Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 442: Sự nghi kỵ giữa hai bố con
“Chị, anh ta nói thế thật ạ?”
Từ Tiểu Bân đang ở nhà của Tôn Đào, mặt nhăn mày nhó.
Cách ngày cưới của cậu ta và Liễu Phương Phương càng gần, cậu ta càng thấy bất an, vì sợ lỡ một ngày nào đó, Tôn Hàn đột nhiên xuất hiện và cướp mất thân thế này.
Bởi vậy, cậu ta mới hao tâm tổn trí cầu xin Tôn Đào giúp mình đuổi Tôn Hàn ra khỏi Thượng Kinh.
Nhưng, vẫn không làm được.
“Ừ, đành chờ thêm ngày nữa xem sao vậy. Sau ngày mai, chị sẽ đuổi Tôn Hàn ra khỏi Thượng Kinh cho em”, Tôn Đào hoà nhã nói.
Còn câu mà Tôn Hàn nói là sau ngày mai, cô ta không thể đuổi anh ra khỏi Thượng Kinh nữa thì Tôn Đào không thèm để ý tới.
Một ngày thì làm được gì chứ?
Huống hồ nhà họ Tôn ở Thượng Kinh thì không gì là không làm được.
Đuổi một gã thanh niên không có tài cán gì rời khỏi đây là một chuyện quá dễ dàng.
“Chị, chị nói xem có phải anh ta có cách gì đó khiến chị không thể đuổi anh ta đi thật không?”, Từ Tiểu Bân lo lắng nói.
Từ Tiểu Bân và Tôn Hàn lớn lên cùng nhau nên cậu ta rất hiểu con người anh, đã nói thì sẽ làm được.
Nếu Tôn Hàn dám hùng hồn nói như vậy với Tôn Đào thì phải có lý do gì đó.
Mà ngày nào Tôn Hàn chưa rời khỏi Thượng Kinh, thì Từ Tiểu Bân vẫn còn lo đến mức mất ăn mất ngủ.
“Tiểu Bân, Tôn Hàn chỉ là một nhân vật nhỏ bé thôi, không đáng để em lo nghĩ nhiều vậy đâu. Em là ngũ công tử của nhà họ Tôn thì tầm nhìn phải rộng ra. Liễu Phương Phương là của em, Trương Dương Phi không cướp được, mà Tôn Hàn cũng đã cắt đứt quan hệ với Liễu Phương Phương rồi nên em càng không phải lo đâu”.
Thật lòng mà nói thì đến giờ, Tôn Đào cũng không biết vì sao cậu em lưu lạc bên ngoài bấy lâu của mình lại dè chừng Tôn Hàn đến vậy.
Thậm chí nói là sợ cũng không phải là quá!
Cậu ta là ngũ công tử của nhà họ Tôn mà phải sợ một người bình thường như vậy ư?
Chắc Từ Tiểu Bân có nỗi khổ chưa thể giãi bày.
Điều cậu ta lo lắng không phải phía Liễu Phương Phương, mà thân thế giả của mình, trong khi chỉ có một mình Tôn Hàn biết chuyện này.
Cậu ta sợ tự dưng Tôn Hàn thấy bất bình rồi đòi cướp vị trí ngũ công tử của cậu ta.
Đến Thượng Kinh chuyến này, lúc nào cậu ta cũng nơm nớp lo sợ.
Nếu ông nội Tôn Vượng Thịnh muốn làm giám định DNA, thì cậu ta sẽ bị lộ tẩy ngay.
Nhưng may sao, có vẻ như Tôn Vượng Thịnh rất tin cậu ta là cháu trai mình nên không đưa ra yêu cầu đó, thế là cậu ta thoát được một kiếp nạn.
Sau khi hưởng thụ cuộc sống sa hoa của một cậu ấm của nhà giàu bậc nhất, Từ Tiểu Bân không muốn quay lại những ngày tháng trước kia nữa.
Thậm chí, cậu ta còn nghĩ mọi thứ trước kia của mình đều đã biến mất rồi.
Kể cả Tôn Hàn, cùng người mẹ ruột của mình là Dương Dung.
Nếu cứ như vậy thì quá khứ của cậu ta sẽ bị vùi lấp.
“Em biết rồi chị!”
Từ Tiểu Bân không dám nhiều lời nữa, vì sợ để lộ sơ hở.
“Ừm, à em vừa ra viện thì đừng chạy lung tung, ở nhà nghỉ ngơi thêm đi. Còn phía Trương Phi Dương, ông mình chưa lên tiếng thì tạm thời em đừng động đến cậu ta! Nhưng nếu cậu ta còn làm gì em nữa thì cũng đừng sợ! Người nhà họ Tôn mình không dễ cho người khác bắt nạt vậy đâu!”, Tôn Đào nói.
“Em biết rồi, cảm ơn chị!”
Từ Tiểu Bân đứng dậy rời đi.
Sau đó, có một người đàn ông trung niên trông rất nham hiểm đi từ phòng bên ra.
Tôn Đào đứng dậy rồi lễ phép chào: “Bố!”
Đó chính là Tôn Đạo Hương - con trai lớn của Tôn Vượng Thịnh.
Tôn Đạo Hương liếc nhìn về phía Từ Tiểu Bân rời đi rồi lạnh giọng nói: “Con có nghĩ Tôn Tiểu Bân này là hàng giả không?”
“Dạ…”
Tôn Đào không chắc, mà cũng không dám chắc.
Song, Tôn Tiểu Bân được người mà ông nội phái đi tìm về, hơn nữa ông còn tuyên bố với cả gia tộc đây chính là con trai của Tôn Hành Vương, là ngũ công tử của nhà họ Tôn.
Ông nội đã nói vậy nên trong nhà không ai dám nghi ngờ nữa.
“Bố nghĩ cậu ta là giả mạo ạ?”
Tôn Đạo Hương lạnh lùng nói: “Hổ phụ sinh hổ tử! Tôn Tiểu Bân không thừa hưởng một chút ưu tú gì của Tôn Hành Vương cả, con thử nói xem bố có thể tin được không?”
Tôn Đào trầm mặc một lát rồi nói: “Nhưng ông đã nói cậu ta là thật mà!”
“Ông con nói vậy thì đúng là thật sao? Đừng nói là con quên di ngôn trước lúc lâm chung của ông cố rồi nhé?”
Ông cố?
Lúc ông cố sắp qua đời, Tôn Đào mới sáu tuổi, cô ta là đứa chắt duy nhất quỳ ở đó.
Nên đến giờ, cô ta vẫn chưa quên lời căn dặn trước lúc nhắm mắt xuôi tay của ông cố.
Ông cố đã nói nếu con trai của Tôn Hành Vương còn sống và quay về thì sẽ để nó làm chủ gia tộc, đồng thời được thừa kế bảy mươi phần trăm sản nghiệp của nhà họ Tôn.
Cũng chính vì nguyên nhân này, nên chẳng mấy ai trong nhà họ Tôn mong ngũ công tử quay về cả.
Tôn Đào cũng không ngoại lệ.
Nhưng cậu ta đã về rồi thì Tôn Đào cũng đành phải chấp nhận sự thật thôi, ngoài mặt cô ta tỏ ra thân thiết, vì nếu Tôn Tiểu Bân có thể trở thành chủ gia tộc thì sẽ tốt hơn, cô ta chỉ là phận nữ, tuy không thể tranh giành lợi ích thì ít ra cũng sẽ được đãi ngộ tốt hơn một chút.
Song, nếu Tôn Tiểu Bân không có bản lĩnh ấy thì cô ta cũng chẳng chịu thua thiệt nữa làm gì.
Đến giờ, bố Tôn Đào nhắc đến chuyện này thì cô ta mới bắt đầu suy nghĩ.
Ánh mắt cô ta nhìn bố mình cũng có vẻ sợ hãi.
Nếu ông nội cố ý dẫn một người cháu trai giả mạo về để đề phòng ai đó thì sao?
Mà người đó chỉ có thể là Tôn Đạo Hương - bố của cô ta!
Nghĩ đến đây, Tôn Đào thấy rất sợ hãi.
Đúng là cuộc sống của gia đình tài phiệt!
Bố con với nhau mà cũng phải nghi kỵ.
“Bố đã cho người đến Giang Châu nghe ngóng chưa ạ?”
“Rồi, nhưng hình như ông nội con và quân khu phía Bắc đã cho người đến đó, nên không một ai có cơ hội điều tra thân thế của Tôn Tiểu Bân, bởi vậy bố mới sinh nghi”, Tôn Đạo Hương thành thật nói.
Ngũ công tử của nhà họ Tôn trở về có vẻ như không có ảnh hưởng gì.
Nhưng thực chất bất kể trong nhà họ Tôn hay bên ngoài đều đang dậy sóng.
Dẫu sao đó cũng là con trai của Tôn Hành Vương.
Hơn nữa còn là chủ nhân mới, kiêm người kế thừa gia sản của nhà họ Tôn.
Tôn Đào do dự một lát rồi vẫn hỏi một vấn đề không nên hỏi nhất: “Bố, nếu Tôn Tiểu Bân này đúng là giả thì sao ạ?”
“Nếu… đúng là vậy thì cứ coi nó là thật đi, nhưng với một điều kiện là con trai thật sự của Tôn Hành Vương không được xuất hiện”.
Tôn Đào đã hiểu ra vấn đề.
Bất kể là vì cô ta hay Tôn Khải Thành, thì bố họ vẫn không từ bỏ vị chí chủ nhân của nhà họ Tôn.
Nhất là bây giờ, ông nội đang bệnh nặng, việc chuyển giao quyền hành sắp diễn ra nên bố cô ta càng không cho phép có chuyện gì ngoài ý muốn.
Đột nhiên, Tôn Đào như bừng tỉnh.
Tại sao Trương Dương Phi dám đánh Tôn Tiểu Bân.
Dù nhà họ Trương cũng không đến nỗi nào, nhưng so với nhà họ Tôn bọn họ thì không đáng nhắc tới.
Ai cho Trương Dương Phi can đảm để hành hung Tôn Tiểu Bân chứ?
Có lẽ không phải là bố của cô ta, mà là cậu em trai Tôn Khải Thành rồi!
Sau đó, khi Tôn Đào đang liên tưởng đến nhiều chuyện thì Tôn Đạo Hương chợt hỏi.
“À, Tôn Hàn gì đó là người như thế nào?”
“Chỉ là một người bình thường thôi ạ, bố quan tâm đến cậu ta làm gì?”, Tôn Đào thắc mắc.
“Bình thường ư? Bệnh của ông con đang chuyển biến tốt lên rồi đấy, con biết chưa?”
Tôn Đào: “…”
“Ông con giấu chuyện này rất kỹ, nhưng sao mà qua mắt bố được. Bố nghe nói bệnh của ông con đỡ hơn là có liên quan đến một người tên là Tôn Hàn, cho nên bố mới tò mò không biết cậu ta ở đâu ra”, Tôn Đạo Hương nói.
“Tôn Hàn này cũng có chút tài năng…”
Tôn Đào kể lại những gì mình biết về Tôn Hàn cho Tôn Đạo Hương nghe với vẻ cảm thán và tiu nghỉu.
Bệnh của ông nội chuyển biến tốt là chuyện đáng mừng, vậy mà ông lại giấu hết con cháu.
Thật đáng để suy nghĩ!
Từ Tiểu Bân đang ở nhà của Tôn Đào, mặt nhăn mày nhó.
Cách ngày cưới của cậu ta và Liễu Phương Phương càng gần, cậu ta càng thấy bất an, vì sợ lỡ một ngày nào đó, Tôn Hàn đột nhiên xuất hiện và cướp mất thân thế này.
Bởi vậy, cậu ta mới hao tâm tổn trí cầu xin Tôn Đào giúp mình đuổi Tôn Hàn ra khỏi Thượng Kinh.
Nhưng, vẫn không làm được.
“Ừ, đành chờ thêm ngày nữa xem sao vậy. Sau ngày mai, chị sẽ đuổi Tôn Hàn ra khỏi Thượng Kinh cho em”, Tôn Đào hoà nhã nói.
Còn câu mà Tôn Hàn nói là sau ngày mai, cô ta không thể đuổi anh ra khỏi Thượng Kinh nữa thì Tôn Đào không thèm để ý tới.
Một ngày thì làm được gì chứ?
Huống hồ nhà họ Tôn ở Thượng Kinh thì không gì là không làm được.
Đuổi một gã thanh niên không có tài cán gì rời khỏi đây là một chuyện quá dễ dàng.
“Chị, chị nói xem có phải anh ta có cách gì đó khiến chị không thể đuổi anh ta đi thật không?”, Từ Tiểu Bân lo lắng nói.
Từ Tiểu Bân và Tôn Hàn lớn lên cùng nhau nên cậu ta rất hiểu con người anh, đã nói thì sẽ làm được.
Nếu Tôn Hàn dám hùng hồn nói như vậy với Tôn Đào thì phải có lý do gì đó.
Mà ngày nào Tôn Hàn chưa rời khỏi Thượng Kinh, thì Từ Tiểu Bân vẫn còn lo đến mức mất ăn mất ngủ.
“Tiểu Bân, Tôn Hàn chỉ là một nhân vật nhỏ bé thôi, không đáng để em lo nghĩ nhiều vậy đâu. Em là ngũ công tử của nhà họ Tôn thì tầm nhìn phải rộng ra. Liễu Phương Phương là của em, Trương Dương Phi không cướp được, mà Tôn Hàn cũng đã cắt đứt quan hệ với Liễu Phương Phương rồi nên em càng không phải lo đâu”.
Thật lòng mà nói thì đến giờ, Tôn Đào cũng không biết vì sao cậu em lưu lạc bên ngoài bấy lâu của mình lại dè chừng Tôn Hàn đến vậy.
Thậm chí nói là sợ cũng không phải là quá!
Cậu ta là ngũ công tử của nhà họ Tôn mà phải sợ một người bình thường như vậy ư?
Chắc Từ Tiểu Bân có nỗi khổ chưa thể giãi bày.
Điều cậu ta lo lắng không phải phía Liễu Phương Phương, mà thân thế giả của mình, trong khi chỉ có một mình Tôn Hàn biết chuyện này.
Cậu ta sợ tự dưng Tôn Hàn thấy bất bình rồi đòi cướp vị trí ngũ công tử của cậu ta.
Đến Thượng Kinh chuyến này, lúc nào cậu ta cũng nơm nớp lo sợ.
Nếu ông nội Tôn Vượng Thịnh muốn làm giám định DNA, thì cậu ta sẽ bị lộ tẩy ngay.
Nhưng may sao, có vẻ như Tôn Vượng Thịnh rất tin cậu ta là cháu trai mình nên không đưa ra yêu cầu đó, thế là cậu ta thoát được một kiếp nạn.
Sau khi hưởng thụ cuộc sống sa hoa của một cậu ấm của nhà giàu bậc nhất, Từ Tiểu Bân không muốn quay lại những ngày tháng trước kia nữa.
Thậm chí, cậu ta còn nghĩ mọi thứ trước kia của mình đều đã biến mất rồi.
Kể cả Tôn Hàn, cùng người mẹ ruột của mình là Dương Dung.
Nếu cứ như vậy thì quá khứ của cậu ta sẽ bị vùi lấp.
“Em biết rồi chị!”
Từ Tiểu Bân không dám nhiều lời nữa, vì sợ để lộ sơ hở.
“Ừm, à em vừa ra viện thì đừng chạy lung tung, ở nhà nghỉ ngơi thêm đi. Còn phía Trương Phi Dương, ông mình chưa lên tiếng thì tạm thời em đừng động đến cậu ta! Nhưng nếu cậu ta còn làm gì em nữa thì cũng đừng sợ! Người nhà họ Tôn mình không dễ cho người khác bắt nạt vậy đâu!”, Tôn Đào nói.
“Em biết rồi, cảm ơn chị!”
Từ Tiểu Bân đứng dậy rời đi.
Sau đó, có một người đàn ông trung niên trông rất nham hiểm đi từ phòng bên ra.
Tôn Đào đứng dậy rồi lễ phép chào: “Bố!”
Đó chính là Tôn Đạo Hương - con trai lớn của Tôn Vượng Thịnh.
Tôn Đạo Hương liếc nhìn về phía Từ Tiểu Bân rời đi rồi lạnh giọng nói: “Con có nghĩ Tôn Tiểu Bân này là hàng giả không?”
“Dạ…”
Tôn Đào không chắc, mà cũng không dám chắc.
Song, Tôn Tiểu Bân được người mà ông nội phái đi tìm về, hơn nữa ông còn tuyên bố với cả gia tộc đây chính là con trai của Tôn Hành Vương, là ngũ công tử của nhà họ Tôn.
Ông nội đã nói vậy nên trong nhà không ai dám nghi ngờ nữa.
“Bố nghĩ cậu ta là giả mạo ạ?”
Tôn Đạo Hương lạnh lùng nói: “Hổ phụ sinh hổ tử! Tôn Tiểu Bân không thừa hưởng một chút ưu tú gì của Tôn Hành Vương cả, con thử nói xem bố có thể tin được không?”
Tôn Đào trầm mặc một lát rồi nói: “Nhưng ông đã nói cậu ta là thật mà!”
“Ông con nói vậy thì đúng là thật sao? Đừng nói là con quên di ngôn trước lúc lâm chung của ông cố rồi nhé?”
Ông cố?
Lúc ông cố sắp qua đời, Tôn Đào mới sáu tuổi, cô ta là đứa chắt duy nhất quỳ ở đó.
Nên đến giờ, cô ta vẫn chưa quên lời căn dặn trước lúc nhắm mắt xuôi tay của ông cố.
Ông cố đã nói nếu con trai của Tôn Hành Vương còn sống và quay về thì sẽ để nó làm chủ gia tộc, đồng thời được thừa kế bảy mươi phần trăm sản nghiệp của nhà họ Tôn.
Cũng chính vì nguyên nhân này, nên chẳng mấy ai trong nhà họ Tôn mong ngũ công tử quay về cả.
Tôn Đào cũng không ngoại lệ.
Nhưng cậu ta đã về rồi thì Tôn Đào cũng đành phải chấp nhận sự thật thôi, ngoài mặt cô ta tỏ ra thân thiết, vì nếu Tôn Tiểu Bân có thể trở thành chủ gia tộc thì sẽ tốt hơn, cô ta chỉ là phận nữ, tuy không thể tranh giành lợi ích thì ít ra cũng sẽ được đãi ngộ tốt hơn một chút.
Song, nếu Tôn Tiểu Bân không có bản lĩnh ấy thì cô ta cũng chẳng chịu thua thiệt nữa làm gì.
Đến giờ, bố Tôn Đào nhắc đến chuyện này thì cô ta mới bắt đầu suy nghĩ.
Ánh mắt cô ta nhìn bố mình cũng có vẻ sợ hãi.
Nếu ông nội cố ý dẫn một người cháu trai giả mạo về để đề phòng ai đó thì sao?
Mà người đó chỉ có thể là Tôn Đạo Hương - bố của cô ta!
Nghĩ đến đây, Tôn Đào thấy rất sợ hãi.
Đúng là cuộc sống của gia đình tài phiệt!
Bố con với nhau mà cũng phải nghi kỵ.
“Bố đã cho người đến Giang Châu nghe ngóng chưa ạ?”
“Rồi, nhưng hình như ông nội con và quân khu phía Bắc đã cho người đến đó, nên không một ai có cơ hội điều tra thân thế của Tôn Tiểu Bân, bởi vậy bố mới sinh nghi”, Tôn Đạo Hương thành thật nói.
Ngũ công tử của nhà họ Tôn trở về có vẻ như không có ảnh hưởng gì.
Nhưng thực chất bất kể trong nhà họ Tôn hay bên ngoài đều đang dậy sóng.
Dẫu sao đó cũng là con trai của Tôn Hành Vương.
Hơn nữa còn là chủ nhân mới, kiêm người kế thừa gia sản của nhà họ Tôn.
Tôn Đào do dự một lát rồi vẫn hỏi một vấn đề không nên hỏi nhất: “Bố, nếu Tôn Tiểu Bân này đúng là giả thì sao ạ?”
“Nếu… đúng là vậy thì cứ coi nó là thật đi, nhưng với một điều kiện là con trai thật sự của Tôn Hành Vương không được xuất hiện”.
Tôn Đào đã hiểu ra vấn đề.
Bất kể là vì cô ta hay Tôn Khải Thành, thì bố họ vẫn không từ bỏ vị chí chủ nhân của nhà họ Tôn.
Nhất là bây giờ, ông nội đang bệnh nặng, việc chuyển giao quyền hành sắp diễn ra nên bố cô ta càng không cho phép có chuyện gì ngoài ý muốn.
Đột nhiên, Tôn Đào như bừng tỉnh.
Tại sao Trương Dương Phi dám đánh Tôn Tiểu Bân.
Dù nhà họ Trương cũng không đến nỗi nào, nhưng so với nhà họ Tôn bọn họ thì không đáng nhắc tới.
Ai cho Trương Dương Phi can đảm để hành hung Tôn Tiểu Bân chứ?
Có lẽ không phải là bố của cô ta, mà là cậu em trai Tôn Khải Thành rồi!
Sau đó, khi Tôn Đào đang liên tưởng đến nhiều chuyện thì Tôn Đạo Hương chợt hỏi.
“À, Tôn Hàn gì đó là người như thế nào?”
“Chỉ là một người bình thường thôi ạ, bố quan tâm đến cậu ta làm gì?”, Tôn Đào thắc mắc.
“Bình thường ư? Bệnh của ông con đang chuyển biến tốt lên rồi đấy, con biết chưa?”
Tôn Đào: “…”
“Ông con giấu chuyện này rất kỹ, nhưng sao mà qua mắt bố được. Bố nghe nói bệnh của ông con đỡ hơn là có liên quan đến một người tên là Tôn Hàn, cho nên bố mới tò mò không biết cậu ta ở đâu ra”, Tôn Đạo Hương nói.
“Tôn Hàn này cũng có chút tài năng…”
Tôn Đào kể lại những gì mình biết về Tôn Hàn cho Tôn Đạo Hương nghe với vẻ cảm thán và tiu nghỉu.
Bệnh của ông nội chuyển biến tốt là chuyện đáng mừng, vậy mà ông lại giấu hết con cháu.
Thật đáng để suy nghĩ!
Bình luận facebook