Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 434: Không thể cãi lại
Bốp!
Vệ sĩ tên A Hổ lập tức đi lên phía trước, tát một cái vang dội lên mặt Tô Quyền.
Mặt Tô Quyền đau rát, mặt hằn lên rõ năm dấu ngón tay.
"Ông..."
Hắn tức giận nhìn Tôn Vượng Thịnh, định chửi ầm lên nhưng không dám.
Có ngốc cũng biết ông già này quen biết với anh rể hắn, còn có một vệ sĩ có huy hiệu 4 sao, địa vị cũng không thấp, không thể chọc vào được.
Tô Quyền còn đang nghĩ cách tống ông già này đi rồi tính tiếp thì ông già này còn hung hãn hơn cả hắn nghĩ, đã trực tiếp sai người tát hắn.
Giang Hồi cũng sốc không kém.
Cô ta không thể ngờ được ông cụ Tôn sẽ thẳng thừng như vậy, lập tức ra tay đánh người. Thái độ của ông cụ hoàn toàn trái ngược với lúc nói chuyện với cô ta.
Trước đó Giang Hồi cứ nghĩ ông cụ Tôn chẳng qua chỉ là một ông lão tính cách hơi kỳ lạ mà thôi.
Cô ta không thể ngờ ông ấy lại hung hãn như vậy!
Còn Tôn Hàn đã mời Tôn Vượng Thịnh đến đây thì anh chẳng làm gì nữa, tất cả đều giao cho Tôn Vượng Thịnh.
"Nhìn mặt cậu thế kia thì hình như không phục lắm nhỉ? Có cần thêm một cái tát nữa không?"
Tôn Vượng Thịnh hỏi với giọng đùa cợt.
Tô Quyền giận nhưng không dám nói gì, chỉ có thể cố gắng đè nén lửa giận.
Cộp, cộp, cộp!
Ngay lúc này, tiếng bước chân vội vã vang lên.
Ngay sau đó, một người đàn ông trung niên đeo kính gọng vàng đi vào trong văn phòng.
Thấy người này, Tô Quyền như gặp được cứu tinh, hắn vội nói: "Anh rể!"
Người đó tất nhiên là Đổng Hạo.
Đổng Hạo nhìn Tô Quyền một cái đã thấy ngay dấu tát trên mặt hắn, liền hỏi: "Có chuyện gì vậy?"
"Tại ông già này hết!"
Thấy chỗ dựa đã tới thì Tô Quyền liền trở nên hống hách, giơ tay chỉ vào Tôn Vượng Thịnh và nói với giọng đáng thương: "Anh rể ơi, anh phải đòi lại công bằng cho em. Chính ông già này đã đánh em! Giang Hồi là nghệ sĩ mà phẩm hạnh lại không đứng đắn, bị em đưa lên bảng tin thì lại tìm được ông già này làm chỗ dựa, còn sai người đánh em nữa!"
"Anh rể à, đang ở công ty Tinh Hoàng mà ông già này còn dám ra tay, đúng là không coi chúng ta ra gì!"
Bây giờ Tô Quyền cũng sốt ruột chẳng có cách nào, cứ cáo trạng trước đã rồi tính!
Quả nhiên Giang Hồi liền căng thẳng, lo lắng chuyện này sẽ bị làm lớn chuyện.
Lúc này Đổng Hạo đã nhìn thấy Tôn Vượng Thịnh, sắc mặt liền trở nên khó coi.
Ông ta không nên để cho Tô Quyền mở miệng!
Đổng Hạo liền đi tới trước mặt Tôn Vượng Thịnh, đứng thẳng tắp sau đó cúi người xuống: "Chú, chú Tôn!"
"Ồ, chủ tịch Đổng Hạo à, cậu còn biết người chú này à, ông già này được cậu quan tâm mà thấy sợ hãi quá. Tôi còn nghĩ rằng công ty Tinh Hoàng của cậu là lớn nhất đấy!"
Nhưng thái độ của Tôn Vượng Thịnh dành cho Đổng Hạo lại chẳng hề hòa nhã mà ông ấy còn cười nhạo.
Tô Quyền: "...."
Thấy Đổng Hạo lép vế trước Tôn Vượng Thịnh, Tô Quyền đã kinh ngạc tới nỗi không thể kinh ngạc hơn được nữa.
Ông già này có lai lịch thế nào mà anh rể của hắn lại sợ đến vậy?
"Anh rể..."
Tô Quyền vô thức cảm nhận được hắn đã gây ra họa lớn. Thế là hắn liền căng thẳng lên tiếng, muốn hỏi lai lịch của ông già này.
"Ở đây không có chỗ cho cậu nói chuyện!"
Nhưng Đổng Hạo không hề nể mặt hắn, ông ta lạnh lùng nói rồi nịnh bợ Tôn Vượng Thịnh: "Chú Tôn, chú rồng đến nhà tôm thế này không biết có việc gì ạ? Chú có việc gì không hài lòng cứ nói ra, nếu cháu không làm việc tử tế cho chú thì sau này cháu làm gì dám vác mặt đến nhà chú Tôn nữa!"
Nói thế mới khiến sắc mặt Tôn Vượng Thịnh hòa hoãn đôi chút. Ông ấy liếc Tô Quyền sau đó chỉ vào hắn: "Đây là em rể của cậu đấy à? Vừa nãy cậu ta bảo tôi làm theo ý cậu ta, bảo làm thế coi như là nể mặt tôi rồi đấy".
"Tôn Vượng Thịnh tôi đã từng này tuổi rồi, tôi chẳng cần thể diện gì cả, thế mà còn cần người khác phải nể mặt cơ đấy".
"Cái cậu Tô Quyền kia, tôi nói không sai đúng không?"
Vừa dứt lời, Tô Quyền và Giang Hồi liền sững sờ.
Tôn Vượng Thịnh!!!
Hóa ra ông ấy là Tôn Vượng Thịnh!!!
Thủ tướng thứ hai của Hoa Quốc.
Cho dù ông ấy đã lui về hai năm nhưng sức ảnh hưởng vẫn không hề thua kém so với Thủ tướng bây giờ!
Lúc này Tô Quyền cuối cùng cũng biết ông già này là ai.
Hắn cực kỳ căm ghét sự ngu xuẩn của bản thân, sao lại không biết rõ chứ, hắn còn nói ra một đống lời hỗn láo nữa!
Người ta chẳng cần hắn phải nể mặt chút nào.
Thậm chí nói thẳng ra, chỉ cần ông ấy nói một câu là có thể khiến Tinh Hoàng đóng cửa!
"Thủ tướng Tôn.... Không, không, ông Tôn, là do tôi có mắt như mù, ông đừng so đo với kẻ hèn mọn như tôi", Tô Quyền run lẩy bẩy, nói với giọng cầu xin.
Nếu hôm nay không thể giải quyết chuyện này trong hòa bình thì e là anh rể hắn cũng không thể nào bảo vệ được hắn.
Hoặc đúng hơn là không dám bảo vệ!
"Bây giờ tôi cũng chỉ là một ông già không có chức vụ cũng chẳng có việc gì làm, cậu có mạo phạm đến tôi tôi cũng chẳng ý kiến gì. Nhưng tôi rất thích cô bé Giang Hồi, Tinh Hoàng các người lại phá hủy thanh danh của cô bé, một lão già như tôi không thể trơ mắt đứng nhìn được".
"Tô Quyền, bây giờ Đổng Hạo cũng ở đây, cậu nói cho tôi biết những scandal của Giang Hồi là như thế nào?"
Tôn Vượng Thịnh chẳng còn muốn vòng vo nữa, ông ấy nói thẳng.
Lúc này Giang Hồi liền nhìn Tôn Hàn bằng ánh mắt cảm kích khôn cùng.
Tinh Hoàng là công ty lớn, cô ta cũng không mong chờ gì về việc lấy lại công bằng.
Nhưng cô ta không thể nào ngờ được, Tôn Hàn lại vì cô ta mà mời Tôn Vượng Thịnh đến, nhân vật chỉ dậm chân thôi cũng có thể khiến cả Thượng Kinh rung chuyển.
Có Tôn Vượng Thịnh ở đây thì Tô Quyền chẳng đáng lo.
"Những scandal của Giang Hồi rốt cuộc là thế nào, nói rõ cho tôi!", Đổng Hạo đanh giọng nói.
Tô Quyền giật bắn mình, run lẩy bẩy nói: "Anh rể, anh, anh nghe em giải thích..."
Bây giờ đầu hắn rối tung lên, phải giải thích chuyện này thế nào chứ!
Vốn những scandal về Giang Hồi mà hắn dùng danh nghĩa của công ty Tinh Hoàng truyền ra đều là giả, hắn còn chẳng hề đắn đo nửa giây. Giang Hồi chỉ là một nghệ sĩ không có chống lưng, không dám làm gì hắn.
Cho dù hắn có đổi trắng thay đen thì đã làm sao?
Nhưng Tôn Vượng Thịnh lại đích thân đứng ra giúp Giang Hồi.
Lúc này Tô Quyền muốn ăn nói lung tung để che giấu, nhưng hắn không dám!
"Xem ra Tô Quyền cũng không thể nói rõ được. Giang Hồi, cháu nói đi. Có ông ở đây chống lưng cho cháu, có gì cháu cứ nói đi, không phải sợ!", Tôn Vượng Thịnh nhìn Giang Hồi bằng sắc mặt hòa nhã.
Thấy thế Đổng Hạo chỉ có thể cười khổ.
Ông ta không biết tại sao cái cô Giang Hồi này lại có thể được Tôn Vượng Thịnh ưu ái, nhưng nhìn thái độ của Tôn Vượng Thịnh thì cũng biết cho dù Giang Hồi không đúng thì người thiệt vẫn là Tinh Hoàng.
Hơn nữa chuyện này lại còn là do em vợ của ông ta làm ra!
Giang Hồi hơi bối rối, sau khi Tôn Hàn nhìn cô ta bằng ánh mắt an ủi thì cô ta mới nói lại chuyện đã xảy ra.
Sau khi nói một hồi, trái tim Tô Quyền rơi xuống đáy vực.
"Ông Tôn, cháu nói xong rồi, Tô Quyền..."
Nhắc đến Tô Quyền, Giang Hồi thấy rất khó nói.
"Tô Quyền, những điều Giang Hồi có cái nào vu oan cho cậu không?"
"Tôi, tôi..."
"Có không?!!", Tôn Vượng Thịnh đột nhiên tăng âm lượng, quát lên.
Tô Quyền bị dọa tới nỗi mềm nhũn cả chân, tâm lý sụp đổ: "Không, không có! Chuyện này là do tôi, tôi quá háo sắc..."
Vệ sĩ tên A Hổ lập tức đi lên phía trước, tát một cái vang dội lên mặt Tô Quyền.
Mặt Tô Quyền đau rát, mặt hằn lên rõ năm dấu ngón tay.
"Ông..."
Hắn tức giận nhìn Tôn Vượng Thịnh, định chửi ầm lên nhưng không dám.
Có ngốc cũng biết ông già này quen biết với anh rể hắn, còn có một vệ sĩ có huy hiệu 4 sao, địa vị cũng không thấp, không thể chọc vào được.
Tô Quyền còn đang nghĩ cách tống ông già này đi rồi tính tiếp thì ông già này còn hung hãn hơn cả hắn nghĩ, đã trực tiếp sai người tát hắn.
Giang Hồi cũng sốc không kém.
Cô ta không thể ngờ được ông cụ Tôn sẽ thẳng thừng như vậy, lập tức ra tay đánh người. Thái độ của ông cụ hoàn toàn trái ngược với lúc nói chuyện với cô ta.
Trước đó Giang Hồi cứ nghĩ ông cụ Tôn chẳng qua chỉ là một ông lão tính cách hơi kỳ lạ mà thôi.
Cô ta không thể ngờ ông ấy lại hung hãn như vậy!
Còn Tôn Hàn đã mời Tôn Vượng Thịnh đến đây thì anh chẳng làm gì nữa, tất cả đều giao cho Tôn Vượng Thịnh.
"Nhìn mặt cậu thế kia thì hình như không phục lắm nhỉ? Có cần thêm một cái tát nữa không?"
Tôn Vượng Thịnh hỏi với giọng đùa cợt.
Tô Quyền giận nhưng không dám nói gì, chỉ có thể cố gắng đè nén lửa giận.
Cộp, cộp, cộp!
Ngay lúc này, tiếng bước chân vội vã vang lên.
Ngay sau đó, một người đàn ông trung niên đeo kính gọng vàng đi vào trong văn phòng.
Thấy người này, Tô Quyền như gặp được cứu tinh, hắn vội nói: "Anh rể!"
Người đó tất nhiên là Đổng Hạo.
Đổng Hạo nhìn Tô Quyền một cái đã thấy ngay dấu tát trên mặt hắn, liền hỏi: "Có chuyện gì vậy?"
"Tại ông già này hết!"
Thấy chỗ dựa đã tới thì Tô Quyền liền trở nên hống hách, giơ tay chỉ vào Tôn Vượng Thịnh và nói với giọng đáng thương: "Anh rể ơi, anh phải đòi lại công bằng cho em. Chính ông già này đã đánh em! Giang Hồi là nghệ sĩ mà phẩm hạnh lại không đứng đắn, bị em đưa lên bảng tin thì lại tìm được ông già này làm chỗ dựa, còn sai người đánh em nữa!"
"Anh rể à, đang ở công ty Tinh Hoàng mà ông già này còn dám ra tay, đúng là không coi chúng ta ra gì!"
Bây giờ Tô Quyền cũng sốt ruột chẳng có cách nào, cứ cáo trạng trước đã rồi tính!
Quả nhiên Giang Hồi liền căng thẳng, lo lắng chuyện này sẽ bị làm lớn chuyện.
Lúc này Đổng Hạo đã nhìn thấy Tôn Vượng Thịnh, sắc mặt liền trở nên khó coi.
Ông ta không nên để cho Tô Quyền mở miệng!
Đổng Hạo liền đi tới trước mặt Tôn Vượng Thịnh, đứng thẳng tắp sau đó cúi người xuống: "Chú, chú Tôn!"
"Ồ, chủ tịch Đổng Hạo à, cậu còn biết người chú này à, ông già này được cậu quan tâm mà thấy sợ hãi quá. Tôi còn nghĩ rằng công ty Tinh Hoàng của cậu là lớn nhất đấy!"
Nhưng thái độ của Tôn Vượng Thịnh dành cho Đổng Hạo lại chẳng hề hòa nhã mà ông ấy còn cười nhạo.
Tô Quyền: "...."
Thấy Đổng Hạo lép vế trước Tôn Vượng Thịnh, Tô Quyền đã kinh ngạc tới nỗi không thể kinh ngạc hơn được nữa.
Ông già này có lai lịch thế nào mà anh rể của hắn lại sợ đến vậy?
"Anh rể..."
Tô Quyền vô thức cảm nhận được hắn đã gây ra họa lớn. Thế là hắn liền căng thẳng lên tiếng, muốn hỏi lai lịch của ông già này.
"Ở đây không có chỗ cho cậu nói chuyện!"
Nhưng Đổng Hạo không hề nể mặt hắn, ông ta lạnh lùng nói rồi nịnh bợ Tôn Vượng Thịnh: "Chú Tôn, chú rồng đến nhà tôm thế này không biết có việc gì ạ? Chú có việc gì không hài lòng cứ nói ra, nếu cháu không làm việc tử tế cho chú thì sau này cháu làm gì dám vác mặt đến nhà chú Tôn nữa!"
Nói thế mới khiến sắc mặt Tôn Vượng Thịnh hòa hoãn đôi chút. Ông ấy liếc Tô Quyền sau đó chỉ vào hắn: "Đây là em rể của cậu đấy à? Vừa nãy cậu ta bảo tôi làm theo ý cậu ta, bảo làm thế coi như là nể mặt tôi rồi đấy".
"Tôn Vượng Thịnh tôi đã từng này tuổi rồi, tôi chẳng cần thể diện gì cả, thế mà còn cần người khác phải nể mặt cơ đấy".
"Cái cậu Tô Quyền kia, tôi nói không sai đúng không?"
Vừa dứt lời, Tô Quyền và Giang Hồi liền sững sờ.
Tôn Vượng Thịnh!!!
Hóa ra ông ấy là Tôn Vượng Thịnh!!!
Thủ tướng thứ hai của Hoa Quốc.
Cho dù ông ấy đã lui về hai năm nhưng sức ảnh hưởng vẫn không hề thua kém so với Thủ tướng bây giờ!
Lúc này Tô Quyền cuối cùng cũng biết ông già này là ai.
Hắn cực kỳ căm ghét sự ngu xuẩn của bản thân, sao lại không biết rõ chứ, hắn còn nói ra một đống lời hỗn láo nữa!
Người ta chẳng cần hắn phải nể mặt chút nào.
Thậm chí nói thẳng ra, chỉ cần ông ấy nói một câu là có thể khiến Tinh Hoàng đóng cửa!
"Thủ tướng Tôn.... Không, không, ông Tôn, là do tôi có mắt như mù, ông đừng so đo với kẻ hèn mọn như tôi", Tô Quyền run lẩy bẩy, nói với giọng cầu xin.
Nếu hôm nay không thể giải quyết chuyện này trong hòa bình thì e là anh rể hắn cũng không thể nào bảo vệ được hắn.
Hoặc đúng hơn là không dám bảo vệ!
"Bây giờ tôi cũng chỉ là một ông già không có chức vụ cũng chẳng có việc gì làm, cậu có mạo phạm đến tôi tôi cũng chẳng ý kiến gì. Nhưng tôi rất thích cô bé Giang Hồi, Tinh Hoàng các người lại phá hủy thanh danh của cô bé, một lão già như tôi không thể trơ mắt đứng nhìn được".
"Tô Quyền, bây giờ Đổng Hạo cũng ở đây, cậu nói cho tôi biết những scandal của Giang Hồi là như thế nào?"
Tôn Vượng Thịnh chẳng còn muốn vòng vo nữa, ông ấy nói thẳng.
Lúc này Giang Hồi liền nhìn Tôn Hàn bằng ánh mắt cảm kích khôn cùng.
Tinh Hoàng là công ty lớn, cô ta cũng không mong chờ gì về việc lấy lại công bằng.
Nhưng cô ta không thể nào ngờ được, Tôn Hàn lại vì cô ta mà mời Tôn Vượng Thịnh đến, nhân vật chỉ dậm chân thôi cũng có thể khiến cả Thượng Kinh rung chuyển.
Có Tôn Vượng Thịnh ở đây thì Tô Quyền chẳng đáng lo.
"Những scandal của Giang Hồi rốt cuộc là thế nào, nói rõ cho tôi!", Đổng Hạo đanh giọng nói.
Tô Quyền giật bắn mình, run lẩy bẩy nói: "Anh rể, anh, anh nghe em giải thích..."
Bây giờ đầu hắn rối tung lên, phải giải thích chuyện này thế nào chứ!
Vốn những scandal về Giang Hồi mà hắn dùng danh nghĩa của công ty Tinh Hoàng truyền ra đều là giả, hắn còn chẳng hề đắn đo nửa giây. Giang Hồi chỉ là một nghệ sĩ không có chống lưng, không dám làm gì hắn.
Cho dù hắn có đổi trắng thay đen thì đã làm sao?
Nhưng Tôn Vượng Thịnh lại đích thân đứng ra giúp Giang Hồi.
Lúc này Tô Quyền muốn ăn nói lung tung để che giấu, nhưng hắn không dám!
"Xem ra Tô Quyền cũng không thể nói rõ được. Giang Hồi, cháu nói đi. Có ông ở đây chống lưng cho cháu, có gì cháu cứ nói đi, không phải sợ!", Tôn Vượng Thịnh nhìn Giang Hồi bằng sắc mặt hòa nhã.
Thấy thế Đổng Hạo chỉ có thể cười khổ.
Ông ta không biết tại sao cái cô Giang Hồi này lại có thể được Tôn Vượng Thịnh ưu ái, nhưng nhìn thái độ của Tôn Vượng Thịnh thì cũng biết cho dù Giang Hồi không đúng thì người thiệt vẫn là Tinh Hoàng.
Hơn nữa chuyện này lại còn là do em vợ của ông ta làm ra!
Giang Hồi hơi bối rối, sau khi Tôn Hàn nhìn cô ta bằng ánh mắt an ủi thì cô ta mới nói lại chuyện đã xảy ra.
Sau khi nói một hồi, trái tim Tô Quyền rơi xuống đáy vực.
"Ông Tôn, cháu nói xong rồi, Tô Quyền..."
Nhắc đến Tô Quyền, Giang Hồi thấy rất khó nói.
"Tô Quyền, những điều Giang Hồi có cái nào vu oan cho cậu không?"
"Tôi, tôi..."
"Có không?!!", Tôn Vượng Thịnh đột nhiên tăng âm lượng, quát lên.
Tô Quyền bị dọa tới nỗi mềm nhũn cả chân, tâm lý sụp đổ: "Không, không có! Chuyện này là do tôi, tôi quá háo sắc..."
Bình luận facebook