Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 236: Kẻ kiêu hùng một thời, đã ra đi!
Nếu thực sự chọn cách đầu hàng, vậy thì quá đơn giản.
Giang Lệ đúng là rất bá đạo, nhưng chắc chắn sẽ không làm khó kẻ đầu hàng.
Ở Tây Nam, Tôn Hàn bây giờ là một vị vua không ngai.
Chỉ cần đồng ý đầu hàng, anh sẽ có thể tiêu diêu tự tại sống cuộc đời của mình.
Có thể kết hôn với Liễu Y Y, cùng hai mẹ con đón bình minh, ngắm hoàng hôn.
Nhưng Tôn Hàn sẽ đầu hàng ư?
Nếu Tôn Hàn đầu hàng, có lẽ anh đã không tiếp nhận vị trí chủ nhân của Thiên Cửu môn rồi.
“Nếu ông đã không muốn ra ngoài, vậy uống rượu thì sao? Tôi lấy ít rượu nhé?”
Tôn Hàn không muốn lãng phí thời gian vào chuyện của Thiên Cửu môn nữa, thời gian của Phó Văn Húc thực sự rất quý giá.
Trôi qua một phút, là mất đi một phút.
Về rượu, từ lúc vào tù đến giờ, Phó Văn Húc chưa từng nhận được bất kỳ đãi ngộ đặc biệt nào, cũng đã không động đến rượu mười năm nay.
Nghe ông ấy nói, năm xưa ông ấy là người rất mê uống rượu.
Với tình trạng hiện tại, có lẽ không thể sống qua đêm nay, cũng không kiêng kỵ gì nữa.
“Tôi đã không uống rượu mười năm rồi, tối nay cần gì phải phá giới chứ. Cứ yên lặng ngồi đây rồi một mình ra đi là được”.
Phó Văn Húc thở dài, tựa như người đã nhìn thấu hồng trần, tứ đại giai không vậy.
Ông ấy hững hờ với tất cả.
“Tuỳ ông vậy”, Tôn Hàn nhẹ nhàng nói.
Một lát sau, có tiếng quản giáo vang lên từ ngoài khu nhà giam, “Cậu Tôn!”
Tôn Hàn khẽ nhíu mày, “Chuyện gì?”
“Đón Tết mà, chắc chắn phải ăn ngon rồi. Tôi cố tình mang ít đồ ăn của quản giáo chúng tôi vào đây, mong cậu Tôn đừng chê!”
“Đem vào đi”.
Tôn Hàn không từ chối. Tuy anh không muốn ăn, nhưng hôm nay là đêm giao thừa, nhìn phòng giam trống rỗng quá cũng không thoải mái.
“Vâng!”
Quản giáo đem một cái bàn nhỏ vào, có mấy món ăn vô cùng phong phú.
Ngoài ra còn có một chai nước, và một chai rượu có giá tiền không hề rẻ một chút nào.
“Làm ơn mang rượu đi giúp tôi”, Tôn Hàn nhìn Phó Văn Húc một cái rồi lên tiếng.
“À, vâng. Chúc cậu Tôn và ông Phó năm mới vui vẻ, không quấy rầy hai vị nữa ạ!”
Quản giáo đem chai rượu rời khỏi phòng giam, đóng cửa lại rồi rời đi.
“Ăn gì đó nhé?”, nhìn mấy món ăn trên bàn, Tôn Hàn ướm hỏi, song trong lòng cũng không ôm hy vọng quá nhiều.
“Ừ!”
Vậy mà không ngờ, Phó Văn Húc lại cất tiếng trả lời.
Phó Văn Húc chật vật cử động, nhưng cơ thể dường như không hề nghe theo, càng lúc nó càng không vâng lời ông ấy nữa.
Ông ấy gượng cười đầy bất lực, “Bế tôi xuống”.
Tôn Hàn cười cười, bèn nhảy từ trên giường xuống, rồi dễ dàng bế Phó Văn Húc xuống giường.
Phó Văn Húc ăn uống không thấy ngon cho lắm, gắp một miếng vào miệng phải nhai rất lâu, mới có thể vất vả nuốt xuống.
Có lẽ Phó Văn Húc đồng ý ăn vì đây là bữa tối giao thừa, ông ấy muốn ăn cùng Tôn Hàn.
“Ông yên tâm, chỉ cần có tôi ở đây, Thiên Cửu môn sẽ không rơi vào tay Giang Lệ”, Tôn Hàn cam đoan.
“Không sao. Người chết như đèn tắt, mọi chuyện trên đời đều không còn liên quan đến tôi nữa. Thiên Cửu môn hưng thịnh hay suy vong cũng được. Phó Văn Húc này không hổ thẹn với Thiên Cửu môn. Còn cậu cũng chỉ bị tôi kéo xuống nước mà thôi, dù không giữ được, tôi cũng không trách cậu”.
Đôi mắt sâu của Phó Văn Húc đột nhiên nhìn về phía anh, nặn ra một nụ cười gượng gạo, “Tôn Hàn, nếu năm sau Giang Lệ thực sự đến, mà cậu lại không đủ sức đánh trả, vậy thì đừng miễn cưỡng!”
“Thua trận, không mất mặt đâu. Cậu còn con gái, đừng hy sinh tính mạng vì Thiên Cửu môn. Cậu không nợ Thiên Cửu môn gì cả”.
“Tôi biết”, Tôn Hàn bình thản đạp lại, rồi tiếp tục gắp thức ăn bỏ vào miệng.
Sau bữa cơm, Tôn Hàn lại bế Phó Văn Húc lên giường trên.
Bên ngoài song sắt nhà giam phía Nam, pháo hoa rợp trời ở phía xa, rực cháy cả bầu trời đêm, lấp lánh sắc màu.
Phó Văn Húc chăm chú ngắm nhìn, khoé môi nở một nụ cười rất nhạt. Ánh mắt của ông ấy ngập tràn ánh pháo hoa đẹp đẽ.
Pháo hoa đêm nay vẫn cháy mãi, không hề ngừng lại.
Mười hai giờ sáng.
Năm mới đến.
Tôn Hàn đưa mắt nhìn sang, thấy cơ thể của Phó Văn Húc đã cuộn tròn lại, đôi mắt cũng nhắm nghiền.
Cả người ông ấy chẳng còn bất cứ động tĩnh gì.
Hơi thở cũng không còn nữa.
Tôn Hàn lau đi nước mắt vừa tràn ra nơi khoé mắt, nhỏ giọng nói, “Vĩnh biệt ông, sư phụ”.
Chủ nhân đời trước của Thiên Cửu môn đã nhắm mắt ra đi.
Có nghĩa là, vị chủ nhân mới đã không còn người để nương tựa nữa.
Dẫu là việc quản lý Thiên Cửu môn hay đối phó với Giang Lệ sắp tới, Tôn Hàn đều sẽ phải chiến đấu một mình.
Trời có sập, anh cũng phải một mình gánh vác.
…
Hôm sau.
Mồng một Tết.
Tôn Hàn chắp tay đứng bên ngoài nhà giam phía Nam. Đứng sau anh là hàng người mặc Âu phục đen, cài một đoá hoa trắng trước ngực.
Ở phần đầu của những chiếc xe sang trọng cũng treo hoa giấy màu trắng để đưa tang.
Bầu không khí tĩnh lặng vô cùng.
“Thưa cậu, theo lời cậu dặn, ông Phó thích ngắm phong cảnh, nên chúng tôi đã chọn nghĩa trang của ông Phó nằm trên núi Mân cao nhất Tây Nam”, đứng ngay sau anh, Từ Khang Niên cất lời.
Vẻ mặt của Tôn Hàn vẫn lạnh tanh, chỉ khẽ gật đầu, “Ừm. À phải, có biết những người nào sẽ đến không?”
“Khoảng ba mươi phần trăm những người đang phân tán của Thiên Cửu môn sẽ đến. Tô Vấn Long chắc chắn sẽ tham dự. Nghe nói Lý Hắc Tử đã rời khỏi tỉnh lỵ, có lẽ để đến đưa tang ông Phó”.
“Nhưng phía Tả Quân lại không có thông tin gì cả”.
Ngay lập tức, Tôn Hàn nheo mắt lại, “Ngay cả kẻ phản bội Lý Hắc Tử còn đến tiễn ông Phó quãng đường cuối cùng, vậy mà Tả Quân lại không xuất hiện. Đúng là lòng người lạnh lẽo!”
Long vương Tô Vấn Long và Diêm vương Lý Hắc Tử, là hai trong số Tam Vương của Tây Nam.
Người còn lại, chính là Tả vương Tả Quân!
Vào thời kỳ hoàng kim của Thiên Cửu môn, Lý Hắc Tử là vị tướng Tây Nam đầu tiên.
Còn Tả Quân, dưới trướng Phó Văn Húc, là người duy nhất có thể giao đấu với Lý Hắc Tử.
Ba người này đã xây dựng một nửa giang sơn của Thiên Cửu môn.
Đáng tiếc thay, khi Giang Lệ tiến về phía Nam, Phó Văn Húc đã đánh đến mức bị thương nặng mới miễn cưỡng ngăn chặn được Giang Lệ. Cả hai đã lập lời thề, trong vòng mười năm, Giang Lệ không được xuống phía Nam và tranh giành vùng Tây Nam.
Còn Phó Văn Húc phải bị giam ở nhà giam phía Nam trong mười năm.
Hôm nay cũng xem như là kỳ hạn của lời giao hẹn ấy.
Tối hôm qua không tính, Phó Văn Húc cũng đã hoàn thành lời hứa của mình, đến lúc chết cũng không hề rời nhà giam phía Nam lấy nửa bước.
Sau khi Phó Văn Húc vào tù, những kẻ mang tâm địa xấu xa của nội bộ Thiên Cửu môn lần lượt nhảy ra, khiến Thiên Cửu môn rơi vào cảnh chia năm xẻ bảy, cuối cùng phải đi đến bước ẩn mình.
Người có công lớn nhất khiến Thiên Cửu môn chia năm xẻ bảy chính là Lý Hắc Tử.
Người góp công thứ hai là Tả Quân.
Nếu không có sự nhúng tay của hai người họ, dù không còn Phó Văn Húc, Thiên Cửu môn sẽ không bị chia rẽ như vậy.
“Thôi, không đến thì không đến. Có lẽ ông Phó cũng chẳng cần ông ta đến tiễn đâu. Khi đến tỉnh lỵ, tôi sẽ từ từ thanh toán món nợ này. Ông ta không thoát được đâu”, Tôn Hàn lãnh đạm nói.
Đột nhiên, có ai đó tức tốc tiến lại, sắc mặt tái nhợt, “Cậu Tôn, không hay rồi ạ!”
“Chuyện gì?”, Tôn Hàn khẽ hỏi.
“Vừa nhận được tin, Giang Lệ đã lên máy bay rời thủ đô vào ba giờ trước, để đến Tây Nam!”
Giang Lệ đúng là rất bá đạo, nhưng chắc chắn sẽ không làm khó kẻ đầu hàng.
Ở Tây Nam, Tôn Hàn bây giờ là một vị vua không ngai.
Chỉ cần đồng ý đầu hàng, anh sẽ có thể tiêu diêu tự tại sống cuộc đời của mình.
Có thể kết hôn với Liễu Y Y, cùng hai mẹ con đón bình minh, ngắm hoàng hôn.
Nhưng Tôn Hàn sẽ đầu hàng ư?
Nếu Tôn Hàn đầu hàng, có lẽ anh đã không tiếp nhận vị trí chủ nhân của Thiên Cửu môn rồi.
“Nếu ông đã không muốn ra ngoài, vậy uống rượu thì sao? Tôi lấy ít rượu nhé?”
Tôn Hàn không muốn lãng phí thời gian vào chuyện của Thiên Cửu môn nữa, thời gian của Phó Văn Húc thực sự rất quý giá.
Trôi qua một phút, là mất đi một phút.
Về rượu, từ lúc vào tù đến giờ, Phó Văn Húc chưa từng nhận được bất kỳ đãi ngộ đặc biệt nào, cũng đã không động đến rượu mười năm nay.
Nghe ông ấy nói, năm xưa ông ấy là người rất mê uống rượu.
Với tình trạng hiện tại, có lẽ không thể sống qua đêm nay, cũng không kiêng kỵ gì nữa.
“Tôi đã không uống rượu mười năm rồi, tối nay cần gì phải phá giới chứ. Cứ yên lặng ngồi đây rồi một mình ra đi là được”.
Phó Văn Húc thở dài, tựa như người đã nhìn thấu hồng trần, tứ đại giai không vậy.
Ông ấy hững hờ với tất cả.
“Tuỳ ông vậy”, Tôn Hàn nhẹ nhàng nói.
Một lát sau, có tiếng quản giáo vang lên từ ngoài khu nhà giam, “Cậu Tôn!”
Tôn Hàn khẽ nhíu mày, “Chuyện gì?”
“Đón Tết mà, chắc chắn phải ăn ngon rồi. Tôi cố tình mang ít đồ ăn của quản giáo chúng tôi vào đây, mong cậu Tôn đừng chê!”
“Đem vào đi”.
Tôn Hàn không từ chối. Tuy anh không muốn ăn, nhưng hôm nay là đêm giao thừa, nhìn phòng giam trống rỗng quá cũng không thoải mái.
“Vâng!”
Quản giáo đem một cái bàn nhỏ vào, có mấy món ăn vô cùng phong phú.
Ngoài ra còn có một chai nước, và một chai rượu có giá tiền không hề rẻ một chút nào.
“Làm ơn mang rượu đi giúp tôi”, Tôn Hàn nhìn Phó Văn Húc một cái rồi lên tiếng.
“À, vâng. Chúc cậu Tôn và ông Phó năm mới vui vẻ, không quấy rầy hai vị nữa ạ!”
Quản giáo đem chai rượu rời khỏi phòng giam, đóng cửa lại rồi rời đi.
“Ăn gì đó nhé?”, nhìn mấy món ăn trên bàn, Tôn Hàn ướm hỏi, song trong lòng cũng không ôm hy vọng quá nhiều.
“Ừ!”
Vậy mà không ngờ, Phó Văn Húc lại cất tiếng trả lời.
Phó Văn Húc chật vật cử động, nhưng cơ thể dường như không hề nghe theo, càng lúc nó càng không vâng lời ông ấy nữa.
Ông ấy gượng cười đầy bất lực, “Bế tôi xuống”.
Tôn Hàn cười cười, bèn nhảy từ trên giường xuống, rồi dễ dàng bế Phó Văn Húc xuống giường.
Phó Văn Húc ăn uống không thấy ngon cho lắm, gắp một miếng vào miệng phải nhai rất lâu, mới có thể vất vả nuốt xuống.
Có lẽ Phó Văn Húc đồng ý ăn vì đây là bữa tối giao thừa, ông ấy muốn ăn cùng Tôn Hàn.
“Ông yên tâm, chỉ cần có tôi ở đây, Thiên Cửu môn sẽ không rơi vào tay Giang Lệ”, Tôn Hàn cam đoan.
“Không sao. Người chết như đèn tắt, mọi chuyện trên đời đều không còn liên quan đến tôi nữa. Thiên Cửu môn hưng thịnh hay suy vong cũng được. Phó Văn Húc này không hổ thẹn với Thiên Cửu môn. Còn cậu cũng chỉ bị tôi kéo xuống nước mà thôi, dù không giữ được, tôi cũng không trách cậu”.
Đôi mắt sâu của Phó Văn Húc đột nhiên nhìn về phía anh, nặn ra một nụ cười gượng gạo, “Tôn Hàn, nếu năm sau Giang Lệ thực sự đến, mà cậu lại không đủ sức đánh trả, vậy thì đừng miễn cưỡng!”
“Thua trận, không mất mặt đâu. Cậu còn con gái, đừng hy sinh tính mạng vì Thiên Cửu môn. Cậu không nợ Thiên Cửu môn gì cả”.
“Tôi biết”, Tôn Hàn bình thản đạp lại, rồi tiếp tục gắp thức ăn bỏ vào miệng.
Sau bữa cơm, Tôn Hàn lại bế Phó Văn Húc lên giường trên.
Bên ngoài song sắt nhà giam phía Nam, pháo hoa rợp trời ở phía xa, rực cháy cả bầu trời đêm, lấp lánh sắc màu.
Phó Văn Húc chăm chú ngắm nhìn, khoé môi nở một nụ cười rất nhạt. Ánh mắt của ông ấy ngập tràn ánh pháo hoa đẹp đẽ.
Pháo hoa đêm nay vẫn cháy mãi, không hề ngừng lại.
Mười hai giờ sáng.
Năm mới đến.
Tôn Hàn đưa mắt nhìn sang, thấy cơ thể của Phó Văn Húc đã cuộn tròn lại, đôi mắt cũng nhắm nghiền.
Cả người ông ấy chẳng còn bất cứ động tĩnh gì.
Hơi thở cũng không còn nữa.
Tôn Hàn lau đi nước mắt vừa tràn ra nơi khoé mắt, nhỏ giọng nói, “Vĩnh biệt ông, sư phụ”.
Chủ nhân đời trước của Thiên Cửu môn đã nhắm mắt ra đi.
Có nghĩa là, vị chủ nhân mới đã không còn người để nương tựa nữa.
Dẫu là việc quản lý Thiên Cửu môn hay đối phó với Giang Lệ sắp tới, Tôn Hàn đều sẽ phải chiến đấu một mình.
Trời có sập, anh cũng phải một mình gánh vác.
…
Hôm sau.
Mồng một Tết.
Tôn Hàn chắp tay đứng bên ngoài nhà giam phía Nam. Đứng sau anh là hàng người mặc Âu phục đen, cài một đoá hoa trắng trước ngực.
Ở phần đầu của những chiếc xe sang trọng cũng treo hoa giấy màu trắng để đưa tang.
Bầu không khí tĩnh lặng vô cùng.
“Thưa cậu, theo lời cậu dặn, ông Phó thích ngắm phong cảnh, nên chúng tôi đã chọn nghĩa trang của ông Phó nằm trên núi Mân cao nhất Tây Nam”, đứng ngay sau anh, Từ Khang Niên cất lời.
Vẻ mặt của Tôn Hàn vẫn lạnh tanh, chỉ khẽ gật đầu, “Ừm. À phải, có biết những người nào sẽ đến không?”
“Khoảng ba mươi phần trăm những người đang phân tán của Thiên Cửu môn sẽ đến. Tô Vấn Long chắc chắn sẽ tham dự. Nghe nói Lý Hắc Tử đã rời khỏi tỉnh lỵ, có lẽ để đến đưa tang ông Phó”.
“Nhưng phía Tả Quân lại không có thông tin gì cả”.
Ngay lập tức, Tôn Hàn nheo mắt lại, “Ngay cả kẻ phản bội Lý Hắc Tử còn đến tiễn ông Phó quãng đường cuối cùng, vậy mà Tả Quân lại không xuất hiện. Đúng là lòng người lạnh lẽo!”
Long vương Tô Vấn Long và Diêm vương Lý Hắc Tử, là hai trong số Tam Vương của Tây Nam.
Người còn lại, chính là Tả vương Tả Quân!
Vào thời kỳ hoàng kim của Thiên Cửu môn, Lý Hắc Tử là vị tướng Tây Nam đầu tiên.
Còn Tả Quân, dưới trướng Phó Văn Húc, là người duy nhất có thể giao đấu với Lý Hắc Tử.
Ba người này đã xây dựng một nửa giang sơn của Thiên Cửu môn.
Đáng tiếc thay, khi Giang Lệ tiến về phía Nam, Phó Văn Húc đã đánh đến mức bị thương nặng mới miễn cưỡng ngăn chặn được Giang Lệ. Cả hai đã lập lời thề, trong vòng mười năm, Giang Lệ không được xuống phía Nam và tranh giành vùng Tây Nam.
Còn Phó Văn Húc phải bị giam ở nhà giam phía Nam trong mười năm.
Hôm nay cũng xem như là kỳ hạn của lời giao hẹn ấy.
Tối hôm qua không tính, Phó Văn Húc cũng đã hoàn thành lời hứa của mình, đến lúc chết cũng không hề rời nhà giam phía Nam lấy nửa bước.
Sau khi Phó Văn Húc vào tù, những kẻ mang tâm địa xấu xa của nội bộ Thiên Cửu môn lần lượt nhảy ra, khiến Thiên Cửu môn rơi vào cảnh chia năm xẻ bảy, cuối cùng phải đi đến bước ẩn mình.
Người có công lớn nhất khiến Thiên Cửu môn chia năm xẻ bảy chính là Lý Hắc Tử.
Người góp công thứ hai là Tả Quân.
Nếu không có sự nhúng tay của hai người họ, dù không còn Phó Văn Húc, Thiên Cửu môn sẽ không bị chia rẽ như vậy.
“Thôi, không đến thì không đến. Có lẽ ông Phó cũng chẳng cần ông ta đến tiễn đâu. Khi đến tỉnh lỵ, tôi sẽ từ từ thanh toán món nợ này. Ông ta không thoát được đâu”, Tôn Hàn lãnh đạm nói.
Đột nhiên, có ai đó tức tốc tiến lại, sắc mặt tái nhợt, “Cậu Tôn, không hay rồi ạ!”
“Chuyện gì?”, Tôn Hàn khẽ hỏi.
“Vừa nhận được tin, Giang Lệ đã lên máy bay rời thủ đô vào ba giờ trước, để đến Tây Nam!”
Bình luận facebook