoa học nhé, tối nay Đồng Đồng cứ ăn thoải mái đi”.
Liễu Y Y nhanh chóng bỏ thịt vào bát của Đồng Đồng, sau đó lại đưa đũa về phía nồi thịt.
Trong mắt Tôn Hàn, đây chính là tình mẹ.
Hơn chín giờ tối, chờ Đồng Đồng ngủ xong, Tôn Hàn mới lái xe đưa Liễu Y Y về nhà.
“Hu hu…”
Hai người cùng lên xe.
Vừa lên xe một cái, Liễu Y Y đã khóc oà lên vì không kiềm nén cảm xúc được nữa.
Tôn Hàn không ngăn cản, chỉ chuyên tâm lái xe.
Cô con gái thất lạc nhiều năm giờ đã ở ngay trước mắt nên Liễu Y Y muốn khóc lớn một trận cũng là chuyện bình thường.
Cứ để cho cô khóc vậy.
Vì sau tối nay, sẽ chỉ còn tiếng cười thôi.
Khi sắp đến nhà của Liễu Y Y, cô mới ngừng khóc rồi lấy giấy khô lau nước mắt, song đôi mắt đã sưng húp.
Cô nhìn Tôn Hàn rồi nói: “Giờ anh định thế nào?”
Đương nhiên Liễu Y Y hỏi về Đồng Đồng.
“Để con bé ở với em”, Tôn Hàn không chần chừ mà nói ngay.
Thật ra, anh có thể đưa Đồng Đồng đến tỉnh Tây.
Nói gở miệng dù anh có thể bại dưới tay Giang Lệ trong trận chiến vào năm sau, nhưng với tính cách của ông ta, chắc hẳn sẽ không làm khó một cô bé mấy tuổi.
Cùng lắm thì Thiên Cửu Môn sẽ khuất phục dưới chân của Giang Lệ, chứ không đến mức bị tiêu diệt.
Bất kể sang năm có kết quả thế nào, Đồng Đồng vẫn sẽ được an toàn.
Nhưng một là sau khi đến tỉnh Tây, Tôn Hàn sẽ rất bận.
Hai là như anh đã nói, anh không nên cướp mất quyền để hai mẹ con Liễu Y Y ở gần nhau.
Vì thế, anh đành chọn cách buông tay con gái vào lúc này.
Nếu anh có thể sống qua năm sau, chắc chắn sẽ tổ chức một hôn lễ cho Liễu Y Y.
Ngược lại thì tất cả chấm hết.
Anh sẽ trở thành đống xương tàn dưới đất, không cần phải suy nghĩ gì nữa.
Thật ra, Tôn Hàn cũng đã tự vấn mình.
Với bản lĩnh mà anh đã học được trong trại giam, dù không phải chủ nhân của Thiên Cửu Môn thì anh cũng có thể lo cho hai mẹ con Liễu Y Y một cuộc sống đủ đầy.
Bây giờ, Tôn Hàn thật lòng thấy hối hận khi đã đồng ý với Phó Văn Húc làm chủ nhân mới của Thiên Cửu Môn.
Thân phận công tử này có nghĩa là anh phải từ bỏ rất nhiều thứ.
Liễu Y Y không biết những điều này nên đương nhiên không hiểu được nỗi khổ của Tôn Hàn.
“Em sẽ chăm sóc Đồng Đồng với tư cách là mẹ ruột”.
Liễu Y Y nhấn mạnh vào từ “mẹ ruột” với vẻ trách móc.
Tôn Hàn đang lái xe đã hiểu được ý của Liễu Y Y, cô đã hoàn toàn vứt bỏ được chuyện cũ năm xưa, bây giờ chỉ chờ anh chủ động là sẽ chấp nhận anh.
Song dù biết là vậy, nhưng Tôn Hàn chỉ có thể giả ngây.
Anh sợ Liễu Y Y vừa thử tiếp nhận mối tình thì lại phải đau khổ vì mất đi.
Vì thế, anh không nói gì cả.
Sau đó tiễn Liễu Y Y về nhà.
Lúc mở cửa xuống xe, Liễu Y Y chợp cụp mắt rồi nói: “Nếu khi nào anh bận thì cứ gọi cho em, em sẽ đi đón Đồng Đồng”.
“Với cả, anh đừng lo em bận việc rồi không chăm lo tử tế cho con bé, em sẽ tìm một bảo mẫu. Bao năm qua, con bé chịu thiệt thòi rồi, giờ em sẽ cố bù đắp”.
“Em sẽ không thiếu trách nhiệm như ai đó đâu”.
“Ừ”.
Nghe câu nói trách móc này của Liễu Y Y, Tôn Hàn chỉ đáp lại một câu rồi lái xe đi ngay chứ không giải thích gì.
Liễu Y Y đứng yên tại chỗ mà mắt như sắp bốc cháy.
Cô đã ra ám hiệu rõ ràng như vậy rồi mà tên này vẫn giả ngây giả ngô.
Chẳng lẽ anh muốn cô phải nói thẳng ra là để con có một gia đình hoàn chỉnh, chúng ta hãy lấy nhau đi chắc?
Nhưng Liễu Y Y lại cảm thấy Tôn Hàn đang trốn tránh mình.
Trên đường về nhà, Tôn Hàn châm một điếu thuốc sau đó và hút vừa lái xe.
Đột nhiên, miệng anh nhoẻn cười.
Liễu Y Y không phát hiện ra, nhưng Tôn Hàn lại biết bây giờ Liễu Y Y đã có phong thái của một chủ doanh nghiệp rồi.
Từ lời nói đến hành động đều ung dung tự tại như một bà hoàng.
Ước nguyện của anh đạt được rồi.
Dù sau này không có Tôn Hàn thì cuộc sống của Liễu Y Y cũng sẽ sáng lạng.
Nhưng tại sao ông trời lại bắt anh thích cô gái này?
Để giờ muốn buông cũng không được.
…
Trong một câu lạc bộ.
Đường Triều Bính nhắm mắt hưởng thụ màn xoa bóp của một cô phục vụ, còn Đường Minh Phong thì khoanh tay trước mặt khom người chờ ông mình ra chỉ thị.
“Nghe nói Tôn Hàn về rồi hả?”
“Vâng thưa ông”.
Chương 210: Chỉ thấy chán ghét
“Về thì hay rồi, thế thì mới tính toán nợ nần được chứ! Không kẻ nào thiếu nợ nhà họ Đường ta được đâu”.
Đường Triều Bính mở mắt ra, loé lên tia sát ý.
Đường Minh Phong chỉ chờ câu nói này của ông mình, bởi một mình anh ta thì không thể làm gì Tôn Hàn được.
Anh ta thử hỏi dò: “Ông ơi, người mà Tôn Hàn quan tâm chính là Liễu Y Y, hay chúng ta bắt nó…”
Đường Minh Phong nở một nụ cười dâm tà.
Thật lòng mà nói, anh ta mới gặp Liễu Y Y vài lần nhưng lần nào cũng thấy ngứa ngáy hết cả người.
Không cần nghĩ Đường Triều Bính cũng biết cháu trai mình đang nghĩ gì, ông ta tức giận nói: “Tốt xấu gì cháu cũng là cháu thứ hai của nhà họ Đường, mà chỉ biết tới thủ đoạn bẩn thỉu này thôi à? Phụ nữ chính là chướng ngại vật của đàn ông, nếu cháu cứ mê đắm trong sắc dục thì ông sẽ chọn một đứa cháu ở chi phụ khác để bồi dưỡng làm người thừa kế đấy”.
Câu nói này doạ cho Đường Minh Phong sợ mất mật.
Nếu không được làm người thừa kế của nhà họ Đường, thì Đường Minh Phong còn gì nữa chứ?
Anh ta vội thề thốt nói: “Ông yên tâm, cháu sẽ không vì chuyện nam nữ mà làm hỏng đại sự đâu ạ! Không đúng, từ nay, cháu sẽ không cần phụ nữ nữa”.
“Nói linh tinh cái gì thế, không cần phụ nữ nữa thì cháu sinh người nối dõi cho nhà họ Đường bằng cách nào? Ý của ông là đừng quá mải mê chuyện nam nữ. Cứ ông bây giờ đây này, thi thoảng gặp dịp thì chơi, chứ việc gì phải nhì nhằng với ai”.
“Cháu có quyền có thế thì chỉ cần ngoắc tay một cái, bất kể người phụ nữ nào cũng phải quỳ rạp dưới chân thôi”.
Lúc nói ra câu này, Đường Triều Bính còn thò tay ra bóp mạnh vào ngực của cô gái bao.
“Cháu biết rồi ạ”.
Đường Triều Bính nói những lời này vào lúc trào dâng nhiệt huyết, điều này khiến Đường Minh Phong hiểu rõ hơn về con người của ông mình.
Ngay sau đó, Đường Triều Bính đã chuyển đề tài: “Cháu đã thu hết cổ phần của bất động sản Phong Quyên về tay chưa? Nhớ kỹ, nhà họ Đường bỏ ra một khoản tiền lớn như vậy giúp công ty của cháu lên thị trường, chứ không phải làm quà cưới cho một người phụ nữ ăn không ngồi rồi đâu”.
Nếu đúng như lời hứa trước kia thì sau khi Phong Quyên chính thức đi vào hoạt động, Đường Minh Phong phải chia cho Lâm Mỹ Quyên không ít cổ phần.
Nhưng nhà họ Đường sẽ không đồng ý.
“Thưa ông, cháu đã nắm giữ hết rồi ạ. Cháu đã thượng lượng rất lâu với Mỹ Quyên, cô ấy đã đồng ý ký tên lên thoả thuận chuyển nhượng cổ phần. Bây giờ, tất cả cổ phần của bất động sản Phong Quyên đều đứng tên cháu”, Đường Minh Phong đắc ý nói.
Tiếc cho Lâm Mỹ Quyên suốt ngày tính toán, giờ lại bị mấy lời nói của anh ta lừa gạt. Đường Minh Phong nói nếu Lâm Mỹ Quyên không chịu chuyển nhượng cổ phần sang cho mình thì nhà họ Đường sẽ không chịu rót vốn cho bất động sản Phong Quyên ra thị trường nữa.
Vì thế sau khi nghe những lời thề non hẹn biển của Đường Minh Phong, Lâm Mỹ Quyên đã đồng ý.
Cho nên tất cả cổ phần của bất động sản Phong Quyên hiện giờ đều thuộc về nhà họ Đường và Đường Minh Phong.
Lâm Mỹ Quyên không còn dính dáng tẹo nào.
“Làm tốt lắm! Chờ công ty chính thức hoạt động xong, cháu cứ cho cô ta ít tiền rồi đuổi đi, sau đó giao công ty cho người khác phụ trách là cháu có thể về Thượng Hải với ông được rồi”, Đường Triều Bính gật gù khen ngợi.
“Vâng, thế ông định xử lý Tôn Hàn thế nào ạ?”
Chuyện về Thượng Hải làm người thừa kế sáng giá của nhà họ Đường đã nắm chắc trong tay rồi, nhưng Đường Minh Phong vẫn tiếc nuối một điều, đó là chưa xử lý được Tôn Hàn.
Nếu không giải quyết xong chuyện này thì có về Thượng Hải rồi, anh ta vẫn thấy bứt dứt.
“Nó ấy à!”
“Không cần chúng ta đối phó nó đâu, kiểu gì nó cũng mò tới phá đám vào ngày Phong Quyên ra mắt thị trường. Hình như Tôn Hàn có thế lực không nhỏ ở tỉnh Tây, đúng là nhà họ Đường chúng ta là mãnh hổ, nhưng người ta cũng là rắn độc đấy, không dễ đối phó đâu”.
“Nhưng rắn độc có ghê đến mấy thì cũng phải chào thua mãnh hổ thôi, cứ yên tâm, ông đã tìm người đối phó nó rồi”.
“Dù Tô Vấn Long đứng về phe nó cũng không sao”.
Đường Triều Bính bấm đầu ngón tay già nua rồi nói một cách sâu xa.
Trên đời này không thiếu những anh hùng rơm có tí quyền thế đã hống hách ngang tàng như Tôn Hàn.
Nhưng trong mắt các lão hồ ly như ông ta thì đó chỉ là trò trẻ thôi, ông ta chỉ cần dí ngón tay một cái là họ nát bét ngay.
Tưởng có chút quan hệ ở tỉnh Tây là có thể coi thường nhà họ Đường ở Thượng Hải sao!
Nhầm to rồi!
Thấy ông mình tự tin như vậy, Đường Minh Phong cũng không nhiều lời nữa.
Với anh ta mà nói thì ông nội chính là một người toàn năng.
Đường Minh Phong rời khỏi câu lạc bộ rồi về biệt thự của mình.
Đèn điện trong nhà đã mở sáng choang.
Vừa bước vào phòng khách, Đường Minh Phong đã thấy Lâm Mỹ Quyên mặc váy ngủ đứng khoanh tay trước ngực rồi lạnh lùng ngồi ở đó.
“Hôm nay mặt trời mọc đằng Tây à mà anh về sớm thế?”, Lâm Mỹ Quyên nham hiểm hỏi.
Càng gần ngày Phong Quyên ra mắt thị trường thì Đường Minh Phong càng phải đi xã giao nhiều, cơ hội ăn chơi đàn điếm cũng nhiều lên trông thấy.
Anh ta đã không còn thân mật gần gũi với Lâm Mỹ Quyên như trước nữa.
“Hôm nay anh đi gặp ông, em ngủ sớm đi”.
Đường Minh Phong mất kiên nhẫn, cởi vest chuẩn bị đi tắm rồi ngủ.
Dù Lâm Mỹ Quyên đang mặc chiếc váy ngủ màu hồng xuyên thấu thì anh ta cũng chẳng thấy hứng thú chút nào.
Cái gì nhìn nhiều rồi cũng chán.
“Gặp ông ư? Thế ông nói sao?”, nghe thấy vậy, Lâm Mỹ Quyên lên tinh thần ngay.
Đường Minh Phong có vẻ khó chịu, ai cho cô ta gọi như thế?
Nhưng ngoài mặt Đường Minh Phong vẫn không tỏ thái độ gì, chỉ nói: “Giờ chuyện công ty là quan trọng nhất, những chuyện khác để sau tính”.
“Thế chuyện kết hôn anh đã hứa với em thì sao?”, đây là vấn đề mà Lâm Mỹ Quyên quan tâm nhất.
“Bây giờ là lúc nào chứ? Em không chờ được đến khi công ty hoạt động vào guồng à?”
Vừa nghe thấy chuyện cưới xin, Đường Minh Phong nổi khủng lên ngay.
Lâm Mỹ Quyên lập tức không vui rồi lạnh lùng hỏi: “Đường Minh Phong, anh đã lấy hết cổ phần của em ở Phong Quyên rồi, đừng nói anh định đánh trống bỏ dùi đấy nhé?”
Lâm Mỹ Quyên đã hối hận về chuyện cổ phần khi thấy Đường Minh Phong quay ngoắt thái độ.
Nhưng lúc ấy, cô ta không nghĩ quá nhiều.
Từ đầu đến cuối đều là nhà họ Đường lo liệu hết mọi việc cho bất động sản Phong Quyên.
Nên nếu một người ngoài như cô ta nắm nhiều cổ phần thì nhà họ Đường sẽ không trợ giúp nữa.
Chỉ cần cô ta gả cho người thừa kế của gia tộc họ là Đường Minh Phong thì có cho hết cổ phần cũng được, hơn nữa Đường Minh Phong bảo là vay chứ không xin.
Sau khi công ty ổn định, anh ta sẽ trả lại cho Lâm Mỹ Quyên.
Vì thế bất động sản Phong Quyên ra mắt thị trường là chuyện quan trọng nhất.
Nào ngờ, sau khi trở thành người thừa kế chính thức của nhà họ Đường, Đường Minh Phong đã thay đổi hoàn toàn, không còn nồng nhiệt với cô ta nữa.
Đã thế còn thường xuyên ăn chơi trác táng bên ngoài.
Điều này khiến Lâm Mỹ Quyên thấy rất nguy hiểm.
Nhỡ Đường Minh Phong trở mặt thì cô ta sẽ không còn gì nữa.
Thậm chí cô ta còn không dám cho bố và em trai mình biết chuyện đã chuyển hết cổ phần sang cho Đường Minh Phong.
“Em nghĩ nhiều rồi, chờ công ty ra mắt thuận lợi, anh sẽ tuyên bố chuyện hôn sự của bọn mình ngay, được chưa?”
Đường Minh Phong không quên lời dặn của ông mình, tạm thời vẫn giữ quan hệ với Lâm Mỹ Quyên nên đành nói vậy.
“Thật không?”, Lâm Mỹ Quyên nghi ngờ.
“Anh đã lừa em bao giờ chưa?”
“Được rồi Minh Phong, em chỉ yêu một mình anh thôi”.
Nghe thấy Lâm Mỹ Quyên nói lời “yêu”, Đường Minh Phong chỉ thấy chán ghét.
Chương 211: Lưỡi không xương
Sáng hôm sau.
Tôn Hàn thay đồ và sửa soạn cho Đồng Đồng như một công chúa nhỏ để chuẩn bị đi chơi.
Anh ở lại Mục Thành khá lâu nên không có nhiều thời gian ở bên cạnh cô bé, vì thế hôm nay anh định dành nguyên một ngày chơi với con.
Lần đầu tiên nhìn thấy cháu gái, Từ Hạ thích thú vô cùng, vừa hay hôm nay cũng rảnh nên đương nhiên cũng đi cùng luôn.
“Anh này, cô Liễu Y Y hôm qua là chị dâu em đấy à?”, lúc chuẩn bị ra ngoài, Từ Hạ chợt hiếu kỳ hỏi.
Tôn Hàn cười đáp: “Sao em biết?”
“Còn sao nữa? Nếu không phải chị dâu em thì sao chị ấy đối xử với con gái anh tốt như vậy được!”, Từ Hạ nói như đúng rồi.
Tôn Hàn ngẫm nghĩ rồi gật đầu, con người Liễu Y Y là vậy, dù trước kia chưa biết Đồng Đồng là con gái mình, cô ấy vẫn chăm sóc con bé tận tình.
Rất ít người có bản tính lương thiện thế này.
Chỉ có điều…
“Quan hệ của bọn anh hơi phức tạp, nhưng chưa chính thức yêu đương. Lát đi chơi với Đồng Đồng, em để ý lời nói một chút nhé!”
Tôn Hàn vẫn lên tiếng giải thích vì sợ Từ Hạ lỡ lời rồi gây lúng túng cho cả hai.
Từ Hạ khó hiểu hỏi: “Anh, em thấy cô Liễu là người tốt, đã thế còn xinh đẹp nữa, sao anh không chốt luôn đi? Người như cô ấy bây giờ là hiếm lắm đấy!”
“Rồi đến lúc người ta bị cướp đi rồi thì anh ngồi đấy mà khóc nhé”.
“Haizz, thôi em đừng hỏi nữa”.
Tôn Hàn hiểu ý của Từ Hạ, nhưng chuyện của anh đâu có đơn giản như vậy.
“Tuỳ anh thôi, miễn sao đến lúc ấy đừng hối hận là được”.
Từ Hạ có vẻ không thích thái độ nửa vời của anh trai, nhưng cô ấy cũng không muốn can thiệp quá sâu vào chuyện riêng của anh mình.
Không lâu sau, ba người họ đã chuẩn bị xong để đi chơi.
Tôn Hàn lái xe đến gần nhà Liễu Y Y chờ, vài phút sau đã thấy Liễu Y Y mặc một chiếc áo khoác gió màu lam đi tới rồi lên xe.
“Dì Y Y!”, nhìn thấy Liễu Y Y một cái là Đồng Đồng vui vẻ reo lên ngay.
“Đồng Đồng hôm nay xinh quá!”
Liễu Y Y khen ngợi cô bé, sau khi biết Đồng Đồng là con gái của mình, ánh mắt Liễu Y Y nhìn cô bé đã hoàn toàn khác trước.
Nhưng Đồng Đồng còn nhỏ nên đương nhiên chưa cảm nhận được.
“Hôm nay, chúng ta làm gì đây?”, Liễu Y Y bình thản hỏi Tôn Hàn.
“Đi thuỷ cung, công viên trò chơi, nếu còn thời gian thì đến công viên đi dạo tiếp! Dẫu sao hôm nay anh cũng không bận gì, nên có thể đi chơi nguyên ngày luôn”, Tôn Hàn đáp.
“Ừ, thế đi thôi, xong cố về sớm”.
Tôn Hàn vừa lái xe vừa hỏi: “Cô Tiết không biết em đi với bọn anh à?”
Nghe thấy câu hỏi này, Liễu Y Y liếc Tôn Hàn một cái, biết rồi còn hỏi.
Nếu để mẹ cô biết thì còn lâu cô mới đi được.
“Em bảo với mẹ là đến công ty!”
“Ừ”.
Im lặng.
Đầu tiên, bọn họ đến thuỷ cung, chơi khoảng hai tiếng đồng hồ rồi mới đến công viên trò chơi.
Đến trưa, Đồng Đồng kêu đói, Tôn Hàn dẫn bọn họ đến một quán ăn gần đó để giải quyết bữa trưa.
Còn buổi chiều tiếp tục ở lại công viên trò chơi hay đến công viên tản bộ là tuỳ thuộc vào Đồng Đồng.
Chỉ cần cô bé thấy mệt thì sẽ đi về.
Buổi đi chơi hôm nay là do cô bé quyết định.
Bọn họ cùng nhau ngồi xuống một chiếc bàn cạnh cửa sổ.
Có lẽ vì cả Từ Hạ và Liễu Y Y đều có nhan sắc cỡ khủng nên có rất nhiều ánh mắt tập trung về phía này.
Đang ở chỗ công cộng, Tôn Hàn cũng chẳng thế cấm cản người ta nhìn được.
Vì thế, anh đành mặc kệ.
Tôn Hàn gọi mấy món, hầu hết đều theo sở thích của Đồng Đồng, Liễu Y Y và Từ Hạ.
Bốn người cùng dùng bữa, điều này khiến Tôn Hàn cảm thấy rất ấm áp.
Nếu sau này ngày nào cũng như thế này, chắc chắn sẽ rất tuyệt.
Nhưng ngày hôm nay sắp trôi qua rồi.
Nghĩ đến đây, khẩu vị và tâm trạng của Tôn Hàn đều giảm sút.
“Cô Liễu đấy à”.
Đột nhiên có một giọng nói kém hoà nhã, hay có thể coi là ngả ngớn vang lên.
Tôn Hàn ngước lên nhìn thì thấy một người đàn ông trung niên dù mặc một bộ vest đắt tiền nhưng vẫn không che đi được vẻ hèn hạ, gương mặt phệ của ông ta khiến người ta cảm thấy không có ý tốt đẹp gì.
Từ Hạ không quen ai ở Giang Châu cả nên người đàn ông mập mạp này cũng vậy.
Trông thấy người đó, Liễu Y Y bất giác cau mày, có thể thấy cô biết người này, nhưng không muốn gặp.
Cô chỉ giơ tay ra chứ không tươi cười.
Liễu Y Y chào hỏi lại: “Tổng giám đốc Chư, trùng hợp quá!”
“Đúng vậy, không ngờ lại được gặp cô Liễu ở đây, đúng là duyên phận! Để tôi mời bữa này”.
“À, hai vị này là bạn của cô à? Tôi xin tự giới thiệu, tôi là Chư Vinh - chủ của một công ty vải, ngoài ra tôi còn có hai xưởng nhuộm nữa”.
Chư Vinh không cần mời mà tự ngồi xuống luôn, nhưng ông ta không để ý một điều.
Đó là Tôn Hàn sầm mặt không nói một câu.
Nhưng anh đã nắm được đại khái thông tin về Chư Vinh này rồi.
Ngành nghề của ông ta là cung cấp thiết bị dệt may.
Mà công ty thời trang Sâm Uy sẽ quen biết nhiều nhất với những công ty thế này.
Liễu Y Y liếc nhìn Chư Vinh rồi nói: “Tổng giám đốc Chư, hôm nay tôi đi chơi với bạn nên không muốn bàn chuyện công việc”.
“Nếu không có việc gì thì tôi không ngồi với tổng giám đốc Chư được rồi”.
Một lời đuổi khéo.
Nhưng Chư Vinh lại như không nghe thấy gì, cố ý kéo dài giọng nói rồi sâu xa nói: “Cô Liễu, giờ cô là người phụ trách của Sâm Uy rồi nên hạng mục lớn hợp tác với Phong Hoả cũng do cô quyết định luôn, những người làm về vải vóc như chúng tôi phải sống dựa vào cô đấy”.
“Đúng ra thì công ty của tôi cũng tham gia đấu thầu, cô có thể tiết lộ kết quả cho tôi biết với được không?”
Nhãn hiệu Y Minh Nguyệt.
Đây là kế hoạch hợp tác của Sâm Uy và Phong Hoả sẽ ra mắt vào đầu năm sau.
Các bước chuẩn bị đều đã hoàn tất.
Còn bên cung cấp vật liệu đương nhiên cũng là một đối tác.
Điểm khác biệt là nhãn hiệu này do hai công ty lớn hợp tác nên đương nhiên không thiếu tiền và nhân lực.
Thế nên thương hiệu sẽ chọn đối tác, chứ không phải đối tác được chọn thương hiệu.
Chư Vinh đang muốn trở thành nhà cung ứng cho thương hiệu này, ăn đứt miếng bánh ngon là Y Minh Nguyệt.
“Tôi đã nói hôm nay không bàn công việc, còn công ty chúng tôi chọn bên nào làm nhà cung ứng thì đến ngày công bố sẽ biết thôi, việc gì tổng giám đốc Chư phải gấp gáp thế!”, Liễu Y Y chỉ tiết lộ đôi ba điều.
Nhưng Chư Vinh không nhanh chân thì công ty ông ta hết phần ngay.
Ông ta không cười nữa: “Cô Liễu, cô nói vậy là không được. Biết sớm hay muộn thì vẫn là biết mà, hay cô nói cho tôi biết luôn đi, công ty tôi có được chọn không?”
“Được thì sao mà không được thì sao?”, Liễu Y Y có vẻ bực mình, ngữ điệu cũng không khách sáo nữa.
Nhưng Chư Vinh vẫn mặc kệ rồi nói: “Được thì là chuyện vui, tôi sẽ tặng cô Liễu một món quà”.
“Còn nếu không được thì mong cô nghĩ cách giúp công ty chúng tôi”.
Thái độ này của Chư Vinh thật đúng với câu lưỡi không xương trăm đường lắt léo.
Chương 212: Thà đắc tội quân tử, chớ đắc tội tiểu nhân
Rõ ràng Chư Vinh đang muốn Liễu Y Y lợi dụng quyền hành để vụ lợi cá nhân, hơn nữa giọng điệu của Chư Vinh còn có vẻ như không cho Liễu Y Y được phép từ chối.
Mặt Liễu Y Y sa sầm như ăn phải một con ruồi.
Dù đã biết trước rằng khi phụ trách hạng mục Y Minh Nguyệt, cô sẽ bị nhiều người làm phiền.
Nhưng không ngờ lại có loại người như Chư Vinh, cứ sấn tới mà không cần biết thể diện là gì.
Liễu Y Y lập tức nổi giận, sau đó nghiêm mặt nhìn Chư Vinh đang cười rồi nói: “Nếu tổng giám đốc Chư muốn biết như vậy thì tôi sẽ nói cho ông biết. Công ty của ông không đạt yêu cầu của chúng tôi, vì thế các ông bị loại rồi”.
“Nếu ngay bây giờ, ông có thể cải tiến chất lượng sản phẩm của mình, có lẽ sau này chúng ta vẫn còn cơ hội hợp tác”.
Y Minh Nguyệt là sản phẩm tiêu dùng nội địa nên chắc chắn sản phẩm phải đạt tiêu chuẩn trong nước.
Còn sản phẩm dệt may và thuốc nhuộm của công ty Chư Vinh đều kém xa yêu cầu về chất lượng của Y Minh Nguyệt.
“Cô Liễu, cô nói vậy là không được. Vải vóc của ai chẳng như nhau, sao cô cứ bắt bẻ thế làm gì? Theo tôi thấy chắc tại cô chưa thấy được thành ý của tôi nên tưởng tôi keo kiệt hơn các công ty khác chứ gì?”
“Thế này đi, hai vị này đều là bạn của cô nên tôi nghĩ chắc họ sẽ không đi kể lung tung đâu. Chỉ cần sự án Y Minh Nguyệt dùng hết vật liệu may bên tôi, tôi sẽ chia hoa hồng cho cô”.
Chư Vinh giơ năm ngón tay lên.
Điều này có nghĩa là nếu công ty của Chư Vinh bán được hai mươi đồng vật liệu may cho Y Minh Nguyệt thì Liễu Y Y sẽ được chia hoa hồng một đồng.
Nếu vậy thì Liễu Y Y sẽ trở nên giàu có ngay chỉ sau một năm.
Chư Vinh tin chắn rằng số phần trăm hoa hồng này đủ khiến bất kỳ ai động lòng, đương nhiên Liễu Y Y cũng không ngoại lệ.
Nói rồi, Chư Vinh liếm môi.
Liễu Y Y rất đẹp, đến mức người đàn ông nào nhìn thấy cũng muốn xâm phạm nhiều lần.
Nhưng giờ ông ta đang phải cầu xin người ta.
Chờ mai này ông ta bắt được thóp của Liễu Y Y rồi, đến lúc ấy mọi thứ sẽ đảo ngược.
Đừng nói đến chuyện lợi ích, dù ông ta muốn chơi Liễu Y Y cũng được nữa là.
Nhưng Chư Vinh đã nghĩ hơi xa rồi.
Liễu Y Y lạnh mặt nói: “Tổng giám đốc Chư, ông nghĩ lầm rồi, tôi chẳng có hứng thú gì với hoa hồng cả. Điều khiến tôi cùng đội ngũ công ty hứng khởi nhất chính là chất lượng của sản phẩm cung ứng”.
“Chúng tôi không ưng ý sản phẩm của bên ông nên không thể sử dụng được”.
“Xin lỗi, tôi đang dùng bữa, mời ông ra chỗ khác”.
Hiện giờ, Liễu Y Y không còn chút nhẫn nại nào nữa, cô đã quá khách sáo với ông ta rồi.
Lúc này, Đồng Đồng cũng thì thầm nói: “Bố ơi, Đồng Đồng không thích bác này đâu”.
Mặt Chư Vinh lập tức trở nên khó coi, sau đó còn lườm Đồng Đồng.
Mà trẻ con thì rất dễ bị doạ.
Sau cái lườm dữ tợn của Chư Vinh, lập tức có tiếng trẻ con khóc toáng lên.
Nhưng Chư Vinh lại không nghĩ là mình khiến cô bé khóc, nên vẫn cười nói: “Cô Liễu, cô làm thế này là rượu mừng không uống thích uống rượu phạt đúng không? Sản phẩm của công ty tôi đã có chỗ đứng trên thị trường rồi, nhưng vị trí của cô thì chưa chắc chắn ở cái đất Giang Châu này đâu”.
“Một khi tôi đã tham gia đấu thầu thì kiểu gì cũng phải trúng! Nếu cô cứ cứng đầu thế này, tôi e sẽ khiến tất cả đều mất vui đấy”.
“Ông đúng là cái đồ vô lại”.
Thấy Đồng Đồng khóc nức nở, Liễu Y Y càng thêm giận dữ nên không màng gì nữa, cứ thế mắng chửi Chư Vinh.
“Thế thì sao? Nhưng tôi dám chắc với cô, nếu cô không đồng ý dùng sản phẩm bên tôi, xưởng của cô cứ coi chừng đấy. Đương nhiên cô cũng có thể không tin, nhưng tôi khuyên cô tốt nhất nên đi nghe ngóng thông tin về tôi đi”.
Sau khi uy hiếp xong, Chư Vinh đứng dậy chuẩn bị rời đi, nhưng vẫn cố bồi thêm một câu: “Bữa này tôi mời”.
“Khoan đã!”
Tôn Hàn im lặng nãy giờ đột nhiên lên tiếng.
Đây là việc làm ăn, lẽ ra tự Liễu Y Y nên giải quyết mới đúng.
Nhưng gặp phải loại người như Chư Vinh, anh không xen vào không được.
Điều quan trọng nhất là ông ta đã doạ cho Đồng Đồng sợ phát khóc.
Điều này khiến một người luôn thích giải quyết mọi chuyện một cách lặng lẽ không muốn cho ông ta bỏ đi nữa.
“Sao, có gì chỉ giáo à? Cậu là bạn trai của cô Liễu hả? Trông cũng không đến nỗi nào, nhưng không biết có phải bình hoa không đây?”
“Tiểu Hạ, em đưa Đồng Đồng đi chơi đi, lát anh sẽ đi tìm hai cô cháu”, Tôn Hàn căn dặn.
Bây giờ, Đồng Đồng cũng ăn được kha khá rồi, không nhất thiết phải ngồi lại nhà hàng này nữa.
Có nhiều tình huống, trẻ nhỏ chứng kiến sớm quá cũng không tốt.
“Á à, định làm to chuyện đây mà. Được thôi, tôi cũng muốn xem bạn trai của cô Liễu là cao nhân phương nào”.
“Tiện thể tôi cũng cho cô Liễu thấy bản lĩnh của mình luôn, không cô ấy lại tưởng tôi khách sáo như vậy là thiện nam tín nữ!”
Chư Vinh tỏ ra rất ngông nghênh, như thể thật sự không có ai ở Giang Châu làm được gì ông ta.
“Anh”, Từ Hạ cất tiếng gọi.
“Em đưa Đồng Đồng ra ngoài đi”, Tôn Hàn cau mày.
“Vâng”.
Biết anh mình đã nổi giận, Từ hạ không cố thuyết phục nữa mà dỗ Đồng Đồng ra ngoài chơi.
Cô bé cũng không thích ông chú béo tròn này nên lập tức ngoan ngoãn đi theo Từ Hạ ra ngoài luôn.
Đã có không ít người chú ý về phía bọn họ.
Chư Vinh mặc cả cây hàng hiệu, đã thế bên ngoài còn có một chiếc xe sang BMW đỗ ở một vị trí bắt mắt cùng hai tên lưu manh đứng canh phòng, thoạt nhìn đã biết không phải nhân vật dễ chọc vào rồi.
Có lẽ chủ nhà hàng cũng biết Chư Vinh, sợ có đánh nhau nên ông ấy cũng không dám ló mặt ra.
“Theo ý của ông thì ông nhất nhất muốn làm nhà cung ứng cho nhãn hiệu mới mà Sâm Uy hợp tác với Phong Hoả đúng không?”
“Tôi thấy hay thật đấy! Sâm Uy là một công ty thời trang trong nước, còn danh tiếng của Phong Hoả đã nổi ở nước ngoài, Chư Vinh ông là cái thá gì mà nghĩ mình xứng đáng hợp tác với họ?”
Nghe thấy lời nói khinh thường này, Chư Vinh nhăn mặt như bị sỉ nhục.
Ông ta trầm giọng nói: “Chư Vinh tôi là cái thá gì ư? Nhưng ở cái đất Giang Châu này, tôi có nhiều bạn bè là các nhân vật lớn lắm đấy”.
“Nếu tôi không đồng ý, đừng ai hòng làm ăn được ở đây! Có lẽ cả Sâm Uy và Phong Hoả cũng không ngoại lệ đâu”.
Câu nói này có vẻ khoác lác.
Nhưng Chư Vinh biết ưu thế của mình, vì ông ta là người gốc Giang Châu.
Dù Phong Hoả và Sâm Uy có nhiều tiền đến mấy thì cũng là từ nơi khác đến, nên không thể doạ ông ta được.
Còn ông ta lại có thể liên tục gây phiền phức cho hai công ty này.
Có câu thà đắc tội quân tử, chớ đắc tội tiểu nhân.
Chư Vinh chính là tên tiểu nhân bản địa.
“Nổ ghê thật! Ý của ông là ai muốn mở công ty ở Giang Châu cũng phải được sự đồng ý của ông ư?”
Tôn Hàn bật cười, anh đã gặp nhiều loại người, nhưng kiểu nói khoác không biết ngượng mồm này thì là lần đầu.
Điều này khiến anh cảm thấy như thể cả thành phố Giang Châu đều mag họ Chư vậy.
Bình luận facebook