Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 383: Phân tích lợi hại
Trên đường đi, Liễu Phương Phương thấy Tôn Hàn bắt đầu lấy điện thoại ra lên mạng tra thông tin về Giang Hồi, sau đó anh khẽ gật gù ra vẻ biết địch biết ta, trăm trận trăm thắng.
Thái độ làm việc không có gì để bới móc.
Nhưng ý nghĩ khen ngợi của Liễu Phương Phương chỉ thoáng vụt qua rồi biến mất.
“Anh thấy Giang Hồi này thế nào?”
Thấy Tôn Hàn đã bỏ điện thoại xuống, Liễu Phương Phương đang lái xe bèn liếc nhìn anh rồi hỏi.
Tôn Hàn như có điều suy nghĩ rồi đáp: “Mọi thứ đều ổn, nhưng tần suất xảy ra scandal thì hơi nhiều, dù đều là chuyện có nguyên do cả, nhưng fan hâm mộ trên mạng bây giờ lạ lắm, thành ra cũng khó nói”.
Hiện giờ, thuê các người nổi tiếng trên mạng giới thiệu về sản phẩm của mình sẽ thực tế hơn so với thuê các ngôi sao.
Nhưng mặt hàng mỹ phẩm của Lệ Lan lại khác với các hàng hoá khác trên thị trường, đây là dòng mỹ phẩm cao cấp nên bắt buộc phải lấy danh tiếng làm gốc, chứ không thể chạy theo trào lưu nhất thời được.
Vì thế, bây giờ mới Liễu Phương Phương mới định để Lệ Lan thử tiếp cận với cách thức mới này, việc đầu tiên cô ta nghĩ đến là hợp tác với ngôi sao có danh tiếng.
Dẫu sao thì các ngôi sao nổi tiếng cũng có độ tin cậy cao hơn các người nổi tiếng trên mạng.
Từ các phản hồi trên mạng có thể thấy, Giang Hồi này cũng có danh tiếng.
Sự nghiệp của cô ta cũng ổn, mỗi năm đều có vài tác phẩm điện ảnh và truyền hình, hơn nữa cũng không quá kém thu hút.
Có điều, cô ta tạo scandal hơi quá đà.
Các ngôi sao phải dựa vào cách này để giữ sức nóng thì sẽ khó phát triển ổn định được.
Mai này hợp tác với nhau rồi thì Lệ Lan và Giang Hồi sẽ có ảnh hưởng đến nhau, nói cách khác là phúc hoạ hưởng chung.
Một khi Giang Hồi nổ ra một tin tức vô cùng tiêu cực, khi ấy Lệ Lan cũng sẽ bị ảnh hưởng nghiêm trọng.
“Tôi cũng biết vậy, nhưng vấn đề là các nghệ sĩ vừa có đời tư sạch vừa nổi tiếng thì chúng ta không mời nổi”.
Liễu Phương Phương thành thật nói.
Đúng vậy, nếu là các ngôi sao hạng A thì thuê họ làm chút việc nhỏ nhặt thôi cũng có giá trên trời rồi.
Dù mỹ phẩm Lệ Lan cũng không đến nỗi nào, nhưng chắc chắn chưa đủ tiềm lực đến mức ấy.
Cho nên Giang Hồi là sự lựa chọn tốt nhất rồi.
Đương nhiên để có được lượng fan hâm mộ hàng triệu người như Giang Hồi, đã thế còn miễn cưỡng duy trì được sức nóng thì cũng không hề dễ chút nào.
“Hợp đồng đâu? Tôi xem qua được chứ?”, Tôn Hàn ngập ngừng một chút rồi hỏi thử.
“Tôi đã dẫn anh đi cùng thì đương nhiên phải tin tưởng anh rồi, hợp đồng ở trong tập văn kiện kia kìa, anh tự lấy xem đi”.
“Được!”
Tôn Hàn mở tập văn kiện ra thì thấy có một bản hợp đồng Liễu Phương Phương đã chuẩn bị cho Giang Hồi.
Anh đọc lướt qua thì đại khái đã biết Lệ Lan định trả cho Giang Hồi bao nhiêu, ba mươi phần trăm tổng lượng tiêu thụ.
Mặt hàng mỹ phẩm thường có lợi nhuận cao, có thể nói khi bán một món với giá một trăm thì họ chỉ mất khoảng mười đồng để làm ra thôi, thậm chí còn không đến mức ấy. Đến các công ty làm ăn uy tín thì cũng không vượt quá mức hai mươi.
Đương nhiên với công ty chi nhánh này thì giá phải ở mức ba đến bốn mươi.
Nói cách khác thì một khi bán được hàng, phía công ty sẽ lãi ít nhất sáu mươi phần trăm, còn Giang Hồi phụ trách quảng bá sản phẩm sẽ được chia một nửa trong số đó.
Tóm lại là bản hợp đồng này khá ổn.
Dẫu sao với một ngôi sao có lượng fan đông đảo như Giang Hồi thì mỗi ngày cô ta kiếm được vài triệu thậm chí một hai chục triệu cũng không thành vấn đề.
Mỗi lần livestream kiếm được không dưới ba triệu, so với đóng phim thì nhàn hơn nhiều.
Về bản chất thì danh tiếng của ngôi sao cũng dùng để đổi thành tiền thôi.
“Tổng giám đốc Liễu, nhìn chung bản hợp đồng này không có vấn đề gì, nhưng cá nhân tôi thấy có vài chi tiết cần sửa”.
“Hử?”
Liễu Phương Phương liếc nhìn Tôn Hàn với vẻ hứng thú.
Thật ra lần này, Liễu Phương Phương dẫn Tôn Hàn theo không hề mong anh sẽ làm nên chuyện, mà là có mục đích khác.
Nhưng không ngờ anh lại đề xuất ý kiến với cô ta.
“Nói tôi nghe xem nào”.
Tôn Hàn nói: “Chúng ta có thể nhường lợi nhuận thêm một chút, tôi tính toán thì thấy dù chúng ta cho Giang Hồi thêm mười lăm phần trăm nữa thì thật ra cũng không kiếm ít tiền hơn bao nhiêu đâu”.
“Đương nhiên đổi lại, chúng ta có thể yêu cầu cô ấy đồng ý một điều kiện, đó là trong ba tháng hợp tác với Lệ Lan, cô ấy không được có một scandal nào hết, nếu không sẽ vi phạm hợp đồng”.
Chuyện này…
Liễu Phương Phương nhìn Tôn Hàn với vẻ tán thưởng, sau đó cô ta do dự một lát rồi gật đầu: “Đúng là làm như thế sẽ giảm mức độ nguy hiểm xuống thấp nhất, nhưng cậu nghĩ Giang Hồi có đồng ý không?”
“Cậu nên nhớ không thiếu các nhãn hàng muốn hợp tác với một ngôi sao như Giang Hồi đâu, là chúng ta muốn hợp tác với cô ấy, chứ không phải cô ấy cần đến chúng ta”.
“Nhưng cũng có thể thử xem sao…”
Hai mươi phút sau.
Liễu Phương Phương đã dẫn Tôn Hàn đi vào một câu lạc bộ chơi golf.
“Tổng giám đốc Liễu!”
Một cô gái đội mũ che nắng đi từ phía xa tới, dáng người cô ta uốn lượn như con rắn nước, lúc đi đứng còn ưỡn ẹo, trông cực kỳ khơi gợi ham muốn của đàn ông.
Đi phía sau cô ra là một người phụ nữ trung niên, không cần nói cũng biết đó là người quản lý của cô ta.
“Cô Giang, chào cô! Để tôi giới thiệu một chút, đây là Tiểu Tôn, nhân tài mới xuất hiện ở công ty tôi”.
“Chào anh, mọi người ra kia ngồi đi ạ”.
Giang Hồi liếc nhìn Tôn Hàn hai lần, cảm thấy người đàn ông này rất có khí chất.
Song, không có lần thứ ba nữa.
Giới giải trí không thiếu tuấn nam mỹ nữ, dù trông Tôn Hàn ưa nhìn, nhưng cô ta cũng gặp nhiều rồi.
Tóm lại cũng chỉ là một nhân viên làm công ăn lương thôi mà, không đáng cho cô ta để mắt tới.
Đi tới khu nghỉ ngơi rồi, Giang Hồi ngồi xuống ghế rồi liếc nhìn qua hợp đồng, sau đó đưa cho người phụ nữ ở phía sau.
Chờ cả hai xác nhận xong thì người quản lý nói: “Từ bản đồng này có thể thấy cô Liễu rất có thành ý, chúng tôi chỉ cần báo lên công ty là có thể bắt đầu livestream được rồi”.
Lợi nhuận ba mươi phần trăm tổng lượng tiêu thụ là rất cao rồi.
“Cô Giang, chị Tô này, chúng tôi còn một phương án khác, không biết hai người có muốn ngó qua một chút không?”, Liễu Phương Phương không vội nhận lại hợp đồng ngay, mà cười gợi ý.
Giang Hồi chớp mắt rồi hỏi: “Phương án khác ư? Tôi thấy hợp đồng này ok lắm rồi mà”.
“Cô Liễu nói cho chúng tôi nghe được không?”, chị Tô mở lời.
So ra thì người ở độ tuổi này như chị ta sẽ sành sỏi hơn Giang Hồi, nếu Liễu Phương Phương đã nói vậy thì chắc chắn phải có lý do.
“À, thật ra chúng tôi muốn hợp tác với cô Giang không phải vì lợi nhuận, cô cũng biết đấy, mặt hàng mỹ phẩm của chúng tôi luôn là thương hiệu cao cấp nên lãi cũng mỏng. Chúng tôi chia cho cô Giang ba mươi phần trăm tổng lợi nhuận là gần như đạt giới hạn rồi, còn lại chúng tôi không được bao nhiêu nữa”.
“Nhưng nếu cô Giang đồng ý một điều kiện của chúng tôi thì chúng tôi không lấy một đồng lãi nào nữa, mà chia cho cô Giang hẳn bốn mươi lăm phần trăm luôn”.
Nghe Liễu Phương Phương nói vậy, Tôn Hàn đã biết thế nào là mồm miệng phụ nữ rồi, lừa phỉnh như thần luôn.
Ngành mỹ phẩm mà có lãi mỏng ư?
Thái độ làm việc không có gì để bới móc.
Nhưng ý nghĩ khen ngợi của Liễu Phương Phương chỉ thoáng vụt qua rồi biến mất.
“Anh thấy Giang Hồi này thế nào?”
Thấy Tôn Hàn đã bỏ điện thoại xuống, Liễu Phương Phương đang lái xe bèn liếc nhìn anh rồi hỏi.
Tôn Hàn như có điều suy nghĩ rồi đáp: “Mọi thứ đều ổn, nhưng tần suất xảy ra scandal thì hơi nhiều, dù đều là chuyện có nguyên do cả, nhưng fan hâm mộ trên mạng bây giờ lạ lắm, thành ra cũng khó nói”.
Hiện giờ, thuê các người nổi tiếng trên mạng giới thiệu về sản phẩm của mình sẽ thực tế hơn so với thuê các ngôi sao.
Nhưng mặt hàng mỹ phẩm của Lệ Lan lại khác với các hàng hoá khác trên thị trường, đây là dòng mỹ phẩm cao cấp nên bắt buộc phải lấy danh tiếng làm gốc, chứ không thể chạy theo trào lưu nhất thời được.
Vì thế, bây giờ mới Liễu Phương Phương mới định để Lệ Lan thử tiếp cận với cách thức mới này, việc đầu tiên cô ta nghĩ đến là hợp tác với ngôi sao có danh tiếng.
Dẫu sao thì các ngôi sao nổi tiếng cũng có độ tin cậy cao hơn các người nổi tiếng trên mạng.
Từ các phản hồi trên mạng có thể thấy, Giang Hồi này cũng có danh tiếng.
Sự nghiệp của cô ta cũng ổn, mỗi năm đều có vài tác phẩm điện ảnh và truyền hình, hơn nữa cũng không quá kém thu hút.
Có điều, cô ta tạo scandal hơi quá đà.
Các ngôi sao phải dựa vào cách này để giữ sức nóng thì sẽ khó phát triển ổn định được.
Mai này hợp tác với nhau rồi thì Lệ Lan và Giang Hồi sẽ có ảnh hưởng đến nhau, nói cách khác là phúc hoạ hưởng chung.
Một khi Giang Hồi nổ ra một tin tức vô cùng tiêu cực, khi ấy Lệ Lan cũng sẽ bị ảnh hưởng nghiêm trọng.
“Tôi cũng biết vậy, nhưng vấn đề là các nghệ sĩ vừa có đời tư sạch vừa nổi tiếng thì chúng ta không mời nổi”.
Liễu Phương Phương thành thật nói.
Đúng vậy, nếu là các ngôi sao hạng A thì thuê họ làm chút việc nhỏ nhặt thôi cũng có giá trên trời rồi.
Dù mỹ phẩm Lệ Lan cũng không đến nỗi nào, nhưng chắc chắn chưa đủ tiềm lực đến mức ấy.
Cho nên Giang Hồi là sự lựa chọn tốt nhất rồi.
Đương nhiên để có được lượng fan hâm mộ hàng triệu người như Giang Hồi, đã thế còn miễn cưỡng duy trì được sức nóng thì cũng không hề dễ chút nào.
“Hợp đồng đâu? Tôi xem qua được chứ?”, Tôn Hàn ngập ngừng một chút rồi hỏi thử.
“Tôi đã dẫn anh đi cùng thì đương nhiên phải tin tưởng anh rồi, hợp đồng ở trong tập văn kiện kia kìa, anh tự lấy xem đi”.
“Được!”
Tôn Hàn mở tập văn kiện ra thì thấy có một bản hợp đồng Liễu Phương Phương đã chuẩn bị cho Giang Hồi.
Anh đọc lướt qua thì đại khái đã biết Lệ Lan định trả cho Giang Hồi bao nhiêu, ba mươi phần trăm tổng lượng tiêu thụ.
Mặt hàng mỹ phẩm thường có lợi nhuận cao, có thể nói khi bán một món với giá một trăm thì họ chỉ mất khoảng mười đồng để làm ra thôi, thậm chí còn không đến mức ấy. Đến các công ty làm ăn uy tín thì cũng không vượt quá mức hai mươi.
Đương nhiên với công ty chi nhánh này thì giá phải ở mức ba đến bốn mươi.
Nói cách khác thì một khi bán được hàng, phía công ty sẽ lãi ít nhất sáu mươi phần trăm, còn Giang Hồi phụ trách quảng bá sản phẩm sẽ được chia một nửa trong số đó.
Tóm lại là bản hợp đồng này khá ổn.
Dẫu sao với một ngôi sao có lượng fan đông đảo như Giang Hồi thì mỗi ngày cô ta kiếm được vài triệu thậm chí một hai chục triệu cũng không thành vấn đề.
Mỗi lần livestream kiếm được không dưới ba triệu, so với đóng phim thì nhàn hơn nhiều.
Về bản chất thì danh tiếng của ngôi sao cũng dùng để đổi thành tiền thôi.
“Tổng giám đốc Liễu, nhìn chung bản hợp đồng này không có vấn đề gì, nhưng cá nhân tôi thấy có vài chi tiết cần sửa”.
“Hử?”
Liễu Phương Phương liếc nhìn Tôn Hàn với vẻ hứng thú.
Thật ra lần này, Liễu Phương Phương dẫn Tôn Hàn theo không hề mong anh sẽ làm nên chuyện, mà là có mục đích khác.
Nhưng không ngờ anh lại đề xuất ý kiến với cô ta.
“Nói tôi nghe xem nào”.
Tôn Hàn nói: “Chúng ta có thể nhường lợi nhuận thêm một chút, tôi tính toán thì thấy dù chúng ta cho Giang Hồi thêm mười lăm phần trăm nữa thì thật ra cũng không kiếm ít tiền hơn bao nhiêu đâu”.
“Đương nhiên đổi lại, chúng ta có thể yêu cầu cô ấy đồng ý một điều kiện, đó là trong ba tháng hợp tác với Lệ Lan, cô ấy không được có một scandal nào hết, nếu không sẽ vi phạm hợp đồng”.
Chuyện này…
Liễu Phương Phương nhìn Tôn Hàn với vẻ tán thưởng, sau đó cô ta do dự một lát rồi gật đầu: “Đúng là làm như thế sẽ giảm mức độ nguy hiểm xuống thấp nhất, nhưng cậu nghĩ Giang Hồi có đồng ý không?”
“Cậu nên nhớ không thiếu các nhãn hàng muốn hợp tác với một ngôi sao như Giang Hồi đâu, là chúng ta muốn hợp tác với cô ấy, chứ không phải cô ấy cần đến chúng ta”.
“Nhưng cũng có thể thử xem sao…”
Hai mươi phút sau.
Liễu Phương Phương đã dẫn Tôn Hàn đi vào một câu lạc bộ chơi golf.
“Tổng giám đốc Liễu!”
Một cô gái đội mũ che nắng đi từ phía xa tới, dáng người cô ta uốn lượn như con rắn nước, lúc đi đứng còn ưỡn ẹo, trông cực kỳ khơi gợi ham muốn của đàn ông.
Đi phía sau cô ra là một người phụ nữ trung niên, không cần nói cũng biết đó là người quản lý của cô ta.
“Cô Giang, chào cô! Để tôi giới thiệu một chút, đây là Tiểu Tôn, nhân tài mới xuất hiện ở công ty tôi”.
“Chào anh, mọi người ra kia ngồi đi ạ”.
Giang Hồi liếc nhìn Tôn Hàn hai lần, cảm thấy người đàn ông này rất có khí chất.
Song, không có lần thứ ba nữa.
Giới giải trí không thiếu tuấn nam mỹ nữ, dù trông Tôn Hàn ưa nhìn, nhưng cô ta cũng gặp nhiều rồi.
Tóm lại cũng chỉ là một nhân viên làm công ăn lương thôi mà, không đáng cho cô ta để mắt tới.
Đi tới khu nghỉ ngơi rồi, Giang Hồi ngồi xuống ghế rồi liếc nhìn qua hợp đồng, sau đó đưa cho người phụ nữ ở phía sau.
Chờ cả hai xác nhận xong thì người quản lý nói: “Từ bản đồng này có thể thấy cô Liễu rất có thành ý, chúng tôi chỉ cần báo lên công ty là có thể bắt đầu livestream được rồi”.
Lợi nhuận ba mươi phần trăm tổng lượng tiêu thụ là rất cao rồi.
“Cô Giang, chị Tô này, chúng tôi còn một phương án khác, không biết hai người có muốn ngó qua một chút không?”, Liễu Phương Phương không vội nhận lại hợp đồng ngay, mà cười gợi ý.
Giang Hồi chớp mắt rồi hỏi: “Phương án khác ư? Tôi thấy hợp đồng này ok lắm rồi mà”.
“Cô Liễu nói cho chúng tôi nghe được không?”, chị Tô mở lời.
So ra thì người ở độ tuổi này như chị ta sẽ sành sỏi hơn Giang Hồi, nếu Liễu Phương Phương đã nói vậy thì chắc chắn phải có lý do.
“À, thật ra chúng tôi muốn hợp tác với cô Giang không phải vì lợi nhuận, cô cũng biết đấy, mặt hàng mỹ phẩm của chúng tôi luôn là thương hiệu cao cấp nên lãi cũng mỏng. Chúng tôi chia cho cô Giang ba mươi phần trăm tổng lợi nhuận là gần như đạt giới hạn rồi, còn lại chúng tôi không được bao nhiêu nữa”.
“Nhưng nếu cô Giang đồng ý một điều kiện của chúng tôi thì chúng tôi không lấy một đồng lãi nào nữa, mà chia cho cô Giang hẳn bốn mươi lăm phần trăm luôn”.
Nghe Liễu Phương Phương nói vậy, Tôn Hàn đã biết thế nào là mồm miệng phụ nữ rồi, lừa phỉnh như thần luôn.
Ngành mỹ phẩm mà có lãi mỏng ư?
Bình luận facebook