Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 406: Tan cửa nát nhà
Chuyện năm xưa quá kỳ lạ.
Máy bay chiến đấu gặp nạn là lý do không ai chấp nhận được.
Thậm chí quân khu phía Bắc còn suýt náo loạn vì chuyện này, nếu không có các nhân vật lớn ở Thượng Kinh đích thân đến trấn an, có lẽ đã xảy ra bạo loạn rồi.
Thời gian đó, chuyện này cũng gây xôn xao dư luận ở Thượng Kinh.
Có người nghĩ là Tôn Vượng Thành làm, lý do là bởi ông cụ nhà họ Tôn định giao quyền làm chủ chó Tôn Hành Vương, Tôn Vượng Thành không phục nên mới ủ mưu tính kế hại Tôn Hành Vương.
Cũng có người cho rằng là Tôn Đạo Hương làm vì ghen tỵ với thành tựu của em mình!
Nhưng cũng có người đoán tại thời đó nhà họ Tôn có thế lực quá mạnh nên mới có kẻ mưu sát.
Ngoài ra còn có một luồng dư luận cho rằng là người trong quân khu phía Bắc hãm hại.
Bao nhiêu suy đoán nổ ra, không một ai tin vụ tai nạn máy bay quân sự là sự cố ngoài ý muốn.
“Cậu định bắt đầu ra tay từ chuyện hôn ước, về bản chất thì không sai, biết đâu lại tìm được lý do cậu và Liễu Phương Phương có hôn ước với nhau, rồi từ đó tìm ra chân tướng của chuyện năm xưa. Nhưng nếu muốn làm rõ chuyện này, thì bắt buộc Liễu Thị Long phải nói ra sự thật. Tuy nhiên, nếu cậu tiết lộ thân phận của mình, nhỡ Liễu Thị Long có ý đồ xấu với cậu thì thành ra cậu lại tự đưa mình vào tình huống nguy hiểm”, Giang Lệ phân tích đúng điểm Tôn Hàn đang phân vân.
Một cây chẳng chống vững nhà!
Đưa ra vài ý kiến thì được, chứ tham gia sâu thì Giang Lệ cũng không dám.
Chuyện này liên quan đến bí mật cái chết của Tôn Hành Vương, hơn nữa còn liên quan đến chính quyền cấp cao ở Thượng Kinh, vì thế Giang Lệ không dám can dự quá mức.
Suy cho cùng, Giang Lệ cũng không thể thay mặt cho nhà họ Giang, dù có làm được điều ấy thì cũng không thể nhúng tay quá sâu vào chuyện này được.
Vì chuyện này còn liên quan đến chính quyền Thượng Kinh và quân khu phía Bắc.
Thân thế của Tôn Hàn quá phức tạp.
Tôn Hàn chỉ biết cười trừ, đúng là lằng nhằng thật.
Nếu Liễu Thị Long nói ra chân tướng của hôn ước thì dù bằng hình thức nào, Tôn Hàn cũng phải nói thật về thân phận của mình. Song, năm xưa, Liễu Thị Long đóng vai trò gì trong chuyện đó thì anh vẫn chưa biết được.
Nếu anh muốn tự mình điều tra chuyện này thì rất khó, vì chuyện đã xảy ra từ nhiều năm về trước, hơn nữa có lẽ cũng không còn mấy ai biết rõ chân tướng, nếu có thì họ cũng thuộc tầng lớp cao ở Thượng Kinh rồi.
Sẽ không dễ dàng gì để điều tra ra manh mối đâu.
“Chắc phải chờ xem sao thôi”, Tôn Hàn lẩm bẩm một mình.
Giang Lệ cau mày, nhưng không hỏi nhiều nữa.
Ông ta đoán ra rồi.
Liễu Thị Long suýt chết, nhưng người chữa khỏi bệnh cho ông cụ không phải bác sĩ ở bệnh viện số Một, mà là một người thanh niên từ ngoài tới.
Người già thường thấy thích thú với điều này.
Dẫu sao, khi đã cao tuổi thì không bệnh nọ cũng chứng kia.
Mà lúc đó, Liễu Thị Long còn sắp lâm vào tình trạng nguy kịch.
Thân phận bác sĩ thật sự sẽ giúp ích rất lớn cho Tôn Hàn.
“À, cậu không thấy lạ vì sao tôi giúp cậu à?”, Giang Lệ chợt cười rồi chuyển chủ đề câu chuyện.
Những gì cần giải thích với Tôn Hàn thì Giang Lệ và Chu Giang đã nói rõ hết rồi, còn những tin tức sâu hơn thì họ chịu.
Thôi thì giờ chuyển chủ đề cho thay đổi không khí.
“Có chứ, nhưng tôi luôn nghĩ là vì anh Giang thấy tôi thuận mắt”, Tôn Hàn cười đáp.
“Ha ha…”
Giang Lệ phì cười, đó chỉ là một lý do rất nhỏ thôi, chứ chắc chắn không phải nguyên do chính.
Giang Lệ nói: “Cậu cũng đừng nghĩ ngợi nhiều, thật ra tôi cũng không muốn giấu cậu làm gì, tôi làm vậy là vì Tôn Khải Thành!”
Con trai của Tôn Đạo Hương!
Cháu trai lớn của nhà họ Tôn!
Công tử số một của Thượng Kinh!
Ngoài ra còn chính là anh họ lớn của Tôn Hàn!
“Nghe nói vị trí của anh Giang ở Công Tử Minh đang lung lay à?”, Tôn Hàn nghi hoặc hỏi.
Giang Lệ thành thật đáp: “Tôn Khải Thành là người có lòng dạ thâm sâu. Năm xưa, hắn đã đầu tư ít cổ phần vào tập đoàn Thiên Tử, nhưng khi ấy tôi lại không rõ ý đồ của hắn, cứ tưởng hắn muốn có đại một vị trí nào đó trong tập đoàn thôi. Nhưng lần này, khi tôi đánh chiếm Tây Nam thất bại, cổ phần của hắn đã tăng lên nhiều rồi”.
“Rất nhiều người muốn Tôn Khải Thành tiếp quản Công Tử Minh, để dẫn dắt môn phái lên một tầng cao mới”.
Nghe thấy vậy, Tôn Hàn đã hiểu ra.
Về bản chất thì Công Tử Minh và tập đoàn Thiên Tử là một.
Cũng tương tự như Thiên Cửu Môn và tập đoàn Cửu Thành.
Nếu không có tài chính từ tập đoàn Cửu Thành cung cấp thì Thiên Cửu Môn cũng không tồn tại được.
Giống vậy, Công Tử Minh ở Thượng Kinh cũng là một tổ chức được thành lập bởi những người có quyền thế, sau đó họ sẽ chọn ra một người có danh tiếng và tài năng để gây dựng nên tập đoàn Thiên Tử từ mạng lưới quan hệ của mọi người, tiếp đó sẽ tiến hành kinh doanh kiếm lời.
Mà Giang Lệ chính là người phụ trách hiện tại.
Nhưng chuyến đánh chiếm phía Nam vừa rồi, một mình Giang Lệ đã gây thất thoát rất nhiều tiền của tập đoàn, đã vậy còn nợ thêm cả đống tiền.
Đương nhiên thành viên của Công Tử Minh sẽ không vui.
Họ chỉ mong tập đoàn Thiên Tử kiếm tiền cho mình, chứ không phải mang thêm nợ về cho họ.
Giang Lệ đã khiến họ mất lòng tin.
Cùng lúc đó, lại có một người nắm giữ cổ phần của Công Tử Minh khá sáng giá.
Đó là Tôn Khải Thành - công tử số một của Thượng Kinh!
Bảo sao, khi quản lý Công Tử Minh, Giang Lệ lại tiện thể thành lập thêm Thiết Lê Hoa riêng rẽ.
Bởi vị trí thủ lĩnh của Công Tử Minh không ổn định.
“Anh Giang, anh muốn tôi đấu với Tôn Khải Thành để anh ta không còn thời gian tranh giành ngôi vị với anh hả?”, Tôn Hàn hỏi thử.
“Không, cậu sai rồi!”
Giang Lệ vội xua tay nói: “Tôi và Tôn Khải Thành cũng đã đấu đá với nhau nhiều năm rồi. Lần nào, cũng là tôi bị thiệt. Còn việc hắn muốn cướp vị trí của tôi thì tôi cũng không quan tâm đâu. Tôi chỉ nghĩ đơn giản là xem có ai hạ bệ được hắn hay không thôi”.
“Còn một lý do nữa là trông cậu ưa nhìn hơn hắn”.
Tôn Hàn: “…”
Cuối cùng thì lý do vẫn là nhờ gương mặt ư!
“Dù cho bây giờ tôi có là ngũ công tử của nhà họ Tôn đi nữa thì cũng có nền móng gì ở Thượng Kinh đâu, lấy đâu ra cơ hội để đấu với Tôn Khải Thành chứ. Anh Giang, anh đánh giá tôi cao quá rồi. Nếu đã đến đây rồi thì tôi có một việc không lớn không nhỏ muốn nhờ anh đây”, Tôn Hàn nói.
Giang Lệ không chút do dự: “Nói đi, chỉ cần giúp được thì tôi sẽ làm”.
“Anh Giang đã nghe đến cái tên Cố Vân Đào bao giờ chưa?”, Tôn Hàn nhanh nhảu hỏi.
“Cố Vân Đào?”
Giang Lệ suy nghĩ một lát rồi lắc đầu: “Chưa nghe thấy bao giờ”.
Nhưng Chu Giang ở bên cạnh lại nói: “Tôi biết người này, chỉ là một nhân vật nhỏ bé có bố làm ăn phá sản thôi. Sao, nó đắc tội với anh à?”
Tôn Hàn cười trừ, theo cách nói của Chu Giang thì Cố Vân Đào chỉ là một nhân vật nhỏ bé, không đáng nhắc tới.
“Tôi có một người bạn, bố cô ấy hình như trước kia đã bị nhà Cố Vân Đào lừa…”
Tôn Hàn kể lại chuyện của Bạch Cần, xem Giang Lệ có cách gì điều tra lại chân tượng sự việc năm xưa hay không.
Nếu ngày xưa chuyện bố Bạch Cần phạm tội rồi nhảy lầu là vì bị bố của Cố Vân Đào hãm hại, thì anh cần đòi lai công bằng cho cô ấy.
Dẫu sao người ta cũng đã phải tan cửa nát nhà!
“Chuyện lâu quá rồi nên tôi cũng không dám chắc đâu, nhưng sẽ cố hết sức điều tra”, Giang Lệ ngẫm nghĩ rồi nói.
Máy bay chiến đấu gặp nạn là lý do không ai chấp nhận được.
Thậm chí quân khu phía Bắc còn suýt náo loạn vì chuyện này, nếu không có các nhân vật lớn ở Thượng Kinh đích thân đến trấn an, có lẽ đã xảy ra bạo loạn rồi.
Thời gian đó, chuyện này cũng gây xôn xao dư luận ở Thượng Kinh.
Có người nghĩ là Tôn Vượng Thành làm, lý do là bởi ông cụ nhà họ Tôn định giao quyền làm chủ chó Tôn Hành Vương, Tôn Vượng Thành không phục nên mới ủ mưu tính kế hại Tôn Hành Vương.
Cũng có người cho rằng là Tôn Đạo Hương làm vì ghen tỵ với thành tựu của em mình!
Nhưng cũng có người đoán tại thời đó nhà họ Tôn có thế lực quá mạnh nên mới có kẻ mưu sát.
Ngoài ra còn có một luồng dư luận cho rằng là người trong quân khu phía Bắc hãm hại.
Bao nhiêu suy đoán nổ ra, không một ai tin vụ tai nạn máy bay quân sự là sự cố ngoài ý muốn.
“Cậu định bắt đầu ra tay từ chuyện hôn ước, về bản chất thì không sai, biết đâu lại tìm được lý do cậu và Liễu Phương Phương có hôn ước với nhau, rồi từ đó tìm ra chân tướng của chuyện năm xưa. Nhưng nếu muốn làm rõ chuyện này, thì bắt buộc Liễu Thị Long phải nói ra sự thật. Tuy nhiên, nếu cậu tiết lộ thân phận của mình, nhỡ Liễu Thị Long có ý đồ xấu với cậu thì thành ra cậu lại tự đưa mình vào tình huống nguy hiểm”, Giang Lệ phân tích đúng điểm Tôn Hàn đang phân vân.
Một cây chẳng chống vững nhà!
Đưa ra vài ý kiến thì được, chứ tham gia sâu thì Giang Lệ cũng không dám.
Chuyện này liên quan đến bí mật cái chết của Tôn Hành Vương, hơn nữa còn liên quan đến chính quyền cấp cao ở Thượng Kinh, vì thế Giang Lệ không dám can dự quá mức.
Suy cho cùng, Giang Lệ cũng không thể thay mặt cho nhà họ Giang, dù có làm được điều ấy thì cũng không thể nhúng tay quá sâu vào chuyện này được.
Vì chuyện này còn liên quan đến chính quyền Thượng Kinh và quân khu phía Bắc.
Thân thế của Tôn Hàn quá phức tạp.
Tôn Hàn chỉ biết cười trừ, đúng là lằng nhằng thật.
Nếu Liễu Thị Long nói ra chân tướng của hôn ước thì dù bằng hình thức nào, Tôn Hàn cũng phải nói thật về thân phận của mình. Song, năm xưa, Liễu Thị Long đóng vai trò gì trong chuyện đó thì anh vẫn chưa biết được.
Nếu anh muốn tự mình điều tra chuyện này thì rất khó, vì chuyện đã xảy ra từ nhiều năm về trước, hơn nữa có lẽ cũng không còn mấy ai biết rõ chân tướng, nếu có thì họ cũng thuộc tầng lớp cao ở Thượng Kinh rồi.
Sẽ không dễ dàng gì để điều tra ra manh mối đâu.
“Chắc phải chờ xem sao thôi”, Tôn Hàn lẩm bẩm một mình.
Giang Lệ cau mày, nhưng không hỏi nhiều nữa.
Ông ta đoán ra rồi.
Liễu Thị Long suýt chết, nhưng người chữa khỏi bệnh cho ông cụ không phải bác sĩ ở bệnh viện số Một, mà là một người thanh niên từ ngoài tới.
Người già thường thấy thích thú với điều này.
Dẫu sao, khi đã cao tuổi thì không bệnh nọ cũng chứng kia.
Mà lúc đó, Liễu Thị Long còn sắp lâm vào tình trạng nguy kịch.
Thân phận bác sĩ thật sự sẽ giúp ích rất lớn cho Tôn Hàn.
“À, cậu không thấy lạ vì sao tôi giúp cậu à?”, Giang Lệ chợt cười rồi chuyển chủ đề câu chuyện.
Những gì cần giải thích với Tôn Hàn thì Giang Lệ và Chu Giang đã nói rõ hết rồi, còn những tin tức sâu hơn thì họ chịu.
Thôi thì giờ chuyển chủ đề cho thay đổi không khí.
“Có chứ, nhưng tôi luôn nghĩ là vì anh Giang thấy tôi thuận mắt”, Tôn Hàn cười đáp.
“Ha ha…”
Giang Lệ phì cười, đó chỉ là một lý do rất nhỏ thôi, chứ chắc chắn không phải nguyên do chính.
Giang Lệ nói: “Cậu cũng đừng nghĩ ngợi nhiều, thật ra tôi cũng không muốn giấu cậu làm gì, tôi làm vậy là vì Tôn Khải Thành!”
Con trai của Tôn Đạo Hương!
Cháu trai lớn của nhà họ Tôn!
Công tử số một của Thượng Kinh!
Ngoài ra còn chính là anh họ lớn của Tôn Hàn!
“Nghe nói vị trí của anh Giang ở Công Tử Minh đang lung lay à?”, Tôn Hàn nghi hoặc hỏi.
Giang Lệ thành thật đáp: “Tôn Khải Thành là người có lòng dạ thâm sâu. Năm xưa, hắn đã đầu tư ít cổ phần vào tập đoàn Thiên Tử, nhưng khi ấy tôi lại không rõ ý đồ của hắn, cứ tưởng hắn muốn có đại một vị trí nào đó trong tập đoàn thôi. Nhưng lần này, khi tôi đánh chiếm Tây Nam thất bại, cổ phần của hắn đã tăng lên nhiều rồi”.
“Rất nhiều người muốn Tôn Khải Thành tiếp quản Công Tử Minh, để dẫn dắt môn phái lên một tầng cao mới”.
Nghe thấy vậy, Tôn Hàn đã hiểu ra.
Về bản chất thì Công Tử Minh và tập đoàn Thiên Tử là một.
Cũng tương tự như Thiên Cửu Môn và tập đoàn Cửu Thành.
Nếu không có tài chính từ tập đoàn Cửu Thành cung cấp thì Thiên Cửu Môn cũng không tồn tại được.
Giống vậy, Công Tử Minh ở Thượng Kinh cũng là một tổ chức được thành lập bởi những người có quyền thế, sau đó họ sẽ chọn ra một người có danh tiếng và tài năng để gây dựng nên tập đoàn Thiên Tử từ mạng lưới quan hệ của mọi người, tiếp đó sẽ tiến hành kinh doanh kiếm lời.
Mà Giang Lệ chính là người phụ trách hiện tại.
Nhưng chuyến đánh chiếm phía Nam vừa rồi, một mình Giang Lệ đã gây thất thoát rất nhiều tiền của tập đoàn, đã vậy còn nợ thêm cả đống tiền.
Đương nhiên thành viên của Công Tử Minh sẽ không vui.
Họ chỉ mong tập đoàn Thiên Tử kiếm tiền cho mình, chứ không phải mang thêm nợ về cho họ.
Giang Lệ đã khiến họ mất lòng tin.
Cùng lúc đó, lại có một người nắm giữ cổ phần của Công Tử Minh khá sáng giá.
Đó là Tôn Khải Thành - công tử số một của Thượng Kinh!
Bảo sao, khi quản lý Công Tử Minh, Giang Lệ lại tiện thể thành lập thêm Thiết Lê Hoa riêng rẽ.
Bởi vị trí thủ lĩnh của Công Tử Minh không ổn định.
“Anh Giang, anh muốn tôi đấu với Tôn Khải Thành để anh ta không còn thời gian tranh giành ngôi vị với anh hả?”, Tôn Hàn hỏi thử.
“Không, cậu sai rồi!”
Giang Lệ vội xua tay nói: “Tôi và Tôn Khải Thành cũng đã đấu đá với nhau nhiều năm rồi. Lần nào, cũng là tôi bị thiệt. Còn việc hắn muốn cướp vị trí của tôi thì tôi cũng không quan tâm đâu. Tôi chỉ nghĩ đơn giản là xem có ai hạ bệ được hắn hay không thôi”.
“Còn một lý do nữa là trông cậu ưa nhìn hơn hắn”.
Tôn Hàn: “…”
Cuối cùng thì lý do vẫn là nhờ gương mặt ư!
“Dù cho bây giờ tôi có là ngũ công tử của nhà họ Tôn đi nữa thì cũng có nền móng gì ở Thượng Kinh đâu, lấy đâu ra cơ hội để đấu với Tôn Khải Thành chứ. Anh Giang, anh đánh giá tôi cao quá rồi. Nếu đã đến đây rồi thì tôi có một việc không lớn không nhỏ muốn nhờ anh đây”, Tôn Hàn nói.
Giang Lệ không chút do dự: “Nói đi, chỉ cần giúp được thì tôi sẽ làm”.
“Anh Giang đã nghe đến cái tên Cố Vân Đào bao giờ chưa?”, Tôn Hàn nhanh nhảu hỏi.
“Cố Vân Đào?”
Giang Lệ suy nghĩ một lát rồi lắc đầu: “Chưa nghe thấy bao giờ”.
Nhưng Chu Giang ở bên cạnh lại nói: “Tôi biết người này, chỉ là một nhân vật nhỏ bé có bố làm ăn phá sản thôi. Sao, nó đắc tội với anh à?”
Tôn Hàn cười trừ, theo cách nói của Chu Giang thì Cố Vân Đào chỉ là một nhân vật nhỏ bé, không đáng nhắc tới.
“Tôi có một người bạn, bố cô ấy hình như trước kia đã bị nhà Cố Vân Đào lừa…”
Tôn Hàn kể lại chuyện của Bạch Cần, xem Giang Lệ có cách gì điều tra lại chân tượng sự việc năm xưa hay không.
Nếu ngày xưa chuyện bố Bạch Cần phạm tội rồi nhảy lầu là vì bị bố của Cố Vân Đào hãm hại, thì anh cần đòi lai công bằng cho cô ấy.
Dẫu sao người ta cũng đã phải tan cửa nát nhà!
“Chuyện lâu quá rồi nên tôi cũng không dám chắc đâu, nhưng sẽ cố hết sức điều tra”, Giang Lệ ngẫm nghĩ rồi nói.
Bình luận facebook