Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 322-323
Chương 322: Hạ màn
Nhận thua!
Mọi người lại ồ lên.
Còn chưa bắt đầu, sao đã nhận thua rồi?
Lẽ nào quyền vương Trần Cửu này là giả sao?
Lý Hắc Tử trợn trừng mắt rì tức tối quát ầm lên: “Trần Cửu, cậu bị điên mẹ nó rồi à? Ông đây trả cho cậu những một trăm triệu đấy!”
Ồ!
Trần Cửu liếc mắt qua.
Lý Hắc Tử thấy hơi sợ hãi nên không dám nói nặng lời nữa, chỉ có hể hạ giọng rồi nói: “Trần Cửu, nếu cậu không đánh thì một đồng cũng không nhận được đâu! Hay thôi, giờ cậu giúp tôi đánh bại Tôn Hàn đi, tôi cho cậu hai trăm triệu, cậu thấy sao?”
Chuyện đến nước này rồi thì Lý Hắc Tử không còn đường lui nữa, phải thắng được trận đấu tối nay thì ông ta mới có đường sống.
Nếu không chỉ còn nước chết thôi.
Nhưng, một câu nói của Tôn Hàn đã đẩy ông ta xuống vực thẳm.
“Một trăm triệu thì nhiều lắm à? Tôi cho anh ta hẳn một tỷ đấy! Ông nghĩ xem anh ta còn giúp ông đối phó tôi nữa không?”, Tôn Hàn khinh thường nói.
Bấy giờ, mọi người mới hiểu chân tướng sự việc.
Hoá ra ngay từ đâu, Trần Cửu đã bị Tôn Hàn mua chuộc rồi, bảo sao hắn lại trở giáo vào ngay phút chót.
Nhưng họ cũng phải nế khí phách của Tôn Hàn, những một tỷ đó.
Chịu chi thật!
Những người có mặt ở đây đều là các nhân vật cấp cao của Thiên Cửu Môn, nhưng người có thể bỏ ngần ấy tiền ra thì chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay thôi.
Trần Cửu không hề phủ nhận.
Lý Hắc Tử lập tức lảo chảo trực ngã, ông ta tức nghẹn lồng ngực như sắp tắt thở đến nơi.
“Trần Cửu, mẹ cái loại mày thiếu chính nghĩa thế hả!”
Lúc này, máu đã dồn hết lên đầu, Lý Hắc Tử không màng gì nữa, cứ thế chửi bởi cho hả giận.
“Đúng là tôi hơi thiếu chính nghĩa nên tôi sẽ bỏ qua những lời xúc phạm này của ông!”, Trần Cửu cứng rắn nói.
“…”
“Tám người bên ông đều thua cả rồi, trận đấu lôi đài tối nay, tôi thắng”.
Lúc này, Tôn Hàn chậm rãi lên tiếng, ánh mắt anh dừng lại ở chỗ Lý Hắc Tử và mấy người ở sau lưng ông ta, anh thản nhiên nói: “Giờ tới lượt các người thực hiện giao kèo rồi, không khuất phục thì chết, chọn đi!”
Mọi người đều đưa mắt nhìn nhau.
Họ biết rằng không thể trốn tránh được nữa.
“Tôi theo”.
Người lên tiếng đầu tiên là Tô Vấn Long.
Đến giờ, ông ta không còn tư cách đối đầu với Tôn Hàn, mà cũng không cần phải làm vậy nữa.
“Tôi cũng theo!”
“Tôi nữa!”
Ngay sau đó, mọi người đều lần lượt đứng lùi lại, tạo thành một khoảng cách nhất định với Lý Hắc Tử và lựa chọn quy phục.
Không lâu sau, bên cạnh Lý Hắc Tử chỉ còn lại một người là Vương Bách Vạn.
Có lẽ đây chính là điều khiến Lý Hắc Tử mừng nhất.
Ít ra vẫn còn người đứng về phe ông ta.
“Ha ha ha…”
Ngay sau đó, Lý Hắc Tử đã bật cười điên cuồng, ngặt nghẽo một cách rất khoa trương.
Thậm chí, không ít người còn nghĩ hay ông ta đã phát điên vì thua không còn manh giáp rồi.
“Tôn Hàn à Tôn Hàn, cậu giỏi thật đấy, sự thông minh cũng khiến tôi phải ngả mũ thán phục. Không ngờ ngay từ đầu, cậu đã lên kế hoạch để thắng buổi đấu này rồi”.
“Nhưng cậu nghĩ tôi có dễ dàng tuân thủ giao ước không? Cậu phải biết đây là địa bàn của ai chứ hả, ra tay đi!”
Rầm rầm!
Các tiếng bước chân dồn dập vang lên, mấy chục người cầm súng vây kín sàn đấu, đến một con kiến cũng không chui lọt.
Cục diện lại nghiêng về phía Lý Hắc Tử.
Những người khác bị họng súng ngắm vào nên đều im thin thít.
Lý Hắc Tử gác tay lên thành ghế rồi nhìn Tôn Hàn ở dưới sàn đấu với vẻ khinh bỉ: “Chắc không ngờ tôi vẫn còn chiêu này đúng không? Cậu tưởng tôi thật sự không chừa một đường lui nào cho mình sao?”
“Tôn Hàn, hôm nay ông đây sẽ dạy cho cậu một bài học nhớ đời, đó là gừng càng già càng cay! Kiếp sau hãy thông minh hơn chút nữa, đừng phạm sai lầm cũ nhé!”
Bây giờ, những người khác có thể sống, nhưng riêng Tôn Hàn thì không.
Nếu không sao Lý Hắc Tử có thể ngồi và vị trí thủ lĩnh của Thiên Cửu Môn được?
Tuy nhiên, cảnh tượng mà Lý Hắc Tử tưởng tượng lại không xuất hiện, Tôn Hàn chẳng có vẻ sợ hãi chút nào.
Trong mắt anh còn có vẻ giễu cợt.
Đến nước này rồi mà anh vẫn cười cợt được sao?
Lý Hắc Tử nổi điên rồi tức tối quát: “Tôn Hàn, nói lời cuối đi”.
Tôn Hàn: “Ông đang nói mình à? Ông Lý, ông mới là người nên nói lời cuối đi đấy”.
“Ha ha ha, Tôn Hàn, chắc cậu sợ đến mức ngu người rồi hả! Bây giờ, cục diện đã nằm trong sự khống chế của tôi, chỉ cần tôi nói một câu thôi là cậu sẽ bị bắn tan xác ngay, cậu tưởng mình vẫn lật ngược thế cờ được sao? Đúng là tức cười!”
Tôn Hàn lạnh lùng lắc đầu rồi nói: “Lý Hắc Tử, ban nãy ông nói một câu rất hay, ông bảo đây là địa bàn của ai cơ? Tôi nghĩ một lát thì thấy hình như không phải của ông đâu”.
“…”
Lý Hắc Tử tỏ vẻ nghi hoặc rồi lập tức ngoảnh lại nhìn Vương Bách Vạn, song chỉ thấy gã đã trốn tít ra xa rồi cười hì hì với mình.
“Anh Lý, xin lỗi nhé! Ngay khi công tử đến tỉnh mình thì tôi đã đi theo cậu ấy rồi”.
Nói rồi, Vương Bách Vạn lập tức phất tay, tất cả họng súng đều chĩa về phía Lý Hắc Tử.
Dù sàn đấu võ này không phải địa bàn của Tôn Hàn, nhưng cũng không phải của Lý Hắc Tử.
Mà là của Vương Bách Vạn.
Dù gã có thế lực không lớn ở tỉnh, nhưng lại có quyền hành tuyệt đối ở sàn đấu này.
Tất cả mọi người đều bất ngờ với pha chuyển biến này, ai nấy đều nhìn Tôn Hàn với vẻ sợ hãi.
Người kế nhiệm mà Phó Văn Húc chọn đúng là quá thâm sâu khó lường.
Có phải ngay khi đến tỉnh, anh đã bắt đầu lên hết mọi kế hoạch rồi không!
Nếu đúng là vậy thì kế hoạch của anh quả là chu toàn.
Ban đầu, Lệ Lận còn thấy khó hiểu không biết tại sao Phó Văn Húc lại chọn Tôn Hàn làm người kế nhiệm, song bây giờ thì anh ta đã hiểu rồi.
Vì Tôn Hàn thật sự mạnh hơn anh ta.
Nói đúng hơn thì mạnh hơn tất cả mọi người ở đây.
“Ha ha ha, Vương Bách Vạn, uổng công tôi coi anh như người thân tín, thậm chí còn định cho anh quản lý tập đoàn Cửu Thành sau khi tôi lên làm chủ Thiên Cửu Môn, vậy mà anh lại… báo đáp tôi thế này ư?”
Đột nhiên, Lý Hắc Tử rống lên với vẻ phẫn nộ.
Ông ta chỉ còn cách vị trí thủ lĩnh một bước nữa thôi, chỉ một bước nữa!
Trong đầu ông ta chỉ còn một chữ hận!
Vương Bách Vạn bình thản nói: “Anh Lý, Thiên Cửu Môn là của Phó Văn Húc, ông ấy chọn ai làm người kế nhiệm thì người ấy được làm, nếu Phó Văn Húc đã giao cho công tử thì anh không được tranh với cậu ấy”.
Nói rồi, Vương Bách Vạn ra hiệu bằng ánh mắt cho đám đàn em: “Xử lý đi!”
“Tôn Hàn, tôi theo cậu, tôi theo cậu!”
Đột nhiên Lý Hắc Tử lên tiếng khẩn cầu với vẻ khẩn thiết.
Tai hoạ giáng xuống đến nơi rồi, còn thủ lĩnh với bá chủ gì nữa, mạng sống mới là quan trọng nhất.
Ông ta chỉ muốn sống thôi!
Nhưng Tôn Hàn nào cho ông ta cơ hội ấy, anh nói: “Làm sai thì phải trả giá, giao ông ta cho đàn em của Đậu Tướng đi, họ muốn xử lý thế nào thì xử lý”.
“Đừng, Tôn Hàn, đừng làm vậy, tôi xin cậu đấy, đừng giao tôi cho người của Đậu Tướng!”
Lý Hắc Tử đã ra lệnh cho đàn em giết Đậu Tướng, giờ mà rơi vào tay đám đàn em của Đậu Tướng thì chỉ còn một con đường chết thôi.
Nhưng đây chính là quả báo của ông ta.
Đến anh em của mình còn giết thì sao Tôn Hàn cho ông ta cơ hội được nữa?
Chương 323: Thu hồi quyền lực
Đêm đen tĩnh lặng.
Tôn Hàn đứng trên sân thượng của khách sạn, từng cơn gió nhẹ thổi khói thuốc bay ra phía sau.
Đến giờ, Thiên Cửu Môn cơ bản đã được chỉnh đốn lại, song vẫn cần thêm một thời gian nữa để tập hợp, dù không thể hồi phục như thời kỳ đỉnh cao, nhưng ít ra cũng đủ tư cách để chờ Giang Lệ đến.
Hiện giờ, điều duy nhất khiến Tôn Hàn thấy nghi hoặc là năm xưa, rốt cuộc Giang Lệ đã dùng cách gì để đánh chiếm Thiên Cửu Môn ở phía Nam.
Nếu là đánh vào kinh tế thì tốt, ít ra như vậy sẽ bớt thương vong.
Anh chỉ lo ông ta dùng tới vũ lực.
Nếu vậy thì tháng tư năm nay, thế giới ngầm của Tây Nam sắp đón một trận chiến khốc liệt rồi.
Thiên hạ đang thái bình, mà Tôn Hàn lại không phải người máu lạnh nên thật lòng anh không muốn động đến binh đao.
Vì thế, trận đấu lôi đài này, Tôn Hàn chỉ giao Lý Hắc Tử cho đám tay chân của Đậu Tướng, chứ không làm gì ai cả.
“Từ giờ, tôi sẽ bán mạng cho anh, có cần tôi làm gì không?”
Trần Cửu đi lên sân thượng rồi bước tới gần Tôn Hàn.
Tôn Hàn bỏ ra một tỷ không chỉ thuê Trần Cửu đấu lôi đài, mà là mua đứt hắn trong vòng một năm.
Trong khoảng thời gian này, Tôn Hàn bảo hắn xử lý ai thì hắn phải xử lý người đó.
“Anh chỉ cần làm một việc là chờ Giang Lệ đến, sau đó đối phó với ông ta giúp tôi thôi!”, Tôn Hàn liếc nhìn rồi đưa một điếu thuốc qua.
“Giang Lệ?”
Trần Cửu cau mày: “Chắc tôi sẽ chết”.
Người khiến Trần Cửu kiêng dè ở thế giới ngầm trong nước không nhiều, nhưng nếu phải đối mặt với Giang Lệ, hắn không tự tin là mình sẽ sống sót.
Bởi người này quá đáng sợ!
“Có cần thêm tiền không?”, Tôn Hàn cười hỏi.
“Không, việc tôi ghét nhất trên đời là phản bội, tôi đã làm thế với Lý Hắc Tử một lần rồi, lẽ nào giờ lại thêm lần nữa?”, Trần Cửu lắc đầu với vẻ kiên định.
Dù có phải chết thì hắn cũng đã nhận công việc này rồi.
Trần Cửu tin chắc rằng, đây chính là mối làm ăn đắt giá nhất mà hắn từng nhận trong đời.
Một tỷ, mấy ai có thể từ chối được chứ?
Hơn nữa, hắn còn lý do để buộc phải nhận.
Mà Tôn Hàn lại biết lý do này. Hầu hết mọi người chỉ biết Trần Cửu là quyền vương, nhưng không mấy ai biết hắn lớn lên trong một cô nhi viện.
Có lẽ vì những chuyện từng trải qua khi còn nhỏ, nên Trần Cửu nghĩ rằng mình sống được đến hôm nay là ơn trời rồi.
Qua bao va vấp trong đời, cuối cùng Trần Cửu đã chọn đi trên con đường không mấy vinh quang, nhưng hắn không muốn những người khác trong cô nhi viện giống mình.
Đến nay, Trần Cửu vẫn chưa lấy vợ, thậm chí cũng không nhập nhằng với ai, tiền hắn kiếm được đều đưa hết cho viện trưởng của cô nhi viện hắn từng sống để chăm sóc các em trai, em gái của hắn.
Hắn hi vọng những đứa trẻ này có tiền để chữa bệnh, đi học, chứ mai sau đừng làm công việc nguy hiểm như hắn.
Nhưng năm nào, cô nhi viện cũng có thêm người, chút tiền hắn kiếm được chẳng thấm vào đâu cả.
Lúc này, Vương Bách Vạn đã tìm đến hắn và ra giá một trăm triệu cho một trận đấu!
Cùng lúc đó, gã cũng cho hắn thêm một sự lựa chọn là bán mạng trong vòng một năm với giá một tỷ.
Trần Cửu đã chọn vế phía sau.
Có khoản tiền này rồi, Trần Cửu có thể tu sửa lại cô nhi viện, ngoài ra còn có thể giúp viện trưởng giảm bớt gánh nặng kinh tế trong một khoảng thời gian dài.
Các em nhỏ ở đó cũng sẽ được sống đủ đầy và đi học không thua kém gì những đứa trẻ có cả cha lẫn mẹ.
Sau này, chúng sẽ không sống một cuộc đời giống hắn.
Nghiêm túc mà nói thì Trần Cửu cũng không tính là phản bội Lý Hắc Tử, mà ngay từ đầu Vương Bách Vạn đã cho hắn hai sự lựa chọn.
Và hắn đã chọn cái thứ hai.
Tôn Hàn cười nói: “Thật lòng mà nói thì tôi rất phục anh đấy, Trần Cửu ạ! Anh yên tâm, nhất định tôi sẽ trả anh một tỷ trước khi Giang Lệ đến. Nếu chúng ta đều sống sót, tôi sẽ đưa thêm cho anh năm mươi triệu nữa, sau đó anh có thể về một miền quê nào đó lấy vợ và sinh con, sống một cuộc đời bình dị”.
“Còn nếu anh chết, tôi sẽ cho người mỗi năm đưa một trăm triệu cho viện trưởng ở cô nhi viện, liên tục trong vòng mười năm”.
Nếu Trần Cửu chết, Tôn Hàn sẽ trả cho hắn tổng cộng là hai tỷ.
“Cảm ơn”, Trần Cửu thật tâm nói.
Có lẽ trên đời này không còn người nào hào phóng như người đàn ông trước mặt hắn nữa rồi.
Dù Trần Cửu có danh tiếng bay xa, nhưng mỗi trận đấu của hắn nhiều lắm cũng chỉ được có mấy trăm nghìn, sau này khi nổi tiếng hơn rồi thì còn chẳng được ai thuê.
Nhưng rất nhiều trẻ trong cô nhi viện đều mắc bệnh bẩm sinh nên bị cha mẹ bỏ rơi, mỗi bé hàng năm đều mất không ít tiền thuốc thang.
Dù hắn có liều mạng kiếm tiền đến mấy thì cũng như muối bỏ bể.
Nếu lần này không tham gia vào trận tranh đấu nội bộ của Thiên Cửu Môn, chắc cả đời hắn cũng không dám nghĩ tới việc có được số tiền khổng lồ này.
Những một tỷ lận!
Với hắn mà nói thì là rất nhiều rồi.
Như vậy thôi là quá ổn!
“Được rồi, anh về nghỉ ngơi đi. Cầm lấy chiếc thẻ này, muốn tiêu bao nhiêu thì tiêu. Nếu anh thích thì dùng nó đi tìm phụ nữ cũng được. Dù tôi chưa từng đi bao giờ, nhưng nghe nói phụ nữ ở tỉnh này được lắm đấy”.
Tôn Hàn mỉm cười thoải mái, sau đó đưa một chiếc thẻ cho Trần Cửu rồi vỗ vai hắn, tiếp đó quay người chuẩn bị về phòng nghỉ ngơi.
Anh không hề nghĩ là mình hào phóng, vì Trần Cửu đã bán mạng sống của hắn cho anh.
Hơn nữa, hắn còn không phải loại người có lòng tham không đáy.
Anh đưa thêm ít tiền cho hắn, nhỡ một ngày nào đó, hắn phải bỏ mạng vì anh thì anh cũng đỡ áy náy.
…
Ngày hôm sau, khi mặt trời ló dạng.
Với cả tỉnh mà nói thì đêm qua vẫn như mọi đêm bình thường thôi.
Thật ra cũng chẳng có gì là lạ, Thiên Cửu Môn phát triển đến ngày hôm nay về bản chất là một chuỗi sản nghiệp, lấy lợi ích làm mục đích chủ đạo.
Nếu có điểm khác biệt thì là các hình thức kinh doanh ngoài sáng không được chân chính cho lắm của họ ở sáu tỉnh của Tây Nam hầu hết đều độc quyền.
Ngoài ra thì đều làm ăn uy tín cả.
Với người dân ở tỉnh mà nói thì họ đã quá quen thuộc với tập đoàn Cửu Thành, nhưng nếu nhắc đến Thiên Cửu Môn thì chẳng mấy ai biết.
Vậy nên khỏi bàn tới trận đấu tranh giành quyền lực trong nội bộ của môn phái này.
Vì có liên quan gì tới họ đâu.
Hôm nay, Tôn Hàn ngồi trong căn phòng phòng đã đóng kín suốt mười năm ở tầng thấp nhất trong tập đoàn Cửu Thành, các vị trí khác cũng đã có người ngồi cả.
Tôn Hàn đã đến tỉnh được hơn một tháng, cuối cùng cũng có ngày anh tập hợp mọi người đông đủ.
Hơn nữa, họ còn thật lòng công nhân thân phận công tử của anh rồi.
Công tử của Thiên Cửu Môn!
“Lý Hắc Tử chết đêm qua rồi”, Vương Bách Vạn đứng dậy báo cáo.
Dù gã không thấy quá thương xót, nhưng ít nhiều cũng man mát buồn.
Bảy đại tướng vang danh năm nào của Thiên Cửu Môn đã mất một người rồi.
Những người khác cũng vậy, họ không thể vui nổi.
Nhưng đây là con đường mà Lý Hắc Tử đã chọn nên ông ta phải tự chịu trách nhiệm thôi.
“Chết rồi thì thôi, làm sai thì sẽ phải trả giá”.
Tôn Hàn hờ hững nói một câu, sau đó định thần lại rồi bắt đầu căn dặn: “Từ nay trở đi, sản nghiệp của Lý Hắc Tử sẽ do Tề Thiên Tại cai quản, Chiến Bộ phối hợp cùng nhé”.
“Ông cụ Kim không muốn làm chủ tịch của tập đoàn Cửu Thành, mà muốn chuyên tâm vào Thương Bộ, nên người lên thay sẽ là Vương Kiến”.
Vương Kiến, Vương béo ư!
Tôn Hàn nói tiếp: “Ngoài ra, Thẩm Vấn cũng đã giao nộp Ám Bộ, tôi đã để Lệ Lận phụ trách, còn Thẩm Vấn thì sẽ làm ở vị trí khác”.
“Các vị còn gì thắc mắc nữa không?”
Nghe vậy, mọi người đều im lặng.
Họ biết Tôn Hàn bắt đầu thu hồi quyền lực rồi.
Nhưng không ai ngờ, anh lại hành động lớn đến vậy.
Anh đã thay hai trong ba người đứng đầu của ba bộ rồi.
Nhận thua!
Mọi người lại ồ lên.
Còn chưa bắt đầu, sao đã nhận thua rồi?
Lẽ nào quyền vương Trần Cửu này là giả sao?
Lý Hắc Tử trợn trừng mắt rì tức tối quát ầm lên: “Trần Cửu, cậu bị điên mẹ nó rồi à? Ông đây trả cho cậu những một trăm triệu đấy!”
Ồ!
Trần Cửu liếc mắt qua.
Lý Hắc Tử thấy hơi sợ hãi nên không dám nói nặng lời nữa, chỉ có hể hạ giọng rồi nói: “Trần Cửu, nếu cậu không đánh thì một đồng cũng không nhận được đâu! Hay thôi, giờ cậu giúp tôi đánh bại Tôn Hàn đi, tôi cho cậu hai trăm triệu, cậu thấy sao?”
Chuyện đến nước này rồi thì Lý Hắc Tử không còn đường lui nữa, phải thắng được trận đấu tối nay thì ông ta mới có đường sống.
Nếu không chỉ còn nước chết thôi.
Nhưng, một câu nói của Tôn Hàn đã đẩy ông ta xuống vực thẳm.
“Một trăm triệu thì nhiều lắm à? Tôi cho anh ta hẳn một tỷ đấy! Ông nghĩ xem anh ta còn giúp ông đối phó tôi nữa không?”, Tôn Hàn khinh thường nói.
Bấy giờ, mọi người mới hiểu chân tướng sự việc.
Hoá ra ngay từ đâu, Trần Cửu đã bị Tôn Hàn mua chuộc rồi, bảo sao hắn lại trở giáo vào ngay phút chót.
Nhưng họ cũng phải nế khí phách của Tôn Hàn, những một tỷ đó.
Chịu chi thật!
Những người có mặt ở đây đều là các nhân vật cấp cao của Thiên Cửu Môn, nhưng người có thể bỏ ngần ấy tiền ra thì chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay thôi.
Trần Cửu không hề phủ nhận.
Lý Hắc Tử lập tức lảo chảo trực ngã, ông ta tức nghẹn lồng ngực như sắp tắt thở đến nơi.
“Trần Cửu, mẹ cái loại mày thiếu chính nghĩa thế hả!”
Lúc này, máu đã dồn hết lên đầu, Lý Hắc Tử không màng gì nữa, cứ thế chửi bởi cho hả giận.
“Đúng là tôi hơi thiếu chính nghĩa nên tôi sẽ bỏ qua những lời xúc phạm này của ông!”, Trần Cửu cứng rắn nói.
“…”
“Tám người bên ông đều thua cả rồi, trận đấu lôi đài tối nay, tôi thắng”.
Lúc này, Tôn Hàn chậm rãi lên tiếng, ánh mắt anh dừng lại ở chỗ Lý Hắc Tử và mấy người ở sau lưng ông ta, anh thản nhiên nói: “Giờ tới lượt các người thực hiện giao kèo rồi, không khuất phục thì chết, chọn đi!”
Mọi người đều đưa mắt nhìn nhau.
Họ biết rằng không thể trốn tránh được nữa.
“Tôi theo”.
Người lên tiếng đầu tiên là Tô Vấn Long.
Đến giờ, ông ta không còn tư cách đối đầu với Tôn Hàn, mà cũng không cần phải làm vậy nữa.
“Tôi cũng theo!”
“Tôi nữa!”
Ngay sau đó, mọi người đều lần lượt đứng lùi lại, tạo thành một khoảng cách nhất định với Lý Hắc Tử và lựa chọn quy phục.
Không lâu sau, bên cạnh Lý Hắc Tử chỉ còn lại một người là Vương Bách Vạn.
Có lẽ đây chính là điều khiến Lý Hắc Tử mừng nhất.
Ít ra vẫn còn người đứng về phe ông ta.
“Ha ha ha…”
Ngay sau đó, Lý Hắc Tử đã bật cười điên cuồng, ngặt nghẽo một cách rất khoa trương.
Thậm chí, không ít người còn nghĩ hay ông ta đã phát điên vì thua không còn manh giáp rồi.
“Tôn Hàn à Tôn Hàn, cậu giỏi thật đấy, sự thông minh cũng khiến tôi phải ngả mũ thán phục. Không ngờ ngay từ đầu, cậu đã lên kế hoạch để thắng buổi đấu này rồi”.
“Nhưng cậu nghĩ tôi có dễ dàng tuân thủ giao ước không? Cậu phải biết đây là địa bàn của ai chứ hả, ra tay đi!”
Rầm rầm!
Các tiếng bước chân dồn dập vang lên, mấy chục người cầm súng vây kín sàn đấu, đến một con kiến cũng không chui lọt.
Cục diện lại nghiêng về phía Lý Hắc Tử.
Những người khác bị họng súng ngắm vào nên đều im thin thít.
Lý Hắc Tử gác tay lên thành ghế rồi nhìn Tôn Hàn ở dưới sàn đấu với vẻ khinh bỉ: “Chắc không ngờ tôi vẫn còn chiêu này đúng không? Cậu tưởng tôi thật sự không chừa một đường lui nào cho mình sao?”
“Tôn Hàn, hôm nay ông đây sẽ dạy cho cậu một bài học nhớ đời, đó là gừng càng già càng cay! Kiếp sau hãy thông minh hơn chút nữa, đừng phạm sai lầm cũ nhé!”
Bây giờ, những người khác có thể sống, nhưng riêng Tôn Hàn thì không.
Nếu không sao Lý Hắc Tử có thể ngồi và vị trí thủ lĩnh của Thiên Cửu Môn được?
Tuy nhiên, cảnh tượng mà Lý Hắc Tử tưởng tượng lại không xuất hiện, Tôn Hàn chẳng có vẻ sợ hãi chút nào.
Trong mắt anh còn có vẻ giễu cợt.
Đến nước này rồi mà anh vẫn cười cợt được sao?
Lý Hắc Tử nổi điên rồi tức tối quát: “Tôn Hàn, nói lời cuối đi”.
Tôn Hàn: “Ông đang nói mình à? Ông Lý, ông mới là người nên nói lời cuối đi đấy”.
“Ha ha ha, Tôn Hàn, chắc cậu sợ đến mức ngu người rồi hả! Bây giờ, cục diện đã nằm trong sự khống chế của tôi, chỉ cần tôi nói một câu thôi là cậu sẽ bị bắn tan xác ngay, cậu tưởng mình vẫn lật ngược thế cờ được sao? Đúng là tức cười!”
Tôn Hàn lạnh lùng lắc đầu rồi nói: “Lý Hắc Tử, ban nãy ông nói một câu rất hay, ông bảo đây là địa bàn của ai cơ? Tôi nghĩ một lát thì thấy hình như không phải của ông đâu”.
“…”
Lý Hắc Tử tỏ vẻ nghi hoặc rồi lập tức ngoảnh lại nhìn Vương Bách Vạn, song chỉ thấy gã đã trốn tít ra xa rồi cười hì hì với mình.
“Anh Lý, xin lỗi nhé! Ngay khi công tử đến tỉnh mình thì tôi đã đi theo cậu ấy rồi”.
Nói rồi, Vương Bách Vạn lập tức phất tay, tất cả họng súng đều chĩa về phía Lý Hắc Tử.
Dù sàn đấu võ này không phải địa bàn của Tôn Hàn, nhưng cũng không phải của Lý Hắc Tử.
Mà là của Vương Bách Vạn.
Dù gã có thế lực không lớn ở tỉnh, nhưng lại có quyền hành tuyệt đối ở sàn đấu này.
Tất cả mọi người đều bất ngờ với pha chuyển biến này, ai nấy đều nhìn Tôn Hàn với vẻ sợ hãi.
Người kế nhiệm mà Phó Văn Húc chọn đúng là quá thâm sâu khó lường.
Có phải ngay khi đến tỉnh, anh đã bắt đầu lên hết mọi kế hoạch rồi không!
Nếu đúng là vậy thì kế hoạch của anh quả là chu toàn.
Ban đầu, Lệ Lận còn thấy khó hiểu không biết tại sao Phó Văn Húc lại chọn Tôn Hàn làm người kế nhiệm, song bây giờ thì anh ta đã hiểu rồi.
Vì Tôn Hàn thật sự mạnh hơn anh ta.
Nói đúng hơn thì mạnh hơn tất cả mọi người ở đây.
“Ha ha ha, Vương Bách Vạn, uổng công tôi coi anh như người thân tín, thậm chí còn định cho anh quản lý tập đoàn Cửu Thành sau khi tôi lên làm chủ Thiên Cửu Môn, vậy mà anh lại… báo đáp tôi thế này ư?”
Đột nhiên, Lý Hắc Tử rống lên với vẻ phẫn nộ.
Ông ta chỉ còn cách vị trí thủ lĩnh một bước nữa thôi, chỉ một bước nữa!
Trong đầu ông ta chỉ còn một chữ hận!
Vương Bách Vạn bình thản nói: “Anh Lý, Thiên Cửu Môn là của Phó Văn Húc, ông ấy chọn ai làm người kế nhiệm thì người ấy được làm, nếu Phó Văn Húc đã giao cho công tử thì anh không được tranh với cậu ấy”.
Nói rồi, Vương Bách Vạn ra hiệu bằng ánh mắt cho đám đàn em: “Xử lý đi!”
“Tôn Hàn, tôi theo cậu, tôi theo cậu!”
Đột nhiên Lý Hắc Tử lên tiếng khẩn cầu với vẻ khẩn thiết.
Tai hoạ giáng xuống đến nơi rồi, còn thủ lĩnh với bá chủ gì nữa, mạng sống mới là quan trọng nhất.
Ông ta chỉ muốn sống thôi!
Nhưng Tôn Hàn nào cho ông ta cơ hội ấy, anh nói: “Làm sai thì phải trả giá, giao ông ta cho đàn em của Đậu Tướng đi, họ muốn xử lý thế nào thì xử lý”.
“Đừng, Tôn Hàn, đừng làm vậy, tôi xin cậu đấy, đừng giao tôi cho người của Đậu Tướng!”
Lý Hắc Tử đã ra lệnh cho đàn em giết Đậu Tướng, giờ mà rơi vào tay đám đàn em của Đậu Tướng thì chỉ còn một con đường chết thôi.
Nhưng đây chính là quả báo của ông ta.
Đến anh em của mình còn giết thì sao Tôn Hàn cho ông ta cơ hội được nữa?
Chương 323: Thu hồi quyền lực
Đêm đen tĩnh lặng.
Tôn Hàn đứng trên sân thượng của khách sạn, từng cơn gió nhẹ thổi khói thuốc bay ra phía sau.
Đến giờ, Thiên Cửu Môn cơ bản đã được chỉnh đốn lại, song vẫn cần thêm một thời gian nữa để tập hợp, dù không thể hồi phục như thời kỳ đỉnh cao, nhưng ít ra cũng đủ tư cách để chờ Giang Lệ đến.
Hiện giờ, điều duy nhất khiến Tôn Hàn thấy nghi hoặc là năm xưa, rốt cuộc Giang Lệ đã dùng cách gì để đánh chiếm Thiên Cửu Môn ở phía Nam.
Nếu là đánh vào kinh tế thì tốt, ít ra như vậy sẽ bớt thương vong.
Anh chỉ lo ông ta dùng tới vũ lực.
Nếu vậy thì tháng tư năm nay, thế giới ngầm của Tây Nam sắp đón một trận chiến khốc liệt rồi.
Thiên hạ đang thái bình, mà Tôn Hàn lại không phải người máu lạnh nên thật lòng anh không muốn động đến binh đao.
Vì thế, trận đấu lôi đài này, Tôn Hàn chỉ giao Lý Hắc Tử cho đám tay chân của Đậu Tướng, chứ không làm gì ai cả.
“Từ giờ, tôi sẽ bán mạng cho anh, có cần tôi làm gì không?”
Trần Cửu đi lên sân thượng rồi bước tới gần Tôn Hàn.
Tôn Hàn bỏ ra một tỷ không chỉ thuê Trần Cửu đấu lôi đài, mà là mua đứt hắn trong vòng một năm.
Trong khoảng thời gian này, Tôn Hàn bảo hắn xử lý ai thì hắn phải xử lý người đó.
“Anh chỉ cần làm một việc là chờ Giang Lệ đến, sau đó đối phó với ông ta giúp tôi thôi!”, Tôn Hàn liếc nhìn rồi đưa một điếu thuốc qua.
“Giang Lệ?”
Trần Cửu cau mày: “Chắc tôi sẽ chết”.
Người khiến Trần Cửu kiêng dè ở thế giới ngầm trong nước không nhiều, nhưng nếu phải đối mặt với Giang Lệ, hắn không tự tin là mình sẽ sống sót.
Bởi người này quá đáng sợ!
“Có cần thêm tiền không?”, Tôn Hàn cười hỏi.
“Không, việc tôi ghét nhất trên đời là phản bội, tôi đã làm thế với Lý Hắc Tử một lần rồi, lẽ nào giờ lại thêm lần nữa?”, Trần Cửu lắc đầu với vẻ kiên định.
Dù có phải chết thì hắn cũng đã nhận công việc này rồi.
Trần Cửu tin chắc rằng, đây chính là mối làm ăn đắt giá nhất mà hắn từng nhận trong đời.
Một tỷ, mấy ai có thể từ chối được chứ?
Hơn nữa, hắn còn lý do để buộc phải nhận.
Mà Tôn Hàn lại biết lý do này. Hầu hết mọi người chỉ biết Trần Cửu là quyền vương, nhưng không mấy ai biết hắn lớn lên trong một cô nhi viện.
Có lẽ vì những chuyện từng trải qua khi còn nhỏ, nên Trần Cửu nghĩ rằng mình sống được đến hôm nay là ơn trời rồi.
Qua bao va vấp trong đời, cuối cùng Trần Cửu đã chọn đi trên con đường không mấy vinh quang, nhưng hắn không muốn những người khác trong cô nhi viện giống mình.
Đến nay, Trần Cửu vẫn chưa lấy vợ, thậm chí cũng không nhập nhằng với ai, tiền hắn kiếm được đều đưa hết cho viện trưởng của cô nhi viện hắn từng sống để chăm sóc các em trai, em gái của hắn.
Hắn hi vọng những đứa trẻ này có tiền để chữa bệnh, đi học, chứ mai sau đừng làm công việc nguy hiểm như hắn.
Nhưng năm nào, cô nhi viện cũng có thêm người, chút tiền hắn kiếm được chẳng thấm vào đâu cả.
Lúc này, Vương Bách Vạn đã tìm đến hắn và ra giá một trăm triệu cho một trận đấu!
Cùng lúc đó, gã cũng cho hắn thêm một sự lựa chọn là bán mạng trong vòng một năm với giá một tỷ.
Trần Cửu đã chọn vế phía sau.
Có khoản tiền này rồi, Trần Cửu có thể tu sửa lại cô nhi viện, ngoài ra còn có thể giúp viện trưởng giảm bớt gánh nặng kinh tế trong một khoảng thời gian dài.
Các em nhỏ ở đó cũng sẽ được sống đủ đầy và đi học không thua kém gì những đứa trẻ có cả cha lẫn mẹ.
Sau này, chúng sẽ không sống một cuộc đời giống hắn.
Nghiêm túc mà nói thì Trần Cửu cũng không tính là phản bội Lý Hắc Tử, mà ngay từ đầu Vương Bách Vạn đã cho hắn hai sự lựa chọn.
Và hắn đã chọn cái thứ hai.
Tôn Hàn cười nói: “Thật lòng mà nói thì tôi rất phục anh đấy, Trần Cửu ạ! Anh yên tâm, nhất định tôi sẽ trả anh một tỷ trước khi Giang Lệ đến. Nếu chúng ta đều sống sót, tôi sẽ đưa thêm cho anh năm mươi triệu nữa, sau đó anh có thể về một miền quê nào đó lấy vợ và sinh con, sống một cuộc đời bình dị”.
“Còn nếu anh chết, tôi sẽ cho người mỗi năm đưa một trăm triệu cho viện trưởng ở cô nhi viện, liên tục trong vòng mười năm”.
Nếu Trần Cửu chết, Tôn Hàn sẽ trả cho hắn tổng cộng là hai tỷ.
“Cảm ơn”, Trần Cửu thật tâm nói.
Có lẽ trên đời này không còn người nào hào phóng như người đàn ông trước mặt hắn nữa rồi.
Dù Trần Cửu có danh tiếng bay xa, nhưng mỗi trận đấu của hắn nhiều lắm cũng chỉ được có mấy trăm nghìn, sau này khi nổi tiếng hơn rồi thì còn chẳng được ai thuê.
Nhưng rất nhiều trẻ trong cô nhi viện đều mắc bệnh bẩm sinh nên bị cha mẹ bỏ rơi, mỗi bé hàng năm đều mất không ít tiền thuốc thang.
Dù hắn có liều mạng kiếm tiền đến mấy thì cũng như muối bỏ bể.
Nếu lần này không tham gia vào trận tranh đấu nội bộ của Thiên Cửu Môn, chắc cả đời hắn cũng không dám nghĩ tới việc có được số tiền khổng lồ này.
Những một tỷ lận!
Với hắn mà nói thì là rất nhiều rồi.
Như vậy thôi là quá ổn!
“Được rồi, anh về nghỉ ngơi đi. Cầm lấy chiếc thẻ này, muốn tiêu bao nhiêu thì tiêu. Nếu anh thích thì dùng nó đi tìm phụ nữ cũng được. Dù tôi chưa từng đi bao giờ, nhưng nghe nói phụ nữ ở tỉnh này được lắm đấy”.
Tôn Hàn mỉm cười thoải mái, sau đó đưa một chiếc thẻ cho Trần Cửu rồi vỗ vai hắn, tiếp đó quay người chuẩn bị về phòng nghỉ ngơi.
Anh không hề nghĩ là mình hào phóng, vì Trần Cửu đã bán mạng sống của hắn cho anh.
Hơn nữa, hắn còn không phải loại người có lòng tham không đáy.
Anh đưa thêm ít tiền cho hắn, nhỡ một ngày nào đó, hắn phải bỏ mạng vì anh thì anh cũng đỡ áy náy.
…
Ngày hôm sau, khi mặt trời ló dạng.
Với cả tỉnh mà nói thì đêm qua vẫn như mọi đêm bình thường thôi.
Thật ra cũng chẳng có gì là lạ, Thiên Cửu Môn phát triển đến ngày hôm nay về bản chất là một chuỗi sản nghiệp, lấy lợi ích làm mục đích chủ đạo.
Nếu có điểm khác biệt thì là các hình thức kinh doanh ngoài sáng không được chân chính cho lắm của họ ở sáu tỉnh của Tây Nam hầu hết đều độc quyền.
Ngoài ra thì đều làm ăn uy tín cả.
Với người dân ở tỉnh mà nói thì họ đã quá quen thuộc với tập đoàn Cửu Thành, nhưng nếu nhắc đến Thiên Cửu Môn thì chẳng mấy ai biết.
Vậy nên khỏi bàn tới trận đấu tranh giành quyền lực trong nội bộ của môn phái này.
Vì có liên quan gì tới họ đâu.
Hôm nay, Tôn Hàn ngồi trong căn phòng phòng đã đóng kín suốt mười năm ở tầng thấp nhất trong tập đoàn Cửu Thành, các vị trí khác cũng đã có người ngồi cả.
Tôn Hàn đã đến tỉnh được hơn một tháng, cuối cùng cũng có ngày anh tập hợp mọi người đông đủ.
Hơn nữa, họ còn thật lòng công nhân thân phận công tử của anh rồi.
Công tử của Thiên Cửu Môn!
“Lý Hắc Tử chết đêm qua rồi”, Vương Bách Vạn đứng dậy báo cáo.
Dù gã không thấy quá thương xót, nhưng ít nhiều cũng man mát buồn.
Bảy đại tướng vang danh năm nào của Thiên Cửu Môn đã mất một người rồi.
Những người khác cũng vậy, họ không thể vui nổi.
Nhưng đây là con đường mà Lý Hắc Tử đã chọn nên ông ta phải tự chịu trách nhiệm thôi.
“Chết rồi thì thôi, làm sai thì sẽ phải trả giá”.
Tôn Hàn hờ hững nói một câu, sau đó định thần lại rồi bắt đầu căn dặn: “Từ nay trở đi, sản nghiệp của Lý Hắc Tử sẽ do Tề Thiên Tại cai quản, Chiến Bộ phối hợp cùng nhé”.
“Ông cụ Kim không muốn làm chủ tịch của tập đoàn Cửu Thành, mà muốn chuyên tâm vào Thương Bộ, nên người lên thay sẽ là Vương Kiến”.
Vương Kiến, Vương béo ư!
Tôn Hàn nói tiếp: “Ngoài ra, Thẩm Vấn cũng đã giao nộp Ám Bộ, tôi đã để Lệ Lận phụ trách, còn Thẩm Vấn thì sẽ làm ở vị trí khác”.
“Các vị còn gì thắc mắc nữa không?”
Nghe vậy, mọi người đều im lặng.
Họ biết Tôn Hàn bắt đầu thu hồi quyền lực rồi.
Nhưng không ai ngờ, anh lại hành động lớn đến vậy.
Anh đã thay hai trong ba người đứng đầu của ba bộ rồi.
Bình luận facebook