Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 444: Trương Dương Phi thực sự
Khi Tôn Hàn tan làm về nhà thì đã thấy Bạch Cần về trước rồi.
Nhìn thấy Tôn Hàn, Bạch Cần trợn tròn mắt nhìn anh không rời.
Tôn Hàn thấy rất buồn cười, hỏi: “Sao thế, trên mặt tôi có hoa à?”
“Chuyện này còn nghiêm trọng hơn việc mặt anh có hoa! Sao anh làm được vậy?” Bạch Cần bước nhanh về phía anh, tò mò hỏi.
Tôn Hàn chớp mắt hỏi lại: “Làm được cái gì cơ?”
“Chính là việc trở thành tổng giám đốc tập đoàn Thiên Tử đó! Thật không dám nghĩ tới!”
“Là do chủ tịch tập đoàn đó nhiệt tình mời nên tôi không tiện từ chối, vậy là nhận lời thôi”, Tôn Hàn thành thật khai báo.
Có điều sự thật này qua tai Bạch Cần sao lại nghe như lời khoe khoang vậy!
Lại còn không tiện từ chối?
Nếu là người khác thì chẳng vội vã vơ lấy.
“Lợi hại, lợi hại, chẳng trách anh chẳng thèm cái ghế phó tổng công ty Lệ Lan, ai ngờ anh lại leo thẳng lên chức tổng giám đốc tập đoàn Thiên Tử! Ban đầu khi anh nói về việc đó tôi còn tưởng anh đang lừa tôi! Giám đốc Tôn, đi rửa tay ăn cơm đi”, Bạch Cần cố tình trêu chọc.
Trên bàn đã bày sẵn một mâm cơm thịnh soạn, có thể thấy Bạch Cần đã bỏ ra rất nhiều công sức.
Nhưng Tôn Hàn mặt đầy tội lỗi đáp: “Hôm nay tôi không ăn cơm nhà được”.
Bạch Cần ngẩn người ra, hỏi: “Có người mời cơm sao?”
Nghĩ cũng đúng thôi.
Hiện giờ Tôn Hàn đã là tổng giám đốc tập đoàn Thiên Tử, trở thành nhân vật có máu mặt ở Thượng Kinh, sau này những buổi yến tiệc anh phải tham gia đếm không xuể!
“Ừm, có một… người bạn mời ăn cơm, tôi đã đồng ý rồi. Nếu biết ở nhà cô làm nhiều món ngon như vậy thì tôi đã từ chối rồi”, Tôn Hàn tỏ vẻ bối rối.
“Được rồi, không phải dỗ ngọt tôi đâu, nếu bạn anh đã mời thì anh đi đi”, Bạch Cần ân cần như một cô vợ hiền thục.
”
Tôn Hàn mỉm cười đáp: “Được, tôi đi thay quần áo rồi đi”.
Khi Tôn Hàn đã đi vào phòng, Bạch Cần đưa tay lên xoa xoa má mình, mặt cô đang nóng ran lên.
Hai người họ sống cùng nhau như vậy, thật là giống một…cặp vợ chồng.
Có điều, Tôn Hàn hình như chưa bao giờ có ý đó với cô.
Bạch Cần cũng không phải chưa từng bật đèn xanh, chỉ là hoa rơi hữu ý mà nước chảy vô tình.
Nghĩ đến đây, Bạch Cần không khỏi buồn bã, tự cảm thấy hơi xấu hổ.
Cho dù Tôn Hàn có không làm tổng giám đốc tập đoàn Thiên Tử thì cô cũng không xứng với anh. Giờ anh lại một bước lên mây xanh như vậy, nếu so với người ta thì cô chỉ là một chú vịt xấu xí!
Lúc này, Tôn Hàn đang ở trong phòng thay quần áo. Thực ra anh cũng đã nhận ra mối quan hệ mập mờ giữa anh và Bạch Cần.
Anh cũng cảm thấy hơi hối hận vì ban đầu đã chuyển vào đây sống cùng cô.
Nhưng vấn đề là nếu anh không dọn vào đây mà để Bạch Cần một mình dọn vào thì anh sợ cô sẽ cảm thấy tủi thân.
Anh không muốn như vậy.
Tôn Hàn khẽ thở dài, chuyện tình cảm trước giờ vẫn phức tạp như vậy, bỏ thì thương vương thì tội.
Sau khi thay xong một bộ quần áo bình thường, Tôn Hàn đi tới nhà hàng đã được hẹn trước.
Người hôm nay anh hẹn gặp chính là Trương Dương Phi!
Thực ra anh cũng ngạc nhiên khi Trương Dương Phi chủ động gọi điện rồi hẹn anh đi ăn cơm.
Mặc dù Tôn Hàn không thích Trương Dương Phi lắm nhưng anh cũng không từ chối.
Nói cho cùng thì Trương Dương Phi trong mắt Tôn Hàn cũng chỉ là hạng cậu ấm nhà giàu vô dụng không làm nên trò trống gì!
Kết giao với anh ta chưa chắc đã được lợi nhưng nếu đắc tội thì cũng sẽ gặp rắc rối!
“Cậu chủ Trương, có mình cậu thôi sao?”
Tôn Hàn đi về phía bàn tiệc, cười hỏi.
Trương Dương Phi ngẩng đầu lên nhìn Tôn Hàn, cũng mỉm cười từ thiện rồi đừng dậy đón tiếp: “Giám đốc Tôn đến rồi, mời ngồi!”
“Cậu chủ Trương cũng ngồi đi!”
“Mời giám đốc Tôn ăn cơm đương nhiên không cần mời cả những người không liên quan. Giám đốc Tôn quả thực khiến người khác ngạc nhiên, mới chỉ một thời gian ngắn mà đã đổi đời, trở thành tổng giám đốc tập đoàn Thiên Tử! Có thể thấy Giang Lệ rất coi trọng anh”.
Trương Dương Phi đột nhiên khách sáo thế này khiến Tôn Hàn không kịp thích nghi.
Bởi trong ấn tượng của Tôn Hàn, Trương Dương Phi là một kẻ kiêu căng ngang ngược.
Nhưng nếu nói Trương Dương Phi đột nhiên trở nên khách sáo là do thân phận mới của Tôn Hàn thì cũng không phải.
Tổng giám đốc tập đoàn Thiên Tử quả thực là đáng gờm, nhưng đối với Trương Dương Phi mà nói thì cũng không cần thiết phải luồn cúi lấy lòng.
Hai chữ “quyền lợi” thì “quyền” đi trước, “lợi” theo sau.
Trong giới làm ăn cũng vậy.
Những người thực sự có quyền lực là những người làm trong Bộ Thương mại. Làm ăn có lớn đến đâu cũng không thể đắc tội với những người đó.
Vừa hay, nhà Trương Dương Phi khá có thế lực trong Bộ Thương mại.
“Anh Giang chỉ cho tôi một cơ hội mà thôi, nếu tôi làm không tốt thì bất cứ lúc nào cũng có thể bị bãi nhiệm. Vậy nên không dám nhận lời khen ngợi của cậu chủ Trương!”, Tôn Hàn cũng khách sáo đáp.
Trương Dương Phi đột nhiên hơi cau mày, không tiếp tục cười nói như ban nãy nữa.
“Tôn Hàn, tôi và anh cũng không phải người xa lạ, những lời khách sáo tôi sẽ không nói nữa. Thực ra hôm nay tôi tìm anh chỉ là muốn tìm một người uống rượu. Kể ra thì cũng buồn cười, tôi lớn lên ở Thượng Kinh này, nhưng đến lúc cần một người uống rượu, nói chuyện cùng thì lại tìm hoài không thấy một tri kỷ”.
Nghe vậy, Tôn Hàn có chút ngạc nhiên, cũng không biết đây có phải những lời thật lòng của Trương Dương Phi hay không.
“Thế nhưng, chẳng phải quan hệ của tôi và cậu chủ Trương cũng chẳng tốt lắm hay sao?”, Tôn Hàn hơi tò mò hỏi.
Trương Dương Phi nhìn Tôn Hàn, gật đầu công nhận: “Quan hệ của chúng ta quả thực chẳng ra sao, nhưng nếu không vì Liễu Phương Phương thì tôi rất thích anh! Thế nào, không muốn uống cùng tôi sao?”
“Cũng không phải, là do chín giờ tối nay tôi còn có việc quan trọng nên chỉ có thể ngồi với anh đến chín giờ. Hơn nữa, tôi cũng không thể uống quá nhiều!”, Tôn Hàn thành thật trả lời.
Trương Dương Phi không hề tức giận, đáp: “Còn hơn một tiếng đồng hồ, vậy là đủ rồi. Nếu anh đã có việc bận thì chúng ta uống bia là được rồi”.
Thái độ hoà nhã của Trương Dương Phi khiến Tôn Hàn lại một phen ngạc nhiên. Xem ra Trương Dương Phi này cũng không quá khó gần như trước đây anh nghĩ. Tôn Hàn thực ra cũng có thể đoán ra nguyên nhân, có lẽ chuyện của Liễu Phương Phương đã khiến anh ta phải chịu nhiều đả kích.
Liễu Phương Phương chính là gót chân Ashin của anh ta!
Hai người họ uống một lượt rượu, Trương Dương Phi bắt đầu lảm nhảm: “Tôn Hàn, anh nói xem một người đàn ông phải làm thế nào mới quên được người con gái mà mình thật lòng yêu?”
Chẳng cần đoán cũng biết, đây chính là câu chuyện của anh ta và Liễu Phương Phương.
Hôn lễ của Liễu Phương Phương và Tôn Tiểu Bân chỉ còn cách vài ngày. Đến giờ phút này, Trương Dương Phi đã hoàn toàn tuyệt vọng.
Anh ta có thể dạy dỗ Tôn Tiểu Bân nhưng cũng không dám ra tay quá nặng.
Trương Dương Phi cho dù có là tên khốn thì cũng phải nghĩ cho nhà họ Trương!
Nếu thực sự làm tổn hại nặng nề đến Tôn Tiểu Bân thì nhà họ Tôn chắc chắn sẽ không bỏ qua!
Nhìn thấy người mình yêu lao vào vòng tay kẻ khác, không ai có thể bình tĩnh được.
Tôn Hàn bắt đầu cảm thấy đồng cảm với Trương Dương Phi, thân là một cậu ấm nhà giàu ở Thượng Kinh mà lại thật lòng yêu thương một cô gái như vậy.
Chỉ có điều, giữa các gia tộc giàu có thì việc yêu đương này là điều xa xỉ nhất
Nếu đã không phù hợp thì Trương Dương Phi chỉ đành bỏ lỡ Liễu Phương Phương.
“Trên nhân gian này nơi nào chẳng có cỏ mọc. Cậu chủ Trương, thứ lỗi cho tôi nói thẳng, cô Liễu rất xinh đẹp nhưng tuyệt đối không phải tuyệt sắc giai nhân có một không hai. Anh không cần phải day dứt mãi không buông như vậy!”
“Nói láo! Đối với tôi, Phương Phương chính là người phụ nữ đẹp nhất trên đời!”
Đột nhiên, Trương Dương Phi mắt đỏ ngàu, giận dữ nhìn Tôn Hàn quát lớn.
Nhìn thấy Tôn Hàn, Bạch Cần trợn tròn mắt nhìn anh không rời.
Tôn Hàn thấy rất buồn cười, hỏi: “Sao thế, trên mặt tôi có hoa à?”
“Chuyện này còn nghiêm trọng hơn việc mặt anh có hoa! Sao anh làm được vậy?” Bạch Cần bước nhanh về phía anh, tò mò hỏi.
Tôn Hàn chớp mắt hỏi lại: “Làm được cái gì cơ?”
“Chính là việc trở thành tổng giám đốc tập đoàn Thiên Tử đó! Thật không dám nghĩ tới!”
“Là do chủ tịch tập đoàn đó nhiệt tình mời nên tôi không tiện từ chối, vậy là nhận lời thôi”, Tôn Hàn thành thật khai báo.
Có điều sự thật này qua tai Bạch Cần sao lại nghe như lời khoe khoang vậy!
Lại còn không tiện từ chối?
Nếu là người khác thì chẳng vội vã vơ lấy.
“Lợi hại, lợi hại, chẳng trách anh chẳng thèm cái ghế phó tổng công ty Lệ Lan, ai ngờ anh lại leo thẳng lên chức tổng giám đốc tập đoàn Thiên Tử! Ban đầu khi anh nói về việc đó tôi còn tưởng anh đang lừa tôi! Giám đốc Tôn, đi rửa tay ăn cơm đi”, Bạch Cần cố tình trêu chọc.
Trên bàn đã bày sẵn một mâm cơm thịnh soạn, có thể thấy Bạch Cần đã bỏ ra rất nhiều công sức.
Nhưng Tôn Hàn mặt đầy tội lỗi đáp: “Hôm nay tôi không ăn cơm nhà được”.
Bạch Cần ngẩn người ra, hỏi: “Có người mời cơm sao?”
Nghĩ cũng đúng thôi.
Hiện giờ Tôn Hàn đã là tổng giám đốc tập đoàn Thiên Tử, trở thành nhân vật có máu mặt ở Thượng Kinh, sau này những buổi yến tiệc anh phải tham gia đếm không xuể!
“Ừm, có một… người bạn mời ăn cơm, tôi đã đồng ý rồi. Nếu biết ở nhà cô làm nhiều món ngon như vậy thì tôi đã từ chối rồi”, Tôn Hàn tỏ vẻ bối rối.
“Được rồi, không phải dỗ ngọt tôi đâu, nếu bạn anh đã mời thì anh đi đi”, Bạch Cần ân cần như một cô vợ hiền thục.
”
Tôn Hàn mỉm cười đáp: “Được, tôi đi thay quần áo rồi đi”.
Khi Tôn Hàn đã đi vào phòng, Bạch Cần đưa tay lên xoa xoa má mình, mặt cô đang nóng ran lên.
Hai người họ sống cùng nhau như vậy, thật là giống một…cặp vợ chồng.
Có điều, Tôn Hàn hình như chưa bao giờ có ý đó với cô.
Bạch Cần cũng không phải chưa từng bật đèn xanh, chỉ là hoa rơi hữu ý mà nước chảy vô tình.
Nghĩ đến đây, Bạch Cần không khỏi buồn bã, tự cảm thấy hơi xấu hổ.
Cho dù Tôn Hàn có không làm tổng giám đốc tập đoàn Thiên Tử thì cô cũng không xứng với anh. Giờ anh lại một bước lên mây xanh như vậy, nếu so với người ta thì cô chỉ là một chú vịt xấu xí!
Lúc này, Tôn Hàn đang ở trong phòng thay quần áo. Thực ra anh cũng đã nhận ra mối quan hệ mập mờ giữa anh và Bạch Cần.
Anh cũng cảm thấy hơi hối hận vì ban đầu đã chuyển vào đây sống cùng cô.
Nhưng vấn đề là nếu anh không dọn vào đây mà để Bạch Cần một mình dọn vào thì anh sợ cô sẽ cảm thấy tủi thân.
Anh không muốn như vậy.
Tôn Hàn khẽ thở dài, chuyện tình cảm trước giờ vẫn phức tạp như vậy, bỏ thì thương vương thì tội.
Sau khi thay xong một bộ quần áo bình thường, Tôn Hàn đi tới nhà hàng đã được hẹn trước.
Người hôm nay anh hẹn gặp chính là Trương Dương Phi!
Thực ra anh cũng ngạc nhiên khi Trương Dương Phi chủ động gọi điện rồi hẹn anh đi ăn cơm.
Mặc dù Tôn Hàn không thích Trương Dương Phi lắm nhưng anh cũng không từ chối.
Nói cho cùng thì Trương Dương Phi trong mắt Tôn Hàn cũng chỉ là hạng cậu ấm nhà giàu vô dụng không làm nên trò trống gì!
Kết giao với anh ta chưa chắc đã được lợi nhưng nếu đắc tội thì cũng sẽ gặp rắc rối!
“Cậu chủ Trương, có mình cậu thôi sao?”
Tôn Hàn đi về phía bàn tiệc, cười hỏi.
Trương Dương Phi ngẩng đầu lên nhìn Tôn Hàn, cũng mỉm cười từ thiện rồi đừng dậy đón tiếp: “Giám đốc Tôn đến rồi, mời ngồi!”
“Cậu chủ Trương cũng ngồi đi!”
“Mời giám đốc Tôn ăn cơm đương nhiên không cần mời cả những người không liên quan. Giám đốc Tôn quả thực khiến người khác ngạc nhiên, mới chỉ một thời gian ngắn mà đã đổi đời, trở thành tổng giám đốc tập đoàn Thiên Tử! Có thể thấy Giang Lệ rất coi trọng anh”.
Trương Dương Phi đột nhiên khách sáo thế này khiến Tôn Hàn không kịp thích nghi.
Bởi trong ấn tượng của Tôn Hàn, Trương Dương Phi là một kẻ kiêu căng ngang ngược.
Nhưng nếu nói Trương Dương Phi đột nhiên trở nên khách sáo là do thân phận mới của Tôn Hàn thì cũng không phải.
Tổng giám đốc tập đoàn Thiên Tử quả thực là đáng gờm, nhưng đối với Trương Dương Phi mà nói thì cũng không cần thiết phải luồn cúi lấy lòng.
Hai chữ “quyền lợi” thì “quyền” đi trước, “lợi” theo sau.
Trong giới làm ăn cũng vậy.
Những người thực sự có quyền lực là những người làm trong Bộ Thương mại. Làm ăn có lớn đến đâu cũng không thể đắc tội với những người đó.
Vừa hay, nhà Trương Dương Phi khá có thế lực trong Bộ Thương mại.
“Anh Giang chỉ cho tôi một cơ hội mà thôi, nếu tôi làm không tốt thì bất cứ lúc nào cũng có thể bị bãi nhiệm. Vậy nên không dám nhận lời khen ngợi của cậu chủ Trương!”, Tôn Hàn cũng khách sáo đáp.
Trương Dương Phi đột nhiên hơi cau mày, không tiếp tục cười nói như ban nãy nữa.
“Tôn Hàn, tôi và anh cũng không phải người xa lạ, những lời khách sáo tôi sẽ không nói nữa. Thực ra hôm nay tôi tìm anh chỉ là muốn tìm một người uống rượu. Kể ra thì cũng buồn cười, tôi lớn lên ở Thượng Kinh này, nhưng đến lúc cần một người uống rượu, nói chuyện cùng thì lại tìm hoài không thấy một tri kỷ”.
Nghe vậy, Tôn Hàn có chút ngạc nhiên, cũng không biết đây có phải những lời thật lòng của Trương Dương Phi hay không.
“Thế nhưng, chẳng phải quan hệ của tôi và cậu chủ Trương cũng chẳng tốt lắm hay sao?”, Tôn Hàn hơi tò mò hỏi.
Trương Dương Phi nhìn Tôn Hàn, gật đầu công nhận: “Quan hệ của chúng ta quả thực chẳng ra sao, nhưng nếu không vì Liễu Phương Phương thì tôi rất thích anh! Thế nào, không muốn uống cùng tôi sao?”
“Cũng không phải, là do chín giờ tối nay tôi còn có việc quan trọng nên chỉ có thể ngồi với anh đến chín giờ. Hơn nữa, tôi cũng không thể uống quá nhiều!”, Tôn Hàn thành thật trả lời.
Trương Dương Phi không hề tức giận, đáp: “Còn hơn một tiếng đồng hồ, vậy là đủ rồi. Nếu anh đã có việc bận thì chúng ta uống bia là được rồi”.
Thái độ hoà nhã của Trương Dương Phi khiến Tôn Hàn lại một phen ngạc nhiên. Xem ra Trương Dương Phi này cũng không quá khó gần như trước đây anh nghĩ. Tôn Hàn thực ra cũng có thể đoán ra nguyên nhân, có lẽ chuyện của Liễu Phương Phương đã khiến anh ta phải chịu nhiều đả kích.
Liễu Phương Phương chính là gót chân Ashin của anh ta!
Hai người họ uống một lượt rượu, Trương Dương Phi bắt đầu lảm nhảm: “Tôn Hàn, anh nói xem một người đàn ông phải làm thế nào mới quên được người con gái mà mình thật lòng yêu?”
Chẳng cần đoán cũng biết, đây chính là câu chuyện của anh ta và Liễu Phương Phương.
Hôn lễ của Liễu Phương Phương và Tôn Tiểu Bân chỉ còn cách vài ngày. Đến giờ phút này, Trương Dương Phi đã hoàn toàn tuyệt vọng.
Anh ta có thể dạy dỗ Tôn Tiểu Bân nhưng cũng không dám ra tay quá nặng.
Trương Dương Phi cho dù có là tên khốn thì cũng phải nghĩ cho nhà họ Trương!
Nếu thực sự làm tổn hại nặng nề đến Tôn Tiểu Bân thì nhà họ Tôn chắc chắn sẽ không bỏ qua!
Nhìn thấy người mình yêu lao vào vòng tay kẻ khác, không ai có thể bình tĩnh được.
Tôn Hàn bắt đầu cảm thấy đồng cảm với Trương Dương Phi, thân là một cậu ấm nhà giàu ở Thượng Kinh mà lại thật lòng yêu thương một cô gái như vậy.
Chỉ có điều, giữa các gia tộc giàu có thì việc yêu đương này là điều xa xỉ nhất
Nếu đã không phù hợp thì Trương Dương Phi chỉ đành bỏ lỡ Liễu Phương Phương.
“Trên nhân gian này nơi nào chẳng có cỏ mọc. Cậu chủ Trương, thứ lỗi cho tôi nói thẳng, cô Liễu rất xinh đẹp nhưng tuyệt đối không phải tuyệt sắc giai nhân có một không hai. Anh không cần phải day dứt mãi không buông như vậy!”
“Nói láo! Đối với tôi, Phương Phương chính là người phụ nữ đẹp nhất trên đời!”
Đột nhiên, Trương Dương Phi mắt đỏ ngàu, giận dữ nhìn Tôn Hàn quát lớn.
Bình luận facebook