• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Truyện Ngọa Hổ Tàng Long - Tôn Hàn - Lâm Mỹ Quyên (1 Viewer)

  • Chương 387: Gặp lại người quen

“Sao, sao hôm nay anh đi làm muộn thế?”

Tôn Hàn vừa bước chân vào toà nhà thì Liễu Phương Phương đã thông báo với phòng tiêu thụ bảo Tôn Hàn lên phòng làm việc của tổng giám đốc.

Nhưng khi Tôn Hàn đến rồi, có lẽ do áy náy nên Liễu Phương Phương đã tỏ vẻ lo lắng bất an.

Tôn Hàn mỉm cười, biết rồi còn hỏi!

Tối qua, anh còn không hiểu rõ ý của Liễu Phương Phương, nhưng nay thì rõ mười mươi rồi.

Cô ta cố tình tạo rắc rối cho anh bằng cách khiến Trương Dương Phi đến gây sự với anh.

Cụ thể hơn thì anh không rõ, nhưng đại khái là vậy.

“Hôm nay tôi ngủ quên, tối qua lại tắt nguồn quên không mở, cho nên tổng giám đốc Liễu mới không gọi cho tôi được, tôi xin lỗi!”.

“Tổng giám đốc Liễu, cô tìm tôi gấp như vậy là có việc gì à?”

Thấy Liễu Phương Phương vẫn giả ngây giả ngô, Tôn Hàn cũng chẳng thèm vạch trần.

“Không, không có việc gì gấp cả, chỉ là tôi quan tâm đến anh thôi. Lần sau cố gắng đừng đi làm muộn, anh xuống dưới làm việc đi”.

“Vâng”.

Chờ Tôn Hàn đi rồi, Liễu Phương Phương mới thở phào một hơi, sau đó cảm thấy hôm nay mình hơi thất thố.

Cô ta không biết rốt cuộc là mình thấy hổ thẹn vì lôi Tôn Hàn ra làm lá chắn, hay bị ánh nhìn chằm chằm của anh làm cho hoang mang nữa.

Sau khi Tôn Hàn về bộ phận tiêu thụ rồi, Trương Tiến lại mờ ám gọi anh đến văn phòng.

“Có chuyện gì vậy anh Trương?”, Tôn Hàn tìm chỗ ngồi xuống rồi hỏi thẳng luôn.

Trương Tiến đóng cửa phòng lại, sau đó lập tức giơ ngón tay cái với Tôn Hàn rồi buôn dưa: “Này chú em, nói thật đi, chú có quan hệ gì với sếp tổng thế hả? Chẳng những sếp cho chú đến phòng tiêu thụ làm việc, mà còn cho chú lái xe của mình nữa”.

“Em giúp cô ấy chút chuyện phiền phức trong làm ăn nên chắc được đánh giá cao thôi. À, giờ thì anh đã tin em đến phòng mình không ảnh hưởng gì đến anh rồi chứ?”, Tôn Hàn trả lời mập mờ một câu rồi hỏi lại.

Trương Tiến cười khà khà nói: “Chú nói gì thế, anh có bao giờ không tin chú đâu? Nhưng xem chừng người có tiền đồ rộng mở là chú mới đúng đấy. Sau này phất rồi thì đừng quên ông anh này đấy!”

“Còn phải nói!”

Hai người tán dóc dăm ba cậu rồi Trương Tiến hỏi tiếp: “À, tại hôm qua chú bị sếp tổng gọi đi rồi mất hút luôn nên phòng mình tạm hoãn liên hoan rồi, tối nay…”

“Tối nay em lại bận mất rồi, lùi sang hôm khác đi ạ! Hay mọi người cứ đi đi, phía các đồng nghiệp thì anh nói đỡ giúp em”, Tôn Hàn cắt ngang lời Trương Tiến.

Trương Tiến lập tức ngạc nhiên hỏi: “Tối nay, chú lại đi với sếp tổng à?”

“Không phải sếp tổng, mà là bạn em”.

“Ờ, thế thì để hôm khác vậy”.

Liễu Phương Phương đã dặn, Tôn Hàn không cần làm gì ở phòng tiêu thụ cả, thế có khác gì anh là người ăn không ngồi rồi ở đây đâu.

Anh rảnh rang từ sáng đến chiều, nhìn người khác bận rộn cũng hay ra phết.

Sau khi tan làm, Tôn Hàn không về ngay, mà lái xe đến một quán bar tên là Quỷ Hoả.

Quán bar này có cái tên rất quái gở, song lại là một trong những nơi đắt đỏ nhất ở Thượng Kinh, nhưng làm ăn lại rất phát đạt.

Nguyên nhân rất đơn giản, vì chủ của quán bar này chính là Chu Giang!

“Tôi đến tìm ông Giang”.

Bây giờ, quán bar chưa đến giờ mở cửa nên người ngoài không được vào.

Tôn Hàn đi đến cửa rồi báo tên của Giang Lệ.

Nghe thấy anh bảo đến tìm ông Giang, bảo vệ ở quán lập tức lịch sự nói: “Tôn công tử đúng không ạ, mời vào!”

Chẳng mấy chốc, Tôn Hàn đã đi vào phòng làm việc của quán dưới sự dẫn dắt của bảo vệ.

Lúc này, cả Chu Giang và Giang Lệ đều đang ở đây.

Trông thấy Tôn Hàn, Giang Lệ cười híp mắt đi tới: “Nếu cậu không gọi cho tôi thì tôi cũng không biết cậu đã đến Thượng Kinh rồi. Mới đấy mà đã mấy tháng rồi nhỉ!”

“Nếu không gọi cho ông cuộc điện thoại đó là tôi bị người ta đánh cho tàn phế rồi đấy! Thật ra tôi cũng ngạc nhiên lắm, không ngờ ông Giang lại giúp tôi”, Tôn Hàn thờ ơ đáp.

Hôm Trương Dương Phi tới tìm anh gây sự, Tôn Hàn chỉ còn cách dùng lời ăn tiếng nói để thoát thân thôi, chứ bao nhiêu bản lĩnh đánh đấm của anh đều tan biến hết sau trận đấu với Giang Lệ rồi, giờ có muốn đánh nhau cũng không được nữa.

Cách duy nhất là tìm người lên tiếng giúp.

Trong số những người Tôn Hàn quen ở Thượng Kinh thì chỉ có Giang Lệ là có bản lĩnh này.

Đúng là buồn cười, khi ở Tây Nam thì hai người họ đánh nhau thừa sống thiếu chết.

Nhưng khi đến Thượng Kinh thì Tôn Hàn lại phải nhờ Giang Lệ giúp.

“Tiện tay thôi ấy mà, ngồi xuống nói chuyện đi. Chu Giang, rót cho Tôn Hàn tách trà!”

“Vâng!”

Hai người ngồi xuống xong, Giang Lệ vô cùng hiếu kỳ nhìn Tôn Hàn: “Tôi rời khỏi Tây Nam không lâu thì nghe nói cậu đã nhường vị trí cho Thẩm Vấn, còn mình thì lặn mất tăm hơi. Khi ấy, tôi còn tưởng hay cậu tới Thượng Kinh thật rồi? Không ngờ tôi đoán đúng thật”.

“Nhưng Tôn Hàn này, tôi rất tò mò, cậu bỏ vị trí công tử của Thiên Cửu Môn cho người ta rồi chạy đến Thượng Kinh làm gì?”

Ở Tây Nam, Tôn Hàn có thể hô mưa gọi gió.

Nhưng đến Thượng Kinh rồi thì không còn Thiên Cửu Môn chống lưng nữa, anh sẽ không có chút nền móng nào.

Hơn nữa, sau trận đấu kia, Tôn Hàn không thể đánh đấm được nữa nên giờ chỉ là một người bình thường thôi.

“Chuyện cá nhân ấy mà. À, chuyện Trương Dương Phi tìm tôi gây sự sao rồi?”, Tôn Hàn lảng tránh chuyện cá nhân rồi hỏi sang vấn đề quan trọng hơn.

“Tại Liễu Phương Phương muốn bảo vệ chồng sắp cưới của mình nên mới lôi cậu ra làm bia đỡ đạn. Trương Dương Phi không có bản lĩnh lớn, trí thì nhỏ, chỉ được cái thật lòng với Liễu Phương Phương thôi”.

“Tôi đã hỏi Trương Dương Phi rồi, đại khái là chắc Liễu Phương Phương muốn Trương Dương Phi hiểu lầm là mình thích cậu, còn chuyện với Tôn Bân chỉ là do gia đình sắp đặt thôi, vì thế Trương Dương Phi sẽ dồn hết bực tức lên đầu cậu”.

“Cậu có tin không, nếu cậu để người của Trương Dương Phi đánh cho nhập viện thì kiểu gì Liễu Phương Phương cũng đến chăm sóc cậu chu đáo”.

Nghe thấy vậy, Tôn Hàn phì cười, gần giống dự đoán của anh rồi.

Đúng là tai bay vạ gió mà.

Nhưng có lẽ Liễu Phương Phương không biết Tôn Hàn là người như thế nào!

Nếu biết thì chắc cô ta sẽ phải kinh ngạc lắm!

“Tôi đã có lời với Trương Dương Phi rồi, cậu ta sẽ không đến gây sự với cậu nữa đâu! Nhưng nếu cậu thật sự phát triển tình cảm với Liễu Phương Phương đó thì chúng tôi không chắc đâu đấy”.

Lúc này, Chu Giang đã bưng một tách trà vào rồi nói.

Tôn Hàn gật đầu, tỏ ý đã hiểu ý của hắn.

Bọn họ đều là người có máu mặt ở Thượng Kinh, ít nhiều cũng có qua lại, hầu hết đều là người quen.

Cho nên sẽ nể mặt nhau!

Nhưng khi chạm đến giới hạn thì thể diện không còn là gì nữa.

Có lẽ Trương Dương Phi không có tài cán gì, nhưng nếu anh ta một mực muốn đối phó với Tôn Hàn thì Giang Lệ cũng khó mà giúp anh được, vì như vậy sẽ khó xử với Trương Dương Phi.

“Không sao, Trương Dương Phi có giận đến mấy cũng không trút lên đầu tôi được. Hơn nữa, Tôn Hàn cậu cũng là người nhanh nhẹn, nếu làm cậu điên lên thì Trương Dương Phi mới là người chịu thiệt. Đừng bận tâm nữa mà làm gì!”

Giang Lệ ngập ngừng một chút rồi nghi hoặc hỏi: “Nhưng thật ra tôi có một câu hỏi…”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom