Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 227-230
Chương 227: Kẻ phản bội
Lý Anh trông vô cùng thảm thương, uất ức và phẫn hận.
Lý Hắc Tử cũng rất tức giận, ngoài vùng Tây Nam thì không tính, nhưng chưa bao giờ ông ta bị khiêu khích đến mức này ở đây.
“Là ai?”
Lý Hắc Tử hỏi Đường Triều Bính.
“Ông Lý, là một chàng trai trẻ tên là Tôn Hàn”.
“Tôi không biết, từ khi nào mà vùng Tây Nam ta lại xuất hiện người này vậy? Nhưng có thể khiến những nhân vật có máu mặt như Từ Khang Niên, Chu Lão Lục và Thẩm Thương đứng về phe mình thì chắc cũng không đơn giản đâu đúng không?”
“Ở vùng Tây Nam ta không có nhà họ Tôn nào khá có thế lực cả, hay từ nơi khác đến?”
Dù tức giận, nhưng Lý Hắc Tử không hề đánh mất lý trí.
Có thể người tên Tôn Hàn này là một cậu ấm không biết trời cao đất dày là gì, đồng thời cũng không biết Lý Hắc Tử ông ta là ai?
Nhưng Từ Khang Niên thì khác.
Chu Lão Lục thì không thể không biết được.
Để có thể khiến những người này trở giáo đứng về phe Tôn Hàn thì chắc chắn phải có nguyên do gì đó.
Đến giờ, Đường Triều Bính vẫn còn đang thấy nghi hoặc về thân phận của Tôn Hàn, ông ta thành thật nói: “Tôi cũng không biết rốt cuộc cậu ta có bối cảnh như thế nào, tôi chỉ biết là cậu ta có quen với ông Long thôi, ông ta nhận Tôn Hàn là cháu! Hay ông Lý đi hỏi ông Long xem sao?”
Ông Long!
Tô Vấn Long.
Cùng là tam vương ở Tây Nam nên Lý Hắc Tử chẳng lạ gì với cái tên này.
Nhưng ông ta lại lạnh giọng nói: “Giữa tôi và Tô Vấn Long chẳng có gì để nói cả, mà chắc có hỏi thì ông ta cũng không nói đâu. Thôi đi, bất kể cậu ta là ai, nhưng đã dám động đến cháu tôi thì đều phải trả giá, dù cậu ta có là hậu duệ của vị đó đi chăng nữa!”
Vị đó là ai?
Đường Triều Bính nghe ra ngay.
Đương nhiên Lý Hắc Tử đang nhắc tới Phó Văn Húc - ông vua của thế giới ngầm ở Tây Nam.
Tóm lại, chỉ có vị đó mới ngang ngược thê thôi, dù Tôn Hàn có là truyền nhân của người đó thì cũng chẳng là gì với Lý Hắc Tử cả.
“Thế thì chờ đến mai, kiểu gì Tôn Hàn cũng đến!”
…
Buổi tối, Lâm Mỹ Quyên thất thần đi về nhà.
Đường Minh Phong đang ngồi trên sofa chờ cô ta.
Thấy Lâm Mỹ Quyên về, anh ta đứng bật dậy rồi đi tới hỏi: “Sao thế? Tôn Hàn có đồng ý mai sẽ không đến làm loạn không?”
Lần này, để nghe ngóng thông tin về nơi ở của Tôn Hàn tại biệt thử Thương Sơn, Đường Minh Phong đã tốn không ít công sức.
Nhưng anh ta không đời nào bảo Lâm Mỹ Quyên đến tìm Tôn Hàn để hàn gắn, mà dặn cô ta bảo Tôn Hàn đừng đến gây rối vào ngày mai, khi bất động sản Phong Quyên chính thức đi vào hoạt động.
Đường Minh Phong biết rất rõ tính cách của ông nội mình, nếu công ty mà xảy ra chuyện gì thì vị trí người thừa kế của anh ta sẽ lung lay ngay.
Con cháu thuộc chi chính của nhà họ Đường có ba người, nhưng bây giờ anh cả và anh ba đều đã xảy ra chuyện.
Anh ta chính là sự lựa chọn duy nhất.
Nhưng nếu anh ta không để công ty ra mắt thuận lợi, thì thử thách coi như thất bại.
Nhà họ Đường đã dốc hết vốn liếng để đổi lấy kết quả này.
Chắc chắn ông nội sẽ chọn anh ta.
Nói cách khác thì ngoài anh ta ra, chẳng còn con cháu thuộc chi chính nào mà chọn nữa.
Nhưng con cháu đời thứ hai thì anh ta còn hai người chú ruột nữa.
Con cháu đời thứ tư thì anh cả của anh ta có một cậu con trai mười tuổi.
Xem chừng thì vị trí người thừa kế của anh ta khá vững chắc.
Nhưng nếu không thể trở thành người thừa kế, thì Đường Minh Phong chẳng còn chút giá trị nào cả.
Có lẽ sau này, anh ta sẽ phải sống những người tháng tự sinh tự diệt, bị nhà họ Đường quẳng ở thành phố Giang Châu không chút đoái hoài như trước kia.
Những tháng ngày gặp ai cũng phải khúm núm, anh ta chịu đựng đủ rồi.
Vì thế, ngày mai khi bất động sản Phong Quyên lên thị trưởng, tuyệt đoois không được xảy ra bất kỳ một sai sót nào.
“Em nói nặng, nói nhẹ thế nào Tôn Hàn cũng không nghe đâu”, Lâm Mỹ Quyên che giấu mục đích thật mình đến tìm Tôn Hàn rồi bâng quơ đáp một câu.
Chắc Đường Minh Phong nằm mơ cũng không ngờ anh ta bảo Lâm Mỹ Quyên đến xin Tôn Hàn đừng làm loạn, nhưng cô ta lại tìm Tôn Hàn để hàn gắn.
Cả hai bọn họ đều có ý đồ riêng.
“Anh ta nhất định muốn đối đầu với anh chứ gì! Được thôi, dẫu sao ông cũng mới gọi điện báo ông Lý đã đến rồi! Có ông Lý ở đây, Tôn Hàn dám tới gây rối thì tự chuốc hoạ vào thân!”, Đường Minh Phong hung dữ nói.
Lâm Mỹ Quyên hiếu kỳ hỏi: “Ông anh rốt cuộc đã cho Lý Hắc Tử lợi lộc gì mà ông ta đồng ý ra mặt giúp mình?”
Nhắc đến chuyện lợi ích, muốn một người có thế lực giúp mình không công là điều không thể.
“Ba mười phần trăm cổ phần của bất động sản Phong Quyên”.
“Hả…”
Lâm Mỹ Quyên á khẩu, nhà họ Đường mạnh tay thật.
Nhưng cô ta thầm thấy không cam tâm, dựa vào đâu chứ?
Phong Quyên có cổ phần của Lâm Mỹ Quyên, dựa vào đâu mà Đường Minh Phong chưa thương lượng gì đã tặng ba mươi phần trăm cho người ngoài?
“Minh Phong, hợp đồng chuyện nhượng cổ phần của em đâu?”, Lâm Mỹ Quyên nén giận hỏi.
“Em hỏi làm gì?”, Đường Minh Phong có vẻ đề phòng.
“Không có gì, chỉ là em muốn xem thôi”.
“Tạm thời không xem được đâu, ông đang cầm rồi! Mỹ Quyên, em đừng nghĩ đến chuyện cổ phần nữa, chờ Phong Quyên ra mắt xong thì em cũng không thiếu phần đâu”, Đường Minh Phong nói.
Công ty sắp chính thức hoạt động rồi, đây là cơ hội duy nhất để Đường Minh Phong trở thành người thừa kế của nhà họ Đường nên mọi thứ phải thật êm xuôi.
Lúc này, anh ta buộc phải xoa dịu Lâm Mỹ Quyên.
Nhưng Lâm Mỹ Quyên đâu ngốc, sau khi ký vào thoả thuận chuyển nhượng cổ phần, cô ta đã dần tỉnh ngộ, chắc chuyển đi thì dễ, chứ đòi lại thì khó.
Nhưng ván đã đóng thuyền, toàn bộ cổ phần của cô ta đã chuyển hết cho Đường Minh Phong rồi, anh ta không trả thì cô ta cũng không đòi được.
Dù cô ta có làm náo loạn lên thì cũng chỉ khiến Đường Minh Phong thêm xa cách mình hơn, chứ chẳng có lợi lộc gì.
Thôi đành ngậm bồ hòn làm ngọt vậy.
Lâm Mỹ Quyên làm ra vẻ bình thường, khẽ hất tóc rồi mỉm cười khoác tay lên vai Đường Minh Phong: “Ông cầm rồi thì thôi vậy, giờ em đi tắm đã, đêm nay em sẽ phục vụ anh thật tốt nhé!”
Nhưng có một điều khiến mặt cô ta phải cứng đờ.
Đường Minh Phong hất tay cô ta ra rồi lùi lại, lạnh giọng nói: “Tối nay anh hơi mệt, muốn đi ngủ sớm”.
Dứt lời, anh ta quay người vào phòng.
Một kẻ ăn chơi trách táng như Đường Minh Phong đã mất hết hứng thú với Lâm Mỹ Quyên.
Đêm nay cũng như nhiều đêm khác với người dân Giang Châu.
Ánh đèn sáng rực biến đêm tối cũng trở nên rực rỡ.
Dòng người xe đi lại không ngớt.
Nhưng với nhiều người thì đêm nay không hề đơn giản.
Đặc biệt là Tôn Hàn.
Từ lúc ra tù đến nay, anh chưa bao giờ chờ mong đến ngày mai tới vậy.
Chỉ còn tám ngày nữa là đến tết.
Tôn Hàn đã rời khỏi biệt thự, một mình ngồi uống rượu trên tầng thượng của quán bar Đế Vương, rồi ngắm nhìn cảnh đêm đến mức thất thần.
Cộp cộp!
Một loạt tiếng bước chân có tiết tấu vang lên.
Từ Khang Niên đi tới rồi khom người nói khẽ: “Công tử, Lý Hắc Tử đến rồi”.
Soạt!
Tôn Hàn nhíu mày: “Tên phản bội”.
Chương 228: Hứa Lạc tôi biết giấu mặt đi đâu?
Ngày hôm sau.
Tại khách sạn lớn Thịnh Thế.
Màn hình tinh thể lỏng đang phát tuần hoàn dòng chữ đỏ chói ‘Chúc mừng bất động sản Phong Quyên chính thức lên thị trường’.
Chiếc màn hình máy chiếu khổng lồ trên tường cũng đang hiển thị tình hình giao dịch cổ phiếu của Thượng Hải.
Chỉ còn chờ người nhà họ Đường vung cây gậy gỗ nữa thôi.
Điều đó có nghĩa là bất động sản Phong Quyên ra mắt thuận lợi.
Trước các luống hoa bên ngoài khách sạn được xếp một dãy bàn ghế, cùng một tấm lụa đỏ thật dài, ngay chính giữa là một đoá hoa đồng to, tỏ ý chúc mừng.
Rất nhiều các nhân vật thuộc giới thượng lưu của Giang Châu đã có mặt, sau đó tụm năm tụm ba tại đây để trò chuyện.
Gần như phóng viên của cả vùng Tây Nam, hay thậm chí là Thượng Hải cũng đã đến từ sớm, để chứng kiến bất động sản Phong Quyên - trùm bất động sản tiếp theo của Giang Châu chính thức ra mắt.
Lúc này, Đường Minh Phong đang ngồi trong một căn phòng trên tầng hai, vô cùng ưng ý khi ngắm nghía diện mạo của mình hôm nay.
Duy chỉ có giây phút này, anh ra mới thấy mình giống một người.
Chỉ một lát nữa thôi, anh ta sẽ chỉ huy giang sơn, thể hiện khí thế trước mắt bàn dân thiên hạ.
Anh ta là người sáng lập của một công ty có giá trị hàng chục tỷ.
Đồng thời còn là người thừa kế tương lai của nhà họ Đường ở Thượng Hải.
Sau hàng loạt ánh hào quang đó, tiền đồ sau này của Đường Minh Phong sẽ vô cùng rộng mở.
“Minh Phong, hôm nay trông anh đẹp trai quá!”
Lâm Mỹ Quyên mặc một bộ lễ phục màu đỏ tiến lại gần, nịnh nọt một câu.
Lâm Hữu và Lâm Hạo cũng phụ hoạ theo.
Nhưng khi được nhà Lâm Mỹ Quyên khen ngợi, Đường Minh Phong chẳng có vẻ hào hứng chút nào, ngược lại còn nhíu mày tỏ vẻ chán ghét.
Đại khái là anh ta thấy ngứa mắt với gia đình này rồi.
“Em cũng rất đẹp, mọi người chờ ở đây một lát, ông nội tìm anh có việc rồi”.
Đường Minh Phong chỉ đáp có lệ một câu rồi đi luôn.
Qua hôm nay, anh ta và nhà họ Lâm sẽ có sự cách biệt lớn, không thể dây dưa với nhau nữa.
“Mỹ Quyên, Minh Phong sao thế? Trước đây, nó có thế này đâu! Hay chuyện tình cảm của hai đứa trục trặc à?”, Lâm Hữu vô cùng quan tâm hỏi han.
Mà muốn không quan tâm cũng khó.
Tiền đồ tương lai của ông ta và Lâm Hạo phụ thuộc hết vào Đường Minh Phong, nếu Lâm Mỹ Quyên và anh ta có xích mích thì họ biết làm sao đây?
“Không có gì đâu bố, chắc tại dạo này anh ấy vất vả vì việc của công ty quá nên hơi mệt thôi”, Lâm Mỹ Quyên lập lờ đáp một câu, nhưng trong lòng lại thấp thỏm hơn ai hết.
Trực giá của phụ nữ rất chuẩn, Lâm Mỹ Quyên có thể cảm nhận được rằng Đường Minh Phong đang ngày càng chán mình.
Thời gian càng trôi đi thì giây phút gõ búa cho sàn chứng khoán ở Thượng Hải càng tới gần, các nhân vật trong giới thượng lưu và truyền thông cũng ngày càng đông đúc.
Trước cửa sổ sát đất trong một căn phòng trên tầng năm của khách sạn.
Lý Hắc Tử đứng đó rồi có vẻ mất kiên nhẫn hỏi: “Vẫn chưa thấy Tôn Hàn đến à?”
“Chưa ạ, hay cậu ta không dám đến nữa rồi?”
Đường Triều Bính cũng đang thấy lạ, chỉ còn mấy phút nữa là sự kiện bắt đầu rồi, vậy mà vẫn chưa thấy bóng dáng Tôn Hàn đâu.
“Nếu hôm nay, cậu ta không đến thì chờ xong việc của bất động sản Phong Quyên, đích thân tôi sẽ đi tìm. Ông xuống chuẩn bị đi, nếu Tôn Hàn không đến thì tôi cũng không cần xuất hiện làm gì”, Lý Hắc Tử thờ ơ nói.
Ông ta không có hứng thú tham gia lễ cắt băng của Phong Quyên.
“Cũng được”.
Lúc này, Tôn Hàn đang lái xe tới siêu thị đối diện dưới nhà của Liễu Y Y.
Đêm qua, tự dưng cô nhắn tin cho anh bảo muốn đến tham gia sự kiện của bất động sản Phong Quyên.
“Anh đến muộn thế này thì sao kịp giờ Phong Quyên ra mắt nữa?”
Chiếc xe vừa dừng lại, Liễu Y Y đã mở cửa xa ra ngay, rõ ràng cô đã chờ rất lâu rồi.
“Giờ đi vẫn kịp mà, em đừng vội. À, Đồng Đồng đâu?”
“Mẹ em trông rồi, đi thôi”.
“Ừm”, Tôn Hàn gật đầu rồi nhấn ga.
…
Cộp!
Chiếc búa của sàn giao dịch chứng khoán tại Thượng Hải đã gõ xuống trong màn hình máy chiếu lớn trên tường của khách sạn.
Bất động sản Phong Quyên chính thức ra mắt thị trường.
Sau một tràng tiếng hoan hô, Đường Minh Phong đứng giữa nhiều người rồi cắt băng.
Tách tách, máy ảnh nháy liên tục.
Các phóng viên điên cuồng chụp ảnh của Đường Minh Phong, không cần nghĩ cũng biết một trong số những bức ảnh này sẽ hiển thị trên trang nhất của các kênh truyền thông.
Đường Minh Phong tươi cười rạng rỡ, từ mai anh ta sẽ nổi tiếng cả nước rồi.
“Tổng giám đốc Đường, nhân sự kiện Phong Quyên ra mắt thị trường ngày hôm nay, anh có thể tiết lộ kế hoạch trong tương lai của công ty không?”
Lập tức có một phóng viên không chờ được nữa, hỏi ngay.
“Tôi chuẩn bị…”
“Khoãn đã!”
Đúng lúc Đường Minh Phong chuẩn bị trả lời phỏng vấn thì lại có một tiếng hô vang lên.
Không ít ánh mắt nhìn qua, thì thấy là một người thanh niên ăn vận rất thoải mái đang chen lấn trong đám đông.
“Anh làm gì vậy?”, Đường Minh Phong tức giận hỏi.
Trông thấy người này, Lâm Hữu đứng một bên chợt rụt cổ lại.
“Tôi là Hứa Lạc, người trong giang hồ thường gọi là anh Lạc, tôi đến đòi nợ”, Hứa Lạc cười đáp.
Người trong giang hồ? Đòi nợ?
Mọi người lập tức bàn tán xôn xao.
Đòi nợ ngay lúc công ty mới chính thức đi vào hoạt động ư? Trò quỷ gì vậy?
Đường Minh Phong tỏ rõ vẻ khó chịu rồi nói: “Tôi không cần biết anh là ai nhưng phiền đi cho, đừng để tôi phải gọi bảo vệ”.
“Công ty bảo vệ hôm nay đều là người của anh Lưu tôi phụ trách, chắc họ không đuổi tôi đi đâu”.
Hoa An là công ty bảo vệ số một ở Giang Châu, chủ công ty là Lưu Giang.
Cho nên phụ trách an ninh ở đây hôm nay cũng là người của ông ta.
“Thôi được rồi, tôi với anh, ai làm việc người nấy, Lâm Mỹ Quyên đâu?”, anh Lạc không giữ vẻ cười cợt nữa, mà nghiêm túc hỏi.
Lâm Mỹ Quyên đứng ngay cạnh Đường Minh Phong, lập tức hoảng hốt: “Tôi không quen anh”.
“Đúng, tôi cũng không quen cô, nhưng bố cô là Lâm Hữu đã vay tôi một trăm triệu, ông ta hẹn khi nào Phong Quyên ra mắt thì sẽ trả cho tôi một trăm ba mươi triệu. Giấy nợ đây, mà Lâm Hữu cũng đang ở đây, cô cứ hỏi mà xem”.
“Nhận được tiền là tôi đi ngay”.
Hứa Lạc giơ một tờ giấy trong tay lên.
Uỳnh!
Một âm thanh chấn động.
Sao lại vay nhiều tiền thế?
Đường Minh Phong và Lâm Mỹ Quyên đều nhìn ngay về phía Lâm Hữu.
“Hứa Lạc, tôi đã bảo chờ việc của công ty xong thì sẽ trả anh tiền rồi còn gì? Sao anh lại đến làm loạn đúng lúc này chứ?”, Lâm Hữu khóc không ra nước mắt nói.
“Tôi cũng muốn chờ đến ngày mai lắm, nhưng vấn đề là tôi nghe nói, con gái ông đã không còn tí cổ phần nào trong bất động sản Phong Quyên nữa rồi, nếu mai tôi không đòi được tiền thì biết đi đâu tìm ai đây?”
“…”
Lâm Hữu há hốc miệng, ngạc nhiên nhìn Lâm Mỹ Quyên: “Anh ta nói thật không?”
“Con… Con chỉ tạm thời chuyển cổ phần cho Minh Phong thôi”, Lâm Mỹ Quyên miễn cưỡng đáp.
Hứa Lạc bật cười rồi nhìn sang Đường Minh Phong, hỏi: “Tổng giám đốc Đường, lời Lâm Mỹ Quyên có đúng không, anh sẽ trả lại cho cô ta số cổ phần ấy chứ?”
“Chuyện, chuyện này… đây là chuyện của công ty chúng tôi, không liên quan đến anh”, Đường Minh Phong ấp úng một lúc rồi đáp.
Trả lại ư? Mơ đi!
Người tinh mắt trông thái độ này của Đường Minh Phong là hiểu ngay.
Lâm Mỹ Quyên đừng mơ lấy được cổ phần đã chuyển cho Đường Minh Phong.
“Thằng lưu manh kia, còn không đi thì đừng trách lão phu không khách sáo!”, Đường Triều Bính chợt quát.
Nếu để Hứa Lạc này tiếp tục làm loạn, giá cổ phiếu của Phong Quyên đừng hỏng được yên ổn.
Ai dè, Hứa Lạc lại thoải mái nhìn qua rồi nói: “Ông cụ Đường, dù thành phố Giang Châu của chúng tôi nhỏ, nhưng cũng không phải là nơi để người ngoài như ông giở thói ngang ngược đâu”.
“Ông đuổi là tôi phải đi, thế mặt mũi tôi biết giấu đi đâu nữa?”
Chương 229: Cậu chủ xuất hiện
Một tên đòi nợ mà dám đòi Đường Triêu Bính phải nể mặt mình?
Quả thực là khiến Đường Triêu Bính tức chết mà.
Tất cả đám đông cũng ồ lên xôn xao.
Người tên Hứa Lạc này rất nhiều người thuộc giới thượng lưu của Giang Châu đã từng nghe danh, hắn ta không phải dạng tốt đẹp gì.
Nhưng cũng chẳng có gì quá ghê gớm.
Ông chủ của Mạch Thượng Thủy Hương thì may ra còn có chút tiếng tăm.
Còn Hứa Lạc này chỉ là một chân sai vặt của người khác.
Nhưng cho dù là ông chủ của Mạch Thượng Thủy Hương thì e rằng khi gặp Đường Triêu Bính cũng không dám hống hách như thế này.
Hứa Lạc rõ ràng biết Đường Triêu Bính là ai, vậy mà vẫn không hề nể mặt.
Những người có chút đầu óc nhìn vào là biết ngay chuyện này ắt phải có gì đó không bình thường!
"Liệu có phải nhà họ Đường đắc tội với ông to bà lớn nào nên Hứa Lạc này mới nhằm ngày bất động sản Phong Quân lên sàn để tới làm loạn không?"
"Theo tôi thấy, e là không phải hành động bộc phát mà đã tính toán kỹ càng từ trước!"
"Còn không có tay bảo vệ nào ra can, thế còn chưa đủ rõ ràng hay sao? Chứng tỏ ông chủ của công ty bảo vệ Hoa An - Lưu Giang cũng có tham gia vào. Hôm nay e là nhà họ Đường ê mặt rồi".
Những người có mặt ở đó thi nhau xì xào bàn tán, đợi xem kịch hay.
Nếu người này tiếp tục làm loạn thì cánh nhà báo lại có đề tài để viết. Vậy thì có thể đoán ngay việc lên sàn của bất động sản Phong Quân đương nhiên không thể nào thuận lợi.
Nếu nhà họ Đường không kịp thời giải quyết vấn đề này thì rắc rối to rồi.
"Ông nội, ông nghĩ cách đi!', Đường Minh Phong lòng nóng như lửa đốt.
Bất động sản Phong Quân lên sàn là bước đầu để người khác nhìn nhận thân phận và địa vị của anh ta, chắc chắn không được phép có sai sót gì!
Đường Triêu Bính cũng không kiềm nổi cơn giận, quát: "Nghĩ cách? Được, mày thử hỏi Lâm Hữu kia xem lão ta làm gì mà nợ nhiều thế này?"
Đám người này rõ ràng đã chuẩn bị kỹ càng rồi mới đến đây, lần này khó giải quyết rồi.
Đường Triêu Bính vốn muốn mời Lý Hắc Tử đứng ra hòa giải, nhưng Tôn Hàn giờ còn chưa xuất hiện, một nhân vật cỏn con như Hứa Lạc cũng phải mời Lý Hắc Tử ra mặt thì chứng tỏ gia chủ nhà họ Đường quá vô dụng.
Vấn đề là chiêu này của Tôn Hàn quả thực khiến bọn họ trở tay không kịp.
Trước mắt vẫn chưa nghĩ ra cách gì để giải quyết.
"Hay là chúng ta cứ đồng ý trả nợ cho Lâm Hữu đi!", Đường Minh Phong chỉ muốn mau chóng dẹp yên chuyện này cho nên dù hận Lâm Hữu thấu xương, anh ta vẫn muốn chọn cách để của đi thay người.
Có điều anh ta vừa đề xuất ý kiến này thì đã bị Đường Triêu Bính tức giận trợn mắt lườm.
"Giúp Lâm Hữu trả nợ? Thế đến lúc truyền thông đưa tin thì làm thế nào?"
Chỉ một câu nói đã dẹp tan ý định của Đường Minh Phong.
Đột nhiên, lại có thêm một người nữa tới, chính là Ngô Bách Xuyên.
Ngô Bách Xuyên đi tới, đứng ngang hàng với Hứa Lạc, quay mặt về phía tất cả mọi người, nói: "Thật ngại quá, tôi xin cắt ngang một chút. Lâm Hạo cũng nợ bạn tôi năm mươi triệu tệ lúc túng quẫn. Hay là chúng ta tính gộp một lần cho xong đi".
Ách!
Sóng gió này còn chưa yên mà sóng gió khác đã ập tới!
Họ Lâm này bị làm sao thế? Sao ai cũng nợ nần chồng chất vậy?
Lâm Mỹ Quyên cũng chết trân, nhìn chằm chằm Lâm Hạo.
Lâm Hạo rụt cổ lại, nói: "Chị à, em bị gài bẫy. Thật đó, chính là Tôn Hàn tìm cách hãm hại em. Chuyện này anh rể cũng biết!"
"Mẹ nó, ai là anh rể mày!"
Đường Minh Phong nổi trận lôi đình gầm lên, sau đó lại hét vào mặt Lâm Mỹ Quyên: "Dính vào nhà họ Lâm các người chính là vận hạn tám kiếp của Đường Minh Phong này! Nói cho các người biết, nếu tôi bị liên lụy gì thì các người cũng đừng hòng được sống yên!"
Đường Minh Phong có lẽ đã giận dữ đến nỗi sắp nổ tung nên lời nào cũng thốt ra được.
Tách tách!
Thế nhưng, sự thất thố của Đường Minh Phong đã bị không biết bao nhiêu phóng viên chụp lại.
"Đừng chụp nữa, đừng chụp nữa!"
Toàn bộ đám đông giờ loạn như ong vỡ tổ.
"Là Tôn Hàn, chắc chắn là Tôn Hàn!"
Đường Minh Phong tức muốn xì khói, mắt trợn trừng lên như sắp nứt ra, anh ta đã nghĩ ra rồi.
Chắc chắn là do Tôn Hàn đứng sau giật dây.
Trước đó anh ta mới chỉ hơi ngờ ngợ, nhưng giờ Ngô Bách Xuyên xuất hiện thì trong nháy mắt anh ta đã hiểu ra mọi chuyện.
Bất luận là việc Lâm Hữu nợ tiền hay Lâm Hạo nợ tiền đều là do Tôn Hàn gài bẫy.
Tôn Hàn cố tình làm vậy là để đợi đến ngày bất động sản Phong Quân lên sàn rồi làm cho họ Đường bẽ mặt.
Tôn Hàn dù có chết cũng không buông tha đám người này!
Đường Triêu Bính đương nhiên cũng đã đoán ra chuyện này, ông ta đột nhiên chộp lấy cái micro rồi nói: "Tôn Hàn, người ngay thẳng không làm chuyện mờ ám, nếu đã đứng sau giật dây màn kịch này thì sao không xuất hiện đi!"
Muốn gỡ nút thì thì phải tìm người thắt nút.
Việc ngày hôm nay muốn giải quyết dứt điểm thì phải gọi được Tôn Hàn ra đã.
Đường Triêu Bính chắc chắn Tôn Hàn đang ở nơi nào đó, âm thầm quan sát màn kịch do chính mình đạo diễn.
Đa số những người có mặt ở đó đều không biết Tôn Hàn là ai nên đều tỏ ra ngờ vực.
Rốt cuộc là ai mà dám phá nhà họ Đường như vậy.
Cộp cộp!
Tiếng bước chân vang lên.
Tất cả mọi người bất giác tránh ra một bên rồi đều nhìn về phía phát ra âm thanh đó.
Đó là một người thanh niên dắt theo một cô gái vô cùng xinh đẹp đang chậm rãi bước lên bục.
Một số người mắt tinh đã nhận ra.
Cô gái kia chính là cô con gái nhà họ Liễu bị cưỡng hiếp, sau đó bị đuổi ra khỏi nhà - Liễu Y Y.
Vốn việc này không có gì ghê gớm.
Ghê gớm ở chỗ những nhân vật đi đằng sau người thanh niên này, ai ai cũng là những ông trùm có máu mặt.
Từ Khang Niên của bất động sản Thịnh Hạ.
Ông trùm băng đảng xã hội đen của Giang Châu - ông Sáu Chu.
Thẩm Thương của nhà họ Thẩm.
...
Quá nhiều, quá nhiều nhân vật có máu mặt, vậy mà chỉ có thể đi sau người thanh niên này.
Tất cả hơn mười người.
Thậm chí có một số nhân vật không phải người Giang Châu nhưng tiếng tăm cũng lẫy lừng.
Người thanh niên này dường như được bao phủ bởi một vầng hào quang vô cùng thần bí.
Dù là thiếu gia của gia tộc giàu nhất thủ đô xuống Tây Nam này thì cùng lắm cũng chỉ được đến thế này là cùng.
Người thanh niên này là ai?
Tất cả đám đông như đang nín thở, ai nấy vô cùng tò mò.
Lâm Mỹ Quyên cũng đang nhìn Tôn Hàn bằng ánh mắt vô cùng phức tạp.
Cô ta không thể ngờ rằng Tôn Hàn năm xưa bị mình ép đi tù lại có ngày hiển hách như thế này.
Nếu so với Tôn Hàn, Đường Minh Phong ngoài cái mác cậu Hai nhà họ Đường ra thì còn cái gì có thể đem ra so sánh được?
Có đủ xách dép cho Tôn Hàn không?
Trong lòng Lâm Mỹ Quyên ân hận tột cùng.
Hào quang mà Liễu Y Y có được hôm nay đáng lẽ đã thuộc về cô ta.
Thế nhưng, hôm nay Tôn Hàn lại đến tìm cô ta đòi nợ?
"Có phải em hơi lo lắng không?"
Tôn Hàn đột nhiên dừng bước, ánh mắt ấm áp nhìn sang Liễu Y Y đang rụt rè bên cạnh.
"Có, có một chút".
Liễu Y Y thực sự không ngờ Tôn Hàn lại chuẩn bị nhiều thứ như vậy, điều đó khiến cô bớt lo lắng cho anh phần nào.
Nhưng bản thân Liễu Y Y trước nay chưa từng trải qua chuyện như thế này.
Những nhân vật đi đằng sau cô đều là các ông lớn, những người thuộc tầng lớp mà cô không thể nào với tới, như vậy thì sao có thể không lo lắng được cơ chứ?
"Sau này khi em đứng trên bục cao nhiều rồi dần sẽ quen thôi".
Tôn Hàn nhếch miệng cười, từ anh tỏa ra vẻ ung dung và khí chất mà cô chưa từng thấy, như thể một vị quân vương đang đứng trên đỉnh cao nhìn xuống đám quần thần ở dưới.
"Đường Triêu Bính, ông tìm tôi sao?"
Tôn Hàn nói không lớn nhưng xung quanh đang yên lặng như tờ nên mọi người vẫn nghe rất rõ.
"Toàn giở những thủ đoạn bẩn thỉu sau lưng người khác, cậu đúng là thú vị thật đấy. Tôn Hàn, cậu đúng là đồ ti tiện!", Đường Triêu Bính mắt như sắp bắn ra tia lửa.
Tôn Hàn chẳng thèm quan tâm đến mấy lời này, anh cười híp mắt hỏi lại: "Ông thuê người đâm Liễu Y Y thì ra dáng gia chủ nhà họ Đường sao? Nếu luận về ti tiện vô liêm sỉ thì cũng như nhau thôi".
Liễu Y Y kinh ngạc, tai nạn xe của cô không phải sự cố ngoài ý muốn sao?
Chương 230: Đụng độ
Những việc không quang minh chính đại như thế này, Đường Triêu Bính đương nhiên không bao giờ thừa nhận.
"Bịa đặt! Cậu nghĩ cậu làm mấy trò mèo này thì sẽ làm ảnh hưởng đến việc bất động sản Phong Quân lên sàn được hay sao?"
"Không biết, tôi đang tò mò xem ông sẽ dùng thủ đoạn gì để đối phó đây".
Hai người đấu khẩu với nhau, không có chỗ cho kẻ thứ ba chen vào.
Đường Triêu Bính đột nhiên bật cười, cầm micro lên tuyên bố: "Tất cả cổ phần của bất động sản Phong Quân từ đầu đến cuối đều nằm trong tay nhà họ Đường chúng tôi. Lâm Mỹ Quyên chẳng qua chỉ là một quản lý cấp cao của công ty chứ tuyệt đối không phải cổ đông!"
"Cho nên, bất luận là Lâm Hữu hay Lâm Hạo nợ nần đều là hành vi cá nhân tự làm tự chịu, không liên quan gì đến bất động sản Phong Quân!"
"Càng không thể ảnh hưởng đến việc bất động sản Phong Quân lên sàn!"
Ông ta vừa dứt lời, đám đông đột nhiên im phăng phắc.
Ai cũng biết bất động sản Phong Quân là tài sản chung của Lâm Mỹ Quyên và Đường Minh Phong. Hơn nữa, hai người này còn có quan hệ yêu đương.
Nhưng giờ Đường Triêu Bính tuyên bố như vậy thì chẳng phải là thẳng cẳng đá Lâm Mỹ Quyên đi sao?
Lẽ nào Lâm Mỹ Quyên giờ đã không còn cổ phần trong công ty này nữa?
"Ông nói vớ vẩn! Bất động sản Phong Quân là công ty của con gái tôi, từ lúc nào lại thành của nhà họ Đường vậy?", Lâm Hữu không thể đứng im nhìn được nữa, cũng chẳng thèm quan tâm thân phận của Đường Triêu Bính mà giận dữ chất vấn.
Còn Lâm Mỹ Quyên thì đứng như trời trồng, toàn thân run rẩy.
Việc cô ta lo sợ nhất cuối cùng cũng đã xảy ra.
Đường Triêu Bính không nói gì nữa mà nhìn về phía Đường Minh Phong.
Nếu việc gì cũng đến tay ông ta thì Đường Minh Phong kia có tư cách gì để thừa kế nhà họ Đường?
"Những điều ông nội tôi nói là thật!"
"Vài ngày trước, Lâm Mỹ Quyên đã ký vào thỏa thuận chuyển nhượng cổ phần. Mặc dù trong thỏa thuận việc chuyển nhượng cổ phần này không được đền bù nhưng tôi vẫn sẽ bồi thường cho Lâm Mỹ Quyên một khoản!"
"Bất động sản Phong Quân là do nhà họ Đường rót vào hàng tỷ nhân dân tệ mới được lên sàn như ngày hôm nay. Trước khi nhà họ Đường rót vốn vào thì nó chỉ là một công ty nhỏ nợ nần chồng chất".
"Cho nên dù là chuyển nhượng không đền bù thì thực tế Lâm Mỹ Quyên vẫn là người có lợi".
"Còn nữa, tôi và Lâm Mỹ Quyên chỉ có quan hệ đối tác hợp tác, không phải là mối quan hệ như quý vị đồn đoán, chúng tôi không yêu nhau".
Đường Minh Phong nói với truyền thông, bạc bẽo phủi sạch mọi quan hệ với Lâm Mỹ Quyên.
Cả hội trường lại càng sôi cùng sục.
Không có quan hệ gì?
Đã ở với nhau rồi mà gọi là không có quan hệ gì?
Ai cũng hiểu người phụ nữ từng ly hôn Lâm Mỹ Quyên đã trở thành tảng đá lót đường cho cậu Hai nhà họ Đường. Giờ cậu Hai công thành danh toại thì cô ta bị vứt bỏ cũng là điều dễ hiểu.
Đám nhà giàu làm gì có thứ gọi là tình cảm cơ chứ?
Đường Minh Phong nói ra những lời đó một cách lưu loát như vậy, những người có não một chút đều có thể đoán ra anh ta chắc chắn đã luyện tập từ trước.
"Đường Minh Phong, anh dám đối xử với tôi như vậy sao?", Lâm Mỹ Quyên mở miệng lạnh lùng chất vấn.
Đường Minh Phong hơi sợ hãi ánh mắt của Lâm Mỹ Quyên. Mặc dù Lâm Mỹ Quyên đối xử với Tôn Hàn vô cùng tàn tệ nhưng lại chưa từng làm gì có lỗi với anh ta.
Nhưng Đường Minh Phong không còn lựa chọn nào khác.
Hơn nữa, Đường Minh Phong của hiện tại đã không còn là người đàn ông mà Lâm Mỹ Quyên có thể với tới.
Từ khi ông nội tìm được anh ta, chuyện giữa anh ta và Lâm Mỹ Quyên đã định sẵn sẽ không có kết quả.
Cho dù trong lòng có thế nào, giờ phút này Đường Minh Phong cũng không được phép tỏ ra áy náy. Anh ta nhìn Lâm Mỹ Quyên bằng gương mặt vô cảm, đáp: "Tôi sẽ cho cô năm mươi triệu tệ, coi như phí chuyển nhượng cổ phần! Tôi không nợ nần gì cô cả!"
"Năm mươi triệu tệ? Ha ha, năm mươi triệu tệ? Trả lại công ty cho tôi!", Lâm Mỹ Quyên đột nhiên như phát điên, lao tới như định cắn xé Đường Minh Phong.
Năm đó khi Tôn Hàn vào tù, giá trị công ty đã hơn năm mươi triệu tệ.
Là Đường Minh Phong dùng lời ngon ngọt, không từ thủ đoạn lôi kéo Lâm Mỹ Quyên, sau đó cùng nhau chiếm lấy công ty.
Sau đó công ty nhỏ vốn ban đầu còn có lợi nhuận, nhưng sau đó hết sạch, thậm chí còn nợ nần chồng chất.
Lâm Mỹ Quyên dù bản chất tham lam nhưng lại chưa từng oán trách Đường Minh Phong nửa lời.
Vậy mà giờ đây, Đường Minh Phong đổi đời rồi thì lại dùng năm mươi triệu tệ để đá văng Lâm Mỹ Quyên. Làm gì có chuyện dễ thế?
Hơn nữa, chỉ riêng khoản nợ của Lâm Hữu và Lâm Hạo, năm mươi triệu tệ cũng còn lâu mới đủ trang trải.
"Cô điên à!"
Đường Minh Phong không hề nể tình mà đá Lâm Mỹ Quyên bay ra, Lâm Mỹ Quyên đau đớn nằm bò trên sàn.
Lâm Hữu và Lâm Hạo thấy vậy thì cũng bất chấp tất cả lao vào Đường Minh Phong.
Nhưng nhà họ Đường đưa theo mười mấy tay vệ sĩ, hai người kia trong nháy mắt đã bị khống chế. Sau đó, mấy tay vệ sĩ áp giải cả ba người nhà họ Lâm đi khỏi đó.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Tôn Hàn vẫn vô cùng điềm tĩnh.
Kết cục thê thảm này là do Lâm Mỹ Quyên tự mình chuốc lấy.
"Tôn Hàn, giờ cậu nhìn thấy rồi đấy. Bất động sản Phong Quân là tài sản của nhà họ Đường, không liên quan gì đến mấy người nhà Lâm Mỹ Quyên, cho nên thủ đoạn của cậu vô dụng rồi!"
Lúc này, Đường Triêu Bính đắc ý nói.
Việc hất cẳng Lâm Mỹ Quyên nhà họ Đường đã toan tính từ đầu.
Có điều không ngờ cú hất cẳng này giờ còn giúp nhà họ Đường giải vây.
"Tôi chưa từng nghĩ cách của mình sẽ có hiệu quả. Có điều, tiền thân của bất động sản Phong Quân là do một tay tôi gây dựng nên. Kể từ khi tôi vào tù đến giờ, tôi chưa từng ký bất cứ thỏa thuận chuyển nhượng cổ phần nào".
"Đúng rồi, quên không nhắc ông một câu, công ty này là tài sản trước hôn nhân của tôi. Nếu căn cứ theo luật hôn nhân hiện hành, khi tôi và Lâm Mỹ Quyên ly hôn thì công ty vẫn là của tôi. Hơn nữa lúc ly hôn, trên thỏa thuận ly hôn cũng không hề ghi tôi chuyển nhượng cổ phần của mình cho Lâm Mỹ Quyên".
"Thật ngại quá, luật sư của tôi đã gửi hồ sơ tố tụng cho tòa án, công ty này nhất định tôi phải lấy lại".
Nghe xong những lời này, mặt Đường Triêu Bính biến sắc, nổi trận lôi đình nhìn sang Đường Minh Phong hỏi: "Có chuyện này sao?"
Những việc này ông ta chưa nghe ngóng.
Ông ta chỉ cho rằng cổ phần công ty này nằm trong tay Lâm Mỹ Quyên và Đường Minh Phong, không hề liên quan gì đến Tôn Hàn.
"Ông nội, cháu..."
Bốp!
Đường Triêu Bính vả đánh bốp một cái, Đường Minh Phong lại dám giấu ông ta việc quan trọng như thế này!
Nếu là người bình thường, Đường Triêu Bính sẽ không lo việc kiện tụng.
Nhưng Tôn Hàn là người bình thường sao?
Đường Minh Phong trước đây cũng từng nghĩ như vậy.
Anh ta cảm thấy Tôn Hàn đấu với nhà họ Đường thì chẳng khác nào châu chấu đá xe, không cần lo lắng tới.
Nhưng hiện giờ, không lo cũng phải lo.
Bị ăn một phát vả của ông nội, Đường Minh Phong dù trong lòng oán hận cũng không dám lên tiếng.
"Tôn Hàn, cậu đừng có vội đắc ý. Nhà họ Đường này không dễ bị lợi dụng như vậy đâu!"
Giờ đây Đường Triêu Bính không thể làm gì khác ngoài việc dọa nạt.
"Cứ phải thử mới biết được".
Tôn Hàn điềm nhiên đáp, việc liên quan đến kiện tụng đã có đội ngũ chuyên gia phụ trách nên anh chẳng cần lo lắng.
Nhưng đây không phải thủ đoạn anh định dùng để đối phó với Đường Triêu Bính.
Đột nhiên, Tôn Hàn mỉm cười nói: "Nghe nói vị Diêm Vương sống của Tây Nam - Lý Hắc Tử đã đến Giang Châu. Thế nào, sao giờ vẫn chưa xuất hiện vậy? Lẽ nào Diêm Vương mà lại thẹn thùng như gái mới lớn?"
"Vội vã muốn tôi ra mặt như vậy. Tôn Hàn, xem ra cậu cũng có chút sợ tôi đấy nhỉ?"
Lời vừa dứt, người đó đã xuất hiện.
Lý Hắc Tử bước ra, nói: "Xin chào, tôi là Lý Bính!"
Cả hội trường im phăng phắc.
Lý Bính.
Diêm Vương sống Lý Hắc Tử.
Ai mà ngờ được, nhà họ Đường lại mời được ông trùm khét tiếng này xuất hiện.
Hôm nay, e là kết cục sau cùng sẽ không tốt đẹp gì rồi.
Lý Anh trông vô cùng thảm thương, uất ức và phẫn hận.
Lý Hắc Tử cũng rất tức giận, ngoài vùng Tây Nam thì không tính, nhưng chưa bao giờ ông ta bị khiêu khích đến mức này ở đây.
“Là ai?”
Lý Hắc Tử hỏi Đường Triều Bính.
“Ông Lý, là một chàng trai trẻ tên là Tôn Hàn”.
“Tôi không biết, từ khi nào mà vùng Tây Nam ta lại xuất hiện người này vậy? Nhưng có thể khiến những nhân vật có máu mặt như Từ Khang Niên, Chu Lão Lục và Thẩm Thương đứng về phe mình thì chắc cũng không đơn giản đâu đúng không?”
“Ở vùng Tây Nam ta không có nhà họ Tôn nào khá có thế lực cả, hay từ nơi khác đến?”
Dù tức giận, nhưng Lý Hắc Tử không hề đánh mất lý trí.
Có thể người tên Tôn Hàn này là một cậu ấm không biết trời cao đất dày là gì, đồng thời cũng không biết Lý Hắc Tử ông ta là ai?
Nhưng Từ Khang Niên thì khác.
Chu Lão Lục thì không thể không biết được.
Để có thể khiến những người này trở giáo đứng về phe Tôn Hàn thì chắc chắn phải có nguyên do gì đó.
Đến giờ, Đường Triều Bính vẫn còn đang thấy nghi hoặc về thân phận của Tôn Hàn, ông ta thành thật nói: “Tôi cũng không biết rốt cuộc cậu ta có bối cảnh như thế nào, tôi chỉ biết là cậu ta có quen với ông Long thôi, ông ta nhận Tôn Hàn là cháu! Hay ông Lý đi hỏi ông Long xem sao?”
Ông Long!
Tô Vấn Long.
Cùng là tam vương ở Tây Nam nên Lý Hắc Tử chẳng lạ gì với cái tên này.
Nhưng ông ta lại lạnh giọng nói: “Giữa tôi và Tô Vấn Long chẳng có gì để nói cả, mà chắc có hỏi thì ông ta cũng không nói đâu. Thôi đi, bất kể cậu ta là ai, nhưng đã dám động đến cháu tôi thì đều phải trả giá, dù cậu ta có là hậu duệ của vị đó đi chăng nữa!”
Vị đó là ai?
Đường Triều Bính nghe ra ngay.
Đương nhiên Lý Hắc Tử đang nhắc tới Phó Văn Húc - ông vua của thế giới ngầm ở Tây Nam.
Tóm lại, chỉ có vị đó mới ngang ngược thê thôi, dù Tôn Hàn có là truyền nhân của người đó thì cũng chẳng là gì với Lý Hắc Tử cả.
“Thế thì chờ đến mai, kiểu gì Tôn Hàn cũng đến!”
…
Buổi tối, Lâm Mỹ Quyên thất thần đi về nhà.
Đường Minh Phong đang ngồi trên sofa chờ cô ta.
Thấy Lâm Mỹ Quyên về, anh ta đứng bật dậy rồi đi tới hỏi: “Sao thế? Tôn Hàn có đồng ý mai sẽ không đến làm loạn không?”
Lần này, để nghe ngóng thông tin về nơi ở của Tôn Hàn tại biệt thử Thương Sơn, Đường Minh Phong đã tốn không ít công sức.
Nhưng anh ta không đời nào bảo Lâm Mỹ Quyên đến tìm Tôn Hàn để hàn gắn, mà dặn cô ta bảo Tôn Hàn đừng đến gây rối vào ngày mai, khi bất động sản Phong Quyên chính thức đi vào hoạt động.
Đường Minh Phong biết rất rõ tính cách của ông nội mình, nếu công ty mà xảy ra chuyện gì thì vị trí người thừa kế của anh ta sẽ lung lay ngay.
Con cháu thuộc chi chính của nhà họ Đường có ba người, nhưng bây giờ anh cả và anh ba đều đã xảy ra chuyện.
Anh ta chính là sự lựa chọn duy nhất.
Nhưng nếu anh ta không để công ty ra mắt thuận lợi, thì thử thách coi như thất bại.
Nhà họ Đường đã dốc hết vốn liếng để đổi lấy kết quả này.
Chắc chắn ông nội sẽ chọn anh ta.
Nói cách khác thì ngoài anh ta ra, chẳng còn con cháu thuộc chi chính nào mà chọn nữa.
Nhưng con cháu đời thứ hai thì anh ta còn hai người chú ruột nữa.
Con cháu đời thứ tư thì anh cả của anh ta có một cậu con trai mười tuổi.
Xem chừng thì vị trí người thừa kế của anh ta khá vững chắc.
Nhưng nếu không thể trở thành người thừa kế, thì Đường Minh Phong chẳng còn chút giá trị nào cả.
Có lẽ sau này, anh ta sẽ phải sống những người tháng tự sinh tự diệt, bị nhà họ Đường quẳng ở thành phố Giang Châu không chút đoái hoài như trước kia.
Những tháng ngày gặp ai cũng phải khúm núm, anh ta chịu đựng đủ rồi.
Vì thế, ngày mai khi bất động sản Phong Quyên lên thị trưởng, tuyệt đoois không được xảy ra bất kỳ một sai sót nào.
“Em nói nặng, nói nhẹ thế nào Tôn Hàn cũng không nghe đâu”, Lâm Mỹ Quyên che giấu mục đích thật mình đến tìm Tôn Hàn rồi bâng quơ đáp một câu.
Chắc Đường Minh Phong nằm mơ cũng không ngờ anh ta bảo Lâm Mỹ Quyên đến xin Tôn Hàn đừng làm loạn, nhưng cô ta lại tìm Tôn Hàn để hàn gắn.
Cả hai bọn họ đều có ý đồ riêng.
“Anh ta nhất định muốn đối đầu với anh chứ gì! Được thôi, dẫu sao ông cũng mới gọi điện báo ông Lý đã đến rồi! Có ông Lý ở đây, Tôn Hàn dám tới gây rối thì tự chuốc hoạ vào thân!”, Đường Minh Phong hung dữ nói.
Lâm Mỹ Quyên hiếu kỳ hỏi: “Ông anh rốt cuộc đã cho Lý Hắc Tử lợi lộc gì mà ông ta đồng ý ra mặt giúp mình?”
Nhắc đến chuyện lợi ích, muốn một người có thế lực giúp mình không công là điều không thể.
“Ba mười phần trăm cổ phần của bất động sản Phong Quyên”.
“Hả…”
Lâm Mỹ Quyên á khẩu, nhà họ Đường mạnh tay thật.
Nhưng cô ta thầm thấy không cam tâm, dựa vào đâu chứ?
Phong Quyên có cổ phần của Lâm Mỹ Quyên, dựa vào đâu mà Đường Minh Phong chưa thương lượng gì đã tặng ba mươi phần trăm cho người ngoài?
“Minh Phong, hợp đồng chuyện nhượng cổ phần của em đâu?”, Lâm Mỹ Quyên nén giận hỏi.
“Em hỏi làm gì?”, Đường Minh Phong có vẻ đề phòng.
“Không có gì, chỉ là em muốn xem thôi”.
“Tạm thời không xem được đâu, ông đang cầm rồi! Mỹ Quyên, em đừng nghĩ đến chuyện cổ phần nữa, chờ Phong Quyên ra mắt xong thì em cũng không thiếu phần đâu”, Đường Minh Phong nói.
Công ty sắp chính thức hoạt động rồi, đây là cơ hội duy nhất để Đường Minh Phong trở thành người thừa kế của nhà họ Đường nên mọi thứ phải thật êm xuôi.
Lúc này, anh ta buộc phải xoa dịu Lâm Mỹ Quyên.
Nhưng Lâm Mỹ Quyên đâu ngốc, sau khi ký vào thoả thuận chuyển nhượng cổ phần, cô ta đã dần tỉnh ngộ, chắc chuyển đi thì dễ, chứ đòi lại thì khó.
Nhưng ván đã đóng thuyền, toàn bộ cổ phần của cô ta đã chuyển hết cho Đường Minh Phong rồi, anh ta không trả thì cô ta cũng không đòi được.
Dù cô ta có làm náo loạn lên thì cũng chỉ khiến Đường Minh Phong thêm xa cách mình hơn, chứ chẳng có lợi lộc gì.
Thôi đành ngậm bồ hòn làm ngọt vậy.
Lâm Mỹ Quyên làm ra vẻ bình thường, khẽ hất tóc rồi mỉm cười khoác tay lên vai Đường Minh Phong: “Ông cầm rồi thì thôi vậy, giờ em đi tắm đã, đêm nay em sẽ phục vụ anh thật tốt nhé!”
Nhưng có một điều khiến mặt cô ta phải cứng đờ.
Đường Minh Phong hất tay cô ta ra rồi lùi lại, lạnh giọng nói: “Tối nay anh hơi mệt, muốn đi ngủ sớm”.
Dứt lời, anh ta quay người vào phòng.
Một kẻ ăn chơi trách táng như Đường Minh Phong đã mất hết hứng thú với Lâm Mỹ Quyên.
Đêm nay cũng như nhiều đêm khác với người dân Giang Châu.
Ánh đèn sáng rực biến đêm tối cũng trở nên rực rỡ.
Dòng người xe đi lại không ngớt.
Nhưng với nhiều người thì đêm nay không hề đơn giản.
Đặc biệt là Tôn Hàn.
Từ lúc ra tù đến nay, anh chưa bao giờ chờ mong đến ngày mai tới vậy.
Chỉ còn tám ngày nữa là đến tết.
Tôn Hàn đã rời khỏi biệt thự, một mình ngồi uống rượu trên tầng thượng của quán bar Đế Vương, rồi ngắm nhìn cảnh đêm đến mức thất thần.
Cộp cộp!
Một loạt tiếng bước chân có tiết tấu vang lên.
Từ Khang Niên đi tới rồi khom người nói khẽ: “Công tử, Lý Hắc Tử đến rồi”.
Soạt!
Tôn Hàn nhíu mày: “Tên phản bội”.
Chương 228: Hứa Lạc tôi biết giấu mặt đi đâu?
Ngày hôm sau.
Tại khách sạn lớn Thịnh Thế.
Màn hình tinh thể lỏng đang phát tuần hoàn dòng chữ đỏ chói ‘Chúc mừng bất động sản Phong Quyên chính thức lên thị trường’.
Chiếc màn hình máy chiếu khổng lồ trên tường cũng đang hiển thị tình hình giao dịch cổ phiếu của Thượng Hải.
Chỉ còn chờ người nhà họ Đường vung cây gậy gỗ nữa thôi.
Điều đó có nghĩa là bất động sản Phong Quyên ra mắt thuận lợi.
Trước các luống hoa bên ngoài khách sạn được xếp một dãy bàn ghế, cùng một tấm lụa đỏ thật dài, ngay chính giữa là một đoá hoa đồng to, tỏ ý chúc mừng.
Rất nhiều các nhân vật thuộc giới thượng lưu của Giang Châu đã có mặt, sau đó tụm năm tụm ba tại đây để trò chuyện.
Gần như phóng viên của cả vùng Tây Nam, hay thậm chí là Thượng Hải cũng đã đến từ sớm, để chứng kiến bất động sản Phong Quyên - trùm bất động sản tiếp theo của Giang Châu chính thức ra mắt.
Lúc này, Đường Minh Phong đang ngồi trong một căn phòng trên tầng hai, vô cùng ưng ý khi ngắm nghía diện mạo của mình hôm nay.
Duy chỉ có giây phút này, anh ra mới thấy mình giống một người.
Chỉ một lát nữa thôi, anh ta sẽ chỉ huy giang sơn, thể hiện khí thế trước mắt bàn dân thiên hạ.
Anh ta là người sáng lập của một công ty có giá trị hàng chục tỷ.
Đồng thời còn là người thừa kế tương lai của nhà họ Đường ở Thượng Hải.
Sau hàng loạt ánh hào quang đó, tiền đồ sau này của Đường Minh Phong sẽ vô cùng rộng mở.
“Minh Phong, hôm nay trông anh đẹp trai quá!”
Lâm Mỹ Quyên mặc một bộ lễ phục màu đỏ tiến lại gần, nịnh nọt một câu.
Lâm Hữu và Lâm Hạo cũng phụ hoạ theo.
Nhưng khi được nhà Lâm Mỹ Quyên khen ngợi, Đường Minh Phong chẳng có vẻ hào hứng chút nào, ngược lại còn nhíu mày tỏ vẻ chán ghét.
Đại khái là anh ta thấy ngứa mắt với gia đình này rồi.
“Em cũng rất đẹp, mọi người chờ ở đây một lát, ông nội tìm anh có việc rồi”.
Đường Minh Phong chỉ đáp có lệ một câu rồi đi luôn.
Qua hôm nay, anh ta và nhà họ Lâm sẽ có sự cách biệt lớn, không thể dây dưa với nhau nữa.
“Mỹ Quyên, Minh Phong sao thế? Trước đây, nó có thế này đâu! Hay chuyện tình cảm của hai đứa trục trặc à?”, Lâm Hữu vô cùng quan tâm hỏi han.
Mà muốn không quan tâm cũng khó.
Tiền đồ tương lai của ông ta và Lâm Hạo phụ thuộc hết vào Đường Minh Phong, nếu Lâm Mỹ Quyên và anh ta có xích mích thì họ biết làm sao đây?
“Không có gì đâu bố, chắc tại dạo này anh ấy vất vả vì việc của công ty quá nên hơi mệt thôi”, Lâm Mỹ Quyên lập lờ đáp một câu, nhưng trong lòng lại thấp thỏm hơn ai hết.
Trực giá của phụ nữ rất chuẩn, Lâm Mỹ Quyên có thể cảm nhận được rằng Đường Minh Phong đang ngày càng chán mình.
Thời gian càng trôi đi thì giây phút gõ búa cho sàn chứng khoán ở Thượng Hải càng tới gần, các nhân vật trong giới thượng lưu và truyền thông cũng ngày càng đông đúc.
Trước cửa sổ sát đất trong một căn phòng trên tầng năm của khách sạn.
Lý Hắc Tử đứng đó rồi có vẻ mất kiên nhẫn hỏi: “Vẫn chưa thấy Tôn Hàn đến à?”
“Chưa ạ, hay cậu ta không dám đến nữa rồi?”
Đường Triều Bính cũng đang thấy lạ, chỉ còn mấy phút nữa là sự kiện bắt đầu rồi, vậy mà vẫn chưa thấy bóng dáng Tôn Hàn đâu.
“Nếu hôm nay, cậu ta không đến thì chờ xong việc của bất động sản Phong Quyên, đích thân tôi sẽ đi tìm. Ông xuống chuẩn bị đi, nếu Tôn Hàn không đến thì tôi cũng không cần xuất hiện làm gì”, Lý Hắc Tử thờ ơ nói.
Ông ta không có hứng thú tham gia lễ cắt băng của Phong Quyên.
“Cũng được”.
Lúc này, Tôn Hàn đang lái xe tới siêu thị đối diện dưới nhà của Liễu Y Y.
Đêm qua, tự dưng cô nhắn tin cho anh bảo muốn đến tham gia sự kiện của bất động sản Phong Quyên.
“Anh đến muộn thế này thì sao kịp giờ Phong Quyên ra mắt nữa?”
Chiếc xe vừa dừng lại, Liễu Y Y đã mở cửa xa ra ngay, rõ ràng cô đã chờ rất lâu rồi.
“Giờ đi vẫn kịp mà, em đừng vội. À, Đồng Đồng đâu?”
“Mẹ em trông rồi, đi thôi”.
“Ừm”, Tôn Hàn gật đầu rồi nhấn ga.
…
Cộp!
Chiếc búa của sàn giao dịch chứng khoán tại Thượng Hải đã gõ xuống trong màn hình máy chiếu lớn trên tường của khách sạn.
Bất động sản Phong Quyên chính thức ra mắt thị trường.
Sau một tràng tiếng hoan hô, Đường Minh Phong đứng giữa nhiều người rồi cắt băng.
Tách tách, máy ảnh nháy liên tục.
Các phóng viên điên cuồng chụp ảnh của Đường Minh Phong, không cần nghĩ cũng biết một trong số những bức ảnh này sẽ hiển thị trên trang nhất của các kênh truyền thông.
Đường Minh Phong tươi cười rạng rỡ, từ mai anh ta sẽ nổi tiếng cả nước rồi.
“Tổng giám đốc Đường, nhân sự kiện Phong Quyên ra mắt thị trường ngày hôm nay, anh có thể tiết lộ kế hoạch trong tương lai của công ty không?”
Lập tức có một phóng viên không chờ được nữa, hỏi ngay.
“Tôi chuẩn bị…”
“Khoãn đã!”
Đúng lúc Đường Minh Phong chuẩn bị trả lời phỏng vấn thì lại có một tiếng hô vang lên.
Không ít ánh mắt nhìn qua, thì thấy là một người thanh niên ăn vận rất thoải mái đang chen lấn trong đám đông.
“Anh làm gì vậy?”, Đường Minh Phong tức giận hỏi.
Trông thấy người này, Lâm Hữu đứng một bên chợt rụt cổ lại.
“Tôi là Hứa Lạc, người trong giang hồ thường gọi là anh Lạc, tôi đến đòi nợ”, Hứa Lạc cười đáp.
Người trong giang hồ? Đòi nợ?
Mọi người lập tức bàn tán xôn xao.
Đòi nợ ngay lúc công ty mới chính thức đi vào hoạt động ư? Trò quỷ gì vậy?
Đường Minh Phong tỏ rõ vẻ khó chịu rồi nói: “Tôi không cần biết anh là ai nhưng phiền đi cho, đừng để tôi phải gọi bảo vệ”.
“Công ty bảo vệ hôm nay đều là người của anh Lưu tôi phụ trách, chắc họ không đuổi tôi đi đâu”.
Hoa An là công ty bảo vệ số một ở Giang Châu, chủ công ty là Lưu Giang.
Cho nên phụ trách an ninh ở đây hôm nay cũng là người của ông ta.
“Thôi được rồi, tôi với anh, ai làm việc người nấy, Lâm Mỹ Quyên đâu?”, anh Lạc không giữ vẻ cười cợt nữa, mà nghiêm túc hỏi.
Lâm Mỹ Quyên đứng ngay cạnh Đường Minh Phong, lập tức hoảng hốt: “Tôi không quen anh”.
“Đúng, tôi cũng không quen cô, nhưng bố cô là Lâm Hữu đã vay tôi một trăm triệu, ông ta hẹn khi nào Phong Quyên ra mắt thì sẽ trả cho tôi một trăm ba mươi triệu. Giấy nợ đây, mà Lâm Hữu cũng đang ở đây, cô cứ hỏi mà xem”.
“Nhận được tiền là tôi đi ngay”.
Hứa Lạc giơ một tờ giấy trong tay lên.
Uỳnh!
Một âm thanh chấn động.
Sao lại vay nhiều tiền thế?
Đường Minh Phong và Lâm Mỹ Quyên đều nhìn ngay về phía Lâm Hữu.
“Hứa Lạc, tôi đã bảo chờ việc của công ty xong thì sẽ trả anh tiền rồi còn gì? Sao anh lại đến làm loạn đúng lúc này chứ?”, Lâm Hữu khóc không ra nước mắt nói.
“Tôi cũng muốn chờ đến ngày mai lắm, nhưng vấn đề là tôi nghe nói, con gái ông đã không còn tí cổ phần nào trong bất động sản Phong Quyên nữa rồi, nếu mai tôi không đòi được tiền thì biết đi đâu tìm ai đây?”
“…”
Lâm Hữu há hốc miệng, ngạc nhiên nhìn Lâm Mỹ Quyên: “Anh ta nói thật không?”
“Con… Con chỉ tạm thời chuyển cổ phần cho Minh Phong thôi”, Lâm Mỹ Quyên miễn cưỡng đáp.
Hứa Lạc bật cười rồi nhìn sang Đường Minh Phong, hỏi: “Tổng giám đốc Đường, lời Lâm Mỹ Quyên có đúng không, anh sẽ trả lại cho cô ta số cổ phần ấy chứ?”
“Chuyện, chuyện này… đây là chuyện của công ty chúng tôi, không liên quan đến anh”, Đường Minh Phong ấp úng một lúc rồi đáp.
Trả lại ư? Mơ đi!
Người tinh mắt trông thái độ này của Đường Minh Phong là hiểu ngay.
Lâm Mỹ Quyên đừng mơ lấy được cổ phần đã chuyển cho Đường Minh Phong.
“Thằng lưu manh kia, còn không đi thì đừng trách lão phu không khách sáo!”, Đường Triều Bính chợt quát.
Nếu để Hứa Lạc này tiếp tục làm loạn, giá cổ phiếu của Phong Quyên đừng hỏng được yên ổn.
Ai dè, Hứa Lạc lại thoải mái nhìn qua rồi nói: “Ông cụ Đường, dù thành phố Giang Châu của chúng tôi nhỏ, nhưng cũng không phải là nơi để người ngoài như ông giở thói ngang ngược đâu”.
“Ông đuổi là tôi phải đi, thế mặt mũi tôi biết giấu đi đâu nữa?”
Chương 229: Cậu chủ xuất hiện
Một tên đòi nợ mà dám đòi Đường Triêu Bính phải nể mặt mình?
Quả thực là khiến Đường Triêu Bính tức chết mà.
Tất cả đám đông cũng ồ lên xôn xao.
Người tên Hứa Lạc này rất nhiều người thuộc giới thượng lưu của Giang Châu đã từng nghe danh, hắn ta không phải dạng tốt đẹp gì.
Nhưng cũng chẳng có gì quá ghê gớm.
Ông chủ của Mạch Thượng Thủy Hương thì may ra còn có chút tiếng tăm.
Còn Hứa Lạc này chỉ là một chân sai vặt của người khác.
Nhưng cho dù là ông chủ của Mạch Thượng Thủy Hương thì e rằng khi gặp Đường Triêu Bính cũng không dám hống hách như thế này.
Hứa Lạc rõ ràng biết Đường Triêu Bính là ai, vậy mà vẫn không hề nể mặt.
Những người có chút đầu óc nhìn vào là biết ngay chuyện này ắt phải có gì đó không bình thường!
"Liệu có phải nhà họ Đường đắc tội với ông to bà lớn nào nên Hứa Lạc này mới nhằm ngày bất động sản Phong Quân lên sàn để tới làm loạn không?"
"Theo tôi thấy, e là không phải hành động bộc phát mà đã tính toán kỹ càng từ trước!"
"Còn không có tay bảo vệ nào ra can, thế còn chưa đủ rõ ràng hay sao? Chứng tỏ ông chủ của công ty bảo vệ Hoa An - Lưu Giang cũng có tham gia vào. Hôm nay e là nhà họ Đường ê mặt rồi".
Những người có mặt ở đó thi nhau xì xào bàn tán, đợi xem kịch hay.
Nếu người này tiếp tục làm loạn thì cánh nhà báo lại có đề tài để viết. Vậy thì có thể đoán ngay việc lên sàn của bất động sản Phong Quân đương nhiên không thể nào thuận lợi.
Nếu nhà họ Đường không kịp thời giải quyết vấn đề này thì rắc rối to rồi.
"Ông nội, ông nghĩ cách đi!', Đường Minh Phong lòng nóng như lửa đốt.
Bất động sản Phong Quân lên sàn là bước đầu để người khác nhìn nhận thân phận và địa vị của anh ta, chắc chắn không được phép có sai sót gì!
Đường Triêu Bính cũng không kiềm nổi cơn giận, quát: "Nghĩ cách? Được, mày thử hỏi Lâm Hữu kia xem lão ta làm gì mà nợ nhiều thế này?"
Đám người này rõ ràng đã chuẩn bị kỹ càng rồi mới đến đây, lần này khó giải quyết rồi.
Đường Triêu Bính vốn muốn mời Lý Hắc Tử đứng ra hòa giải, nhưng Tôn Hàn giờ còn chưa xuất hiện, một nhân vật cỏn con như Hứa Lạc cũng phải mời Lý Hắc Tử ra mặt thì chứng tỏ gia chủ nhà họ Đường quá vô dụng.
Vấn đề là chiêu này của Tôn Hàn quả thực khiến bọn họ trở tay không kịp.
Trước mắt vẫn chưa nghĩ ra cách gì để giải quyết.
"Hay là chúng ta cứ đồng ý trả nợ cho Lâm Hữu đi!", Đường Minh Phong chỉ muốn mau chóng dẹp yên chuyện này cho nên dù hận Lâm Hữu thấu xương, anh ta vẫn muốn chọn cách để của đi thay người.
Có điều anh ta vừa đề xuất ý kiến này thì đã bị Đường Triêu Bính tức giận trợn mắt lườm.
"Giúp Lâm Hữu trả nợ? Thế đến lúc truyền thông đưa tin thì làm thế nào?"
Chỉ một câu nói đã dẹp tan ý định của Đường Minh Phong.
Đột nhiên, lại có thêm một người nữa tới, chính là Ngô Bách Xuyên.
Ngô Bách Xuyên đi tới, đứng ngang hàng với Hứa Lạc, quay mặt về phía tất cả mọi người, nói: "Thật ngại quá, tôi xin cắt ngang một chút. Lâm Hạo cũng nợ bạn tôi năm mươi triệu tệ lúc túng quẫn. Hay là chúng ta tính gộp một lần cho xong đi".
Ách!
Sóng gió này còn chưa yên mà sóng gió khác đã ập tới!
Họ Lâm này bị làm sao thế? Sao ai cũng nợ nần chồng chất vậy?
Lâm Mỹ Quyên cũng chết trân, nhìn chằm chằm Lâm Hạo.
Lâm Hạo rụt cổ lại, nói: "Chị à, em bị gài bẫy. Thật đó, chính là Tôn Hàn tìm cách hãm hại em. Chuyện này anh rể cũng biết!"
"Mẹ nó, ai là anh rể mày!"
Đường Minh Phong nổi trận lôi đình gầm lên, sau đó lại hét vào mặt Lâm Mỹ Quyên: "Dính vào nhà họ Lâm các người chính là vận hạn tám kiếp của Đường Minh Phong này! Nói cho các người biết, nếu tôi bị liên lụy gì thì các người cũng đừng hòng được sống yên!"
Đường Minh Phong có lẽ đã giận dữ đến nỗi sắp nổ tung nên lời nào cũng thốt ra được.
Tách tách!
Thế nhưng, sự thất thố của Đường Minh Phong đã bị không biết bao nhiêu phóng viên chụp lại.
"Đừng chụp nữa, đừng chụp nữa!"
Toàn bộ đám đông giờ loạn như ong vỡ tổ.
"Là Tôn Hàn, chắc chắn là Tôn Hàn!"
Đường Minh Phong tức muốn xì khói, mắt trợn trừng lên như sắp nứt ra, anh ta đã nghĩ ra rồi.
Chắc chắn là do Tôn Hàn đứng sau giật dây.
Trước đó anh ta mới chỉ hơi ngờ ngợ, nhưng giờ Ngô Bách Xuyên xuất hiện thì trong nháy mắt anh ta đã hiểu ra mọi chuyện.
Bất luận là việc Lâm Hữu nợ tiền hay Lâm Hạo nợ tiền đều là do Tôn Hàn gài bẫy.
Tôn Hàn cố tình làm vậy là để đợi đến ngày bất động sản Phong Quân lên sàn rồi làm cho họ Đường bẽ mặt.
Tôn Hàn dù có chết cũng không buông tha đám người này!
Đường Triêu Bính đương nhiên cũng đã đoán ra chuyện này, ông ta đột nhiên chộp lấy cái micro rồi nói: "Tôn Hàn, người ngay thẳng không làm chuyện mờ ám, nếu đã đứng sau giật dây màn kịch này thì sao không xuất hiện đi!"
Muốn gỡ nút thì thì phải tìm người thắt nút.
Việc ngày hôm nay muốn giải quyết dứt điểm thì phải gọi được Tôn Hàn ra đã.
Đường Triêu Bính chắc chắn Tôn Hàn đang ở nơi nào đó, âm thầm quan sát màn kịch do chính mình đạo diễn.
Đa số những người có mặt ở đó đều không biết Tôn Hàn là ai nên đều tỏ ra ngờ vực.
Rốt cuộc là ai mà dám phá nhà họ Đường như vậy.
Cộp cộp!
Tiếng bước chân vang lên.
Tất cả mọi người bất giác tránh ra một bên rồi đều nhìn về phía phát ra âm thanh đó.
Đó là một người thanh niên dắt theo một cô gái vô cùng xinh đẹp đang chậm rãi bước lên bục.
Một số người mắt tinh đã nhận ra.
Cô gái kia chính là cô con gái nhà họ Liễu bị cưỡng hiếp, sau đó bị đuổi ra khỏi nhà - Liễu Y Y.
Vốn việc này không có gì ghê gớm.
Ghê gớm ở chỗ những nhân vật đi đằng sau người thanh niên này, ai ai cũng là những ông trùm có máu mặt.
Từ Khang Niên của bất động sản Thịnh Hạ.
Ông trùm băng đảng xã hội đen của Giang Châu - ông Sáu Chu.
Thẩm Thương của nhà họ Thẩm.
...
Quá nhiều, quá nhiều nhân vật có máu mặt, vậy mà chỉ có thể đi sau người thanh niên này.
Tất cả hơn mười người.
Thậm chí có một số nhân vật không phải người Giang Châu nhưng tiếng tăm cũng lẫy lừng.
Người thanh niên này dường như được bao phủ bởi một vầng hào quang vô cùng thần bí.
Dù là thiếu gia của gia tộc giàu nhất thủ đô xuống Tây Nam này thì cùng lắm cũng chỉ được đến thế này là cùng.
Người thanh niên này là ai?
Tất cả đám đông như đang nín thở, ai nấy vô cùng tò mò.
Lâm Mỹ Quyên cũng đang nhìn Tôn Hàn bằng ánh mắt vô cùng phức tạp.
Cô ta không thể ngờ rằng Tôn Hàn năm xưa bị mình ép đi tù lại có ngày hiển hách như thế này.
Nếu so với Tôn Hàn, Đường Minh Phong ngoài cái mác cậu Hai nhà họ Đường ra thì còn cái gì có thể đem ra so sánh được?
Có đủ xách dép cho Tôn Hàn không?
Trong lòng Lâm Mỹ Quyên ân hận tột cùng.
Hào quang mà Liễu Y Y có được hôm nay đáng lẽ đã thuộc về cô ta.
Thế nhưng, hôm nay Tôn Hàn lại đến tìm cô ta đòi nợ?
"Có phải em hơi lo lắng không?"
Tôn Hàn đột nhiên dừng bước, ánh mắt ấm áp nhìn sang Liễu Y Y đang rụt rè bên cạnh.
"Có, có một chút".
Liễu Y Y thực sự không ngờ Tôn Hàn lại chuẩn bị nhiều thứ như vậy, điều đó khiến cô bớt lo lắng cho anh phần nào.
Nhưng bản thân Liễu Y Y trước nay chưa từng trải qua chuyện như thế này.
Những nhân vật đi đằng sau cô đều là các ông lớn, những người thuộc tầng lớp mà cô không thể nào với tới, như vậy thì sao có thể không lo lắng được cơ chứ?
"Sau này khi em đứng trên bục cao nhiều rồi dần sẽ quen thôi".
Tôn Hàn nhếch miệng cười, từ anh tỏa ra vẻ ung dung và khí chất mà cô chưa từng thấy, như thể một vị quân vương đang đứng trên đỉnh cao nhìn xuống đám quần thần ở dưới.
"Đường Triêu Bính, ông tìm tôi sao?"
Tôn Hàn nói không lớn nhưng xung quanh đang yên lặng như tờ nên mọi người vẫn nghe rất rõ.
"Toàn giở những thủ đoạn bẩn thỉu sau lưng người khác, cậu đúng là thú vị thật đấy. Tôn Hàn, cậu đúng là đồ ti tiện!", Đường Triêu Bính mắt như sắp bắn ra tia lửa.
Tôn Hàn chẳng thèm quan tâm đến mấy lời này, anh cười híp mắt hỏi lại: "Ông thuê người đâm Liễu Y Y thì ra dáng gia chủ nhà họ Đường sao? Nếu luận về ti tiện vô liêm sỉ thì cũng như nhau thôi".
Liễu Y Y kinh ngạc, tai nạn xe của cô không phải sự cố ngoài ý muốn sao?
Chương 230: Đụng độ
Những việc không quang minh chính đại như thế này, Đường Triêu Bính đương nhiên không bao giờ thừa nhận.
"Bịa đặt! Cậu nghĩ cậu làm mấy trò mèo này thì sẽ làm ảnh hưởng đến việc bất động sản Phong Quân lên sàn được hay sao?"
"Không biết, tôi đang tò mò xem ông sẽ dùng thủ đoạn gì để đối phó đây".
Hai người đấu khẩu với nhau, không có chỗ cho kẻ thứ ba chen vào.
Đường Triêu Bính đột nhiên bật cười, cầm micro lên tuyên bố: "Tất cả cổ phần của bất động sản Phong Quân từ đầu đến cuối đều nằm trong tay nhà họ Đường chúng tôi. Lâm Mỹ Quyên chẳng qua chỉ là một quản lý cấp cao của công ty chứ tuyệt đối không phải cổ đông!"
"Cho nên, bất luận là Lâm Hữu hay Lâm Hạo nợ nần đều là hành vi cá nhân tự làm tự chịu, không liên quan gì đến bất động sản Phong Quân!"
"Càng không thể ảnh hưởng đến việc bất động sản Phong Quân lên sàn!"
Ông ta vừa dứt lời, đám đông đột nhiên im phăng phắc.
Ai cũng biết bất động sản Phong Quân là tài sản chung của Lâm Mỹ Quyên và Đường Minh Phong. Hơn nữa, hai người này còn có quan hệ yêu đương.
Nhưng giờ Đường Triêu Bính tuyên bố như vậy thì chẳng phải là thẳng cẳng đá Lâm Mỹ Quyên đi sao?
Lẽ nào Lâm Mỹ Quyên giờ đã không còn cổ phần trong công ty này nữa?
"Ông nói vớ vẩn! Bất động sản Phong Quân là công ty của con gái tôi, từ lúc nào lại thành của nhà họ Đường vậy?", Lâm Hữu không thể đứng im nhìn được nữa, cũng chẳng thèm quan tâm thân phận của Đường Triêu Bính mà giận dữ chất vấn.
Còn Lâm Mỹ Quyên thì đứng như trời trồng, toàn thân run rẩy.
Việc cô ta lo sợ nhất cuối cùng cũng đã xảy ra.
Đường Triêu Bính không nói gì nữa mà nhìn về phía Đường Minh Phong.
Nếu việc gì cũng đến tay ông ta thì Đường Minh Phong kia có tư cách gì để thừa kế nhà họ Đường?
"Những điều ông nội tôi nói là thật!"
"Vài ngày trước, Lâm Mỹ Quyên đã ký vào thỏa thuận chuyển nhượng cổ phần. Mặc dù trong thỏa thuận việc chuyển nhượng cổ phần này không được đền bù nhưng tôi vẫn sẽ bồi thường cho Lâm Mỹ Quyên một khoản!"
"Bất động sản Phong Quân là do nhà họ Đường rót vào hàng tỷ nhân dân tệ mới được lên sàn như ngày hôm nay. Trước khi nhà họ Đường rót vốn vào thì nó chỉ là một công ty nhỏ nợ nần chồng chất".
"Cho nên dù là chuyển nhượng không đền bù thì thực tế Lâm Mỹ Quyên vẫn là người có lợi".
"Còn nữa, tôi và Lâm Mỹ Quyên chỉ có quan hệ đối tác hợp tác, không phải là mối quan hệ như quý vị đồn đoán, chúng tôi không yêu nhau".
Đường Minh Phong nói với truyền thông, bạc bẽo phủi sạch mọi quan hệ với Lâm Mỹ Quyên.
Cả hội trường lại càng sôi cùng sục.
Không có quan hệ gì?
Đã ở với nhau rồi mà gọi là không có quan hệ gì?
Ai cũng hiểu người phụ nữ từng ly hôn Lâm Mỹ Quyên đã trở thành tảng đá lót đường cho cậu Hai nhà họ Đường. Giờ cậu Hai công thành danh toại thì cô ta bị vứt bỏ cũng là điều dễ hiểu.
Đám nhà giàu làm gì có thứ gọi là tình cảm cơ chứ?
Đường Minh Phong nói ra những lời đó một cách lưu loát như vậy, những người có não một chút đều có thể đoán ra anh ta chắc chắn đã luyện tập từ trước.
"Đường Minh Phong, anh dám đối xử với tôi như vậy sao?", Lâm Mỹ Quyên mở miệng lạnh lùng chất vấn.
Đường Minh Phong hơi sợ hãi ánh mắt của Lâm Mỹ Quyên. Mặc dù Lâm Mỹ Quyên đối xử với Tôn Hàn vô cùng tàn tệ nhưng lại chưa từng làm gì có lỗi với anh ta.
Nhưng Đường Minh Phong không còn lựa chọn nào khác.
Hơn nữa, Đường Minh Phong của hiện tại đã không còn là người đàn ông mà Lâm Mỹ Quyên có thể với tới.
Từ khi ông nội tìm được anh ta, chuyện giữa anh ta và Lâm Mỹ Quyên đã định sẵn sẽ không có kết quả.
Cho dù trong lòng có thế nào, giờ phút này Đường Minh Phong cũng không được phép tỏ ra áy náy. Anh ta nhìn Lâm Mỹ Quyên bằng gương mặt vô cảm, đáp: "Tôi sẽ cho cô năm mươi triệu tệ, coi như phí chuyển nhượng cổ phần! Tôi không nợ nần gì cô cả!"
"Năm mươi triệu tệ? Ha ha, năm mươi triệu tệ? Trả lại công ty cho tôi!", Lâm Mỹ Quyên đột nhiên như phát điên, lao tới như định cắn xé Đường Minh Phong.
Năm đó khi Tôn Hàn vào tù, giá trị công ty đã hơn năm mươi triệu tệ.
Là Đường Minh Phong dùng lời ngon ngọt, không từ thủ đoạn lôi kéo Lâm Mỹ Quyên, sau đó cùng nhau chiếm lấy công ty.
Sau đó công ty nhỏ vốn ban đầu còn có lợi nhuận, nhưng sau đó hết sạch, thậm chí còn nợ nần chồng chất.
Lâm Mỹ Quyên dù bản chất tham lam nhưng lại chưa từng oán trách Đường Minh Phong nửa lời.
Vậy mà giờ đây, Đường Minh Phong đổi đời rồi thì lại dùng năm mươi triệu tệ để đá văng Lâm Mỹ Quyên. Làm gì có chuyện dễ thế?
Hơn nữa, chỉ riêng khoản nợ của Lâm Hữu và Lâm Hạo, năm mươi triệu tệ cũng còn lâu mới đủ trang trải.
"Cô điên à!"
Đường Minh Phong không hề nể tình mà đá Lâm Mỹ Quyên bay ra, Lâm Mỹ Quyên đau đớn nằm bò trên sàn.
Lâm Hữu và Lâm Hạo thấy vậy thì cũng bất chấp tất cả lao vào Đường Minh Phong.
Nhưng nhà họ Đường đưa theo mười mấy tay vệ sĩ, hai người kia trong nháy mắt đã bị khống chế. Sau đó, mấy tay vệ sĩ áp giải cả ba người nhà họ Lâm đi khỏi đó.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Tôn Hàn vẫn vô cùng điềm tĩnh.
Kết cục thê thảm này là do Lâm Mỹ Quyên tự mình chuốc lấy.
"Tôn Hàn, giờ cậu nhìn thấy rồi đấy. Bất động sản Phong Quân là tài sản của nhà họ Đường, không liên quan gì đến mấy người nhà Lâm Mỹ Quyên, cho nên thủ đoạn của cậu vô dụng rồi!"
Lúc này, Đường Triêu Bính đắc ý nói.
Việc hất cẳng Lâm Mỹ Quyên nhà họ Đường đã toan tính từ đầu.
Có điều không ngờ cú hất cẳng này giờ còn giúp nhà họ Đường giải vây.
"Tôi chưa từng nghĩ cách của mình sẽ có hiệu quả. Có điều, tiền thân của bất động sản Phong Quân là do một tay tôi gây dựng nên. Kể từ khi tôi vào tù đến giờ, tôi chưa từng ký bất cứ thỏa thuận chuyển nhượng cổ phần nào".
"Đúng rồi, quên không nhắc ông một câu, công ty này là tài sản trước hôn nhân của tôi. Nếu căn cứ theo luật hôn nhân hiện hành, khi tôi và Lâm Mỹ Quyên ly hôn thì công ty vẫn là của tôi. Hơn nữa lúc ly hôn, trên thỏa thuận ly hôn cũng không hề ghi tôi chuyển nhượng cổ phần của mình cho Lâm Mỹ Quyên".
"Thật ngại quá, luật sư của tôi đã gửi hồ sơ tố tụng cho tòa án, công ty này nhất định tôi phải lấy lại".
Nghe xong những lời này, mặt Đường Triêu Bính biến sắc, nổi trận lôi đình nhìn sang Đường Minh Phong hỏi: "Có chuyện này sao?"
Những việc này ông ta chưa nghe ngóng.
Ông ta chỉ cho rằng cổ phần công ty này nằm trong tay Lâm Mỹ Quyên và Đường Minh Phong, không hề liên quan gì đến Tôn Hàn.
"Ông nội, cháu..."
Bốp!
Đường Triêu Bính vả đánh bốp một cái, Đường Minh Phong lại dám giấu ông ta việc quan trọng như thế này!
Nếu là người bình thường, Đường Triêu Bính sẽ không lo việc kiện tụng.
Nhưng Tôn Hàn là người bình thường sao?
Đường Minh Phong trước đây cũng từng nghĩ như vậy.
Anh ta cảm thấy Tôn Hàn đấu với nhà họ Đường thì chẳng khác nào châu chấu đá xe, không cần lo lắng tới.
Nhưng hiện giờ, không lo cũng phải lo.
Bị ăn một phát vả của ông nội, Đường Minh Phong dù trong lòng oán hận cũng không dám lên tiếng.
"Tôn Hàn, cậu đừng có vội đắc ý. Nhà họ Đường này không dễ bị lợi dụng như vậy đâu!"
Giờ đây Đường Triêu Bính không thể làm gì khác ngoài việc dọa nạt.
"Cứ phải thử mới biết được".
Tôn Hàn điềm nhiên đáp, việc liên quan đến kiện tụng đã có đội ngũ chuyên gia phụ trách nên anh chẳng cần lo lắng.
Nhưng đây không phải thủ đoạn anh định dùng để đối phó với Đường Triêu Bính.
Đột nhiên, Tôn Hàn mỉm cười nói: "Nghe nói vị Diêm Vương sống của Tây Nam - Lý Hắc Tử đã đến Giang Châu. Thế nào, sao giờ vẫn chưa xuất hiện vậy? Lẽ nào Diêm Vương mà lại thẹn thùng như gái mới lớn?"
"Vội vã muốn tôi ra mặt như vậy. Tôn Hàn, xem ra cậu cũng có chút sợ tôi đấy nhỉ?"
Lời vừa dứt, người đó đã xuất hiện.
Lý Hắc Tử bước ra, nói: "Xin chào, tôi là Lý Bính!"
Cả hội trường im phăng phắc.
Lý Bính.
Diêm Vương sống Lý Hắc Tử.
Ai mà ngờ được, nhà họ Đường lại mời được ông trùm khét tiếng này xuất hiện.
Hôm nay, e là kết cục sau cùng sẽ không tốt đẹp gì rồi.
Bình luận facebook