Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 288-293
Chương 288: Bác cả mời cơm
Xẩm tối, Tôn Hàn tắm xong bèn lấy điện thoại gọi cho Liễu Y Y.
Sau khi đến tỉnh lỵ, vì bận rộn chuyện nội bộ của Thiên Cửu môn nên Tôn Hàn vẫn chưa gọi cho Liễu Y Y, hơn nữa lần nào nói chuyện điện thoại cũng chỉ được đôi ba câu đã phải cúp máy.
“Bố, bố ơi!”
Điều khiến Tôn Hàn bất ngờ là bên kia đầu dây lại vang lên giọng nói của Đồng Đồng.
“Bố đây. Dạo này Đồng Đồng có ngoan không nào?”
Vừa nghe thấy giọng nói ngô nghê của Đồng Đồng, tâm trạng của Tôn Hàn lập tức vui vẻ hẳn lên.
“Đồng Đồng ngoan lắm ạ. Bố không tin con thì có thể hỏi, hỏi mẹ ạ!”
“Ừa, bố tin Đồng Đồng mà”.
“Bố ơi, khi nào bố mới về thăm Đồng Đồng ạ?”
Đồng Đồng bỗng nghẹn ngào nấc lên.
Tôn Hàn an ủi cô bé, “Khi nào rảnh, bố nhất định sẽ về thăm Đồng Đồng nhé”.
Anh hiểu, dù sao Đồng Đồng cũng là một đứa trẻ, luôn nghĩ gì nói đó.
Đồng Đồng rất nhớ anh!
Khi nào có thời gian, anh chắc chắn sẽ tranh thủ quay về thăm Đồng Đồng.
Cả hai trò chuyện với nhau được một hồi thì Đồng Đồng đưa điện thoại cho Liễu Y Y
“Khi nào anh rảnh, nhớ gọi điện cho Đồng Đồng nhé. Đồng Đồng thường nhớ anh đến phát khóc đấy”, câu đầu tiên của Liễu Y Y cũng nói như thế.
Tôn Hàn cảm thấy áy náy lắm, bèn gật đầu, “Ừ!”
“Chuyện ở tỉnh lỵ sao rồi? Thuận lợi cả chứ?”
“Cũng ổn, khá giống với dự tính của anh”.
“Vậy thì tốt”, Liễu Y Y không nghĩ nhiều, nghe anh nói thế cũng yên tâm phần nào.
“Em thì sao? Việc thành lập Y Minh Nguyệt không gặp vấn đề gì chứ?”, Tôn Hàn hỏi.
“Tình hình khá ổn, dây chuyền sản xuất đã sẵn sàng rồi. Còn nửa tháng nữa là chính thức cắt băng khánh thành và thành lập, sau đó sẽ chuẩn bị bắn phát súng đầu tiên vào mùa thu!”
Tôn Hàn nhẩm tính, tốc độ cũng khá nhanh. Vào cuối năm trước, quốc tế Phong Hoả và thời trang Sâm Uy đạt thoả thuận hợp tác, chính thức quyết định thành lập Y Minh Nguyệt.
Thế mà đầu năm nay, họ đã chuẩn bị cắt băng khánh thành rồi.
Ngay sau đó là chuẩn bị ra mắt sản phẩm mới và mở các kênh bán.
Nếu không thể bắt kịp tung ra sản phẩm mùa hè, thì trực tiếp khởi động từ mùa thu cũng được.
Tốc độ như thế cũng nhanh lắm rồi.
Điều này có nghĩa là chỉ cần chờ đến mùa thu, nếu không có gì bất ngờ, Liễu Y Y với tư cách là người phụ trách Y Minh Nguyệt, sẽ bắt đầu nổi tiếng trong ngành thời trang may mặc.
Giấc mơ của cô đã ở rất gần.
“Chúc mừng em”, Tôn Hàn thực sự không biết nên nói gì, chỉ bật ra mấy chữ như vậy.
Liễu Y Y đáp, “Nói chúc mừng thì còn sớm quá, chờ Y Minh Nguyệt tạo được tiếng vang rồi nói cũng chưa muộn mà”.
“Ừ”.
Nói thế thôi, chứ Tôn Hàn không cho là vậy.
Y Minh Nguyệt đúng là thương hiệu mới, nhưng chỗ dựa của nó là quốc tế Phong Hoả và thời trang công ty. Đây là thương hiệu mà hai công ty lớn lấy mạnh bù yếu bắt tay thành lập.
Miễn không xuất hiện sai sót mang tính quyết định, thương hiệu Y Minh Nguyệt đảm bảo sẽ đạt được thành công.
Về cơ bản, chỉ cần chờ đến mùa thu, Y Minh Nguyệt sẽ góp mặt vào các thương hiệu thời trang tuyến một trong nước.
…
Trưa hôm sau Dương Dung gọi điện cho Tôn Hàn, nói rằng tối nay bác cả Dương Khai Phú muốn mời gia đình họ ăn cơm ở khách sạn Cự Dương, dặn anh để chải chuốt một tí, đừng thất lễ.
Tôn Hàn gật đầu đồng ý.
Nếu đã ở tỉnh lỵ, gặp nhau một chút cũng không có gì lạ.
Dù sao đi nữa cũng là người thân.
Đến chiều, ba người ngồi chiếc A8 của Từ Tiểu Bân để đến khách sạn Cự Dương.
Một người đàn ông trung niên khoảng sáu mươi tuổi đã đợi ở bên ngoài từ lâu, vừa nhìn thấy Dương Dung xuống xe bèn tươi cười chào hỏi, “Chào em tư!”
“Anh cả!!”
Trong số các anh chị em họ của nhà Dương Dung, bà ta xếp thứ tư.
“Ha ha, Tiểu Bân, tối qua Diệp Tô bảo với bác là Tiểu Bân lái A8, bác còn không tin đấy! Không ngờ dạo này cháu làm ăn khá quá! Có dịp thì cho bác mượn xe để đi khoe tí nhé!”
Ngay sau đó, Dương Khai Phú đã mỉm cười nhìn Từ Tiểu Bân và chiếc A8 kia, ánh mắt toát lên vẻ ghen tị khó tả.
Mấy năm đầu, Dương Khai Phú là người giàu có nhất trong số các họ hàng thân thích. Ông ta đến tỉnh lỵ làm ăn và kiếm được tiền từ rất sớm, cũng đã mua được nhà ở tỉnh lỵ rồi.
Khiến đám thân thích phía Dương Dung cảm thấy rất ghen tị.
Kiếm được chút tiền như thế đã là rất đáng nể ở một nơi nhỏ bé như Mục Thành. Nhưng so với tỉnh lỵ thì tài sản cũng chỉ có vài triệu, mà đã bao gồm cả bất động sản rồi, chỉ khá hơn người dân bình thường một chút thôi.
“Bác cả đừng nói thế. Bác mà muốn lái thì cứ việc báo cho cháu một tiếng, cháu đem xe cho bác ngay!”, Từ Tiểu Bân cũng hào sảng đáp lời.
“Ha ha, không uổng công bác cả thương cháu”.
“Tôn Hàn à, biết quay đầu là tốt. Bác cũng biết chuyện trước đây của cháu, sau này làm người tử tế là được. Học hỏi Tiểu Bân nhiều vào đấy!”
Dương Khai Phú chẳng mấy khách sáo với Tôn Hàn, chỉ nói vài câu dạy dỗ.
“Cháu biết rồi”, Tôn Hàn cũng lười phí lời, chỉ ôn tồn trả lời như vậy.
Có vẻ Dương Khai Phú không có hứng thú quan tâm đến Tôn Hàn, nói được mấy câu thì mời họ vào trong.
Khách sạn Cự Dương không phải là khách sạn sang trọng nhất của tỉnh lỵ, nhưng cũng thuộc tuyến một, ăn một bữa cơm cũng tốn hết mấy nghìn.
Nói thật thì Tôn Hàn khá tò mò, sao Dương Khai Phú lại rộng rãi thế?
Lúc anh và Từ Tiểu Bân còn bé, tuy Dương Khai Phú rất giàu có, nhưng nổi tiếng là keo kiệt.
Bình thường về quê, ông ta còn chẳng lì xì cho bọn trẻ con được mấy đồng.
Thế mà hôm nay ông ta lại hào phóng mời một bữa cơm có giá mấy nghìn tệ, nếu rượu chất lượng tốt hơn một tí thì có khi tiêu tốn hơn mười nghìn.
Chẳng lẽ mấy năm không gặp, ông ta đã đổi tính rồi ư?
Mấy người họ bước vào phòng riêng.
Căn phòng rộng chừng ba mươi mét vuông, bên cạnh bàn ăn còn có một chiếc ghế xô pha, trên tường treo ti vi màn hình tinh thể lỏng có giá trị mấy mươi nghìn tệ.
Bài trí thế này thì ít nhất cũng là phòng hạng trung.
Phí đặt phòng cũng phải mấy trăm tệ.
Đúng là khách sáo thật đấy!
“Em tư à, em cũng xem như được đến tỉnh lỵ chơi rồi! Nào, Tiểu Bân mau ngồi xuống đi. Người ta thường nói con gái đến năm mười tám tuổi sẽ khác hẳn, Tiểu Bân mười tám tuổi cũng thay đổi này, đẹp trai lắm đấy!”
Có năm, sáu người đã chờ trong phòng, một người phụ nữ trung niên trông khá đẫy đà vừa đứng dậy vừa tươi cười chào họ.
Đó là vợ của Dương Khai Phú.
Diệp Tô và Hàn Thế Văn cũng có mặt ở đây, khách sáo tiến lại chào hỏi.
Diệp Tô và Tôn Hàn khá giống nhau, đều là con nuôi, vậy nên cô ta không cùng họ với Dương Khai Phú.
“Chào Tiểu Bân! Anh là anh họ!”
“…”
Gần như tất cả đều xun xoe vây quanh Từ Tiểu Bân.
Còn Tôn Hàn tựa như người tàng hình, chẳng được ai để mắt đến.
“Lát nữa mới lên món, Tiểu Bân sang đây ngồi hàn huyên với bác nhé!”
Dương Khai Phú kéo Từ Tiểu Bân sang ghế xô pha.
Những người khác cũng ùa đến vây kín Từ Tiểu Bân.
Dương Dung cũng ngơ ngác, hình như bọn họ đối xử với Từ Tiểu Bân hơi nhiệt tình quá?
“Tiểu Bân à, cháu kể cho bác xem, chuyện đầu tư nguyên thạch kia là như thế nào vậy?”, rốt cuộc Dương Khai Phú cũng không dằn lòng được nữa, bèn đon đả hỏi chuyện.
Tôn Hàn ở gần đó thoáng ngẩn ra, cuối cùng cũng hiểu vì sao Từ Tiểu Bân lại được họ vây quanh như thế.
Chương 289: Chiếm dụng công quỹ
Từ Tiểu Bân đảo mắt nhìn quanh một lượt, thấy ánh mắt tha thiết của mọi người thì biết ngay bọn họ đã bị thu hút bởi việc đầu tư nguyên thạch rồi.
Xem ra, sau khi chia tay nhau vào hôm qua, Diệp Tô và Hàn Thế Văn đã ba hoa rất nhiều về chuyện đầu tư nguyên thạch.
Điều đầu tiên xuất hiện trong đầu Từ Tiểu Bân là lời cảnh cáo tối qua của Tôn Hàn. Nếu đưa mọi người đi đầu tư nguyên thạch, một khi bị xác định là lừa đảo, cậu ta sẽ đối mặt với việc ngồi tù.
Chuyện này làm Từ Tiểu Bân cảm thấy lo ngay ngáy. Cậu ta đã có ý định từ bỏ, không muốn lừa gia đình Dương Khai Phú đi đầu tư nữa.
Nhưng rồi Từ Tiểu Bân nghĩ đến chuyện nếu không lấy được khoản tiền đầu tư nguyên thạch mười triệu kia, e là sau khi quay về, cậu ta sẽ bị bọn cho vay nặng lãi ép chết.
“Tiểu Bân à, ở đây làm gì có người ngoài, cậu nói đi mà!!”
Diệp Tô cho rằng Từ Tiểu Bân không muốn tiết lộ tin với nhiều người như vậy, bèn cất tiếng khẩn khoản.
Từ Tiểu Bân nghĩ ngợi một hồi cũng đưa ra quyết định. Cậu ta ngẩng đầu nhìn Dương Khai Phú, giọng đắn đo, “Bác cả à, đầu tư nguyên thạch có nhiều rủi ro, người trẻ chúng cháu chơi thì cũng đành, bác đừng tham gia nhé?”
Trước khi đến đây, ông chủ của bên đầu tư nguyên thạch đã dạy Từ Tiểu Bân phải nói như thế nào mới lấy được lòng tin của người khác, đúng lúc này có dịp dùng đến.
Phải lạt mềm buộc chặt trước đã.
Ngoài mặt thì khuyên nhủ người ta đừng tham gia, nhưng thực tế đây đều là những lời ám chỉ.
“Làm cái gì mà chẳng có rủi ro! Bác cả vẫn đủ sức chịu sự rủi ro này! Tiểu Bân à, không giấu gì cháu, bác vẫn còn chút tiền nhàn rỗi. Có dự án tốt thế này, bác thực sự rất muốn đầu tư một ít. Cháu không biết đấy chứ, hai người anh họ của cháu đều không biết kiếm tiền. Bác cả mà không kiếm thêm thì tiền dưỡng già cũng chẳng có!”, Dương Khai Phú kể lể.
Nếu ngay từ đầu Từ Tiểu Bân nói rằng đầu tư nguyên thạch tốt đến mức nào, thì chưa chắc Dương Khai Phú sẽ tin.
Còn bây giờ đây, tuy Từ Tiểu Bân không nói rõ ràng, nhưng ông ta vừa nghe giọng điệu của đối phương thì đã có thể đoán ra, đầu tư cái này chắc chắn sẽ kiếm được tiền!
“Tiểu Bân à, cậu đừng thấy công việc của Thế Văn tốt như thế mà nhầm, ấy chỉ là bề ngoài thôi. Như chuyện kết hôn của chị và Thế Văn này, bọn chị còn không có tiền sửa chữa nhà tân hôn đã mua cơ. Việc đầu tư nguyên thạch của cậu đáng tin cậy như vậy, sao không chịu cho chị một chân đầu tư với?”, Diệp Tô cũng cất lời, đã quyết định muốn đầu tư nguyên thạch rồi.
“…”
Những người khác cũng ồn ào bày tỏ sự hứng thú đối với việc đầu tư nguyên thạch.
Vẻ mặt của Dương Dung rất buồn bã. Bà ta biết rõ chuyện đầu tư nguyên thạch kia, một khi những người ở đây đều đầu tư vào nó, thì mối quan hệ của bà và nhà Dương Khai Phú xem như chấm dứt.
Nhưng bây giờ bà ta không dám đi khuyên họ. Nếu không ai đưa tiền để Tiểu Bân trả nợ, vậy Tiểu Bân sẽ rơi xuống vũng bùn, không gượng dậy được nữa.
Không lừa Dương Khai Phú thì con trai bà ta sẽ khổ. Dương Dung không còn sự lựa chọn nào cả!
Tôn Hàn chau mày im lặng. Tuy anh không rõ chuyện đầu tư nguyên thạch là thế nào, nhưng với phán đoán của anh, muốn kiếm tiền từ việc này e là khó lắm.
Nhưng nếu anh lên tiếng, có lẽ cũng chẳng khuyên nhủ được ai.
Lòng tham của con người mà, không ngăn cản được đâu.
“Bác cả, chị Diệp Tô, anh họ, anh rể à…”
Từ Tiểu Bân gọi từng người một, rồi mới chậm rãi nói, “Chuyện đầu tư nguyên thạch này cụ thể ra sao thì cháu cũng đã nói với Diệp Tô, chắc hẳn tối qua mọi người cũng đã nghiên cứu kĩ rồi nhỉ?”
Những người kia liên tục gật đầu.
Bọn họ đều lên mạng tra cứu rồi, có người bảo đầu tư nguyên thạch là lừa đảo thôi, nhưng lại có nhiều người nói năm nay đã phát tài nhờ đầu tư nguyên thạch.
Nhất là họ đã nghe Diệp Tô kể rằng, Từ Tiểu Bân chỉ chơi một tháng mà đã mua được A8, hơn nữa còn có gần mười triệu tiền đầu tư nguyên thạch trong tài khoản.
Trăm nghe không bằng một thấy.
Từ Tiểu Bân đã lái chiếc A8 đến đây mà, chuyện này chắc chắn là đáng tin!
“Cụ thể hơn thì cháu không giải thích nữa nhé. Nếu bác cả thực sự muốn mua thì đứa cháu này cũng có thể cam đoan với bác, trong vòng hai tháng, tiền của bác sẽ có thể tăng gấp đôi, thậm chí có khả năng tăng gấp ba!”
“Tất nhiên, tài khoản do mọi người tự mở. Mọi người thấy lúc nào thích hợp thì bán, chuyện này thì không cần nghe theo cháu”.
Nghe Từ Tiểu Bân nói vậy, bọn họ lại càng tin tưởng hơn.
Dương Khai Phú sốt sắng hỏi, “Vậy nhà bác phải làm thế nào để đầu tư nguyên thạch?”
“Cái này thì chờ mọi người thống nhất và số tiền trước, sau đó cháu sẽ nhờ người ta lập tài khoản giúp mọi người. Mọi người cứ bỏ tiền vào để mua đầu tư nguyên thạch là được! Nhưng bác cả à, gia đình bác phải nhanh lên nhé. Sáng nay cháu mới gọi điện cho ông chủ phụ trách, tháng này chỉ còn số lượng là mười lăm triệu thôi”.
“Chẳng phải hôm qua cậu bảo còn ba mươi triệu à?”, Diệp Tô vội vàng hỏi.
Từ Tiểu Bân vờ cười gượng, “Chị họ à, đấy là hôm qua. Chỉ trong buổi tối hôm qua đã có một người mua mười triệu, còn có hơn năm triệu được bán ra!”
“Không ngại nói cho mọi người biết, qua ngày hôm nay, đừng nói là mười lăm triệu, e là một triệu cũng không có!”
Đây cũng là những gì mà ông chủ của bên đầu tư nguyên thạch đã dạy cậu ta, tiếp thị bỏ đói, tạo ra hiện tượng giả về khan hiếm hàng hoá, khiến người mua không muốn chần chừ nữa.
Quả nhiên, vừa nghe Từ Tiểu Bân nói vậy, ai nấy đều sốt ruột, chỉ sợ không mua được khoản đầu tư nguyên thạch tháng này nữa.
“Bố à, hay là chúng ta quyết định luôn đi!”
“Phía bố có thể đầu tư khoảng năm, sáu triệu. Còn con thì sao, Thế Văn?”, Dương Khai Phú bắt đầu cân nhắc.
Hàn Thế Văn đáp, “Có lẽ con bỏ ra khoảng ba triệu ạ!”
Mới có chín triệu!
Từ Tiểu Bân cảm thấy có chút không hài lòng.
Cậu ta cảm thấy gia đình họ có thể gom chừng mười triệu nên mới nói chỉ còn mười lăm triệu.
Thật không ngờ, số tiền họ bỏ ra lại thấp hơn dự tính của Từ Tiểu Bân.
“Con quản lý tài vụ của công ty, nếu chỉ cần chờ hai tháng, có lẽ con lấy ra được sáu triệu!”, đột nhiên, Diệp Tô như thể đưa ra một quyết định rất quan trọng, bèn lên tiếng.
Ôi!
Ai nấy đều há hốc mồm, Diệp Tô còn dám động đến tiền của công ty.
Chắc cô ta điên rồi.
Có nguy cơ ngồi tù đấy.
“Chị Diệp Tô à, hay là chị đừng động đến tiền của công ty, nhỡ xảy ra chuyện gì thì sao?”, lúc này, Tôn Hàn mới cất tiếng nhắc nhở.
Một khi hành vi chiếm dụng tiền của công ty bị phát hiện, dù nhẹ cũng bị sa thải, hơn nữa nó sẽ là vết nhơ trong lý lịch mà cả đời này cũng không rửa sạch được.
Vậy mà Diệp Tô chỉ liếc Tôn Hàn bằng ánh mắt ghét bỏ, không hề có ý cảm kích, “Chỉ mất hai tháng là lấy lại được rồi, sẽ không có vấn đề gì cả! Cơ hội chỉ có một thôi, tôi không muốn bỏ lỡ!”
Cô ta lấy sáu triệu của công ty, nếu sau hai tháng có thể tăng gấp ba, vậy cô ta có thể lời mười hai triệu rồi.
Cả đời cô ta chưa từng kiếm được số tiền lớn đến vậy!
“Tiểu Bân à, chị Diệp Tô của cháu đã cược cả vận mệnh tương lai vào cháu, sẽ không có vấn đề gì chứ?”, Dương Khai Phú quan tâm hỏi.
Đã đi đến bước này rồi, Từ Tiểu Bân làm sao có thể nói có vấn đề, bèn gật đầu cái rụp, “Chị Diệp Tô cứ yên tâm, sao em có thể gạt chị chứ? Em bảo đảm, sau hai tháng, ít nhất cũng tăng gấp đôi!”
Chương 290: Thẩm Tri Thu sẽ tham dự hôn lễ
Ngay sau đó là một bầu không khí vô cùng vui vẻ.
Món ăn được dọn lên, mọi người đều ngồi vào bàn, khui hai chai rượu có giá mấy nghìn tệ, sau đó vui vẻ cụng ly với nhau.
Từ Tiểu Bân được xếp ngồi cạnh Dương Khai Phú, nhận được đãi ngộ của nhân vật chính tối nay.
“À phải, Diệp Tô này, nghe nói hôn lễ của cháu có mời cả Thẩm Tri Thu, là thật à? Nói mới nhớ, từ khi Thẩm Tri Thu rút khỏi giới vào năm mười tám tuổi đến nay thì không nghe tin tức gì nữa”, bỗng có người tò mò hỏi Diệp Tô.
Tôn Hàn vốn yên tĩnh làm người tàng hình, lúc này cũng ngẩng đầu lên.
“Phải. Thẩm Tri Thu hình như đã trở lại vào nửa năm trước rồi, ký với công ty văn hoá Thắng Thiên ở tỉnh Nam của bọn cháu. Trùng hợp là Thế Văn và Thiếu Đông của văn hoá Thắng Thiên lại là bạn rất thân, nên mới mời được Thẩm Tri Thu đến đấy”, Diệp Tô đắc ý đáp.
“Ôi, mời ngôi sao đến dự lễ cưới, Diệp Tô nhà chúng ta đúng là khác hẳn những cô gái khác!”
“Chứ còn gì nữa. Không ngờ Thế Văn còn quen biết nhà Thiếu Đông của văn hoá Thắng Thiên, quả là lợi hại!”
“Diệp Tô thật khéo chọn chồng!”
Những người trong phòng thay nhau tâng bốc làm Diệp Tô cười không khép miệng.
Hàn Thế Văn cũng khá đắc ý. Nhưng nghĩ đến chuyện tối nay họ mời cơm Từ Tiểu Bân, nếu anh ta giành hết hào quang thì có khác gì vai phụ lấn át vai chính.
Thế là Hàn Thế Văn vội vã nâng ly với Từ Tiểu Bân, “Tiểu Bân à, để anh rể uống với cậu một ly! Chính ra, anh thực sự không sánh bằng cậu! Chút bản lĩnh của anh đều nhờ vào gia đình, cậu thì khác, hoàn toàn dựa vào năng lực của mình!”
“Anh rể khách sáo quá ạ!”
Từ Tiểu Bân nâng ly đáp lại, vì chột dạ nên dè dặt liếc nhìn Tôn Hàn, chỉ sợ anh vạch trần mình.
Trước khi Tôn Hàn đưa Từ Tiểu Bân năm triệu, cậu ta có là cái thá gì đâu?
Đừng nói là được người ta xun xoe vây quanh, e rằng tư cách để người như Hàn Thế Văn liếc nhìn cũng chẳng có.
Tất nhiên, năm triệu ấy cũng bị cậu ta tiêu sạch.
Người đáng nể thực sự không phải là cậu ta, mà là Tôn Hàn.
Dù bây giờ chuyện làm ăn của Tôn Hàn có gặp khó khăn thì anh cũng là người tài giỏi thật!
Tuy rất đố kỵ, nhưng Từ Tiểu Bân phải thừa nhận điều này.
Những người đang ngồi đây, đều nhìn lầm rồi!
Thế rồi Dương Khai Phú phát hiện Từ Tiểu Bân cứ nhìn về phía Tôn Hàn. Ông ta cho rằng Từ Tiểu Bân quan tâm đến cảm nhận của Tôn Hàn, bèn nhấp một ngụm rượu rồi nhìn anh.
“À phải rồi, Tôn Hàn, cháu đang làm gì nhỉ? Có cần bác tìm việc cho cháu không? Tuy năm xưa cháu đã phạm sai lầm, nhưng chỉ cần biết sai chịu sửa, bác cả sẽ không xem thường cháu!”
“Cháu cứ yên tâm. Bác cả cũng có chút mặt mũi ở tỉnh lỵ, tìm một công việc ổn định cho cháu hoàn toàn không thành vấn đề!”
Dương Khai Phú vẫn nói bằng cái giọng dạy dỗ ấy, nhưng ông ta cảm thấy như thế đã là nể mặt Tôn Hàn lắm rồi.
Nếu không vì nể Từ Tiểu Bân, ông ta đã chẳng nhiều chuyện như vậy.
Vừa nhắc đến chuyện Tôn Hàn từng phạm sai lầm, nhiều người trên bàn lập tức trưng ra vẻ khinh thường.
Họ hàng thân thích cũng chỉ có bấy nhiêu người thôi. Năm xưa Tôn Hàn từng phạm sai lầm gì, tuy Dương Khai Phú không nói thẳng, nhưng ai nấy đều biết rõ.
Tôn Hàn này là tội phạm cưỡng bức!
Dương Khai Phú còn nghĩ Tôn Hàn sẽ mang ơn khi ông ta nói như vậy.
Một tên tội phạm cưỡng bức nào dễ tìm được việc tốt.
“Tôn Hàn đang tự làm ăn, không phiền bác cả đâu ạ!”, lúc này, Dương Dung mới lên tiếng.
Người khác thì không biết, chứ người mẹ nuôi như bà ta thì biết rất rõ, bây giờ Tôn Hàn mới là ông chủ thực sự. Có thể anh không có nhiều tiền mặt do đang cần góp vốn đầu tư, nhưng chắc chắn giàu hơn gia đình chồng chưa cưới của Diệp Tô.
Sao lại cần một công việc bé nhỏ ấy chứ?
“Làm ăn à, không nói thì bác cũng quên mất, trước đây Tôn Hàn không học nhiều nhưng cũng từng làm ông chủ. Vậy Tôn Hàn này, bây giờ việc làm ăn của cháu thế nào rồi?”, Dương Khai Phú bèn hỏi với vẻ bán tín bán nghi. Tôn Hàn chỉ mới ra tù thôi, có thể làm ăn được gì nên hồn kia chứ.
“Bác cả à, việc kinh doanh nhỏ của cháu không đáng nhắc đến đâu ạ, nói ra chỉ khiến bác chê cười”, Tôn Hàn không có ý khoe ra, hơn nữa nói với những người này cũng chẳng có ý nghĩa gì, nên bèn trả lời thuận theo ý họ.
Ngay cả bản thân Tôn Hàn cũng nói thế, nên những người kia lại càng chắc chắn chuyện làm ăn của Tôn Hàn chẳng ra làm sao, ánh mắt cũng toát ra vẻ khinh bỉ.
Có khi là bày sạp bán hàng rong cũng nên.
“Lớn hay nhỏ thì cậu cũng là dân làm ăn mà! Người ta có câu ‘tiếp thu ý kiến quần chúng’, hay là cậu nói ra để mọi người cùng nhau đóng góp ý kiến, vạch ra kế hoạch tương lai cho cậu đi”, đúng lúc này, một người bỗng cất giọng chế giễu.
Người này là con trai cả của Dương Khai Phú, sống chẳng ra làm sao, toàn ăn bám bố mẹ.
Có lẽ vì nguyên nhân này nên mới muốn tìm cảm giác vượt trội khi so bì với Tôn Hàn.
Tôn Hàn cũng không nổi giận, chỉ nhẹ nhàng bảo, “Không cần đâu, chỉ là kinh doanh nhỏ thôi, không đáng nhắc đến”.
“Hầy, Tôn Hàn à, cứ nói đi, có mất miếng thịt nào đâu, mọi người thấy có đúng không nào?”, nhưng người con trai cả của Dương Khai Phú vẫn không buông tha anh.
“Đúng rồi, nếu chuyện làm ăn của cậu thuận lợi, biết đâu Thế Văn có thể giới thiệu mối quan hệ cho cậu đấy!”
“Thì đó, nói ra cũng có sao đâu?”
Những người còn lại cũng nhất quyết gặng hỏi.
“Bác cả à, vừa nãy mọi người bảo Thẩm Tri Thu sẽ tham gia lễ cưới của chị Diệp Tô, là thật sao ạ?”, lúc này, Từ Tiểu Bân chợt lên tiếng cắt ngang.
Thật ra Từ Tiểu Bân cũng chẳng muốn nói giúp Tôn Hàn, nhưng chuyện kinh doanh của Tôn Hàn thực sự rất lớn, ngay cả công ty bất động sản Thịnh Hạ ở Giang Châu mà Tôn Hàn cũng có cổ phần. Nếu anh thực sự nói ra, mấy người kia chỉ còn biết tự thẹn không bằng.
Chuyện này chẳng can hệ gì đến Từ Tiểu Bân, nhưng vấn đề là nhỡ nó ảnh hưởng đến chuyện đám người Dương Khai Phú đầu tư nguyên thạch thì rắc rối to.
Hơn nữa, Từ Tiểu Bân cũng chưa từng gặp ngôi sao trên truyền hình. Nếu Thẩm Tri Thu thực sự tham gia hôn lễ của Diệp Tô và Hàn Thế Văn, vậy thì cậu ta có hứng thú lắm.
“Thật đấy! Thẩm Tri Thu sẽ đến dự, còn lên sân khấu chúc mừng hôn lễ của Diệp Tô và anh rể cháu cơ!”, Dương Khai Phú đắc ý nói.
“Ra là thế ạ, vậy bác cả à, thật ra cháu cũng là người hâm mộ của Thẩm Tri Thu, có thể sắp xếp…”
Thấy Từ Tiểu Bân vừa xoa tay vừa cười nói, ai nấy đều hiểu Từ Tiểu Bân muốn họ sắp xếp cho cậu ta trò chuyện đôi câu với Thẩm Tri Thu.
Hiểu thì hiểu đấy, nhưng bọn họ đều khịt mũi khinh thường.
Thẩm Tri Thu người ta là ngôi sao lớn đấy, Từ Tiểu Bân là cái thá gì, có tư cách để nói chuyện với người ta à?
Dù Từ Tiểu Bân có giúp họ kiếm được chút tiền nhờ đầu tư nguyên thạch, thì trong mắt họ cũng thế thôi, vẫn nhỏ bé lắm.
Nhưng mà khó xử đây!
Bọn họ còn muốn kiếm tiền từ đầu tư nguyên thạch mà? Nhỡ Từ Tiểu Bân không vui, không giúp họ nữa thì phải làm sao?
Chương 291: Tôi cùng cần tìm một trợ thủ
“Thế Văn, hay con nghĩ cách để Thẩm Tri Thu gặp riêng Tiểu Bân đi?”
Dương Khai Phú thấy Từ Tiểu Bân sốt ruột nên bèn hỏi con trai mình.
Hàn Thế Văn thầm phỉ nhổ, ngoài mặt thì tỏ vẻ khó xử.
Người khác không biết, nhưng anh ta thì rất rõ một điều! Đúng là anh ta có quen với cậu ấm Cung Ngạo của văn hoá Thắng Thiên, nhưng chưa đến mức quá thân thiết.
Lần này, để mời được Thẩm Tri Thu tới, anh ta đã phải lén đưa cho Cung Ngạo năm trăm nghìn thì gã mới miễn cưỡng đồng ý.
Kết hôn là chuyện lớn trong đời, có thể mời một ngôi sao nổi tiếng đến thì cứ phải gọi là mát mày mắt mặt.
Dù vô cùng sót của, nhưng Hàn Thế Văn vẫn thấy xứng đáng.
Nhưng nếu giờ muốn bảo Thẩm Tri Thu gặp riêng Từ Tiểu Bân để nói chuyện thì chắc có cho thêm nhiều tiền đến mấy, Cung Ngạo cũng sẽ không đồng ý.
“Nếu mà khó quá thì thôi cũng được ạ”, Từ Tiểu Bân gượng cười rồi nói với vẻ mất mát.
“Thẩm Tri Thu sẽ đến đây dùng bữa, đến lúc đó anh sẽ sắp xếp cho em ngồi cùng bàn với cô ấy, Tiểu Bân, em thấy sao?”, Hàn Thế Văn chợt hỏi.
Hàn Thế Văn thật sự chỉ nghĩ ra được cách này thôi.
“Thế thì phiền anh rể ạ!”, Từ Tiểu Bân lập tức tươi cười hớn hở, như vậy cũng được, ít ra đã được ngồi gần người nổi tiếng rồi.
Bọn họ uống thêm một lúc rồi giải tán.
Từ Tiểu Bân đã uống rượu, còn Tôn Hàn thì không nên anh lái chiếc A8 về khách sạn.
“Anh, anh thử nói xem bây giờ trông Thẩm Tri Thu như thế nào nhỉ? Giờ cô ấy đã là một người phụ nữ trưởng thành hơn ba mươi tuổi rồi, chắc không còn xinh như trước nữa”.
Từ Tiểu Bân uống say nên bắt đầu nói liên thiên trên xe.
Tôn Hàn đang lái xe cũng phải liếc nhìn: “Trông Thẩm Tri Thu thế nào liên quan gì đến em? Người ta có thích em đâu mà”.
“Nhỡ có thích thì sao?”
Đúng là rượu vào lời ra, chứ lúc tình táo, chắc chắn Từ Tiểu Bân không dám nói ra câu này, nhưng giờ đã say đứ đừ nên chẳng kiêng dè gì nữa cả.
“Chờ đến lúc ấy đi đã!”, Tôn Hàn tuỳ ý đáp lời, sau đó bổ sung thêm: “Tốt nhất giờ em hãy nghĩ kỹ về chuyện đầu tư nguyên thạch đi. Diệp Tô đã cược cả tính mạng của mình vào đó rồi đấy, nếu em định lừa chị ấy thì phải dừng ngay đi”.
Nghe thấy vậy, Từ Tiểu Bân lập tức tỉnh táo hơn hẳn.
Lần này, cậu ta chơi hơi mạnh tay rồi!
Ai mà ngờ Diệp Tô lại dám dùng tiền công quỹ của công ty để đầu tư vào nguyên thạch chứ!
Từ Tiểu Bân muốn tìm một công tử Bạc Liêu đầu tư mười triệu để giải quyết vấn đề rắc rối của mình, ít ra cậu ta còn chút lương tâm, không muốn hại người khác.
Nhưng không bảo Diệp Tô đầu tư thì liệu bố con Dương Khai Phú có chịu bỏ tiền ra không?
Cậu ta không còn sự lựa chọn nào khác.
Hơn nữa cũng tại Diệp Tô tham lam, giờ còn trách ai?
Nghĩ vậy, Từ Tiểu Bân đã không còn thấy áy náy nữa.
“Lừa bịp gì đâu, Tôn Hàn, sao con coi thường em mình thế nhỉ? Con nghĩ em con không thể làm được việc gì đứng đắn sao?”, Dương Dung ngồi phía sau lên tiếng trách móc.
Trong lòng Từ Tiểu Bân càng thêm kiên định, quyết không lay đông.
Đến mẹ còn ủng hộ cậu ta là biết cậu ta không hề sai rồi, thế nên cậu ta tiếp tục hùng hồn nói: “Đúng đấy anh, đời em chưa có công trạng gì, nhưng lần này em kiếm được tiền thật! Nếu anh có tiền thì đầu tư thử đi, em đảm bảo anh không lỗ được đâu”.
Chỉ cần ngày mai nhà Dương Khai Thái đầu tư tiền là mọi chuyện sẽ được giải quyết xong, Từ Tiểu Bân chẳng những trả được hết nợ, mà còn được nhận một khoản nho nhỏ từ chủ đầu tư.
Nhưng chắc cũng không ít đâu.
Dẫu sao Tôn Hàn cũng không chịu cho cậu ta tiền thì đành thôi vậy.
“Anh không có tiền, mà cũng không hứng thú với nguyên thạch đó”, Tôn Hàn thờ ơ đáp lại một câu rồi không nói gì nữa.
…
Sáng ngày hôm sau, Tôn Hàn đã đi tới toà nhà của Cửu Thành.
Anh vừa vào phòng của tổng giám đốc thì đã thấy Kim Thất Lạc đang chờ mình.
“Chào công tử”.
Hôm nay, Kim Thất Lạc rất khách sáo.
Tôn Hàn chào lại một câu rồi ngồi xuống sofa: “Ông bảo có một tin đặc biệt, phía Lý Hắc Tử có động tĩnh gì à?”
“Lý Hắc Tử, Tô Vấn Long và Vương Bách Vạn đều chuyển trên dưới mười triệu vào một tài khoản nước ngoài, xem chừng là định thuê ai đó ra tay”.
Kim Thất Lạc gọi Tôn Hàn đến đây chuyến này cũng là vì thế.
Bây giờ, Tôn Hàn đã tuyên chiến với đám Lý Hắc Tử, dùng cách đấu lôi đài để quyết định tương lai của Thiên Cửu Môn.
Nếu Tôn Hàn thắng, nhóm Lý Hắc Tử sẽ hoàn toàn phục tùng.
Còn nếu thua thì anh phải rời đi để họ chia năm xẻ bảy môn phái.
Kim Thất Lạc không muốn Tôn Hàn thắng, nhưng thua thì lại càng không.
Tôn Hàn mà thua thì chỉ có nhóm Lý Hắc Tử đã tách khỏi Thiên Cửu Môn nhiều năm là vui.
Nhưng Kim Thất Lạc ông thì khác, tập đoàn Cửu Thành mà ông cụ điều hành là sản nghiệp của Thiên Cửu Môn, Giang Lệ mà xuống phía Nam thì kiểu gì cũng sẽ nhòm ngó nơi này.
Thế nên ông cụ không còn sự lựa chọn nào khác.
“Đại khái tôi đã biết họ tìm ai rồi”.
Song, Tôn Hàn lại chẳng ngạc nhiên chút nào, sắc mặt anh chỉ trầm xuống.
“Là ai vậy?”, Kim Thất Lạc hiếu kỳ hỏi.
Ông cụ chỉ có thể điều tra giao dịch của nhóm Lý Hắc Tử, chứ không biết họ chuyển tiền cho ai nên đương nhiên cũng không biết họ định thuê trợ thủ nào.
“Nói chung là một người không dễ đối phó! Xem ra tôi cũng phải tìm một trợ thủ thôi”, Tôn Hàn mập mờ nói.
“Công tử có kế hoạch là được rồi”.
Thấy vậy, Kim Thất Lạc không hỏi nữa, vì có hỏi cũng vô dụng.
Ting ting!
Đột nhiên điện thoại của Tôn Hàn đổ chuông, anh cầm lên xem rồi bỏ vào túi.
“Tôi có việc phải đi rồi, thái độ của cụ rất tốt, hãy yên tâm một điều rằng dù tôi nắm quyền thì vẫn không có gì thay đổi cả”.
Tôn Hàn bâng quơ nói một câu rồi đứng dậy rời đi.
Một phút sau, Kim Hạo đi vào phòng rồi quan tâm hỏi han: “Bố, Tôn công tử nói sao ạ?”
“Cậu ta cho bố một viên thuốc an thần”, Kim Thất Lạc suy nghĩ rồi nói.
Câu nói trước khi Tôn Hàn rời đi có nghĩa là Tôn Hàn sẽ không dùng quyền hành của mình để tước đi quyền điều hành của Kim Thất Lạc với tập đoàn Cửu Thành.
“Bố có nói với cậu ấy chuyện chúng ta tác thành cho cậu ấy với Điềm Nhi không?”
“Vội gì chứ! Nhỡ Tôn Hàn thua khi đấu lôi đài thì sao?”, Kim Thất Lạc nói một cách sâu xa.
Đặt tiền cước vào lúc này vẫn còn quá sớm.
Sau khi rời khỏi tập đoàn Cửu Thành, Tôn Hàn đã đến một quảng trường thương mại nổi tiếng của tỉnh.
Không lâu sau, anh đã thấy Thẩm Tri Thu đeo kính râm ngồi gần rào chắn.
“Hôm nay trời đẹp nên tôi muốn ra ngoài ngồi chơi, sau đó chợt phát hiện mình chẳng có bạn bè gì ở đây, thế là tôi nhớ đến cậu, không làm phiền cậu chứ?”, Thẩm Tri Thu nhẹ nhàng hỏi.
Sau khi gọi một tách trà, Tôn Hàn châm một điếu thuốc rồi cười đáp: “Cô đã từng thấy ông chủ giàu có là tôi bận rộn bao giờ chưa?”
“Phụt! Ghê đấy! Nhưng việc của các cậu đều là việc lớn với số tiền khổng lồ trong vài ba phút! Nếu tôi làm lỡ giờ của cậu thì to tội luôn đấy”.
Sau vài câu bông đùa, Tôn Hàn chợt tò mò hỏi: “À, cô đã đồng ý xuất hiện trong lễ cưới của Hàn Thế Văn và Diệp Tô à?”
Chương 292: Lận soái
“Ừm, sao cậu biết?”
Thẩm Tri Thu chớp mắt nhìn Tôn Hàn rồi tò mò hỏi.
Tôn Hàn cười phá lên rồi đáp: “Ờ thì xét về một khía cạnh nào đó, Diệp Tô cũng có thể coi là chị họ của tôi!”
Nghe thấy vậy, Thẩm Tri Thu hiểu ra ngay, sau đó còn vỗ nhẹ vào đầu mình một cái, ra là thế.
Sau đó, cô ấy nói: “Sao cậu không nói sớm, nếu biết vậy thì dù Cung Ngạo có thêm mấy lá gan cũng không dám nhận tiền của Hàn Thế Văn đâu! Vốn chỉ là một việc đơn giản thôi mà, tôi có từ chối đâu. Giờ cậu mới nói, thành ra làm tôi khó xử đấy”.
Tôn Hàn đã giúp đỡ Thẩm Tri Thu rất nhiều, vậy mà còn bắt anh rể tương lai của anh phí mất năm trăm nghìn chỉ để mời cô ấy đến dự đám cưới, đúng là không thể chấp nhận được.
“Cung Ngạo nhận tiền rồi à? Không phải Cung Ngạo với Hàn Thế Văn là bạn nên anh ta mới nể tình mời cô đến đám cưới à?”, Tôn Hàn nổi hứng, rõ ràng Hàn Thế Văn nói khác mà.
“Loại người như Cung Ngạo mà coi một công tử nửa mùa như Hàn Thế Văn là bạn chắc? Nhưng tôi nói trước, dù Cung Ngạo đã nhận tiền, nhưng tôi sẽ không lấy một đồng nào đâu”, nói rồi Thẩm Tri Thu sợ bị hiểu lầm nên vội vàng giải thích.
Tôn Hàn xua tay nói: Không sao, cô cứ nhận đi, dẫu sao…”
Dẫu sao anh cũng chẳng thân thiết gì với nhà Diệp Tô nên không cần nể mặt mũi gì hết.
“Cậu với chị họ không thân nhau à?”, Thẩm Tri Thu nắm bắt được vấn đề.
Tôn Hàn gật đầu, không hề giấu giếm: “Thật ra chỉ là họ hàng xa thôi”.
Nghe vậy, Thẩm Tri Thu hiểu ra ngay: “Nếu cậu cũng đến đám cưới thì hôm đó cùng đi nhé!”
Thẩm Tri Thu vốn buộc phải đến tham dự lễ cưới này vì nể mặt Cung Ngạo, nhưng giờ cô ấy lại có một chút chờ mong.
Nếu đó là lễ cưới của chị họ Tôn Hàn thì khéo người nhà anh cũng sẽ đến.
Song, Tôn Hàn lập tức từ chối: “Chúng ta đi riêng thôi, nếu gặp thì hãy giả vờ không quen nhé!”
“Tại sao?”, Thẩm Tri Thu khó hiểu hỏi.
Lẽ nào Tôn Hàn không muốn người khác biết mình quen Thẩm Tri Thu cô ấy sao, cô ấy tệ đến mức đó à?
“Cô đừng nghĩ nhiều, tính tôi sợ phiền hà, mà cô là phiền nhất đấy”, Tôn Hàn giải thích qua loa.
Nếu để họ hàng của anh biết anh thân thiết với Thẩm Tri Thu thế này, chắc chắn sẽ có rất nhiều rắc rối không cần thiết mò đến, chuyện này không đùa được đâu.
“Được rồi”, Thẩm Tri Thu nhún vai với vẻ không vui cho lắm.
Hai người ngồi khoảng một tiếng thì Từ Khang Niên gọi điện báo người mà Tôn Hàn tìm đã đến.
Tôn Hàn thông báo địa chỉ rồi chờ ông ấy đến đón.
“Cậu bận rồi à?”
Thẩm Tri Thu nghe câu được câu chăng thì biết Tôn Hàn sắp phải đi.
Tôn Hàn nhấp một ngụm trà rồi gật đầu: “Ừ, có chút việc”.
“Ok, thế hôm khác gặp nhé”.
“Ừ”.
Chẳng mấy chốc, Từ Khang Niên đã lái xe đến nên Tôn Hàn và Thẩm Tri Thu tạm biệt nhau.
“Công tử, sao dạo này cậu hay đi với Thẩm Tri Thu thế?”
Từ Khang Niên vừa lái xe vừa hỏi.
Tôn Hàn im lặng, biết ông ấy đang có ý nhắc nhở, anh đưa tay lên day ấn đường suy nghĩ một lát rồi đáp: “Ai cũng có bạn bè mà, tôi và cô ấy đi với nhau cũng không có gì đâu”.
“Công tử có tính toán là được rồi”.
Từ Khang Niên không nói nhiều.
Với thân phận của công tử, đừng nói là kết bạn với Thẩm Tri Thu, kể cả muốn cô ấy ngoan ngoãn làm người phụ nữ của anh cũng được.
Ông ấy chỉ sợ anh sa đà vào chuyện tình cảm thì mới phiền phức.
Ở Giang Châu đã có một cô Liễu Y Y rồi.
“Anh ta thế nào rồi?”, một lát sau, Tôn Hàn mới hỏi.
Anh ta đó đương nhiên không phải người bình thường.
Từ ngày đầu tiên đến tỉnh Tây, Tôn Hàn đã cho người đi dò la tung tích của người đó.
Cuối cùng cũng tìm thấy rồi.
“Nếu không biết quá khứ lẫy lừng của cậu ta trước kia thì tôi thật sự không tin bây giờ, cậu ta lại sống một cuộc sống hèn nhát như vậy”, Từ Khang Niên cảm thán nói.
“Hèn nhát? Là sao?”, Tôn Hàn cau mày hỏi.
“Bây giờ, cậu ta đang ở rể trong một gia đình ở huyện Ôn, công tử không biết chứ cái nhà đó thật sự không ra gì cả. Bình thường, ho quát nạt Lận soái thì thôi, đã vậy còn ép cậu ta ly hôn vì có một đại gia theo đuổi con gái nhà mình nữa chứ”.
Nhớ lại chuyện mình thăm dò được, Từ Khang Niên thấy không thể tin được, cùng với đó là sự tò mò.
“Lệ Lận không phản ứng gì à?”, Tôn Hàn không tin hỏi.
Ngày xưa, Lệ Lận là đệ tử thân truyền của Phó Văn Húc, đồng thời còn được mọi người công nhận sẽ là người nối nghiệp cho môn phái, người đàn ông được gọi là Lận soái ấy sao có thể sa sút như vậy được.
Ở rể đã đành, ấy vậy còn phải chịu uất ức.
“Không, Lận soái chỉ bảo nếu vợ cậu ta muốn thì cậu ta đồng ý ly hôn”.
Từ Khang Niên đi chậm lại rồi nói: “Công tử, nói ra thì chúng ta đến tìm Lận soái không đúng thời điểm rồi, khéo giờ nhà họ đang ầm ĩ chuyện ly hôn ấy chứ”.
“Ai làm việc nấy, không phải lo”.
Tôn Hàn thờ ơ đáp lại một câu, sau đó nhắt mắt lại nghỉ ngơi, nhưng thật ra là nghĩ lại chuyện khi còn ở trong tù.
Lúc anh sắp được thả, Phó Văn Húc mới kể về Lệ Lận cho anh nghe.
Khi ấy, ông ta kể thật ra Tôn Hàn không phải lựa chọn số một cho vị trí kế nhiệm của Thiên Cửu Môn, mà là Lệ Lận.
Mười sáu năm trước, Lệ Lận mới mười năm tuổi, nhưng đã là Lệ soái nổi tiếng lẫy lừng của Thiên Cửu Môn rồi.
Luận về bản lĩnh thì dù còn trẻ, nhưng anh ta đã là vô địch trong môn phái, đến người đô con giỏi võ như Lý Hắc Tử còn không phải đối thủ, cho nên anh ta chính là đệ tử mà Phó Văn Húc tâm đắc nhất.
Đồng thời cũng là người nổi trội nhất.
Gần như tất cả mọi người đều chắc chắn Lệ Lận sẽ là người kế nhiệm của Phó Văn Húc, trở thành thủ lĩnh tiếp theo của Thiên Cửu Môn.
Anh ta là mẫu người điển hình cho câu tuổi trẻ tài cao!
Nhưng khi ấy, Lệ Lận mới mười lăm tuổi mà đã thường xuyên lui tới quán bar, đã thế còn ghen tuông đánh nhau với một đại gia ở nơi khác rồi còn đánh chết người ta.
Lúc đó, Phó Văn Húc muốn bảo vệ anh ta thì vẫn làm được.
Nhưng ông ta đã không làm vậy, ngược lại còn tận tay tống Lệ Lận vào tù.
Từ đó, tên của Lệ Lận đã trở thành một điều cấm kỵ ở Thiên Cửu Môn.
Phó Văn Húc kể với Tôn Hàn, nếu không chắc có thể đối phó được với Giang Lệ thì hãy đi tìm Lệ Lận rồi bảo anh ta giúp, nhưng tốt nhất là không phải dùng đến cách ấy.
Tôn Hàn hiểu ý ông ta ngay, nhưng có một người giỏi giang như vậy thì tội gì không nhờ vả chứ.
Chiếc Mercedes lao vút đi, sau hai tiếng đồng hồ, họ đã đến huyện Ôn.
Thật ra Tôn Hàn cũng rất tò mò, không biết Lận soái đó trông như thế nào.
…
Tại một tiểu khu cũ kỹ ở huyện Ôn lúc này.
Một người đàn ông với vẻ mặt tang thương và chán nản đang ngồi trẻn sofa, sau đó châm một điếu thuốc và không nói gì.
Một cặp vợ chồng trung niên ngồi bên cạnh thì tỏ rõ vẻ không vui.
“Lệ Lận, ai cho cậu hút thuốc hả? Mau dập đi ngay, định làm người ta ngạt thở à!”
Người phụ nữ trung niên tên Ôn Vận chính là mẹ vợ của Lệ Lận vừa bịt mũi vừa gào lên.
“Bố mẹ sắp bán vợ con cho người ta rồi mà còn không cho con hút thuốc giải sầu à?”, Lệ Lận bật cười nói.
Trần Thanh Sơn là bố vợ của Lệ Lận, tuy ông ta không ưa dáng vẻ lười nhác của anh ta, nhưng chưa đến mức so đo với việc hút thuốc trong nhà nên chỉ nói: “Lệ Lận, ngày xưa Tiểu Thi còn nhỏ dại, cứ đòi lấy một kẻ tù tội như cậu cho bằng được, nhưng cậu cũng phải nhìn lại mình đi chứ. Giờ chẳng dễ gì mới có cậu Chu muốn lấy con bé, cậu đừng làm lỡ dở hạnh phúc của nó được không?”
Chương 293: Trần Tiểu Thi, chúc em hạnh phúc
"Còn không phải sao, tự soi lại xem mình là thứ gì, anh xứng với chị tôi sao?", cậu em vợ ngồi trên bàn ăn nghịch điện thoại, không hề khách sáo nói.
Tính cách người nhà này như thế nào Lệ Lận cũng không phải lần đầu tiên thấy.
Mặc dù Lệ Lận không có học vấn, không tìm được công việc tốt nhưng vì mưu sinh, trước nay anh ta đều chọn các công việc tay chân nặng nhọc như công nhân, mỗi tháng cũng đóng góp cho cái nhà này năm sáu nghìn tệ.
Có điều, cho dù Lệ Lận đã làm đến vậy nhưng người nhà họ Trần vẫn không coi anh ta là người nhà.
Lệ Lận có vẻ giống công cụ kiếm tiền của họ thì đúng hơn!
Nhưng vì nể Trần Tiểu Thi nên anh ta cứ luôn nhẫn nhịn.
Nhưng Lệ Lận không thể ngờ, người nhà họ Trần lại vì cô bạn gái của thằng con trai ăn chơi rảnh rỗi Trần Thiếu Văn yêu cầu sính lễ năm trăm nghìn tệ mà muốn Trần Tiểu Thi kết hôn lại lần nữa.
Điều càng khiến anh ta đau lòng hơn nữa là Trần Tiểu Thi lại do dự.
Do dự có nghĩa có khả năng sẽ đồng ý.
Đến nước này rồi thì anh ta chẳng còn gì để nói nữa.
Ánh mắt Lệ Lận nhìn Trần Tiểu Thi rất phức tạp, anh nói: "Tiểu Thi, anh đã nói rồi. Nếu như em cảm thấy Chu Lộ Dương thực sự là chân mệnh thiên tử của mình thì cứ đưa đơn ly hôn, anh sẽ ký".
Trần Tiểu Thi rất xinh đẹp, dáng vẻ sạch sẽ gọn gàng, lúc này trông có vẻ đang vô cùng lúng túng.
Bao nhiêu cố gắng của Lệ Lận cô ta đều nhìn thấy, anh quả thực đã làm hết trách nhiệm của một người chồng.
Nhưng nếu cô ta không tái hôn với Chu Lộ Dương thì em trai làm sao lấy được vợ? Làm sao giúp nhà họ Trần nối dõi tông đường?
Nói như mẹ Trần Tiểu Thi thì nếu cô ta không đồng ý thì chính là dập tắt hương hỏa nhà họ Trần, trở thành tội đồ của nhà họ Trần!
Nghĩ đến đây, Trần Tiểu Thi thấy rất đau lòng, không biết phải làm thế nào.
Còn có một nguyên nhân nữa.
Mặc dù cô ta không muốn thừa nhận nhưng sự thật là sau ba năm kết hôn, tình yêu mà ban đầu cô ta nghĩ là chân ái đó đã bị giày vò.
Lệ Lận có nỗ lực đến mấy thì cũng không thể cho Trần Tiểu Thi cuộc sống giàu sang, được kính nể mà cô ta mong muốn.
Chính sự bình thường đến tầm thường đó đã tạo ra vô vàn vết nứt trong cuộc hôn nhân của Trần Tiểu Thi.
"Lệ Lận, chúng ta vẫn nên ly hôn đi".
Trần Tiểu Thi cúi đầu, không dám nhìn vào mắt Lệ Lận. Có lẽ là không đành lòng, có lẽ là sợ hãi.
Nghe thấy lời này, người nhà họ Trần mừng như mở cờ trong bụng, cười hỉ hả.
"Tiểu Thi, con nên ly hôn với thằng vô dụng này từ lâu rồi mới phải. Nó có gì tốt cơ chứ, làm đến chết đi sống lại mà chỉ kiếm được có mỗi một ít tiền!"
"Đúng đó Tiểu Thi, sau này con đi theo cậu chủ Chu được ăn sung mặc sướng, đó mới là cuộc sống dành cho con".
"Đúng đó chị à, với nhan sắc của chị thì muốn tìm người đàn ông thế nào mà chẳng được. Thật không hiểu nổi tại sao chị lại tình nguyện chịu khổ với thằng cha này tận mấy năm trời, đúng là phí thời gian".
Lệ Lận gương mặt đông cứng lại, toàn thân run rẩy.
Vốn anh ta cũng nghĩ Trần Tiểu Thi vì sợ người nhà nên khả năng sẽ đồng ý ly hôn. Nhưng anh ta không thể ngờ cô ta lại đồng ý một cách nhanh chóng và dứt khoát như vậy.
Lẽ nào những hy sinh của Lệ Lận trong ba năm qua chẳng bằng hạt cát?
"Còn đứng đần ra đấy làm gì? Mau ký tên đi! Lẽ nào muốn chị tôi cầu xin anh ký tên mới được à? Không được, con phải gọi ngay cho Hồ Kiều, báo với cô ấy tin tốt này, sắp có tiền lấy vợ rồi!"
Cậu em vợ Trần Thiếu Văn càng nói càng phấn khởi, chỉ cần chị cậu ta ly hôn với Lệ Lận rồi kết hôn với Chu Lộ Dương thì sính lễ năm trăm nghìn tệ kia cậu ta đã có trong tay rồi.
Còn về Lệ Lận, muốn chết ở xó xỉnh nào thì chết, không liên quan gì đến cậu ta.
Tay Lệ Lận run rẩy cầm bút lên, khi anh ta đang chuẩn bị ký vào giấy ly hôn thì đột nhiên ngừng lại hỏi: "Trần Tiểu Thi, em chắc chắn muốn đoạn tuyệt quan hệ với anh?"
Trần Tiểu Thi sững người, nước mắt trào ra. Lúc này, cô ta cũng cảm thấy đau lòng và không nỡ.
Nhưng ánh mắt cô ta vẫn kiên định, đáp: "Đúng, em là người đàn bà tồi tệ, em có lỗi với anh!"
"Được!"
Lệ Lận không nói thêm một chữ, nhanh chóng ký tên vào đơn ly hôn.
Thấy vậy, Trần Thanh Sơn và Ôn Vận đều thở phào nhẹ nhõm.
Cuối cùng cũng giải quyết được cái gai trong mắt này.
"Ban đầu mặc dù tôi vào ở rể nhà này nhưng sính lễ không hề thiếu..."
Một câu nói của Lệ Lận lại khiến cặp vợ chồng kia trở nên lo lắng.
Ban đầu đúng là Lệ Lận đã đưa sính lễ hai trăm nghìn tệ nhưng mấy năm nay bọn họ sớm đã tiêu hết rồi.
Ôn Vận sợ Lệ Lận muốn đòi lại tiền sính lễ năm xưa nên lập tức tỏ vẻ cây ngay không sợ chết đứng, ưỡn ngực cắt ngang: "Ba năm nay cậu ăn nhà tôi, ở nhà tôi. Số tiền đó sớm đã bị cậu ăn hết rồi, không có tiền cho cậu đâu!"
Trần Thanh Sơn cũng hùa theo, nói giọng thành khẩn: "Lệ Lận à, cậu là đàn ông. Giờ ly hôn rồi thì cũng nên giữ thể diện chút. Không nên vì chút tiền mọn mà làm ầm lên khiến mọi người đều không vui".
Lệ Lận trong lòng cười lạnh, nhìn Trần Tiểu Thi đáp: "Tôi không có ý định đòi tiền, chỗ sinh lễ đó coi như là tiền tôi chơi gái miễn phí ba năm. Trần Tiểu Thi, anh không muốn nói câu sau này em có hối hận hay không. Giờ anh sẽ đi thu dọn đồ đạc ra khỏi cái nhà này, sau này chúng ta không liên quan gì đến nhau nữa".
Nói rồi, Lệ Lận đi về phòng.
Ting tang.
Đột nhiên, tiếng chuông cửa vang lên.
"Không phải cậu chủ Chu đã đến rồi chứ?"
Trần Thiếu Văn đứng dậy nhìn qua cửa chống trộm nhưng lại thấy hai người đàn ông ăn vận khá chỉnh tề. Một người còn trẻ, người kia thì già dặn hơn một chút.
"Hai người tìm ai?"
"Lệ soái!"
Tôn Hàn lạnh lùng đáp một câu rồi cứ thế bước vào.
Đột nhiên, Lệ Lận đứng sững lại, không dám tin vào tai mình mà quay lưng lại nhìn Tôn Hàn, hỏi: "Tôi, tôi quen biết cậu sao?"
"Tôi biết anh là được rồi, có phải chúng ta nên trò chuyện một chút không?", Tôn Hàn điềm nhiên đáp.
"Cái gì mà Lệ soái? Đang đóng phim sao? Cậu tìm Lệ Lận phải không? Giờ cậu ta không còn là người nhà chúng tôi nữa, cậu muốn nói chuyện với cậu ta cũng đc, muốn làm gì cậu ta cũng được nốt nhưng làm ơn đừng gây chuyện ở trong nhà chúng tôi!"
Ôn Vận sợ đêm dài lắm mộng nên lập tức khích bác, chỉ muốn đuổi Lệ Lận ra khỏi nhà càng sớm càng tốt.
"Lệ soái, anh thấy sao?", Tôn Hàn hơi cau mày, hỏi ý Lệ Lận.
"Đợi tôi vài phút, tôi thu dọn xong đồ đạc chúng ta ra ngoài nói chuyện", Lệ Lận đáp.
"Được!"
Lệ Lận quay về phòng thu dọn đồ đạc còn Tôn Hàn và Từ Khang NIên đứng im tại chỗ không động đậy.
Trần Tiểu Thi không nén nổi tò mò, thận trọng tới gần hỏi: "Hai vị vừa gọi chồng tôi là Lệ soái sao? Gọi như vậy là có ý gì?"
Trần Tiểu Thi có cảm giác kiểu xưng hô này không bình thường chút nào.
"Cô là vợ của Lệ Lận sao?", Tôn Hàn không đáp mà hỏi ngược lại.
"Giờ không phải nữa rồi! Giờ chị tôi và anh ta không còn bất cứ quan hệ gì hết!", Trần Thiếu Văn bồi vào một câu.
"Vậy thì tôi không cần thiết phải nói với cô. Có điều nếu cô muốn có câu trả lời thì có thể tự mình đi hỏi anh ấy. Ngược lại...", Tôn Hàn gật đầu như thể đang suy nghĩ gì đó, rồi nhìn sang Trần Tiểu Thi bằng ánh mắt thương hại, hỏi: "Ngược lại tôi muốn hỏi, cô Trần, cô rốt cuộc hiểu về chồng cũ của mình bao nhiêu?"
"Tôi..."
Trần Tiểu Thi vốn cho rằng mình hiểu rõ Lệ Lận nhưng giờ lại không trả lời được.
Chỉ một lát sau, Lệ Lận tay xách một chiếc ba lô cũ đi ra, trông rất nhếch nhác. Anh ta không nói thêm câu nào, chỉ vỏn vẹn hai chữ: "Đi thôi".
Tôn Hàn gật đầu đáp: "Được".
"Lệ Lận, anh, anh không có gì muốn nói với em sao?", Trần Tiểu Thi giữ Lệ Lận lại, ánh mắt nhìn anh ta như muốn hỏi.
"Trần Tiểu Thi, chúc em hạnh phúc".
Xẩm tối, Tôn Hàn tắm xong bèn lấy điện thoại gọi cho Liễu Y Y.
Sau khi đến tỉnh lỵ, vì bận rộn chuyện nội bộ của Thiên Cửu môn nên Tôn Hàn vẫn chưa gọi cho Liễu Y Y, hơn nữa lần nào nói chuyện điện thoại cũng chỉ được đôi ba câu đã phải cúp máy.
“Bố, bố ơi!”
Điều khiến Tôn Hàn bất ngờ là bên kia đầu dây lại vang lên giọng nói của Đồng Đồng.
“Bố đây. Dạo này Đồng Đồng có ngoan không nào?”
Vừa nghe thấy giọng nói ngô nghê của Đồng Đồng, tâm trạng của Tôn Hàn lập tức vui vẻ hẳn lên.
“Đồng Đồng ngoan lắm ạ. Bố không tin con thì có thể hỏi, hỏi mẹ ạ!”
“Ừa, bố tin Đồng Đồng mà”.
“Bố ơi, khi nào bố mới về thăm Đồng Đồng ạ?”
Đồng Đồng bỗng nghẹn ngào nấc lên.
Tôn Hàn an ủi cô bé, “Khi nào rảnh, bố nhất định sẽ về thăm Đồng Đồng nhé”.
Anh hiểu, dù sao Đồng Đồng cũng là một đứa trẻ, luôn nghĩ gì nói đó.
Đồng Đồng rất nhớ anh!
Khi nào có thời gian, anh chắc chắn sẽ tranh thủ quay về thăm Đồng Đồng.
Cả hai trò chuyện với nhau được một hồi thì Đồng Đồng đưa điện thoại cho Liễu Y Y
“Khi nào anh rảnh, nhớ gọi điện cho Đồng Đồng nhé. Đồng Đồng thường nhớ anh đến phát khóc đấy”, câu đầu tiên của Liễu Y Y cũng nói như thế.
Tôn Hàn cảm thấy áy náy lắm, bèn gật đầu, “Ừ!”
“Chuyện ở tỉnh lỵ sao rồi? Thuận lợi cả chứ?”
“Cũng ổn, khá giống với dự tính của anh”.
“Vậy thì tốt”, Liễu Y Y không nghĩ nhiều, nghe anh nói thế cũng yên tâm phần nào.
“Em thì sao? Việc thành lập Y Minh Nguyệt không gặp vấn đề gì chứ?”, Tôn Hàn hỏi.
“Tình hình khá ổn, dây chuyền sản xuất đã sẵn sàng rồi. Còn nửa tháng nữa là chính thức cắt băng khánh thành và thành lập, sau đó sẽ chuẩn bị bắn phát súng đầu tiên vào mùa thu!”
Tôn Hàn nhẩm tính, tốc độ cũng khá nhanh. Vào cuối năm trước, quốc tế Phong Hoả và thời trang Sâm Uy đạt thoả thuận hợp tác, chính thức quyết định thành lập Y Minh Nguyệt.
Thế mà đầu năm nay, họ đã chuẩn bị cắt băng khánh thành rồi.
Ngay sau đó là chuẩn bị ra mắt sản phẩm mới và mở các kênh bán.
Nếu không thể bắt kịp tung ra sản phẩm mùa hè, thì trực tiếp khởi động từ mùa thu cũng được.
Tốc độ như thế cũng nhanh lắm rồi.
Điều này có nghĩa là chỉ cần chờ đến mùa thu, nếu không có gì bất ngờ, Liễu Y Y với tư cách là người phụ trách Y Minh Nguyệt, sẽ bắt đầu nổi tiếng trong ngành thời trang may mặc.
Giấc mơ của cô đã ở rất gần.
“Chúc mừng em”, Tôn Hàn thực sự không biết nên nói gì, chỉ bật ra mấy chữ như vậy.
Liễu Y Y đáp, “Nói chúc mừng thì còn sớm quá, chờ Y Minh Nguyệt tạo được tiếng vang rồi nói cũng chưa muộn mà”.
“Ừ”.
Nói thế thôi, chứ Tôn Hàn không cho là vậy.
Y Minh Nguyệt đúng là thương hiệu mới, nhưng chỗ dựa của nó là quốc tế Phong Hoả và thời trang công ty. Đây là thương hiệu mà hai công ty lớn lấy mạnh bù yếu bắt tay thành lập.
Miễn không xuất hiện sai sót mang tính quyết định, thương hiệu Y Minh Nguyệt đảm bảo sẽ đạt được thành công.
Về cơ bản, chỉ cần chờ đến mùa thu, Y Minh Nguyệt sẽ góp mặt vào các thương hiệu thời trang tuyến một trong nước.
…
Trưa hôm sau Dương Dung gọi điện cho Tôn Hàn, nói rằng tối nay bác cả Dương Khai Phú muốn mời gia đình họ ăn cơm ở khách sạn Cự Dương, dặn anh để chải chuốt một tí, đừng thất lễ.
Tôn Hàn gật đầu đồng ý.
Nếu đã ở tỉnh lỵ, gặp nhau một chút cũng không có gì lạ.
Dù sao đi nữa cũng là người thân.
Đến chiều, ba người ngồi chiếc A8 của Từ Tiểu Bân để đến khách sạn Cự Dương.
Một người đàn ông trung niên khoảng sáu mươi tuổi đã đợi ở bên ngoài từ lâu, vừa nhìn thấy Dương Dung xuống xe bèn tươi cười chào hỏi, “Chào em tư!”
“Anh cả!!”
Trong số các anh chị em họ của nhà Dương Dung, bà ta xếp thứ tư.
“Ha ha, Tiểu Bân, tối qua Diệp Tô bảo với bác là Tiểu Bân lái A8, bác còn không tin đấy! Không ngờ dạo này cháu làm ăn khá quá! Có dịp thì cho bác mượn xe để đi khoe tí nhé!”
Ngay sau đó, Dương Khai Phú đã mỉm cười nhìn Từ Tiểu Bân và chiếc A8 kia, ánh mắt toát lên vẻ ghen tị khó tả.
Mấy năm đầu, Dương Khai Phú là người giàu có nhất trong số các họ hàng thân thích. Ông ta đến tỉnh lỵ làm ăn và kiếm được tiền từ rất sớm, cũng đã mua được nhà ở tỉnh lỵ rồi.
Khiến đám thân thích phía Dương Dung cảm thấy rất ghen tị.
Kiếm được chút tiền như thế đã là rất đáng nể ở một nơi nhỏ bé như Mục Thành. Nhưng so với tỉnh lỵ thì tài sản cũng chỉ có vài triệu, mà đã bao gồm cả bất động sản rồi, chỉ khá hơn người dân bình thường một chút thôi.
“Bác cả đừng nói thế. Bác mà muốn lái thì cứ việc báo cho cháu một tiếng, cháu đem xe cho bác ngay!”, Từ Tiểu Bân cũng hào sảng đáp lời.
“Ha ha, không uổng công bác cả thương cháu”.
“Tôn Hàn à, biết quay đầu là tốt. Bác cũng biết chuyện trước đây của cháu, sau này làm người tử tế là được. Học hỏi Tiểu Bân nhiều vào đấy!”
Dương Khai Phú chẳng mấy khách sáo với Tôn Hàn, chỉ nói vài câu dạy dỗ.
“Cháu biết rồi”, Tôn Hàn cũng lười phí lời, chỉ ôn tồn trả lời như vậy.
Có vẻ Dương Khai Phú không có hứng thú quan tâm đến Tôn Hàn, nói được mấy câu thì mời họ vào trong.
Khách sạn Cự Dương không phải là khách sạn sang trọng nhất của tỉnh lỵ, nhưng cũng thuộc tuyến một, ăn một bữa cơm cũng tốn hết mấy nghìn.
Nói thật thì Tôn Hàn khá tò mò, sao Dương Khai Phú lại rộng rãi thế?
Lúc anh và Từ Tiểu Bân còn bé, tuy Dương Khai Phú rất giàu có, nhưng nổi tiếng là keo kiệt.
Bình thường về quê, ông ta còn chẳng lì xì cho bọn trẻ con được mấy đồng.
Thế mà hôm nay ông ta lại hào phóng mời một bữa cơm có giá mấy nghìn tệ, nếu rượu chất lượng tốt hơn một tí thì có khi tiêu tốn hơn mười nghìn.
Chẳng lẽ mấy năm không gặp, ông ta đã đổi tính rồi ư?
Mấy người họ bước vào phòng riêng.
Căn phòng rộng chừng ba mươi mét vuông, bên cạnh bàn ăn còn có một chiếc ghế xô pha, trên tường treo ti vi màn hình tinh thể lỏng có giá trị mấy mươi nghìn tệ.
Bài trí thế này thì ít nhất cũng là phòng hạng trung.
Phí đặt phòng cũng phải mấy trăm tệ.
Đúng là khách sáo thật đấy!
“Em tư à, em cũng xem như được đến tỉnh lỵ chơi rồi! Nào, Tiểu Bân mau ngồi xuống đi. Người ta thường nói con gái đến năm mười tám tuổi sẽ khác hẳn, Tiểu Bân mười tám tuổi cũng thay đổi này, đẹp trai lắm đấy!”
Có năm, sáu người đã chờ trong phòng, một người phụ nữ trung niên trông khá đẫy đà vừa đứng dậy vừa tươi cười chào họ.
Đó là vợ của Dương Khai Phú.
Diệp Tô và Hàn Thế Văn cũng có mặt ở đây, khách sáo tiến lại chào hỏi.
Diệp Tô và Tôn Hàn khá giống nhau, đều là con nuôi, vậy nên cô ta không cùng họ với Dương Khai Phú.
“Chào Tiểu Bân! Anh là anh họ!”
“…”
Gần như tất cả đều xun xoe vây quanh Từ Tiểu Bân.
Còn Tôn Hàn tựa như người tàng hình, chẳng được ai để mắt đến.
“Lát nữa mới lên món, Tiểu Bân sang đây ngồi hàn huyên với bác nhé!”
Dương Khai Phú kéo Từ Tiểu Bân sang ghế xô pha.
Những người khác cũng ùa đến vây kín Từ Tiểu Bân.
Dương Dung cũng ngơ ngác, hình như bọn họ đối xử với Từ Tiểu Bân hơi nhiệt tình quá?
“Tiểu Bân à, cháu kể cho bác xem, chuyện đầu tư nguyên thạch kia là như thế nào vậy?”, rốt cuộc Dương Khai Phú cũng không dằn lòng được nữa, bèn đon đả hỏi chuyện.
Tôn Hàn ở gần đó thoáng ngẩn ra, cuối cùng cũng hiểu vì sao Từ Tiểu Bân lại được họ vây quanh như thế.
Chương 289: Chiếm dụng công quỹ
Từ Tiểu Bân đảo mắt nhìn quanh một lượt, thấy ánh mắt tha thiết của mọi người thì biết ngay bọn họ đã bị thu hút bởi việc đầu tư nguyên thạch rồi.
Xem ra, sau khi chia tay nhau vào hôm qua, Diệp Tô và Hàn Thế Văn đã ba hoa rất nhiều về chuyện đầu tư nguyên thạch.
Điều đầu tiên xuất hiện trong đầu Từ Tiểu Bân là lời cảnh cáo tối qua của Tôn Hàn. Nếu đưa mọi người đi đầu tư nguyên thạch, một khi bị xác định là lừa đảo, cậu ta sẽ đối mặt với việc ngồi tù.
Chuyện này làm Từ Tiểu Bân cảm thấy lo ngay ngáy. Cậu ta đã có ý định từ bỏ, không muốn lừa gia đình Dương Khai Phú đi đầu tư nữa.
Nhưng rồi Từ Tiểu Bân nghĩ đến chuyện nếu không lấy được khoản tiền đầu tư nguyên thạch mười triệu kia, e là sau khi quay về, cậu ta sẽ bị bọn cho vay nặng lãi ép chết.
“Tiểu Bân à, ở đây làm gì có người ngoài, cậu nói đi mà!!”
Diệp Tô cho rằng Từ Tiểu Bân không muốn tiết lộ tin với nhiều người như vậy, bèn cất tiếng khẩn khoản.
Từ Tiểu Bân nghĩ ngợi một hồi cũng đưa ra quyết định. Cậu ta ngẩng đầu nhìn Dương Khai Phú, giọng đắn đo, “Bác cả à, đầu tư nguyên thạch có nhiều rủi ro, người trẻ chúng cháu chơi thì cũng đành, bác đừng tham gia nhé?”
Trước khi đến đây, ông chủ của bên đầu tư nguyên thạch đã dạy Từ Tiểu Bân phải nói như thế nào mới lấy được lòng tin của người khác, đúng lúc này có dịp dùng đến.
Phải lạt mềm buộc chặt trước đã.
Ngoài mặt thì khuyên nhủ người ta đừng tham gia, nhưng thực tế đây đều là những lời ám chỉ.
“Làm cái gì mà chẳng có rủi ro! Bác cả vẫn đủ sức chịu sự rủi ro này! Tiểu Bân à, không giấu gì cháu, bác vẫn còn chút tiền nhàn rỗi. Có dự án tốt thế này, bác thực sự rất muốn đầu tư một ít. Cháu không biết đấy chứ, hai người anh họ của cháu đều không biết kiếm tiền. Bác cả mà không kiếm thêm thì tiền dưỡng già cũng chẳng có!”, Dương Khai Phú kể lể.
Nếu ngay từ đầu Từ Tiểu Bân nói rằng đầu tư nguyên thạch tốt đến mức nào, thì chưa chắc Dương Khai Phú sẽ tin.
Còn bây giờ đây, tuy Từ Tiểu Bân không nói rõ ràng, nhưng ông ta vừa nghe giọng điệu của đối phương thì đã có thể đoán ra, đầu tư cái này chắc chắn sẽ kiếm được tiền!
“Tiểu Bân à, cậu đừng thấy công việc của Thế Văn tốt như thế mà nhầm, ấy chỉ là bề ngoài thôi. Như chuyện kết hôn của chị và Thế Văn này, bọn chị còn không có tiền sửa chữa nhà tân hôn đã mua cơ. Việc đầu tư nguyên thạch của cậu đáng tin cậy như vậy, sao không chịu cho chị một chân đầu tư với?”, Diệp Tô cũng cất lời, đã quyết định muốn đầu tư nguyên thạch rồi.
“…”
Những người khác cũng ồn ào bày tỏ sự hứng thú đối với việc đầu tư nguyên thạch.
Vẻ mặt của Dương Dung rất buồn bã. Bà ta biết rõ chuyện đầu tư nguyên thạch kia, một khi những người ở đây đều đầu tư vào nó, thì mối quan hệ của bà và nhà Dương Khai Phú xem như chấm dứt.
Nhưng bây giờ bà ta không dám đi khuyên họ. Nếu không ai đưa tiền để Tiểu Bân trả nợ, vậy Tiểu Bân sẽ rơi xuống vũng bùn, không gượng dậy được nữa.
Không lừa Dương Khai Phú thì con trai bà ta sẽ khổ. Dương Dung không còn sự lựa chọn nào cả!
Tôn Hàn chau mày im lặng. Tuy anh không rõ chuyện đầu tư nguyên thạch là thế nào, nhưng với phán đoán của anh, muốn kiếm tiền từ việc này e là khó lắm.
Nhưng nếu anh lên tiếng, có lẽ cũng chẳng khuyên nhủ được ai.
Lòng tham của con người mà, không ngăn cản được đâu.
“Bác cả, chị Diệp Tô, anh họ, anh rể à…”
Từ Tiểu Bân gọi từng người một, rồi mới chậm rãi nói, “Chuyện đầu tư nguyên thạch này cụ thể ra sao thì cháu cũng đã nói với Diệp Tô, chắc hẳn tối qua mọi người cũng đã nghiên cứu kĩ rồi nhỉ?”
Những người kia liên tục gật đầu.
Bọn họ đều lên mạng tra cứu rồi, có người bảo đầu tư nguyên thạch là lừa đảo thôi, nhưng lại có nhiều người nói năm nay đã phát tài nhờ đầu tư nguyên thạch.
Nhất là họ đã nghe Diệp Tô kể rằng, Từ Tiểu Bân chỉ chơi một tháng mà đã mua được A8, hơn nữa còn có gần mười triệu tiền đầu tư nguyên thạch trong tài khoản.
Trăm nghe không bằng một thấy.
Từ Tiểu Bân đã lái chiếc A8 đến đây mà, chuyện này chắc chắn là đáng tin!
“Cụ thể hơn thì cháu không giải thích nữa nhé. Nếu bác cả thực sự muốn mua thì đứa cháu này cũng có thể cam đoan với bác, trong vòng hai tháng, tiền của bác sẽ có thể tăng gấp đôi, thậm chí có khả năng tăng gấp ba!”
“Tất nhiên, tài khoản do mọi người tự mở. Mọi người thấy lúc nào thích hợp thì bán, chuyện này thì không cần nghe theo cháu”.
Nghe Từ Tiểu Bân nói vậy, bọn họ lại càng tin tưởng hơn.
Dương Khai Phú sốt sắng hỏi, “Vậy nhà bác phải làm thế nào để đầu tư nguyên thạch?”
“Cái này thì chờ mọi người thống nhất và số tiền trước, sau đó cháu sẽ nhờ người ta lập tài khoản giúp mọi người. Mọi người cứ bỏ tiền vào để mua đầu tư nguyên thạch là được! Nhưng bác cả à, gia đình bác phải nhanh lên nhé. Sáng nay cháu mới gọi điện cho ông chủ phụ trách, tháng này chỉ còn số lượng là mười lăm triệu thôi”.
“Chẳng phải hôm qua cậu bảo còn ba mươi triệu à?”, Diệp Tô vội vàng hỏi.
Từ Tiểu Bân vờ cười gượng, “Chị họ à, đấy là hôm qua. Chỉ trong buổi tối hôm qua đã có một người mua mười triệu, còn có hơn năm triệu được bán ra!”
“Không ngại nói cho mọi người biết, qua ngày hôm nay, đừng nói là mười lăm triệu, e là một triệu cũng không có!”
Đây cũng là những gì mà ông chủ của bên đầu tư nguyên thạch đã dạy cậu ta, tiếp thị bỏ đói, tạo ra hiện tượng giả về khan hiếm hàng hoá, khiến người mua không muốn chần chừ nữa.
Quả nhiên, vừa nghe Từ Tiểu Bân nói vậy, ai nấy đều sốt ruột, chỉ sợ không mua được khoản đầu tư nguyên thạch tháng này nữa.
“Bố à, hay là chúng ta quyết định luôn đi!”
“Phía bố có thể đầu tư khoảng năm, sáu triệu. Còn con thì sao, Thế Văn?”, Dương Khai Phú bắt đầu cân nhắc.
Hàn Thế Văn đáp, “Có lẽ con bỏ ra khoảng ba triệu ạ!”
Mới có chín triệu!
Từ Tiểu Bân cảm thấy có chút không hài lòng.
Cậu ta cảm thấy gia đình họ có thể gom chừng mười triệu nên mới nói chỉ còn mười lăm triệu.
Thật không ngờ, số tiền họ bỏ ra lại thấp hơn dự tính của Từ Tiểu Bân.
“Con quản lý tài vụ của công ty, nếu chỉ cần chờ hai tháng, có lẽ con lấy ra được sáu triệu!”, đột nhiên, Diệp Tô như thể đưa ra một quyết định rất quan trọng, bèn lên tiếng.
Ôi!
Ai nấy đều há hốc mồm, Diệp Tô còn dám động đến tiền của công ty.
Chắc cô ta điên rồi.
Có nguy cơ ngồi tù đấy.
“Chị Diệp Tô à, hay là chị đừng động đến tiền của công ty, nhỡ xảy ra chuyện gì thì sao?”, lúc này, Tôn Hàn mới cất tiếng nhắc nhở.
Một khi hành vi chiếm dụng tiền của công ty bị phát hiện, dù nhẹ cũng bị sa thải, hơn nữa nó sẽ là vết nhơ trong lý lịch mà cả đời này cũng không rửa sạch được.
Vậy mà Diệp Tô chỉ liếc Tôn Hàn bằng ánh mắt ghét bỏ, không hề có ý cảm kích, “Chỉ mất hai tháng là lấy lại được rồi, sẽ không có vấn đề gì cả! Cơ hội chỉ có một thôi, tôi không muốn bỏ lỡ!”
Cô ta lấy sáu triệu của công ty, nếu sau hai tháng có thể tăng gấp ba, vậy cô ta có thể lời mười hai triệu rồi.
Cả đời cô ta chưa từng kiếm được số tiền lớn đến vậy!
“Tiểu Bân à, chị Diệp Tô của cháu đã cược cả vận mệnh tương lai vào cháu, sẽ không có vấn đề gì chứ?”, Dương Khai Phú quan tâm hỏi.
Đã đi đến bước này rồi, Từ Tiểu Bân làm sao có thể nói có vấn đề, bèn gật đầu cái rụp, “Chị Diệp Tô cứ yên tâm, sao em có thể gạt chị chứ? Em bảo đảm, sau hai tháng, ít nhất cũng tăng gấp đôi!”
Chương 290: Thẩm Tri Thu sẽ tham dự hôn lễ
Ngay sau đó là một bầu không khí vô cùng vui vẻ.
Món ăn được dọn lên, mọi người đều ngồi vào bàn, khui hai chai rượu có giá mấy nghìn tệ, sau đó vui vẻ cụng ly với nhau.
Từ Tiểu Bân được xếp ngồi cạnh Dương Khai Phú, nhận được đãi ngộ của nhân vật chính tối nay.
“À phải, Diệp Tô này, nghe nói hôn lễ của cháu có mời cả Thẩm Tri Thu, là thật à? Nói mới nhớ, từ khi Thẩm Tri Thu rút khỏi giới vào năm mười tám tuổi đến nay thì không nghe tin tức gì nữa”, bỗng có người tò mò hỏi Diệp Tô.
Tôn Hàn vốn yên tĩnh làm người tàng hình, lúc này cũng ngẩng đầu lên.
“Phải. Thẩm Tri Thu hình như đã trở lại vào nửa năm trước rồi, ký với công ty văn hoá Thắng Thiên ở tỉnh Nam của bọn cháu. Trùng hợp là Thế Văn và Thiếu Đông của văn hoá Thắng Thiên lại là bạn rất thân, nên mới mời được Thẩm Tri Thu đến đấy”, Diệp Tô đắc ý đáp.
“Ôi, mời ngôi sao đến dự lễ cưới, Diệp Tô nhà chúng ta đúng là khác hẳn những cô gái khác!”
“Chứ còn gì nữa. Không ngờ Thế Văn còn quen biết nhà Thiếu Đông của văn hoá Thắng Thiên, quả là lợi hại!”
“Diệp Tô thật khéo chọn chồng!”
Những người trong phòng thay nhau tâng bốc làm Diệp Tô cười không khép miệng.
Hàn Thế Văn cũng khá đắc ý. Nhưng nghĩ đến chuyện tối nay họ mời cơm Từ Tiểu Bân, nếu anh ta giành hết hào quang thì có khác gì vai phụ lấn át vai chính.
Thế là Hàn Thế Văn vội vã nâng ly với Từ Tiểu Bân, “Tiểu Bân à, để anh rể uống với cậu một ly! Chính ra, anh thực sự không sánh bằng cậu! Chút bản lĩnh của anh đều nhờ vào gia đình, cậu thì khác, hoàn toàn dựa vào năng lực của mình!”
“Anh rể khách sáo quá ạ!”
Từ Tiểu Bân nâng ly đáp lại, vì chột dạ nên dè dặt liếc nhìn Tôn Hàn, chỉ sợ anh vạch trần mình.
Trước khi Tôn Hàn đưa Từ Tiểu Bân năm triệu, cậu ta có là cái thá gì đâu?
Đừng nói là được người ta xun xoe vây quanh, e rằng tư cách để người như Hàn Thế Văn liếc nhìn cũng chẳng có.
Tất nhiên, năm triệu ấy cũng bị cậu ta tiêu sạch.
Người đáng nể thực sự không phải là cậu ta, mà là Tôn Hàn.
Dù bây giờ chuyện làm ăn của Tôn Hàn có gặp khó khăn thì anh cũng là người tài giỏi thật!
Tuy rất đố kỵ, nhưng Từ Tiểu Bân phải thừa nhận điều này.
Những người đang ngồi đây, đều nhìn lầm rồi!
Thế rồi Dương Khai Phú phát hiện Từ Tiểu Bân cứ nhìn về phía Tôn Hàn. Ông ta cho rằng Từ Tiểu Bân quan tâm đến cảm nhận của Tôn Hàn, bèn nhấp một ngụm rượu rồi nhìn anh.
“À phải rồi, Tôn Hàn, cháu đang làm gì nhỉ? Có cần bác tìm việc cho cháu không? Tuy năm xưa cháu đã phạm sai lầm, nhưng chỉ cần biết sai chịu sửa, bác cả sẽ không xem thường cháu!”
“Cháu cứ yên tâm. Bác cả cũng có chút mặt mũi ở tỉnh lỵ, tìm một công việc ổn định cho cháu hoàn toàn không thành vấn đề!”
Dương Khai Phú vẫn nói bằng cái giọng dạy dỗ ấy, nhưng ông ta cảm thấy như thế đã là nể mặt Tôn Hàn lắm rồi.
Nếu không vì nể Từ Tiểu Bân, ông ta đã chẳng nhiều chuyện như vậy.
Vừa nhắc đến chuyện Tôn Hàn từng phạm sai lầm, nhiều người trên bàn lập tức trưng ra vẻ khinh thường.
Họ hàng thân thích cũng chỉ có bấy nhiêu người thôi. Năm xưa Tôn Hàn từng phạm sai lầm gì, tuy Dương Khai Phú không nói thẳng, nhưng ai nấy đều biết rõ.
Tôn Hàn này là tội phạm cưỡng bức!
Dương Khai Phú còn nghĩ Tôn Hàn sẽ mang ơn khi ông ta nói như vậy.
Một tên tội phạm cưỡng bức nào dễ tìm được việc tốt.
“Tôn Hàn đang tự làm ăn, không phiền bác cả đâu ạ!”, lúc này, Dương Dung mới lên tiếng.
Người khác thì không biết, chứ người mẹ nuôi như bà ta thì biết rất rõ, bây giờ Tôn Hàn mới là ông chủ thực sự. Có thể anh không có nhiều tiền mặt do đang cần góp vốn đầu tư, nhưng chắc chắn giàu hơn gia đình chồng chưa cưới của Diệp Tô.
Sao lại cần một công việc bé nhỏ ấy chứ?
“Làm ăn à, không nói thì bác cũng quên mất, trước đây Tôn Hàn không học nhiều nhưng cũng từng làm ông chủ. Vậy Tôn Hàn này, bây giờ việc làm ăn của cháu thế nào rồi?”, Dương Khai Phú bèn hỏi với vẻ bán tín bán nghi. Tôn Hàn chỉ mới ra tù thôi, có thể làm ăn được gì nên hồn kia chứ.
“Bác cả à, việc kinh doanh nhỏ của cháu không đáng nhắc đến đâu ạ, nói ra chỉ khiến bác chê cười”, Tôn Hàn không có ý khoe ra, hơn nữa nói với những người này cũng chẳng có ý nghĩa gì, nên bèn trả lời thuận theo ý họ.
Ngay cả bản thân Tôn Hàn cũng nói thế, nên những người kia lại càng chắc chắn chuyện làm ăn của Tôn Hàn chẳng ra làm sao, ánh mắt cũng toát ra vẻ khinh bỉ.
Có khi là bày sạp bán hàng rong cũng nên.
“Lớn hay nhỏ thì cậu cũng là dân làm ăn mà! Người ta có câu ‘tiếp thu ý kiến quần chúng’, hay là cậu nói ra để mọi người cùng nhau đóng góp ý kiến, vạch ra kế hoạch tương lai cho cậu đi”, đúng lúc này, một người bỗng cất giọng chế giễu.
Người này là con trai cả của Dương Khai Phú, sống chẳng ra làm sao, toàn ăn bám bố mẹ.
Có lẽ vì nguyên nhân này nên mới muốn tìm cảm giác vượt trội khi so bì với Tôn Hàn.
Tôn Hàn cũng không nổi giận, chỉ nhẹ nhàng bảo, “Không cần đâu, chỉ là kinh doanh nhỏ thôi, không đáng nhắc đến”.
“Hầy, Tôn Hàn à, cứ nói đi, có mất miếng thịt nào đâu, mọi người thấy có đúng không nào?”, nhưng người con trai cả của Dương Khai Phú vẫn không buông tha anh.
“Đúng rồi, nếu chuyện làm ăn của cậu thuận lợi, biết đâu Thế Văn có thể giới thiệu mối quan hệ cho cậu đấy!”
“Thì đó, nói ra cũng có sao đâu?”
Những người còn lại cũng nhất quyết gặng hỏi.
“Bác cả à, vừa nãy mọi người bảo Thẩm Tri Thu sẽ tham gia lễ cưới của chị Diệp Tô, là thật sao ạ?”, lúc này, Từ Tiểu Bân chợt lên tiếng cắt ngang.
Thật ra Từ Tiểu Bân cũng chẳng muốn nói giúp Tôn Hàn, nhưng chuyện kinh doanh của Tôn Hàn thực sự rất lớn, ngay cả công ty bất động sản Thịnh Hạ ở Giang Châu mà Tôn Hàn cũng có cổ phần. Nếu anh thực sự nói ra, mấy người kia chỉ còn biết tự thẹn không bằng.
Chuyện này chẳng can hệ gì đến Từ Tiểu Bân, nhưng vấn đề là nhỡ nó ảnh hưởng đến chuyện đám người Dương Khai Phú đầu tư nguyên thạch thì rắc rối to.
Hơn nữa, Từ Tiểu Bân cũng chưa từng gặp ngôi sao trên truyền hình. Nếu Thẩm Tri Thu thực sự tham gia hôn lễ của Diệp Tô và Hàn Thế Văn, vậy thì cậu ta có hứng thú lắm.
“Thật đấy! Thẩm Tri Thu sẽ đến dự, còn lên sân khấu chúc mừng hôn lễ của Diệp Tô và anh rể cháu cơ!”, Dương Khai Phú đắc ý nói.
“Ra là thế ạ, vậy bác cả à, thật ra cháu cũng là người hâm mộ của Thẩm Tri Thu, có thể sắp xếp…”
Thấy Từ Tiểu Bân vừa xoa tay vừa cười nói, ai nấy đều hiểu Từ Tiểu Bân muốn họ sắp xếp cho cậu ta trò chuyện đôi câu với Thẩm Tri Thu.
Hiểu thì hiểu đấy, nhưng bọn họ đều khịt mũi khinh thường.
Thẩm Tri Thu người ta là ngôi sao lớn đấy, Từ Tiểu Bân là cái thá gì, có tư cách để nói chuyện với người ta à?
Dù Từ Tiểu Bân có giúp họ kiếm được chút tiền nhờ đầu tư nguyên thạch, thì trong mắt họ cũng thế thôi, vẫn nhỏ bé lắm.
Nhưng mà khó xử đây!
Bọn họ còn muốn kiếm tiền từ đầu tư nguyên thạch mà? Nhỡ Từ Tiểu Bân không vui, không giúp họ nữa thì phải làm sao?
Chương 291: Tôi cùng cần tìm một trợ thủ
“Thế Văn, hay con nghĩ cách để Thẩm Tri Thu gặp riêng Tiểu Bân đi?”
Dương Khai Phú thấy Từ Tiểu Bân sốt ruột nên bèn hỏi con trai mình.
Hàn Thế Văn thầm phỉ nhổ, ngoài mặt thì tỏ vẻ khó xử.
Người khác không biết, nhưng anh ta thì rất rõ một điều! Đúng là anh ta có quen với cậu ấm Cung Ngạo của văn hoá Thắng Thiên, nhưng chưa đến mức quá thân thiết.
Lần này, để mời được Thẩm Tri Thu tới, anh ta đã phải lén đưa cho Cung Ngạo năm trăm nghìn thì gã mới miễn cưỡng đồng ý.
Kết hôn là chuyện lớn trong đời, có thể mời một ngôi sao nổi tiếng đến thì cứ phải gọi là mát mày mắt mặt.
Dù vô cùng sót của, nhưng Hàn Thế Văn vẫn thấy xứng đáng.
Nhưng nếu giờ muốn bảo Thẩm Tri Thu gặp riêng Từ Tiểu Bân để nói chuyện thì chắc có cho thêm nhiều tiền đến mấy, Cung Ngạo cũng sẽ không đồng ý.
“Nếu mà khó quá thì thôi cũng được ạ”, Từ Tiểu Bân gượng cười rồi nói với vẻ mất mát.
“Thẩm Tri Thu sẽ đến đây dùng bữa, đến lúc đó anh sẽ sắp xếp cho em ngồi cùng bàn với cô ấy, Tiểu Bân, em thấy sao?”, Hàn Thế Văn chợt hỏi.
Hàn Thế Văn thật sự chỉ nghĩ ra được cách này thôi.
“Thế thì phiền anh rể ạ!”, Từ Tiểu Bân lập tức tươi cười hớn hở, như vậy cũng được, ít ra đã được ngồi gần người nổi tiếng rồi.
Bọn họ uống thêm một lúc rồi giải tán.
Từ Tiểu Bân đã uống rượu, còn Tôn Hàn thì không nên anh lái chiếc A8 về khách sạn.
“Anh, anh thử nói xem bây giờ trông Thẩm Tri Thu như thế nào nhỉ? Giờ cô ấy đã là một người phụ nữ trưởng thành hơn ba mươi tuổi rồi, chắc không còn xinh như trước nữa”.
Từ Tiểu Bân uống say nên bắt đầu nói liên thiên trên xe.
Tôn Hàn đang lái xe cũng phải liếc nhìn: “Trông Thẩm Tri Thu thế nào liên quan gì đến em? Người ta có thích em đâu mà”.
“Nhỡ có thích thì sao?”
Đúng là rượu vào lời ra, chứ lúc tình táo, chắc chắn Từ Tiểu Bân không dám nói ra câu này, nhưng giờ đã say đứ đừ nên chẳng kiêng dè gì nữa cả.
“Chờ đến lúc ấy đi đã!”, Tôn Hàn tuỳ ý đáp lời, sau đó bổ sung thêm: “Tốt nhất giờ em hãy nghĩ kỹ về chuyện đầu tư nguyên thạch đi. Diệp Tô đã cược cả tính mạng của mình vào đó rồi đấy, nếu em định lừa chị ấy thì phải dừng ngay đi”.
Nghe thấy vậy, Từ Tiểu Bân lập tức tỉnh táo hơn hẳn.
Lần này, cậu ta chơi hơi mạnh tay rồi!
Ai mà ngờ Diệp Tô lại dám dùng tiền công quỹ của công ty để đầu tư vào nguyên thạch chứ!
Từ Tiểu Bân muốn tìm một công tử Bạc Liêu đầu tư mười triệu để giải quyết vấn đề rắc rối của mình, ít ra cậu ta còn chút lương tâm, không muốn hại người khác.
Nhưng không bảo Diệp Tô đầu tư thì liệu bố con Dương Khai Phú có chịu bỏ tiền ra không?
Cậu ta không còn sự lựa chọn nào khác.
Hơn nữa cũng tại Diệp Tô tham lam, giờ còn trách ai?
Nghĩ vậy, Từ Tiểu Bân đã không còn thấy áy náy nữa.
“Lừa bịp gì đâu, Tôn Hàn, sao con coi thường em mình thế nhỉ? Con nghĩ em con không thể làm được việc gì đứng đắn sao?”, Dương Dung ngồi phía sau lên tiếng trách móc.
Trong lòng Từ Tiểu Bân càng thêm kiên định, quyết không lay đông.
Đến mẹ còn ủng hộ cậu ta là biết cậu ta không hề sai rồi, thế nên cậu ta tiếp tục hùng hồn nói: “Đúng đấy anh, đời em chưa có công trạng gì, nhưng lần này em kiếm được tiền thật! Nếu anh có tiền thì đầu tư thử đi, em đảm bảo anh không lỗ được đâu”.
Chỉ cần ngày mai nhà Dương Khai Thái đầu tư tiền là mọi chuyện sẽ được giải quyết xong, Từ Tiểu Bân chẳng những trả được hết nợ, mà còn được nhận một khoản nho nhỏ từ chủ đầu tư.
Nhưng chắc cũng không ít đâu.
Dẫu sao Tôn Hàn cũng không chịu cho cậu ta tiền thì đành thôi vậy.
“Anh không có tiền, mà cũng không hứng thú với nguyên thạch đó”, Tôn Hàn thờ ơ đáp lại một câu rồi không nói gì nữa.
…
Sáng ngày hôm sau, Tôn Hàn đã đi tới toà nhà của Cửu Thành.
Anh vừa vào phòng của tổng giám đốc thì đã thấy Kim Thất Lạc đang chờ mình.
“Chào công tử”.
Hôm nay, Kim Thất Lạc rất khách sáo.
Tôn Hàn chào lại một câu rồi ngồi xuống sofa: “Ông bảo có một tin đặc biệt, phía Lý Hắc Tử có động tĩnh gì à?”
“Lý Hắc Tử, Tô Vấn Long và Vương Bách Vạn đều chuyển trên dưới mười triệu vào một tài khoản nước ngoài, xem chừng là định thuê ai đó ra tay”.
Kim Thất Lạc gọi Tôn Hàn đến đây chuyến này cũng là vì thế.
Bây giờ, Tôn Hàn đã tuyên chiến với đám Lý Hắc Tử, dùng cách đấu lôi đài để quyết định tương lai của Thiên Cửu Môn.
Nếu Tôn Hàn thắng, nhóm Lý Hắc Tử sẽ hoàn toàn phục tùng.
Còn nếu thua thì anh phải rời đi để họ chia năm xẻ bảy môn phái.
Kim Thất Lạc không muốn Tôn Hàn thắng, nhưng thua thì lại càng không.
Tôn Hàn mà thua thì chỉ có nhóm Lý Hắc Tử đã tách khỏi Thiên Cửu Môn nhiều năm là vui.
Nhưng Kim Thất Lạc ông thì khác, tập đoàn Cửu Thành mà ông cụ điều hành là sản nghiệp của Thiên Cửu Môn, Giang Lệ mà xuống phía Nam thì kiểu gì cũng sẽ nhòm ngó nơi này.
Thế nên ông cụ không còn sự lựa chọn nào khác.
“Đại khái tôi đã biết họ tìm ai rồi”.
Song, Tôn Hàn lại chẳng ngạc nhiên chút nào, sắc mặt anh chỉ trầm xuống.
“Là ai vậy?”, Kim Thất Lạc hiếu kỳ hỏi.
Ông cụ chỉ có thể điều tra giao dịch của nhóm Lý Hắc Tử, chứ không biết họ chuyển tiền cho ai nên đương nhiên cũng không biết họ định thuê trợ thủ nào.
“Nói chung là một người không dễ đối phó! Xem ra tôi cũng phải tìm một trợ thủ thôi”, Tôn Hàn mập mờ nói.
“Công tử có kế hoạch là được rồi”.
Thấy vậy, Kim Thất Lạc không hỏi nữa, vì có hỏi cũng vô dụng.
Ting ting!
Đột nhiên điện thoại của Tôn Hàn đổ chuông, anh cầm lên xem rồi bỏ vào túi.
“Tôi có việc phải đi rồi, thái độ của cụ rất tốt, hãy yên tâm một điều rằng dù tôi nắm quyền thì vẫn không có gì thay đổi cả”.
Tôn Hàn bâng quơ nói một câu rồi đứng dậy rời đi.
Một phút sau, Kim Hạo đi vào phòng rồi quan tâm hỏi han: “Bố, Tôn công tử nói sao ạ?”
“Cậu ta cho bố một viên thuốc an thần”, Kim Thất Lạc suy nghĩ rồi nói.
Câu nói trước khi Tôn Hàn rời đi có nghĩa là Tôn Hàn sẽ không dùng quyền hành của mình để tước đi quyền điều hành của Kim Thất Lạc với tập đoàn Cửu Thành.
“Bố có nói với cậu ấy chuyện chúng ta tác thành cho cậu ấy với Điềm Nhi không?”
“Vội gì chứ! Nhỡ Tôn Hàn thua khi đấu lôi đài thì sao?”, Kim Thất Lạc nói một cách sâu xa.
Đặt tiền cước vào lúc này vẫn còn quá sớm.
Sau khi rời khỏi tập đoàn Cửu Thành, Tôn Hàn đã đến một quảng trường thương mại nổi tiếng của tỉnh.
Không lâu sau, anh đã thấy Thẩm Tri Thu đeo kính râm ngồi gần rào chắn.
“Hôm nay trời đẹp nên tôi muốn ra ngoài ngồi chơi, sau đó chợt phát hiện mình chẳng có bạn bè gì ở đây, thế là tôi nhớ đến cậu, không làm phiền cậu chứ?”, Thẩm Tri Thu nhẹ nhàng hỏi.
Sau khi gọi một tách trà, Tôn Hàn châm một điếu thuốc rồi cười đáp: “Cô đã từng thấy ông chủ giàu có là tôi bận rộn bao giờ chưa?”
“Phụt! Ghê đấy! Nhưng việc của các cậu đều là việc lớn với số tiền khổng lồ trong vài ba phút! Nếu tôi làm lỡ giờ của cậu thì to tội luôn đấy”.
Sau vài câu bông đùa, Tôn Hàn chợt tò mò hỏi: “À, cô đã đồng ý xuất hiện trong lễ cưới của Hàn Thế Văn và Diệp Tô à?”
Chương 292: Lận soái
“Ừm, sao cậu biết?”
Thẩm Tri Thu chớp mắt nhìn Tôn Hàn rồi tò mò hỏi.
Tôn Hàn cười phá lên rồi đáp: “Ờ thì xét về một khía cạnh nào đó, Diệp Tô cũng có thể coi là chị họ của tôi!”
Nghe thấy vậy, Thẩm Tri Thu hiểu ra ngay, sau đó còn vỗ nhẹ vào đầu mình một cái, ra là thế.
Sau đó, cô ấy nói: “Sao cậu không nói sớm, nếu biết vậy thì dù Cung Ngạo có thêm mấy lá gan cũng không dám nhận tiền của Hàn Thế Văn đâu! Vốn chỉ là một việc đơn giản thôi mà, tôi có từ chối đâu. Giờ cậu mới nói, thành ra làm tôi khó xử đấy”.
Tôn Hàn đã giúp đỡ Thẩm Tri Thu rất nhiều, vậy mà còn bắt anh rể tương lai của anh phí mất năm trăm nghìn chỉ để mời cô ấy đến dự đám cưới, đúng là không thể chấp nhận được.
“Cung Ngạo nhận tiền rồi à? Không phải Cung Ngạo với Hàn Thế Văn là bạn nên anh ta mới nể tình mời cô đến đám cưới à?”, Tôn Hàn nổi hứng, rõ ràng Hàn Thế Văn nói khác mà.
“Loại người như Cung Ngạo mà coi một công tử nửa mùa như Hàn Thế Văn là bạn chắc? Nhưng tôi nói trước, dù Cung Ngạo đã nhận tiền, nhưng tôi sẽ không lấy một đồng nào đâu”, nói rồi Thẩm Tri Thu sợ bị hiểu lầm nên vội vàng giải thích.
Tôn Hàn xua tay nói: Không sao, cô cứ nhận đi, dẫu sao…”
Dẫu sao anh cũng chẳng thân thiết gì với nhà Diệp Tô nên không cần nể mặt mũi gì hết.
“Cậu với chị họ không thân nhau à?”, Thẩm Tri Thu nắm bắt được vấn đề.
Tôn Hàn gật đầu, không hề giấu giếm: “Thật ra chỉ là họ hàng xa thôi”.
Nghe vậy, Thẩm Tri Thu hiểu ra ngay: “Nếu cậu cũng đến đám cưới thì hôm đó cùng đi nhé!”
Thẩm Tri Thu vốn buộc phải đến tham dự lễ cưới này vì nể mặt Cung Ngạo, nhưng giờ cô ấy lại có một chút chờ mong.
Nếu đó là lễ cưới của chị họ Tôn Hàn thì khéo người nhà anh cũng sẽ đến.
Song, Tôn Hàn lập tức từ chối: “Chúng ta đi riêng thôi, nếu gặp thì hãy giả vờ không quen nhé!”
“Tại sao?”, Thẩm Tri Thu khó hiểu hỏi.
Lẽ nào Tôn Hàn không muốn người khác biết mình quen Thẩm Tri Thu cô ấy sao, cô ấy tệ đến mức đó à?
“Cô đừng nghĩ nhiều, tính tôi sợ phiền hà, mà cô là phiền nhất đấy”, Tôn Hàn giải thích qua loa.
Nếu để họ hàng của anh biết anh thân thiết với Thẩm Tri Thu thế này, chắc chắn sẽ có rất nhiều rắc rối không cần thiết mò đến, chuyện này không đùa được đâu.
“Được rồi”, Thẩm Tri Thu nhún vai với vẻ không vui cho lắm.
Hai người ngồi khoảng một tiếng thì Từ Khang Niên gọi điện báo người mà Tôn Hàn tìm đã đến.
Tôn Hàn thông báo địa chỉ rồi chờ ông ấy đến đón.
“Cậu bận rồi à?”
Thẩm Tri Thu nghe câu được câu chăng thì biết Tôn Hàn sắp phải đi.
Tôn Hàn nhấp một ngụm trà rồi gật đầu: “Ừ, có chút việc”.
“Ok, thế hôm khác gặp nhé”.
“Ừ”.
Chẳng mấy chốc, Từ Khang Niên đã lái xe đến nên Tôn Hàn và Thẩm Tri Thu tạm biệt nhau.
“Công tử, sao dạo này cậu hay đi với Thẩm Tri Thu thế?”
Từ Khang Niên vừa lái xe vừa hỏi.
Tôn Hàn im lặng, biết ông ấy đang có ý nhắc nhở, anh đưa tay lên day ấn đường suy nghĩ một lát rồi đáp: “Ai cũng có bạn bè mà, tôi và cô ấy đi với nhau cũng không có gì đâu”.
“Công tử có tính toán là được rồi”.
Từ Khang Niên không nói nhiều.
Với thân phận của công tử, đừng nói là kết bạn với Thẩm Tri Thu, kể cả muốn cô ấy ngoan ngoãn làm người phụ nữ của anh cũng được.
Ông ấy chỉ sợ anh sa đà vào chuyện tình cảm thì mới phiền phức.
Ở Giang Châu đã có một cô Liễu Y Y rồi.
“Anh ta thế nào rồi?”, một lát sau, Tôn Hàn mới hỏi.
Anh ta đó đương nhiên không phải người bình thường.
Từ ngày đầu tiên đến tỉnh Tây, Tôn Hàn đã cho người đi dò la tung tích của người đó.
Cuối cùng cũng tìm thấy rồi.
“Nếu không biết quá khứ lẫy lừng của cậu ta trước kia thì tôi thật sự không tin bây giờ, cậu ta lại sống một cuộc sống hèn nhát như vậy”, Từ Khang Niên cảm thán nói.
“Hèn nhát? Là sao?”, Tôn Hàn cau mày hỏi.
“Bây giờ, cậu ta đang ở rể trong một gia đình ở huyện Ôn, công tử không biết chứ cái nhà đó thật sự không ra gì cả. Bình thường, ho quát nạt Lận soái thì thôi, đã vậy còn ép cậu ta ly hôn vì có một đại gia theo đuổi con gái nhà mình nữa chứ”.
Nhớ lại chuyện mình thăm dò được, Từ Khang Niên thấy không thể tin được, cùng với đó là sự tò mò.
“Lệ Lận không phản ứng gì à?”, Tôn Hàn không tin hỏi.
Ngày xưa, Lệ Lận là đệ tử thân truyền của Phó Văn Húc, đồng thời còn được mọi người công nhận sẽ là người nối nghiệp cho môn phái, người đàn ông được gọi là Lận soái ấy sao có thể sa sút như vậy được.
Ở rể đã đành, ấy vậy còn phải chịu uất ức.
“Không, Lận soái chỉ bảo nếu vợ cậu ta muốn thì cậu ta đồng ý ly hôn”.
Từ Khang Niên đi chậm lại rồi nói: “Công tử, nói ra thì chúng ta đến tìm Lận soái không đúng thời điểm rồi, khéo giờ nhà họ đang ầm ĩ chuyện ly hôn ấy chứ”.
“Ai làm việc nấy, không phải lo”.
Tôn Hàn thờ ơ đáp lại một câu, sau đó nhắt mắt lại nghỉ ngơi, nhưng thật ra là nghĩ lại chuyện khi còn ở trong tù.
Lúc anh sắp được thả, Phó Văn Húc mới kể về Lệ Lận cho anh nghe.
Khi ấy, ông ta kể thật ra Tôn Hàn không phải lựa chọn số một cho vị trí kế nhiệm của Thiên Cửu Môn, mà là Lệ Lận.
Mười sáu năm trước, Lệ Lận mới mười năm tuổi, nhưng đã là Lệ soái nổi tiếng lẫy lừng của Thiên Cửu Môn rồi.
Luận về bản lĩnh thì dù còn trẻ, nhưng anh ta đã là vô địch trong môn phái, đến người đô con giỏi võ như Lý Hắc Tử còn không phải đối thủ, cho nên anh ta chính là đệ tử mà Phó Văn Húc tâm đắc nhất.
Đồng thời cũng là người nổi trội nhất.
Gần như tất cả mọi người đều chắc chắn Lệ Lận sẽ là người kế nhiệm của Phó Văn Húc, trở thành thủ lĩnh tiếp theo của Thiên Cửu Môn.
Anh ta là mẫu người điển hình cho câu tuổi trẻ tài cao!
Nhưng khi ấy, Lệ Lận mới mười lăm tuổi mà đã thường xuyên lui tới quán bar, đã thế còn ghen tuông đánh nhau với một đại gia ở nơi khác rồi còn đánh chết người ta.
Lúc đó, Phó Văn Húc muốn bảo vệ anh ta thì vẫn làm được.
Nhưng ông ta đã không làm vậy, ngược lại còn tận tay tống Lệ Lận vào tù.
Từ đó, tên của Lệ Lận đã trở thành một điều cấm kỵ ở Thiên Cửu Môn.
Phó Văn Húc kể với Tôn Hàn, nếu không chắc có thể đối phó được với Giang Lệ thì hãy đi tìm Lệ Lận rồi bảo anh ta giúp, nhưng tốt nhất là không phải dùng đến cách ấy.
Tôn Hàn hiểu ý ông ta ngay, nhưng có một người giỏi giang như vậy thì tội gì không nhờ vả chứ.
Chiếc Mercedes lao vút đi, sau hai tiếng đồng hồ, họ đã đến huyện Ôn.
Thật ra Tôn Hàn cũng rất tò mò, không biết Lận soái đó trông như thế nào.
…
Tại một tiểu khu cũ kỹ ở huyện Ôn lúc này.
Một người đàn ông với vẻ mặt tang thương và chán nản đang ngồi trẻn sofa, sau đó châm một điếu thuốc và không nói gì.
Một cặp vợ chồng trung niên ngồi bên cạnh thì tỏ rõ vẻ không vui.
“Lệ Lận, ai cho cậu hút thuốc hả? Mau dập đi ngay, định làm người ta ngạt thở à!”
Người phụ nữ trung niên tên Ôn Vận chính là mẹ vợ của Lệ Lận vừa bịt mũi vừa gào lên.
“Bố mẹ sắp bán vợ con cho người ta rồi mà còn không cho con hút thuốc giải sầu à?”, Lệ Lận bật cười nói.
Trần Thanh Sơn là bố vợ của Lệ Lận, tuy ông ta không ưa dáng vẻ lười nhác của anh ta, nhưng chưa đến mức so đo với việc hút thuốc trong nhà nên chỉ nói: “Lệ Lận, ngày xưa Tiểu Thi còn nhỏ dại, cứ đòi lấy một kẻ tù tội như cậu cho bằng được, nhưng cậu cũng phải nhìn lại mình đi chứ. Giờ chẳng dễ gì mới có cậu Chu muốn lấy con bé, cậu đừng làm lỡ dở hạnh phúc của nó được không?”
Chương 293: Trần Tiểu Thi, chúc em hạnh phúc
"Còn không phải sao, tự soi lại xem mình là thứ gì, anh xứng với chị tôi sao?", cậu em vợ ngồi trên bàn ăn nghịch điện thoại, không hề khách sáo nói.
Tính cách người nhà này như thế nào Lệ Lận cũng không phải lần đầu tiên thấy.
Mặc dù Lệ Lận không có học vấn, không tìm được công việc tốt nhưng vì mưu sinh, trước nay anh ta đều chọn các công việc tay chân nặng nhọc như công nhân, mỗi tháng cũng đóng góp cho cái nhà này năm sáu nghìn tệ.
Có điều, cho dù Lệ Lận đã làm đến vậy nhưng người nhà họ Trần vẫn không coi anh ta là người nhà.
Lệ Lận có vẻ giống công cụ kiếm tiền của họ thì đúng hơn!
Nhưng vì nể Trần Tiểu Thi nên anh ta cứ luôn nhẫn nhịn.
Nhưng Lệ Lận không thể ngờ, người nhà họ Trần lại vì cô bạn gái của thằng con trai ăn chơi rảnh rỗi Trần Thiếu Văn yêu cầu sính lễ năm trăm nghìn tệ mà muốn Trần Tiểu Thi kết hôn lại lần nữa.
Điều càng khiến anh ta đau lòng hơn nữa là Trần Tiểu Thi lại do dự.
Do dự có nghĩa có khả năng sẽ đồng ý.
Đến nước này rồi thì anh ta chẳng còn gì để nói nữa.
Ánh mắt Lệ Lận nhìn Trần Tiểu Thi rất phức tạp, anh nói: "Tiểu Thi, anh đã nói rồi. Nếu như em cảm thấy Chu Lộ Dương thực sự là chân mệnh thiên tử của mình thì cứ đưa đơn ly hôn, anh sẽ ký".
Trần Tiểu Thi rất xinh đẹp, dáng vẻ sạch sẽ gọn gàng, lúc này trông có vẻ đang vô cùng lúng túng.
Bao nhiêu cố gắng của Lệ Lận cô ta đều nhìn thấy, anh quả thực đã làm hết trách nhiệm của một người chồng.
Nhưng nếu cô ta không tái hôn với Chu Lộ Dương thì em trai làm sao lấy được vợ? Làm sao giúp nhà họ Trần nối dõi tông đường?
Nói như mẹ Trần Tiểu Thi thì nếu cô ta không đồng ý thì chính là dập tắt hương hỏa nhà họ Trần, trở thành tội đồ của nhà họ Trần!
Nghĩ đến đây, Trần Tiểu Thi thấy rất đau lòng, không biết phải làm thế nào.
Còn có một nguyên nhân nữa.
Mặc dù cô ta không muốn thừa nhận nhưng sự thật là sau ba năm kết hôn, tình yêu mà ban đầu cô ta nghĩ là chân ái đó đã bị giày vò.
Lệ Lận có nỗ lực đến mấy thì cũng không thể cho Trần Tiểu Thi cuộc sống giàu sang, được kính nể mà cô ta mong muốn.
Chính sự bình thường đến tầm thường đó đã tạo ra vô vàn vết nứt trong cuộc hôn nhân của Trần Tiểu Thi.
"Lệ Lận, chúng ta vẫn nên ly hôn đi".
Trần Tiểu Thi cúi đầu, không dám nhìn vào mắt Lệ Lận. Có lẽ là không đành lòng, có lẽ là sợ hãi.
Nghe thấy lời này, người nhà họ Trần mừng như mở cờ trong bụng, cười hỉ hả.
"Tiểu Thi, con nên ly hôn với thằng vô dụng này từ lâu rồi mới phải. Nó có gì tốt cơ chứ, làm đến chết đi sống lại mà chỉ kiếm được có mỗi một ít tiền!"
"Đúng đó Tiểu Thi, sau này con đi theo cậu chủ Chu được ăn sung mặc sướng, đó mới là cuộc sống dành cho con".
"Đúng đó chị à, với nhan sắc của chị thì muốn tìm người đàn ông thế nào mà chẳng được. Thật không hiểu nổi tại sao chị lại tình nguyện chịu khổ với thằng cha này tận mấy năm trời, đúng là phí thời gian".
Lệ Lận gương mặt đông cứng lại, toàn thân run rẩy.
Vốn anh ta cũng nghĩ Trần Tiểu Thi vì sợ người nhà nên khả năng sẽ đồng ý ly hôn. Nhưng anh ta không thể ngờ cô ta lại đồng ý một cách nhanh chóng và dứt khoát như vậy.
Lẽ nào những hy sinh của Lệ Lận trong ba năm qua chẳng bằng hạt cát?
"Còn đứng đần ra đấy làm gì? Mau ký tên đi! Lẽ nào muốn chị tôi cầu xin anh ký tên mới được à? Không được, con phải gọi ngay cho Hồ Kiều, báo với cô ấy tin tốt này, sắp có tiền lấy vợ rồi!"
Cậu em vợ Trần Thiếu Văn càng nói càng phấn khởi, chỉ cần chị cậu ta ly hôn với Lệ Lận rồi kết hôn với Chu Lộ Dương thì sính lễ năm trăm nghìn tệ kia cậu ta đã có trong tay rồi.
Còn về Lệ Lận, muốn chết ở xó xỉnh nào thì chết, không liên quan gì đến cậu ta.
Tay Lệ Lận run rẩy cầm bút lên, khi anh ta đang chuẩn bị ký vào giấy ly hôn thì đột nhiên ngừng lại hỏi: "Trần Tiểu Thi, em chắc chắn muốn đoạn tuyệt quan hệ với anh?"
Trần Tiểu Thi sững người, nước mắt trào ra. Lúc này, cô ta cũng cảm thấy đau lòng và không nỡ.
Nhưng ánh mắt cô ta vẫn kiên định, đáp: "Đúng, em là người đàn bà tồi tệ, em có lỗi với anh!"
"Được!"
Lệ Lận không nói thêm một chữ, nhanh chóng ký tên vào đơn ly hôn.
Thấy vậy, Trần Thanh Sơn và Ôn Vận đều thở phào nhẹ nhõm.
Cuối cùng cũng giải quyết được cái gai trong mắt này.
"Ban đầu mặc dù tôi vào ở rể nhà này nhưng sính lễ không hề thiếu..."
Một câu nói của Lệ Lận lại khiến cặp vợ chồng kia trở nên lo lắng.
Ban đầu đúng là Lệ Lận đã đưa sính lễ hai trăm nghìn tệ nhưng mấy năm nay bọn họ sớm đã tiêu hết rồi.
Ôn Vận sợ Lệ Lận muốn đòi lại tiền sính lễ năm xưa nên lập tức tỏ vẻ cây ngay không sợ chết đứng, ưỡn ngực cắt ngang: "Ba năm nay cậu ăn nhà tôi, ở nhà tôi. Số tiền đó sớm đã bị cậu ăn hết rồi, không có tiền cho cậu đâu!"
Trần Thanh Sơn cũng hùa theo, nói giọng thành khẩn: "Lệ Lận à, cậu là đàn ông. Giờ ly hôn rồi thì cũng nên giữ thể diện chút. Không nên vì chút tiền mọn mà làm ầm lên khiến mọi người đều không vui".
Lệ Lận trong lòng cười lạnh, nhìn Trần Tiểu Thi đáp: "Tôi không có ý định đòi tiền, chỗ sinh lễ đó coi như là tiền tôi chơi gái miễn phí ba năm. Trần Tiểu Thi, anh không muốn nói câu sau này em có hối hận hay không. Giờ anh sẽ đi thu dọn đồ đạc ra khỏi cái nhà này, sau này chúng ta không liên quan gì đến nhau nữa".
Nói rồi, Lệ Lận đi về phòng.
Ting tang.
Đột nhiên, tiếng chuông cửa vang lên.
"Không phải cậu chủ Chu đã đến rồi chứ?"
Trần Thiếu Văn đứng dậy nhìn qua cửa chống trộm nhưng lại thấy hai người đàn ông ăn vận khá chỉnh tề. Một người còn trẻ, người kia thì già dặn hơn một chút.
"Hai người tìm ai?"
"Lệ soái!"
Tôn Hàn lạnh lùng đáp một câu rồi cứ thế bước vào.
Đột nhiên, Lệ Lận đứng sững lại, không dám tin vào tai mình mà quay lưng lại nhìn Tôn Hàn, hỏi: "Tôi, tôi quen biết cậu sao?"
"Tôi biết anh là được rồi, có phải chúng ta nên trò chuyện một chút không?", Tôn Hàn điềm nhiên đáp.
"Cái gì mà Lệ soái? Đang đóng phim sao? Cậu tìm Lệ Lận phải không? Giờ cậu ta không còn là người nhà chúng tôi nữa, cậu muốn nói chuyện với cậu ta cũng đc, muốn làm gì cậu ta cũng được nốt nhưng làm ơn đừng gây chuyện ở trong nhà chúng tôi!"
Ôn Vận sợ đêm dài lắm mộng nên lập tức khích bác, chỉ muốn đuổi Lệ Lận ra khỏi nhà càng sớm càng tốt.
"Lệ soái, anh thấy sao?", Tôn Hàn hơi cau mày, hỏi ý Lệ Lận.
"Đợi tôi vài phút, tôi thu dọn xong đồ đạc chúng ta ra ngoài nói chuyện", Lệ Lận đáp.
"Được!"
Lệ Lận quay về phòng thu dọn đồ đạc còn Tôn Hàn và Từ Khang NIên đứng im tại chỗ không động đậy.
Trần Tiểu Thi không nén nổi tò mò, thận trọng tới gần hỏi: "Hai vị vừa gọi chồng tôi là Lệ soái sao? Gọi như vậy là có ý gì?"
Trần Tiểu Thi có cảm giác kiểu xưng hô này không bình thường chút nào.
"Cô là vợ của Lệ Lận sao?", Tôn Hàn không đáp mà hỏi ngược lại.
"Giờ không phải nữa rồi! Giờ chị tôi và anh ta không còn bất cứ quan hệ gì hết!", Trần Thiếu Văn bồi vào một câu.
"Vậy thì tôi không cần thiết phải nói với cô. Có điều nếu cô muốn có câu trả lời thì có thể tự mình đi hỏi anh ấy. Ngược lại...", Tôn Hàn gật đầu như thể đang suy nghĩ gì đó, rồi nhìn sang Trần Tiểu Thi bằng ánh mắt thương hại, hỏi: "Ngược lại tôi muốn hỏi, cô Trần, cô rốt cuộc hiểu về chồng cũ của mình bao nhiêu?"
"Tôi..."
Trần Tiểu Thi vốn cho rằng mình hiểu rõ Lệ Lận nhưng giờ lại không trả lời được.
Chỉ một lát sau, Lệ Lận tay xách một chiếc ba lô cũ đi ra, trông rất nhếch nhác. Anh ta không nói thêm câu nào, chỉ vỏn vẹn hai chữ: "Đi thôi".
Tôn Hàn gật đầu đáp: "Được".
"Lệ Lận, anh, anh không có gì muốn nói với em sao?", Trần Tiểu Thi giữ Lệ Lận lại, ánh mắt nhìn anh ta như muốn hỏi.
"Trần Tiểu Thi, chúc em hạnh phúc".
Bình luận facebook