Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 428-432
Chương 428: Tìm công ty khác mua lại Giang Hồi
Dựa theo hợp đồng, công ty giải trí Phân Văn dù có đóng băng Giang Hồi thì vẫn phải trả đủ phí hợp đồng. Hơn nữa, công ty giải trí Tinh Hoàng đã tỏ rõ thái độ rồi. Nếu vẫn muốn giữ lại Giang Hồi, rất có thể giải trí Phân Văn sẽ đắc tội giải trí Tinh Hoàng.
Dù đó chỉ là một Tô Quyền, công ty giải trí Phân Văn cũng không thể đắc tội.
Cũng hết cách, Tinh Hoàng quyền cao thế mạnh, công ty giải trí Phân Văn bọn họ chưa chắc đủ tư cách xách dép cho người ta.
Thế nên, giải quyết Giang Hồi chính là cách tốt nhất!
Nhưng việc chấm dứt hợp đồng lại liên quan đến vấn đề tiền bồi thường vi phạm hợp đồng.
Phân Văn không muốn trả!
Vậy thì chỉ đành ‘tấn công’ về phía Giang Hồi, để cô ta đồng ý ra đi mà không lấy một xu.
Mọi chuyện diễn ra rất suôn sẻ, Giang Hồi đã sắp đồng ý rồi.
Thế mà lúc này lại có một người đột nhiên nhảy ra và định phá hỏng tất cả.
Vị tổng giám đốc Lưu Khôn Viễn và những thành viên hội đồng quản trị đều cực kỳ bực tức.
Nhưng tên Tôn Hàn này rõ là rất có kiến thức, mềm hay rắn đều không lay chuyển được. Lưu Khôn Viễn đành chuyển sang chất vấn Vương Mai.
Vương Mai xui xẻo bị hỏi đến, nhất thời không biết nên nói gì.
“Được rồi, tổng giám đốc Lưu, chúng ta đừng nói mấy chuyện vô nghĩa nữa. Chính ra, công ty giải trí Phân Văn không làm gì có lỗi với Giang Hồi, Giang Hồi cũng chưa kiếm được tiền cho công ty các ông, còn đắc tội Tô Quyền của Tinh Hoàng. Các ông muốn chấm dứt hợp đồng của cô ấy mà không bồi thường cũng không phải là yêu cầu quá đáng”.
Lúc này, Tôn Hàn chợt ôn hoà nói.
Nghe vậy, sắc mặt của những thành viên trong hội đồng quản trị trong công ty giải trí Phân Văn mới tốthơn đôi chút.
Xem ra, thanh niên này cũng không phải là hạng người đòi hỏi vô lý.
Về lý mà nói, trong kinh doanh, họ làm như vậy là điều dễ hiểu.
Lưu Khôn Viễn nhìn Tôn Hàn, “Cậu trai trẻ à, nếu cậu đã hiểu được khó khăn của công ty giải trí Phân Văn chúng tôi thì không nên can dự vào chuyện này”.
“Từ góc độ của công ty giải trí Phân Văn, yêu cầu chấm dứt hợp đồng không bồi thường đúng là không quá đáng. Nhưng tổng giám đốc Lưu à, ông có từng nghĩ đến chuyện, một khi tin tức công ty giải trí Phân Văn kết thúc hợp đồng với Giang Hồi ngay lúc này bị truyền ra ngoài, sẽ đồng nghĩa với chuyện gì không?”, Tôn Hàn đột nhiên cất tiếng hỏi.
Lưu Khôn Viễn là tổng giám đốc công ty giải trí Phân Văn, là người quá lão luyện trong giới giải trí, tất nhiên hiểu anh đang ám chỉ gì.
Nếu bây giờ công ty giải trí Phân Văn chấm dứt hợp đồng với Giang Hồi, người ngoài giới sẽ nghĩ rằng Phân Văn muốn phủi sạch quan hệ với Giang Hồi.
Như thế cũng đồng nghĩa với việc chứng minh tin tức đang lan truyền trên mạng là thật.
Nếu mấy mẩu tin Giang Hồi dùng tình để nổi tiếng chỉ là tin đồn thất thiệt, thì tại sao công ty giải trí Phân Văn lại vội vàng kết thúc hợp đồng với cô ta như thế chứ?
“Chuyện này thì chúng tôi cũng hết cách, có trách thì trách Giang Hồi đã đắc tội người không nên đắc tội!”
Lưu Khôn Viễn cũng chẳng có vẻ áy náy gì. Chuyện này xảy ra đều do Giang Hồi không xử lý tốt vấn đề quan hệ giao tế.
Mà người không nên đắc tội kia, tất nhiên là Tô Quyền!
“Tôi đồng ý chấm dứt hợp đồng không cần bồi thường!”
Đúng lúc này, Giang Hồi chợt ngẩng đầu, nói bằng giọng cực kỳ nghiêm túc.
Đáp ứng điều kiện này nghĩa là Giang Hồi đã chuẩn bị rời khỏi làng giải trí mãi mãi rồi.
Gánh trên vai cái danh dùng thân thể đổi lấy tài nguyên, dù Giang Hồi rút khỏi giới giải trí một, hai năm thì chuyện này cũng không lắng xuống được.
Sau này, chỉ cần nhắc đến cái tên Giang Hồi, mọi người đều sẽ nghĩ ngay đến những tin tức tiêu cực ấy.
Giang Hồi đã bị hủy hoại thật sự rồi!
Có thể thấy rõ, Giang Hồi đã phải cố gắng nhiều thế nào mới đồng ý kết thúc hợp đồng!
“Anh Tôn à, tôi biết anh muốn giúp tôi. Nhưng chuyện này quả thật quá nghiêm trọng. Tôi cảm ơn ý tốt của anh. Nhưng cũng như tổng giám đốc Lưu đã nói đấy, chuyện này vốn là lỗi của tôi, tôi cũng phải trả giá!”
Nghe vậy, Lưu Khôn Viễn lộ vẻ nhẹ nhõm, đoạn nhìn sang Tôn Hàn, “Cậu Tôn à, cậu nghe thấy rồi đấy. Nếu Giang Hồi đã đồng ý thì cậu cũng không nên tiếp tục gây khó dễ nữa. Sớm giải quyết êm xuôi, cũng là một chuyện tốt cho Giang Hồi”.
Hy vọng lớn nhất của Lưu Khôn Viễn là xử lý chuyện này thật nhanh chóng.
Giang Hồi có bị hủy hoại thì cũng chỉ là một nghệ sĩ thôi mà, chẳng có gì đáng xót thương cả.
Vẻ lo lắng hiện rõ trên gương mặt Vương Mai.
Chẳng lẽ Giang Hồi thật sự không thể cứu vãn nữa ư?
“Theo tôi được biết, nếu quý công ty chấm dứt hợp đồng với Giang Hồi thì sẽ thiệt hại khá nhiều tiền nhỉ? Dù sao công ty giải trí Phân Văn cũng đã đầu tư rất nhiều tiền của vào Giang Hồi, vẫn chưa hoàn vốn”.
Đột nhiên, Tôn Hàn ôn tồn cất lời.
Lưu Khôn Viễn và hội đồng quản trị đưa mắt nhìn nhau.
Tất nhiên họ biết chấm dứt hợp đồng với Giang Hồi sẽ lỗ vốn!
Nhưng vấn đề là, nếu không hành động nhanh gọn dứt khoát thì sẽ lỗ nhiều tiền hơn!
Tên Tôn Hàn này nói câu đó có vẻ hơi thừa thãi.
“Anh Tôn à, tôi biết anh muốn tốt cho tôi. Nhưng anh đừng nói gì về chuyện này nữa, tôi đã quyết định rồi!”, Giang Hồi trầm giọng nói.
Chuyện đã đi đến nước này, quả thật rất khó xoay chuyển.
Cô ta từ bỏ rồi.
“Tổng giám đốc Lưu à, bất cứ chuyện gì cũng có nhiều cách giải quyết. Ví dụ như chuyện của Giang Hồi, thật ra không đến mức buộc phải kết thúc hợp đồng! Hay là ông nghe ý kiến của tôi trước nhé?”
Tôn Hàn phớt lờ Giang Hồi, đoạn nheo mắt nhìn sang Lưu Khôn Viễn.
Lưu Khôn Viễn thoáng khựng lại. Ông ta thật sự không nghĩ ra ngoài cách chấm dứt hợp đồng với Giang Hồi, thì còn cách nào khác có thể giảm tổn thất của công ty xuống mức tối thiểu.
Nhưng Lưu Khôn Viễn vẫn tò mò hỏi, “Xin cậu cứ nói!”
“Thật ra rất đơn giản, quý công ty khoan vội chấm dứt hợp đồng với Giang Hồi và hãy cho tôi ba ngày. Tôi sẽ thuyết phục được công ty giải trí khác mua lại Giang Hồi. Như vậy, quý công ty không cần chịu thiệt vì tin tức tiêu cực của Giang Hồi, còn có thể kiếm một khoản tiền để bù vào tổn thất!”, Tôn Hàn nói.
Lưu Khôn Viễn nói với giọng khó tin, “Thật ư? Sẽ có công ty giải trí khác đồng ý tiếp nhận Giang Hồi sao?”
Ông ta không tin!
Giang Hồi bây giờ, rơi vào tay ai cũng là một củ khoai nóng bỏng tay!
Công ty giải trí nào ngu ngốc đồng ý mua lại Giang Hồi kia chứ?
“Có được hay không thì ba ngày sau là biết thôi, chẳng lẽ quý công ty không thể cho tôi thời gian ba ngày ư?”, Tôn Hàn cười nói.
Mấy thành viên trong ban quản trị thầm thì bàn với nhau.
Một phút sau, Lưu Khôn Viễn đưa ra quyết định, “Được, tôi tin cậu và sẽ cho cậu ba ngày. Nhưng nếu ba ngày sau không có công ty giải trí nào đồng ý mua lại Giang Hồi,thì Giang Hồi buộc phải chấp nhận kết thúc hợp đồng mà không nhận tiền đền bù!”
Đây là điều kiện!!
“Cô thấy thế nào?”, Tôn Hàn hỏi Giang Hồi.
“Được!”
Giang Hồi thoải mái đồng ý ngay. Đã đi đến nước này rồi, mọi chuyện còn có thể tệ hơn sao?
“Vậy được, tôi đưa Giang Hồi đi nhé. Tổng giám đốc Lưu cứ chờ tin tốt của tôi”.
“Không thành vấn đề!”
Có lợi ích, Lưu Khôn Viễn cũng nói chuyện khách sáo với Tôn Hàn hơn.
Sau khi ra ngoài, Giang Hồi hít thật sâu một hơi không khí trong lành, đoạn cười gượng, “Lại làm phiền anh Tôn rồi!”
Tôn Hàn cười ha ha, “Không phiền lắm đâu. Cô về nhà nghỉ ngơi chờ tin tức đi. Giúp ai thì giúp cho trót, nếu đã phụ trách lo chuyện của cô thì tôi không thể bỏ dở giữa chừng. Hơn nữa, việc Tô Quyền bất chấp tất cả để đối phó cô như vậy, thật ra cũng là chuyện tốt do tôi gây nên”.
“Rốt cuộc anh đã làm gì Tô Quyền vậy?”
Giang Hồi cũng rất tò mò và khó hiểu. Lần này Tô Quyền hành động như thế chẳng khác gì muốn dồn cô ta vào chỗ chết!
Thù hằn sâu đậm đến thế ư?
“Khụ khụ, cũng không có gì!”, Tôn Hàn ho khan mấy tiếng đầy lúng túng.
Chương 429: Làm cháu nuôi của Tôn Vượng Thịnh, không mất mặt đâu!
Sau khi tạm biệt Giang Hồi, Tôn Hàn tìm được Giang Lệ đang chơi gôn ở câu lạc bộ Lâm An.
Hai người ngồi xuống băng ghế.
“Ngưỡng mộ anh Giang thật đấy, ngày nào cũng có thể sống vui vẻ nhàn hạ như thế này”, Tôn Hàn nói đùa.
Từ khi anh gặp Giang Lệ ở Thượng Kinh, thì hình như toàn bộ thời gian của Giang Lệ đều dành cho việc chơi bời.
Quả là rất nhàn nhã!
“Cậu nghĩ rằng tôi rất vui vẻ. Nhưng bây giờ phía Công Tử Minh đều không nghe theo tôi, các thành viên đang muốn Tôn Khải Thành thay thế tôi, phụ trách vận hành tập đoàn Thiên Tử! Tất nhiên là tôi không có gì để làm rồi”, Giang Lệ đảo mắt.
Ngay lập tức, Tôn Hàn lộ vẻ lúng túng.
Việc vị trí đứng đầu Công Tử Minh của Giang Lệ bị lung lay, có liên quan trực tiếp đến thất bại thảm hại ở Tây Nam.
Mà những chuyện ấy đều do Tôn Hàn gây ra!
Tất nhiên, bây giờ Giang Lệ có thể làm bạn với Tôn Hàn thì hẳn không còn để bụng chuyện này rồi.
Xét đến bụng dạ của Giang Lệ, Tôn Hàn nghĩ là không phục cũng không được.
“Thế Tôn Khải Thành có thái độ ra sao?”, Tôn Hàn tò mò hỏi.
Anh đã đến Thượng Kinh rất lâu rồi, mà Tôn Khải Thành vẫn chưa có động tĩnh gì.
“Tôn Khải Thành ấy à, ha ha, vừa muốn phụ trách Công Tử Minh và kiểm soát tập đoàn Thiên Tử, lại vừa không muốn tự huỷ hoại danh tiếng của bản thân để ngồi vào vị trí ấy”, Giang Lệ bật cười.
Tôn Hàn nghe vậy cũng cười theo, “Theo ý anh Giang, thì Tôn Khải Thành này giống như kỹ nữ muốn lập đền thờ trinh tiết”.
“Gần giống vậy”, Giang Lệ mím môi nói.
Công Tử Minh thuộc thế giới ngầm, trở thành kẻ đứng đầu Công Tử Minh cũng đồng nghĩa với việc trát một lớp bùn lên gia thế.
Nhưng không thể phủ nhận rằng, trở thành người đứng đầu Công Tử Minh và nắm giữa một tập đoàn có giá trị thị trường hàng trăm tỷ như tập đoàn Thiên Tử, là một chuyện vô cùng hấp dẫn.
Ngay cả Tôn Khải Thành cũng thèm muốn lợi ích của chuyện ấy.
“Vậy Tôn Khải Thành không muốn tự mình xung trận, mà sẽ đưa một người ngoan ngoãn lên ngồi vào vị trí đứng đầu Công Tử Minh?”, Tôn Hàn nói tiếp.
Nếu Tôn Khải Thành muốn đạt mục đích ấy, cách duy nhất là đưa một con rối lên nắm giữ Công Tử Minh.
Giang Lệ gật đầu, “Về cơ bản là thế. Với tổn thất mà tôi đã gây ra cho tập đoàn Thiên Tử tại Tây Nam, nếu muốn tự mình ngồi vào vị trí ấy, Tôn Khải Thành chỉ cần nói một câu thôi thì đã có thể mở cuộc họp hội đồng quản trị, và thay thế vị trí của tôi rồi”.
“Còn tình hình bây giờ là, ngày nào cũng có nhiều thành viên của Công Tử Minh tìm đến Tôn Khải Thành và hy vọng Tôn Khải Thành sẽ thế chỗ tôi. Còn Tôn Khải Thành đến nay vẫn chưa có động thái gì cả!”
Tôn Khải Thành mà muốn thế chỗ Giang Lệ thì không khó.
Nhưng nếu muốn đưa một quân cờ lên thế chỗ Giang Lệ thì chuyện không còn dễ dàng nữa.
“Xem ra gần đây anh Giang không được vui vẻ lắm”, Tôn Hàn như đang cảm thán.
Giang Lệ bật cười ha ha, song không cho là vậy, “Cậu sai rồi, tôi thật sự không sao cả. không làm người đứng đầu Công Tử Minh nữa cũng chẳng hề gì. Đừng quên là tôi còn Thiết Lê Hoa!”
Nói cách khác, dù không còn quản lý Công Tử Minh nữa, thì Giang Lệ vẫn sẽ là Giang Lệ thôi!
Thế lực của Thiết Lê Hoa đã đủ bảo đảm cho địa vị của Giang Lệ không suy chuyển rồi.
“Được rồi, nói ý định của cậu đi, tôi không tin cậu đích thân đến tìm tôi chỉ vì tán gẫu mấy chuyện của Công Tử Minh. Tôi có đọc tin tức của Giang Hồi rồi. Nói đi, cậu muốn tôi làm gì cho cô ta?”
Sau đó, Giang Lệ đã đi thẳng vào vấn đề.
Ngay khi thấy Tôn Hàn tìm mình, Giang Lệ đã đoán ra anh đến đây vì ai rồi.
Vì cô diễn viên Giang Hồi đó.
“Trong ba công ty giải trí lớn nhất Thượng Kinh, anh Giang thân với công ty nào?”, nếu đối phương đã mở lời thì Tôn Hàn cũng không giấu giếm nữa, thành thật nói.
“Tìm công ty cho cô ta à? Để tôi nghĩ xem…”
Giang Lệ vừa ngẫm nghĩ vừa nói, “Ông chủ của giải trí Tinh Hoàng là Đổng Hạo, khá thân với nhà họ Tôn và nhà họ Vương, không có liên hệ gì với tôi. Ông chủ của giải trí Thần Thoại là Chu Vũ Cường, thật ra là người đứng đầu một tập đoàn lớn và ít tiếng nói. Chuyện của Giang Hồi, có tìm người này cũng vô dụng!”
“Cuối cùng là truyền thông Ngân Trần, ông chủ tên là Lạc Văn Thư, có quan hệ rất tốt với Chu Giang. Mà Tôn Hàn à, muốn truyền thông Ngân Trần đón nhận Giang Hồi thì dễ thôi. Nhưng nếu tin tức của Giang Hồi không được rửa sạch, thì dù Lạc Văn Thư có nể mặt Chu Giang, Giang Hồi cũng đừng mong có tài nguyên để phát triển tiếp”.
“Đây là thời đại tin tức dễ bùng nổ. Một khi Giang Hồi đã bị công chúng xem là một người phụ nữ không tốt, thì dù có được các ông chủ lớn hậu thuẫn lớn đến mấy, cô ta cũng không thể nổi tiếng!”
Tôn Hàn gật đầu, biết những lời của Giang Lệ đều là lời thật lòng.
Đoạn, anh nói, “Anh Giang à, làm phiền anh đánh tiếng với anh Chu, nhờ truyền thông Ngân Trần liên hệ với giải trí Phân Văn để mua lại hợp đồng của Giang Hồi nhé. Tôi sẽ nghĩ cách giải quyết chuyện tin tức của Giang Hồi!”
Giang Lệ đã nói rất rõ ràng rồi.
Vẫn phải tìm đến nhà họ Tôn nếu muốn làm thay đổi quyết định của giải trí Tinh Hoàng!
Vừa khéo, với Tôn Hàn, đây không phải là chuyện khó.
“Được. Tôi cũng biết Giang Hồi, đó là một nữ diễn viên có khả năng thích nghi rất tốt. Chỉ cần xử lý tốt những tin tức xấu kia, thì chắc chắn vẫn có giá trị khai thác! Lạc Văn Thư mua lại sẽ không lỗ!”
Giang Lệ vẫn thẳng thắn đồng ý như mọi khi, đoạn cười đùa, “Tôn Hàn, cậu thật sự không có quan hệ gì với Giang Hồi? Nếu không có quan hệ gì thì sao phải giúp đỡ cô ta như thế chứ?”
“Giúp người ta không nhất thiết phải có quan hệ gì đó mà. Trước đây chẳng phải anh Giang và tôi như nước với lửa à? Sao bây giờ lại nhiệt tình giúp đỡ tôi vô điều kiện như thế?”
Giang Lệ lại lắc đầu, “Không giống, tôi có yêu cầu ở cậu mà”.
Tôn Hàn nheo mắt, cuối cùng Giang Lệ cũng chịu nói thật rồi.
…
Xẩm tối, Tôn Hàn đến nhà họ Liễu.
Theo lời đã hứa, tối nay anh lại đến châm cứu cho Tôn Vượng Thịnh.
Về phía Cẩm Tân Châu thì tám ngày hoặc mười ngày đến một lần là được, không có gì vội vàng.
Tôn Hàn châm cứu cho Tôn Vượng Thịnh xong thì đã hơn mười giờ tối.
Tôn Vượng Thịnh đứng dậy, thử vận động gân cốt, đoạn cười ha ha, “Tiểu Tôn à, y thuật của cậu đúng là chân truyền từ Quỷ Y. Cậu mới châm cho tôi ba lần thôi mà tôi như thể trẻ lại mười tuổi vậy”.
Tôn Hàn vừa thu dọn kim châm vừa nhẹ nhàng nói, “Nếu không có chút bản lĩnh thì tôi làm sao dám trị bệnh cho ông Tôn?”
“Nói đúng lắm”, Tôn Vượng Thịnh gật đầu.
Sau đó, Tôn Vượng Thịnh bèn nghiêm túc ngắm nghía Tôn Hàn, “Nói mới thấy, trông cậu thật sự rất giống một cậu con trai của tôi. Vẻ ngoại không giống nhiều, nhưng phong thái thì giống vô cùng”.
“Nếu không vì tôi không có cháu trai thất lạc, thì tôi thật sự nghi ngờ rằng cậu là cháu tôi đấy”.
Câu nói này chỉ là đùa!
Nhưng Tôn Hàn nghe như sét đánh giữa trời quang!
Chẳng lẽ Tôn Vượng Thịnh nhìn ra gì rồi sao?
Tôn Vượng Thịnh không phải không có cháu trai thất lạc, chỉ là đã tìm được mà thôi.
Ấy là Từ Tiểu Bân!
“Ha ha, Tiểu Tôn à, chỉ là đùa thôi mà. Nhưng thật đấy, nếu như cậu đồng ý, hay làm cháu nuôi của tôi đi. Làm cháu nuôi của Tôn Vượng Thịnh này, không mất mặt đâu!!”, Tôn Vượng Thịnh nửa đùa nửa thật.
Tôn Hàn không do dự, “Thôi vậy, tôi cũng không muốn vô duyên vô cớ có một ông nội nuôi! Nhưng có chuyện này, tôi đành làm phiền ông Tôn một lần!”
“Tôi có một người bạn, tên là Giang Hồi…”
Chương 430: Cậu Tôn thật và giả
Sau khi nghe Tôn Hàn thuật lại đại khái tình tình, Tôn Vượng Thịnh hơi chau mày lại.
“Ý cậu là có một con sâu mọt trong công ty giải trí Tinh Hoàng, muốn cưỡng bức một nữ diễn viên tên Giang Hồi, sau đó lợi dụng chức quyền để làm ra những chuyện như thế, đúng không?”
Ở vị thế của Tôn Vượng Thịnh, ông ấy tuyệt đối sẽ không quan tâm đến những diễn viên ca sĩ này. Nếu không vì chuyện này có liên quan đến Tôn Hàn, có lẽ Tôn Vượng Thịnh cũng sẽ chẳng biết có một nữ diễn viên tên là Giang Hồi.
Tôn Hàn gật đầu, “Phải ạ, người đó tên là Tô Quyền!”
“Chỉ là một tên hề ngông nghênh làm trò thôi, không phiền hà gì tôi đâu! Nhưng nếu không liên can gì đến cậu thì cũng đâu đáng để cậu nhờ vả tôi nhỉ? Cậu và cô diễn viên Giang Hồi ấy có quan hệ gì thế?”, Tôn Vượng Thịnh bỗng hào hứng hóng chuyện.
Tôn Hàn đáp, “Chỉ là bạn tôi thôi. Tôi không thích hành vi ấy của Tô Quyền nên định tiện tay giúp đỡ một chút”.
“Chỉ là bạn bè thôi à?”, Tôn Vượng Thịnh vẫn chưa tin lắm.
Tôn Hàn bật cười, đoạn gật đầu, “Đúng thế, chỉ là bạn thôi”.
Ngồi ở mép giường, Tôn Vượng Thịnh ngẩng đầu nhìn Tôn Hàn chăm chú trong giây lát, cũng không biết đang nghĩ ngợi gì, mãi sau mới lên tiếng, “Được. Tôi nhớ Đổng Hạo là ông chủ của giải trí Tinh Hoàng, đấy cũng là một hậu bối của tôi”.
“Mười giờ sáng mai, đưa người bạn ấy của cậu đến giải trí Tinh Hoàng đi, tôi sẽ đích thân sang hỏi chuyện”.
Chuyện này…
Tôn Hàn do dự một lát, đoạn bật cười, “Ông Tôn à, đây chỉ là chuyện nhỏ với ông thôi. Ông chỉ cần gọi một cuộc điện thoại cho ông chủ Đổng là được. Nhất thiết phải đích thân đến đó sao?”
Chuyện này, Tôn Hàn nhờ Tôn Vượng Thịnh vì ông chủ Đổng Hạo của Tinh Hoàng thuộc vai vế con cháu của ông ấy.
Với uy danh của Tôn Vượng Thịnh, đừng nói là có kẻ gài bẫy Giang Hồi, cho dù tin tức gây bất lợi cho Giang Hồi mà Tô Quyền tung ra đều là thật, thì chỉ cần Tôn Vượng Thịnh nói một câu thôi, Đổng Hạo sẽ nghĩ mọi cách để ém tin xuống.
Với Tôn Vượng Thịnh, Đổng Hạo tuyệt đối không dám bất kính.
Chính vì Tôn Vượng Thịnh có địa vị cao như thế, nên việc đích thân đến đó xử lý quả là chuyện bé xé to.
“Chuyện của bạn bè ân nhân cứu mạng tôi nào phải là chuyện nhỏ. Nếu muốn giải quyết phiền phức này, thì cứ làm theo căn dặn của tôi”.
Dứt lời, Tôn Vượng Thịnh chợt lấy điện thoại thiết kế riêng cho mình ra, lục danh bạ rồi bấm phím gọi.
Tôn Vượng Thịnh cố ý bật loa ngoài trước mặt Tôn Hàn.
“Chú Tôn à, sao chú lại có thời gian gọi cho cháu thế ạ? Chú trách cháu gần đây không thăm chú phải không ạ?”
Điện thoại vừa kết nối, bên kia đầu dây lập tức vang lên giọng nói cực kỳ kính cẩn của một người đàn ông trung niên.
“Hầy, hậu bối các cậu mỗi năm một bận rộn. Có thăm cái thân già này hay không cũng không sao, có lòng là được rồi”, Tôn Vượng Thịnh uy nghiêm nói.
“Ôi ôi, chú Tôn đừng nói thế ạ. Chú đừng trách tội cháu. Chuyện có to bằng trời cũng tạm gác lại, tối mai cháu sẽ đích thân sang thăm chú ạ!”, Đổng Hạo cuống quýt đáp.
“Bây giờ đang ở đâu đấy?”, Tôn Vượng Thịnh hỏi.
“Cháu đang bàn chuyện làm ăn ở vùng khác ạ. Tối nay cháu sẽ bắt chuyến bay sớm nhất để trở về!”
Tôn Vượng Thịnh nói thẳng, “Thế thì về nhanh đi. Sáng mai, tôi muốn đến thăm công ty giải trí Tinh Hoàng của cậu”.
Trong điện thoại, Đổng Hạo im lặng mấy giây mới dè dặt lên tiếng, “Chú Tôn à, chú nói vậy làm cháu cứ lo lo làm sao ấy ạ. Nếu có chuyện gì thì chú cứ nói thẳng ạ. Chỉ cần một câu của chú thôi, chuyện gì cháu cũng sẽ làm!”
Đã làm chủ một trong ba công ty giải trí lớn nhất cả nước thì tất nhiên là một người nhanh nhạy rồi.
Đổng Hạo vừa nghe đã biết có chuyện gì đó.
Hơn nữa, chuyện còn không hề đơn giản.
Chỉ là Tôn Vượng Thịnh không có ý nói rõ trong điện thoại, giọng điệu không cho phép từ chối, “Về rồi hẵng nói”.
Dứt lời, Tôn Vượng Thịnh đã cúp máy.
Tôn Hàn xem như được chứng kiến vẻ bá đạo của Tôn Vượng Thịnh rồi. Ông chủ lớn như Đổng Hạo thì sao, bàn công việc ở vùng khác thì sao chứ?
Bảo về là phải về, không được phép thương lượng!
Nhưng chuyện của Giang Hồi chỉ là một chuyện cỏn con với Tôn Vượng Thịnh thôi. Việc Tôn Vượng Thịnh tận tâm như vậy khiến Tôn Hàn khá bất ngờ.
Khi đối đãi với Tôn Hàn, Tôn Vượng Thịnh vẫn giữ vẻ mặt niềm nở, “Ngày mai cậu dẫn theo cô Giang Hồi đến đó, đừng vội vào trong, chờ tôi đến rồi chúng ta cùng vào tham quan Tinh Hoàng một chuyến. Tôi đây cũng muốn xem thử lãnh đạo của Tinh Hoàng rốt cuộc ghê gớm đến mức nào?”
Tôn Hàn vừa nghe đã biết chuyện của Giang Hồi chắn chắn sẽ được xử lý, bèn tỏ lòng cảm kích, “Vậy tôi xin thay mặt Giang Hồi, cảm ơn ông Tôn ạ!"
Bất luận mối quan hệ giữa Tôn Vượng Thịnh và anh vẫn chưa làm sáng tỏ, thì có một chuyện là sự thật.
Tôn Vượng Thịnh chỉ cần giậm chân một cái thôi, Tinh Hoàng chưa chắc có thể chống đỡ nổi!
“Cảm ơn cái gì, cậu là ân nhân cứu mạng tôi mà”.
Một lát sau, Tôn Hàn đã chào tạm biệt.
Sau đó, Liễu Thị Long từ trên lầu đi xuống, cười hỏi Tôn Vượng Thịnh, “Thấy thế nào? Y thuật của cậu Tôn Hàn ấy đáng tin chứ?”
Về địa vị, Liễu Thị Long không bằng Tôn Vượng Thịnh.
Nhưng bọn họ là bạn bè đã cùng trải qua sóng gió ở Thượng Kinh ngần ấy năm, về mặt quan hệ riêng tư còn là anh em thân thiết!
“Tìm thằng bé khám bệnh cho tôi là đúng người rồi. Chỉ là tôi không ngờ, bệnh này của tôi lại nhờ đến thằng bé chữa trị. Đôi khi nghĩ lại, tôi cũng cảm thấy hổ thẹn với thằng bé lắm”, Tôn Vượng Thịnh đứng dậy mở cửa sổ ra, đoạn cảm thán.
Liễu Thị Long nhíu mày, “Anh Tôn à, tôi chưa hiểu ý anh lắm?”
Nghe như Tôn Vượng Thịnh có gì đó liên quan đến tên Tôn Hàn này vậy.
Tôn Hàn nở nụ cười, “Không hiểu à, thế thì tôi sẽ nói rõ hơn vậy. Anh nghĩ cháu rể tương lai của anh - cậu năm nhà họ Tôn bây giờ, là cháu trai của Tôn Vượng Thịnh, là cậu năm của nhà họ Tôn thật ư?”
“Chẳng lẽ không phải sao?”, Liễu Thị Long buột miệng nói.
Tôn Vượng Thịnh cười khẩy, “Tất nhiên là không phải. Từ lúc cậu ta bước chân vào nhà họ Tôn thì tôi đã biết đó không phải là con trai của Hành Vương rồi! Tôn Tiểu Bân, không, Từ Tiểu Bân mới đúng, chỉ là một kẻ mạo danh!!”
Ầm!
Liễu Thị Long bàng hoàng mất một lúc, lập tức giận dữ nói, “Vậy mà anh không nói, anh định để cháu gái tôi gả cho một tên mạo danh ư?!”
Tôn Vượng Thịnh không hề tỏ ra áy náy, “Gả Liễu Phương Phương cho cháu trai tôi vốn là ý của anh, không phải là ý của Tôn Vượng Thịnh này. Chuyện này, anh chớ trách ai”.
Liễu Thị Long nghiêm túc suy nghĩ, vẻ mặt rất khó coi.
Một lúc lâu sau đó, Liễu Thị Long mới lên tiếng, “Ý anh là, Tôn Hàn là con trai của Tôn Hành Vương?”
Tôn Vượng Thịnh gật đầu, “Phải, tôi rất chắc chắn Tôn Hàn là con trai của Hành Vương, là cháu ruột của tôi!”
Nếu chuyện này Tôn Vượng Thịnh có thể nói cho Liễu Thị Long nghe, thì không có ý định giấu giếm đối phương rồi.
“Nhưng tại sao anh không nhận cháu chứ? Anh không muốn nhận hay vì nguyên nhân gì khác? Anh cũng biết theo di ngôn lúc lâm chung của bố anh, thì con trai của Tôn Hành Vương sẽ trở thành trưởng tộc họ Tôn và nhận được bảy mươi phần trăm sản nghiệp của nhà họ Tôn mà!”
“Anh định để tên mạo nhận Từ Tiểu Bân ấy thừa kế ư?”
Chương 431: Tên giả mạo như Từ Tiểu Bân có thể giả vờ được bao lâu nữa?
Nếu như không phải vì nguyên nhân này thì Liễu Thị Long sẽ không để Liễu Phương Phương kết hôn với Tôn Tiểu Bân.
Còn cái gọi là hôn ước cũng chỉ là thứ Liễu Thị Long bí mật tìm đến Tôn Vượng Thịnh để bịa đặt ra.
Nếu không thì không thể nói chuyện được với Trương Dương Phi!
Nhưng lúc bố của Trương Vượng Thịnh, gia chủ cũ của nhà họ Tôn lâm chung đã nói ngay trước mặt những nhân vật quyền cao chức trọng của Hoa Quốc rằng, chỉ cần con của Tôn Hành Vương còn sống thì sẽ kế thừa bảy mươi phần trăm số tài sản của nhà họ Tôn, trở thành người thừa kế tương lai của nhà họ Tôn.
Cho dù đó có là một tên ngốc thì vẫn làm như thế!
Người ngoài không biết chuyện này, những mấy lão cáo già ở Thượng Kinh đều biết rõ.
Nói cách khác, Liễu Phương Phương chỉ cần kết hôn với Tôn Tiểu Bân thì chính là bà chủ tương lai của nhà họ Tôn!
Liễu Thị Long không nghĩ cho mình thì cũng phải nghĩ cho đời sau, sau khi biết nhà họ Tôn đã tìm được cậu Năm thì ông ấy liền có tính toán ngay.
Thay vì để con gái nhà người khác được lợi thì chẳng thà để cháu gái mình được lợi.
Thế nên ông cụ liền tìm đến Tôn Vượng Thịnh nói ra suy nghĩ của mình.
Hai người là anh em bạn bè lâu năm, Tôn Vượng Thịnh không từ chối ông ấy.
Thế nên mới trở thành đã đính hôn từ trước.
Mà ngày kết hôn của Liễu Phương Phương và Tôn Tiểu Bân cũng đã được quyết định.
Thế mà vào lúc này, Tôn Vượng Thịnh lại nói với ông ấy rằng Tôn Tiểu Bân lại không phải cháu trai ruột của Tôn Vượng Thịnh.
Liễu Thị Long tức tới nỗi phát điên lên.
"Nếu như Tôn Hàn không trở về thì cả đời này tôi sẽ đối xử với Tôn Tiểu Bân như cháu trai ruột thịt. Nhưng nó có thể thuận lợi thừa kế gia sản nhà họ Tôn, trở thành gia chủ tương lai của nhà họ Tôn hay không thì phải xem số nó thế nào. Ông nên biết rằng cho dù có chỗ dựa là ông thì điều đó vẫn rất khó", Tôn Vượng Thịnh nói.
Liễu Thị Long cuối cùng cũng hiểu, ông ấy nhìn Tôn Vượng Thịnh bằng ánh mắt châm chọc, cười lạnh.
"Ông muốn bảo vệ Tôn Hàn đúng không!"
Ông ấy đã hiểu tất cả mọi chuyện.
Kẻ lợi hại nhất của nhà họ Tôn không phải là gia chủ Tôn Vượng Thịnh mà chính là bố con Tôn Đạo Hương và Tôn Khải Thành.
Năm đó lúc gia chủ cũ của nhà họ Tôn, cũng chính là bố của Tôn Vượng Thịnh bệnh tình nguy kịch đã nói rằng định trực tiếp bỏ qua Tôn Vượng Thịnh, để Tôn Hành Vương làm gia chủ.
Chính vì chuyện này mà đã gây ra không biết bao nhiêu chuyện thị phi.
Máy bay chiến đấu của Tôn Hành Vương khi về Thượng Kinh đã xảy ra sự cố, vợ của Tôn Hành Vương bị nổ chết, nhưng Tôn Hành Vương không chết.
Tuy thế, trên đường về Thượng Kinh ông ấy đã bị ám sát, cho đến bây giờ vẫn chưa thể tra ra là ai làm.
Là người bạn lâu năm đang đứng trước mặt Liễu Thị Long sao?
Hay là Tôn Đạo Hương?
Hay là người khác?
Đây vẫn còn là một câu đố.
Nhưng năm đó Tôn Hành Vương đã quay về nhà họ Tôn, chỉ là lúc đó chỉ còn thoi thóp, chẳng mấy chốc đã về chầu trời.
Tối hôm đó, hai người quyền lực nhất của nhà họ Tôn đã chết.
Trụ cột của nhà họ Tôn là Tôn Hoài Thiên!
Chiến thần của nhà họ Tôn, Tôn Hành Vương!
Chính vào tối đó Liễu Thị Long cũng ở đó, Tôn Hoài Thiên đã nói trước thi thể của Tôn Hành Vương, nếu như sau này con trai của Tôn Hành Vương quay về nhà họ Tôn thì sẽ trở thành người thừa kế của nhà họ Tôn, tiếp quản nhà họ Tôn, hơn nữa sẽ tiếp nhận bảy mươi phần trăm tài sản của nhà họ Tôn!
Liễu Thị Long vẫn nhớ rõ không quên, câu nói cuối cùng của Tôn Hoài Thu là, đây là do nhà họ Tôn nợ Tôn Hành Vương.
Chuyện này không truyền ra cho người ngoài biết. Thậm chí không ai cho rằng đứa con trai không rõ tung tích của Tôn Hành Vương có thể quay về nhà họ Tôn.
Nhưng đã 28 năm trôi qua, người đó vẫn trở về.
Nhưng Liễu Thị Long không thể ngờ được rằng, con trai của Tôn Hành Vương hóa ra lại là giả!
Tôn Vượng Thịnh định đối xử như cháu trai ruột thật sao?
"Năm đó người đối phó với Tôn Hành Vương không phải ông!", Liễu Thị Long nói với giọng khẳng định.
Suốt hơn 20 năm, Liễu Thị Long chưa từng hỏi Tôn Vượng Thịnh câu này.
Ông ấy sợ rằng, ngộ nhỡ đúng thế thì sao?
Nhưng vào lúc này ông ấy có thể xác định, bất kỳ ai cũng có thể là hung thủ năm đó, nhưng người đó tuyệt đối không phải Tôn Vượng Thịnh.
"Hổ dữ không ăn thịt con, ông cảm thấy tôi sẽ vì vị trí gia chủ mà hại con trai của mình sao?", Tôn Vượng Thịnh lạnh mặt hỏi.
"Tôi cũng nghĩ như vậy. Thế nên ông sẽ không để Tôn Hàn bị lộ ra, cứ để Tôn Tiểu Bân sống với cái danh cậu Năm. Làm như thế thì ông có thể bảo vệ cho con trai của Tôn Hành Vương".
"Nhưng ông đã từng nghĩ đến chưa, Tôn Tiểu Bân là người ngoài, nhưng theo như di ngôn của ông cụ năm xưa thì ông phải truyền vị trí gia chủ cho Tôn Tiểu Bân. Ông có thể để một người ngoài làm gia chủ nhà họ Tôn sao?"
Nghe vậy, vẻ mặt Tôn Vượng Thịnh liền trở nên hung ác: "Ông nghĩ rằng với cái tính cách tồi tệ của Từ Tiểu Bân thì có thể sống đến khi nào?"
"Khó đấy!"
Liễu Thị Long đã hoàn toàn hiểu rõ: "Từ Tiểu Bân chết đi có nghĩa là cậu Năm nhà họ Tôn sẽ chết. Vậy thì di ngôn năm đó của ông cụ Tôn Hoài Thiên coi như vô tác dụng. Như thế thì ông có thể bảo vệ được cháu trai ruột, cũng có thể không làm tổn hại đến hai bố con Tôn Đạo Hương và Tôn Khải Thành!"
"Từ Tiểu Bân chính là kẻ chết thay mà ông tìm ra!"
Người ngoài không biết rõ nhà họ Tôn bây giờ, nhưng Liễu Thị Long lại biết rõ, hai bố con Tôn Đạo Hương giờ quá mạnh.
Cả hai người đều vô cùng bản lĩnh.
Trong tình huống đó, họ không thể nào chấp nhận chuyện một người nhà họ Tôn khác tiếp quản nhà họ Tôn.
Bố con Tôn Đạo Hương có thể sẽ gây hại cho Từ Tiểu Bân vì quyền lực của nhà họ Tôn.
Mà chính vì như thế nên Tôn Vượng Thịnh mới dùng ly miêu tráo Thái tử.
Thế mà Liễu Thị Long lại ngốc nghếch cho rằng Từ Tiểu Bân chính là cháu trai ruột của Tôn Vượng Thịnh. Nếu thế thì Liễu Thị Long sẽ cố gắng hết sức để bảo vệ Từ Tiểu Bân có thể thuận lợi ngồi lên vị trí gia chủ.
Chỉ cần Liễu Thị Long đồng ý đứng về phe Từ Tiểu Bân thì có thể đấu với Tôn Đạo Hương một trận.
Mà kết quả thì lại rất đáng sợ!
Nếu thực sự để cháu gái ông ấy kết hôn với Tôn Tiểu Bân thì khổ thân cho con bé quá.
"Tôn Vượng Thịnh, cuộc hôn nhân giữa Liễu Phương Phương và Tôn Tiểu Bân coi như bỏ, bỏ đi! Dù thế nào thì tôi cũng không chấp nhận cuộc hôn nhân đó đâu!"
Sau khi đã hiểu rõ, Liễu Thị Long liền tức giận nói.
"Toàn Thượng Kinh đã biết chuyện này, ông nghĩ rằng có thể làm thế sao?", Tôn Vượng Thịnh bật cười ha hả.
"Tôi không quan tâm, tôi không thể đẩy cháu gái tôi vào hố lửa được!", Liễu Thị Long bắt đầu giờ trò vô lại.
Tôn Vượng Thịnh lắc đầu, ông ấy biết ngay là ông bạn già này sẽ không chấp nhận.
"Thực ra ông nghĩ nhiều rồi, chỉ cần người mà Liễu Phương Phương kết hôn là cậu Năm nhà họ Tôn là được, không nhất định phải là Tôn Tiểu Bân!"
Nghe vậy, Liễu Thị Long không nói gì nữa.
Tôn Vượng Thịnh híp mắt, nói: "Tôi định để cho Từ Tiểu Bân trở thành cậu Năm nhà họ Tôn, sống được bao nhiêu năm thì cũng không biết, chuyện sau này không nói trước được".
"Nhưng mà Tôn Hàn đã đến Thượng Kinh, ý đồ của nó còn chưa rõ ràng sao?"
"Tôn Hàn muốn điều tra chân tướng!", Liễu Thị Long liền thốt lên.
Tôn Vượng Thịnh gật đầu: "Chữa bệnh cho ông, sau đó thông qua ông chữa bệnh cho tôi, không thể nào có chuyện nó không có kế hoạch gì".
"Nếu như nó không muốn yên ổn mà nhất quyết muốn tới Thượng Kinh như vậy, thế thì không thể không nhảy vào vũng nước đục này".
"Ông cảm thấy tên giả mạo Từ Tiểu Bân kia có thể giả vờ được bao lâu nữa?"
Chương 432: Chẳng lẽ đang ở tận ngoài vũ trụ à?
"Cái cô Giang Hồi đó đến công ty chúng ta rồi, hì hì!"
"Cô ta tới công ty Tinh Hoàng chúng ta làm gì? Tự rước lấy nhục, hay là định cúi đầu trước Tô Quyền?"
"Ai biết được, có một người đàn ông đi cùng cô ta, trông cũng đẹp trai, ăn mặc cũng ổn, giống cậu ấm nhà giàu lắm! Mọi người nói xem có phải họ đến làm khó Tô Quyền không?"
"Nếu như thế thật thì tốt quá. Có người xử lý cái tên gây hại như Tô Quyền thì mọi người đều vui. Nhưng mà mọi người thấy điều này có thể xảy ra sao?"
Buổi sáng, tại công ty giải trí Tinh Hoàng, có mấy nữ nghệ sĩ ngồi túm tụm với nhau, họ chỉ chỉ trỏ trỏ Giang Hồi và Tôn Hàn đang ở bên ngoài sảnh tòa nhà.
Cùng là nghệ sĩ nên họ chẳng lạ gì Giang Hồi.
Họ cũng đã nghe nói về tin tức giữa Giang Hồi và Tô Quyền.
Những người trong nội bộ Tinh Hoàng biết rõ nhất về scandal của Giang Hồi, đại khái là Tô Quyền coi trọng Giang Hồi, muốn ngủ với cô ta nhưng bất thành, sau đó trong cơn tức giận muốn hủy hoại danh tiếng của Giang Hồi.
Tô Quyền đã làm quá nhiều chuyện như thế này, thậm chí là làm những việc khiến ai cũng thấy căm phẫn.
Nhưng Tô Quyền có chống lưng mạnh, thế nên mọi người chỉ có thể nhẫn nhịn.
Những nữ nghệ sĩ này khá đồng tình với Giang Hồi.
Dù sao thì cũng cùng nghề, họ ít nhiều gì cũng có chút thương cảm.
Thậm chí có nữ nghệ sĩ còn nghĩ, ngộ nhỡ có một ngày Tô Quyền coi trọng mình thì phải làm thế nào đây?
Lúc này Tôn Hàn đang đứng đợi dưới sảnh cùng với Giang Hồi.
Tôn Hàn rất bình tĩnh, còn Giang Hồi lại thấp thỏm không yên.
"Anh Tôn, hay là chúng ta về đi. Tôi thực sự không muốn đến công ty giải trí Tinh Hoàng đâu".
Cô ta lo lắng Tô Quyền sẽ lại chế giễu cô ta, hoặc là cô ta lại lên báo một lần nữa.
Cô ta tới công ty giải trí Tinh Hoàng mới hơn mười phút mà đã có paparazzi bám đuôi.
"Muốn tháo nút phải tìm người buộc nút, hôm nay nếu cô không vào đây thì ai rửa oan cho cô?", Tôn Hàn lạnh nhạt nói.
Giang Hồi do dự một lúc lâu, cuối cùng vẫn gật đầu nghe theo Tôn Hàn.
Tôn Hàn đã giúp cô ta đến mức này rồi, nếu như cô ta không đi vào thì Tôn Hàn sẽ thất vọng vô cùng.
Hơn nữa bây giờ tình cảnh của cô ta đã thảm lắm rồi, nếu như không giải quyết thì cho dù có hủy hợp đồng trong hòa bình với công ty thì những nhãn hàng cô ta đại diện cũng sẽ kiện cô ta táng gia bại sản, mãi mãi không thể xoay người.
So với những thứ đó, việc hôm nay cô ta bị mất mặt cũng chẳng đáng vào đâu.
Mười phút sau, một chiếc xe MPV màu đen mang biển Thượng Kinh dừng trước Tinh Hoàng.
Chiếc xe này không quá bắt mắt, thậm chí có thể nói là hơi cũ, thực sự không thể nhìn ra người trong đó là một người giàu có.
Những người ra vào tòa nhà cũng không mấy để ý, mỗi ngày có biết bao siêu xe tới đây, chiếc xe MPV này còn không có tư cách đỗ trước cổng Tinh Hoàng.
Nhưng khá bất ngờ là, người lái chiếc xe này là một quân nhân mặc quân phục.
Huy hiệu 4 sao bắt mắt trên vai trông vô cùng lấp lánh.
Tài xế đó xuống xe vòng ra ghế sau rồi cung kính mở cửa.
Cảnh này khiến mọi người chú ý.
Quân nhân có huy hiệu 4 sao thì chỉ có thể là hàm tướng trở lên.
Quân nhân 4 sao này hẳn phải giữ chức vụ quan trọng trong quân đội, sao giờ lại làm tài xế cho người khác chứ?
Chẳng lẽ trong chiếc xe MPV nhìn bình thường này có nhân vật tầm cỡ nào sao?
Giang Hồi cũng nhìn chiếc xe bằng ánh mắt nghi hoặc.
Lúc này Tôn Vượng Thịnh đi xuống xe.
Ông ấy mặc một bộ Đường trang màu đỏ sẫm thêu một chữ 'Phúc' màu đen rất to, trông hơi lòe loẹt.
Tôn Hàn cũng trợn to mắt, anh không thể nào ngờ được hôm nay Tôn Vượng Thịnh lại mặc trông...quái dị như vậy!
Bộ đồ này không có vấn đề gì, nhưng anh đã đến chữa trị cho Tôn Vượng Thịnh mấy lần, biết thói quen của ông ấy là thường mặc những bộ đồ đơn giản màu xám.
Sao hôm nay lại tự nhiên ăn mặc lòe loẹt vậy?
Hơn nữa ăn mặc thế này hoàn toàn không phù hợp với địa vị của Tôn Vượng Thịnh.
"Cậu đến lâu chưa?"
Giang Hồi vô cùng kinh ngạc, vì Tôn Vượng Thịnh đi thẳng đến chỗ họ, hơn nữa còn nói chuyện rất hòa nhã với Tôn Hàn.
Dù cô ta không có mắt nhìn đến thế nào cũng có thể nhận ra, ông cụ nhìn có vẻ có địa vị cao này được Tôn Hàn mời tới để giúp đỡ.
Nhưng cũng không thể biết được, một công ty Tinh Hoàng có khối tài sản lớn, mạng lưới quan hệ rộng liệu có kính sợ người bên chính quyền như những người bình thường không.
"Vừa mới tới thôi, hôm nay đành phải làm phiền ông Tôn rồi!", Tôn Hàn lạnh nhạt nói.
"Ừ, đây là Giang Hồi đúng không, xinh đẹp quá!"
Tôn Vượng Thịnh nhìn Giang Hồi, giọng điệu vô cùng hòa nhã, không hề có chút uy nghiêm nào của người có địa vị cao.
"Xin chào ông Tôn!", Giang Hồi cúi đầu chào.
"Được rồi, đến rồi thì cùng vào trong thôi".
Có một tài xế quân nhân 4 sao đi đầu, ba người thuận lợi đi vào trong đại sảnh của công ty Tinh Hoàng.
"Thưa ông, xin hỏi ông tìm ai?"
Nhân viên lễ tân cũng biết nhìn người, có thể nhận ra người tới có thân phận không đơn giản nên vội vàng đi tới khách sáo hỏi.
"Tôi có hẹn với Đổng Hạo", Tôn Vượng Thịnh lạnh lùng nói.
Tôn Vượng Thịnh không hòa nhã với người ngoài như với Tôn Hàn và Giang Hồi.
Chủ tịch Đổng!!!
Nhân viên lễ tân kinh ngạc, cô ta hơi khó xử: "Thưa ông, chủ tịch không ở Thượng Kinh. Nếu mọi người muốn tìm chủ tịch thì phải hẹn trước, khi nào chủ tịch quay về thì chúng tôi sẽ thông báo cho ông!"
"Không cần rắc rối thế đâu, nếu hôm nay Đổng Hạo mà không về thì tôi sẽ dỡ cái công ty Tinh Hoàng này đi! Cô à, cô có tin lời tôi không?"
Tôn Vượng Thịnh liền thốt lên đầy uy hiếp.
Việc này...
Nhân viên lễ tân tất nhiên là không tin.
Nhưng khi nhìn tài xế mặc đồ quân nhân trông vô cùng uy nghiêm kia thì cô ta lại hơi tin.
Có thể có vệ sĩ kiêm tài xế tầm cỡ thế này thì ông cụ này chắc chắn có địa vị rất cao!
Dù sao thì cô ta cũng không thể đắc tội với người thế này.
"Ông hãy đợi một chút, tôi sẽ gọi điện cho trợ lý của chủ tịch để hỏi!"
Nhân viên lập tức về quầy rồi lấy điện thoại ra gọi đến văn phòng chủ tịch.
Mấy người khách này có vẻ không được thiện chí lắm, cô ta không có cách nào. Cách tốt nhất là báo lên trên, những chuyện khác không liên quan đến cô ta nữa.
Mấy phút sau, một người phụ nữ mặc vest khoảng 30 tuổi vội vàng đi ra.
"Chào ông, tôi là Lưu Văn Thiến, trợ lý của chủ tịch, xin hỏi quý danh của ông đây?"
"Liên quan gì đến cô? Đổng Hạo đâu? Không phải nói rằng tối qua có phải lên chuyến hay muộn nhất cũng phải bay về sao, sao bây giờ lại không thấy ai đâu, chẳng lẽ đang ở tận ngoài vũ trụ à?", Tôn Vượng Thịnh nói một tràng dài.
Ông ấy thấy hơi bực mình.
Nếu theo đúng lịch trình thì lúc này Đổng Hạo phải có mặt ở công ty rồi.
Nhưng mà giờ vẫn chẳng thấy đâu.
Vấn đề này tuy không phải quá to tát, nhưng dám không coi lời của Tôn Vượng Thịnh này ra gì thì đúng là vấn đề lớn.
Ông ấy vẫn chưa già cả đến nỗi không động đậy được, thế mà đám thế hệ sau dám cư xử thế này à?
Lưu Văn Thiến giật bắn mình, tối qua chủ tich gọi cho cô ta trong đêm, nói rằng hôm nay có một khách quý rất quan trọng đến công ty.
Vì bên đó chủ tịch có một hợp đồng rất quan trọng cần ký kết nên tối qua không thể về kịp.
Xem ra khách quý đó chính là ông cụ này.
Dựa theo hợp đồng, công ty giải trí Phân Văn dù có đóng băng Giang Hồi thì vẫn phải trả đủ phí hợp đồng. Hơn nữa, công ty giải trí Tinh Hoàng đã tỏ rõ thái độ rồi. Nếu vẫn muốn giữ lại Giang Hồi, rất có thể giải trí Phân Văn sẽ đắc tội giải trí Tinh Hoàng.
Dù đó chỉ là một Tô Quyền, công ty giải trí Phân Văn cũng không thể đắc tội.
Cũng hết cách, Tinh Hoàng quyền cao thế mạnh, công ty giải trí Phân Văn bọn họ chưa chắc đủ tư cách xách dép cho người ta.
Thế nên, giải quyết Giang Hồi chính là cách tốt nhất!
Nhưng việc chấm dứt hợp đồng lại liên quan đến vấn đề tiền bồi thường vi phạm hợp đồng.
Phân Văn không muốn trả!
Vậy thì chỉ đành ‘tấn công’ về phía Giang Hồi, để cô ta đồng ý ra đi mà không lấy một xu.
Mọi chuyện diễn ra rất suôn sẻ, Giang Hồi đã sắp đồng ý rồi.
Thế mà lúc này lại có một người đột nhiên nhảy ra và định phá hỏng tất cả.
Vị tổng giám đốc Lưu Khôn Viễn và những thành viên hội đồng quản trị đều cực kỳ bực tức.
Nhưng tên Tôn Hàn này rõ là rất có kiến thức, mềm hay rắn đều không lay chuyển được. Lưu Khôn Viễn đành chuyển sang chất vấn Vương Mai.
Vương Mai xui xẻo bị hỏi đến, nhất thời không biết nên nói gì.
“Được rồi, tổng giám đốc Lưu, chúng ta đừng nói mấy chuyện vô nghĩa nữa. Chính ra, công ty giải trí Phân Văn không làm gì có lỗi với Giang Hồi, Giang Hồi cũng chưa kiếm được tiền cho công ty các ông, còn đắc tội Tô Quyền của Tinh Hoàng. Các ông muốn chấm dứt hợp đồng của cô ấy mà không bồi thường cũng không phải là yêu cầu quá đáng”.
Lúc này, Tôn Hàn chợt ôn hoà nói.
Nghe vậy, sắc mặt của những thành viên trong hội đồng quản trị trong công ty giải trí Phân Văn mới tốthơn đôi chút.
Xem ra, thanh niên này cũng không phải là hạng người đòi hỏi vô lý.
Về lý mà nói, trong kinh doanh, họ làm như vậy là điều dễ hiểu.
Lưu Khôn Viễn nhìn Tôn Hàn, “Cậu trai trẻ à, nếu cậu đã hiểu được khó khăn của công ty giải trí Phân Văn chúng tôi thì không nên can dự vào chuyện này”.
“Từ góc độ của công ty giải trí Phân Văn, yêu cầu chấm dứt hợp đồng không bồi thường đúng là không quá đáng. Nhưng tổng giám đốc Lưu à, ông có từng nghĩ đến chuyện, một khi tin tức công ty giải trí Phân Văn kết thúc hợp đồng với Giang Hồi ngay lúc này bị truyền ra ngoài, sẽ đồng nghĩa với chuyện gì không?”, Tôn Hàn đột nhiên cất tiếng hỏi.
Lưu Khôn Viễn là tổng giám đốc công ty giải trí Phân Văn, là người quá lão luyện trong giới giải trí, tất nhiên hiểu anh đang ám chỉ gì.
Nếu bây giờ công ty giải trí Phân Văn chấm dứt hợp đồng với Giang Hồi, người ngoài giới sẽ nghĩ rằng Phân Văn muốn phủi sạch quan hệ với Giang Hồi.
Như thế cũng đồng nghĩa với việc chứng minh tin tức đang lan truyền trên mạng là thật.
Nếu mấy mẩu tin Giang Hồi dùng tình để nổi tiếng chỉ là tin đồn thất thiệt, thì tại sao công ty giải trí Phân Văn lại vội vàng kết thúc hợp đồng với cô ta như thế chứ?
“Chuyện này thì chúng tôi cũng hết cách, có trách thì trách Giang Hồi đã đắc tội người không nên đắc tội!”
Lưu Khôn Viễn cũng chẳng có vẻ áy náy gì. Chuyện này xảy ra đều do Giang Hồi không xử lý tốt vấn đề quan hệ giao tế.
Mà người không nên đắc tội kia, tất nhiên là Tô Quyền!
“Tôi đồng ý chấm dứt hợp đồng không cần bồi thường!”
Đúng lúc này, Giang Hồi chợt ngẩng đầu, nói bằng giọng cực kỳ nghiêm túc.
Đáp ứng điều kiện này nghĩa là Giang Hồi đã chuẩn bị rời khỏi làng giải trí mãi mãi rồi.
Gánh trên vai cái danh dùng thân thể đổi lấy tài nguyên, dù Giang Hồi rút khỏi giới giải trí một, hai năm thì chuyện này cũng không lắng xuống được.
Sau này, chỉ cần nhắc đến cái tên Giang Hồi, mọi người đều sẽ nghĩ ngay đến những tin tức tiêu cực ấy.
Giang Hồi đã bị hủy hoại thật sự rồi!
Có thể thấy rõ, Giang Hồi đã phải cố gắng nhiều thế nào mới đồng ý kết thúc hợp đồng!
“Anh Tôn à, tôi biết anh muốn giúp tôi. Nhưng chuyện này quả thật quá nghiêm trọng. Tôi cảm ơn ý tốt của anh. Nhưng cũng như tổng giám đốc Lưu đã nói đấy, chuyện này vốn là lỗi của tôi, tôi cũng phải trả giá!”
Nghe vậy, Lưu Khôn Viễn lộ vẻ nhẹ nhõm, đoạn nhìn sang Tôn Hàn, “Cậu Tôn à, cậu nghe thấy rồi đấy. Nếu Giang Hồi đã đồng ý thì cậu cũng không nên tiếp tục gây khó dễ nữa. Sớm giải quyết êm xuôi, cũng là một chuyện tốt cho Giang Hồi”.
Hy vọng lớn nhất của Lưu Khôn Viễn là xử lý chuyện này thật nhanh chóng.
Giang Hồi có bị hủy hoại thì cũng chỉ là một nghệ sĩ thôi mà, chẳng có gì đáng xót thương cả.
Vẻ lo lắng hiện rõ trên gương mặt Vương Mai.
Chẳng lẽ Giang Hồi thật sự không thể cứu vãn nữa ư?
“Theo tôi được biết, nếu quý công ty chấm dứt hợp đồng với Giang Hồi thì sẽ thiệt hại khá nhiều tiền nhỉ? Dù sao công ty giải trí Phân Văn cũng đã đầu tư rất nhiều tiền của vào Giang Hồi, vẫn chưa hoàn vốn”.
Đột nhiên, Tôn Hàn ôn tồn cất lời.
Lưu Khôn Viễn và hội đồng quản trị đưa mắt nhìn nhau.
Tất nhiên họ biết chấm dứt hợp đồng với Giang Hồi sẽ lỗ vốn!
Nhưng vấn đề là, nếu không hành động nhanh gọn dứt khoát thì sẽ lỗ nhiều tiền hơn!
Tên Tôn Hàn này nói câu đó có vẻ hơi thừa thãi.
“Anh Tôn à, tôi biết anh muốn tốt cho tôi. Nhưng anh đừng nói gì về chuyện này nữa, tôi đã quyết định rồi!”, Giang Hồi trầm giọng nói.
Chuyện đã đi đến nước này, quả thật rất khó xoay chuyển.
Cô ta từ bỏ rồi.
“Tổng giám đốc Lưu à, bất cứ chuyện gì cũng có nhiều cách giải quyết. Ví dụ như chuyện của Giang Hồi, thật ra không đến mức buộc phải kết thúc hợp đồng! Hay là ông nghe ý kiến của tôi trước nhé?”
Tôn Hàn phớt lờ Giang Hồi, đoạn nheo mắt nhìn sang Lưu Khôn Viễn.
Lưu Khôn Viễn thoáng khựng lại. Ông ta thật sự không nghĩ ra ngoài cách chấm dứt hợp đồng với Giang Hồi, thì còn cách nào khác có thể giảm tổn thất của công ty xuống mức tối thiểu.
Nhưng Lưu Khôn Viễn vẫn tò mò hỏi, “Xin cậu cứ nói!”
“Thật ra rất đơn giản, quý công ty khoan vội chấm dứt hợp đồng với Giang Hồi và hãy cho tôi ba ngày. Tôi sẽ thuyết phục được công ty giải trí khác mua lại Giang Hồi. Như vậy, quý công ty không cần chịu thiệt vì tin tức tiêu cực của Giang Hồi, còn có thể kiếm một khoản tiền để bù vào tổn thất!”, Tôn Hàn nói.
Lưu Khôn Viễn nói với giọng khó tin, “Thật ư? Sẽ có công ty giải trí khác đồng ý tiếp nhận Giang Hồi sao?”
Ông ta không tin!
Giang Hồi bây giờ, rơi vào tay ai cũng là một củ khoai nóng bỏng tay!
Công ty giải trí nào ngu ngốc đồng ý mua lại Giang Hồi kia chứ?
“Có được hay không thì ba ngày sau là biết thôi, chẳng lẽ quý công ty không thể cho tôi thời gian ba ngày ư?”, Tôn Hàn cười nói.
Mấy thành viên trong ban quản trị thầm thì bàn với nhau.
Một phút sau, Lưu Khôn Viễn đưa ra quyết định, “Được, tôi tin cậu và sẽ cho cậu ba ngày. Nhưng nếu ba ngày sau không có công ty giải trí nào đồng ý mua lại Giang Hồi,thì Giang Hồi buộc phải chấp nhận kết thúc hợp đồng mà không nhận tiền đền bù!”
Đây là điều kiện!!
“Cô thấy thế nào?”, Tôn Hàn hỏi Giang Hồi.
“Được!”
Giang Hồi thoải mái đồng ý ngay. Đã đi đến nước này rồi, mọi chuyện còn có thể tệ hơn sao?
“Vậy được, tôi đưa Giang Hồi đi nhé. Tổng giám đốc Lưu cứ chờ tin tốt của tôi”.
“Không thành vấn đề!”
Có lợi ích, Lưu Khôn Viễn cũng nói chuyện khách sáo với Tôn Hàn hơn.
Sau khi ra ngoài, Giang Hồi hít thật sâu một hơi không khí trong lành, đoạn cười gượng, “Lại làm phiền anh Tôn rồi!”
Tôn Hàn cười ha ha, “Không phiền lắm đâu. Cô về nhà nghỉ ngơi chờ tin tức đi. Giúp ai thì giúp cho trót, nếu đã phụ trách lo chuyện của cô thì tôi không thể bỏ dở giữa chừng. Hơn nữa, việc Tô Quyền bất chấp tất cả để đối phó cô như vậy, thật ra cũng là chuyện tốt do tôi gây nên”.
“Rốt cuộc anh đã làm gì Tô Quyền vậy?”
Giang Hồi cũng rất tò mò và khó hiểu. Lần này Tô Quyền hành động như thế chẳng khác gì muốn dồn cô ta vào chỗ chết!
Thù hằn sâu đậm đến thế ư?
“Khụ khụ, cũng không có gì!”, Tôn Hàn ho khan mấy tiếng đầy lúng túng.
Chương 429: Làm cháu nuôi của Tôn Vượng Thịnh, không mất mặt đâu!
Sau khi tạm biệt Giang Hồi, Tôn Hàn tìm được Giang Lệ đang chơi gôn ở câu lạc bộ Lâm An.
Hai người ngồi xuống băng ghế.
“Ngưỡng mộ anh Giang thật đấy, ngày nào cũng có thể sống vui vẻ nhàn hạ như thế này”, Tôn Hàn nói đùa.
Từ khi anh gặp Giang Lệ ở Thượng Kinh, thì hình như toàn bộ thời gian của Giang Lệ đều dành cho việc chơi bời.
Quả là rất nhàn nhã!
“Cậu nghĩ rằng tôi rất vui vẻ. Nhưng bây giờ phía Công Tử Minh đều không nghe theo tôi, các thành viên đang muốn Tôn Khải Thành thay thế tôi, phụ trách vận hành tập đoàn Thiên Tử! Tất nhiên là tôi không có gì để làm rồi”, Giang Lệ đảo mắt.
Ngay lập tức, Tôn Hàn lộ vẻ lúng túng.
Việc vị trí đứng đầu Công Tử Minh của Giang Lệ bị lung lay, có liên quan trực tiếp đến thất bại thảm hại ở Tây Nam.
Mà những chuyện ấy đều do Tôn Hàn gây ra!
Tất nhiên, bây giờ Giang Lệ có thể làm bạn với Tôn Hàn thì hẳn không còn để bụng chuyện này rồi.
Xét đến bụng dạ của Giang Lệ, Tôn Hàn nghĩ là không phục cũng không được.
“Thế Tôn Khải Thành có thái độ ra sao?”, Tôn Hàn tò mò hỏi.
Anh đã đến Thượng Kinh rất lâu rồi, mà Tôn Khải Thành vẫn chưa có động tĩnh gì.
“Tôn Khải Thành ấy à, ha ha, vừa muốn phụ trách Công Tử Minh và kiểm soát tập đoàn Thiên Tử, lại vừa không muốn tự huỷ hoại danh tiếng của bản thân để ngồi vào vị trí ấy”, Giang Lệ bật cười.
Tôn Hàn nghe vậy cũng cười theo, “Theo ý anh Giang, thì Tôn Khải Thành này giống như kỹ nữ muốn lập đền thờ trinh tiết”.
“Gần giống vậy”, Giang Lệ mím môi nói.
Công Tử Minh thuộc thế giới ngầm, trở thành kẻ đứng đầu Công Tử Minh cũng đồng nghĩa với việc trát một lớp bùn lên gia thế.
Nhưng không thể phủ nhận rằng, trở thành người đứng đầu Công Tử Minh và nắm giữa một tập đoàn có giá trị thị trường hàng trăm tỷ như tập đoàn Thiên Tử, là một chuyện vô cùng hấp dẫn.
Ngay cả Tôn Khải Thành cũng thèm muốn lợi ích của chuyện ấy.
“Vậy Tôn Khải Thành không muốn tự mình xung trận, mà sẽ đưa một người ngoan ngoãn lên ngồi vào vị trí đứng đầu Công Tử Minh?”, Tôn Hàn nói tiếp.
Nếu Tôn Khải Thành muốn đạt mục đích ấy, cách duy nhất là đưa một con rối lên nắm giữ Công Tử Minh.
Giang Lệ gật đầu, “Về cơ bản là thế. Với tổn thất mà tôi đã gây ra cho tập đoàn Thiên Tử tại Tây Nam, nếu muốn tự mình ngồi vào vị trí ấy, Tôn Khải Thành chỉ cần nói một câu thôi thì đã có thể mở cuộc họp hội đồng quản trị, và thay thế vị trí của tôi rồi”.
“Còn tình hình bây giờ là, ngày nào cũng có nhiều thành viên của Công Tử Minh tìm đến Tôn Khải Thành và hy vọng Tôn Khải Thành sẽ thế chỗ tôi. Còn Tôn Khải Thành đến nay vẫn chưa có động thái gì cả!”
Tôn Khải Thành mà muốn thế chỗ Giang Lệ thì không khó.
Nhưng nếu muốn đưa một quân cờ lên thế chỗ Giang Lệ thì chuyện không còn dễ dàng nữa.
“Xem ra gần đây anh Giang không được vui vẻ lắm”, Tôn Hàn như đang cảm thán.
Giang Lệ bật cười ha ha, song không cho là vậy, “Cậu sai rồi, tôi thật sự không sao cả. không làm người đứng đầu Công Tử Minh nữa cũng chẳng hề gì. Đừng quên là tôi còn Thiết Lê Hoa!”
Nói cách khác, dù không còn quản lý Công Tử Minh nữa, thì Giang Lệ vẫn sẽ là Giang Lệ thôi!
Thế lực của Thiết Lê Hoa đã đủ bảo đảm cho địa vị của Giang Lệ không suy chuyển rồi.
“Được rồi, nói ý định của cậu đi, tôi không tin cậu đích thân đến tìm tôi chỉ vì tán gẫu mấy chuyện của Công Tử Minh. Tôi có đọc tin tức của Giang Hồi rồi. Nói đi, cậu muốn tôi làm gì cho cô ta?”
Sau đó, Giang Lệ đã đi thẳng vào vấn đề.
Ngay khi thấy Tôn Hàn tìm mình, Giang Lệ đã đoán ra anh đến đây vì ai rồi.
Vì cô diễn viên Giang Hồi đó.
“Trong ba công ty giải trí lớn nhất Thượng Kinh, anh Giang thân với công ty nào?”, nếu đối phương đã mở lời thì Tôn Hàn cũng không giấu giếm nữa, thành thật nói.
“Tìm công ty cho cô ta à? Để tôi nghĩ xem…”
Giang Lệ vừa ngẫm nghĩ vừa nói, “Ông chủ của giải trí Tinh Hoàng là Đổng Hạo, khá thân với nhà họ Tôn và nhà họ Vương, không có liên hệ gì với tôi. Ông chủ của giải trí Thần Thoại là Chu Vũ Cường, thật ra là người đứng đầu một tập đoàn lớn và ít tiếng nói. Chuyện của Giang Hồi, có tìm người này cũng vô dụng!”
“Cuối cùng là truyền thông Ngân Trần, ông chủ tên là Lạc Văn Thư, có quan hệ rất tốt với Chu Giang. Mà Tôn Hàn à, muốn truyền thông Ngân Trần đón nhận Giang Hồi thì dễ thôi. Nhưng nếu tin tức của Giang Hồi không được rửa sạch, thì dù Lạc Văn Thư có nể mặt Chu Giang, Giang Hồi cũng đừng mong có tài nguyên để phát triển tiếp”.
“Đây là thời đại tin tức dễ bùng nổ. Một khi Giang Hồi đã bị công chúng xem là một người phụ nữ không tốt, thì dù có được các ông chủ lớn hậu thuẫn lớn đến mấy, cô ta cũng không thể nổi tiếng!”
Tôn Hàn gật đầu, biết những lời của Giang Lệ đều là lời thật lòng.
Đoạn, anh nói, “Anh Giang à, làm phiền anh đánh tiếng với anh Chu, nhờ truyền thông Ngân Trần liên hệ với giải trí Phân Văn để mua lại hợp đồng của Giang Hồi nhé. Tôi sẽ nghĩ cách giải quyết chuyện tin tức của Giang Hồi!”
Giang Lệ đã nói rất rõ ràng rồi.
Vẫn phải tìm đến nhà họ Tôn nếu muốn làm thay đổi quyết định của giải trí Tinh Hoàng!
Vừa khéo, với Tôn Hàn, đây không phải là chuyện khó.
“Được. Tôi cũng biết Giang Hồi, đó là một nữ diễn viên có khả năng thích nghi rất tốt. Chỉ cần xử lý tốt những tin tức xấu kia, thì chắc chắn vẫn có giá trị khai thác! Lạc Văn Thư mua lại sẽ không lỗ!”
Giang Lệ vẫn thẳng thắn đồng ý như mọi khi, đoạn cười đùa, “Tôn Hàn, cậu thật sự không có quan hệ gì với Giang Hồi? Nếu không có quan hệ gì thì sao phải giúp đỡ cô ta như thế chứ?”
“Giúp người ta không nhất thiết phải có quan hệ gì đó mà. Trước đây chẳng phải anh Giang và tôi như nước với lửa à? Sao bây giờ lại nhiệt tình giúp đỡ tôi vô điều kiện như thế?”
Giang Lệ lại lắc đầu, “Không giống, tôi có yêu cầu ở cậu mà”.
Tôn Hàn nheo mắt, cuối cùng Giang Lệ cũng chịu nói thật rồi.
…
Xẩm tối, Tôn Hàn đến nhà họ Liễu.
Theo lời đã hứa, tối nay anh lại đến châm cứu cho Tôn Vượng Thịnh.
Về phía Cẩm Tân Châu thì tám ngày hoặc mười ngày đến một lần là được, không có gì vội vàng.
Tôn Hàn châm cứu cho Tôn Vượng Thịnh xong thì đã hơn mười giờ tối.
Tôn Vượng Thịnh đứng dậy, thử vận động gân cốt, đoạn cười ha ha, “Tiểu Tôn à, y thuật của cậu đúng là chân truyền từ Quỷ Y. Cậu mới châm cho tôi ba lần thôi mà tôi như thể trẻ lại mười tuổi vậy”.
Tôn Hàn vừa thu dọn kim châm vừa nhẹ nhàng nói, “Nếu không có chút bản lĩnh thì tôi làm sao dám trị bệnh cho ông Tôn?”
“Nói đúng lắm”, Tôn Vượng Thịnh gật đầu.
Sau đó, Tôn Vượng Thịnh bèn nghiêm túc ngắm nghía Tôn Hàn, “Nói mới thấy, trông cậu thật sự rất giống một cậu con trai của tôi. Vẻ ngoại không giống nhiều, nhưng phong thái thì giống vô cùng”.
“Nếu không vì tôi không có cháu trai thất lạc, thì tôi thật sự nghi ngờ rằng cậu là cháu tôi đấy”.
Câu nói này chỉ là đùa!
Nhưng Tôn Hàn nghe như sét đánh giữa trời quang!
Chẳng lẽ Tôn Vượng Thịnh nhìn ra gì rồi sao?
Tôn Vượng Thịnh không phải không có cháu trai thất lạc, chỉ là đã tìm được mà thôi.
Ấy là Từ Tiểu Bân!
“Ha ha, Tiểu Tôn à, chỉ là đùa thôi mà. Nhưng thật đấy, nếu như cậu đồng ý, hay làm cháu nuôi của tôi đi. Làm cháu nuôi của Tôn Vượng Thịnh này, không mất mặt đâu!!”, Tôn Vượng Thịnh nửa đùa nửa thật.
Tôn Hàn không do dự, “Thôi vậy, tôi cũng không muốn vô duyên vô cớ có một ông nội nuôi! Nhưng có chuyện này, tôi đành làm phiền ông Tôn một lần!”
“Tôi có một người bạn, tên là Giang Hồi…”
Chương 430: Cậu Tôn thật và giả
Sau khi nghe Tôn Hàn thuật lại đại khái tình tình, Tôn Vượng Thịnh hơi chau mày lại.
“Ý cậu là có một con sâu mọt trong công ty giải trí Tinh Hoàng, muốn cưỡng bức một nữ diễn viên tên Giang Hồi, sau đó lợi dụng chức quyền để làm ra những chuyện như thế, đúng không?”
Ở vị thế của Tôn Vượng Thịnh, ông ấy tuyệt đối sẽ không quan tâm đến những diễn viên ca sĩ này. Nếu không vì chuyện này có liên quan đến Tôn Hàn, có lẽ Tôn Vượng Thịnh cũng sẽ chẳng biết có một nữ diễn viên tên là Giang Hồi.
Tôn Hàn gật đầu, “Phải ạ, người đó tên là Tô Quyền!”
“Chỉ là một tên hề ngông nghênh làm trò thôi, không phiền hà gì tôi đâu! Nhưng nếu không liên can gì đến cậu thì cũng đâu đáng để cậu nhờ vả tôi nhỉ? Cậu và cô diễn viên Giang Hồi ấy có quan hệ gì thế?”, Tôn Vượng Thịnh bỗng hào hứng hóng chuyện.
Tôn Hàn đáp, “Chỉ là bạn tôi thôi. Tôi không thích hành vi ấy của Tô Quyền nên định tiện tay giúp đỡ một chút”.
“Chỉ là bạn bè thôi à?”, Tôn Vượng Thịnh vẫn chưa tin lắm.
Tôn Hàn bật cười, đoạn gật đầu, “Đúng thế, chỉ là bạn thôi”.
Ngồi ở mép giường, Tôn Vượng Thịnh ngẩng đầu nhìn Tôn Hàn chăm chú trong giây lát, cũng không biết đang nghĩ ngợi gì, mãi sau mới lên tiếng, “Được. Tôi nhớ Đổng Hạo là ông chủ của giải trí Tinh Hoàng, đấy cũng là một hậu bối của tôi”.
“Mười giờ sáng mai, đưa người bạn ấy của cậu đến giải trí Tinh Hoàng đi, tôi sẽ đích thân sang hỏi chuyện”.
Chuyện này…
Tôn Hàn do dự một lát, đoạn bật cười, “Ông Tôn à, đây chỉ là chuyện nhỏ với ông thôi. Ông chỉ cần gọi một cuộc điện thoại cho ông chủ Đổng là được. Nhất thiết phải đích thân đến đó sao?”
Chuyện này, Tôn Hàn nhờ Tôn Vượng Thịnh vì ông chủ Đổng Hạo của Tinh Hoàng thuộc vai vế con cháu của ông ấy.
Với uy danh của Tôn Vượng Thịnh, đừng nói là có kẻ gài bẫy Giang Hồi, cho dù tin tức gây bất lợi cho Giang Hồi mà Tô Quyền tung ra đều là thật, thì chỉ cần Tôn Vượng Thịnh nói một câu thôi, Đổng Hạo sẽ nghĩ mọi cách để ém tin xuống.
Với Tôn Vượng Thịnh, Đổng Hạo tuyệt đối không dám bất kính.
Chính vì Tôn Vượng Thịnh có địa vị cao như thế, nên việc đích thân đến đó xử lý quả là chuyện bé xé to.
“Chuyện của bạn bè ân nhân cứu mạng tôi nào phải là chuyện nhỏ. Nếu muốn giải quyết phiền phức này, thì cứ làm theo căn dặn của tôi”.
Dứt lời, Tôn Vượng Thịnh chợt lấy điện thoại thiết kế riêng cho mình ra, lục danh bạ rồi bấm phím gọi.
Tôn Vượng Thịnh cố ý bật loa ngoài trước mặt Tôn Hàn.
“Chú Tôn à, sao chú lại có thời gian gọi cho cháu thế ạ? Chú trách cháu gần đây không thăm chú phải không ạ?”
Điện thoại vừa kết nối, bên kia đầu dây lập tức vang lên giọng nói cực kỳ kính cẩn của một người đàn ông trung niên.
“Hầy, hậu bối các cậu mỗi năm một bận rộn. Có thăm cái thân già này hay không cũng không sao, có lòng là được rồi”, Tôn Vượng Thịnh uy nghiêm nói.
“Ôi ôi, chú Tôn đừng nói thế ạ. Chú đừng trách tội cháu. Chuyện có to bằng trời cũng tạm gác lại, tối mai cháu sẽ đích thân sang thăm chú ạ!”, Đổng Hạo cuống quýt đáp.
“Bây giờ đang ở đâu đấy?”, Tôn Vượng Thịnh hỏi.
“Cháu đang bàn chuyện làm ăn ở vùng khác ạ. Tối nay cháu sẽ bắt chuyến bay sớm nhất để trở về!”
Tôn Vượng Thịnh nói thẳng, “Thế thì về nhanh đi. Sáng mai, tôi muốn đến thăm công ty giải trí Tinh Hoàng của cậu”.
Trong điện thoại, Đổng Hạo im lặng mấy giây mới dè dặt lên tiếng, “Chú Tôn à, chú nói vậy làm cháu cứ lo lo làm sao ấy ạ. Nếu có chuyện gì thì chú cứ nói thẳng ạ. Chỉ cần một câu của chú thôi, chuyện gì cháu cũng sẽ làm!”
Đã làm chủ một trong ba công ty giải trí lớn nhất cả nước thì tất nhiên là một người nhanh nhạy rồi.
Đổng Hạo vừa nghe đã biết có chuyện gì đó.
Hơn nữa, chuyện còn không hề đơn giản.
Chỉ là Tôn Vượng Thịnh không có ý nói rõ trong điện thoại, giọng điệu không cho phép từ chối, “Về rồi hẵng nói”.
Dứt lời, Tôn Vượng Thịnh đã cúp máy.
Tôn Hàn xem như được chứng kiến vẻ bá đạo của Tôn Vượng Thịnh rồi. Ông chủ lớn như Đổng Hạo thì sao, bàn công việc ở vùng khác thì sao chứ?
Bảo về là phải về, không được phép thương lượng!
Nhưng chuyện của Giang Hồi chỉ là một chuyện cỏn con với Tôn Vượng Thịnh thôi. Việc Tôn Vượng Thịnh tận tâm như vậy khiến Tôn Hàn khá bất ngờ.
Khi đối đãi với Tôn Hàn, Tôn Vượng Thịnh vẫn giữ vẻ mặt niềm nở, “Ngày mai cậu dẫn theo cô Giang Hồi đến đó, đừng vội vào trong, chờ tôi đến rồi chúng ta cùng vào tham quan Tinh Hoàng một chuyến. Tôi đây cũng muốn xem thử lãnh đạo của Tinh Hoàng rốt cuộc ghê gớm đến mức nào?”
Tôn Hàn vừa nghe đã biết chuyện của Giang Hồi chắn chắn sẽ được xử lý, bèn tỏ lòng cảm kích, “Vậy tôi xin thay mặt Giang Hồi, cảm ơn ông Tôn ạ!"
Bất luận mối quan hệ giữa Tôn Vượng Thịnh và anh vẫn chưa làm sáng tỏ, thì có một chuyện là sự thật.
Tôn Vượng Thịnh chỉ cần giậm chân một cái thôi, Tinh Hoàng chưa chắc có thể chống đỡ nổi!
“Cảm ơn cái gì, cậu là ân nhân cứu mạng tôi mà”.
Một lát sau, Tôn Hàn đã chào tạm biệt.
Sau đó, Liễu Thị Long từ trên lầu đi xuống, cười hỏi Tôn Vượng Thịnh, “Thấy thế nào? Y thuật của cậu Tôn Hàn ấy đáng tin chứ?”
Về địa vị, Liễu Thị Long không bằng Tôn Vượng Thịnh.
Nhưng bọn họ là bạn bè đã cùng trải qua sóng gió ở Thượng Kinh ngần ấy năm, về mặt quan hệ riêng tư còn là anh em thân thiết!
“Tìm thằng bé khám bệnh cho tôi là đúng người rồi. Chỉ là tôi không ngờ, bệnh này của tôi lại nhờ đến thằng bé chữa trị. Đôi khi nghĩ lại, tôi cũng cảm thấy hổ thẹn với thằng bé lắm”, Tôn Vượng Thịnh đứng dậy mở cửa sổ ra, đoạn cảm thán.
Liễu Thị Long nhíu mày, “Anh Tôn à, tôi chưa hiểu ý anh lắm?”
Nghe như Tôn Vượng Thịnh có gì đó liên quan đến tên Tôn Hàn này vậy.
Tôn Hàn nở nụ cười, “Không hiểu à, thế thì tôi sẽ nói rõ hơn vậy. Anh nghĩ cháu rể tương lai của anh - cậu năm nhà họ Tôn bây giờ, là cháu trai của Tôn Vượng Thịnh, là cậu năm của nhà họ Tôn thật ư?”
“Chẳng lẽ không phải sao?”, Liễu Thị Long buột miệng nói.
Tôn Vượng Thịnh cười khẩy, “Tất nhiên là không phải. Từ lúc cậu ta bước chân vào nhà họ Tôn thì tôi đã biết đó không phải là con trai của Hành Vương rồi! Tôn Tiểu Bân, không, Từ Tiểu Bân mới đúng, chỉ là một kẻ mạo danh!!”
Ầm!
Liễu Thị Long bàng hoàng mất một lúc, lập tức giận dữ nói, “Vậy mà anh không nói, anh định để cháu gái tôi gả cho một tên mạo danh ư?!”
Tôn Vượng Thịnh không hề tỏ ra áy náy, “Gả Liễu Phương Phương cho cháu trai tôi vốn là ý của anh, không phải là ý của Tôn Vượng Thịnh này. Chuyện này, anh chớ trách ai”.
Liễu Thị Long nghiêm túc suy nghĩ, vẻ mặt rất khó coi.
Một lúc lâu sau đó, Liễu Thị Long mới lên tiếng, “Ý anh là, Tôn Hàn là con trai của Tôn Hành Vương?”
Tôn Vượng Thịnh gật đầu, “Phải, tôi rất chắc chắn Tôn Hàn là con trai của Hành Vương, là cháu ruột của tôi!”
Nếu chuyện này Tôn Vượng Thịnh có thể nói cho Liễu Thị Long nghe, thì không có ý định giấu giếm đối phương rồi.
“Nhưng tại sao anh không nhận cháu chứ? Anh không muốn nhận hay vì nguyên nhân gì khác? Anh cũng biết theo di ngôn lúc lâm chung của bố anh, thì con trai của Tôn Hành Vương sẽ trở thành trưởng tộc họ Tôn và nhận được bảy mươi phần trăm sản nghiệp của nhà họ Tôn mà!”
“Anh định để tên mạo nhận Từ Tiểu Bân ấy thừa kế ư?”
Chương 431: Tên giả mạo như Từ Tiểu Bân có thể giả vờ được bao lâu nữa?
Nếu như không phải vì nguyên nhân này thì Liễu Thị Long sẽ không để Liễu Phương Phương kết hôn với Tôn Tiểu Bân.
Còn cái gọi là hôn ước cũng chỉ là thứ Liễu Thị Long bí mật tìm đến Tôn Vượng Thịnh để bịa đặt ra.
Nếu không thì không thể nói chuyện được với Trương Dương Phi!
Nhưng lúc bố của Trương Vượng Thịnh, gia chủ cũ của nhà họ Tôn lâm chung đã nói ngay trước mặt những nhân vật quyền cao chức trọng của Hoa Quốc rằng, chỉ cần con của Tôn Hành Vương còn sống thì sẽ kế thừa bảy mươi phần trăm số tài sản của nhà họ Tôn, trở thành người thừa kế tương lai của nhà họ Tôn.
Cho dù đó có là một tên ngốc thì vẫn làm như thế!
Người ngoài không biết chuyện này, những mấy lão cáo già ở Thượng Kinh đều biết rõ.
Nói cách khác, Liễu Phương Phương chỉ cần kết hôn với Tôn Tiểu Bân thì chính là bà chủ tương lai của nhà họ Tôn!
Liễu Thị Long không nghĩ cho mình thì cũng phải nghĩ cho đời sau, sau khi biết nhà họ Tôn đã tìm được cậu Năm thì ông ấy liền có tính toán ngay.
Thay vì để con gái nhà người khác được lợi thì chẳng thà để cháu gái mình được lợi.
Thế nên ông cụ liền tìm đến Tôn Vượng Thịnh nói ra suy nghĩ của mình.
Hai người là anh em bạn bè lâu năm, Tôn Vượng Thịnh không từ chối ông ấy.
Thế nên mới trở thành đã đính hôn từ trước.
Mà ngày kết hôn của Liễu Phương Phương và Tôn Tiểu Bân cũng đã được quyết định.
Thế mà vào lúc này, Tôn Vượng Thịnh lại nói với ông ấy rằng Tôn Tiểu Bân lại không phải cháu trai ruột của Tôn Vượng Thịnh.
Liễu Thị Long tức tới nỗi phát điên lên.
"Nếu như Tôn Hàn không trở về thì cả đời này tôi sẽ đối xử với Tôn Tiểu Bân như cháu trai ruột thịt. Nhưng nó có thể thuận lợi thừa kế gia sản nhà họ Tôn, trở thành gia chủ tương lai của nhà họ Tôn hay không thì phải xem số nó thế nào. Ông nên biết rằng cho dù có chỗ dựa là ông thì điều đó vẫn rất khó", Tôn Vượng Thịnh nói.
Liễu Thị Long cuối cùng cũng hiểu, ông ấy nhìn Tôn Vượng Thịnh bằng ánh mắt châm chọc, cười lạnh.
"Ông muốn bảo vệ Tôn Hàn đúng không!"
Ông ấy đã hiểu tất cả mọi chuyện.
Kẻ lợi hại nhất của nhà họ Tôn không phải là gia chủ Tôn Vượng Thịnh mà chính là bố con Tôn Đạo Hương và Tôn Khải Thành.
Năm đó lúc gia chủ cũ của nhà họ Tôn, cũng chính là bố của Tôn Vượng Thịnh bệnh tình nguy kịch đã nói rằng định trực tiếp bỏ qua Tôn Vượng Thịnh, để Tôn Hành Vương làm gia chủ.
Chính vì chuyện này mà đã gây ra không biết bao nhiêu chuyện thị phi.
Máy bay chiến đấu của Tôn Hành Vương khi về Thượng Kinh đã xảy ra sự cố, vợ của Tôn Hành Vương bị nổ chết, nhưng Tôn Hành Vương không chết.
Tuy thế, trên đường về Thượng Kinh ông ấy đã bị ám sát, cho đến bây giờ vẫn chưa thể tra ra là ai làm.
Là người bạn lâu năm đang đứng trước mặt Liễu Thị Long sao?
Hay là Tôn Đạo Hương?
Hay là người khác?
Đây vẫn còn là một câu đố.
Nhưng năm đó Tôn Hành Vương đã quay về nhà họ Tôn, chỉ là lúc đó chỉ còn thoi thóp, chẳng mấy chốc đã về chầu trời.
Tối hôm đó, hai người quyền lực nhất của nhà họ Tôn đã chết.
Trụ cột của nhà họ Tôn là Tôn Hoài Thiên!
Chiến thần của nhà họ Tôn, Tôn Hành Vương!
Chính vào tối đó Liễu Thị Long cũng ở đó, Tôn Hoài Thiên đã nói trước thi thể của Tôn Hành Vương, nếu như sau này con trai của Tôn Hành Vương quay về nhà họ Tôn thì sẽ trở thành người thừa kế của nhà họ Tôn, tiếp quản nhà họ Tôn, hơn nữa sẽ tiếp nhận bảy mươi phần trăm tài sản của nhà họ Tôn!
Liễu Thị Long vẫn nhớ rõ không quên, câu nói cuối cùng của Tôn Hoài Thu là, đây là do nhà họ Tôn nợ Tôn Hành Vương.
Chuyện này không truyền ra cho người ngoài biết. Thậm chí không ai cho rằng đứa con trai không rõ tung tích của Tôn Hành Vương có thể quay về nhà họ Tôn.
Nhưng đã 28 năm trôi qua, người đó vẫn trở về.
Nhưng Liễu Thị Long không thể ngờ được rằng, con trai của Tôn Hành Vương hóa ra lại là giả!
Tôn Vượng Thịnh định đối xử như cháu trai ruột thật sao?
"Năm đó người đối phó với Tôn Hành Vương không phải ông!", Liễu Thị Long nói với giọng khẳng định.
Suốt hơn 20 năm, Liễu Thị Long chưa từng hỏi Tôn Vượng Thịnh câu này.
Ông ấy sợ rằng, ngộ nhỡ đúng thế thì sao?
Nhưng vào lúc này ông ấy có thể xác định, bất kỳ ai cũng có thể là hung thủ năm đó, nhưng người đó tuyệt đối không phải Tôn Vượng Thịnh.
"Hổ dữ không ăn thịt con, ông cảm thấy tôi sẽ vì vị trí gia chủ mà hại con trai của mình sao?", Tôn Vượng Thịnh lạnh mặt hỏi.
"Tôi cũng nghĩ như vậy. Thế nên ông sẽ không để Tôn Hàn bị lộ ra, cứ để Tôn Tiểu Bân sống với cái danh cậu Năm. Làm như thế thì ông có thể bảo vệ cho con trai của Tôn Hành Vương".
"Nhưng ông đã từng nghĩ đến chưa, Tôn Tiểu Bân là người ngoài, nhưng theo như di ngôn của ông cụ năm xưa thì ông phải truyền vị trí gia chủ cho Tôn Tiểu Bân. Ông có thể để một người ngoài làm gia chủ nhà họ Tôn sao?"
Nghe vậy, vẻ mặt Tôn Vượng Thịnh liền trở nên hung ác: "Ông nghĩ rằng với cái tính cách tồi tệ của Từ Tiểu Bân thì có thể sống đến khi nào?"
"Khó đấy!"
Liễu Thị Long đã hoàn toàn hiểu rõ: "Từ Tiểu Bân chết đi có nghĩa là cậu Năm nhà họ Tôn sẽ chết. Vậy thì di ngôn năm đó của ông cụ Tôn Hoài Thiên coi như vô tác dụng. Như thế thì ông có thể bảo vệ được cháu trai ruột, cũng có thể không làm tổn hại đến hai bố con Tôn Đạo Hương và Tôn Khải Thành!"
"Từ Tiểu Bân chính là kẻ chết thay mà ông tìm ra!"
Người ngoài không biết rõ nhà họ Tôn bây giờ, nhưng Liễu Thị Long lại biết rõ, hai bố con Tôn Đạo Hương giờ quá mạnh.
Cả hai người đều vô cùng bản lĩnh.
Trong tình huống đó, họ không thể nào chấp nhận chuyện một người nhà họ Tôn khác tiếp quản nhà họ Tôn.
Bố con Tôn Đạo Hương có thể sẽ gây hại cho Từ Tiểu Bân vì quyền lực của nhà họ Tôn.
Mà chính vì như thế nên Tôn Vượng Thịnh mới dùng ly miêu tráo Thái tử.
Thế mà Liễu Thị Long lại ngốc nghếch cho rằng Từ Tiểu Bân chính là cháu trai ruột của Tôn Vượng Thịnh. Nếu thế thì Liễu Thị Long sẽ cố gắng hết sức để bảo vệ Từ Tiểu Bân có thể thuận lợi ngồi lên vị trí gia chủ.
Chỉ cần Liễu Thị Long đồng ý đứng về phe Từ Tiểu Bân thì có thể đấu với Tôn Đạo Hương một trận.
Mà kết quả thì lại rất đáng sợ!
Nếu thực sự để cháu gái ông ấy kết hôn với Tôn Tiểu Bân thì khổ thân cho con bé quá.
"Tôn Vượng Thịnh, cuộc hôn nhân giữa Liễu Phương Phương và Tôn Tiểu Bân coi như bỏ, bỏ đi! Dù thế nào thì tôi cũng không chấp nhận cuộc hôn nhân đó đâu!"
Sau khi đã hiểu rõ, Liễu Thị Long liền tức giận nói.
"Toàn Thượng Kinh đã biết chuyện này, ông nghĩ rằng có thể làm thế sao?", Tôn Vượng Thịnh bật cười ha hả.
"Tôi không quan tâm, tôi không thể đẩy cháu gái tôi vào hố lửa được!", Liễu Thị Long bắt đầu giờ trò vô lại.
Tôn Vượng Thịnh lắc đầu, ông ấy biết ngay là ông bạn già này sẽ không chấp nhận.
"Thực ra ông nghĩ nhiều rồi, chỉ cần người mà Liễu Phương Phương kết hôn là cậu Năm nhà họ Tôn là được, không nhất định phải là Tôn Tiểu Bân!"
Nghe vậy, Liễu Thị Long không nói gì nữa.
Tôn Vượng Thịnh híp mắt, nói: "Tôi định để cho Từ Tiểu Bân trở thành cậu Năm nhà họ Tôn, sống được bao nhiêu năm thì cũng không biết, chuyện sau này không nói trước được".
"Nhưng mà Tôn Hàn đã đến Thượng Kinh, ý đồ của nó còn chưa rõ ràng sao?"
"Tôn Hàn muốn điều tra chân tướng!", Liễu Thị Long liền thốt lên.
Tôn Vượng Thịnh gật đầu: "Chữa bệnh cho ông, sau đó thông qua ông chữa bệnh cho tôi, không thể nào có chuyện nó không có kế hoạch gì".
"Nếu như nó không muốn yên ổn mà nhất quyết muốn tới Thượng Kinh như vậy, thế thì không thể không nhảy vào vũng nước đục này".
"Ông cảm thấy tên giả mạo Từ Tiểu Bân kia có thể giả vờ được bao lâu nữa?"
Chương 432: Chẳng lẽ đang ở tận ngoài vũ trụ à?
"Cái cô Giang Hồi đó đến công ty chúng ta rồi, hì hì!"
"Cô ta tới công ty Tinh Hoàng chúng ta làm gì? Tự rước lấy nhục, hay là định cúi đầu trước Tô Quyền?"
"Ai biết được, có một người đàn ông đi cùng cô ta, trông cũng đẹp trai, ăn mặc cũng ổn, giống cậu ấm nhà giàu lắm! Mọi người nói xem có phải họ đến làm khó Tô Quyền không?"
"Nếu như thế thật thì tốt quá. Có người xử lý cái tên gây hại như Tô Quyền thì mọi người đều vui. Nhưng mà mọi người thấy điều này có thể xảy ra sao?"
Buổi sáng, tại công ty giải trí Tinh Hoàng, có mấy nữ nghệ sĩ ngồi túm tụm với nhau, họ chỉ chỉ trỏ trỏ Giang Hồi và Tôn Hàn đang ở bên ngoài sảnh tòa nhà.
Cùng là nghệ sĩ nên họ chẳng lạ gì Giang Hồi.
Họ cũng đã nghe nói về tin tức giữa Giang Hồi và Tô Quyền.
Những người trong nội bộ Tinh Hoàng biết rõ nhất về scandal của Giang Hồi, đại khái là Tô Quyền coi trọng Giang Hồi, muốn ngủ với cô ta nhưng bất thành, sau đó trong cơn tức giận muốn hủy hoại danh tiếng của Giang Hồi.
Tô Quyền đã làm quá nhiều chuyện như thế này, thậm chí là làm những việc khiến ai cũng thấy căm phẫn.
Nhưng Tô Quyền có chống lưng mạnh, thế nên mọi người chỉ có thể nhẫn nhịn.
Những nữ nghệ sĩ này khá đồng tình với Giang Hồi.
Dù sao thì cũng cùng nghề, họ ít nhiều gì cũng có chút thương cảm.
Thậm chí có nữ nghệ sĩ còn nghĩ, ngộ nhỡ có một ngày Tô Quyền coi trọng mình thì phải làm thế nào đây?
Lúc này Tôn Hàn đang đứng đợi dưới sảnh cùng với Giang Hồi.
Tôn Hàn rất bình tĩnh, còn Giang Hồi lại thấp thỏm không yên.
"Anh Tôn, hay là chúng ta về đi. Tôi thực sự không muốn đến công ty giải trí Tinh Hoàng đâu".
Cô ta lo lắng Tô Quyền sẽ lại chế giễu cô ta, hoặc là cô ta lại lên báo một lần nữa.
Cô ta tới công ty giải trí Tinh Hoàng mới hơn mười phút mà đã có paparazzi bám đuôi.
"Muốn tháo nút phải tìm người buộc nút, hôm nay nếu cô không vào đây thì ai rửa oan cho cô?", Tôn Hàn lạnh nhạt nói.
Giang Hồi do dự một lúc lâu, cuối cùng vẫn gật đầu nghe theo Tôn Hàn.
Tôn Hàn đã giúp cô ta đến mức này rồi, nếu như cô ta không đi vào thì Tôn Hàn sẽ thất vọng vô cùng.
Hơn nữa bây giờ tình cảnh của cô ta đã thảm lắm rồi, nếu như không giải quyết thì cho dù có hủy hợp đồng trong hòa bình với công ty thì những nhãn hàng cô ta đại diện cũng sẽ kiện cô ta táng gia bại sản, mãi mãi không thể xoay người.
So với những thứ đó, việc hôm nay cô ta bị mất mặt cũng chẳng đáng vào đâu.
Mười phút sau, một chiếc xe MPV màu đen mang biển Thượng Kinh dừng trước Tinh Hoàng.
Chiếc xe này không quá bắt mắt, thậm chí có thể nói là hơi cũ, thực sự không thể nhìn ra người trong đó là một người giàu có.
Những người ra vào tòa nhà cũng không mấy để ý, mỗi ngày có biết bao siêu xe tới đây, chiếc xe MPV này còn không có tư cách đỗ trước cổng Tinh Hoàng.
Nhưng khá bất ngờ là, người lái chiếc xe này là một quân nhân mặc quân phục.
Huy hiệu 4 sao bắt mắt trên vai trông vô cùng lấp lánh.
Tài xế đó xuống xe vòng ra ghế sau rồi cung kính mở cửa.
Cảnh này khiến mọi người chú ý.
Quân nhân có huy hiệu 4 sao thì chỉ có thể là hàm tướng trở lên.
Quân nhân 4 sao này hẳn phải giữ chức vụ quan trọng trong quân đội, sao giờ lại làm tài xế cho người khác chứ?
Chẳng lẽ trong chiếc xe MPV nhìn bình thường này có nhân vật tầm cỡ nào sao?
Giang Hồi cũng nhìn chiếc xe bằng ánh mắt nghi hoặc.
Lúc này Tôn Vượng Thịnh đi xuống xe.
Ông ấy mặc một bộ Đường trang màu đỏ sẫm thêu một chữ 'Phúc' màu đen rất to, trông hơi lòe loẹt.
Tôn Hàn cũng trợn to mắt, anh không thể nào ngờ được hôm nay Tôn Vượng Thịnh lại mặc trông...quái dị như vậy!
Bộ đồ này không có vấn đề gì, nhưng anh đã đến chữa trị cho Tôn Vượng Thịnh mấy lần, biết thói quen của ông ấy là thường mặc những bộ đồ đơn giản màu xám.
Sao hôm nay lại tự nhiên ăn mặc lòe loẹt vậy?
Hơn nữa ăn mặc thế này hoàn toàn không phù hợp với địa vị của Tôn Vượng Thịnh.
"Cậu đến lâu chưa?"
Giang Hồi vô cùng kinh ngạc, vì Tôn Vượng Thịnh đi thẳng đến chỗ họ, hơn nữa còn nói chuyện rất hòa nhã với Tôn Hàn.
Dù cô ta không có mắt nhìn đến thế nào cũng có thể nhận ra, ông cụ nhìn có vẻ có địa vị cao này được Tôn Hàn mời tới để giúp đỡ.
Nhưng cũng không thể biết được, một công ty Tinh Hoàng có khối tài sản lớn, mạng lưới quan hệ rộng liệu có kính sợ người bên chính quyền như những người bình thường không.
"Vừa mới tới thôi, hôm nay đành phải làm phiền ông Tôn rồi!", Tôn Hàn lạnh nhạt nói.
"Ừ, đây là Giang Hồi đúng không, xinh đẹp quá!"
Tôn Vượng Thịnh nhìn Giang Hồi, giọng điệu vô cùng hòa nhã, không hề có chút uy nghiêm nào của người có địa vị cao.
"Xin chào ông Tôn!", Giang Hồi cúi đầu chào.
"Được rồi, đến rồi thì cùng vào trong thôi".
Có một tài xế quân nhân 4 sao đi đầu, ba người thuận lợi đi vào trong đại sảnh của công ty Tinh Hoàng.
"Thưa ông, xin hỏi ông tìm ai?"
Nhân viên lễ tân cũng biết nhìn người, có thể nhận ra người tới có thân phận không đơn giản nên vội vàng đi tới khách sáo hỏi.
"Tôi có hẹn với Đổng Hạo", Tôn Vượng Thịnh lạnh lùng nói.
Tôn Vượng Thịnh không hòa nhã với người ngoài như với Tôn Hàn và Giang Hồi.
Chủ tịch Đổng!!!
Nhân viên lễ tân kinh ngạc, cô ta hơi khó xử: "Thưa ông, chủ tịch không ở Thượng Kinh. Nếu mọi người muốn tìm chủ tịch thì phải hẹn trước, khi nào chủ tịch quay về thì chúng tôi sẽ thông báo cho ông!"
"Không cần rắc rối thế đâu, nếu hôm nay Đổng Hạo mà không về thì tôi sẽ dỡ cái công ty Tinh Hoàng này đi! Cô à, cô có tin lời tôi không?"
Tôn Vượng Thịnh liền thốt lên đầy uy hiếp.
Việc này...
Nhân viên lễ tân tất nhiên là không tin.
Nhưng khi nhìn tài xế mặc đồ quân nhân trông vô cùng uy nghiêm kia thì cô ta lại hơi tin.
Có thể có vệ sĩ kiêm tài xế tầm cỡ thế này thì ông cụ này chắc chắn có địa vị rất cao!
Dù sao thì cô ta cũng không thể đắc tội với người thế này.
"Ông hãy đợi một chút, tôi sẽ gọi điện cho trợ lý của chủ tịch để hỏi!"
Nhân viên lập tức về quầy rồi lấy điện thoại ra gọi đến văn phòng chủ tịch.
Mấy người khách này có vẻ không được thiện chí lắm, cô ta không có cách nào. Cách tốt nhất là báo lên trên, những chuyện khác không liên quan đến cô ta nữa.
Mấy phút sau, một người phụ nữ mặc vest khoảng 30 tuổi vội vàng đi ra.
"Chào ông, tôi là Lưu Văn Thiến, trợ lý của chủ tịch, xin hỏi quý danh của ông đây?"
"Liên quan gì đến cô? Đổng Hạo đâu? Không phải nói rằng tối qua có phải lên chuyến hay muộn nhất cũng phải bay về sao, sao bây giờ lại không thấy ai đâu, chẳng lẽ đang ở tận ngoài vũ trụ à?", Tôn Vượng Thịnh nói một tràng dài.
Ông ấy thấy hơi bực mình.
Nếu theo đúng lịch trình thì lúc này Đổng Hạo phải có mặt ở công ty rồi.
Nhưng mà giờ vẫn chẳng thấy đâu.
Vấn đề này tuy không phải quá to tát, nhưng dám không coi lời của Tôn Vượng Thịnh này ra gì thì đúng là vấn đề lớn.
Ông ấy vẫn chưa già cả đến nỗi không động đậy được, thế mà đám thế hệ sau dám cư xử thế này à?
Lưu Văn Thiến giật bắn mình, tối qua chủ tich gọi cho cô ta trong đêm, nói rằng hôm nay có một khách quý rất quan trọng đến công ty.
Vì bên đó chủ tịch có một hợp đồng rất quan trọng cần ký kết nên tối qua không thể về kịp.
Xem ra khách quý đó chính là ông cụ này.
Bình luận facebook