• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Truyện Ngọa Hổ Tàng Long - Tôn Hàn - Lâm Mỹ Quyên (2 Viewers)

  • Chương 267-270

Chương 267: Có quyền có thế hơn gã gấp trăm lần

Đã trở mặt rồi nên Thân An Hoa chẳng còn vẻ nịnh nọt săn sóc như ngày thường nữa. Gã nhếch môi, đắc ý nhìn bộ dạng quẫn bách của Thẩm Tri Thu.

Bỗng nhiên gã cảm thấy, việc khiến một nữ thần cao cao tại thượng phải vẫy đuôi cầu xin sự thương hại, cũng rất thú vị.

“Anh Thân à, anh hà tất phải làm khó một cô gái yếu đuối như tôi đến mức này?”

“Cô gái yếu đuối à, tối qua cô quát mắng tôi có yếu đuối tí nào đâu nhỉ! Mặt tôi vẫn đang rất đau đây này!”

Thân An Hoa giận dữ chỉ vào mặt mình, hung dữ nói.

“Anh Thân, là do Tri Thu không hiểu chuyện!”

“Đã hơn ba mươi tuổi rồi mà còn với tôi mấy chữ ‘không hiểu chuyện’, vô vị lắm. Trên bàn có hai chai rượu trắng, uống cạn đi, tôi sẽ không so đo chuyện tối qua nữa. Còn ‘Đại Đô Chi Thành’ vẫn sẽ được quảng bá như dự định”.

Dường như Thân An Hoa đã không còn kiên nhẫn nữa. Gã chỉ vào hai chai rượu mạnh trên bàn ăn, nói với vẻ không hề khách sáo.

Chuyện này…

Với hai chai rượu trắng bình thường, một người đàn ông có tửu lượng tốt mà uống hết cũng phải xây xẩm mặt mày. Huống chi Thẩm Tri Thu chỉ là một cô gái, e rằng chưa uống được nửa chai đã ngất mất rồi.

Những giọt nước mắt ấm ức của Thẩm Tri Thu đã chực rơi xuống.

“Anh Thân à, hình như làm vậy thì… ép buộc cô ấy quá?”, Cung Hướng Độ biết việc đi xin lỗi tối nay sẽ không đơn giản, nhưng không ngờ Thân An Hoa sẽ đưa ra yêu cầu quá đáng đến thế.

“Cũng chẳng phải tôi cầu cạnh các ông, ép buộc thì sao chứ? Có bản lĩnh thì đừng uống!”

Thân An Hoa lộ vẻ khinh miệt. Bây giờ số mệnh của văn hoá Thắng Thiên đã nằm trong tay gã, Cung Hướng Độ sẽ không dám từ chối.

Cung Hướng Độ cũng nhận thấy quyết tâm của Thân An Hoa. Tối nay, nếu không giày vò được Thẩm Tri Thu, gã sẽ không để yên.

E là khi Thẩm Tri Thu uống say rồi vẫn còn chuyện khác ở phía sau.

Phận làm ông chủ, Cung Hướng Độ cũng cảm thấy uất ức, nhưng có thể làm gì đây?

Ông ta chỉ đành nhìn Thẩm Tri Thu bằng ánh mắt khẩn cầu.

Nếu hôm nay không làm Thân An Hoa hài lòng, sẽ là tai hoạ lớn đối với văn hoá Thắng Thiên.

Cả đời Thẩm Tri Thu chưa từng cảm thấy nhục nhã như vậy. Nhưng con người chỉ có thể chọn cách cúi đầu trước hiện thực mà thôi.

“Tôi uống!”

Thẩm Tri Thu mở một trong hai chai rượu ra rồi dốc thẳng vào miệng.

Cô ấy cắn răng uống một hơi được nửa chai thì cổ họng không chịu nổi vị cay của rượu nữa, bèn ho sặc sụa.

Khuôn mặt của Cung Hướng Độ trở nên rúm ró, không nhìn tiếp được nữa.

Nhưng Thân An Hoa lại cảm thấy cực kỳ thích thú, niềm vui sướng đắc ý trào dâng trong lòng.

“Ừng ực!”

Nghỉ một lúc, Thẩm Tri Thu lại uống tiếp, nước mắt trào ra từ khoé mắt hoà cùng rượu ứa ra từ miệng, bộ dạng thảm thương vô cùng.

Nào còn phong thái mà một ngôi sao nên có.

Mấy phút sau, cuối cùng Thẩm Tri Thu cũng say đến mức nằm ra bàn rồi mê man bất tỉnh.

Thân An Hoa bước đến phía trước Thẩm Tri Thu, đưa tay vén sợi tóc loà xoà của đối phương rồi bật cười ha hả, “Còn tưởng thanh cao thế nào, hoá ra cũng chỉ thế này thôi! Ông đây mà biết trước thì hoạ điên mới ân cần với cô như vậy”.

Dứt lời, Thân An Hoa đứng thẳng dậy, vuốt vuốt bộ Âu phục rồi xua tay, “Được rồi, ở đây không còn chuyện của ông nữa. Tổng giám đốc Cung yên tâm, truyền thông Thân thị chúng tôi và văn hoá Thịnh Thiên của các ông vẫn là đối tác thân thiết!”

Cung Hướng Độ có thể đi, nhưng Thẩm Tri Thu phải ở lại.

Cung Hướng Độ không đành lòng, nhìn Thẩm Tri Thu mấy lần, cuối cùng chỉ biết thở dài rồi rời khỏi phòng.

Tối nay sẽ xảy ra chuyện gì, thật ra cũng đã dự đoán được từ trước, không có gì bất ngờ cả.

Trong phòng chỉ còn Thân An Hoa và Thẩm Tri Thu.

Thân An Hoa lập tức lộ vẻ nham hiểm, cởi cà vạt ra, “Thẩm Tri Thu ơi là Thẩm Tri Thu, lúc nào cô cũng cao cao tại thượng, không ngờ cũng có ngày hôm nay!”

“Tối nay ông đây sẽ giẫm nát toàn bộ sự kiêu ngạo đó của cô trong căn phòng này!!”

Sau đó, Thân An Hoa thẳng tay cởi phăng hàng cúc áo khoác của Thẩm Tri Thu, cơ thể yêu kiều lập tức hiển lộ, khiến Thân An Hoa nổi lửa bừng bừng.

Nhưng ngay khi Thân An Hoa đang sốt ruột cởi thắt lưng để vào việc, thì cửa phòng đột nhiên bị đẩy mạnh ra.

“Ai đấy?!”

Thân An Hoa giật mình trước tiếng động bất ngờ này, vội vã kéo quần lên, nhưng đã bị tên to con vừa bước vào đá ngã xuống đất.

Sau khi hai tay to con vào phòng, Từ Khang Niên mới chầm chậm bước vào. Thấy Thẩm Tri Thu đã say đến bất tỉnh, Từ Khang Niên lập tức nhíu mày, đoạn giúp Thẩm Tri Thu mặc lại quần áo để che đi cơ thể bị lộ ra.

“Ông là ai, có biết tôi là…”

“Cho cậu ấm của công ty truyền thông Thân thị một bài học đi, theo đuổi con gái không phải bằng cách này đâu!!”

Thế nhưng Từ Khang Niên đã tự nói ra thân phận của Thân An Hoa.

“A!!”

Hai tên to con ấy ra tay không hề khách sáo, tiếng gào thét thảm thiết vang vọng khắp phòng.



Hôm sau.

Thẩm Tri Thu tỉnh dậy, đương xoa xoa cái đầu vẫn còn đau nhức của mình, mới nhận ra bản thân đang ở một căn phòng cao cấp của khách sạn.

Nước mắt lã chã rơi xuống.

Cuối cùng, cô ấy vẫn không thoát được…

Đúng lúc này, Tôn Hàn bưng bát cháo còn nóng hổi vào.

Đang khóc nấc lên, Thẩm Tri Thu bỗng ngẩn ra, “Sao cậu lại ở đây?”

“Đây là phòng tôi, tại sao tôi không được ở đây?”, Tôn Hàn đặt bát cháo ở mép giường.

“…”

“Tối qua đã xảy ra chuyện gì?”

Cõi lòng đã nguội lạnh của Thẩm Tri Thu bỗng loé lên chút ánh sáng. Chẳng lẽ tối qua Thân An Hoa đã tha cho cô?

Khả năng này không thấp.

“Nếu người của tôi đến chậm một bước thôi, thì có lẽ cô đã bị Thân An Hoa làm nhục rồi. Thẩm Tri Thu, chẳng phải cô có số điện thoại của tôi sao? Gặp phải chuyện này mà cô không biết gọi cho tôi à?”

“Tôi, tôi sợ làm phiền anh! À phải, Thân An Hoa không làm khó anh chứ?”

Thẩm Tri Thu giờ mới hiểu ra vấn đề, theo lời Tôn Hàn nói, tối qua anh đã giúp cô ấy thoát khỏi miệng hổ.

Thế thì chắc chắn sẽ có xung đột xảy ra.

Tôn Hàn có đấu lại Thân An Hoa không?

“Thân An Hoa không làm khó được tôi đâu. Được rồi, ăn cháo đi, sẽ giúp cô tỉnh rượu hơn đấy. Ăn cháo xong, tôi sẽ cho người đưa cô về căn hộ. Nghỉ ngơi cho tốt đi nhé”, Tôn Hàn nhẹ giọng đáp, không định giải thích nhiều.

“Được!”

Thẩm Tri Thu cảm thấy Tôn Hàn đuổi mình đi nhanh như vậy, có đôi chút không hợp tình hợp lý.

Nhưng rồi nghĩ đến chuyện người ta đã giúp mình thoát khỏi sự việc nhục nhã kia, cô ấy nào dám yêu cầu gì khác nữa chứ.

Chẳng bao lâu sau, Tôn Hàn bảo Từ Khang Niên lái xe đưa Thẩm Tri Thu trở về.

Dọc đường đi, Thẩm Tri Thu suy nghĩ rất lâu mới do dự hỏi, “Chào anh, anh có thể cho tôi biết, Tôn Hàn rốt cuộc là, là người như thế nào hay không?

Từ Khang Niên lớn hơn Thẩm Tri Thu chừng mười tuổi, nhìn Thẩm Tri Thu có cảm giác như nhìn em gái của mình vậy, bèn bật cười, “Cậu Tôn là người thế nào thì tôi không thể tiết lộ. Nhưng tôi có thể nói cho cô biết, với hạng người như Thân An Hoa, dù có một trăm tên cũng không thể động vào cậu ấy”.

Thẩm Tri Thu lập tức há hốc miệng, không dám tin.

Thân An Hoa đã là một cậu ấm rất có quyền lực ở tỉnh lỵ này.

Vậy mà Tôn Hàn còn có quyền có thế hơn gã gấp trăm lần!
Chương 268: Tính toán của Lý Hắc Tử

Sau khi bị tẩn một trận no đòn, Thân An Hoa phải vào viện, nửa bên mặt đều được băng bó.

Cả buổi tối ấy, gã điên cuồng gọi điện thoại hòng tìm cho ra kẻ đã ra tay với mình.

Gã phải làm thế mới trút giận được!

Bị đánh đập dã man như vậy mà không biết đối phương là ai, lửa giận bốc lên ngùn ngụt trong lòng Thân An Hoa.

Nếu không tra ra danh tính đối phương, gã sẽ không thể nguôi giận!

Tối hôm ấy, gã đã nhờ biết bao người điều tra, vậy mà vẫn không thu hoạch được gì.

Cứ như đám người đánh gã đều từ trên trời rơi xuống vậy.

Sau khi bình tĩnh lại, Thân An Hoa mới bắt đầu suy ngẫm về chuyện này. E rằng lai lịch của đám người đánh gã không hề đơn giản.

Gã bất giác cảm thấy hơi sợ.

Rốt cuộc Thẩm Tri Thu đang được ai che chở?

Chẳng lẽ có một người đàn ông quyền thế hơn cả gã, đang bảo vệ Thẩm Tri Thu ư?

Ở tỉnh lỵ tỉnh Tây, tuy Thân An Hoa biết bản thân mình rất lợi hại, nhưng chắc chắn vẫn còn rất nhiều nhân vật ghê gớm mà gã không thể động đến.

Cốc cốc!

Có tiếng gõ cửa phòng bệnh.

“Vào đi!!”, Thân An Hoa bực bội lên tiếng. Với tình trạng bây giờ, có lẽ gã gặp ai cũng thấy bực dọc mà thôi.

Thế nhưng khi đã nhìn thấy người bước vào là ai, sắc mặt gã bỗng nhiên thay đổi.

Tuy bộ dạng bây giờ của gã rất nhếch nhác, nhưng gã vẫn nặn ra một nụ cười niềm nở, “Ông, ông Lý, sao ông lại đến đây thế?”

Nói đoạn, gã định ngồi dậy để bày tỏ lòng tôn kính.

Lý Hắc Tử đến đây, Thân An Hoa có muốn không khách sáo cũng không được!

Tam Vương Tây Nam đấy, ngay cả bố gã còn phải cư xử đúng mực khi gặp ông ta, huống chi là gã!

“Đã bị thương đến nông nỗi này rồi, cứ nằm yên đấy dưỡng thương đi”.

Lý Hắc Tử rất khoan dung, giọng nói cũng ôn hoà như làn gió trong lành vậy, khiến người ta cảm thấy rất dễ chịu.

“Cảm ơn ông Lý!”

Thân An Hoa vừa nói tiếng cảm ơn vừa cảm thấy hơi khó hiểu. Đừng nói gã, dù có là bố gã cũng chẳng mấy khi được Lý Hắc Tử đối đãi như thế này.

Gã bị đánh đến mức nhập viện, một nhân vật có địa vị như Lý Hắc Tử sao lại hạ cố đến thăm kia chứ?

Tuy thắc mắc, nhưng gã không dám hỏi.

Lý Hắc Tử ngồi ở đầu giường bệnh, đưa mắt nhìn Thân An Hoa với vẻ quan tâm, “Nói đến hậu bối ở tỉnh lỵ, tôi đánh giá cậu khá cao, tuổi còn trẻ mà đã có thể làm việc giúp bố, rất nghiêm chỉnh”.

“Nhưng không ngờ lại có kẻ dám ra tay với cậu. Đúng là quá xem thường lớp tiền bối ở tỉnh lỵ như chúng tôi! Sao rồi, cậu đã biết do ai gây ra chưa?”

Ông Lý xem trọng gã!

Niềm vui bừng lên trong lòng Thân An Hoa, không ngờ ông Lý lại nói đánh giá gã khá cao!

Ở tỉnh lỵ này, được mấy thanh niên nhận được đãi ngộ này cơ chứ.

Chẳng lẽ đây chính là lý do ông Lý đến thăm gã ư?

“Ông Lý, đối phương hành sự rất bí ẩn, tôi vẫn chưa điều tra ra ạ!”

Tiếc rằng Thân An Hoa chẳng có lấy một manh mối về kẻ đã sai người đánh gã.

“Tôi lại biết một người đấy, chỉ không rõ cậu đã từng nghe tên người này chưa”, Lý Hắc Tử đột nhiên cất lời.

“Là ai ạ?”

“Tôn Hàn”.

Soạt!

Thân An Hoa lập tức nhớ ra người này, bèn dè dặt hỏi, “Ông Lý à, ý ông là Tôn Hàn đã sai người đánh tôi?”’

Tôn Hàn và gã từng gặp nhau một lần, người này có ý cưa cẩm Thẩm Tri Thu, cũng rất có khả năng sẽ ra mặt giúp cô ấy.

“Gần đây không có nhiều người ngoài đến tỉnh lỵ, cậu ta là một trong số đó. Nếu cậu có thù hằn với Tôn Hàn, vậy có khả năng là cậu ta đấy!”, Lý Hắc Tử vừa gật đầu vừa nói.

Không ngờ ông Lý lại biết đến người tên Tôn Hàn này!

Điều này khiến Thân An Hoa đề cao cảnh giác hơn hẳn. Nhìn về phía Lý Hắc Tử, gã hỏi, “Ông Lý à, ông có thể cho tôi biết, tên Tôn Hàn này rốt cuộc là ai không ạ?”

“Sợ không động đến được à?”, Lý Hắc Tử nheo mắt cười hỏi.

“Hì hì…”, Thân An Hoa cười khan, không trả lời.

Quá rõ ràng rồi còn gì.

Tuy Thân An Hoa khá có tiếng tăm trong giới cậu ấm cô chiêu ở tỉnh lỵ, nhưng chắc chắn không phải là nhân vật có địa vị hàng đầu. Nhỡ thực sự chọc phải mấy nhân vật “thái tử” nào đấy thì kẻ gặp xui xẻo sẽ là gã, nếu như gã tiếp tục làm ầm ĩ chuyện này.

“Cũng không phải là nhân vật tầm cỡ gì đâu, chỉ có chút liên quan đến Thiên Cửu môn thôi, không ghê gớm lắm”, Lý Hắc Tử ung dung đáp.

Nói vậy, Thân An Hoa thấy yên tâm hơn rồi.

Có nghĩa là tên Tôn Hàn này dựa vào uy thế của Thiên Cửu môn nên mới kiêu ngạo, chứ địa vị trong Thiên Cửu môn thì không cao lắm.

Nhưng dù sao Tôn Hàn cũng là người của Thiên Cửu môn, chuyện này làm Thân An Hoa cảm thấy hơi khó khăn.

Lý Hắc Tử nhướng mày hỏi, “Không muốn trả thù à?”

“Muốn chứ ạ, nhưng tôi không thể động vào Thiên Cửu môn!”, Thân An Hoa thành thật đáp.

Là Thiên Cửu môn đấy, chọc vào thì rắc rối to.

“Nếu tôi chống lưng cho cậu thì sao?”, Lý Hắc Tử đột nhiên cất tiếng hỏi.

Nghe vậy, đôi mắt của Thân An Hoa lập tức sáng rực lên.

Nếu như được một trong Tam Vương Tây Nam chống lưng, gã không cần phải sợ nữa.

“Ông Lý nói thật ạ?”, Thân An Hoa ngập ngừng hỏi lại.

“Cậu cảm thấy tôi chỉ đến thăm cậu cho vui à?”

Lý Hắc Tử nhẹ nhàng đáp, đoạn nói tiếp, “Cậu tự nghĩ cách trả thù, nếu gặp phải người mà cậu không đối phó được, tôi tự khắc sẽ ra tay”.

“Thiên Cửu môn có mạnh đến mấy cũng không thể ức hiếp người quá đáng”.

Nói đến đây, dù Thân An Hoa có ngốc đến mấy cũng hiểu rồi. Lý Hắc Tử không phải muốn giúp gã, mà là muốn làm mất mặt Thiên Cửu môn.

“Được ạ, ông Lý cứ yên tâm, chỉ cần có câu này của ông thì tôi đã biết nên làm thế nào rồi. Ngày mốt, à không, ngày mai tôi sẽ xuất viện ngay!”, Thân An Hoa mạnh mẽ nói.

Có Lý Hắc Tử làm chỗ dựa, gã đã có đủ tự tin rồi. Chắc chắn gã phải trả thù chuyện này.

Huống chi Lý Hắc Tử đã tìm đến tận nơi, chẳng lẽ gã còn từ chối được sao?”

“Được, vậy cậu nghỉ ngơi đi nhé”.

Lý Hắc Tử đứng dậy, vỗ vai Thân An Hoa rồi rời đi.

Ra khỏi bệnh viện, ông ta bước lên ô tô.

Tài xế sốt sắng hỏi, “Thế nào rồi ạ?”

“Tôi đã đích thân ra mặt, tất nhiên là ổn thoả. Nói tình hình của Thẩm Tri Thu cho Tôn Hàn biết, còn tưởng là tôi có ý tốt à. Nếu tôi đã không thể công khai động đến cậu ta, vậy phải khiến cậu ta thất bại trở tay không kịp. Cậu ta sẽ phải trả giá cho việc xem thường mấy nhân vật cỏn con đấy”, Lý Hắc Tử khinh miệt nói, vẻ sâu xa.

“Nhân vật cỏn con” ở đây tất nhiên là ám chỉ Thân An Hoa.

Thân An Hoa không thể đấu lại Tôn Hàn, nhưng nếu có ông ta giúp sức, vậy thì chưa chắc.

Còn về chuyện sau đó Thân An Hoa sống hay chết, có liên quan gì đến ông ta đâu?

Mượn dao giết người thôi mà.

Đến khoảng giữa trưa, bố con Cung Hướng Độ và Cung Ngạo vội vàng đến bệnh viện. Nhìn thấy tình trạng bị thương nặng nề của Thân An Hoa, bọn họ lập tức lo lắng vô cùng.

“Anh Thân à, chuyện gì xảy ra thế này?”

Việc Thân An Hoa gặp chuyện không liên quan đến họ, nhưng việc quảng bá “Đại Đô Chi Thành” lại là chuyện lớn!

Nhác thấy hai bố con họ, Thân An Hoa lập tức nổi giận, hung hăng quát, “Chuyện gì nữa à, ông đi mà hỏi Thẩm Tri Thu! Tôi nói cho bố con ông biết, đừng hòng công ty truyền thông Thân thị chúng tôi quảng bá cho các ông nữa!”

“Có thời gian đi thăm tôi, chi bằng đi cầu xin kẻ chống lưng cho Thẩm Tri Thu đi! Cút!!”
Chương 269: Người què Tề Thiên

Lúc này Tôn Hàn đã được Thân An Hoa nhớ kĩ, nhưng anh thì chẳng buồn để Thân An Hoa vào mắt.

Anh cùng Từ Khang Niên đến một quán bar.

Có lẽ vì đang là ban ngày, hoặc có thể vì chữ “dỡ bỏ” to tướng trên bức tường của quán, nên trước cửa quán vô cùng vắng vẻ, ngay cả một bóng người cũng chẳng thấy đâu.

“Thưa cậu, chính là nơi này. Đây là dự án mà thuộc hạ của Tô Vấn Long đang tháo dỡ và xây lại, cả toà nhà cũ kĩ này đều phải dỡ bỏ. Quán bar này cũng không ngoại lệ”.

“Nhưng cách thức có hơi…”

Tôn Hàn cười cười, vẻ thấu hiểu, “Phá dỡ luôn đi kèm những khoản đền bù hấp dẫn. Có thể Tô Vấn Long không tham, nhưng thuộc hạ của ông ta thì chưa chắc. Có chút gian manh cũng là chuyện thường”.

“Nhưng đám thuộc hạ của Tô Vấn Long nuốt tiền của nơi khác thì hiểu được, bất ngờ là còn ra tay với cả ông chủ Tề Thiên Tại của quán bar này, đúng là không biết khách sáo chút nào”.

“Thì chính vì họ cảm thấy Tề Thiên Tại dễ bắt nạt, còn không làm ầm ĩ chuyện này”, Từ Khang Niên bật cười.

Ông ấy cũng làm bất động sản, nên nắm rõ mọi thứ về ngành này.

Bình thường khi tháo dỡ toà nhà, sẽ không ức hiếp người dân quá đáng, đặc biệt là đối với những người biết điều. Có thể giải quyết một cách chính đáng thì chắc chắn sẽ không đi đường tắt, tránh đêm dài lắm mộng.

Nhưng với những kẻ không đàng hoàng, thì cách xử lý lại không giống như vậy.

Mà ông chủ Tề Thiên Tại này ngày xưa cũng nào phải là một nhân vật xoàng xĩnh.

Có điều bây giờ ông ấy đã sa cơ rồi.

Hai người họ vừa trò chuyện vừa đi đến cửa quán bar.

Cửa không khoá. Đúng lúc hai người định bước vào thì bỗng có một cô gái chừng hai mươi tuổi ngăn lại, thẳng thừng nói, “Không thấy bảng trên cửa à, ngừng hoạt động!”

“Tôi không đến đây để uống rượu”, Tôn Hàn cười đáp.

“Anh không đến uống rượu thì định làm gì? Mà tôi mặc kệ anh đến đây làm gì, biến đi. Quán bar ngừng kinh doanh rồi, không tiếp đón hai người đâu!”, cô gái này không hề kiên nhẫn chút nào.

Tiến thêm vài bước, Từ Khang Niên nói, “Chúng tôi tìm người, tìm ông chủ của quán bar!”

“Tìm bố tôi? Hai người tìm bố tôi làm gì?”, cô nàng lập tức cảnh giác, lại càng kiên quyết đứng chắn trước cửa, không muốn để Tôn Hàn và Từ Khang Niên bước vào.

“Cô là Tề Tư Tuệ?”, Tôn Hàn lập tức biết đối phương là ai.

“Anh biết tôi?”, Tề Tư Tuệ không chỉ thả lỏng tâm lý, mà còn đề phòng hơn.

Tôn Hàn nhẹ nhàng nói, “Tôi đã đến đây tìm bố cô thì tất nhiên cũng biết ông ấy có một cô con gái”.

Thế cũng phải.

Tề Tư Tuệ đăm chiêu gật đầu, rồi lập tức nhận ra đã hơi lạc đề, bèn nhìn về phía Tôn Hàn, “Rốt cuộc anh tìm bố tôi làm gì?”

“Là chuyện tốt, tôi không thể nói rõ với cô”.

“Chuyện tốt? Ha ha, quán bar chúng tôi bị buộc đóng cửa, còn có chuyện tốt gì được chứ? Chẳng lẽ anh có thể mua quán bar của chúng tôi ư?”

“Chỉ là một quán bar thôi mà, mua thì mua thôi, không có gì to tát cả”.

Nghe Tôn Hàn ăn nói kiêu ngạo như vậy, Tề Tư Tuệ càng ngang ngạnh hơn, vẻ mặt mỉa mai, “Không ngờ anh là người lắm tiền đấy! Thật ra muốn mua quán bar của tôi không khó, chỉ cần vài triệu là được thôi. Nhưng đất thổ cư xây dựng quán bar này có giá trị cực kỳ!”

“Cũng chỉ tám trăm triệu thôi mà, không đáng là bao”.

Tề Tư Tuệ vốn thấy mình có thể làm khó Tôn Hàn, không ngờ đối phương lại có thể nói ra giá tiền của mảnh đất xây quán bar, lập tức thảng thốt kêu lên, “Rốt cuộc anh là ai? Chẳng lẽ Lưu Phong vẫn không yên tâm nên hôm nay lại bảo các người đến đây gây khó dễ?!”

Người duy nhất mà cô ấy có thể nghĩ đến là Lưu Phong.

“Cô quả thực không phải là người biết làm ăn. Mười năm trước, bố cô đã mua quán bar và mảnh đất thổ cư này với giá khoảng năm mươi triệu. Nhưng chẳng ai ngờ mười năm qua lại phát triển nhanh như vậy. Sau mười năm, giá trị đã tăng vọt gấp mười mấy lần, chỉ cần phá bỏ, miếng đất này có giá trị tám trăm triệu!”

“Nhưng tên thuộc hạ Lưu Phong của Tô Vấn Long lại không muốn bỏ ra khoản tiền phá dỡ nhiều như vậy, có vẻ chỉ muốn trả cho cô đúng bằng giá mua ngày xưa, tức là năm mươi triệu! Đối mặt với kẻ xấu xa như Lưu Phong, cô chỉ còn cách chấp nhận”.

“Trong tình huống có người đến mua đất và quán của cô, nếu tôi là cô, tôi sẽ giới thiệu tất tần tật ưu điểm của quán bar này, chứ không phải để lộ nội tình giá cả như vậy!”

Bị Tôn Hàn châm chọc, khuôn mặt của Tề Tư Tuệ đỏ bừng lên, nhưng vẻ kiêng dè trước Tôn Hàn lại vô cùng nghiêm túc.

Cô ấy nghiêm giọng hỏi, “Rốt cuộc anh là ai?”

Những chuyện này đều thăm dò ngọn ngành, nghe giọng điệu có vẻ không phải là người của Lưu Phong.

Mà còn đến tìm bố cô ấy?

Chuyện này khiến Tề Tư Tuệ cảm thấy cực kỳ lo lắng.

“Mời khách vào đi!”

Đúng lúc này, một giọng nói già nua vang lên từ trong quán bar.

Tề Tư Tuệ không muốn, nhưng bố đã lên tiếng, vậy thì đành mở cửa cho họ vào thôi.

Tôn Hàn cùng Từ Khang Niên bước vào trong.

Quán bar được dọn dẹp rất gọn gàng và sạch sẽ, chỉ là rượu trên kệ đều không còn.

Có thể dễ dàng nhận thấy quán bar này đã chuẩn bị đóng cửa.

Một người đàn ông trung niên ăn mặc lôi thôi ngồi ở bàn gần sân khấu nhất, bên cạnh là một chiếc nạng. Nhìn về phía nạng sẽ thấy chân phải của ông ấy đã bị gãy.

Đây chính là người mà hôm nay Tôn Hàn muốn tìm, Tề Thiên Tại.

“Xin hỏi các vị là?”

Tề Thiên Tại nhìn ra Tôn Hàn không phải là người bình thường. Người bình thường cũng sẽ không chọn thời điểm này để đến tìm ông ấy.

Chỉ là không biết đối phương là thần thánh phương nào.

“Một quán bar tuyệt như vậy mà lại bị phá bỏ, quả là đáng tiếc. Nhưng nghĩ kĩ lại, thành phố đang phát triển, việc dỡ bỏ nhà cũng là chuyện đương nhiên”.

“Quận Đông Thành là địa bàn của Tô Vấn Long, dự án này cũng do Tô Vấn Long phụ trách. Hẳn ông ta sẽ không quá khó khăn với ông,, nuốt cả chút tiền đền bù của ông. Ông ta cũng không hẳn là cần tám trăm triệu ấy”.

“Nhưng ông ta không cần thôi, thuộc hạ của ông ta thì chưa chắc”.

“Tề Thiên Tại, tôi đoán Lưu Phong hẳn đã dùng con gái ông để uy hiếp, chỉ đưa ông năm mươi triệu tiền phá dỡ. Vì an nguy của con gái, nên ông đành chấp nhận”.

Nói xong, Tôn Hàn đã đi đến trước mặt Tề Thiên Tại.

“Biết cũng nhiều lắm, có lẽ tôi đoán được cậu là ai rồi. Cậu… Tôn!”

“Cậu Tôn? Anh là Tôn Hàn!!”

Nghe đến xưng hô ‘cậu Tôn’, Tề Tư Tuệ cũng đoán được ngay.

“Lui xuống đi, con không được phép đứng đây nói chen vào!”

Đột nhiên, Tề Thiên Tại lớn tiếng mắng con gái mình.

“Bố à, bố hứa với con…”

“Lui xuống!!”

Tề Tư Tuệ bị quát lần hai, đành phải ấm ức lui đi.

“Cậu Tôn à, tôi đã không còn dính dáng đến chuyện giang hồ nữa, cậu hà tất tìm tôi”, Tề Thiên Tại vừa nhìn Tôn Hàn vừa cười khổ.

Tôn Hàn đưa mắt quan sát bài trí trong quán, nói rất thật lòng, “Con người còn sống trên đời, tức là vẫn ở trong giang hồ”.

“Nếu ông thực sự muốn tránh mặt Thiên Cửu môn thì đã chẳng ở lại tỉnh lỵ tỉnh Tây lâu đến thế. Tề Thiên Tại, trong bảy vị tướng của Thiên Cửu môn năm xưa, chỉ còn Hàn Hướng Đông ở lại vất vả chèo chống, một người đã chết, một người thì mất tích. Ba người còn lại, giờ đã là Tam Vương vang danh Tây Nam!”

“Ông là người cuối cùng!”

“Chẳng qua người mà ông đã chờ ròng rã mười năm đã qua đời, người xuất hiện lại là tôi, nên ông cảm thấy thất vọng đúng không?”

Tề Thiên Tại.

Một trong bảy chiến tướng của Thiên Cửu môn, người què Tề Thiên!
Chương 270: Đánh với anh ta một trận

Ánh mắt sắc bén của Tôn Hàn nhìn thẳng vào Tề Thiên Tại, xen lẫn đôi chút phức tạp.

Thiên Cửu môn năm xưa toàn là nhân tài.

Người què Tề Thiên có thể xếp vào hàng ngũ bảy vị tướng, bản lĩnh không thua kém gì Lý Hắc Tử.

Nếu đọ sức, người có thể đánh thắng Tề Thiên Tại có lẽ cũng chỉ có Lý Hắc Tử và Tả Quân!

Vốn dĩ, Thiên Cửu môn với đầy ắp nhân tài như vậy, lẽ ra sẽ rất hưng thịnh mới phải.

Nhưng mọi thứ đã thay đổi sau khi Phó Văn Húc vào tù.

Như rắn mất đầu, mỗi người đều theo đuổi những thứ khác nhau.

Bảy vị đại tướng hùng mạnh nhất bảo vệ Thiên Cửu môn ngày xưa, đã vì tư lợi mà tự vạch ra con đường riêng.

Tam Vương Tây Nam Tô Vấn Long, Lý Hắc Tử, Tả Quân đều nổi lên nhờ nền móng của Thiên Cửu môn.

Người anh lớn trong bảy vị tướng đã mất do tuổi già, một người khác vì nản lòng mà đã cao chạy xa bay. Có lẽ, sẽ không quay lại nữa.

Còn Tề Thiên Tại là người đặc biệt nhất.

Dẫu què chân, ông ấy vẫn có thể chiếm một vị trí trong bảy vị tướng. Khi Thiên Cửu môn chia năm xẻ bảy, ông ấy cũng chẳng cần bất kỳ thứ gì cả.

Chỉ dùng mấy chục triệu tiền riêng của mình để mở một quán bar ở quận Đông Thành.

Quán đã mở được mười năm.

Và không dính dáng đến chuyện giang hồ kể từ dạo ấy.

Có rất nhiều người biết ông ấy đang chờ một người. Ông ấy chờ Phó Văn Húc ra tù, để gây dựng lại cơ đồ.

Nhưng sau mười năm, thứ ông ấy chờ được lại là tin tức Phó Văn Húc đã nhắm mắt xuôi tay. Có lẽ ông ấy cũng đã nản lòng thoái chí.

Hổ xuống đồng bằng bị chó khinh.

Có ai ngờ, vị tướng oai phong lẫm liệt của Thiên Cửu môn ngày xưa, bây giờ lại sa cơ đến mức ngay cả khoản tiền tháo dỡ quán bar cũng bị người ta uy hiếp nuốt mất.

“Cậu Tôn à, cậu có nói bao nhiêu đi nữa thì cũng chẳng ý nghĩa gì. Năm xưa tôi dùng năm mươi triệu mua quán bar và miếng đất này, ngần ấy năm qua quán bar cũng đã giúp tôi kiếm tiền, bán nó đi với giá năm mươi triệu cũng không thiệt!”

“Hơn nữa, tôi đã hứa với con gái tôi rồi. Sau khi bán quán bar, chúng tôi sẽ rời khỏi tỉnh lỵ, đến một nơi bé nhỏ nào đó để sống quãng đời còn lại. Đã khiến cậu Tôn phải phí công đến đây rồi”.

Có lẽ Tề Thiên Tại đã thực sự nản lòng, giọng nói tựa như đã nhìn thấu hồng trần, không còn sắc bén nữa.

Tôn Hàn châm thuốc, từ tốn nói, “Tuy Thiên Cửu môn có quy tắc của Thiên Cửu môn, một khi gia nhập, sẽ không bao giờ được phép phản bội! Là bậc nguyên lão của Thiên Cửu môn, ông đã cống hiến rất nhiều cho Thiên Cửu môn, cũng không làm gì có lỗi với Thiên Cửu môn cả”.

“Với ông, đáng lý ra tôi nên khoan dung mới phải. Chỉ là…”

Nói đến đây, Tôn Hàn chợt ngừng lại, nhìn Tề Thiên Tại bằng ánh mắt nghiêm túc, “Ông thực sự cam lòng lui về ở ẩn sao?”

Cam lòng, không cam lòng?

Tề Thiên Tại nghiêm túc suy nghĩ một lúc, đoạn tự giễu, “Cam lòng thì sao? Không cam lòng thì sao?”

“Thất thế rồi bị kẻ dưới bắt nạt. Ngày xưa, tốt xấu gì ông cũng đứng ngang hàng với Tô Vấn Long, nay lại bị một thuộc hạ cỏn con ức hiếp. Trong lòng ông không cảm thấy ấm ức sao?”, Tôn Hàn hỏi.

Tề Thiên Tại nhìn Tôn Hàn rồi bật cười, “Tôi đã đến tuổi này rồi, còn so đo gì nữa chứ. Đợi đến khi tôi cầm năm mươi triệu rời tỉnh lỵ rồi thì sẽ không gặp Tô Vấn Long nữa, có gì mà không bỏ qua được?”

“Lối nghĩ cũng rất thoáng!”, Tôn Hàn khẽ gật đầu, “Vậy còn vợ ông thì sao? Nếu tôi không nhầm, vợ ông đã rời xa bố con ông đúng vào lúc ông rút khỏi Thiên Cửu môn”.

“Lúc đó, bà ấy khuyên ông nên tự gây dựng sự nghiệp riêng như đám người Lý Hắc Tử, nhưng ông không đồng ý. Ông cảm thấy làm như vậy có lỗi với Thiên Cửu môn, thà thầm lặng chờ Phó Văn Húc ra tù!”

“Điều này khiến bà ấy rất thất vọng. Bà ấy thích người què Tề Thiên hiển hách uy phong, chứ không phải là một ông chủ quán bar lặng lẽ, nên đã bỏ bố con ông mà đi”.

“Đã nhiều năm như vậy rồi, ông chưa từng nghĩ đến việc tìm bà ấy sao?

“Lận Ca!!”

Tề Thiên Tại buột miệng nói ra cái tên ấy, rồi chìm vào miền ký ức khổ đau.

Năm ấy trong số bảy vị tướng của Thiên Cửu môn, mỗi Tề Thiên Tại là người có khiếm khuyết về cơ thể, nhưng ông ấy lại có người vợ xinh đẹp nhất và vang danh cả Tây Nam!

Năm ấy, thế giới ngầm ở Tây Nam, ai mà chẳng biết đến tên của Lận Ca?

Đó cũng là những năm tháng rực rỡ nhất của Tề Thiên Tại.

Xét quyền thế, ông ấy đã là một trong những người đứng đầu Thiên Cửu môn.

Xét người đẹp, chẳng ai hơn được người bên cạnh ông ấy.

Chỉ là Tề Thiên Tại không thể ngờ, sau khi Thiên Cửu môn suy yếu còn ông ấy chọn cách lui về ở ẩn, người phụ nữ ấy lại tàn nhẫn bỏ ông ấy và đứa con gái mới mười tuổi mà ra đi.

Trong mười năm nay, chưa bao giờ Tề Thiên Tại thôi mong muốn gặp lại người phụ nữ ấy, hỏi đối phương vì sao lại nhẫn tâm như thế. Con gái chỉ mới mười tuổi mà nói bỏ là bỏ, có xứng làm mẹ không?

Thật ra với điều kiện của Tề Thiên Tại, dù khiếm khuyết chân phải, thì muốn tìm một người phụ nữ ưng ý cũng phải chuyện khó.

Chỉ là ông ấy vẫn không quên được Lận Ca, người đã bỏ rơi mình!

Điếu thuốc đã tắt.

Tôn Hàn dụi đầu mẩu thuốc lạ vào gạt tàn, nhẹ nhàng nói, “Bà ấy không ở Tây Nam, nhưng tôi biết bà ấy đang ở đâu. Nếu ông muốn gặp bà ấy, tôi có thể nói vị trí cho ông biết”.

“Nhưng tôi nghĩ, với bộ dạng hiện giờ của ông, nếu như cả hai gặp lại nhau, sẽ chỉ khiến bà ấy cảm thấy sự lựa chọn năm xưa là chính xác”.

“Ít nhất thì người đàn ông bây giờ của bà ấy, có bản lĩnh hơn ông!”

Tề Thiên Tại không trả lời mà bắt đầu nghiêm túc quan sát Tôn Hàn, đoạn cất lên giọng nói già nua, “Được ông Phó chọn làm người kế nhiệm, cậu quả thật không hề tầm thường”.

Lộc cộc.

Có tiếng bước chân vang lên.

Tề Tư Tuệ rất muốn ngăn họ lại, nhưng không ngăn được.

Người đàn ông dẫn đầu đám người xông vào quán bar mặc Âu phục trắng, áo sơ mi hoa, tóc xoăn đen, khuôn mặt đầy nếp nhăn.

Người đàn ông kia nở nụ cười giễu cợt trên môi, không hề nghĩ bộ dạng bây giờ của mình chẳng ra làm sao cả.

“Ông Tề, tôi đem chi phiếu năm mươi triệu đến rồi đây, cả hợp đồng nữa. Ông chỉ cần ký tên vào là tối nay tôi có thể tiễn bố con ông đi rồi!”

Người vừa xuất hiện là Lưu Phong, một trong những thuộc hạ đắc lực nhất của Tô Vấn Long.

Sau khi đến gần, gã mới nhận ra sự tồn tại của Tôn Hàn, bèn hỏi Tề Thiên Tại, “Ông Tề này, bạn nhỏ nhà nào đây?”

Thật ra Lưu Phong chẳng cần biết Tôn Hàn là ai cả, chỉ buột miệng hỏi thế thôi.

Gã quan tâm đến bản hợp đồng hơn.

Bỏ ra năm mươi triệu để mua miếng đất trị giá tám trăm triệu, tiền đền bù quán bar rộng hơn nghìn mét vuông này cũng hoàn vốn được kha khá.

Đúng là hời!

Tề Thiên Tại liếc nhìn bản hợp đồng trên bàn, trầm giọng bảo, “Lưu Phong à, cậu đúng là không chờ được thêm phút nào nhỉ!”

“Ha ha ha, sớm muộn gì cũng phải ký thôi! Ít nhất thì tôi cũng nể ông là tiền bối, nên không nuốt nốt năm mươi triệu, đúng không nào? Nhanh nhẹn một tí để khỏi làm khó nhau”, Lưu Phong đắc ý nói.

Còn Tôn Hàn, gã chẳng buồn liếc nhìn lấy một lần.

“Ký đi!”

Lưu Phong nhấn mạnh, lấy cây bút ghim ở ngực áo xuống rồi ném đến trước mặt Tề Thiên Tại.

Tôn Hàn cũng không nói gì, im lặng chờ quyết định của Tề Thiên Tại.

Anh đã nói tất cả những gì có thể nói rồi, nếu Tề Thiên Tại vẫn muốn chịu thiệt thòi, cầm năm mươi triệu ít ỏi đó mà rời tỉnh lỵ, vậy thì xem như anh chưa từng đến.

Khi Tề Thiên Tại cầm bút lên, đôi mắt của Lưu Phong và đám đàn em lập tức sáng rực. Chỉ cần Tề Thiên Tại ký vào hợp đồng, quán bar và miếng đất này đều sẽ là của họ!

Mấy trăm triệu đấy!

Chỉ là ngay giây sau đó, tất cả đều biến sắc.

Họ nhìn thấy ngón cái của Tề Thiên Tại dùng sức bẻ gãy cây bút trong tay đánh ‘rắc’ một cái.

Tề Thiên Tại ngẩng đầu nhìn thẳng vào vẻ mặt hung tợn của Lưu Phong, giọng bình thản, “Cậu không đủ sức để ức hiếp tôi đâu. Bảo với Tô Vấn Long là tôi muốn đấu một trận trên võ đài. Nếu thua, tôi sẽ không lấy bất kỳ xu nào cho quán bar và miếng đất này, tặng không cho anh ta!”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom