Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 345: Chắc ông biết tại sao tôi đến rồi chứ!
Khi nói câu đó, Thẩm Tri Thu ngước mắt nhìn Tôn Hàn.
Thường thì con người ta luôn muốn sống ở những nơi tốt hơn, được một công ty giải trí lớn ở Thượng Kinh, đồng thời cũng là bá chủ trong ngành để mắt tới, chắc chắn tương lai của Thẩm Tri Thu sẽ rất tươi sáng.
Một chuyện tốt thế này, người khác mơ còn không được, lẽ ra Thẩm Tri Thu nên vui mới đúng.
Nhưng cô ấy biết lý do mình muốn ở lại tỉnh Nam, chứ không muốn đến Thượng Kinh.
Đó là vì ở tỉnh Nam có một người.
Tôn Hàn hơi cau mày, không rõ anh có hiểu ý của Thẩm Tri Thu hay không, nhưng anh chỉ mỉm cười rồi hời hợt nói: “Văn hoá Thắng Thiên chỉ là một công ty nhỏ, sao giữ chân một ngôi sao lớn như cô được, cô đến Thượng Kinh sẽ tốt hơn”.
Thẩm Tri Thu không quá hài lòng với câu nói này của Tôn Hàn, nhưng ngoài mặt vẫn cố nặn ra vẻ tán đồng rồi cười nói: “Thật ra tôi cũng nghĩ vậy, chỉ có điều chắc tại sống ở đây quen rồi nên thấy hơi lưu luyến”.
“Tóm lại là tại tôi suy nghĩ linh tinh thôi, chứ sống ở Thượng Kinh một thời gian thì kiểu gì chẳng quen. Đến lúc đó, khéo tôi còn chẳng thèm về tỉnh Nam nữa ấy chứ”.
Có những câu nói như đúng mà lại sai.
Song, Tôn Hàn không nói gì mà chỉ gật gù.
Thẩm Tri Thu cũng đã hiểu ý của anh nên chỉ cười trừ trong im lặng.
Có lẽ trong trái tim của Tôn Hàn thật sự không có chỗ dành cho cô ấy.
‘Thẩm Tri Thu à, mày là người phụ nữ hơn ba mươi tuổi đầu rồi đấy, tỉnh táo lại đi!’
Thẩm Tri Thu hít sâu một hơi, sau đó nói với vẻ như không có chuyện gì xảy ra: “Đằng nào thì tôi cũng sắp đi rồi, chúng ta cũng phải làm cái lễ tạm biệt chứ nhỉ. Chọn ngày không bằng gặp ngày, hay tối nay…”
Nhưng không chờ Thẩm Tri Thu nói hết câu, Tôn Hàn đã ngắt lời: “Tối nay, tôi bận rồi, khi nào cô đi, để tôi xem có rảnh không”.
Tối nay, anh có một việc rất quan trọng.
“Chắc năm ngày nữa”, Thẩm Tri Thu không biết Tôn Hàn nói vậy có phải cho có lệ hay không.
Tôn Hàn gật đầu: “Ừm, nếu tôi rảnh thì tôi sẽ gọi cho cô, còn nếu bận thì xin lỗi nhé”.
“Tôi hiểu mà! Cậu cũng phải cố lên, nhanh chóng đánh bại tập đoàn Thiên Tử nhé! Để họ biết tập đoàn Cửu Thành mới là xí nghiệp lớn nhất ở Tây Nam”.
“Ừm!”
…
Tôn Hàn không ngồi với Thẩm Tri Thu lâu, khoảng một tiếng sau là hai người chia tay.
Có một điều Thẩm Tri Thu nói không sai, đó là dạo này Tôn Hàn rất bận nên không dám phân tâm một giây nào, vì sợ Giang Lệ lại giáng thêm một đòn khác xuống.
Hiện giờ, Thiên Cửu Môn đang lâm vào cục diện khốn đốn chưa từng có.
Điều quan trọng nhất là hiện giờ, Giang Lệ mới chỉ khởi động thôi, chứ chưa nghiêm túc dồn toàn lực tấn công như ngày xưa.
Còn Tôn Hàn thì đã như gặp kẻ địch lớn rồi.
Sáu giờ tối.
Hai chiếc Maybach màu đen đỗ bên ngoài khuôn viên của nhà họ Kim.
Kim Thất Lạc dẫn con trai Kim Hạo và cháu gái Kim Điềm Nhi đứng chờ sẵn ở trước rào chắn.
Người đến thăm nhà họ hôm nay không phải ai khác, mà là Tôn Hàn - chủ của Thiên Cửu Môn, kiêm người đàn ông đáng kính nhất ở Tây Nam.
Cửa xe vừa mở, bảo vệ mặc vest đã mở cổng ra ngay.
Một bàn chân đi tất trắng trong đôi giày da sáng bóng bước từ trên xe xuống.
Ngay sau đó, họ đã trông thấy diện mạo của Tôn Hàn.
Ngũ quan nghiêm chỉnh, khí phách bức người.
Trông anh giống hệt như một vị công tử cao quý.
Hai bố con Kim Hạo và Kim Điềm Nhi còn không dám thở mạnh.
Đến Kim Thất Lạc còn thấy chấn động với vẻ ngoài của Tôn Hàn tối nay, trong khi đây chẳng phải lần đầu tiên ông cụ gặp anh.
Xem ra, hôm nay Tôn Hàn ăn vận trang trọng thế này đến đây là có chuyện rồi.
“Lần trước khi gặp cô Kim Điềm Nhi là ở tiệc sinh nhật, nhưng lúc ấy tôi vội quá nên hơi thất lễ. Từ Khang Niên, mang quà ra đây”.
Tôn Hàn liếc mắt nhìn Kim Điềm Nhi đang cúi đầu rồi giơ tay phải ra.
Từ Khang Niên đi cùng anh vội vàng mang một hộp quà được gói ghém tinh xảo ra rồi đặt vào tay của Tôn Hàn.
“Đây là một chiếc đồng hồ đeo tay của nữ phiên bản giới hạn của hãng Pelmoda, tôi thấy rất hợp cô Kim nên đã mua nó. Cô thử nhìn xem có thích không?”, Tôn Hàn đưa quà ra rồi cười hỏi.
“Tặng, tặng cho em ư?”
Kim Điềm Nhi dè dặt ngẩng đầu lên, cô ấy có ngũ quan xinh đẹp, linh động nhưng không mất đi vẻ ngây ngô.
Quả là một mỹ nhân nhỏ tuổi hiếm có!
Kim Điềm Nhi không dám nhận ngay, mà nhìn sang Kim Thất Lạc hỏi ý kiến.
Đương nhiên là cô ấy thích rồi, muốn mua đồ phiên bản giới hạn thì phải đặt trước, huống hồ đây còn là một chiếc đồng hồ của Pelmoda.
Dù có ngốc đến mấy thì cô ấy cũng biết người ta chẳng thể tặng không cho mình một món quá quý giá nhường này.
Thật ra, cách đây một tháng, Kim Hạo đã bảo với Kim Điềm Nhi là muốn làm mối cô ấy cho Tôn Hàn!
Sau đó, Kim Điềm Nhi do dự một thời gian rồi quyết định chia tay với bạn trai hiện tại.
Vừa nghĩ đến chuyện mình có thể trở thành vợ của công tử Thiên Cửu Môn thì cô ấy đã sướng rơn lên rồi.
Nhưng đó là chuyện trong tương lai, chứ hiện giờ thì chưa biết thế nào.
Lẽ nào…
Vừa nhìn người đàn ông anh tuấn này, dù Kim Điềm Nhi biết Tôn Hàn hơn mình nhiều tuổi, song vẫn không khỏi cảm thấy rạo rực.
Có ai không thích một người đàn ông phong độ thế này chứ!
Chính vì cả phong thái và địa vị của Tôn Hàn đều cao quý nên mới khiến Kim Điềm Nhi thấy tự ti.
Vì nghĩ rằng mình không xứng với anh.
“Đã là quà mà công tử tặng thì con cứ nhận đi!”
Lúc Kim Điềm Nhi đang suy nghĩ xa xôi thì Kim Thất Lạc chợt lên tiếng.
“Cảm ơn công tử”.
Kim Điềm Nhi giơ hai tay ra nhận quà, cô ấy cứ tưởng công tử sẽ nói thêm vài câu với mình, ai dè người ta đã nhìn đi hướng khác.
“Ông Kim, lẽ nào ông định tiếp đãi tôi ở ngoài này sao?”
“Thôi ông Kim gì chứ, công tử đừng gọi vậy nữa! Nếu công tử không chê thì cứ gọi tôi là chú Kim cũng được”, Kim Thất Lạc vội nói.
Không một ai trong Thiên Cửu Môn có thân phận cao quý bằng Tôn Hàn, nhưng dẫu sao Kim Thất Lạc cũng là bậc tiền bối nên bảo Tôn Hàn gọi mình là “chú” cũng không quá đáng.
Nhưng…
Tôn Hàn lại có vẻ nghiền ngẫm rồi đi tới cạnh ông ta, sau đó ghé sát tai nói nhỏ: “Ông nghĩ mình có xứng được tôi gọi bằng chú không?”
Kim Thất Lạc: “…”
“Mời công tử!”
Dù câu nói đó của Tôn Hàn chỉ có anh và Kim Thất Lạc nghe thấy, nhưng Tôn Hàn thì vẫn tỉnh bơ, còn Kim Thất Lạc thì có vẻ lúng túng nhưng không dám trở mặt.
Sau khi đi vào phòng khách, Tôn Hàn ngồi xuống sofa rồi phủi tay mấy cái: “Vị trí này được đấy, nhưng không biết hôm qua đã có ai ngồi rồi chuyện trò vui vẻ với ông Kim ở chỗ này hay chưa”.
Kim Thất Lạc: “…”
Kim Hạo: “…”
Đây đúng là chỗ mà Giang Lệ đã ngồi hôm qua.
Hai bố con Kim Thất Lạc tỏ vẻ ngượng ngịu, không biết phải trả lời ra làm sao.
Thấy vậy, Tôn Hàn đã phát hiện ra điểm bất thường, anh vốn chỉ hỏi dò vậy thôi, nhưng không ngờ lại nói trúng tim đen hai bố con nhà họ.
Chắc tối qua, Giang Lệ đã đến đây.
Nếu ông ta đã đến thì chắc bố con Kim Thất Lạc cũng có sự chuẩn bị rồi.
Nhưng không sao cả, anh đến thăm nhà một cách quang minh chính đại nên không sợ Kim Thất Lạc giở trò.
“Ông Kim, ông có biết tại sao hôm nay tôi đến đây không? Tôi đoán chắc ông cũng biết rồi”.
Tôn Hàn đi thẳng vào vấn đề luôn, anh nhìn thẳng vào Kim Thất Lạc rồi lạnh giọng hỏi.
“Tôi, tôi biết!"
Thường thì con người ta luôn muốn sống ở những nơi tốt hơn, được một công ty giải trí lớn ở Thượng Kinh, đồng thời cũng là bá chủ trong ngành để mắt tới, chắc chắn tương lai của Thẩm Tri Thu sẽ rất tươi sáng.
Một chuyện tốt thế này, người khác mơ còn không được, lẽ ra Thẩm Tri Thu nên vui mới đúng.
Nhưng cô ấy biết lý do mình muốn ở lại tỉnh Nam, chứ không muốn đến Thượng Kinh.
Đó là vì ở tỉnh Nam có một người.
Tôn Hàn hơi cau mày, không rõ anh có hiểu ý của Thẩm Tri Thu hay không, nhưng anh chỉ mỉm cười rồi hời hợt nói: “Văn hoá Thắng Thiên chỉ là một công ty nhỏ, sao giữ chân một ngôi sao lớn như cô được, cô đến Thượng Kinh sẽ tốt hơn”.
Thẩm Tri Thu không quá hài lòng với câu nói này của Tôn Hàn, nhưng ngoài mặt vẫn cố nặn ra vẻ tán đồng rồi cười nói: “Thật ra tôi cũng nghĩ vậy, chỉ có điều chắc tại sống ở đây quen rồi nên thấy hơi lưu luyến”.
“Tóm lại là tại tôi suy nghĩ linh tinh thôi, chứ sống ở Thượng Kinh một thời gian thì kiểu gì chẳng quen. Đến lúc đó, khéo tôi còn chẳng thèm về tỉnh Nam nữa ấy chứ”.
Có những câu nói như đúng mà lại sai.
Song, Tôn Hàn không nói gì mà chỉ gật gù.
Thẩm Tri Thu cũng đã hiểu ý của anh nên chỉ cười trừ trong im lặng.
Có lẽ trong trái tim của Tôn Hàn thật sự không có chỗ dành cho cô ấy.
‘Thẩm Tri Thu à, mày là người phụ nữ hơn ba mươi tuổi đầu rồi đấy, tỉnh táo lại đi!’
Thẩm Tri Thu hít sâu một hơi, sau đó nói với vẻ như không có chuyện gì xảy ra: “Đằng nào thì tôi cũng sắp đi rồi, chúng ta cũng phải làm cái lễ tạm biệt chứ nhỉ. Chọn ngày không bằng gặp ngày, hay tối nay…”
Nhưng không chờ Thẩm Tri Thu nói hết câu, Tôn Hàn đã ngắt lời: “Tối nay, tôi bận rồi, khi nào cô đi, để tôi xem có rảnh không”.
Tối nay, anh có một việc rất quan trọng.
“Chắc năm ngày nữa”, Thẩm Tri Thu không biết Tôn Hàn nói vậy có phải cho có lệ hay không.
Tôn Hàn gật đầu: “Ừm, nếu tôi rảnh thì tôi sẽ gọi cho cô, còn nếu bận thì xin lỗi nhé”.
“Tôi hiểu mà! Cậu cũng phải cố lên, nhanh chóng đánh bại tập đoàn Thiên Tử nhé! Để họ biết tập đoàn Cửu Thành mới là xí nghiệp lớn nhất ở Tây Nam”.
“Ừm!”
…
Tôn Hàn không ngồi với Thẩm Tri Thu lâu, khoảng một tiếng sau là hai người chia tay.
Có một điều Thẩm Tri Thu nói không sai, đó là dạo này Tôn Hàn rất bận nên không dám phân tâm một giây nào, vì sợ Giang Lệ lại giáng thêm một đòn khác xuống.
Hiện giờ, Thiên Cửu Môn đang lâm vào cục diện khốn đốn chưa từng có.
Điều quan trọng nhất là hiện giờ, Giang Lệ mới chỉ khởi động thôi, chứ chưa nghiêm túc dồn toàn lực tấn công như ngày xưa.
Còn Tôn Hàn thì đã như gặp kẻ địch lớn rồi.
Sáu giờ tối.
Hai chiếc Maybach màu đen đỗ bên ngoài khuôn viên của nhà họ Kim.
Kim Thất Lạc dẫn con trai Kim Hạo và cháu gái Kim Điềm Nhi đứng chờ sẵn ở trước rào chắn.
Người đến thăm nhà họ hôm nay không phải ai khác, mà là Tôn Hàn - chủ của Thiên Cửu Môn, kiêm người đàn ông đáng kính nhất ở Tây Nam.
Cửa xe vừa mở, bảo vệ mặc vest đã mở cổng ra ngay.
Một bàn chân đi tất trắng trong đôi giày da sáng bóng bước từ trên xe xuống.
Ngay sau đó, họ đã trông thấy diện mạo của Tôn Hàn.
Ngũ quan nghiêm chỉnh, khí phách bức người.
Trông anh giống hệt như một vị công tử cao quý.
Hai bố con Kim Hạo và Kim Điềm Nhi còn không dám thở mạnh.
Đến Kim Thất Lạc còn thấy chấn động với vẻ ngoài của Tôn Hàn tối nay, trong khi đây chẳng phải lần đầu tiên ông cụ gặp anh.
Xem ra, hôm nay Tôn Hàn ăn vận trang trọng thế này đến đây là có chuyện rồi.
“Lần trước khi gặp cô Kim Điềm Nhi là ở tiệc sinh nhật, nhưng lúc ấy tôi vội quá nên hơi thất lễ. Từ Khang Niên, mang quà ra đây”.
Tôn Hàn liếc mắt nhìn Kim Điềm Nhi đang cúi đầu rồi giơ tay phải ra.
Từ Khang Niên đi cùng anh vội vàng mang một hộp quà được gói ghém tinh xảo ra rồi đặt vào tay của Tôn Hàn.
“Đây là một chiếc đồng hồ đeo tay của nữ phiên bản giới hạn của hãng Pelmoda, tôi thấy rất hợp cô Kim nên đã mua nó. Cô thử nhìn xem có thích không?”, Tôn Hàn đưa quà ra rồi cười hỏi.
“Tặng, tặng cho em ư?”
Kim Điềm Nhi dè dặt ngẩng đầu lên, cô ấy có ngũ quan xinh đẹp, linh động nhưng không mất đi vẻ ngây ngô.
Quả là một mỹ nhân nhỏ tuổi hiếm có!
Kim Điềm Nhi không dám nhận ngay, mà nhìn sang Kim Thất Lạc hỏi ý kiến.
Đương nhiên là cô ấy thích rồi, muốn mua đồ phiên bản giới hạn thì phải đặt trước, huống hồ đây còn là một chiếc đồng hồ của Pelmoda.
Dù có ngốc đến mấy thì cô ấy cũng biết người ta chẳng thể tặng không cho mình một món quá quý giá nhường này.
Thật ra, cách đây một tháng, Kim Hạo đã bảo với Kim Điềm Nhi là muốn làm mối cô ấy cho Tôn Hàn!
Sau đó, Kim Điềm Nhi do dự một thời gian rồi quyết định chia tay với bạn trai hiện tại.
Vừa nghĩ đến chuyện mình có thể trở thành vợ của công tử Thiên Cửu Môn thì cô ấy đã sướng rơn lên rồi.
Nhưng đó là chuyện trong tương lai, chứ hiện giờ thì chưa biết thế nào.
Lẽ nào…
Vừa nhìn người đàn ông anh tuấn này, dù Kim Điềm Nhi biết Tôn Hàn hơn mình nhiều tuổi, song vẫn không khỏi cảm thấy rạo rực.
Có ai không thích một người đàn ông phong độ thế này chứ!
Chính vì cả phong thái và địa vị của Tôn Hàn đều cao quý nên mới khiến Kim Điềm Nhi thấy tự ti.
Vì nghĩ rằng mình không xứng với anh.
“Đã là quà mà công tử tặng thì con cứ nhận đi!”
Lúc Kim Điềm Nhi đang suy nghĩ xa xôi thì Kim Thất Lạc chợt lên tiếng.
“Cảm ơn công tử”.
Kim Điềm Nhi giơ hai tay ra nhận quà, cô ấy cứ tưởng công tử sẽ nói thêm vài câu với mình, ai dè người ta đã nhìn đi hướng khác.
“Ông Kim, lẽ nào ông định tiếp đãi tôi ở ngoài này sao?”
“Thôi ông Kim gì chứ, công tử đừng gọi vậy nữa! Nếu công tử không chê thì cứ gọi tôi là chú Kim cũng được”, Kim Thất Lạc vội nói.
Không một ai trong Thiên Cửu Môn có thân phận cao quý bằng Tôn Hàn, nhưng dẫu sao Kim Thất Lạc cũng là bậc tiền bối nên bảo Tôn Hàn gọi mình là “chú” cũng không quá đáng.
Nhưng…
Tôn Hàn lại có vẻ nghiền ngẫm rồi đi tới cạnh ông ta, sau đó ghé sát tai nói nhỏ: “Ông nghĩ mình có xứng được tôi gọi bằng chú không?”
Kim Thất Lạc: “…”
“Mời công tử!”
Dù câu nói đó của Tôn Hàn chỉ có anh và Kim Thất Lạc nghe thấy, nhưng Tôn Hàn thì vẫn tỉnh bơ, còn Kim Thất Lạc thì có vẻ lúng túng nhưng không dám trở mặt.
Sau khi đi vào phòng khách, Tôn Hàn ngồi xuống sofa rồi phủi tay mấy cái: “Vị trí này được đấy, nhưng không biết hôm qua đã có ai ngồi rồi chuyện trò vui vẻ với ông Kim ở chỗ này hay chưa”.
Kim Thất Lạc: “…”
Kim Hạo: “…”
Đây đúng là chỗ mà Giang Lệ đã ngồi hôm qua.
Hai bố con Kim Thất Lạc tỏ vẻ ngượng ngịu, không biết phải trả lời ra làm sao.
Thấy vậy, Tôn Hàn đã phát hiện ra điểm bất thường, anh vốn chỉ hỏi dò vậy thôi, nhưng không ngờ lại nói trúng tim đen hai bố con nhà họ.
Chắc tối qua, Giang Lệ đã đến đây.
Nếu ông ta đã đến thì chắc bố con Kim Thất Lạc cũng có sự chuẩn bị rồi.
Nhưng không sao cả, anh đến thăm nhà một cách quang minh chính đại nên không sợ Kim Thất Lạc giở trò.
“Ông Kim, ông có biết tại sao hôm nay tôi đến đây không? Tôi đoán chắc ông cũng biết rồi”.
Tôn Hàn đi thẳng vào vấn đề luôn, anh nhìn thẳng vào Kim Thất Lạc rồi lạnh giọng hỏi.
“Tôi, tôi biết!"
Bình luận facebook