Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 238: Tháng tư tôi sẽ đến
“Giang Lệ, ông hơi lộng ngôn quá rồi đấy!”
Tôn Hàn còn chưa lên tiếng, Chu Lão Lục đã giận dữ nói.
Cùng lúc đó, Tô Vấn Long cũng đứng dậy: “Ông Giang, Tây Nam không phải thiên hạ của ông, đừng huênh hoang thế chứ?”
“Nếu Tôn công tử dám thì chuyện khá đơn giản. Thật lòng mà nói, dù Lý Hắc Tử tôi không còn là người của Thiên Cửu Môn nữa, nhưng nếu có khai chiến thì chưa chắc tôi đã sợ thái tử kinh thành là ông đâu”, Lý Hắc Tử cũng lên tiếng.
Dù hai trong ba ông vua ở Tây Nam chưa công nhận thân phận của Tôn Hàn.
Nhưng so với người ngoài thì họ sẽ thiên vị anh hơn.
Các thành viên khác của Thiên Cửu Môn cũng nhìn chằm chằm vào Giang Lệ với vẻ khó chịu.
Chưa đến lượt người ngoài chen chân vào vùng Tây Nam của bọn họ.
Dù Giang Lệ có được coi là ông vua của thế giới ngầm đi chưa, nhưng biết bao người của Thiên Cửu Môn họ vẫn ở đây mà.
“Chỉ được mỗi cái nói mồm. Tôn Hàn, bao nhiều người về phe cậu thế này, hay cậu thử động vào tôi xem nào?”
Song, khoé miệng Giang Lệ lại nhếch lên, ánh mắt có vẻ khiêu khích và thong dong.
Động vào Giang Lệ ư?
Vùng Tây Nam đang trong lúc nước sôi lửa bỏng.
Mà thế lực ngầm trong nước hiện giờ khá bất ổn.
Người mạnh và vênh váo nhất chính là thái tử ở kinh đô, Thiết Lê Hoa trong nước.
Mà Giang Lệ còn được cả hai tổ chức trên công nhận là chủ.
Cãi nhau ầm ĩ một lúc thì không sao, nhưng nếu có động chạm thì một khi Tôn Hàn không dám thì chẳng ai ở đây dám nữa cả.
“Công tử, để tôi thử!”, lúc này, Chu Lão Lục chợt kiên định nói.
Giết Giang Lệ thì cùng lắm là mang tội giết trùm xã hội đen, sau đó đi chầu diêm vương chứ gì.
Vì Thiên Cửu Môn, Chu Lão Lục không sợ chết.
“Nếu phải làm vậy thì chưa đến lượt ông, lui xuống đi!”, Tôn Hàn thờ ơ nói, sau đó liếc mắt nhìn Giang Lệ.
“Vâng!”
Công tử đã lên tiếng, Chu Lão Lục đành phải lùi lại.
“Được rồi, ông Giang, ông đừng doạ tôi nữa. Nếu ông muốn tôi đánh hay giết ông thì tôi dám đấy, dù ông nói đám thuộc hạ của mình sẽ phát điên thì cũng có sao đâu. Chẳng qua chỉ là thế lực của ông sẽ đến đây để trả thù cho ông thôi, nhưng Thiên Cửu Môn tôi cũng đâu phải con hổ giấy, đánh thì đánh, sợ gì chứ”.
“Giết một nghìn quân địch còn mình tổn thất tám trăm, trời cũng chẳng sụp xuống được”.
Tôn Hàn bình tĩnh nói tiếp: “Nhưng tôi là công tử của Thiên Cửu Môn, nếu tôi thật sự giết ông như vậy, tin này truyền ra ngoài thì tôi mất mặt chết mất, khéo ông Phó còn bật nắp quan tài dậy đánh tôi ấy chứ!”
“Giang hồ có luật của giang hồ, chúng ta cứ theo đó mà xử. Hôm nay, tôi đến tiễn ông Phó nên mới nhiệt tình đón tiếp thế này”.
“Nhưng nếu sau này ông huy động quân đến thì chuyện sẽ khác đấy”.
“Ông Giang, nếu ông dám dẫn người xuống đây nửa bước, ông dẫn bao nhiêu, tôi xử bấy nhiêu”.
Thiên Cửu Môn đã trấn thủ ở vùng Tây Nam gần một trăm năm, công tử cũng đã đổi mấy đời.
Bây giờ, Tôn Hàn đang tiếp quản vị trí này, anh không thể để kẻ khác cướp mất được.
Giang Lệ nhíu mày rồi gật gù nói: “Xem ra đành vậy thôi, nếu cậu thật sự không quan tâm thì tôi không đi nổi đâu”.
“Dẫu sao một người đến chết còn không sợ thì còn biết sợ là gì nữa chứ”.
“Nhưng chuyện của mười năm trước như một nút thắt trong lòng tôi, không gỡ được thì tôi e mình nằm xuống rồi cũng không cam tâm được”.
“Có câu tháng tư là thời gian đẹp nhất trong năm. Tôi sẽ cho cậu hai tháng để chuẩn bị, tháng tư tôi sẽ quay lại”.
“Cậu cứ chờ mà nghênh giá đi!”
Dứt lời, Giang Lệ lập tức xoay người bỏ đi.
Các thành viên của Thiên Cửu Môn đều nhìn theo với ánh mắt phẫn hận, nhưng Tôn Hàn không lên tiếng nên không ai dám làm gì.
Đến khi Giang Lệ đã khuất bóng.
Tô Vấn Long bước tới: “Khí thế thì cậu không thua, nhưng nếu đánh nhau thật thì tôi e cậu vẫn hơi non đấy. Giang Lệ đã lên kế hoạch đâu vào đấy rồi, nếu cậu định làm châu chấu đá xe thì đừng lôi tôi vào, tôi sợ chết lắm”.
Dứt lời, Tô Vấn Long cũng bỏ đi.
Ngay sau đó, Lý Hắc Tử cũng đi tới rồi nhìn Tôn Hàn, nói: “Nếu cậu tự thấy không đối phó với Giang Lệ được thì đừng xí phần nữa, chỉ cần cậu nhường vị trí thủ lĩnh của Thiên Cửu Môn cho tôi thì tôi sẽ đối phó ông ta”.
Nói rồi, Lý Hắc Tử cũng ung dung rời đi.
Tôn Hàn không nói một lời, chỉ biết thầm cười khổ.
Hôm nay, Giang Lệ đã hạ chiếu thư rồi, tháng tư nhất định ông ta sẽ đến để chiếm lĩnh nơi này.
Nhưng hiện giờ, Thiên Cửu Môn đang bị chia năm xẻ bảy, vậy phải đối địch sao đây?
Tô Vấn Long không muốn dính vào chuyện này.
Lý Hắc Tử muốn ra mặt, nhưng điều kiện là để ông ta trở thành thủ lĩnh để đấu trực diện với Giang Lệ.
Tả Quân còn chẳng thèm đến dự đám tang của Phó Văn Húc, nên không rõ thái độ ra sao.
Trước kia, bảy đại tướng của Thiên Cửu Môn chết khiến môn phái bị chia cắt, nên giờ chỉ còn ba người này là mạnh nhất thôi.
Nhưng họ lại không đồng lòng.
Với tình trạng hiện giờ mà Thiên Cửu Môn đối đầu với Giang Lệ thì úng là không có chút khả năng chiến thắng nào.
Tôn Hàn chỉ thấy mệt mỏi.
“Công tử…”
Từ Khang Niên định nói gì đó, nhưng lời đến miệng rồi lại thôi.
“Không cần nói gì nữa cả, tiếp tục nghi lễ đi”.
Lễ tang còn chưa kết thúc nên phải cử hành tiếp.
Hôm nay là mồng một tết, cũng là tháng hai dương rồi.
Còn hai tháng nữa là Giang Lệ sẽ đến.
Nhưng đó là chuyện trong tương lai nên giờ không việc gì phải vội.
Bận bịu đến năm giờ chiều thì lễ tang của Phó Văn Húc cũng xong xuôi.
Tôn Hàn cùng Từ Khang Niên về Giang Châu, đến nơi đã là chín giờ tối.
Về biệt thự xong, Tôn Hàn đi ngủ ngay.
Sáng hôm sau.
Tôn Hàn dẫn Từ hạ đi siêu thị mua quà, sau đó lái xe đến nhà Liễu Y Y.
Tối qua, Liễu Y Y đã gửi tin nhắn cho anh, bảo anh hôm nay đến nhà mình ăn cơm, ngoài ra còn nhấn mạnh là ý của Tiết Lan.
“Bố, cô!”
Thấy Tôn Hàn và Từ Hạ đi vào, Đồng Đồng vui vẻ nhảy nhót.
“Đồng Đồng có ngoan không?”
“Có ạ!”
Dạo này, Đồng Đồng đều ở nhà của Liễu Y Y, có lẽ sau này cũng vậy.
Vì cô bé là con gái của Liễu Y Y mà.
Còn Tôn Hàn đã chuẩn bị xong xuôi để năm nay đến tỉnh Tây nên không có thời gian chăm sóc Đồng Đồng, lựa chọn tốt nhất chính là để cô bé đến ở với Liễu Y Y.
Xem ra cô bé thích ứng rất tốt với môi trường mới này.
“Đây là quà cháu mua tặng cô ạ!”, Tôn Hàn đặt Đồng Đồng xuống rồi nói với Tiết Lan đang đi ra đi vào giữa phòng bếp và phòng khách.
“Để đó đi”, Tiết Lan lạnh lùng nói.
Đương nhiên bà ấy chưa thể có thiện cảm với Tôn Hàn ngay được.
Vì chuyện anh từng xâm phạm Liễu Y Y năm xưa đã đẩy hai mẹ còn bà ấy vào nghịch cảnh.
Nhưng đó là chuyện đã qua rồi.
Bây giờ Tôn Hàn đã quay về, còn giúp Liễu Y Y vứt bỏ được quá khứ, song anh lại không chịu cưới con gái bà.
Sao lại lãng phí tình cảm như vậy?
Có lẽ Tiết Lan cũng đoán ra được gì đó, chắc Tôn Hàn có lý do của mình nên bà cũng không thể có thái độ vui vẻ với anh được.
“Được rồi, anh ngồi xem ti vi với Đồng Đồng đi, cơm sắp xong rồi, chờ thêm một vị khách nữa đã”.
Lúc này, Liễu Y Y đi tới nói.
Nhưng nghe sao cũng thấy cách nói của cô hệt như một người vợ đang nói với chồng mình.
Tôn Hàn còn chưa lên tiếng, Chu Lão Lục đã giận dữ nói.
Cùng lúc đó, Tô Vấn Long cũng đứng dậy: “Ông Giang, Tây Nam không phải thiên hạ của ông, đừng huênh hoang thế chứ?”
“Nếu Tôn công tử dám thì chuyện khá đơn giản. Thật lòng mà nói, dù Lý Hắc Tử tôi không còn là người của Thiên Cửu Môn nữa, nhưng nếu có khai chiến thì chưa chắc tôi đã sợ thái tử kinh thành là ông đâu”, Lý Hắc Tử cũng lên tiếng.
Dù hai trong ba ông vua ở Tây Nam chưa công nhận thân phận của Tôn Hàn.
Nhưng so với người ngoài thì họ sẽ thiên vị anh hơn.
Các thành viên khác của Thiên Cửu Môn cũng nhìn chằm chằm vào Giang Lệ với vẻ khó chịu.
Chưa đến lượt người ngoài chen chân vào vùng Tây Nam của bọn họ.
Dù Giang Lệ có được coi là ông vua của thế giới ngầm đi chưa, nhưng biết bao người của Thiên Cửu Môn họ vẫn ở đây mà.
“Chỉ được mỗi cái nói mồm. Tôn Hàn, bao nhiều người về phe cậu thế này, hay cậu thử động vào tôi xem nào?”
Song, khoé miệng Giang Lệ lại nhếch lên, ánh mắt có vẻ khiêu khích và thong dong.
Động vào Giang Lệ ư?
Vùng Tây Nam đang trong lúc nước sôi lửa bỏng.
Mà thế lực ngầm trong nước hiện giờ khá bất ổn.
Người mạnh và vênh váo nhất chính là thái tử ở kinh đô, Thiết Lê Hoa trong nước.
Mà Giang Lệ còn được cả hai tổ chức trên công nhận là chủ.
Cãi nhau ầm ĩ một lúc thì không sao, nhưng nếu có động chạm thì một khi Tôn Hàn không dám thì chẳng ai ở đây dám nữa cả.
“Công tử, để tôi thử!”, lúc này, Chu Lão Lục chợt kiên định nói.
Giết Giang Lệ thì cùng lắm là mang tội giết trùm xã hội đen, sau đó đi chầu diêm vương chứ gì.
Vì Thiên Cửu Môn, Chu Lão Lục không sợ chết.
“Nếu phải làm vậy thì chưa đến lượt ông, lui xuống đi!”, Tôn Hàn thờ ơ nói, sau đó liếc mắt nhìn Giang Lệ.
“Vâng!”
Công tử đã lên tiếng, Chu Lão Lục đành phải lùi lại.
“Được rồi, ông Giang, ông đừng doạ tôi nữa. Nếu ông muốn tôi đánh hay giết ông thì tôi dám đấy, dù ông nói đám thuộc hạ của mình sẽ phát điên thì cũng có sao đâu. Chẳng qua chỉ là thế lực của ông sẽ đến đây để trả thù cho ông thôi, nhưng Thiên Cửu Môn tôi cũng đâu phải con hổ giấy, đánh thì đánh, sợ gì chứ”.
“Giết một nghìn quân địch còn mình tổn thất tám trăm, trời cũng chẳng sụp xuống được”.
Tôn Hàn bình tĩnh nói tiếp: “Nhưng tôi là công tử của Thiên Cửu Môn, nếu tôi thật sự giết ông như vậy, tin này truyền ra ngoài thì tôi mất mặt chết mất, khéo ông Phó còn bật nắp quan tài dậy đánh tôi ấy chứ!”
“Giang hồ có luật của giang hồ, chúng ta cứ theo đó mà xử. Hôm nay, tôi đến tiễn ông Phó nên mới nhiệt tình đón tiếp thế này”.
“Nhưng nếu sau này ông huy động quân đến thì chuyện sẽ khác đấy”.
“Ông Giang, nếu ông dám dẫn người xuống đây nửa bước, ông dẫn bao nhiêu, tôi xử bấy nhiêu”.
Thiên Cửu Môn đã trấn thủ ở vùng Tây Nam gần một trăm năm, công tử cũng đã đổi mấy đời.
Bây giờ, Tôn Hàn đang tiếp quản vị trí này, anh không thể để kẻ khác cướp mất được.
Giang Lệ nhíu mày rồi gật gù nói: “Xem ra đành vậy thôi, nếu cậu thật sự không quan tâm thì tôi không đi nổi đâu”.
“Dẫu sao một người đến chết còn không sợ thì còn biết sợ là gì nữa chứ”.
“Nhưng chuyện của mười năm trước như một nút thắt trong lòng tôi, không gỡ được thì tôi e mình nằm xuống rồi cũng không cam tâm được”.
“Có câu tháng tư là thời gian đẹp nhất trong năm. Tôi sẽ cho cậu hai tháng để chuẩn bị, tháng tư tôi sẽ quay lại”.
“Cậu cứ chờ mà nghênh giá đi!”
Dứt lời, Giang Lệ lập tức xoay người bỏ đi.
Các thành viên của Thiên Cửu Môn đều nhìn theo với ánh mắt phẫn hận, nhưng Tôn Hàn không lên tiếng nên không ai dám làm gì.
Đến khi Giang Lệ đã khuất bóng.
Tô Vấn Long bước tới: “Khí thế thì cậu không thua, nhưng nếu đánh nhau thật thì tôi e cậu vẫn hơi non đấy. Giang Lệ đã lên kế hoạch đâu vào đấy rồi, nếu cậu định làm châu chấu đá xe thì đừng lôi tôi vào, tôi sợ chết lắm”.
Dứt lời, Tô Vấn Long cũng bỏ đi.
Ngay sau đó, Lý Hắc Tử cũng đi tới rồi nhìn Tôn Hàn, nói: “Nếu cậu tự thấy không đối phó với Giang Lệ được thì đừng xí phần nữa, chỉ cần cậu nhường vị trí thủ lĩnh của Thiên Cửu Môn cho tôi thì tôi sẽ đối phó ông ta”.
Nói rồi, Lý Hắc Tử cũng ung dung rời đi.
Tôn Hàn không nói một lời, chỉ biết thầm cười khổ.
Hôm nay, Giang Lệ đã hạ chiếu thư rồi, tháng tư nhất định ông ta sẽ đến để chiếm lĩnh nơi này.
Nhưng hiện giờ, Thiên Cửu Môn đang bị chia năm xẻ bảy, vậy phải đối địch sao đây?
Tô Vấn Long không muốn dính vào chuyện này.
Lý Hắc Tử muốn ra mặt, nhưng điều kiện là để ông ta trở thành thủ lĩnh để đấu trực diện với Giang Lệ.
Tả Quân còn chẳng thèm đến dự đám tang của Phó Văn Húc, nên không rõ thái độ ra sao.
Trước kia, bảy đại tướng của Thiên Cửu Môn chết khiến môn phái bị chia cắt, nên giờ chỉ còn ba người này là mạnh nhất thôi.
Nhưng họ lại không đồng lòng.
Với tình trạng hiện giờ mà Thiên Cửu Môn đối đầu với Giang Lệ thì úng là không có chút khả năng chiến thắng nào.
Tôn Hàn chỉ thấy mệt mỏi.
“Công tử…”
Từ Khang Niên định nói gì đó, nhưng lời đến miệng rồi lại thôi.
“Không cần nói gì nữa cả, tiếp tục nghi lễ đi”.
Lễ tang còn chưa kết thúc nên phải cử hành tiếp.
Hôm nay là mồng một tết, cũng là tháng hai dương rồi.
Còn hai tháng nữa là Giang Lệ sẽ đến.
Nhưng đó là chuyện trong tương lai nên giờ không việc gì phải vội.
Bận bịu đến năm giờ chiều thì lễ tang của Phó Văn Húc cũng xong xuôi.
Tôn Hàn cùng Từ Khang Niên về Giang Châu, đến nơi đã là chín giờ tối.
Về biệt thự xong, Tôn Hàn đi ngủ ngay.
Sáng hôm sau.
Tôn Hàn dẫn Từ hạ đi siêu thị mua quà, sau đó lái xe đến nhà Liễu Y Y.
Tối qua, Liễu Y Y đã gửi tin nhắn cho anh, bảo anh hôm nay đến nhà mình ăn cơm, ngoài ra còn nhấn mạnh là ý của Tiết Lan.
“Bố, cô!”
Thấy Tôn Hàn và Từ Hạ đi vào, Đồng Đồng vui vẻ nhảy nhót.
“Đồng Đồng có ngoan không?”
“Có ạ!”
Dạo này, Đồng Đồng đều ở nhà của Liễu Y Y, có lẽ sau này cũng vậy.
Vì cô bé là con gái của Liễu Y Y mà.
Còn Tôn Hàn đã chuẩn bị xong xuôi để năm nay đến tỉnh Tây nên không có thời gian chăm sóc Đồng Đồng, lựa chọn tốt nhất chính là để cô bé đến ở với Liễu Y Y.
Xem ra cô bé thích ứng rất tốt với môi trường mới này.
“Đây là quà cháu mua tặng cô ạ!”, Tôn Hàn đặt Đồng Đồng xuống rồi nói với Tiết Lan đang đi ra đi vào giữa phòng bếp và phòng khách.
“Để đó đi”, Tiết Lan lạnh lùng nói.
Đương nhiên bà ấy chưa thể có thiện cảm với Tôn Hàn ngay được.
Vì chuyện anh từng xâm phạm Liễu Y Y năm xưa đã đẩy hai mẹ còn bà ấy vào nghịch cảnh.
Nhưng đó là chuyện đã qua rồi.
Bây giờ Tôn Hàn đã quay về, còn giúp Liễu Y Y vứt bỏ được quá khứ, song anh lại không chịu cưới con gái bà.
Sao lại lãng phí tình cảm như vậy?
Có lẽ Tiết Lan cũng đoán ra được gì đó, chắc Tôn Hàn có lý do của mình nên bà cũng không thể có thái độ vui vẻ với anh được.
“Được rồi, anh ngồi xem ti vi với Đồng Đồng đi, cơm sắp xong rồi, chờ thêm một vị khách nữa đã”.
Lúc này, Liễu Y Y đi tới nói.
Nhưng nghe sao cũng thấy cách nói của cô hệt như một người vợ đang nói với chồng mình.
Bình luận facebook