Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 521-525
Chương 521: Nổi giông gió
“Ông ngoại!”
“Ông ạ”.
Tôn Hàn và Liễu Phương Phương đi đến trước mặt Diệp Hà Sơn rồi lễ phép chào hỏi.
“Hai đứa đến rồi đấy à! Để tôi giới thiệu, đây là cháu ngoại tôi, tên là Liễu Phương Phương, còn đây là chồng con bé, tên là Tôn Hàn! Đây là ông Tô, còn đây là ông Lâm…”
Diệp Tiên Duyệt cười rồi giới thiệu với mấy ông bạn già của mình.
Sau khi chào hỏi vài câu, bọn họ đã kiếm cớ rờI đi, để không quấy rầy cuộc trò chuyện của mấy ông cháu Diệp Hà Sơn.
Trông thấy sắc mặt của Liễu Phương Phương không được tốt cho lắm, Diệp Hà Sơn quan tâm hỏi: “Cháu thấy khó chịu à? Nếu mệt thì về nghỉ ngơi đi, đừng quan tâm việc ở đây nữa”.
“Cháu không sao ạ”.
Liễu Phương Phương liếc nhìn Tôn Hàn, không biết phải trả lời ra sao, nhưng đột nhiên cô ta quan sát xung quanh rồi hỏi: “À, anh hai đâu ạ?”
Diệp Tiên Duyệt đang ở viện nên không tới được, nhưng Diệp Vân Nghĩa thì chắc chắn phải đến chứ.
“Có trời mới biết nó đang trốn ở cái xó xỉnh nào, kệ nó đi, nhìn thấy chỉ thêm ngứa mắt! Nếu được chọn thì ông không muốn có cái loại cháu như nó”.
Nhắc đến Diệp Vân Nghĩa, Diệp Hà Sơn lập tức nổi giận.
Liễu Phương Phương trầm mặc, không biết phải nói gì tiếp.
Sau khi trò chuyện một lúc, Tôn Hàn đột nhiên trông thấy Đỗ Tiên đang vẫy tay với mình ở vị trí dành cho khách mời đặc biệt nên anh bèn nói với Diệp Hà Sơn: “Ông ơi, bạn cháu ở đằng kia, để cháu qua chào hỏi mấy câu”.
“Đi đi!”
Diệp Hà Sơn xua tay, không giữ Tôn Hàn lại.
Song, ông ấy thấy hơi ngạc nhiên khi Tôn Hàn có bạn bè ở Ma Đô.
Nhưng chỉ cần công tử nhà họ Tôn thích thì đi đâu chẳng có bạn.
Tuy nhiên, khi nhìn thấy người mà Tôn Hàn đang đi đến gần, Diệp Hà Sơn nhăn mặt lại: “Sao Tôn Hàn lại quen biết cô ta?”
Liễu Phương Phương cũng nhìn thấy Đỗ Tiên nên nghi hoặc hỏi: “Ai thế ạ?”
“Đỗ Tiên, một người phụ nữ không hề đơn giản! Nhưng cháu đừng nghĩ nhiều, Đỗ Tiên gần bốn mươi tuổi rồi, chắc không có quan hệ gì với Tôn Hàn đâu”.
Liễu Phương Phương lại liếc nhìn về phía Đỗ Tiên một lát rồi quay đi nơi khác.
Còn Tôn Hàn đã đi đến cạnh chị ta rồi ngồi xuống.
Bấy giờ, anh mới thấy ở đây có khá nhiều người quen.
“Anh Tôn!”
“Anh Tôn!”
Đậu Chương và Ngô Du Du cũng khách sáo chào hỏi.
Tôn Hàn mỉm cười coi như đáp lời.
Nhưng hai người đàn ông trung niên trông khá oai phong ngồi cạnh Đậu Chương và Ngô Du Du thì có vẻ tò mò.
“Cô Đỗ, đây là?”
“Để tôi giới thiệu một chút, đây là Tôn Hàn, ngũ công tử của nhà họ Tôn ở Thượng Kinh! Đồng thời cũng là cháu rể của ông Diệp Hà Sơn”.
“Cậu Tôn, còn hai vị đây đều là nhân vật có máu mặt cả đấy. Một người là Đậu Minh Hà - chủ của nhà họ Đậu, một trong bốn gia tộc lớn ở Ma Đô. Người còn lại là chủ của công ty kỹ thuật lớn nhất ở đây, ông chủ Ngô Tân Phong”.
Đỗ Tiên mỉm cười giới thiệu.
Công tử của nhà họ Tôn ở Thượng Kinh ư?
Vậy chỉ có thể là cháu trai của Tôn Thịnh Vượng thôi.
Đậu Minh Hà và Ngô Tân Phong đưa mắt nhìn nhau, bảo sao cậu con trai cùng cô con gái kiêu ngạo của hai bọn họ đều phải khách sáo đến vậy.
Ra là người ta có lai lịch đáng gờm.
Vì thế, hai người đàn ông cũng rất lịch sự chào hỏi: “Chào cậu Tôn”.
Nếu Tôn Hàn mà không phải cháu rể của Diệp Hà Sơn thì kiểu gì họ cũng phải kết thân.
Tôn Hàn mỉm cười rồi lễ độ chào lại: “Chào chủ tịch Đậu, chào ông chủ Ngô”.
Sau khi giới thiệu xong, Đỗ Tiên ghé vào tai Tôn Hàn nói: “Cô kia là vợ cậu đấy à? Xinh thế! Cũng không kém chị đây hồi còn trẻ là mấy đâu”.
“Tôi thấy cô ấy liếc về phía này mấy lần rồi đấy, tô không khiến cậu gặp phiền phức đấy chứ?”
“Biết thế rồi sao chị còn vẫy tay với tôi?”
Tôn Hàn cười hỏi.
“Cậu nói kiểu gì thế, cậu không muốn thì ai bắt đi tới đây được?”
Hai người đã quen biết một thời gian nên đã khá hiểu nhau, vì thế nói chuyện cũng không còn quá khách sáo.
Tôn Hàn hỏi tiếp: “Chị Đỗ, chúng ta đừng lòng vòng nữa, có gì thì chị nói luôn đi. Chị gọi tôi qua đây không phải chỉ để tán dóc đúng không?”
Với tính cách của Đỗ Tiên thì chị ta sẽ không làm những chuyện nhạt nhẽo như vậy.
Cho nên kiểu gì cũng có vấn đề!
Đỗ Tiên nghiêm túc lại, sau đó nói thật nhỏ: “Có chuyện thật! Tôi nhận được tin có lẽ hôm nay, nhà họ Diệp làm lễ khai công sẽ không được thuận lợi đâu”.
Tôn Hàn cau mày.
Không cần hỏi, Tôn Hàn cũng biết các tin tức mà Đỗ Tiên biết được đều từ phía Ninh Quảnh Sênh mà anh chưa từng được gặp.
Nếu là tin tức ở đó thì chắc chắn là thật!
“Không phải là chị Đỗ làm đấy chứ?”
Tôn Hàn nhỏ giọng hỏi với vẻ nghi ngờ.
Đỗ Tiên bị oan nên cãi ngay: “Cậu nói gì thế, tôi đã biết quan hệ giữa cậu và nhà họ Diệp rồi thì sao dám làm loạn chứ?”
“Trời đất chứng dám, lần này không liên quan gì đến tôi hết. Tôi cũng chỉ muốn nói cho cậu để cậu nắm được tình hình trước thôi”.
Đỗ Tiên đã nói đến vậy nên Tôn Hàn cũng tin không phải chị ta làm.
Anh hỏi tiếp: “Cụ thể là bất lợi cái gì?”
“Khoản nợ của nhà họ Diệp”.
Tôn Hàn đã hiểu được đại khái rồi nên không hỏi nữa.
“Dẫu sao người nói cho tôi biết tin này cũng không tiết lộ là ai quấy rối phía sau nên tôi cũng không nói cho cậu biết được. Hay cậu đi thông báo cho ông Diệp một tiếng đi, còn biết đường mà chuẩn bị”.
Đỗ Tiên nhắc nhở.
Nếu chị ta đã nói cho Tôn Hàn biết tin này thì đương nhiên vì nghĩ cho thể diện của anh, chắc chắn chị ta đang đứng về phía Tôn Hàn.
Tôn Hàn chợt nhìn về phía Đậu Minh Hà đang ngồi đối diện mình.
Anh đoán là ông ta.
Nhưng sau một hồi suy nghĩ, Tôn Hàn lại loại bỏ khả năng này.
“Thôi, dẫu sao nhà họ Diệp đâu chỉ gặp một rắc rối đâu”.
Nên làm sao thì cứ để vậy đi.
Cơn bão của bất động sản Diệp Thị nổi lên rồi.
Không tránh mà cũng không giấu được.
…
Nửa tiếng sau.
Lễ khai công chính thức bắt đầu.
Các thành viên quan trọng của nhà họ Diệp cùng các lãnh đạo cấp cao của bất động sản Diệp Thị, Tôn Hàn và Liễu Phương Phương là gần bốn mươi người xếp thành ba hàng, họ đang cầm hương đứng trước cái đầu heo quay để cầu xin các vị thần linh phù hộ cho dự án đảo Lâm An được thi công thuận lợi suôn sẻ.
Quá trình khá rườm rà, cúng bái xong đến động thổ và tưới rượu thì cũng hết nửa tiếng.
“Lễ bái kết thúc”.
Cuối cùng, người dẫn chương trình đã hô lên.
Cùng với đó là tiếng pháo nổ.
Tiếng pháo gây chấn động một phương.
Đốt pháo xong thì đến tiết mục ăn uống.
Đúng lúc này, có một phóng viên nữ chạy tới gần Diệp Hà Sơn rồi đưa ra một câu hỏi hóc búa.
“Thưa chủ tịch Diệp, lần này Diệp Thị tổ chức lại lễ khai công rất hoàng tráng. Nhưng theo tin tức mà tôi nhận được thì bất động sản Diệp Thị đang nợ ba ngân hàng lớn của Ma Đô tổng cộng năm mươi tỷ, hơn nữa còn khất hơn mười tỷ còn lại!”
“Bây giờ, dự án đảo Lâm Án mới thi công được một nửa, liệu ông có tin mình sẽ thuận lợi hoàn thành dự án này không?”
Phóng viên nữ này vừa hỏi vậy thì bầu không khí vui mừng chúc tụng lập tức trở nên lạ lùng ngay.
Diệp Hà Sơn ngẩn ra một lúc rồi tức giận mắng: “Tin đồn thứ thiệt!”
Nhưng phóng viên ấy vẫn chưa chịu thôi mà hỏi tiếp: “Thưa chủ tịch Diệp, tôi đã được ba giám đốc ngân hàng xác nhận tin này nên không thể là giả được! Lẽ nào ông nghĩ có thể giấu tất cả mọi người chuyện này sao?”
“Tôi rất nghi ngờ, không biết Diệp Thị có đủ sức để theo tiếp dự án này hay không!”
Chương 522: Hoạ vô đơn chí
Một hòn đá làm mặt hồ gợn sóng.
Vừa nghe thấy câu hỏi sắc bén của cô phóng viên ấy, mọi người lập tức bùng nổ.
Ban đầu, bọn họ chỉ nghĩ phóng viên ấy đang gây sự nên lời nói không quá đáng tin.
Nhưng câu nói tiếp theo của cô ta lại liên quan đến giám đốc của ba ngân hàng lớn ở Ma Đô thì không còn là trò đùa được nữa.
Mà có khả năng Diệp Thị đang nợ ba ngân hàng lớn năm mươi tỷ thật.
Trong tình cảnh hiện giờ, nhất là còn liên quan đến dự án đảo Lâm An đang được quan tâm nhất ở Ma Đô, phát ngôn bữa bãi ở đây sẽ phải chịu trách nhiệm rất lớn.
Nếu một phóng viên bình thường dám lộng ngôn thì sẽ phải trả giá bằng cả sự nghiệp.
Có ai dám chứ?
Phóng viên nữ đó vẫn hướng ánh nhìn chăm chú về phía Diệp Hà Sơn để chờ câu trả lời.
Diệp Hà Sơn cảm thấy bệnh tim của mình sắp tái phát, ông ấy đột nhiên ngoảnh sang nhìn Diệp Vân Đồ ở bên cạnh.
Gần hai năm qua, ông ấy đã giao Diệp Thị cho Diệp Vân Đồ quản lý, nhưng tài năng của con trai ông ấy có hạn nên trông coi cũng không ra làm sao.
Nếu bây giờ xảy ra vấn đề gì thì Diệp Vân Đồ không thể thoát khỏi trách nhiệm được.
Diệp Vân Đồ có vẻ hoảng loạn, sao phóng viên nữ này lại biết hết mọi chuyện vậy?
Hơn nữa, rõ ràng lúc vay tiền, ông ta đã cảnh cáo giám đốc của ba ngân hàng lớn phải tuyệt đối giữ bí mật chuyện Diệp Thị vay nhiều tiền thế này.
Nhưng bây giờ…
“Bố, Diệp Thị vẫn đang làm ăn tốt, cô phóng viên này nói dối, bố đừng tin cô ta”.
Diệp Vân Đồ ra sức nguỵ biện.
Sau đó trừng mắt nhìn cô phóng viên kia: “Tôi nói cho cô biết, cô mà còn ăn nói lung tung làm mất danh dự của bất động sản Diệp Thị nữa thì tôi sẽ kiện cô tội phỉ báng đấy”.
Cô phóng viên đó không chút sợ hãi, trái lại còn hỏi tiếp: “Nếu tổng giám đốc Diệp thấy tôi nói không đúng thì cứ việc kiện tôi! Nhưng ông phải biết tất cả những gì tôi vừa nói đều là thật, Diệp Thị hiện tại đang nợ nần chồng chất”.
“Trong khi đó, dự án đảo Lâm An lại liên quan đến sự phát triển của Ma Đô chúng ta. Với tình hình hiện tại, liệu bất động sản Diệp Thị có đủ sức để hoàn thành dự án không?”
“Chắc tổng giám đốc Diệp phải biết rõ hơn tôi”.
Cô phóng viên càng tỏ ra mạnh mẽ thì Diệp Vân Đồ lại càng có vẻ hoảng hốt.
Hơn nữa còn không thể phản bác lại.
Diệp Hà Sơn giận tím mặt, thấy vẻ hoảng sợ của Diệp Vân Đồ là ông ấy biết Diệp Thị có chuyện rồi.
Còn cụ thể là gặp vấn đề ở đâu thì phải hỏi “người con trai giỏi giang” của mình thì mới biết được.
“Lễ khai công đã kết thúc, cô muốn biết thông tin gì thì để lúc khác đi, giờ kết thúc ở đây”.
Dẫu sao, Diệp Hà Sơn cũng đã lăn lộn nhiều năm trong giới thương trường nên biết lúc này càng đối đầu thì sẽ càng làm bùng nổ tin tức bất lợi cho Diệp Thị.
Vì thế đã nói một câu tỏ rõ lập trường.
Cô phóng viên đã đạt được mục đích nên cũng không tiếp tục đôi co nữa.
Buổi lễ thi công cứ thể trôi qua trong sự trắc trở.
…
Buổi chiều, trong phòng khách của nhà họ Diệp.
Mọi người của nhà họ Diệp đều tập trung ở đây trong bầu không khí nặng nề.
Diệp Hà Sơn nhìn chằm chằm vào Diệp Vân Đồ đang đứng cúi đầu ở phía trước rồi hỏi: “Con nói đi, chuyện này rốt cuộc là sao?”
Chuyện đến nước này thì không thể giấu được nữa rồi.
Diệp Vân Đồ rụt cổ lại, đành kể lại rõ ràng tình hình của công ty trong mấy năm qua.
Sau khi ông ta tiếp quản Diệp Thị, tình hình kinh doanh ngày một xuống dốc, gần như hơn tám mươi phần trăm các mối làm ăn đều trong tình trạng nợ nần.
Cho đến mấy tháng trước thì Diệp Thị đã không còn bao nhiêu tiền nữa.
“Tại sao con không nói cho bố biết từ sớm?”
Nghe thấy thế, Diệp Hà Sơn tức đến mức không thở nổi.
Liễu Phương Phương vội vàng bước tới, giơ tay vỗ lưng cho Diệp Hà Sơn thì ông ấy mới bình tĩnh lại được.
Diệp Vân Đồ cúi đầu xuống lẩm bẩm: “Sao con dám ạ? Nếu bố mà biết Diệp Thị kinh doanh tụt dốc, kiểu gì cũng mắng con toé khói! Từ nhỏ đến lớn, chỉ cần con làm sai dù chỉ là một chút, chẳng phải bố luôn mắng con té tát sao?”
“Dù bây giờ con đã gần năm mươi, nhưng bố chưa từng tôn trọng con bao giờ! Kể cả có mặt con trai ở đấy thì bố cũng không cho con tý mặt mũi nào”.
“Còn nữa, sao con biết Diệp Thị sẽ lỗ vốn liên tục như vậy?”
Dù Diệp Vân Đồ không dám nói to, nhưng vẫn có giọng điệu bất mãn và oan ức.
Ông ta quá sợ bố của mình!
Chỉ cần làm sai điều gì là sẽ bị mắng không thương tiếc ngay.
Kể cả ở trước mặt con trai ông ta, người nhà họ Diệp hay người ngoài cũng vậy.
Bố Diệp Vân Đồ chưa từng giữ thể diện cho con trai mình bao giờ.
“Con, con muốn làm bố tức chết đúng không? Tự con làm Diệp Thị kinh doanh sa sút mà giờ còn trách bố? Bố mắng con là vì muốn tốt cho con, vì hận rèn sắt không thành thép”.
Diệp Hà Sơn khó chịu ôm ngực, bị đã bị chọc cho nổi giận.
Thấy thế, Diệp Vân Đồ cũng không dám nói gì nữa, vì sợ bố mình tăng xông.
“Nếu thế thì khi bố bảo con cạnh tranh dự án đảo Lâm An, con phải nói ngay với bố chứ! Chỉ cần không nhận dự án ấy thì Diệp Thị vẫn có thể làm lại và phát triển dần lên”.
“Giờ, con vay nợ những sáu mươi tỷ, phải làm sao đây?”
Diệp Vân Đồ cũng đã đón nhận hiện thực, hiện giờ, dự án đảo Lâm An chẳng những không kiếm được tiền mà còn như đang kìm chân Diệp Thị.
Không cần nghĩ thì ông ta cũng biết có người cho cô phóng viên ấy tới gây sự.
Nhưng những gì cô ta nói đều là thật, bất động sản Diệp Thị không thể tiếp tục thi công dự án đảo Lâm An được nữa rồi.
Còn mấy chục tỷ mà Diệp Vân Đồ đang nợ thì cần Diệp Thị phải thanh toán hộ.
Diệp Vân Đồ không nói gì.
Ông ta chấp nhận đi vay tiền ngân hàng vì nghĩ rằng có thể dựa vào dự án đảo Lâm An để gỡ lại được.
Chỉ cần làm tốt dự án thì ông ta có thể bù lỗ thất thoát.
Nhưng ông ta đã đoán sai và đánh giá mình quá cao rồi.
Thành ra thất bại thảm hại!
“Bố ơi, giờ phải làm sao ạ? Anh cả vay nhiều tiền như thế thì mình biết lấy gì để trả đây?”
“Hơn nữa, chuyện này còn lộ ra ngoài rồi, phía chính phủ kiểu gì cũng lại thu hồi dự án, như vậy là nhà ta lại lâm vào cục diện bế tắc rồi”.
“Không còn dự án ấy nữa, lẽ nào nhà mình phải đập nồi bán sắt để trả nợ cho Diệp Vân Đồ sao?”
Ngay sau đó, các thành viên khác trong nhà họ Diệp bắt đầu cất giọng oán trách Diệp Vân Đồ.
Như thể ông ta là một kẻ vô cùng xấu xa.
Choang!
Đột nhiên Diệp Hà Sơn hất hết chén trà trên bàn xuống vỡ tan tành.
“Ai cũng chỉ biết oán trách, kêu gào khó khăn, sao không tự nghĩ cách đi? Sao con cháu đời sau của nhà họ Diệp ta lại toàn một lũ vô dụng thế chứ?”
Diệp Hà Sơn vừa tức giận vừa mệt mỏi!
Ông ấy biết con trai cả Diệp Vân Đồ của mình không tài giỏi, nhưng vấn đề là nhà họ Diệp còn ai hơn nữa đâu?
Chẳng lẽ ông ấy lại giao cơ nghiệp cho người ngoài?
Cộp cộp!
Đúng lúc này.
Có mấy bóng người bước vào, lập tức thu hút sự chú ý của tất cả mọi người.
Bọn họ đều mặc cảnh phục.
“Cảnh sát Chu, anh đến có việc gì thế?”
Có người nhận ra nhân vật đi đầu là ai nên cất giọng khách sáo chào hỏi.
Người đó nhìn chằm chằm vào Diệp Vân Đồ rồi nói: “Diệp Vân Đồ, lần này chúng tôi đến để mời ông về cục tiếp nhận điều tra!”
“Đây là lệnh bắt!”
Chương 523: Sự thật sáng tỏ
Lệnh bắt giữ?
Người nhà họ Diệp đều ngẩn ra, đến người sõi đời như Diệp Hà Sơn cũng phải thẫn thờ.
Đây không phải là dẫn về phối hợp điều tra, mà là bị bắt rồi.
“Cảnh sát Chu, anh không nhầm chứ? Vân Dồ chỉ là một thương nhân làm ăn chân chính, chưa từng vi phạm pháp luật bao giờ”.
Diệp Hà Sơn sốt sắng nói với vẻ nghi hoặc.
Ông ta rất hiểu rõ con trai mình, dù đã mấy chục tuổi đầu nhưng chưa được cái tích sự gì, đã thế còn rất nhát gan nên chưa từng làm gì quá phận.
Chứ đừng nói là phạm pháp.
“Có hay không thì cứ về cục ắt biết. Còn nữa, chúng tôi đang nắm trong tay chứng cứ Diệp Vân Nghĩa có liên quan đến vụ án giấu xác ở đảo Lâm An nên anh ta cũng phải theo về đồn để điều tra, giờ anh ta có ở đây không?”
Cảnh sát Chu lạnh lùng nói.
Chuyện này…
Vụ án giấu xác ở đảo Lâm An ư?
Người nhà họ Diệp cả kinh.
Lẽ nào phía cảnh sát đã biết họ thuê người nhận tội thay trong vụ đó rồi sao?
Nếu là vậy thì bắt Diệp Vân Đồ cũng có lý.
Nhưng Diệp Vân Nghĩa thì liên quan gì?
Chuyện này có liên quan gì đến anh ta đâu.
Trừ khi cảnh sát đang nghi ngờ…
Nghĩ tới khả năng này, Diệp Hà Sơn có vẻ không dám tin hỏi: “Cảnh sát Chu, không phải vụ án ở đảo Lâm An đã xong rồi sao? Hung thủ ra tự thú rồi mà, giờ còn điều tra gì nữa? Với cả, chuyện này không thể liên quan đến cháu trai Vân Nghĩa của tôi được”.
Liễu Phương Phương và Tôn Hàn nhìn nhau với vẻ phức tạp.
Có lẽ ngoài nhóm cảnh sát Chu ra thì chỉ có hai bọn họ trong số những người ở đây là nắm được sự tình.
Nhưng họ không tiện lên tiếng.
“Không liên quan đến Diệp Vân Nghĩa ư? Ông Diệp này, ông bảo rằng án đã được phá à? Ông tưởng tìm một người chịu tội thay là cháu trai ông sẽ được nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật sao?”
“Ông định giả ngây với tôi chứ gì, thế để tôi nói cho ông rõ, bằng chứng mới nhất mà chúng tôi nắm được cho thấy Diệp Vân Nghĩa có khả năng cao chính là hung thủ! Còn Diệp Vân Đồ thì tìm người chôn xác nhằm vùi lấp chân tướng sự việc”.
Cảnh sát Chu chợt cất giọng sắc bén.
Tất cả người nhà họ Diệp đều hoảng hốt.
Diệp Hà Sơn định lên tiếng phân trần, nhưng do quá kích động nên mắt chợt tối sầm rồi ngất xỉu.
Lẽ ra người nhà họ Diệp cũng chưa tin đâu.
Nhưng họ lại thấy Diệp Vân Đồ đang run lẩy bẩy, hơn nữa mặt còn tái mét.
Đúng dáng vẻ có tật giật mình.
Lẽ nào lời cảnh sát Chu nói đều là thật sao?
“Diệp Vân Nghĩa có ở đây không?”
Cảnh sát Chu cất giọng nghiêm nghị hỏi tiếp.
“Ban nãy thì có, nhưng giờ không biết lại đi đâu rồi”.
Có người đáp.
…
Chờ Diệp Hà Sơn tỉnh lại thì đã là mấy tiếng đồng hồ sau, lúc này trời cũng đã tối.
Người nhà họ Diệp đều lo sốt vó, một cảnh tượng nhốn nháo như trời sắp sập đến nơi.
“Ông tỉnh rồi!”
“Bố ơi!”
Biết tin Diệp Hà Sơn đã tỉnh, người nhà họ Diệp đều lũ lượt chạy vào trong phòng ngủ của ông ấy.
Lúc này, Tôn Hàn và Liễu Phương Phương cũng đang túc trực trong phòng.
May có Tôn Hàn hiểu về y thuật nên mới không cần đưa Diệp Hà Sơn đến bệnh viện.
Suốt mấy tiếng vừa qua, trong phòng lúc nào cũng kín người.
“Bố, giờ phải làm sao ạ? Bất động sản Diệp Thị vừa bị lộ tin nợ cả mấy chục tỷ, giờ lại đến lượt anh cả và Vân Nghĩa gặp chuyện, tin này mà để truyền thông biết được thì không phải nhà mình xong đời rồi sao!”
“Ông ơi, ông phải nghĩ cách đi!”
“Lẽ nào Diệp Vân Nghĩa là hung thủ của vụ giấu xác thật sao?”
“Nhà họ Diệp sắp sụp đổ rồi!”
Ai cũng nói thao thao bất tuyệt, nhưng đều chỉ vì một chuyện duy nhất, đó là nhà họ Diệp có sụp đổ hay không, sau đó muốn Diệp Hà Sơn đứng dậy chèo chống gia tộc.
Nếu nhà họ Diệp lụi tàn thì những ngày ăn sung mặc sướng của tất cả mọi người ở đây đều sẽ kết thúc.
Vào lúc nguy cấp này, tất cả bọn họ đều hồn nhiên nghĩ rằng chỉ có Diệp Hà Sơn mới có thể xoay chuyển tình thế.
Nhưng bọn họ đã quên mất một điều.
Đó là bây giờ, Diệp Hà Sơn đã rất già yếu rồi.
Không chỉ có hơi thở yếu ớt, mà còn mất hết tinh thần, trông chẳng khác nào cái cây khô héo.
Dưới sự đả kích này, không biết nhà họ Diệp có lụi bại hay không, nhưng chính Diệp Hà Sơn đã sụp đổ rồi.
“Mọi người ra ngoài hết đi, ông ngoại cần nghỉ ngơi! Có gì thì để nói sau”.
Liễu Phương Phương tức giận hạ giọng đuổi người.
Mọi người chỉ quan tâm đến lợi ích cá nhân, chứ không đếm xỉa gì tới sức khoẻ của Diệp Hà Sơn cả.
Vì thế, có người bắt đầu tỏ thái độ.
Đang lúc nước sôi lửa bỏng, họ không còn khách sáo được nữa.
“Liễu Phương Phương, người phải ra ngoài là cháu đấy. Dù nhà họ Diệp có xảy ra chuyện lớn tới cỡ nào thì có liên quan gì đến cháu nào?”
“Đúng đấy, cháu là con gái lớn của nhà họ Liễu ở Thượng Kinh, dù nhà họ Diệp có sụp đổ thì cũng ảnh hưởng gì đến cháu đâu, thế cháu chẳng không lo”.
“Giờ mà không nghĩ cách đi thì không còn cơ hội nữa đâu”.
Diệp Hà Sơn vừa tỉnh dậy đã thấy cả nhà xào xáo.
Ông ấy dùng hết sức gào lên: “Đủ rồi! Ngoài Phương Phương và Tôn Hàn, tất cả cút hết đi! Cút…”
Các tiếng bàn tán trong phòng đều ngừng lại.
Dù không muốn, nhưng dưới sự quát nạt của Diệp Hà Sơn, những người khác đều phải đi ra ngoài.
Sau khi Liễu Phương Phương đóng cửa phòng lại, bấy giờ mới thấy thế giới bình yên.
“Con cháu đời sau toàn một lũ thế này thì nhà họ Diệp ta suy vong rồi”.
Diệp Hà Sơn nằm trên giường rồi cười khổ tự giễu.
Sau đó, ông ấy nhìn Tôn Hàn rồi nói: “Chuyện của Vân Nghĩa là thế nào? Không cần lo cho sức khoẻ của ông đâu, cứ nói thật đi!”
Tôn Hàn do dự một lát rồi nói: “Bây giờ, anh Vẫn Nghĩa bỏ trốn rồi ạ, phía cảnh sát đang dốc toàn lực truy bắt. Ngoài ra, cháu còn nhận được tin bác cả đã thừa nhận là mình thuê người chôn xác rồi, và hai nạn nhân cũng là do anh Vân Nghĩa giết hại”.
“…”
Diệp Hà Sơn nghệt mặt ra rồi lẩm bẩm với vẻ khó tin: “Là nó thật ư?”
Ông ấy luôn nghĩ rằng vụ án giấu xác ở đảo Lâm An là do kẻ thù của nhà họ Diệp làm, mục đích là cướp quyền thi công dự án.
Dẫu sao nếu hoàn thành được sự án thì sẽ thu về mức lợi nhuận khổng lồ.
Với những người siêu giàu mà nói thì hai mạng người không là gì cả.
Nhưng cuối cùng hung thủ lại là Diệp Vân Nghĩa!
Cháu trai ruột của ông ấy.
Giết người!
Sao nó dám chứ?
Bây giờ, chuyện đã ầm ĩ đến mức này thì còn cứu vãn làm sao được nữa.
Một khi Diệp Vân Nghĩa bị bắt thì sẽ không thể thoát khỏi tội chết.
Còn Diệp Vân Đồ cũng phải ngồi tù vì liên luỵ từ con trai mình.
Vậy là nhà họ Diệp sẽ lâm vào nguy cơ không tiền khoáng hậu!
Diệp Hà Sơn dần chấp nhận sự thật và nghĩ chắc đến lúc nhà họ Diệp phải tan đàn xẻ nghé rồi.
“Ông ơi, rồi mọi chuyện sẽ qua thôi, ông đừng nghĩ ngợi nhiều!”
Liễu Phương Phương lo lắng Diệp Hà Sơn không chịu nổi kích thích nên vội an ủi.
Nếu chuyện này khiến ông ngoại cô ta tức quá phát bệnh thì mới là không còn gì nữa.
Đôi mắ già nua của Diệp Hà Sơn nhìn vào vô định, ông ấy yếu ớt xua tay: “Hai đứa về nghỉ ngơi đi, ông muốn yên tĩnh một lát”.
Chương 524: Vấn đề mới
Khi Tôn Hàn và Liễu Phương Phương về khách sạn thì đã là mười một giờ đêm.
Liễu Phương Phương thả mình xuống sofa rồi nhìn Tôn Hàn với vẻ phức tạp, sau đó thở dài nói: “Tôi biết chuyện sẽ thành ra thế này mà!”
Một khi sự thật Diệp Vân Nghĩa chính là hung thủ được phơi bày.
Cả xã hội sẽ nhận được một câu trả lời thích đáng.
Còn với nhà họ Diệp mà nói thì là tại hoạ ngập đầu!
“Nếu không nói cho Lâm Đông biết sự thật thì có lẽ nhà họ Diệp sẽ không làm sao, nhưng người nhà của hai cô gái vô tội ấy thì sao?”
Tôn Hàn thờ ơ đáp.
Việc nhà họ Diệp nợ nần chồng chất bị cô phóng viên kia truy hỏi là có người sắp xếp.
Nhưng chuyện Diệp Vân Nghĩa giết người là Tôn Hàn đã nói cho nhân viên điều tra Lâm Đông biết, sau đó anh ta đã liên hệ với cảnh sát khu vực dốc toàn lực điều tra theo manh mối ấy.
Có thể nói Diệp Vân Đồ bị bắt giữ, còn Diệp Vân Nghĩa phải bỏ trốn đều là do Tôn Hàn.
Nhưng những việc này đều đã được Liễu Phương Phương ngầm đồng ý.
Nếu vậy thì chứng tỏ cô ta biết thế nào là đúng, là sai.
Nhưng làm vậy thì có thể coi là vì nước quên tình nhà rồi.
Nhất là khi thấy ông ngoại mình tức đến mức ngất đi, cô ta chỉ thấy lòng mình đau thắt.
“Anh tuyệt đối không được nói cho ông biết đâu đấy!”
Liễu Phương Phương nhấn mạnh.
Đương nhiên ý của cô ta là chuyện Tôn Hàn đã tiết lộ manh mối về cái chết của Tiểu Hoa và Tiểu Vũ.
Một khi để Diệp Hà Sơn hay người nhà họ Diệp biết là Tôn Hàn đã chỉ điểm cho cảnh sát thì Liễu Phương Phương và nhà họ Diệp khéo sẽ cắt đứt quan hệ mất.
“Yên tâm, tôi sẽ giữ bí mật. Mà thật ra cũng không cần thiết phải thừa nhận làm gì”.
Tôn Hàn nói.
Tự nhiên đi thú nhận với Diệp Hà Sơn chính anh đã gián tiếp đẩy Diệp Vân Nghĩa vào đường cùng là một hành động ngu xuẩn và tẻ nhạt.
Nếu anh mà làm vậy thì không phải thật thà, mà là ngu dốt.
“Ừm, đó là một quyết định rất khó khăn với tôi, nhưng chúng ta không hề sai!”
Liễu Phương Phương buồn bã nói.
Bọn họ không sai, người sai là Diệp Vân Nghĩa.
Thật ra trước khi trời tối, phía cảnh sát đã tra khảo Diệp Vân Đồ ra được kết quả rồi.
Tình tiết vụ án ra sao thì Tôn Hàn và Liễu Phương Phương cũng đã nắm được.
Diệp Vân Nghĩa buồn bực trong người nên đã gọi Tiểu Hoa và Tiểu Vũ đến uống cùng, một bên trả tiền, một bên góp vui, đây vốn là một chuyện rất bình thường.
Nhưng sau khi uống say, tính xấu của Diệp Vân Nghĩa nổi lên, anh ta bắt đầu hành hạ hai cô gái.
Vì không chịu nổi nên Tiểu Vũ và Tiểu Hoa bắt đầu xin tha.
Nhưng hai cô gái càng van nài lại càng kích thích bản tính tàn ác của Diệp Vân Nghĩa, khiến anh ta càng trở nên biến thái hơn.
Anh ta ép họ uống rượu rồi thậm chí còn đánh đập…
Cuối cùng chơi quá tay nên đã giết chết một người.
Bấy giờ, Diệp Vân Nghĩa cũng đã tỉnh táo hơn một chút.
Nhưng ngay sau đó, anh ta lại đưa ra một quyết định to gan khác rồi giết nốt cô gái còn lại.
Chỉ cần cả hai cô gái đều chết thì ai biết là do anh ta làm nữa.
Nhưng thi thể của họ cũng là một vấn đề.
Diệp Vân Nghĩa gọi ngay cho bố mình, lúc đó Diệp Vân Đồ bị doạ cho sợ hết hồn, nhưng vì bảo vệ con trai nên ông ta đã phi tang hai thi thể đó, chuyện dùng điện thoại của hai cô gái để gửi tin nhắn cho trung tâm giải trí cũng là Diệp Vân Đồ sắp xếp.
Ngay ngày hôm sau, Diệp Vân Nghĩa đã rời khỏi Ma Đô.
Toàn bộ sự việc đều hoàn hảo không chê vào đâu được.
Nhưng cuối cùng thì lưới trời tuy thưa nhưng khó lọt.
Hiện giờ, Diệp Vân Đồ đã thừa nhận mọi tội ác, còn Diệp Vân Nghĩa thì vẫn đang trốn chạy, nhưng chỉ cần nhà họ Diệp không bao che thì bắt được anh ta chỉ là vấn đề thời gian thôi.
Nhưng với tình hình hiện tại, riêng cơn bão từ sau vụ án giấu xác chấn động đã đủ khiến nhà họ Diệp lao đao lắm rồi.
Hơn nữa truyền thông đang theo dõi nhất cử nhất động của họ, nên chắc nhà họ Diệp không rảnh để lo cho Diệp Vân Nghĩa đâu.
…
Ngày hôm sau, tình tiết xoay chuyển trong vụ án giấu xác đã khiến cả Ma Đô phải chấn động, nhà họ Diệp đã bị đẩy lên nơi đầu sóng ngọn gió.
Dự án đảo Lâm An còn chưa thi công trở lại thì đã bị chính phủ cho dừng.
Từ đó có thể thấy nhà họ Diệp hết duyên với dự án này rồi.
Thậm chí nói khó nghe hơn là giờ nhà họ Diệp đang nợ đìa, có qua nổi cơn phong ba này hay không còn chưa biết.
Tôn Hàn vẫn luôn giữ liên lạc với Lâm Đông nên biết được một thông tin, trong ngày hôm nay, phía cảnh sát đã chạm mặt Diệp Vân Nghĩa hai lần, nhưng anh ta đều bỏ chạy trối chết.
Nhưng nếu anh ta chưa trốn khỏi Ma Đô thì một khi đã bị phát hiện dấu vết thế này thì phạm vị trốn chạy sẽ bị thu hẹp.
Cứ thế thì cùng lắm là một đến hai ngày nữa là Diệp Vân Nghĩa sẽ bị bắt thôi.
Đến lúc đó, vụ án giấu xác mới có thể khép lại.
Mới sáng sớm, Liễu Phương Phương đã đến nhà họ Diệp.
Lúc này, Diệp Hà Sơn vẫn đang nằm trong phòng để bác sĩ riêng theo dõi, vì cô ta không thể ở lại đây túc trực nên thấy rất lo lắng.
Còn Tôn Hàn thì đi gặp Đỗ Tiên.
Hai người hẹn nhau ở một quán trà..
Vừa gặp, Đỗ Tiên đã thổn thức: “Không ngờ hung thủ lại là Diệp Vân Nghĩa đấy!”
Tôn Hàn không nói gì, có lẽ Đỗ Tiên chỉ ngạc nhiên vì đó là Diệp Vân Nghĩa thôi, chứ thật ra đã nghĩ hung thủ là ai đó trong nhà họ Diệp rồi.
Nếu không nhờ có chị ta nhắc nhở, Tôn Hàn cũng sẽ không nghi ngờ Diệp Vân Nghĩa.
Thậm chí khéo anh ta vẫn có thể nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật dù đã giết người cũng nên.
Song, chắc Đỗ Tiên không thể ngờ đến nhất là chính Tôn Hàn - người muốn giúp nhà họ Diệp nhất đã đẩy Diệp Vân Nghĩa vào cảnh tù trốn trại.
Đương nhiên người biết chuyện này chỉ có Tôn Hàn, Liễu Phương Phương và Lâm Đông chưa lộ diện thôi.
Chứ không còn ai khác nữa.
“Chân tướng của vụ án đã đẩy nhà họ Diệp về phe đối lập với dư luận rồi, coi như họ cũng hết duyên với dự án đảo Lâm An. Chị Đỗ, cơ hội của chị đến rồi đấy”.
Tôn Hàn vào thẳng vấn đề.
Đương nhiên Đỗ Tiên biết điều này.
Chị ta nhìn Tôn Hàn rồi hỏi lại: “Thế cậu Tôn thấy sao? Định hợp tác với tôi hay giúp nhà họ Diệp vượt qua khó khăn?”
“Tôi định làm cả hai, về việc giúp nhà họ Diệp vượt qua cơn hoạn nạn này thì tôi đã có cách rồi, chắc sẽ ảnh hưởng đến lợi nhuận của chị Đỗ một chút đấy, nhưng vẫn trong phạm vị chấp nhận được”.
“Hôm nay, tôi hẹn chị ra đây để làm rõ một chuyện khác. Dự án đảo Lâm An không thể bỏ đấy quá lâu được mà cần phải phát triển, Ma Đô cần kinh tế, mà chính phủ cũng không thể để dự án này mục nát được”.
“Nhưng chị Đỗ có chắc mình sẽ giành được dự án này về cho Long Phong, chứ không phải bên khác không?”
Cô phóng viên gây khó dễ cho nhà họ Diệp trong buổi lễ thi công là do ai sai khiến đã quá rõ ràng, không cần điều tra thì Tôn Hàn cũng biết người đứng sau không phải Đỗ Tiên, mà là nhà họ Đậu.
Điều này đủ chứng minh nhà họ Đậu cũng đang rất có hứng thú với dự án này, thậm chí còn muốn giành về cho bằng được.
Mà ở Ma Đô chỉ có hai công ty bất động sản của nhà họ Diệp và nhà họ Đậu là mạnh nhất và đủ tiềm lực để thi công dự án ấy thôi.
Nhưng bây giờ, nhà họ Diệp đã bị đá rồi.
Nếu phải tranh giành thì dù Đỗ Tiên có Ninh Quảng Sênh chống lưng thì cũng chưa chắc đã tranh được.
Đây mới là chuyện Tôn Hàn lo ngại.
Thật ra anh cũng không quan tâm cuối cùng dự án sẽ về tay ai, nhưng anh đã tống Diệp Vân Nghĩa vào tù thì cũng phải giúp nhà họ Diệp qua cơn hoạn nạn.
Cho nên anh không thể để người khác lấy mất dự án đảo Lâm An được.
Chương 525: Tôn Hàn có thể bảo vệ bất động sản Diệp Thị
Đỗ Tiên không ngốc, đương nhiên chị ta biết Tôn Hàn đang nói đến ai.
Song, chị ta cũng hiểu đại khái ý của anh rồi.
“Tôi sẽ cố hết sức tranh với nhà họ Đậu, nhưng cũng phải xem thái độ của Long Phong ra sao nữa. Nếu tôi giành được dự án ấy về rồi thì Long Phong vẫn đáp ứng đúng điều kiện đã thoả thuận trước đó chứ?”
Đỗ Tiên hỏi thẳng.
Điều kiện ấy chính là chị ta muốn được chia bốn mươi phần trăm lợi nhuận.
Chị ta cần xác nhận lại chắc chắn điều này.
Lần trước Tôn Phát Tài đã đến Ma Đô và đồng ý với điều kiện trên của Đỗ Tiên, nhưng đó là vì để phối hợp với Tôn Hàn lừa chị ta thôi, bởi họ nghi chính Đỗ Tiên là người đứng sau sai khiến vụ án giấu xác.
Cho nên chưa chắc họ đã giữ lời.
Bây giờ, nếu họ vẫn muốn chị ta dốc hết sức giành dự án về thì chị ta phải làm rõ vấn đề ăn chia lợi nhuận trước đã.
“Hai mươi phần trăm! Chỉ cần chị Đỗ có thể giành được dự án ấy về, tôi có thể thay mặt Tôn Phát Tài đồng ý chia cho chị hai mươi phần trăm lợi nhuận. Đương nhiên, như tôi đã nói, lợi nhuận không thể quá cao được đâu, chỉ khoảng mấy tỷ thôi là khá lắm rồi, chị đừng nghĩ đến con số mấy chục tỷ”.
Tôn Hàn nói thẳng.
Nếu có thể giành được dự án này về tay, họ sẽ nuốt trọn mấy chục tỷ mà nhà họ Diệp đã đầu tư vào trước đó, sau đó kiếm lời được vài ba chục tỷ nữa là chuyện đơn giản.
Thậm chí, cả trăm tỷ cũng chưa biết chừng.
Trước đó, Diệp Thị đã thi công hạng mục này được quá nửa rồi.
Giờ bên nào mà tiếp quản thay thì đúng là ngồi không ăn tiền!
Nhưng kế hoạch của Tôn Hàn là phải giảm mức tổn thất của nhà họ Diệp xuống thấp nhất.
Điều này có nghĩa là anh phải dùng cách nào đó để trả lại toàn bộ số tiền mà nhà họ Diệp đã đầu tư vào dự án, như vậy thì lời lãi sẽ chẳng còn bao nhiêu.
Chi cho Đỗ Tiên hai mươi phần trăm, nhiều nhất cũng không quá năm tỷ.
Thậm chí có thể nói khéo còn không kiếm được bao nhiêu tiền.
Nghe thấy thế, Đỗ Tiên lập tức bật cười: “Cậu Tôn này, chúng ta đều là người quen rồi, nếu ăn chia theo như cậu nói thì dựa vào đâu tôi phải phí sức nữa, tự lấy dự án về làm không phải hơn à?”
Nếu không hợp tác với Long Phong thì chị ta vẫn còn đối tác khác là nhà họ Đường.
Ban đầu, đối tượng Đỗ Tiên chọn để hợp tác đã là nhà họ Đường rồi, chứ không phải Long Phong.
Nhưng nếu Đỗ Tiên có thể nghĩ tới nhà họ Đường thì sao Tôn Hàn lại không chứ?
Anh tự tin cười nói: “Chị Đỗ, chị nói không sai, dù thực lực của nhà họ Đường ở mảng bất động sản không bằng nhà họ Đậu, nhưng cũng là một trong bốn gia tộc lớn ở Ma Đô nên cũng không khó để thi công nốt dự án”.
“Nhưng chắc chị Đỗ không biết rồi, ông cụ nhà họ Đường đã đồng ý với tôi sẽ không tham gia vào dự án này. Không tin thì chị cứ gọi hỏi mà xem”.
“Còn nữa, tối qua tôi đã gọi cho Tôn Phát Tài của Long Phong, ông ấy đã đồng ý sẽ cử một nhóm đến đây, chính thức chuẩn bị tiến quân vào thị trường bất động sản của Ma Đô. Dù chị Đỗ không muốn hợp tác với tôi thì bất động sản Long Phong cũng sẽ lên sàn thôi”.
“Đến lúc đó, Long Phong nhảy vào, nhà họ Đậu cũng muốn tranh dự án, vậy chị Đỗ dựa vào ưu thế gì để tranh giành với hai bên đó?”
Ngay từ khi biết nhà họ Diệp sẽ gặp cơn phong ba này, Tôn Hàn đã bắt đầu sắp xếp mọi việc rồi.
Anh phải nghĩ cách để người của mình lấy được dự án này, sau đó giảm thấp tổn thất cho nhà họ Diệp.
Tạm thời thì phía nhà họ Đậu hơi phiền phức.
Nhưng nếu có thể bắt Đỗ Tiên đứng về phía anh thì vấn đề sẽ đơn giản hơn.
Đường Triều Bính muốn Đường Quân Ngạo nhanh về thì phải cầu cạnh Tôn Hàn.
Mà yêu cầu cuối cùng của Tôn Hàn là ông ta không được đồng ý hợp tác với Đỗ Tiên.
Không có nhà họ Đường chống đỡ, dù Đỗ Tiên có giở hết mọi mánh khoé ra thì cũng không thể lấy được dự án đó.
Nhà họ Đậu thì đã có kinh tế mạnh sẵn rồi, chắc giờ họ cũng đang muốn phải giành được dự án đó, dù Đỗ Tiên có muốn hợp tác với họ thì nhà họ Đậu cũng không để mắt tới một kẻ miệng rộng như chị ta.
Tôn Hàn đã dồn Đỗ Tiên vào tình thế chỉ còn một sự lựa chọn duy nhất.
Nghe thấy thế, mặt Đỗ Tiên xam xịt trông rất khó coi.
“Này cậu Tôn, cậu còn giống thương nhân hơn bà chị đây đấy, chỉ với một câu nói mà đã hạ lợi nhuận của tôi xuống mức thấp nhất rồi”.
“Lần trước vẫn thống nhất là bốn mươi phần trăm, thế mà giờ đã giảm hẳn một nửa, thậm chí còn giảm hoa hồng sau thi công của tôi xuống ba bốn lần”.
Đỗ Tiên nhìn Tôn Hàn rồi châm chọc.
Tôn Hàn không để bụng mà nói: “Đã nói là hợp tác thì phải là cả hai bên tự nguyện, nếu chị không đồng ý thì tôi cũng không ép. Nói hơi khó nghe một chút thì chị Đỗ này, chị cũng biết nếu Long Phong không có chị thì vẫn có cơ hội giành được dự án về tay mà”.
“Ngược lại, với tình hình hiện giờ của chị mà không đồng ý hợp tác với Long Phong thì một đồng cũng đừng mong kiếm được”.
“Để tôi về suy nghĩ thêm”.
Cuối cùng, Đỗ Tiên vẫn chưa đưa ra quyết định được.
Lợi nhuận Tôn Hàn đưa ra thấp hơn quá nhiều so với dự tính của chị ta nên tạm thời chị ta chưa thể chấp nhận được.
“Đương nhiên, hợp tác là chuyện phải thận trọng, tôi không vội, chị Đỗ cứ suy nghĩ cho kỹ”.
Tôn Hàn không thúc giục, mà cho Đỗ Tiên thời gian để tính toán.
Thay vì nói để Đỗ Tiên thêm thời gian suy nghĩ thì nói thẳng luôn là để chị ta đi xác nhận lại với nhà họ Đường xem có phải họ định buông tay với dự án kếch xù này không.
Chỉ cần Đỗ Tiên hết hi vọng thì chị ta sẽ biết có mỗi bất động sản Ngọc Lan thì sẽ chẳng làm được gì cả.
Khi ấy, chị ta ắt phải đưa ra quyết định thông minh nhất.
Mấy tỷ là rất ít ư?
Không hề!
Đến các gia đình khá giả ở trong nước khéo hết đời cũng không kiếm được ngần ấy tiền.
Sau khi tạm biệt Đỗ Tiên, Tôn Hàn cũng đến biệt thự nhà họ Diệp.
“Ông ơi, cháu đến rồi ạ”.
Vừa vào phòng, Tôn Hàn đã đi đến cạnh giường của Diệp Hà Sơn rồi cười nói.
Hôm nay trông Diệp Hà Sơn khác hôm qua hoàn toàn, thoạt nhìn rất uể oải.
Đương nhiên không phải vì vấn đề sức khoẻ, nguyên nhân chủ yếu là cả con trai và cháu trai của ông ấy cùng xảy ra chuyện.
“Vân Đồ sao rồi?”
Trông thấy Tôn Hàn, Diệp Hà Sơn hỏi thẳng luôn.
Bởi một khi Diệp Vân Nghĩa bị bắt thì sẽ không thể trở mình được nữa, kết cục định sẵn là án tử rồi.
Anh ta gây ra chuyện lớn như vậy, không chỉ Ma Đô mà cả nước Đại Hoa đều biết rồi. Đừng nói Diệp Vân Nghĩa là con cháu của nhà họ Diệp - một trong bốn gia tộc lớn ở Ma Đô, kể cả là con cháu của nhà hào môn số một Thượng Kinh thì kết cục cũng vậy thôi.
Đầu năm nay, áp lực dư luận thật sự rất mạnh.
Xét về một góc độ nào đó thì nó đại diện cho ý dân!
Nhưng vẫn còn người cần cứu, là Diệp Vân Đồ.
“Cháu nhờ người hỏi rồi ạ, chắc bác cả sẽ bị xử vài năm, nhưng chỉ cần khoảng năm rưỡi, cho sự việc lắng xuống là sẽ có cách đưa bác ra ngoài thôi ạ”.
“Cho nên ông đừng lo!”
Tôn Hàn đáp.
Nghe vậy, Diệp Hà Sơn mới thở phào một hơi rồi thổn thức: “Âu cũng là tình cha, Vân Đồ rất nhát gan, nhưng không ngờ vì con trai mình mà nó dám nhúng tay vào vụ này! Hơn nữa, còn qua mắt được cả ông”.
“Nếu tính cách ấy mà dùng trong kinh doanh thì sao bất động sản Diệp Thị lại tới nông nỗi này chứ”.
“Chắc trời muốn diệt nhà ta rồi”.
Diệp Hà Sơn nói vậy chứng tỏ đã không còn hi vọng gì với tương lai của nhà họ Diệp nữa.
Vụ án mạng, thêm khoản nợ khổng lồ đều là những sự đả kích mang tính huỷ diệt.
Diệp Hà Sơn thầm nghĩ nhà họ Diệp xong thật rồi.
“Ông ơi, Tôn Hàn có cách để bảo vệ bất động sản Diệp Thị không bị phá sản đấy ạ”.
Đúng lúc này, Liễu Phương Phương không thể chịu nổi khi thấy dáng vẻ thất thần của ông mình nữa nên đã nhìn Tôn Hàn rồi nghiêm túc nói.
“Ông ngoại!”
“Ông ạ”.
Tôn Hàn và Liễu Phương Phương đi đến trước mặt Diệp Hà Sơn rồi lễ phép chào hỏi.
“Hai đứa đến rồi đấy à! Để tôi giới thiệu, đây là cháu ngoại tôi, tên là Liễu Phương Phương, còn đây là chồng con bé, tên là Tôn Hàn! Đây là ông Tô, còn đây là ông Lâm…”
Diệp Tiên Duyệt cười rồi giới thiệu với mấy ông bạn già của mình.
Sau khi chào hỏi vài câu, bọn họ đã kiếm cớ rờI đi, để không quấy rầy cuộc trò chuyện của mấy ông cháu Diệp Hà Sơn.
Trông thấy sắc mặt của Liễu Phương Phương không được tốt cho lắm, Diệp Hà Sơn quan tâm hỏi: “Cháu thấy khó chịu à? Nếu mệt thì về nghỉ ngơi đi, đừng quan tâm việc ở đây nữa”.
“Cháu không sao ạ”.
Liễu Phương Phương liếc nhìn Tôn Hàn, không biết phải trả lời ra sao, nhưng đột nhiên cô ta quan sát xung quanh rồi hỏi: “À, anh hai đâu ạ?”
Diệp Tiên Duyệt đang ở viện nên không tới được, nhưng Diệp Vân Nghĩa thì chắc chắn phải đến chứ.
“Có trời mới biết nó đang trốn ở cái xó xỉnh nào, kệ nó đi, nhìn thấy chỉ thêm ngứa mắt! Nếu được chọn thì ông không muốn có cái loại cháu như nó”.
Nhắc đến Diệp Vân Nghĩa, Diệp Hà Sơn lập tức nổi giận.
Liễu Phương Phương trầm mặc, không biết phải nói gì tiếp.
Sau khi trò chuyện một lúc, Tôn Hàn đột nhiên trông thấy Đỗ Tiên đang vẫy tay với mình ở vị trí dành cho khách mời đặc biệt nên anh bèn nói với Diệp Hà Sơn: “Ông ơi, bạn cháu ở đằng kia, để cháu qua chào hỏi mấy câu”.
“Đi đi!”
Diệp Hà Sơn xua tay, không giữ Tôn Hàn lại.
Song, ông ấy thấy hơi ngạc nhiên khi Tôn Hàn có bạn bè ở Ma Đô.
Nhưng chỉ cần công tử nhà họ Tôn thích thì đi đâu chẳng có bạn.
Tuy nhiên, khi nhìn thấy người mà Tôn Hàn đang đi đến gần, Diệp Hà Sơn nhăn mặt lại: “Sao Tôn Hàn lại quen biết cô ta?”
Liễu Phương Phương cũng nhìn thấy Đỗ Tiên nên nghi hoặc hỏi: “Ai thế ạ?”
“Đỗ Tiên, một người phụ nữ không hề đơn giản! Nhưng cháu đừng nghĩ nhiều, Đỗ Tiên gần bốn mươi tuổi rồi, chắc không có quan hệ gì với Tôn Hàn đâu”.
Liễu Phương Phương lại liếc nhìn về phía Đỗ Tiên một lát rồi quay đi nơi khác.
Còn Tôn Hàn đã đi đến cạnh chị ta rồi ngồi xuống.
Bấy giờ, anh mới thấy ở đây có khá nhiều người quen.
“Anh Tôn!”
“Anh Tôn!”
Đậu Chương và Ngô Du Du cũng khách sáo chào hỏi.
Tôn Hàn mỉm cười coi như đáp lời.
Nhưng hai người đàn ông trung niên trông khá oai phong ngồi cạnh Đậu Chương và Ngô Du Du thì có vẻ tò mò.
“Cô Đỗ, đây là?”
“Để tôi giới thiệu một chút, đây là Tôn Hàn, ngũ công tử của nhà họ Tôn ở Thượng Kinh! Đồng thời cũng là cháu rể của ông Diệp Hà Sơn”.
“Cậu Tôn, còn hai vị đây đều là nhân vật có máu mặt cả đấy. Một người là Đậu Minh Hà - chủ của nhà họ Đậu, một trong bốn gia tộc lớn ở Ma Đô. Người còn lại là chủ của công ty kỹ thuật lớn nhất ở đây, ông chủ Ngô Tân Phong”.
Đỗ Tiên mỉm cười giới thiệu.
Công tử của nhà họ Tôn ở Thượng Kinh ư?
Vậy chỉ có thể là cháu trai của Tôn Thịnh Vượng thôi.
Đậu Minh Hà và Ngô Tân Phong đưa mắt nhìn nhau, bảo sao cậu con trai cùng cô con gái kiêu ngạo của hai bọn họ đều phải khách sáo đến vậy.
Ra là người ta có lai lịch đáng gờm.
Vì thế, hai người đàn ông cũng rất lịch sự chào hỏi: “Chào cậu Tôn”.
Nếu Tôn Hàn mà không phải cháu rể của Diệp Hà Sơn thì kiểu gì họ cũng phải kết thân.
Tôn Hàn mỉm cười rồi lễ độ chào lại: “Chào chủ tịch Đậu, chào ông chủ Ngô”.
Sau khi giới thiệu xong, Đỗ Tiên ghé vào tai Tôn Hàn nói: “Cô kia là vợ cậu đấy à? Xinh thế! Cũng không kém chị đây hồi còn trẻ là mấy đâu”.
“Tôi thấy cô ấy liếc về phía này mấy lần rồi đấy, tô không khiến cậu gặp phiền phức đấy chứ?”
“Biết thế rồi sao chị còn vẫy tay với tôi?”
Tôn Hàn cười hỏi.
“Cậu nói kiểu gì thế, cậu không muốn thì ai bắt đi tới đây được?”
Hai người đã quen biết một thời gian nên đã khá hiểu nhau, vì thế nói chuyện cũng không còn quá khách sáo.
Tôn Hàn hỏi tiếp: “Chị Đỗ, chúng ta đừng lòng vòng nữa, có gì thì chị nói luôn đi. Chị gọi tôi qua đây không phải chỉ để tán dóc đúng không?”
Với tính cách của Đỗ Tiên thì chị ta sẽ không làm những chuyện nhạt nhẽo như vậy.
Cho nên kiểu gì cũng có vấn đề!
Đỗ Tiên nghiêm túc lại, sau đó nói thật nhỏ: “Có chuyện thật! Tôi nhận được tin có lẽ hôm nay, nhà họ Diệp làm lễ khai công sẽ không được thuận lợi đâu”.
Tôn Hàn cau mày.
Không cần hỏi, Tôn Hàn cũng biết các tin tức mà Đỗ Tiên biết được đều từ phía Ninh Quảnh Sênh mà anh chưa từng được gặp.
Nếu là tin tức ở đó thì chắc chắn là thật!
“Không phải là chị Đỗ làm đấy chứ?”
Tôn Hàn nhỏ giọng hỏi với vẻ nghi ngờ.
Đỗ Tiên bị oan nên cãi ngay: “Cậu nói gì thế, tôi đã biết quan hệ giữa cậu và nhà họ Diệp rồi thì sao dám làm loạn chứ?”
“Trời đất chứng dám, lần này không liên quan gì đến tôi hết. Tôi cũng chỉ muốn nói cho cậu để cậu nắm được tình hình trước thôi”.
Đỗ Tiên đã nói đến vậy nên Tôn Hàn cũng tin không phải chị ta làm.
Anh hỏi tiếp: “Cụ thể là bất lợi cái gì?”
“Khoản nợ của nhà họ Diệp”.
Tôn Hàn đã hiểu được đại khái rồi nên không hỏi nữa.
“Dẫu sao người nói cho tôi biết tin này cũng không tiết lộ là ai quấy rối phía sau nên tôi cũng không nói cho cậu biết được. Hay cậu đi thông báo cho ông Diệp một tiếng đi, còn biết đường mà chuẩn bị”.
Đỗ Tiên nhắc nhở.
Nếu chị ta đã nói cho Tôn Hàn biết tin này thì đương nhiên vì nghĩ cho thể diện của anh, chắc chắn chị ta đang đứng về phía Tôn Hàn.
Tôn Hàn chợt nhìn về phía Đậu Minh Hà đang ngồi đối diện mình.
Anh đoán là ông ta.
Nhưng sau một hồi suy nghĩ, Tôn Hàn lại loại bỏ khả năng này.
“Thôi, dẫu sao nhà họ Diệp đâu chỉ gặp một rắc rối đâu”.
Nên làm sao thì cứ để vậy đi.
Cơn bão của bất động sản Diệp Thị nổi lên rồi.
Không tránh mà cũng không giấu được.
…
Nửa tiếng sau.
Lễ khai công chính thức bắt đầu.
Các thành viên quan trọng của nhà họ Diệp cùng các lãnh đạo cấp cao của bất động sản Diệp Thị, Tôn Hàn và Liễu Phương Phương là gần bốn mươi người xếp thành ba hàng, họ đang cầm hương đứng trước cái đầu heo quay để cầu xin các vị thần linh phù hộ cho dự án đảo Lâm An được thi công thuận lợi suôn sẻ.
Quá trình khá rườm rà, cúng bái xong đến động thổ và tưới rượu thì cũng hết nửa tiếng.
“Lễ bái kết thúc”.
Cuối cùng, người dẫn chương trình đã hô lên.
Cùng với đó là tiếng pháo nổ.
Tiếng pháo gây chấn động một phương.
Đốt pháo xong thì đến tiết mục ăn uống.
Đúng lúc này, có một phóng viên nữ chạy tới gần Diệp Hà Sơn rồi đưa ra một câu hỏi hóc búa.
“Thưa chủ tịch Diệp, lần này Diệp Thị tổ chức lại lễ khai công rất hoàng tráng. Nhưng theo tin tức mà tôi nhận được thì bất động sản Diệp Thị đang nợ ba ngân hàng lớn của Ma Đô tổng cộng năm mươi tỷ, hơn nữa còn khất hơn mười tỷ còn lại!”
“Bây giờ, dự án đảo Lâm Án mới thi công được một nửa, liệu ông có tin mình sẽ thuận lợi hoàn thành dự án này không?”
Phóng viên nữ này vừa hỏi vậy thì bầu không khí vui mừng chúc tụng lập tức trở nên lạ lùng ngay.
Diệp Hà Sơn ngẩn ra một lúc rồi tức giận mắng: “Tin đồn thứ thiệt!”
Nhưng phóng viên ấy vẫn chưa chịu thôi mà hỏi tiếp: “Thưa chủ tịch Diệp, tôi đã được ba giám đốc ngân hàng xác nhận tin này nên không thể là giả được! Lẽ nào ông nghĩ có thể giấu tất cả mọi người chuyện này sao?”
“Tôi rất nghi ngờ, không biết Diệp Thị có đủ sức để theo tiếp dự án này hay không!”
Chương 522: Hoạ vô đơn chí
Một hòn đá làm mặt hồ gợn sóng.
Vừa nghe thấy câu hỏi sắc bén của cô phóng viên ấy, mọi người lập tức bùng nổ.
Ban đầu, bọn họ chỉ nghĩ phóng viên ấy đang gây sự nên lời nói không quá đáng tin.
Nhưng câu nói tiếp theo của cô ta lại liên quan đến giám đốc của ba ngân hàng lớn ở Ma Đô thì không còn là trò đùa được nữa.
Mà có khả năng Diệp Thị đang nợ ba ngân hàng lớn năm mươi tỷ thật.
Trong tình cảnh hiện giờ, nhất là còn liên quan đến dự án đảo Lâm An đang được quan tâm nhất ở Ma Đô, phát ngôn bữa bãi ở đây sẽ phải chịu trách nhiệm rất lớn.
Nếu một phóng viên bình thường dám lộng ngôn thì sẽ phải trả giá bằng cả sự nghiệp.
Có ai dám chứ?
Phóng viên nữ đó vẫn hướng ánh nhìn chăm chú về phía Diệp Hà Sơn để chờ câu trả lời.
Diệp Hà Sơn cảm thấy bệnh tim của mình sắp tái phát, ông ấy đột nhiên ngoảnh sang nhìn Diệp Vân Đồ ở bên cạnh.
Gần hai năm qua, ông ấy đã giao Diệp Thị cho Diệp Vân Đồ quản lý, nhưng tài năng của con trai ông ấy có hạn nên trông coi cũng không ra làm sao.
Nếu bây giờ xảy ra vấn đề gì thì Diệp Vân Đồ không thể thoát khỏi trách nhiệm được.
Diệp Vân Đồ có vẻ hoảng loạn, sao phóng viên nữ này lại biết hết mọi chuyện vậy?
Hơn nữa, rõ ràng lúc vay tiền, ông ta đã cảnh cáo giám đốc của ba ngân hàng lớn phải tuyệt đối giữ bí mật chuyện Diệp Thị vay nhiều tiền thế này.
Nhưng bây giờ…
“Bố, Diệp Thị vẫn đang làm ăn tốt, cô phóng viên này nói dối, bố đừng tin cô ta”.
Diệp Vân Đồ ra sức nguỵ biện.
Sau đó trừng mắt nhìn cô phóng viên kia: “Tôi nói cho cô biết, cô mà còn ăn nói lung tung làm mất danh dự của bất động sản Diệp Thị nữa thì tôi sẽ kiện cô tội phỉ báng đấy”.
Cô phóng viên đó không chút sợ hãi, trái lại còn hỏi tiếp: “Nếu tổng giám đốc Diệp thấy tôi nói không đúng thì cứ việc kiện tôi! Nhưng ông phải biết tất cả những gì tôi vừa nói đều là thật, Diệp Thị hiện tại đang nợ nần chồng chất”.
“Trong khi đó, dự án đảo Lâm An lại liên quan đến sự phát triển của Ma Đô chúng ta. Với tình hình hiện tại, liệu bất động sản Diệp Thị có đủ sức để hoàn thành dự án không?”
“Chắc tổng giám đốc Diệp phải biết rõ hơn tôi”.
Cô phóng viên càng tỏ ra mạnh mẽ thì Diệp Vân Đồ lại càng có vẻ hoảng hốt.
Hơn nữa còn không thể phản bác lại.
Diệp Hà Sơn giận tím mặt, thấy vẻ hoảng sợ của Diệp Vân Đồ là ông ấy biết Diệp Thị có chuyện rồi.
Còn cụ thể là gặp vấn đề ở đâu thì phải hỏi “người con trai giỏi giang” của mình thì mới biết được.
“Lễ khai công đã kết thúc, cô muốn biết thông tin gì thì để lúc khác đi, giờ kết thúc ở đây”.
Dẫu sao, Diệp Hà Sơn cũng đã lăn lộn nhiều năm trong giới thương trường nên biết lúc này càng đối đầu thì sẽ càng làm bùng nổ tin tức bất lợi cho Diệp Thị.
Vì thế đã nói một câu tỏ rõ lập trường.
Cô phóng viên đã đạt được mục đích nên cũng không tiếp tục đôi co nữa.
Buổi lễ thi công cứ thể trôi qua trong sự trắc trở.
…
Buổi chiều, trong phòng khách của nhà họ Diệp.
Mọi người của nhà họ Diệp đều tập trung ở đây trong bầu không khí nặng nề.
Diệp Hà Sơn nhìn chằm chằm vào Diệp Vân Đồ đang đứng cúi đầu ở phía trước rồi hỏi: “Con nói đi, chuyện này rốt cuộc là sao?”
Chuyện đến nước này thì không thể giấu được nữa rồi.
Diệp Vân Đồ rụt cổ lại, đành kể lại rõ ràng tình hình của công ty trong mấy năm qua.
Sau khi ông ta tiếp quản Diệp Thị, tình hình kinh doanh ngày một xuống dốc, gần như hơn tám mươi phần trăm các mối làm ăn đều trong tình trạng nợ nần.
Cho đến mấy tháng trước thì Diệp Thị đã không còn bao nhiêu tiền nữa.
“Tại sao con không nói cho bố biết từ sớm?”
Nghe thấy thế, Diệp Hà Sơn tức đến mức không thở nổi.
Liễu Phương Phương vội vàng bước tới, giơ tay vỗ lưng cho Diệp Hà Sơn thì ông ấy mới bình tĩnh lại được.
Diệp Vân Đồ cúi đầu xuống lẩm bẩm: “Sao con dám ạ? Nếu bố mà biết Diệp Thị kinh doanh tụt dốc, kiểu gì cũng mắng con toé khói! Từ nhỏ đến lớn, chỉ cần con làm sai dù chỉ là một chút, chẳng phải bố luôn mắng con té tát sao?”
“Dù bây giờ con đã gần năm mươi, nhưng bố chưa từng tôn trọng con bao giờ! Kể cả có mặt con trai ở đấy thì bố cũng không cho con tý mặt mũi nào”.
“Còn nữa, sao con biết Diệp Thị sẽ lỗ vốn liên tục như vậy?”
Dù Diệp Vân Đồ không dám nói to, nhưng vẫn có giọng điệu bất mãn và oan ức.
Ông ta quá sợ bố của mình!
Chỉ cần làm sai điều gì là sẽ bị mắng không thương tiếc ngay.
Kể cả ở trước mặt con trai ông ta, người nhà họ Diệp hay người ngoài cũng vậy.
Bố Diệp Vân Đồ chưa từng giữ thể diện cho con trai mình bao giờ.
“Con, con muốn làm bố tức chết đúng không? Tự con làm Diệp Thị kinh doanh sa sút mà giờ còn trách bố? Bố mắng con là vì muốn tốt cho con, vì hận rèn sắt không thành thép”.
Diệp Hà Sơn khó chịu ôm ngực, bị đã bị chọc cho nổi giận.
Thấy thế, Diệp Vân Đồ cũng không dám nói gì nữa, vì sợ bố mình tăng xông.
“Nếu thế thì khi bố bảo con cạnh tranh dự án đảo Lâm An, con phải nói ngay với bố chứ! Chỉ cần không nhận dự án ấy thì Diệp Thị vẫn có thể làm lại và phát triển dần lên”.
“Giờ, con vay nợ những sáu mươi tỷ, phải làm sao đây?”
Diệp Vân Đồ cũng đã đón nhận hiện thực, hiện giờ, dự án đảo Lâm An chẳng những không kiếm được tiền mà còn như đang kìm chân Diệp Thị.
Không cần nghĩ thì ông ta cũng biết có người cho cô phóng viên ấy tới gây sự.
Nhưng những gì cô ta nói đều là thật, bất động sản Diệp Thị không thể tiếp tục thi công dự án đảo Lâm An được nữa rồi.
Còn mấy chục tỷ mà Diệp Vân Đồ đang nợ thì cần Diệp Thị phải thanh toán hộ.
Diệp Vân Đồ không nói gì.
Ông ta chấp nhận đi vay tiền ngân hàng vì nghĩ rằng có thể dựa vào dự án đảo Lâm An để gỡ lại được.
Chỉ cần làm tốt dự án thì ông ta có thể bù lỗ thất thoát.
Nhưng ông ta đã đoán sai và đánh giá mình quá cao rồi.
Thành ra thất bại thảm hại!
“Bố ơi, giờ phải làm sao ạ? Anh cả vay nhiều tiền như thế thì mình biết lấy gì để trả đây?”
“Hơn nữa, chuyện này còn lộ ra ngoài rồi, phía chính phủ kiểu gì cũng lại thu hồi dự án, như vậy là nhà ta lại lâm vào cục diện bế tắc rồi”.
“Không còn dự án ấy nữa, lẽ nào nhà mình phải đập nồi bán sắt để trả nợ cho Diệp Vân Đồ sao?”
Ngay sau đó, các thành viên khác trong nhà họ Diệp bắt đầu cất giọng oán trách Diệp Vân Đồ.
Như thể ông ta là một kẻ vô cùng xấu xa.
Choang!
Đột nhiên Diệp Hà Sơn hất hết chén trà trên bàn xuống vỡ tan tành.
“Ai cũng chỉ biết oán trách, kêu gào khó khăn, sao không tự nghĩ cách đi? Sao con cháu đời sau của nhà họ Diệp ta lại toàn một lũ vô dụng thế chứ?”
Diệp Hà Sơn vừa tức giận vừa mệt mỏi!
Ông ấy biết con trai cả Diệp Vân Đồ của mình không tài giỏi, nhưng vấn đề là nhà họ Diệp còn ai hơn nữa đâu?
Chẳng lẽ ông ấy lại giao cơ nghiệp cho người ngoài?
Cộp cộp!
Đúng lúc này.
Có mấy bóng người bước vào, lập tức thu hút sự chú ý của tất cả mọi người.
Bọn họ đều mặc cảnh phục.
“Cảnh sát Chu, anh đến có việc gì thế?”
Có người nhận ra nhân vật đi đầu là ai nên cất giọng khách sáo chào hỏi.
Người đó nhìn chằm chằm vào Diệp Vân Đồ rồi nói: “Diệp Vân Đồ, lần này chúng tôi đến để mời ông về cục tiếp nhận điều tra!”
“Đây là lệnh bắt!”
Chương 523: Sự thật sáng tỏ
Lệnh bắt giữ?
Người nhà họ Diệp đều ngẩn ra, đến người sõi đời như Diệp Hà Sơn cũng phải thẫn thờ.
Đây không phải là dẫn về phối hợp điều tra, mà là bị bắt rồi.
“Cảnh sát Chu, anh không nhầm chứ? Vân Dồ chỉ là một thương nhân làm ăn chân chính, chưa từng vi phạm pháp luật bao giờ”.
Diệp Hà Sơn sốt sắng nói với vẻ nghi hoặc.
Ông ta rất hiểu rõ con trai mình, dù đã mấy chục tuổi đầu nhưng chưa được cái tích sự gì, đã thế còn rất nhát gan nên chưa từng làm gì quá phận.
Chứ đừng nói là phạm pháp.
“Có hay không thì cứ về cục ắt biết. Còn nữa, chúng tôi đang nắm trong tay chứng cứ Diệp Vân Nghĩa có liên quan đến vụ án giấu xác ở đảo Lâm An nên anh ta cũng phải theo về đồn để điều tra, giờ anh ta có ở đây không?”
Cảnh sát Chu lạnh lùng nói.
Chuyện này…
Vụ án giấu xác ở đảo Lâm An ư?
Người nhà họ Diệp cả kinh.
Lẽ nào phía cảnh sát đã biết họ thuê người nhận tội thay trong vụ đó rồi sao?
Nếu là vậy thì bắt Diệp Vân Đồ cũng có lý.
Nhưng Diệp Vân Nghĩa thì liên quan gì?
Chuyện này có liên quan gì đến anh ta đâu.
Trừ khi cảnh sát đang nghi ngờ…
Nghĩ tới khả năng này, Diệp Hà Sơn có vẻ không dám tin hỏi: “Cảnh sát Chu, không phải vụ án ở đảo Lâm An đã xong rồi sao? Hung thủ ra tự thú rồi mà, giờ còn điều tra gì nữa? Với cả, chuyện này không thể liên quan đến cháu trai Vân Nghĩa của tôi được”.
Liễu Phương Phương và Tôn Hàn nhìn nhau với vẻ phức tạp.
Có lẽ ngoài nhóm cảnh sát Chu ra thì chỉ có hai bọn họ trong số những người ở đây là nắm được sự tình.
Nhưng họ không tiện lên tiếng.
“Không liên quan đến Diệp Vân Nghĩa ư? Ông Diệp này, ông bảo rằng án đã được phá à? Ông tưởng tìm một người chịu tội thay là cháu trai ông sẽ được nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật sao?”
“Ông định giả ngây với tôi chứ gì, thế để tôi nói cho ông rõ, bằng chứng mới nhất mà chúng tôi nắm được cho thấy Diệp Vân Nghĩa có khả năng cao chính là hung thủ! Còn Diệp Vân Đồ thì tìm người chôn xác nhằm vùi lấp chân tướng sự việc”.
Cảnh sát Chu chợt cất giọng sắc bén.
Tất cả người nhà họ Diệp đều hoảng hốt.
Diệp Hà Sơn định lên tiếng phân trần, nhưng do quá kích động nên mắt chợt tối sầm rồi ngất xỉu.
Lẽ ra người nhà họ Diệp cũng chưa tin đâu.
Nhưng họ lại thấy Diệp Vân Đồ đang run lẩy bẩy, hơn nữa mặt còn tái mét.
Đúng dáng vẻ có tật giật mình.
Lẽ nào lời cảnh sát Chu nói đều là thật sao?
“Diệp Vân Nghĩa có ở đây không?”
Cảnh sát Chu cất giọng nghiêm nghị hỏi tiếp.
“Ban nãy thì có, nhưng giờ không biết lại đi đâu rồi”.
Có người đáp.
…
Chờ Diệp Hà Sơn tỉnh lại thì đã là mấy tiếng đồng hồ sau, lúc này trời cũng đã tối.
Người nhà họ Diệp đều lo sốt vó, một cảnh tượng nhốn nháo như trời sắp sập đến nơi.
“Ông tỉnh rồi!”
“Bố ơi!”
Biết tin Diệp Hà Sơn đã tỉnh, người nhà họ Diệp đều lũ lượt chạy vào trong phòng ngủ của ông ấy.
Lúc này, Tôn Hàn và Liễu Phương Phương cũng đang túc trực trong phòng.
May có Tôn Hàn hiểu về y thuật nên mới không cần đưa Diệp Hà Sơn đến bệnh viện.
Suốt mấy tiếng vừa qua, trong phòng lúc nào cũng kín người.
“Bố, giờ phải làm sao ạ? Bất động sản Diệp Thị vừa bị lộ tin nợ cả mấy chục tỷ, giờ lại đến lượt anh cả và Vân Nghĩa gặp chuyện, tin này mà để truyền thông biết được thì không phải nhà mình xong đời rồi sao!”
“Ông ơi, ông phải nghĩ cách đi!”
“Lẽ nào Diệp Vân Nghĩa là hung thủ của vụ giấu xác thật sao?”
“Nhà họ Diệp sắp sụp đổ rồi!”
Ai cũng nói thao thao bất tuyệt, nhưng đều chỉ vì một chuyện duy nhất, đó là nhà họ Diệp có sụp đổ hay không, sau đó muốn Diệp Hà Sơn đứng dậy chèo chống gia tộc.
Nếu nhà họ Diệp lụi tàn thì những ngày ăn sung mặc sướng của tất cả mọi người ở đây đều sẽ kết thúc.
Vào lúc nguy cấp này, tất cả bọn họ đều hồn nhiên nghĩ rằng chỉ có Diệp Hà Sơn mới có thể xoay chuyển tình thế.
Nhưng bọn họ đã quên mất một điều.
Đó là bây giờ, Diệp Hà Sơn đã rất già yếu rồi.
Không chỉ có hơi thở yếu ớt, mà còn mất hết tinh thần, trông chẳng khác nào cái cây khô héo.
Dưới sự đả kích này, không biết nhà họ Diệp có lụi bại hay không, nhưng chính Diệp Hà Sơn đã sụp đổ rồi.
“Mọi người ra ngoài hết đi, ông ngoại cần nghỉ ngơi! Có gì thì để nói sau”.
Liễu Phương Phương tức giận hạ giọng đuổi người.
Mọi người chỉ quan tâm đến lợi ích cá nhân, chứ không đếm xỉa gì tới sức khoẻ của Diệp Hà Sơn cả.
Vì thế, có người bắt đầu tỏ thái độ.
Đang lúc nước sôi lửa bỏng, họ không còn khách sáo được nữa.
“Liễu Phương Phương, người phải ra ngoài là cháu đấy. Dù nhà họ Diệp có xảy ra chuyện lớn tới cỡ nào thì có liên quan gì đến cháu nào?”
“Đúng đấy, cháu là con gái lớn của nhà họ Liễu ở Thượng Kinh, dù nhà họ Diệp có sụp đổ thì cũng ảnh hưởng gì đến cháu đâu, thế cháu chẳng không lo”.
“Giờ mà không nghĩ cách đi thì không còn cơ hội nữa đâu”.
Diệp Hà Sơn vừa tỉnh dậy đã thấy cả nhà xào xáo.
Ông ấy dùng hết sức gào lên: “Đủ rồi! Ngoài Phương Phương và Tôn Hàn, tất cả cút hết đi! Cút…”
Các tiếng bàn tán trong phòng đều ngừng lại.
Dù không muốn, nhưng dưới sự quát nạt của Diệp Hà Sơn, những người khác đều phải đi ra ngoài.
Sau khi Liễu Phương Phương đóng cửa phòng lại, bấy giờ mới thấy thế giới bình yên.
“Con cháu đời sau toàn một lũ thế này thì nhà họ Diệp ta suy vong rồi”.
Diệp Hà Sơn nằm trên giường rồi cười khổ tự giễu.
Sau đó, ông ấy nhìn Tôn Hàn rồi nói: “Chuyện của Vân Nghĩa là thế nào? Không cần lo cho sức khoẻ của ông đâu, cứ nói thật đi!”
Tôn Hàn do dự một lát rồi nói: “Bây giờ, anh Vẫn Nghĩa bỏ trốn rồi ạ, phía cảnh sát đang dốc toàn lực truy bắt. Ngoài ra, cháu còn nhận được tin bác cả đã thừa nhận là mình thuê người chôn xác rồi, và hai nạn nhân cũng là do anh Vân Nghĩa giết hại”.
“…”
Diệp Hà Sơn nghệt mặt ra rồi lẩm bẩm với vẻ khó tin: “Là nó thật ư?”
Ông ấy luôn nghĩ rằng vụ án giấu xác ở đảo Lâm An là do kẻ thù của nhà họ Diệp làm, mục đích là cướp quyền thi công dự án.
Dẫu sao nếu hoàn thành được sự án thì sẽ thu về mức lợi nhuận khổng lồ.
Với những người siêu giàu mà nói thì hai mạng người không là gì cả.
Nhưng cuối cùng hung thủ lại là Diệp Vân Nghĩa!
Cháu trai ruột của ông ấy.
Giết người!
Sao nó dám chứ?
Bây giờ, chuyện đã ầm ĩ đến mức này thì còn cứu vãn làm sao được nữa.
Một khi Diệp Vân Nghĩa bị bắt thì sẽ không thể thoát khỏi tội chết.
Còn Diệp Vân Đồ cũng phải ngồi tù vì liên luỵ từ con trai mình.
Vậy là nhà họ Diệp sẽ lâm vào nguy cơ không tiền khoáng hậu!
Diệp Hà Sơn dần chấp nhận sự thật và nghĩ chắc đến lúc nhà họ Diệp phải tan đàn xẻ nghé rồi.
“Ông ơi, rồi mọi chuyện sẽ qua thôi, ông đừng nghĩ ngợi nhiều!”
Liễu Phương Phương lo lắng Diệp Hà Sơn không chịu nổi kích thích nên vội an ủi.
Nếu chuyện này khiến ông ngoại cô ta tức quá phát bệnh thì mới là không còn gì nữa.
Đôi mắ già nua của Diệp Hà Sơn nhìn vào vô định, ông ấy yếu ớt xua tay: “Hai đứa về nghỉ ngơi đi, ông muốn yên tĩnh một lát”.
Chương 524: Vấn đề mới
Khi Tôn Hàn và Liễu Phương Phương về khách sạn thì đã là mười một giờ đêm.
Liễu Phương Phương thả mình xuống sofa rồi nhìn Tôn Hàn với vẻ phức tạp, sau đó thở dài nói: “Tôi biết chuyện sẽ thành ra thế này mà!”
Một khi sự thật Diệp Vân Nghĩa chính là hung thủ được phơi bày.
Cả xã hội sẽ nhận được một câu trả lời thích đáng.
Còn với nhà họ Diệp mà nói thì là tại hoạ ngập đầu!
“Nếu không nói cho Lâm Đông biết sự thật thì có lẽ nhà họ Diệp sẽ không làm sao, nhưng người nhà của hai cô gái vô tội ấy thì sao?”
Tôn Hàn thờ ơ đáp.
Việc nhà họ Diệp nợ nần chồng chất bị cô phóng viên kia truy hỏi là có người sắp xếp.
Nhưng chuyện Diệp Vân Nghĩa giết người là Tôn Hàn đã nói cho nhân viên điều tra Lâm Đông biết, sau đó anh ta đã liên hệ với cảnh sát khu vực dốc toàn lực điều tra theo manh mối ấy.
Có thể nói Diệp Vân Đồ bị bắt giữ, còn Diệp Vân Nghĩa phải bỏ trốn đều là do Tôn Hàn.
Nhưng những việc này đều đã được Liễu Phương Phương ngầm đồng ý.
Nếu vậy thì chứng tỏ cô ta biết thế nào là đúng, là sai.
Nhưng làm vậy thì có thể coi là vì nước quên tình nhà rồi.
Nhất là khi thấy ông ngoại mình tức đến mức ngất đi, cô ta chỉ thấy lòng mình đau thắt.
“Anh tuyệt đối không được nói cho ông biết đâu đấy!”
Liễu Phương Phương nhấn mạnh.
Đương nhiên ý của cô ta là chuyện Tôn Hàn đã tiết lộ manh mối về cái chết của Tiểu Hoa và Tiểu Vũ.
Một khi để Diệp Hà Sơn hay người nhà họ Diệp biết là Tôn Hàn đã chỉ điểm cho cảnh sát thì Liễu Phương Phương và nhà họ Diệp khéo sẽ cắt đứt quan hệ mất.
“Yên tâm, tôi sẽ giữ bí mật. Mà thật ra cũng không cần thiết phải thừa nhận làm gì”.
Tôn Hàn nói.
Tự nhiên đi thú nhận với Diệp Hà Sơn chính anh đã gián tiếp đẩy Diệp Vân Nghĩa vào đường cùng là một hành động ngu xuẩn và tẻ nhạt.
Nếu anh mà làm vậy thì không phải thật thà, mà là ngu dốt.
“Ừm, đó là một quyết định rất khó khăn với tôi, nhưng chúng ta không hề sai!”
Liễu Phương Phương buồn bã nói.
Bọn họ không sai, người sai là Diệp Vân Nghĩa.
Thật ra trước khi trời tối, phía cảnh sát đã tra khảo Diệp Vân Đồ ra được kết quả rồi.
Tình tiết vụ án ra sao thì Tôn Hàn và Liễu Phương Phương cũng đã nắm được.
Diệp Vân Nghĩa buồn bực trong người nên đã gọi Tiểu Hoa và Tiểu Vũ đến uống cùng, một bên trả tiền, một bên góp vui, đây vốn là một chuyện rất bình thường.
Nhưng sau khi uống say, tính xấu của Diệp Vân Nghĩa nổi lên, anh ta bắt đầu hành hạ hai cô gái.
Vì không chịu nổi nên Tiểu Vũ và Tiểu Hoa bắt đầu xin tha.
Nhưng hai cô gái càng van nài lại càng kích thích bản tính tàn ác của Diệp Vân Nghĩa, khiến anh ta càng trở nên biến thái hơn.
Anh ta ép họ uống rượu rồi thậm chí còn đánh đập…
Cuối cùng chơi quá tay nên đã giết chết một người.
Bấy giờ, Diệp Vân Nghĩa cũng đã tỉnh táo hơn một chút.
Nhưng ngay sau đó, anh ta lại đưa ra một quyết định to gan khác rồi giết nốt cô gái còn lại.
Chỉ cần cả hai cô gái đều chết thì ai biết là do anh ta làm nữa.
Nhưng thi thể của họ cũng là một vấn đề.
Diệp Vân Nghĩa gọi ngay cho bố mình, lúc đó Diệp Vân Đồ bị doạ cho sợ hết hồn, nhưng vì bảo vệ con trai nên ông ta đã phi tang hai thi thể đó, chuyện dùng điện thoại của hai cô gái để gửi tin nhắn cho trung tâm giải trí cũng là Diệp Vân Đồ sắp xếp.
Ngay ngày hôm sau, Diệp Vân Nghĩa đã rời khỏi Ma Đô.
Toàn bộ sự việc đều hoàn hảo không chê vào đâu được.
Nhưng cuối cùng thì lưới trời tuy thưa nhưng khó lọt.
Hiện giờ, Diệp Vân Đồ đã thừa nhận mọi tội ác, còn Diệp Vân Nghĩa thì vẫn đang trốn chạy, nhưng chỉ cần nhà họ Diệp không bao che thì bắt được anh ta chỉ là vấn đề thời gian thôi.
Nhưng với tình hình hiện tại, riêng cơn bão từ sau vụ án giấu xác chấn động đã đủ khiến nhà họ Diệp lao đao lắm rồi.
Hơn nữa truyền thông đang theo dõi nhất cử nhất động của họ, nên chắc nhà họ Diệp không rảnh để lo cho Diệp Vân Nghĩa đâu.
…
Ngày hôm sau, tình tiết xoay chuyển trong vụ án giấu xác đã khiến cả Ma Đô phải chấn động, nhà họ Diệp đã bị đẩy lên nơi đầu sóng ngọn gió.
Dự án đảo Lâm An còn chưa thi công trở lại thì đã bị chính phủ cho dừng.
Từ đó có thể thấy nhà họ Diệp hết duyên với dự án này rồi.
Thậm chí nói khó nghe hơn là giờ nhà họ Diệp đang nợ đìa, có qua nổi cơn phong ba này hay không còn chưa biết.
Tôn Hàn vẫn luôn giữ liên lạc với Lâm Đông nên biết được một thông tin, trong ngày hôm nay, phía cảnh sát đã chạm mặt Diệp Vân Nghĩa hai lần, nhưng anh ta đều bỏ chạy trối chết.
Nhưng nếu anh ta chưa trốn khỏi Ma Đô thì một khi đã bị phát hiện dấu vết thế này thì phạm vị trốn chạy sẽ bị thu hẹp.
Cứ thế thì cùng lắm là một đến hai ngày nữa là Diệp Vân Nghĩa sẽ bị bắt thôi.
Đến lúc đó, vụ án giấu xác mới có thể khép lại.
Mới sáng sớm, Liễu Phương Phương đã đến nhà họ Diệp.
Lúc này, Diệp Hà Sơn vẫn đang nằm trong phòng để bác sĩ riêng theo dõi, vì cô ta không thể ở lại đây túc trực nên thấy rất lo lắng.
Còn Tôn Hàn thì đi gặp Đỗ Tiên.
Hai người hẹn nhau ở một quán trà..
Vừa gặp, Đỗ Tiên đã thổn thức: “Không ngờ hung thủ lại là Diệp Vân Nghĩa đấy!”
Tôn Hàn không nói gì, có lẽ Đỗ Tiên chỉ ngạc nhiên vì đó là Diệp Vân Nghĩa thôi, chứ thật ra đã nghĩ hung thủ là ai đó trong nhà họ Diệp rồi.
Nếu không nhờ có chị ta nhắc nhở, Tôn Hàn cũng sẽ không nghi ngờ Diệp Vân Nghĩa.
Thậm chí khéo anh ta vẫn có thể nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật dù đã giết người cũng nên.
Song, chắc Đỗ Tiên không thể ngờ đến nhất là chính Tôn Hàn - người muốn giúp nhà họ Diệp nhất đã đẩy Diệp Vân Nghĩa vào cảnh tù trốn trại.
Đương nhiên người biết chuyện này chỉ có Tôn Hàn, Liễu Phương Phương và Lâm Đông chưa lộ diện thôi.
Chứ không còn ai khác nữa.
“Chân tướng của vụ án đã đẩy nhà họ Diệp về phe đối lập với dư luận rồi, coi như họ cũng hết duyên với dự án đảo Lâm An. Chị Đỗ, cơ hội của chị đến rồi đấy”.
Tôn Hàn vào thẳng vấn đề.
Đương nhiên Đỗ Tiên biết điều này.
Chị ta nhìn Tôn Hàn rồi hỏi lại: “Thế cậu Tôn thấy sao? Định hợp tác với tôi hay giúp nhà họ Diệp vượt qua khó khăn?”
“Tôi định làm cả hai, về việc giúp nhà họ Diệp vượt qua cơn hoạn nạn này thì tôi đã có cách rồi, chắc sẽ ảnh hưởng đến lợi nhuận của chị Đỗ một chút đấy, nhưng vẫn trong phạm vị chấp nhận được”.
“Hôm nay, tôi hẹn chị ra đây để làm rõ một chuyện khác. Dự án đảo Lâm An không thể bỏ đấy quá lâu được mà cần phải phát triển, Ma Đô cần kinh tế, mà chính phủ cũng không thể để dự án này mục nát được”.
“Nhưng chị Đỗ có chắc mình sẽ giành được dự án này về cho Long Phong, chứ không phải bên khác không?”
Cô phóng viên gây khó dễ cho nhà họ Diệp trong buổi lễ thi công là do ai sai khiến đã quá rõ ràng, không cần điều tra thì Tôn Hàn cũng biết người đứng sau không phải Đỗ Tiên, mà là nhà họ Đậu.
Điều này đủ chứng minh nhà họ Đậu cũng đang rất có hứng thú với dự án này, thậm chí còn muốn giành về cho bằng được.
Mà ở Ma Đô chỉ có hai công ty bất động sản của nhà họ Diệp và nhà họ Đậu là mạnh nhất và đủ tiềm lực để thi công dự án ấy thôi.
Nhưng bây giờ, nhà họ Diệp đã bị đá rồi.
Nếu phải tranh giành thì dù Đỗ Tiên có Ninh Quảng Sênh chống lưng thì cũng chưa chắc đã tranh được.
Đây mới là chuyện Tôn Hàn lo ngại.
Thật ra anh cũng không quan tâm cuối cùng dự án sẽ về tay ai, nhưng anh đã tống Diệp Vân Nghĩa vào tù thì cũng phải giúp nhà họ Diệp qua cơn hoạn nạn.
Cho nên anh không thể để người khác lấy mất dự án đảo Lâm An được.
Chương 525: Tôn Hàn có thể bảo vệ bất động sản Diệp Thị
Đỗ Tiên không ngốc, đương nhiên chị ta biết Tôn Hàn đang nói đến ai.
Song, chị ta cũng hiểu đại khái ý của anh rồi.
“Tôi sẽ cố hết sức tranh với nhà họ Đậu, nhưng cũng phải xem thái độ của Long Phong ra sao nữa. Nếu tôi giành được dự án ấy về rồi thì Long Phong vẫn đáp ứng đúng điều kiện đã thoả thuận trước đó chứ?”
Đỗ Tiên hỏi thẳng.
Điều kiện ấy chính là chị ta muốn được chia bốn mươi phần trăm lợi nhuận.
Chị ta cần xác nhận lại chắc chắn điều này.
Lần trước Tôn Phát Tài đã đến Ma Đô và đồng ý với điều kiện trên của Đỗ Tiên, nhưng đó là vì để phối hợp với Tôn Hàn lừa chị ta thôi, bởi họ nghi chính Đỗ Tiên là người đứng sau sai khiến vụ án giấu xác.
Cho nên chưa chắc họ đã giữ lời.
Bây giờ, nếu họ vẫn muốn chị ta dốc hết sức giành dự án về thì chị ta phải làm rõ vấn đề ăn chia lợi nhuận trước đã.
“Hai mươi phần trăm! Chỉ cần chị Đỗ có thể giành được dự án ấy về, tôi có thể thay mặt Tôn Phát Tài đồng ý chia cho chị hai mươi phần trăm lợi nhuận. Đương nhiên, như tôi đã nói, lợi nhuận không thể quá cao được đâu, chỉ khoảng mấy tỷ thôi là khá lắm rồi, chị đừng nghĩ đến con số mấy chục tỷ”.
Tôn Hàn nói thẳng.
Nếu có thể giành được dự án này về tay, họ sẽ nuốt trọn mấy chục tỷ mà nhà họ Diệp đã đầu tư vào trước đó, sau đó kiếm lời được vài ba chục tỷ nữa là chuyện đơn giản.
Thậm chí, cả trăm tỷ cũng chưa biết chừng.
Trước đó, Diệp Thị đã thi công hạng mục này được quá nửa rồi.
Giờ bên nào mà tiếp quản thay thì đúng là ngồi không ăn tiền!
Nhưng kế hoạch của Tôn Hàn là phải giảm mức tổn thất của nhà họ Diệp xuống thấp nhất.
Điều này có nghĩa là anh phải dùng cách nào đó để trả lại toàn bộ số tiền mà nhà họ Diệp đã đầu tư vào dự án, như vậy thì lời lãi sẽ chẳng còn bao nhiêu.
Chi cho Đỗ Tiên hai mươi phần trăm, nhiều nhất cũng không quá năm tỷ.
Thậm chí có thể nói khéo còn không kiếm được bao nhiêu tiền.
Nghe thấy thế, Đỗ Tiên lập tức bật cười: “Cậu Tôn này, chúng ta đều là người quen rồi, nếu ăn chia theo như cậu nói thì dựa vào đâu tôi phải phí sức nữa, tự lấy dự án về làm không phải hơn à?”
Nếu không hợp tác với Long Phong thì chị ta vẫn còn đối tác khác là nhà họ Đường.
Ban đầu, đối tượng Đỗ Tiên chọn để hợp tác đã là nhà họ Đường rồi, chứ không phải Long Phong.
Nhưng nếu Đỗ Tiên có thể nghĩ tới nhà họ Đường thì sao Tôn Hàn lại không chứ?
Anh tự tin cười nói: “Chị Đỗ, chị nói không sai, dù thực lực của nhà họ Đường ở mảng bất động sản không bằng nhà họ Đậu, nhưng cũng là một trong bốn gia tộc lớn ở Ma Đô nên cũng không khó để thi công nốt dự án”.
“Nhưng chắc chị Đỗ không biết rồi, ông cụ nhà họ Đường đã đồng ý với tôi sẽ không tham gia vào dự án này. Không tin thì chị cứ gọi hỏi mà xem”.
“Còn nữa, tối qua tôi đã gọi cho Tôn Phát Tài của Long Phong, ông ấy đã đồng ý sẽ cử một nhóm đến đây, chính thức chuẩn bị tiến quân vào thị trường bất động sản của Ma Đô. Dù chị Đỗ không muốn hợp tác với tôi thì bất động sản Long Phong cũng sẽ lên sàn thôi”.
“Đến lúc đó, Long Phong nhảy vào, nhà họ Đậu cũng muốn tranh dự án, vậy chị Đỗ dựa vào ưu thế gì để tranh giành với hai bên đó?”
Ngay từ khi biết nhà họ Diệp sẽ gặp cơn phong ba này, Tôn Hàn đã bắt đầu sắp xếp mọi việc rồi.
Anh phải nghĩ cách để người của mình lấy được dự án này, sau đó giảm thấp tổn thất cho nhà họ Diệp.
Tạm thời thì phía nhà họ Đậu hơi phiền phức.
Nhưng nếu có thể bắt Đỗ Tiên đứng về phía anh thì vấn đề sẽ đơn giản hơn.
Đường Triều Bính muốn Đường Quân Ngạo nhanh về thì phải cầu cạnh Tôn Hàn.
Mà yêu cầu cuối cùng của Tôn Hàn là ông ta không được đồng ý hợp tác với Đỗ Tiên.
Không có nhà họ Đường chống đỡ, dù Đỗ Tiên có giở hết mọi mánh khoé ra thì cũng không thể lấy được dự án đó.
Nhà họ Đậu thì đã có kinh tế mạnh sẵn rồi, chắc giờ họ cũng đang muốn phải giành được dự án đó, dù Đỗ Tiên có muốn hợp tác với họ thì nhà họ Đậu cũng không để mắt tới một kẻ miệng rộng như chị ta.
Tôn Hàn đã dồn Đỗ Tiên vào tình thế chỉ còn một sự lựa chọn duy nhất.
Nghe thấy thế, mặt Đỗ Tiên xam xịt trông rất khó coi.
“Này cậu Tôn, cậu còn giống thương nhân hơn bà chị đây đấy, chỉ với một câu nói mà đã hạ lợi nhuận của tôi xuống mức thấp nhất rồi”.
“Lần trước vẫn thống nhất là bốn mươi phần trăm, thế mà giờ đã giảm hẳn một nửa, thậm chí còn giảm hoa hồng sau thi công của tôi xuống ba bốn lần”.
Đỗ Tiên nhìn Tôn Hàn rồi châm chọc.
Tôn Hàn không để bụng mà nói: “Đã nói là hợp tác thì phải là cả hai bên tự nguyện, nếu chị không đồng ý thì tôi cũng không ép. Nói hơi khó nghe một chút thì chị Đỗ này, chị cũng biết nếu Long Phong không có chị thì vẫn có cơ hội giành được dự án về tay mà”.
“Ngược lại, với tình hình hiện giờ của chị mà không đồng ý hợp tác với Long Phong thì một đồng cũng đừng mong kiếm được”.
“Để tôi về suy nghĩ thêm”.
Cuối cùng, Đỗ Tiên vẫn chưa đưa ra quyết định được.
Lợi nhuận Tôn Hàn đưa ra thấp hơn quá nhiều so với dự tính của chị ta nên tạm thời chị ta chưa thể chấp nhận được.
“Đương nhiên, hợp tác là chuyện phải thận trọng, tôi không vội, chị Đỗ cứ suy nghĩ cho kỹ”.
Tôn Hàn không thúc giục, mà cho Đỗ Tiên thời gian để tính toán.
Thay vì nói để Đỗ Tiên thêm thời gian suy nghĩ thì nói thẳng luôn là để chị ta đi xác nhận lại với nhà họ Đường xem có phải họ định buông tay với dự án kếch xù này không.
Chỉ cần Đỗ Tiên hết hi vọng thì chị ta sẽ biết có mỗi bất động sản Ngọc Lan thì sẽ chẳng làm được gì cả.
Khi ấy, chị ta ắt phải đưa ra quyết định thông minh nhất.
Mấy tỷ là rất ít ư?
Không hề!
Đến các gia đình khá giả ở trong nước khéo hết đời cũng không kiếm được ngần ấy tiền.
Sau khi tạm biệt Đỗ Tiên, Tôn Hàn cũng đến biệt thự nhà họ Diệp.
“Ông ơi, cháu đến rồi ạ”.
Vừa vào phòng, Tôn Hàn đã đi đến cạnh giường của Diệp Hà Sơn rồi cười nói.
Hôm nay trông Diệp Hà Sơn khác hôm qua hoàn toàn, thoạt nhìn rất uể oải.
Đương nhiên không phải vì vấn đề sức khoẻ, nguyên nhân chủ yếu là cả con trai và cháu trai của ông ấy cùng xảy ra chuyện.
“Vân Đồ sao rồi?”
Trông thấy Tôn Hàn, Diệp Hà Sơn hỏi thẳng luôn.
Bởi một khi Diệp Vân Nghĩa bị bắt thì sẽ không thể trở mình được nữa, kết cục định sẵn là án tử rồi.
Anh ta gây ra chuyện lớn như vậy, không chỉ Ma Đô mà cả nước Đại Hoa đều biết rồi. Đừng nói Diệp Vân Nghĩa là con cháu của nhà họ Diệp - một trong bốn gia tộc lớn ở Ma Đô, kể cả là con cháu của nhà hào môn số một Thượng Kinh thì kết cục cũng vậy thôi.
Đầu năm nay, áp lực dư luận thật sự rất mạnh.
Xét về một góc độ nào đó thì nó đại diện cho ý dân!
Nhưng vẫn còn người cần cứu, là Diệp Vân Đồ.
“Cháu nhờ người hỏi rồi ạ, chắc bác cả sẽ bị xử vài năm, nhưng chỉ cần khoảng năm rưỡi, cho sự việc lắng xuống là sẽ có cách đưa bác ra ngoài thôi ạ”.
“Cho nên ông đừng lo!”
Tôn Hàn đáp.
Nghe vậy, Diệp Hà Sơn mới thở phào một hơi rồi thổn thức: “Âu cũng là tình cha, Vân Đồ rất nhát gan, nhưng không ngờ vì con trai mình mà nó dám nhúng tay vào vụ này! Hơn nữa, còn qua mắt được cả ông”.
“Nếu tính cách ấy mà dùng trong kinh doanh thì sao bất động sản Diệp Thị lại tới nông nỗi này chứ”.
“Chắc trời muốn diệt nhà ta rồi”.
Diệp Hà Sơn nói vậy chứng tỏ đã không còn hi vọng gì với tương lai của nhà họ Diệp nữa.
Vụ án mạng, thêm khoản nợ khổng lồ đều là những sự đả kích mang tính huỷ diệt.
Diệp Hà Sơn thầm nghĩ nhà họ Diệp xong thật rồi.
“Ông ơi, Tôn Hàn có cách để bảo vệ bất động sản Diệp Thị không bị phá sản đấy ạ”.
Đúng lúc này, Liễu Phương Phương không thể chịu nổi khi thấy dáng vẻ thất thần của ông mình nữa nên đã nhìn Tôn Hàn rồi nghiêm túc nói.
Bình luận facebook