Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 324-327
Chương 324: Người kế nhiệm
Kim Thất Lạc đương nhiên là không vui, đến độ tuổi như ông ta đã không còn làm được những việc mà người trẻ tuổi có thể làm, đã đến lúc phải nghỉ hưu.
Ông ta giữ lại được cái ghế trưởng Thương Bộ, nhưng sớm muộn gì vị trí này cũng phải nhường lại, không đến lượt con trai ông ta kế thừa.
Nhưng tập đoàn Cửu Thành thì khác, vị trí tổng giám đốc tập đoàn Cửu Thành thì có thể truyền lại cho con trai ông ta.
Nhưng giờ chỉ một câu nói của Tôn Hàn mà đòi hất cẳng ông ta ra khỏi tập đoàn Cửu Thành, muốn biến sản nghiệp ông ta dồn hết tâm sức biến thành của mình trở thành một thứ không liên quan gì đến ông ta.
Nhưng hiện giờ, trong nội bộ Thiên Cửu Môn đã không còn ai đủ tư cách chống đối Tôn Hàn nữa rồi.
Đại cục đã được hình thành!
Nói cách khác thì giờ Tôn Hàn muốn làm gì cũng không có ai ngăn cản nổi.
Kim Thất Lạc chỉ đành nhìn sang Thẩm Vấn, ít nhất Kim Thất Lạc còn giữ được cái ghế trưởng Thương Bộ còn Thẩm Vấn thì chẳng còn gì.
Nếu Thẩm Vấn chịu đứng ra phản đối kịch liệt thì ông ta mới có cơ hội giữ lại được tiếng nói của mình trong tập đoàn Cửu Thành này.
"Tôi đồng ý".
Sau một vài giây trầm mặc, Thẩm Vấn hào sảng đồng ý: "Tôi đồng ý giao lại vị trí trưởng Ám Bộ cho Lận soái!"
Đây...
Người trước nay không ngừng chống đối Tôn Hàn là Thẩm Vấn giờ cũng đã chịu cúi đầu thỏa hiệp.
Thì Kim Thất Lạc còn làm gì được nữa?
Thấy Tôn Hàn đang nhìn về phía mình, Kim Thất Lạc dựa vào ghế, bất lực nói: "Tôi đồng ý từ chức tổng giám đốc tập đoàn Cửu Thành, vị trí đó sẽ cho Vương Bách Vạn tiếp quản".
Những người khác không nói gì nhưng trong lòng đều rõ.
Lên voi xuống chó là chuyện thường tình, sau mười năm Thiên Cửu Môn giờ đã khác.
Thời của Tôn Hàn đã tới.
Có điều liệu Tôn Hàn có giữ được vị trí bá chủ vùng Tây Nam hay không thì phải chờ thêm mới biết được.
Giang Lệ xuống phía Nam.
"Tề Thiên Tại, Lệ Lận, Vương Bách Vạn, ba người nhanh chóng tiếp quản vị trí, đảm bảo mọi công việc mình phụ trách được xử lý ổn thỏa".
Sau khi Kim Thất Lạc và Thẩm Vấn phải khuất phục, Tôn Hàn cũng không hề tỏ thái độ gì mà chỉ nhìn sang ba người vừa được bổ nhiệm.
"Rõ!"
Ba người đồng thanh đáp.
Những người từng trải như Tề Thiên Tại và Lệ Lận thì còn đỡ, không tỏ ra kích động.
Nhưng Vương Bách Vạn tên mập này vui đến nỗi như sắp lao tới hôn Tôn Hàn một cái vậy.
Tổng giám đốc tập đoàn Cửu Thành!
Thế thì khác nào được bước chân vào hàng ngũ các vị bô lão cốt cán của Thiên Cửu Môn!
Vương Bách Vạn cũng có ngày trở mình được như vậy đấy!
"Trước mắt, Thiên Cửu Môn vừa được hợp nhất lại, thời gian tới có lẽ sẽ có nhiều thay đổi về nhân sự nên các vị nên chuẩn bị tinh thần trước. Cũng mong mọi người hoàn thành tốt nhiệm vụ được giao, chăm chỉ làm việc".
"Có vậy thôi, tan họp!"
Tôn Hàn nhắc nhở qua loa vài câu rồi cho tan họp.
Ý tại ngôn ngoại, dù Tôn Hàn không nói thẳng ra nhưng ai cũng hiểu chỉ cần mình làm không tốt công việc được giao thì bất cứ lúc nào cũng có thể bị cho bãi nhiệm.
Sau khi cuộc họp kết thúc, Tôn Hàn bảo Thẩm Vấn ở lại rồi cùng anh ta đi sang phòng nghỉ bên cạnh.
"Anh có thấy bất mãn về sự sắp xếp của tôi không?", Tôn Hàn tự tay rót hai cốc nước đặt lên bàn trà rồi mới ngồi xuống nói.
Thẩm Vấn đáp: "Bất cứ sự sắp xếp nào của cậu chủ chúng tôi chỉ có thể nghe theo, không thể nào bất mãn".
Tôn Hàn mỉm cười đáp: "Anh đã quản lý Ám Bộ hàng chục năm trời, vậy mà chỉ một câu của tôi đã bắt anh giao lại vị trí này cho người khác, vậy mà anh không cảm thấy không cam tâm sao?"
Thẩm Vấn hỏi lại: "Nếu tôi nói tôi không cam tâm thì cậu chủ sẽ để tôi tiếp tục cai quản Ám Bộ sao?"
"Đúng vậy".
"..."
Thẩm Vấn vẻ mặt đầy nghi hoặc, hỏi: "Cậu chủ, tôi chưa hiểu ý cậu".
Tôn Hàn bật cười, ánh mắt có chút lơ đãng, đáp: "Thực ra ban đầu tôi không có ý định cho Lệ Lận thay thế vị trí của anh, tôi chỉ muốn để Kim Thất Lạc giao lại quyền cai quản tập đoàn Cửu Thành còn vị trí của anh sẽ không thay đổi. Còn việc khác mà tôi vừa nói sẽ giao lại cho Lệ Lận".
"Nhưng mới tối hôm trước, tôi đã đổi ý".
Hả?
Thẩm Vấn càng lúc càng cảm thấy nghi hoặc, lúc mở cuộc họp khi yêu cầu Thẩm Vấn giao lại vị trí trưởng Ám Bộ, Tôn Hàn cũng nói còn có việc khác muốn sắp xếp cho anh ta làm.
Nhưng trong toàn bộ Thiên Cửu Môn thì chỉ có vài người quản lý những doanh nghiệp lớn nhất và trưởng ba bộ là quan trọng nhất, những người đó chính là nòng cốt của Thiên Cửu Môn.
Nhưng sau khi Thẩm Vấn giao lại vị trí trưởng Ám Bộ thì đã không còn vị trí nòng cốt nào đang trống nữa.
Cho nên Thẩm Vấn cho rằng Tôn Hàn đang muốn nâng đỡ Lệ Lận. Còn anh ta thì hoặc là sắp bị đá ra ngoài, hoặc sắp trở thành thuộc hạ của Lệ Lận.
Nhưng giờ nghe Tôn Hàn nói vậy, hình như còn có ý tứ gì khác?
"Trong số ba bộ, nhiệm vụ mà Ám Bộ phụ trách là phức tạp nhất, mạng lưới thông tin rộng nhất, năng lực cũng toàn diện nhất. Mà Thẩm Vấn anh là người phụ trách Ám Bộ, kể từ khi anh phụ trách Ám Bộ chưa từng xảy ra bất cứ vấn đề gì, từ đó đủ thấy anh rất có năng lực!"
"Theo tôi thấy, hiện giờ trong Thiên Cửu Môn thì anh và Lệ Lận là hai người có năng lực nhất. Hơn nữa, hai người đều còn trẻ. Nếu như tôi có gặp chuyện gì bất trắc, thì hai người là người đủ tư cách thay tôi chủ trì đại cục!"
"Từ trước hôm qua tôi luôn nghĩ mình sẽ chọn Lệ Lận làm việc đó, nhưng sau cùng tôi lại quyết định chọn anh!"
Nói đến đây, Tôn Hàn cho rằng Thẩm Vấn đã hiểu ý mình rồi.
"Cậu chủ muốn tôi trở thành thủ lĩnh dự bị của Thiên Cửu Môn sao?"
Thẩm Vấn đã hiểu ra, nhưng vẫn cảm thấy vô cùng khó tin.
Lý Hắc Tử vì vị trí đó mà từng bước ép mình đi vào chỗ chết.
Vô số kẻ khác cũng thèm khát vị trí này.
Thế nhưng, vị trí đó lại rơi vào tay anh ta dễ dàng như vậy sao?
Mặc dù việc đó chưa hoàn toàn chắc chắn nhưng có thể khiến vô số kẻ đứng ngồi không yên.
Thẩm Vấn không hiểu, giữa anh ta và Tôn Hàn gần như chẳng có giao tình gì, thậm chí còn có chút đối chọi nhau.
Tôn Hàn tại sao lại chọn anh ta?
Theo lý mà nói thì dù có hết người để chọn thì Lệ Lận trước đây là người kế nhiệm mà Phó Văn Húc định chọn mới là người phù hợp nhất để tiếp quản Thiên Cửu Môn mới phải.
Vẻ mặt Thẩm Vấn lại chẳng hề vui mừng chút nào.
"Lý do cụ thể khiến tôi chọn anh thì sau này anh sẽ rõ. Việc giờ anh cần suy xét là dần dần gây dựng mạng lưới của mình, sau đó giúp tôi quản lý những việc vặt của Thiên Cửu Môn, điều tiết quan hệ trong nội bộ".
"Còn tôi, tôi cũng có thể tập trung chuẩn bị cho việc đối phó với Giang Lệ!"
"Nếu Giang Lệ vẫn nhất quyết muốn xuống phía Nam... thì chỉ có thể là kết cục một mất một còn!", ánh mắt Tôn Hàn lộ ra vẻ kiên định.
Thẩm Vấn nửa đùa nửa thật đáp: "Anh vẫn cứ nên sống thì tốt hơn, nếu anh chết thì tôi không đối phó nổi Giang Lệ đâu. Nói không chừng lên làm thủ lĩnh được hai ngày đã phải đầu hàng rồi!"
Thực ra lúc ở cuộc họp, khi phải từ bỏ vị trí trưởng Ám Bộ, Thẩm Vấn đã chuẩn bị để rút khỏi Thiên Cửu Môn.
Cùng lắm thì từ bỏ tất cả, ung dung rời đi.
Nhưng anh ta thực sự không thể ngờ Tôn Hàn lại định sắp xếp cho anh ta một vị trí mà tất cả những người khác đều ngưỡng mộ và thèm khát như vậy.
Người kế nhiệm!
Để anh ta trở thành người kế nhiệm Tôn Hàn...
Chương 325: Đêm nay tôi là của cậu
Trước ô cửa sổ sát đất, Tôn Hàn thở dài nặng nề, cảm thán một câu: "Cuối cùng thì cũng vào việc chính rồi!"
Nói đúng hơn, ngay từ trước khi đến tỉnh Tây, Tôn Hàn đã bắt đầu chuẩn bị cho việc giành lại thế lực.
Sau khi vào tỉnh Tây, mỗi bước đi đều khó khăn, hầu như không ai coi trọng một người kế nhiệm trẻ như anh.
Đi được tới ngày hôm nay anh đã phải tính toán rất nhiều, thực sự không hề đơn giản.
"Tiếp theo đây, cậu chủ có thể dồn hết tâm sức để đối phó với Giang Lệ khi hắn xuống phía Nam!", Từ Khang Niên lại gần, cũng cảm thán một câu.
Tôn Hàn liếc mắt nhìn sang Từ Khang Niên, cười đáp: "Từ khi tôi ra tù đến giờ, ông luôn hết lòng giúp đỡ tôi mọi việc. Mặc dù thời gian không dài, nhưng ông làm việc rất tốt".
"Lần này trong nội bộ có nhiều sự thay đổi về nhân sự, vậy mà tôi lại không sắp xếp cho ông vị trí nào, trong lòng ông không cảm thấy không thoải mái sao?"
"Nếu cậu chủ đã không sắp xếp thì chắc chắn là đã có tính toán riêng", Từ Khang Niên lập tức đáp.
Mặc dù Từ Khang Niên trả lời nhanh gọn như thể không cần suy nghĩ, nhưng Tôn Hàn vẫn nhận ra ông ấy có chút không cam lòng.
Nhưng anh cũng không thấy có gì không đúng, không cam tâm mới là bình thường. Là người dấn thân vào chốn tranh giành danh lợi này, làm gì có ai là không mưu cầu lợi ích.
Tôn Hàn nói tiếp: "Từ Khang Niên, tôi vẫn luôn rất yên tâm về ông, cũng từng nghĩ đến việc để ông làm phó tổng giám đốc tập đoàn Cửu Thành nhưng sau cùng tôi lại đổi ý, có biết lý do tại sao không?"
Từ Khang Niên lắc đầu, một người đàn ông trung niên ngoài bốn mươi như ông ta vẫn không thể nào đoán nổi suy nghĩ của một chàng trai trẻ chưa đầy ba mươi tuổi như Tôn Hàn.
Nhưng nếu Từ Khang Niên có thể đoán ra thì cậu chủ đã không còn là cậu chủ nữa rồi.
"Cũng là vì muốn tốt cho ông".
Tôn Hàn khẽ thở dài, sau đó tiếp tục nói: "Năng lực của ông là không thể nghi ngờ, cho dù có để ông ngồi lên ghế tổng giám đốc tập đoàn Cửu Thành thì tôi cũng tin rằng ông sẽ làm rất tốt. Cho ông một vị trí cao là không hề bất hợp lý, không hề bất hợp lý chút nào. Thế nhưng, thời cơ chưa tới".
"Giang Lệ sắp xuống phía Nam, ông ta muốn cướp vùng Tây Nam. Một khi ông ta ra tay thì tất cả những nhân vật cốt cán của Thiên Cửu Môn đều sẽ trở thành con mồi của ông ta".
"Ông vua của thế giới ngầm Giang Lệ, cho dù giờ đã có thêm Lệ Lận và Trần Cửu giúp sức nhưng nếu nói về cơ hội thắng thì tôi vẫn cảm thấy là không nhiều".
"Hiện giờ tôi không sắp xếp cho ông một vị trí nào bởi tôi sợ nếu tôi thua thì ông còn có thể về Giang Châu, tiếp tục làm chủ tịch của bất động sản Thịnh Hạ".
"Nếu như Giang Lệ thua, vậy thì vị trí trưởng Thương Bộ của Kim Thất Lạc sẽ chuyển giao cho ông!"
Sau khi nghe xong Tôn Hàn nói ra điều anh đang suy nghĩ, Từ Khang Niên không thể tin nổi, trong lòng càng trào dâng cảm giác muốn xả thân phục vụ Tôn Hàn.
Tôn Hàn đối xử với ông ấy quá tốt rồi.
Nếu thắng thì ông ấy sẽ được chia sẻ thành quả thắng lợi còn nếu thua thì lại chừa lại cho ông ấy đường lui.
"Cậu chủ, tôi...", Từ Khang Niên trong lòng có rất nhiều lời muốn nói mà lại không thốt ra được.
Tôn Hàn mỉm cười xua tay đáp: "Không cần nghĩ nhiều nói nhiều làm gì, cứ làm tốt việc của ông là được rồi. Từ Khang Niên, ông và tôi không giống nhau, tôi là người mà ông cụ Phó điểm mặt sẽ phải đối phó với Giang Lệ, tôi không thể rút lui".
"Còn ông, ngoài thân phận là người của Thiên Cửu Môn ra thì bất động sản Thịnh Hạ là sản nghiệp do ông tự tay gây dựng nên, không có lý do gì mà phải chịu chung hoạn nạn với Thiên Cửu Môn".
Đây là sự thật.
Thế lực của Thiên Cửu Môn trải khắp sáu tỉnh Tây Nam, nhưng chẳng lẽ sản nghiệp của tất cả những người ở trong Thiên Cửu Môn đều là sản nghiệp của Thiên Cửu Môn sao?
Chưa chắc.
Thực ra có rất nhiều thành viên đều dựa vào danh tiếng của Thiên Cửu Môn để làm ăn, mỗi năm chỉ cần nộp một khoản tiền cho tổ chức là được.
Sản nghiệp của họ đều thuộc về cá nhân.
Trường hợp của Từ Khang Niên chính là như vậy.
Cho nên, nếu một ngày tai họa ập xuống thì Từ Khang Niên rũ bỏ quan hệ với Thiên Cửu Môn cũng là điều dễ hiểu.
Khi họa ập đến thì thân ai nấy lo, việc đó không có gì sai.
Nếu như Tôn Hàn có lựa chọn thì cũng sẽ không đứng mũi chịu sào chờ Giang Lệ xuống phía Nam.
Đến trưa, Tôn Hàn nhận được điện thoại của Diệp Tô hẹn gặp anh.
Trong điện thoại, Diệp Tô vô cùng hoang mang sợ hãi, như thể có đại họa vừa ập xuống vậy.
Nghĩ đi nghĩ lại, Tôn Hàn vẫn đồng ý gặp mặt.
Đến tối, Tôn Hàn tới điểm hẹn là nhà hàng của Tiêu sư phụ.
Đối diện chính là khách sạn Huy Hoàng lớn nhất của tỉnh Tây.
Khi anh nhìn thấy Diệp Tô, cô ta trang điểm rất xinh đẹp, chắc chắn trước khi ra khỏi nhà đã chuẩn bị kỹ lưỡng.
Có điều, cho dù có trang điểm thế nào cũng không thể che giấu được vẻ tiều tụy của cô ta.
"Tôn Hàn, cậu đến rồi! Cậu gọi món đi!"
Nhìn thấy Tôn Hàn, Diệp Tô cố gắng nặn ra một nụ cười vô cùng khó coi.
"Gọi đại vài món đi, tôi không cầu kỳ đâu", Tôn Hàn ngồi xuống, tiện miệng đáp.
"Vậy được, để tôi gọi".
Diệp Tô chọn đại vài món trong menu rồi đưa lại cho người phục vụ.
Nói thật lòng, hôm nay Tôn Hàn không muốn tới. Anh cũng biết lý do Diệp Tô tìm anh là gì.
Nghĩ lại sự vô liêm sỉ của Diệp Tô trong đêm ở Giang Châu đó, anh vẫn còn vô cùng giận dữ.
"Tôn Hàn, tôi đã hỏi tình hình bên phía cảnh sát, muốn đòi lại số tiền đầu tư nguyên thạch đó ít nhất cũng phải đợi thêm một thời gian, thủ tục rất phức tạp, hơn nữa chưa chắc có thể lấy lại được toàn bộ!"
Thấy Tôn Hàn không nói gì, Diệp Tô cuối cùng cũng không nhịn nổi mà nói thẳng vấn đề.
"Ừm".
Thế nhưng, Tôn Hàn chỉ khẽ ừm một tiếng, sau đó thản nhiên đáp: "Vậy thì cứ đợi thôi, dù gì cảnh sát đã vào cuộc thì sẽ có một lời giải thích hợp lý cho chị".
Đây chắc chắn không phải đáp án mà Diệp Tô muốn, cô ta cắn răng, nói: "Tôn Hàn, cậu còn nhớ đã đồng ý với tôi sẽ giúp tôi trả lại sáu triệu mà tôi lấy của công ty không, không phải cậu đã quên rồi chứ?"
Vẫn còn mặt dày mà nhắc đến vấn đề này được!
Nếu Diệp Tô không gây chuyện thì số tiền kia sớm đã được chuyển vào thẻ cho cô ta rồi.
"Dạo này tôi cũng hơi kẹt, e là phải nuốt lời rồi', Tôn Hàn bịa đại một lý do.
Diệp Tô sao có thể không biết là Tôn Hàn không muốn cho cô ta tiền, nghe xong câu Tôn Hàn nói mà cô ta như muốn sụp đổ, vội vã khóc thút thít cầu xin: "Tôn Hàn, nếu cậu không giúp tôi sẽ phải ngồi tù! Giờ công ty đã biết việc tôi dùng tiền công, tôi đã bị đuổi việc rồi! Nếu trong vài ngày tới không trả lại được số tiền đó thì công ty sẽ kiện tôi, đến lúc đó tôi chắc chắn sẽ phải ngồi tù!"
Nói rồi, Diệp Tô chộp lấy tay Tôn Hàn, cầu xin: "Cậu nhất định phải giúp tôi, nếu cậu không giúp tôi thì tôi xong đời!"
Tôn Hàn từ từ gỡ tay Diệp Tô ra, cảm thấy vô cùng nực cười, anh đáp: "Tại sao tôi phải giúp chị?"
"Chị phải ngồi tù là do tự chị gây nên, cũng một phần do Từ Tiểu Bân, nhưng phần lớn vẫn là do lòng tham của chị, cậu ta đâu có ép chị dùng tiền của công ty".
"Hiện giờ xảy ra chuyện thì chỉ có thể tự trách mình thôi".
"Nói câu mất lòng, nếu tôi giúp thì coi như là nể mặt, còn nếu không giúp thì cũng chẳng có gì sai. Tôi không có nghĩa vụ phải trả nợ cho chị".
Tôn Hàn đã nói rất rõ ràng ý mình rồi.
Nhưng đối với Diệp Tô, Tôn Hàn lúc này là cái phao cứu sinh duy nhất.
"Tôn Hàn, tôi biết hôm đó tôi đã sai, tôi không nên mộng tưởng hão huyền về cậu, càng không nên nói tôi là bạn gái cậu trước mặt người khác!"
"Chỉ cần cậu giúp tôi, tôi có thể mua vui cho cậu được không? Khi cậu cần tôi sẽ xuất hiện, khi cậu không cần tôi sẽ biến mất!"
"Tôn Hàn, tôi đã đặt xong phòng ở khách sạn Huy Hoàng đối diện rồi. Chỉ cần cậu gật đầu thì đêm nay tôi là của cậu, sau này cũng sẽ là của cậu!"
"Lúc nhỏ không phải cậu thích tôi sao, đêm nay cậu sẽ được như ý nguyện!"
Chương 326: Sinh nhật của Trần Thanh Sương
Ngày xưa từng thích cô ta?
Tôn Hàn thực sự không biết tại sao Diệp Tô lại có suy nghĩ như thế.
Thời niên thiếu, anh chỉ gặp Diệp Tô vào những buổi sum họp gia đình, một năm chừng một, hai lần. Khi đó, cùng lắm là anh cảm thấy ngưỡng mộ Diệp Tô vì được cưng chiều như công chúa thôi. Và còn có đôi chút tự ti nữa.
Ngày ấy, mẹ nuôi luôn cho Từ Tiểu Bân những thứ tốt nhất, còn Tôn Hàn chỉ được chơi mấy món đồ mà Từ Tiểu Bân đã chơi chán rồi.
Có lẽ vào thời niên thiếu ấy, đối diện với bất kỳ ai, anh đều thấp hơn họ một cái đầu.
Sau khi thôi học và bước chân ra xã hội, Tôn Hàn từng bước vươn lên, kiếm được tiền rồi mới có thể hiên ngang ưỡn ngực.
Nhưng chuyện thích Diệp Tô thì hoàn toàn không có.
“Tôn Hàn à, cậu giàu đến vậy, mấy triệu đâu có đáng là gì với cậu? Cậu giúp tôi đi mà! Sau đêm nay, tôi sẽ là của cậu! Dù sao chúng ta cũng là thanh mai trúc mã, chẳng lẽ cậu không muốn chinh phục tôi sao?”
Có lẽ Diệp Tô đã bị ép vào đường cùng thật rồi. Cô ta không còn quan tâm đến lòng tự trọng của mình nữa, bây giờ chỉ biết đến tiền thôi!
“Đặt phòng ở khách sạn Huy Hoàng phía đối diện, dẫn đường đi”, đột nhiên, Tôn Hàn cụp mắt nói.
Diệp Tô mừng rỡ khôn xiết, lập tức xách túi đứng dậy, đi vòng qua bên kia bàn rồi khoác tay Tôn Hàn.
Vừa vào phòng khách sạn, Diệp Tô đã cởi áo khoác ra, phô bày cơ thể yêu kiều khiến lòng người sôi sục.
Cô ta định vòng tay ôm Tôn Hàn nhưng lại bị anh ngăn lại, “Chị đi tắm trước đi!”
Diệp Tô nhướng mày nhìn Tôn Hàn, rồi nhỏ giọng xin lỗi, “Xin lỗi nhé, tôi nôn nóng quá”.
Ngay lập tức, Diệp Tô bước vào phòng tắm chỉ ngăn cách với gian ngoài bằng một lớp cửa kính, tiếng nước chảy rào rào vang lên.
Tách!
Tôn Hàn châm thuốc, rồi gọi một cuộc điện thoại…
Khoảng mười phút sau, mùi thơm của sữa tắm bay ra.
Diệp Tô đã bước ra khỏi phòng tắm trong tình trạng không mảnh vải che thân.
Tôn Hàn chỉ liếc nhìn chứ không lao đến như trong dự đoán của Diệp Tô, mà lại bất ngờ đứng dậy đi ra mở cửa.
Lách tách!
Đột nhiên, có rất nhiều ánh đèn flash của máy ảnh chiếu vào.
Chẳng hiểu sao lại có rất nhiều phóng viên báo đài xuất hiện.
“Trong đó có một bà điên, các anh chị cứ việc chụp đi!”
Tôn Hàn bỏ lại một câu rồi lách qua đám phóng viên để rời khỏi phòng.
Để lại Diệp Tô đang hoảng loạn chạy lên giường để lấy chăn che cơ thể mình lại.
“Đừng chụp! Đừng chụp mà…”
…
Hôm sau.
Tôn Hàn tỉnh giấc, cảm thấy giấc ngủ đêm qua cực kỳ thoải mái.
Anh không có hứng thú với Diệp Tô. Nhưng trong buổi tối ở Giang Châu ấy, Diệp Tô đã cố ý nói nhăng nói cuội làm Liễu Y Y tức giận bỏ đi, điều này đã khiến trong lòng anh vô cùng khó chịu.
Cho Diệp Tô một bài học thế này làm anh rất hả hê, rất sung sướng!
Reng reng reng!
Anh vừa mở điện thoại lên thì đã có người gọi đến.
Tôn Hàn đứng dậy kéo rèm ra, tiện thể bắt máy.
“Tôn Hàn, sao cháu có thể làm vậy? Tối qua cháu thực sự rất quá đáng. Cháu có biết Diệp Tô sắp nổi tiếng khắp tỉnh lỵ này rồi không! Cháu, cháu bảo con bé sau này làm sao lấy chồng đây?!”, trong điện thoại, Dương Khai Phú tức giận trách móc anh.
“Bác cả à, bác là trưởng bối nên cháu vốn không muốn nói gì. Nhưng lẽ nào bác cảm thấy việc Diệp Tô đã làm ở Giang Châu là đúng hay sao?”, Tôn Hàn lạnh lùng hỏi lại.
Nếu Dương Khai Phú ra dáng trưởng bối thì anh còn nể mặt một chút.
Nhưng công bằng mà nói, hai bố con Dương Khai Phú và Diệp Tô đã thực sự khiến anh thay đổi quan điểm, đúng là quá vô sỉ.
Thế thì còn nể mặt làm gì?
Cứ nhân nhượng vì ông ta là trưởng bối thì ông ta lại càng lấn tới!
Quả nhiên, vừa nghe giọng nói lạnh tanh của Tôn Hàn, Dương Khai Phú đã không tức giận nữa, ăn nói rất mềm mỏng, “Tôn Hàn à, bác đúng là có phần sai trong chuyện ở Giang Châu. Nhưng cũng vì Diệp Tô thích cháu mà thôi. Cháu nghĩ mà xem, người bố này sao có thể không giúp con gái chứ?”
“Hơn nữa, phụ nữ bên ngoài làm sao thích hợp bằng người ở bên cạnh, đã hiểu rõ nhau. Mà bác nghe Diệp Tô bảo cô ta còn có một đứa con nữa. Cháu nói xem, cô ta làm sao xứng với cháu được?!”
“Tôn Hàn à, cháu nghe bác cả nói, tuy Diệp Tô có lúc hồ đồ, nhưng con bé thực sự rất tốt…”
Nói hay như hát, nhất quyết không chịu từ bỏ, vẫn muốn anh cưới Diệp Tô, sau đó cả nhà họ sẽ được hưởng thụ tài sản của anh một cách hợp tình hợp lý.
Hạng người tham lam ra mặt thế này, Tôn Hàn làm sao có thể đối đãi với ông ta như một trưởng bối cơ chứ?
Hơn nữa, Dương Khai Phú còn dám hạ thấp Liễu Y Y chỉ vì muốn nâng Diệp Tô lên!
“Người phụ nữ mà Diệp Tô đã gây ra chuyện hiểu lầm vào tối hôm ấy là mẹ ruột của con gái cháu! Đứa trẻ ấy, là con gái ruột của cháu! Bác cả à, bác đã cảm thấy bác quá đáng chưa?”, giọng nói của Tôn Hàn rất đỗi lạnh lùng.
“…”
Bên kia đầu dây im lặng rất lâu, có lẽ vì Dương Khai Phú không ngờ hai mẹ con ấy lại có quan hệ như thế với Tôn Hàn.
Nói vậy, việc Diệp Tô gây rối, chẳng khác gì một kẻ thứ ba không biết xấu hổ đi gây sự với cô vợ.
Mà nếu như Diệp Tô là kẻ thứ ba thật thì cũng đành, chỉ có thể trách Tôn Hàn không biết kiềm chế bản thân.
Vấn đề ở đây là Tôn Hàn và Diệp Tô chẳng có bất cứ quan hệ gì cả.
Vậy mà Diệp Tô còn đi phá hoại gia đình người khác!
“Xin lỗi, Tôn Hàn, bác thực sự không ngờ chuyện, chuyện lại như thế. Bác thực sự không biết. Bác cả sai rồi, cháu có thể tha thứ cho bác không?”
Dương Khai Phú nhận lỗi ngay tức thì, nhưng có bao nhiêu phần chân thành thì không biết.
“Nếu cháu không tha thứ thì sao?”
“…”
“Tôn Hàn à, cháu, hầy, người không biết không có tội. Cháu đừng chấp nhặt như thế chứ! Dù lỗi của bác và Diệp Tô có nặng đến mấy thì bác cũng là bác cả của cháu, Diệp Tô cũng là chị họ nuôi của cháu mà!”
Đã biết là chị họ nuôi mà còn làm chuyện vô liêm sỉ như vậy!
Tôn Hàn cảm thấy mình sắp hết kiên nhẫn với hai bố con này rồi.
“Thôi được, sáu triệu đã hứa với Diệp Tô, cháu sẽ chuyển vào tài khoản của chị ta. Nhưng đến khi tiền đầu tư nguyên thạch đã được trả lại thì phải trả tiền cho cháu, không được thiếu một xu! Nếu không trả, cháu sẽ sai người đến đòi nợ”.
“Còn nữa, sau này nếu không có việc gì đặc biệt thì đừng làm phiền cháu!”
Tôn Hàn để lại vài câu nói rồi cúp máy.
Không phải do Tôn Hàn thiếu quyết đoán, mà vì sáu triệu ấy chẳng là gì với anh cả, nhưng nếu không có số tiền này thì Diệp Tô sẽ phải ngồi tù.
Ngẫm nghĩ một hồi, Tôn Hàn vẫn quyết định cho cô ta mượn tiền.
Anh thì chẳng sao cả. Nhưng nếu Diệp Tô ngồi tù, thì kẻ đầu sỏ gây ra chuyện này là Từ Tiểu Bân sẽ bị họ hàng thân thích mắng chửi, mẹ nuôi cũng không ngẩng mặt lên được.
Dù mẹ nuôi đối xử không tốt với anh đi chăng nữa thì cũng có công nuôi anh khôn lớn.
Anh nên biết ghi nhớ ân tình này.
Sai lầm mà Diệp Tô phạm phải cũng chẳng phải tội lỗi tày trời, anh đã trừng trị cô ta rồi, cho cô ta mượn sáu triệu cũng không sao.
Năm giờ chiều.
Tôn Hàn xuất hiện dưới lầu công ty quốc tế Phong Hoả chi nhánh tỉnh Nam.
Vốn dĩ anh không có việc gì để đến đây, nhưng lại đột nhiên nhận được cuộc gọi từ Trần Thanh Sương - bạn cùng bàn ngày xưa.
Trần Thanh Sương bảo là cô ấy được giám đốc Phương điều động đến tỉnh lỵ làm việc, hỏi Tôn Hàn có ở tỉnh lỵ hay không, vì dạo trước Tôn Hàn từng nói rằng năm sau sẽ đến tỉnh lỵ.
Tôn Hàn đáp là có.
Thế rồi Trần Thanh Sương nói rằng hôm nay là sinh nhật của cô ấy, đã hai mươi bảy rồi, ở tỉnh lỵ lại không có bạn bè nào!
Chương 327: Không hổ là người đàn ông lái Mercedes-Benz
Sinh nhật của người bạn cùng bàn vừa xinh đẹp vừa phóng khoáng như Trần Thanh Sương , đúng lúc Tôn Hàn cũng đang ở tỉnh lỵ, thế thì chắc chắn phải tham dự rồi.
Vì để Trần Thanh Sương nở mày nở mặt, Tôn Hàn còn cố tình lái Mercedes-Benz S đến trước cổng công ty.
Trong điện thoại, Trần Thanh Sương lẩm bẩm kể rằng đồng nghiệp nào ở tỉnh lỵ cũng thích khoe khoang cả, đáng ghét cực kỳ!
Tôn Hàn nhìn đồng hồ, đã năm giờ ba mươi phút.
Lúc này, nhân viên của quốc tế Phong Hoả đã bắt đầu tan làm ra về.
Có rất nhiều cô nàng vừa thấy Tôn Hàn lái Mercedes-Benz S thì đã nháy mắt với anh, nhưng hôm nay Tôn Hàn đeo kính râm nên không trông thấy.
“Mọi người, mọi người tạm dừng một chút nào. Tôi dặn nhé, mọi người hãy tìm phương tiện giao thông để đến nhà hàng Minh Hiên, tốt nhất là đừng tự lái xe. Hôm nay là sinh nhật của Thanh Sương, tất cả phải không say không về đấy!”
Sau đó, khoảng bảy, tám nhân viên cùng nhau bước ra, dẫn đầu là một người đàn ông trung niên khoảng bốn mươi tuổi với cái bụng phệ. Gã ta bảo đám người ấy dừng lại rồi hăng hái dặn dò.
“Chúng tôi biết rồi, quản lý!”
“Sẽ đến đúng giờ!”
“Chúng tôi đi trước nhé”.
Sau khi những người khác đã giải tán, người đàn ông bèn đi đến bên cạnh Trần Thanh Sương vẫn đang mặc đồ công sở, cười nịnh nọt, “Thanh Sương à, em ngồi xe anh nhé”.
Trần Thanh Sương nhíu mày, định từ chối nhưng không biết nên nói thế nào. Cô ấy đưa mắt nhìn xung quanh, đột nhiên nhìn thấy Tôn Hàn đang đứng bên cạnh chiếc Mercedes-Benz S, bèn ngoảnh đầu đáp, “Quản lý Chu à, thật ngại quá, bạn tôi đến rồi. Tôi sẽ ngồi xe của anh ấy!”
Sau đó, cô ấy bèn vẫy tay chạy đến chỗ Tôn Hàn.
Quản lý Chu chỉ biết trừng mắt nhìn chiếc Mercedes-Benz S, thầm căm tức!
“Mình còn tưởng cậu không đến!”, Trần Thanh Sương vung tay nói.
“Mình nghe nói đồng nghiệp muốn tổ chức sinh nhật cho cậu?”, Tôn Hàn khẽ cười hỏi.
Sắc mặt của Trần Thanh Sương sa sầm ngay lập tức, “Đừng nhắc nữa, hôm nay mình lỡ miệng nói hôm nay là sinh nhật mình cho đồng nghiệp ngồi cạnh, thế là cô ấy chạy đến nói cho Chu Hàn biết. Thế là Chu Hàn gióng trống khua chiêng nói là sẽ tổ chức tiệc sinh nhật cho mình. Muốn từ chối cũng không được, đau đầu lắm ấy!”
Tôn Hàn liếc nhìn Chu Hàn, tên đối phương và anh đều có một chữ ‘Hàn’. Lúc này, gã ta cũng đang nhìn anh thăm dò.
Tôn Hàn cũng đoán được phần nào, bèn cười hỏi Trần Thanh Sương, “Người này đang theo đuổi cậu sao?”
Trần Thanh Sương trợn mắt, “Đừng nhắc nữa, anh ta có vợ và con gái rồi, mà đến công ty vẫn không biết đứng đắn gì cả. Cậu có biết đồng nghiệp trong phòng thiết kế của mình gọi anh ta là gì không, là ‘Hàn già dê’ đấy!!”
“Nhờ phúc của cậu nên mình mới được làm việc ở một công ty lớn như quốc tế Phong Hoả, đúng là may mắn. Nhưng công ty lớn thế này mà sao vẫn có loại cặn bã như lão Hàn già dê ấy chứ?!”
Hờ!
Sắc mặt của Tôn Hàn khá là khó tả. Tuy biết cô ấy đang nói đến Chu Hàn, nhưng anh vẫn cảm thấy hơi rùng mình.
“Phương Minh Nguyệt làm việc không tốt nhỉ!”, đột nhiên, Tôn Hàn nói một câu như vậy.
Trần Thanh Sương vào được công ty quốc tế Phong Hoả là nhờ anh nhờ vả, anh không bảo Phương Minh Nguyệt phải chiếu cố nhiều, nhưng một số vấn đề nhỏ nhặt không nên xuất hiện, ví dụ như sự tồn tại của Chu Hàn.
“Không thể trách giám đốc Phương, là do mình đồng ý đến tỉnh lỵ mà!”, thấy Tôn Hàn có ý trách Phương Minh Nguyệt, Trần Thanh Sương bèn rối rít giải thích.
Thấy vậy, Tôn Hàn cũng không nói về chuyện này nữa, “Mình biết rồi. Thế tiếp theo cậu định làm gì?”
Tuy Tôn Hàn không thể hiện ra ngoài, nhưng đã ghi nhớ gã Chu Hàn này rồi. Khi trở về, anh sẽ dặn Phương Minh Nguyệt nghĩ cách đuổi gã ta đi.
Nếu như đây là một người theo đuổi ưu tú, tài sắc tương xứng với Trần Thanh Sương, thì Tôn Hàn sẽ không can thiệp.
Trần Thanh Sương là bạn của anh, chứ không phải là người phụ nữ của anh.
Nhưng gã Chu Hàn này đã có vợ và con gái mà còn dám theo đuổi Trần Thanh Sương, vậy thì không nên giữ lại nữa.
“Có nhiều đồng nghiệp ở đó lắm, chúng ta vẫn nên đến dự thì hơn. Đợi tiệc kết thúc thì chúng mình đi chơi sau”, Trần Thanh Sương ngẫm nghĩ giây lát, cuối cùng vẫn không làm điều xằng bậy.
Đồng nghiệp phòng thiết kế đều đã đến nhà hàng Minh Hiên, cô ấy là nhân vật chính mà vắng mặt, thì không hay lắm.
“Vậy được, lên xe đi!”, Tôn Hàn cũng không chối từ, vừa nói vừa mở cửa xe.
Hôm nay là sinh nhật của Trần Thanh Sương, đương nhiên người đón sinh nhật là quan trọng nhất, cô ấy nói sao thì anh nghe vậy.
Đến khi chiếc Mercedes-Benz S đã đi mất, Chu Hàn mới tức giận ngồi vào chiếc A4L mới tinh của mình.
Chẳng bao lâu sau, Tôn Hàn đã đỗ xe ở bãi đỗ của nhà hàng Minh Hiên, cả hai xuống xe.
Tôn Hàn theo chân Trần Thanh Sương bước vào căn phòng mà Chu Hàn đã đặt. Trần Thanh Sương lập tức giới thiệu với mọi người, “Tôi giới thiệu nhé, đây là bạn cùng bàn hồi cấp hai của tôi, tên là Tôn Hàn!”
“Chào mọi người!”, Tôn Hàn lập tức lịch sự chào hỏi.
“Xin chào!”
Rất nhiều người chào lại, nhưng vẻ mặt hơi kỳ lạ.
Còn có mấy người xì xào bàn tán.
“Sao Trần Thanh Sương lại đưa bạn cấp hai đến đây vậy? Rốt cuộc là ngốc thật, hay là cố tình dẫn bạn đến đây để che đậy? Chẳng lẽ cô ấy không biết Hàn già dê tổ chức tiệc sinh nhật cho cô ấy là có ý gì à?”
“Thì đấy. Tí nữa mà Hàn già dê đến đây, thể nào mặt mũi cũng tối sầm cho mà xem!”
“Mà bạn học của Trần Thanh Sương ăn mặc sang trọng thật, ngoại hình cũng được, xứng đôi với Trần Thanh Sương lắm ấy!”
“Hình như ban nãy tôi có thấy anh ấy ở trước công ty, bạn của Trần Thanh Sương lái Mercedes-Benz đó…”
“Thật không vậy, con nhà giàu à?”
“…”
Chuyện Tôn Hàn lái Mercedes-Benz S được họ truyền tai nhau. Chẳng mấy chốc, mọi người đều biết chuyện này, ánh mắt nhìn Tôn Hàn cũng thay đổi hẳn, trở nên khách sáo hơn nhiều.
Có người còn chủ động dời ghế cho Tôn Hàn và Trần Thanh Sương ngồi cạnh nhau.
“Ừm, sao vẫn chưa gọi món thế?”, sau khi vào chỗ, Tôn Hàn vừa nhìn thực đơn chưa được ai động vào vừa hỏi.
Những người còn lại nhìn nhau, lúng túng không đáp.
Trần Thanh Sương huých tay vào Tôn Hàn, thì thào nói, “Ai thanh toán thì người nấy gọi món! Hàn già dê còn chưa đến, ai mà gọi món chứ? Cậu không ở công ty nên không biết, bình thường Hàn già dê cực kỳ keo kiệt.Chẳng biết hôm nay anh ta lên cơn gì mà lại nằng nặc đòi tổ chức tiệc sinh nhật cho mình!”
Thì là vì có ý đồ với cô ấy chứ còn gì nữa!
Tôn Hàn bật cười trong lòng. Rồi bỗng nhiên, Tôn Hàn cầm thực đơn lên, trong ánh mắt kỳ lạ của mọi người, anh cẩn thận chọn bảy, tám món ăn chính, rượu vang, rượu trắng và bia đều gọi một ít.
Gọi món xong, Tôn Hàn lại đặt thực đơn vào giữa bàn ăn, lịch sự nói, “Tôi gọi mấy món này, mọi người xem có cần bổ sung không. Mọi người đều là đồng nghiệp của Thanh Sương, không cần khách sáo”.
Mọi người: “…”
Trần Thanh Sương đã nhìn thấy mấy món mà Tôn Hàn gọi, không hề rẻ chút nào. Cô ấy bực bội nhéo Tôn Hàn một cái, “Cậu làm gì thế?”
“Để cậu nở mày nở mặt đấy thôi. Tuy nói là người ta đãi tiệc, nhưng được người ta mời thì phải nghe lời người ta. Tiêu tiền của mình vẫn thoải mái hơn”, Tôn Hàn thản nhiên nói.
Trần Thanh Sương lập tức cảm thấy cõi lòng ngọt ngào, nhưng ngoài miệng vẫn bảo, “Thế được cậu mời thì không phải nghe lời cậu à?”
Những người còn lại đều sửng sốt, nhưng vẫn hiểu ra, bạn của Trần Thanh Sương sẽ là người thanh toán bữa ăn này!
Không hổ là người đàn ông lái Mercedes-Benz, hào phóng thật đấy!!
Kim Thất Lạc đương nhiên là không vui, đến độ tuổi như ông ta đã không còn làm được những việc mà người trẻ tuổi có thể làm, đã đến lúc phải nghỉ hưu.
Ông ta giữ lại được cái ghế trưởng Thương Bộ, nhưng sớm muộn gì vị trí này cũng phải nhường lại, không đến lượt con trai ông ta kế thừa.
Nhưng tập đoàn Cửu Thành thì khác, vị trí tổng giám đốc tập đoàn Cửu Thành thì có thể truyền lại cho con trai ông ta.
Nhưng giờ chỉ một câu nói của Tôn Hàn mà đòi hất cẳng ông ta ra khỏi tập đoàn Cửu Thành, muốn biến sản nghiệp ông ta dồn hết tâm sức biến thành của mình trở thành một thứ không liên quan gì đến ông ta.
Nhưng hiện giờ, trong nội bộ Thiên Cửu Môn đã không còn ai đủ tư cách chống đối Tôn Hàn nữa rồi.
Đại cục đã được hình thành!
Nói cách khác thì giờ Tôn Hàn muốn làm gì cũng không có ai ngăn cản nổi.
Kim Thất Lạc chỉ đành nhìn sang Thẩm Vấn, ít nhất Kim Thất Lạc còn giữ được cái ghế trưởng Thương Bộ còn Thẩm Vấn thì chẳng còn gì.
Nếu Thẩm Vấn chịu đứng ra phản đối kịch liệt thì ông ta mới có cơ hội giữ lại được tiếng nói của mình trong tập đoàn Cửu Thành này.
"Tôi đồng ý".
Sau một vài giây trầm mặc, Thẩm Vấn hào sảng đồng ý: "Tôi đồng ý giao lại vị trí trưởng Ám Bộ cho Lận soái!"
Đây...
Người trước nay không ngừng chống đối Tôn Hàn là Thẩm Vấn giờ cũng đã chịu cúi đầu thỏa hiệp.
Thì Kim Thất Lạc còn làm gì được nữa?
Thấy Tôn Hàn đang nhìn về phía mình, Kim Thất Lạc dựa vào ghế, bất lực nói: "Tôi đồng ý từ chức tổng giám đốc tập đoàn Cửu Thành, vị trí đó sẽ cho Vương Bách Vạn tiếp quản".
Những người khác không nói gì nhưng trong lòng đều rõ.
Lên voi xuống chó là chuyện thường tình, sau mười năm Thiên Cửu Môn giờ đã khác.
Thời của Tôn Hàn đã tới.
Có điều liệu Tôn Hàn có giữ được vị trí bá chủ vùng Tây Nam hay không thì phải chờ thêm mới biết được.
Giang Lệ xuống phía Nam.
"Tề Thiên Tại, Lệ Lận, Vương Bách Vạn, ba người nhanh chóng tiếp quản vị trí, đảm bảo mọi công việc mình phụ trách được xử lý ổn thỏa".
Sau khi Kim Thất Lạc và Thẩm Vấn phải khuất phục, Tôn Hàn cũng không hề tỏ thái độ gì mà chỉ nhìn sang ba người vừa được bổ nhiệm.
"Rõ!"
Ba người đồng thanh đáp.
Những người từng trải như Tề Thiên Tại và Lệ Lận thì còn đỡ, không tỏ ra kích động.
Nhưng Vương Bách Vạn tên mập này vui đến nỗi như sắp lao tới hôn Tôn Hàn một cái vậy.
Tổng giám đốc tập đoàn Cửu Thành!
Thế thì khác nào được bước chân vào hàng ngũ các vị bô lão cốt cán của Thiên Cửu Môn!
Vương Bách Vạn cũng có ngày trở mình được như vậy đấy!
"Trước mắt, Thiên Cửu Môn vừa được hợp nhất lại, thời gian tới có lẽ sẽ có nhiều thay đổi về nhân sự nên các vị nên chuẩn bị tinh thần trước. Cũng mong mọi người hoàn thành tốt nhiệm vụ được giao, chăm chỉ làm việc".
"Có vậy thôi, tan họp!"
Tôn Hàn nhắc nhở qua loa vài câu rồi cho tan họp.
Ý tại ngôn ngoại, dù Tôn Hàn không nói thẳng ra nhưng ai cũng hiểu chỉ cần mình làm không tốt công việc được giao thì bất cứ lúc nào cũng có thể bị cho bãi nhiệm.
Sau khi cuộc họp kết thúc, Tôn Hàn bảo Thẩm Vấn ở lại rồi cùng anh ta đi sang phòng nghỉ bên cạnh.
"Anh có thấy bất mãn về sự sắp xếp của tôi không?", Tôn Hàn tự tay rót hai cốc nước đặt lên bàn trà rồi mới ngồi xuống nói.
Thẩm Vấn đáp: "Bất cứ sự sắp xếp nào của cậu chủ chúng tôi chỉ có thể nghe theo, không thể nào bất mãn".
Tôn Hàn mỉm cười đáp: "Anh đã quản lý Ám Bộ hàng chục năm trời, vậy mà chỉ một câu của tôi đã bắt anh giao lại vị trí này cho người khác, vậy mà anh không cảm thấy không cam tâm sao?"
Thẩm Vấn hỏi lại: "Nếu tôi nói tôi không cam tâm thì cậu chủ sẽ để tôi tiếp tục cai quản Ám Bộ sao?"
"Đúng vậy".
"..."
Thẩm Vấn vẻ mặt đầy nghi hoặc, hỏi: "Cậu chủ, tôi chưa hiểu ý cậu".
Tôn Hàn bật cười, ánh mắt có chút lơ đãng, đáp: "Thực ra ban đầu tôi không có ý định cho Lệ Lận thay thế vị trí của anh, tôi chỉ muốn để Kim Thất Lạc giao lại quyền cai quản tập đoàn Cửu Thành còn vị trí của anh sẽ không thay đổi. Còn việc khác mà tôi vừa nói sẽ giao lại cho Lệ Lận".
"Nhưng mới tối hôm trước, tôi đã đổi ý".
Hả?
Thẩm Vấn càng lúc càng cảm thấy nghi hoặc, lúc mở cuộc họp khi yêu cầu Thẩm Vấn giao lại vị trí trưởng Ám Bộ, Tôn Hàn cũng nói còn có việc khác muốn sắp xếp cho anh ta làm.
Nhưng trong toàn bộ Thiên Cửu Môn thì chỉ có vài người quản lý những doanh nghiệp lớn nhất và trưởng ba bộ là quan trọng nhất, những người đó chính là nòng cốt của Thiên Cửu Môn.
Nhưng sau khi Thẩm Vấn giao lại vị trí trưởng Ám Bộ thì đã không còn vị trí nòng cốt nào đang trống nữa.
Cho nên Thẩm Vấn cho rằng Tôn Hàn đang muốn nâng đỡ Lệ Lận. Còn anh ta thì hoặc là sắp bị đá ra ngoài, hoặc sắp trở thành thuộc hạ của Lệ Lận.
Nhưng giờ nghe Tôn Hàn nói vậy, hình như còn có ý tứ gì khác?
"Trong số ba bộ, nhiệm vụ mà Ám Bộ phụ trách là phức tạp nhất, mạng lưới thông tin rộng nhất, năng lực cũng toàn diện nhất. Mà Thẩm Vấn anh là người phụ trách Ám Bộ, kể từ khi anh phụ trách Ám Bộ chưa từng xảy ra bất cứ vấn đề gì, từ đó đủ thấy anh rất có năng lực!"
"Theo tôi thấy, hiện giờ trong Thiên Cửu Môn thì anh và Lệ Lận là hai người có năng lực nhất. Hơn nữa, hai người đều còn trẻ. Nếu như tôi có gặp chuyện gì bất trắc, thì hai người là người đủ tư cách thay tôi chủ trì đại cục!"
"Từ trước hôm qua tôi luôn nghĩ mình sẽ chọn Lệ Lận làm việc đó, nhưng sau cùng tôi lại quyết định chọn anh!"
Nói đến đây, Tôn Hàn cho rằng Thẩm Vấn đã hiểu ý mình rồi.
"Cậu chủ muốn tôi trở thành thủ lĩnh dự bị của Thiên Cửu Môn sao?"
Thẩm Vấn đã hiểu ra, nhưng vẫn cảm thấy vô cùng khó tin.
Lý Hắc Tử vì vị trí đó mà từng bước ép mình đi vào chỗ chết.
Vô số kẻ khác cũng thèm khát vị trí này.
Thế nhưng, vị trí đó lại rơi vào tay anh ta dễ dàng như vậy sao?
Mặc dù việc đó chưa hoàn toàn chắc chắn nhưng có thể khiến vô số kẻ đứng ngồi không yên.
Thẩm Vấn không hiểu, giữa anh ta và Tôn Hàn gần như chẳng có giao tình gì, thậm chí còn có chút đối chọi nhau.
Tôn Hàn tại sao lại chọn anh ta?
Theo lý mà nói thì dù có hết người để chọn thì Lệ Lận trước đây là người kế nhiệm mà Phó Văn Húc định chọn mới là người phù hợp nhất để tiếp quản Thiên Cửu Môn mới phải.
Vẻ mặt Thẩm Vấn lại chẳng hề vui mừng chút nào.
"Lý do cụ thể khiến tôi chọn anh thì sau này anh sẽ rõ. Việc giờ anh cần suy xét là dần dần gây dựng mạng lưới của mình, sau đó giúp tôi quản lý những việc vặt của Thiên Cửu Môn, điều tiết quan hệ trong nội bộ".
"Còn tôi, tôi cũng có thể tập trung chuẩn bị cho việc đối phó với Giang Lệ!"
"Nếu Giang Lệ vẫn nhất quyết muốn xuống phía Nam... thì chỉ có thể là kết cục một mất một còn!", ánh mắt Tôn Hàn lộ ra vẻ kiên định.
Thẩm Vấn nửa đùa nửa thật đáp: "Anh vẫn cứ nên sống thì tốt hơn, nếu anh chết thì tôi không đối phó nổi Giang Lệ đâu. Nói không chừng lên làm thủ lĩnh được hai ngày đã phải đầu hàng rồi!"
Thực ra lúc ở cuộc họp, khi phải từ bỏ vị trí trưởng Ám Bộ, Thẩm Vấn đã chuẩn bị để rút khỏi Thiên Cửu Môn.
Cùng lắm thì từ bỏ tất cả, ung dung rời đi.
Nhưng anh ta thực sự không thể ngờ Tôn Hàn lại định sắp xếp cho anh ta một vị trí mà tất cả những người khác đều ngưỡng mộ và thèm khát như vậy.
Người kế nhiệm!
Để anh ta trở thành người kế nhiệm Tôn Hàn...
Chương 325: Đêm nay tôi là của cậu
Trước ô cửa sổ sát đất, Tôn Hàn thở dài nặng nề, cảm thán một câu: "Cuối cùng thì cũng vào việc chính rồi!"
Nói đúng hơn, ngay từ trước khi đến tỉnh Tây, Tôn Hàn đã bắt đầu chuẩn bị cho việc giành lại thế lực.
Sau khi vào tỉnh Tây, mỗi bước đi đều khó khăn, hầu như không ai coi trọng một người kế nhiệm trẻ như anh.
Đi được tới ngày hôm nay anh đã phải tính toán rất nhiều, thực sự không hề đơn giản.
"Tiếp theo đây, cậu chủ có thể dồn hết tâm sức để đối phó với Giang Lệ khi hắn xuống phía Nam!", Từ Khang Niên lại gần, cũng cảm thán một câu.
Tôn Hàn liếc mắt nhìn sang Từ Khang Niên, cười đáp: "Từ khi tôi ra tù đến giờ, ông luôn hết lòng giúp đỡ tôi mọi việc. Mặc dù thời gian không dài, nhưng ông làm việc rất tốt".
"Lần này trong nội bộ có nhiều sự thay đổi về nhân sự, vậy mà tôi lại không sắp xếp cho ông vị trí nào, trong lòng ông không cảm thấy không thoải mái sao?"
"Nếu cậu chủ đã không sắp xếp thì chắc chắn là đã có tính toán riêng", Từ Khang Niên lập tức đáp.
Mặc dù Từ Khang Niên trả lời nhanh gọn như thể không cần suy nghĩ, nhưng Tôn Hàn vẫn nhận ra ông ấy có chút không cam lòng.
Nhưng anh cũng không thấy có gì không đúng, không cam tâm mới là bình thường. Là người dấn thân vào chốn tranh giành danh lợi này, làm gì có ai là không mưu cầu lợi ích.
Tôn Hàn nói tiếp: "Từ Khang Niên, tôi vẫn luôn rất yên tâm về ông, cũng từng nghĩ đến việc để ông làm phó tổng giám đốc tập đoàn Cửu Thành nhưng sau cùng tôi lại đổi ý, có biết lý do tại sao không?"
Từ Khang Niên lắc đầu, một người đàn ông trung niên ngoài bốn mươi như ông ta vẫn không thể nào đoán nổi suy nghĩ của một chàng trai trẻ chưa đầy ba mươi tuổi như Tôn Hàn.
Nhưng nếu Từ Khang Niên có thể đoán ra thì cậu chủ đã không còn là cậu chủ nữa rồi.
"Cũng là vì muốn tốt cho ông".
Tôn Hàn khẽ thở dài, sau đó tiếp tục nói: "Năng lực của ông là không thể nghi ngờ, cho dù có để ông ngồi lên ghế tổng giám đốc tập đoàn Cửu Thành thì tôi cũng tin rằng ông sẽ làm rất tốt. Cho ông một vị trí cao là không hề bất hợp lý, không hề bất hợp lý chút nào. Thế nhưng, thời cơ chưa tới".
"Giang Lệ sắp xuống phía Nam, ông ta muốn cướp vùng Tây Nam. Một khi ông ta ra tay thì tất cả những nhân vật cốt cán của Thiên Cửu Môn đều sẽ trở thành con mồi của ông ta".
"Ông vua của thế giới ngầm Giang Lệ, cho dù giờ đã có thêm Lệ Lận và Trần Cửu giúp sức nhưng nếu nói về cơ hội thắng thì tôi vẫn cảm thấy là không nhiều".
"Hiện giờ tôi không sắp xếp cho ông một vị trí nào bởi tôi sợ nếu tôi thua thì ông còn có thể về Giang Châu, tiếp tục làm chủ tịch của bất động sản Thịnh Hạ".
"Nếu như Giang Lệ thua, vậy thì vị trí trưởng Thương Bộ của Kim Thất Lạc sẽ chuyển giao cho ông!"
Sau khi nghe xong Tôn Hàn nói ra điều anh đang suy nghĩ, Từ Khang Niên không thể tin nổi, trong lòng càng trào dâng cảm giác muốn xả thân phục vụ Tôn Hàn.
Tôn Hàn đối xử với ông ấy quá tốt rồi.
Nếu thắng thì ông ấy sẽ được chia sẻ thành quả thắng lợi còn nếu thua thì lại chừa lại cho ông ấy đường lui.
"Cậu chủ, tôi...", Từ Khang Niên trong lòng có rất nhiều lời muốn nói mà lại không thốt ra được.
Tôn Hàn mỉm cười xua tay đáp: "Không cần nghĩ nhiều nói nhiều làm gì, cứ làm tốt việc của ông là được rồi. Từ Khang Niên, ông và tôi không giống nhau, tôi là người mà ông cụ Phó điểm mặt sẽ phải đối phó với Giang Lệ, tôi không thể rút lui".
"Còn ông, ngoài thân phận là người của Thiên Cửu Môn ra thì bất động sản Thịnh Hạ là sản nghiệp do ông tự tay gây dựng nên, không có lý do gì mà phải chịu chung hoạn nạn với Thiên Cửu Môn".
Đây là sự thật.
Thế lực của Thiên Cửu Môn trải khắp sáu tỉnh Tây Nam, nhưng chẳng lẽ sản nghiệp của tất cả những người ở trong Thiên Cửu Môn đều là sản nghiệp của Thiên Cửu Môn sao?
Chưa chắc.
Thực ra có rất nhiều thành viên đều dựa vào danh tiếng của Thiên Cửu Môn để làm ăn, mỗi năm chỉ cần nộp một khoản tiền cho tổ chức là được.
Sản nghiệp của họ đều thuộc về cá nhân.
Trường hợp của Từ Khang Niên chính là như vậy.
Cho nên, nếu một ngày tai họa ập xuống thì Từ Khang Niên rũ bỏ quan hệ với Thiên Cửu Môn cũng là điều dễ hiểu.
Khi họa ập đến thì thân ai nấy lo, việc đó không có gì sai.
Nếu như Tôn Hàn có lựa chọn thì cũng sẽ không đứng mũi chịu sào chờ Giang Lệ xuống phía Nam.
Đến trưa, Tôn Hàn nhận được điện thoại của Diệp Tô hẹn gặp anh.
Trong điện thoại, Diệp Tô vô cùng hoang mang sợ hãi, như thể có đại họa vừa ập xuống vậy.
Nghĩ đi nghĩ lại, Tôn Hàn vẫn đồng ý gặp mặt.
Đến tối, Tôn Hàn tới điểm hẹn là nhà hàng của Tiêu sư phụ.
Đối diện chính là khách sạn Huy Hoàng lớn nhất của tỉnh Tây.
Khi anh nhìn thấy Diệp Tô, cô ta trang điểm rất xinh đẹp, chắc chắn trước khi ra khỏi nhà đã chuẩn bị kỹ lưỡng.
Có điều, cho dù có trang điểm thế nào cũng không thể che giấu được vẻ tiều tụy của cô ta.
"Tôn Hàn, cậu đến rồi! Cậu gọi món đi!"
Nhìn thấy Tôn Hàn, Diệp Tô cố gắng nặn ra một nụ cười vô cùng khó coi.
"Gọi đại vài món đi, tôi không cầu kỳ đâu", Tôn Hàn ngồi xuống, tiện miệng đáp.
"Vậy được, để tôi gọi".
Diệp Tô chọn đại vài món trong menu rồi đưa lại cho người phục vụ.
Nói thật lòng, hôm nay Tôn Hàn không muốn tới. Anh cũng biết lý do Diệp Tô tìm anh là gì.
Nghĩ lại sự vô liêm sỉ của Diệp Tô trong đêm ở Giang Châu đó, anh vẫn còn vô cùng giận dữ.
"Tôn Hàn, tôi đã hỏi tình hình bên phía cảnh sát, muốn đòi lại số tiền đầu tư nguyên thạch đó ít nhất cũng phải đợi thêm một thời gian, thủ tục rất phức tạp, hơn nữa chưa chắc có thể lấy lại được toàn bộ!"
Thấy Tôn Hàn không nói gì, Diệp Tô cuối cùng cũng không nhịn nổi mà nói thẳng vấn đề.
"Ừm".
Thế nhưng, Tôn Hàn chỉ khẽ ừm một tiếng, sau đó thản nhiên đáp: "Vậy thì cứ đợi thôi, dù gì cảnh sát đã vào cuộc thì sẽ có một lời giải thích hợp lý cho chị".
Đây chắc chắn không phải đáp án mà Diệp Tô muốn, cô ta cắn răng, nói: "Tôn Hàn, cậu còn nhớ đã đồng ý với tôi sẽ giúp tôi trả lại sáu triệu mà tôi lấy của công ty không, không phải cậu đã quên rồi chứ?"
Vẫn còn mặt dày mà nhắc đến vấn đề này được!
Nếu Diệp Tô không gây chuyện thì số tiền kia sớm đã được chuyển vào thẻ cho cô ta rồi.
"Dạo này tôi cũng hơi kẹt, e là phải nuốt lời rồi', Tôn Hàn bịa đại một lý do.
Diệp Tô sao có thể không biết là Tôn Hàn không muốn cho cô ta tiền, nghe xong câu Tôn Hàn nói mà cô ta như muốn sụp đổ, vội vã khóc thút thít cầu xin: "Tôn Hàn, nếu cậu không giúp tôi sẽ phải ngồi tù! Giờ công ty đã biết việc tôi dùng tiền công, tôi đã bị đuổi việc rồi! Nếu trong vài ngày tới không trả lại được số tiền đó thì công ty sẽ kiện tôi, đến lúc đó tôi chắc chắn sẽ phải ngồi tù!"
Nói rồi, Diệp Tô chộp lấy tay Tôn Hàn, cầu xin: "Cậu nhất định phải giúp tôi, nếu cậu không giúp tôi thì tôi xong đời!"
Tôn Hàn từ từ gỡ tay Diệp Tô ra, cảm thấy vô cùng nực cười, anh đáp: "Tại sao tôi phải giúp chị?"
"Chị phải ngồi tù là do tự chị gây nên, cũng một phần do Từ Tiểu Bân, nhưng phần lớn vẫn là do lòng tham của chị, cậu ta đâu có ép chị dùng tiền của công ty".
"Hiện giờ xảy ra chuyện thì chỉ có thể tự trách mình thôi".
"Nói câu mất lòng, nếu tôi giúp thì coi như là nể mặt, còn nếu không giúp thì cũng chẳng có gì sai. Tôi không có nghĩa vụ phải trả nợ cho chị".
Tôn Hàn đã nói rất rõ ràng ý mình rồi.
Nhưng đối với Diệp Tô, Tôn Hàn lúc này là cái phao cứu sinh duy nhất.
"Tôn Hàn, tôi biết hôm đó tôi đã sai, tôi không nên mộng tưởng hão huyền về cậu, càng không nên nói tôi là bạn gái cậu trước mặt người khác!"
"Chỉ cần cậu giúp tôi, tôi có thể mua vui cho cậu được không? Khi cậu cần tôi sẽ xuất hiện, khi cậu không cần tôi sẽ biến mất!"
"Tôn Hàn, tôi đã đặt xong phòng ở khách sạn Huy Hoàng đối diện rồi. Chỉ cần cậu gật đầu thì đêm nay tôi là của cậu, sau này cũng sẽ là của cậu!"
"Lúc nhỏ không phải cậu thích tôi sao, đêm nay cậu sẽ được như ý nguyện!"
Chương 326: Sinh nhật của Trần Thanh Sương
Ngày xưa từng thích cô ta?
Tôn Hàn thực sự không biết tại sao Diệp Tô lại có suy nghĩ như thế.
Thời niên thiếu, anh chỉ gặp Diệp Tô vào những buổi sum họp gia đình, một năm chừng một, hai lần. Khi đó, cùng lắm là anh cảm thấy ngưỡng mộ Diệp Tô vì được cưng chiều như công chúa thôi. Và còn có đôi chút tự ti nữa.
Ngày ấy, mẹ nuôi luôn cho Từ Tiểu Bân những thứ tốt nhất, còn Tôn Hàn chỉ được chơi mấy món đồ mà Từ Tiểu Bân đã chơi chán rồi.
Có lẽ vào thời niên thiếu ấy, đối diện với bất kỳ ai, anh đều thấp hơn họ một cái đầu.
Sau khi thôi học và bước chân ra xã hội, Tôn Hàn từng bước vươn lên, kiếm được tiền rồi mới có thể hiên ngang ưỡn ngực.
Nhưng chuyện thích Diệp Tô thì hoàn toàn không có.
“Tôn Hàn à, cậu giàu đến vậy, mấy triệu đâu có đáng là gì với cậu? Cậu giúp tôi đi mà! Sau đêm nay, tôi sẽ là của cậu! Dù sao chúng ta cũng là thanh mai trúc mã, chẳng lẽ cậu không muốn chinh phục tôi sao?”
Có lẽ Diệp Tô đã bị ép vào đường cùng thật rồi. Cô ta không còn quan tâm đến lòng tự trọng của mình nữa, bây giờ chỉ biết đến tiền thôi!
“Đặt phòng ở khách sạn Huy Hoàng phía đối diện, dẫn đường đi”, đột nhiên, Tôn Hàn cụp mắt nói.
Diệp Tô mừng rỡ khôn xiết, lập tức xách túi đứng dậy, đi vòng qua bên kia bàn rồi khoác tay Tôn Hàn.
Vừa vào phòng khách sạn, Diệp Tô đã cởi áo khoác ra, phô bày cơ thể yêu kiều khiến lòng người sôi sục.
Cô ta định vòng tay ôm Tôn Hàn nhưng lại bị anh ngăn lại, “Chị đi tắm trước đi!”
Diệp Tô nhướng mày nhìn Tôn Hàn, rồi nhỏ giọng xin lỗi, “Xin lỗi nhé, tôi nôn nóng quá”.
Ngay lập tức, Diệp Tô bước vào phòng tắm chỉ ngăn cách với gian ngoài bằng một lớp cửa kính, tiếng nước chảy rào rào vang lên.
Tách!
Tôn Hàn châm thuốc, rồi gọi một cuộc điện thoại…
Khoảng mười phút sau, mùi thơm của sữa tắm bay ra.
Diệp Tô đã bước ra khỏi phòng tắm trong tình trạng không mảnh vải che thân.
Tôn Hàn chỉ liếc nhìn chứ không lao đến như trong dự đoán của Diệp Tô, mà lại bất ngờ đứng dậy đi ra mở cửa.
Lách tách!
Đột nhiên, có rất nhiều ánh đèn flash của máy ảnh chiếu vào.
Chẳng hiểu sao lại có rất nhiều phóng viên báo đài xuất hiện.
“Trong đó có một bà điên, các anh chị cứ việc chụp đi!”
Tôn Hàn bỏ lại một câu rồi lách qua đám phóng viên để rời khỏi phòng.
Để lại Diệp Tô đang hoảng loạn chạy lên giường để lấy chăn che cơ thể mình lại.
“Đừng chụp! Đừng chụp mà…”
…
Hôm sau.
Tôn Hàn tỉnh giấc, cảm thấy giấc ngủ đêm qua cực kỳ thoải mái.
Anh không có hứng thú với Diệp Tô. Nhưng trong buổi tối ở Giang Châu ấy, Diệp Tô đã cố ý nói nhăng nói cuội làm Liễu Y Y tức giận bỏ đi, điều này đã khiến trong lòng anh vô cùng khó chịu.
Cho Diệp Tô một bài học thế này làm anh rất hả hê, rất sung sướng!
Reng reng reng!
Anh vừa mở điện thoại lên thì đã có người gọi đến.
Tôn Hàn đứng dậy kéo rèm ra, tiện thể bắt máy.
“Tôn Hàn, sao cháu có thể làm vậy? Tối qua cháu thực sự rất quá đáng. Cháu có biết Diệp Tô sắp nổi tiếng khắp tỉnh lỵ này rồi không! Cháu, cháu bảo con bé sau này làm sao lấy chồng đây?!”, trong điện thoại, Dương Khai Phú tức giận trách móc anh.
“Bác cả à, bác là trưởng bối nên cháu vốn không muốn nói gì. Nhưng lẽ nào bác cảm thấy việc Diệp Tô đã làm ở Giang Châu là đúng hay sao?”, Tôn Hàn lạnh lùng hỏi lại.
Nếu Dương Khai Phú ra dáng trưởng bối thì anh còn nể mặt một chút.
Nhưng công bằng mà nói, hai bố con Dương Khai Phú và Diệp Tô đã thực sự khiến anh thay đổi quan điểm, đúng là quá vô sỉ.
Thế thì còn nể mặt làm gì?
Cứ nhân nhượng vì ông ta là trưởng bối thì ông ta lại càng lấn tới!
Quả nhiên, vừa nghe giọng nói lạnh tanh của Tôn Hàn, Dương Khai Phú đã không tức giận nữa, ăn nói rất mềm mỏng, “Tôn Hàn à, bác đúng là có phần sai trong chuyện ở Giang Châu. Nhưng cũng vì Diệp Tô thích cháu mà thôi. Cháu nghĩ mà xem, người bố này sao có thể không giúp con gái chứ?”
“Hơn nữa, phụ nữ bên ngoài làm sao thích hợp bằng người ở bên cạnh, đã hiểu rõ nhau. Mà bác nghe Diệp Tô bảo cô ta còn có một đứa con nữa. Cháu nói xem, cô ta làm sao xứng với cháu được?!”
“Tôn Hàn à, cháu nghe bác cả nói, tuy Diệp Tô có lúc hồ đồ, nhưng con bé thực sự rất tốt…”
Nói hay như hát, nhất quyết không chịu từ bỏ, vẫn muốn anh cưới Diệp Tô, sau đó cả nhà họ sẽ được hưởng thụ tài sản của anh một cách hợp tình hợp lý.
Hạng người tham lam ra mặt thế này, Tôn Hàn làm sao có thể đối đãi với ông ta như một trưởng bối cơ chứ?
Hơn nữa, Dương Khai Phú còn dám hạ thấp Liễu Y Y chỉ vì muốn nâng Diệp Tô lên!
“Người phụ nữ mà Diệp Tô đã gây ra chuyện hiểu lầm vào tối hôm ấy là mẹ ruột của con gái cháu! Đứa trẻ ấy, là con gái ruột của cháu! Bác cả à, bác đã cảm thấy bác quá đáng chưa?”, giọng nói của Tôn Hàn rất đỗi lạnh lùng.
“…”
Bên kia đầu dây im lặng rất lâu, có lẽ vì Dương Khai Phú không ngờ hai mẹ con ấy lại có quan hệ như thế với Tôn Hàn.
Nói vậy, việc Diệp Tô gây rối, chẳng khác gì một kẻ thứ ba không biết xấu hổ đi gây sự với cô vợ.
Mà nếu như Diệp Tô là kẻ thứ ba thật thì cũng đành, chỉ có thể trách Tôn Hàn không biết kiềm chế bản thân.
Vấn đề ở đây là Tôn Hàn và Diệp Tô chẳng có bất cứ quan hệ gì cả.
Vậy mà Diệp Tô còn đi phá hoại gia đình người khác!
“Xin lỗi, Tôn Hàn, bác thực sự không ngờ chuyện, chuyện lại như thế. Bác thực sự không biết. Bác cả sai rồi, cháu có thể tha thứ cho bác không?”
Dương Khai Phú nhận lỗi ngay tức thì, nhưng có bao nhiêu phần chân thành thì không biết.
“Nếu cháu không tha thứ thì sao?”
“…”
“Tôn Hàn à, cháu, hầy, người không biết không có tội. Cháu đừng chấp nhặt như thế chứ! Dù lỗi của bác và Diệp Tô có nặng đến mấy thì bác cũng là bác cả của cháu, Diệp Tô cũng là chị họ nuôi của cháu mà!”
Đã biết là chị họ nuôi mà còn làm chuyện vô liêm sỉ như vậy!
Tôn Hàn cảm thấy mình sắp hết kiên nhẫn với hai bố con này rồi.
“Thôi được, sáu triệu đã hứa với Diệp Tô, cháu sẽ chuyển vào tài khoản của chị ta. Nhưng đến khi tiền đầu tư nguyên thạch đã được trả lại thì phải trả tiền cho cháu, không được thiếu một xu! Nếu không trả, cháu sẽ sai người đến đòi nợ”.
“Còn nữa, sau này nếu không có việc gì đặc biệt thì đừng làm phiền cháu!”
Tôn Hàn để lại vài câu nói rồi cúp máy.
Không phải do Tôn Hàn thiếu quyết đoán, mà vì sáu triệu ấy chẳng là gì với anh cả, nhưng nếu không có số tiền này thì Diệp Tô sẽ phải ngồi tù.
Ngẫm nghĩ một hồi, Tôn Hàn vẫn quyết định cho cô ta mượn tiền.
Anh thì chẳng sao cả. Nhưng nếu Diệp Tô ngồi tù, thì kẻ đầu sỏ gây ra chuyện này là Từ Tiểu Bân sẽ bị họ hàng thân thích mắng chửi, mẹ nuôi cũng không ngẩng mặt lên được.
Dù mẹ nuôi đối xử không tốt với anh đi chăng nữa thì cũng có công nuôi anh khôn lớn.
Anh nên biết ghi nhớ ân tình này.
Sai lầm mà Diệp Tô phạm phải cũng chẳng phải tội lỗi tày trời, anh đã trừng trị cô ta rồi, cho cô ta mượn sáu triệu cũng không sao.
Năm giờ chiều.
Tôn Hàn xuất hiện dưới lầu công ty quốc tế Phong Hoả chi nhánh tỉnh Nam.
Vốn dĩ anh không có việc gì để đến đây, nhưng lại đột nhiên nhận được cuộc gọi từ Trần Thanh Sương - bạn cùng bàn ngày xưa.
Trần Thanh Sương bảo là cô ấy được giám đốc Phương điều động đến tỉnh lỵ làm việc, hỏi Tôn Hàn có ở tỉnh lỵ hay không, vì dạo trước Tôn Hàn từng nói rằng năm sau sẽ đến tỉnh lỵ.
Tôn Hàn đáp là có.
Thế rồi Trần Thanh Sương nói rằng hôm nay là sinh nhật của cô ấy, đã hai mươi bảy rồi, ở tỉnh lỵ lại không có bạn bè nào!
Chương 327: Không hổ là người đàn ông lái Mercedes-Benz
Sinh nhật của người bạn cùng bàn vừa xinh đẹp vừa phóng khoáng như Trần Thanh Sương , đúng lúc Tôn Hàn cũng đang ở tỉnh lỵ, thế thì chắc chắn phải tham dự rồi.
Vì để Trần Thanh Sương nở mày nở mặt, Tôn Hàn còn cố tình lái Mercedes-Benz S đến trước cổng công ty.
Trong điện thoại, Trần Thanh Sương lẩm bẩm kể rằng đồng nghiệp nào ở tỉnh lỵ cũng thích khoe khoang cả, đáng ghét cực kỳ!
Tôn Hàn nhìn đồng hồ, đã năm giờ ba mươi phút.
Lúc này, nhân viên của quốc tế Phong Hoả đã bắt đầu tan làm ra về.
Có rất nhiều cô nàng vừa thấy Tôn Hàn lái Mercedes-Benz S thì đã nháy mắt với anh, nhưng hôm nay Tôn Hàn đeo kính râm nên không trông thấy.
“Mọi người, mọi người tạm dừng một chút nào. Tôi dặn nhé, mọi người hãy tìm phương tiện giao thông để đến nhà hàng Minh Hiên, tốt nhất là đừng tự lái xe. Hôm nay là sinh nhật của Thanh Sương, tất cả phải không say không về đấy!”
Sau đó, khoảng bảy, tám nhân viên cùng nhau bước ra, dẫn đầu là một người đàn ông trung niên khoảng bốn mươi tuổi với cái bụng phệ. Gã ta bảo đám người ấy dừng lại rồi hăng hái dặn dò.
“Chúng tôi biết rồi, quản lý!”
“Sẽ đến đúng giờ!”
“Chúng tôi đi trước nhé”.
Sau khi những người khác đã giải tán, người đàn ông bèn đi đến bên cạnh Trần Thanh Sương vẫn đang mặc đồ công sở, cười nịnh nọt, “Thanh Sương à, em ngồi xe anh nhé”.
Trần Thanh Sương nhíu mày, định từ chối nhưng không biết nên nói thế nào. Cô ấy đưa mắt nhìn xung quanh, đột nhiên nhìn thấy Tôn Hàn đang đứng bên cạnh chiếc Mercedes-Benz S, bèn ngoảnh đầu đáp, “Quản lý Chu à, thật ngại quá, bạn tôi đến rồi. Tôi sẽ ngồi xe của anh ấy!”
Sau đó, cô ấy bèn vẫy tay chạy đến chỗ Tôn Hàn.
Quản lý Chu chỉ biết trừng mắt nhìn chiếc Mercedes-Benz S, thầm căm tức!
“Mình còn tưởng cậu không đến!”, Trần Thanh Sương vung tay nói.
“Mình nghe nói đồng nghiệp muốn tổ chức sinh nhật cho cậu?”, Tôn Hàn khẽ cười hỏi.
Sắc mặt của Trần Thanh Sương sa sầm ngay lập tức, “Đừng nhắc nữa, hôm nay mình lỡ miệng nói hôm nay là sinh nhật mình cho đồng nghiệp ngồi cạnh, thế là cô ấy chạy đến nói cho Chu Hàn biết. Thế là Chu Hàn gióng trống khua chiêng nói là sẽ tổ chức tiệc sinh nhật cho mình. Muốn từ chối cũng không được, đau đầu lắm ấy!”
Tôn Hàn liếc nhìn Chu Hàn, tên đối phương và anh đều có một chữ ‘Hàn’. Lúc này, gã ta cũng đang nhìn anh thăm dò.
Tôn Hàn cũng đoán được phần nào, bèn cười hỏi Trần Thanh Sương, “Người này đang theo đuổi cậu sao?”
Trần Thanh Sương trợn mắt, “Đừng nhắc nữa, anh ta có vợ và con gái rồi, mà đến công ty vẫn không biết đứng đắn gì cả. Cậu có biết đồng nghiệp trong phòng thiết kế của mình gọi anh ta là gì không, là ‘Hàn già dê’ đấy!!”
“Nhờ phúc của cậu nên mình mới được làm việc ở một công ty lớn như quốc tế Phong Hoả, đúng là may mắn. Nhưng công ty lớn thế này mà sao vẫn có loại cặn bã như lão Hàn già dê ấy chứ?!”
Hờ!
Sắc mặt của Tôn Hàn khá là khó tả. Tuy biết cô ấy đang nói đến Chu Hàn, nhưng anh vẫn cảm thấy hơi rùng mình.
“Phương Minh Nguyệt làm việc không tốt nhỉ!”, đột nhiên, Tôn Hàn nói một câu như vậy.
Trần Thanh Sương vào được công ty quốc tế Phong Hoả là nhờ anh nhờ vả, anh không bảo Phương Minh Nguyệt phải chiếu cố nhiều, nhưng một số vấn đề nhỏ nhặt không nên xuất hiện, ví dụ như sự tồn tại của Chu Hàn.
“Không thể trách giám đốc Phương, là do mình đồng ý đến tỉnh lỵ mà!”, thấy Tôn Hàn có ý trách Phương Minh Nguyệt, Trần Thanh Sương bèn rối rít giải thích.
Thấy vậy, Tôn Hàn cũng không nói về chuyện này nữa, “Mình biết rồi. Thế tiếp theo cậu định làm gì?”
Tuy Tôn Hàn không thể hiện ra ngoài, nhưng đã ghi nhớ gã Chu Hàn này rồi. Khi trở về, anh sẽ dặn Phương Minh Nguyệt nghĩ cách đuổi gã ta đi.
Nếu như đây là một người theo đuổi ưu tú, tài sắc tương xứng với Trần Thanh Sương, thì Tôn Hàn sẽ không can thiệp.
Trần Thanh Sương là bạn của anh, chứ không phải là người phụ nữ của anh.
Nhưng gã Chu Hàn này đã có vợ và con gái mà còn dám theo đuổi Trần Thanh Sương, vậy thì không nên giữ lại nữa.
“Có nhiều đồng nghiệp ở đó lắm, chúng ta vẫn nên đến dự thì hơn. Đợi tiệc kết thúc thì chúng mình đi chơi sau”, Trần Thanh Sương ngẫm nghĩ giây lát, cuối cùng vẫn không làm điều xằng bậy.
Đồng nghiệp phòng thiết kế đều đã đến nhà hàng Minh Hiên, cô ấy là nhân vật chính mà vắng mặt, thì không hay lắm.
“Vậy được, lên xe đi!”, Tôn Hàn cũng không chối từ, vừa nói vừa mở cửa xe.
Hôm nay là sinh nhật của Trần Thanh Sương, đương nhiên người đón sinh nhật là quan trọng nhất, cô ấy nói sao thì anh nghe vậy.
Đến khi chiếc Mercedes-Benz S đã đi mất, Chu Hàn mới tức giận ngồi vào chiếc A4L mới tinh của mình.
Chẳng bao lâu sau, Tôn Hàn đã đỗ xe ở bãi đỗ của nhà hàng Minh Hiên, cả hai xuống xe.
Tôn Hàn theo chân Trần Thanh Sương bước vào căn phòng mà Chu Hàn đã đặt. Trần Thanh Sương lập tức giới thiệu với mọi người, “Tôi giới thiệu nhé, đây là bạn cùng bàn hồi cấp hai của tôi, tên là Tôn Hàn!”
“Chào mọi người!”, Tôn Hàn lập tức lịch sự chào hỏi.
“Xin chào!”
Rất nhiều người chào lại, nhưng vẻ mặt hơi kỳ lạ.
Còn có mấy người xì xào bàn tán.
“Sao Trần Thanh Sương lại đưa bạn cấp hai đến đây vậy? Rốt cuộc là ngốc thật, hay là cố tình dẫn bạn đến đây để che đậy? Chẳng lẽ cô ấy không biết Hàn già dê tổ chức tiệc sinh nhật cho cô ấy là có ý gì à?”
“Thì đấy. Tí nữa mà Hàn già dê đến đây, thể nào mặt mũi cũng tối sầm cho mà xem!”
“Mà bạn học của Trần Thanh Sương ăn mặc sang trọng thật, ngoại hình cũng được, xứng đôi với Trần Thanh Sương lắm ấy!”
“Hình như ban nãy tôi có thấy anh ấy ở trước công ty, bạn của Trần Thanh Sương lái Mercedes-Benz đó…”
“Thật không vậy, con nhà giàu à?”
“…”
Chuyện Tôn Hàn lái Mercedes-Benz S được họ truyền tai nhau. Chẳng mấy chốc, mọi người đều biết chuyện này, ánh mắt nhìn Tôn Hàn cũng thay đổi hẳn, trở nên khách sáo hơn nhiều.
Có người còn chủ động dời ghế cho Tôn Hàn và Trần Thanh Sương ngồi cạnh nhau.
“Ừm, sao vẫn chưa gọi món thế?”, sau khi vào chỗ, Tôn Hàn vừa nhìn thực đơn chưa được ai động vào vừa hỏi.
Những người còn lại nhìn nhau, lúng túng không đáp.
Trần Thanh Sương huých tay vào Tôn Hàn, thì thào nói, “Ai thanh toán thì người nấy gọi món! Hàn già dê còn chưa đến, ai mà gọi món chứ? Cậu không ở công ty nên không biết, bình thường Hàn già dê cực kỳ keo kiệt.Chẳng biết hôm nay anh ta lên cơn gì mà lại nằng nặc đòi tổ chức tiệc sinh nhật cho mình!”
Thì là vì có ý đồ với cô ấy chứ còn gì nữa!
Tôn Hàn bật cười trong lòng. Rồi bỗng nhiên, Tôn Hàn cầm thực đơn lên, trong ánh mắt kỳ lạ của mọi người, anh cẩn thận chọn bảy, tám món ăn chính, rượu vang, rượu trắng và bia đều gọi một ít.
Gọi món xong, Tôn Hàn lại đặt thực đơn vào giữa bàn ăn, lịch sự nói, “Tôi gọi mấy món này, mọi người xem có cần bổ sung không. Mọi người đều là đồng nghiệp của Thanh Sương, không cần khách sáo”.
Mọi người: “…”
Trần Thanh Sương đã nhìn thấy mấy món mà Tôn Hàn gọi, không hề rẻ chút nào. Cô ấy bực bội nhéo Tôn Hàn một cái, “Cậu làm gì thế?”
“Để cậu nở mày nở mặt đấy thôi. Tuy nói là người ta đãi tiệc, nhưng được người ta mời thì phải nghe lời người ta. Tiêu tiền của mình vẫn thoải mái hơn”, Tôn Hàn thản nhiên nói.
Trần Thanh Sương lập tức cảm thấy cõi lòng ngọt ngào, nhưng ngoài miệng vẫn bảo, “Thế được cậu mời thì không phải nghe lời cậu à?”
Những người còn lại đều sửng sốt, nhưng vẫn hiểu ra, bạn của Trần Thanh Sương sẽ là người thanh toán bữa ăn này!
Không hổ là người đàn ông lái Mercedes-Benz, hào phóng thật đấy!!
Bình luận facebook