Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 337: Giương Đông kích Tây
“Nếu Công Tử Minh thắng, tình hình của Thiên Cửu môn cũng không khá nổi đâu!”, Giang Lệ cười đáp trả.
Ánh mắt dần nghiêm túc hơn, Tôn Hàn cảm thấy Giang Lệ đúng là điên thật rồi, dám liều lĩnh đặt cược vào canh bạc này như vậy!
Một núi không thể có hai hổ. Miếng bánh sáu tỉnh Tây Nam không thể làm no bụng cả hai tập đoàn hàng đầu.
Điều này có nghĩa là, hành động này của Giang Lệ đã ép cuộc chơi đi đến tình trạng kẻ thắng người thua, không có chỗ cho việc hoà giải.
Giang Lệ không cho Thiên Cửu môn đường lui, cũng không chừa lối thoát cho Công Tử Minh!
“Theo lý mà nói, cậu là đệ tử của Phó Văn Húc, còn Phó Văn Húc ra đi trong tuổi già cô độc và thê lương như vậy, tất cả đều bắt nguồn từ tôi. Lẽ ra cậu phải căm thù tôi đến tận xương tuỷ, muốn khai chiến báo thù tôi mới phải!”
“Nhưng sao nghe giọng điệu cậu, lại có vẻ không muốn đấu với tôi?”
Báo thù sao?
Tôn Hàn cười gượng, “Thắng làm vua, thua làm giặc. Năm xưa ông Phó đã thua ông, ông ấy nhận thua, cũng chưa từng muốn ai báo thù cho ông ấy!”
“Điều mà ông ấy muốn tôi thực hiện, là dốc hết sức ngăn chặn ông! Thậm chí ông Phó còn từng nói rằng, nếu tôi thực sự không muốn làm thì có thể giao vị trí chủ nhân Thiên Cửu môn cho người khác, bản thân tôi cứ đứng ngoài cuộc chiến”.
Giang Lệ mím môi một lúc mới cất lời, “Cậu đã từ chối”.
Tôn Hàn gật đầu, “Năng lực của tôi là do ông Phó ban cho. Tôi phải thực hiện tâm nguyện của ông ấy! Tuy không muốn đối đầu với ông, nhưng đã bị ép đến nước này, tôi không đấu với ông một trận cũng không được”.
“Hiểu rồi”.
Cũng có nghĩa là, bắt đầu từ bây giờ, cả hai đã là kẻ thù của nhau, sớm muộn gì cũng phải phân định thắng thua, thậm chí là sống chết.
Giang Lệ chỉ cười cười, rồi đột nhiên nhìn đồng hồ trên tay, thản nhiên nói, “Cũng sắp đến giờ rồi, cậu sẽ được nhận món quà hoành tráng mà tôi dành cho cậu”.
“Gì cơ?”, Tôn Hàn nhíu mày.
“Từ trước đến nay, Giang Lệ này hành sự không quang minh chính đại lắm đâu, nhất là với kẻ thù, nếu có thể đánh bại bằng cách thức đơn giản thì tôi sẽ không ngu ngốc chọn cách đường đường chính chính!”
“Chẳng phải cậu vẫn luôn thắc mắc tối nay tôi hẹn gặp cậu làm gì, có phải đã sắp đặt người phục kích cậu hay không ư? Bây giờ tôi trả lời cậu nhé, đúng vậy!”
Tôn Hàn lập tức lo lắng đưa mắt nhìn quanh, nhưng lại chẳng thấy kẻ mai phục nào.
Anh cảm thấy rất quái lạ. Trình độ năng lực của Giang Lệ cao hơn anh, chuyện này thì chắc chắn rồi.
Nhưng nếu Giang Lệ muốn giết anh trong tích tắc thì hoàn toàn không thể!
Hơn nữa, bên dưới toà nhà này toàn là người của Chiến Bộ!
Tuy Chiến Bộ không muốn gây rắc rối ở toà nhà Lăng Đông - nơi của chính phủ, nhưng nếu chủ nhân của họ gặp nguy hiểm thì họ sẽ bất chấp tất cả.
Một khi cả Chiến Bộ cùng xông lên, phần thắng của Giang Lệ sẽ không cao.
“Người mà tôi phục kích không phải là cậu, mà là…”, Giang Lệ ngừng lại.
Đúng lúc này, điện thoại của Tôn Hàn rung lên.
Ngay sau đó, giọng nói lo lắng của Tề Thiên Tại đã vang lên trong điện thoại, “Thưa cậu, Lận soái gặp chuyện rồi, bị hai người phục kích và đánh trọng thương…”
Soạt!
Điện thoại đã cúp.
Tôn Hàn lạnh lùng nhìn vẻ thản nhiên của Giang Lệ, trầm giọng chất vấn, “Điệu hổ ly sơn?”
Giang Lệ híp mắt cười, “Đưa cậu đến đây, Thanh Hổ và Chu Giang mới có cơ hội ra tay, chặt đứt một cánh tay đắc lực của cậu! Tên Trần Cửu thì khá điên, nếu nhắm vào hắn thì e rằng có chết hắn cũng phải cắn đứt một miếng thịt của Thanh Hổ và Chu Giang. Vậy nên mục tiêu của tôi, chính là Lệ Lận!”
“À, có phải cậu thắc mắc Chu Giang rõ ràng đang ở Thượng Kinh, sao giờ đã chạy đến Tây Nam không? Đương nhiên là để làm cậu mất cảnh giác rồi”.
“Nếu đã tiến quân xuống phía Nam, tất nhiên là tôi phải dùng phương thức mạnh tay nhất!”
Điều này có nghĩa là, Tôn Hàn đã hoàn toàn sập bẫy của ông ta.
Anh cứ nghĩ rằng, đây là Tây Nam, Giang Lệ sẽ không thể tuỳ tiện hành động. Nơi hẹn gặp nhau còn là toà nhà Lăng Đông - đối diện tập đoàn Cửu Thành! Người của Chiến Bộ ở ngay bên dưới, Giang Lệ tuyệt đối không dám manh động!
Nhưng kế hoạch của Giang Lệ lại là trò giương Đông kích Tây!
Tôn Hàn đánh giá quá cao nhân phẩm của Giang Lệ rồi.
Giang Lệ vẫn dửng dưng, chậm rãi phân tích.
“Ông không sợ rằng, tôi sẽ lệnh cho Chiến Bộ giữ ông lại sao?”, sắc mặt của Tôn Hàn tối sầm lại.
“Dám động vào tôi ở toà nhà Lăng Đông, cậu không sợ đánh động đến chính phủ à? Cậu nên biết rằng, những người như tôi và cậu có thể nắm giữ thương trường và thế giới ngầm, chỉ cần không ảnh hưởng đến trật tự xã hội, chính phủ có thể mắt nhắm mắt mở cho qua”.
“Nhưng nếu dám gây rối ở toà nhà Lăng Đông, chuyện sẽ không còn đơn giản như vậy nữa”.
Tôn Hàn lạnh giọng, “Chẳng phải ông đã mua lại toà nhà Lăng Đông sao? Đâu còn liên quan gì đến chính phủ nữa”.
“Ngày mai tôi mới mua lại. Còn bây giờ, toà nhà Lăng Đông vẫn thuộc sở hữu của chính phủ!”
Tuy toà nhà Lăng Đông do chính phủ nắm giữ, nhưng dù sao nó cũng là toà nhà thương mại, không phải là đơn vị cơ quan.
Với mạng lưới quan hệ của Giang Lệ, chỉ cần có đủ tiền, thì mua được toà nhà này cũng không phải chuyện lạ.
Tôn Hàn lập tức cảm thấy rất phức tạp. Thoạt nhìn ngày mai và hôm nay cũng chẳng có khác biệt gì lớn lao, nhưng vẫn là khác biệt!
Giang Lệ đã dạy cho anh một bài học rất đau!
Tối nay, anh không dám động đến Giang Lệ. Bắt đầu từ ngày mai, thế lực của Giang Lệ đã đóng quân ở đây, cơ hội trời ban cũng vụt khỏi tầm tay anh!
Lần gặp mặt đầu tiên này, Giang Lệ đã tính toán gần như hoàn hảo.
Tôn Hàn buộc phải nuốt nỗi căm tức này mà chẳng thể làm gì!
“Đi thăm thuộc hạ của cậu đi. Có khi đây là lần gặp cuối cùng đấy”, Giang Lệ bỗng quay lưng, tiếp tục nhàn nhã ngắm cảnh đêm thành phố.
Cuộc hội thoại đã kết thúc ở đây.
Ván đầu tiên, ông ta thắng!
…
Rời khỏi toà nhà Lăng Đông, Tôn Hàn tức tốc chạy đến bệnh viện tư nhân của Thiên Cửu môn.
Cả hành lang tầng năm gần như tề tựu đông đủ những người thuộc cấp bậc cao nhất của Thiên Cửu môn.
“Chào cậu”.
“Chào cậu”.
Tuy tất cả đều gật đầu chào Tôn Hàn, nhưng đa số họ đang nhìn cậu bằng ánh mắt không mấy tin tưởng.
Nếu anh không đi gặp Giang Lệ thì đã có thể đến đó ngay khi vừa nhận được tin Lệ Lận bị phục kích, Lệ Lận sẽ không bị thương nặng.
Tôn Hàn cũng chẳng quan tâm đến người khác, nhanh chóng rảo bước đến đối diện phòng phẫu thuật, lo lắng hỏi Hàn Hướng Đông, “Tình hình sao rồi?”
“May mà Trần Cửu ở gần đó nên kịp thời chạy đến ứng phó, ép Thanh Hổ và Chu Giang rời đi. Nếu không thì tối nay Lận soái chết chắc!”
“Nhưng Lệ Lận vẫn bị thương rất nặng, ngực và lưng bị đâm ba nhát, giữa bụng còn chịu một cú đấm của Thanh Hổ, tình trạng rất nguy cấp!”, Hàn Hướng Đông trả lời rất nhanh, vẻ mặt nghiêm túc.
Vấn đề của sự cố bất ngờ này, thật ra không chỉ là việc Lệ Lận bị thương nặng do bị tập kích, mà là thực lực của Thanh Hổ và Chu Giang.
Đây là khoảng thời gian đặc biệt của Thiên Cửu môn, vì thế nơi ở của những nhân vật quan trọng đều thuộc phạm vi bảo vệ của ba bộ trong Thiên Cửu môn. Nếu có chuyện gì xảy ra, họ sẽ có thể nhanh chóng chạy đến giúp đỡ!
Ai cũng biết năng lực của Lệ Lận ra sao, dù có dẫn cả trăm người đến cũng khó lòng làm anh ta bị thương được.
Vậy mà chỉ trong vòng mười phút, Thanh Hổ và Chu Giang đã suýt lấy mạng của Lệ Lận.
Với tốc độ như thế, có thể khẳng định rằng hai cánh tay đắc lực của Giang Lệ tuyệt đối không thua kém gì Lệ Lận, thậm chí Thanh Hổ còn lợi hại hơn anh ta.
Đó là cao thủ cùng cấp bậc với Trần Cửu!
Là người từng giao đấu với Thanh Hổ, Trần Cửu đã chính miệng thừa nhận rằng, nếu hắn đọ sức với Thanh Hổ, phần thắng sẽ là ba - bảy!
Hắn có ba, Thanh Hổ có bảy!
Tình hình không hề lạc quan!
Ánh mắt dần nghiêm túc hơn, Tôn Hàn cảm thấy Giang Lệ đúng là điên thật rồi, dám liều lĩnh đặt cược vào canh bạc này như vậy!
Một núi không thể có hai hổ. Miếng bánh sáu tỉnh Tây Nam không thể làm no bụng cả hai tập đoàn hàng đầu.
Điều này có nghĩa là, hành động này của Giang Lệ đã ép cuộc chơi đi đến tình trạng kẻ thắng người thua, không có chỗ cho việc hoà giải.
Giang Lệ không cho Thiên Cửu môn đường lui, cũng không chừa lối thoát cho Công Tử Minh!
“Theo lý mà nói, cậu là đệ tử của Phó Văn Húc, còn Phó Văn Húc ra đi trong tuổi già cô độc và thê lương như vậy, tất cả đều bắt nguồn từ tôi. Lẽ ra cậu phải căm thù tôi đến tận xương tuỷ, muốn khai chiến báo thù tôi mới phải!”
“Nhưng sao nghe giọng điệu cậu, lại có vẻ không muốn đấu với tôi?”
Báo thù sao?
Tôn Hàn cười gượng, “Thắng làm vua, thua làm giặc. Năm xưa ông Phó đã thua ông, ông ấy nhận thua, cũng chưa từng muốn ai báo thù cho ông ấy!”
“Điều mà ông ấy muốn tôi thực hiện, là dốc hết sức ngăn chặn ông! Thậm chí ông Phó còn từng nói rằng, nếu tôi thực sự không muốn làm thì có thể giao vị trí chủ nhân Thiên Cửu môn cho người khác, bản thân tôi cứ đứng ngoài cuộc chiến”.
Giang Lệ mím môi một lúc mới cất lời, “Cậu đã từ chối”.
Tôn Hàn gật đầu, “Năng lực của tôi là do ông Phó ban cho. Tôi phải thực hiện tâm nguyện của ông ấy! Tuy không muốn đối đầu với ông, nhưng đã bị ép đến nước này, tôi không đấu với ông một trận cũng không được”.
“Hiểu rồi”.
Cũng có nghĩa là, bắt đầu từ bây giờ, cả hai đã là kẻ thù của nhau, sớm muộn gì cũng phải phân định thắng thua, thậm chí là sống chết.
Giang Lệ chỉ cười cười, rồi đột nhiên nhìn đồng hồ trên tay, thản nhiên nói, “Cũng sắp đến giờ rồi, cậu sẽ được nhận món quà hoành tráng mà tôi dành cho cậu”.
“Gì cơ?”, Tôn Hàn nhíu mày.
“Từ trước đến nay, Giang Lệ này hành sự không quang minh chính đại lắm đâu, nhất là với kẻ thù, nếu có thể đánh bại bằng cách thức đơn giản thì tôi sẽ không ngu ngốc chọn cách đường đường chính chính!”
“Chẳng phải cậu vẫn luôn thắc mắc tối nay tôi hẹn gặp cậu làm gì, có phải đã sắp đặt người phục kích cậu hay không ư? Bây giờ tôi trả lời cậu nhé, đúng vậy!”
Tôn Hàn lập tức lo lắng đưa mắt nhìn quanh, nhưng lại chẳng thấy kẻ mai phục nào.
Anh cảm thấy rất quái lạ. Trình độ năng lực của Giang Lệ cao hơn anh, chuyện này thì chắc chắn rồi.
Nhưng nếu Giang Lệ muốn giết anh trong tích tắc thì hoàn toàn không thể!
Hơn nữa, bên dưới toà nhà này toàn là người của Chiến Bộ!
Tuy Chiến Bộ không muốn gây rắc rối ở toà nhà Lăng Đông - nơi của chính phủ, nhưng nếu chủ nhân của họ gặp nguy hiểm thì họ sẽ bất chấp tất cả.
Một khi cả Chiến Bộ cùng xông lên, phần thắng của Giang Lệ sẽ không cao.
“Người mà tôi phục kích không phải là cậu, mà là…”, Giang Lệ ngừng lại.
Đúng lúc này, điện thoại của Tôn Hàn rung lên.
Ngay sau đó, giọng nói lo lắng của Tề Thiên Tại đã vang lên trong điện thoại, “Thưa cậu, Lận soái gặp chuyện rồi, bị hai người phục kích và đánh trọng thương…”
Soạt!
Điện thoại đã cúp.
Tôn Hàn lạnh lùng nhìn vẻ thản nhiên của Giang Lệ, trầm giọng chất vấn, “Điệu hổ ly sơn?”
Giang Lệ híp mắt cười, “Đưa cậu đến đây, Thanh Hổ và Chu Giang mới có cơ hội ra tay, chặt đứt một cánh tay đắc lực của cậu! Tên Trần Cửu thì khá điên, nếu nhắm vào hắn thì e rằng có chết hắn cũng phải cắn đứt một miếng thịt của Thanh Hổ và Chu Giang. Vậy nên mục tiêu của tôi, chính là Lệ Lận!”
“À, có phải cậu thắc mắc Chu Giang rõ ràng đang ở Thượng Kinh, sao giờ đã chạy đến Tây Nam không? Đương nhiên là để làm cậu mất cảnh giác rồi”.
“Nếu đã tiến quân xuống phía Nam, tất nhiên là tôi phải dùng phương thức mạnh tay nhất!”
Điều này có nghĩa là, Tôn Hàn đã hoàn toàn sập bẫy của ông ta.
Anh cứ nghĩ rằng, đây là Tây Nam, Giang Lệ sẽ không thể tuỳ tiện hành động. Nơi hẹn gặp nhau còn là toà nhà Lăng Đông - đối diện tập đoàn Cửu Thành! Người của Chiến Bộ ở ngay bên dưới, Giang Lệ tuyệt đối không dám manh động!
Nhưng kế hoạch của Giang Lệ lại là trò giương Đông kích Tây!
Tôn Hàn đánh giá quá cao nhân phẩm của Giang Lệ rồi.
Giang Lệ vẫn dửng dưng, chậm rãi phân tích.
“Ông không sợ rằng, tôi sẽ lệnh cho Chiến Bộ giữ ông lại sao?”, sắc mặt của Tôn Hàn tối sầm lại.
“Dám động vào tôi ở toà nhà Lăng Đông, cậu không sợ đánh động đến chính phủ à? Cậu nên biết rằng, những người như tôi và cậu có thể nắm giữ thương trường và thế giới ngầm, chỉ cần không ảnh hưởng đến trật tự xã hội, chính phủ có thể mắt nhắm mắt mở cho qua”.
“Nhưng nếu dám gây rối ở toà nhà Lăng Đông, chuyện sẽ không còn đơn giản như vậy nữa”.
Tôn Hàn lạnh giọng, “Chẳng phải ông đã mua lại toà nhà Lăng Đông sao? Đâu còn liên quan gì đến chính phủ nữa”.
“Ngày mai tôi mới mua lại. Còn bây giờ, toà nhà Lăng Đông vẫn thuộc sở hữu của chính phủ!”
Tuy toà nhà Lăng Đông do chính phủ nắm giữ, nhưng dù sao nó cũng là toà nhà thương mại, không phải là đơn vị cơ quan.
Với mạng lưới quan hệ của Giang Lệ, chỉ cần có đủ tiền, thì mua được toà nhà này cũng không phải chuyện lạ.
Tôn Hàn lập tức cảm thấy rất phức tạp. Thoạt nhìn ngày mai và hôm nay cũng chẳng có khác biệt gì lớn lao, nhưng vẫn là khác biệt!
Giang Lệ đã dạy cho anh một bài học rất đau!
Tối nay, anh không dám động đến Giang Lệ. Bắt đầu từ ngày mai, thế lực của Giang Lệ đã đóng quân ở đây, cơ hội trời ban cũng vụt khỏi tầm tay anh!
Lần gặp mặt đầu tiên này, Giang Lệ đã tính toán gần như hoàn hảo.
Tôn Hàn buộc phải nuốt nỗi căm tức này mà chẳng thể làm gì!
“Đi thăm thuộc hạ của cậu đi. Có khi đây là lần gặp cuối cùng đấy”, Giang Lệ bỗng quay lưng, tiếp tục nhàn nhã ngắm cảnh đêm thành phố.
Cuộc hội thoại đã kết thúc ở đây.
Ván đầu tiên, ông ta thắng!
…
Rời khỏi toà nhà Lăng Đông, Tôn Hàn tức tốc chạy đến bệnh viện tư nhân của Thiên Cửu môn.
Cả hành lang tầng năm gần như tề tựu đông đủ những người thuộc cấp bậc cao nhất của Thiên Cửu môn.
“Chào cậu”.
“Chào cậu”.
Tuy tất cả đều gật đầu chào Tôn Hàn, nhưng đa số họ đang nhìn cậu bằng ánh mắt không mấy tin tưởng.
Nếu anh không đi gặp Giang Lệ thì đã có thể đến đó ngay khi vừa nhận được tin Lệ Lận bị phục kích, Lệ Lận sẽ không bị thương nặng.
Tôn Hàn cũng chẳng quan tâm đến người khác, nhanh chóng rảo bước đến đối diện phòng phẫu thuật, lo lắng hỏi Hàn Hướng Đông, “Tình hình sao rồi?”
“May mà Trần Cửu ở gần đó nên kịp thời chạy đến ứng phó, ép Thanh Hổ và Chu Giang rời đi. Nếu không thì tối nay Lận soái chết chắc!”
“Nhưng Lệ Lận vẫn bị thương rất nặng, ngực và lưng bị đâm ba nhát, giữa bụng còn chịu một cú đấm của Thanh Hổ, tình trạng rất nguy cấp!”, Hàn Hướng Đông trả lời rất nhanh, vẻ mặt nghiêm túc.
Vấn đề của sự cố bất ngờ này, thật ra không chỉ là việc Lệ Lận bị thương nặng do bị tập kích, mà là thực lực của Thanh Hổ và Chu Giang.
Đây là khoảng thời gian đặc biệt của Thiên Cửu môn, vì thế nơi ở của những nhân vật quan trọng đều thuộc phạm vi bảo vệ của ba bộ trong Thiên Cửu môn. Nếu có chuyện gì xảy ra, họ sẽ có thể nhanh chóng chạy đến giúp đỡ!
Ai cũng biết năng lực của Lệ Lận ra sao, dù có dẫn cả trăm người đến cũng khó lòng làm anh ta bị thương được.
Vậy mà chỉ trong vòng mười phút, Thanh Hổ và Chu Giang đã suýt lấy mạng của Lệ Lận.
Với tốc độ như thế, có thể khẳng định rằng hai cánh tay đắc lực của Giang Lệ tuyệt đối không thua kém gì Lệ Lận, thậm chí Thanh Hổ còn lợi hại hơn anh ta.
Đó là cao thủ cùng cấp bậc với Trần Cửu!
Là người từng giao đấu với Thanh Hổ, Trần Cửu đã chính miệng thừa nhận rằng, nếu hắn đọ sức với Thanh Hổ, phần thắng sẽ là ba - bảy!
Hắn có ba, Thanh Hổ có bảy!
Tình hình không hề lạc quan!
Bình luận facebook