Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 298-301
Chương 298: Trở về
Trong tình cảnh này, Trần Tiểu Thi khóc không ra nước mắt: “Lệ Lận, tôi thật sự không ngờ anh lại là người như vậy, sao anh có thể làm thế chứ? Hồ Kiều là bạn gái của em trai tôi mà!”
Lệ Lận không hề có một chút áy náy nào, ngược lại còn tỏ vẻ chán ghét liếc nhìn Trần Thiếu Văn đã bị đánh cho sợ đến mức rúc trong góc tường. Anh ta thầm cười nhạo rồi nghĩ nếu để bố mẹ của hai chị em Trần Tiểu Thi nhìn thấy Trần Thiếu Văn bị đánh thế này, không biết họ sẽ đau lòng đến mức nào.
“Nếu đã là bạn gái của em trai cô thì sao nó cứ bắt người khác phải lo tiền sính lễ hộ? Trần Tiểu Thi, tôi còn tưởng Hồ Kiều là bạn gái của cô cơ”.
Trần Tiểu Thi biết Lệ Lận nói vậy là có ý gì nên cô ta thấy vô cùng xấu hổ.
Nguyên nhân chính khiến cô ta và Lệ Lận ly hôn là tiền sính lễ của Trần Thiếu Văn.
Nhưng trong lòng cô ta vẫn thấy bất bình.
“Còn anh thì sao? Nếu anh giàu như vậy thì sao lại giấu nhà tôi suốt ba năm qua? Sao anh không cho em tôi một ít tiền! Lẽ nào em tôi không phải em của anh à?”
Đối diện với câu chất vấn của Trần Tiểu Thi, Lệ Lận chỉ biết cười khổ lắc đầu.
Mấy câu vô lý như thế mà cô ta cũng nói ra lời được.
“Chị, mình đi kiện anh ta đi. Chị với anh ta ly hôn rồi, nhưng anh ta không chia cho chị một đồng nào! Chúng ta đi kiện rồi lấy lại những thứ thuộc về mình đi!”, lúc này, Trần Thiếu Văn chợt lên tiếng.
Trần Tiểu Thi cũng sáng mắt lên, đúng rồi, cô ta có thể kiện Lệ Lận.
Chuyện đến nước này, muốn hàn gắn là điều không thể rồi, vậy chỉ còn cách đòi tiền của Lệ Lận thôi.
Bọn họ đã lấy nhau ba năm, đúng ra trong khối tài sản của Lệ Lận cũng phải có phần của cô ta mới đúng.
Nhưng Lệ Lận đã dập tắt mộng tưởng của hai chị em họ chỉ với một câu nói.
“Kiện thoái mái đi, nếu tài sản dưới danh nghĩ của tôi mà có trên một nghìn thì tôi cho hai người tất”.
Nghĩ đến điều này, Lệ Lận chỉ biết cười khổ. Trong thời gian anh ta và Trần Tiểu Thi kết hôn, tiền anh ta kiếm được hàng tháng đều đưa hết cho Trần Tiểu Thi, sau đó lại chuyển tới tay bố mẹ cô ta, cuối cùng thì như một dây chuyền rơi hết vào túi của Trần Thiếu Văn.
Cuối cùng khi bị đuổi ra khỏi nhà, trong người Lệ Lận chỉ còn vài trăm bạc.
Nực cười, mà cũng thật đáng buồn!
Mấy năm qua, anh ta sống nhẫn nhục chịu đựng trong gia đình đó, miễn Trần Tiểu Thi được vui thì bảo anh ta làm gì cũng được.
Nhưng kết quả thì sao?
Để có tiền sính lễ cho Trần Thiếu Văn, Trần Thanh Sơn và Ôn Vận đã bắt Trần Tiểu Thi ly hôn với anh ta, sau đó sà vào lòng một gã đàn ông khác.
Giây phút Trần Tiểu Thi đồng ý, Lệ Lận đã hoàn toàn tuyệt vọng.
“Không thể nào! Sao anh lại không có tiền được? Nếu thế thì anh đào đâu ra năm trăm nghìn?”, Trần Tiểu Thi không tin hỏi.
“Tôi không có tiền, nhưng những người bạn giàu có thì tôi không thiếu, cô đã hiểu chưa? Chính là hai người từng đến nhà ta mấy hôm trước đấy, chỉ cần tôi muốn thì xin họ năm trăm triệu còn được nữa là”, Lệ Lận châm biếm nói.
Trần Tiểu Thi lạnh thấu tim.
Nếu đúng là vậy thì tài sản của Lệ Lận có liên quan gì đến anh ta không?
Trần Tiểu Thi chợt lúng túng nói: “Lệ Lận, thật ra, thật ra em cũng không muốn ly hôn đâu, thật đấy, anh hãy tin em!”
“Đúng đấy anh rể, chị em yêu anh thật lòng mà. Chuyện hôm nay bỏ qua đi, là con tiện nhân Hồ Kiều đã quyến rũ anh, em với chị có thể hiểu được mà. Hay… hai anh chị kiếm thời gian đi tái hôn đi, gia đình mình vẫn chào đón anh!”
Trần Thiếu Văn tỏ vẻ rất chân thành như thể đã nghĩ thông suốt, bạn gái chỉ như quần áo, còn anh rể thì phải quan trọng hơn.
Lệ Lận khi có tiền đương nhiên phải khác trước rồi.
Nhưng nếu khi vừa ra tù, Lệ Lận đã quay về Thiên Cửu Môn sống những ngày tháng hô mưa gọi gió ngay thì sao gặp và lấy Trần Tiểu Thi được?
Lệ Lận ở huyện Ôn và Lận soái ở Thiên Cửu Môn là hai người hoàn toàn khác nhau.
Đến nước này thì Lệ Lận cũng buông xuôi rồi.
“Cậu cố mà đối xử tốt với Hồ Kiều Đi. Còn chúng ta, Trần Tiểu Thi này, bố mẹ cô chẳng thích cô làm gái bao còn gì, lên tỉnh đi, tôi sẽ biến mong muốn của bố mẹ cô thành hiện thực”.
“Xì! Trần Thiếu Văn tôi có đến nỗi nào đâu mà phải cưới cái loại rẻ rách chứ?”
Thấy Lệ Lận vẫn cứng đầu, Trần Thiếu Văn lập tức quay ngoắt thái độ. Hồ Kiều đã lên giường với Lệ Lận rồi thì cậu ta còn phí năm trăm nghìn tiền sính lễ cưới về làm gì nữa? Tự rước thêm phiền phức cho mình chắc!
Trần Thiếu Văn cậu ta đâu đến mức rẻ rúng như vậy!
“Thế à? Tôi đã đồng ý lo tiền sính lễ cho cậu rồi còn gì, nếu cậu không lấy cô ta thì tự bỏ tiền túi ra mà cưới người khác, nhưng vấn đề là cậu có tiền không?”
“Trần Thiếu Văn, từ nhỏ đến lớn, cậu đã kiếm ra được đồng nào chưa?”, Lệ Lận châm chọc.
Trần Thiếu Văn lập tức cứng họng.
Lệ Lận sẽ lo hết tiền sính lễ ư?
Cậu ta có thể cưới Hồ Kiều mà không mất một đồng nào sao?
Theo lý mà nói thì không một gã đàn ông nào chịu được sự sỉ nhục này, tuy nhiên Trần Thiếu Văn làm gì có tiền cưới vợ đâu.
Cậu ta bắt đầu do dự xem có nên lấy Hồ Kiều hay không.
“Bye”.
Lệ Lận thờ ơ liếc nhìn Trần Tiểu Thi một cái rồi quay người đi thẳng.
Vài phút sau.
Lệ Lận đã đi xuống bên dưới, sau đó ngửa cổ lên hít thở sâu.
“Lệ ca, giờ phải làm sao?”
Sau khi chạy đi mất, Hồ Kiều vẫn chưa đi xa, mà trốn bên ngoài khách sạn.
“Nếu Trần Thiếu Văn muốn lấy cô thì cô cứ đồng ý, còn nếu cô vừa không muốn lấy cậu ta, vừa muốn có được tiền và xe của tôi thì chỉ còn cách khiến cậu ta không lấy cô nữa”.
Lệ Lận lạnh giọng nói câu đó xong thì không để ý đến Hồ Kiều nữa.
Loại phụ nữ có thể làm mọi chuyện vì tiền mà còn muốn có được tình cảm của anh ta ư?
Chẳng mấy chốc, Lệ Lận đã đi đến chỗ để xe, Tôn Hàn đang ngồi chờ sẵn trên đó rồi.
“Chuẩn bị đi rồi à?”, Lệ Lận hỏi.
Tôn Hàn gật đầu: “Hôm nay tôi phải về tỉnh, mai còn đi đám cưới”.
Lệ Lận cũng gật đầu rồi nói: “Tôi chưa về với cậu luôn đâu, đi thăm Phó Văn Húc cho khuây khoả đã. Vào ngày đấu lôi đài, tôi sẽ đến. Thật lòng tôi cũng rất hiếu kỳ không biết Quyền vương Trần Cửu giỏi giang đến cỡ nào”.
Khi mới mười lăm tuổi, Lệ Lận đã vô địch ở Thiên Cửu Môn rồi thì còn sợ ai nữa?
“Lúc đó gặp lại nhé, tôi đi đây”.
Tôn Hàn không nói nhiều, Từ Khang Niên chầm chậm lái xe rời đi.
Lệ Lận đã khôi phục lại tâm trạng, anh ta liếc nhìn khách sạn một cái rồi lẩm bẩm: “Tôi cũng phải đi rồi”.
Anh ta đã ngồi tù mười một năm, nhưng chỉ coi đó là khám phá cuộc đời, sau đó chỉ muốn sống một đời an nhiên.
Nhưng ai ngờ, cuối cùng vẫn trở về con đường của Thiên Cửu Môn.
Ba giờ chiều, một chiếc xe thương vụ màu đen phóng qua đường cao tốc rồi tiến vào tỉnh.
Nếu Lệ Lận đã đồng ý quay về thì mọi khâu chuẩn bị của Tôn Hàn đã hoàn tất, anh chỉ cần chờ tới ngày đấu lôi đài rồi giải quyết gọn gẽ mọi việc thôi.
Người đã về tỉnh rồi thì tâm trạng cũng đi theo.
Tôn Hàn đột nhiên nghĩ tới điều gì đó rồi nói với Từ Khang Niên: “À, điều tra giúp tôi vụ đầu tư nguyên thạch xem cụ thể ra sao nhé”.
Dào này, vụ đầu tư này khá nổi ở trong nước nên Từ Khang Niên cũng có biết chút ít, song không quan tâm cho lắm.
Nếu công tử đã muốn điều tra thì ông ấy sẽ làm.
Vì thế, ông ấy chỉ đáp: “Vâng!”
Chương 299: Diệp Tô kết hôn
Tôn Hàn về đến khách sạn vừa hay đến bữa tối.
Từ Khang Niện bận việc nên về trước, Tôn Hàn gọi cho mẹ nuôi và em trai, chẳng mấy chốc, hai người đó đã xuống nhà ăn.
Từ lúc hai mẹ con Từ Tiểu Bân đến đây tới nay, ngoài việc bỏ tiền thuê một chiếc A8 để loè thiên hạ ra thì chưa phải tiêu thêm một đồng nào cả.
Thậm chí mọi chi phí sinh hoạt của họ ở khách sạn cũng đều ghi sổ cho Tôn Hàn.
Đây cũng chính là lý do vì sao Tôn Hàn bảo Từ Khang Niên đi điều tra về đầu tư nguyên thạch. Nếu đúng là Từ Tiểu Bân kiếm được tiền từ đầu tư nguyên thạch ấy thì đâu đến mức túng quẫn thế này.
Tôn Hàn chẳng lạ gì tính tình của em mình nữa, có tiền một cái là vểnh mặt lên trời ngay.
Nếu trong túi có tiền thì cậu ta có ngoan thế này không?
Chỉ sợ đúng là cậu ta đang giúp chủ của vụ đầu tư này đi lừa đảo thôi.
“Món này, món này, cả món này nữa, tiện thể cho tôi một chai rượu vang”.
Tên món ăn trên thực đơn hơi khó đọc, đã thế còn có nhiều từ lạ nên Từ Tiểu Bân chẳng buồn gọi tên mà chỉ thẳng vào từng món luôn.
Nhân viên phục vụ vừa ghi lại thực đơn, vừa hỏi: “Anh muốn dùng loại rượu vang ở mức giá nào ạ?”
“Ờm…”
Thấy khó nên Từ Tiểu Bân bèn nhìn sang Tôn Hàn.
“Trên năm mươi nghìn”, Tôn Hàn thoải mái đáp.
“Vâng, xin chờ cho một lát ạ”.
Ghi chép xong, nhân viên phục vụ nhanh chóng lui xuống.
Dương Dung đứng hình luôn, một chai rượu vang mà những năm mươi nghìn á!
Bộ uống xong là thành tiên hay gì?
“Đúng là anh mình có khác, ha ha!”, Từ Tiểu Bân nịnh bợ một câu, chỉ mong được thưởng thức chai rượu vang mấy nghìn đó ngay lập tức xem có vị gì.
Tôn Hàn bình thản hỏi một câu: “À, Tiểu Bân này, chuyện đầu tư nguyên thạch của bác cả đến đâu rồi?”
“Chuyển khoản rồi anh. Anh yên tâm, em hại ai chứ không bao giờ hại người nhà đâu! Nếu không nể mặt bác mình thì còn lâu em mới tiết lộ cho mối làm ăn ngon thế này, ối người muốn mua kia kìa”, Từ Tiểu Bân kiêu ngạo nói.
Tôn Hàn híp mắt lại, xem ra nhà Dương Khai Phú đã bỏ tiền ra rồi.
Nếu xảy ra chuyện ngoài ý muốn, chắc hai nhà sẽ không nhìn mặt nhau được nữa quá.
Tôn Hàn chợt nhìn Từ Tiểu Bân với vẻ kỳ quái rồi thử thăm dò: “Tiểu Bân, em kiếm được nhiều tiền từ nguyên thạch như vậy, nhưng chưa mời anh bữa nào đâu nhé, hay bữa này em thanh toán nha?”
“…”
Mặt Từ Tiểu Bân và Dương Dung lâp tức méo xệch.
Riêng một chai rượu vang thôi đã năm mươi nghìn rồi, thêm mấy món đắt tiền mà Từ Tiểu Bân vừa gọi nữa, chắc bữa này phải tốn hơn sáu mươi nghìn mất.
Đùa nhau à! Dù Từ Tiểu Bân có muốn trả đi chăng nữa thì cũng làm gì có tiền!
“Anh, để lần sau rồi em mời anh nhé!”, Từ Tiểu Bân ấp úng nói.
Tôn Hàn nhíu mày, đại khái đã nhìn ra vẻ lúng túng của Từ Tiểu Bân.
Nếu đúng là Từ Tiểu Bân kiếm được tiền từ vụ đầu tư nguyên thạch thì tiền đi đâu hết rồi?
Song, anh không hề tỏ thái độ gì, chờ Từ Khang Niên điều tra xong rồi tính tiếp vậy.
Một lát sau, nhân viên phục vụ đã bưng chai rượu vang được quấn trong tấm vải màu nâu tới: “Thưa anh, chai rượu này có tên là Mantle, 46800 một chai ạ”.
“Mở đi”, Tôn Hàn căn dặn mà chẳng thèm liếc nhìn lấy một cái.
“Vâng!”
Một chai rượu mà ngần ấy tiền ư, mắt của Từ Tiểu Bân sắp rơi ra ngoài rồi.
Cuối cùng, chẳng biết chai rượu ấy có ngon hay không, nhưng phần lớn đều đã nằm hết trong bụng của Từ Tiểu Bân.
Một đêm yên bình.
Khoảng mười giờ sáng hôm sau, Tôn Hàn, Từ Tiểu Bân và Dương Dung đã đến khách sạn - nơi tổ chức đám cưới của Hàn Thế Văn và Diệp Tô.
Lụa đỏ treo cao, hoa tươi bày khắp lối đi, một bầu không khí vui mừng.
Lúc này, Hàn Thế Văn và Diệp Tô đang mặc trang phục của cô dâu và chủ rể rồi đứng bên ngoài đón khách.
Bố mẹ hai bên cũng có mặt.
“Cô ba, Tiểu Bân, mọi người đến rồi đấy à!”
Trông thấy Từ Tiểu Bân, Hàn Thế Văn và Diệp Tô nhanh chóng nói với mấy người bạn thân thiết vài câu rồi ra đón ngay.
“Anh Thế Văn, chị Diệp Tô, chúc mừng anh chị!”
Từ Tiểu Bân đưa một chiếc phong bao đỏ qua rồi cười nói.
Diệp Tô có vẻ ngập ngừng, từ độ dày của phong bao này có thể đoán nhiều nhất chỉ có một nghìn.
Từ Tiểu Bân lái hẳn A8 mà sao ki bo thế không biết!
Đương nhiên vẻ chê bôi chỉ thoáng hiện lên trên mặt cô ta rồi biến mất ngay, so với cái phong bao này thì lợi nhuận từ khoản đầu tư của họ mới là quan trọng nhất.
“Chúc mừng hạnh phúc!”
Tôn Hàn cũng chuẩn bị một phong bao, dày thế này chắc phải cỡ năm nghìn.
“Mời mọi người vào trong! Chỗ của nhà mình được xếp cạnh sân khấu, có ghi tên đấy. Lát nữa, Thẩm Tri Thu cũng ngồi ở bàn ấy”, Hàn Thế Văn nhướn mày nói với Từ Tiểu Bân.
Từ Tiểu Bân lập tức cười không khép được miệng, cậu ta sắp được ngồi chung bàn với Thẩm Tri Thu rồi.
“Tiểu bân, tối qua giá của nguyên thạch lại tăng đấy”, Diệp Tô nói nhỏ.
Từ Tiểu Bân cười phá lên nói: “Chị Diệp Tô, không tăng mới lạ chứ, chị bảo có đúng không?”
“Ừ, ừ, vào trong đi em”.
Ba người đi vào đại sảnh tiệc mừng trên tầng sáu, sau đó tìm chỗ ngồi của mình ở gần sân khấu.
Các chỗ ngồi bên cạnh đều có bảng tên, thậm chí những người đó còn ngồi yên vị rồi, có thể ngồi ở đây khiến không ít người trong số họ cảm thấy rất hãnh diện.
Từ Tiểu Bân cũng thấy rất đắc ý.
Đặc biệt là bảng tên của Thẩm Tri Thu cũng ở bàn này, điều này khiến cậu ta thấy vô cùng kích động.
Ngôi sao lớn bằng xương bằng thịt đấy!
Điều đáng tiếc duy nhất là Thẩm Tri Thu không ngồi cạnh cậu ta.
Mà được xếp cạnh Tôn Hàn.
Ai xếp thế không biết?
“Anh, mình đổi chỗ đi, nói thật chứ cả đời em chưa gặp người nổi tiếng bao giờ”, Từ Tiểu Bân giơ bảng tên của mình lên hua hua ra hiệu muốn đổi chỗ.
Tôn Hàn phì cười, anh có thể đoán Thẩm Tri Thu được xếp ngồi cạnh anh không phải điều ngẫu nhiên. Giờ nếu anh tự ý đổi chỗ, lát cô ấy đến thì sẽ nghĩ thế nào?
Vì thế anh bèn nói: “Nếu chủ nhà đã xếp vậy thì mình cứ ngồi đi, tự đổi chỗ là mất lịch sự đấy”.
Từ Tiểu Bân lập tức xị mặt ra, sau đó làu bàu vài câu rồi im bặt.
Giờ, cậu ta đang sống dựa vào Tôn Hàn nên đành chịu vậy.
Một lát sau, đại sảnh đã vô cùng náo nhiệt.
Đầu tiên, người chủ trì mời cô dâu và chú rể lên sân khấu tiến hành nghi thức, sau đó đến các tiết mục biểu diễn văn nghệ, nhưng chẳng mấy ai xem cả.
Mọi người đều đang chờ Thẩm Tri Thu xuất hiện.
“Tiếp theo đây xin mời diễn viên nổi tiếng… Thẩm Tri Thu!”
Không biết bao lâu sau, người chủ trì đã thông báo.
Hội trường lập tức bùng nổ, các tràng pháo tay như pháo nổ.
“Oa, Thẩm Tri Thu đến thật kìa!”
“Nhà họ Hàn oách phết nhỉ!”
“Nếu tôi cũng mời được Thẩm Tri Thu đến dự đám cưới của mình thì sướng phải biết!”
“…”
Mọi người không ngừng reo hò.
Thẩm Tri Thu mặc chiếc váy trắng bước lên sâu khấu trước mắt mọi người.
Ánh đèn sáng rực chiếu rọi khiến cô ấy trông vô cùng xinh đẹp.
Thẩm Tri Thu đã ba mươi mốt tuổi, nhưng chỉ chỉ như cô thiếu nữ mười tám tuổi thôi.
“Chào mọi người, tôi là Thẩm Tri Thu, hôm nay tôi thấy rất vinh hạnh khi được đến dự lễ cưới của chú rể Hàn Thế Văn và cô dâu Diệp Tô…”
Thẩm Tri Thu vừa lên tiếng, mọi người đã nổ một tràng pháo tay.
Từ Tiểu Bân xem đến mức ngây người, hoàn toàn không phát hiện ra nước miếng của mình đang chảy ra ngoài.
Chương 300: Thứ lừa đảo ấy mà anh cũng tin?
Sau vài câu chúc mừng đơn giản, Thẩm Tri Thu bước xuống sân khấu trong sự tiếc nuối của cả hội trường.
“Tôi có thể ngồi đây không?”
Thẩm Tri Thu bước lại gần và chớp mắt đầy nghịch ngợm.
Cảnh tượng này khiến Từ Tiểu Bân cảm thấy cực kỳ khó chịu.
Nếu cậu ta và Tôn Hàn đổi chỗ với nhau, thì người được Thẩm Tri Thu tinh nghịch chớp mắt đã là Từ Tiểu Bân rồi.
“Tất nhiên là được. Đây là vị trí được sắp xếp cho cô Thẩm mà! Đương nhiên cô Thẩm có thể ngồi rồi!”
Không chờ Tôn Hàn lên tiếng, Từ Tiểu Bân đã đứng dậy, vừa tự giới thiệu vừa giục Tôn Hàn dời chỗ, “Chào cô Thẩm, tôi là Từ Tiểu Bân, rất vui được gặp cô. Anh cả à, anh nhích qua một tí, nhường chỗ cho cô Thẩm đi chứ!”
Tôn Hàn miễn cưỡng dịch ghế sang bên phải một tí để có đủ không gian cho Thẩm Tri Thu.
“Xin chào, tôi là Thẩm Tri Thu”.
Vốn dĩ Thẩm Tri Thu không có hứng thú quan tâm đến Từ Tiểu Bân, nhưng cậu ta lại gọi Tôn Hàn là ‘anh cả’, thế thì là chuyện khác rồi.
Từ Tiểu Bân nhìn chăm chăm đối phương, hình như Thẩm Tri Thu còn cười với cậu ta đấy.
Dương Dung thấy Thẩm Tri Thu như thế cũng không kìm được cười khúc khích, nhìn kiểu gì cũng cảm thấy cô ấy thật xứng đôi với con mình.
Xinh đẹp nhường ấy, tuổi tác cao một chút cũng có sao đâu?
“Cô Thẩm này, cô làm người nổi tiếng có mệt không?”
Thẩm Tri Thu ngây ra, người phụ nữ này là ai nữa vậy?
Nhưng cô ấy vẫn mỉm cười trả lời theo phép lịch sự, “Vẫn ổn, không mệt lắm đâu”.
“Tôi cảm thấy với phụ nữ, điều quan trọng nhất là tìm được một tấm chồng tốt. Làm người nổi tiếng thì tuyệt đấy, nhưng chung quy cũng không phải con đường đúng đắn. Cô Thẩm thấy có đúng không?”, Dương Dung lại lên tiếng, đây vừa là lời nhận xét, vừa là cách để bà ta từng bước gợi chuyện.
Dương Dung cũng biết khả năng một ngôi sao nổi tiếng như Thẩm Tri Thu thích con trai bà ta là rất nhỏ, nhưng biết đâu đấy!
Con trai của bà ta tài giỏi như vậy, nhỡ đâu Thẩm Tri Thu để mắt đến thật thì sao?
Chuyện này không ai đoán được.
Không cố gắng, làm sao biết kết quả chứ!
“Được rồi, mẹ à, đấy là công việc của cô Thẩm, mẹ quan tâm làm gì?”, Tôn Hàn không nhìn tiếp được nữa, bèn cất tiếng nhắc nhở Dương Dung.
Mẹ?
Đôi mắt xinh đẹp của Thẩm Tri Thu mở to, vẻ không vui trên mặt cũng biến mất, lập tức bật cười ha hả, “Dì nói phải đấy ạ. Phụ nữ vẫn nên có chốn nương tựa, cũng thể không sống nổi trôi cả đời. Nếu gặp được người thích hợp, cháu sẽ cân nhắc chuyện rút khỏi giới giải trí”.
Vừa nói, Thẩm Tri Thu vừa thi thoảng liếc nhìn Tôn Hàn.
“Ha ha, đúng rồi đấy, chuyện nên làm nhất trong đời người phụ nữ là chọn một tấm chồng tốt. Chuyện này không thể nói vội hay không vội, mà còn phải xem duyên số. Có những lúc duyên phận đến rồi, có muốn ngăn cũng không ngăn được. Tôi nghĩ người trẻ tuổi như mấy đứa, nên giao lưu với nhau nhiều hơn”.
“Giày có hợp với chân hay không, phải đi thử mới biết. Người này có tốt hay không, không giao lưu làm sao mà rõ được?”
“Con trai à, mẹ đang nói con đấy. Cũng không nhỏ nữa, bình thường chỉ lo làm ăn kiếm tiền, đến khi nào mới chịu giao lưu kết bạn đây! Con xem, cô Thẩm đã duyên dáng cởi mở thế này, hay là con kết bạn Wechat với cô ấy đi, có thời gian thì trò chuyện với nhau”.
Dương Dung vừa nói vừa nháy mắt ra hiệu với Từ Tiểu Bân, như đang muốn nói “mẹ chỉ có thể giúp con đến đây thôi”.
Từ Tiểu Bân vẫn hơi do dự, chuyện này hình như đường đột quá.
Người nổi tiếng mà dễ dàng kết bạn Wechat đến thế ư?
Ngộ nhỡ Thẩm Tri Thu không đồng ý thì ngượng lắm.
“Kết bạn Wechat à, được chứ!”, không ngờ Thẩm Tri Thu lại vui vẻ nhận lời ngay.
Lần này Từ Tiểu Bân đã nhanh nhảu lấy điện thoại ra, mở giao diện Wechat rồi sốt sắng hỏi, “Cô Thẩm quét mã tôi hay tôi quét mã của cô?”
Giờ thì đến lượt Thẩm Tri Thu khó xử.
Không phải Tôn Hàn sao?
Cô ấy nhìn thấy Dương Dung nháy mắt ra hiệu, thậm chí cũng nhận ra ẩn ý trong lời nói của bà ta, ấy chẳng phải là đang ám chỉ Tôn Hàn sao? Còn bảo suốt ngày chỉ lo làm ăn kiếm tiền, cũng là ám chỉ Tôn Hàn mà.
Cô ấy và Tôn Hàn cũng kết bạn Wechat với nhau rồi, nhưng nếu Dương Dung đã nói thế, thì làm vài động tác giả vờ thêm bạn cũng được.
Vấn đề là sao đối tượng lại biến thành Từ Tiểu Bân rồi?
“Cô Thẩm à, có chuyện gì sao? Cô không biết đâu, con trai tôi hay xấu hổ lắm, ngoại trừ bạn bè làm ăn, nó sẽ không tuỳ tiện chủ động kết bạn Wechat!”, Dương Dung lại đổi cách khen ngợi Từ Tiểu Bân.
Mấy câu lo làm ăn kiếm tiền đấy, đều là bà ta dát vàng lên mặt con trai mình thôi.
Dương Dung đã nghĩ kĩ rồi, chỉ cần Thẩm Tri Thu có thiện cảm với Từ Tiểu Bân, dù phải cầu xin Tôn Hàn cho tiền, bà ta cũng phải biến Thẩm Tri Thu thành con dâu của mình!
Vừa có xe thể thao vừa có tiền tiêu xài, bà ta không tin Thẩm Tri Thu sẽ không động lòng trước Từ Tiểu Bân.
Con dâu nhà nào mà chẳng phải lừa về.
Một khi đã đăng ký kết hôn, dù Thẩm Tri Thu có biết bản tính của Từ Tiểu Bân thì đã sao?
Thôi được rồi, người làm mẹ như bà ta vì lo cho con trai nên lúc nào cũng nghĩ hơi xa.
Thẩm Tri Thu cất giọng áy náy, “Không phải, dì à, cháu cảm thấy cháu và cậu Tôn hợp nhau hơn”.
“…”
Ngay lập tức, khuôn mặt của Dương Dung và Từ Tiểu Bân đều ánh lên vẻ quái lạ. Bọn họ không ngờ Thẩm Tri Thu sẽ nói như vậy.
Hợp ý với Tôn Hàn? Thế thì đâu còn chỗ cho Từ Tiểu Bân nữa?
Trong lòng Từ Tiểu Bân như có một ngọn lửa đang bốc lên vậy. Ông đây vất vả lắm mới xin được Hàn Thế Văn sắp xếp Thẩm Tri Thu ngồi chung bàn với họ, vậy mà cuối cùng lại biến thành kẻ kết duyên giúp Tôn Hàn?
Đồ chết tiệt nhà anh!
Thẩm Tri Thu lộ rõ vẻ khó xử, cô ấy làm sai mất rồi.
Nhưng bây giờ cô ấy buộc phải thanh minh, một người là em trai Tôn Hàn, một người là mẹ Tôn Hàn, nếu để họ hiểu nhầm mãi thì biết làm sao?
Dù có khó xử thì cũng chỉ là chuyện trước mắt thôi.
“Bảo con kết bạn Wechat kìa? Còn ngẩn ra đấy làm gì?”, Dương Dung bực dọc trừng mắt nhìn Tôn Hàn. Bà ta hối hận lắm, hôm nay lẽ ra Tôn Hàn không nên đến đây.
“À, được”.
Tôn Hàn lấy điện thoại ra, vờ thêm bạn với Thẩm Tri Thu.
Không khí của bàn tiệc này đã mất sạch. Từ Tiểu Bân cứ có cảm giác những vị khách khác đang nhìn cậu ta bằng vẻ chế nhạo, chỉ muốn độn thổ cho xong.
Còn mấy phút nữa là buổi tiệc bắt đầu.
Đúng lúc này, một người thanh niên mặc trang phục Trung Quốc lững thững bước đến. Vừa thấy người này xuất hiện, chú rể lập tức kéo cô dâu tiến lại đón tiếp.
“Anh Cung, sao anh đến trễ thế?”, Hàn Thế Văn nói bằng giọng vô cùng khách sáo.
Người vừa đến là Cung Ngạo. Tuy gã và Hàn Thế Văn không quá thân thiết, nhưng Hàn Thế Văn vì muốn Thẩm Tri Thu lên sân khấu phát biểu mà đưa cho gã năm trăm nghìn tệ, về tình hay lý thì gã cũng nên tham dự.
Cung Ngạo buột miệng đáp, “Công ty có chút chuyện. Cảm thấy hài lòng với khoản chi năm trăm nghìn này chứ? Thẩm Tri Thu đâu?”
“Hài lòng, hài lòng. Cô ấy ở bên kia!”, Hàn Thế Văn tươi cười chỉ tay về phía Thẩm Tri Thu.
Cung Ngạo nhìn theo, thấy chỗ ngồi bên cạnh Thẩm Tri Thu là một bóng lưng đàn ông trông khá quen, nhưng gã không nhớ đó là ai.
Gã lập tức không vui, “Người đàn ông ngồi cạnh Tri Thu là ai vậy? Hàn Thế Văn, tôi để Thẩm Tri Thu đến đây chúc mừng đã là nể mặt anh lắm rồi. Anh để cô ấy ngồi cạnh một người đàn ông như vậy, nhỡ có kẻ ác ý chụp lại thì sao?”
“Chuyện này… là do tôi thiếu cân nhắc. Hay là lát nữa tôi sẽ cho cô Thẩm ngồi một bàn riêng trong phòng riêng nhé? Nhưng mà bàn đấy có một người giỏi lắm, cực kỳ biết cách kiếm tiền!”
“Ai thế?”
“Cậu ta tên là Từ Tiểu Bân. Cậu ta thì chẳng có gì ghê gớm, nhưng lại có mánh khoé buôn bán đầu tư nguyên thạch. Chắc anh Cung biết đến đầu tư nguyên thạch nhỉ, gần đây món này kiếm được khá lắm!!”
Vẻ kỳ lạ hiện trên mặt Cung Ngạo, gã khinh khỉnh chế nhạo, “Thứ đầu tư nguyên thạch lừa đảo ấy mà anh cũng tin?”
Chương 301: Sự việc bại lộ
Ầm!
Hàn Thế Văn và Diệp Tô lập tức trợn mắt nhìn nhau, nỗi bất an trong lòng lớn dần.
“Đừng nói là hai người cũng bị lừa nhé?”, thấy ánh mắt của họ hơi lạ, Cung Ngạo bèn hỏi bằng giọng nghi ngại.
“Anh Cung à, có, có phải anh gạt chúng tôi không? Đầu tư nguyên thạch vẫn đang tăng giá mà, sao lại là lừa đảo được?”, Diệp Tô khổ sở hỏi lại.
Nếu đầu tư nguyên thạch là một cú lừa, cô ta không dám tưởng tượng tương lai của mình sẽ ra sao nữa.
Tiền trong nhà, tiền của Hàn Thế Văn, và cả sáu triệu mà cô ta lấy của công ty nữa…
Mất hết tất cả đấy!
Sắc mặt của Hàn Thế Văn cũng đã tái xanh.
“Chắc chắn là ngày nào cũng tăng rồi, nếu không thì làm sao có người mua chứ? Hai người mua thật thì thảm rồi. Chắc hai người có một ứng dụng nhỉ, ứng dụng chuyên dùng để mua đầu tư nguyên thạch ấy, hai người bán thử đi”.
Ngay lập tức, Hàn Thế Văn và Diệp Tô cuồng cuồng lấy điện thoại và mở ứng dụng giao dịch đầu tư nguyên thạch ra, thử xem có bán khoản đầu tư nguyên thạch trong tay được không.
Rồi họ chết lặng.
[Thời gian giữa mỗi lần giao dịch không được ít hơn một tháng!]
Chuyện này…
Mồ hôi lạnh chảy dài trên gương mặt hai người họ, chỉ còn một âm thanh vang lên trong lòng, “tiêu rồi”.
Diệp Tô vẫn không từ bỏ, nói với Cung Ngạo, “Anh Cung à, cần đủ một tháng mới bán được, tháng sau là bán được rồi”.
Lúc này, Diệp Tô nào còn tâm trí làm giàu nữa, chỉ muốn nhanh chóng vứt hết khoản đầu tư nguyên thạch trong tay đi mà thôi.
“Tháng sau cô rao bán thì sẽ nhận ra chẳng ai muốn mua cả, cô hiểu không? Đây là một trò lừa đảo. Tháng trước bạn tôi có rủ tôi chơi, tôi nể mặt bạn nên mới thử đầu tư vào một triệu, bây giờ đã tăng lên hơn ba triệu rồi. Nhưng đây cũng chỉ là khoản tiền trong mơ thôi, sẽ không có ai mua”.
“Yên tâm, đầu tư nguyên thạch chắc chắn sẽ bán được, có điều phải chờ thêm vài tháng nữa, khoản đầu tư nguyên thạch trong tay hai người sẽ rơi xuống điểm đóng băng. Đến lúc ấy, phía nhà cái sẽ thu hồi với giá rẻ. Họ làm vậy thì mọi thứ sẽ trở thành một cuộc giao dịch, chứ không còn là lừa đảo nữa”.
Mỗi một câu nói của Cung Ngạo tựa như dao cứa vào ngực của cô dâu chú rể.
Họ đã hiểu cả rồi.
Chắc chắn có kẻ đã trắng trợn vận hành đầu tư nguyên thạch, để nó phát triển rầm rộ nhằm thu hút số lượng lớn người đầu tư.
Đúng là giá tăng rất mạnh, nhưng vấn đề là chẳng ai mua lại cả.
Thậm chí ứng dụng giao dịch rất có thể đã bị người ta động tay động chân vào. Bọn họ cứ việc rao bán, nhưng sẽ không bán ra được, chỉ có thể trơ mắt nhìn khoản đầu tư nguyên thạch của mình từ từ mất giá, đến lúc rơi xuống điểm đóng băng thì nhà cái sẽ thu hồi.
Làm giàu gì chứ?
Đây rõ ràng là một canh bạc không cân sức!
“Nhưng, nhưng Từ Tiểu Bân lấy tiền ra được mà?”, Diệp Tô vẫn còn níu kéo chút hy vọng.
Từ Tiểu Bân không lấy tiền ra thì làm sao mua được A8?
“Theo thông tin của tôi thì không ai lấy được xu nào từ đầu tư nguyên thạch. Hàn Thế Văn à, vợ anh bị hại thảm rồi!”, Cung Ngạo chế giễu.
Đã nói hai năm rõ mười như thế rồi mà còn không tin, vợ của tên Hàn Thế Văn này là đồ ngốc đấy à?
Đương nhiên Diệp Tô không phải kẻ ngốc, chỉ là không muốn tin mà thôi.
Một khi những điều Cung Ngạo nói là sự thật, cô ta sẽ không gượng dậy được nữa.
“Nhanh lên nào, khách khứa đã có mặt cả rồi, đang chờ hai con kính rượu đấy!”
Đúng lúc này, Dương Khai Phú chưa rõ tình hình đã chạy đến thúc giục.
“Kính rượu? Còn kính rượu cái quái gì chứ! Ông đây không cưới nữa!”
Hàn Thế Văn đột nhiên giật bông hoa đỏ cài trên Âu phục ra, ném xuống đất một cách giận dữ rồi giẫm mạnh lên nó.
Những vị khách gần đó nhận ra có điều bất thường, bèn đổ dồn ánh mắt về phía họ.
“Thế Văn à, con bị sao vậy hả, lên cơn à? Khách khứa hai nhà đều đến cả rồi, con lại bảo không cưới, con đùa kiểu gì đấy?!”, Dương Khai Phú bực bội chất vấn.
Diệp Tô khóc lóc gào lên, “Bố à, chúng ta bị lừa rồi. Chúng ta bị Từ Tiểu Bân lừa rồi, đầu tư nguyên thạch là trò lừa đảo!!”
Ầm!
Dương Khai Phú như bị sét đánh giữa ban ngày, đầu óc choáng váng, gần như sụp đổ, “Con, con nói gì?”
Ở phía bên kia.
Từ Tiểu Bân đang gắp đồ ăn, thi thoảng lại liếc mắt về phía Thẩm Tri Thu, cảm xúc rất khó tả.
Chuyện Thẩm Tri Thu không thích mình nằm trong dự đoán, Từ Tiểu Bân cũng không thất vọng là mấy.
Nhưng dựa vào cái gì, cô ấy lại thích Tôn Hàn kia chứ?
Xem kìa, chốc chốc Thẩm Tri Thu lại trò chuyện đôi ba câu với Tôn Hàn, vậy mà Tôn Hàn vẫn có thái độ thờ ơ.
Reng reng!
Điện thoại của Tôn Hàn reo lên, anh lấy ra xem, là cuộc gọi của Từ Khang Niên.
Anh cũng không né tránh ai, lập tức bắt máy.
Chẳng bao lâu sau, sắc mặt của anh đã tối sầm xuống, ánh mắt nghiêm nghị nhìn sang Từ Tiểu Bân.
“Con lo ăn đi, trừng mắt nhìn em con làm gì?”, Dương Dung thấy vậy bèn không vui.
Thẩm Tri Thu cũng nhận ra Tôn Hàn có gì đó không ổn, nhỏ giọng hỏi, “Có phải đã xảy ra chuyện gì không?”
Tôn Hàn thở hắt ra, bỏ điện thoại vào túi, “Không có gì. Tiểu Bân, ăn cơm xong, anh sẽ nói chuyện với em”.
Từ Khang Niên đã điều tra ngọn ngành chuyện đầu tư nguyên thạch, đấy chẳng phải là trò đấu trí mua bán gì, mà hoàn toàn là một trò lừa đảo!
Từ Tiểu Bân thực sự đã lừa người khác để giúp nhà cái của phía đầu tư nguyên thạch.
Nhưng tình huống hiện giờ không thích hợp để anh tra hỏi Từ Tiểu Bân.
“Chuyện gì mà không thể nói bây giờ?”, Từ Tiểu Bân chưa rõ tình hình, bèn bực dọc hỏi lại.
“Lát nữa em sẽ biết”.
Rầm rầm!
Đột nhiên, tiếng bước chân vội vã vang lên đầy hỗn loạn.
Từ Tiểu Bân nghe tiếng, bèn xoay đầu cười hỏi, “Anh rể à, anh đến rồi đấy à, sao sắc mặt anh lạ…”
Xoảng!
Tiếng đổ vỡ vang lên.
Hàn Thế Văn cầm chai rượu đập mạnh vào đầu Từ Tiểu Bân, khiến nó vỡ tan tành.
Rượu chảy dọc xuống từ đầu Từ Tiểu Bân, lẫn với màu máu đỏ sẫm.
Ối!
Rất nhiều khách khứa bắt đầu xôn xao bàn tán.
“Hàn Thế Văn, cậu điên rồi à? Tiểu Bân nhà tôi làm gì mà cậu đánh nó như thế! Nói cho cậu biết, Tiểu Bân nhà này mà bị làm sao, tôi sẽ tống cậu vào tù đấy! Tiểu Bân, con không sao chứ?”, Dương Dung gào toáng lên.
“Ngồi tù!! Ngồi tù cái đầu bà, kẻ phải ngồi tù là Từ Tiểu Bân mới đúng đấy. Từ Tiểu Bân, mày đúng là không có lương tâm, ngay cả người thân mà mày cũng gạt!!”
Diệp Tô lập tức xông đến với bộ dạng đầu bù tóc rối, chẳng còn vẻ xinh đẹp nữa.
Tuy bị đập đến mức choáng váng, nhưng Từ Tiểu Bân nghe rất rõ những lời Diệp Tô vừa nói, lập tức giật nảy mình.
Bị, bị phát hiện rồi.
“Thế Văn à, em cũng là người bị hại, chuyện này anh không thể trách em, chúng ta…”
“Cút đi, tôi mù mới lấy cô!!”, Hàn Thế Văn đã phẫn nộ đến mức cực điểm, đẩy Diệp Tô ngã nhào xuống đất.
Hội trường hôn lễ lập tức trở nên ồn ào.
“Từ Tiểu Bân, mày trả tiền cho tao. Hôm nay mà mày không trả tiền, tao sẽ tống mày vào tù!!”
Dương Khai Phú cũng bước đến, chỉ tay vào mặt Từ Tiểu Bân mà quát tháo.
“Trả tiền đây!”
Từ Tiểu Bân lặng người, sao lại bị phát hiện nhanh thế này.
Cậu ta rối như tơ vò.
Bây giờ nên làm thế nào đây?
Trong tình cảnh này, Trần Tiểu Thi khóc không ra nước mắt: “Lệ Lận, tôi thật sự không ngờ anh lại là người như vậy, sao anh có thể làm thế chứ? Hồ Kiều là bạn gái của em trai tôi mà!”
Lệ Lận không hề có một chút áy náy nào, ngược lại còn tỏ vẻ chán ghét liếc nhìn Trần Thiếu Văn đã bị đánh cho sợ đến mức rúc trong góc tường. Anh ta thầm cười nhạo rồi nghĩ nếu để bố mẹ của hai chị em Trần Tiểu Thi nhìn thấy Trần Thiếu Văn bị đánh thế này, không biết họ sẽ đau lòng đến mức nào.
“Nếu đã là bạn gái của em trai cô thì sao nó cứ bắt người khác phải lo tiền sính lễ hộ? Trần Tiểu Thi, tôi còn tưởng Hồ Kiều là bạn gái của cô cơ”.
Trần Tiểu Thi biết Lệ Lận nói vậy là có ý gì nên cô ta thấy vô cùng xấu hổ.
Nguyên nhân chính khiến cô ta và Lệ Lận ly hôn là tiền sính lễ của Trần Thiếu Văn.
Nhưng trong lòng cô ta vẫn thấy bất bình.
“Còn anh thì sao? Nếu anh giàu như vậy thì sao lại giấu nhà tôi suốt ba năm qua? Sao anh không cho em tôi một ít tiền! Lẽ nào em tôi không phải em của anh à?”
Đối diện với câu chất vấn của Trần Tiểu Thi, Lệ Lận chỉ biết cười khổ lắc đầu.
Mấy câu vô lý như thế mà cô ta cũng nói ra lời được.
“Chị, mình đi kiện anh ta đi. Chị với anh ta ly hôn rồi, nhưng anh ta không chia cho chị một đồng nào! Chúng ta đi kiện rồi lấy lại những thứ thuộc về mình đi!”, lúc này, Trần Thiếu Văn chợt lên tiếng.
Trần Tiểu Thi cũng sáng mắt lên, đúng rồi, cô ta có thể kiện Lệ Lận.
Chuyện đến nước này, muốn hàn gắn là điều không thể rồi, vậy chỉ còn cách đòi tiền của Lệ Lận thôi.
Bọn họ đã lấy nhau ba năm, đúng ra trong khối tài sản của Lệ Lận cũng phải có phần của cô ta mới đúng.
Nhưng Lệ Lận đã dập tắt mộng tưởng của hai chị em họ chỉ với một câu nói.
“Kiện thoái mái đi, nếu tài sản dưới danh nghĩ của tôi mà có trên một nghìn thì tôi cho hai người tất”.
Nghĩ đến điều này, Lệ Lận chỉ biết cười khổ. Trong thời gian anh ta và Trần Tiểu Thi kết hôn, tiền anh ta kiếm được hàng tháng đều đưa hết cho Trần Tiểu Thi, sau đó lại chuyển tới tay bố mẹ cô ta, cuối cùng thì như một dây chuyền rơi hết vào túi của Trần Thiếu Văn.
Cuối cùng khi bị đuổi ra khỏi nhà, trong người Lệ Lận chỉ còn vài trăm bạc.
Nực cười, mà cũng thật đáng buồn!
Mấy năm qua, anh ta sống nhẫn nhục chịu đựng trong gia đình đó, miễn Trần Tiểu Thi được vui thì bảo anh ta làm gì cũng được.
Nhưng kết quả thì sao?
Để có tiền sính lễ cho Trần Thiếu Văn, Trần Thanh Sơn và Ôn Vận đã bắt Trần Tiểu Thi ly hôn với anh ta, sau đó sà vào lòng một gã đàn ông khác.
Giây phút Trần Tiểu Thi đồng ý, Lệ Lận đã hoàn toàn tuyệt vọng.
“Không thể nào! Sao anh lại không có tiền được? Nếu thế thì anh đào đâu ra năm trăm nghìn?”, Trần Tiểu Thi không tin hỏi.
“Tôi không có tiền, nhưng những người bạn giàu có thì tôi không thiếu, cô đã hiểu chưa? Chính là hai người từng đến nhà ta mấy hôm trước đấy, chỉ cần tôi muốn thì xin họ năm trăm triệu còn được nữa là”, Lệ Lận châm biếm nói.
Trần Tiểu Thi lạnh thấu tim.
Nếu đúng là vậy thì tài sản của Lệ Lận có liên quan gì đến anh ta không?
Trần Tiểu Thi chợt lúng túng nói: “Lệ Lận, thật ra, thật ra em cũng không muốn ly hôn đâu, thật đấy, anh hãy tin em!”
“Đúng đấy anh rể, chị em yêu anh thật lòng mà. Chuyện hôm nay bỏ qua đi, là con tiện nhân Hồ Kiều đã quyến rũ anh, em với chị có thể hiểu được mà. Hay… hai anh chị kiếm thời gian đi tái hôn đi, gia đình mình vẫn chào đón anh!”
Trần Thiếu Văn tỏ vẻ rất chân thành như thể đã nghĩ thông suốt, bạn gái chỉ như quần áo, còn anh rể thì phải quan trọng hơn.
Lệ Lận khi có tiền đương nhiên phải khác trước rồi.
Nhưng nếu khi vừa ra tù, Lệ Lận đã quay về Thiên Cửu Môn sống những ngày tháng hô mưa gọi gió ngay thì sao gặp và lấy Trần Tiểu Thi được?
Lệ Lận ở huyện Ôn và Lận soái ở Thiên Cửu Môn là hai người hoàn toàn khác nhau.
Đến nước này thì Lệ Lận cũng buông xuôi rồi.
“Cậu cố mà đối xử tốt với Hồ Kiều Đi. Còn chúng ta, Trần Tiểu Thi này, bố mẹ cô chẳng thích cô làm gái bao còn gì, lên tỉnh đi, tôi sẽ biến mong muốn của bố mẹ cô thành hiện thực”.
“Xì! Trần Thiếu Văn tôi có đến nỗi nào đâu mà phải cưới cái loại rẻ rách chứ?”
Thấy Lệ Lận vẫn cứng đầu, Trần Thiếu Văn lập tức quay ngoắt thái độ. Hồ Kiều đã lên giường với Lệ Lận rồi thì cậu ta còn phí năm trăm nghìn tiền sính lễ cưới về làm gì nữa? Tự rước thêm phiền phức cho mình chắc!
Trần Thiếu Văn cậu ta đâu đến mức rẻ rúng như vậy!
“Thế à? Tôi đã đồng ý lo tiền sính lễ cho cậu rồi còn gì, nếu cậu không lấy cô ta thì tự bỏ tiền túi ra mà cưới người khác, nhưng vấn đề là cậu có tiền không?”
“Trần Thiếu Văn, từ nhỏ đến lớn, cậu đã kiếm ra được đồng nào chưa?”, Lệ Lận châm chọc.
Trần Thiếu Văn lập tức cứng họng.
Lệ Lận sẽ lo hết tiền sính lễ ư?
Cậu ta có thể cưới Hồ Kiều mà không mất một đồng nào sao?
Theo lý mà nói thì không một gã đàn ông nào chịu được sự sỉ nhục này, tuy nhiên Trần Thiếu Văn làm gì có tiền cưới vợ đâu.
Cậu ta bắt đầu do dự xem có nên lấy Hồ Kiều hay không.
“Bye”.
Lệ Lận thờ ơ liếc nhìn Trần Tiểu Thi một cái rồi quay người đi thẳng.
Vài phút sau.
Lệ Lận đã đi xuống bên dưới, sau đó ngửa cổ lên hít thở sâu.
“Lệ ca, giờ phải làm sao?”
Sau khi chạy đi mất, Hồ Kiều vẫn chưa đi xa, mà trốn bên ngoài khách sạn.
“Nếu Trần Thiếu Văn muốn lấy cô thì cô cứ đồng ý, còn nếu cô vừa không muốn lấy cậu ta, vừa muốn có được tiền và xe của tôi thì chỉ còn cách khiến cậu ta không lấy cô nữa”.
Lệ Lận lạnh giọng nói câu đó xong thì không để ý đến Hồ Kiều nữa.
Loại phụ nữ có thể làm mọi chuyện vì tiền mà còn muốn có được tình cảm của anh ta ư?
Chẳng mấy chốc, Lệ Lận đã đi đến chỗ để xe, Tôn Hàn đang ngồi chờ sẵn trên đó rồi.
“Chuẩn bị đi rồi à?”, Lệ Lận hỏi.
Tôn Hàn gật đầu: “Hôm nay tôi phải về tỉnh, mai còn đi đám cưới”.
Lệ Lận cũng gật đầu rồi nói: “Tôi chưa về với cậu luôn đâu, đi thăm Phó Văn Húc cho khuây khoả đã. Vào ngày đấu lôi đài, tôi sẽ đến. Thật lòng tôi cũng rất hiếu kỳ không biết Quyền vương Trần Cửu giỏi giang đến cỡ nào”.
Khi mới mười lăm tuổi, Lệ Lận đã vô địch ở Thiên Cửu Môn rồi thì còn sợ ai nữa?
“Lúc đó gặp lại nhé, tôi đi đây”.
Tôn Hàn không nói nhiều, Từ Khang Niên chầm chậm lái xe rời đi.
Lệ Lận đã khôi phục lại tâm trạng, anh ta liếc nhìn khách sạn một cái rồi lẩm bẩm: “Tôi cũng phải đi rồi”.
Anh ta đã ngồi tù mười một năm, nhưng chỉ coi đó là khám phá cuộc đời, sau đó chỉ muốn sống một đời an nhiên.
Nhưng ai ngờ, cuối cùng vẫn trở về con đường của Thiên Cửu Môn.
Ba giờ chiều, một chiếc xe thương vụ màu đen phóng qua đường cao tốc rồi tiến vào tỉnh.
Nếu Lệ Lận đã đồng ý quay về thì mọi khâu chuẩn bị của Tôn Hàn đã hoàn tất, anh chỉ cần chờ tới ngày đấu lôi đài rồi giải quyết gọn gẽ mọi việc thôi.
Người đã về tỉnh rồi thì tâm trạng cũng đi theo.
Tôn Hàn đột nhiên nghĩ tới điều gì đó rồi nói với Từ Khang Niên: “À, điều tra giúp tôi vụ đầu tư nguyên thạch xem cụ thể ra sao nhé”.
Dào này, vụ đầu tư này khá nổi ở trong nước nên Từ Khang Niên cũng có biết chút ít, song không quan tâm cho lắm.
Nếu công tử đã muốn điều tra thì ông ấy sẽ làm.
Vì thế, ông ấy chỉ đáp: “Vâng!”
Chương 299: Diệp Tô kết hôn
Tôn Hàn về đến khách sạn vừa hay đến bữa tối.
Từ Khang Niện bận việc nên về trước, Tôn Hàn gọi cho mẹ nuôi và em trai, chẳng mấy chốc, hai người đó đã xuống nhà ăn.
Từ lúc hai mẹ con Từ Tiểu Bân đến đây tới nay, ngoài việc bỏ tiền thuê một chiếc A8 để loè thiên hạ ra thì chưa phải tiêu thêm một đồng nào cả.
Thậm chí mọi chi phí sinh hoạt của họ ở khách sạn cũng đều ghi sổ cho Tôn Hàn.
Đây cũng chính là lý do vì sao Tôn Hàn bảo Từ Khang Niên đi điều tra về đầu tư nguyên thạch. Nếu đúng là Từ Tiểu Bân kiếm được tiền từ đầu tư nguyên thạch ấy thì đâu đến mức túng quẫn thế này.
Tôn Hàn chẳng lạ gì tính tình của em mình nữa, có tiền một cái là vểnh mặt lên trời ngay.
Nếu trong túi có tiền thì cậu ta có ngoan thế này không?
Chỉ sợ đúng là cậu ta đang giúp chủ của vụ đầu tư này đi lừa đảo thôi.
“Món này, món này, cả món này nữa, tiện thể cho tôi một chai rượu vang”.
Tên món ăn trên thực đơn hơi khó đọc, đã thế còn có nhiều từ lạ nên Từ Tiểu Bân chẳng buồn gọi tên mà chỉ thẳng vào từng món luôn.
Nhân viên phục vụ vừa ghi lại thực đơn, vừa hỏi: “Anh muốn dùng loại rượu vang ở mức giá nào ạ?”
“Ờm…”
Thấy khó nên Từ Tiểu Bân bèn nhìn sang Tôn Hàn.
“Trên năm mươi nghìn”, Tôn Hàn thoải mái đáp.
“Vâng, xin chờ cho một lát ạ”.
Ghi chép xong, nhân viên phục vụ nhanh chóng lui xuống.
Dương Dung đứng hình luôn, một chai rượu vang mà những năm mươi nghìn á!
Bộ uống xong là thành tiên hay gì?
“Đúng là anh mình có khác, ha ha!”, Từ Tiểu Bân nịnh bợ một câu, chỉ mong được thưởng thức chai rượu vang mấy nghìn đó ngay lập tức xem có vị gì.
Tôn Hàn bình thản hỏi một câu: “À, Tiểu Bân này, chuyện đầu tư nguyên thạch của bác cả đến đâu rồi?”
“Chuyển khoản rồi anh. Anh yên tâm, em hại ai chứ không bao giờ hại người nhà đâu! Nếu không nể mặt bác mình thì còn lâu em mới tiết lộ cho mối làm ăn ngon thế này, ối người muốn mua kia kìa”, Từ Tiểu Bân kiêu ngạo nói.
Tôn Hàn híp mắt lại, xem ra nhà Dương Khai Phú đã bỏ tiền ra rồi.
Nếu xảy ra chuyện ngoài ý muốn, chắc hai nhà sẽ không nhìn mặt nhau được nữa quá.
Tôn Hàn chợt nhìn Từ Tiểu Bân với vẻ kỳ quái rồi thử thăm dò: “Tiểu Bân, em kiếm được nhiều tiền từ nguyên thạch như vậy, nhưng chưa mời anh bữa nào đâu nhé, hay bữa này em thanh toán nha?”
“…”
Mặt Từ Tiểu Bân và Dương Dung lâp tức méo xệch.
Riêng một chai rượu vang thôi đã năm mươi nghìn rồi, thêm mấy món đắt tiền mà Từ Tiểu Bân vừa gọi nữa, chắc bữa này phải tốn hơn sáu mươi nghìn mất.
Đùa nhau à! Dù Từ Tiểu Bân có muốn trả đi chăng nữa thì cũng làm gì có tiền!
“Anh, để lần sau rồi em mời anh nhé!”, Từ Tiểu Bân ấp úng nói.
Tôn Hàn nhíu mày, đại khái đã nhìn ra vẻ lúng túng của Từ Tiểu Bân.
Nếu đúng là Từ Tiểu Bân kiếm được tiền từ vụ đầu tư nguyên thạch thì tiền đi đâu hết rồi?
Song, anh không hề tỏ thái độ gì, chờ Từ Khang Niên điều tra xong rồi tính tiếp vậy.
Một lát sau, nhân viên phục vụ đã bưng chai rượu vang được quấn trong tấm vải màu nâu tới: “Thưa anh, chai rượu này có tên là Mantle, 46800 một chai ạ”.
“Mở đi”, Tôn Hàn căn dặn mà chẳng thèm liếc nhìn lấy một cái.
“Vâng!”
Một chai rượu mà ngần ấy tiền ư, mắt của Từ Tiểu Bân sắp rơi ra ngoài rồi.
Cuối cùng, chẳng biết chai rượu ấy có ngon hay không, nhưng phần lớn đều đã nằm hết trong bụng của Từ Tiểu Bân.
Một đêm yên bình.
Khoảng mười giờ sáng hôm sau, Tôn Hàn, Từ Tiểu Bân và Dương Dung đã đến khách sạn - nơi tổ chức đám cưới của Hàn Thế Văn và Diệp Tô.
Lụa đỏ treo cao, hoa tươi bày khắp lối đi, một bầu không khí vui mừng.
Lúc này, Hàn Thế Văn và Diệp Tô đang mặc trang phục của cô dâu và chủ rể rồi đứng bên ngoài đón khách.
Bố mẹ hai bên cũng có mặt.
“Cô ba, Tiểu Bân, mọi người đến rồi đấy à!”
Trông thấy Từ Tiểu Bân, Hàn Thế Văn và Diệp Tô nhanh chóng nói với mấy người bạn thân thiết vài câu rồi ra đón ngay.
“Anh Thế Văn, chị Diệp Tô, chúc mừng anh chị!”
Từ Tiểu Bân đưa một chiếc phong bao đỏ qua rồi cười nói.
Diệp Tô có vẻ ngập ngừng, từ độ dày của phong bao này có thể đoán nhiều nhất chỉ có một nghìn.
Từ Tiểu Bân lái hẳn A8 mà sao ki bo thế không biết!
Đương nhiên vẻ chê bôi chỉ thoáng hiện lên trên mặt cô ta rồi biến mất ngay, so với cái phong bao này thì lợi nhuận từ khoản đầu tư của họ mới là quan trọng nhất.
“Chúc mừng hạnh phúc!”
Tôn Hàn cũng chuẩn bị một phong bao, dày thế này chắc phải cỡ năm nghìn.
“Mời mọi người vào trong! Chỗ của nhà mình được xếp cạnh sân khấu, có ghi tên đấy. Lát nữa, Thẩm Tri Thu cũng ngồi ở bàn ấy”, Hàn Thế Văn nhướn mày nói với Từ Tiểu Bân.
Từ Tiểu Bân lập tức cười không khép được miệng, cậu ta sắp được ngồi chung bàn với Thẩm Tri Thu rồi.
“Tiểu bân, tối qua giá của nguyên thạch lại tăng đấy”, Diệp Tô nói nhỏ.
Từ Tiểu Bân cười phá lên nói: “Chị Diệp Tô, không tăng mới lạ chứ, chị bảo có đúng không?”
“Ừ, ừ, vào trong đi em”.
Ba người đi vào đại sảnh tiệc mừng trên tầng sáu, sau đó tìm chỗ ngồi của mình ở gần sân khấu.
Các chỗ ngồi bên cạnh đều có bảng tên, thậm chí những người đó còn ngồi yên vị rồi, có thể ngồi ở đây khiến không ít người trong số họ cảm thấy rất hãnh diện.
Từ Tiểu Bân cũng thấy rất đắc ý.
Đặc biệt là bảng tên của Thẩm Tri Thu cũng ở bàn này, điều này khiến cậu ta thấy vô cùng kích động.
Ngôi sao lớn bằng xương bằng thịt đấy!
Điều đáng tiếc duy nhất là Thẩm Tri Thu không ngồi cạnh cậu ta.
Mà được xếp cạnh Tôn Hàn.
Ai xếp thế không biết?
“Anh, mình đổi chỗ đi, nói thật chứ cả đời em chưa gặp người nổi tiếng bao giờ”, Từ Tiểu Bân giơ bảng tên của mình lên hua hua ra hiệu muốn đổi chỗ.
Tôn Hàn phì cười, anh có thể đoán Thẩm Tri Thu được xếp ngồi cạnh anh không phải điều ngẫu nhiên. Giờ nếu anh tự ý đổi chỗ, lát cô ấy đến thì sẽ nghĩ thế nào?
Vì thế anh bèn nói: “Nếu chủ nhà đã xếp vậy thì mình cứ ngồi đi, tự đổi chỗ là mất lịch sự đấy”.
Từ Tiểu Bân lập tức xị mặt ra, sau đó làu bàu vài câu rồi im bặt.
Giờ, cậu ta đang sống dựa vào Tôn Hàn nên đành chịu vậy.
Một lát sau, đại sảnh đã vô cùng náo nhiệt.
Đầu tiên, người chủ trì mời cô dâu và chú rể lên sân khấu tiến hành nghi thức, sau đó đến các tiết mục biểu diễn văn nghệ, nhưng chẳng mấy ai xem cả.
Mọi người đều đang chờ Thẩm Tri Thu xuất hiện.
“Tiếp theo đây xin mời diễn viên nổi tiếng… Thẩm Tri Thu!”
Không biết bao lâu sau, người chủ trì đã thông báo.
Hội trường lập tức bùng nổ, các tràng pháo tay như pháo nổ.
“Oa, Thẩm Tri Thu đến thật kìa!”
“Nhà họ Hàn oách phết nhỉ!”
“Nếu tôi cũng mời được Thẩm Tri Thu đến dự đám cưới của mình thì sướng phải biết!”
“…”
Mọi người không ngừng reo hò.
Thẩm Tri Thu mặc chiếc váy trắng bước lên sâu khấu trước mắt mọi người.
Ánh đèn sáng rực chiếu rọi khiến cô ấy trông vô cùng xinh đẹp.
Thẩm Tri Thu đã ba mươi mốt tuổi, nhưng chỉ chỉ như cô thiếu nữ mười tám tuổi thôi.
“Chào mọi người, tôi là Thẩm Tri Thu, hôm nay tôi thấy rất vinh hạnh khi được đến dự lễ cưới của chú rể Hàn Thế Văn và cô dâu Diệp Tô…”
Thẩm Tri Thu vừa lên tiếng, mọi người đã nổ một tràng pháo tay.
Từ Tiểu Bân xem đến mức ngây người, hoàn toàn không phát hiện ra nước miếng của mình đang chảy ra ngoài.
Chương 300: Thứ lừa đảo ấy mà anh cũng tin?
Sau vài câu chúc mừng đơn giản, Thẩm Tri Thu bước xuống sân khấu trong sự tiếc nuối của cả hội trường.
“Tôi có thể ngồi đây không?”
Thẩm Tri Thu bước lại gần và chớp mắt đầy nghịch ngợm.
Cảnh tượng này khiến Từ Tiểu Bân cảm thấy cực kỳ khó chịu.
Nếu cậu ta và Tôn Hàn đổi chỗ với nhau, thì người được Thẩm Tri Thu tinh nghịch chớp mắt đã là Từ Tiểu Bân rồi.
“Tất nhiên là được. Đây là vị trí được sắp xếp cho cô Thẩm mà! Đương nhiên cô Thẩm có thể ngồi rồi!”
Không chờ Tôn Hàn lên tiếng, Từ Tiểu Bân đã đứng dậy, vừa tự giới thiệu vừa giục Tôn Hàn dời chỗ, “Chào cô Thẩm, tôi là Từ Tiểu Bân, rất vui được gặp cô. Anh cả à, anh nhích qua một tí, nhường chỗ cho cô Thẩm đi chứ!”
Tôn Hàn miễn cưỡng dịch ghế sang bên phải một tí để có đủ không gian cho Thẩm Tri Thu.
“Xin chào, tôi là Thẩm Tri Thu”.
Vốn dĩ Thẩm Tri Thu không có hứng thú quan tâm đến Từ Tiểu Bân, nhưng cậu ta lại gọi Tôn Hàn là ‘anh cả’, thế thì là chuyện khác rồi.
Từ Tiểu Bân nhìn chăm chăm đối phương, hình như Thẩm Tri Thu còn cười với cậu ta đấy.
Dương Dung thấy Thẩm Tri Thu như thế cũng không kìm được cười khúc khích, nhìn kiểu gì cũng cảm thấy cô ấy thật xứng đôi với con mình.
Xinh đẹp nhường ấy, tuổi tác cao một chút cũng có sao đâu?
“Cô Thẩm này, cô làm người nổi tiếng có mệt không?”
Thẩm Tri Thu ngây ra, người phụ nữ này là ai nữa vậy?
Nhưng cô ấy vẫn mỉm cười trả lời theo phép lịch sự, “Vẫn ổn, không mệt lắm đâu”.
“Tôi cảm thấy với phụ nữ, điều quan trọng nhất là tìm được một tấm chồng tốt. Làm người nổi tiếng thì tuyệt đấy, nhưng chung quy cũng không phải con đường đúng đắn. Cô Thẩm thấy có đúng không?”, Dương Dung lại lên tiếng, đây vừa là lời nhận xét, vừa là cách để bà ta từng bước gợi chuyện.
Dương Dung cũng biết khả năng một ngôi sao nổi tiếng như Thẩm Tri Thu thích con trai bà ta là rất nhỏ, nhưng biết đâu đấy!
Con trai của bà ta tài giỏi như vậy, nhỡ đâu Thẩm Tri Thu để mắt đến thật thì sao?
Chuyện này không ai đoán được.
Không cố gắng, làm sao biết kết quả chứ!
“Được rồi, mẹ à, đấy là công việc của cô Thẩm, mẹ quan tâm làm gì?”, Tôn Hàn không nhìn tiếp được nữa, bèn cất tiếng nhắc nhở Dương Dung.
Mẹ?
Đôi mắt xinh đẹp của Thẩm Tri Thu mở to, vẻ không vui trên mặt cũng biến mất, lập tức bật cười ha hả, “Dì nói phải đấy ạ. Phụ nữ vẫn nên có chốn nương tựa, cũng thể không sống nổi trôi cả đời. Nếu gặp được người thích hợp, cháu sẽ cân nhắc chuyện rút khỏi giới giải trí”.
Vừa nói, Thẩm Tri Thu vừa thi thoảng liếc nhìn Tôn Hàn.
“Ha ha, đúng rồi đấy, chuyện nên làm nhất trong đời người phụ nữ là chọn một tấm chồng tốt. Chuyện này không thể nói vội hay không vội, mà còn phải xem duyên số. Có những lúc duyên phận đến rồi, có muốn ngăn cũng không ngăn được. Tôi nghĩ người trẻ tuổi như mấy đứa, nên giao lưu với nhau nhiều hơn”.
“Giày có hợp với chân hay không, phải đi thử mới biết. Người này có tốt hay không, không giao lưu làm sao mà rõ được?”
“Con trai à, mẹ đang nói con đấy. Cũng không nhỏ nữa, bình thường chỉ lo làm ăn kiếm tiền, đến khi nào mới chịu giao lưu kết bạn đây! Con xem, cô Thẩm đã duyên dáng cởi mở thế này, hay là con kết bạn Wechat với cô ấy đi, có thời gian thì trò chuyện với nhau”.
Dương Dung vừa nói vừa nháy mắt ra hiệu với Từ Tiểu Bân, như đang muốn nói “mẹ chỉ có thể giúp con đến đây thôi”.
Từ Tiểu Bân vẫn hơi do dự, chuyện này hình như đường đột quá.
Người nổi tiếng mà dễ dàng kết bạn Wechat đến thế ư?
Ngộ nhỡ Thẩm Tri Thu không đồng ý thì ngượng lắm.
“Kết bạn Wechat à, được chứ!”, không ngờ Thẩm Tri Thu lại vui vẻ nhận lời ngay.
Lần này Từ Tiểu Bân đã nhanh nhảu lấy điện thoại ra, mở giao diện Wechat rồi sốt sắng hỏi, “Cô Thẩm quét mã tôi hay tôi quét mã của cô?”
Giờ thì đến lượt Thẩm Tri Thu khó xử.
Không phải Tôn Hàn sao?
Cô ấy nhìn thấy Dương Dung nháy mắt ra hiệu, thậm chí cũng nhận ra ẩn ý trong lời nói của bà ta, ấy chẳng phải là đang ám chỉ Tôn Hàn sao? Còn bảo suốt ngày chỉ lo làm ăn kiếm tiền, cũng là ám chỉ Tôn Hàn mà.
Cô ấy và Tôn Hàn cũng kết bạn Wechat với nhau rồi, nhưng nếu Dương Dung đã nói thế, thì làm vài động tác giả vờ thêm bạn cũng được.
Vấn đề là sao đối tượng lại biến thành Từ Tiểu Bân rồi?
“Cô Thẩm à, có chuyện gì sao? Cô không biết đâu, con trai tôi hay xấu hổ lắm, ngoại trừ bạn bè làm ăn, nó sẽ không tuỳ tiện chủ động kết bạn Wechat!”, Dương Dung lại đổi cách khen ngợi Từ Tiểu Bân.
Mấy câu lo làm ăn kiếm tiền đấy, đều là bà ta dát vàng lên mặt con trai mình thôi.
Dương Dung đã nghĩ kĩ rồi, chỉ cần Thẩm Tri Thu có thiện cảm với Từ Tiểu Bân, dù phải cầu xin Tôn Hàn cho tiền, bà ta cũng phải biến Thẩm Tri Thu thành con dâu của mình!
Vừa có xe thể thao vừa có tiền tiêu xài, bà ta không tin Thẩm Tri Thu sẽ không động lòng trước Từ Tiểu Bân.
Con dâu nhà nào mà chẳng phải lừa về.
Một khi đã đăng ký kết hôn, dù Thẩm Tri Thu có biết bản tính của Từ Tiểu Bân thì đã sao?
Thôi được rồi, người làm mẹ như bà ta vì lo cho con trai nên lúc nào cũng nghĩ hơi xa.
Thẩm Tri Thu cất giọng áy náy, “Không phải, dì à, cháu cảm thấy cháu và cậu Tôn hợp nhau hơn”.
“…”
Ngay lập tức, khuôn mặt của Dương Dung và Từ Tiểu Bân đều ánh lên vẻ quái lạ. Bọn họ không ngờ Thẩm Tri Thu sẽ nói như vậy.
Hợp ý với Tôn Hàn? Thế thì đâu còn chỗ cho Từ Tiểu Bân nữa?
Trong lòng Từ Tiểu Bân như có một ngọn lửa đang bốc lên vậy. Ông đây vất vả lắm mới xin được Hàn Thế Văn sắp xếp Thẩm Tri Thu ngồi chung bàn với họ, vậy mà cuối cùng lại biến thành kẻ kết duyên giúp Tôn Hàn?
Đồ chết tiệt nhà anh!
Thẩm Tri Thu lộ rõ vẻ khó xử, cô ấy làm sai mất rồi.
Nhưng bây giờ cô ấy buộc phải thanh minh, một người là em trai Tôn Hàn, một người là mẹ Tôn Hàn, nếu để họ hiểu nhầm mãi thì biết làm sao?
Dù có khó xử thì cũng chỉ là chuyện trước mắt thôi.
“Bảo con kết bạn Wechat kìa? Còn ngẩn ra đấy làm gì?”, Dương Dung bực dọc trừng mắt nhìn Tôn Hàn. Bà ta hối hận lắm, hôm nay lẽ ra Tôn Hàn không nên đến đây.
“À, được”.
Tôn Hàn lấy điện thoại ra, vờ thêm bạn với Thẩm Tri Thu.
Không khí của bàn tiệc này đã mất sạch. Từ Tiểu Bân cứ có cảm giác những vị khách khác đang nhìn cậu ta bằng vẻ chế nhạo, chỉ muốn độn thổ cho xong.
Còn mấy phút nữa là buổi tiệc bắt đầu.
Đúng lúc này, một người thanh niên mặc trang phục Trung Quốc lững thững bước đến. Vừa thấy người này xuất hiện, chú rể lập tức kéo cô dâu tiến lại đón tiếp.
“Anh Cung, sao anh đến trễ thế?”, Hàn Thế Văn nói bằng giọng vô cùng khách sáo.
Người vừa đến là Cung Ngạo. Tuy gã và Hàn Thế Văn không quá thân thiết, nhưng Hàn Thế Văn vì muốn Thẩm Tri Thu lên sân khấu phát biểu mà đưa cho gã năm trăm nghìn tệ, về tình hay lý thì gã cũng nên tham dự.
Cung Ngạo buột miệng đáp, “Công ty có chút chuyện. Cảm thấy hài lòng với khoản chi năm trăm nghìn này chứ? Thẩm Tri Thu đâu?”
“Hài lòng, hài lòng. Cô ấy ở bên kia!”, Hàn Thế Văn tươi cười chỉ tay về phía Thẩm Tri Thu.
Cung Ngạo nhìn theo, thấy chỗ ngồi bên cạnh Thẩm Tri Thu là một bóng lưng đàn ông trông khá quen, nhưng gã không nhớ đó là ai.
Gã lập tức không vui, “Người đàn ông ngồi cạnh Tri Thu là ai vậy? Hàn Thế Văn, tôi để Thẩm Tri Thu đến đây chúc mừng đã là nể mặt anh lắm rồi. Anh để cô ấy ngồi cạnh một người đàn ông như vậy, nhỡ có kẻ ác ý chụp lại thì sao?”
“Chuyện này… là do tôi thiếu cân nhắc. Hay là lát nữa tôi sẽ cho cô Thẩm ngồi một bàn riêng trong phòng riêng nhé? Nhưng mà bàn đấy có một người giỏi lắm, cực kỳ biết cách kiếm tiền!”
“Ai thế?”
“Cậu ta tên là Từ Tiểu Bân. Cậu ta thì chẳng có gì ghê gớm, nhưng lại có mánh khoé buôn bán đầu tư nguyên thạch. Chắc anh Cung biết đến đầu tư nguyên thạch nhỉ, gần đây món này kiếm được khá lắm!!”
Vẻ kỳ lạ hiện trên mặt Cung Ngạo, gã khinh khỉnh chế nhạo, “Thứ đầu tư nguyên thạch lừa đảo ấy mà anh cũng tin?”
Chương 301: Sự việc bại lộ
Ầm!
Hàn Thế Văn và Diệp Tô lập tức trợn mắt nhìn nhau, nỗi bất an trong lòng lớn dần.
“Đừng nói là hai người cũng bị lừa nhé?”, thấy ánh mắt của họ hơi lạ, Cung Ngạo bèn hỏi bằng giọng nghi ngại.
“Anh Cung à, có, có phải anh gạt chúng tôi không? Đầu tư nguyên thạch vẫn đang tăng giá mà, sao lại là lừa đảo được?”, Diệp Tô khổ sở hỏi lại.
Nếu đầu tư nguyên thạch là một cú lừa, cô ta không dám tưởng tượng tương lai của mình sẽ ra sao nữa.
Tiền trong nhà, tiền của Hàn Thế Văn, và cả sáu triệu mà cô ta lấy của công ty nữa…
Mất hết tất cả đấy!
Sắc mặt của Hàn Thế Văn cũng đã tái xanh.
“Chắc chắn là ngày nào cũng tăng rồi, nếu không thì làm sao có người mua chứ? Hai người mua thật thì thảm rồi. Chắc hai người có một ứng dụng nhỉ, ứng dụng chuyên dùng để mua đầu tư nguyên thạch ấy, hai người bán thử đi”.
Ngay lập tức, Hàn Thế Văn và Diệp Tô cuồng cuồng lấy điện thoại và mở ứng dụng giao dịch đầu tư nguyên thạch ra, thử xem có bán khoản đầu tư nguyên thạch trong tay được không.
Rồi họ chết lặng.
[Thời gian giữa mỗi lần giao dịch không được ít hơn một tháng!]
Chuyện này…
Mồ hôi lạnh chảy dài trên gương mặt hai người họ, chỉ còn một âm thanh vang lên trong lòng, “tiêu rồi”.
Diệp Tô vẫn không từ bỏ, nói với Cung Ngạo, “Anh Cung à, cần đủ một tháng mới bán được, tháng sau là bán được rồi”.
Lúc này, Diệp Tô nào còn tâm trí làm giàu nữa, chỉ muốn nhanh chóng vứt hết khoản đầu tư nguyên thạch trong tay đi mà thôi.
“Tháng sau cô rao bán thì sẽ nhận ra chẳng ai muốn mua cả, cô hiểu không? Đây là một trò lừa đảo. Tháng trước bạn tôi có rủ tôi chơi, tôi nể mặt bạn nên mới thử đầu tư vào một triệu, bây giờ đã tăng lên hơn ba triệu rồi. Nhưng đây cũng chỉ là khoản tiền trong mơ thôi, sẽ không có ai mua”.
“Yên tâm, đầu tư nguyên thạch chắc chắn sẽ bán được, có điều phải chờ thêm vài tháng nữa, khoản đầu tư nguyên thạch trong tay hai người sẽ rơi xuống điểm đóng băng. Đến lúc ấy, phía nhà cái sẽ thu hồi với giá rẻ. Họ làm vậy thì mọi thứ sẽ trở thành một cuộc giao dịch, chứ không còn là lừa đảo nữa”.
Mỗi một câu nói của Cung Ngạo tựa như dao cứa vào ngực của cô dâu chú rể.
Họ đã hiểu cả rồi.
Chắc chắn có kẻ đã trắng trợn vận hành đầu tư nguyên thạch, để nó phát triển rầm rộ nhằm thu hút số lượng lớn người đầu tư.
Đúng là giá tăng rất mạnh, nhưng vấn đề là chẳng ai mua lại cả.
Thậm chí ứng dụng giao dịch rất có thể đã bị người ta động tay động chân vào. Bọn họ cứ việc rao bán, nhưng sẽ không bán ra được, chỉ có thể trơ mắt nhìn khoản đầu tư nguyên thạch của mình từ từ mất giá, đến lúc rơi xuống điểm đóng băng thì nhà cái sẽ thu hồi.
Làm giàu gì chứ?
Đây rõ ràng là một canh bạc không cân sức!
“Nhưng, nhưng Từ Tiểu Bân lấy tiền ra được mà?”, Diệp Tô vẫn còn níu kéo chút hy vọng.
Từ Tiểu Bân không lấy tiền ra thì làm sao mua được A8?
“Theo thông tin của tôi thì không ai lấy được xu nào từ đầu tư nguyên thạch. Hàn Thế Văn à, vợ anh bị hại thảm rồi!”, Cung Ngạo chế giễu.
Đã nói hai năm rõ mười như thế rồi mà còn không tin, vợ của tên Hàn Thế Văn này là đồ ngốc đấy à?
Đương nhiên Diệp Tô không phải kẻ ngốc, chỉ là không muốn tin mà thôi.
Một khi những điều Cung Ngạo nói là sự thật, cô ta sẽ không gượng dậy được nữa.
“Nhanh lên nào, khách khứa đã có mặt cả rồi, đang chờ hai con kính rượu đấy!”
Đúng lúc này, Dương Khai Phú chưa rõ tình hình đã chạy đến thúc giục.
“Kính rượu? Còn kính rượu cái quái gì chứ! Ông đây không cưới nữa!”
Hàn Thế Văn đột nhiên giật bông hoa đỏ cài trên Âu phục ra, ném xuống đất một cách giận dữ rồi giẫm mạnh lên nó.
Những vị khách gần đó nhận ra có điều bất thường, bèn đổ dồn ánh mắt về phía họ.
“Thế Văn à, con bị sao vậy hả, lên cơn à? Khách khứa hai nhà đều đến cả rồi, con lại bảo không cưới, con đùa kiểu gì đấy?!”, Dương Khai Phú bực bội chất vấn.
Diệp Tô khóc lóc gào lên, “Bố à, chúng ta bị lừa rồi. Chúng ta bị Từ Tiểu Bân lừa rồi, đầu tư nguyên thạch là trò lừa đảo!!”
Ầm!
Dương Khai Phú như bị sét đánh giữa ban ngày, đầu óc choáng váng, gần như sụp đổ, “Con, con nói gì?”
Ở phía bên kia.
Từ Tiểu Bân đang gắp đồ ăn, thi thoảng lại liếc mắt về phía Thẩm Tri Thu, cảm xúc rất khó tả.
Chuyện Thẩm Tri Thu không thích mình nằm trong dự đoán, Từ Tiểu Bân cũng không thất vọng là mấy.
Nhưng dựa vào cái gì, cô ấy lại thích Tôn Hàn kia chứ?
Xem kìa, chốc chốc Thẩm Tri Thu lại trò chuyện đôi ba câu với Tôn Hàn, vậy mà Tôn Hàn vẫn có thái độ thờ ơ.
Reng reng!
Điện thoại của Tôn Hàn reo lên, anh lấy ra xem, là cuộc gọi của Từ Khang Niên.
Anh cũng không né tránh ai, lập tức bắt máy.
Chẳng bao lâu sau, sắc mặt của anh đã tối sầm xuống, ánh mắt nghiêm nghị nhìn sang Từ Tiểu Bân.
“Con lo ăn đi, trừng mắt nhìn em con làm gì?”, Dương Dung thấy vậy bèn không vui.
Thẩm Tri Thu cũng nhận ra Tôn Hàn có gì đó không ổn, nhỏ giọng hỏi, “Có phải đã xảy ra chuyện gì không?”
Tôn Hàn thở hắt ra, bỏ điện thoại vào túi, “Không có gì. Tiểu Bân, ăn cơm xong, anh sẽ nói chuyện với em”.
Từ Khang Niên đã điều tra ngọn ngành chuyện đầu tư nguyên thạch, đấy chẳng phải là trò đấu trí mua bán gì, mà hoàn toàn là một trò lừa đảo!
Từ Tiểu Bân thực sự đã lừa người khác để giúp nhà cái của phía đầu tư nguyên thạch.
Nhưng tình huống hiện giờ không thích hợp để anh tra hỏi Từ Tiểu Bân.
“Chuyện gì mà không thể nói bây giờ?”, Từ Tiểu Bân chưa rõ tình hình, bèn bực dọc hỏi lại.
“Lát nữa em sẽ biết”.
Rầm rầm!
Đột nhiên, tiếng bước chân vội vã vang lên đầy hỗn loạn.
Từ Tiểu Bân nghe tiếng, bèn xoay đầu cười hỏi, “Anh rể à, anh đến rồi đấy à, sao sắc mặt anh lạ…”
Xoảng!
Tiếng đổ vỡ vang lên.
Hàn Thế Văn cầm chai rượu đập mạnh vào đầu Từ Tiểu Bân, khiến nó vỡ tan tành.
Rượu chảy dọc xuống từ đầu Từ Tiểu Bân, lẫn với màu máu đỏ sẫm.
Ối!
Rất nhiều khách khứa bắt đầu xôn xao bàn tán.
“Hàn Thế Văn, cậu điên rồi à? Tiểu Bân nhà tôi làm gì mà cậu đánh nó như thế! Nói cho cậu biết, Tiểu Bân nhà này mà bị làm sao, tôi sẽ tống cậu vào tù đấy! Tiểu Bân, con không sao chứ?”, Dương Dung gào toáng lên.
“Ngồi tù!! Ngồi tù cái đầu bà, kẻ phải ngồi tù là Từ Tiểu Bân mới đúng đấy. Từ Tiểu Bân, mày đúng là không có lương tâm, ngay cả người thân mà mày cũng gạt!!”
Diệp Tô lập tức xông đến với bộ dạng đầu bù tóc rối, chẳng còn vẻ xinh đẹp nữa.
Tuy bị đập đến mức choáng váng, nhưng Từ Tiểu Bân nghe rất rõ những lời Diệp Tô vừa nói, lập tức giật nảy mình.
Bị, bị phát hiện rồi.
“Thế Văn à, em cũng là người bị hại, chuyện này anh không thể trách em, chúng ta…”
“Cút đi, tôi mù mới lấy cô!!”, Hàn Thế Văn đã phẫn nộ đến mức cực điểm, đẩy Diệp Tô ngã nhào xuống đất.
Hội trường hôn lễ lập tức trở nên ồn ào.
“Từ Tiểu Bân, mày trả tiền cho tao. Hôm nay mà mày không trả tiền, tao sẽ tống mày vào tù!!”
Dương Khai Phú cũng bước đến, chỉ tay vào mặt Từ Tiểu Bân mà quát tháo.
“Trả tiền đây!”
Từ Tiểu Bân lặng người, sao lại bị phát hiện nhanh thế này.
Cậu ta rối như tơ vò.
Bây giờ nên làm thế nào đây?
Bình luận facebook