Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 344: Tôi phải đi Thượng Kinh
Giang Lệ dửng dưng nói với vẻ châm chọc: “Nếu ông đã sợ cậu ta như vậy thì sao còn đến góp sức cho tôi?”
Chuyện này…
Mặt Kim Thất Lạc đỏ lên, thì ông cụ sợ giờ không về phe Giang Lệ, khi Thiên Cửu Môn bị Giang Lệ đánh đổ rồi sẽ không còn cơ hội nữa chứ sao!
Giờ ông cụ đứng về phía Giang Lệ trước thì sau khi Giang Lệ tiếp quản Thiên Cửu Môn rồi thì ông cụ sẽ là nhân vật tiên phong, dù không được trọng dụng thì ít ra cũng không bị bạc đãi.
Chứ để đến khi đầu hàng một cách bị động thì lại là câu chuyện khác rồi.
Thật ra ban đầu, Kim Thất Lạc cũng không định đi theo Giang Lệ đâu, mà quyết sống còn cùng Thiên Cửu Môn.
Thậm chí vì chuyện này, ông cụ còn định làm mối cháu gái mình cho Tôn Hàn, rồi từ đó nhà họ Kim sẽ gắn bó mật thiết với anh.
Nhưng có hai lý do khiến ông cụ quay xe, một là hình như Tôn Hàn không hề có ý gì với cháu gái của cụ cả, hai là Giang Lệ thật sự quá mạnh.
Ông ta vừa xuống phía Nam một cái đã triển khai hàng hoạt hành động để dồn Thiên Cửu Môn vào cảnh túng quẫn một cách thuận lợi, hệt như cá gặp nước.
Với những thủ đoạn như vậy, chẳng mấy ai nghĩ Thiên Cửu Môn có thể thắng được ông ta.
Thế nên Kim Thất Lạc mới nảy ra ý định này.
Kim Thất Lạc biết rõ nếu mình không quy hàng trước, thì khi Thiên Cửu Môn bị Giang Lệ đánh phá, tới lúc tính toán ân oán, có lẽ Giang Lệ nhân từ có thể bỏ qua cho ông cụ.
Nhưng sự cao quý của nhà họ Kim sẽ tan thành mây khói, khó mà khôi phục lại.
Kim Thất Lạc không nghĩ cho mình thì cũng phải nghĩ tới các con các cháu.
Nếu nhà họ Kim phá sản vì ông cụ thì có lẽ ông cụ chết cũng không nhắm mắt được mất.
Sai vài ngày cân nhắc, Kim Thất Lạc đã đưa ra quyết định, sau đó bảo Kim Hạo bí mật đi đến gặp Giang Lệ và bày tỏ sự lựa chọn của nhà họ Kim.
“Hay tôi ở lại đây chờ Tôn Hàn với ông nhé?”, đột nhiên Giang Lệ như cười như không nói một câu.
Chỉ cần Kim Thất Lạc gật đầu, hôm nay Giang Lệ sẽ không đi nữa mà ở lại đây chờ Tôn Hàn cũng được.
Chuyện này…
Kim Thất Lạc có vẻ khó xử.
Ông cụ có vẻ đã động lòng.
Nếu Giang Lệ ở lại đây, thì đối tượng nói chuyện với Tôn Hàn tối nay sẽ đổi thành ông ta, như vậy Kim Thất Lạc cũng không còn bị áp lực nữa.
Nhưng vấn đề là nếu làm vậy thì nhà họ Kim họ sẽ đứng về phía đối lập và hoàn toàn trở mặt với Thiên Cửu Môn.
“Không cần đâu, anh Giang, trước mắt thì đó là sự lựa chọn của tôi, mọi người bên dưới chưa có ai biết. Hơn nữa, tôi cũng không rõ sau khi biết chuyện tôi sẽ đi theo anh thì họ có suy nghĩ thế nào”.
“Anh hãy cho tôi thêm chút thời gian để trấn an mọi người trước đã”.
Sau khi suy nghĩ một hồi, Kim Thất Lạc vẫn quyết định từ chối.
Đúng như lời Kim Thất Lạc nói, ông cụ cần thêm một chút thời gian để cho những người dưới quyền mình biết chuyện, xem họ có đi theo ông cụ hay không.
Giờ mà cho họ biết luôn thì e họ sẽ có suy nghĩ lung tung và hành động mất kiểm soát.
“Tuỳ ông thôi, khi nào cần thì cứ nói. Một khi ông đã lựa chọn đi theo tôi, thì trừ ông gây chuyện thị phi, nếu không ai gây khó dễ cho ông thì cũng là gây khó dễ cho tôi”.
Giang Lệ đưa ra một lời hứa rồi đứng dậy: “Tôi đi đây, muốn làm thế nào thì tuỳ ông. Nhưng tôi phải nhắc ông một điều, nếu Kim Thất Lạc ông đã lựa chọn đi theo tôi thì không cần phải sợ ai hết, kể cả Tôn Hàn cũng vậy”.
…
Buổi chiều.
Tôn Hàn đúng hẹn đến quán trà Minh Ngọc trong trung tâm.
Lúc này, Thẩm Tri Thu đang mặc một bộ quần áo lụa màu đen ngồi trong quán, ngoài ra còn đeo một cặp kính râm.
“Sao tự dưng lại nhớ ra tôi mà gọi điện thế?”
Tôn Hàn bước tới gần rồi mỉm cười hỏi, tiện thể dặn nhân viên phục vụ: “Cho tôi một tách Thanh Sơn Ngân Châm”.
“Tôi nghe nói tập đoàn Thiên Tử ở Thượng Kinh đã đến đây, đã thế còn cạnh tranh khốc liệt với tập đoàn Cửu Thành của các cậu, có phải dạo này cậu bận lắm không?”, Thẩm Tri Thu hỏi dò.
Dạo này, tỉnh Nam đang rộ lên hai tin tức.
Một là ‘Đại Đô Chi Thành’ của Thẩm Tri Thu vừa phát sóng đã nổi tiếng và trở thành tác phẩm ăn khách nhất của năm nay.
Cách hơn mười năm sau, cái tên Thẩm Tri Thu lại nổi tiếng khắp mọi gia đình.
Có thể nói sự trở lại của cô ấy rất thành công.
Tin tức thứ hai là tập đoàn Thiên Tử đã đổ bộ vào Tây Nam, đối đầu với tập đoàn Cửu Thành, đây cũng là tin tức xuất hiện trong mọi bữa cơm của các gia đình ở tỉnh Nam.
Thẩm Tri Thu biết Tôn Hàn là chủ tịch của tập đoàn Cửu Thành, vì thế cũng biết chắc hẳn tâp đoàn Thiên Tử cường thế như vậy sẽ khiến Tôn Hàn rất vất vả.
Ai cũng biết tập đoàn Thiên Tử đến đây là để hạ bệ tập đoàn Cửu Thành.
Ngoài ra còn có tin tập đoàn Thiên Tử vừa tới đã phô bày khí thế không có gì sánh kịp, chèn ép khiến tập đoàn Cửu Thành phải khốn đốn.
Dù thời gian qua, Thẩm Tri Thu không liên lạc với Tôn Hàn, nhưng thật lòng thì rất lo lắng cho anh.
Tôn Hàn cười đáp: “Tôi vẫn ổn”.
Thẩm Tri Thu không hề biết rằng tập đoàn Thiên Tử tiến vào Tây Nam không chỉ đơn giản là đánh vào mặt kinh tế của tập đoàn Cửu Thành.
Ngoài ra còn dính líu đến tranh đấu, lợi ích và tàn khốc, nói chung là khó diễn tả hơn các tin tức mà mọi người biết nhiều.
Bởi đây là trận đánh của quân vương thế giới ngầm Giang Lệ mà.
Một khi Thiên Cửu Môn mà thua thì sao?
Ngoài việc Tôn Hàn thất bại thảm hại ra, thế giới ngầm ở Tây Nam sẽ phải thay đổi hết quy tắc.
Nói trắng ra là có thể sẽ ảnh hưởng đến quy luật cuộc sống của người dân ở đây.
Không đùa được đâu!
Nhưng Thẩm Tri Thu không hề biết những điều này.
“Tiếc rằng tôi chỉ là một người làm nghệ thuật bình thường nên không giúp được gì cho cậu. Tôn Hàn, có lúc tôi còn nghĩ mình thật vô dụng, luôn là cậu giúp tôi, mà tôi thì chẳng thể làm gì được cho cậu”, Thẩm Tri Thu ảo não nói.
Từ lúc quen biết Tôn Hàn đến nay, anh đã giúp cô ấy giải quyết rất nhiều rắc rối.
Có thể nói, cô ấy thuận lợi quay trở lại màn ảnh và gặt hái được những thành công như ngày hôm nay thì ngoài sự nỗ lực của bản thân ra, phần lớn là nhờ công của Tôn Hàn.
Nhưng đến khi anh gặp khó khăn thì cô ấy lại chẳng giúp gì được.
Tôn Hàn cười nói: “Cô đừng suy nghĩ nhiều, vì chẳng ai giúp được việc của tôi đâu”.
Giọng nói của Tôn Hàn rất nhẹ và tuỳ ý.
Nhưng Thẩm Tri Thu vẫn nghe ra sự tự phụ trong lời nói của anh.
Cô ấy không nhịn được cười!
Đúng vậy!
Dù Tôn Hàn mà cô ấy quen biết luôn có vẻ điềm tĩnh, nhưng sự kiêu ngạo trong xương tuỷ của anh thì thật sự là hiếm thấy.
Song, điều này cũng dễ hiểu thôi!
Thân phận chủ tịch của tập đoàn Cửu Thành đủ khiến anh hãnh diện với đời rồi.
Một lát sau, Thẩm Tri Thu mới nói ra mục đích chính của lần gặp mặt này: “Tôi sắp đi Thượng Kinh rồi”.
Tôn Hàn liếc nhìn.
“‘Đại Đô Chi Thành’ nổi quá, tôi được chương trình Tinh Nguyệt ở Thượng Kinh mời đến tham gia tiết mục của họ. Chắc cậu không biết chứ, Tinh Nguyệt là một chương trình rất có quyền uy trong nước ta đấy. Tôi mà được lên sóng thì việc tuyên truyền của ‘Đại Đô Chi Thành’ sẽ gặp rất nhiều thuận lợi! Công ty đương nhiên đồng ý nên tôi không thể từ chối được”.
“Cho nên mấy ngày nữa là tôi đi rồi”.
Nói đến đây, Thẩm Tri Thu có vẻ không được vui cho lắm.
Điều này khiến Tôn Hàn thấy khó hiểu.
Anh bật cười hỏi: “Đây là chuyện tốt mà, sao cô lại có vẻ sầu não thế?”
Thẩm Tri Thu cười khổ đáp: “Làm nghệ sĩ mà nổi tiếng quá cũng chẳng phải chuyện hay ho đâu, phim nổi nên tôi cũng được thơm lây, tôi lọt vào mắt xanh của một trong ba công ty giải trí lớn ở Thượng Kinh rồi đấy, nhưng công ty hiện tại của tôi lại không từ chối được”.
“Tôi đi Thượng Kinh chuyến này chỉ có một lý do thôi, chính là đổi chủ, nhưng thật lòng mà nói thì tôi vẫn thích ở lại văn hoá Thắng Thiên, ở lại Tây Nam hơn”.
Chuyện này…
Mặt Kim Thất Lạc đỏ lên, thì ông cụ sợ giờ không về phe Giang Lệ, khi Thiên Cửu Môn bị Giang Lệ đánh đổ rồi sẽ không còn cơ hội nữa chứ sao!
Giờ ông cụ đứng về phía Giang Lệ trước thì sau khi Giang Lệ tiếp quản Thiên Cửu Môn rồi thì ông cụ sẽ là nhân vật tiên phong, dù không được trọng dụng thì ít ra cũng không bị bạc đãi.
Chứ để đến khi đầu hàng một cách bị động thì lại là câu chuyện khác rồi.
Thật ra ban đầu, Kim Thất Lạc cũng không định đi theo Giang Lệ đâu, mà quyết sống còn cùng Thiên Cửu Môn.
Thậm chí vì chuyện này, ông cụ còn định làm mối cháu gái mình cho Tôn Hàn, rồi từ đó nhà họ Kim sẽ gắn bó mật thiết với anh.
Nhưng có hai lý do khiến ông cụ quay xe, một là hình như Tôn Hàn không hề có ý gì với cháu gái của cụ cả, hai là Giang Lệ thật sự quá mạnh.
Ông ta vừa xuống phía Nam một cái đã triển khai hàng hoạt hành động để dồn Thiên Cửu Môn vào cảnh túng quẫn một cách thuận lợi, hệt như cá gặp nước.
Với những thủ đoạn như vậy, chẳng mấy ai nghĩ Thiên Cửu Môn có thể thắng được ông ta.
Thế nên Kim Thất Lạc mới nảy ra ý định này.
Kim Thất Lạc biết rõ nếu mình không quy hàng trước, thì khi Thiên Cửu Môn bị Giang Lệ đánh phá, tới lúc tính toán ân oán, có lẽ Giang Lệ nhân từ có thể bỏ qua cho ông cụ.
Nhưng sự cao quý của nhà họ Kim sẽ tan thành mây khói, khó mà khôi phục lại.
Kim Thất Lạc không nghĩ cho mình thì cũng phải nghĩ tới các con các cháu.
Nếu nhà họ Kim phá sản vì ông cụ thì có lẽ ông cụ chết cũng không nhắm mắt được mất.
Sai vài ngày cân nhắc, Kim Thất Lạc đã đưa ra quyết định, sau đó bảo Kim Hạo bí mật đi đến gặp Giang Lệ và bày tỏ sự lựa chọn của nhà họ Kim.
“Hay tôi ở lại đây chờ Tôn Hàn với ông nhé?”, đột nhiên Giang Lệ như cười như không nói một câu.
Chỉ cần Kim Thất Lạc gật đầu, hôm nay Giang Lệ sẽ không đi nữa mà ở lại đây chờ Tôn Hàn cũng được.
Chuyện này…
Kim Thất Lạc có vẻ khó xử.
Ông cụ có vẻ đã động lòng.
Nếu Giang Lệ ở lại đây, thì đối tượng nói chuyện với Tôn Hàn tối nay sẽ đổi thành ông ta, như vậy Kim Thất Lạc cũng không còn bị áp lực nữa.
Nhưng vấn đề là nếu làm vậy thì nhà họ Kim họ sẽ đứng về phía đối lập và hoàn toàn trở mặt với Thiên Cửu Môn.
“Không cần đâu, anh Giang, trước mắt thì đó là sự lựa chọn của tôi, mọi người bên dưới chưa có ai biết. Hơn nữa, tôi cũng không rõ sau khi biết chuyện tôi sẽ đi theo anh thì họ có suy nghĩ thế nào”.
“Anh hãy cho tôi thêm chút thời gian để trấn an mọi người trước đã”.
Sau khi suy nghĩ một hồi, Kim Thất Lạc vẫn quyết định từ chối.
Đúng như lời Kim Thất Lạc nói, ông cụ cần thêm một chút thời gian để cho những người dưới quyền mình biết chuyện, xem họ có đi theo ông cụ hay không.
Giờ mà cho họ biết luôn thì e họ sẽ có suy nghĩ lung tung và hành động mất kiểm soát.
“Tuỳ ông thôi, khi nào cần thì cứ nói. Một khi ông đã lựa chọn đi theo tôi, thì trừ ông gây chuyện thị phi, nếu không ai gây khó dễ cho ông thì cũng là gây khó dễ cho tôi”.
Giang Lệ đưa ra một lời hứa rồi đứng dậy: “Tôi đi đây, muốn làm thế nào thì tuỳ ông. Nhưng tôi phải nhắc ông một điều, nếu Kim Thất Lạc ông đã lựa chọn đi theo tôi thì không cần phải sợ ai hết, kể cả Tôn Hàn cũng vậy”.
…
Buổi chiều.
Tôn Hàn đúng hẹn đến quán trà Minh Ngọc trong trung tâm.
Lúc này, Thẩm Tri Thu đang mặc một bộ quần áo lụa màu đen ngồi trong quán, ngoài ra còn đeo một cặp kính râm.
“Sao tự dưng lại nhớ ra tôi mà gọi điện thế?”
Tôn Hàn bước tới gần rồi mỉm cười hỏi, tiện thể dặn nhân viên phục vụ: “Cho tôi một tách Thanh Sơn Ngân Châm”.
“Tôi nghe nói tập đoàn Thiên Tử ở Thượng Kinh đã đến đây, đã thế còn cạnh tranh khốc liệt với tập đoàn Cửu Thành của các cậu, có phải dạo này cậu bận lắm không?”, Thẩm Tri Thu hỏi dò.
Dạo này, tỉnh Nam đang rộ lên hai tin tức.
Một là ‘Đại Đô Chi Thành’ của Thẩm Tri Thu vừa phát sóng đã nổi tiếng và trở thành tác phẩm ăn khách nhất của năm nay.
Cách hơn mười năm sau, cái tên Thẩm Tri Thu lại nổi tiếng khắp mọi gia đình.
Có thể nói sự trở lại của cô ấy rất thành công.
Tin tức thứ hai là tập đoàn Thiên Tử đã đổ bộ vào Tây Nam, đối đầu với tập đoàn Cửu Thành, đây cũng là tin tức xuất hiện trong mọi bữa cơm của các gia đình ở tỉnh Nam.
Thẩm Tri Thu biết Tôn Hàn là chủ tịch của tập đoàn Cửu Thành, vì thế cũng biết chắc hẳn tâp đoàn Thiên Tử cường thế như vậy sẽ khiến Tôn Hàn rất vất vả.
Ai cũng biết tập đoàn Thiên Tử đến đây là để hạ bệ tập đoàn Cửu Thành.
Ngoài ra còn có tin tập đoàn Thiên Tử vừa tới đã phô bày khí thế không có gì sánh kịp, chèn ép khiến tập đoàn Cửu Thành phải khốn đốn.
Dù thời gian qua, Thẩm Tri Thu không liên lạc với Tôn Hàn, nhưng thật lòng thì rất lo lắng cho anh.
Tôn Hàn cười đáp: “Tôi vẫn ổn”.
Thẩm Tri Thu không hề biết rằng tập đoàn Thiên Tử tiến vào Tây Nam không chỉ đơn giản là đánh vào mặt kinh tế của tập đoàn Cửu Thành.
Ngoài ra còn dính líu đến tranh đấu, lợi ích và tàn khốc, nói chung là khó diễn tả hơn các tin tức mà mọi người biết nhiều.
Bởi đây là trận đánh của quân vương thế giới ngầm Giang Lệ mà.
Một khi Thiên Cửu Môn mà thua thì sao?
Ngoài việc Tôn Hàn thất bại thảm hại ra, thế giới ngầm ở Tây Nam sẽ phải thay đổi hết quy tắc.
Nói trắng ra là có thể sẽ ảnh hưởng đến quy luật cuộc sống của người dân ở đây.
Không đùa được đâu!
Nhưng Thẩm Tri Thu không hề biết những điều này.
“Tiếc rằng tôi chỉ là một người làm nghệ thuật bình thường nên không giúp được gì cho cậu. Tôn Hàn, có lúc tôi còn nghĩ mình thật vô dụng, luôn là cậu giúp tôi, mà tôi thì chẳng thể làm gì được cho cậu”, Thẩm Tri Thu ảo não nói.
Từ lúc quen biết Tôn Hàn đến nay, anh đã giúp cô ấy giải quyết rất nhiều rắc rối.
Có thể nói, cô ấy thuận lợi quay trở lại màn ảnh và gặt hái được những thành công như ngày hôm nay thì ngoài sự nỗ lực của bản thân ra, phần lớn là nhờ công của Tôn Hàn.
Nhưng đến khi anh gặp khó khăn thì cô ấy lại chẳng giúp gì được.
Tôn Hàn cười nói: “Cô đừng suy nghĩ nhiều, vì chẳng ai giúp được việc của tôi đâu”.
Giọng nói của Tôn Hàn rất nhẹ và tuỳ ý.
Nhưng Thẩm Tri Thu vẫn nghe ra sự tự phụ trong lời nói của anh.
Cô ấy không nhịn được cười!
Đúng vậy!
Dù Tôn Hàn mà cô ấy quen biết luôn có vẻ điềm tĩnh, nhưng sự kiêu ngạo trong xương tuỷ của anh thì thật sự là hiếm thấy.
Song, điều này cũng dễ hiểu thôi!
Thân phận chủ tịch của tập đoàn Cửu Thành đủ khiến anh hãnh diện với đời rồi.
Một lát sau, Thẩm Tri Thu mới nói ra mục đích chính của lần gặp mặt này: “Tôi sắp đi Thượng Kinh rồi”.
Tôn Hàn liếc nhìn.
“‘Đại Đô Chi Thành’ nổi quá, tôi được chương trình Tinh Nguyệt ở Thượng Kinh mời đến tham gia tiết mục của họ. Chắc cậu không biết chứ, Tinh Nguyệt là một chương trình rất có quyền uy trong nước ta đấy. Tôi mà được lên sóng thì việc tuyên truyền của ‘Đại Đô Chi Thành’ sẽ gặp rất nhiều thuận lợi! Công ty đương nhiên đồng ý nên tôi không thể từ chối được”.
“Cho nên mấy ngày nữa là tôi đi rồi”.
Nói đến đây, Thẩm Tri Thu có vẻ không được vui cho lắm.
Điều này khiến Tôn Hàn thấy khó hiểu.
Anh bật cười hỏi: “Đây là chuyện tốt mà, sao cô lại có vẻ sầu não thế?”
Thẩm Tri Thu cười khổ đáp: “Làm nghệ sĩ mà nổi tiếng quá cũng chẳng phải chuyện hay ho đâu, phim nổi nên tôi cũng được thơm lây, tôi lọt vào mắt xanh của một trong ba công ty giải trí lớn ở Thượng Kinh rồi đấy, nhưng công ty hiện tại của tôi lại không từ chối được”.
“Tôi đi Thượng Kinh chuyến này chỉ có một lý do thôi, chính là đổi chủ, nhưng thật lòng mà nói thì tôi vẫn thích ở lại văn hoá Thắng Thiên, ở lại Tây Nam hơn”.
Bình luận facebook