Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 408: Chuyện năm xưa của ông Bạch
“Không ngờ nhiều năm như vậy rồi mà cô vẫn ở bên Cố Vân Đào, ‘khẩu vị’ của cô cũng chẳng ra sao nhỉ?”, Bạch Cần khinh khỉnh đáp trả.
Dáng đứng thân mật của Ngô Hiểu Phương và Cố Vân Đào đã chứng tỏ mối quan hệ của bọn họ.
“Ha ha, Bạch Cần à, miệng mồm của cô vẫn ghê gớm như xưa nhỉ! Bạn trai cô cũng bị cô lừa giỏi quá, liệu ngày kia có mua lại trang viên cho cô không? Tôi nghĩ là không có năng lực ấy đâu! Dù sao cũng cả trăm triệu, đâu phải ai cũng chi ra được!”
“Hơn nữa, cô cũng chẳng đáng giá đến thế!”, Cố Vân Đào ăn nói không hề khách sáo.
Gặp phải hai người này khiến tâm trạng vui vẻ của Bạch Cần bay biến sạch. Bọn họ còn giẫm lên nỗi đau của Bạch Cần, khiến cô ấy khó chịu vô cùng.
“Cố Vân Đào, tại sao trang viên nhà tôi lại lọt vào tay gia đình anh thì tự anh hiểu rõ. Không cần lấy chuyện đáng xấu hổ này ra khoe khoang đâu”.
Chuyện này là nỗi đau trong lòng Bạch Cần.
Năm ấy, dù bố Bạch Cần có phạm pháp, thì Bạch Cần và mẹ cô ấy cũng không đến mức mất tất cả như thế.
Là gia đình Cố Vân Đào gạt mẹ Bạch Cần, bảo rằng chỉ chuyển nhượng cổ phần và trang viên cho bố Cố Vân Đào thì ông ta sẽ nghĩ cách giúp bố cô ấy.
Nhưng thực tế, tất cả đều là lừa gạt!
Nếu như là người ngoài thì cũng đành.
Nhưng Cố Hải - bố Cố Vân Đào, là người mà Bạch Cần luôn xem như chú bác ruột thịt!
Sự phản bội ấy gần như đã phá huỷ sự ngây thơ thuở bé của cô ấy.
Đến bây giờ, cô ấy chẳng còn dám tin bất kỳ ai nữa.
“Đó là lựa chọn của mẹ cô, có gì mà không nói được chứ. Tôi chỉ thấy mẹ cô ngu ngốc, còn biết trách ai!”
Thế nhưng Ngô Hiểu Phương lại hùng hồn cho rằng hành động năm ấy của bố Cố Vân Đào không hề sai, có trách thì trách mẹ Bạch Cần ngu ngốc đồng ý.
“Một người phụ nữ độc mồm như thế quả là rất xứng với anh. Chẳng trách hai người lại yêu nhau”.
Đúng lúc này, Tôn Hàn đột nhiên cất lời, không chờ hai người kia phản bác đã nhìn sang Bạch Cần, vừa nghiêm túc vừa dịu dàng nói, “Bị chó cắn một nhát, chẳng lẽ cô lại đi cắn trả sao? Hạng người này không đáng để chúng ta nổi giận. Chúng ta đi chơi thôi”.
Tôn Hàn định đưa Bạch Cần rời khỏi đó, không muốn nấn ná nữa.
Nhưng Cố Vân Đào bị kích động, lập tức chặn Tôn Hàn lại, “Ý gì đây, chửi ai là chó đấy!!”
Tôn Hàn đáp nhẹ tênh, “Ai thừa nhận thì là người đó thôi. Anh ghé sát lại đây làm gì, muốn đánh nhau à?”
“Tôi… Tôi không bị anh lừa đâu! Dù sao thì chuyện anh thích con ả đê tiện Bạch Cần ấy cũng chẳng liên quan quái gì đến tôi!”
Cố Vân Đào so thử chênh lệch giữa mình Tôn Hàn. Anh ta cao chừng một mét bảy, thấp hơn Tôn Hàn nửa cái đầu, nên cũng không dám ra tay với anh.
Nếu đánh nhau thì anh ta sẽ là kẻ chịu thiệt!
“Thế là đúng đắn đấy. Công ty nhà anh sắp đóng cửa rồi, nên ngoan ngoãn một chút! Nếu thực sự gây chuyện thị phi thì người xui xẻo vẫn là anh thôi”.
Tôn Hàn khinh bỉ nói, trong lòng thực sự muốn tên Cố Vân Đào ra tay. Có như vậy thì anh mới nhân dịp này trút giận cho Bạch Cần được.
Đúng là bây giờ sức khoẻ của anh khá yếu, nhưng không đến mức không xử lý được một kẻ như Cố Vân Đào.
Nhưng Cố Vân Đào lại không ra tay. Ở đây đông người, anh ta cũng không tiện gây hấn trước.
Tôn Hàn và Bạch Cần đã đi được một quãng. Sau khi thoát khỏi hai người kia, tâm trạng của Bạch Cần mới khá hơn đôi chút, “Ban nãy cảm ơn anh đã ra mặt giúp tôi nhé”.
“Tôi và cô là bạn mà, không cần nói mấy câu ấy. Mà chuyện của Ngô Hiểu Phương là sao thế, hình như giữa hai người từng xảy ra gì đó?”, Tôn Hàn cười cười, đoạn tò mò hỏi.
Bạch Cần cười khổ, “Chuyện lúc nhỏ thôi”.
“Trước đây bố tôi và bố Cố Vân Đào hợp tác mở công ty, bố tôi là đại cổ đông. Còn bố Ngô Hiểu Phương là cốt cán của công ty, các mối quan hệ làm ăn đều nhờ vào bố Ngô Hiểu Phương cả. Vì thế, hai nhà cũng chia một ít cổ phần cho bố cô ta!”
“Chính vì mối quan hệ này nên ba nhà chúng tôi khá thân với nhau! Có điều lúc nhỏ Cố Vân Đào thích ở bên tôi, còn Ngô Hiểu Phương lại thích Cố Vân Đào. Nên ngay từ bé, cô ta đã xem tôi như kẻ thù! Nói vậy, chắc anh hiểu rồi nhỉ?”
Tôn Hàn vừa cười vừa gật đầu, “Hiểu đại khái rồi!”
Quan hệ nghe có hơi rắc rối nhưng không quá khó hiểu.
Một cách nói sinh động hơn là Bạch Cần như một công chúa, Cố Vân Đào là con trai Thừa tướng, còn Ngô Hiểu Phương giống như con gái của Thượng thư vậy.
Ẩn dụ như vậy thì mọi chuyện đều dễ hiểu rồi.
Lý do Ngô Hiểu Phương thù hằn Bạch Cần như vậy, có lẽ liên quan đến chuyện tình cảm năm xưa.
Nhưng Tôn Hàn chợt vướng mắc một chuyện, “Có nghĩa là năm xưa, bố cô là chủ tịch của công ty, còn bố Cố Vân Đào và bố Ngô Hiểu Phương là tổng giám đốc và CEO?”
“Gần như vậy. Sao thế?”, Bạch Cần thắc mắc.
Có vấn đề!
Tôn Hàn nheo mắt, nhưng không nói gì, “Không có gì cả, buột miệng hỏi vậy thôi”.
Về cơ bản, quyền hành trong công ty của bố Bạch Cần nằm trong tay cả ba người, theo lý mà nói thì hẳn sẽ không có chuyện bố Bạch Cần một mình quyết định tất cả.
Thế thì vấn đề nảy sinh rồi đây. Tại sao bố Bạch Cần có thể phạm pháp trong khi bố Cố Vân Đào và bố Ngô Hiểu Phương lại không dính dáng gì cơ chứ?
Tuy là không phải không có khả năng ấy, nhưng vẫn rất lạ.
Ba người đã cùng lập công ty thì không nên có chuyện một người xảy ra bất trắc, còn hai người kia có thể đứng ngoài cuộc.
Thêm vào đó, ngoại hình của Ngô Hiểu Phương tuy cũng tạm được, nhưng không thể nói là xinh đẹp như hoa.
Thậm chí trông còn hơi cay mắt!
Với gia thế của Cố Vân Đào, nếu chọn bạn gái thì không nhất thiết phải chọn Ngô Hiểu Phương. Người xinh đẹp hơn vẫn còn đầy ra đấy, đâu phải không tìm được!
Có khi nào, giữa họ có quan hệ lợi ích gì đấy nên mới ràng buộc Cố Vân Đào và Ngô Hiểu Phương ở bên nhau không nhỉ?
Tôn Hàn đã nghĩ rất nhiều chuyện, như đang xoá tan mây mù vậy.
Chuyện của bố Bạch Cần, có lẽ vẫn chưa đến mức không có lấy một manh mối để điều tra!
“Đi thôi, đến cầu vượt rồi. Xem xem, có phải rất đẹp không!”
Song Bạch Cần lại không nghĩ đến mấy chuyện ấy nữa, hoặc là từng nghĩ đến, nhưng lại không thể tra ra vấn đề gì, nên đành từ bỏ.
“Lên cầu thôi!”
Tôn Hàn cũng không nghĩ tiếp nữa. Nếu chuyện này đã có nghi vấn thì anh cứ điều tra tiếp là được.
Chỉ cần có manh mối thì mọi chuyện sẽ không còn là một màn sương nữa.
Cả hai chơi đến chiều mới về. Khoảng thời gian này không phải gặp lại Ngô Hiểu Phương và Cố Vân Đào nên không có gì ảnh hưởng đến tâm trạng của họ.
Xẩm tối, Giang Lệ nhắn tin cho Tôn Hàn, hẹn gặp anh ở quán bar Quỷ Hoả.
Có lẽ vì chuyện của Bạch Cần.
Thế nên Tôn Hàn từ chối lời rủ rê đi ăn tối của Bạch Cần, rồi một mình đi đến quán bar.
Anh quen đường đi vào phòng làm việc. Giang Lệ bảo anh ngồi xuống rồi đi thẳng vào vấn đề, “Chuyện cậu nhờ tôi điều tra đã có manh mối rồi, nhưng manh mối không quá rõ ràng”.
“Bố Bạch Cần tên là Bạch Hạc Sinh, hơn ba mươi năm trước đã mở một công ty tài chính tên là Bạch Nguyệt, mới năm đầu đã phát triển rất tốt! Nhưng sau đó, vì huy động vốn bất hợp pháp thất bại, đã nhảy lầu tự tử!”
Dáng đứng thân mật của Ngô Hiểu Phương và Cố Vân Đào đã chứng tỏ mối quan hệ của bọn họ.
“Ha ha, Bạch Cần à, miệng mồm của cô vẫn ghê gớm như xưa nhỉ! Bạn trai cô cũng bị cô lừa giỏi quá, liệu ngày kia có mua lại trang viên cho cô không? Tôi nghĩ là không có năng lực ấy đâu! Dù sao cũng cả trăm triệu, đâu phải ai cũng chi ra được!”
“Hơn nữa, cô cũng chẳng đáng giá đến thế!”, Cố Vân Đào ăn nói không hề khách sáo.
Gặp phải hai người này khiến tâm trạng vui vẻ của Bạch Cần bay biến sạch. Bọn họ còn giẫm lên nỗi đau của Bạch Cần, khiến cô ấy khó chịu vô cùng.
“Cố Vân Đào, tại sao trang viên nhà tôi lại lọt vào tay gia đình anh thì tự anh hiểu rõ. Không cần lấy chuyện đáng xấu hổ này ra khoe khoang đâu”.
Chuyện này là nỗi đau trong lòng Bạch Cần.
Năm ấy, dù bố Bạch Cần có phạm pháp, thì Bạch Cần và mẹ cô ấy cũng không đến mức mất tất cả như thế.
Là gia đình Cố Vân Đào gạt mẹ Bạch Cần, bảo rằng chỉ chuyển nhượng cổ phần và trang viên cho bố Cố Vân Đào thì ông ta sẽ nghĩ cách giúp bố cô ấy.
Nhưng thực tế, tất cả đều là lừa gạt!
Nếu như là người ngoài thì cũng đành.
Nhưng Cố Hải - bố Cố Vân Đào, là người mà Bạch Cần luôn xem như chú bác ruột thịt!
Sự phản bội ấy gần như đã phá huỷ sự ngây thơ thuở bé của cô ấy.
Đến bây giờ, cô ấy chẳng còn dám tin bất kỳ ai nữa.
“Đó là lựa chọn của mẹ cô, có gì mà không nói được chứ. Tôi chỉ thấy mẹ cô ngu ngốc, còn biết trách ai!”
Thế nhưng Ngô Hiểu Phương lại hùng hồn cho rằng hành động năm ấy của bố Cố Vân Đào không hề sai, có trách thì trách mẹ Bạch Cần ngu ngốc đồng ý.
“Một người phụ nữ độc mồm như thế quả là rất xứng với anh. Chẳng trách hai người lại yêu nhau”.
Đúng lúc này, Tôn Hàn đột nhiên cất lời, không chờ hai người kia phản bác đã nhìn sang Bạch Cần, vừa nghiêm túc vừa dịu dàng nói, “Bị chó cắn một nhát, chẳng lẽ cô lại đi cắn trả sao? Hạng người này không đáng để chúng ta nổi giận. Chúng ta đi chơi thôi”.
Tôn Hàn định đưa Bạch Cần rời khỏi đó, không muốn nấn ná nữa.
Nhưng Cố Vân Đào bị kích động, lập tức chặn Tôn Hàn lại, “Ý gì đây, chửi ai là chó đấy!!”
Tôn Hàn đáp nhẹ tênh, “Ai thừa nhận thì là người đó thôi. Anh ghé sát lại đây làm gì, muốn đánh nhau à?”
“Tôi… Tôi không bị anh lừa đâu! Dù sao thì chuyện anh thích con ả đê tiện Bạch Cần ấy cũng chẳng liên quan quái gì đến tôi!”
Cố Vân Đào so thử chênh lệch giữa mình Tôn Hàn. Anh ta cao chừng một mét bảy, thấp hơn Tôn Hàn nửa cái đầu, nên cũng không dám ra tay với anh.
Nếu đánh nhau thì anh ta sẽ là kẻ chịu thiệt!
“Thế là đúng đắn đấy. Công ty nhà anh sắp đóng cửa rồi, nên ngoan ngoãn một chút! Nếu thực sự gây chuyện thị phi thì người xui xẻo vẫn là anh thôi”.
Tôn Hàn khinh bỉ nói, trong lòng thực sự muốn tên Cố Vân Đào ra tay. Có như vậy thì anh mới nhân dịp này trút giận cho Bạch Cần được.
Đúng là bây giờ sức khoẻ của anh khá yếu, nhưng không đến mức không xử lý được một kẻ như Cố Vân Đào.
Nhưng Cố Vân Đào lại không ra tay. Ở đây đông người, anh ta cũng không tiện gây hấn trước.
Tôn Hàn và Bạch Cần đã đi được một quãng. Sau khi thoát khỏi hai người kia, tâm trạng của Bạch Cần mới khá hơn đôi chút, “Ban nãy cảm ơn anh đã ra mặt giúp tôi nhé”.
“Tôi và cô là bạn mà, không cần nói mấy câu ấy. Mà chuyện của Ngô Hiểu Phương là sao thế, hình như giữa hai người từng xảy ra gì đó?”, Tôn Hàn cười cười, đoạn tò mò hỏi.
Bạch Cần cười khổ, “Chuyện lúc nhỏ thôi”.
“Trước đây bố tôi và bố Cố Vân Đào hợp tác mở công ty, bố tôi là đại cổ đông. Còn bố Ngô Hiểu Phương là cốt cán của công ty, các mối quan hệ làm ăn đều nhờ vào bố Ngô Hiểu Phương cả. Vì thế, hai nhà cũng chia một ít cổ phần cho bố cô ta!”
“Chính vì mối quan hệ này nên ba nhà chúng tôi khá thân với nhau! Có điều lúc nhỏ Cố Vân Đào thích ở bên tôi, còn Ngô Hiểu Phương lại thích Cố Vân Đào. Nên ngay từ bé, cô ta đã xem tôi như kẻ thù! Nói vậy, chắc anh hiểu rồi nhỉ?”
Tôn Hàn vừa cười vừa gật đầu, “Hiểu đại khái rồi!”
Quan hệ nghe có hơi rắc rối nhưng không quá khó hiểu.
Một cách nói sinh động hơn là Bạch Cần như một công chúa, Cố Vân Đào là con trai Thừa tướng, còn Ngô Hiểu Phương giống như con gái của Thượng thư vậy.
Ẩn dụ như vậy thì mọi chuyện đều dễ hiểu rồi.
Lý do Ngô Hiểu Phương thù hằn Bạch Cần như vậy, có lẽ liên quan đến chuyện tình cảm năm xưa.
Nhưng Tôn Hàn chợt vướng mắc một chuyện, “Có nghĩa là năm xưa, bố cô là chủ tịch của công ty, còn bố Cố Vân Đào và bố Ngô Hiểu Phương là tổng giám đốc và CEO?”
“Gần như vậy. Sao thế?”, Bạch Cần thắc mắc.
Có vấn đề!
Tôn Hàn nheo mắt, nhưng không nói gì, “Không có gì cả, buột miệng hỏi vậy thôi”.
Về cơ bản, quyền hành trong công ty của bố Bạch Cần nằm trong tay cả ba người, theo lý mà nói thì hẳn sẽ không có chuyện bố Bạch Cần một mình quyết định tất cả.
Thế thì vấn đề nảy sinh rồi đây. Tại sao bố Bạch Cần có thể phạm pháp trong khi bố Cố Vân Đào và bố Ngô Hiểu Phương lại không dính dáng gì cơ chứ?
Tuy là không phải không có khả năng ấy, nhưng vẫn rất lạ.
Ba người đã cùng lập công ty thì không nên có chuyện một người xảy ra bất trắc, còn hai người kia có thể đứng ngoài cuộc.
Thêm vào đó, ngoại hình của Ngô Hiểu Phương tuy cũng tạm được, nhưng không thể nói là xinh đẹp như hoa.
Thậm chí trông còn hơi cay mắt!
Với gia thế của Cố Vân Đào, nếu chọn bạn gái thì không nhất thiết phải chọn Ngô Hiểu Phương. Người xinh đẹp hơn vẫn còn đầy ra đấy, đâu phải không tìm được!
Có khi nào, giữa họ có quan hệ lợi ích gì đấy nên mới ràng buộc Cố Vân Đào và Ngô Hiểu Phương ở bên nhau không nhỉ?
Tôn Hàn đã nghĩ rất nhiều chuyện, như đang xoá tan mây mù vậy.
Chuyện của bố Bạch Cần, có lẽ vẫn chưa đến mức không có lấy một manh mối để điều tra!
“Đi thôi, đến cầu vượt rồi. Xem xem, có phải rất đẹp không!”
Song Bạch Cần lại không nghĩ đến mấy chuyện ấy nữa, hoặc là từng nghĩ đến, nhưng lại không thể tra ra vấn đề gì, nên đành từ bỏ.
“Lên cầu thôi!”
Tôn Hàn cũng không nghĩ tiếp nữa. Nếu chuyện này đã có nghi vấn thì anh cứ điều tra tiếp là được.
Chỉ cần có manh mối thì mọi chuyện sẽ không còn là một màn sương nữa.
Cả hai chơi đến chiều mới về. Khoảng thời gian này không phải gặp lại Ngô Hiểu Phương và Cố Vân Đào nên không có gì ảnh hưởng đến tâm trạng của họ.
Xẩm tối, Giang Lệ nhắn tin cho Tôn Hàn, hẹn gặp anh ở quán bar Quỷ Hoả.
Có lẽ vì chuyện của Bạch Cần.
Thế nên Tôn Hàn từ chối lời rủ rê đi ăn tối của Bạch Cần, rồi một mình đi đến quán bar.
Anh quen đường đi vào phòng làm việc. Giang Lệ bảo anh ngồi xuống rồi đi thẳng vào vấn đề, “Chuyện cậu nhờ tôi điều tra đã có manh mối rồi, nhưng manh mối không quá rõ ràng”.
“Bố Bạch Cần tên là Bạch Hạc Sinh, hơn ba mươi năm trước đã mở một công ty tài chính tên là Bạch Nguyệt, mới năm đầu đã phát triển rất tốt! Nhưng sau đó, vì huy động vốn bất hợp pháp thất bại, đã nhảy lầu tự tử!”
Bình luận facebook