Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 278-282
Chương 278: Sự kiên nhẫn của tôi đã cạn
Thật ra đi đến bước này, Lý Hắc Tử đã thua rồi.
Thực lực, các mối quan hệ và nguồn tài nguyên mà Tôn Hàn nắm giữ trong tay, tất cả đều áp đảo Lý Hắc Tử.
Thoạt nhìn thì đúng là chưa làm gì, nhưng Lý Hắc Tử đã không còn tư cách gì để đấu với Tôn Hàn nữa.
Chỉ là Lý Hắc Tử không đành buông bỏ những thứ mà ông ta đã đạt được và cái danh ông Lý của Tây Nam.
Thế nên ông ta mới muốn giở trò chơi xấu.
“Vậy thì đã sao, cậu làm gì được tôi?”, Lý Hắc Tử trầm giọng nói.
“Các mối làm ăn cát đá, bến đò mà ông đang sở hữu đều được phân chia từ Thiên Cửu môn và do ông chiếm làm của riêng. Một khi trở lại Thiên Cửu môn, ông sẽ phải trao trả những món của cải ấy, nên ông không nỡ, đúng không?”, Tôn Hàn lãnh đạm hỏi.
“Hừm!”
Lý Hắc Tử chỉ hừ giọng, tuy không chính miệng nói ra nhưng cũng là ngầm thừa nhận.
Bây giờ mọi sản nghiệp đứng tên ông ta đều là tài sản riêng. Một khi trở về, chúng sẽ không còn thuộc về ông ta nữa.
“Lý Hắc Tử, ban đầu tôi tưởng rằng ông chỉ đơn giản là không phục tôi, cảm thấy tôi không đủ tư cách dẫn dắt Thiên Cửu môn. Vậy nên tôi mới chưa thực sự chơi đến cùng với ông và Tô Vấn Long”.
“Nhưng giờ thì tôi nghĩ mình buộc phải cho ông hiểu, trên đời này chẳng có ai mang tâm địa Bồ Tát cả”.
“Đi nhé”.
Tôn Hàn cũng lười dông dài, đứng dậy nhìn Thẩm Tri Thu một cái, rồi xoay người rời đi.
Bên ngoài bố trí rất nhiều người của Lý Hắc Tử, khác một trời một vực so với lần trước, song vẫn chẳng ai dám ra tay.
“Ông, ông Lý…”
Thân An Hoa run rẩy, không biết nên nói gì cho phải.
“Cút!”
Lý Hắc Tử nắm chặt tay lại, giận dữ quát lớn.
Thấy Lý Hắc Tử nổi trận lôi định như vậy, Thân An Hoa cũng chẳng dám nán lại, bèn vội vàng cút khỏi phòng.
“Ông Lý!”
Đúng lúc này, một thuộc hạ tâm phúc của ông ta bước vào.
Lý Hắc Tử ngồi phịch xuống xô pha, uể oải nói, “Xem ra tình hình không ổn rồi”.
Là người từng trải qua nhiều sóng gió, ông ta cảm nhận được giọng điệu và khí thế lần này của Tôn Hàn rất khác. Anh không định tiếp tục dùng cách thông thường nữa, mà sẽ ra tay rất tàn nhẫn!
“Ông Lý à, hay là chúng ta nên tạm thời nghe theo? Nếu Tôn Hàn thực sự bất chấp tất cả mà đối phó với ông, e rằng ông sẽ gặp nguy hiểm!”, tâm phúc kia lo lắng nói.
Chủ nhân của Thiên Cửu môn đã đi đến mức có thể xem thường cả tính mạng rồi.
Nếu anh muốn Lý Hắc Tử chết thì có rất nhiều cách.
…
Từ Khang Niên lái xe đưa Thẩm Tri Thu về. Tôn Hàn ngồi bên cạnh Thẩm Tri Thu, trên khuôn mặt không có chút cảm xúc nào.
“Tôi nghĩ ngày mai phía Thân An Hoa sẽ thừa nhận mấy tin tức xấu của cô đều là vu cáo hãm hại, cô không cần lo đâu”.
Thẩm Tri Thu không hề nghi ngờ gì về điều này. Chỉ cần Thân An Hoa không ngốc, gã sẽ nghĩ mọi cách để cứu vãn.
Nếu không, chờ Tôn Hàn tìm đến tận chỗ gã thì mọi chuyện còn phiền toái hơn.
Chẳng qua lúc này, tâm trí của Thẩm Tri Thu không dành cho chuyện đó.
Cô ấy nhìn sườn mặt của Tôn Hàn, cảm thấy mình không thể nhìn thấu người đàn ông này.
Tò mò thật đấy.
Chủ tịch tập đoàn Cửu Thành!
Thẩm Tri Thu làm sao ngờ được người thanh niên đã tiếp cận mình trên tháp Lôi Phong ở Tế Bắc, lại có địa vị cao đến nhường ấy.
So với trời cao, có lẽ cũng chẳng thua kém là bao.
“Cảm ơn cậu!”
Thẩm Tri Thu có rất nhiều điều muốn nói. Nhưng nghĩ đến việc mối quan hệ giữa cả hai cũng không quá thân thiết, cô ấy chỉ đành nói hai tiếng cảm ơn.
“Không cần khách sáo. Dù sao cô cũng là thần tượng tuổi thơ của tôi. Cũng nên làm chút chuyện cho thần tượng mà”, hiếm lắm Tôn Hàn mới nói đùa.
“Vậy bây giờ thì sao? Bây giờ không còn là thần tượng nữa à?”, Thẩm Tri Thu híp mắt cười hỏi.
“Bây giờ?”
Tôn Hàn gật gù, hơi ngẩn ra, “Thần tượng bây giờ của tôi có lẽ là chính bản thân tôi rồi”.
Sau khi đưa Thẩm Tri Thu đến trước toà nhà căn hộ, Từ Khang Niên lái xe rời đi.
Dọc đường về, Tôn Hàn đã đổi sắc mặt, trở nên sắc bén và sâu xa vô cùng.
“Từ Khang Niên, ông có cảm thấy tôi không đủ tiêu chuẩn để làm chủ nhân của Thiên Cửu môn không?”
Từ Khang Niên ngây người, không rõ vì sao đột nhiên Tôn Hàn lại hỏi vậy. Ông ấy trả lời một cách nửa thật nửa nịnh, “Năng lực của cậu đã rõ như ban ngày, tất nhiên là đủ tư cách”.
“Nhưng vẫn chưa đủ quả quyết tàn nhẫn!”
Tôn Hàn lắc đầu, “Trước đây tôi xem việc làm chủ nhân Thiên Cửu môn là lời hứa với Phó Văn Húc, chưa từng nghĩ mình phải làm sao để hoàn thành tốt vai trò chủ nhân này. Phó Văn Húc cũng chưa từng dạy tôi, có lẽ vì muốn mọi chuyện thuận theo ý của tôi”.
“Nhưng tôi chợt hiểu ra một điều, Thiên Cửu môn là một tổ chức có lợi ích khổng lồ với ma quỷ lộng hành, mà lợi ích trong đó đủ lớn để khơi dậy sự thèm khát của rất nhiều kẻ có dã tâm”.
“Cuộc chiến giữa những kẻ có dã tâm, thì cần phải không từ thủ đoạn. Tôi của ngày trước đã quá nhân từ”.
Những lời này đều xuất phát từ tận đáy lòng anh, sau buổi gặp Lý Hắc Tử ngày hôm nay.
Đây không phải là lần đầu tiên anh đấu trí với Lý Hắc Tử, mà lần nào anh cũng chỉ dừng lại ở mức vừa đủ, chưa từng dùng thủ đoạn quá đáng.
Nhưng kết quả là Lý Hắc Tử lật lọng năm lần bảy lượt, anh không hề nhìn thấy thành ý của ông ta.
Hạng người này tựa như một con chó được cho ăn mãi mà vẫn không thấy no vậy!
Không cho ông ta nếm mùi đau khổ, ông ta sẽ không biết khuất phục.
Từ Khang Niên không nói gì. Thật ra ông ấy khá thích tính cách hiện giờ của Tôn Hàn.
Nhưng đó là chủ nhân của Thiên Cửu môn, dù tính tình có ra sao, cũng không đến lượt ông ấy thích hay không thích.
Thế nhưng ông ấy cảm thấy đối phương đang dần biến chất.
Biết đâu có một ngày nào đó, Tôn Hàn sẽ trở thành bạo quân của Thiên Cửu môn!
Chỉ là, những chuyện này không thể dự đoán, cũng không thể ngăn cản.
Hôm sau, Tôn Hàn hẹn Hàn Hướng Đông uống trà.
Hàn Hướng Đông thấy rất khó hiểu. Bây giờ Tôn Hàn nên nhanh chóng đối phó với Tô Vấn Long và Lý Hắc Tử mới phải, sao lại rỗi rãi hẹn anh ta đi uống trà chứ.
“Tò mò vì sao tôi đến tìm anh phải không?”, trong quán trà, Tôn Hàn chậm rãi nhấc nắp chén trà lên.
Không hề phủ nhận, Hàn Hướng Đông khẽ gật đầu, “Tôi rất tò mò”.
Tôn Hàn lấy bao thuốc ra, châm cho mình một điếu rồi đưa một điếu cho Hàn Hướng Đông. Châm thuốc xong, anh mới rít một hơi rồi nói, “Nghe nói trước đây nội bộ Thiên Cửu môn rất thích so tài quyền anh để giải quyết tranh chấp nội bộ?”
Hàn Hướng Đông thắc mắc, “Sao vậy?”
Đó là cách làm của thế hệ trước, thời ấy là thời đại của đao kiếm. Không giống bây giờ, rất nhiều thứ được vận hành theo quy luật kinh tế.
“Dùng danh nghĩa của tôi để tổ chức một sàn đấu luân phiên, bảy vị tướng của Thiên Cửu môn đều phải tham gia. Phía tôi thì ngoại trừ tôi ra, sẽ có thêm một người ra đấu, còn phía họ có thể có bảy người!”
“Nếu như thua, tôi sẽ rời khỏi Thiên Cửu môn ngay sau đó!”
“Họ thua…”
Sắc mặt của Tôn Hàn trầm xuống, “Thuận theo hoặc mất mạng!”
Soạt!
Nghe vậy, Hàn Hướng Đông lập tức biến sắc, “Cậu…”
Anh ta không ngờ Tôn Hàn lại đặt cược lớn đến vậy.
Quy tắc trước đây là một khi đã lên võ đài thì sống chết do trời. Nhưng dù sao đó cũng là trận đấu nội bộ, bình thường sẽ không đánh đến mức không chừa đường lui.
Nhưng Tôn Hàn làm vậy thì đúng là không chừa bất kỳ đường lui nào nữa.
“Việc thu hồi của cậu không được thuận lợi lắm à?”, Hàn Hướng Đông hỏi.
Ánh mắt của Tôn Hàn lạnh như băng, “Quả thật không thuận lợi, nhưng tôi chọn cách làm này không phải vì nguyên nhân đó”.
“Mà vì đám người ấy chỉ là chó nhưng lại cho rằng bản thân mình là sói”.
“Chút kiên nhẫn của tôi đã cạn rồi”.
Chương 279: Mẹ nuôi và em trai sắp đến
“Hai người đến tỉnh lỵ à, đến đây làm gì thế?”
Ba ngày sau, Tôn Hàn bất ngờ nhận được cuộc gọi từ mẹ nuôi vào sáng sớm, vẻ mặt cũng khá kinh ngạc.
Sau khi anh rời khỏi Mục Thành, có lẽ vì mẹ nuôi và em trai cảm thấy anh đưa cho họ ít tiền quá, nên chưa từng liên lạc với anh.
Nhưng không ngờ, lần này họ gọi anh còn nói là sắp đến tỉnh lỵ.
“Đến ăn cưới! Là Diệp Tô, con gái nuôi của nhà bác cả! Chắc là con vẫn nhớ. Hồi các con còn đi học, họ hàng trong nhà hay trêu hai đứa trông giống một đôi ấy!”, giọng Dương Dung nghe có ý nịnh nọt vang lên trong điện thoại.
“Diệp Tô?”
Tôn Hàn vừa nghe máy vừa mở rèm cửa sổ, cuối cùng cũng nhớ ra.
Trước đây gia đình mẹ nuôi cũng có những người rất giàu có. Bác cả Dương Khai Phú đã làm về hợp kim nhôm từ rất sớm, nghe nói tài sản lên đến mấy triệu tệ.
Chẳng qua Dương Khai Phú không phải là anh ruột của mẹ nuôi, cả hai là anh em họ thôi. Vậy nên đôi bên mỗi năm chỉ ăn vài bữa cơm với nhau chứ không thân thiết lắm.
Đừng nói đến việc giúp đỡ, người ta giàu là chuyện của người ta, dựa vào cái gì mà giúp đỡ họ chứ.
Còn Diệp Tô, anh nhớ đó là một cô gái khá cao ngạo. Ngày xưa cả bọn chơi với nhau, Diệp Tô còn nói đôi ba câu với Từ Tiểu Bân, với đứa con nuôi nhà họ Từ như Tôn Hàn thì gần như phớt lờ, thái độ rất khinh thường.
“Có tướng vợ chồng” cũng chỉ là mấy câu trêu chọc của trưởng bối trong nhà thôi.
Tôn Hàn chưa từng nghĩ đến mấy chuyện ấy, nên ký ức về Diệp Tô không quá sâu sắc.
Nhưng không ngờ thời gian chầm chậm trôi qua, Diệp Tô cũng sắp kết hôn rồi.
Đương nhiên, anh cũng không nghĩ gì nhiều. Ở tuổi của bọn họ, nếu kết hôn sớm thì có khi con cái đã được vài tuổi rồi.
Lòng anh cũng thấy nhẹ nhõm hơn khi mẹ nuôi và em trai đến tỉnh lỵ không vì mưu tính gì cả. Họ không chạy đến đòi anh tiền là tốt rồi.
Không phải là anh không cho họ được, mà vì việc cho tiền không giới hạn như thế đến cuối cùng cũng chỉ chuốc phiền não cho mình.
“Thế mẹ và em định khi nào đến?”, Tôn Hàn lại cười hỏi.
“Ngày mai. Bây giờ con đang ở tỉnh lỵ à?”, mẹ nuôi đáp, còn hỏi thêm một câu để chắc chắn.
Tôn Hàn gật gù đáp, “Vâng, con đến tỉnh lỵ được một thời gian rồi. Vậy mẹ và em định ở đâu?”
Mẹ nuôi ướm hỏi, “Vẫn chưa quyết định. Vậy con thì sao? Con có tiện… để mẹ và em ở nhà con không? Dù sao cũng chỉ đi ăn cưới, ở vài ngày thôi”.
“Con ư? Bây giờ con ở khách sạn, không có nhà. Hay là con đặt khách sạn cho hai người nhé?”, Tôn Hàn bật cười.
Anh đến tỉnh lỵ một thời gian rồi nhưng vẫn chưa sắp xếp chuyện nhà cửa, chủ yếu là vì không có tâm trạng.
Nghe vậy, Dương Dung ngẩn ra mất một lúc mới kinh ngạc hỏi, “Sao con lại không có nhà? Kinh tế gặp khó khăn à?”
Dương Dung thực sự không hiểu!
Tuy nhà ở tỉnh lỵ rất đắt đỏ, một căn mấy triệu cũng chẳng phải chuyện lạ. Nhưng lần trước Tôn Hàn trở về còn tặng cho em gái một sợi dây chuyền có giá trị hơn ba mươi triệu kia mà.
Sao lại tiếc tiền mua một căn nhà được chứ?
Tôn Hàn vốn định giải thích, nhưng lời đến bên miệng lại thay đổi, “Vâng, gần đây làm ăn không tốt lắm, cần một nguồn vốn lớn, áp lực cũng nặng nề. Tạm thời con không có tiền mua nhà!”
“Sao lại thế, con giàu như vậy mà…”, mẹ nuôi vô cùng lo lắng.
“Chuyện làm ăn mà mẹ, kiếm tiền được thì cũng mất tiền được, đâu có gì lạ. Mẹ yên tâm đi, con biết xoay xở, không phá sản được đâu. Cứ quyết như vậy trước nhé, hai người đến tỉnh lỵ rồi gọi con”.
Tôn Hàn nói đến đây thì cúp máy.
Anh cố ý nói thế để mẹ nuôi biết anh không phải là người lắm tiền đến mức tiêu không hết, để tránh trường hợp mẹ vì em trai mà đòi hỏi vô độ.
Lúc này, ở khu nhà Kim Diệp Viên của Mục Thành, Dương Dung cúp máy rồi nhìn Từ Tiểu Bân với vẻ mặt lo lắng, “Tiểu Bân à, anh con, anh con nói là hết tiền rồi, có khả năng sắp phá sản rồi ấy?”
Tuy Tôn Hàn nói rất nhẹ nhàng, nhưng chẳng hiểu sao Dương Dung có cảm giác như anh sắp phá sản vậy!
Từ Tiểu Bân sửng sốt, sắp phá sản ư? Đột ngột vậy?
Nhưng khi nghĩ lại, cậu ta bèn cất giọng mỉa mai, “Đáng đời! Ai bảo anh ta thà kinh doanh thua lỗ cũng không nỡ chia cho con một ít!”
“Đây là lúc phàn nàn à? Sao con không nhìn lại mình xem? Vốn dĩ với năm triệu mà anh con cho, cộng thêm cả triệu tiền bán ngọc bội của mẹ, cuộc sống về sau của con sẽ không cần lo lắn gì nữa. Nhưng con cứ kiên quyết đòi đầu tư vào đá thô gì đó, dùng hết tiền vào đó, còn nợ hơn một triệu, làm sao mà trả đây?!”
Dương Dung nhìn đứa con trai luôn khiến mình đau đầu. Lần này họ đi tỉnh lỵ đúng là để tham dự hôn lễ, nhưng quan hệ giữa nhà họ và nhà Dương Khai Phú không quá thân, họ không nhất thiết phải đi.
Nói cho cùng, việc bà ta muốn làm nhất là mượn lý do này để tìm gặp Tôn Hàn, nhờ anh giúp đỡ Từ Tiểu Bân.
Nhưng họ còn chưa đến tỉnh lỵ, Tôn Hàn đã nói anh chẳng đủ tiền mua nhà.
Ngay cả nhà còn không mua được, anh làm sao có tiền giúp Từ Tiểu Bân trả nợ chứ!
Nếu Từ Tiểu Bân không phải là con trai ruột thì Dương Dung đã tẩn cậu ta một trận rồi. Làm gì có miếng bánh ngon từ trên trời rơi xuống chứ, lại đi tin vào mấy cái đá thô chết tiệt ấy.
Giờ thì hay rồi. Vốn dĩ có mấy triệu trong tay, cưới vợ, mua nhà, thậm chí sinh con đều không thành vấn đề. Bây giờ thì lại phải kiếm một triệu mấy để trả nợ.
Ban đầu có mấy triệu, Dương Dung còn cảm thấy khoản tiền hơn một triệu cũng không nhiều lắm, Từ Tiểu Bân bảo đi vay để kiếm được nhiều hơn, bà ta cũng chẳng có phản ứng.
Nhưng bây giờ Dương Dung mới nhận ra, hơn một triệu tệ chẳng khác gì một khoản nợ khổng lồ!
Cả đời mẹ con họ cũng không trả nổi.
“Mẹ à, anh cả sắp phá sản thật hay chỉ cố tình nói vậy vì không muốn cho con tiền?!”, bây giờ Từ Tiểu Bân mới nhận ra vấn đề rất nghiêm trọng, nên lo lắng vô cùng.
“Hầy, ban nãy con cũng nghe thấy mẹ nói gì trong điện thoại mà. Mẹ còn chẳng nhắc đến chữ ‘tiền’ nữa, không nhắc mà anh con đã bảo là hết tiền rồi, chẳng lẽ muốn gạt chúng ta sao?”, Dương Dung bất lực nói.
Chuyện này…
Sắc mặt của Từ Tiểu Bân càng lúc càng khó coi. khoản nợ một triệu mấy của cậu ta không phải vay từ ngân hàng thông thường, mà là vay nặng lãi!
Nếu không trả nợ, hậu quả sẽ rất khó lường.
“Mẹ à, yếu trâu còn hơn khoẻ bò, dù anh không còn tiền thì cũng sẽ không tiếc khoản tiền một triệu ấy đâu. Chúng ta đến tỉnh lỵ rồi van xin anh ấy, chắc chắn sẽ có thể trả nợ giúp con!”, Từ Tiểu Bân kiên định nói.
Hoặc có thể nói là trong lòng cậu ta hy vọng vậy.
Nhưng câu nói của Dương Dung đã khiến tâm trạng của cậu ta như rơi xuống đáy vực.
“Nhỡ nó không đưa tiền thì sao?”
Từ Tiểu Bân không hề nhận ra, nếu Tôn Hàn thực sự không đưa cho cậu ta xu nào, anh sẽ nhìn cậu ta đi vào chỗ chết!
Lần trước rời đi, Tôn Hàn từng khẳng định rằng sau này sẽ không đưa tiền cho cậu ta nữa.
Con người của Tôn Hàn nói được làm được, một khi đã quyết tâm thì chắc chắn sẽ không niệm tình thân.
“Vẫn còn một cách nữa, chúng ta… bảo Tôn Hàn cũng mua đá thô đi!”, đột nhiên, vẻ mặt của Từ Tiểu Bân trở nên nham hiểm.
Chương 280: Nhận lời chiến đấu
Câu lạc bộ Bác Nạp náo nhiệt vô cùng.
Nhưng Lý Hắc Tử không thích sự náo nhiệt này chút nào, còn cảm thấy phiền, cực kỳ phiền.
Lúc này, với sự dẫn đầu của Tô Vấn Long, bảy, tám người có độ tuổi từ bốn mươi đến sáu mươi đang tập trung trong phòng làm việc của Lý Hắc Tử. Anh một câu, tôi một câu, rầm rì nhỏ to không ngớt.
Cả văn phòng tựa như một chảo dầu sôi vậy.
“Lý Hắc Tử, rốt cuộc anh đã làm gì mà lại khiến Tôn Hàn nổi giận đến mức này, chơi cả đánh võ đài?”, Tô Vấn Long giơ hai tay lên ra hiệu cho mọi người im lặng, sau đó mới nhìn Lý Hắc Tử đang ngồi hút thuốc trên xô pha.
Toàn bộ những người ở đây đều tản ra từ Thiên Cửu môn năm xưa, có thể gọi là những kẻ phản bội Thiên Cửu môn.
Đa số họ có thể không sống tốt như Tô Vấn Long và Lý Hắc Tử, nhưng đều không phải là nhân vật đơn giản.
Mục đích họ tập trung ở đây, chính vì thư tuyên chiến lên võ đài của Tôn Hàn.
Người đứng đầu Thiên Cửu môn đã gửi chiến thư cho họ thì không phải chuyện tầm thường đâu!
Người chuyển lời cũng đã nói rõ, nếu Tôn Hàn thua, anh sẽ không làm chủ nhân của Thiên Cửu môn nữa và rời khỏi tỉnh lỵ tỉnh Tây ngay lập tức.
Nhưng nếu họ thua thì chỉ còn hai sự lựa chọn, thuận theo hoặc chết!
Làm đến mức tuyệt tình thế này khiến bọn họ lo lắng vô cùng!
“Tôi chọc giận gì cậu ta ư, anh hỏi cậu ta đi, hỏi tôi làm gì?”
Lý Hắc Tử bực bội đốp chát lại. Ông ta cũng thấy rất phiền đây. Bây giờ nhiều người chạy đến chất vấn còn làm ông ta thấy phiền hà hơn.
“Anh Lý, bây giờ không phải là lúc để chúng ta nổi giận, nên nghĩ cách giải quyết vấn đề mới phải!”
Lúc này, một người đàn ông mập mạp bỗng đứng lên.
“Vương Bách Vạn à, vậy ông nói cho tôi nghe thử xem, anh có nghĩ ra cách gì hay không?”, Lý Hắc Tử nhìn đối phương.
Người đàn ông mập mạp ấy tên là Vương Bách Vạn, tuy danh tiếng không bằng Tô Vấn Long và Lý Hắc Tử nhưng cũng là một nhân vật rất đáng gờm.
Trước kia, khi còn ở Thiên Cửu môn, bảy mươi phần trăm sản nghiệp của nội bộ Thiên Cửu môn đều do ông ấy quản lý mảng tài chính, cũng được cung kính gọi là ‘ông Vương’.
“Cậu Tôn đã hẹn so tài trên võ đài rồi. Nếu chúng ta không nhận lời thì chẳng khác gì trúng tim đen, khiến người khác nghĩ rằng chúng ta sợ! E là phải nhận lời thôi”, Vương Bách Vạn thành thật đáp.
“Nhưng Vương Bách Vạn à, nếu chúng ta thua thì không chỉ phải trao trả sản nghiệp cho Thiên Cửu môn, mà còn phải tiếp tục làm trâu làm ngựa cho Thiên Cửu môn và Tôn Hàn, anh cam tâm sao?”
“Chứ còn gì nữa. Tôi vất vả ngần ấy năm mới gây dựng được công ty, dựa vào cái gì mà bắt tôi trả chứ!”
“Cái này có thể không tính toán. Nhưng điều quan trọng nhất là nghe bảo Giang Lệ sẽ xuống phía Nam vào tháng Tư, chỉ còn hơn một tháng nữa thôi. Lúc này chúng ta quay về có khác gì tự chuốc khổ!”
Những người khác lại xôn xao bàn luận, về cơ bản đều thà chết cũng không muốn quay về Thiên Cửu môn.
Có hai nguyên nhân chính, một là bây giờ họ đã tự mình làm chủ, sản nghiệp và tiền bạc trong tay họ đều là của riêng họ, thích tiêu ra sao thì tiêu, còn có thể giữ cho đời sau. Bây giờ mà quay về thì họ sẽ chẳng còn gì nữa.
Nguyên nhân thứ hai là Giang Lệ - người được mệnh danh là vua của thế giới ngầm. Giang Lệ mà xuống phía Nam thì chắc chắn sẽ có rất nhiều cách để đối phó với Thiên Cửu môn. Bọn họ không muốn làm kẻ thù của Giang Lệ.
“Vậy các anh nói xem nên làm thế nào?”, Vương Bách Vạn lạnh lùng nhìn đám người kia, vẻ châm chọc.
“Không nhận lời tuyên chiến! Chúng ta không nhận lời, chẳng lẽ cậu ta ép được chúng ta à?”, có người đáp.
Nghe vậy, Tô Vấn Long không nhịn được cười, “Nếu đơn giản như thế thì đã không còn là vấn đề. Chúng ta có thể không nhận lời đấy, nhưng nếu Hàn Hướng Đông dùng lý do thanh trừng kẻ phản bội để đối phó từng người đang ngồi đây, vậy phải làm sao?”
“Nói trước nhé, nếu Chiến Bộ của Hàn Hướng Đông mà ra tay thì tôi không sợ, Lý Hắc Tử có lẽ cũng không sợ. Nhưng còn các anh thì sao?”
Lời vừa dứt, tất cả đều im bặt.
Hàn Hướng Đông là người phụ trách Chiến Bộ. Nếu anh ta thực sự lấy lý do thanh trừng những người phản bội để đối phó với họ, vậy thì anh ta sẽ không quan tâm đến mấy cái quy tắc thương mại gì đâu.
Chiến Bộ phụ trách về những vấn đề xung đột bạo lực, không chỉ biết giết người mà còn giết rất thành thạo.
Cả đám người bất giác thấy cổ mình thắt lại, cảm giác lạnh lẽo dâng lên lồng ngực.
“Chỉ còn cách ứng chiến!”
Lý Hắc Tử đột nhiên lên tiếng, “Tôn Hàn đã bày sẵn võ đài, hơn nữa cậu ta cũng nói rồi, cậu ta chỉ đưa hai người ra chiến đấu, chúng ta có thể đưa ra tám người. Thế này mà cũng không dám ứng chiến thì khiến người ta khinh thường mình quá”.
“Đúng rồi còn gì, anh Lý còn được mệnh danh là Diêm vương sống, nếu không dám ra đánh thì sau này làm sao ngẩng mặt ở tỉnh lỵ!”, Vương Bách Vạn tiếp lời.
Lần này đã hiểu rõ quan hệ lợi hại, nên không ai phản đối nữa.
“Phía chúng ta, người có thể ra đánh chắc chắn là tôi và anh, Lý Hắc Tử, thuộc hạ cũng không có mấy ai giỏi. Năng lực của Tôn Hàn không yếu, chỉ cần chọn bừa một trong ba người Hàn Hướng Đông, Phá Quân, hoặc Tề Thiên Tại, dù là hai đấu tám cũng không dễ xơi đâu!”, Tô Vấn Long dội một gáo nước lạnh.
Lý Hắc Tử gật đầu, không phản bác.
Bất tri bất giác, trong tay Tôn Hàn đã có đến mấy cao thủ hàng đầu Tây Nam. Còn bọn họ thì có thể lên võ đài, nhưng thuộc hạ lại không đủ tư cách để lên chiến đấu.
Quan trọng nhất là Tôn Hàn.
Lý Hắc Tử và Tôn Hàn từng giao đấu một lần, có lẽ cả đời này ông ta cũng không quên được.
Một Tôn Hàn có thể đấu với ít nhất ba Lý Hắc Tử, thậm chí nhiều hơn.
Chỉ cần Lý Hắc Tử ngã xuống, Tôn Hàn một đấu tám thực sự không thành vấn đề.
Không có cao thủ giỏi là một vấn đề rất đáng lo ngại.
Nghĩ cũng phải, người ta đã dám tuyên chiến như vậy thì chắc chắn có cơ sở cả.
“Anh Lý à, anh là Diêm vương sống. Ông Phó không còn nữa, anh là người mạnh nhất ở Tây Nam này, anh cũng sợ cậu ta ư?”, Vương Bách Vạn nói bằng giọng khó tin.
Lý Hắc Tử đưa mắt nhìn, gật đầu một cách bất lực, “Dù sao cũng không đánh lại!”
Lập tức có tiếng thầm thì vang lên.
Còn chưa đấu mà đã không có lòng tin.
Làm sao mà lên võ đài đây?
Chi bằng nhận thua cho rồi.
“Đừng ồn ào nữa, tôi có ý này!”, Vương Bách Vạn đột nhiên lớn giọng nói.
Mọi người, bao gồm cả Tô Vấn Long và Lý Hắc Tử, đều đưa mắt nhìn sang.
Vương Bách Vạn nhìn tất cả một lượt, rồi mới chậm rãi cất lời, “Trước đây tôi từng đến Đông Bắc, và quen được một người bạn chỉ cần tiền không cần mạng. Nếu có thể nhờ người bạn này ra tay, chúng ta chưa chắc sẽ thua Tôn Hàn! À không, tôi cảm thấy Tôn Hàn không thể là đối thủ của người này đâu!”
Ai nấy đều lập tức cảm thấy hiếu kỳ.
Lý Hắc Tử đã là cao thủ hàng đầu của Tây Nam rồi mà còn thừa nhận không đánh lại Tôn Hàn.
Vậy thì còn ai có thể chắc chắn đánh thắng Tôn Hàn kia chứ?
“Là ai?”, Lý Hắc Tử hỏi ngay.
“Một người đã đánh quyền anh không chính quy mười mấy năm nay, những kẻ đã giao đấu với anh ta không chết thì tàn phế!”
“Trần Cửu!”, trong tích tắc, Tô Vấn Long đã buột miệng thốt ra cái tên ấy.
Ồ!
Tiếng bàn tán vang lên không ngừng.
“Ra là… Trần Cửu!”
Cả Lý Hắc Tử cũng hít ngược một hơi.
Quyền vương Đông Bắc, Trần Cửu!
Tuy hắn thường đánh ở sàn đấu ngầm, nhưng chiến tích hiển hách nhất chính là nhận lời khiêu chiến của một nhà vô địch quyền anh trong nước.
Mà nhà vô địch ấy đã bị gãy cột sống chỉ sau chưa quá mười chiêu, từ đó trở thành kẻ tàn phế.
Có hắn ra tay, chắc chắn Tôn Hàn sẽ không còn cơ hội nào nữa.
“Nhận lời!”
Lý Hắc Tử đứng bật dậy.
Chương 281: Trà chiều
Hôm nay trời đẹp nên Tôn Hàn ngồi ở quán trà bên bờ sông, cảm thấy vô cùng thư thái.
Sở dĩ anh đến đây là vì Thẩm Tri Thu mời anh đi uống trà chiều.
Tôn Hàn đến hơi sớm, còn Thẩm Tri Thu thì vẫn chưa tới.
“Công tử, phía Lý Hắc Tử đã thống nhất ý kiến rồi, họ hẹn nửa tháng nữa sẽ đấu lôi đài”, trong điện thoại vang lên tiếng của Hàn Hướng Đông.
Tôn Hàn bình tĩnh đáp: “Thế thì tốt, có thể giải quyết vấn đề nhanh nhất rồi”.
Khi anh mới đến tỉnh Tây thì thời cơ chưa chín muồi, dù Tôn Hàn có làm vậy thì chưa chắc đã có người đồng ý. Hơn nữa, dùng cách đấu võ sinh tử để thu phục người của Thiên Cửu Môn cũng không phải một cách hay.
Nhưng đúng như lời Tôn Hàn đã nói, anh đã hết kiên nhẫn rồi.
Giờ chỉ có thể.. giải quyết dứt khoát mọi chuyện thôi!
“Cả Lý Hắc Tử và Tô Vấn Long đều không phải người lương thiện gì nên chưa chắc họ đã tuân thủ quy tắc đâu, cậu phải cẩn thận họ chơi xấu đấy”, Hàn Hướng Đông nhắc nhở.
“Nước đến đâu bắc cầu đến đây, không có gì đâu”, Tôn Hàn khinh thường nói.
Lúc này, Thẩm Tri Thu đeo kính râm đã đến, chiếc áo khoác gió màu nâu tây tôn vóc dáng của cô ấy lên trông rất quyến rũ.
“Cứ thế đi, phiền anh coi chừng họ cho tôi, có gì thì gọi lại, tôi cúp máy đây”.
Tôn Hàn vừa ngắt điện thoại thì Thẩm Tri Thu đã đi đến, cô ấy kéo ghế ra ngồi xuống rồi mỉm cười quan sát anh: “Cậu là sếp mà cũng rảnh thế này á?”
Ngữ khí của Thẩm Tri Thu thực chất hơi căng thẳng, nhưng cô ấy vẫn nói với giọng thoải mái.
Tôn Hàn nhếch miệng: “Thế giờ tôi về làm việc vậy”.
“Đừng, tôi đùa ấy mà! Cậu có thể ra đây gặp tôi là tôi vui lắm rồi!”, Thẩm Tri Thu xinh đẹp nói rồi quay sang nhìn chủ quán trà: “Cho tôi một ly chanh đá, cảm ơn”.
“Các tin tức trái chiều về cô đã ổn hết chưa?”, Tôn Hàn điềm nhiên hỏi.
Thẩm Tri Thu nghiêm túc gật đầu đáp: “Ừm, truyền thông Thân Thị đã chủ động thừa nhận mọi chuyện là do họ bịa ra rồi, có bộ phập quan hệ công chúng của công ty tôi tác động thêm vào nữa nên gần như cũng ổn rồi. Nhưng truyền thông Thân Thị thì đang ở đầu sóng ngọn gió nên chắc chẳng sung sướng gì đâu!”
Mục Vỹ không nhận xét gì, gieo gió thì phải gặt bão thôi.
Nếu truyền thông Thân Thị không nhận sai thì anh cũng chẳng phải làm gì, chỉ cần một câu nói thôi cũng đủ khiến họ chết nhanh hơn rồi.
“Nếu ổn rồi thì chuẩn bị ra mắt ‘Đại Đô Chi Thành’ thôi, tôi đang rất mong chờ đấy”, Tôn Hàn chuyển hướng câu chuyện.
“Tôn Hàn, cậu nói thử xem, có phải tôi không nên lăn lộn trong ngành giải trí này không?”
Đột nhiên Thẩm Tri Thu lại hỏi một câu không đầu không đuôi.
Tôn Hàn nhíu mày: “Sao cô lại nói vậy?”
“Nghiêm túc mà nói thì tôi đã được cậu cứu hai lần rồi. Tôn Hàn, nhiều lúc tôi nghĩ nếu không có cậu, thì đến việc đơn giản nhất là giữ thân mình chắc tôi cũng không làm được, mà sẽ giống như các ngôi sao nữ khác trong giới mất”.
“Ngành này quá phức tạp”.
Thẩm Tri Thu nói lời này thật lòng, trước kia cô vào ngành lúc còn nhỏ nên chưa biết gì, nhưng giờ quay trở lại thì đã nhìn rõ hơn mọi thứ hơn.
Hai lần trước có Tôn Hàn, nhưng sau này sẽ có nhiều kẻ có quyền có thế mơ ước đến cô ấy thì sao, lẽ nào cô ấy luôn gặp may có Tôn Hàn đứng ra giúp đỡ ư?
Tôn Hàn như có điều suy nghĩ, ra là vấn đề này.
Nhưng anh không tiện bàn về chuyện này cho lắm.
Vì thế đành nói thật luôn: “Sống đâu biết đó. Cô nói ngành giải trí dơ bẩn, nhưng có từng nghĩ các ngành khác chưa chắc đã tốt đẹp hơn không? Với lại, nếu cô không đóng phim thì công ty của bố cô phải làm sao đây?”
“Cậu biết chuyện này ư?”, Thẩm Tri Thu thấy ngạc nhiên vì cô ấy chưa từng kể chuyện này cho Tôn Hàn.
Tôn Hàn cười đáp: “Nghe ngóng chút là biết ngay ấy mà, nhưng tôi có thể hiểu điều mà cô đang lo lắng. Thế này đi, tôi hứa với cô, chỉ cần cô vẫn làm việc trong ngàng giải trí ở Tây Nam thì sẽ không có ai dám động đến cô cả”.
Tôn Hàn muốn bảo vệ một người phụ nữ ở sáu tỉnh của Tây Nam là chuyện không quá khó.
Nhưng nếu vượt khỏi phạm vi của khu vực này thì chưa chắc, vì quyền lực của anh cũng có giới hạn.
Với Thẩm Tri Thu mà nói thì lời hứa này của Tôn Hàn khiến cô ấy vô cùng yên tâm.
“Sao cậu tốt với tôi thế?”, Thẩm Tri Thu chợt nhỏ giọng hỏi.
Thẩm Tri Thu đột nhiên hỏi câu này khiến Tôn Hàn phải ngớ người ra, anh định trả lời là tiện tay thôi, nhưng xét một cách khách quan thì sự giúp đỡ của anh dành cho Thẩm Tri Thu đã vượt qua phạm vi tiện tay rồi.
Vì anh thích cô ấy ư? Cũng không phải.
“Vì chúng ta là bạn, chứ không liên quan đến tình cảm trai gái. Nếu bạn của tôi gặp chuyện, tôi sẽ cố hết sức giúp đỡ. Cô có thể coi hành động này của tôi là làm việc trượng nghĩa”.
“Phụt…”
Nghe Tôn Hàn nói vậy, Thẩm Tri Thu không thể nhịn được nữa mà cười phá lên.
Khi cười, đôi mắt của Thẩm Tri Thu cong như vầng trăng, má lúm đồng tiền nho nhỏ hiện ra, trông cô ấy vô cùng xinh đẹp.
Quả là một cảnh tượng đẹp mắt!
Tôn Hàn không cười mà cứ thế ngăm Thẩm Tri Thu, như đang thưởng thức phong cảnh thơ mộng.
“Đừng nhìn nữa, tôi ngại đấy”.
Chú ý thấy ánh mắt của Tôn Hàn, Thẩm Tri Thu có vẻ xấu hổ.
Lúc này, điện thoại của Thẩm Tri Thu chợt đổ chuông, cô ấy ra hiệu bằng ánh mắt cho Tôn Hàn rồi nghe máy.
Sau vài ba câu thì Thẩm Tri Thu thông báo vị trí hiện tại của mình rồi ngắt máy.
Cô giải thích: “Là quản lý của tôi hỏi tôi đang ở đâu. Đôi lúc tôi thấy làm người nổi tiếng mệt thật, lúc nào cũng phải báo cáo hành tung của mình, như chẳng có chút riêng tư nào ấy!”
“Nhiều người mơ còn không được đấy”, Tôn Hàn tuỳ ý đáp.
Hai người cứ thế trò chuyện vui vẻ, còn thời gian cũng chầm chậm trôi đi.
“Tối nay, tôi mời cậu đi ăn nhé? Rảnh không?”
Cũng sắp đến bốn giờ chiều rồi, Thẩm Tri Thu mở lời mời.
Sau khi biết thân phận của Tôn Hàn, Thẩm Tri Thu biết anh là mẫu người bận rộn từng giây từng phút đều quý như vàng, nên muốn mời anh đi ăn cũng phải hỏi trước xem người ta có rảnh không đã.
“Được, vừa hay tiết kiệm được một bữa ăn”, Tôn Hàn cười đáp.
“Ok, thế chúng ta ngồi thêm một lúc rồi năm rưỡi đi ăn nhé?”
“Ừm!”
Một lúc sau, chợt có một giọng nữ thúc giục vọng từ phía xa lại.
“Trời ơi, bà cô của tôi ơi, tìm em khó quá đấy!”
Tôn Hàn và Thẩm Tri Thu cùng ngoảnh lại thì thấy một người phụ nữ khoảng bốn mươi tuổi đang vội vã chạy tới, mặt chị ta đầy tàn nhang, dù đã trang điểm rất dày cũng không thể che đi được.
“Tri Thu, chị đã nói với em bao lần rồi, đừng tuỳ tiện hẹn gặp riêng đàn ông, nhỡ bị lũ chó săn chụp được ảnh rồi tung lên mạng thì phải làm sao?”
Người đó nhìn Tôn Hàn rồi tỏ vẻ không vui, dáng vẻ đề phòng Tôn Hàn của chị ta cứ như các tú bà ở lầu xanh đang sợ tay thư sinh nghèo này cướp con gái của mình đi.
“Cậu ấy là bạn em! Tôn Hàn, ngại qua, chị Trương hơi thẳng tính, cậu đừng để bụng nhé! Chị ấy là Trương Tinh Tinh - người đại diện của tôi!”, Thẩm Tri Thu vừa giải thích vừa giới thiệu với Tôn Hàn.
“Chào chị!”, Tôn Hàn nể mặt Thẩm Tri Thu nên chào hỏi với người phụ nữ đó.
“Chào!”
Trương Tinh Tinh chào có lệ một câu rồi nhìn sang Thẩm Tri Thu: “Đi với chị”.
“Đi đâu mà chị cứ cuống lên thế?”, Thẩm Tri Thu tỏ vẻ bực mình.
Chương 282: Có biết ai đánh gãy chân của anh họ anh không?
Thẩm Tri Thu vừa mời Tôn Hàn đi ăn, giờ bỏ đi thì biết ăn nói thế nào?
Đương nhiên anh sẽ không vui rồi.
Trương Tinh Tinh không biết mà cũng không quan tâm tới điều này, song chị ta đã biết tính cách cứng đầu của Thẩm Tri Thu rồi nên đành mềm mỏng nói: “Hôm nay là tiệc mừng anh họ cậu Lý xuất viện, cậu ấy mong em có thể đi cùng, ít nhiều mình cũng phải nể mặt người ta chứ!”
“Tri Thu, chị Trương biết em không thích những nơi như vậy, nhưng đôi lúc dù không muốn thì vẫn phải giữ thể diện cho người ta”.
“Lý Ngọc Hoan à? Em không đi đâu”.
Thẩm Tri Thu lạnh mặt khoanh tay trước ngực nhìn thẳng vào Trương Tinh Tinh rồi nói: “Chị Trương, em nhắc lại một lần nữa, công ty sắp xếp chị làm người đại diện phụ trách công việc cho em, chứ không phải là việc riêng tư. Sau này, chị đừng bao giờ giới thiệu mấy loại công tử bột như Lý Ngọc Hoan cho em nữa”.
Tính cách của Thẩm Tri Thu khá ôn hoà, hiếm khi nổi giận, nhưng lúc này từng câu từng chữ của cô ấy như khạc ra lửa.
“Ơ hay, em không đi thì chị đi chắc? Thẩm Tri Thu, em có phải thiếu nữ ngây thơ chưa trải sự đời đâu, em phải biết nếu không đi thì sẽ đắc tội với cậu Lý chứ! Đến lúc đó, không chỉ có em gặp chuyện thôi đâu, chị cũng sẽ khó ăn nói với sếp đấy biết không?”, Trương Tinh Tinh cũng nổi giận rồi quở trách.
Tôn Hàn ngồi nghe nãy giờ ở một bên chợt cau mày rồi lên tiếng: “Anh Lý gì đó có lai lịch lớn lắm sao? Mà Cung Hướng Độ vẫn chưa nói gì với chị à?”
Trải qua chuyện vừa rồi với Thân An Hoa, nếu đầu óc của Cung Hướng Độ không có vấn đề, chắc chắn ông ta sẽ không bắt Thẩm Tri Thu làm những chuyện mà cô ấy không muốn nữa.
Trương Tinh Tinh đang bốc hoả lại nghe thấy giọng nói của Tôn Hàn nên càng điên tiết hơn, chị ta lập tức trợn mắt nói: “Cậu Lý mà không có lai lịch lớn thì cậu có chắc? Còn nữa, tên của chủ tịch công ty tôi không phải để cho người khác tuỳ tiện gọi thế đâu. Đừng tưởng biết tên của ông ấy rồi làm bộ làm tịch nói mấy câu là có thể doạ được người khác”.
“Họ Tôn đúng không! Tôi nói cho cậu biết, Tri Thu nhà chúng tôi với cậu như trời với đất vậy, đừng không biết tốt xấu rồi suốt ngày quấn lấy cô ấy nữa”.
“Chị Trương, chị quá đáng rồi đấy! Tôn Hàn là bạn em”, Thẩm Tri Thu lên tiếng.
Trương Tinh Tinh hừ lạnh một tiếng rồi nói: “Bạn bè cái nỗi gì? Chị thấy em lú lẫn rồi đấy, các công tử con nhà giàu thì không ưng, lại ngồi đây với một tên vớ vẩn! Thẩm Tri Thu, nghe lời chị đi, cuộc sống của em thuộc giới thượng lưu, nên đừng phí thời gian với các hạng người này”.
Thấy Trương Tinh Tinh càng nói càng quá quắt, Thẩm Tri Thu không thể nhịn cơn giận được nữa.
“Chị Trương, giờ chị về công ty đi, ngày mai tôi sẽ nói với chủ tịch thay người đại diện cho mình”.
Thẩm Tri Thu nhịn Trương Tinh Tinh không chỉ một, hai ngày, bây giờ cô ấy chịu hết nổi rồi.
Trương Tinh Tinh ngớ người rồi chỉ vào mình nói: “Cô định thay tôi? Thẩm Tri Thu, đầu óc cô có vấn đề rồi đấy! Cô làm vậy vì một tên vớ vẩn như này sao?”
“Được, cô muốn thay tôi thì tuỳ cô. Ngày mai tự cô đi mà nói chuyện với sếp, nhưng hôm nay cô phải đi tham gia tiệc ra viện của anh họ cậu Lý”.
“Tôi không đi!”
“Được thôi, cậu Lý đã lái xe đến đây rồi, có giỏi thì tự cô đi nói với cậu ấy đi! Đừng trách tôi không nhắc nhở cô bác của cậu ấy là ai nhé, đến chủ tịch gặp cũng phải khúm núm đấy biết không!”, Trương Tinh Tinh như có chỗ dựa nào đó nên hoàn toàn phớt lờ thái độ của Thẩm Tri Thu.
Tôn Hàn hiếu kỳ hỏi: “Bác của cậu Lý gì đó là ai vậy?”
Dẫu sao cũng mất hết thể diện rồi, Trương Tinh Tinh không thèm tỏ vẻ nữa mà khinh Tôn Hàn ra mặt nói: “Nói ra e cậu lại sợ hết hồn đấy! Họ Tôn kia, cậu nên biết điều rồi tránh xa Thẩm Tri Thu ra, không khéo có ngày lại biến mất khỏi đây đấy!”
Tôn Hàn thấy buồn cười, chị ta dám uy hiếp sẽ làm anh biến mất khỏi tỉnh này, thú vị đấy!
Tôn Hàn nói: “Tôi thật sự hiếu kỳ muốn gặp anh Lý đó, để xem anh ta định làm tôi biến mất kiều gì!”
Trương Tinh Tinh thấy lạ, tại sao Tôn Hàn không sợ hãi chút nào nhỉ?
Đúng lúc này, điện thoại của chị ta đổ chuông, chị ta liếc nhìn Thẩm Tri Thu rồi nói: “Cậu Lý gọi này, nếu cô không đi thì tự nói với người ta đi”.
Sau đó, Trương Tinh Tinh đã nghe máy.
Một phút sau, có một người thanh niên ăn vận loè loẹt đi đến.
Trông thấy Thẩm Tri Thu, Lý Ngọc Hoan nở nụ cười xán lạn: “Tri Thu, ra em ở đây à?”
“Cậu Lý, hôm nay tôi bận rồi nên không thể đi tham gia tiệc ra việc của anh họ cậu được, xin lỗi!”, Thẩm Tri Thu tỏ vẻ không vui nói.
Trương Tinh Tinh há hốc miệng, không ngờ Thẩm Tri Thu lại không biết nể nang như vậy, sợ Lý Ngọc Hoan sẽ nổi giận nên chị ta vội chen lời: “Cậu Lý, Tri Thu đùa đấy, hôm nay cô ấy có bận gì đâu, nhất định sẽ đi với cậu mà”.
Sau đó, chị ta lập tức quay lại nhìn Thẩm Tri Thu: “Tri Thu, cậu Lý vất vả tới tìm em, sao em không nể mặt thế hả?”
Nhưng Thẩm Tri Thu chỉ lạnh mặt mà không nói gì.
“Hôm nay, Tri Thu mời tôi đi ăn rồi nên không rảnh đi với anh đâu. Anh Lý, ngại quá, ai nhanh chân trước thì được!”, Tôn Hàn chợt nói.
Lý Ngọc Hoan không để tâm đến Tôn Hàn lắm, nhưng giờ buộc phải quan sát một chút rồi nói: “Đi ăn cùng anh thì để hôm khác đi, hôm nay tôi đã nói với mấy người bạn của anh họ tôi là Tri Thi sẽ đến rồi, nếu không gặp được cô ấy thì tôi biết giấu mặt đi đâu?”
“Này anh bạn, nể mặt chút đi, sau này có việc gì thì cứ đến tìm tôi”.
Nói những lời khách sáo như này, Lý Ngọc Hoan tự thấy mình quá nhân nhượng với người thanh niên này rồi.
Nếu không vì muốn để lại ấn tượng tốt cho Thẩm Tri Thu, có lẽ hắn đã dùng đến vũ lực rồi.
“Cậu Lý, tôi chưa đồng ý sẽ đi dự tiệc với cậu nên thể diện của cậu không liên quan gì đến tôi cả”, Thẩm Tri Thu mất kiên nhẫn nói.
“Đừng có không biết tốt xấu!”
Đột nhiên Lý Ngọc Hoan quay ngoắt thái độ, mặt mày nhăn nhó như chuẩn bị nổi giận.
“Anh trai của anh là Lý Anh à?”, Tôn Hàn chợt hỏi.
“Anh biết anh ấy à?”
Lý Ngọc Hoan tỏ vẻ ngạc nhiên, nhưng rất nhanh đã hiểu ngay, mấy anh em nhà họ Lý bọn họ khá nổi ở tỉnh, nhất là Lý Anh, người được bác cả cọi trọng nhất nên cũng là người nổi tiếng nhất.
Ai tinh mắt một chút thì đều biết anh họ hắn.
Tôn Hàn này biết cũng chẳng có gì là lạ.
Tôn Hàn bỗng cảm thấy rất nực cười, nghĩ đến buổi tiệc mừng ra viện nên anh hỏi thử xem có phải Lý Anh không.
Ai dè đúng thật.
“Anh họ anh bị người ta đập gãy chân mà mới có một tháng đã khoẻ rồi à? Hồi phục nhanh thế!”
Lý Ngọc Hoan chưa nghe ra ý tứ sâu xa, nhưng hắn không thích thái độ này của Tôn Hàn, anh nói như thể anh họ hắn không nên khoẻ lại vậy, hắn lạnh giọng nói: “Anh có biết nếu anh họ tôi mà nghe được câu anh vừa nói thì anh sẽ gặp nạn thế nào không?”
Tôn Hàn chẳng những không sợ sệt, trái lại còn nổi hứng hỏi: “Thế anh có biết là ai đã đập gãy chân của anh họ anh không?”
Lý Ngọc Hoan: “…”
Thật ra đi đến bước này, Lý Hắc Tử đã thua rồi.
Thực lực, các mối quan hệ và nguồn tài nguyên mà Tôn Hàn nắm giữ trong tay, tất cả đều áp đảo Lý Hắc Tử.
Thoạt nhìn thì đúng là chưa làm gì, nhưng Lý Hắc Tử đã không còn tư cách gì để đấu với Tôn Hàn nữa.
Chỉ là Lý Hắc Tử không đành buông bỏ những thứ mà ông ta đã đạt được và cái danh ông Lý của Tây Nam.
Thế nên ông ta mới muốn giở trò chơi xấu.
“Vậy thì đã sao, cậu làm gì được tôi?”, Lý Hắc Tử trầm giọng nói.
“Các mối làm ăn cát đá, bến đò mà ông đang sở hữu đều được phân chia từ Thiên Cửu môn và do ông chiếm làm của riêng. Một khi trở lại Thiên Cửu môn, ông sẽ phải trao trả những món của cải ấy, nên ông không nỡ, đúng không?”, Tôn Hàn lãnh đạm hỏi.
“Hừm!”
Lý Hắc Tử chỉ hừ giọng, tuy không chính miệng nói ra nhưng cũng là ngầm thừa nhận.
Bây giờ mọi sản nghiệp đứng tên ông ta đều là tài sản riêng. Một khi trở về, chúng sẽ không còn thuộc về ông ta nữa.
“Lý Hắc Tử, ban đầu tôi tưởng rằng ông chỉ đơn giản là không phục tôi, cảm thấy tôi không đủ tư cách dẫn dắt Thiên Cửu môn. Vậy nên tôi mới chưa thực sự chơi đến cùng với ông và Tô Vấn Long”.
“Nhưng giờ thì tôi nghĩ mình buộc phải cho ông hiểu, trên đời này chẳng có ai mang tâm địa Bồ Tát cả”.
“Đi nhé”.
Tôn Hàn cũng lười dông dài, đứng dậy nhìn Thẩm Tri Thu một cái, rồi xoay người rời đi.
Bên ngoài bố trí rất nhiều người của Lý Hắc Tử, khác một trời một vực so với lần trước, song vẫn chẳng ai dám ra tay.
“Ông, ông Lý…”
Thân An Hoa run rẩy, không biết nên nói gì cho phải.
“Cút!”
Lý Hắc Tử nắm chặt tay lại, giận dữ quát lớn.
Thấy Lý Hắc Tử nổi trận lôi định như vậy, Thân An Hoa cũng chẳng dám nán lại, bèn vội vàng cút khỏi phòng.
“Ông Lý!”
Đúng lúc này, một thuộc hạ tâm phúc của ông ta bước vào.
Lý Hắc Tử ngồi phịch xuống xô pha, uể oải nói, “Xem ra tình hình không ổn rồi”.
Là người từng trải qua nhiều sóng gió, ông ta cảm nhận được giọng điệu và khí thế lần này của Tôn Hàn rất khác. Anh không định tiếp tục dùng cách thông thường nữa, mà sẽ ra tay rất tàn nhẫn!
“Ông Lý à, hay là chúng ta nên tạm thời nghe theo? Nếu Tôn Hàn thực sự bất chấp tất cả mà đối phó với ông, e rằng ông sẽ gặp nguy hiểm!”, tâm phúc kia lo lắng nói.
Chủ nhân của Thiên Cửu môn đã đi đến mức có thể xem thường cả tính mạng rồi.
Nếu anh muốn Lý Hắc Tử chết thì có rất nhiều cách.
…
Từ Khang Niên lái xe đưa Thẩm Tri Thu về. Tôn Hàn ngồi bên cạnh Thẩm Tri Thu, trên khuôn mặt không có chút cảm xúc nào.
“Tôi nghĩ ngày mai phía Thân An Hoa sẽ thừa nhận mấy tin tức xấu của cô đều là vu cáo hãm hại, cô không cần lo đâu”.
Thẩm Tri Thu không hề nghi ngờ gì về điều này. Chỉ cần Thân An Hoa không ngốc, gã sẽ nghĩ mọi cách để cứu vãn.
Nếu không, chờ Tôn Hàn tìm đến tận chỗ gã thì mọi chuyện còn phiền toái hơn.
Chẳng qua lúc này, tâm trí của Thẩm Tri Thu không dành cho chuyện đó.
Cô ấy nhìn sườn mặt của Tôn Hàn, cảm thấy mình không thể nhìn thấu người đàn ông này.
Tò mò thật đấy.
Chủ tịch tập đoàn Cửu Thành!
Thẩm Tri Thu làm sao ngờ được người thanh niên đã tiếp cận mình trên tháp Lôi Phong ở Tế Bắc, lại có địa vị cao đến nhường ấy.
So với trời cao, có lẽ cũng chẳng thua kém là bao.
“Cảm ơn cậu!”
Thẩm Tri Thu có rất nhiều điều muốn nói. Nhưng nghĩ đến việc mối quan hệ giữa cả hai cũng không quá thân thiết, cô ấy chỉ đành nói hai tiếng cảm ơn.
“Không cần khách sáo. Dù sao cô cũng là thần tượng tuổi thơ của tôi. Cũng nên làm chút chuyện cho thần tượng mà”, hiếm lắm Tôn Hàn mới nói đùa.
“Vậy bây giờ thì sao? Bây giờ không còn là thần tượng nữa à?”, Thẩm Tri Thu híp mắt cười hỏi.
“Bây giờ?”
Tôn Hàn gật gù, hơi ngẩn ra, “Thần tượng bây giờ của tôi có lẽ là chính bản thân tôi rồi”.
Sau khi đưa Thẩm Tri Thu đến trước toà nhà căn hộ, Từ Khang Niên lái xe rời đi.
Dọc đường về, Tôn Hàn đã đổi sắc mặt, trở nên sắc bén và sâu xa vô cùng.
“Từ Khang Niên, ông có cảm thấy tôi không đủ tiêu chuẩn để làm chủ nhân của Thiên Cửu môn không?”
Từ Khang Niên ngây người, không rõ vì sao đột nhiên Tôn Hàn lại hỏi vậy. Ông ấy trả lời một cách nửa thật nửa nịnh, “Năng lực của cậu đã rõ như ban ngày, tất nhiên là đủ tư cách”.
“Nhưng vẫn chưa đủ quả quyết tàn nhẫn!”
Tôn Hàn lắc đầu, “Trước đây tôi xem việc làm chủ nhân Thiên Cửu môn là lời hứa với Phó Văn Húc, chưa từng nghĩ mình phải làm sao để hoàn thành tốt vai trò chủ nhân này. Phó Văn Húc cũng chưa từng dạy tôi, có lẽ vì muốn mọi chuyện thuận theo ý của tôi”.
“Nhưng tôi chợt hiểu ra một điều, Thiên Cửu môn là một tổ chức có lợi ích khổng lồ với ma quỷ lộng hành, mà lợi ích trong đó đủ lớn để khơi dậy sự thèm khát của rất nhiều kẻ có dã tâm”.
“Cuộc chiến giữa những kẻ có dã tâm, thì cần phải không từ thủ đoạn. Tôi của ngày trước đã quá nhân từ”.
Những lời này đều xuất phát từ tận đáy lòng anh, sau buổi gặp Lý Hắc Tử ngày hôm nay.
Đây không phải là lần đầu tiên anh đấu trí với Lý Hắc Tử, mà lần nào anh cũng chỉ dừng lại ở mức vừa đủ, chưa từng dùng thủ đoạn quá đáng.
Nhưng kết quả là Lý Hắc Tử lật lọng năm lần bảy lượt, anh không hề nhìn thấy thành ý của ông ta.
Hạng người này tựa như một con chó được cho ăn mãi mà vẫn không thấy no vậy!
Không cho ông ta nếm mùi đau khổ, ông ta sẽ không biết khuất phục.
Từ Khang Niên không nói gì. Thật ra ông ấy khá thích tính cách hiện giờ của Tôn Hàn.
Nhưng đó là chủ nhân của Thiên Cửu môn, dù tính tình có ra sao, cũng không đến lượt ông ấy thích hay không thích.
Thế nhưng ông ấy cảm thấy đối phương đang dần biến chất.
Biết đâu có một ngày nào đó, Tôn Hàn sẽ trở thành bạo quân của Thiên Cửu môn!
Chỉ là, những chuyện này không thể dự đoán, cũng không thể ngăn cản.
Hôm sau, Tôn Hàn hẹn Hàn Hướng Đông uống trà.
Hàn Hướng Đông thấy rất khó hiểu. Bây giờ Tôn Hàn nên nhanh chóng đối phó với Tô Vấn Long và Lý Hắc Tử mới phải, sao lại rỗi rãi hẹn anh ta đi uống trà chứ.
“Tò mò vì sao tôi đến tìm anh phải không?”, trong quán trà, Tôn Hàn chậm rãi nhấc nắp chén trà lên.
Không hề phủ nhận, Hàn Hướng Đông khẽ gật đầu, “Tôi rất tò mò”.
Tôn Hàn lấy bao thuốc ra, châm cho mình một điếu rồi đưa một điếu cho Hàn Hướng Đông. Châm thuốc xong, anh mới rít một hơi rồi nói, “Nghe nói trước đây nội bộ Thiên Cửu môn rất thích so tài quyền anh để giải quyết tranh chấp nội bộ?”
Hàn Hướng Đông thắc mắc, “Sao vậy?”
Đó là cách làm của thế hệ trước, thời ấy là thời đại của đao kiếm. Không giống bây giờ, rất nhiều thứ được vận hành theo quy luật kinh tế.
“Dùng danh nghĩa của tôi để tổ chức một sàn đấu luân phiên, bảy vị tướng của Thiên Cửu môn đều phải tham gia. Phía tôi thì ngoại trừ tôi ra, sẽ có thêm một người ra đấu, còn phía họ có thể có bảy người!”
“Nếu như thua, tôi sẽ rời khỏi Thiên Cửu môn ngay sau đó!”
“Họ thua…”
Sắc mặt của Tôn Hàn trầm xuống, “Thuận theo hoặc mất mạng!”
Soạt!
Nghe vậy, Hàn Hướng Đông lập tức biến sắc, “Cậu…”
Anh ta không ngờ Tôn Hàn lại đặt cược lớn đến vậy.
Quy tắc trước đây là một khi đã lên võ đài thì sống chết do trời. Nhưng dù sao đó cũng là trận đấu nội bộ, bình thường sẽ không đánh đến mức không chừa đường lui.
Nhưng Tôn Hàn làm vậy thì đúng là không chừa bất kỳ đường lui nào nữa.
“Việc thu hồi của cậu không được thuận lợi lắm à?”, Hàn Hướng Đông hỏi.
Ánh mắt của Tôn Hàn lạnh như băng, “Quả thật không thuận lợi, nhưng tôi chọn cách làm này không phải vì nguyên nhân đó”.
“Mà vì đám người ấy chỉ là chó nhưng lại cho rằng bản thân mình là sói”.
“Chút kiên nhẫn của tôi đã cạn rồi”.
Chương 279: Mẹ nuôi và em trai sắp đến
“Hai người đến tỉnh lỵ à, đến đây làm gì thế?”
Ba ngày sau, Tôn Hàn bất ngờ nhận được cuộc gọi từ mẹ nuôi vào sáng sớm, vẻ mặt cũng khá kinh ngạc.
Sau khi anh rời khỏi Mục Thành, có lẽ vì mẹ nuôi và em trai cảm thấy anh đưa cho họ ít tiền quá, nên chưa từng liên lạc với anh.
Nhưng không ngờ, lần này họ gọi anh còn nói là sắp đến tỉnh lỵ.
“Đến ăn cưới! Là Diệp Tô, con gái nuôi của nhà bác cả! Chắc là con vẫn nhớ. Hồi các con còn đi học, họ hàng trong nhà hay trêu hai đứa trông giống một đôi ấy!”, giọng Dương Dung nghe có ý nịnh nọt vang lên trong điện thoại.
“Diệp Tô?”
Tôn Hàn vừa nghe máy vừa mở rèm cửa sổ, cuối cùng cũng nhớ ra.
Trước đây gia đình mẹ nuôi cũng có những người rất giàu có. Bác cả Dương Khai Phú đã làm về hợp kim nhôm từ rất sớm, nghe nói tài sản lên đến mấy triệu tệ.
Chẳng qua Dương Khai Phú không phải là anh ruột của mẹ nuôi, cả hai là anh em họ thôi. Vậy nên đôi bên mỗi năm chỉ ăn vài bữa cơm với nhau chứ không thân thiết lắm.
Đừng nói đến việc giúp đỡ, người ta giàu là chuyện của người ta, dựa vào cái gì mà giúp đỡ họ chứ.
Còn Diệp Tô, anh nhớ đó là một cô gái khá cao ngạo. Ngày xưa cả bọn chơi với nhau, Diệp Tô còn nói đôi ba câu với Từ Tiểu Bân, với đứa con nuôi nhà họ Từ như Tôn Hàn thì gần như phớt lờ, thái độ rất khinh thường.
“Có tướng vợ chồng” cũng chỉ là mấy câu trêu chọc của trưởng bối trong nhà thôi.
Tôn Hàn chưa từng nghĩ đến mấy chuyện ấy, nên ký ức về Diệp Tô không quá sâu sắc.
Nhưng không ngờ thời gian chầm chậm trôi qua, Diệp Tô cũng sắp kết hôn rồi.
Đương nhiên, anh cũng không nghĩ gì nhiều. Ở tuổi của bọn họ, nếu kết hôn sớm thì có khi con cái đã được vài tuổi rồi.
Lòng anh cũng thấy nhẹ nhõm hơn khi mẹ nuôi và em trai đến tỉnh lỵ không vì mưu tính gì cả. Họ không chạy đến đòi anh tiền là tốt rồi.
Không phải là anh không cho họ được, mà vì việc cho tiền không giới hạn như thế đến cuối cùng cũng chỉ chuốc phiền não cho mình.
“Thế mẹ và em định khi nào đến?”, Tôn Hàn lại cười hỏi.
“Ngày mai. Bây giờ con đang ở tỉnh lỵ à?”, mẹ nuôi đáp, còn hỏi thêm một câu để chắc chắn.
Tôn Hàn gật gù đáp, “Vâng, con đến tỉnh lỵ được một thời gian rồi. Vậy mẹ và em định ở đâu?”
Mẹ nuôi ướm hỏi, “Vẫn chưa quyết định. Vậy con thì sao? Con có tiện… để mẹ và em ở nhà con không? Dù sao cũng chỉ đi ăn cưới, ở vài ngày thôi”.
“Con ư? Bây giờ con ở khách sạn, không có nhà. Hay là con đặt khách sạn cho hai người nhé?”, Tôn Hàn bật cười.
Anh đến tỉnh lỵ một thời gian rồi nhưng vẫn chưa sắp xếp chuyện nhà cửa, chủ yếu là vì không có tâm trạng.
Nghe vậy, Dương Dung ngẩn ra mất một lúc mới kinh ngạc hỏi, “Sao con lại không có nhà? Kinh tế gặp khó khăn à?”
Dương Dung thực sự không hiểu!
Tuy nhà ở tỉnh lỵ rất đắt đỏ, một căn mấy triệu cũng chẳng phải chuyện lạ. Nhưng lần trước Tôn Hàn trở về còn tặng cho em gái một sợi dây chuyền có giá trị hơn ba mươi triệu kia mà.
Sao lại tiếc tiền mua một căn nhà được chứ?
Tôn Hàn vốn định giải thích, nhưng lời đến bên miệng lại thay đổi, “Vâng, gần đây làm ăn không tốt lắm, cần một nguồn vốn lớn, áp lực cũng nặng nề. Tạm thời con không có tiền mua nhà!”
“Sao lại thế, con giàu như vậy mà…”, mẹ nuôi vô cùng lo lắng.
“Chuyện làm ăn mà mẹ, kiếm tiền được thì cũng mất tiền được, đâu có gì lạ. Mẹ yên tâm đi, con biết xoay xở, không phá sản được đâu. Cứ quyết như vậy trước nhé, hai người đến tỉnh lỵ rồi gọi con”.
Tôn Hàn nói đến đây thì cúp máy.
Anh cố ý nói thế để mẹ nuôi biết anh không phải là người lắm tiền đến mức tiêu không hết, để tránh trường hợp mẹ vì em trai mà đòi hỏi vô độ.
Lúc này, ở khu nhà Kim Diệp Viên của Mục Thành, Dương Dung cúp máy rồi nhìn Từ Tiểu Bân với vẻ mặt lo lắng, “Tiểu Bân à, anh con, anh con nói là hết tiền rồi, có khả năng sắp phá sản rồi ấy?”
Tuy Tôn Hàn nói rất nhẹ nhàng, nhưng chẳng hiểu sao Dương Dung có cảm giác như anh sắp phá sản vậy!
Từ Tiểu Bân sửng sốt, sắp phá sản ư? Đột ngột vậy?
Nhưng khi nghĩ lại, cậu ta bèn cất giọng mỉa mai, “Đáng đời! Ai bảo anh ta thà kinh doanh thua lỗ cũng không nỡ chia cho con một ít!”
“Đây là lúc phàn nàn à? Sao con không nhìn lại mình xem? Vốn dĩ với năm triệu mà anh con cho, cộng thêm cả triệu tiền bán ngọc bội của mẹ, cuộc sống về sau của con sẽ không cần lo lắn gì nữa. Nhưng con cứ kiên quyết đòi đầu tư vào đá thô gì đó, dùng hết tiền vào đó, còn nợ hơn một triệu, làm sao mà trả đây?!”
Dương Dung nhìn đứa con trai luôn khiến mình đau đầu. Lần này họ đi tỉnh lỵ đúng là để tham dự hôn lễ, nhưng quan hệ giữa nhà họ và nhà Dương Khai Phú không quá thân, họ không nhất thiết phải đi.
Nói cho cùng, việc bà ta muốn làm nhất là mượn lý do này để tìm gặp Tôn Hàn, nhờ anh giúp đỡ Từ Tiểu Bân.
Nhưng họ còn chưa đến tỉnh lỵ, Tôn Hàn đã nói anh chẳng đủ tiền mua nhà.
Ngay cả nhà còn không mua được, anh làm sao có tiền giúp Từ Tiểu Bân trả nợ chứ!
Nếu Từ Tiểu Bân không phải là con trai ruột thì Dương Dung đã tẩn cậu ta một trận rồi. Làm gì có miếng bánh ngon từ trên trời rơi xuống chứ, lại đi tin vào mấy cái đá thô chết tiệt ấy.
Giờ thì hay rồi. Vốn dĩ có mấy triệu trong tay, cưới vợ, mua nhà, thậm chí sinh con đều không thành vấn đề. Bây giờ thì lại phải kiếm một triệu mấy để trả nợ.
Ban đầu có mấy triệu, Dương Dung còn cảm thấy khoản tiền hơn một triệu cũng không nhiều lắm, Từ Tiểu Bân bảo đi vay để kiếm được nhiều hơn, bà ta cũng chẳng có phản ứng.
Nhưng bây giờ Dương Dung mới nhận ra, hơn một triệu tệ chẳng khác gì một khoản nợ khổng lồ!
Cả đời mẹ con họ cũng không trả nổi.
“Mẹ à, anh cả sắp phá sản thật hay chỉ cố tình nói vậy vì không muốn cho con tiền?!”, bây giờ Từ Tiểu Bân mới nhận ra vấn đề rất nghiêm trọng, nên lo lắng vô cùng.
“Hầy, ban nãy con cũng nghe thấy mẹ nói gì trong điện thoại mà. Mẹ còn chẳng nhắc đến chữ ‘tiền’ nữa, không nhắc mà anh con đã bảo là hết tiền rồi, chẳng lẽ muốn gạt chúng ta sao?”, Dương Dung bất lực nói.
Chuyện này…
Sắc mặt của Từ Tiểu Bân càng lúc càng khó coi. khoản nợ một triệu mấy của cậu ta không phải vay từ ngân hàng thông thường, mà là vay nặng lãi!
Nếu không trả nợ, hậu quả sẽ rất khó lường.
“Mẹ à, yếu trâu còn hơn khoẻ bò, dù anh không còn tiền thì cũng sẽ không tiếc khoản tiền một triệu ấy đâu. Chúng ta đến tỉnh lỵ rồi van xin anh ấy, chắc chắn sẽ có thể trả nợ giúp con!”, Từ Tiểu Bân kiên định nói.
Hoặc có thể nói là trong lòng cậu ta hy vọng vậy.
Nhưng câu nói của Dương Dung đã khiến tâm trạng của cậu ta như rơi xuống đáy vực.
“Nhỡ nó không đưa tiền thì sao?”
Từ Tiểu Bân không hề nhận ra, nếu Tôn Hàn thực sự không đưa cho cậu ta xu nào, anh sẽ nhìn cậu ta đi vào chỗ chết!
Lần trước rời đi, Tôn Hàn từng khẳng định rằng sau này sẽ không đưa tiền cho cậu ta nữa.
Con người của Tôn Hàn nói được làm được, một khi đã quyết tâm thì chắc chắn sẽ không niệm tình thân.
“Vẫn còn một cách nữa, chúng ta… bảo Tôn Hàn cũng mua đá thô đi!”, đột nhiên, vẻ mặt của Từ Tiểu Bân trở nên nham hiểm.
Chương 280: Nhận lời chiến đấu
Câu lạc bộ Bác Nạp náo nhiệt vô cùng.
Nhưng Lý Hắc Tử không thích sự náo nhiệt này chút nào, còn cảm thấy phiền, cực kỳ phiền.
Lúc này, với sự dẫn đầu của Tô Vấn Long, bảy, tám người có độ tuổi từ bốn mươi đến sáu mươi đang tập trung trong phòng làm việc của Lý Hắc Tử. Anh một câu, tôi một câu, rầm rì nhỏ to không ngớt.
Cả văn phòng tựa như một chảo dầu sôi vậy.
“Lý Hắc Tử, rốt cuộc anh đã làm gì mà lại khiến Tôn Hàn nổi giận đến mức này, chơi cả đánh võ đài?”, Tô Vấn Long giơ hai tay lên ra hiệu cho mọi người im lặng, sau đó mới nhìn Lý Hắc Tử đang ngồi hút thuốc trên xô pha.
Toàn bộ những người ở đây đều tản ra từ Thiên Cửu môn năm xưa, có thể gọi là những kẻ phản bội Thiên Cửu môn.
Đa số họ có thể không sống tốt như Tô Vấn Long và Lý Hắc Tử, nhưng đều không phải là nhân vật đơn giản.
Mục đích họ tập trung ở đây, chính vì thư tuyên chiến lên võ đài của Tôn Hàn.
Người đứng đầu Thiên Cửu môn đã gửi chiến thư cho họ thì không phải chuyện tầm thường đâu!
Người chuyển lời cũng đã nói rõ, nếu Tôn Hàn thua, anh sẽ không làm chủ nhân của Thiên Cửu môn nữa và rời khỏi tỉnh lỵ tỉnh Tây ngay lập tức.
Nhưng nếu họ thua thì chỉ còn hai sự lựa chọn, thuận theo hoặc chết!
Làm đến mức tuyệt tình thế này khiến bọn họ lo lắng vô cùng!
“Tôi chọc giận gì cậu ta ư, anh hỏi cậu ta đi, hỏi tôi làm gì?”
Lý Hắc Tử bực bội đốp chát lại. Ông ta cũng thấy rất phiền đây. Bây giờ nhiều người chạy đến chất vấn còn làm ông ta thấy phiền hà hơn.
“Anh Lý, bây giờ không phải là lúc để chúng ta nổi giận, nên nghĩ cách giải quyết vấn đề mới phải!”
Lúc này, một người đàn ông mập mạp bỗng đứng lên.
“Vương Bách Vạn à, vậy ông nói cho tôi nghe thử xem, anh có nghĩ ra cách gì hay không?”, Lý Hắc Tử nhìn đối phương.
Người đàn ông mập mạp ấy tên là Vương Bách Vạn, tuy danh tiếng không bằng Tô Vấn Long và Lý Hắc Tử nhưng cũng là một nhân vật rất đáng gờm.
Trước kia, khi còn ở Thiên Cửu môn, bảy mươi phần trăm sản nghiệp của nội bộ Thiên Cửu môn đều do ông ấy quản lý mảng tài chính, cũng được cung kính gọi là ‘ông Vương’.
“Cậu Tôn đã hẹn so tài trên võ đài rồi. Nếu chúng ta không nhận lời thì chẳng khác gì trúng tim đen, khiến người khác nghĩ rằng chúng ta sợ! E là phải nhận lời thôi”, Vương Bách Vạn thành thật đáp.
“Nhưng Vương Bách Vạn à, nếu chúng ta thua thì không chỉ phải trao trả sản nghiệp cho Thiên Cửu môn, mà còn phải tiếp tục làm trâu làm ngựa cho Thiên Cửu môn và Tôn Hàn, anh cam tâm sao?”
“Chứ còn gì nữa. Tôi vất vả ngần ấy năm mới gây dựng được công ty, dựa vào cái gì mà bắt tôi trả chứ!”
“Cái này có thể không tính toán. Nhưng điều quan trọng nhất là nghe bảo Giang Lệ sẽ xuống phía Nam vào tháng Tư, chỉ còn hơn một tháng nữa thôi. Lúc này chúng ta quay về có khác gì tự chuốc khổ!”
Những người khác lại xôn xao bàn luận, về cơ bản đều thà chết cũng không muốn quay về Thiên Cửu môn.
Có hai nguyên nhân chính, một là bây giờ họ đã tự mình làm chủ, sản nghiệp và tiền bạc trong tay họ đều là của riêng họ, thích tiêu ra sao thì tiêu, còn có thể giữ cho đời sau. Bây giờ mà quay về thì họ sẽ chẳng còn gì nữa.
Nguyên nhân thứ hai là Giang Lệ - người được mệnh danh là vua của thế giới ngầm. Giang Lệ mà xuống phía Nam thì chắc chắn sẽ có rất nhiều cách để đối phó với Thiên Cửu môn. Bọn họ không muốn làm kẻ thù của Giang Lệ.
“Vậy các anh nói xem nên làm thế nào?”, Vương Bách Vạn lạnh lùng nhìn đám người kia, vẻ châm chọc.
“Không nhận lời tuyên chiến! Chúng ta không nhận lời, chẳng lẽ cậu ta ép được chúng ta à?”, có người đáp.
Nghe vậy, Tô Vấn Long không nhịn được cười, “Nếu đơn giản như thế thì đã không còn là vấn đề. Chúng ta có thể không nhận lời đấy, nhưng nếu Hàn Hướng Đông dùng lý do thanh trừng kẻ phản bội để đối phó từng người đang ngồi đây, vậy phải làm sao?”
“Nói trước nhé, nếu Chiến Bộ của Hàn Hướng Đông mà ra tay thì tôi không sợ, Lý Hắc Tử có lẽ cũng không sợ. Nhưng còn các anh thì sao?”
Lời vừa dứt, tất cả đều im bặt.
Hàn Hướng Đông là người phụ trách Chiến Bộ. Nếu anh ta thực sự lấy lý do thanh trừng những người phản bội để đối phó với họ, vậy thì anh ta sẽ không quan tâm đến mấy cái quy tắc thương mại gì đâu.
Chiến Bộ phụ trách về những vấn đề xung đột bạo lực, không chỉ biết giết người mà còn giết rất thành thạo.
Cả đám người bất giác thấy cổ mình thắt lại, cảm giác lạnh lẽo dâng lên lồng ngực.
“Chỉ còn cách ứng chiến!”
Lý Hắc Tử đột nhiên lên tiếng, “Tôn Hàn đã bày sẵn võ đài, hơn nữa cậu ta cũng nói rồi, cậu ta chỉ đưa hai người ra chiến đấu, chúng ta có thể đưa ra tám người. Thế này mà cũng không dám ứng chiến thì khiến người ta khinh thường mình quá”.
“Đúng rồi còn gì, anh Lý còn được mệnh danh là Diêm vương sống, nếu không dám ra đánh thì sau này làm sao ngẩng mặt ở tỉnh lỵ!”, Vương Bách Vạn tiếp lời.
Lần này đã hiểu rõ quan hệ lợi hại, nên không ai phản đối nữa.
“Phía chúng ta, người có thể ra đánh chắc chắn là tôi và anh, Lý Hắc Tử, thuộc hạ cũng không có mấy ai giỏi. Năng lực của Tôn Hàn không yếu, chỉ cần chọn bừa một trong ba người Hàn Hướng Đông, Phá Quân, hoặc Tề Thiên Tại, dù là hai đấu tám cũng không dễ xơi đâu!”, Tô Vấn Long dội một gáo nước lạnh.
Lý Hắc Tử gật đầu, không phản bác.
Bất tri bất giác, trong tay Tôn Hàn đã có đến mấy cao thủ hàng đầu Tây Nam. Còn bọn họ thì có thể lên võ đài, nhưng thuộc hạ lại không đủ tư cách để lên chiến đấu.
Quan trọng nhất là Tôn Hàn.
Lý Hắc Tử và Tôn Hàn từng giao đấu một lần, có lẽ cả đời này ông ta cũng không quên được.
Một Tôn Hàn có thể đấu với ít nhất ba Lý Hắc Tử, thậm chí nhiều hơn.
Chỉ cần Lý Hắc Tử ngã xuống, Tôn Hàn một đấu tám thực sự không thành vấn đề.
Không có cao thủ giỏi là một vấn đề rất đáng lo ngại.
Nghĩ cũng phải, người ta đã dám tuyên chiến như vậy thì chắc chắn có cơ sở cả.
“Anh Lý à, anh là Diêm vương sống. Ông Phó không còn nữa, anh là người mạnh nhất ở Tây Nam này, anh cũng sợ cậu ta ư?”, Vương Bách Vạn nói bằng giọng khó tin.
Lý Hắc Tử đưa mắt nhìn, gật đầu một cách bất lực, “Dù sao cũng không đánh lại!”
Lập tức có tiếng thầm thì vang lên.
Còn chưa đấu mà đã không có lòng tin.
Làm sao mà lên võ đài đây?
Chi bằng nhận thua cho rồi.
“Đừng ồn ào nữa, tôi có ý này!”, Vương Bách Vạn đột nhiên lớn giọng nói.
Mọi người, bao gồm cả Tô Vấn Long và Lý Hắc Tử, đều đưa mắt nhìn sang.
Vương Bách Vạn nhìn tất cả một lượt, rồi mới chậm rãi cất lời, “Trước đây tôi từng đến Đông Bắc, và quen được một người bạn chỉ cần tiền không cần mạng. Nếu có thể nhờ người bạn này ra tay, chúng ta chưa chắc sẽ thua Tôn Hàn! À không, tôi cảm thấy Tôn Hàn không thể là đối thủ của người này đâu!”
Ai nấy đều lập tức cảm thấy hiếu kỳ.
Lý Hắc Tử đã là cao thủ hàng đầu của Tây Nam rồi mà còn thừa nhận không đánh lại Tôn Hàn.
Vậy thì còn ai có thể chắc chắn đánh thắng Tôn Hàn kia chứ?
“Là ai?”, Lý Hắc Tử hỏi ngay.
“Một người đã đánh quyền anh không chính quy mười mấy năm nay, những kẻ đã giao đấu với anh ta không chết thì tàn phế!”
“Trần Cửu!”, trong tích tắc, Tô Vấn Long đã buột miệng thốt ra cái tên ấy.
Ồ!
Tiếng bàn tán vang lên không ngừng.
“Ra là… Trần Cửu!”
Cả Lý Hắc Tử cũng hít ngược một hơi.
Quyền vương Đông Bắc, Trần Cửu!
Tuy hắn thường đánh ở sàn đấu ngầm, nhưng chiến tích hiển hách nhất chính là nhận lời khiêu chiến của một nhà vô địch quyền anh trong nước.
Mà nhà vô địch ấy đã bị gãy cột sống chỉ sau chưa quá mười chiêu, từ đó trở thành kẻ tàn phế.
Có hắn ra tay, chắc chắn Tôn Hàn sẽ không còn cơ hội nào nữa.
“Nhận lời!”
Lý Hắc Tử đứng bật dậy.
Chương 281: Trà chiều
Hôm nay trời đẹp nên Tôn Hàn ngồi ở quán trà bên bờ sông, cảm thấy vô cùng thư thái.
Sở dĩ anh đến đây là vì Thẩm Tri Thu mời anh đi uống trà chiều.
Tôn Hàn đến hơi sớm, còn Thẩm Tri Thu thì vẫn chưa tới.
“Công tử, phía Lý Hắc Tử đã thống nhất ý kiến rồi, họ hẹn nửa tháng nữa sẽ đấu lôi đài”, trong điện thoại vang lên tiếng của Hàn Hướng Đông.
Tôn Hàn bình tĩnh đáp: “Thế thì tốt, có thể giải quyết vấn đề nhanh nhất rồi”.
Khi anh mới đến tỉnh Tây thì thời cơ chưa chín muồi, dù Tôn Hàn có làm vậy thì chưa chắc đã có người đồng ý. Hơn nữa, dùng cách đấu võ sinh tử để thu phục người của Thiên Cửu Môn cũng không phải một cách hay.
Nhưng đúng như lời Tôn Hàn đã nói, anh đã hết kiên nhẫn rồi.
Giờ chỉ có thể.. giải quyết dứt khoát mọi chuyện thôi!
“Cả Lý Hắc Tử và Tô Vấn Long đều không phải người lương thiện gì nên chưa chắc họ đã tuân thủ quy tắc đâu, cậu phải cẩn thận họ chơi xấu đấy”, Hàn Hướng Đông nhắc nhở.
“Nước đến đâu bắc cầu đến đây, không có gì đâu”, Tôn Hàn khinh thường nói.
Lúc này, Thẩm Tri Thu đeo kính râm đã đến, chiếc áo khoác gió màu nâu tây tôn vóc dáng của cô ấy lên trông rất quyến rũ.
“Cứ thế đi, phiền anh coi chừng họ cho tôi, có gì thì gọi lại, tôi cúp máy đây”.
Tôn Hàn vừa ngắt điện thoại thì Thẩm Tri Thu đã đi đến, cô ấy kéo ghế ra ngồi xuống rồi mỉm cười quan sát anh: “Cậu là sếp mà cũng rảnh thế này á?”
Ngữ khí của Thẩm Tri Thu thực chất hơi căng thẳng, nhưng cô ấy vẫn nói với giọng thoải mái.
Tôn Hàn nhếch miệng: “Thế giờ tôi về làm việc vậy”.
“Đừng, tôi đùa ấy mà! Cậu có thể ra đây gặp tôi là tôi vui lắm rồi!”, Thẩm Tri Thu xinh đẹp nói rồi quay sang nhìn chủ quán trà: “Cho tôi một ly chanh đá, cảm ơn”.
“Các tin tức trái chiều về cô đã ổn hết chưa?”, Tôn Hàn điềm nhiên hỏi.
Thẩm Tri Thu nghiêm túc gật đầu đáp: “Ừm, truyền thông Thân Thị đã chủ động thừa nhận mọi chuyện là do họ bịa ra rồi, có bộ phập quan hệ công chúng của công ty tôi tác động thêm vào nữa nên gần như cũng ổn rồi. Nhưng truyền thông Thân Thị thì đang ở đầu sóng ngọn gió nên chắc chẳng sung sướng gì đâu!”
Mục Vỹ không nhận xét gì, gieo gió thì phải gặt bão thôi.
Nếu truyền thông Thân Thị không nhận sai thì anh cũng chẳng phải làm gì, chỉ cần một câu nói thôi cũng đủ khiến họ chết nhanh hơn rồi.
“Nếu ổn rồi thì chuẩn bị ra mắt ‘Đại Đô Chi Thành’ thôi, tôi đang rất mong chờ đấy”, Tôn Hàn chuyển hướng câu chuyện.
“Tôn Hàn, cậu nói thử xem, có phải tôi không nên lăn lộn trong ngành giải trí này không?”
Đột nhiên Thẩm Tri Thu lại hỏi một câu không đầu không đuôi.
Tôn Hàn nhíu mày: “Sao cô lại nói vậy?”
“Nghiêm túc mà nói thì tôi đã được cậu cứu hai lần rồi. Tôn Hàn, nhiều lúc tôi nghĩ nếu không có cậu, thì đến việc đơn giản nhất là giữ thân mình chắc tôi cũng không làm được, mà sẽ giống như các ngôi sao nữ khác trong giới mất”.
“Ngành này quá phức tạp”.
Thẩm Tri Thu nói lời này thật lòng, trước kia cô vào ngành lúc còn nhỏ nên chưa biết gì, nhưng giờ quay trở lại thì đã nhìn rõ hơn mọi thứ hơn.
Hai lần trước có Tôn Hàn, nhưng sau này sẽ có nhiều kẻ có quyền có thế mơ ước đến cô ấy thì sao, lẽ nào cô ấy luôn gặp may có Tôn Hàn đứng ra giúp đỡ ư?
Tôn Hàn như có điều suy nghĩ, ra là vấn đề này.
Nhưng anh không tiện bàn về chuyện này cho lắm.
Vì thế đành nói thật luôn: “Sống đâu biết đó. Cô nói ngành giải trí dơ bẩn, nhưng có từng nghĩ các ngành khác chưa chắc đã tốt đẹp hơn không? Với lại, nếu cô không đóng phim thì công ty của bố cô phải làm sao đây?”
“Cậu biết chuyện này ư?”, Thẩm Tri Thu thấy ngạc nhiên vì cô ấy chưa từng kể chuyện này cho Tôn Hàn.
Tôn Hàn cười đáp: “Nghe ngóng chút là biết ngay ấy mà, nhưng tôi có thể hiểu điều mà cô đang lo lắng. Thế này đi, tôi hứa với cô, chỉ cần cô vẫn làm việc trong ngàng giải trí ở Tây Nam thì sẽ không có ai dám động đến cô cả”.
Tôn Hàn muốn bảo vệ một người phụ nữ ở sáu tỉnh của Tây Nam là chuyện không quá khó.
Nhưng nếu vượt khỏi phạm vi của khu vực này thì chưa chắc, vì quyền lực của anh cũng có giới hạn.
Với Thẩm Tri Thu mà nói thì lời hứa này của Tôn Hàn khiến cô ấy vô cùng yên tâm.
“Sao cậu tốt với tôi thế?”, Thẩm Tri Thu chợt nhỏ giọng hỏi.
Thẩm Tri Thu đột nhiên hỏi câu này khiến Tôn Hàn phải ngớ người ra, anh định trả lời là tiện tay thôi, nhưng xét một cách khách quan thì sự giúp đỡ của anh dành cho Thẩm Tri Thu đã vượt qua phạm vi tiện tay rồi.
Vì anh thích cô ấy ư? Cũng không phải.
“Vì chúng ta là bạn, chứ không liên quan đến tình cảm trai gái. Nếu bạn của tôi gặp chuyện, tôi sẽ cố hết sức giúp đỡ. Cô có thể coi hành động này của tôi là làm việc trượng nghĩa”.
“Phụt…”
Nghe Tôn Hàn nói vậy, Thẩm Tri Thu không thể nhịn được nữa mà cười phá lên.
Khi cười, đôi mắt của Thẩm Tri Thu cong như vầng trăng, má lúm đồng tiền nho nhỏ hiện ra, trông cô ấy vô cùng xinh đẹp.
Quả là một cảnh tượng đẹp mắt!
Tôn Hàn không cười mà cứ thế ngăm Thẩm Tri Thu, như đang thưởng thức phong cảnh thơ mộng.
“Đừng nhìn nữa, tôi ngại đấy”.
Chú ý thấy ánh mắt của Tôn Hàn, Thẩm Tri Thu có vẻ xấu hổ.
Lúc này, điện thoại của Thẩm Tri Thu chợt đổ chuông, cô ấy ra hiệu bằng ánh mắt cho Tôn Hàn rồi nghe máy.
Sau vài ba câu thì Thẩm Tri Thu thông báo vị trí hiện tại của mình rồi ngắt máy.
Cô giải thích: “Là quản lý của tôi hỏi tôi đang ở đâu. Đôi lúc tôi thấy làm người nổi tiếng mệt thật, lúc nào cũng phải báo cáo hành tung của mình, như chẳng có chút riêng tư nào ấy!”
“Nhiều người mơ còn không được đấy”, Tôn Hàn tuỳ ý đáp.
Hai người cứ thế trò chuyện vui vẻ, còn thời gian cũng chầm chậm trôi đi.
“Tối nay, tôi mời cậu đi ăn nhé? Rảnh không?”
Cũng sắp đến bốn giờ chiều rồi, Thẩm Tri Thu mở lời mời.
Sau khi biết thân phận của Tôn Hàn, Thẩm Tri Thu biết anh là mẫu người bận rộn từng giây từng phút đều quý như vàng, nên muốn mời anh đi ăn cũng phải hỏi trước xem người ta có rảnh không đã.
“Được, vừa hay tiết kiệm được một bữa ăn”, Tôn Hàn cười đáp.
“Ok, thế chúng ta ngồi thêm một lúc rồi năm rưỡi đi ăn nhé?”
“Ừm!”
Một lúc sau, chợt có một giọng nữ thúc giục vọng từ phía xa lại.
“Trời ơi, bà cô của tôi ơi, tìm em khó quá đấy!”
Tôn Hàn và Thẩm Tri Thu cùng ngoảnh lại thì thấy một người phụ nữ khoảng bốn mươi tuổi đang vội vã chạy tới, mặt chị ta đầy tàn nhang, dù đã trang điểm rất dày cũng không thể che đi được.
“Tri Thu, chị đã nói với em bao lần rồi, đừng tuỳ tiện hẹn gặp riêng đàn ông, nhỡ bị lũ chó săn chụp được ảnh rồi tung lên mạng thì phải làm sao?”
Người đó nhìn Tôn Hàn rồi tỏ vẻ không vui, dáng vẻ đề phòng Tôn Hàn của chị ta cứ như các tú bà ở lầu xanh đang sợ tay thư sinh nghèo này cướp con gái của mình đi.
“Cậu ấy là bạn em! Tôn Hàn, ngại qua, chị Trương hơi thẳng tính, cậu đừng để bụng nhé! Chị ấy là Trương Tinh Tinh - người đại diện của tôi!”, Thẩm Tri Thu vừa giải thích vừa giới thiệu với Tôn Hàn.
“Chào chị!”, Tôn Hàn nể mặt Thẩm Tri Thu nên chào hỏi với người phụ nữ đó.
“Chào!”
Trương Tinh Tinh chào có lệ một câu rồi nhìn sang Thẩm Tri Thu: “Đi với chị”.
“Đi đâu mà chị cứ cuống lên thế?”, Thẩm Tri Thu tỏ vẻ bực mình.
Chương 282: Có biết ai đánh gãy chân của anh họ anh không?
Thẩm Tri Thu vừa mời Tôn Hàn đi ăn, giờ bỏ đi thì biết ăn nói thế nào?
Đương nhiên anh sẽ không vui rồi.
Trương Tinh Tinh không biết mà cũng không quan tâm tới điều này, song chị ta đã biết tính cách cứng đầu của Thẩm Tri Thu rồi nên đành mềm mỏng nói: “Hôm nay là tiệc mừng anh họ cậu Lý xuất viện, cậu ấy mong em có thể đi cùng, ít nhiều mình cũng phải nể mặt người ta chứ!”
“Tri Thu, chị Trương biết em không thích những nơi như vậy, nhưng đôi lúc dù không muốn thì vẫn phải giữ thể diện cho người ta”.
“Lý Ngọc Hoan à? Em không đi đâu”.
Thẩm Tri Thu lạnh mặt khoanh tay trước ngực nhìn thẳng vào Trương Tinh Tinh rồi nói: “Chị Trương, em nhắc lại một lần nữa, công ty sắp xếp chị làm người đại diện phụ trách công việc cho em, chứ không phải là việc riêng tư. Sau này, chị đừng bao giờ giới thiệu mấy loại công tử bột như Lý Ngọc Hoan cho em nữa”.
Tính cách của Thẩm Tri Thu khá ôn hoà, hiếm khi nổi giận, nhưng lúc này từng câu từng chữ của cô ấy như khạc ra lửa.
“Ơ hay, em không đi thì chị đi chắc? Thẩm Tri Thu, em có phải thiếu nữ ngây thơ chưa trải sự đời đâu, em phải biết nếu không đi thì sẽ đắc tội với cậu Lý chứ! Đến lúc đó, không chỉ có em gặp chuyện thôi đâu, chị cũng sẽ khó ăn nói với sếp đấy biết không?”, Trương Tinh Tinh cũng nổi giận rồi quở trách.
Tôn Hàn ngồi nghe nãy giờ ở một bên chợt cau mày rồi lên tiếng: “Anh Lý gì đó có lai lịch lớn lắm sao? Mà Cung Hướng Độ vẫn chưa nói gì với chị à?”
Trải qua chuyện vừa rồi với Thân An Hoa, nếu đầu óc của Cung Hướng Độ không có vấn đề, chắc chắn ông ta sẽ không bắt Thẩm Tri Thu làm những chuyện mà cô ấy không muốn nữa.
Trương Tinh Tinh đang bốc hoả lại nghe thấy giọng nói của Tôn Hàn nên càng điên tiết hơn, chị ta lập tức trợn mắt nói: “Cậu Lý mà không có lai lịch lớn thì cậu có chắc? Còn nữa, tên của chủ tịch công ty tôi không phải để cho người khác tuỳ tiện gọi thế đâu. Đừng tưởng biết tên của ông ấy rồi làm bộ làm tịch nói mấy câu là có thể doạ được người khác”.
“Họ Tôn đúng không! Tôi nói cho cậu biết, Tri Thu nhà chúng tôi với cậu như trời với đất vậy, đừng không biết tốt xấu rồi suốt ngày quấn lấy cô ấy nữa”.
“Chị Trương, chị quá đáng rồi đấy! Tôn Hàn là bạn em”, Thẩm Tri Thu lên tiếng.
Trương Tinh Tinh hừ lạnh một tiếng rồi nói: “Bạn bè cái nỗi gì? Chị thấy em lú lẫn rồi đấy, các công tử con nhà giàu thì không ưng, lại ngồi đây với một tên vớ vẩn! Thẩm Tri Thu, nghe lời chị đi, cuộc sống của em thuộc giới thượng lưu, nên đừng phí thời gian với các hạng người này”.
Thấy Trương Tinh Tinh càng nói càng quá quắt, Thẩm Tri Thu không thể nhịn cơn giận được nữa.
“Chị Trương, giờ chị về công ty đi, ngày mai tôi sẽ nói với chủ tịch thay người đại diện cho mình”.
Thẩm Tri Thu nhịn Trương Tinh Tinh không chỉ một, hai ngày, bây giờ cô ấy chịu hết nổi rồi.
Trương Tinh Tinh ngớ người rồi chỉ vào mình nói: “Cô định thay tôi? Thẩm Tri Thu, đầu óc cô có vấn đề rồi đấy! Cô làm vậy vì một tên vớ vẩn như này sao?”
“Được, cô muốn thay tôi thì tuỳ cô. Ngày mai tự cô đi mà nói chuyện với sếp, nhưng hôm nay cô phải đi tham gia tiệc ra viện của anh họ cậu Lý”.
“Tôi không đi!”
“Được thôi, cậu Lý đã lái xe đến đây rồi, có giỏi thì tự cô đi nói với cậu ấy đi! Đừng trách tôi không nhắc nhở cô bác của cậu ấy là ai nhé, đến chủ tịch gặp cũng phải khúm núm đấy biết không!”, Trương Tinh Tinh như có chỗ dựa nào đó nên hoàn toàn phớt lờ thái độ của Thẩm Tri Thu.
Tôn Hàn hiếu kỳ hỏi: “Bác của cậu Lý gì đó là ai vậy?”
Dẫu sao cũng mất hết thể diện rồi, Trương Tinh Tinh không thèm tỏ vẻ nữa mà khinh Tôn Hàn ra mặt nói: “Nói ra e cậu lại sợ hết hồn đấy! Họ Tôn kia, cậu nên biết điều rồi tránh xa Thẩm Tri Thu ra, không khéo có ngày lại biến mất khỏi đây đấy!”
Tôn Hàn thấy buồn cười, chị ta dám uy hiếp sẽ làm anh biến mất khỏi tỉnh này, thú vị đấy!
Tôn Hàn nói: “Tôi thật sự hiếu kỳ muốn gặp anh Lý đó, để xem anh ta định làm tôi biến mất kiều gì!”
Trương Tinh Tinh thấy lạ, tại sao Tôn Hàn không sợ hãi chút nào nhỉ?
Đúng lúc này, điện thoại của chị ta đổ chuông, chị ta liếc nhìn Thẩm Tri Thu rồi nói: “Cậu Lý gọi này, nếu cô không đi thì tự nói với người ta đi”.
Sau đó, Trương Tinh Tinh đã nghe máy.
Một phút sau, có một người thanh niên ăn vận loè loẹt đi đến.
Trông thấy Thẩm Tri Thu, Lý Ngọc Hoan nở nụ cười xán lạn: “Tri Thu, ra em ở đây à?”
“Cậu Lý, hôm nay tôi bận rồi nên không thể đi tham gia tiệc ra việc của anh họ cậu được, xin lỗi!”, Thẩm Tri Thu tỏ vẻ không vui nói.
Trương Tinh Tinh há hốc miệng, không ngờ Thẩm Tri Thu lại không biết nể nang như vậy, sợ Lý Ngọc Hoan sẽ nổi giận nên chị ta vội chen lời: “Cậu Lý, Tri Thu đùa đấy, hôm nay cô ấy có bận gì đâu, nhất định sẽ đi với cậu mà”.
Sau đó, chị ta lập tức quay lại nhìn Thẩm Tri Thu: “Tri Thu, cậu Lý vất vả tới tìm em, sao em không nể mặt thế hả?”
Nhưng Thẩm Tri Thu chỉ lạnh mặt mà không nói gì.
“Hôm nay, Tri Thu mời tôi đi ăn rồi nên không rảnh đi với anh đâu. Anh Lý, ngại quá, ai nhanh chân trước thì được!”, Tôn Hàn chợt nói.
Lý Ngọc Hoan không để tâm đến Tôn Hàn lắm, nhưng giờ buộc phải quan sát một chút rồi nói: “Đi ăn cùng anh thì để hôm khác đi, hôm nay tôi đã nói với mấy người bạn của anh họ tôi là Tri Thi sẽ đến rồi, nếu không gặp được cô ấy thì tôi biết giấu mặt đi đâu?”
“Này anh bạn, nể mặt chút đi, sau này có việc gì thì cứ đến tìm tôi”.
Nói những lời khách sáo như này, Lý Ngọc Hoan tự thấy mình quá nhân nhượng với người thanh niên này rồi.
Nếu không vì muốn để lại ấn tượng tốt cho Thẩm Tri Thu, có lẽ hắn đã dùng đến vũ lực rồi.
“Cậu Lý, tôi chưa đồng ý sẽ đi dự tiệc với cậu nên thể diện của cậu không liên quan gì đến tôi cả”, Thẩm Tri Thu mất kiên nhẫn nói.
“Đừng có không biết tốt xấu!”
Đột nhiên Lý Ngọc Hoan quay ngoắt thái độ, mặt mày nhăn nhó như chuẩn bị nổi giận.
“Anh trai của anh là Lý Anh à?”, Tôn Hàn chợt hỏi.
“Anh biết anh ấy à?”
Lý Ngọc Hoan tỏ vẻ ngạc nhiên, nhưng rất nhanh đã hiểu ngay, mấy anh em nhà họ Lý bọn họ khá nổi ở tỉnh, nhất là Lý Anh, người được bác cả cọi trọng nhất nên cũng là người nổi tiếng nhất.
Ai tinh mắt một chút thì đều biết anh họ hắn.
Tôn Hàn này biết cũng chẳng có gì là lạ.
Tôn Hàn bỗng cảm thấy rất nực cười, nghĩ đến buổi tiệc mừng ra viện nên anh hỏi thử xem có phải Lý Anh không.
Ai dè đúng thật.
“Anh họ anh bị người ta đập gãy chân mà mới có một tháng đã khoẻ rồi à? Hồi phục nhanh thế!”
Lý Ngọc Hoan chưa nghe ra ý tứ sâu xa, nhưng hắn không thích thái độ này của Tôn Hàn, anh nói như thể anh họ hắn không nên khoẻ lại vậy, hắn lạnh giọng nói: “Anh có biết nếu anh họ tôi mà nghe được câu anh vừa nói thì anh sẽ gặp nạn thế nào không?”
Tôn Hàn chẳng những không sợ sệt, trái lại còn nổi hứng hỏi: “Thế anh có biết là ai đã đập gãy chân của anh họ anh không?”
Lý Ngọc Hoan: “…”
Bình luận facebook