Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 214: Anh chính là mối quan hệ của em
Rất nhiều khách có mặt ở đó đều đang chỉ chỉ trỏ trỏ. Có những người biết mặt Chư Vinh đều không ngờ một Chư Vinh trước giờ chỉ biết ức hiếp người khác và chưa từng bị ai bắt nạt, lại phải quỳ gối trước mặt người khác!
Đúng là khiến lòng người hả hê!
Tôn Hàn không bận tâm đến bọn họ, cũng không gọi điện tiếp nữa, chỉ cười hỏi với vẻ khinh miệt, “Sao vậy, khí thế của ông chủ Chư đâu mất rồi?”
“Không dám, tôi không dám ạ!! Ở trước mặt cậu Tôn, tôi nào dám có khí thế gì nữa! Chuyện hôm nay chỉ là hiểu lầm, thực sự chỉ là hiểu lầm thôi! Cậu Tôn, tôi…”
Chư Vinh lắp bắp giải thích, trong lòng chỉ muốn khóc rống lên.
Ngày hôm nay ra đường quên xem lịch mất rồi!
Hôm nay khi thấy Liễu Y Y đến đây, ông ta chỉ muốn ra oai lấn át một chút thôi. Dù sao quốc tế Phong Hoả và thời trang Sâm Uy cũng là doanh nghiệp từ bên ngoài đến, có lớn đến mấy cũng không làm gì được ông ta.
Chỉ cần ông ta trở thành nhà cung cấp cho thương hiệu sắp thành lập của hai công ty này thì tiền tài sẽ ào ào vào túi.
Ai mà ngờ?
Người ta lại có một người bạn trai có quyền có thế đến nhường này!
Ông ta cảm thấy hối hận vô cùng. Trẻ tuổi như Liễu Y Y, nếu không có ai chống lưng, làm sao có thể trở thành người phụ trách cho một dự án quan trọng như vậy.
Chư Vinh còn ngây thơ nghĩ Liễu Y Y chẳng qua chỉ là đứa con gái bị nhà họ Liễu đuổi đi, rất dễ đối phó.
Ông ta còn chẳng sợ nhà họ Liễu, việc gì phải sợ một cô gái tầm thường.
Nhưng phen này, tiêu tùng thật rồi!
“Tôi đã từng nói, kẻ đắc tội nghiêm trọng với tôi bị đuổi khỏi Giang Châu, đã xem như tôi rất khoan dung rồi. Ông muốn chủ động biến khỏi Giang Châu hay chờ tôi mời đây, Chư Vinh?”, Tôn Hàn đã không còn hứng thú nữa, buột miệng hỏi.
Đuổi khỏi Giang Châu!
Chư Vinh nghe như sét đánh ngang tai. Cơ nghiệp nhà ông ta đều ở Giang Châu, rời khỏi nơi này, ông ta còn gì trong tay nữa?
“Xin cậu Tôn khoan dung tha thứ. Sau này tôi không dám động vào cô Liễu nữa ạ!!”
Ánh mắt nghiêm lại, Tôn Hàn chỉ chậm rãi lắc đầu.
Chư Vinh chẳng phải là kẻ tốt lành gì, tại sao anh phải tha thứ?
Nếu người bị ức hiếp là một người khác, liệu kết quả sẽ ra sao?
Không ai biết được.
“Tôi, tôi hiểu rồi. Cảm ơn… cậu Tôn”.
Một lúc lâu sau đó, Chư Vinh đã đưa ra được quyết định khó khăn. Ông ta nhếch nhác đứng dậy rồi rời đi, khuôn mặt chẳng còn vẻ ngông nghênh nữa.
Thế giới này thực sự có những người có thủ đoạn phi thường.
Cả đời Chư Vinh nhe nanh múa vuốt, cuối cùng cũng đá phải một tấm sắt, chẳng trách được ai.
Chỉ một câu nói thôi, đã khiến Chư Vinh phải cút khỏi Giang Châu.
Đây chính là quyền lực của Tôn Hàn!
Liễu Y Y nghĩ mình đã hiểu rất rõ về Tôn Hàn, nhưng lúc này vẫn không nén được vẻ kinh ngạc trước cách hành sự lạnh lùng của anh.
Cô cảm thấy rất lạ lẫm.
Cảm thấy Tôn Hàn bây giờ, không phải là Tôn Hàn bình thường vẫn luôn hiền hoà và hay liến thoắng với cô.
Mà giống như một bậc quân vương nhất ngôn cửu đỉnh đương thời vậy.
“Tuy Chư Vinh rất vô liêm sỉ, nhưng không đến mức bị anh ép buộc rời khỏi quê nhà mà?”
Liễu Y Y mềm lòng, khó tránh khỏi cảm giác xót thương khi nhìn thấy bộ dạng thảm hại của Chư Vinh.
Tôn Hàn nhìn sang, ánh mắt hững hờ, “Kẻ đáng thương chắc chắn có điểm đáng ghét. Chư Vinh có thể bình yên đi đến ngày hôm nay, có lẽ không phải là kẻ tội ác tày trời. Nhưng tuyệt đối không phải là người tốt, chuyện xấu đã làm cũng không hề ít”.
“Bảo ông ta cút khỏi Giang Châu đã là khách sáo lắm rồi”.
“Thôi được”.
Liễu Y Y không nhiều lời nữa, dẫu sao Tôn Hàn cũng chỉ ra mặt giúp cô.
“Không có hứng ăn cơm nữa. Chúng ta đi ra với Đồng Đồng đi”, chuyện vừa được giải quyết, Liễu Y Y đã nghĩ ngay đến Đồng Đồng.
Biết Đồng Đồng là con gái ruột của mình, nên khi Đồng Đồng vừa rời khỏi tầm mắt mình, Liễu Y Y cũng cảm thấy hơi lo.
“Trên thương trường, chuyện gì cũng có thể gặp phải. Con đường sau này của em sẽ còn gặp rất nhiều kẻ như Chư Vinh. Em có biết nên đối phó thế nào khi gặp phải loại người này không?”, Tôn Hàn không đứng dậy mà đột nhiên cất tiếng hỏi.
“Làm, làm sao tôi biết chứ”.
Nếu Liễu Y Y biết cách đối phó Chư Vinh thì hôm nay đã không bị ông ta ép buộc rồi.
“Quan hệ!”
“Chỗ dựa của Chư Vinh chính là việc ông ta là tay anh chị ở địa phương, có thể hành sự bất chấp giới hạn. Còn thời trang Sâm Uy và quốc tế Phong Hoả đều là công ty chính quy có quy mô lớn, gần như không biết gì về giới giang hồ”.
“Trong tình huống này, dù em có tìm cảnh sát cũng sẽ rất phiền toái, thế thì phải vận dụng mạng lưới quan hệ của mình”.
“Nếu anh là em, không tìm Chu Lão Lục thì tìm Từ Khang Niên. Giang Châu có hai người họ bảo vệ em, làm sao có kẻ dám động đến em nữa?”
“Từ Khang Niên và Chu Lão Lục là bạn anh chứ đâu phải bạn tôi!”, Liễu Y Y bướng bỉnh nói.
“Chỉ cần họ chịu giúp thì họ chính là bạn em! Liễu Y Y, em đừng ngây thơ như thế nữa được không! Em nghĩ em ở ngoài xã hội phải cầu xin người ta làm việc gì đó thật ư?”
“Hơn nữa, anh cũng không bảo em cầu xin người ta mà? Chỉ cần em mở lời, dù có là Từ Khang Niên hay Chu Lão Lục thì cũng sẽ làm việc giúp em thôi, hơn nữa họ còn không hề có bất kỳ ý đồ gì khác!”
“Họ cần em cúi đầu à?”
Có lẽ vì Tôn Hàn biết năm sau mình phải rời khỏi Giang Châu nên giọng điệu khá nặng nề.
Hôm nay anh có mặt ở đây nên mới dễ dàng trấn áp được Chư Vinh.
Nhưng nếu năm sau Chư Vinh lại nhảy ra đúng lúc anh không có mặt, Liễu Y Y không biết phải tìm ai để đối phó Chư Vinh, thì biết phải làm sao?
Liễu Y Y chưa từng nhìn thấy dáng vẻ hung dữ này của Tôn Hàn, đột nhiên thấy rất ấm ức. Cô cảm thấy mình chỉ muốn làm cho tốt công việc thôi mà sao khó quá.
Nhìn cô như vậy, Tôn Hàn hơi đau lòng, vẻ mặt cũng dịu dàng hơn, “Thôi được rồi, chúng ta ra ngoài với Đồng Đồng thôi. Còn nán lại nữa thì Tiểu Hạ và Đồng Đồng sẽ lo lắng”.
“Anh biết giọng anh hơi nghiêm khắc, nhưng em cũng nên suy nghĩ một chút đi. Làm ăn không phải là chơi nhà chòi, cần tiếp xúc với rất nhiều người, người hay ma hay thần đều có cả!”
“Dự án mà em phụ trách cũng vậy, một ổ bánh lớn sẽ có ruồi nhặng vây quanh. Nếu em không thể tự mình làm tốt, mà còn không muốn tận dụng các mối quan hệ của mình, thì đừng mơ đến việc xử lý tốt!”
“Tôi thì có mối quan hệ gì được chứ!?”
“Anh chính là mối quan hệ của em đây!”
Thấy Liễu Y Y vẫn ngơ ngác, Tôn Hàn lại hơi cáu giận. Làm sao anh yên tâm về cô được đây.
Liễu Y Y bĩu môi, “Tôi là gì của anh chứ?”
“…”
Bị chọc giận đến mức nghẹn lời, Tôn Hàn cũng không muốn dông dài nữa, “Tuỳ em vậy. Không làm tốt dự án thì sẽ bị người ta đẩy xuống, đến lúc ấy đừng than trời trách đất! Đi thôi”.
Tôn Hàn đứng dậy, bước ra khỏi khách sạn.
Liễu Y Y vội vã đuổi theo, lí nhí nói, “Biết rồi. Sau này tôi biết nên xử lý vấn đề như thế nào rồi”.
Tôn Hàn khựng lại, rồi ngoái đầu nhìn cô mỉm cười, không nói gì nữa.
Ra khỏi khách sạn, Từ Hạ lập tức bế Đồng Đồng bước lại gần, ân cần hỏi, “Anh à, hai người không có chuyện gì chứ?”
Từ Hạ biết Chư Vinh là kẻ khó đối phó, nên từ nãy giờ luôn đứng chờ trong thấp thỏm, chỉ sợ xảy ra bất trắc gì.
“Chỉ là một tên ruồi nhặng thôi, làm sao xảy ra chuyện gì được? Đồng Đồng có sợ không nào?”, Tôn Hàn trêu Đồng Đồng.
Trên đời này, loại người gì cũng có. Loại ruồi muỗi như Chư Vinh không phải là thiểu số, nên loại trừ đám ô uế ấy.
Tôn Hàn cũng chẳng muốn gặp loại người như vậy, mắt anh không chứa được cát.
Nguyên nhân chủ yếu khiến anh muốn Chư Vinh cút khỏi Giang Châu, phần lớn là vì Chư Vinh đã làm Đồng Đồng sợ phát khóc.
Đúng là khiến lòng người hả hê!
Tôn Hàn không bận tâm đến bọn họ, cũng không gọi điện tiếp nữa, chỉ cười hỏi với vẻ khinh miệt, “Sao vậy, khí thế của ông chủ Chư đâu mất rồi?”
“Không dám, tôi không dám ạ!! Ở trước mặt cậu Tôn, tôi nào dám có khí thế gì nữa! Chuyện hôm nay chỉ là hiểu lầm, thực sự chỉ là hiểu lầm thôi! Cậu Tôn, tôi…”
Chư Vinh lắp bắp giải thích, trong lòng chỉ muốn khóc rống lên.
Ngày hôm nay ra đường quên xem lịch mất rồi!
Hôm nay khi thấy Liễu Y Y đến đây, ông ta chỉ muốn ra oai lấn át một chút thôi. Dù sao quốc tế Phong Hoả và thời trang Sâm Uy cũng là doanh nghiệp từ bên ngoài đến, có lớn đến mấy cũng không làm gì được ông ta.
Chỉ cần ông ta trở thành nhà cung cấp cho thương hiệu sắp thành lập của hai công ty này thì tiền tài sẽ ào ào vào túi.
Ai mà ngờ?
Người ta lại có một người bạn trai có quyền có thế đến nhường này!
Ông ta cảm thấy hối hận vô cùng. Trẻ tuổi như Liễu Y Y, nếu không có ai chống lưng, làm sao có thể trở thành người phụ trách cho một dự án quan trọng như vậy.
Chư Vinh còn ngây thơ nghĩ Liễu Y Y chẳng qua chỉ là đứa con gái bị nhà họ Liễu đuổi đi, rất dễ đối phó.
Ông ta còn chẳng sợ nhà họ Liễu, việc gì phải sợ một cô gái tầm thường.
Nhưng phen này, tiêu tùng thật rồi!
“Tôi đã từng nói, kẻ đắc tội nghiêm trọng với tôi bị đuổi khỏi Giang Châu, đã xem như tôi rất khoan dung rồi. Ông muốn chủ động biến khỏi Giang Châu hay chờ tôi mời đây, Chư Vinh?”, Tôn Hàn đã không còn hứng thú nữa, buột miệng hỏi.
Đuổi khỏi Giang Châu!
Chư Vinh nghe như sét đánh ngang tai. Cơ nghiệp nhà ông ta đều ở Giang Châu, rời khỏi nơi này, ông ta còn gì trong tay nữa?
“Xin cậu Tôn khoan dung tha thứ. Sau này tôi không dám động vào cô Liễu nữa ạ!!”
Ánh mắt nghiêm lại, Tôn Hàn chỉ chậm rãi lắc đầu.
Chư Vinh chẳng phải là kẻ tốt lành gì, tại sao anh phải tha thứ?
Nếu người bị ức hiếp là một người khác, liệu kết quả sẽ ra sao?
Không ai biết được.
“Tôi, tôi hiểu rồi. Cảm ơn… cậu Tôn”.
Một lúc lâu sau đó, Chư Vinh đã đưa ra được quyết định khó khăn. Ông ta nhếch nhác đứng dậy rồi rời đi, khuôn mặt chẳng còn vẻ ngông nghênh nữa.
Thế giới này thực sự có những người có thủ đoạn phi thường.
Cả đời Chư Vinh nhe nanh múa vuốt, cuối cùng cũng đá phải một tấm sắt, chẳng trách được ai.
Chỉ một câu nói thôi, đã khiến Chư Vinh phải cút khỏi Giang Châu.
Đây chính là quyền lực của Tôn Hàn!
Liễu Y Y nghĩ mình đã hiểu rất rõ về Tôn Hàn, nhưng lúc này vẫn không nén được vẻ kinh ngạc trước cách hành sự lạnh lùng của anh.
Cô cảm thấy rất lạ lẫm.
Cảm thấy Tôn Hàn bây giờ, không phải là Tôn Hàn bình thường vẫn luôn hiền hoà và hay liến thoắng với cô.
Mà giống như một bậc quân vương nhất ngôn cửu đỉnh đương thời vậy.
“Tuy Chư Vinh rất vô liêm sỉ, nhưng không đến mức bị anh ép buộc rời khỏi quê nhà mà?”
Liễu Y Y mềm lòng, khó tránh khỏi cảm giác xót thương khi nhìn thấy bộ dạng thảm hại của Chư Vinh.
Tôn Hàn nhìn sang, ánh mắt hững hờ, “Kẻ đáng thương chắc chắn có điểm đáng ghét. Chư Vinh có thể bình yên đi đến ngày hôm nay, có lẽ không phải là kẻ tội ác tày trời. Nhưng tuyệt đối không phải là người tốt, chuyện xấu đã làm cũng không hề ít”.
“Bảo ông ta cút khỏi Giang Châu đã là khách sáo lắm rồi”.
“Thôi được”.
Liễu Y Y không nhiều lời nữa, dẫu sao Tôn Hàn cũng chỉ ra mặt giúp cô.
“Không có hứng ăn cơm nữa. Chúng ta đi ra với Đồng Đồng đi”, chuyện vừa được giải quyết, Liễu Y Y đã nghĩ ngay đến Đồng Đồng.
Biết Đồng Đồng là con gái ruột của mình, nên khi Đồng Đồng vừa rời khỏi tầm mắt mình, Liễu Y Y cũng cảm thấy hơi lo.
“Trên thương trường, chuyện gì cũng có thể gặp phải. Con đường sau này của em sẽ còn gặp rất nhiều kẻ như Chư Vinh. Em có biết nên đối phó thế nào khi gặp phải loại người này không?”, Tôn Hàn không đứng dậy mà đột nhiên cất tiếng hỏi.
“Làm, làm sao tôi biết chứ”.
Nếu Liễu Y Y biết cách đối phó Chư Vinh thì hôm nay đã không bị ông ta ép buộc rồi.
“Quan hệ!”
“Chỗ dựa của Chư Vinh chính là việc ông ta là tay anh chị ở địa phương, có thể hành sự bất chấp giới hạn. Còn thời trang Sâm Uy và quốc tế Phong Hoả đều là công ty chính quy có quy mô lớn, gần như không biết gì về giới giang hồ”.
“Trong tình huống này, dù em có tìm cảnh sát cũng sẽ rất phiền toái, thế thì phải vận dụng mạng lưới quan hệ của mình”.
“Nếu anh là em, không tìm Chu Lão Lục thì tìm Từ Khang Niên. Giang Châu có hai người họ bảo vệ em, làm sao có kẻ dám động đến em nữa?”
“Từ Khang Niên và Chu Lão Lục là bạn anh chứ đâu phải bạn tôi!”, Liễu Y Y bướng bỉnh nói.
“Chỉ cần họ chịu giúp thì họ chính là bạn em! Liễu Y Y, em đừng ngây thơ như thế nữa được không! Em nghĩ em ở ngoài xã hội phải cầu xin người ta làm việc gì đó thật ư?”
“Hơn nữa, anh cũng không bảo em cầu xin người ta mà? Chỉ cần em mở lời, dù có là Từ Khang Niên hay Chu Lão Lục thì cũng sẽ làm việc giúp em thôi, hơn nữa họ còn không hề có bất kỳ ý đồ gì khác!”
“Họ cần em cúi đầu à?”
Có lẽ vì Tôn Hàn biết năm sau mình phải rời khỏi Giang Châu nên giọng điệu khá nặng nề.
Hôm nay anh có mặt ở đây nên mới dễ dàng trấn áp được Chư Vinh.
Nhưng nếu năm sau Chư Vinh lại nhảy ra đúng lúc anh không có mặt, Liễu Y Y không biết phải tìm ai để đối phó Chư Vinh, thì biết phải làm sao?
Liễu Y Y chưa từng nhìn thấy dáng vẻ hung dữ này của Tôn Hàn, đột nhiên thấy rất ấm ức. Cô cảm thấy mình chỉ muốn làm cho tốt công việc thôi mà sao khó quá.
Nhìn cô như vậy, Tôn Hàn hơi đau lòng, vẻ mặt cũng dịu dàng hơn, “Thôi được rồi, chúng ta ra ngoài với Đồng Đồng thôi. Còn nán lại nữa thì Tiểu Hạ và Đồng Đồng sẽ lo lắng”.
“Anh biết giọng anh hơi nghiêm khắc, nhưng em cũng nên suy nghĩ một chút đi. Làm ăn không phải là chơi nhà chòi, cần tiếp xúc với rất nhiều người, người hay ma hay thần đều có cả!”
“Dự án mà em phụ trách cũng vậy, một ổ bánh lớn sẽ có ruồi nhặng vây quanh. Nếu em không thể tự mình làm tốt, mà còn không muốn tận dụng các mối quan hệ của mình, thì đừng mơ đến việc xử lý tốt!”
“Tôi thì có mối quan hệ gì được chứ!?”
“Anh chính là mối quan hệ của em đây!”
Thấy Liễu Y Y vẫn ngơ ngác, Tôn Hàn lại hơi cáu giận. Làm sao anh yên tâm về cô được đây.
Liễu Y Y bĩu môi, “Tôi là gì của anh chứ?”
“…”
Bị chọc giận đến mức nghẹn lời, Tôn Hàn cũng không muốn dông dài nữa, “Tuỳ em vậy. Không làm tốt dự án thì sẽ bị người ta đẩy xuống, đến lúc ấy đừng than trời trách đất! Đi thôi”.
Tôn Hàn đứng dậy, bước ra khỏi khách sạn.
Liễu Y Y vội vã đuổi theo, lí nhí nói, “Biết rồi. Sau này tôi biết nên xử lý vấn đề như thế nào rồi”.
Tôn Hàn khựng lại, rồi ngoái đầu nhìn cô mỉm cười, không nói gì nữa.
Ra khỏi khách sạn, Từ Hạ lập tức bế Đồng Đồng bước lại gần, ân cần hỏi, “Anh à, hai người không có chuyện gì chứ?”
Từ Hạ biết Chư Vinh là kẻ khó đối phó, nên từ nãy giờ luôn đứng chờ trong thấp thỏm, chỉ sợ xảy ra bất trắc gì.
“Chỉ là một tên ruồi nhặng thôi, làm sao xảy ra chuyện gì được? Đồng Đồng có sợ không nào?”, Tôn Hàn trêu Đồng Đồng.
Trên đời này, loại người gì cũng có. Loại ruồi muỗi như Chư Vinh không phải là thiểu số, nên loại trừ đám ô uế ấy.
Tôn Hàn cũng chẳng muốn gặp loại người như vậy, mắt anh không chứa được cát.
Nguyên nhân chủ yếu khiến anh muốn Chư Vinh cút khỏi Giang Châu, phần lớn là vì Chư Vinh đã làm Đồng Đồng sợ phát khóc.
Bình luận facebook