• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Truyện Ngọa Hổ Tàng Long - Tôn Hàn - Lâm Mỹ Quyên (3 Viewers)

  • Chương 332-335

Chương 332: Thanh trừng nội bộ

Lạc Bắc đã ở tỉnh lỵ này hơn hai mươi năm. Bất kể là nhân vật có chút tiếng tăm hay là tầng lớp giàu có, ông ta đều quen biết cả.

Nhưng thanh niên đang ở trước mặt ông trông rất lạ.

Hẳn là người ngoại tỉnh.

Người ngoại tỉnh có chỗ dựa vững chắc đến mấy thì cũng ở bên ngoài, nên biết điều ở tỉnh lỵ tỉnh Nam!

Ông ta muốn xác định thân phận của Tôn Hàn, chẳng qua vì muốn yên tâm hơn thôi.

Nhỡ đâu thanh niên này lại có địa vị đáng gờm thật thì sao!

“Tôi hỏi cậu lần cuối, rốt cuộc cậu là ai? Sự kiện nhẫn của tôi sắp hết rồi, đừng trách tôi không khách sáo!”

Tôn Hàn vẫn lộ vẻ ngông nghênh, không hề có ý trả lời ông ta, còn cười bảo, “Bây giờ ông đã theo Lệ Lận, mà cái tính học được ở Lý Hắc Tử vẫn chưa chịu sửa. Có người muốn giết con ông, ông sốt ruột là đúng”.

“Nhưng ông vừa đến nơi đã muốn ra mặt giúp con ông, mà không chịu phân rõ trắng đen, cũng không cần biết ai đúng ai sai. Chẳng trách con trai ông lại hống hách như vậy, hẳn là học từ ông rồi!”

“Còn nữa, tỉnh lỵ rất rộng lớn, rốt cuộc có bao nhiêu người được kính nể gọi ‘ông’? Lý Hắc Tử từng là một trong Tam Vương của Tây Nam, gọi ông ta là ‘ông Lý’ thì được, chứ ông thì không xứng!”

Không ai dám tin, một người trẻ tuổi như anh mà lại cả dan khiêu khích Lạc Bắc táo tợn đến vậy!

Chắc là điên rồi.

Trần Thanh Sương vẫn kiên định đứng sau Tôn Hàn, nhưng hai tay đã đổ đầy mồ hôi lạnh, lòng sợ hãi vô cùng!

“Nếu cậu vẫn cố chấp không nói thì đừng trách tôi không khách sáo! Tưởng là tỏ vẻ ra oai sẽ doạ được tôi à? Tôi cho cậu biết, vô dụng thôi! Ở tỉnh Nam, Lạc Bắc này không sợ ai cả!”

Sự nhẫn nại của Lạc Bắc đã không còn, cũng vì những lời nói của anh mà tức giận vô cùng.

Lạc Bắc ngày trước là thuộc hạ đắc lực của Lý Hắc Tử. Tuy bây giờ Lý Hắc Tử đã chết, nhưng ông ta rất thức thời, lập tức chuyển sang đầu quân vào Thiên Cửu môn, bây giờ đang ở dưới trướng Lận soái.

Có một người đáng gờm như Lận soái chống lưng, ông ta lại càng không biết sợ ai.

Nhận được ánh mắt ra hiệu của Lạc Bắc, mấy tên thuộc hạ đồng loạt tiến về phía Tôn Hàn, kẻ nào cũng nhe nanh múa vuốt.

Tuy Lạc Văn Nhất bị bố tát một cái, nhưng nghĩ đến cảnh Tôn Hàn sắp phải trả giá, gã đã thấy hả hê cực kỳ.

Đây chính là cái kết của kẻ dám đắc tội gã!

Còn nữa…

Cô nàng đứng cạnh Tôn Hàn trông được đấy chứ, còn đẹp hơn cả Lưu Nguyệt, chờ bố đi rồi, gã chắc chắn sẽ đưa cô ấy về chơi đùa.

Lạc Văn Nhất đang mơ màng nghĩ ngợi thì đột nhiên nghe thấy tiếng va chạm rất lớn vang lên.

Gã lập tức nhìn sang, cứ nghĩ Tôn Hàn đã bị xử lý.

Nào ngờ là thuộc hạ của bố gã bị đấm đến mức văng ra xa.

Người ra tay lại là một người khác.

Một người đàn ông cực kỳ lạnh lùng, sát khí ngùn ngụt.

Những người khác cũng kinh ngạc thốt lên, lại có biến chuyển gì à?!

“Mày lại là thằng nào? Dám nhúng tay vào chuyện của bố con tao, chán sống à!!”, sau khi kinh ngạc, Lạc Văn Nhất bèn giận dữ quát vào mặt người vừa xuất hiện.

“Bốp!”

Lạc Bắc đột nhiên vung chân đạp thẳng vào bụng Lạc Văn Nhất. Vì quá đau đớn, Lạc Văn Nhất đã phải ngồi thụp xuống.

“Bố, bố… bố muốn giết con ư?!”

Lạc Bắc mặc kệ Lạc Văn Nhất, căng thẳng nhìn người vừa mới đến, run rẩy nói, “Lận, Lận soái!”

Ông ta không dám nghĩ rằng chuyện hôm nay lại đến tai Lận soái!

Người xuất hiện chính là Lệ Lận.

Cũng là người dẫn dắt Lạc Bắc.

Lệ Lận ngoái đầu nhìn Tôn Hàn, trầm giọng hỏi, “Chuyện gì thế?”

“Không biết”, Tôn Hàn nhìn năm ngón tay mình, giọng lạnh tanh.

Ngay lập tức, Lạc Bắc cảm thấy có điều không ổn.

Lận soái, lại đến đây vì người thanh niên ấy.

Mà thanh niên ấy còn có vẻ chẳng buồn quan tâm đến Lận soái nữa kia.

Thân phận của đối phương quá đáng sợ!

“Quỳ xuống”.

Lệ Lận ngoảnh đầu lại, lạnh lùng thốt ra hai tiếng.

“…”

Mắt của Lạc Bắc đỏ lên, “Lận soái, dù bố con tôi làm sai thì chúng tôi xin lỗi là được mà. Anh hà tất phải khiến tôi chịu nhục nhã như vậy!”

Lạc Bắc cũng được xem là nhân vật tiếng tăm lẫy lừng, sao có thể đồng ý quỳ xuống chứ, còn ở ngay trước mặt bao nhiêu người thế kia.

“Đánh con trai ông ta tàn phế đi, rồi tôi xin lỗi ông ta”, đột nhiên, Tôn Hàn nhẹ nhàng lên tiếng.

Ánh mắt trở nên hung ác hơn, Lệ Lận không cho phép Lạc Bắc từ chối, “Lạc Bắc, tôi bảo ông quỳ xuống!!”

Cộp!

Cuối cùng, Lạc Bắc không chịu nổi nữa, hai chân quỳ sụp xuống sàn.

Ngay cả Lạc Bắc còn như thế, các thuộc hạ khác lại càng không dám manh động.

Những người ở đó đều xôn xao bảo nhau, Lạc Bắc chẳng có tiếng tốt gì ở tỉnh lỵ, nhưng tiếng xấu thì ai cũng biết.

Không ngờ hôm nay ông ta lại bị ép quỳ gối.

Rồi họ lại nhìn sang Lạc Văn Nhất, cảm nhận sâu sắc được rằng gã đã hại bố mình!

Nhất là Chu Hàn, lại càng thấy khó tin hơn.

Quái lạ thật, rốt cuộc người bạn này của Trần Thanh Sương có thân phận gì?

“Cho ông năm phút giải thích, không nói rõ ràng, tôi đánh hai bố con ông tàn phế!”, Lệ Lận không dài dòng.

“Tôi…”

Lạc Bắc làm sao giải thích rõ được, chỉ đành nhìn sang con trai mình, cảm thấy cực kỳ tức giận!

Ông ta chỉ muốn nhét thằng con ngỗ ngược này vào lò để nung lại cho rồi.

Ngần ấy năm qua, Lạc Bắc chưa từng nhục nhã thế này!

“Con, con……”

Lạc Văn Nhất cũng nhận ra mình đã gây ra rắc rối lớn như thế nào rồi. Chỉ là chuyện này vốn do gã ngang ngược trước, làm sao giải thích rõ ràng đây?

“Lưu Nguyệt, cô nói đi!”, Tôn Hàn đột nhiên nói chen vào.

“Được, được…”

Lưu Nguyệt bước ra từ trong đám người. Có cơ hội đòi lại công bằng, đương nhiên cô ta phải nói ra rồi.

Từ chuyện Lạc Văn Nhất nhìn thấy cô ta, chặn đường cô ta lại để trêu chọc, rồi cô ta tạt nước vào Lạc Văn Nhất, bị gã ép đi uống rượu cùng, Lưu Nguyệt kể lại toàn bộ.

Sắc mặt Lệ Lận càng lúc càng trầm xuống, gương mặt giật giật, không nói nên lời.

Quá xấu hổ!

Lạc Văn Nhất đáng xấu hổ, việc Lạc Bắc không làm rõ chuyện đã ra mặt cho con trai, còn xấu hổ hơn!

“Bố con ông còn lời gì muốn nói không?”

“Lận soái, tôi biết lỗi rồi! Mong anh nể tình bố con tôi lần đầu phạm lỗi, tha cho chúng tôi một lần!”

“Chuyện gì cũng bỏ qua được thì tốt rồi. Lạc Bắc à, tuy tôi chưa từng gặp ông, nhưng đã đọc tài liệu về ông rồi đấy. Ông cũng có một cô con gái, còn rất xinh xắn. Hay là thế này, ông đưa con gái ông đến đây, tôi tìm vài người đến chơi vài hôm nhé?”, đúng lúc này, Tôn Hàn lại lên tiếng.

Chỉ cần là nhân vật quan trọng trong Thiên Cửu môn, Tôn Hàn đều điều tra và ghi nhớ trong lòng.

Lạc Bắc có tên trong danh sách ấy.

Vì vậy, sau khi Lạc Văn Nhất nói ra chỗ dựa của mình, Tôn Hàn mới gọi Lệ Lận đến.

Chuyện thanh trừng nội bộ này, vẫn nên để Lệ Lận đích thân xử lý.

Bảo ông ta đưa con gái đến đây cho người ta chơi vài hôm ư?

Thế thì sau này Lạc Bắc đừng mong ngẩng mặt ở tỉnh lỵ nữa.

Dĩ nhiên Lạc Bắc không bằng lòng!

Ông ta phẫn hận nhìn Tôn Hàn, quát lớn, “Lận soái chịu ra mặt cho cậu, nhưng cậu đừng được nước lấn tới!”

“Không muốn chết thì câm mồm đi!”, Lệ Lận lạnh lùng nói, đoạn quay đầu nhìn Tôn Hàn, “Về chuyện này, tôi sẽ có cách xử lý thoả đáng. Nếu sau này thuộc hạ của tôi còn tái phạm, cậu có thể hỏi tội tôi!”

“Xử lý thế nào?”, Tôn Hàn lại không hài lòng.

“Đánh Lạc Văn Nhất tàn phế, đuổi Lạc Bắc ra khỏi tỉnh lỵ!”

Bố con Lạc Bắc: “…”

Tôn Hàn chớp mắt rồi gật đầu, “Cũng được. Nhưng Lệ Lận à, đừng trách tôi làm anh khó xử, có đôi lúc quy tắc không như quy tắc, đến cuối cùng chỉ có khó xử hơn mà thôi”.

“Hôm nay là bọn họ, sau này người cần thanh trừng rất có thể sẽ là anh em tâm phúc của anh đấy!”
Chương 333: Tự trải nghiệm đi

Rất nhiều người trong nhà hàng đưa mắt nhìn nhau, đánh tàn phế đó, nghe mà sợ quá.

“Tôi không đồng ý!”

Cũng vào chính lúc này, Lạc Bắc đột nhiên gào lên, khuôn mặt cứng đờ nhìn Lệ Lận.

“Lận soái, Thiên… trước giờ tổ chức chúng ta luôn đối xử khoan dung với mọi người. Nhất là khi cậu chủ đã từng nói, chỉ cần thành tâm làm việc cho tổ chức thì sẽ xem chúng tôi như anh em một nhà, không vì chúng tôi là thuộc hạ của ông Lý mà đối xử khác!”

“Anh chỉ vì muốn làm người này vui mà đòi đuổi tôi đi, còn muốn đánh con tôi tàn phế, tôi không phục!!”

Gương mặt Lạc Bắc đã đỏ bừng, vẻ ấm ức.

Ông ta cảm thấy Lệ Lận làm vậy chẳng khác gì chuyện bé xé to!

“Bố ơi, con mà bị đánh tàn phế là xong đời luôn đấy! Bố phải cứu con!!”

Lạc Văn Nhất thực sự sợ rồi. Gã biết đánh tàn phế nghĩa là gì, bình thường sẽ là đánh gãy hai tay, dù được chữa trị và trông không khác gì người bình thường, nhưng tay sẽ không có lực gì cả, còn chẳng bằng mấy kẻ ốm yếu bệnh tật.

Cả đời gã sẽ bị huỷ hoại mất.

“Không phục à, nếu không phục, tôi sẽ ra tay tàn nhẫn hơn đấy, ông muốn thử không?”, Lạc Bắc càng chống trả, Lệ Lận càng lạnh lùng.

Lạc Bắc nuốt nước bọt, biết rõ Lệ Lận mà thực sự ra tay thì ông ta hoàn toàn không phản kháng nổi!

Nhưng bị đuổi khỏi tỉnh lỵ, cũng đồng nghĩa với việc cướp mất tất cả của ông ta!

Đánh con trai ông ta tàn phế, vậy Lạc Văn Nhất sẽ phải làm kẻ tàn tật suốt đời!

Làm sao Lạc Bắc cam tâm chứ!

Lúc này, ông ta đã chẳng còn quan tâm việc có động chạm đối phương hay không nữa.

Lạc Bắc gầm lên, “Nếu Lận soái vẫn kiên quyết nặng tay trách phạt tôi chỉ vì người ngoài, tôi sẽ đi tìm cậu chủ để phân trần!”

Đã đến nước này rồi, người có thể làm Lệ Lận đổi ý chỉ có vị chủ nhân chưa từng lộ diện kia thôi.

Nụ cười của Lệ Lận ngày càng hung tợn hơn, đoạn nhìn sang Tôn Hàn.

“Thế ông cứ việc tìm cậu chủ nào đấy để phân trần. Lạc Bắc, các người đi đi”, Tôn Hàn đột nhiên lên tiếng, giọng rất bình thản.

Để họ đi?

Lạc Bắc ngây ra, trong phút chốc cảm thấy tiến thoái lưỡng nan, mà ông ta lại không dám!

Chỉ đành dùng ánh mắt dò hỏi ý của Lệ Lận.

Ông ta vẫn sợ Lệ Lận lắm!

“Đi đi. Cho ông ba ngày, chỉ cần ông có thể khiến tôi rút lại ý kiến, vậy thì tuỳ ông. Nhưng nếu ông không làm được, thế thì ngoan ngoãn cút khỏi tỉnh lỵ!”, Lệ Lận đáp với vẻ mặt không cảm xúc.

“Được, chúng tôi đi!”

Lạc Bắc không do dự nữa, đưa con trai và thuộc hạ rời khỏi đó.

Lời đã nói rồi, chỉ còn cách đi tìm cậu chủ thôi!

Chẳng qua Lạc Bắc làm sao biết được, người mà ông ta định tìm, đang ở ngay trước mặt.

“Chuyện đã thành ra thế này, chúng ta cũng nên thanh toán rồi đi thôi”, Tôn Hàn mất hứng.

“Ừ”, Trần Thanh Sương khẽ gật đầu. Cô ấy cũng không còn hứng thú ăn tiệc nữa.

Đồng nghiệp phòng thiết kế của Trần Thanh Sương đưa mắt nhìn nhau, ai cũng nhìn Tôn Hàn với vẻ sợ sệt.

Bao gồm cả quản lý Chu Hàn!

Đùa gì chứ, anh bạn này của Trần Thanh Sương chỉ gọi bừa một người đến thôi mà đã có thể bắt Lạc Bắc quỳ xuống rồi.

Quyền lực quá lớn!

Thấy Tôn Hàn đi thanh toán, Chu Hàn rất muốn cắn răng chi trả bữa tiệc đêm nay, hòng tạo dựng quan hệ với anh.

Nhưng lại không nỡ!

Chi phí cho phòng ăn của họ quá cao.

Sau khi Tôn Hàn ra quầy thanh toán xong, đang định rời đi thì Triệu Cường đột nhiên đưa Lưu Nguyệt đến chỗ anh, nhỏ giọng nói, “Hôm nay cảm ơn anh nhiều lắm!”

Đối mặt với vẻ hùng hổ đe nẹt của Lạc Văn Nhất, Chu Hàn chỉ biết đứng về phía người ta, hai người đến tỉnh lỵ mưu sinh như Triệu Cường và Lưu Nguyệt lại không thể phản kháng.

Nếu không nhờ Tôn Hàn, Lưu Nguyệt rất có thể đã bị Lạc Văn Nhất đưa về làm nhục.

Gì mà uống rượu chứ, chỉ cần là người trải đời thì chắc chắn sẽ không nghĩ chuyện đơn giản như vậy.

“Không cần đâu”, Tôn Hàn đáp khẽ.

“Ban nãy, anh, anh đừng trách chúng tôi trốn ra xa như vậy nhé, tôi và Lưu Nguyệt thực sự không dám đắc tội!”, Triệu Cường vừa khó xử vừa áy náy nói.

Tôn Hàn đã giúp bọn họ ra mặt, vậy mà vào lúc quan trọng, họ lại trốn ra xa, không đứng cùng chiến tuyến với Tôn Hàn, thực sự rất có lỗi với anh.

“Hiểu được mà”, Tôn Hàn chỉ cười nhẹ, không để bụng.

Đúng là anh không để bụng, Triệu Cường và Lưu Nguyệt trốn ra xa là chuyện thường tình, đâu có gì đáng trách.

Nói cho cùng, họ chỉ là những nhân vật thấp cổ bé họng ở tầng lớp cuối cùng của thành phố này.

Chỉ là nhân phẩm của người này không biết gánh vác, không thích hợp để kết thân!

Có điều, Tôn Hàn và hắn cũng chẳng có khả năng thân thiết.

Thấy Tôn Hàn và Trần Thanh Sương rời khỏi nhà hàng, Chu Hàn bỗng nhiên chạy theo, nịnh nọt nói, “Cậu… Cậu Tôn à, bây giờ vẫn còn sớm, tôi mời cậu và Thanh Sương đến nơi khác dùng cơm nhé?”

Vừa nãy gã ta không nỡ chi trả hoá đơn ở nhà hàng Minh Hiên, nhưng cũng không muốn bỏ qua cơ hội kết giao với người quyền lực thế này.

Chu Hàn hạ quyết tâm rồi, dù bữa cơm tiếp theo phải tiêu mười hay hai mươi nghìn tệ, gã ta cũng không tiếc!

Sau đó, Chu Hàn vội vàng bổ sung, “Cậu Tôn à, Thanh Sương có biểu hiện rất tốt ở công ty, tôi đã quyết định sắp xếp cho cô ấy một chức vị quan trọng từ lâu rồi. Ngày mai nhé, ngày mai tôi sẽ bổ nhiệm cô ấy bắt đầu làm tổ trưởng”.

“Cậu cảm thấy thế nào?”

Trần Thanh Sương: “…”

Tôn Hàn bật cười, Chu Hàn này không có bản lĩnh gì, nhưng cũng giỏi đoán ý người khác lắm, biết mình có thể tận dụng những ưu thế gì khi muốn kết giao với một người.

Nếu như là bình thường, Tôn Hàn còn xem trọng người như thế.

Biết nịnh nọt cũng là một loại năng lực.

Tiếc rằng, Chu Hàn đã đắc tội anh trước đó.

Tôn Hàn nửa cười nửa không, “E là quản lý Chu không thăng chức cho Thanh Sương được”.

“Cậu Tôn có ý gì ạ? Cậu lo tôi không có năng lực này ư? Xin cậu cứ yên tâm, vấn đề khác thì Chu Hàn này không dám bảo đảm, nhưng chuyện bổ nhiệm Thanh Sương làm tổ trưởng thì không thành vấn đề. Tối đa là nửa năm, tôi có thể đưa cô ấy lên vị của tôi!”

“Không giấu gì cậu, tôi sắp thăng chức rồi!”

Nói đến đây, khuôn mặt của Chu Hàn ánh lên vẻ đắc chí.

Gã ta đã tốn rất nhiều tiền để qua được “cửa” này, quả thực sắp thăng chức rồi.

Vốn dĩ chuyện này Chu Hàn định nói vào buổi tiệc tối nay, để Trần Thanh Sương biết rằng cô ấy cần đến gã ta chăm sóc thì có thể mới xuôi chèo mát mái ở công ty, thuận tiện “hạ gục” được cô ấy.

Nhưng bây giờ thì gã ta không dám nữa.

Tôn Hàn lắc đầu, “Thăng chức à, thế thì đáng chúc mừng đấy. Nhưng ngại quá, có lẽ ngày mai anh phải thất nghiệp rồi”.

“…”

Chu Hàn có linh cảm không lành, “Cậu Tôn, cậu, cậu có ý gì?”

“Tự trải nghiệm đi”.

Tôn Hàn bỏ lại một câu như vậy rồi mặc kệ gã ta, mỉm cười với Trần Thanh Sương, “Chúng ta đi thôi”.

Hai người đi được vài phút, không còn ai xung quanh nữa, Trần Thanh Sương mới tò mò hỏi, “Cậu định khiến Chu Hàn mất việc thật à?”

Chu Hàn không biết vì sao, Trần Thanh Sương cũng chưa biết.

“Giúp người ngoài ức hiếp nhân viên dưới trướng, chẳng lẽ loại người có hành vi đáng khinh này nên tiếp tục ngồi ở vị trí ấy hay sao?”, Tôn Hàn đáp, “Tất nhiên, chuyện này vốn chẳng liên quan gì đến mình. Nhưng anh ta dám có ý đồ với cậu, thế thì chỉ biết trách anh ta xui xẻo”.

Trần Thanh Sương nghe vậy bèn sững sờ ngay lập tức.

Là vì cô ấy ư?
Chương 334: Tháng tư, xuống phía Nam

“Sao cậu tốt với mình thế?”

Nói không cảm động thì đương nhiên là giả!

Từ lúc ở Mục Thành cho đến nay, Trần Thanh Sương có được một công việc tốt thế này là nhờ hết vào Tôn Hàn.

Hôm nay, khi cô ấy bị kẻ khác định hãm hại, người đứng ra cũng là Tôn Hàn.

Có cô gái nào không động lòng với một người đàn ông bảo vệ mình như vậy chứ?

Trần Thanh Sương chỉ là một cô gái bình thường nên cũng vậy mà thôi.

Vấn đề là…

“Chúng ta là bạn cùng bàn, là anh em tốt, là bạn thân, không phải sao?”, Tôn Hàn cười rồi hỏi ngược lại.

Nghe thấy vậy, vẻ mặt của Trần Thanh Sương hơi ảm đạm.

Đúng vậy.

Họ chính là bạn bè thân thiết của nhau.

Ngay từ khi ở Mục Thành, cả hai đã xác định rõ ràng với nhau rồi.

Tôn Hàn nghĩ vậy nên có thể giúp Trần Thanh Sương làm bất cứ việc gì, thậm chí cô ấy còn nghĩ khéo chỉ cần mình mở miệng thì dù có là yêu cầu quá đáng đến mấy, Tôn Hàn cũng sẽ không từ chối.

Nhưng cô ấy thì sao?

Khi đối mặt với anh, sao cô có thể ngăn cản tình cảm sinh sôi nảy nở cơ chứ?

“Có lúc mình từng nghĩ tại sao chúng ta gặp lại nhau muộn thế, Tôn Hàn, cậu có hiểu ý của mình không?”, Trần Thanh Sương chắp tay sau lưng rồi nói với giọng tự giễu.

Tôn Hàn trầm mặc một lúc không lên tiếng, đương nhiên là anh hiểu.

Giả dụ như không có sự xuất hiện của Liễu Y Y, có lẽ anh sẽ vui mừng thử phát triển tình cảm với Trần Thanh Sương, sau đó trải qua nhiều cung bậc cảm xúc bên nhau.

Cuộc sống như vậy thật ra cũng rất tốt.

Thật lòng mà nói thì anh rất thích tính cách của Trần Thanh Sương, cô ấy hoạt bát, thẳng thắn, lại thương thiện, nói chung ai gặp cũng sẽ thích.

Thế nhưng đâu ai nói trước được chuyện cuộc đời.

“Mình vẫn hơi đói, mà nay sinh nhật cậu, hay bọn mình kiếm chỗ nào ngồi ăn tiếp đi?”, Tôn Hàn mỉm cười rồi đổi chủ đề câu chuyện.

“Cũng được, ban nãy cậu thanh toán rồi, giờ để mình mời”.

Trần Thanh Sương quay lại rồi lùi hai bước, sau đó thoái mái đáp.

Cảm xúc buồn man mác đã tan biến, quan hệ của cô ấy với Tôn Hàn cứ như thế này thôi đã là tốt lắm rồi.

Còn sau này thì cứ để sau này tính.

Nếu cô ấy gặp được một người đàn ông khác khiến cô ấy thật sự rung động thì cho Tôn Hàn hối hận bằng chết đi.

“Nếu là cậu mời thì mình không vượt cấp nữa, cậu chọn chỗ đi”, Tôn Hàn cười nói.

Đây chính là Trần Thanh Sương!

Dù là bất cứ lúc nào, cô ấy luôn có thể mỉm cười, dù trong túi không còn bao nhiêu tiền, nhưng vẫn rất vô tư.



Ngày hôm sau, Tôn Hàn tỉnh dậy trong khách sạn.

Đương nhiên chỉ có một mình anh, đã là quan hệ bạn thân và anh em tốt thì không thể lôi nhau lên giường được.

Bởi nếu làm vậy thì tình cảm sẽ biến chất ngay.

Tôn Hàn thích Trần Thanh Sương nên càng phải cẩn trọng khi thể hiện tình cảm với cô ấy, khẻo không sẽ hỏng hết ngay.

“Công tử, đàn em của Lận soái là Lạc Bắc muốn gặp cậu”.

Khoảng chín giờ sáng, Hàn Hướng Đông đã gọi điện tới.

Tôn Hàn biết là chuyện gì nên chỉ thờ ơ đáp: “Không tiếp!”

Dứt lời, anh ngắt máy luôn.

Đại khái là nếu anh gặp Lạc Bắc thì ông ta sẽ thể đủ mọi trạng thái cảm xúc, dù biết sẽ chẳng thể thay đổi được kết quả.

Nhưng với Tôn Hàn mà nói thì làm vậy chẳng có ý nghĩa gì.

Nói đi cũng phải nói lại, anh làm như vậy với hai bố con Lạc Bắc cũng không phải tại họ đụng đến anh.

Đúng là xưa nay Thiên Cửu Môn luôn đối xử tốt với người mình, đã cùng một môn phái thì cũng như anh em một nhà.

Cũng chính vì thế nên Lạc Bắc mới nghĩ cách xử lý của Lệ Lận quá nghiêm khắc, đồng thời cho rằng anh ta không công bằng.

Tuy nhiên, Lạc Bắc với cái suy nghĩ thiển cận này đã bỏ qua một điều quan trọng hơn, đó là từ ngày Thiên Cửu Môn thành lập đến nay, điều mà họ kỵ nhất là ỷ mạnh hiếp yếu.

Thiên Cửu Môn không phải một thế lực hỗn tạp, mà là một tổ chức có quy củ.

Môn phái phát triển đến ngày nay thì ý nghĩa tồn tại chắc cũng đã khác, nhưng bản chất thì không bao giờ thay đổi.

Loại công tử ăn chơi như Lạc Văn Nhất ỷ thế bắt nạt người khác là một hành động rất quá đáng.

Còn người làm bố như Lạc Bắc lại không biết phân biệt đúng sai.

Nên anh thấy họ bị xử lý như vậy là rất đáng.



Thời gian cứ thế trôi qua, thoáng cái đã nửa tháng sáu.

Tháng tư đến rồi.

Tôn Hàn đứng trên tầng chót của tập đoàn Cửu Thành, sau đó chắp tay sau lưng ngắm cảnh vật bên ngoài cửa sổ sát đất với vẻ đăm chiêu.

Lệ Lận và Trần Cửu đứng hai bên sau lưng anh, vẻ mặt của họ cũng nghiêm túc lạ thường.

Theo thời gian mà Giang Lệ cho thì hôm nay là ngày ông ta xuống phía Nam.

Xem ra nơi này sắp nổi giông gió rồi.

Cộc cộc!

Hàn Hướng Đông đi từ hành lang bên ngoài vào rồi nói: “Phía Thượng Kinh tạm thời chưa có động tĩnh gì, nhưng Giang Lệ thì cứ như bốc hơi rồi ấy, có lẽ ông ta đã đến tỉnh ta rồi”.

Từ tháng một đến tháng tư, Thiên Cửu Môn luôn trong tư thế nghênh địch, trông có vẻ hơi khoa trương.

Thế lực của Giang Lệ còn chưa có động tĩnh gì, nhưng phía họ đã nâng cao mức đề phòng rồi.

Bởi họ phải đối mặt với Giang Lệ đó!

Ngay đến Tôn Hàn cũng phải vô cùng cẩn trọng.

Mười năm trước, ông ta đã có thể tống một bá chủ phía Nam đang ở thời kỳ đỉnh cao nhất là Phó Văn Húc vào tù cho đến cuối đời.

Như vậy đủ biết người được coi là quân vương của thế giới ngầm - Giang Lệ đáng sợ đến mức nào rồi.

Từ nhiều năm trước, người ta đã truyền nhau một câu rằng Giang Lệ là nhân tài trăm năm khó gặp.

Thật ra ông ta nổi tiếng cũng không có gì là lạ, điều đáng nói là ông ta mới bốn mươi ba tuổi thôi.

Điều này có nghĩa là mười năm trước, Giang Lệ mới ba mươi ba mà đã tiếp quản môn phái, đã vậy còn khuấy đảo phong ba cho Tây Nam nữa.

Sau mười năm, ông ta chắc chắn chỉ mạnh hơn.

“Công Tử Minh chưa có động tĩnh gì không có nghĩa là Giang Lệ cũng vậy, hai đả thủ của ông ta là Thanh Hổ và Chu Giang đều có bản lĩnh xuất quỷ nhập thần, giờ họ đang ở đâu, có thông tin gì không?”, Tôn Hàn ngoảnh lại hỏi.

Thật ra Tôn Hàn tìm Lệ Lận và Trần Cửu là để đối phó với Giang Lệ, chứ Lý Hắc Tử chưa đủ trình.

Còn Thanh Hổ và Chu Giang là hai tên đàn em mạnh nhất của Giang Lệ.

Nghe đồn, Giang Lệ phát hiện ra cao thủ Thanh Hổ trong một gia đình nghèo khó, từ đó trở đi, người này chỉ trung thành với ông ta, đã vậy còn chưa từng thua trận nào, điểm này tương tự với Trần Cửu.

Chu Giang thì vốn xuất thân trong một gia tộc, là anh em cùng lớn lên với Giang Lệ, từ nhỏ tới lớn luôn nghe lời Giang Lệ.

Người này gia nhập Công Tử Minh cũng vì Giang Lệ ở đó.

Nghe nói Chu Giang từng bại dưới tay Thanh Hổ.

Tôn Hàn buộc phải đề phòng hai người này.

“Hành tung của Thanh Hổ rất bí ẩn, gần đây cũng vậy, hình như không ở Công Tử Minh mà đang đi cùng với Giang Lệ”.

“Còn Chu Giang, theo tin mà tôi nhận được thì sáng nay người này vẫn họp với thành viên trong môn phái ở Thượng Kinh, xem ra phải ở lại trấn thủ rồi”, Hàn Hướng Đông nói.

Nghe vậy, Tôn Hàn mới yên tâm phần nào, ít ra thì Chu Minh không đến đây.

“Tạm thời cứ theo dõi tình hình đã, nhưng không được buông lỏng cảnh giác. Giang Lệ đã nói tháng tư đến thì chắc chắn không chậm trễ đâu”, Tôn Hàn dặn dò.

Là Giang Lệ thì đã nói là làm.

Kiểu gì ông ta cũng đến.

Hàn Hướng Đông gật đầu, tạm thời cứ vậy đã.

Đúng lúc này, điện thoại của Tôn Hàn c hợtđổ chuông.

Anh cầm lên xem thì híp mắt lại, là số của Giang Lệ!

“Ông Giang!”
Chương 335: Nếu thua, ông sẽ rất thảm đấy!

Sau khi Tôn Hàn ngắt máy, tất cả mọi người đều quan tâm bước lại gần.

Tôn Hàn châm một điếu thuốc rồi nói với vẻ sâu xa: “Giang Lệ muốn gặp tôi!”

Nghe thấy vậy, mọi người liếc nhìn nhau, sau đó Trần Cửu đã lên tiếng đầu tiên: “Tôi kiến nghị anh không đi, nhỡ đâu Giang Lệ gài bẫy là hỏng hết”.

Dù Hàn Hướng Đông không nói như vậy, nhưng vẻ mặt cũng có ý đó, anh ta dò hỏi: “Công tử, Giang Lệ hẹn gặp cậu ở đâu?”

Tôn Hàn hướng mắt nhìn về phía toà nhà lớn Trần Đông sáng chói đối diện với tập đoàn Cửu Thành rồi híp mắt nói: “Mười giờ tối mai ở toà nhà phía đối diện”.

Hả…

Ai nấy đều tỏ vẻ khó tin, Giang Lệ tự tin quá đấy!

Ông ta dám hẹn gặp Tôn Hàn ở gần ngay tập đoàn Cửu Thành, lẽ nào không sợ họ đánh úp hay sao?

Dù Giang Lệ có giỏi đến mấy thì cũng chẳng phải thần tiên, mà chỉ là con người thôi, một khi rơi vào vòng vây của Thiên Cửu Môn và trúng đòn sát thủ thì chỉ có con đường chết.

Thế mà ông ta lại dám tự chui đầu vào rọ ư?

Nghĩ thì nghĩ vậy, nhưng họ vẫn có rất nhiều nghi vấn. Đầu tiên, từ cuộc điện thoại ban nãy của Giang Lệ có thế xác nhận ông ta đã đến tỉnh Nam rồi, chỉ là chưa lộ mặt ra thôi.

Thứ hai, ông ta dám hẹn gặp Tôn Hàn ở toà nhà đối diện với Cửu Thành thì chứng tỏ phải có tính toán gì đó.

Công Tử Minh chưa có động tĩnh gì mà Giang Lệ đã dám đến đây rồi, ông ta định đánh thẳng vào sào huyệt của họ ư? Khí phách ở đâu ra vậy?

Điều cuối cùng và cũng là điều quan trọng nhất là, Giang Lệ hẹn gặp Tôn Hàn làm gì? Ông ta có mục đích gì đây?

Có thể nói hành động này của Giang Lệ đang tung hoả mù cho họ.

Thế nên không ai dám lơ là.

Bởi ông ta chính là Giang Lệ!

“Gặp ngay ở toà nhà Trần Đông phía đối diện mà tôi không dám đi, người ngoài mà biết được thì sẽ nhìn tôi với ánh mắt thế nào? Tối nay rồi, thôi thì cứ gặp vậy”.

Tôn Hàn ngẫm nghĩ hồi lâu rồi quyết định.

Hàn Hướng Đông cũng hiểu lựa chọn của Tôn Hàn nên nói: “Công tử muốn đi gặp ông ta cũng được, tối nay tôi sẽ cử nhiều thành viên của Chiến Bộ và Phá Quân cùng canh ở gần toà nhà Trần Đông, chắc chắn sẽ đảm bảo an toàn cho cậu”.

Gì chứ, điều này thì Hàn Hướng Đông làm được.

Nếu chỉ có mỗi toà nhà Trần Đông cỏn con mà còn không bao vây được thì Chiến Bộ của anh ta chỉ được cái hư danh thôi.

Tôn Hàn gật đầu, anh không tự tin đến mức đi đến đó một mình!

Anh chưa tiếp xúc nhiều với Giang Lệ nên cũng chỉ phân tích về con người ông ta qua những lời đồn thổi thôi.

Cho nên cẩn thận một chút vẫn hơn.

Sau khi suy nghĩ một lát, Tôn Hàn nhìn Hàn Hướng Đông rồi bổ sung thêm: “Cho người âm thầm bao vây toà nhà Trần Đông thì được, nhưng không được manh động, anh biết bối cảnh của toà nhà đó rồi chứ!”

Ở Tây Nam, thế lực của Thiên Cửu Môn có thể nói là một tay che trời, nhưng nếu không có bối cảnh đặc biệt thì sao toà nhà Trần Đông dám đứng đối diện gần ngay với tập đoàn Cửu Thành như vậy?

Trần Đông là toà nhà thương nghiệp lớn nhất và bắt mắt nhất ở Tây Nam, ngoài ra nó còn thuộc một bộ của chính phủ!

Các quan chức cấp cao hay đại gia ở nơi khác đến Tây Nam đều sẽ lựa chọn toà nhà này làm nơi dừng chân.

Bộ thương mại đặt toà nhà này ở đây chỉ có một lý do duy nhất, là nhắc nhở thế lực của Thiên Cửu Môn, để họ biết không phải muốn làm gì thì làm ở vùng Tây Nam này.

Song, Tôn Hàn thấy như vậy cũng không có vấn đề gì.

Đừng nói là Thiên Cửu Môn, đến Công Tử Minh của Giang Lệ cũng chỉ có thể tung hoành và có sức ảnh hưởng lớn ở thế giới ngầm thôi.

Chứ chính phủ mới là thế lực mạnh nhất ở ngoài sáng.

Bởi chỗ dựa của họ là quốc gia.

Đương nhiên, dù bộ thương mại có mạnh đến mấy thì vẫn phải giữ quan hệ hoàn hoãn với các tổ chức như Công Tử Minh và Thiên Cửu Môn.

Chỉ cần các tổ chức này không hành động quá phận thì bộ cũng chẳng can thiệp vào.

Nói trắng ra là các tổ chức phi pháp có thể xử lý thì bộ đã xử lý hết rồi.

Các tổ chức còn lại thì giờ gần như đã chuyển hoá sang kinh doanh và sở hữu các toà kiến trúc ở địa bàn của mình.

Hiện giờ, các thế lực truyền thừa vẫn còn hoạt động đã dung nhập vào nền kinh tế địa phương và hợp thành một thể rồi.

Dù bộ có thể tiêu diệt các tổ chức này, nhưng nếu làm vậy sẽ chỉ gây ảnh hưởng cho nên kinh tế của khu vực mà thôi.

Nói chung là lợi bất cập hại!

Đây cũng chính là các mà các thế lực nghĩ ra để tự bảo vệ mình.

Nếu không, với quyền hành của bộ, họ dám đánh đổi để điều động lực lượng quân đội đi càn quét các thế lực trên.

Thiên Cửu Môn cũng không phải ngoại lệ.

Nhưng nhìn từ một góc độ khác thì hiện giờ, các thế lực lớn và bộ vẫn giữ được mối quan hệ cân bằng, cho nên hai bên đều bình an vô sự.

Bộ sẽ không phá vỡ sự cân bằng này.

Mà các thế lực ở đây càng không làm điều đó hơn.

Vì thế, Tôn Hàn mới bảo Hàn Hướng Đông đừng manh động.

Toà nhà Trần Đông là bộ mặt ở bộ ở Tây Nam, nếu Thiên Cửu Môn gây sự ở đây thì chẳng khác nào khiêu khích bộ!

Có lẽ họ sẽ không thể gánh được hậu quả.

“Trừ khi Giang Lệ ra tay trước, nếu không chắc chắn tôi sẽ không manh động, tôi biết hậu quả khi động vào toà nhà ấy là gì mà”’.

“Ừm!”

“Hay để tôi đi theo bảo vệ anh”, Trần Cửu kiến nghị.

Tôn Hàn mỉm cười xua tay: “Không cần đâu, nếu Giang Lệ đinh dụ tôi đến đó để giết tôi thì anh đi cũng phí công”.

Có lẽ Giang Lệ đã biết thừa bên cạnh Tôn Hàn có những ai rồi.

Nếu ông ta muốn giết Tôn Hàn thì sẽ chuẩn bị kỹ càng, bao gồm cả cách cản trở Trần Cửu và Lệ Lận.

Hơn nữa, Tôn Hàn không tin Giang Lệ dám giết mình ở toà nhà Trần Đông.

Ván cờ này là sự tính toán qua lại giữa mãnh long quá giang Công Tử Minh của Thượng Kinh và xà vương Thiên Cửu Môn ở Tây Nam.

Song, dù họ có tranh đấu thế nào thì bộ cũng là thế lực mà cả hai muốn tránh.

Giống như câu chuyện nuôi cá, dù Công Tử Minh và Thiên Cửu Môn có là hai con cá hung hãn đến mấy thì cũng không thể bằng người nuôi cá được.



Mười giờ tối, Tôn Hàn thay một bộ vest thoải mái, chuẩn bị xuất hiện trên sân thượng của toà nhà Trần Đông.

Lúc này, Giang Lệ với dáng người dong dỏng cùng khí chất tao nhã đã đứng chờ sẵn một mình ở đây.

Ông ta chăm chú nhìn ngắm cảnh thành phố về đêm dưới ánh đèn sáng choang, dù Tôn Hàn có đến thì ông ta cũng chỉ động tai một chút.

Tôn Hàn chậm chầm bước tới rồi cùng ngắm cảnh đêm theo hướng nhìn của Giang Lệ: “Đẹp lắm đúng không?”

“Đẹp thì đẹp, nhưng có ai biết sự u tối dưới cái vỏ bọc hoa lệ này không?”, Giang Lệ hỏi ngược lại.

Tôn Hàn hẩy mũi như có điều suy nghĩ, hình như anh và Giang Lệ chính là đại diện cho mặt u tối này thì phải.

Nói vậy có khác nào tự vả mặt mình đâu cơ chứ?

“Thật ra đến giờ tôi vẫn không hiểu tại sao ông cứ muốn có Tây Nam cho bằng được. Dưới sự dẫn dắt của ông, Công Tử Minh đã khuấy đảo mọi nơi rồi. Chỉ cần ông không có ý đồ với nước ngoài thì dù có đặt chân đến bất cứ đâu trên đất nước này, cũng đều được đón tiếp như khách quý”.

“Ví dụ như hôm nay, nếu ông đến chơi, chắc tôi sẽ sắp xếp một câu lạc bộ tốt nhất ở đây để đón tiếp ông, dù có phải tốn mấy chục triệu thì tôi vẫn vui như thường”.

“Giờ ông đánh xuống đây, dù thắng thì cũng chỉ có đãi ngộ đến vậy thôi, còn nếu thua thì tôi nghĩ ông sẽ thảm lắm đấy”.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom