Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 409-410
Chương 409: Tứ đại thiếu gia của Thượng Kinh
Sau đó là chuyện lúc nhỏ của Bạch Cần.
Cũng vì sự việc kia mà bố Bạch Cần nhảy lầu, gia đình thì tan nát.
Tuổi thơ trải qua chuyện bi thảm như vậy, dẫu bất kỳ ai gặp phải thì đó cũng là một vết thương lòng mà cả đời không sao bù đắp được.
“Theo lý mà nói, chuyện huy động vốn bất hợp pháp năm ấy không thể chỉ có một mình Bạch Hạc Sinh gánh chịu. Nhưng thực tế lại là như vậy, sau khi Bạch Hạc Sinh xảy ra chuyện thì mất liên lạc mấy ngày liền, sau đó thì có tin Bạch Hạc Sinh nhảy lầu”.
“Dù có nhìn bằng quan điểm của bây giờ thì chuyện này vẫn quá kỳ lạ!”, Giang Lệ nói tiếp.
Tôn Hàn gật đầu, cũng biết sự thật là vậy. Năm ấy, công ty tài chính Bạch Nguyệt do ba người phụ trách, gồm Bạch Hạc Sinh, Cố Hải - bố Cố Vân Đào, và Ngô Ba - bố Ngô Hiểu Phương.
Dù chuyện huy động vốn phi pháp do Bạch Hạc Sinh ký tên, thì hai người kia cũng khó lòng vô can.
Nếu nói Bạch Hạc Sinh hy sinh bản thân để bảo vệ hai người họ, thì chuyện mà bọn họ gây ra cho mẹ con Bạch Cần đúng là không có chút nhân nghĩa nào, thậm chí có thể gọi là đuổi cùng giết tận.
Hơn nữa, dù Bạch Hạc Sinh ngồi tù thì cùng lắm cũng chỉ ngồi mười mấy năm, hoàn toàn không cần đi đến bước đường tự sát.
Huống chi trước lúc tự sát còn mất liên lạc đến mấy ngày.
Rắc rối lớn nhất là chuyện này quá nhiều nghi điểm, nhưng người đã chết nhiều năm rồi, không thể đối chứng.
Tôn Hàn ngẫm nghĩ hồi lâu, chợt cất tiếng hỏi, “À, chuyện công ty tài chính Bạch Nguyệt phá sản là sao vậy?”
Nếu không vì phá sản, Cố Vân Đào sẽ không bán trang viên vốn thuộc về Bạch Cần.
“Mánh khoé không bằng người khác, nên thua trong cuộc chơi thôi. Có điều Cố Hải và Ngô Ba đều là những tay lão luyện đã có mấy chục năm kinh nghiệm trên thương trường, không hề ngu xuẩn tí nào. Họ chuẩn bị đường lui từ lâu rồi. Đều là người đã ly hôn, con trai và con gái lại theo gia đình vợ, hai người họ đều sống một mình”.
“Dù có phá sản thì cuộc sống sau này vẫn sung túc như thường”.
Chu Giang nói với vẻ chẳng ngạc nhiên gì mấy.
Loại thủ đoạn tìm đường lui này chẳng hiếm lạ gì với bọn họ.
Nói trắng ra, toàn bộ tài sản của họ đều ở chỗ vợ con. Bọn họ có phá sản và phải gánh nợ đi chăng nữa, thì chỉ cần vợ con cho họ tiền tiêu xài, cuộc sống của bọn họ vẫn sẽ ấm no vui vẻ dù không có sản nghiệp gì.
“Tình hình là vậy đấy. Nếu cậu chỉ muốn dạy cho Cố Vân Đào một bài học thì đơn giản thôi, tôi bảo đảm ngày mai có thể làm cậu ta nhập viện vài tháng. Nhưng nếu cậu muốn giúp bạn gái tìm ra sự thật và lấy lại công bằng, thì e là phải mất khá nhiều công sức, mà chưa chắc sẽ có ích!”, Giang Lệ nói ra kiến nghị của mình.
Dạy dỗ kẻ khác, chỉ cần không giết chết thì làm gì cũng được.
Một Cố Vân Đào cỏn con không tốn nhiều công sức.
Nhưng nếu muốn điều ra sự thật của vụ án năm xưa thì không dễ dàng như vậy.
“Vô duyên vô cớ đánh người thì không nên. Những chuyện khác thì để tôi nghĩ cách xem sao, thứ Bạch Cần muốn thấy nhất hẳn là chân tướng vụ việc. Mà anh Giang này, đừng nói bậy nhé, tôi và Bạch Cần không phải là bạn trai bạn gái đâu, chỉ là có quan hệ tốt với nhau thôi”, Tôn Hàn nói.
“Quan hệ tốt mà lại khiến cậu phí nhiều công sức thế à? Tôn Hàn ơi Tôn Hàn, cậu bảo tôi nên nghĩ thế nào đây?”, Giang Lệ cũng cảm thấy hơi buồn cười.
Nếu Bạch Cần là người yêu của Tôn Hàn thì giúp đỡ là chuyện đương nhiên. Nhưng nếu không phải thì hoàn toàn không cần phải giúp đỡ nhiều như thế.
“Con người tôi có thói quen như vậy đấy, không sửa được. Nếu không còn chuyện gì khác thì chúng ta uống rượu, còn không thì tôi đi nhé?”, thấy chuyện đã bàn xong, Tôn Hàn cũng không thể phủi mông đi ngay, bèn ướm hỏi.
Ngay lập tức, mắt Chu Giang sáng rỡ, “Uống rượu, được chứ! Đúng lúc chỗ tôi vừa có một lô rượu mới từ trang trại Saint Naud của Pháp, dễ uống mà lại không hại sức khoẻ. Để tôi đi lấy hai chai ra đây”.
Có lẽ, Chu Giang cực kỳ thích uống rượu.
Chờ Chu Giang ra khỏi văn phòng để lấy rượu, Giang Lệ mới buồn cười bảo, “Cậu thân với cậu ấy rồi sẽ không thấy lạ. Cuộc đời Chu Giang có hai sở thích, uống rượu và phụ nữ. Cậu ấy gia nhập Công Tử Minh hoàn toàn là vì tôi. Tôi khá là áy náy với người anh em này”.
Với xuất thân của Chu Giang, thực chất có thể sống một cuộc đời vui vẻ thoải mái mà không cần bất kỳ nỗ lực gì.
Thành lập tập đoàn, quản lý Công Tử Minh, nếu không có tham vọng thì những chuyện đó chính là gánh nặng.
Có lẽ vì điều này nên Giang Lệ mới nói thế.
Nếu không vì Giang Lệ, Chu Giang sẽ không tốn nhiều tâm sức như vậy.
“Ghen tị với hai người phết. Cả đời chẳng cần làm gì cũng có thể sống giàu có xa hoa. Anh Giang này, thật ra tôi cũng không hiểu anh lắm. Với gia thế của anh, anh hoàn toàn không cần dấn thân vào thế giới ngầm. Muốn làm quan chức hay kinh doanh thì anh đều có thể thuận buồm xuôi gió mà”, Tôn Hàn đùa bằng giọng nửa thật nửa giả.
“Con người khi sống vốn là chuyện kỳ lạ mà, làm vài chuyện kỳ lạ hay khó hiểu cũng bình thường thôi?”, Giang Lệ bật cười đáp lại.
Tôn Hàn gật đầu, có lẽ đã hiểu.
Nói trắng ra là vì quá nhàn rỗi!
“Tôi đoán hai người đang nói về tôi nhỉ?”
Chu Giang đã quay trở lại và nhìn hai người họ.
Tôn Hàn mỉm cười.
“Đang nói về chuyện rượu của chú có ngon hay không, nếu không ngon thì không trả tiền!”, Giang Lệ trêu đùa.
Ngay lập tức, Chu Giang dài giọng, “Uầy, nói cứ như anh Giang từng trả tiền ấy nhỉ! Mà này…”
Lúc khui rượu, ánh mắt của Chu Giang bỗng loé lên vẻ thần bí, “Hôm nay quán bar đã tiếp một vị khách rất đặc biệt đấy!”
Giang Lệ và Tôn Hàn cùng nhíu mày, lặng lẽ chờ hắn nói tiếp.
“Vốn dĩ cũng không đặc biệt đâu, nhưng vì mấy ngày nay chúng ta từng điều tra cô ta nên mới là người đặc biệt. Được rồi, không vòng vo nữa, đó là Ngô Hiểu Phương!”
“Ngô Hiểu Phương đến quán bar chơi thì cũng đâu có gì lạ?”, Giang Lệ cũng hơi bất ngờ, nhưng lập tức cất giọng thắc mắc.
Tuy gia thế của Ngô Hiểu Phương cũng khá bình thường, nhưng nhà cô ta chẳng thiếu tiền. Quán bar Quỷ Hoả cũng có tiếng tăm, cô ta đến đây chơi là chuyện rất bình thường.
“Vấn đề là Ngô Hiểu Phương đi cùng một người đàn ông, và một người phụ nữ đến đây chơi. Vừa vào quán là họ đã thuê phòng riêng rồi…”
Chu Giang khi nói đến đây thì dừng lại, giọng nói đầy ẩn ý.
Tôn Hàn cất lời, “Tôi đoán trong hai người kia không có Cố Vân Đào!”
Chu Giang búng tay, “Đúng thế, không có Cố Vân Đào! Người đàn ông đó còn quen thuộc hơn, là Cẩm Hoằng!”
Cẩm Hoằng?
Tôn Hàn chau mày. Anh chưa từng nghe đến cái tên này.
Nhưng Chu Giang thì không chỉ từng nghe tên mà còn rất quen thuộc nữa kia, “Cậu ấm nhà họ Cẩm đấy! Cô ả Ngô Hiểu Phương này đầu óc không bị gì đấy chứ, sao lại đi chơi với người như Cẩm Hoằng, không cần thanh danh nữa à?”
“Nam nữ yêu nhau thì cần gì thanh danh? Hơn nữa, cậu ấm nhà họ Cẩm đã quen thói phong lưu, còn thích mấy trò đặc biệt. Nhưng bản lĩnh thì không cần phải bàn. Tứ đại thiếu gia của Thượng Kinh mà, không phải chuyện đùa!”
Tứ đại thiếu gia của Thượng Kinh?
Tôn Hàn khá là hứng thú, “Nói thế nghĩa là sao?”
Chương 410: Rắc rối của Giang Hồi
Sau khi nghe Chu Giang giải thích, Tôn Hàn đã hiểu được đại khái.
Thượng Kinh là trung tâm của đất nước, là nơi tập trung của các thế lực quyền quý.
Có rất nhiều người quyền quý với danh tiếng lan rộng khắp nơi, điều này thực sự không ngoa chút nào.
Lắm gia tộc lớn, cậu ấm cô chiêu cũng nhiều.
Số người xuất đầu lộ diện cũng không ít.
Nhưng những người đứng trên đỉnh cao thực sự thì không nhiều.
Trong số đó, những người thuộc thế hệ trẻ được săn đón và khen ngợi nhất là tứ đại thiếu gia và tam đại tiểu thư của Thượng Kinh!
Người đứng đầu nhóm tứ đại thiếu gia là Tôn Khải Thành của nhà họ Tôn, sau đó là Giang Lệ, một trong hai người còn lại chính là Cẩm Hoằng.
Chu Giang lại không có trong số này.
Tôn Khải Thành đam mê kinh doanh, mấy năm gần đây có dự định đặt một chân vào chính phủ, rất ít can dự vào chuyện của các cậu ấm Thượng Kinh.
Giang Lệ thì đi một con đường hoàn toàn ngược lại, chọn con đường mà các cậu ấm Thượng Kinh đều cho rằng không có tương lai nhất, ấy là thế giới ngầm.
Còn Cẩm Hoằng không thuộc cả hai loại, làm một cậu ấm ăn chơi trác táng, chơi bời hưởng lạc.
Sở dĩ Cẩm Hoằng có thể chen chân vào tứ đại thiếu gia Thượng Kinh, người ngoài đều cho rằng là nhờ vào bối cảnh gia đình.
Nhà họ Cẩm có một người là rường cột quốc gia!
Có hẳn một vị trí trên bàn tròn quốc sự!
Tất nhiên, Tôn Hàn không quan tâm những chuyện này. Anh và Cẩm Hoằng còn không quen biết nhau, chứ đừng nói đến chuyện có giao tình.
Nhưng theo lời Chu Giang kể, Cẩm Hoằng là một người rất phóng túng trong đời sống riêng tư!
Về cơ bản, những người phụ nữ có dính líu đến Cẩm Hoằng đều là loại biếng nhác không ra gì trong giới.
Vậy nên, những người phụ nữ có lòng tự trọng một chút sẽ không chọn cách kết thân với Cẩm Hoằng.
“Tôn Hàn à, làm mấy chuyện này thì không hay lắm, nhưng nể mặt cậu, tôi sẽ cho cậu mở rộng tầm mắt!”
Bỗng nhiên, Chu Giang nở một nụ cười quái lạ và bí ẩn, sau đó đi đến màn hình giám sát trong văn phòng để điều chỉnh màn hình, đoạn bảo, “Quán bar của tôi tuy là làm ăn chân chính, nhưng ở đây thì chuyện gì cũng có thể xảy ra cả. Vậy nên camera giám sát được lắp khắp quán, bao gồm cả phòng riêng. Có điều chúng được giấu khá tốt, khách không phát hiện được mà thôi. Bình thường nếu không gặp chuyện gì nghiêm trọng thì tôi sẽ không mở màn hình giám sát của phòng riêng. Nhưng hôm nay, tôi nể mặt cậu đấy nhé!”
Chu Giang vừa dứt lời, màn hình giám sát đã chuyển tới một phòng nọ!
Giang Lệ chỉ liếc qua một cái rồi dời đi ngay, đau mắt quá!!
Tôn Hàn xem rồi cũng thấy ngại, không nhìn thẳng được nữa. Mức độ đặc sắc của căn phòng đó chẳng thua gì một bộ phim hoành tráng cả.
Nhất là dáng vẻ phóng đãng ấy của Ngô Hiểu Phương, thật khiến người ta buồn nôn.
“Khụ khụ, xem thế là đủ rồi nhỉ”.
Chu Giang cũng chỉ muốn xem thử căn phòng ấy xảy ra chuyện gì thôi chứ không phải muốn ngồi thưởng thức, bèn vội vã tắt màn hình giám sát.
Cuối cùng, phòng làm việc cũng yên tĩnh trở lại.
Sau đó, Chu Giang lo rằng Tôn Hàn sẽ nảy ra ý gì đấy, bèn từ chối trước, “Tôn Hàn à, nói trước nhé, tôi chỉ có thể cho cậu xem thôi, không thể trích xuất camera cho cậu đâu! Nếu không thì chắc chắn Cẩm Hoằng sẽ tính sổ với tôi!”
“Anh Chu à, tôi biết mà, sẽ không đưa ra yêu cầu gì quá đáng đâu!”, Tôn Hàn hiểu rõ điều này, cũng không định dùng đoạn camera giám sát kia để uy hiếp Ngô Hiểu Phương.
Đừng nói nhân vật chính trong đó là Cẩm Hoằng - một trong tứ đại thiếu gia của Thượng Kinh, cho dù đó là một người đàn ông bình thường thì cũng không thể làm như thế.
Nếu không, danh tiếng của quán bar Quỷ Hoả sẽ mất sạch.
“Chúng ta không thân với Cẩm Hoằng, không làm mấy chuyện quá đà ấy. Nhưng chú có thể sai người chờ ở ngoài để chụp trộm Ngô Hiểu Phương và Cẩm Hoằng đi ra khỏi quán bar, rồi đưa ảnh cho Tôn Hàn”.
Lúc này, Giang Lệ chợt cất lời.
“Chuyện này… thì được!”
Chu Giang do dự, “Vấn đề là, nếu Cẩm Hoằng biết chuyện thì mình đắc tội với anh ta rồi? Anh Giang à, tuy tên Cẩm Hoằng ấy cũng không quá ghê gớm, nhưng…”
“Cứ làm thế đi! Anh ta biết chúng ta làm à?”, Giang Lệ hỏi lại.
Bất lực, Chu Giang đành làm theo lời Giang Lệ.
“Tôn Hàn à, chúng tôi chỉ giúp được bấy nhiêu. Cậu sử dụng thế nào thì chúng tôi không can thiệp nhé”, sau đó, Giang Lệ nhìn về phía Tôn Hàn.
Tôn Hàn khẽ gật đầu, “Cảm ơn anh Giang”.
Anh buộc phải thừa nhận rằng, nếu chụp được ảnh Ngô Hiểu Phương và Cẩm Hoằng cùng nhau ra khỏi quán bar, thì chúng có thể rất hữu ích.
Ít nhất là, nếu đưa số ảnh ấy cho Cố Vân Đào thì chắc chắn sẽ rất ầm ĩ!
Bây giờ Giang Lệ đối xử với anh đúng là quá tốt!
“Uống rượu thôi!”
Hai giờ sau, Tôn Hàn rời đi với một xấp ảnh trên tay.
Còn về việc làm sao sử dụng số ảnh Ngô Hiểu Phương và Cẩm Hoằng ra vào quán bar Quỷ Hoả, thì Tôn Hàn tạm thời chưa nghĩ xong.
…
Hôm sau, đột nhiên Tôn Hàn nhận được một cú điện thoại.
Anh còn tò mò là ai gọi đến, sau khi bắt máy thì biết là ai rồi.
Không ngờ đó lại là Giang Hồi - diễn viên mà anh từng xúc tiến hợp tác trước đây!
Giang Hồi không dài dòng, nói thẳng là muốn gặp anh, đọc địa chỉ và mong anh đến đó một chuyến.
Tôn Hàn cũng không do dự nhiều, thu xếp xong là đi ngay.
Tuy anh và Giang Hồi không có giao tình gì, nhưng chuyện hợp tác với công ty Lệ Lan cũng xem như do anh thúc đẩy.
Gặp mặt cũng vì chuyện này.
Hơn nữa, là Liễu Phương Phương bảo Giang Hồi tìm anh.
Cả hai hẹn nhau tại quán cà phê ở một nơi vắng người. Giang Hồi mặc váy trắng và đeo kính râm, cố gắng để không quá nổi bật.
Sau khi Tôn Hàn đến nơi, Giang Hồi mới tháo kính ra, lễ độ hỏi, “Anh Tôn muốn uống gì?”
“Sao cũng được. Mà cô Giang này, sao sắc mặt cô kém thế?”, Tôn Hàn ân cần hỏi.
Hôm nay sắc mặt của Giang Hồi đúng là rất kém, tựa như gặp phải chuyện gì đó cực kỳ tồi tệ vậy.
Thế là Giang Hồi hỏi bằng vẻ kỳ lạ, “Anh Tôn không biết ư?”
Tôn Hàn lắc đầu.
Giang Hồi cười khổ, “Được rồi, xem ra anh Tôn không quan tâm nhiều đến giới giải trí. Gần đây tôi gặp phải một việc ảnh hưởng lớn đến danh dự, nói một cách nghiêm trọng, thì việc hợp tác với công ty các anh được xem là vi phạm hợp đồng! Tất nhiên, tôi cũng biết anh Tôn không còn là người của Lệ Lan nữa, nên cũng không thể nói là công ty của các anh”.
Chuyện này…
Tôn Hàn nhíu mày, đoán được Giang Hồi tìm anh làm gì, xem ra là nhờ giúp đỡ.
Anh biết Giang Hồi đã có hai lần quảng cáo cho sản phẩm của Lệ Lan trong phát sóng trực tiếp, hiệu quả rất tốt. Nếu không xảy ra chuyện gì thì việc này hoàn toàn có lợi cho cả hai bên.
Nhưng có vẻ đã nảy sinh vấn đề rồi!
Anh bèn nói, “Trong bản hợp đồng trù tính cho cô Giang, tiền đền bù vi phạm hợp đồng không quá cao, không phải là vấn đề mà nhỉ”.
Giang Hồi cười khổ, “Tiền vi phạm hợp đồng là một chuyện, tuy không ít, nhưng chấp nhận được. Nhưng nếu vấn đề của tôi không được giải quyết thì chuyện này sẽ ảnh hưởng đến sự nghiệp của tôi”.
“Anh Tôn à, tôi đi thẳng vào vấn đề nhé. Chuyện này tôi vốn muốn nói với tổng giám đốc Liễu, cô ấy hẳn là có cách giúp tôi. Nhưng tổng giám đốc Liễu bảo tôi tìm anh!”
“Anh Tôn, chỉ cần anh giải quyết giúp tôi, thì tôi sẽ chấp nhận bất kỳ điều kiện gì của anh”.
Giang Hồi đã nhấn mạnh cụm từ ‘bất kỳ điều kiện gì’!
Tôn Hàn bật cười, “Cô Giang à, cô đánh giá tôi cao quá. Cụ thể chuyện này như thế nào, tôi còn chưa biết, làm sao giúp được cô? Cô cứ nói trước đi, nếu giúp được, tôi sẽ không chối từ!”
Sau đó là chuyện lúc nhỏ của Bạch Cần.
Cũng vì sự việc kia mà bố Bạch Cần nhảy lầu, gia đình thì tan nát.
Tuổi thơ trải qua chuyện bi thảm như vậy, dẫu bất kỳ ai gặp phải thì đó cũng là một vết thương lòng mà cả đời không sao bù đắp được.
“Theo lý mà nói, chuyện huy động vốn bất hợp pháp năm ấy không thể chỉ có một mình Bạch Hạc Sinh gánh chịu. Nhưng thực tế lại là như vậy, sau khi Bạch Hạc Sinh xảy ra chuyện thì mất liên lạc mấy ngày liền, sau đó thì có tin Bạch Hạc Sinh nhảy lầu”.
“Dù có nhìn bằng quan điểm của bây giờ thì chuyện này vẫn quá kỳ lạ!”, Giang Lệ nói tiếp.
Tôn Hàn gật đầu, cũng biết sự thật là vậy. Năm ấy, công ty tài chính Bạch Nguyệt do ba người phụ trách, gồm Bạch Hạc Sinh, Cố Hải - bố Cố Vân Đào, và Ngô Ba - bố Ngô Hiểu Phương.
Dù chuyện huy động vốn phi pháp do Bạch Hạc Sinh ký tên, thì hai người kia cũng khó lòng vô can.
Nếu nói Bạch Hạc Sinh hy sinh bản thân để bảo vệ hai người họ, thì chuyện mà bọn họ gây ra cho mẹ con Bạch Cần đúng là không có chút nhân nghĩa nào, thậm chí có thể gọi là đuổi cùng giết tận.
Hơn nữa, dù Bạch Hạc Sinh ngồi tù thì cùng lắm cũng chỉ ngồi mười mấy năm, hoàn toàn không cần đi đến bước đường tự sát.
Huống chi trước lúc tự sát còn mất liên lạc đến mấy ngày.
Rắc rối lớn nhất là chuyện này quá nhiều nghi điểm, nhưng người đã chết nhiều năm rồi, không thể đối chứng.
Tôn Hàn ngẫm nghĩ hồi lâu, chợt cất tiếng hỏi, “À, chuyện công ty tài chính Bạch Nguyệt phá sản là sao vậy?”
Nếu không vì phá sản, Cố Vân Đào sẽ không bán trang viên vốn thuộc về Bạch Cần.
“Mánh khoé không bằng người khác, nên thua trong cuộc chơi thôi. Có điều Cố Hải và Ngô Ba đều là những tay lão luyện đã có mấy chục năm kinh nghiệm trên thương trường, không hề ngu xuẩn tí nào. Họ chuẩn bị đường lui từ lâu rồi. Đều là người đã ly hôn, con trai và con gái lại theo gia đình vợ, hai người họ đều sống một mình”.
“Dù có phá sản thì cuộc sống sau này vẫn sung túc như thường”.
Chu Giang nói với vẻ chẳng ngạc nhiên gì mấy.
Loại thủ đoạn tìm đường lui này chẳng hiếm lạ gì với bọn họ.
Nói trắng ra, toàn bộ tài sản của họ đều ở chỗ vợ con. Bọn họ có phá sản và phải gánh nợ đi chăng nữa, thì chỉ cần vợ con cho họ tiền tiêu xài, cuộc sống của bọn họ vẫn sẽ ấm no vui vẻ dù không có sản nghiệp gì.
“Tình hình là vậy đấy. Nếu cậu chỉ muốn dạy cho Cố Vân Đào một bài học thì đơn giản thôi, tôi bảo đảm ngày mai có thể làm cậu ta nhập viện vài tháng. Nhưng nếu cậu muốn giúp bạn gái tìm ra sự thật và lấy lại công bằng, thì e là phải mất khá nhiều công sức, mà chưa chắc sẽ có ích!”, Giang Lệ nói ra kiến nghị của mình.
Dạy dỗ kẻ khác, chỉ cần không giết chết thì làm gì cũng được.
Một Cố Vân Đào cỏn con không tốn nhiều công sức.
Nhưng nếu muốn điều ra sự thật của vụ án năm xưa thì không dễ dàng như vậy.
“Vô duyên vô cớ đánh người thì không nên. Những chuyện khác thì để tôi nghĩ cách xem sao, thứ Bạch Cần muốn thấy nhất hẳn là chân tướng vụ việc. Mà anh Giang này, đừng nói bậy nhé, tôi và Bạch Cần không phải là bạn trai bạn gái đâu, chỉ là có quan hệ tốt với nhau thôi”, Tôn Hàn nói.
“Quan hệ tốt mà lại khiến cậu phí nhiều công sức thế à? Tôn Hàn ơi Tôn Hàn, cậu bảo tôi nên nghĩ thế nào đây?”, Giang Lệ cũng cảm thấy hơi buồn cười.
Nếu Bạch Cần là người yêu của Tôn Hàn thì giúp đỡ là chuyện đương nhiên. Nhưng nếu không phải thì hoàn toàn không cần phải giúp đỡ nhiều như thế.
“Con người tôi có thói quen như vậy đấy, không sửa được. Nếu không còn chuyện gì khác thì chúng ta uống rượu, còn không thì tôi đi nhé?”, thấy chuyện đã bàn xong, Tôn Hàn cũng không thể phủi mông đi ngay, bèn ướm hỏi.
Ngay lập tức, mắt Chu Giang sáng rỡ, “Uống rượu, được chứ! Đúng lúc chỗ tôi vừa có một lô rượu mới từ trang trại Saint Naud của Pháp, dễ uống mà lại không hại sức khoẻ. Để tôi đi lấy hai chai ra đây”.
Có lẽ, Chu Giang cực kỳ thích uống rượu.
Chờ Chu Giang ra khỏi văn phòng để lấy rượu, Giang Lệ mới buồn cười bảo, “Cậu thân với cậu ấy rồi sẽ không thấy lạ. Cuộc đời Chu Giang có hai sở thích, uống rượu và phụ nữ. Cậu ấy gia nhập Công Tử Minh hoàn toàn là vì tôi. Tôi khá là áy náy với người anh em này”.
Với xuất thân của Chu Giang, thực chất có thể sống một cuộc đời vui vẻ thoải mái mà không cần bất kỳ nỗ lực gì.
Thành lập tập đoàn, quản lý Công Tử Minh, nếu không có tham vọng thì những chuyện đó chính là gánh nặng.
Có lẽ vì điều này nên Giang Lệ mới nói thế.
Nếu không vì Giang Lệ, Chu Giang sẽ không tốn nhiều tâm sức như vậy.
“Ghen tị với hai người phết. Cả đời chẳng cần làm gì cũng có thể sống giàu có xa hoa. Anh Giang này, thật ra tôi cũng không hiểu anh lắm. Với gia thế của anh, anh hoàn toàn không cần dấn thân vào thế giới ngầm. Muốn làm quan chức hay kinh doanh thì anh đều có thể thuận buồm xuôi gió mà”, Tôn Hàn đùa bằng giọng nửa thật nửa giả.
“Con người khi sống vốn là chuyện kỳ lạ mà, làm vài chuyện kỳ lạ hay khó hiểu cũng bình thường thôi?”, Giang Lệ bật cười đáp lại.
Tôn Hàn gật đầu, có lẽ đã hiểu.
Nói trắng ra là vì quá nhàn rỗi!
“Tôi đoán hai người đang nói về tôi nhỉ?”
Chu Giang đã quay trở lại và nhìn hai người họ.
Tôn Hàn mỉm cười.
“Đang nói về chuyện rượu của chú có ngon hay không, nếu không ngon thì không trả tiền!”, Giang Lệ trêu đùa.
Ngay lập tức, Chu Giang dài giọng, “Uầy, nói cứ như anh Giang từng trả tiền ấy nhỉ! Mà này…”
Lúc khui rượu, ánh mắt của Chu Giang bỗng loé lên vẻ thần bí, “Hôm nay quán bar đã tiếp một vị khách rất đặc biệt đấy!”
Giang Lệ và Tôn Hàn cùng nhíu mày, lặng lẽ chờ hắn nói tiếp.
“Vốn dĩ cũng không đặc biệt đâu, nhưng vì mấy ngày nay chúng ta từng điều tra cô ta nên mới là người đặc biệt. Được rồi, không vòng vo nữa, đó là Ngô Hiểu Phương!”
“Ngô Hiểu Phương đến quán bar chơi thì cũng đâu có gì lạ?”, Giang Lệ cũng hơi bất ngờ, nhưng lập tức cất giọng thắc mắc.
Tuy gia thế của Ngô Hiểu Phương cũng khá bình thường, nhưng nhà cô ta chẳng thiếu tiền. Quán bar Quỷ Hoả cũng có tiếng tăm, cô ta đến đây chơi là chuyện rất bình thường.
“Vấn đề là Ngô Hiểu Phương đi cùng một người đàn ông, và một người phụ nữ đến đây chơi. Vừa vào quán là họ đã thuê phòng riêng rồi…”
Chu Giang khi nói đến đây thì dừng lại, giọng nói đầy ẩn ý.
Tôn Hàn cất lời, “Tôi đoán trong hai người kia không có Cố Vân Đào!”
Chu Giang búng tay, “Đúng thế, không có Cố Vân Đào! Người đàn ông đó còn quen thuộc hơn, là Cẩm Hoằng!”
Cẩm Hoằng?
Tôn Hàn chau mày. Anh chưa từng nghe đến cái tên này.
Nhưng Chu Giang thì không chỉ từng nghe tên mà còn rất quen thuộc nữa kia, “Cậu ấm nhà họ Cẩm đấy! Cô ả Ngô Hiểu Phương này đầu óc không bị gì đấy chứ, sao lại đi chơi với người như Cẩm Hoằng, không cần thanh danh nữa à?”
“Nam nữ yêu nhau thì cần gì thanh danh? Hơn nữa, cậu ấm nhà họ Cẩm đã quen thói phong lưu, còn thích mấy trò đặc biệt. Nhưng bản lĩnh thì không cần phải bàn. Tứ đại thiếu gia của Thượng Kinh mà, không phải chuyện đùa!”
Tứ đại thiếu gia của Thượng Kinh?
Tôn Hàn khá là hứng thú, “Nói thế nghĩa là sao?”
Chương 410: Rắc rối của Giang Hồi
Sau khi nghe Chu Giang giải thích, Tôn Hàn đã hiểu được đại khái.
Thượng Kinh là trung tâm của đất nước, là nơi tập trung của các thế lực quyền quý.
Có rất nhiều người quyền quý với danh tiếng lan rộng khắp nơi, điều này thực sự không ngoa chút nào.
Lắm gia tộc lớn, cậu ấm cô chiêu cũng nhiều.
Số người xuất đầu lộ diện cũng không ít.
Nhưng những người đứng trên đỉnh cao thực sự thì không nhiều.
Trong số đó, những người thuộc thế hệ trẻ được săn đón và khen ngợi nhất là tứ đại thiếu gia và tam đại tiểu thư của Thượng Kinh!
Người đứng đầu nhóm tứ đại thiếu gia là Tôn Khải Thành của nhà họ Tôn, sau đó là Giang Lệ, một trong hai người còn lại chính là Cẩm Hoằng.
Chu Giang lại không có trong số này.
Tôn Khải Thành đam mê kinh doanh, mấy năm gần đây có dự định đặt một chân vào chính phủ, rất ít can dự vào chuyện của các cậu ấm Thượng Kinh.
Giang Lệ thì đi một con đường hoàn toàn ngược lại, chọn con đường mà các cậu ấm Thượng Kinh đều cho rằng không có tương lai nhất, ấy là thế giới ngầm.
Còn Cẩm Hoằng không thuộc cả hai loại, làm một cậu ấm ăn chơi trác táng, chơi bời hưởng lạc.
Sở dĩ Cẩm Hoằng có thể chen chân vào tứ đại thiếu gia Thượng Kinh, người ngoài đều cho rằng là nhờ vào bối cảnh gia đình.
Nhà họ Cẩm có một người là rường cột quốc gia!
Có hẳn một vị trí trên bàn tròn quốc sự!
Tất nhiên, Tôn Hàn không quan tâm những chuyện này. Anh và Cẩm Hoằng còn không quen biết nhau, chứ đừng nói đến chuyện có giao tình.
Nhưng theo lời Chu Giang kể, Cẩm Hoằng là một người rất phóng túng trong đời sống riêng tư!
Về cơ bản, những người phụ nữ có dính líu đến Cẩm Hoằng đều là loại biếng nhác không ra gì trong giới.
Vậy nên, những người phụ nữ có lòng tự trọng một chút sẽ không chọn cách kết thân với Cẩm Hoằng.
“Tôn Hàn à, làm mấy chuyện này thì không hay lắm, nhưng nể mặt cậu, tôi sẽ cho cậu mở rộng tầm mắt!”
Bỗng nhiên, Chu Giang nở một nụ cười quái lạ và bí ẩn, sau đó đi đến màn hình giám sát trong văn phòng để điều chỉnh màn hình, đoạn bảo, “Quán bar của tôi tuy là làm ăn chân chính, nhưng ở đây thì chuyện gì cũng có thể xảy ra cả. Vậy nên camera giám sát được lắp khắp quán, bao gồm cả phòng riêng. Có điều chúng được giấu khá tốt, khách không phát hiện được mà thôi. Bình thường nếu không gặp chuyện gì nghiêm trọng thì tôi sẽ không mở màn hình giám sát của phòng riêng. Nhưng hôm nay, tôi nể mặt cậu đấy nhé!”
Chu Giang vừa dứt lời, màn hình giám sát đã chuyển tới một phòng nọ!
Giang Lệ chỉ liếc qua một cái rồi dời đi ngay, đau mắt quá!!
Tôn Hàn xem rồi cũng thấy ngại, không nhìn thẳng được nữa. Mức độ đặc sắc của căn phòng đó chẳng thua gì một bộ phim hoành tráng cả.
Nhất là dáng vẻ phóng đãng ấy của Ngô Hiểu Phương, thật khiến người ta buồn nôn.
“Khụ khụ, xem thế là đủ rồi nhỉ”.
Chu Giang cũng chỉ muốn xem thử căn phòng ấy xảy ra chuyện gì thôi chứ không phải muốn ngồi thưởng thức, bèn vội vã tắt màn hình giám sát.
Cuối cùng, phòng làm việc cũng yên tĩnh trở lại.
Sau đó, Chu Giang lo rằng Tôn Hàn sẽ nảy ra ý gì đấy, bèn từ chối trước, “Tôn Hàn à, nói trước nhé, tôi chỉ có thể cho cậu xem thôi, không thể trích xuất camera cho cậu đâu! Nếu không thì chắc chắn Cẩm Hoằng sẽ tính sổ với tôi!”
“Anh Chu à, tôi biết mà, sẽ không đưa ra yêu cầu gì quá đáng đâu!”, Tôn Hàn hiểu rõ điều này, cũng không định dùng đoạn camera giám sát kia để uy hiếp Ngô Hiểu Phương.
Đừng nói nhân vật chính trong đó là Cẩm Hoằng - một trong tứ đại thiếu gia của Thượng Kinh, cho dù đó là một người đàn ông bình thường thì cũng không thể làm như thế.
Nếu không, danh tiếng của quán bar Quỷ Hoả sẽ mất sạch.
“Chúng ta không thân với Cẩm Hoằng, không làm mấy chuyện quá đà ấy. Nhưng chú có thể sai người chờ ở ngoài để chụp trộm Ngô Hiểu Phương và Cẩm Hoằng đi ra khỏi quán bar, rồi đưa ảnh cho Tôn Hàn”.
Lúc này, Giang Lệ chợt cất lời.
“Chuyện này… thì được!”
Chu Giang do dự, “Vấn đề là, nếu Cẩm Hoằng biết chuyện thì mình đắc tội với anh ta rồi? Anh Giang à, tuy tên Cẩm Hoằng ấy cũng không quá ghê gớm, nhưng…”
“Cứ làm thế đi! Anh ta biết chúng ta làm à?”, Giang Lệ hỏi lại.
Bất lực, Chu Giang đành làm theo lời Giang Lệ.
“Tôn Hàn à, chúng tôi chỉ giúp được bấy nhiêu. Cậu sử dụng thế nào thì chúng tôi không can thiệp nhé”, sau đó, Giang Lệ nhìn về phía Tôn Hàn.
Tôn Hàn khẽ gật đầu, “Cảm ơn anh Giang”.
Anh buộc phải thừa nhận rằng, nếu chụp được ảnh Ngô Hiểu Phương và Cẩm Hoằng cùng nhau ra khỏi quán bar, thì chúng có thể rất hữu ích.
Ít nhất là, nếu đưa số ảnh ấy cho Cố Vân Đào thì chắc chắn sẽ rất ầm ĩ!
Bây giờ Giang Lệ đối xử với anh đúng là quá tốt!
“Uống rượu thôi!”
Hai giờ sau, Tôn Hàn rời đi với một xấp ảnh trên tay.
Còn về việc làm sao sử dụng số ảnh Ngô Hiểu Phương và Cẩm Hoằng ra vào quán bar Quỷ Hoả, thì Tôn Hàn tạm thời chưa nghĩ xong.
…
Hôm sau, đột nhiên Tôn Hàn nhận được một cú điện thoại.
Anh còn tò mò là ai gọi đến, sau khi bắt máy thì biết là ai rồi.
Không ngờ đó lại là Giang Hồi - diễn viên mà anh từng xúc tiến hợp tác trước đây!
Giang Hồi không dài dòng, nói thẳng là muốn gặp anh, đọc địa chỉ và mong anh đến đó một chuyến.
Tôn Hàn cũng không do dự nhiều, thu xếp xong là đi ngay.
Tuy anh và Giang Hồi không có giao tình gì, nhưng chuyện hợp tác với công ty Lệ Lan cũng xem như do anh thúc đẩy.
Gặp mặt cũng vì chuyện này.
Hơn nữa, là Liễu Phương Phương bảo Giang Hồi tìm anh.
Cả hai hẹn nhau tại quán cà phê ở một nơi vắng người. Giang Hồi mặc váy trắng và đeo kính râm, cố gắng để không quá nổi bật.
Sau khi Tôn Hàn đến nơi, Giang Hồi mới tháo kính ra, lễ độ hỏi, “Anh Tôn muốn uống gì?”
“Sao cũng được. Mà cô Giang này, sao sắc mặt cô kém thế?”, Tôn Hàn ân cần hỏi.
Hôm nay sắc mặt của Giang Hồi đúng là rất kém, tựa như gặp phải chuyện gì đó cực kỳ tồi tệ vậy.
Thế là Giang Hồi hỏi bằng vẻ kỳ lạ, “Anh Tôn không biết ư?”
Tôn Hàn lắc đầu.
Giang Hồi cười khổ, “Được rồi, xem ra anh Tôn không quan tâm nhiều đến giới giải trí. Gần đây tôi gặp phải một việc ảnh hưởng lớn đến danh dự, nói một cách nghiêm trọng, thì việc hợp tác với công ty các anh được xem là vi phạm hợp đồng! Tất nhiên, tôi cũng biết anh Tôn không còn là người của Lệ Lan nữa, nên cũng không thể nói là công ty của các anh”.
Chuyện này…
Tôn Hàn nhíu mày, đoán được Giang Hồi tìm anh làm gì, xem ra là nhờ giúp đỡ.
Anh biết Giang Hồi đã có hai lần quảng cáo cho sản phẩm của Lệ Lan trong phát sóng trực tiếp, hiệu quả rất tốt. Nếu không xảy ra chuyện gì thì việc này hoàn toàn có lợi cho cả hai bên.
Nhưng có vẻ đã nảy sinh vấn đề rồi!
Anh bèn nói, “Trong bản hợp đồng trù tính cho cô Giang, tiền đền bù vi phạm hợp đồng không quá cao, không phải là vấn đề mà nhỉ”.
Giang Hồi cười khổ, “Tiền vi phạm hợp đồng là một chuyện, tuy không ít, nhưng chấp nhận được. Nhưng nếu vấn đề của tôi không được giải quyết thì chuyện này sẽ ảnh hưởng đến sự nghiệp của tôi”.
“Anh Tôn à, tôi đi thẳng vào vấn đề nhé. Chuyện này tôi vốn muốn nói với tổng giám đốc Liễu, cô ấy hẳn là có cách giúp tôi. Nhưng tổng giám đốc Liễu bảo tôi tìm anh!”
“Anh Tôn, chỉ cần anh giải quyết giúp tôi, thì tôi sẽ chấp nhận bất kỳ điều kiện gì của anh”.
Giang Hồi đã nhấn mạnh cụm từ ‘bất kỳ điều kiện gì’!
Tôn Hàn bật cười, “Cô Giang à, cô đánh giá tôi cao quá. Cụ thể chuyện này như thế nào, tôi còn chưa biết, làm sao giúp được cô? Cô cứ nói trước đi, nếu giúp được, tôi sẽ không chối từ!”
Bình luận facebook