Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 262: Gặp lại Thẩm Tri Thu
Vừa nghe là “cậu”, đám người nhà họ Kim trong sảnh tiệc đã biết ngay ai đến, chắc chắn là cậu chủ Thiên Cửu môn mới đến tỉnh lỵ rồi.
Nghiêm túc mà nói, vị này cũng là chủ của nhà họ Kim.
Nhưng vẻ mặt của ai nấy đều rất lạ, chẳng hề nhiệt tình chào hỏi gì.
Cũng không có gì ngạc nhiên, Tôn Hàn đến tỉnh lỵ, Kim Thất Lạc không có động thái chào hỏi thiện ý.
Trụ cột trong nhà đã không nể mặt, những người khác trong nhà họ Kim có ngốc mới nghĩ đến chuyện xu nịnh.
Tôn Hàn cũng không trách, nhẹ nhàng nói, “Có phải là vinh hạnh gì đâu, chuyện lớn như sinh nhật của cháu gái chủ tịch Kim mà cũng không báo tôi một tiếng. Tôn Hàn không mời mà tự đến đây, không làm phiền mọi người là tốt rồi”.
“Do tôi sợ cậu bận nên không dám làm phiền mà!”
Hai người tung hứng anh một câu tôi một câu, cuối cùng đều bật cười ha ha, khung cảnh hoà hợp tựa như bạn lâu năm gặp lại.
Nhưng thật ra những người nhà họ Kim đều hiểu rõ, ai cũng có suy nghĩ riêng trong lòng.
“À đúng rồi, tôi đã mua ngọc Hoà Điền thượng hạng làm quà, chẳng hay cháu nhà là vị nào?”, Tôn Hàn vừa lấy hộp quà ra vừa hỏi.
Cháu nhà?
Khuôn mặt của Kim Thất Lạc và Kim Hạo đều giật giật.
Bọn họ đều muốn thúc đẩy một cuộc hôn sự, anh lại gọi thẳng “cháu nhà” như vậy, họ biết mở lời thế nào đây.
“Gọi ‘cháu nhà’ gì chứ, nói ra ông Phó cũng là hậu bối của tôi, cậu gọi con bé là ‘em’ mới phải”, Kim Thất Lạc sửa lại.
Thật vậy, tuy Phó Văn Húc từng là chủ của Thiên Cửu môn, nhưng vẫn là hậu bối của các nguyên lão thế hệ trước.
Trước khi Phó Văn Húc vào tù, Kim Thất Lạc không có danh tiếng gì mấy, thành tựu ở Tây Nam cũng là chuyện sau này. Nhưng về mặt bối phận, ông cụ vẫn là trưởng bối của Phó Văn Húc, là một trong số ít người thuộc thế hệ trước của nội bộ Thiên Cửu môn.
“Điềm Nhi, mau đứng dậy chào cậu Tôn!”
Nghe Kim Thất Lạc gọi tên mình, Kim Điềm Nhi duyên dáng đứng dậy, có phần rụt rè, “Chào cậu Tôn, em là Điềm Nhi”.
Thật ra lúc nhìn tuổi tác và cách ăn mặc của những người có mặt ở đây, Tôn Hàn đã đoán ra Kim Điềm Nhi là ai từ lâu rồi. Chẳng qua anh cần được giới thiệu trước, nếu hỏi trực tiếp sẽ hơi thất lễ.
Anh khẽ gật đầu, vừa tặng quà vừa khen ngợi, “Quả là một cô gái trẻ trung, đáng yêu và hoạt bát. Món quà này cũng không phải hoành tráng gì, xem thử có thích không nhé”.
Kim Điềm Nhi chưa nhận vội mà nhìn Kim Thất Lạc.
Nhận hay không nhận, phải xem ý kiến của ông nội thế nào.
“Đó là tấm lòng của cậu Tôn, cháu cứ nhận đi”.
Nhận được cái gật đầu Kim Thất Lạc , Kim Điềm Nhi mới cẩn trọng nhận quà, cũng không để lộ vẻ mặt thích hay không thích, chỉ đáp, “Cảm ơn cậu Tôn!”
Tôn Hàn khẽ gật đầu. Con gái của nhà hào môn quả nhiên khác hẳn, đứng trước miếng ngọc có giá trị hàng chục triệu mà vẫn không hề để lộ vẻ yêu thích chút nào.
Kim Điềm Nhi mới hai mươi tuổi, nhưng có tri thức và rất hiểu biết lễ nghĩa.
“Chúng ta không khách sáo nữa nhé, mời cậu ngồi xuống dùng cơm”, Kim Thất Lạc giơ tay mời Tôn Hàn ngồi xuống vị trí bên cạnh mình, là vị trí chủ trì.
Nhưng Tôn Hàn không đồng ý, mà đáp rằng, “Được rồi, chủ tịch Kim, lần này tôi chỉ đến chào hỏi ông thôi, không tham gia bữa tiệc của gia đình đâu. Nếu chủ tịch Kim có thời gian thì cho tôi một cái hẹn nhé, chúng ta sẽ cùng thảo luận về sự phát triển của tập đoàn Cửu Thành”.
Nghe như anh chỉ buột miệng nói ra, nhưng thực tế là một câu rất lấp lửng ẩn ý.
Bất kỳ người nào cũng có thể gọi Kim Thất Lạc là chủ tịch Kim, riêng Tôn Hàn gọi như vậy lại mang cảm giác chế giễu.
Kể từ khi Phó Văn Húc quyết định ai là người kế nhiệm, chủ tịch thực sự của tập đoàn Cửu Thành đã không còn là ông cụ nữa.
Mà là người đang đứng trước mặt ông cụ.
Còn nói gì mà thảo luận về sự phát triển của tập đoàn Cửu Thành, rõ ràng là vấn đề quyền sở hữu.
Tôn Hàn sẽ không từ bỏ việc quản lý tập đoàn Cửu Thành.
Chuyện này có nghĩa là, buộc phải có mâu thuẫn tồn tại giữa Kim Thất Lạc và Tôn Hàn.
Khuôn mặt Kim Thất Lạc thoáng co giật. Ông cụ nặn ra một nụ cười gượng gạo, giọng thích thú, “Được, khi có thời gian rảnh, tôi nhất định sẽ hẹn cậu một buổi để… nghiêm túc thảo luận”.
“Vậy tôi không quấy rầy nữa nhé, tạm biệt!”
Tôn Hàn cười cười rồi xoay người rời đi.
Gặp mặt Kim Thất Lạc chính là mục đích anh đến ngày hôm nay. Mục đích đã đạt được rồi, anh không cần nán lại nữa.
Hàn huyên chào hỏi cũng chẳng cho ra được kết quả gì.
Hơn nữa, Tôn Hàn không định thực sự ra tay với Kim Thất Lạc.
Thứ anh muốn là, không cần chiến đấu mà vẫn thắng.
Sau khi Tôn Hàn rời đi, Kim Hạo lo lắng đi đến bên cạnh Kim Thất Lạc, nhỏ giọng hỏi, “Bố ơi, vẫn chưa làm quen với nhau mà ạ?”
Tình huống ngày hôm nay khác xa tưởng tượng của họ.
Bố con họ muốn Tôn Hàn và Kim Điềm Nhi để lại ấn tượng cho nhau, sau đó mới chọn ngày cho bước tiếp theo.
Nhưng bây giờ, Tôn Hàn chỉ mới nói vài câu đã đi mất.
“Không vội, người ta đã ở tỉnh lỵ rồi, còn sợ không có cơ hội gặp mặt à? Dùng cơm thôi”.
Nhưng Kim Thất Lạc rất bình tĩnh. Tuy muốn dùng Điềm Nhi như một sự ràng buộc để gắn chặt mối quan hệ với Tôn Hàn, nhưng ông cụ không quá nôn nóng.
…
“Sao cậu đi vội thế?”
Sau khi tạm biệt, Tôn Hàn đi thẳng ra thang máy ở góc rẽ ngoài đại sảnh, chuẩn bị xuống lầu và ra về.
Đúng lúc này, Thẩm Tri Thu vừa trông thấy Tôn Hàn đã lập tức bước theo sau.
“Không có gì, thấy vô vị quá nên về trước thôi. Còn cô thì sao? Đang trong giờ tiệc mà, cô không ăn mà chạy ra đây làm gì?”, Tôn Hàn vừa đút hai tay vào túi quần Âu vừa cười hỏi.
Thẩm Tri Thu nhìn sảnh tiệc đang rộn ràng ăn uống, bèn lắc đầu cười, “Anh hùng có chung suy nghĩ thôi. Tôi cảm thấy nơi này chán quá, cũng không muốn ăn tiệc gì. Dù sao tôi cũng định mời cậu đi ăn đêm hoặc gì đó, hay là chúng ta cùng ra ngoài ăn đi”.
Công ty sắp xếp cô ấy tham dự tiệc, nhiệm vụ đã hoàn thành rồi.
Vậy thì tối nay làm gì sẽ do Thẩm Tri Thu tự quyết định.
“Cũng…”
Tôn Hàn còn chưa nói xong chữ ‘được’, thì bỗng nhìn thấy một thanh niên mặc Âu phục, đi giày da vội vã chạy đến, “Tri Thu à, có chuyện gì vậy? Anh có quen mấy ông chủ, còn chưa kịp giới thiệu cho em mà. Mấy vị ấy rất có địa vị ở tỉnh lỵ chúng ta đấy. Em mà làm quen với họ thì sự nghiệp sau này sẽ nhận được hỗ trợ rất lớn!”
“Vị này là…”
“Tôn Hàn”, Tôn Hàn giới thiệu tên mình cho cậu thanh niên ra vẻ kia.
“Tôi là Thân An Hoa - giám đốc bộ phận quảng cáo công ty truyền thông Thân thị của tỉnh lỵ, cũng là con trai chủ tịch!”
Thanh niên tên Thân An Hoa ấy nhìn Tôn Hàn bằng ánh mắt đầy cảnh giác, có ý vênh váo khoe khoang gia đình giàu có.
“Ồ, anh Thân”.
Thân An Hoa cứ nghĩ Tôn Hàn mà nghe tên mình xong sẽ lập tức tâng bốc nịnh nọt, ít nhất cũng phải có thái độ kinh ngạc.
Nhưng kết quả chỉ là một câu nói thản nhiên như vậy.
Khiến Thân An Hoa có cảm giác mình vừa đấm vào vải bông vậy, khó chịu cực kỳ.
Nhưng đây là yến tiệc của nhà họ Kim, Thân An Hoa không dám hành xử càn rỡ. Gã phớt lờ Tôn Hàn, quay sang nói với Thẩm Tri Thu, “Tri Thu à, đám người ông chủ Lăng vẫn đang chờ em kính rượu đấy. Em hẹn bạn ngày khác, giờ thì vào trong với anh trước đi”.
Gã nói một tràng, không hề cho Thẩm Tri Thu cơ hội từ chối.
Nghiêm túc mà nói, vị này cũng là chủ của nhà họ Kim.
Nhưng vẻ mặt của ai nấy đều rất lạ, chẳng hề nhiệt tình chào hỏi gì.
Cũng không có gì ngạc nhiên, Tôn Hàn đến tỉnh lỵ, Kim Thất Lạc không có động thái chào hỏi thiện ý.
Trụ cột trong nhà đã không nể mặt, những người khác trong nhà họ Kim có ngốc mới nghĩ đến chuyện xu nịnh.
Tôn Hàn cũng không trách, nhẹ nhàng nói, “Có phải là vinh hạnh gì đâu, chuyện lớn như sinh nhật của cháu gái chủ tịch Kim mà cũng không báo tôi một tiếng. Tôn Hàn không mời mà tự đến đây, không làm phiền mọi người là tốt rồi”.
“Do tôi sợ cậu bận nên không dám làm phiền mà!”
Hai người tung hứng anh một câu tôi một câu, cuối cùng đều bật cười ha ha, khung cảnh hoà hợp tựa như bạn lâu năm gặp lại.
Nhưng thật ra những người nhà họ Kim đều hiểu rõ, ai cũng có suy nghĩ riêng trong lòng.
“À đúng rồi, tôi đã mua ngọc Hoà Điền thượng hạng làm quà, chẳng hay cháu nhà là vị nào?”, Tôn Hàn vừa lấy hộp quà ra vừa hỏi.
Cháu nhà?
Khuôn mặt của Kim Thất Lạc và Kim Hạo đều giật giật.
Bọn họ đều muốn thúc đẩy một cuộc hôn sự, anh lại gọi thẳng “cháu nhà” như vậy, họ biết mở lời thế nào đây.
“Gọi ‘cháu nhà’ gì chứ, nói ra ông Phó cũng là hậu bối của tôi, cậu gọi con bé là ‘em’ mới phải”, Kim Thất Lạc sửa lại.
Thật vậy, tuy Phó Văn Húc từng là chủ của Thiên Cửu môn, nhưng vẫn là hậu bối của các nguyên lão thế hệ trước.
Trước khi Phó Văn Húc vào tù, Kim Thất Lạc không có danh tiếng gì mấy, thành tựu ở Tây Nam cũng là chuyện sau này. Nhưng về mặt bối phận, ông cụ vẫn là trưởng bối của Phó Văn Húc, là một trong số ít người thuộc thế hệ trước của nội bộ Thiên Cửu môn.
“Điềm Nhi, mau đứng dậy chào cậu Tôn!”
Nghe Kim Thất Lạc gọi tên mình, Kim Điềm Nhi duyên dáng đứng dậy, có phần rụt rè, “Chào cậu Tôn, em là Điềm Nhi”.
Thật ra lúc nhìn tuổi tác và cách ăn mặc của những người có mặt ở đây, Tôn Hàn đã đoán ra Kim Điềm Nhi là ai từ lâu rồi. Chẳng qua anh cần được giới thiệu trước, nếu hỏi trực tiếp sẽ hơi thất lễ.
Anh khẽ gật đầu, vừa tặng quà vừa khen ngợi, “Quả là một cô gái trẻ trung, đáng yêu và hoạt bát. Món quà này cũng không phải hoành tráng gì, xem thử có thích không nhé”.
Kim Điềm Nhi chưa nhận vội mà nhìn Kim Thất Lạc.
Nhận hay không nhận, phải xem ý kiến của ông nội thế nào.
“Đó là tấm lòng của cậu Tôn, cháu cứ nhận đi”.
Nhận được cái gật đầu Kim Thất Lạc , Kim Điềm Nhi mới cẩn trọng nhận quà, cũng không để lộ vẻ mặt thích hay không thích, chỉ đáp, “Cảm ơn cậu Tôn!”
Tôn Hàn khẽ gật đầu. Con gái của nhà hào môn quả nhiên khác hẳn, đứng trước miếng ngọc có giá trị hàng chục triệu mà vẫn không hề để lộ vẻ yêu thích chút nào.
Kim Điềm Nhi mới hai mươi tuổi, nhưng có tri thức và rất hiểu biết lễ nghĩa.
“Chúng ta không khách sáo nữa nhé, mời cậu ngồi xuống dùng cơm”, Kim Thất Lạc giơ tay mời Tôn Hàn ngồi xuống vị trí bên cạnh mình, là vị trí chủ trì.
Nhưng Tôn Hàn không đồng ý, mà đáp rằng, “Được rồi, chủ tịch Kim, lần này tôi chỉ đến chào hỏi ông thôi, không tham gia bữa tiệc của gia đình đâu. Nếu chủ tịch Kim có thời gian thì cho tôi một cái hẹn nhé, chúng ta sẽ cùng thảo luận về sự phát triển của tập đoàn Cửu Thành”.
Nghe như anh chỉ buột miệng nói ra, nhưng thực tế là một câu rất lấp lửng ẩn ý.
Bất kỳ người nào cũng có thể gọi Kim Thất Lạc là chủ tịch Kim, riêng Tôn Hàn gọi như vậy lại mang cảm giác chế giễu.
Kể từ khi Phó Văn Húc quyết định ai là người kế nhiệm, chủ tịch thực sự của tập đoàn Cửu Thành đã không còn là ông cụ nữa.
Mà là người đang đứng trước mặt ông cụ.
Còn nói gì mà thảo luận về sự phát triển của tập đoàn Cửu Thành, rõ ràng là vấn đề quyền sở hữu.
Tôn Hàn sẽ không từ bỏ việc quản lý tập đoàn Cửu Thành.
Chuyện này có nghĩa là, buộc phải có mâu thuẫn tồn tại giữa Kim Thất Lạc và Tôn Hàn.
Khuôn mặt Kim Thất Lạc thoáng co giật. Ông cụ nặn ra một nụ cười gượng gạo, giọng thích thú, “Được, khi có thời gian rảnh, tôi nhất định sẽ hẹn cậu một buổi để… nghiêm túc thảo luận”.
“Vậy tôi không quấy rầy nữa nhé, tạm biệt!”
Tôn Hàn cười cười rồi xoay người rời đi.
Gặp mặt Kim Thất Lạc chính là mục đích anh đến ngày hôm nay. Mục đích đã đạt được rồi, anh không cần nán lại nữa.
Hàn huyên chào hỏi cũng chẳng cho ra được kết quả gì.
Hơn nữa, Tôn Hàn không định thực sự ra tay với Kim Thất Lạc.
Thứ anh muốn là, không cần chiến đấu mà vẫn thắng.
Sau khi Tôn Hàn rời đi, Kim Hạo lo lắng đi đến bên cạnh Kim Thất Lạc, nhỏ giọng hỏi, “Bố ơi, vẫn chưa làm quen với nhau mà ạ?”
Tình huống ngày hôm nay khác xa tưởng tượng của họ.
Bố con họ muốn Tôn Hàn và Kim Điềm Nhi để lại ấn tượng cho nhau, sau đó mới chọn ngày cho bước tiếp theo.
Nhưng bây giờ, Tôn Hàn chỉ mới nói vài câu đã đi mất.
“Không vội, người ta đã ở tỉnh lỵ rồi, còn sợ không có cơ hội gặp mặt à? Dùng cơm thôi”.
Nhưng Kim Thất Lạc rất bình tĩnh. Tuy muốn dùng Điềm Nhi như một sự ràng buộc để gắn chặt mối quan hệ với Tôn Hàn, nhưng ông cụ không quá nôn nóng.
…
“Sao cậu đi vội thế?”
Sau khi tạm biệt, Tôn Hàn đi thẳng ra thang máy ở góc rẽ ngoài đại sảnh, chuẩn bị xuống lầu và ra về.
Đúng lúc này, Thẩm Tri Thu vừa trông thấy Tôn Hàn đã lập tức bước theo sau.
“Không có gì, thấy vô vị quá nên về trước thôi. Còn cô thì sao? Đang trong giờ tiệc mà, cô không ăn mà chạy ra đây làm gì?”, Tôn Hàn vừa đút hai tay vào túi quần Âu vừa cười hỏi.
Thẩm Tri Thu nhìn sảnh tiệc đang rộn ràng ăn uống, bèn lắc đầu cười, “Anh hùng có chung suy nghĩ thôi. Tôi cảm thấy nơi này chán quá, cũng không muốn ăn tiệc gì. Dù sao tôi cũng định mời cậu đi ăn đêm hoặc gì đó, hay là chúng ta cùng ra ngoài ăn đi”.
Công ty sắp xếp cô ấy tham dự tiệc, nhiệm vụ đã hoàn thành rồi.
Vậy thì tối nay làm gì sẽ do Thẩm Tri Thu tự quyết định.
“Cũng…”
Tôn Hàn còn chưa nói xong chữ ‘được’, thì bỗng nhìn thấy một thanh niên mặc Âu phục, đi giày da vội vã chạy đến, “Tri Thu à, có chuyện gì vậy? Anh có quen mấy ông chủ, còn chưa kịp giới thiệu cho em mà. Mấy vị ấy rất có địa vị ở tỉnh lỵ chúng ta đấy. Em mà làm quen với họ thì sự nghiệp sau này sẽ nhận được hỗ trợ rất lớn!”
“Vị này là…”
“Tôn Hàn”, Tôn Hàn giới thiệu tên mình cho cậu thanh niên ra vẻ kia.
“Tôi là Thân An Hoa - giám đốc bộ phận quảng cáo công ty truyền thông Thân thị của tỉnh lỵ, cũng là con trai chủ tịch!”
Thanh niên tên Thân An Hoa ấy nhìn Tôn Hàn bằng ánh mắt đầy cảnh giác, có ý vênh váo khoe khoang gia đình giàu có.
“Ồ, anh Thân”.
Thân An Hoa cứ nghĩ Tôn Hàn mà nghe tên mình xong sẽ lập tức tâng bốc nịnh nọt, ít nhất cũng phải có thái độ kinh ngạc.
Nhưng kết quả chỉ là một câu nói thản nhiên như vậy.
Khiến Thân An Hoa có cảm giác mình vừa đấm vào vải bông vậy, khó chịu cực kỳ.
Nhưng đây là yến tiệc của nhà họ Kim, Thân An Hoa không dám hành xử càn rỡ. Gã phớt lờ Tôn Hàn, quay sang nói với Thẩm Tri Thu, “Tri Thu à, đám người ông chủ Lăng vẫn đang chờ em kính rượu đấy. Em hẹn bạn ngày khác, giờ thì vào trong với anh trước đi”.
Gã nói một tràng, không hề cho Thẩm Tri Thu cơ hội từ chối.
Bình luận facebook