Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 384: Thu phục Giang Hồi
Tôn Hàn biết những lời Liễu Phương Phương nói là lừa gạt, họ thuê Giang Hồi livestrea giới thiệu sản phẩm nhằm mục đích quảng bá tới nhiều người tiêu dùng hơn. Song, dù họ chia cho Giang Hồi bốn mươi lăm phần trăm tổng lượng tiêu thụ thì thực tế công ty vẫn có lãi, huống hồ nếu tổng công ty cung cấp hàng tới thì lợi nhuận còn khiếp nữa.
Điều mấu chốt là Giang Hồi có tin hay không thôi.
Bốn mươi lăm phần trăm tổng doang thu, vậy mỗi lần bán được hàng, cô ta sẽ kiếm được bao nhiêu chứ?
Người quản lý được gọi là chị Tô cũng đã động lòng.
Công ty Lệ Lan kinh doanh lỗ vốn không liên quan gì đến họ cả, chỉ cần họ kiếm được tiền là được rồi.
“Phương án gì vậy?”, chị Tô hỏi ngay.
“Tiểu Tôn, anh nói đi”, Liễu Phương Phương mỉm cười rồi ra hiệu cho Tôn Hàn giải thích.
Tiểu Tôn?
Tôn Hàn có vẻ không được thích ứng với cách gọi này cho lắm, nhưng anh cũng không nghĩ gì nhiều, vì bây giờ, anh đâu còn là công tử của Thiên Cửu Môn nữa.
Anh đọc rõ từng điều khoản mới được thêm vào hợp đồng cho Giang Hồi nghe, nghe xong, Giang Hồi lập tức tái mặt.
Đúng là cô ta hay tạo scandal, nhưng vấn đề là Tôn Hàn lại nói thẳng ra trước mặt cô ta như vậy thì thật là không nể nang nhau.
Nếu không nể số tiền lớn kia thì cô ta đã trở mặt rồi.
“Cô Giang, cô đừng hiểu lầm. Đây không phải là ý của chúng tôi, mà là của tổng công ty. Dẫu sao chúng tôi cũng là một công ty lớn mà nên làm việc gì cũng phải cẩn thận. Đương nhiên, phía chúng tôi vẫn đưa ra hai phương án cho cô lựa chọn. Nếu cô Giang không thích phương án tôi vừa nói thì hoàn toàn có thể chọn hợp đồng đầu tiên không đính kèm điều kiện gì”.
Tôn Hàn rào trước đón sau giải thích, sau đó lại tỏ vẻ ngập ngừng muốn nói lại thôi: “Chỉ có điều…”
“Điều gì cơ?”
Con người ai cũng có tính tò mò, dù Giang Hồi là một ngôi sao thì cũng vậy thôi, cô ta lập tức hỏi lại.
Tôn Hàn ngập ngừng vài giây rồi tỏ vẻ áy náy nói: “Cô Giang cũng biết đấy, công ty lớn làm gì cũng rất quy củ, mà Lệ Lan chúng tôi là công ty thế nào thì chắc cô cũng rõ rôi. Nếu cô Giang đồng ý quảng bá sản phẩm cho chúng tôi thì chứng tỏ cũng tín nhiệm các sản phẩm này, chắc chắn cô sẽ không làm chuyện gây hại cho fan hâm mộ của mình”.
“Lần livestream quảng bá sản phẩm này, chúng tôi chỉ chọn cô Giang chứ không phải ai khác. Nhưng đây là lần thử nghiệm của chúng tôi nên chưa thể chia cho cô Giang mức lợi nhuận quá cao, cùng lắm cũng chỉ khoảng hai, ba mươi triệu thôi”.
“Nhưng sau này chắc chắn còn có nữa. Nhưng đối tượng hợp tác mà công ty cần là một nghệ sĩ phối hợp hoạt động với công ty. Nếu cô Giang không thể khiến tổng công ty yên tâm thì chắc đối tượng hợp tác lần sau sẽ không phải là cô nữa”.
Nói đến đây, mọi người gần như đều hiểu ý của Tôn Hàn rồi.
Liễu Phương Phương liên tục có ánh mắt tán thưởng với anh, nhưng trong lòng thì thầm mắng anh là đồ lừa đảo.
Hơi tí là lôi tổng công ty ra, nhưng thực tế thì lần livestream quảng bá lần này chỉ là dự án thử nghiệm mà Liễu Phương Phương quyết định với vị trí là tổng giám đốc chi nhánh Lệ Lan ở Thượng Kinh thôi, chứ chẳng liên quan gì đến tổng công ty cả.
Còn có lần sau hay không thì cô phải xem tình hình thực tế của lần quảng bá này rồi mới quyết định được, nên tổng công ty càng không liên quan.
Tuy nhiên, khi qua lời nói của Tôn Hàn thì bất cứ chuyện gì cũng dính đến tổng công ty cả.
Anh đã lấy lại quyền chủ động rồi!
“Không hợp tác nữa thì thôi, các người nghĩ Giang Hồi nhà tôi thiếu nơi mời lắm à?”, dù chị Tô rất để ý đến lợi nhuận, nhưng vẫn tỏ vẻ ngang ngạnh, không thoả hiệp.
Điều này cũng không trách chị ta được.
Dẫu sao, theo ý của Tôn Hàn thì nếu Giang Hồi chọn phương án thứ hai thì phải đối mặt với nguy cơ cao là đền bù hợp đồng.
Ai chẳng muốn làm ăn mà không bị lỗ.
Tôn Hàn bình tĩnh nói: “Đương nhiên rồi, gì chứ hàng hoá và thương nhân là nhiều nhất trên đời mà, cô Giang có thể từ chối Lệ Lan, mà chúng tôi cũng không nhất thiết phải chọn cô cho bằng được”.
“Nhưng chị Tô và cô Giang này, hai người thử nghĩ xem có sản phẩm của công ty nào có chất lượng ổn định và khiến người tiêu dùng yên tâm hơn Lệ Lan không? Nếu không phải lo về vấn đề chất lượng sản phẩm, chẳng phải sẽ khiến tiền đồ của cô Giang phát triển hơn sao?”
Câu nói này của Tôn Hàn đã trúng tim đen của hai người kia.
Đến người quản lý của Giang Hồi là chị Tô cũng không thể phản bác.
Đúng vậy, với danh tiếng của Giang Hồi mà nói thì có nhiều mặt hàng để chọn.
Vấn đề là chất lượng tốt lại không được nhiều.
Những sản phẩm có danh tiếng một chút thì lại không chia lợi nhuận cao như Lệ Lan.
Vậy nên Lệ Lan vẫn là sự lựa chọn tốt nhất về lợi nhuận.
“Nhỡ chẳng may tôi lại vướng vào vụ bê bối nào đó thì phải đền hợp đồng bao nhiêu?”, Giang Hồi do dự hỏi.
Không phải cô ta không yên tâm về mình, mà giới giải trí thật sự rất khó đoán.
Từng sai sót trong lời nói và hành động của cô ta đều có thể tạo thành làn sóng dư luận.
“Ba mươi triệu!”
Chưa được Liễu Phương Phương cho phép, nhưng Tôn Hàn đã thông báo một mức giá mà Giang Hồi có thể chấp nhận được, sau đó còn bổ sung thêm: “Cô Giang, ba mươi triệu tiền đền bù hợp đồng không phải một con số quá lớn với cô và cả công ty chúng tôi. Nhưng có thêm điều khoản này rồi, thì tổng công ty của chúng tôi sẽ yên tâm hợp tác với cô hơn”.
“Ngoài ra, đó là điều mà cả hai bên chúng ta đều không muốn thấy. Chỉ cần không phải chuyện không thể xoay chuyển được thì chúng tôi chẳng những không đòi tiền đền hợp đồng, mà còn cố gắng xử lý giúp cô Giang! Với lại, chúng tôi tin cô Giang đã hoạt động trong ngành giải trí nhiều năm, chuyện gì nên làm chuyện gì không nên làm, cô sẽ có tính toán, chắc chắn cô sẽ không làm những chuyện tự huỷ hoại tiền đồ của mình”.
“Chỉ cần cô Giang chú ý đến điều khoản này một chút thì chắc hẳn sẽ không có vấn đề gì đâu”.
“Ngoài ra, nếu sau này chúng ta hợp tác vui vẻ, lần đổi gương mặt đại diện tiếp theo đây, biết đâu công ty chúng tôi lại xem xét đến cô Giang”.
Liên tiếp các lời phân tích cùng hứa hẹn này của Tôn Hàn khiến Giang Hồi và người quản lý đều dao động.
Chỉ cần Giang Hồi giữ mình một chút thì mọi chuyện sẽ ổn hết thôi.
Hơn nữa nếu hợp tác lâu dài, cô ta còn có cơ hội trở thành gương mặt đại diện cho Lệ Lan, sức hấp dẫn không thể chối từ!
“Cậu Tôn nói thay ý của cô Liễu đấy chứ?”, nói vậy là chị Tô đã động lòng rồi.
“Đương nhiên, Tiểu Tôn là nhân tài của công ty chúng tôi mà, đương nhiên là anh ấy đang biểu đạt ý thay tôi rồi”, Liễu Phương Phương cười đáp.
Liễu Phương Phương lại đánh giá khả năng đàm phán của Tôn Hàn cao thêm một bậc.
Quả là lợi hại!
Gương mặt đại diện gì chứ, toàn lừa lọc cả.
Liễu Phương Phương có thể suy xét hoặc không, nhưng quyền lựa chọn thì thuộc về tổng công ty.
Hơn nữa, chuyện lựa chọn gương mặt đại diện chỉ có tổng công ty mới có quyền quyết định.
Lời hứa này chỉ là hứa hão mà thôi!
Nhưng vấn đề là nó có hiệu quả!
Cuối cùng, sau một hồi do dự, Giang Hồi đã quyết định: “Được, tôi chọn phương án thứ hai, tôi sẽ ký thêm điều khoản vi phạm hợp đồng”.
Kiếm được nhiều tiền hơn là lý do thứ nhất, nhưng lý do chính là cô ta muốn hợp tác lâu dài với cái cây hái ra tiền Lệ Lan này.
Điều mấu chốt là Giang Hồi có tin hay không thôi.
Bốn mươi lăm phần trăm tổng doang thu, vậy mỗi lần bán được hàng, cô ta sẽ kiếm được bao nhiêu chứ?
Người quản lý được gọi là chị Tô cũng đã động lòng.
Công ty Lệ Lan kinh doanh lỗ vốn không liên quan gì đến họ cả, chỉ cần họ kiếm được tiền là được rồi.
“Phương án gì vậy?”, chị Tô hỏi ngay.
“Tiểu Tôn, anh nói đi”, Liễu Phương Phương mỉm cười rồi ra hiệu cho Tôn Hàn giải thích.
Tiểu Tôn?
Tôn Hàn có vẻ không được thích ứng với cách gọi này cho lắm, nhưng anh cũng không nghĩ gì nhiều, vì bây giờ, anh đâu còn là công tử của Thiên Cửu Môn nữa.
Anh đọc rõ từng điều khoản mới được thêm vào hợp đồng cho Giang Hồi nghe, nghe xong, Giang Hồi lập tức tái mặt.
Đúng là cô ta hay tạo scandal, nhưng vấn đề là Tôn Hàn lại nói thẳng ra trước mặt cô ta như vậy thì thật là không nể nang nhau.
Nếu không nể số tiền lớn kia thì cô ta đã trở mặt rồi.
“Cô Giang, cô đừng hiểu lầm. Đây không phải là ý của chúng tôi, mà là của tổng công ty. Dẫu sao chúng tôi cũng là một công ty lớn mà nên làm việc gì cũng phải cẩn thận. Đương nhiên, phía chúng tôi vẫn đưa ra hai phương án cho cô lựa chọn. Nếu cô Giang không thích phương án tôi vừa nói thì hoàn toàn có thể chọn hợp đồng đầu tiên không đính kèm điều kiện gì”.
Tôn Hàn rào trước đón sau giải thích, sau đó lại tỏ vẻ ngập ngừng muốn nói lại thôi: “Chỉ có điều…”
“Điều gì cơ?”
Con người ai cũng có tính tò mò, dù Giang Hồi là một ngôi sao thì cũng vậy thôi, cô ta lập tức hỏi lại.
Tôn Hàn ngập ngừng vài giây rồi tỏ vẻ áy náy nói: “Cô Giang cũng biết đấy, công ty lớn làm gì cũng rất quy củ, mà Lệ Lan chúng tôi là công ty thế nào thì chắc cô cũng rõ rôi. Nếu cô Giang đồng ý quảng bá sản phẩm cho chúng tôi thì chứng tỏ cũng tín nhiệm các sản phẩm này, chắc chắn cô sẽ không làm chuyện gây hại cho fan hâm mộ của mình”.
“Lần livestream quảng bá sản phẩm này, chúng tôi chỉ chọn cô Giang chứ không phải ai khác. Nhưng đây là lần thử nghiệm của chúng tôi nên chưa thể chia cho cô Giang mức lợi nhuận quá cao, cùng lắm cũng chỉ khoảng hai, ba mươi triệu thôi”.
“Nhưng sau này chắc chắn còn có nữa. Nhưng đối tượng hợp tác mà công ty cần là một nghệ sĩ phối hợp hoạt động với công ty. Nếu cô Giang không thể khiến tổng công ty yên tâm thì chắc đối tượng hợp tác lần sau sẽ không phải là cô nữa”.
Nói đến đây, mọi người gần như đều hiểu ý của Tôn Hàn rồi.
Liễu Phương Phương liên tục có ánh mắt tán thưởng với anh, nhưng trong lòng thì thầm mắng anh là đồ lừa đảo.
Hơi tí là lôi tổng công ty ra, nhưng thực tế thì lần livestream quảng bá lần này chỉ là dự án thử nghiệm mà Liễu Phương Phương quyết định với vị trí là tổng giám đốc chi nhánh Lệ Lan ở Thượng Kinh thôi, chứ chẳng liên quan gì đến tổng công ty cả.
Còn có lần sau hay không thì cô phải xem tình hình thực tế của lần quảng bá này rồi mới quyết định được, nên tổng công ty càng không liên quan.
Tuy nhiên, khi qua lời nói của Tôn Hàn thì bất cứ chuyện gì cũng dính đến tổng công ty cả.
Anh đã lấy lại quyền chủ động rồi!
“Không hợp tác nữa thì thôi, các người nghĩ Giang Hồi nhà tôi thiếu nơi mời lắm à?”, dù chị Tô rất để ý đến lợi nhuận, nhưng vẫn tỏ vẻ ngang ngạnh, không thoả hiệp.
Điều này cũng không trách chị ta được.
Dẫu sao, theo ý của Tôn Hàn thì nếu Giang Hồi chọn phương án thứ hai thì phải đối mặt với nguy cơ cao là đền bù hợp đồng.
Ai chẳng muốn làm ăn mà không bị lỗ.
Tôn Hàn bình tĩnh nói: “Đương nhiên rồi, gì chứ hàng hoá và thương nhân là nhiều nhất trên đời mà, cô Giang có thể từ chối Lệ Lan, mà chúng tôi cũng không nhất thiết phải chọn cô cho bằng được”.
“Nhưng chị Tô và cô Giang này, hai người thử nghĩ xem có sản phẩm của công ty nào có chất lượng ổn định và khiến người tiêu dùng yên tâm hơn Lệ Lan không? Nếu không phải lo về vấn đề chất lượng sản phẩm, chẳng phải sẽ khiến tiền đồ của cô Giang phát triển hơn sao?”
Câu nói này của Tôn Hàn đã trúng tim đen của hai người kia.
Đến người quản lý của Giang Hồi là chị Tô cũng không thể phản bác.
Đúng vậy, với danh tiếng của Giang Hồi mà nói thì có nhiều mặt hàng để chọn.
Vấn đề là chất lượng tốt lại không được nhiều.
Những sản phẩm có danh tiếng một chút thì lại không chia lợi nhuận cao như Lệ Lan.
Vậy nên Lệ Lan vẫn là sự lựa chọn tốt nhất về lợi nhuận.
“Nhỡ chẳng may tôi lại vướng vào vụ bê bối nào đó thì phải đền hợp đồng bao nhiêu?”, Giang Hồi do dự hỏi.
Không phải cô ta không yên tâm về mình, mà giới giải trí thật sự rất khó đoán.
Từng sai sót trong lời nói và hành động của cô ta đều có thể tạo thành làn sóng dư luận.
“Ba mươi triệu!”
Chưa được Liễu Phương Phương cho phép, nhưng Tôn Hàn đã thông báo một mức giá mà Giang Hồi có thể chấp nhận được, sau đó còn bổ sung thêm: “Cô Giang, ba mươi triệu tiền đền bù hợp đồng không phải một con số quá lớn với cô và cả công ty chúng tôi. Nhưng có thêm điều khoản này rồi, thì tổng công ty của chúng tôi sẽ yên tâm hợp tác với cô hơn”.
“Ngoài ra, đó là điều mà cả hai bên chúng ta đều không muốn thấy. Chỉ cần không phải chuyện không thể xoay chuyển được thì chúng tôi chẳng những không đòi tiền đền hợp đồng, mà còn cố gắng xử lý giúp cô Giang! Với lại, chúng tôi tin cô Giang đã hoạt động trong ngành giải trí nhiều năm, chuyện gì nên làm chuyện gì không nên làm, cô sẽ có tính toán, chắc chắn cô sẽ không làm những chuyện tự huỷ hoại tiền đồ của mình”.
“Chỉ cần cô Giang chú ý đến điều khoản này một chút thì chắc hẳn sẽ không có vấn đề gì đâu”.
“Ngoài ra, nếu sau này chúng ta hợp tác vui vẻ, lần đổi gương mặt đại diện tiếp theo đây, biết đâu công ty chúng tôi lại xem xét đến cô Giang”.
Liên tiếp các lời phân tích cùng hứa hẹn này của Tôn Hàn khiến Giang Hồi và người quản lý đều dao động.
Chỉ cần Giang Hồi giữ mình một chút thì mọi chuyện sẽ ổn hết thôi.
Hơn nữa nếu hợp tác lâu dài, cô ta còn có cơ hội trở thành gương mặt đại diện cho Lệ Lan, sức hấp dẫn không thể chối từ!
“Cậu Tôn nói thay ý của cô Liễu đấy chứ?”, nói vậy là chị Tô đã động lòng rồi.
“Đương nhiên, Tiểu Tôn là nhân tài của công ty chúng tôi mà, đương nhiên là anh ấy đang biểu đạt ý thay tôi rồi”, Liễu Phương Phương cười đáp.
Liễu Phương Phương lại đánh giá khả năng đàm phán của Tôn Hàn cao thêm một bậc.
Quả là lợi hại!
Gương mặt đại diện gì chứ, toàn lừa lọc cả.
Liễu Phương Phương có thể suy xét hoặc không, nhưng quyền lựa chọn thì thuộc về tổng công ty.
Hơn nữa, chuyện lựa chọn gương mặt đại diện chỉ có tổng công ty mới có quyền quyết định.
Lời hứa này chỉ là hứa hão mà thôi!
Nhưng vấn đề là nó có hiệu quả!
Cuối cùng, sau một hồi do dự, Giang Hồi đã quyết định: “Được, tôi chọn phương án thứ hai, tôi sẽ ký thêm điều khoản vi phạm hợp đồng”.
Kiếm được nhiều tiền hơn là lý do thứ nhất, nhưng lý do chính là cô ta muốn hợp tác lâu dài với cái cây hái ra tiền Lệ Lan này.
Bình luận facebook