• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Truyện Ngọa Hổ Tàng Long - Tôn Hàn - Lâm Mỹ Quyên (3 Viewers)

  • Chương 371-375

Chương 371: Gia đình gặp mặt

Nghe vậy, Lục Viễn Cảnh và Lục Viễn Quang đang nhỏ giọng nói chuyện bỗng im bặt.

Nhà họ Lục làm trong ngành gia công, cũng tích lũy được không ít tiền tài. Mấy năm trước, ngành gia công bùng nổ, nhà họ Lục cũng đã nhân cơ hội mà mua một số lượng lớn thiết bị tiên tiến, tiêu mất mấy chục triệu và mở xưởng gia công lớn nhất thành phố Nam Thông.

Nhưng ngày vui ngắn chẳng tày gang, mấy năm nay ngành gia công thu hẹp lại, cộng thêm công ty cổ phần Masatake có công ty con ở Tây Kinh bỏ một số vốn khổng lồ, xây dựng một xưởng gia công cỡ lớn với kỹ thuật đứng đầu Hoa Hạ tại ngoại thành Tây Kinh.

Toàn bộ thiết bị và kỹ thuật của công ty cổ phần Masatake đều là kỹ thuật trung tâm của bọn họ, dù xét về độ khó hay độ chuẩn xác thì xưởng gia công của nhà họ Lục cũng không thể sánh bằng.

Những đơn hàng giá tốt mà cần độ khó cao đương nhiên đều bị bên Masatake cướp đi mất, những đơn còn lại đều là loại đơn giản ít tiền, không kiếm được bao nhiêu. Cho nên nhà họ Lục chỉ coi như là gắng gượng để vận hành.

Mà tháng này, lợi tức sụt giảm nhanh chóng làm Lục Viễn Chí đau đầu không thôi. Nhà họ Lục tuy còn chút vốn nhưng cứ tiếp tục thì e là sẽ phá sản mất.

Thấy hai người em không nói lời nào, ông ta lắc đầu, cứ tiếp tục như vậy thì phải làm sao đây.

Chính vào lúc này, chuông cửa biệt thự bỗng vang lên. Nhìn qua camera thì thấy là một người thanh niên xa lạ.

Lục Viễn Chí nhìn rồi chau mày nói: “Cho cậu ta vào”.

Bảo mẫu đứng ngoài cửa mở cửa ra cho Lục Hi vào.

Lục Hi đứng bên ngoài thấy cửa lớn mở ra thì hít sâu một hơi, chậm rãi tiến vào.

Anh đi xuyên qua sân, đến cửa phòng khách của biệt thự, lúc này, cửa đang mở, anh bước vào trong.

Đến phòng khách, chỉ thấy đám người Lục Viễn Chí đang yên lặng nhìn Lục Hi, sau đó sắc mặt dần thay đổi.

Lục Hi sửa sang lại balo sau lưng, cười nói: “Tôi là Lục Hi, hôm trước có một người lạ tên Lục Viễn Sơn đến, tự xưng là bố tôi, còn nói đây là quê nhà của tôi, nên tôi về xem thế nào”.

Lục Hi vừa nói xong, Lục Viễn Chí đã lập tức đứng dậy, vui mừng đi lên đón tiếp, nắm lấy tay Lục Hi, nhiệt tình hỏi: “Cháu thật sự là con trai của thằng ba sao? Bác còn đang nghĩ sao nhìn cháu quen mắt như thế, hóa ra là cháu trai đã về, mau ngồi đi”.

Lục Viễn Chí kéo tay Lục Hi xuống sô pha ngồi, cảm thán: “Bố cháu đã nói với bác là nó có một đứa con trai, từ nhỏ đã ôm ra ngoài, vì chuyện này mà bác còn mắng cho nó một trận, không ngờ là cháu đã lớn như vậy rồi”.

Lục Hi gật đầu, trong lòng có một dòng nước ấm chảy qua.

Lúc này, Lục Viễn Chí nói: “Chắc là cháu chưa biết ai với ai đâu đúng không. Bác là bác cả, Lục Viễn Chí, đây là bác hai Lục Viễn Cảnh, vợ bác hai là Tạ Trường Mai, đây là chú tư Lục Viễn Quang, vợ chú tư Lô Hiểu Du, còn con bé nghịch ngợm này là cháu gái của cháu – Lục Tiểu Hiên”.

Lục Viễn Chí giới thiệu tỉ mỉ cho Lục Hi từ bản thân đến mọi người trong nhà, ánh mắt tràn ngập sự hiền từ và yêu thương, bởi ông ta càng nhìn Lục Hi thì càng thấy giống em ba của mình.

Người em trai của ông ta tuy rằng không màng người nhà phản đối mà ở rể nhà họ Ôn, quyết liệt với gia đình, nhưng máu mủ tình thâm mấy chục năm nào có dễ bỏ như vậy. Ông ta cũng hay nhớ tới em ba của mình.

Nhưng em ba của ông ta cũng là người có cá tính mạnh, sau khi náo loạn với cả nhà thì cũng chẳng về đến một lần. Lục Viễn Chí nhớ em trai vô cùng, lần này thấy Lục Hi làm ông ta như thấy được em trai, vui sướng vô cùng.

Lục Viễn Cảnh cùng Lục Viễn Quang lại không cảm xúc, còn Lục Tiểu Hiên thì ở phía sau tò mò nhìn người chú đột nhiên xuất hiện này.

Chính vào lúc này, Tạ Trường Mai lên tiếng: “Anh cả, sao chúng em không biết Lục Viễn Sơn có con trai?”

“Đúng vậy, tuy rằng đây là con trai của Lục Viễn Sơn nhưng Lục Viễn Sơn cũng đâu còn là người nhà họ Lục nữa, trở lại thì biết sắp xếp thế nào?”, Lô Hiểu Dư cũng nói.

Đùa à, chuyện này bọn họ không hề được biết, tự nhiên lại xuất hiện thêm một Lục Hi, ai mà chấp nhận nổi.

Nếu Lục Hi nhận tổ quy tông thì chuyện làm ăn của nhà họ Lục cũng phải chia thêm một phần, vốn dĩ kinh tế cũng đang đình trệ, giờ lại chia thêm thì họ càng không đồng ý.

Lục Hi nghe vậy thì lập tức nhăn mày.

Mà Lục Viễn Chí thì trầm giọng nói: “Dù thế nào thì đây cũng là con của Lục Viễn Sơn, giờ đã tìm được thì chúng ta không thể mặc kệ được”.

Còn Lục Viễn Cảnh và Lục Viễn Quang thì chỉ cau mày không nói.

“Anh cả, chuyện này không thể được, ai mà biết đây có phải con trai của Lục Viễn Sơn hay là lửa đảo chứ?”, Tạ Trường Mai lại nói.

Mà Lô Hiểu Du cũng tiếp lời: “Cho dù có đúng đi nữa thì cũng không thể tính như một phòng được, Lục Viễn Sơn đâu còn là người nhà họ Lục nữa”.

Lục Hi nghe vậy thì chỉ âm thầm lắc đầu.

Sự nhiệt tình của bác cả còn khiến anh cảm nhận được chút ấm áp gia đình, nhưng vợ bác hai và dì tư làm anh chỉ thấy lạnh thấu tâm can.

Dáng vẻ im lặng của bác hai và chú tư rõ ràng là đồng ý với cách nói của vợ mình, cũng chẳng quan tâm anh như nào, cho nên Lục Hi đã cảm thấy thất vọng về cái nhà này.

Lúc này, Lục Viễn Chí suy tư rồi nói: “Tôi xác nhận được thằng bé chính là con trai của Lục Viễn Sơn, nếu không sẽ không thể biết đến tên của Lục Viễn Sơn. Hơn nữa, từ diện mạo của thằng bé, tôi cũng có thể kết luận rằng thằng bé là con của thằng ba, vì nó giống thằng ba hồi nhỏ như đúc”.

Lục Viễn Chí vỗ vai Lục Hi, Lục Hi khẽ mỉm cười.

Sau đó, Lục Viễn Chí nói tiếp: “Lục Hi quay về, chúng ta đương nhiên phải quan tâm nó rồi. Giờ cho thằng bé đến xưởng rèn luyện một chút, trả tiền lương cho nó, sau này lập công lớn cho gia đình thì lại nói đến chuyện cổ phần nhé?”
Chương 372: “Chú thật sự là chú ba cháu?”

Nhà họ Lục đến bây giờ phân thành hình thức đầu tư cổ phần, ba anh em bọn họ đều nắm tỷ lệ nhất định, Lục Viễn Chí là gia chủ nên nhiều hơn một chút, Lục Viễn Cảnh và Lục Viễn Quang ngang hàng.

Nếu Lục Hi trở về thành tam phòng, vậy thì bọn họ phải chia cổ phần cho Lục Hi, nhìn có vẻ Lục Viễn Chí không thành vấn đề, nhưng Lục Viễn Cảnh và Lục Viễn Quang, còn cả hai bà vợ của bọn họ dường như không có vẻ tình nguyện lắm.

Lục Viễn Chí làm như vậy cũng đã suy nghĩ tường tận một hồi rồi, Lục Hi vừa quay về thì phân thành ba phòng, chiếm vị trí một phòng nào đó của bố anh không còn, có vẻ như không thích hợp.

Trước tiên sắp xếp cho anh một thân phận, bảo anh đi vào xưởng cho quen nghiệp vụ, còn lại cứ từ từ, đứa nhỏ mới về, người làm bác cả như ông ta thế nào cũng phải quan tâm.

Lục Viễn Chí là gia chủ, đưa ra quyết định này cũng không thiên vị, Tạ Trường Mai và Lô Hiểu Du cũng ngậm miệng không nói thêm nữa.

Lúc này, Lục Viễn Cảnh và Lục Viễn Quang cũng nói: “Anh cả nói không sai, cứ làm như vậy đi”.

Lục Viễn Chí gật đầu, sau đó nhìn về phía Lục Hi và nói: “Cháu trai, cháu thấy sắp xếp như vậy có được không?”

Lục Hi cười một tiếng, chậm rãi nói: “Cháu thấy mọi người hiểu lầm ý của cháu rồi, chỉ là cháu quay về thăm thôi, không có ý định ở trong nhà”.

Lục Viễn Chí sửng sốt nói: “Cháu có nhà ở ngoài?”

“Không hẳn có”, Lục Hi cười đáp: “Chỉ là mở một tiệm tạp hóa ở Tây Kinh thôi, ngược lại cũng thoải mái, cháu cảm thấy quay về có chút không thích hợp với công việc nặng nhọc trong nhà”.

Lục Viễn Chí chau mày nói: “Đứa nhỏ này, mở tiệm tạp hóa thì có thể có tiền đồ gì, nhà họ Lục chúng ta dù không giàu có, nhưng cũng là hộ gia đình lớn số một số hai Nam Thông, ở nhà chẳng phải mạnh hơn tiệm tạp hóa của cháu sao?”

Lúc này, Tạ Trường Mai tiếp lời nói: “Anh cả, nếu người ta không muốn trở về, anh cũng đừng phí tâm sức nữa, chuyện không theo tự nhiên thì sẽ không có kết quả đâu”.

“Đúng đó anh cả, đứa nhỏ có công việc kinh doanh của riêng mình, anh cứ để nó đi đi”, Lô Hiểu Du cũng nói.

Các bà vừa nghe thấy Lục Hi không muốn quay về, trong lòng không biết có bao nhiêu vui vẻ.

Không quay về cũng tốt, tránh về sau nguy hiểm chia tiền thêm cho một người, hai người họ vội vàng lấn tới nói thuận theo lời Lục Hi.

Lúc này, Lục Hi cười một tiếng, anh đứng lên lấy ra từ trong túi một lọ nhũ dịch Chung Linh, anh đưa cho Lục Viễn Chí và nói: “Bác cả, đây là đồ bổ cháu mang cho bác, uống rồi sẽ có tác dụng tăng thêm tuổi thọ, nhất định đừng lãng phí, bác phải nhớ uống hết trong vòng một tháng”.

Lục Hi cẩn trọng dặn dò, sau đó anh phất tay với mọi người, anh cười nói: “Các vị, tôi phải đi rồi, sau này có thời gian tôi sẽ đến thăm mọi người”.

Nói xong, Lục Hi xoay người rời đi.

Thấy Lục Hi cứ đi như vậy, mọi người cũng cảm thấy khá bất ngờ, chẳng lẽ tên nhóc này quay về không phải vì tiền?

Lục Hi vừa đi, mọi người còn đang sững sờ thì Lục Tiểu Hiên đã chạy ra ngoài.

Lục Hi mới đi đến sân thì nghe thấy một giọng nói lanh lảnh: “Chờ chút”.

Lục Hi quay đầu nhìn lại, đúng là cháu gái mình, anh cười khanh khách nhìn cô bé.

Lục Tiểu Hiên mở to hai mắt, cẩn thận quan sát Lục Hi, một lúc sau mới lên tiếng: “Chú thật sự là chú ba của cháu?”

Lục Hi cười một tiếng nói: “Chắc chắn là đúng rồi”.

Lúc này, Lục Tiểu Hiên mới đi tới trước mặt Lục Hi, cô bé nói: “Chú ba, chú vừa mới về, làm gì mà đã muốn đi vậy, ở chơi với cháu hai ngày không được sao?”

Lục Tiểu Hiên cũng chỉ khoảng mười sáu mười bảy tuổi, còn Lục Hi chừng hơn hai mươi, tuổi tác cách nhau không kém, ngược lại Lục Tiểu Hiên rất có thiện cảm với Lục Hi.

Lục Hi cười một tiếng nói: “Chú ba còn có việc, không thể ở đây lâu”.

Nói xong, Lục Hi lại lấy ra một lọ nhũ dịch Chung Linh, lặng lẽ nhét vào trong tay Lục Tiểu Hiên, anh nhỏ giọng nói.

“Thứ này uống vào sẽ càng trở nên đẹp hơn, cháu phải giấu cho kỹ, đừng cho người khác biết, nhớ là uống hết trong một tháng, sau này nếu muốn uống thì đến tiệm tạp hóa Vong Ưu đường Triều Văn phố Đông thành phố Tây Kinh tìm chú ba, chú ba còn có rất nhiều”.

Lục Tiểu Hiên nghi ngờ nhìn lọ thủy tinh trong tay, cô bé mở nắp ngửi liền trợn tròn mắt, mặt không tưởng tượng nói.

Lục Hi cười sờ đầu cô bé, anh nói: “Chú ba đi rồi, nhớ lời chú ba đấy nhé”.

Nói xong, Lục Hi xoay người rời đi.

Sau khi Lục Hi đi, Lục Tiểu Hiên nhét nhũ dịch Chung Linh vào quần áo, lén trở về phòng mình.

Cô bé vừa mới ngửi một cái, mùi vị đó thật sự rất thư thái, cô bé không đợi kịp đã quay về phòng uống một hớp.

Lúc này, trong phòng khách.

Lục Viễn Chí cầm nhũ dịch Chung Linh, ông ta ngồi ở ghế sofa, cau mày trầm tư không nói.

Tạ Trường Mai mặt coi thường nói: “Tôi nói này anh cả, Lục Hi đó nói quá lố rồi, thứ này có thể kéo dài tuổi thọ? Nếu có công hiệu này thì cậu ta đã sớm giàu đứng đầu toàn quốc rồi, còn quay lại tìm chúng ta hả”.

“Đúng vậy, nhìn dáng vẻ của cậu ta, trong miệng không một câu nói thật, anh phải nghĩ kỹ, nếu cậu ta quay về thì tuyệt đối đừng cho cậu ta vào cửa, chứa chấp cậu ta không biết sẽ cho chúng ta bao nhiêu phiền toái đâu”, Lô Hiểu Du cũng nói đầy âm dương quái khí.

Lúc này, Lục Viễn Chí vung tay lên, ông ta không nhịn được nói: “Được rồi, đứng nói nữa, chuyện hôm nay đến đây thôi, mấy người về đi”.

Lục Viễn Cảnh và Lục Viễn Quang nhìn nhau, sau đó đứng lên nói: “Anh cả nghỉ sớm chút, chúng em về trước”.

Vừa nói, hai người dẫn vợ mình từ biệt rời đi.

Sau khi bốn người đi, Lục Viễn Chí nhìn lọ thủy tinh trong tay, ông ta thở dài một tiếng, tiện tay đặt lên bàn trà, sau đó xoay người đi vào phòng ngủ.

Vốn dĩ ông ta có cảm giác không tệ lắm với đứa cháu này.

Nhưng Lục Hi lại đưa ra thứ đồ như vậy, nói với ông ta có thể kéo dài tuổi thọ, khiến Lục Viễn Chí có chút thất vọng với anh.

Thứ này vừa nhìn liền biết tự đổ đầy, không có nhãn mác. Hơn nữa thế gian này có thứ đồ như vậy sao?
Chương 373: “Đưa phòng của tên nhà quê này cho tôi, tôi trả gấp đôi tiền”

Tuổi còn trẻ, nhưng học được nói láo, Lục Viễn Chí đầy thất vọng.

Lúc này, Lục Tiểu Hiên trở lại phòng của mình, cửa đóng kín, cô bé không chờ được đã mở lọ thủy tinh, nhẹ nhàng uống một hớp.

Nhất thời một cảm giác hết sức thoải mái lan ra toàn thân, cô cảm thấy cả người nhẹ bỗng, thoải mái không nói nên lời.

“Oa, uống quá ngon”.

Lục Tiểu Hiên khoa trương khen ngợi một tiếng, sau đó cẩn thận đậy nắp, giấu kỹ vào tủ đầu giường, lúc này cô bé mới lên giường ngủ.

Cô bé vừa nhắm mắt, một dòng nước ấm di chuyển liên tục trong người, Lục Tiểu Hiên mang theo nụ cười vô cùng thoải mái, chậm rãi đi vào mộng đẹp.

Còn Lục Hi thì lái xe quay về Nam Hồ.

Sau khi anh trở lại Nam Hồ, trời cũng đã sáng, Lục Hi tiện ăn bữa sáng bên ngoài rồi mới trở lại khách sạn ở Nam Hồ.

Vừa đi vào cửa phòng thì nhìn thấy đám người Hoắc Tư Duệ đi lên, bọn họ nhìn anh.

“Làm gì đấy?”, Lục Hi kỳ quái hỏi.

“Khụ khụ, anh Lục, chúng tôi muốn phỏng vấn anh một chút, lần này anh về nhà cảm giác thế nào?”, Tần Lam hỏi đầu tiên.

Lục Hi tức giận trợn mắt nhìn cô ta rồi nói: “Chả ra làm sao”.

Nói xong, anh mở cửa đi vào phòng mình.

Đám người Tần Lam cũng đi vào, Hoắc Tư Duệ ngồi ở bên anh quan tâm hỏi: “Anh không sao chứ?”

Lục Hi cười một tiếng đáp: “Không sao”.

Sau đó anh nhìn thấy ánh mắt quan tâm của mọi người, anh thở dài rồi kể qua một lần cuộc gặp gỡ lúc về nhà của mình.

Anh vừa nói xong, Hoắc Tư Duệ liền đập bàn, mặt đầy giận dữ nói: “Thật là quá đáng, tưởng rằng ai cũng muốn tiền nhà bọn họ sao”.

Hoắc Tư Duệ bây giờ là nữ đại gia giàu nhất Tây Bắc, đứng top năm người phụ nữ giàu có của Hoa Hạ, chủ tịch có tài sản trăm tỷ, thế lực từng bước được coi trong, một khi tức giận cũng có khí thế.

Lúc này, Vân Khả Thiên cũng nói: “Đúng vậy, đừng để ý đến bọn họ, ở đây tốt hơn nhiều, cần gì phải ở cùng bọn họ”.

Mọi người đều hết sức bất mãn với thái độ của nhà họ Lục, nhưng trước mặt Lục Hi lại khó nói, bọn họ rối rít khuyên anh ở lại Nam Hồ, đừng quay về.

Lục Hi cười một tiếng đáp: “Được rồi, tôi biết, Nam Hồ vừa mới xây dựng, làm sao tôi có thể rời đi, mọi người làm gì thì làm, tôi muốn đi ngủ rồi”.

Nghe thấy lời này mọi người mới yên tâm, nhà họ Lục sợ Lục Hi quay về, còn bọn họ sợ Lục Hi đi mất.

Mọi người và Lục Hi nói lời tạm biệt, lần lượt rời đi, chỉ còn lại Phù Đồ đứng ở đó không di chuyển.

Lục Hi thấy vậy liền hỏi: “Có chuyện gì?”

Phù Đồ rất ít nói chuyện ở trước mặt Lục Hi, chỉ biết làm việc, hắn ta ở lại nhất định là có chuyện muốn nói với mình, Lục Hi cũng trực tiếp hỏi.

Lúc này, Phù Đồ khom người nói: “Anh Lục, trong giang hồ có tin, một vị cao nhân đến từ tỉnh Giang Chiết muốn đấu giá một món pháp khí, thời gian chính là vào ba ngày sau, nghĩ anh có thể có hứng thú nên đặc biệt nói với anh một tiếng”.



Lục Hi cười nói: “Anh làm tốt lắm, giúp tôi đặt vé máy bay tối mai, tôi sẽ đến trước một ngày”.

“Dạ, anh Lục”.

Phù Đồ thấy Lục Hi cảm thấy rất hứng thú với tin tức của mình, anh ta cũng vô cùng vui, nhưng anh ngại không nói, chỉ vui vẻ trong lòng, mặt không có biểu cảm xin phép rời đi.

Sau khi Phù Đồ đi, Lục Hi mặt đầy ý cười, thứ pháp khí này không thường thấy nhiều.

Nếu là đồ cổ xưa lưu truyền, các gia tộc coi như bảo vật, ai lấy ra đấu giá thì vô cùng trân quý.

Hơn nữa, thứ đồ này đối với Lục Hi có ý nghĩa hiến tế rất lớn, làm sao có thể bỏ qua.

Cho nên, anh vừa nghe xong liền lập tức quyết định.



Buổi tối hôm sau, Lục Hi lên máy bay đến tỉnh Giang Triết.

Ngồi trong khoang máy bay hạng nhất mà Phù Đồ sắp xếp, Lục Hi nhớ lại tin tức Phù Đồ có được từ đâu, anh bất giác hơi thất thần.

Hóa ra buổi đấu giá này là của một người Lạt ma đến từ Nội Mông, nghe nói tình cờ lấy được món pháp khí này ở trong Nội Mông, nhưng vì công pháp mình tu tập không hợp, cho nên quyết định đấu giá.

Mà Giang Chiết từ xưa đến nay đều là vùng đất giàu có và sung túc của Hoa Hạ, nhiều nhà giàu, người Lạt ma này liền quyết định tới tỉnh Giang Chiết đấu giá.

Ở tỉnh Giang Chiết làm sao có thể bỏ qua nhà họ Ôn, buổi đấu giá lần này được tổ chức trong biệt viện của nhà đó.

Lục Hi âm thầm cười, thật sự là thế sự vô thường, vừa biết được bố mẹ mình ở nhà họ Ôn, nhanh như vậy đã sắp tới rồi.

Lúc này, tâm tình anh vô cùng thấp thỏm, dù sao lần này anh cũng có thể gặp được mẹ mình. Lục Hi cũng rất muốn nhìn xem mẹ mình có dáng vẻ như nào.

Cứ như vậy, Lục Hi không ngừng tưởng tượng về điều này, trong khi đang nghĩ về tình cảnh mình gặp mẹ, máy bay đã hạ cánh xuống đất.

“Nhanh vậy sao?”, Lục Hi sửng sốt.

Ngay sau đó anh sực tỉnh, chỉ là mình quá nhập tâm mà thôi.

Lục Hi xuống máy bay, anh bắt taxi đến khách sạn Pháp Vân An Man lớn nhất thành phố Châu Hàng.

Đây là một khách sạn nghỉ dưỡng năm sao cao cấp toạ lạc tại một sơn cốc nổi tiếng bên cạnh Tây Hồ, yên tĩnh trong đám đông, môi trường thanh nhã.

Một phòng thương gia thông thường ở đây cũng phải năm ngàn đến mười ngàn tệ, phòng sang trọng phải hơn hai chục ngàn, phòng tổng thống cao đến một trăm ngàn, người bình thường cũng không ở nổi.

Nhưng Phù Đồ đã lo xong tất cả, cho nên Lục Hi cứ trực tiếp vào ở.

Vào đến khách sạn, Lục Hi lấy giấy tờ chứng nhận trước lễ tân, nhân viên phục vụ nho nhã lễ phép nói: “Chào anh Lục, mời anh theo tôi”.

Lúc này hai nam một nữ đi đến, người đàn ông tùy tiện nói: “Thuê phòng”.

Nhân viên phục vụ đang muốn đưa Lục Hi đi, cô ấy cười lễ phép đáp: “Xin lỗi anh, phòng đã gần đầy rồi”.

“Gần đầy?”, người đàn ông đánh giá Lục Hi, sau đó gã nói: “Đưa phòng của tên nhà quê này cho tôi, tôi trả gấp đôi tiền”.
Chương 374: Tên nhà giàu Vương Bá Hổ

Lục Hi quay đầu quan sát cái tên cường hào này.

Tuổi tác của gã cũng không hơn mình là mấy, chỉ khoảng hai mấy tuổi, để đầu mang phong cách rock, đeo cặp kính màu xanh băng.

Trên người mặc đồ hiệu Armani, cổ đeo sợi dây chuyền vàng nhìn có vẻ nặng mấy cân, tay còn đeo một chiếc đồng hồ Rolex vàng. Trên bàn tay thô và ngắn có tám chiếc nhẫn vàng lớn sáng loáng. Gã hai tay chống nạnh nhìn Lục Hi.

“Một tên dế nhũi nhà giàu mới nổi”, trong lòng Lục Hi ca ngợi một tiếng.

Tên này có thể xem như hạng nhà giàu mới nổi, thích khoe khoang ở mức cao nhất. Bất kỳ ai vừa nhìn cũng sẽ nói một tiếng: con bà nó nhiều tiền thế.

Tên nhà giàu mới nổi phi chính thống ở nông thôn này vừa thấy Lục Hi nhìn mình, gã liền cao ngạo nói: “Thằng nhãi, nhường phòng cho tao, tao trả giá gấp đôi”.

Lục Hi âm thầm lắc đầu, anh nói: “Khách sạn không phải có cả đống hả, sao anh cứ phải ở đây?”

“Đùa à”, tên nhà giàu mới nổi này kiêu ngạo nói: “Từ trước đến nay Vương Bá Hổ tao đi tới đâu cũng đều ở khách sạn tốt nhất, chỗ khác có thể xứng với thân phận của tao sao?”

Lục Hi nín cười hỏi: “Dám hỏi anh có thân phận gì?”

Lúc này, một tên đàn ông cao to đằng sau Vương Bá Hổ nói: “Cậu chủ nhà tôi là con trai của lão Vương vua than đá giàu nhất tỉnh Tây Sơn, biết nhà họ Vương ở Tây Sơn không?”

“Thì ra là như vậy, nhà họ Vương ở Tây Sơn tiếng tăm lừng lẫy, ai mà không biết chứ”, Lục Hi cười nói.

Lão Vương nhà họ Vương ở Tây Sơn vốn có tiếng tăm là vua than đá, nhà giàu nhất tỉnh Tây Sơn, khối lượng tài sản hơn bảy mươi tỷ, ông ta thường xuyên xuất hiện trên các kênh tài chính và báo chí, thật sự không ai không biết.

Mà tên đàn ông cường tráng này cũng đã là cao thủ tiên thiên hậu kỳ, cao thủ như vậy lại làm vệ sĩ cho người ta, không phải giá trên trời thì không mời nổi.

Hơn nữa Lục Hi cũng nhận ra người đẹp bên cạnh Vương Bá Hổ là một ngôi sao điện ảnh tuyến ba, nghe nói gần đây có một bộ phim lớn sắp chiếu, người đẹp này là nữ chính số một, xem ra Vương Bá Hổ đã chuẩn bị nâng đỡ cô ta.

Hai điều này đủ để nhìn ra nhà họ Vương ở Tây Sơn này đúng là có tiền, còn không phải có tiền bình thường, mà là loại tiêu mãi không hết.

Lúc này, Vương Bá Hổ nói: “Biết thì tốt, thế này đi, cho mày một trăm ngàn, lập tức đi cho tao”.

Vương Bá Hổ ngạo mạn nói.

Ngôi sao điện ảnh tuyến ba Lưu Lộ Lộ ở bên cạnh rúc vào bả vai Vương Bá Hổ, cô ta yêu kiều nói: “Em chỉ thích dáng vẻ hào phóng tiêu tiền như nước của cậu Vương thôi, quả thực là quá đẹp trai”.

“Đây đã là gì, anh đây có tiền, điều kiện đều đặt vào đây, không còn cách nào khác”, Vương Bá Hổ cười ha ha nói.

Hai người này kẻ xướng người họa nhìn Lục Hi như kẻ ngốc, một lát sau, Lục Hi mới lên tiếng: “Xin lỗi, tôi cần nghỉ ngơi, hay là các người tìm chỗ khác đi”.

Nói xong, Lục Hi xoay người rời đi, bây giờ anh không thiếu một trăm ngàn, anh cũng không muốn giằng co, chỉ muốn ngủ sớm một chút để ngày mai tham gia buổi đấu giá.

Lúc này, Vương Bá Hổ quát lên: “Đứng lại”.

Lục Hi xoay người, anh nhìn Vương Bá Hổ chậm rãi rồi nói: “Còn có chuyện gì?”

Lục Hi đã có chút không nhịn được, nếu tên Vương Bá Hổ này lại muốn dây dưa, Lục Hi không ngại dạy dỗ gã.

“Dám không cho tao mặt mũi, mày chưa thấy qua sự lợi hại của Vương Bá Hổ hả?”, Vương Bá Hổ trầm giọng nói.

Lục Hi cười nhạt đáp: “Chưa từng thấy qua”.

Lúc này, Vương Bá Hổ phẫn nộ quát: “Cho mày năm trăm ngàn, dọn ra khỏi phòng cho tao”.

Lục Hi sửng sốt, anh còn tưởng rằng tên này sẽ phái vệ sĩ lên đánh mình, không ngờ gã lại cầm tiền đập vào anh.

Lục Hi cười một tiếng, anh lắc đầu nói: “Chẳng buồn quan tâm đến anh”, nói xong, Lục Hi xoay người rời đi.

Đúng lúc đó, vệ sĩ của Vương Bá Hổ chắn ngang trước mặt Lục Hi, hắn ta lạnh lùng nói: “Đắc tội với cậu Vương nghĩ cứ thế đi được sao?”

“Vậy anh muốn thế nào?”, Lục Hi đốt điếu thuốc, chậm rãi nói.

Lúc này, Vương Bá Hổ đi tới bên cạnh Lục Hi, gã vỗ vai anh. Lục Hi híp mắt định ra tay.

Đúng lúc ấy, Vương Bá Hổ ngang ngược nói: “Cho mày một triệu, dọn ra khỏi phòng cho tao”.

Lục Hi nghe xong, khói trong miệng vừa mới châm đã bị dọa đến mức rớt xuống đất.

Anh đã gặp qua không ít con nhà giàu sang quyền quý, nhưng loại nhà giàu như Vương Bá Hổ đúng là lần đầu anh thấy.

Phòng anh ở là loại phòng sang trọng phổ thông, hơn hai chục ngàn một đêm.

Tên nhãi này nói hai ba câu liền nâng giá lên đến một triệu, quả thật ngạo mạn.

Lúc này Lục Hi cười nói: “Cậu Vương, tôi chịu thua, căn phòng này là của anh”.

Kiếm không một triệu, chuyện tốt như vậy, mình cũng không cần ở nữa, một triệu của Vương Bá Hổ lập tức đập ngã Lục Hi.

Thấy Lục Hi nguyện ý nhường phòng, Vương Bá Hổ dùng lỗ mũi cười một tiếng rồi nói: “Quỳ đi, lần này biết sự lợi hại của cậu Vương tao chưa?”

Dáng vẻ Vương Bá Hổ giống một tên nhà giàu mới nổi, nói năng thì thích giả bộ lịch sự, Lục Hi nghe mà chỉ muốn cười.

Anh đáp: “Tôi quỳ rồi, mời anh”.

Vương Bá Hổ vung tay lên, gã nói với vệ sĩ: “Đưa tiền cho hắn, chúng ta đi”.

Nhìn vệ sĩ nghiệp vụ rất nhuần nhuyễn, hắn ta lấy điện thoại, bảo Lục Hi báo số tài khoản, chưa đến một phút đã chuyển một triệu cho Lục Hi.

Lúc này, Vương Bá Hổ nhìn nhân viên phục vụ đang ngây như phỗng kia, gã nói: “Ngớ ra làm gì, đi lên trước dẫn đường đi”.

Nhân viên phục vụ như tỉnh mộng, cô ta vội vàng đáp ứng, dẫn Vương Bá Hổ về phòng.

Cô ta làm ở đây mấy năm rồi. Ở đây hầu như đều là người có tiền, cho nên người giàu có cô ta nhìn thấy rất nhiều.

Nhưng loại giàu có không tiếc tiêu xài như Vương Bá Hổ thì cô ta thấy lần đầu tiên, vô cùng chấn động.

Vương Bá Hổ mang theo tư thế của kẻ chiến thắng, hừng hực khí thế đi qua Lục Hi.

Còn lúc Lưu Lộ Lộ đi ngang qua người Lục Hi, cô ta khẽ hừ lạnh một tiếng, mặt đầy khinh thường.

“Thật xứng đôi”.

Lục Hi khen ngợi một tiếng, sau đó anh xoay người rời khỏi khách sạn, anh bắt taxi tìm một chuỗi khách sạn trong thành phố, bỏ ra hơn một trăm tệ để ở lại đó.
Chương 375: “Anh giỏi, tôi phục rồi”

Vào phòng rồi Lục Hi nhớ đến Vương Bá Hổ, anh vừa đặt mông xuống sofa liền cười lớn một trận.

Con nhà giàu anh gặp nhiều rồi, nhưng loại tức cười giống như Vương Bá Hổ, quả thật anh mới thấy lần đầu.

Vất vả lắm mới ngừng cười, bụng Lục Hi bắt đầu sôi ùng ục.

Lục Hi cũng không có hành lý gì, anh rửa mặt, sau đó ra cửa bắt xe, anh nói với tài xế: “Ở đây chỗ nào có món ăn ngon nhất?”

Tài xế nghe xong liền nói.

“Ở chỗ chúng tôi đồ ăn thực sự ngon thì chính là phố ẩm thực sông Thắng Lợi, đây là trung tâm ẩm thực mà chính phủ đặc biệt xây dựng, ở đây tập trung trên một trăm quán ăn vặt nổi tiếng, rất nhiều cửa hiệu trăm năm lâu đời cũng chuyển đến đây, đều là thương hiệu ẩm thực của thành phố Châu Hàng. Nếu anh muốn thưởng thức đồ ăn ngon địa phương thì đến đó cũng không tồi”.

Lục Hi nghe xong liền nói: “Vậy đến đó thôi”.

Anh vừa mới kiếm được một triệu, tâm trạng vô cùng sảng khoái, đúng lúc bụng lại đói, anh dự định đối đãi với bản thân thật tốt. Vừa nghe thấy tài xế giới thiệu, Lục Hi liền cảm thấy mình quá đói rồi, hận không thể chắp cánh bay tới.

Cứ như vậy sau hai mươi phút, tài xế chở Lục Hi đi tới một con phố phục cổ dài không nhìn thấy đầu.

Cửa lầu cực lớn ở đầu đường, phía trên viết tên phố ẩm thực Châu Hàng, bên cạnh còn khắc câu đối.

Nhưng Lục Hi đã đói không chịu nổi rồi, anh không buồn nhìn mà trực tiếp đi thẳng vào.

Vừa đi vào, Lục Hi liền bị choáng ngợp bởi thức ăn ngon bày la liệt bên trong.

Nhìn trước cửa hàng cổ kính có tiếng rao hàng đặc sắc và mùi thơm thức ăn ngon bay bốn phía, Lục Hi nhất thời không biết mình muốn ăn cái gì.

“Mặc kệ đi, ăn từ đầu”.

Lục Hi liền đâm đầu vào nhà đầu tiên, là tiệm bánh ngọt tên là bánh Nam Tống Định Thắng.

Vừa vào Lục Hi liền gọi hai đĩa bảo vật, bắt đầu ăn bánh kem Nam Tống Định Thắng.

Bánh Định Thắng này nghe nói là lưu truyền từ thời Nam Tống, danh tiếng rất lớn, Lục Hi ăn mấy miếng, mùi vị quả thật không tệ, thơm mềm vừa miệng, ngọt mà không ngấy.

Ăn xong hai đĩa bánh Định Thắng, Lục Hi ra ngoài đổi sang nhà khác.

Sủi cảo tôm hoàng Hàn Ký!

Nhìn tấm ảnh tuyên truyền sủi cảo tôm hoàng trong suốt ở trên cửa sổ kia, Lục Hi liền không nhịn được nước miếng.

Với sức ăn của anh thì còn lâu mới no, Lục Hi nhấc chân đi vào.

Vừa tới cửa, anh liền bị nhân viên phục vụ ngăn lại, người đó nói: “Xin lỗi, quán chúng tôi đã được bao trọn”.

“Ai mà ngạo mạn như vậy chứ, ăn vặt mà còn muốn bao trọn hả?”

Lục Hi có chút kinh ngạc, anh từ ngoài cửa nhìn vào.

Anh liền thấy một bóng dáng quen thuộc.

“Đây không phải là Vương Bá Hổ sao? Tên nhãi này đúng là có tiền, ăn vặt thôi cũng bao trọn, thế này có để người khác ăn không?”

Lục Hi tức giận, nhưng người ta đã bao trọn rồi, anh chẳng nói được gì. Lúc định xoay người đi thì bên trong truyền đến giọng nói của Vương Bá Hổ.

“Ai ai ai kia, đi vào đây”.

Lục Hi xoay người nhìn lại, anh chỉ vào mũi mình: “Anh gọi tôi?”

“Đúng, chính là mày, vào đây”, Vương Bá Hổ châm biếm nói.

Lục Hi âm thầm cười, anh nhấc chân đi vào.

“Sao thế cậu Vương, anh cũng tự ăn cơm à”, Lục Hi cười nói.

Vương Bá Hổ liếc anh rồi đáp: “Nói nhảm à, cơm không tự ăn thì ăn thế nào?”

Lục Hi nín cười, không nói gì.

Lúc này, Vương Bá Hổ nói tiếp: “Hôm nay cậu đây cao hứng mời mày ăn cơm, ngồi đi”.

Lục Hi nghe xong cũng không khách khí, anh đặt mông ngồi xuống đối diện Vương Bá Hổ, có lợi ích mà không chiếm thì đúng là khốn kiếp.

Lúc này, nhân viên phục vụ đưa lên hai mâm sủi cảo tôm hoàng và chút thức ăn ngon.

Lục Hi cầm đũa lên bắt đầu ăn.

Vương Bá Hổ thấy vậy liền nói: “Mẹ kiếp, mày đúng thật là không khách khí”.

Nói xong, Vương Bá Hổ và Lưu Lộ Lộ cũng ăn, nhưng ánh mắt Lưu Lộ Lộ lại toát lên đầy vẻ khinh thường.

Lục Hi không để ý, anh vừa ăn vừa nói: “Tôi nói này cậu Vương, với thân phận của anh phải bao cả dãy phố chứ, bao mỗi cửa hàng sủi cảo thì không phù hợp với thân phận của anh”.

Vương Bá Hổ mắt sáng lên, gã nói: “Sao tôi không nghĩ ra nhỉ”.

Ngay sau đó, gã phất tay nói với vệ sĩ đứng phía sau: “Đi ra ngoài nói với tất cả cửa tiệm trên dãy phố này, tối nay tôi bao toàn bộ”.

“Dạ vâng cậu chủ”.

Tên vệ sĩ này nhìn có vẻ đã thấy nhiều chuyện như này rồi, hắn ta cũng không bất ngờ, trực tiếp đi ra ngoài làm việc.

Lúc này, Lục Hi bỏ một miếng sủi cảo vào trong miệng, anh sững sờ nhìn Vương Bá Hổ nói: “Đại ca, tôi nói thế thôi mà anh cũng coi là thật hả?”

Thật ra Lục Hi chỉ đùa thôi, anh không ngờ tên này thật sự muốn bao cả phố, điều này có hơi quá đà rồi.

Vương Bá Hổ mạnh mẽ vung tay đáp: “Thế đã là cái gì, nhớ lúc đó cậu đây đón sinh nhật ở Tây Sơn đã từng bao khách sạn lớn nhỏ ở thành phố Nguyên Thái để mở ăn ba ngày, toàn bộ dân thành phố Nguyên Thái đều vỗ tay khen hay, uy phong đến nhường nào. Bao một phố ăn vặt, hừ hừ, quá tầm thường”.

“Ực”.

Lục Hi cố gắng nuốt sủi cảo tôm hoàng trong miệng xuống bụng, anh giơ ngón tay cái lên nói: “Anh giỏi, tôi phục rồi”.

Lục Hi bắt đầu im miệng, chỉ ăn cơm.

Anh hoàn toàn phục vị đại ca này rồi, không còn gì để nói.

Cứ như vậy, Vương Bá Hổ dẫn Lưu Lộ Lộ và Lục Hi tiếp tục đến ăn từng nhà.

Vương Bá Hổ và Lưu Lộ Lộ đi tới mỗi nhà cũng chỉ thưởng thức mùi vị, ăn một hai miếng là xong.

Nhưng Lục Hi đến mỗi nhà đều ăn một bữa lớn.

Mới đầu Vương Bá Hổ còn không để ý, nhưng dần dần, gã phát hiện sức ăn của Lục Hi quá kinh người.

Thế là Vương Bá Hổ không tin, gã dẫn Lục Hi vào từng nhà tiếp tục ăn, mỗi một nhà anh đều phải gọi rất nhiều đồ.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom